Chương 84: Chờ Định
Tinh Dã Anh
14/12/2021
Đưa tiễn người nên tiễn đi, đưa tiễn đường lui, nếm qua tư vị rõ ràng, nàng không kịp từng bước lề mề, không kịp suy nghĩ lung tung, càng không kịp có ý niệm chạy trốn, mở chân ra liền chạy về tòa Tử Cấm thành kia, vừa chạy vừa sờ gáy, vừa cảm thấy đầu trên cổ tràn ngập nguy hiểm, nàng hiện tại tốt xấu gì cũng là người sống dưới danh hiệu "Con tin" này, mà không cố kỵ bận tâm chút nào chạy ra ngoài như này, có trời mới biết sẽ gây ra loạn gì, thừa số tuân thủ luật pháp tốt đẹp, trong đầu nàng phát huy xong, chờ khi bừng tỉnh lại, mới phát giác ra mình đã đứng tại cửa cung. . .
Nàng quay người đang muốn từ trong túi móc ra ngọc bội của Ung Chính Đại Nhân, so với thẻ mật mã nhận dạng VIP còn dễ dùng hơn, giương mắt thoáng nhìn, đã thấy Cao công công dường như đã chờ đợi rất lâu đứng ở bên tay phải cửa cung, nhẹ nhàng gật đầu với nàng, đưa tay tuyên bố với Binh ca ca đang cản ở trước mặt mình, ra hiệu nàng trực tiếp bước vào là được rồi. . .
Nàng hơi sững sờ, buông lỏng bàn tay đang muốn lấy ngọc bội từ trong túi ra, cắn cắn môi, có chút ngượng ngùng gãi gãi cái ót, liếc mắt nhìn Binh ca ca đứng bên cạnh, chỉ chỉ cửa cung cao cao kia, không yên tâm làm xác định cuối cùng: ". . . Ách. . . Ta có thể qua. . . Đi qua chứ. . ."
"Mời." Binh ca ca khom người liền ôm quyền, rất cho Cao công công mặt mũi vì cho nàng qua. . .
Nàng lúc này mới an tâm, vượt qua ngưỡng cửa, cúi đầu đứng trước mặt Cao công công, giấu đầu lòi đuôi như một Oa Oa biết mình không có làm gì sai, cũng phải có cúi đầu nhận lỗi với chính sách áp lực cao tầng, nhìn xem giày Cao công công chìm thật sâu trong tuyết, một bước cũng chưa từng di chuyển qua, liền ngay cả nàng đi tới, cũng không có thay đổi tư thế hai tay nắm chặt, rũ mắt xuống mà đứng, đột nhiên hiểu được, đây đại khái chính là cái gọi là uy lực của thánh chỉ, nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, con tin chạy trốn bị bắt lại tại chỗ, đây là cảnh tượng hoành tráng cỡ nào, A Men. . .
" Việc cần làm của cô nương đã làm xong rồi sao?" Lời nói của Cao công công từ trên bay tới trước mặt mình, không có lo âu chờ đợi, không có trào phúng, không có thăm dò, thậm chí ngay cả ngữ khí hỏi thăm cũng không có, chỉ là làm theo thông lệ truyền lời. . .
Nàng chớp chớp mắt nhìn, có chút không biết rõ câu nói này có hàm nghĩa gì, cũng không dám tùy tiện đáp, đành phải cứng cổ, đứng nguyên tại chỗ. . .
Cao công công thấy nàng không đáp lời, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp mở miệng: "Đã là làm xong, liền mời cô nương đừng có lại chạy loạn như vậy, giày vò nô tài ngược lại là không sao, chỉ sợ Vạn Tuế không có rảnh rỗi như vậy."
Nàng vừa nghe xong hai chữ "Vạn Tuế", bất giác run lên một cái, đã thấy Cao công công đem chân từ sâu trong tuyết rút ra, cất bước đang muốn đi về phía nàng, nàng do dự một hồi, nhưng vẫn là đành phải đi theo. . .
