Chương 18: Câu chuyện thứ mười tám: Âm nhạc
Lữ Thiên Dật
10/02/2019
Một tháng sau cái chết bất ngờ của Shota.
Hoshino Kazutoshi vẫn chưa vượt qua được nỗi bi thương.
Bóng đêm rơi xuống, bên trong phòng nhạc trống rỗng, trước mắt Hoshino Kazutoshi là một mảnh xanh xám âm u.
Chỉ có một cây đàn guitar cùng với một khúc nhạc không hoàn chỉnh làm bạn với cậu.
Nơi này vốn là nơi mà hai người dùng để tập luyện.
Shota và Hoshino là một nhóm, Hoshino hát chính, Shota là tay đàn guitar.
Khúc nhạc chưa hoàn thành này vốn được hai người chuẩn bị để trình diễn trong buổi lễ của học viện.
Hoshino xiết chặt quả đấm.
Cậu tuyệt đối không cho phép tâm huyết cuối cùng của Shota cứ như vậy mà biến thành một đống giấy vụn.
Cậu muốn phổ xong khúc nhạc này, rồi tự đàn tự hát trong buổi lễ.
Hoshino cũng là một tay đàn guitar giỏi, chẳng qua không có được thiên phú soạn nhạc như Shota.
Nửa đoạn đầu của khúc nhạc, cậu đã đàn trên dưới trăm lần, nhưng vẫn không bắt được cảm giác của nửa đoạn sau.
Tuy cậu đã nhắm mắt soạn xong khúc nhạc, nhưng cũng tự biết tác phẩm như vậy còn chưa có tư cách mang đi biểu diễn.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào phòng.
Hoshino ngồi bệt dưới sàn nhà, lưng dựa bên cửa sổ, ôm đàn guitar gảy thử mấy nốt nhạc.
Cậu gảy nửa đoạn nhạc sau mà mình soạn, nghe cũng không tệ lắm, nhưng dường như vẫn còn thiếu chút gì đó.
Lạch cạch lạch cạch, đột nhiên từ trong góc của phòng nhạc vang lên một âm thanh nhỏ xíu.
Lạch cạch, cạch, cạch cạch cạch…
Tiếng động như có ai đang gõ lên miếng gỗ.
Nhưng lại có cao độ rõ ràng, liên tục tạo thành một giai điệu.
Rất tương tự với đoạn nhạc mà Hoshino vừa mới đàn, nhưng nếu so ra thì đoạn này hay hơn một bậc.
Hoshino không quan tâm đến điều kỳ lạ này, mắt cậu sáng rực lên, vội vã đi đến cạnh nhạc phổ (*) sửa lại mấy nốt nhạc.
(*) Bê: Nhạc phổ là quyển vở chép nhạc.
Đàn thử thì thấy mượt mà hơn rất nhiều.
Sau đó Hoshino lại tiếp tục thăm dò.
Tiếng đàn của Hoshino vừa vang lên, tiếng lạch cạch kia lại xuất hiện.
Lần này cần phải chỉnh sửa rất nhiều, Hoshino luống cuống sửa lại nhạc phổ.
Mặt liền không khỏi đỏ lên.
Nhưng đúng là không thể phủ nhận một điều đó là, sau khi sửa lại, nhịp điệu đã êm tai hơn rất nhiều.
Hoshino suy nghĩ.
Nội tâm có chút chua xót.
Nếu như có Shota ở bên cạnh.
“Shota, là cậu sao?”
Vừa rồi chỉ lo nhớ nốt nhạc, lại không hề để ý xem âm thanh kia từ đâu truyền tới.
Sau lưng Hoshino bỗng rét lạnh.
Nhưng càng nhiều hơn chính là nỗi bi thương.
Nếu như sau khi chết con người ta vẫn có linh hồn, đổi là Hoshino thì cũng nhất định sẽ quay về thăm phòng nhạc tràn đầy kỷ niệm này.
Phòng nhạc yên lặng như tờ, không có tiếng trả lời.
Hoshino đành ngồi về chỗ cũ, tiếp tục gảy đàn.
Từng đoạn từng đoạn.
Tiếng động kia cứ lặng lẽ phối hợp với Hoshino.
Đợi đến khi cả bài hát được chỉnh sửa xong, Hoshino đã lệ nóng doanh tròng.
Cậu đàn lại toàn bộ khúc nhạc một lần.
Đoạn trước và đoạn sau kết nối vô cùng xuất sắc, không chê vào đâu được, hơn nữa hoàn toàn là phong cách sáng tác của Shota.
Lúc này thì tiếng động kia không còn vang lên nữa.
Hoshino đứng dậy lần mò theo hướng phát ra âm thanh, mượn ánh sáng của điện thoại di động lục soát từng ngóc ngách.
