Quyển 3 - Chương 143: Lời Ấm Áp Của Hi Vọng (5)
Phi Viêm
13/05/2016
Đôi mắt của cô bé con long lanh như ngọc lục bảo, cất giấu một loại
lực lượng sinh mệnh màu lục thâm sâu kinh tâm động phách, lan tràn từ
trong ra ngoài.
Cánh tay nhỏ xíu, có vẻ hơi thiếu dinh dưỡng của cô bé nắm tay Anditina, tay kia nắm tay Roman. Cô bé mặc váy đay màu xám, đôi chân trần lộ gối đứng trên mặt đất, cắn môi nhìn hắn.
Burlando ngẩn người.
Mái tóc dài như thác nước màu lục sẫm kia giống như những sợi dây leo mới mọc, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy tro bụi, tràn ngập mùi vị nhỏ bé, sợ sệt — nhưng ánh mắt của cô bé con không hề trốn tránh, chỉ dè dặt đánh giá hắn.
"Đây là?"
Đôi mắt phỉ thúy, trên cả thế giới Wanze, ngoài tinh linh rừng rậm ra, chỉ có người Segnia có dòng máu thuần khiết nhất mới có — con dân của Cây; nhưng mái tóc dài màu lục như thác nước chảy tới eo càng chói mắt hơn, hầu như khiến người trẻ tuổi cho rằng đây là một Thần sứ thể sơ sinh.
Trong Thanh Gươm Hổ Phách, hắn mới chỉ gặp một NPC có mái tóc dài thuần khiết màu lục như thế.
Thần sứ Cây.
"Akane cướp được từ đám kỵ binh kia, cõ lẽ là bắt từ thôn gần đây tới."
Anditina đáp. Nàng cúi đầu, cẩn thận gạt mấy sợi tóc trên trán cô bé.
Burlando ngẩng đầu:
"Cô bé là người Segnia, cô biết không?"
"Đó là gì, Burlando?"
Roman bé bỏng kéo tay cô bé, nháy nháy mắt hỏi.
"Người Segnia?"
Tay Anditina chợt co rụt lại theo bản năng, nhưng nàng hơi do dự rồi dừng động tác. Cô bé con giật mình, ngẩng đầu nhìn tiểu thư quý tộc bằng ánh mắt hơi phức tạp —
Tại rất nhiều khu vực đều có những lời đồn truyền lưu về "Người dân xanh". Lời đồn rộng rãi nhất là: Trên những người Segnia này có chứa tật bệnh người hóa thú, cho nên người thường đều không bằng lòng tiếp xúc với đám "Người dã man" trong rừng kia, đừng nói quý tộc.
Người ở nơi cực đoan thậm chí còn ủng hộ hành vi thiêu chết dị giáo đồ đó, để tránh cho tật bệnh hóa thú lan tràn.
Nhưng Burlando lại cúi đầu, chậm rãi nói — giống như thói quen dỗ trẻ con của người Wanze, nhìn cô bé con hỏi:
"Em tên là gì?"
Đối với chàng trai, người Segnia chẳng có gì khác biệt với người Erewhon, người Kruz. Mặc dù trong cuộc chiến tranh phản kháng Rồng Hắc Ám bảy thế kỷ trước, người Segnia trong lịch sử đã vì trốn vào rừng rậm mịt mùng phương nam mà rơi vào mấy trăm năm tự khóa mình — văn minh lạc hậu của họ bị thế giới coi là gieo gió gặt bão — nhưng đoạn lịch sử này đối với Burlando chỉ giống như một cái ký hiệu trừu tượng trong bối cảnh trò chơi.
Cô bé con nhìn hắn, hơi há miệng.
"Em ấy không biết nói tiếng Kruz." Anditina đáp.
Burlando cũng không ngoài ý muốn, gật đầu đứng dậy:
"Không sao, có lẽ tôi biết cô bé từ nơi đó tới. Có điều tôi cảm thấy kỳ lạ."
