Chương 5: Hỗn Hỗn Công
Trúc Lâm Kiếm Ẩn
06/10/2024
Lão hòa thượng dứt lời liền xoay người bước vào nội viện.
Lòng đầy nghi hoặc, Lương Ngôn định bụng hỏi cho ra lẽ, nhưng thấy lão tăng chẳng có ý định giải thích, đành ngậm ngùi đi theo.
Bước vào trong, hai người đứng đối diện nhau.
"A Di Đà Phật, kẻ sát hại phụ thân con đã đền tội, kẻ còn lại bất quá chỉ là một gã mù lòa, chưa từng ra tay, chẳng lẽ con không thể buông bỏ thù hận, chuyên tâm tu đạo hay sao?"
"Thì ra là vậy, lão hòa thượng đến đây để khuyên giải ta sao?
Đã vậy thì không cần nhiều lời, thù giết cha không đội trời chung, ta há có thể không báo?"
Lão hòa thượng vốn đã xem Lương Ngôn như nửa đệ tử của mình, lúc này vẫn muốn khuyên nhủ thêm, nhưng nghe xong những lời ấy, trong lòng không khỏi bực bội, thầm mắng:
"Thật là một tên tiểu tử cứng đầu!"
Hai người im lặng một lúc, đứng đối diện nhau giữa sân.
Bỗng nhiên, lão tăng giơ tay phải lên, đưa ngón trỏ điểm nhẹ lên trán Lương Ngôn.
Lương Ngôn chỉ cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến, theo bản năng liền đưa tay lên đỡ.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu Lương Ngôn bỗng hiện lên một đoạn khẩu quyết huyền ảo khó hiểu, dường như là pháp môn tu luyện nội công.
Lương Ngôn bừng tỉnh, biết là lão hòa thượng đang truyền công cho mình, liền buông tay xuống, không phản kháng nữa.
Một lát sau, lão hòa thượng thu tay về, đoạn khẩu quyết hoàn chỉnh cũng hiện rõ trong đầu Lương Ngôn.
Hắn hít sâu một hơi, hai đầu gối khuỵu xuống, định quỳ lạy bái sư.
Lão hòa thượng đưa tay ra, một luồng khí vô hình lập tức nâng đỡ hai chân Lương Ngôn, không cho hắn quỳ xuống.
"Con không cần đa lễ.
Ta truyền cho con chỉ là chút da lông, pháp môn nhập môn mà thôi.
Ta nói trước, ta không phải sư phụ của con, con cũng không phải đồ đệ của ta, sau này ra ngoài, càng không được phép xưng hô sư đồ, nghe rõ chưa?"
Lương Ngôn ngẩn người, chỉ biết gật đầu lia lịa.
"Con ra ngoài chào hỏi mọi người đi, chúng ta lên đường ngay."
"Chúng ta đi đâu?"
"Đi tìm một người bạn cũ."
Lòng đầy nghi hoặc, Lương Ngôn không hiểu vì sao lão hòa thượng truyền thụ tiên pháp mà không cho mình nhận làm đồ đệ.
Nghĩ mãi không ra, hắn đã trở lại đại sảnh lúc nào không hay.
Bỗng một làn hương thơm thoang thoảng bay đến, một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, đầu búi hai bên, chạy đến trước mặt, chính là Uyển Nhi.
Nàng nắm lấy tay Lương Ngôn, nũng nịu nói:
"Lương ca ca, huynh đi cùng muội đến kinh thành chơi đi, kinh thành vui lắm."
"Không được, ta còn có việc phải làm."
Uyển Nhi lộ vẻ thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tủi thân, nhưng vẫn cố gắng nói:
"Vậy huynh hứa với muội, sau này nhất định phải đến kinh thành tìm muội chơi."
Lương Ngôn lơ đãng "Ừ" một tiếng.
Uyển Nhi thấy vậy, sắc mặt mới từ u ám chuyển sang tươi sáng, phì cười, đồng thời đưa ngón út ra móc vào ngón út của Lương Ngôn.
"Vậy chúng ta ngoéo tay nhé, trăm năm không thay đổi!"
Lương Ngôn bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn Uyển Nhi, mặt bất giác đỏ bừng, lần này nghiêm túc "Ừ" một tiếng.
Uyển Nhi như nghe được chuyện vui nhất trên đời, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, trông thật đáng yêu.
Lúc này, ngoài sân vang lên tiếng gọi của Lâm Tử Tình, Uyển Nhi mới lưu luyến buông tay, chạy ra ngoài, thỉnh thoảng vẫn ngoái đầu nhìn lại.
"Nhất định phải đến kinh thành đấy nhé!"
Lương Ngôn im lặng gật đầu, nhìn ra ngoài, thấy nữ tử áo đỏ đã thu dọn xong xuôi, bế Uyển Nhi lên xe ngựa, chuẩn bị lên đường.
Thấy Lương Ngôn nhìn sang, nàng cũng gật đầu ra hiệu, sau đó phi thân lên ngựa, dẫn mọi người rời đi.
Lương Ngôn im lặng một lúc, xoay người trở vào nội viện, hướng về phía bóng lưng gầy gò kia nói:
"Lão hòa thượng, chúng ta cũng đi thôi."
...
Thời gian thấm thoát thoi đưa, xuân đi đông đến, trong nháy mắt một năm đã trôi qua.
Hôm nay trời quang mây tạnh, trên con đường mòn xuyên qua khu rừng rậm rạp, một đoàn xe đang dừng chân nghỉ ngơi.
Trong đoàn xe, một thư sinh trẻ tuổi, tay cầm quạt giấy, đang ngâm nga đọc thơ, dường như tự đắm chìm trong đó.
