Chương 48
Nga Phi
12/08/2022
Khi bữa tối, Tần Xán nhìn nồi canh gà trên bàn mà thở dài, bỗng nhiên một thanh âm từ phòng lương truyền đến.
“Thơm quá hà, từ thiệt xa ta đã ngửi được mùi canh gà.”
Giọng nói hạ xuống, một bóng người đứng bên cạnh bàn, Vân Trung Nhạn không mời tự đến, chưa chi đã muốn đưa tay hướng về con gà, bị Nhan Cạnh [bộp] một tiếng dùng đũa kẹp lấy cổ tay hắn.
Bởi vì đánh không lại Nhan Cảnh, Vân Trung Nhạn chỉ có thể đem tay thu về, bất quá da mặt cũng rất chi là dày ngồi xuống bên bàn, lấy bầu rượu bên kia, còn lấy luôn cái chén Tần Xán chưa dùng, tự châm cho mình một ly.
Tần Xán cũng không đuổi hắn đi, còn để Tiểu Nguyên mang cho hắn một chén cơm, “Ngươi là cáo biến thành à? Từ xa đã có thể ngửi được?”
Vân Trung Nhạn vuốt vuốt mũi, tiếp nhận chén cơm Tiểu Nguyên đưa cho hắn, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thịt gà trong tô canh, cũng không thèm xem nóng hay không đã trực tiếp nhét vào miệng.
“A hô! A hồ!” Vân Trung Nhạn bị nóng lấy tay quạt quạt miệng, sau đó mở miệng phồng môi, “Ta mới không phải cáo, bất quá mấy lần quay về buổi tối ta đều đụng phải mấy con cáo trộm gà, còn bị nó cào cho một phát.”
Tần Xán và Nhan Tam đều dừng đũa, nhìn về phía Vân Trung Nhạn.
Vân Trung Nhạn thấy bọn họ không tin, buông đũa đem ống tay áo bên trái kéo lên, “Các ngươi xem, dấu vết vẫn còn.”
Chỉ thấy ba đạo dấu vết hồng hồng tinh tế lưu lại trên tay hắn, miệng vết thương vẫn còn rất sâu, thoạt nhìn quả thực giống như bị cái gì đó quào trầy.
“Ngươi xác định mình gặp phải cáo?” Tần Xán hỏi hắn, bình thường theo lý thuyết cáo gặp người đều sẽ trực tiếp chạy mất, chứ không chủ động công kích người khác.
Vân Trung Nhạn nghĩ nghĩ, cũng không quá xác định, “Con đó còn chưa cao đến eo ta, nhưng lúc ấy trời rất tối, ta cũng không rõ, chỉ đột nhiên đánh tới rồi lập tức chạy mất, bởi vì ta nghe được tiếng vỡ tổ, cho nên đại khái nghĩ là cáo.”
Tần Xán suy tư lời hắn nói, sau đó hỏi tiếp: “Hơn nửa đêm ngươi ở bên ngoài làm gì?”
Nhãn thần Vân Trung Nhạn lóe lên, chuyển hướng nói, “A, ăn cơm ăn cơm, đồ ăn lạnh hết!” Nói rồi vươn tay muốn lấy bầu rượu.
Liền nghe [phặp!], [phặp!] hai phát, có hai chiếc đũa chia nhau xuyên qua khe hở bàn tay Vân Trung Nhạn, cắm ở trên bàn.
Vân Trung Nhạn chậm rãi đem tay thu về thật cẩn thận, sau đó xòe tay năm ngón ra nhìn kỹ, còn kém một phần, tay mình liền phế luôn.
Ngẩng đầu nhìn qua, Nhan Cảnh ngồi kia thần sắc lãnh đạm, hạ tay xuống, Tiểu Nguyên lập tức hiểu ý lấy một đôi đũa đem ra cho hắn.
“Huyện thái gia hỏi thì ngươi nói đi……”
Tầm mắt Nhan Cảnh đảo qua, Vân Trung Nhạn không khỏi run run, Tần Xán cũng có chút tán thán mà hơi hơi nhướn mi.
Bình thường chung quy vẫn hay quay rồi mình, lúc này nhớ rõ giúp mình… Cũng không tệ lắm, trẻ nhỏ dễ dạy.
Vân Trung Nhạn không biết trong lòng Tần Xán suy nghĩ điều gì, bất quá khiếp sợ uy hiếp của Nhan Tam, đem tay thu xuống bàn, sau đó thành thật công đạo, “Ta đi… ăn trộm gà.”
Trong phòng an tĩnh một chốc, tiếp theo là tiếng rống giận của Tần Xán, thanh âm xuyên qua cửa sổ tiến thẳng đến tận lầu xanh, cùng với tiếng [đông], [ba] vật gì đó bị ngã và quẳng ra ngoài.
“Vân Trung Nhạn, ngươi ở địa bàn của ta còn dám trộm đạo?!”
Vân Trung Nhạn được A Đại mang đi trước, vẫn còn đang cố gắng hướng Tần Xán giải thích, hắn chỉ ăn gà chứ không có trộm chó, muốn trộm chó thì cứ trực tiếp đi trộm cẩu quan là được, kết quả hắn vừa nói xong, một chén trà lướt qua sau ót hắn bay ra ngoài, biểu tình Tần Xán nhăn răng thiệt cứ như muốn cắn chết hắn.
Một bữa cơm chấm dứt trong cãi nhau.
Nhan Cảnh trở lại phòng mình, mới vừa đóng cửa lại, thần tình hơi hơi thay đổi, giống như nhận ra điều gì khác thường, liền giữ vững tư thế đứng đó một hồi, rồi mới chậm rãi xoay người đi đến cạnh bàn đem ngọn nến thắp sáng.
Trong phòng có một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, Nhan Cảnh nhìn một vòng mọi nơi, xuyên thấu qua bức màn mới phát hiện bình hoa bên cửa sổ vừa cắm hoa sáng nay trống không, vẻ mặt Nhan Cảnh nghi hoặc, nhưng ngay sau đó lại thoải mái, đoán rằng chắc là do Tiểu Nguyên quét phòng bỏ đi.
Từ ngày Tiểu Nguyên đến, phía sau huyện nha liền được thu dọn gọn gàng ngăn nắp, vườn ươm hoang phế cũng được trồng lại hoa cỏ lần nữa, vừa đi vào phủ, quả thật có chút cảm giác rực rỡ.
Có một đóa hoa Nhan Cảnh không biết tên, đóa hoa rất lớn, tiền duyên tinh tế đủ đầy, rất trắng rất thuần triệt, Nhan Cảnh mang theo tò mò mà đến, từ trong bình hoa lấy ra một đóa áng chừng, tinh tế quan sát, lại đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, chỉ thấy một mùi thanh lịch tao nhã, từng chút từng chút thấu vào tâm can, làm cho tâm thần người ta thư sướng.
“Gia, nước ấm đã được rồi.” Thanh âm Tiểu Nguyên bên ngoài vang lên.
“Hảo.”
Nhan Cảnh ứng tiếng, đem hoa trong tay để xuống, xoay người đi đến sau bình phong cởi áo tháo thắt lưng.
Đi tới thùng nước tắm đang muốn bỏ chân đi vào, thì động tác Nhan Cảnh đột nhiên ngừng lại, khói nhiệt trên mặt nước mơ hồ ánh ra khuôn mặt hắn.
Nhan Cảnh tựa như rơi vào trầm tư, vô ý thức đưa tay lướt nhẹ qua mặt nước, vì vậy, chiếu lên trên đó là thân ảnh vặn vẹo bị đánh tan.
Hắn nghĩ đến cái gì, đột nhiên ha ha bậc cười, sau đó phục hồi lại tinh thần, nhìn mặt nước lắc lư, ngón tay búng ra, vài giọt nước bị bắn đánh vào trên vách thùng tắm, phát ra tiếng [ba ba] nhẹ vang.
“Lần sau còn lại hồ đồ, trực tiếp đập cho tỉnh!”
Nhan Cảnh dứt lời rồi gật đầu một cái, tiếng nước [ào ào], ánh trăng bên song cửa thấu chấn tiến vào, mấy đóa hoa trắng noãn cắm trong bình hoa khẽ run, ánh sáng nhàn nhạt có màu lam sắc lại tựa như huỳnh hỏa phiêu dật, nhưng thoáng chốc lại nhập vào bóng tối.