Anditina cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu cảm giác kỳ lạ của hắn. Từ khi nàng biết cô bé này là người Segnia, cũng muốn biết vì sao đám kỵ binh quý tộc kia đột nhiên bộc phát lòng tốt, mới không xử tử cô bé người Segnia này.
Không cần nói địa phương dã man như Tuniegel này, cho dù ở nội địa vương quốc, quân đội xử tử một người Segnia còn phù hợp với đa số luật pháp.
Burlando đứng thẳng dậy, nhìn chung quanh.
"Chúng ta đưa cô bé về thôn Xanh."
"Thôn Xanh?"
"Ừ."
"Đó là nơi nào?"
"Một thôn làng Segnia."
Burlando nhìn mọi nơi, tùy tiện nhặt lên một thanh kiếm kỵ binh dưới đất, ước lượng, rồi thu về vỏ:
"Ngay ở phía chính nam, đi khoảng nửa ngày đường —"
"Thôn người Segnia, chúng ta đi tới đó làm gì?"
Tiểu thư quý tộc nhíu mày, nhỏ giọng nói:
"Tìm người đưa cô bé này về là được rồi, ngài lãnh chúa, người Segnia..."
Nàng còn muốn nói điều gì, lại thấy Burlando xua tay.
"Ngài lãnh chúa!"
Anditina cau mày phản đối:
"Đó là người Segnia. Nếu để người ngoài biết chúng ta tiếp xúc với họ, sẽ không có lợi cho ngài —"
"Thanh danh của ngài sẽ…"
Thiếu nữ cau mày, bỗng nghĩ tới cô bé tộc Segnia còn đang nắm tay mình. Tuy biết cô bé có lẽ không nghe hiểu lời mình nói, nhưng nàng vẫn ngừng nói.
"Không cần, Anditina."
Burlando ngắt lời nàng, nói:
"Đó chính là mục đích của chúng ta."
"Cái gì?" Anditina ngây dại.
Chàng trai gật đầu. Muốn tìm được Valhalla, hắn không chỉ phải tới thôn Xanh, mà còn phải dựa vào những người Segnia đó hỗ trợ. Đấng Martha đã đưa cô bé con này tới tay hắn, có thể nói là đã giúp cho hắn một cái ơn lớn. Tuy người Segnia tự khóa mình, nhưng lại có cảm tình thuần khiết đối với bạn bè chân chính giống như người dân miền núi vậy.
Phải dựa vào người Segnia mới có khả năng liên hệ với Druid trong rừng —
Druid, Burlando nghĩ tới bộ tộc lánh đời không khác mấy so với tinh linh bạc kia, thậm chí còn sớm hơn một chút. Từ năm Phồn thịnh (350 năm trước), dấu chân của họ đã tuyệt tích khỏi nền văn minh thế giới.
"Burlando, người Segnia là gì?"
Roman cầm tay cô bé con, thấy câu hỏi của mình không được đáp liền chớp chớp mắt hỏi lại.
"Nói đến thì dài."
Burlando mỉm cười, vươn tay vuốt mũi nàng — khiến tiểu thư thương nhân nhíu mi lui về sau. Chàng trai nói:
"Có điều, các tinh linh có một cách gọi dành cho họ."
"At' zon —" Burlando nói.
"Đứa con của rừng rậm."
"Người sói?"
Thương nhân tiểu thư tò mò trừng mắt:
"Tôi đã từng nghe nói tới họ!"
Chàng trai cúi đầu nhìn xuống, chú ý thấy, khi hắn nhắc từ tinh linh "At' zon", cô bé kia rõ ràng có phản ứng. Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như phỉ thúy nhìn hắn.
Màu xanh lục sâu hun hút trong con ngươi.
Thôn Xanh mà Burlando nhắc tới chỉ sợ là một cái tên xa lạ đối với đa số người biên soạn bản đồ Erewhon. Dưới lệnh biên soạn của Obergu đệ thất, vào năm Nến và Thìa mới có một chiếc bản đồ hành chính xuất hiện. Thành trấn, thôn làng và các trang viên trên lãnh thổ vương quốc có tới hơn 450, nhưng trong đó lại không có một cái nào có tên là "Thôn Xanh".