"Cao công công. . ." Nàng gọi có chút cẩn thận. . .
"Vâng. . ."
"Ung. . . Ách. . . Hoàng Thượng nói muốn xử lý ta sao?"
"Vạn Tuế không có bàn giao."
". . . Hô. . ." Nàng vuốt ngực một cái, đang muốn yên lòng, trên con đường lớn cách đó không xa, một trận tiếng ma sát giày hạ triều rơi trên tuyết dày lại thu hút sự chú ý của nàng, chỉ thấy Cao công công đi ở phía trước chợt dừng bước, nghiêng người, nhường đường, an thuận đứng sang một bên, nàng lười ngẩng đầu lên, chỉ là đi theo Cao công công nghiêng người sang, hướng sang bên cạnh một bước dài, đi theo nhường ra vị trí, đang chuẩn bị đưa tay lau nước mũi, bởi vì bị thổi gió lạnh một ngày, lung lay sắp chảy ra ngoài. . .
"Nô tài thỉnh an Liêm Thân Vương gia, Vương gia cát tường."
Cao công công cơ hồ bình thản nhẹ nhàng thỉnh an, mang theo phong hào quen thuộc ở bên tai của nàng đánh một vòng tròn, nàng không kịp phản ứng ngay trước lần đầu tiên, bàn tay lau nước mũi còn đang tiếp tục nhấc lên, thẳng đến khi giọng nói quen thuộc không hữu thanh kia vang lên, mới khiến cho tay nàng vừa nâng lên cứng đờ trước mũi. . .
"Đứng lên đi."
Ba chữ đơn giản của hắn từ bên tai nàng giống như một trận gió mà lướt qua đi, cơ hồ keo kiệt dừng lại thêm một lúc, liền bị tiếng tim đập của chính nàng che mất, nàng không kịp đem bàn tay nhấc lên thả xuống, đôi mắt liền bắt gặp đôi giày thượng triều quen thuộc kia từ trước mắt nàng không chút do dự đi tới. . .
Nàng nghe thấy mấy quan viên quẩn quanh bên cạnh hắn đàm luận về các vấn đề hiện tại, lại nghe không thấy bất kỳ phản hồi nào từ hắn, nàng trông thấy trước giày của hắn còn lưu lại vết tích ẩm ướt sau khi tuyết tan, nhưng không nhìn thấy hắn ở trước mặt nàng chần chờ một lát, nàng nghe được hương vị băng tuyết từ hắn quanh quẩn bên mình, lạnh nhạt đến mức lướt qua trước mũi nàng một cách hờ hững, lại nghe không được tia ngọt ngào của mứt quả trên người hắn bị nàng lây nhiễm. . .
Không cần ăn ý như vậy chứ, nàng vừa rồi chỉ là do dự không biết nên lấy vẻ mặt gì đến đối mặt với hắn, hắn liền trước một bước giúp nàng nghĩ kỹ dự định, để cho nàng ngay cả ý nghĩ đối mặt hắn cũng đều tiết kiệm được sao? Nàng cúi đầu, toét ra khóe miệng, từ cổ họng dâng lên một chút chua xót, nghe thanh âm Cao công công một lần nữa cất bước, nàng không có nhìn trộm về phía hắn một chút, cũng không có lại đưa tay đi lau nước mũi, hít một hơi thật sâu, xoay người, đưa lưng về phía hắn, đang muốn nhấc chân lên bước đi. . .
"Ngáp!"
". . . Hình như chỉ có ở bên cạnh cô, ta mới không nhảy mũi nữa, cô có biết vì sao không?"
"Nàng có nhảy mũi không?"
"Không trở lại? Nàng cứ chờ nhảy mũi đến chết đi!"