Nhan Cảnh nhớ rõ mình hẳn là nằm trên giường, thế nhưng mở to hai mắt, lại phát hiện chính mình đang đừng ngoài phòng.
Dưới chân là cỏ dại ướt nhẹp trong đêm, cao tới đầu gối, xung quanh cũng rất tối, thoạt nhìn giống như rừng cây phía sau Vân Long sơn.
Tán cây lớn rậm rạp trên đỉnh đầu chồng lên thành một mảng lưới rất dày, chạc cây hình thù kì quái nhìn vào tựa như bóng người biến hình bị kéo dài, âm phong từng trận, luồng qua bụi rậm phát ra âm hưởng [ô ô] thê lương, thỉnh thoảng còn có tiếng chim bén nhọn, kích thích màng nhĩ người khác, khủng bố mà âm trầm.
Nhan Cảnh đứng ở nơi đó không dám tùy tiện lộn xộn, hắn vẫn còn suy tư làm thế nào mình đến được nơi này, đúng lúc này, hắn nghe được đằng sau có tiếng vang xào xạc, càng ngày càng gần.
“Ai?” Nhan Cảnh lên tiếng hỏi.
Thanh âm phía sau ngừng lại, nhưng chẳng được bao lâu lại vang lên. Nhan Cảnh nhíu mi, “Khỉ ngốc, có phải ngươi hay không?”
Thanh âm phía sau lại dừng.
Nhan Cảnh nhíu chặt vùng mày không hề giãn ra, cơ miệng bởi vì khẩn trương mà căng thẳng, trực giác của hắn cho rằng khí tức truyền đến không phải là Tần Xán, vì thế mang theo nghi hoặc xoay người.
Không nhìn thấy Tần Xán, chỉ nhìn thấy một cây đại thụ đứng thẳng cách đó không xa, trên thân đại thụ có một cái động cao cở nửa người.
Tầm mắt Nhan Tam nhìn theo cái động đó đi xuống, một thân người không đầu nhảy vào mắt hắn.
Hắn thật sự bị hoảng sợ, cho dù chính mình thường thấy cảnh máu me và tứ chi không trọn vẹn, thế nhưng đột nhiên có một người không đầu xuất hiện ở trước mặt mình, cách ngực hắn bất quá chỉ khoảng cách nửa cánh tay, da thịt bên ngoài bị lột sạch, huyết nhục nát rửa đang ở trước mũi hắn, như vậy cũng thật sự là chuyện quá kinh khủng.
Nhan Cảnh lùi hai bước, bắt đầu đánh giá [người] trước mắt này, cũng không biết có phải do nhìn Tần Xán tra án nhiều quá hay không, cho nên mình cũng bất giác có thói quen như vậy.
[Người] trước mắt này, vóc người thon nhỏ, mặc nữ trang, hẳn là nữ, quần áo có chút rách nát, nhiễm vần vện vết bẩn màu đen.
Chẳng lẽ cước bộ vừa rồi chính là nàng? Thế nhưng người này rõ ràng đã chết.
Nhan Cảnh nghĩ như vậy, không khỏi nâng tay đi sờ ngực mình, không biết vì cái gì, từ vừa rồi hắn liền bắt đầu cảm giác ngực mình đập vô cùng.
Sơn tặc Nhan Tam không có chuyện ác gì không làm, đối mặt với thi thể của một nữ nhân, cư nhiên lại có cảm giác âm thầm sợ hãi.
Đúng vậy, là sợ hãi.
Rất ít khi cảm nhận được loại cảm giác này, cho nên nhất thời còn chưa cảm giác được, thế nhưng hiện tại hắn lại biết rõ loại cảm nhận này, là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của mình trong gương, cảm giác nổi lên dưới đáy lòng, hoặc có lẽ như khi nghe thấy Tần Xán hướng về phía mình kêu [Sầm Hi], băng hàn quanh quẩn toàn thân đến tận xương.
Tay hơi hơi run rẩy, lưng quần áo bị mồ hôi lạnh thấm ước, hô hấp cũng trở nên dồn dập, Nhan Cảnh cũng không sợ hãi khối thi thể trước mắt này, thế nhưng chính thân thể này lại làm ra phản ứng sợ hãi, thậm chí nếu không phải hắn kiệt lực khống chế, chỉ sợ lúc này đã muốn xoay người ch ạy.
Đây là có chuyện gì?
Ngay tại thời điểm đang nghi hoặc, nữ thi trước mặt đột nhiên động đậy, tựa như có sinh mệnh mà nhào tới Nhan Cảnh, hai tay hung hăng bóp cổ Nhan Cảnh, khí lực lớn đến kinh người.
Nhan Cảnh vận lực lật chưởng muốn đem nữ thi mở ra, khi một tay chụp trên xác nữ thi thì mới phát hiện… Đây không phải là tay của hắn!
Móng tay sơn đỏ bừng, ngón tay thuôn thuôn, cái này căn bản là đôi tay của nữ nhân!
Nhan Cảnh ngẩn người, móng tay trên cổ tay càng ngày càng dùng sức, cơ hồ đâm cả vào da thịt, hắn có cảm giác khó thở, nhưng căn bản lại xuất không ra khí lực, vì thế tay men theo sườn tìm kiếm vật gì có thể mượn lực, nhưng không nghĩ đến, bỗng nhiên rờ đến lại lài một cái đầu bị chặt đã hoàn toàn thay đổi.
Đó là đầu nữ nhân, dừng trên bãi cỏ, tóc mây lộn xộn, châu thoa loạn xạ, trên mặt trải đầy những vết thương dữ tợn, mí mắt bị xé mở, một bên mắt còn hoàn toàn bị lộ ra ngoài, bên còn lại là một cái động đen nhánh.
Nhìn thấy mình nhìn nàng, cái đầu kia mở miệng, lộ ra một nụ cười dữ tợn lại quỷ dị.
Nhan Cảnh bật mạnh từ trên giường ngồi dậy, biểu tình hoảng sợ, miệng mở lớn thở phì phò, qua thật lâu mới có thể hoãn khí, xong mới phát hiện mình vẫn còn nằm trên giường trong phòng, mà trời bên ngoài đã bắt đầu hừng sáng.
Nhan Cảnh nâng tay sờ lên cổ mình, nơi đó lờ mờ như vẫn còn lưu lại đau đớn nóng hừng hực, tựa như bị người dùng móng tay bén nhọn đâm vào thịt, cổ họng cũng khô sáp giống như bốc khói.
Nhan Cảnh xuống giường, cước bộ lảo đảo đi đến cạnh bàn lấy trà, cũng không quản đó là trà lạnh từ một đêm trước, cứ như vậy đổ vào, một phần trà tràn khỏi khóe miệng, từ quai hàm rơi xuống, ướt cả vạt áo.
Uống đến khi trong chén đã không còn một giọt, Nhan Cảnh mới đem cái chén thả lại trên bàn, dùng tay áo lau mép, đường nhìn lơ đãng liếc về bóng hình trong gương.
Nhan Cảnh xoay mặt gương đồng, hơi hơi ngẩng đầu lên, từ trong gương nhìn thấy trên cổ một dấu vết gì cũng không có, vươn tay lên sờ, không có gì khác thường, nhưng chính là cảm giác không quá thoải mái……
Rõ ràng chỉ là mộng, nhưng vì sao cảm giác lại chân thật như vậy?
Loại cảm giác không quá thoải mái này vẫn quanh quẩn trong lòng Nhan Cảnh, ngay cả việc mỗi sáng nhất định phải luyện đao cũng qua loa vào cái cũng thu lại.
Thời điểm dùng bữa sáng, Tần Xán ngồi ở đối diện bàn cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi nhân tiện nói: “Đã nói nếu như thích thì để phòng bếp mua thịt về hầm, bất quá chỉ là một con gà, bản Huyện thái gia vẫn chưa đến mức không nuôi nổi một người. Con gà kia ngay cả nguyên nhân chết còn không biết đã cầm về nấu canh, hiện giờ thì tốt rồi, nhìn sắc mặt ngươi kìa, không thoải mái đúng không?”
