Quyển 3 - Chương 147: Lời Ấm Áp Của Hi Vọng (9)
Phi Viêm
16/05/2016
Đêm của người Segnia là buổi đêm yên tĩnh, yên bình, say ngủ của linh hồn. Rừng rậm tĩnh mịch giống như một bến cảng, cho tâm linh người ngủ
say trong đó.
Tranh chấp lúc ban ngày tới xế chiều mới lắng xuống, thôn xóm người Segnia trở về bình tĩnh. Thế nhưng bên ngoài bóng tối gần lửa trại trên quảng trường, một bóng đen nhỏ bé lặng lẽ lẻn vào kho hàng của thôn làng Segnia — Funya thở nhẹ, cẩn thận nhìn trái phải, đôi mắt màu xanh biếc ngập tràn sự căng thẳng — cô bé dùng bàn tay nhỏ bé chậm rãi đẩy cánh cửa, lách người vào, sau đó cẩn thận khép cửa kho.
Kho hàng tối thui, chỉ có chút ánh trăng lành lạnh từ cửa sổ mái nhà hắt xuống. Ánh sáng chiếu xuống mặt đất phản xạ thành những bông hoa bạc.
Có điều, đối với một người Segnia chân chính, chút tối tăm ấy không tính là gì. Dòng máu người sói ẩn trong cơ thể người Segnia sẽ thức tỉnh trong bóng tối, đồng tử giãn ra, cho nên bóng tối thành hư không — mỗi chi tiết trong kho hàng đều trở nên rõ ràng.
Funya đi tới chỗ vại nước, kiễng chân cẩn thận múc nước rót đầy túi của mình, sau đó đóng nắp vại lại, nhìn ngó xung quanh.
Tuy tranh chấp cả ngày vẫn chưa có kết quả, nhưng Funya đã nghĩ xong. Cô bé muốn một mình đi tới chỗ ngài Nam tước kia — mọi người nói như vậy — chỉ cần cô bé đi, cô có thể cứu được mọi người, cha và ông nội cũng không cần tranh cãi ầm ĩ nữa.
Cô bé hi vọng mỗi người đều sống thật tốt, không cần vĩnh viễn rời khỏi mình giống như mẹ cô.
"Mẹ..."
Funya chun mũi, cố ngăn dòng nước mắt không rơi xuống; cô không biết mình đi rồi, sau này có thể gặp lại cha và ông nội, mọi người nữa hay không, nhưng không sao. Cô bé lau mắt — mình phải đủ kiên cường.
Giống như mẹ đã nói — Funya phải mau kiên cường lên mới được, đừng nên rơi nước mắt mãi; cho dù rời khỏi mẹ cũng có thể kiên cường sống với cha, bởi vì Funya là con dân của rừng rậm, là người Segnia.
Funya nhớ lại lúc mẹ nói với mình, toàn thân mẹ đầy máu, nhưng mẹ vẫn cười, cười thật ấm áp. Cô xoa mắt, cảm thấy nước mắt vẫn không ngừng rơi.
"Funya, đứa ngốc…"
Cô bé cắn môi, gạt nước mắt thầm thì.
Cô cẩn thận kiểm tra lại những thứ cần mang, sau đó dừng lại, trái tim nhỏ đập thình thịch, mặc vào bộ quần áo và giày mà bình thường chỉ có lúc tế lễ mới dùng tới.
Con gái luôn thích cái đẹp, dù không biết sắp sửa phải đối mặt với điều gì, nhưng cô bé vẫn muốn thỏa mãn chút sở thích cá nhân nho nhỏ của mình — cô bé nghĩ, sau này hẳn là mọi người sẽ không trách phạt cô.
Nhưng tóm lại, mặc kệ.
Funya một chút tùy hứng nghĩ. Cô bé lại gạt nước mắt, đắc ý xấu xa cười.
Còn gì nữa nhỉ?
Đúng rồi, cây sáo của mẹ.
Cô bé con giật mình, luyến tiếc lấy chiếc sáo gỗ nhỏ treo trên cổ xuống. Cô nhìn ngắm nó, cẩn thận vuốt ve thân sáo, cuối cùng nhẹ nhàng đặt xuống.