Một tiếng hắt hơi không rõ nguyên nhân, mang theo hồi ức không nhẹ không nặng, lại đồng thời dồn nén, từ trong miệng của nàng không mang cảnh báo trước bật ra, giọng nói nhẹ nhàng của hắn, đã từng mang theo xa cách ở trước mặt nàng, lãnh đạm hỏi thăm qua; thanh âm dịu dàng kia, đã từng mang theo vẻ ngả ngớn phù phiếm ở trước mắt nàng, như có như không thăm dò qua; thanh âm thanh nhã kia, đã từng mang theo bá đạo hoàn toàn không phù hợp với nội dung lời nói ở bên tai nàng ngang ngược qua. . .
Nếu như có một ngày, nàng đứng trước mặt của hắn cũng có thể hắt xì được, vậy liền triệt để thành tương tư thành hoạ. . . Nàng đã từng nói một câu trêu tức lại không chịu trách nhiệm như vậy, lại làm cho nàng triệt để nếm được kết quả không chịu trách nhiệm chớ nói lung tung này. . .
Khóe môi nàng run lên, thở ra một hơi sương trắng, cảnh vật trước mặt rốt cuộc cũng nhìn không rõ ràng. . . Cũng không dám quay đầu lại nhìn bóng lưng không quay đầu lại kia, vạt áo lông trắng kia sau khi bị đốt cháy khét, có vẻ hơi chướng mắt, bóng người đưa lưng về phía nàng kia, lại rõ ràng cũng bị âm thanh hắt xì của nàng làm cho cứng đờ tại chỗ. . .
Chỉ là vểnh tai lên nghe động tĩnh sau lưng, tiếng giày thượng triều ma sát trong đất tuyết, trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh, nàng mơ hồ đoán được, hắn ngừng lại, đứng vững, loại thời điểm này, nếu như hắn ít nhiều có chút ý thức của nhân vật nam chính, liền nên hất ra những cái bóng đèn kia còn đang ở bên cạnh hắn lải nhải, không biết thời thế, không phân trường hợp, không hiểu lãng mạn, dài dòng lắm điều kia, đi đến phía sau nàng, sau đó, từ sau lưng một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, cho nàng một cái ôm trong tuyết thật lớn, sau đó xoay thân thể của nàng lại, xuất sắc mang ra đôi mắt xinh đẹp kia của hắn rất thích hợp đi thâm tình chậm rãi lộ tuyến, mở ra đôi môi mỏng kia của hắn rất thích hợp nói lời dỗ ngon dỗ ngọt, dùng giọng nói vô cùng gợi cảm nói với nàng: ". . . Ta rất nhớ nàng!"
Bông tuyết từ trên trời rơi xuống, mang theo thanh âm rất thưa thớt, trên mặt đất tích lũy thành một tầng lại một tầng, trong không khí cũng tràn ngập một loại hương vị ê ẩm chua xót, một trận thanh âm giày thượng triều lại một lần nữa tại đè nén xuống đất tuyết, nhét vào trong đầu của nàng, nàng mỉm cười, cũng không kỳ quái, hắn đối với việc trở thành nhân vật nam chính ưu tú một chút hứng thú cũng không có, sự thật chứng minh, mạch suy nghĩ của bọn họ xưa nay không bao giờ giống nhau, tựa như hắn thà rằng dùng hắt xì để thay thế lời kịch, tựa như nàng không muốn làm gánh nặng của hắn, cho nên, một bước này, nàng không bước qua, tựa như hắn đang dùng phương pháp thật biến thái trả lại tự do cho nàng, cho nên, một bước này, hắn bước qua thật sự rất tiêu sái. . . Ngọc thụ lâm phong, ưu nhã động lòng người. . .
"Vương gia? Ngài cười gì vậy?" Thực sự không rõ vị chủ tử này vừa rồi vẫn là hiếm khi nghiêm mặt như sàn nhà vì sao đột nhiên dừng lại bước chân, để đám người cùng hắn xối tuyết một hồi lâu, lúc này, vì sao lại đi về phía cửa cung rất nhanh. . .
". . ." Hắn không nói lời nào, có chút nâng lên khóe môi, đưa tay lôi kéo cúc cổ áo triều phục có chút siết chặt, bước chân lại càng thêm gấp rút, không để ý đến phía trước giày thượng triều bị tuyết tóe lên cho triệt để nhiễm ẩm ướt. . .