Phía sau đoàn xe, một người nam nhân trung niên dáng vẻ quản gia nhíu mày, vẻ mặt chán ghét.
Người bên cạnh nói:
"Lục quản gia, công tử càng ngày càng quá đáng, thơ làm ra chẳng ra sao cả."
"Hừ, công tử tuổi trẻ ham chơi, không thích đọc sách, lại thích tìm kiếm những kẻ ẩn dật giang hồ, mong cầu tiên nhân.
Mấy năm nay không biết đã đi bao nhiêu ngọn núi, cúng dường cho bao nhiêu ngôi chùa rồi."
"Đúng vậy, hôm qua trên đường gặp phải lão tăng kia, cũng không biết là từ chùa nào đến, còn mang theo một tiểu đồ đệ.
Nhìn bộ dạng gầy gò kia, nào có dáng vẻ cao tăng đắc đạo, công tử lại nhất định xuống xe tiếp đón, còn cho đi cùng, trên đường ăn ngon mặc đẹp cung phụng, thật là hồ đồ!"
Lục quản gia ho khan một tiếng nói:
"Thôi, các ngươi đừng bàn tán nữa, tính tình công tử các ngươi còn không biết sao, vốn thích những vị cao tăng đắc đạo này."
Nói đến bốn chữ "cao tăng đắc đạo" liền cố ý nhấn mạnh ngữ khí, ánh mắt liếc về phía lão tăng đang ngồi thiền phía sau, ý tứ châm chọc không cần nói cũng hiểu.
Dừng một chút lại nói:
"Công tử từ nhỏ đã được phu nhân cưng chiều, chúng ta làm người làm, cứ làm tốt phận sự của mình là được, đừng nên bàn tán lung tung!"
Mọi người nghe vậy, vội vàng gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, một thanh niên áo xanh cầm kiếm ở đầu đoàn xe bỗng cao giọng hô:
"Tất cả đề phòng!"
Lời nói như ném đá xuống mặt hồ yên ả, hơn mười tên hộ vệ đang gặm lương khô đồng loạt rút vũ khí, vẻ mặt cảnh giác, bao vây thành một vòng tròn.
Trong rừng cây truyền đến một tràng cười quái dị:
"Hắc hắc! Tiểu tử phản ứng cũng nhanh nhạy đấy."
Tiếp theo, từ sau gốc cây bước ra một tên đại hán vạm vỡ, trên vai vác một cây búa đồng nặng trịch, phía sau đi theo bốn tên thô lỗ, một tên cầm đao, một tên cầm rìu, hai tên còn lại dùng kiếm.
Nhìn rõ bộ dạng năm người, kiếm khách áo xanh thầm kêu khổ, như bị giáng một đòn mạnh.
Hắn chắp tay cười khổ nói:
"Thì ra là Ngũ Hổ Tam Lang của Phong Vân trại, thất kính, thất kính."
"Ha ha, tiểu tử cũng có chút thông tin, đã biết danh tiếng của chúng ta, còn không mau giao nạp tiền bạc châu báu, chúng ta cũng không làm chuyện đuổi tận giết tuyệt, giao ra tiền tài, liền tha cho các ngươi một mạng."
Kiếm khách áo xanh trong lòng buồn bực, nếu như đơn đấu với một trong số Ngũ Hổ, hắn cũng không chắc chắn sẽ thắng, huống chi hôm nay Ngũ Hổ cùng đến, tuy người của hắn đông, nhưng lại không phải là đối thủ của bọn chúng.
Nếu thật sự giao chiến, e rằng không một ai sống sót.
Nhưng trên xe có một thứ quan trọng, là do thành chủ tự mình căn dặn, không được để mất, nếu như dâng hai tay, trở về thành, thành chủ truy cứu, hắn chắc chắn khó thoát tội chết, mà lão mẫu thê nhi trong thành cũng khó tránh khỏi liên lụy.
"Xem ra chỉ có thể tập trung lực lượng liều mạng, nhân lúc hỗn loạn mang theo thứ kia chạy trốn, ừm, nếu như tình huống cho phép, còn phải mang theo vị công tử thứ xuất của thành chủ này đi."
Kiếm khách áo xanh đang suy nghĩ, bên kia Ngũ Hổ đã đợi đến sốt ruột.
Nhất là tên thô lỗ cầm đao, tính tình nóng nảy, thấy hắn mãi không trả lời, liền cao giọng nói:
"Đại ca, tên tiểu tử này lề mề, còn ôm hy vọng mong manh, để ta đi chém vài cái đầu cho bớt giận."
Nói xong cũng không đợi trả lời, trực tiếp xông đến trước mặt một tên hộ vệ, vung đao chém xuống, tên hộ vệ kia nào đã từng gặp qua tốc độ như vậy, hoảng hốt rút kiếm ra đỡ.
"Keng!"
Đao kiếm va chạm, trường kiếm gãy lìa, đại đao còn chưa hết đà, chém thẳng vào cổ tên hộ vệ.
Mắt thấy sắp sửa đầu lìa khỏi cổ, chết ngay tại chỗ, đại đao bỗng nhiên dừng lại, cách cổ một tấc, không thể tiến thêm chút nào nữa.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên lưỡi đao đang đứng một thiếu niên mười mấy tuổi, áo đen tóc đen, trên vai phải vác một cành cây, trên cành cây cắm nửa con heo rừng nướng thơm phức, thì ra là vừa đi săn bắn nướng thịt trở về.
Tên thô lỗ cầm đao mồ hôi đầm đìa, dùng hết sức muốn rút đại đao về, nhưng đại đao như bị đóng đinh trên không trung, không nhúc nhích, trong lòng không khỏi kinh hãi, cao giọng kêu lên:
"Đại ca, gặp phải cao thủ rồi, huynh đệ cùng lên!"