Nhưng chàng trai lại biết.
Đó là điểm tụ cư của người Segnia tại biên giới.
Vào năm Bạc trắng, cũng là khoảng mười năm cuối trong lịch sử, đoàn mạo hiểm của hắn đã xuất phát từ nơi này tới dãy núi Karlinda. Có điều, quang cảnh khi đó khác với bây giờ —
Mọi người cưỡi ngựa xuyên ra đất canh tác do người Segnia khai khẩn bên cạnh khu rừng, nhìn thấy những thửa ruộng dọc theo vùng đất trống do chặt cây trải dọc theo bìa rừng. Ánh mặt trời chiếu qua ngọn cây tùng đen cao lớn, lắc rắc xuống những con người đang làm việc phía dưới.
Tĩnh lặng giống như giấc mơ trống vắng.
Burlando nhớ, từ nơi này kéo dài tới phương xa đều là đồng cỏ rậm rạp, ngoại trừ con đường dưới chân ngựa này còn ương ngạnh uốn lượn chạy từ trong rừng ra ngoài, tất cả những dấu vết của con người đã bị chôn vùi bên dưới vết tích của thời gian.
Ánh mắt hắn lướt qua những thửa ruộng đó, có thể nhìn thấy bờ sông đằng sau. Hắn nhớ đó là khu vực tụ cư của loài mạn sinh ma trên cấp 30. Năm đó nhóm hắn phải mất khá nhiều công sức mới đi qua được cánh Rừng Đen.
Nhưng sự tổn thương do kỵ binh quý tộc tập kích gây nên đã kéo hắn quay về hiện thực. Đầu tiên, hắn nhìn thấy một dải hàng rào tan nát. Ngựa chiến chạy qua đồng ruộng, cây trái thu hoạch đã bị đạp tơi tả, giống như dấu vết của một đám heo rừng chạy qua.
"Lũ khốn nạn." Một lính đánh thuê Sói Xám nhỏ giọng mắng.
Lính đánh thuê như cậu ta đa phần có xuất thân người miền núi, trước khi làm cái nghề này thường là thợ săn trên núi hoặc chính là nông dân. Trong mắt họ, các quý tộc cao thượng kia đương nhiên sẽ không hiểu, những cây trái thu hoạch này chính là lẽ sống của người dân.
Giống như đáp lại lời nói của cậu ta, đoàn người vòng qua dãy hàng rào liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo ngắn bằng vải đay rách nát đang quỳ dưới đất, ôm mặt khóc nức nở trước mảnh ruộng bị tàn phá.
Một người đàn ông, dường như là chồng của nàng — đang cầm cào, cau mày nhìn tất cả. Khi ông ta nhìn thấy đoàn người đi ra từ phía sau hàng rào liền ngẩn ra, tức khắc đổi sắc mặt, vung cào lên trước ngực:
"Yasha, chạy mau! Chúng lại trở lại!"
Nói xong, ông ta liền gầm lên, bổ nhào tới.
Đáng tiếc, ông ta còn chưa kịp tiến lên thì đã bị Akane trên lưng ngựa dùng cán kích gạt ngã nhào. Thiếu nữ tóc đỏ nhíu mày, không ngờ đối phương yếu như thế. Lúc này nàng mới nhận ra rằng đối phương có lẽ chỉ là một nông dân phổ thông, nàng liền xoay người xuống ngựa, muốn đỡ đối phương dậy. Nhưng nàng chưa kịp ra tay, không đề phòng đã cảm thấy mình bị ôm lấy —
Người phụ nữ gọi là Yasha ôm lấy nàng từ phía sau, vừa khóc vừa lắc đầu:
"Cầu xin các người đừng giết ông ấy, Jol, ông chạy mau!"