“Chút nữa để đại phu đến nhìn ngươi một cái, đừng nháo ra chuyện gì, không thì Đại ca Nhị ca ngươi thế nào cũng đuổi theo chém chết ta.”
Tần Xán vừa nói, một bên xì xụp húp cháo, lời nói ra rất chi thờ ơ không chút để ý, thế nhưng Nhan Cảnh tâm tồn nghi hoặc, không tự giác nâng tay sờ sờ vùng cổ.
Tần Xán làm sao vừa liếc mắt đã nhìn ra sắc mặt mình không tốt? Tuy rằng không liên quan gì đến con gà kia, chỉ là ác mộng ngủ không ngon mà thôi.
Sau khi uống trà ăn sáng xong, Tiểu Nguyên đến nói đại phu đã gần đến. Nhan Cảnh cảm thấy chính mình không có trở ngại gì, thế nhưng vẫn bị Tần Xán cứng rắn ép buộc đại phu nhìn một lần.
Đại phu cũng nói không có việc gì, ngay cả phương thuốc cũng không thèm khai đã đi mất, nhưng Tần Xán tựa hồ vẫn không yên lòng, mấy ngày kế tiếp đều cho phòng bếp chuẩn bị thực vật thanh đạm thanh thanh tràng vị cho Nhan Cảnh.
Kết quả là vài ngày Nhan Cảnh không được ăn đồ mặn, miệng nhạt đến phát điên, tính tình cũng vì vậy mà lên tới, rốt cuộc trong một buổi tối nào đó kéo Tần Xán đang muốn đi nhà xí một hốc bò tó đánh cho một trận, ngày hôm sau trên bàn đầy cả một đống thịt cá, lúc này sắc mặt Nhan Cảnh mới chuyển tốt lại.
Nhưng lúc này, trên trấn lại xảy ra chuyện chết đi một cách mạc danh.
Lần này gặp chuyện không may là một hộ nhà cách gia đình lần trước không xa, tình huống cũng giống như ngày ấy, cổng lồng bị xuyên thủng, gà bên trong bị tha ra, trên cổ lưu lại vết cắn và vết máu trên mặt đất, sau còn bị ném lại tại chỗ.
Không ít gà nằm phân tán trên đất, trừ bỏ dấu chân gà, thì chẳng còn lưu lại manh mối nào khác.
Sau khi Tần Xán nhìn nhìn chuồng gà gặp chuyện không may, hơi chút tức giận quay đầu nói với A Đại: “Đi tìm Vân Trung Nhạn đến cho ta.”
A Đại cúi người, nhỏ giọng nói với Tần Xán: “Đại nhân, buổi tối mấy ngày nau A Nhạn đều luôn ở trong phòng không đi ra ngoài.”
Tần Xán nhướn mi, “Phải không? Ai có thể chứng minh? Ngươi?”
A Đại mím môi, sau đó gật đầu, “Cả đêm thuộc hạ đều cùng y…. một chỗ.”
Tần Xán sửng sốt một thoáng, tiếp đó tựa như có sấm đánh xẹt qua đầu, kinh đào hãi lãng cuồn cuộn sau lưng, và lúc này trong lòng hắn cũng đang hô ứng gào thét.
Khó trách ban ngày mấy bữa nay đều không nhìn thấy Vân Trung Nhạn, còn tưởng rằng hắn thu liễm thái bình, kết quả là các ngươi hàng đêm đóng cửa sênh ca, nhiệt náo đến mức cả ban ngày hắn cũng không xuống giường được… Chẹp!
Tần đại lão gia biểu đạt khinh thường vạn lần trong lòng, nhớ năm đó chính mình ở kinh thành thật là phong lưu phóng khoáng, tài hoa trác tuyệt bộ dạng lại anh tuấn, là tiểu vương gia chọc tẫn bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ……
Mà thôi mà thôi, hảo hán không đề cập tới những năm dũng mãnh đó.
Tần Xán đem những phù vân trước kia nhét lại vào lòng, đem lực chú ý dời đến chuyện trước mắt.
Nếu buổi tối Vân Trung Nhạn không thể xuất môn, vậy sẽ không phải là hắn, hơn nữa, ngẫm lại Vân Trung Nhạn cũng sẽ không giống cẩu đi cắn cổ gà nhà người ta rồi ném đó mặc kệ.
Sau khi Tần Xán nghiên cứu hết đám gà trên đất, đứng thẳng lưng, khóe mắt dư quang đảo qua, quét mắt đến Nhan Cảnh đang thẳng mắt nhìn chằm đám gà trên đất, một bàn tay thì vuốt vuốt cổ mình, liền dùng giọng trêu tức nói hắn: “Sao? Mấy con gà này nhìn cũng không tồi, lần này Nhan sư gia có muốn mang về hầm canh hay không?”
Ở bên ngoài có mấy người nha dịch đang đứng, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng [a] hét thảm của đại nhân bọn họ, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, mọi người ào ào cầm đao vọt vào, vọt đến thì bị Tần Xán mặt đọng một khối máu đuổi đi ra ngoài. “Đi đi đi! Nhiều người cùng nhau tràn vào như vậy làm gì? Xem kịch hả?! Đều đi ra ngoài cho bản quan đi!”
Bọn nha dịch có chút không hiểu ra làm sao, nếu Huyện thái gia đã lên tiếng, vậy bọn họ cũng chỉ có thể lui ra bên ngoài chờ.
“Ta nói ngươi có thể đừng không một lời đã động thủ đánh người hay không?” Tần Xán sờ sờ nơi mình bị ngã đau, đau đến [tê tê] hít khí lạnh.
Trên mặt Nhan Cảnh không hiện lên thần sắc, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn có chút băn khoăn, hắn biết Tần Xán nói đùa với mình, nhưng kết quả mình lại một quyền đánh tới quên khống lực đạo, bất quá, ai biểu hắn lựa lúc mình thất thần tựa vào làm chi.
Đơn giản chỉ vì nhìn thấy vết thương trên cổ của mấy con gà nằm trên đất, bỗng nhiên khiến hắn nhớ đến ác mộng đêm qua mơ thấy, nữ thi không đầu kia dùng sức bóp cổ mình đến hít thở không thông, cùng với móng tay khảm vào da thịt mang theo đau đớn, những điều đó lại càng hiện rõ hơn hết
Cố tình Tần Xán lại vào lúc này sáp đến vui đùa cùng mình, trong lòng phiền táo, vì thế mới không nghĩ nhiều mà trực tiếp một quyền đánh tới.
Thế nhưng muốn Nhan Cảnh giải thích, chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn, cho dù là hắn biết mình làm sai. Vì thế Nhan sư gia chuyển hướng đề tài: “Còn có phát hiện gì?”
Tần Xán lắc đầu, một tay ôm khuỷa tay kia vuốt cằm.
“Thấy thế nào cũng không giống người làm, nhưng nếu là hoàng bì tử hoặc dã lang từ núi xuống, vậy sẽ không chỉ đơn giản cắn cổ uống máu như vậy…….” Tần Xán quay đầu nhìn về phía A Đại bên kia, “A Đại, ngươi thấy thế nào, có biện pháp gì bắt hung thủ lần này hay không?”
A Đại buông mi suy ngẫm, sau đó nói: “Chúng ta có thể thử đặt bẫy, nhìn xem có thể bắt nó được hay không.”
Tần Xán cảm thấy biện pháp này có thể.
Lúc đầu đối với Tần Xán mà nói, chỉ là chết mấy con gà cũng không có ai thụ thương, khả năng cũng không cần động can quá lớn như vậy, thế nhưng nghĩ lại, dân chúng trong Long Đài huyện cũng không giàu có, mấy con gà đối với bình dân mà nói cũng rất quan trọng, có vài gia đình còn phải dựa vào những con gà để thế tiền mua thuốc của đại phu.
Cho nên dù đối phương chỉ là một con chồn, hay là dã lang lạc đường chạy đến trên trấn, thì hắn cũng muốn bắt cho được để quy án, để dân chúng còn được thái bình.