"Đây là để cho cha." Cô bé nghĩ thầm.
"Nhìn thấy nó, cha sẽ nhớ tới Funya và mẹ."
Nàng chớp chớp mắt, lưu luyến không rời bỏ tay ra, sau đó hai tay đặt lên đầu gối, do dự một lát. Sau khi chắc chắn không còn quên thứ gì, cô liền chuẩn bị đứng lên.
Đúng lúc đó, cô bé con cảm thấy có gì đó lạnh lạnh huých vào tay mình.
Funya hơi giật mình.
Cô quay đầu lại giống như con thú con bị giật mình, trừng lớn đôi mắt xanh biếc, nhìn thấy vỏ của một thanh đoản kiếm màu bạc vươn ra từ trong bóng đêm — Funya ngẩng đầu theo bản năng. Cô bé lập tức nhìn thấy đôi mắt hiền hòa trong bóng tối kia — thanh đoản kiếm trong tay đối phương đang đưa tới tay cô.
"Đại… ca ca…"
Cô bé "A" một tiếng kinh ngạc, cẩn thận lùi một bước.
Đó đúng là Burlando.
Chàng trai yên lặng trong bóng tối, cổ vũ nhìn Funya —
"Ra khỏi nhà nhất định phải nhớ vật phòng thân." Hắn hiền lành nói.
Funya ngẩn ngơ.
Burlando cười, chậm rãi đi từ bóng đêm ra. Hắn tới trước Funya, ngồi xuống cạnh cô bé, nâng bàn tay cô lên — nhét thanh đoản kiếm màu bạc vào tay cô bé, rồi giúp cô nắm lại.
"Ca... Ca...?" Funya khó hiểu hỏi.
"Gọi anh là anh Burlando."
Burlando chăm chú nhìn cô bé. Sự dũng cảm và bất lực của cô khiến trái tim hắn mềm như chảy nước; tất cả cảm xúc cuối cùng hóa thành một nụ cười. Hắn hỏi lại:
"Cho nên em tính đi một mình sao, Funya?"
Cô bé con cúi đầu, không trả lời.
"Anh biết."
Burlando gật gật đầu, thở dài một hơi:
"Đến đây đi —"
Funya ngẩn người. Cô bé kinh ngạc, lại nhìn thấy Burlando đã vươn một bàn tay về phía cô, rồi nghiêng đầu mỉm cười:
"Quý cô dũng cảm, có bằng lòng cho một kỵ sĩ đi cùng cô một chuyến không?"
Funya hé môi, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Nhưng cuối cùng cô bé đỏ mặt, ra sức gật mạnh, không do dự đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Burlando.
Burlando cười khẽ, cũng gật đầu với cô, cầm bàn tay cô đứng dậy, kéo Funya đứng lên theo. Hắn quay đầu lại, nhìn về phía ánh trăng màu bạc chiếu rọi xuống mặt đất, cười nhẹ:
"Được rồi, chúng ta hãy cùng đi nhìn xem ngài Nam tước kia là thánh thần nơi nào."
"Đại… ca ca?" Funya quay đầu nhìn hắn.
"Không cần lo lắng, Funya." Burlando bình tĩnh đáp.
"Giống như người Segnia nên gìn giữ hi vọng cho người thân của mình, mà anh cũng phải giữ lấy hi vọng cho mình; cho nên, Funya —"
"Cho dù là cả thế giới này, hiện tại anh cũng phải chiến thắng nó cho em xem."
...
Cho dù đã là đêm khuya, lâu đài Nam tước vẫn đèn đuốc huy hoàng; trong đại sảnh người đến người đi, nhưng sắc mặt Grudin vẫn nặng nề như trước. Y lạnh lùng nhìn qua cửa sổ vòm bằng đá của lâu đài, nhìn về phía bóng đêm mờ mịt.
Trên bình nguyên dưới màn đêm ở nơi đó cũng tràn ngập ánh lửa, huy hoàng mộ vùng.