Người đàn ông kia hiển nhiên không có quyết định này. Ông ta thấy vợ mình đang ôm lấy Akane, đôi mắt đỏ lên, gào một tiếng rồi tiếp tục lao lên.
Tiếng gào khàn khàn đã gần giống với thú hoang.
Có điều ông ta lập tức cảm thấy một lưỡi thương sắc bén đặt trên cổ họng mình. Ông ta nhìn theo trường thương, thấy con mắt màu hổ phách lạnh như băng của thiếu nữ tóc đỏ liền sửng sốt, rùng mình một cái.
Động tác khựng lại.
"Ngu ngốc."
Akane lạnh lùng nói.
"Không biết lượng sức."
Nàng buông kích, rồi vung sang bên cạnh —tia điện lóe lên, một gốc tùng đen cao lớn ngã xuống đất.
Trong cả quá trình, tất cả mọi người không hề nhúc nhích, giống như bàng quan; cho dù là lính đánh thuê cũng không mấy người có thiện cảm với người Segnia, chỉ có Roman nháy nháy mắt, luôn đầy tò mò.
Người đàn ông kia tới giờ mới tỉnh lại. Ông ta không hiểu vì sao Akane không giết mình, chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất theo bản năng. Nhưng đúng lúc này, trong đám đông vang lên giọng nói nhỏ:
"Izz Jol!" (Ngôn ngữ tinh linh: Chú Jol!)
Người đàn ông được gọi là Jol ngẩn người, không thể tin vào lỗ tai mình. Ông ta quay đầu lại, khó tin nhìn cô bé con có mái tóc xanh biếc như thác nước đang được Roman ôm ấp, cho rằng mình bị ảo giác.
Người phụ nữ sau lưng Akane không biết đã nới tay từ lúc nào, kinh ngạc hỏi:
"Funya, cháu, cháu ở đây sao, không phải chúng đã mang cháu…?"
"Izz Jol, e sov oizz tam." (Ngôn ngữ tinh linh: Chú Jol, là họ cứu cháu)
Cô bé con gằn từng tiếng nói. Giọng nói kỳ ảo giống như gió nhẹ phất qua rừng, thổi cho chuông gió kêu lanh canh.
Cánh tay nhỏ xíu, có vẻ hơi thiếu dinh dưỡng của cô bé nắm tay Anditina, tay kia nắm tay Roman. Cô bé mặc váy đay màu xám, đôi chân trần lộ gối đứng trên mặt đất, cắn môi nhìn hắn.
Burlando ngẩn người.
Mái tóc dài như thác nước màu lục sẫm kia giống như những sợi dây leo mới mọc, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy tro bụi, tràn ngập mùi vị nhỏ bé, sợ sệt — nhưng ánh mắt của cô bé con không hề trốn tránh, chỉ dè dặt đánh giá hắn.
"Đây là?"
Đôi mắt phỉ thúy, trên cả thế giới Wanze, ngoài tinh linh rừng rậm ra, chỉ có người Segnia có dòng máu thuần khiết nhất mới có — con dân của Cây; nhưng mái tóc dài màu lục như thác nước chảy tới eo càng chói mắt hơn, hầu như khiến người trẻ tuổi cho rằng đây là một Thần sứ thể sơ sinh.
Trong Thanh Gươm Hổ Phách, hắn mới chỉ gặp một NPC có mái tóc dài thuần khiết màu lục như thế.
Thần sứ Cây.
"Akane cướp được từ đám kỵ binh kia, cõ lẽ là bắt từ thôn gần đây tới."
Anditina đáp. Nàng cúi đầu, cẩn thận gạt mấy sợi tóc trên trán cô bé.
Burlando ngẩng đầu:
"Cô bé là người Segnia, cô biết không?"
"Đó là gì, Burlando?"
Roman bé bỏng kéo tay cô bé, nháy nháy mắt hỏi.
"Người Segnia?"