Giữa lúc Tần Xán Tần đại nhân hừng hực quyết tâm thiêu cháy, mắt thấy tương lai sắp đến sẽ xuất hiện một mảnh quang minh tinh hỏa liệu nguyên, thì bên cạnh truyền đến thanh âm hắt cho hắn một bát nước lạnh.
“Khỉ ngốc, ngươi đạp phải cứt chó.”
Rầm!
Nhan sư gia luôn hợp thời lựa lúc Tần Xán Tần đại nhân hùng tâm tráng bí hắt nước lạnh.
Bị người không chút lưu tình đánh cho hiện nguyên hình, quang minh trước mắt lui trở về một mảnh hoang vu, Tần Xán có chút nản lòng rũ vai.
Nhan Cảnh đi trước hai bước, ước chừng phát hiện Tần Xán bên cạnh đột nhiên không lên tiếng, vì vậy dừng lại xoay người, nhìn thấy Tần Xán đứng ở nơi đó lộ ra biểu tình bị đả kích, không khỏi nhẹ cười.
Hắn cảm thấy Tần Xán thú vị chính là điểm này, không có bản lĩnh gì lớn, tựa như cỏ dại, gió đông thổi tới tường tây đổ, đạp lên một cước sẽ gục xuống, nhưng không bao lâu sau, sẽ phát hiện hắn lại quật cường đứng ở nơi đó, lắc lư theo gió, thoạt nhìn không có quá nhiều lập trường, nhưng thủy chung vẫn cứ mạnh mẽ đứng đó.
Trên mặt Tần Xán còn vết máu ứ đọng mình đánh chưa tan, hợp với biểu tình như ăn hoàng liên kia, vì thế nhìn vào lại càng thêm buồn cười, trong lòng Nhan Cảnh âm thầm bật cười, cuối cùng cũng có chút lương tri mà cảm thấy áy náy.
Vốn Tần Xán làm Huyện thái gia cũng không chút uy nghi gì, bây giờ còn mang theo bản mặt buồn cười thế này thì uy nghi đã chẳng còn một xu, hẳn là chút trở về sớm kêu Tiểu Nguyên nấu hai cái trứng gà chườm lên, để đến mai ước chừng sẽ càng nhìn không ra.
Nhan Cảnh nghĩ vậy, liền mở miệng gọi hắn: “Khỉ ngốc!”
Tần Xán nghe thấy thanh âm Nhan Cảnh gọi mình, ngẩng đầu, sau đó sửng sốt.
Chỉ thấy khuôn mặt thanh niên thanh tuyển như tranh, nghiêng người mà đứng. Khóe môi câu lên nụ cười, một bộ trường sam tố sắc, tay áo vạt áo nhẹ lay trong gió.
Lúc trước những thứ trương dương ngạo mạn trên người Nhan Cảnh đều bị bắt trổi lên, nhưng lại hoàn toàn khác nhau, những thứ nỡ rộ lại thừa lại vừa đúng, khiến cho hai loại khí tức hoàn toàn bất đồng trên người hắn chậm rãi tương dung, tựa như đóa hoa thanh hà nở rộ trong đêm tối tà ác, hoặc tựa như vết mực bị chôn vùi vạn dặm trong tuyết trắng, như vậy thấy được, một chút vào lòng, đuổi cũng đuổi không đi.
Lần thứ hai trong lòng Tần Xán dâng lên loại thấp thỏm không yên không thể giải thích, trong lòng tựa như lôi động đùng đùng, làm thế nào cũng khống chế không được.
Đại khái nhìn thấy Tần Xán đứng đó không động, Nhan Cảnh lộ ra chút không nhẫn, “Sững sờ ở chỗ đó làm gì? Có đi hay không?”
Tần Xán thoáng cái hoàn hồn, “Đi…… đi!” Chân đạp cứt chó chà chà trên mặt đất, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Sau, Tần Xán cho A Đại bọn họ đi thăm dò những hộ gia đình có gà chết không rõ nguyên nhân, kết quả có được đều giống như hai lần bọn họ thấy, trừ bỏ gia cầm bị cắn cổ hút sạch máu, thì nghi phạm không còn lưu lại bất cứ dấu vết hay thân phận gì để có thể tra.
Điểm duy nhất giống nhau chính là, chuyện như vậy không phải mỗi ngày đều phát sinh, mà là trước sau trăng tròn mới xuất hiện, hiện nay vừa lúc gần mười lăm tháng bảy.
Vân Trung Nhạn là người duy nhất có tiếp xúc với hung phạm, từ sự miêu tả của hắn mà xem, đầu hung phạm không lớn, tựa hồ còn có chút sợ người, bị Vân Trung Nhạn bắt gặp thì sau khi quào hắn bị thương một phát thì bỏ chạy, mà không phải công kích.
Vì thế Tần Xán để nha dịch đi thông báo với hộ nhà trên trấn, khoảng thời gian này buổi tối phải mang gia cầm nhốt vào trong phòng.
Mà bọn họ thì ở từ đường dưới chân núi ngoài trấn ngày trước Vân Trung Nhạn ẩn thân làm bẫy đơn giản, trên mặt đất đào vài cái hố to, bên trong để da thú, trên mặt bày rơm rạ, sau đó thả mấy con gà ở nơi này, Tần Xán bọn họ lại tìm một chỗ trốn đi coi chừng.
Buổi tối ngày thứ nhất, ngày thứ hai, mấy người thay phiên nhau chin chằm chằm chỗ bẫy rập đó, kết quả cả một đêm đều không có thu hoạch gì.
Đến ngày thứ ba, mọi người vốn đã chẳng còn nhiệt tình tăng vọt như ngày trước, A Bân A Đinh ngồi dưới đất chơi xúc xắc, Nhan Cảnh ở một bên ngoạn thanh độc đao của hắn.
Bởi vì cách ăn mặc liên quan đến thân phận, bây giờ Nhan Cảnh đã không còn mang trên người thanh độc đao này, khi dùng đến đã ít lại càng ít, cho nên giờ phút này khi thưởng thức đao, đáy mắt ẩn dấu những sắc sảo lợi hại vừa mới hiện lên, giống như sẽ chờ đối phương xuất hiện, sau đó sẽ đại chiến một cuộc.
Tần Xán bởi vì từ hai ngày trước đã không được ngủ, lúc này đã không chịu đừng được, tay chống đầu, không có biện pháp ngăn cản mí mắt gục xuống, thân mình nhoáng lên một cái lại nhoáng xuống một cái, cuối cùng vẹo nghiêng một bên ngã xuống cánh tay Nhan Cảnh.
Nhan Cảnh cũng không thèm nhìn tới, lấy tay đem đầu Tần Xán đẩy qua hướng ngược lại, thế nhưng không qua bao lâu hắn lại ngã trở về, vài lần như thế, khi Nhan Cảnh vươn tay muốn đem đầu hắn đẩy đi, Tần Xán từ từ nhắm chặt hai mắt lẩm bẩm.
“Tựa vào một chút… Muốn tựa vào chút…”
“Tìm người khác tới tựa!”
“Ngươi động một chút là ta đánh, để ta tựa vào chút cũng không mệt ngươi….”
Nhan Cảnh vươn tay muốn đẩy đầu hắn ra lại dừng ở nửa đường, nghiêng đầu đi thì nhìn thấy cái xù lông trên tay mình, không khỏi nhớ tới tình cảnh ngày trước Tần Xán và Sầm Hi vẫn còn trong sơn trai, vài lần trong lúc vô ý nhìn thấy hai người đại náo cãi nhau, quan hệ tốt cứ như huynh đệ huyết thống……
Nhan Cảnh phát hiện chính mình cũng không ghét Tần Xán thân cận như vậy, ngược lại cảm thấy khỉ ngốc bình thường hay mạnh miệng thích tranh cãi cùng mình, để rồi đến loại thời điểm này cũng không thèm hỏi chính mình mượn cánh tay dùng dùng một chút?
Tựa hồ thần sắc tâm tình rất tốt, khóe miệng cũng không tự giác vểnh lên, vốn còn muốn vươn tay đẩy Tần Xán ra, tay thì vẫn đưa tới, nhưng bất quá là búng tay lên đầu Tần Xán một cái.
Tần Xán giơ tay phủi phủi, sau đó lại không có động tĩnh gì.