Bảy thư ký lần lượt đứng bên cạnh vị Nam tước lạnh lẽo vô tình, ấp úng, không ai có gan dám mở miệng. Cuối cùng vẫn do tâm phúc của Grudin cúi gập thắt lưng, giọng trầm trầm nói:
"Thưa ngài, các lính đánh thuê tụ tập ở ngoài thành, thuộc hạ lo người của chúng ta không đàn áp được nữa."
Y chưa dứt lời đã bị ánh mắt lạnh lùng của Grudin đảo qua, nửa câu đề nghị sau thoáng cái nghẹn ở họng, chỉ đành nuốt xuống bụng.
Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên.
Nam tước gạt tay một cái đã quét hết bữa tối phong phú trên bàn xuống đất. Y bỗng nổi giận khiến những người khác bị dọa giật nảy. Bọn người hầu câm như hến thối lui, sợ ngài lãnh chúa đây mà mất hứng một cái sẽ bị kéo ra ngoài treo cổ trên giá chữ thập ngoài kia.
Phải biết rằng vết máu chảy từ xác chết của lính đánh thuê, mạo hiểm gia trên đó còn chưa được chùi sạch đâu —
"Ngu xuẩn!"
Grudin lạnh lẽo nói:
"Ta hỏi ngươi, kỵ binh Carey sao còn chưa trở về?"
Tâm phúc của y nuốt nước miếng, đáp:
"Có lẽ là bị các lính đánh thuê cản ở ngoài thành…"
"Có lẽ?" Trong mắt Grudin lóe lên ánh sáng lạnh.
"Xin lỗi, thưa ngài, người của chúng ta không ra được khỏi lâu đài vì bị lính đánh thuê chặn lại. Cho nên trong thời gian ngắn không nhận được bất cứ tin tức gì…"
"Lính đánh thuê, lính đánh thuê, lại là lính đánh thuê, các ngươi không nghĩ ra biện pháp nào hay sao?"
Ngài Nam tước hận không thể quẳng dao nĩa vào mặt tên kia, rít lên:
"Sao ngươi không giết sạch chúng đi?"
"Này..."
Tâm phúc của y xấu hổ, thầm nghĩ ngoài thánh có ít nhất hơn mười đội lính đánh thuê, cả mạo hiểm gia, không nhân lúc cháy nhà vào hôi của đã là được Martha chiếu cố cho, bọn họ làm gì có năng lực giết sạch đối phương? Huống chi ban ngày đã bảo ông không cần giết nhiều lính đánh thuê như vậy, dạy dỗ đối phương một phen là được — nhưng ông lại không nghe, ỷ sau lưng có quân đội vong linh Madala làm chỗ dựa nên làm việc không quan tâm tới hậu quả, bây giờ mới gặp phiền toái lớn như vậy.
Kết quả là lại thành đám người dưới bọn họ ngu xuẩn.
Đương nhiên, mấy lời này nghĩ trong lòng còn được, nếu gã dám nói ra chỉ nửa chữ thôi chỉ sợ là muốn chết. Cho nên gã chỉ có thể cúi gục đầu, yên tĩnh đợi Grudin thay đổi ý định.
Grudin trầm mặc, cũng nhận ra vấn đề hiện tại. Có điều y không quá lo lắng, chẳng qua chỉ lạnh lùng ném bay dao nĩa xuống đất.
"Vong linh Madala đâu?"
"Muốn gọi chúng sao?" Gã tâm phúc lập tức ngẩng đâu lên hỏi.
"Đương nhiên, sự kiện kia cũng có phần của chúng ta, ngươi nói thẳng cho chúng tình hình thực tế là được rồi — ta chỉ cần một kết quả, sáng mai ta không muốn nhìn thấy lũ lính đánh thuê dơ bẩn đó trên lãnh địa của ta."
Nam tước Grudin vung tay lên, lạnh lùng đáp.
Thật đúng là phải giết sạch?
Tất cả biến sắc, đây không phải chuyện nhỏ.
...
Giống như lời tâm phúc của Grudin nói, tuy các lính đánh thuê tụ tập lại, nhưng không phải đều có lòng chỉ thẳng tới quyền uy của địa phương — một vị lãnh chúa thực quyền của vương quốc để đòi công đạo.