Trong đoàn xe có người đến gần kiếm khách áo xanh thấp giọng nói:
"Đội trưởng, chúng ta có nên ra tay giúp đỡ hay không?"
Kiếm khách áo xanh trầm ngâm một lát nói:
"Chưa vội, tiểu tử này trước giờ không lộ diện, rõ ràng là muốn giả heo ăn thịt hổ, chúng ta cứ án binh bất động, xem thực lực của hắn thế nào đã."
Bên này còn đang nói chuyện, bên kia Ngũ Hổ đã cùng nhau xông lên.
Tên cầm búa hai tay nắm chặt búa đồng từ phía trước xông lên, tên cầm rìu đã sớm lặng lẽ vòng ra phía sau, chuẩn bị tung ra đòn chí mạng, còn hai tên dùng kiếm vốn là huynh đệ ruột, sau được cao nhân truyền thụ thuật hợp kích, hai người song kiếm hợp bích hiếm khi thất bại, lúc này hai người thi triển thuật hợp kích, một trái một phải tấn công thiếu niên áo đen.
Thiếu niên áo đen dường như không hề lo lắng, ngược lại còn cởi một chiếc hồ lô gỗ màu vàng ở bên hông, ngửa đầu uống một ngụm.
Sau đó xoay người nhảy lên, tên thô lỗ cầm đao được tự do, trong lòng mừng rỡ, lập tức xoay ngược đao chém về phía thiếu niên.
Thiếu niên đang ở giữa không trung, không nhanh không chậm, chân trái đá ngang.
"Bốp!" một tiếng, đá vào mặt tên thô lỗ cầm đao.
Tên thô lỗ lập tức như diều đứt dây bay ngược ra sau, đập vào một tảng đá lớn, mặt mũi bê bết máu, vậy mà chết ngay tại chỗ.
Tiếp theo, thiếu niên xoay eo quay đầu lại, há miệng phun ra một ngụm sương trắng, dường như là rượu vừa mới uống, mục tiêu chính là tên thô lỗ cầm rìu phía sau, tên thô lỗ kia sắc mặt đại biến, vội vàng vung rìu lên đỡ.
Nhưng mà sương trắng kia nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đánh trúng người hắn, "Phụt phụt phụt", giống như trăm mũi kim đâm vào giấy, trên người tên thô lỗ xuất hiện vô số lỗ máu, sinh khí trong mắt nhanh chóng tiêu tan, vậy mà bị thiếu niên phun một ngụm rượu giết chết.
Thiếu niên trên không trung phun ra ngụm rượu này, thân hình hạ xuống, chân phải điểm nhẹ xuống đất, dường như có một vòng gợn sóng trong suốt lan ra từ dưới chân.
Hai tên dùng kiếm bỗng nhiên cảm thấy một cỗ lực đạo mạnh mẽ từ dưới chân truyền đến, trong nháy mắt đã chấn nát kinh mạch của hai người, hai người vẫn duy trì động tác cầm kiếm đâm tới, bước thêm hai bước, vừa vặn đi đến trước mặt thiếu niên, liền ngã vật xuống đất chết ngay.
Thiếu niên áo đen chỉ trong nháy mắt xoay người trên không trung, đá chết một người, phun chết một người, chấn chết hai người.
Nói thì dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Ngũ Hổ đã mất bốn, chỉ còn lại tên đại ca cầm búa vừa mới xông đến trước mặt hắn, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thật sự là kinh hãi tột độ, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng thiếu niên áo đen nào cho hắn cơ hội, xông lên chỉ dùng một quyền đã kết liễu tính mạng của hắn.
Thiếu niên áo đen giải quyết xong Ngũ Hổ, những người còn lại trong đoàn xe nhìn nhau, không ai dám hó hé một lời, thiếu niên này thủ đoạn đáng sợ như vậy, nếu như có ý đồ bất lợi với bọn họ, e rằng không một ai sống sót.
Kiếm khách áo xanh lau mồ hôi trên đầu, tiến lên nịnh nọt chắp tay với thiếu niên, đang định mở miệng nói chuyện.
Phía sau đoàn xe lại truyền đến một giọng nói già nua:
"Mấy người này chỉ là muốn cướp của, chưa từng hại mạng, con vừa ra tay đã không chừa một ai, chung quy vẫn là hơi quá đáng."
Thiếu niên áo đen liếc mắt nhìn lão tăng một cái, thản nhiên nói:
"Mấy người này xuất thân từ sơn trại, gần đây nhất định còn có đồng bọn, hôm nay tha cho bọn chúng, ngày sau sẽ dẫn đến thêm nhiều tên cướp, chẳng phải là tự chuốc phiền phức hay sao?"
Thiếu niên áo đen này dĩ nhiên chính là Lương Ngôn, người ngồi trên xe ngựa phía sau chính là lão hòa thượng đã truyền thụ khẩu quyết cho hắn.
Hai người cứ như vậy thản nhiên hỏi đáp, lại không có ai dám xen mồm.
Lão hòa thượng dường như đã sớm biết tính cách của hắn, sau khi hắn nói xong liền im lặng không nói nữa.
Lương Ngôn cũng không để ý đến lão, tự mình leo lên một chiếc xe ngựa, xé một cái đùi heo rừng ra ăn ngấu nghiến.
Mọi người bên ngoài nhìn nhau, kiếm khách áo xanh dẫn đầu ho khan một tiếng nói:
"Cao nhân hành sự, chúng ta không thể đoán được, đã bọn họ nguyện ý ở lại trên xe, chúng ta đừng nên quấy rầy."