Thế nhưng ngay sau đó, chỗ cạm bẫy phát ra một tiếng [oanh] thật lớn, một trận khói bụi tràn đầy.
“Thơm quá hà, từ thiệt xa ta đã ngửi được mùi canh gà.”
Giọng nói hạ xuống, một bóng người đứng bên cạnh bàn, Vân Trung Nhạn không mời tự đến, chưa chi đã muốn đưa tay hướng về con gà, bị Nhan Cạnh [bộp] một tiếng dùng đũa kẹp lấy cổ tay hắn.
Bởi vì đánh không lại Nhan Cảnh, Vân Trung Nhạn chỉ có thể đem tay thu về, bất quá da mặt cũng rất chi là dày ngồi xuống bên bàn, lấy bầu rượu bên kia, còn lấy luôn cái chén Tần Xán chưa dùng, tự châm cho mình một ly.
Tần Xán cũng không đuổi hắn đi, còn để Tiểu Nguyên mang cho hắn một chén cơm, “Ngươi là cáo biến thành à? Từ xa đã có thể ngửi được?”
Vân Trung Nhạn vuốt vuốt mũi, tiếp nhận chén cơm Tiểu Nguyên đưa cho hắn, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thịt gà trong tô canh, cũng không thèm xem nóng hay không đã trực tiếp nhét vào miệng.
“A hô! A hồ!” Vân Trung Nhạn bị nóng lấy tay quạt quạt miệng, sau đó mở miệng phồng môi, “Ta mới không phải cáo, bất quá mấy lần quay về buổi tối ta đều đụng phải mấy con cáo trộm gà, còn bị nó cào cho một phát.”
Tần Xán và Nhan Tam đều dừng đũa, nhìn về phía Vân Trung Nhạn.
Vân Trung Nhạn thấy bọn họ không tin, buông đũa đem ống tay áo bên trái kéo lên, “Các ngươi xem, dấu vết vẫn còn.”
Chỉ thấy ba đạo dấu vết hồng hồng tinh tế lưu lại trên tay hắn, miệng vết thương vẫn còn rất sâu, thoạt nhìn quả thực giống như bị cái gì đó quào trầy.
“Ngươi xác định mình gặp phải cáo?” Tần Xán hỏi hắn, bình thường theo lý thuyết cáo gặp người đều sẽ trực tiếp chạy mất, chứ không chủ động công kích người khác.
Vân Trung Nhạn nghĩ nghĩ, cũng không quá xác định, “Con đó còn chưa cao đến eo ta, nhưng lúc ấy trời rất tối, ta cũng không rõ, chỉ đột nhiên đánh tới rồi lập tức chạy mất, bởi vì ta nghe được tiếng vỡ tổ, cho nên đại khái nghĩ là cáo.”
Tần Xán suy tư lời hắn nói, sau đó hỏi tiếp: “Hơn nửa đêm ngươi ở bên ngoài làm gì?”
Nhãn thần Vân Trung Nhạn lóe lên, chuyển hướng nói, “A, ăn cơm ăn cơm, đồ ăn lạnh hết!” Nói rồi vươn tay muốn lấy bầu rượu.
Liền nghe [phặp!], [phặp!] hai phát, có hai chiếc đũa chia nhau xuyên qua khe hở bàn tay Vân Trung Nhạn, cắm ở trên bàn.
Vân Trung Nhạn chậm rãi đem tay thu về thật cẩn thận, sau đó xòe tay năm ngón ra nhìn kỹ, còn kém một phần, tay mình liền phế luôn.
Ngẩng đầu nhìn qua, Nhan Cảnh ngồi kia thần sắc lãnh đạm, hạ tay xuống, Tiểu Nguyên lập tức hiểu ý lấy một đôi đũa đem ra cho hắn.
“Huyện thái gia hỏi thì ngươi nói đi……”
Tầm mắt Nhan Cảnh đảo qua, Vân Trung Nhạn không khỏi run run, Tần Xán cũng có chút tán thán mà hơi hơi nhướn mi.
Bình thường chung quy vẫn hay quay rồi mình, lúc này nhớ rõ giúp mình… Cũng không tệ lắm, trẻ nhỏ dễ dạy.
Vân Trung Nhạn không biết trong lòng Tần Xán suy nghĩ điều gì, bất quá khiếp sợ uy hiếp của Nhan Tam, đem tay thu xuống bàn, sau đó thành thật công đạo, “Ta đi… ăn trộm gà.”
Trong phòng an tĩnh một chốc, tiếp theo là tiếng rống giận của Tần Xán, thanh âm xuyên qua cửa sổ tiến thẳng đến tận lầu xanh, cùng với tiếng [đông], [ba] vật gì đó bị ngã và quẳng ra ngoài.
“Vân Trung Nhạn, ngươi ở địa bàn của ta còn dám trộm đạo?!”
Vân Trung Nhạn được A Đại mang đi trước, vẫn còn đang cố gắng hướng Tần Xán giải thích, hắn chỉ ăn gà chứ không có trộm chó, muốn trộm chó thì cứ trực tiếp đi trộm cẩu quan là được, kết quả hắn vừa nói xong, một chén trà lướt qua sau ót hắn bay ra ngoài, biểu tình Tần Xán nhăn răng thiệt cứ như muốn cắn chết hắn.
Một bữa cơm chấm dứt trong cãi nhau.
Nhan Cảnh trở lại phòng mình, mới vừa đóng cửa lại, thần tình hơi hơi thay đổi, giống như nhận ra điều gì khác thường, liền giữ vững tư thế đứng đó một hồi, rồi mới chậm rãi xoay người đi đến cạnh bàn đem ngọn nến thắp sáng.
Trong phòng có một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, Nhan Cảnh nhìn một vòng mọi nơi, xuyên thấu qua bức màn mới phát hiện bình hoa bên cửa sổ vừa cắm hoa sáng nay trống không, vẻ mặt Nhan Cảnh nghi hoặc, nhưng ngay sau đó lại thoải mái, đoán rằng chắc là do Tiểu Nguyên quét phòng bỏ đi.
Từ ngày Tiểu Nguyên đến, phía sau huyện nha liền được thu dọn gọn gàng ngăn nắp, vườn ươm hoang phế cũng được trồng lại hoa cỏ lần nữa, vừa đi vào phủ, quả thật có chút cảm giác rực rỡ.
Có một đóa hoa Nhan Cảnh không biết tên, đóa hoa rất lớn, tiền duyên tinh tế đủ đầy, rất trắng rất thuần triệt, Nhan Cảnh mang theo tò mò mà đến, từ trong bình hoa lấy ra một đóa áng chừng, tinh tế quan sát, lại đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, chỉ thấy một mùi thanh lịch tao nhã, từng chút từng chút thấu vào tâm can, làm cho tâm thần người ta thư sướng.
“Gia, nước ấm đã được rồi.” Thanh âm Tiểu Nguyên bên ngoài vang lên.
“Hảo.”
Nhan Cảnh ứng tiếng, đem hoa trong tay để xuống, xoay người đi đến sau bình phong cởi áo tháo thắt lưng.
Đi tới thùng nước tắm đang muốn bỏ chân đi vào, thì động tác Nhan Cảnh đột nhiên ngừng lại, khói nhiệt trên mặt nước mơ hồ ánh ra khuôn mặt hắn.
Nhan Cảnh tựa như rơi vào trầm tư, vô ý thức đưa tay lướt nhẹ qua mặt nước, vì vậy, chiếu lên trên đó là thân ảnh vặn vẹo bị đánh tan.
Hắn nghĩ đến cái gì, đột nhiên ha ha bậc cười, sau đó phục hồi lại tinh thần, nhìn mặt nước lắc lư, ngón tay búng ra, vài giọt nước bị bắn đánh vào trên vách thùng tắm, phát ra tiếng [ba ba] nhẹ vang.
“Lần sau còn lại hồ đồ, trực tiếp đập cho tỉnh!”
Nhan Cảnh dứt lời rồi gật đầu một cái, tiếng nước [ào ào], ánh trăng bên song cửa thấu chấn tiến vào, mấy đóa hoa trắng noãn cắm trong bình hoa khẽ run, ánh sáng nhàn nhạt có màu lam sắc lại tựa như huỳnh hỏa phiêu dật, nhưng thoáng chốc lại nhập vào bóng tối.