Lửa trại cháy rừng rực, ánh đỏ chiếu rọi khuôn mặt người chung quanh.
Học đồ phù thủy trẻ tuổi nghiêm trang nhìn mọi người ở đây. Ánh mắt anh ta đảo qua gương mặt những người này. Trong họ có đại đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê, có người đại biểu trong đội ngũ mạo hiểm gia, một số lính đánh thuê du tán, nhưng trên mặt những người này trừ thần sắc bất bình, tức giận ra, phần lớn đều tự cất dấu tính toán nhỏ nhặt riêng trong lòng — người thanh niên thở dài, anh ta biết hôm nay muốn báo thù đã có vẻ bất khả thi. Thế nhưng anh ta có nhiều đồng bạn chết như vậy, anh ta không thể nuốt được cơn giận này.
Anh ta nắm chặt tay, gương mặt lạnh lùng chất vấn:
"Các người thật sự không muốn đứng lên chiến đấu? Chết nhiều người như vậy, các người lại lựa chọn im lặng yếu đuối. Các người có nghĩ tới, chúng ta ở trong mắt chúng chỉ là một lũ đê tiện, chẳng lẽ mạng sống của chúng ta thực sự không đáng một đồng, có thể tùy tiện giẫm lên?"
"Đồng bạn, bằng hữu, cả chiến hữu, thi cốt của họ còn chưa lạnh, các người cũng đã chấp nhận?"
Câu hỏi của anh ta giống như rơi vào một cái giếng sâu không đáy,
Mọi người nhìn nhau, không ai đáp lời.
"Chỉ vậy thôi?" Trong nhóm người chợt có tiếng hỏi.
"Không thì còn có thể thế nào, đó là quý tộc." Một người khác ủ rũ đáp.
"Không chỉ quý tộc, còn là lãnh chúa." Có người bổ sung.
"Lãnh chúa là có thể tùy tiện giết người sao?" Người thanh niên cả giận nói.
"Pháp luật của vương quốc có điều này không? Những thi thể kia còn đang bị treo trên giá chữ thập. Mấy giờ trước, họ vẫn còn là đồng bạn đồng sinh cộng tử với các người, chẳng lẽ các người không cảm thấy một chút tức giận?"
Tranh chấp lúc ban ngày tới xế chiều mới lắng xuống, thôn xóm người Segnia trở về bình tĩnh. Thế nhưng bên ngoài bóng tối gần lửa trại trên quảng trường, một bóng đen nhỏ bé lặng lẽ lẻn vào kho hàng của thôn làng Segnia — Funya thở nhẹ, cẩn thận nhìn trái phải, đôi mắt màu xanh biếc ngập tràn sự căng thẳng — cô bé dùng bàn tay nhỏ bé chậm rãi đẩy cánh cửa, lách người vào, sau đó cẩn thận khép cửa kho.
Kho hàng tối thui, chỉ có chút ánh trăng lành lạnh từ cửa sổ mái nhà hắt xuống. Ánh sáng chiếu xuống mặt đất phản xạ thành những bông hoa bạc.
Có điều, đối với một người Segnia chân chính, chút tối tăm ấy không tính là gì. Dòng máu người sói ẩn trong cơ thể người Segnia sẽ thức tỉnh trong bóng tối, đồng tử giãn ra, cho nên bóng tối thành hư không — mỗi chi tiết trong kho hàng đều trở nên rõ ràng.
Funya đi tới chỗ vại nước, kiễng chân cẩn thận múc nước rót đầy túi của mình, sau đó đóng nắp vại lại, nhìn ngó xung quanh.
Tuy tranh chấp cả ngày vẫn chưa có kết quả, nhưng Funya đã nghĩ xong. Cô bé muốn một mình đi tới chỗ ngài Nam tước kia — mọi người nói như vậy — chỉ cần cô bé đi, cô có thể cứu được mọi người, cha và ông nội cũng không cần tranh cãi ầm ĩ nữa.
Cô bé hi vọng mỗi người đều sống thật tốt, không cần vĩnh viễn rời khỏi mình giống như mẹ cô.
"Mẹ..."