"Vương gia?"
"Ngươi cảm thấy, ta là đang làm chuyện gì?"
"Ách?" Quan viên bị hỏi, ngây người một cái, trừng mắt nhìn, đã thấy vị chủ tử kia đi rất vui vẻ nhếch khóe miệng lên, lại nhíu mày, xoay trở lại đối với vị quan viên không hiểu chuyện gì sau lưng, nhẹ nhàng bỏ lại một câu. . .
"Đương nhiên là đang chạy trốn."
". . ." Có vẻ như... Cửu gia rời khỏi kinh thành, giao tiếp với Bát Gia sẽ là ngưỡng cửa đầu tiên trên con đường làm quan huy hoàng của hắn, chỉ là về điểm này, Hoàng Thượng cũng không nên tự tiện đem Cửu Gia điều ra khỏi kinh thành a, sau này tìm ai đến phiên dịch thiên thư của Bát Gia đây. . .
"Cắt. . . Chạy trốn thì chạy trốn, còn bày ra tạo hình phiêu dật rách nát làm gì. . ."
"Hạ cô nương, thời gian của nô tài có hạn, xin cô nương đừng làm khó dễ nô tài nữa. . ."
"A. . . Vâng. . ." Nàng lên tiếng, lại len lén quay đầu lại, nhỏ giọng đối với cửa cung lẩm bẩm một tiếng, "Lần này là huynh chạy trốn trước, dù sao cũng nên đến phiên ta khinh bỉ huynh đi. . . Hừ!"
Tiếng hừ thoáng qua một cái, nàng giơ chân lên, hoàn toàn không thèm để ý mình không có tiền đồ bị một cái nhảy mũi điều chỉnh tâm tình, cong khóe môi lên, đá bông tuyết, bắt kịp Cao công công đi ở phía trước. . .
Nàng dường như đã thu hoạch được cam kết gì đó giống như lại bắt đầu an tâm, không còn táo bạo nóng vội tìm việc làm khắp nơi, vểnh tai lên đến lục soát lời ra tiếng vào đồn đại xung quanh, từng câu từng chữ, cũng quen thuộc với việc những người chung quanh khúm núm, mùi khói dầu trong ngự trù phòng, thổi qua cái mũi của nàng cũng thanh lọc thành mùi gia đình giản dị ít hơi thở vương giả hơn, trước khi đi ngủ không quên xoa xoa cái mông của mình thật tốt, chuẩn bị bất khuất nghênh đón xử lý cuối cùng của cấp trên xuống tới, đối với việc nàng tự mình xuất cung, kết quả là, một tháng sau, Cao công công cầm trương thánh chỉ đến tìm nàng, nói cho nàng biết, việc nàng xoa bóp cái mông là làm vô ích, nàng được thăng chức, Ung Chính Đại Nhân đem đầu bếp quốc yến cho đày vào lãnh cung ngủ đông, thời điểm không có đại yến, liền do nàng chính thức tiếp quản dạ dày của Ung Chính Đại Nhân. . .
Nàng mơ mơ hồ hồ tiếp quản dạ dày của Hoàng đế, còn chưa kịp cảm giác được Quang Tông "Diệu" Tổ đã chờ đợi nhiều năm, liền nhận được thực đơn từ cấp trên nện xuống đến, giương mắt quét qua, làm ra một tổng kết nghiêm túc, làm đầu bếp cho Ung Chính Đại Nhân thật sự không phải là chuyện có độ khó cao gì, công phu mèo quào liền có thể giải quyết, đang lúc nàng nhướng mày, chuẩn bị đắc chí mình cũng có thể trà trộn vào địa vị cao cấp của ngự trù, lại nghe được tin tức Liêm Thân Vương nhận lệnh tiếp quản sự vụ của công bộ, rõ ràng là có ý riêng làm cho khóe miệng vừa muốn nhếch lên lại rũ xuống, đối với việc Ung Chính Đại Nhân đồng thời nâng cao chức vụ cùng tiền lương của hai người bọn họ, biểu thị phỉ nhổ, nàng còn tưởng rằng biểu hiện công việc của nàng nổi bật, bị khai thác ra tiềm năng, cấp trên đặc biệt đề bạt nàng chứ, làm nửa ngày, nàng thăng chức vẫn là dính vào hào quang của bạn trai nhà mình, đi cửa sau của Hoàng gia, nàng làm sao không biết, Thanh Triều cũng lưu hành phép tắc lúc thăng chức, thuận tiện giải quyết công việc của gia quyến chứ. . .