Tay Anditina chợt co rụt lại theo bản năng, nhưng nàng hơi do dự rồi dừng động tác. Cô bé con giật mình, ngẩng đầu nhìn tiểu thư quý tộc bằng ánh mắt hơi phức tạp —
Tại rất nhiều khu vực đều có những lời đồn truyền lưu về "Người dân xanh". Lời đồn rộng rãi nhất là: Trên những người Segnia này có chứa tật bệnh người hóa thú, cho nên người thường đều không bằng lòng tiếp xúc với đám "Người dã man" trong rừng kia, đừng nói quý tộc.
Người ở nơi cực đoan thậm chí còn ủng hộ hành vi thiêu chết dị giáo đồ đó, để tránh cho tật bệnh hóa thú lan tràn.
Nhưng Burlando lại cúi đầu, chậm rãi nói — giống như thói quen dỗ trẻ con của người Wanze, nhìn cô bé con hỏi:
"Em tên là gì?"
Đối với chàng trai, người Segnia chẳng có gì khác biệt với người Erewhon, người Kruz. Mặc dù trong cuộc chiến tranh phản kháng Rồng Hắc Ám bảy thế kỷ trước, người Segnia trong lịch sử đã vì trốn vào rừng rậm mịt mùng phương nam mà rơi vào mấy trăm năm tự khóa mình — văn minh lạc hậu của họ bị thế giới coi là gieo gió gặt bão — nhưng đoạn lịch sử này đối với Burlando chỉ giống như một cái ký hiệu trừu tượng trong bối cảnh trò chơi.
Cô bé con nhìn hắn, hơi há miệng.
"Em ấy không biết nói tiếng Kruz." Anditina đáp.
Burlando cũng không ngoài ý muốn, gật đầu đứng dậy:
"Không sao, có lẽ tôi biết cô bé từ nơi đó tới. Có điều tôi cảm thấy kỳ lạ."
Anditina cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu cảm giác kỳ lạ của hắn. Từ khi nàng biết cô bé này là người Segnia, cũng muốn biết vì sao đám kỵ binh quý tộc kia đột nhiên bộc phát lòng tốt, mới không xử tử cô bé người Segnia này.
Không cần nói địa phương dã man như Tuniegel này, cho dù ở nội địa vương quốc, quân đội xử tử một người Segnia còn phù hợp với đa số luật pháp.
Burlando đứng thẳng dậy, nhìn chung quanh.
"Chúng ta đưa cô bé về thôn Xanh."
"Thôn Xanh?"
"Ừ."
"Đó là nơi nào?"
"Một thôn làng Segnia."
Burlando nhìn mọi nơi, tùy tiện nhặt lên một thanh kiếm kỵ binh dưới đất, ước lượng, rồi thu về vỏ:
"Ngay ở phía chính nam, đi khoảng nửa ngày đường —"
"Thôn người Segnia, chúng ta đi tới đó làm gì?"
Tiểu thư quý tộc nhíu mày, nhỏ giọng nói:
"Tìm người đưa cô bé này về là được rồi, ngài lãnh chúa, người Segnia..."
Nàng còn muốn nói điều gì, lại thấy Burlando xua tay.
"Ngài lãnh chúa!"
Anditina cau mày phản đối:
"Đó là người Segnia. Nếu để người ngoài biết chúng ta tiếp xúc với họ, sẽ không có lợi cho ngài —"
"Thanh danh của ngài sẽ…"
Thiếu nữ cau mày, bỗng nghĩ tới cô bé tộc Segnia còn đang nắm tay mình. Tuy biết cô bé có lẽ không nghe hiểu lời mình nói, nhưng nàng vẫn ngừng nói.
"Không cần, Anditina."
Burlando ngắt lời nàng, nói:
"Đó chính là mục đích của chúng ta."
"Cái gì?" Anditina ngây dại.
Chàng trai gật đầu. Muốn tìm được Valhalla, hắn không chỉ phải tới thôn Xanh, mà còn phải dựa vào những người Segnia đó hỗ trợ. Đấng Martha đã đưa cô bé con này tới tay hắn, có thể nói là đã giúp cho hắn một cái ơn lớn. Tuy người Segnia tự khóa mình, nhưng lại có cảm tình thuần khiết đối với bạn bè chân chính giống như người dân miền núi vậy.