Funya chun mũi, cố ngăn dòng nước mắt không rơi xuống; cô không biết mình đi rồi, sau này có thể gặp lại cha và ông nội, mọi người nữa hay không, nhưng không sao. Cô bé lau mắt — mình phải đủ kiên cường.
Giống như mẹ đã nói — Funya phải mau kiên cường lên mới được, đừng nên rơi nước mắt mãi; cho dù rời khỏi mẹ cũng có thể kiên cường sống với cha, bởi vì Funya là con dân của rừng rậm, là người Segnia.
Funya nhớ lại lúc mẹ nói với mình, toàn thân mẹ đầy máu, nhưng mẹ vẫn cười, cười thật ấm áp. Cô xoa mắt, cảm thấy nước mắt vẫn không ngừng rơi.
"Funya, đứa ngốc…"
Cô bé cắn môi, gạt nước mắt thầm thì.
Cô cẩn thận kiểm tra lại những thứ cần mang, sau đó dừng lại, trái tim nhỏ đập thình thịch, mặc vào bộ quần áo và giày mà bình thường chỉ có lúc tế lễ mới dùng tới.
Con gái luôn thích cái đẹp, dù không biết sắp sửa phải đối mặt với điều gì, nhưng cô bé vẫn muốn thỏa mãn chút sở thích cá nhân nho nhỏ của mình — cô bé nghĩ, sau này hẳn là mọi người sẽ không trách phạt cô.
Nhưng tóm lại, mặc kệ.
Funya một chút tùy hứng nghĩ. Cô bé lại gạt nước mắt, đắc ý xấu xa cười.
Còn gì nữa nhỉ?
Đúng rồi, cây sáo của mẹ.
Cô bé con giật mình, luyến tiếc lấy chiếc sáo gỗ nhỏ treo trên cổ xuống. Cô nhìn ngắm nó, cẩn thận vuốt ve thân sáo, cuối cùng nhẹ nhàng đặt xuống.
"Đây là để cho cha." Cô bé nghĩ thầm.
"Nhìn thấy nó, cha sẽ nhớ tới Funya và mẹ."
Nàng chớp chớp mắt, lưu luyến không rời bỏ tay ra, sau đó hai tay đặt lên đầu gối, do dự một lát. Sau khi chắc chắn không còn quên thứ gì, cô liền chuẩn bị đứng lên.
Đúng lúc đó, cô bé con cảm thấy có gì đó lạnh lạnh huých vào tay mình.
Funya hơi giật mình.
Cô quay đầu lại giống như con thú con bị giật mình, trừng lớn đôi mắt xanh biếc, nhìn thấy vỏ của một thanh đoản kiếm màu bạc vươn ra từ trong bóng đêm — Funya ngẩng đầu theo bản năng. Cô bé lập tức nhìn thấy đôi mắt hiền hòa trong bóng tối kia — thanh đoản kiếm trong tay đối phương đang đưa tới tay cô.
"Đại… ca ca…"
Cô bé "A" một tiếng kinh ngạc, cẩn thận lùi một bước.
Đó đúng là Burlando.
Chàng trai yên lặng trong bóng tối, cổ vũ nhìn Funya —
"Ra khỏi nhà nhất định phải nhớ vật phòng thân." Hắn hiền lành nói.
Funya ngẩn ngơ.
Burlando cười, chậm rãi đi từ bóng đêm ra. Hắn tới trước Funya, ngồi xuống cạnh cô bé, nâng bàn tay cô lên — nhét thanh đoản kiếm màu bạc vào tay cô bé, rồi giúp cô nắm lại.
"Ca... Ca...?" Funya khó hiểu hỏi.
"Gọi anh là anh Burlando."
Burlando chăm chú nhìn cô bé. Sự dũng cảm và bất lực của cô khiến trái tim hắn mềm như chảy nước; tất cả cảm xúc cuối cùng hóa thành một nụ cười. Hắn hỏi lại:
"Cho nên em tính đi một mình sao, Funya?"
Cô bé con cúi đầu, không trả lời.
"Anh biết."