Nói xong lại phân phó người bên cạnh:
"Truyền lệnh xuống, bất luận kẻ nào cũng không được phép đến gần hai chiếc xe ngựa cuối cùng!"
"Vâng!"
Người nọ nhận lệnh, lập tức đi truyền lệnh xuống.
Đoàn xe nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục đi về phía nam, nhưng bọn họ không biết rằng, vào rạng sáng ngày thứ ba, khi đi ngang qua một ngọn núi xanh biếc, có hai bóng người đã nhanh chóng rời khỏi đoàn xe.
Dưới chân núi xanh, một già một trẻ, hai bóng người chậm rãi đi tới, chính là Lương Ngôn và lão hòa thượng.
Nhìn thấy mặt trời sắp mọc, lão hòa thượng chậm rãi đi đến một tảng đá lớn ven đường, khoanh chân ngồi xuống, nói với Lương Ngôn:
"Bắt đầu đi, luyện tập bài tập hôm nay một lần."
Lương Ngôn bĩu môi, đi đến ven đường, chân trái đứng thẳng, chân phải móc vào cổ chân, nửa người trên ngửa ra phía sau, tay trái chống cằm, tay phải chống lưng. Tư thế này thật sự là kỳ quái đến cực điểm, nhưng Lương Ngôn lại giống như đã luyện tập từ lâu, chỉ nhắm mắt không nói, duy trì tư thế này không thay đổi.
Cứ như vậy, khoảng một canh giờ trôi qua. Lương Ngôn lại đổi một tư thế khác, lần này càng thêm kỳ quái, vậy mà úp mặt xuống đất, tay trái vòng ra sau ôm đầu, tay phải ôm gối trái.
Nếu như có người đi ngang qua nhìn thấy, nhất định sẽ chỉ trỏ bàn tán về hai người này, nhưng Lương Ngôn đã sớm không còn thấy lạ lẫm nữa, trên thực tế, một năm nay hắn đều luyện tập như vậy.
Từ sau khi lão hòa thượng mang hắn rời khỏi quán trà một năm trước, liền dùng đại thần thông giúp hắn dẫn khí nhập thể, giúp hắn bước vào Luyện Khí tầng một, coi như là chính thức bước chân vào con đường tu tiên.
Nhưng mà từ đó về sau, lão hòa thượng không giống như Lương Ngôn tưởng tượng, dạy hắn tiên pháp bí thuật. Mà chỉ dạy cho hắn tám loại tư thế kỳ quái. Tám loại tư thế này, có thể nói là hoàn toàn trái ngược với thói quen của con người, kỳ quái đến mức nào thì có kỳ quái đến mức đó.
Nhưng lão hòa thượng lại yêu cầu hắn mỗi ngày đều phải luyện tập, cho đến khi nào hắn nhớ rõ ràng tám loại tư thế này, chi tiết không sai một ly mới thôi.
Sau đó lại để cho hắn vừa giữ nguyên tư thế kỳ quái, vừa dựa theo khẩu quyết vô danh trong đầu mà vận khí.
Lúc đầu, Lương Ngôn cũng từng nghi ngờ, nhưng sau khi hắn giữ nguyên tư thế kỳ quái, dựa theo khẩu quyết vận khí mấy ngày, vậy mà phát hiện toàn thân xương cốt huyết nhục đều giống như được tái tạo, chạy nhảy đi lại, càng thêm vô cùng khỏe mạnh, trong lòng vui mừng liền từ bỏ nghi ngờ.
Chỉ là những tư thế mà lão hòa thượng truyền thụ thật sự là quá mức kỳ quái, hơn nữa lão hòa thượng chưa bao giờ giải thích kỹ càng với hắn, chỉ giục giã hắn luyện công.
Lương Ngôn trong lòng bực bội, liền tự ý đặt tên cho những tư thế này, ví dụ như hai tư thế ban đầu kia, lần lượt bị hắn đặt tên là "Tư thế Ngủ Gật" và "Tư thế Lăn Lộn", ngoài ra còn có "Tư thế Mắng Chửi", "Tư thế Tung Quyền" gì đó.
Thiếu niên chuyên tâm luyện công, lão hòa thượng nhắm mắt ngồi thiền.
Hai người cứ như vậy im lặng suốt nửa ngày, đợi đến khi Lương Ngôn rốt cuộc cũng luyện tập xong, lão hòa thượng mới chậm rãi đứng dậy, gật đầu với hắn, xoay người đi lên núi.
Lương Ngôn trực giác cảm thấy, lần này đến Thuý Sơn này, lão hòa thượng dường như có tâm sự, nhưng lão xưa nay ít nói, Lương Ngôn cũng không thích hỏi nhiều, chỉ có thể buồn bực đi theo phía sau.
Đi trên đường núi nửa ngày, Lương Ngôn bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
"Lão hòa thượng, người đã dạy ta một năm rồi, bây giờ có thể nói cho ta biết, ta đang luyện công pháp gì rồi chứ?"
"Hỗn Hỗn Công."
Lão hòa thượng không quay đầu lại nói.
Lương Ngôn nghe vậy sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại, biết là lão tức giận vì mình tự ý đặt tên cho những tư thế mà lão truyền thụ.
Không khỏi vỗ tay cười to:
"Hay, hay lắm! Bộ công pháp của người, không phải là mắng chửi ngoài đường, thì là lăn lộn trên đất, quả thực là một tên lưu manh đường phố, nói là Hỗn Hỗn Công, thật sự là không còn gì thích hợp hơn!
Ha ha ha!"
Lương Ngôn cười một hồi lâu, thấy phía trước không có chút phản ứng nào.
Cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi:
"Lão hòa thượng, chúng ta đến Thuý Sơn này làm gì?"