Nhan Cảnh nhớ rõ mình hẳn là nằm trên giường, thế nhưng mở to hai mắt, lại phát hiện chính mình đang đừng ngoài phòng.
Dưới chân là cỏ dại ướt nhẹp trong đêm, cao tới đầu gối, xung quanh cũng rất tối, thoạt nhìn giống như rừng cây phía sau Vân Long sơn.
Tán cây lớn rậm rạp trên đỉnh đầu chồng lên thành một mảng lưới rất dày, chạc cây hình thù kì quái nhìn vào tựa như bóng người biến hình bị kéo dài, âm phong từng trận, luồng qua bụi rậm phát ra âm hưởng [ô ô] thê lương, thỉnh thoảng còn có tiếng chim bén nhọn, kích thích màng nhĩ người khác, khủng bố mà âm trầm.
Nhan Cảnh đứng ở nơi đó không dám tùy tiện lộn xộn, hắn vẫn còn suy tư làm thế nào mình đến được nơi này, đúng lúc này, hắn nghe được đằng sau có tiếng vang xào xạc, càng ngày càng gần.
“Ai?” Nhan Cảnh lên tiếng hỏi.
Thanh âm phía sau ngừng lại, nhưng chẳng được bao lâu lại vang lên. Nhan Cảnh nhíu mi, “Khỉ ngốc, có phải ngươi hay không?”
Thanh âm phía sau lại dừng.
Nhan Cảnh nhíu chặt vùng mày không hề giãn ra, cơ miệng bởi vì khẩn trương mà căng thẳng, trực giác của hắn cho rằng khí tức truyền đến không phải là Tần Xán, vì thế mang theo nghi hoặc xoay người.
Không nhìn thấy Tần Xán, chỉ nhìn thấy một cây đại thụ đứng thẳng cách đó không xa, trên thân đại thụ có một cái động cao cở nửa người.
Tầm mắt Nhan Tam nhìn theo cái động đó đi xuống, một thân người không đầu nhảy vào mắt hắn.
Hắn thật sự bị hoảng sợ, cho dù chính mình thường thấy cảnh máu me và tứ chi không trọn vẹn, thế nhưng đột nhiên có một người không đầu xuất hiện ở trước mặt mình, cách ngực hắn bất quá chỉ khoảng cách nửa cánh tay, da thịt bên ngoài bị lột sạch, huyết nhục nát rửa đang ở trước mũi hắn, như vậy cũng thật sự là chuyện quá kinh khủng.
Nhan Cảnh lùi hai bước, bắt đầu đánh giá [người] trước mắt này, cũng không biết có phải do nhìn Tần Xán tra án nhiều quá hay không, cho nên mình cũng bất giác có thói quen như vậy.
[Người] trước mắt này, vóc người thon nhỏ, mặc nữ trang, hẳn là nữ, quần áo có chút rách nát, nhiễm vần vện vết bẩn màu đen.
Chẳng lẽ cước bộ vừa rồi chính là nàng? Thế nhưng người này rõ ràng đã chết.
Nhan Cảnh nghĩ như vậy, không khỏi nâng tay đi sờ ngực mình, không biết vì cái gì, từ vừa rồi hắn liền bắt đầu cảm giác ngực mình đập vô cùng.
Sơn tặc Nhan Tam không có chuyện ác gì không làm, đối mặt với thi thể của một nữ nhân, cư nhiên lại có cảm giác âm thầm sợ hãi.
Đúng vậy, là sợ hãi.
Rất ít khi cảm nhận được loại cảm giác này, cho nên nhất thời còn chưa cảm giác được, thế nhưng hiện tại hắn lại biết rõ loại cảm nhận này, là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của mình trong gương, cảm giác nổi lên dưới đáy lòng, hoặc có lẽ như khi nghe thấy Tần Xán hướng về phía mình kêu [Sầm Hi], băng hàn quanh quẩn toàn thân đến tận xương.
Tay hơi hơi run rẩy, lưng quần áo bị mồ hôi lạnh thấm ước, hô hấp cũng trở nên dồn dập, Nhan Cảnh cũng không sợ hãi khối thi thể trước mắt này, thế nhưng chính thân thể này lại làm ra phản ứng sợ hãi, thậm chí nếu không phải hắn kiệt lực khống chế, chỉ sợ lúc này đã muốn xoay người ch ạy.
Đây là có chuyện gì?
Ngay tại thời điểm đang nghi hoặc, nữ thi trước mặt đột nhiên động đậy, tựa như có sinh mệnh mà nhào tới Nhan Cảnh, hai tay hung hăng bóp cổ Nhan Cảnh, khí lực lớn đến kinh người.
Nhan Cảnh vận lực lật chưởng muốn đem nữ thi mở ra, khi một tay chụp trên xác nữ thi thì mới phát hiện… Đây không phải là tay của hắn!
Móng tay sơn đỏ bừng, ngón tay thuôn thuôn, cái này căn bản là đôi tay của nữ nhân!
Nhan Cảnh ngẩn người, móng tay trên cổ tay càng ngày càng dùng sức, cơ hồ đâm cả vào da thịt, hắn có cảm giác khó thở, nhưng căn bản lại xuất không ra khí lực, vì thế tay men theo sườn tìm kiếm vật gì có thể mượn lực, nhưng không nghĩ đến, bỗng nhiên rờ đến lại lài một cái đầu bị chặt đã hoàn toàn thay đổi.
Đó là đầu nữ nhân, dừng trên bãi cỏ, tóc mây lộn xộn, châu thoa loạn xạ, trên mặt trải đầy những vết thương dữ tợn, mí mắt bị xé mở, một bên mắt còn hoàn toàn bị lộ ra ngoài, bên còn lại là một cái động đen nhánh.
Nhìn thấy mình nhìn nàng, cái đầu kia mở miệng, lộ ra một nụ cười dữ tợn lại quỷ dị.
Nhan Cảnh bật mạnh từ trên giường ngồi dậy, biểu tình hoảng sợ, miệng mở lớn thở phì phò, qua thật lâu mới có thể hoãn khí, xong mới phát hiện mình vẫn còn nằm trên giường trong phòng, mà trời bên ngoài đã bắt đầu hừng sáng.
Nhan Cảnh nâng tay sờ lên cổ mình, nơi đó lờ mờ như vẫn còn lưu lại đau đớn nóng hừng hực, tựa như bị người dùng móng tay bén nhọn đâm vào thịt, cổ họng cũng khô sáp giống như bốc khói.
Nhan Cảnh xuống giường, cước bộ lảo đảo đi đến cạnh bàn lấy trà, cũng không quản đó là trà lạnh từ một đêm trước, cứ như vậy đổ vào, một phần trà tràn khỏi khóe miệng, từ quai hàm rơi xuống, ướt cả vạt áo.
Uống đến khi trong chén đã không còn một giọt, Nhan Cảnh mới đem cái chén thả lại trên bàn, dùng tay áo lau mép, đường nhìn lơ đãng liếc về bóng hình trong gương.
Nhan Cảnh xoay mặt gương đồng, hơi hơi ngẩng đầu lên, từ trong gương nhìn thấy trên cổ một dấu vết gì cũng không có, vươn tay lên sờ, không có gì khác thường, nhưng chính là cảm giác không quá thoải mái……
Rõ ràng chỉ là mộng, nhưng vì sao cảm giác lại chân thật như vậy?
Loại cảm giác không quá thoải mái này vẫn quanh quẩn trong lòng Nhan Cảnh, ngay cả việc mỗi sáng nhất định phải luyện đao cũng qua loa vào cái cũng thu lại.
Thời điểm dùng bữa sáng, Tần Xán ngồi ở đối diện bàn cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi nhân tiện nói: “Đã nói nếu như thích thì để phòng bếp mua thịt về hầm, bất quá chỉ là một con gà, bản Huyện thái gia vẫn chưa đến mức không nuôi nổi một người. Con gà kia ngay cả nguyên nhân chết còn không biết đã cầm về nấu canh, hiện giờ thì tốt rồi, nhìn sắc mặt ngươi kìa, không thoải mái đúng không?”