Burlando gật gật đầu, thở dài một hơi:
"Đến đây đi —"
Funya ngẩn người. Cô bé kinh ngạc, lại nhìn thấy Burlando đã vươn một bàn tay về phía cô, rồi nghiêng đầu mỉm cười:
"Quý cô dũng cảm, có bằng lòng cho một kỵ sĩ đi cùng cô một chuyến không?"
Funya hé môi, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Nhưng cuối cùng cô bé đỏ mặt, ra sức gật mạnh, không do dự đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Burlando.
Burlando cười khẽ, cũng gật đầu với cô, cầm bàn tay cô đứng dậy, kéo Funya đứng lên theo. Hắn quay đầu lại, nhìn về phía ánh trăng màu bạc chiếu rọi xuống mặt đất, cười nhẹ:
"Được rồi, chúng ta hãy cùng đi nhìn xem ngài Nam tước kia là thánh thần nơi nào."
"Đại… ca ca?" Funya quay đầu nhìn hắn.
"Không cần lo lắng, Funya." Burlando bình tĩnh đáp.
"Giống như người Segnia nên gìn giữ hi vọng cho người thân của mình, mà anh cũng phải giữ lấy hi vọng cho mình; cho nên, Funya —"
"Cho dù là cả thế giới này, hiện tại anh cũng phải chiến thắng nó cho em xem."
...
Cho dù đã là đêm khuya, lâu đài Nam tước vẫn đèn đuốc huy hoàng; trong đại sảnh người đến người đi, nhưng sắc mặt Grudin vẫn nặng nề như trước. Y lạnh lùng nhìn qua cửa sổ vòm bằng đá của lâu đài, nhìn về phía bóng đêm mờ mịt.
Trên bình nguyên dưới màn đêm ở nơi đó cũng tràn ngập ánh lửa, huy hoàng mộ vùng.
Bảy thư ký lần lượt đứng bên cạnh vị Nam tước lạnh lẽo vô tình, ấp úng, không ai có gan dám mở miệng. Cuối cùng vẫn do tâm phúc của Grudin cúi gập thắt lưng, giọng trầm trầm nói:
"Thưa ngài, các lính đánh thuê tụ tập ở ngoài thành, thuộc hạ lo người của chúng ta không đàn áp được nữa."
Y chưa dứt lời đã bị ánh mắt lạnh lùng của Grudin đảo qua, nửa câu đề nghị sau thoáng cái nghẹn ở họng, chỉ đành nuốt xuống bụng.
Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên.
Nam tước gạt tay một cái đã quét hết bữa tối phong phú trên bàn xuống đất. Y bỗng nổi giận khiến những người khác bị dọa giật nảy. Bọn người hầu câm như hến thối lui, sợ ngài lãnh chúa đây mà mất hứng một cái sẽ bị kéo ra ngoài treo cổ trên giá chữ thập ngoài kia.
Phải biết rằng vết máu chảy từ xác chết của lính đánh thuê, mạo hiểm gia trên đó còn chưa được chùi sạch đâu —
"Ngu xuẩn!"
Grudin lạnh lẽo nói:
"Ta hỏi ngươi, kỵ binh Carey sao còn chưa trở về?"
Tâm phúc của y nuốt nước miếng, đáp:
"Có lẽ là bị các lính đánh thuê cản ở ngoài thành…"
"Có lẽ?" Trong mắt Grudin lóe lên ánh sáng lạnh.
"Xin lỗi, thưa ngài, người của chúng ta không ra được khỏi lâu đài vì bị lính đánh thuê chặn lại. Cho nên trong thời gian ngắn không nhận được bất cứ tin tức gì…"
"Lính đánh thuê, lính đánh thuê, lại là lính đánh thuê, các ngươi không nghĩ ra biện pháp nào hay sao?"
Ngài Nam tước hận không thể quẳng dao nĩa vào mặt tên kia, rít lên:
"Sao ngươi không giết sạch chúng đi?"
"Này..."