Trên con đường núi vắng vẻ truyền đến giọng nói chậm rãi của lão hòa thượng:
"Tìm người."
(Hết chương 5: )
Lòng đầy nghi hoặc, Lương Ngôn định bụng hỏi cho ra lẽ, nhưng thấy lão tăng chẳng có ý định giải thích, đành ngậm ngùi đi theo.
Bước vào trong, hai người đứng đối diện nhau.
"A Di Đà Phật, kẻ sát hại phụ thân con đã đền tội, kẻ còn lại bất quá chỉ là một gã mù lòa, chưa từng ra tay, chẳng lẽ con không thể buông bỏ thù hận, chuyên tâm tu đạo hay sao?"
"Thì ra là vậy, lão hòa thượng đến đây để khuyên giải ta sao?
Đã vậy thì không cần nhiều lời, thù giết cha không đội trời chung, ta há có thể không báo?"
Lão hòa thượng vốn đã xem Lương Ngôn như nửa đệ tử của mình, lúc này vẫn muốn khuyên nhủ thêm, nhưng nghe xong những lời ấy, trong lòng không khỏi bực bội, thầm mắng:
"Thật là một tên tiểu tử cứng đầu!"
Hai người im lặng một lúc, đứng đối diện nhau giữa sân.
Bỗng nhiên, lão tăng giơ tay phải lên, đưa ngón trỏ điểm nhẹ lên trán Lương Ngôn.
Lương Ngôn chỉ cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến, theo bản năng liền đưa tay lên đỡ.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu Lương Ngôn bỗng hiện lên một đoạn khẩu quyết huyền ảo khó hiểu, dường như là pháp môn tu luyện nội công.
Lương Ngôn bừng tỉnh, biết là lão hòa thượng đang truyền công cho mình, liền buông tay xuống, không phản kháng nữa.
Một lát sau, lão hòa thượng thu tay về, đoạn khẩu quyết hoàn chỉnh cũng hiện rõ trong đầu Lương Ngôn.
Hắn hít sâu một hơi, hai đầu gối khuỵu xuống, định quỳ lạy bái sư.
Lão hòa thượng đưa tay ra, một luồng khí vô hình lập tức nâng đỡ hai chân Lương Ngôn, không cho hắn quỳ xuống.
"Con không cần đa lễ.
Ta truyền cho con chỉ là chút da lông, pháp môn nhập môn mà thôi.
Ta nói trước, ta không phải sư phụ của con, con cũng không phải đồ đệ của ta, sau này ra ngoài, càng không được phép xưng hô sư đồ, nghe rõ chưa?"
Lương Ngôn ngẩn người, chỉ biết gật đầu lia lịa.
"Con ra ngoài chào hỏi mọi người đi, chúng ta lên đường ngay."
"Chúng ta đi đâu?"
"Đi tìm một người bạn cũ."
Lòng đầy nghi hoặc, Lương Ngôn không hiểu vì sao lão hòa thượng truyền thụ tiên pháp mà không cho mình nhận làm đồ đệ.
Nghĩ mãi không ra, hắn đã trở lại đại sảnh lúc nào không hay.
Bỗng một làn hương thơm thoang thoảng bay đến, một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, đầu búi hai bên, chạy đến trước mặt, chính là Uyển Nhi.
Nàng nắm lấy tay Lương Ngôn, nũng nịu nói:
"Lương ca ca, huynh đi cùng muội đến kinh thành chơi đi, kinh thành vui lắm."
"Không được, ta còn có việc phải làm."
Uyển Nhi lộ vẻ thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tủi thân, nhưng vẫn cố gắng nói:
"Vậy huynh hứa với muội, sau này nhất định phải đến kinh thành tìm muội chơi."
Lương Ngôn lơ đãng "Ừ" một tiếng.
Uyển Nhi thấy vậy, sắc mặt mới từ u ám chuyển sang tươi sáng, phì cười, đồng thời đưa ngón út ra móc vào ngón út của Lương Ngôn.
"Vậy chúng ta ngoéo tay nhé, trăm năm không thay đổi!"
Lương Ngôn bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn Uyển Nhi, mặt bất giác đỏ bừng, lần này nghiêm túc "Ừ" một tiếng.
Uyển Nhi như nghe được chuyện vui nhất trên đời, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, trông thật đáng yêu.
Lúc này, ngoài sân vang lên tiếng gọi của Lâm Tử Tình, Uyển Nhi mới lưu luyến buông tay, chạy ra ngoài, thỉnh thoảng vẫn ngoái đầu nhìn lại.
"Nhất định phải đến kinh thành đấy nhé!"
Lương Ngôn im lặng gật đầu, nhìn ra ngoài, thấy nữ tử áo đỏ đã thu dọn xong xuôi, bế Uyển Nhi lên xe ngựa, chuẩn bị lên đường.
Thấy Lương Ngôn nhìn sang, nàng cũng gật đầu ra hiệu, sau đó phi thân lên ngựa, dẫn mọi người rời đi.
Lương Ngôn im lặng một lúc, xoay người trở vào nội viện, hướng về phía bóng lưng gầy gò kia nói:
"Lão hòa thượng, chúng ta cũng đi thôi."
...
Thời gian thấm thoát thoi đưa, xuân đi đông đến, trong nháy mắt một năm đã trôi qua.
Hôm nay trời quang mây tạnh, trên con đường mòn xuyên qua khu rừng rậm rạp, một đoàn xe đang dừng chân nghỉ ngơi.
Trong đoàn xe, một thư sinh trẻ tuổi, tay cầm quạt giấy, đang ngâm nga đọc thơ, dường như tự đắm chìm trong đó.
Phía sau đoàn xe, một người nam nhân trung niên dáng vẻ quản gia nhíu mày, vẻ mặt chán ghét.