Rốt cuộc trong một cái xó xỉnh đầy bụi bặm, cậu tìm được một miếng pick guitar. (**)
Tiếng động được phát ra từ chính chỗ này.
Đó cũng chính là miếng pick guitar mà Shota dùng khi còn sống.
***
Cách ngày diễn ra buổi lễ vài ngày.
Hoshino vẫn ngày ngày cõng đàn guitar, một thân một mình tập luyện trong phòng nhạc.
Cậu vừa đàn vừa hát, hát tất cả những bài hát của hai người bọn họ.
Nốt nhạc bay lên không trung, rồi lại rơi xuống mặt đất.
Căn phòng tràn ngập nỗi cô đơn.
Cậu đục một cái lỗ ở miếng pick guitar tìm được ngày đó, rồi đeo lên trên cổ.
Cảm giác như Shota vẫn luôn ở bên mình.
Chẳng qua, phòng nhạc không còn phát ra âm thanh như đêm đó nữa.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Đã đến ngày diễn ra buổi lễ.
Hoshino ôm đàn guitar đứng sau cánh gà.
“Shota, buổi biểu diễn cuối cùng của chúng ta.”
Hoshino bước lên sân khấu.
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay không quá nhiệt liệt.
Hoshino gảy đàn guitar.
Hoshino cất giọng hát…
Bầu không khí dưới khán đài dần nóng lên.
Trong tiếng nhạc sôi nổi, cậu nghe thấy dưới khán đài có người kêu thét lên thành tiếng.
Dần dà, tiếng thét chói tai tràn ra xung quanh.
Người bên dưới như phát điên mà hét to.
“HOSHINO! HOSHINO! SHOTA! SHOTA!”
Loáng thoáng, Hoshino chợt liếc nhìn thấy một bóng người.
Bóng dáng của cậu ấy có mấy phần mờ ảo.
Cậu ấy ôm cây đàn guitar, đàn đến xuất thần.
Cậu ấy đứng sóng vai cùng cậu trên sân khấu.
Khoé môi cậu ấy như vương ý cười.
Tiếng hoan hô dưới khán đài vang vọng như thuỷ triều.
Mà thế giới của Hoshino Kazutoshi lại là một màu xanh xám lặng yên.
Shota, buổi biểu diễn cuối cùng của chúng ta.
***
Truyền thuyết:
Naruya: Một loài tiểu yêu thích gây ra những tiếng động ở trong phòng.
Lời của Bê Ba: Rất lâu rồi mới quay lại làm Thanh Hành Đăng, thực sự mà nói, những câu chuyện ngắn này rất cảm động.
Hoshino Kazutoshi vẫn chưa vượt qua được nỗi bi thương.
Bóng đêm rơi xuống, bên trong phòng nhạc trống rỗng, trước mắt Hoshino Kazutoshi là một mảnh xanh xám âm u.
Chỉ có một cây đàn guitar cùng với một khúc nhạc không hoàn chỉnh làm bạn với cậu.
Nơi này vốn là nơi mà hai người dùng để tập luyện.
Shota và Hoshino là một nhóm, Hoshino hát chính, Shota là tay đàn guitar.
Khúc nhạc chưa hoàn thành này vốn được hai người chuẩn bị để trình diễn trong buổi lễ của học viện.
Hoshino xiết chặt quả đấm.
Cậu tuyệt đối không cho phép tâm huyết cuối cùng của Shota cứ như vậy mà biến thành một đống giấy vụn.
Cậu muốn phổ xong khúc nhạc này, rồi tự đàn tự hát trong buổi lễ.
Hoshino cũng là một tay đàn guitar giỏi, chẳng qua không có được thiên phú soạn nhạc như Shota.
Nửa đoạn đầu của khúc nhạc, cậu đã đàn trên dưới trăm lần, nhưng vẫn không bắt được cảm giác của nửa đoạn sau.
Tuy cậu đã nhắm mắt soạn xong khúc nhạc, nhưng cũng tự biết tác phẩm như vậy còn chưa có tư cách mang đi biểu diễn.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào phòng.
Hoshino ngồi bệt dưới sàn nhà, lưng dựa bên cửa sổ, ôm đàn guitar gảy thử mấy nốt nhạc.
Cậu gảy nửa đoạn nhạc sau mà mình soạn, nghe cũng không tệ lắm, nhưng dường như vẫn còn thiếu chút gì đó.
Lạch cạch lạch cạch, đột nhiên từ trong góc của phòng nhạc vang lên một âm thanh nhỏ xíu.
Lạch cạch, cạch, cạch cạch cạch…
Tiếng động như có ai đang gõ lên miếng gỗ.
Nhưng lại có cao độ rõ ràng, liên tục tạo thành một giai điệu.
Rất tương tự với đoạn nhạc mà Hoshino vừa mới đàn, nhưng nếu so ra thì đoạn này hay hơn một bậc.