Phải dựa vào người Segnia mới có khả năng liên hệ với Druid trong rừng —
Druid, Burlando nghĩ tới bộ tộc lánh đời không khác mấy so với tinh linh bạc kia, thậm chí còn sớm hơn một chút. Từ năm Phồn thịnh (350 năm trước), dấu chân của họ đã tuyệt tích khỏi nền văn minh thế giới.
"Burlando, người Segnia là gì?"
Roman cầm tay cô bé con, thấy câu hỏi của mình không được đáp liền chớp chớp mắt hỏi lại.
"Nói đến thì dài."
Burlando mỉm cười, vươn tay vuốt mũi nàng — khiến tiểu thư thương nhân nhíu mi lui về sau. Chàng trai nói:
"Có điều, các tinh linh có một cách gọi dành cho họ."
"At' zon —" Burlando nói.
"Đứa con của rừng rậm."
"Người sói?"
Thương nhân tiểu thư tò mò trừng mắt:
"Tôi đã từng nghe nói tới họ!"
Chàng trai cúi đầu nhìn xuống, chú ý thấy, khi hắn nhắc từ tinh linh "At' zon", cô bé kia rõ ràng có phản ứng. Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như phỉ thúy nhìn hắn.
Màu xanh lục sâu hun hút trong con ngươi.
Thôn Xanh mà Burlando nhắc tới chỉ sợ là một cái tên xa lạ đối với đa số người biên soạn bản đồ Erewhon. Dưới lệnh biên soạn của Obergu đệ thất, vào năm Nến và Thìa mới có một chiếc bản đồ hành chính xuất hiện. Thành trấn, thôn làng và các trang viên trên lãnh thổ vương quốc có tới hơn 450, nhưng trong đó lại không có một cái nào có tên là "Thôn Xanh".
Nhưng chàng trai lại biết.
Đó là điểm tụ cư của người Segnia tại biên giới.
Vào năm Bạc trắng, cũng là khoảng mười năm cuối trong lịch sử, đoàn mạo hiểm của hắn đã xuất phát từ nơi này tới dãy núi Karlinda. Có điều, quang cảnh khi đó khác với bây giờ —
Mọi người cưỡi ngựa xuyên ra đất canh tác do người Segnia khai khẩn bên cạnh khu rừng, nhìn thấy những thửa ruộng dọc theo vùng đất trống do chặt cây trải dọc theo bìa rừng. Ánh mặt trời chiếu qua ngọn cây tùng đen cao lớn, lắc rắc xuống những con người đang làm việc phía dưới.
Tĩnh lặng giống như giấc mơ trống vắng.
Burlando nhớ, từ nơi này kéo dài tới phương xa đều là đồng cỏ rậm rạp, ngoại trừ con đường dưới chân ngựa này còn ương ngạnh uốn lượn chạy từ trong rừng ra ngoài, tất cả những dấu vết của con người đã bị chôn vùi bên dưới vết tích của thời gian.
Ánh mắt hắn lướt qua những thửa ruộng đó, có thể nhìn thấy bờ sông đằng sau. Hắn nhớ đó là khu vực tụ cư của loài mạn sinh ma trên cấp 30. Năm đó nhóm hắn phải mất khá nhiều công sức mới đi qua được cánh Rừng Đen.
Nhưng sự tổn thương do kỵ binh quý tộc tập kích gây nên đã kéo hắn quay về hiện thực. Đầu tiên, hắn nhìn thấy một dải hàng rào tan nát. Ngựa chiến chạy qua đồng ruộng, cây trái thu hoạch đã bị đạp tơi tả, giống như dấu vết của một đám heo rừng chạy qua.
"Lũ khốn nạn." Một lính đánh thuê Sói Xám nhỏ giọng mắng.