Người bên cạnh nói:
"Lục quản gia, công tử càng ngày càng quá đáng, thơ làm ra chẳng ra sao cả."
"Hừ, công tử tuổi trẻ ham chơi, không thích đọc sách, lại thích tìm kiếm những kẻ ẩn dật giang hồ, mong cầu tiên nhân.
Mấy năm nay không biết đã đi bao nhiêu ngọn núi, cúng dường cho bao nhiêu ngôi chùa rồi."
"Đúng vậy, hôm qua trên đường gặp phải lão tăng kia, cũng không biết là từ chùa nào đến, còn mang theo một tiểu đồ đệ.
Nhìn bộ dạng gầy gò kia, nào có dáng vẻ cao tăng đắc đạo, công tử lại nhất định xuống xe tiếp đón, còn cho đi cùng, trên đường ăn ngon mặc đẹp cung phụng, thật là hồ đồ!"
Lục quản gia ho khan một tiếng nói:
"Thôi, các ngươi đừng bàn tán nữa, tính tình công tử các ngươi còn không biết sao, vốn thích những vị cao tăng đắc đạo này."
Nói đến bốn chữ "cao tăng đắc đạo" liền cố ý nhấn mạnh ngữ khí, ánh mắt liếc về phía lão tăng đang ngồi thiền phía sau, ý tứ châm chọc không cần nói cũng hiểu.
Dừng một chút lại nói:
"Công tử từ nhỏ đã được phu nhân cưng chiều, chúng ta làm người làm, cứ làm tốt phận sự của mình là được, đừng nên bàn tán lung tung!"
Mọi người nghe vậy, vội vàng gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, một thanh niên áo xanh cầm kiếm ở đầu đoàn xe bỗng cao giọng hô:
"Tất cả đề phòng!"
Lời nói như ném đá xuống mặt hồ yên ả, hơn mười tên hộ vệ đang gặm lương khô đồng loạt rút vũ khí, vẻ mặt cảnh giác, bao vây thành một vòng tròn.
Trong rừng cây truyền đến một tràng cười quái dị:
"Hắc hắc! Tiểu tử phản ứng cũng nhanh nhạy đấy."
Tiếp theo, từ sau gốc cây bước ra một tên đại hán vạm vỡ, trên vai vác một cây búa đồng nặng trịch, phía sau đi theo bốn tên thô lỗ, một tên cầm đao, một tên cầm rìu, hai tên còn lại dùng kiếm.
Nhìn rõ bộ dạng năm người, kiếm khách áo xanh thầm kêu khổ, như bị giáng một đòn mạnh.
Hắn chắp tay cười khổ nói:
"Thì ra là Ngũ Hổ Tam Lang của Phong Vân trại, thất kính, thất kính."
"Ha ha, tiểu tử cũng có chút thông tin, đã biết danh tiếng của chúng ta, còn không mau giao nạp tiền bạc châu báu, chúng ta cũng không làm chuyện đuổi tận giết tuyệt, giao ra tiền tài, liền tha cho các ngươi một mạng."
Kiếm khách áo xanh trong lòng buồn bực, nếu như đơn đấu với một trong số Ngũ Hổ, hắn cũng không chắc chắn sẽ thắng, huống chi hôm nay Ngũ Hổ cùng đến, tuy người của hắn đông, nhưng lại không phải là đối thủ của bọn chúng.
Nếu thật sự giao chiến, e rằng không một ai sống sót.
Nhưng trên xe có một thứ quan trọng, là do thành chủ tự mình căn dặn, không được để mất, nếu như dâng hai tay, trở về thành, thành chủ truy cứu, hắn chắc chắn khó thoát tội chết, mà lão mẫu thê nhi trong thành cũng khó tránh khỏi liên lụy.
"Xem ra chỉ có thể tập trung lực lượng liều mạng, nhân lúc hỗn loạn mang theo thứ kia chạy trốn, ừm, nếu như tình huống cho phép, còn phải mang theo vị công tử thứ xuất của thành chủ này đi."
Kiếm khách áo xanh đang suy nghĩ, bên kia Ngũ Hổ đã đợi đến sốt ruột.
Nhất là tên thô lỗ cầm đao, tính tình nóng nảy, thấy hắn mãi không trả lời, liền cao giọng nói:
"Đại ca, tên tiểu tử này lề mề, còn ôm hy vọng mong manh, để ta đi chém vài cái đầu cho bớt giận."
Nói xong cũng không đợi trả lời, trực tiếp xông đến trước mặt một tên hộ vệ, vung đao chém xuống, tên hộ vệ kia nào đã từng gặp qua tốc độ như vậy, hoảng hốt rút kiếm ra đỡ.
"Keng!"
Đao kiếm va chạm, trường kiếm gãy lìa, đại đao còn chưa hết đà, chém thẳng vào cổ tên hộ vệ.
Mắt thấy sắp sửa đầu lìa khỏi cổ, chết ngay tại chỗ, đại đao bỗng nhiên dừng lại, cách cổ một tấc, không thể tiến thêm chút nào nữa.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên lưỡi đao đang đứng một thiếu niên mười mấy tuổi, áo đen tóc đen, trên vai phải vác một cành cây, trên cành cây cắm nửa con heo rừng nướng thơm phức, thì ra là vừa đi săn bắn nướng thịt trở về.
Tên thô lỗ cầm đao mồ hôi đầm đìa, dùng hết sức muốn rút đại đao về, nhưng đại đao như bị đóng đinh trên không trung, không nhúc nhích, trong lòng không khỏi kinh hãi, cao giọng kêu lên:
"Đại ca, gặp phải cao thủ rồi, huynh đệ cùng lên!"