“Chút nữa để đại phu đến nhìn ngươi một cái, đừng nháo ra chuyện gì, không thì Đại ca Nhị ca ngươi thế nào cũng đuổi theo chém chết ta.”
Tần Xán vừa nói, một bên xì xụp húp cháo, lời nói ra rất chi thờ ơ không chút để ý, thế nhưng Nhan Cảnh tâm tồn nghi hoặc, không tự giác nâng tay sờ sờ vùng cổ.
Tần Xán làm sao vừa liếc mắt đã nhìn ra sắc mặt mình không tốt? Tuy rằng không liên quan gì đến con gà kia, chỉ là ác mộng ngủ không ngon mà thôi.
Sau khi uống trà ăn sáng xong, Tiểu Nguyên đến nói đại phu đã gần đến. Nhan Cảnh cảm thấy chính mình không có trở ngại gì, thế nhưng vẫn bị Tần Xán cứng rắn ép buộc đại phu nhìn một lần.
Đại phu cũng nói không có việc gì, ngay cả phương thuốc cũng không thèm khai đã đi mất, nhưng Tần Xán tựa hồ vẫn không yên lòng, mấy ngày kế tiếp đều cho phòng bếp chuẩn bị thực vật thanh đạm thanh thanh tràng vị cho Nhan Cảnh.
Kết quả là vài ngày Nhan Cảnh không được ăn đồ mặn, miệng nhạt đến phát điên, tính tình cũng vì vậy mà lên tới, rốt cuộc trong một buổi tối nào đó kéo Tần Xán đang muốn đi nhà xí một hốc bò tó đánh cho một trận, ngày hôm sau trên bàn đầy cả một đống thịt cá, lúc này sắc mặt Nhan Cảnh mới chuyển tốt lại.
Nhưng lúc này, trên trấn lại xảy ra chuyện chết đi một cách mạc danh.
Lần này gặp chuyện không may là một hộ nhà cách gia đình lần trước không xa, tình huống cũng giống như ngày ấy, cổng lồng bị xuyên thủng, gà bên trong bị tha ra, trên cổ lưu lại vết cắn và vết máu trên mặt đất, sau còn bị ném lại tại chỗ.
Không ít gà nằm phân tán trên đất, trừ bỏ dấu chân gà, thì chẳng còn lưu lại manh mối nào khác.
Sau khi Tần Xán nhìn nhìn chuồng gà gặp chuyện không may, hơi chút tức giận quay đầu nói với A Đại: “Đi tìm Vân Trung Nhạn đến cho ta.”
A Đại cúi người, nhỏ giọng nói với Tần Xán: “Đại nhân, buổi tối mấy ngày nau A Nhạn đều luôn ở trong phòng không đi ra ngoài.”
Tần Xán nhướn mi, “Phải không? Ai có thể chứng minh? Ngươi?”
A Đại mím môi, sau đó gật đầu, “Cả đêm thuộc hạ đều cùng y…. một chỗ.”
Tần Xán sửng sốt một thoáng, tiếp đó tựa như có sấm đánh xẹt qua đầu, kinh đào hãi lãng cuồn cuộn sau lưng, và lúc này trong lòng hắn cũng đang hô ứng gào thét.
Khó trách ban ngày mấy bữa nay đều không nhìn thấy Vân Trung Nhạn, còn tưởng rằng hắn thu liễm thái bình, kết quả là các ngươi hàng đêm đóng cửa sênh ca, nhiệt náo đến mức cả ban ngày hắn cũng không xuống giường được… Chẹp!
Tần đại lão gia biểu đạt khinh thường vạn lần trong lòng, nhớ năm đó chính mình ở kinh thành thật là phong lưu phóng khoáng, tài hoa trác tuyệt bộ dạng lại anh tuấn, là tiểu vương gia chọc tẫn bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ……
Mà thôi mà thôi, hảo hán không đề cập tới những năm dũng mãnh đó.
Tần Xán đem những phù vân trước kia nhét lại vào lòng, đem lực chú ý dời đến chuyện trước mắt.
Nếu buổi tối Vân Trung Nhạn không thể xuất môn, vậy sẽ không phải là hắn, hơn nữa, ngẫm lại Vân Trung Nhạn cũng sẽ không giống cẩu đi cắn cổ gà nhà người ta rồi ném đó mặc kệ.
Sau khi Tần Xán nghiên cứu hết đám gà trên đất, đứng thẳng lưng, khóe mắt dư quang đảo qua, quét mắt đến Nhan Cảnh đang thẳng mắt nhìn chằm đám gà trên đất, một bàn tay thì vuốt vuốt cổ mình, liền dùng giọng trêu tức nói hắn: “Sao? Mấy con gà này nhìn cũng không tồi, lần này Nhan sư gia có muốn mang về hầm canh hay không?”
Ở bên ngoài có mấy người nha dịch đang đứng, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng [a] hét thảm của đại nhân bọn họ, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, mọi người ào ào cầm đao vọt vào, vọt đến thì bị Tần Xán mặt đọng một khối máu đuổi đi ra ngoài. “Đi đi đi! Nhiều người cùng nhau tràn vào như vậy làm gì? Xem kịch hả?! Đều đi ra ngoài cho bản quan đi!”
Bọn nha dịch có chút không hiểu ra làm sao, nếu Huyện thái gia đã lên tiếng, vậy bọn họ cũng chỉ có thể lui ra bên ngoài chờ.
“Ta nói ngươi có thể đừng không một lời đã động thủ đánh người hay không?” Tần Xán sờ sờ nơi mình bị ngã đau, đau đến [tê tê] hít khí lạnh.
Trên mặt Nhan Cảnh không hiện lên thần sắc, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn có chút băn khoăn, hắn biết Tần Xán nói đùa với mình, nhưng kết quả mình lại một quyền đánh tới quên khống lực đạo, bất quá, ai biểu hắn lựa lúc mình thất thần tựa vào làm chi.
Đơn giản chỉ vì nhìn thấy vết thương trên cổ của mấy con gà nằm trên đất, bỗng nhiên khiến hắn nhớ đến ác mộng đêm qua mơ thấy, nữ thi không đầu kia dùng sức bóp cổ mình đến hít thở không thông, cùng với móng tay khảm vào da thịt mang theo đau đớn, những điều đó lại càng hiện rõ hơn hết
Cố tình Tần Xán lại vào lúc này sáp đến vui đùa cùng mình, trong lòng phiền táo, vì thế mới không nghĩ nhiều mà trực tiếp một quyền đánh tới.
Thế nhưng muốn Nhan Cảnh giải thích, chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn, cho dù là hắn biết mình làm sai. Vì thế Nhan sư gia chuyển hướng đề tài: “Còn có phát hiện gì?”
Tần Xán lắc đầu, một tay ôm khuỷa tay kia vuốt cằm.
“Thấy thế nào cũng không giống người làm, nhưng nếu là hoàng bì tử hoặc dã lang từ núi xuống, vậy sẽ không chỉ đơn giản cắn cổ uống máu như vậy…….” Tần Xán quay đầu nhìn về phía A Đại bên kia, “A Đại, ngươi thấy thế nào, có biện pháp gì bắt hung thủ lần này hay không?”
A Đại buông mi suy ngẫm, sau đó nói: “Chúng ta có thể thử đặt bẫy, nhìn xem có thể bắt nó được hay không.”
Tần Xán cảm thấy biện pháp này có thể.
Lúc đầu đối với Tần Xán mà nói, chỉ là chết mấy con gà cũng không có ai thụ thương, khả năng cũng không cần động can quá lớn như vậy, thế nhưng nghĩ lại, dân chúng trong Long Đài huyện cũng không giàu có, mấy con gà đối với bình dân mà nói cũng rất quan trọng, có vài gia đình còn phải dựa vào những con gà để thế tiền mua thuốc của đại phu.
Cho nên dù đối phương chỉ là một con chồn, hay là dã lang lạc đường chạy đến trên trấn, thì hắn cũng muốn bắt cho được để quy án, để dân chúng còn được thái bình.
Giữa lúc Tần Xán Tần đại nhân hừng hực quyết tâm thiêu cháy, mắt thấy tương lai sắp đến sẽ xuất hiện một mảnh quang minh tinh hỏa liệu nguyên, thì bên cạnh truyền đến thanh âm hắt cho hắn một bát nước lạnh.