Lính đánh thuê như cậu ta đa phần có xuất thân người miền núi, trước khi làm cái nghề này thường là thợ săn trên núi hoặc chính là nông dân. Trong mắt họ, các quý tộc cao thượng kia đương nhiên sẽ không hiểu, những cây trái thu hoạch này chính là lẽ sống của người dân.
Giống như đáp lại lời nói của cậu ta, đoàn người vòng qua dãy hàng rào liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo ngắn bằng vải đay rách nát đang quỳ dưới đất, ôm mặt khóc nức nở trước mảnh ruộng bị tàn phá.
Một người đàn ông, dường như là chồng của nàng — đang cầm cào, cau mày nhìn tất cả. Khi ông ta nhìn thấy đoàn người đi ra từ phía sau hàng rào liền ngẩn ra, tức khắc đổi sắc mặt, vung cào lên trước ngực:
"Yasha, chạy mau! Chúng lại trở lại!"
Nói xong, ông ta liền gầm lên, bổ nhào tới.
Đáng tiếc, ông ta còn chưa kịp tiến lên thì đã bị Akane trên lưng ngựa dùng cán kích gạt ngã nhào. Thiếu nữ tóc đỏ nhíu mày, không ngờ đối phương yếu như thế. Lúc này nàng mới nhận ra rằng đối phương có lẽ chỉ là một nông dân phổ thông, nàng liền xoay người xuống ngựa, muốn đỡ đối phương dậy. Nhưng nàng chưa kịp ra tay, không đề phòng đã cảm thấy mình bị ôm lấy —
Người phụ nữ gọi là Yasha ôm lấy nàng từ phía sau, vừa khóc vừa lắc đầu:
"Cầu xin các người đừng giết ông ấy, Jol, ông chạy mau!"
Người đàn ông kia hiển nhiên không có quyết định này. Ông ta thấy vợ mình đang ôm lấy Akane, đôi mắt đỏ lên, gào một tiếng rồi tiếp tục lao lên.
Tiếng gào khàn khàn đã gần giống với thú hoang.
Có điều ông ta lập tức cảm thấy một lưỡi thương sắc bén đặt trên cổ họng mình. Ông ta nhìn theo trường thương, thấy con mắt màu hổ phách lạnh như băng của thiếu nữ tóc đỏ liền sửng sốt, rùng mình một cái.
Động tác khựng lại.
"Ngu ngốc."
Akane lạnh lùng nói.
"Không biết lượng sức."
Nàng buông kích, rồi vung sang bên cạnh —tia điện lóe lên, một gốc tùng đen cao lớn ngã xuống đất.
Trong cả quá trình, tất cả mọi người không hề nhúc nhích, giống như bàng quan; cho dù là lính đánh thuê cũng không mấy người có thiện cảm với người Segnia, chỉ có Roman nháy nháy mắt, luôn đầy tò mò.
Người đàn ông kia tới giờ mới tỉnh lại. Ông ta không hiểu vì sao Akane không giết mình, chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất theo bản năng. Nhưng đúng lúc này, trong đám đông vang lên giọng nói nhỏ:
"Izz Jol!" (Ngôn ngữ tinh linh: Chú Jol!)
Người đàn ông được gọi là Jol ngẩn người, không thể tin vào lỗ tai mình. Ông ta quay đầu lại, khó tin nhìn cô bé con có mái tóc xanh biếc như thác nước đang được Roman ôm ấp, cho rằng mình bị ảo giác.
Người phụ nữ sau lưng Akane không biết đã nới tay từ lúc nào, kinh ngạc hỏi:
"Funya, cháu, cháu ở đây sao, không phải chúng đã mang cháu…?"
"Izz Jol, e sov oizz tam." (Ngôn ngữ tinh linh: Chú Jol, là họ cứu cháu)
Cô bé con gằn từng tiếng nói. Giọng nói kỳ ảo giống như gió nhẹ phất qua rừng, thổi cho chuông gió kêu lanh canh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.