Trong đoàn xe có người đến gần kiếm khách áo xanh thấp giọng nói:
"Đội trưởng, chúng ta có nên ra tay giúp đỡ hay không?"
Kiếm khách áo xanh trầm ngâm một lát nói:
"Chưa vội, tiểu tử này trước giờ không lộ diện, rõ ràng là muốn giả heo ăn thịt hổ, chúng ta cứ án binh bất động, xem thực lực của hắn thế nào đã."
Bên này còn đang nói chuyện, bên kia Ngũ Hổ đã cùng nhau xông lên.
Tên cầm búa hai tay nắm chặt búa đồng từ phía trước xông lên, tên cầm rìu đã sớm lặng lẽ vòng ra phía sau, chuẩn bị tung ra đòn chí mạng, còn hai tên dùng kiếm vốn là huynh đệ ruột, sau được cao nhân truyền thụ thuật hợp kích, hai người song kiếm hợp bích hiếm khi thất bại, lúc này hai người thi triển thuật hợp kích, một trái một phải tấn công thiếu niên áo đen.
Thiếu niên áo đen dường như không hề lo lắng, ngược lại còn cởi một chiếc hồ lô gỗ màu vàng ở bên hông, ngửa đầu uống một ngụm.
Sau đó xoay người nhảy lên, tên thô lỗ cầm đao được tự do, trong lòng mừng rỡ, lập tức xoay ngược đao chém về phía thiếu niên.
Thiếu niên đang ở giữa không trung, không nhanh không chậm, chân trái đá ngang.
"Bốp!" một tiếng, đá vào mặt tên thô lỗ cầm đao.
Tên thô lỗ lập tức như diều đứt dây bay ngược ra sau, đập vào một tảng đá lớn, mặt mũi bê bết máu, vậy mà chết ngay tại chỗ.
Tiếp theo, thiếu niên xoay eo quay đầu lại, há miệng phun ra một ngụm sương trắng, dường như là rượu vừa mới uống, mục tiêu chính là tên thô lỗ cầm rìu phía sau, tên thô lỗ kia sắc mặt đại biến, vội vàng vung rìu lên đỡ.
Nhưng mà sương trắng kia nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đánh trúng người hắn, "Phụt phụt phụt", giống như trăm mũi kim đâm vào giấy, trên người tên thô lỗ xuất hiện vô số lỗ máu, sinh khí trong mắt nhanh chóng tiêu tan, vậy mà bị thiếu niên phun một ngụm rượu giết chết.
Thiếu niên trên không trung phun ra ngụm rượu này, thân hình hạ xuống, chân phải điểm nhẹ xuống đất, dường như có một vòng gợn sóng trong suốt lan ra từ dưới chân.
Hai tên dùng kiếm bỗng nhiên cảm thấy một cỗ lực đạo mạnh mẽ từ dưới chân truyền đến, trong nháy mắt đã chấn nát kinh mạch của hai người, hai người vẫn duy trì động tác cầm kiếm đâm tới, bước thêm hai bước, vừa vặn đi đến trước mặt thiếu niên, liền ngã vật xuống đất chết ngay.
Thiếu niên áo đen chỉ trong nháy mắt xoay người trên không trung, đá chết một người, phun chết một người, chấn chết hai người.
Nói thì dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Ngũ Hổ đã mất bốn, chỉ còn lại tên đại ca cầm búa vừa mới xông đến trước mặt hắn, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thật sự là kinh hãi tột độ, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng thiếu niên áo đen nào cho hắn cơ hội, xông lên chỉ dùng một quyền đã kết liễu tính mạng của hắn.
Thiếu niên áo đen giải quyết xong Ngũ Hổ, những người còn lại trong đoàn xe nhìn nhau, không ai dám hó hé một lời, thiếu niên này thủ đoạn đáng sợ như vậy, nếu như có ý đồ bất lợi với bọn họ, e rằng không một ai sống sót.
Kiếm khách áo xanh lau mồ hôi trên đầu, tiến lên nịnh nọt chắp tay với thiếu niên, đang định mở miệng nói chuyện.
Phía sau đoàn xe lại truyền đến một giọng nói già nua:
"Mấy người này chỉ là muốn cướp của, chưa từng hại mạng, con vừa ra tay đã không chừa một ai, chung quy vẫn là hơi quá đáng."
Thiếu niên áo đen liếc mắt nhìn lão tăng một cái, thản nhiên nói:
"Mấy người này xuất thân từ sơn trại, gần đây nhất định còn có đồng bọn, hôm nay tha cho bọn chúng, ngày sau sẽ dẫn đến thêm nhiều tên cướp, chẳng phải là tự chuốc phiền phức hay sao?"
Thiếu niên áo đen này dĩ nhiên chính là Lương Ngôn, người ngồi trên xe ngựa phía sau chính là lão hòa thượng đã truyền thụ khẩu quyết cho hắn.
Hai người cứ như vậy thản nhiên hỏi đáp, lại không có ai dám xen mồm.
Lão hòa thượng dường như đã sớm biết tính cách của hắn, sau khi hắn nói xong liền im lặng không nói nữa.
Lương Ngôn cũng không để ý đến lão, tự mình leo lên một chiếc xe ngựa, xé một cái đùi heo rừng ra ăn ngấu nghiến.
Mọi người bên ngoài nhìn nhau, kiếm khách áo xanh dẫn đầu ho khan một tiếng nói:
"Cao nhân hành sự, chúng ta không thể đoán được, đã bọn họ nguyện ý ở lại trên xe, chúng ta đừng nên quấy rầy."
Nói xong lại phân phó người bên cạnh:
"Truyền lệnh xuống, bất luận kẻ nào cũng không được phép đến gần hai chiếc xe ngựa cuối cùng!"