“Khỉ ngốc, ngươi đạp phải cứt chó.”
Rầm!
Nhan sư gia luôn hợp thời lựa lúc Tần Xán Tần đại nhân hùng tâm tráng bí hắt nước lạnh.
Bị người không chút lưu tình đánh cho hiện nguyên hình, quang minh trước mắt lui trở về một mảnh hoang vu, Tần Xán có chút nản lòng rũ vai.
Nhan Cảnh đi trước hai bước, ước chừng phát hiện Tần Xán bên cạnh đột nhiên không lên tiếng, vì vậy dừng lại xoay người, nhìn thấy Tần Xán đứng ở nơi đó lộ ra biểu tình bị đả kích, không khỏi nhẹ cười.
Hắn cảm thấy Tần Xán thú vị chính là điểm này, không có bản lĩnh gì lớn, tựa như cỏ dại, gió đông thổi tới tường tây đổ, đạp lên một cước sẽ gục xuống, nhưng không bao lâu sau, sẽ phát hiện hắn lại quật cường đứng ở nơi đó, lắc lư theo gió, thoạt nhìn không có quá nhiều lập trường, nhưng thủy chung vẫn cứ mạnh mẽ đứng đó.
Trên mặt Tần Xán còn vết máu ứ đọng mình đánh chưa tan, hợp với biểu tình như ăn hoàng liên kia, vì thế nhìn vào lại càng thêm buồn cười, trong lòng Nhan Cảnh âm thầm bật cười, cuối cùng cũng có chút lương tri mà cảm thấy áy náy.
Vốn Tần Xán làm Huyện thái gia cũng không chút uy nghi gì, bây giờ còn mang theo bản mặt buồn cười thế này thì uy nghi đã chẳng còn một xu, hẳn là chút trở về sớm kêu Tiểu Nguyên nấu hai cái trứng gà chườm lên, để đến mai ước chừng sẽ càng nhìn không ra.
Nhan Cảnh nghĩ vậy, liền mở miệng gọi hắn: “Khỉ ngốc!”
Tần Xán nghe thấy thanh âm Nhan Cảnh gọi mình, ngẩng đầu, sau đó sửng sốt.
Chỉ thấy khuôn mặt thanh niên thanh tuyển như tranh, nghiêng người mà đứng. Khóe môi câu lên nụ cười, một bộ trường sam tố sắc, tay áo vạt áo nhẹ lay trong gió.
Lúc trước những thứ trương dương ngạo mạn trên người Nhan Cảnh đều bị bắt trổi lên, nhưng lại hoàn toàn khác nhau, những thứ nỡ rộ lại thừa lại vừa đúng, khiến cho hai loại khí tức hoàn toàn bất đồng trên người hắn chậm rãi tương dung, tựa như đóa hoa thanh hà nở rộ trong đêm tối tà ác, hoặc tựa như vết mực bị chôn vùi vạn dặm trong tuyết trắng, như vậy thấy được, một chút vào lòng, đuổi cũng đuổi không đi.
Lần thứ hai trong lòng Tần Xán dâng lên loại thấp thỏm không yên không thể giải thích, trong lòng tựa như lôi động đùng đùng, làm thế nào cũng khống chế không được.
Đại khái nhìn thấy Tần Xán đứng đó không động, Nhan Cảnh lộ ra chút không nhẫn, “Sững sờ ở chỗ đó làm gì? Có đi hay không?”
Tần Xán thoáng cái hoàn hồn, “Đi…… đi!” Chân đạp cứt chó chà chà trên mặt đất, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Sau, Tần Xán cho A Đại bọn họ đi thăm dò những hộ gia đình có gà chết không rõ nguyên nhân, kết quả có được đều giống như hai lần bọn họ thấy, trừ bỏ gia cầm bị cắn cổ hút sạch máu, thì nghi phạm không còn lưu lại bất cứ dấu vết hay thân phận gì để có thể tra.
Điểm duy nhất giống nhau chính là, chuyện như vậy không phải mỗi ngày đều phát sinh, mà là trước sau trăng tròn mới xuất hiện, hiện nay vừa lúc gần mười lăm tháng bảy.
Vân Trung Nhạn là người duy nhất có tiếp xúc với hung phạm, từ sự miêu tả của hắn mà xem, đầu hung phạm không lớn, tựa hồ còn có chút sợ người, bị Vân Trung Nhạn bắt gặp thì sau khi quào hắn bị thương một phát thì bỏ chạy, mà không phải công kích.
Vì thế Tần Xán để nha dịch đi thông báo với hộ nhà trên trấn, khoảng thời gian này buổi tối phải mang gia cầm nhốt vào trong phòng.
Mà bọn họ thì ở từ đường dưới chân núi ngoài trấn ngày trước Vân Trung Nhạn ẩn thân làm bẫy đơn giản, trên mặt đất đào vài cái hố to, bên trong để da thú, trên mặt bày rơm rạ, sau đó thả mấy con gà ở nơi này, Tần Xán bọn họ lại tìm một chỗ trốn đi coi chừng.
Buổi tối ngày thứ nhất, ngày thứ hai, mấy người thay phiên nhau chin chằm chằm chỗ bẫy rập đó, kết quả cả một đêm đều không có thu hoạch gì.
Đến ngày thứ ba, mọi người vốn đã chẳng còn nhiệt tình tăng vọt như ngày trước, A Bân A Đinh ngồi dưới đất chơi xúc xắc, Nhan Cảnh ở một bên ngoạn thanh độc đao của hắn.
Bởi vì cách ăn mặc liên quan đến thân phận, bây giờ Nhan Cảnh đã không còn mang trên người thanh độc đao này, khi dùng đến đã ít lại càng ít, cho nên giờ phút này khi thưởng thức đao, đáy mắt ẩn dấu những sắc sảo lợi hại vừa mới hiện lên, giống như sẽ chờ đối phương xuất hiện, sau đó sẽ đại chiến một cuộc.
Tần Xán bởi vì từ hai ngày trước đã không được ngủ, lúc này đã không chịu đừng được, tay chống đầu, không có biện pháp ngăn cản mí mắt gục xuống, thân mình nhoáng lên một cái lại nhoáng xuống một cái, cuối cùng vẹo nghiêng một bên ngã xuống cánh tay Nhan Cảnh.
Nhan Cảnh cũng không thèm nhìn tới, lấy tay đem đầu Tần Xán đẩy qua hướng ngược lại, thế nhưng không qua bao lâu hắn lại ngã trở về, vài lần như thế, khi Nhan Cảnh vươn tay muốn đem đầu hắn đẩy đi, Tần Xán từ từ nhắm chặt hai mắt lẩm bẩm.
“Tựa vào một chút… Muốn tựa vào chút…”
“Tìm người khác tới tựa!”
“Ngươi động một chút là ta đánh, để ta tựa vào chút cũng không mệt ngươi….”
Nhan Cảnh vươn tay muốn đẩy đầu hắn ra lại dừng ở nửa đường, nghiêng đầu đi thì nhìn thấy cái xù lông trên tay mình, không khỏi nhớ tới tình cảnh ngày trước Tần Xán và Sầm Hi vẫn còn trong sơn trai, vài lần trong lúc vô ý nhìn thấy hai người đại náo cãi nhau, quan hệ tốt cứ như huynh đệ huyết thống……
Nhan Cảnh phát hiện chính mình cũng không ghét Tần Xán thân cận như vậy, ngược lại cảm thấy khỉ ngốc bình thường hay mạnh miệng thích tranh cãi cùng mình, để rồi đến loại thời điểm này cũng không thèm hỏi chính mình mượn cánh tay dùng dùng một chút?
Tựa hồ thần sắc tâm tình rất tốt, khóe miệng cũng không tự giác vểnh lên, vốn còn muốn vươn tay đẩy Tần Xán ra, tay thì vẫn đưa tới, nhưng bất quá là búng tay lên đầu Tần Xán một cái.
Tần Xán giơ tay phủi phủi, sau đó lại không có động tĩnh gì.
Thế nhưng ngay sau đó, chỗ cạm bẫy phát ra một tiếng [oanh] thật lớn, một trận khói bụi tràn đầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.