Tâm phúc của y xấu hổ, thầm nghĩ ngoài thánh có ít nhất hơn mười đội lính đánh thuê, cả mạo hiểm gia, không nhân lúc cháy nhà vào hôi của đã là được Martha chiếu cố cho, bọn họ làm gì có năng lực giết sạch đối phương? Huống chi ban ngày đã bảo ông không cần giết nhiều lính đánh thuê như vậy, dạy dỗ đối phương một phen là được — nhưng ông lại không nghe, ỷ sau lưng có quân đội vong linh Madala làm chỗ dựa nên làm việc không quan tâm tới hậu quả, bây giờ mới gặp phiền toái lớn như vậy.
Kết quả là lại thành đám người dưới bọn họ ngu xuẩn.
Đương nhiên, mấy lời này nghĩ trong lòng còn được, nếu gã dám nói ra chỉ nửa chữ thôi chỉ sợ là muốn chết. Cho nên gã chỉ có thể cúi gục đầu, yên tĩnh đợi Grudin thay đổi ý định.
Grudin trầm mặc, cũng nhận ra vấn đề hiện tại. Có điều y không quá lo lắng, chẳng qua chỉ lạnh lùng ném bay dao nĩa xuống đất.
"Vong linh Madala đâu?"
"Muốn gọi chúng sao?" Gã tâm phúc lập tức ngẩng đâu lên hỏi.
"Đương nhiên, sự kiện kia cũng có phần của chúng ta, ngươi nói thẳng cho chúng tình hình thực tế là được rồi — ta chỉ cần một kết quả, sáng mai ta không muốn nhìn thấy lũ lính đánh thuê dơ bẩn đó trên lãnh địa của ta."
Nam tước Grudin vung tay lên, lạnh lùng đáp.
Thật đúng là phải giết sạch?
Tất cả biến sắc, đây không phải chuyện nhỏ.
...
Giống như lời tâm phúc của Grudin nói, tuy các lính đánh thuê tụ tập lại, nhưng không phải đều có lòng chỉ thẳng tới quyền uy của địa phương — một vị lãnh chúa thực quyền của vương quốc để đòi công đạo.
Lửa trại cháy rừng rực, ánh đỏ chiếu rọi khuôn mặt người chung quanh.
Học đồ phù thủy trẻ tuổi nghiêm trang nhìn mọi người ở đây. Ánh mắt anh ta đảo qua gương mặt những người này. Trong họ có đại đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê, có người đại biểu trong đội ngũ mạo hiểm gia, một số lính đánh thuê du tán, nhưng trên mặt những người này trừ thần sắc bất bình, tức giận ra, phần lớn đều tự cất dấu tính toán nhỏ nhặt riêng trong lòng — người thanh niên thở dài, anh ta biết hôm nay muốn báo thù đã có vẻ bất khả thi. Thế nhưng anh ta có nhiều đồng bạn chết như vậy, anh ta không thể nuốt được cơn giận này.
Anh ta nắm chặt tay, gương mặt lạnh lùng chất vấn:
"Các người thật sự không muốn đứng lên chiến đấu? Chết nhiều người như vậy, các người lại lựa chọn im lặng yếu đuối. Các người có nghĩ tới, chúng ta ở trong mắt chúng chỉ là một lũ đê tiện, chẳng lẽ mạng sống của chúng ta thực sự không đáng một đồng, có thể tùy tiện giẫm lên?"
"Đồng bạn, bằng hữu, cả chiến hữu, thi cốt của họ còn chưa lạnh, các người cũng đã chấp nhận?"
Câu hỏi của anh ta giống như rơi vào một cái giếng sâu không đáy,
Mọi người nhìn nhau, không ai đáp lời.
"Chỉ vậy thôi?" Trong nhóm người chợt có tiếng hỏi.
"Không thì còn có thể thế nào, đó là quý tộc." Một người khác ủ rũ đáp.
"Không chỉ quý tộc, còn là lãnh chúa." Có người bổ sung.
"Lãnh chúa là có thể tùy tiện giết người sao?" Người thanh niên cả giận nói.
"Pháp luật của vương quốc có điều này không? Những thi thể kia còn đang bị treo trên giá chữ thập. Mấy giờ trước, họ vẫn còn là đồng bạn đồng sinh cộng tử với các người, chẳng lẽ các người không cảm thấy một chút tức giận?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.