"Vâng!"
Người nọ nhận lệnh, lập tức đi truyền lệnh xuống.
Đoàn xe nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục đi về phía nam, nhưng bọn họ không biết rằng, vào rạng sáng ngày thứ ba, khi đi ngang qua một ngọn núi xanh biếc, có hai bóng người đã nhanh chóng rời khỏi đoàn xe.
Dưới chân núi xanh, một già một trẻ, hai bóng người chậm rãi đi tới, chính là Lương Ngôn và lão hòa thượng.
Nhìn thấy mặt trời sắp mọc, lão hòa thượng chậm rãi đi đến một tảng đá lớn ven đường, khoanh chân ngồi xuống, nói với Lương Ngôn:
"Bắt đầu đi, luyện tập bài tập hôm nay một lần."
Lương Ngôn bĩu môi, đi đến ven đường, chân trái đứng thẳng, chân phải móc vào cổ chân, nửa người trên ngửa ra phía sau, tay trái chống cằm, tay phải chống lưng. Tư thế này thật sự là kỳ quái đến cực điểm, nhưng Lương Ngôn lại giống như đã luyện tập từ lâu, chỉ nhắm mắt không nói, duy trì tư thế này không thay đổi.
Cứ như vậy, khoảng một canh giờ trôi qua. Lương Ngôn lại đổi một tư thế khác, lần này càng thêm kỳ quái, vậy mà úp mặt xuống đất, tay trái vòng ra sau ôm đầu, tay phải ôm gối trái.
Nếu như có người đi ngang qua nhìn thấy, nhất định sẽ chỉ trỏ bàn tán về hai người này, nhưng Lương Ngôn đã sớm không còn thấy lạ lẫm nữa, trên thực tế, một năm nay hắn đều luyện tập như vậy.
Từ sau khi lão hòa thượng mang hắn rời khỏi quán trà một năm trước, liền dùng đại thần thông giúp hắn dẫn khí nhập thể, giúp hắn bước vào Luyện Khí tầng một, coi như là chính thức bước chân vào con đường tu tiên.
Nhưng mà từ đó về sau, lão hòa thượng không giống như Lương Ngôn tưởng tượng, dạy hắn tiên pháp bí thuật. Mà chỉ dạy cho hắn tám loại tư thế kỳ quái. Tám loại tư thế này, có thể nói là hoàn toàn trái ngược với thói quen của con người, kỳ quái đến mức nào thì có kỳ quái đến mức đó.
Nhưng lão hòa thượng lại yêu cầu hắn mỗi ngày đều phải luyện tập, cho đến khi nào hắn nhớ rõ ràng tám loại tư thế này, chi tiết không sai một ly mới thôi.
Sau đó lại để cho hắn vừa giữ nguyên tư thế kỳ quái, vừa dựa theo khẩu quyết vô danh trong đầu mà vận khí.
Lúc đầu, Lương Ngôn cũng từng nghi ngờ, nhưng sau khi hắn giữ nguyên tư thế kỳ quái, dựa theo khẩu quyết vận khí mấy ngày, vậy mà phát hiện toàn thân xương cốt huyết nhục đều giống như được tái tạo, chạy nhảy đi lại, càng thêm vô cùng khỏe mạnh, trong lòng vui mừng liền từ bỏ nghi ngờ.
Chỉ là những tư thế mà lão hòa thượng truyền thụ thật sự là quá mức kỳ quái, hơn nữa lão hòa thượng chưa bao giờ giải thích kỹ càng với hắn, chỉ giục giã hắn luyện công.
Lương Ngôn trong lòng bực bội, liền tự ý đặt tên cho những tư thế này, ví dụ như hai tư thế ban đầu kia, lần lượt bị hắn đặt tên là "Tư thế Ngủ Gật" và "Tư thế Lăn Lộn", ngoài ra còn có "Tư thế Mắng Chửi", "Tư thế Tung Quyền" gì đó.
Thiếu niên chuyên tâm luyện công, lão hòa thượng nhắm mắt ngồi thiền.
Hai người cứ như vậy im lặng suốt nửa ngày, đợi đến khi Lương Ngôn rốt cuộc cũng luyện tập xong, lão hòa thượng mới chậm rãi đứng dậy, gật đầu với hắn, xoay người đi lên núi.
Lương Ngôn trực giác cảm thấy, lần này đến Thuý Sơn này, lão hòa thượng dường như có tâm sự, nhưng lão xưa nay ít nói, Lương Ngôn cũng không thích hỏi nhiều, chỉ có thể buồn bực đi theo phía sau.
Đi trên đường núi nửa ngày, Lương Ngôn bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
"Lão hòa thượng, người đã dạy ta một năm rồi, bây giờ có thể nói cho ta biết, ta đang luyện công pháp gì rồi chứ?"
"Hỗn Hỗn Công."
Lão hòa thượng không quay đầu lại nói.
Lương Ngôn nghe vậy sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại, biết là lão tức giận vì mình tự ý đặt tên cho những tư thế mà lão truyền thụ.
Không khỏi vỗ tay cười to:
"Hay, hay lắm! Bộ công pháp của người, không phải là mắng chửi ngoài đường, thì là lăn lộn trên đất, quả thực là một tên lưu manh đường phố, nói là Hỗn Hỗn Công, thật sự là không còn gì thích hợp hơn!
Ha ha ha!"
Lương Ngôn cười một hồi lâu, thấy phía trước không có chút phản ứng nào.
Cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi:
"Lão hòa thượng, chúng ta đến Thuý Sơn này làm gì?"
Trên con đường núi vắng vẻ truyền đến giọng nói chậm rãi của lão hòa thượng:
"Tìm người."
(Hết chương 5: )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.