Hoshino không quan tâm đến điều kỳ lạ này, mắt cậu sáng rực lên, vội vã đi đến cạnh nhạc phổ (*) sửa lại mấy nốt nhạc.
(*) Bê: Nhạc phổ là quyển vở chép nhạc.
Đàn thử thì thấy mượt mà hơn rất nhiều.
Sau đó Hoshino lại tiếp tục thăm dò.
Tiếng đàn của Hoshino vừa vang lên, tiếng lạch cạch kia lại xuất hiện.
Lần này cần phải chỉnh sửa rất nhiều, Hoshino luống cuống sửa lại nhạc phổ.
Mặt liền không khỏi đỏ lên.
Nhưng đúng là không thể phủ nhận một điều đó là, sau khi sửa lại, nhịp điệu đã êm tai hơn rất nhiều.
Hoshino suy nghĩ.
Nội tâm có chút chua xót.
Nếu như có Shota ở bên cạnh.
“Shota, là cậu sao?”
Vừa rồi chỉ lo nhớ nốt nhạc, lại không hề để ý xem âm thanh kia từ đâu truyền tới.
Sau lưng Hoshino bỗng rét lạnh.
Nhưng càng nhiều hơn chính là nỗi bi thương.
Nếu như sau khi chết con người ta vẫn có linh hồn, đổi là Hoshino thì cũng nhất định sẽ quay về thăm phòng nhạc tràn đầy kỷ niệm này.
Phòng nhạc yên lặng như tờ, không có tiếng trả lời.
Hoshino đành ngồi về chỗ cũ, tiếp tục gảy đàn.
Từng đoạn từng đoạn.
Tiếng động kia cứ lặng lẽ phối hợp với Hoshino.
Đợi đến khi cả bài hát được chỉnh sửa xong, Hoshino đã lệ nóng doanh tròng.
Cậu đàn lại toàn bộ khúc nhạc một lần.
Đoạn trước và đoạn sau kết nối vô cùng xuất sắc, không chê vào đâu được, hơn nữa hoàn toàn là phong cách sáng tác của Shota.
Lúc này thì tiếng động kia không còn vang lên nữa.
Hoshino đứng dậy lần mò theo hướng phát ra âm thanh, mượn ánh sáng của điện thoại di động lục soát từng ngóc ngách.
Rốt cuộc trong một cái xó xỉnh đầy bụi bặm, cậu tìm được một miếng pick guitar. (**)
Tiếng động được phát ra từ chính chỗ này.
Đó cũng chính là miếng pick guitar mà Shota dùng khi còn sống.
***
Cách ngày diễn ra buổi lễ vài ngày.
Hoshino vẫn ngày ngày cõng đàn guitar, một thân một mình tập luyện trong phòng nhạc.
Cậu vừa đàn vừa hát, hát tất cả những bài hát của hai người bọn họ.
Nốt nhạc bay lên không trung, rồi lại rơi xuống mặt đất.
Căn phòng tràn ngập nỗi cô đơn.
Cậu đục một cái lỗ ở miếng pick guitar tìm được ngày đó, rồi đeo lên trên cổ.
Cảm giác như Shota vẫn luôn ở bên mình.
Chẳng qua, phòng nhạc không còn phát ra âm thanh như đêm đó nữa.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Đã đến ngày diễn ra buổi lễ.
Hoshino ôm đàn guitar đứng sau cánh gà.
“Shota, buổi biểu diễn cuối cùng của chúng ta.”
Hoshino bước lên sân khấu.
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay không quá nhiệt liệt.
Hoshino gảy đàn guitar.
Hoshino cất giọng hát…
Bầu không khí dưới khán đài dần nóng lên.
Trong tiếng nhạc sôi nổi, cậu nghe thấy dưới khán đài có người kêu thét lên thành tiếng.
Dần dà, tiếng thét chói tai tràn ra xung quanh.
Người bên dưới như phát điên mà hét to.
“HOSHINO! HOSHINO! SHOTA! SHOTA!”
Loáng thoáng, Hoshino chợt liếc nhìn thấy một bóng người.
Bóng dáng của cậu ấy có mấy phần mờ ảo.
Cậu ấy ôm cây đàn guitar, đàn đến xuất thần.
Cậu ấy đứng sóng vai cùng cậu trên sân khấu.
Khoé môi cậu ấy như vương ý cười.
Tiếng hoan hô dưới khán đài vang vọng như thuỷ triều.
Mà thế giới của Hoshino Kazutoshi lại là một màu xanh xám lặng yên.
Shota, buổi biểu diễn cuối cùng của chúng ta.
***
Truyền thuyết:
Naruya: Một loài tiểu yêu thích gây ra những tiếng động ở trong phòng.
Lời của Bê Ba: Rất lâu rồi mới quay lại làm Thanh Hành Đăng, thực sự mà nói, những câu chuyện ngắn này rất cảm động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.