Đã là chức vụ đều đã thăng lên, nàng cũng vui vẻ tiếp nhận phúc lợi bên ngoài từ bạn trai, quyết định phu xướng phụ tùy mới tốt, làm tốt công việc phục vụ tổ quốc, nghe nói bạn trai nhà nàng đang "không màng mưa gió" giúp Ung Chính Đại Nhân tu sửa thái miếu, nàng cũng phối hợp thay đổi hình tượng con gián ngồi ăn rồi chờ chết, mâu đủ kình (cố gắng hết sức) đi lấy lòng vị đầu bếp ca ca bị Ung Chính Đại Nhân điều đến đổi lui rất đáng thương kia, chỉ mong chờ học được một nửa chiêu thức, phải nói người trong hoàng cung, cũng là có thể nhìn thấy đà gió, nàng vừa thăng chức, chói mắt khoe khoang một chút hậu trường khổng lồ của mình, đầu bếp ca ca lập tức thay đổi thái độ cạnh tranh cương vị, tranh giành khách hàng với nàng, vô cùng nhiệt tình chỉ đạo nàng là "đầu bếp ngu ngốc" dựa vào cơm trứng chiên chống đỡ mặt bàn. . .
Tháng chín Ung Chính nguyên niên, lộ ra có chút lạnh lẽo, thế nhưng là người nào đó mỗi ngày đều quanh quẩn bên bếp lò lại hoàn toàn trải nghiệm không được cảm giác mát mẻ bên ngoài, vung một chút mồ hôi trên trán, rất ra sức học làm sao điên muôi, nhưng nồi trong hoàng cung này tựa hồ như cũng là làm bằng vàng, ước lượng lên đặc biệt nặng, đầu ngón tay của nàng bị cọ rách da, lộ ra một vệt thịt đỏ nhỏ, nhìn thấy tự chính nàng cũng đau lòng không thôi.
Nàng vô cùng nghiêm túc thỉnh giáo đầu bếp ca ca, đây có tính là tổn thương trong công việc hay không, có chi phí hỗ trợ chữa bệnh hoặc bảo hiểm hay không, thuận tiện tranh thủ một chút đồng tình, hi vọng hắn thay đổi một chút phương thức giảng bài, không muốn bày ra vẻ mặt "Sư phụ", tàn nhẫn ngược đãi nàng, kết quả là, đầu bếp ca ca không nói hai lời, xuất sắc lộ ra hai bàn tay thô kệch của mình vết thương chồng chất, bầm tím chai sạn, nàng nhìn thấy mà giật mình, há to miệng, nhìn xem so sánh một chút, móng vuốt còn có thể được xưng tụng là da mịn thịt mềm, giờ mới hiểu được, nấu cơm cho bạn trai nhà mình, cùng nấu cơm cho Hoàng đế là bản chất khác nhau, cũng thuận tiện bắt đầu kiểm điểm xem xét thực đơn mà những năm trước kia làm qua cho hắn hoàn toàn không thể chuyển lên mặt bàn, thuận tiện nhớ tới dáng vẻ hắn luôn luôn vừa nhìn tấu chương sổ gấp, vừa dùng đũa chọn hạt cơm, đối với món ăn nàng ném tới, không hề có chút khái niệm ý kiến chiếu theo đơn đặt hàng nào mà thu hết. . .
Trống lui quân ở trong bụng của nàng đánh vang rung động "Thùng thùng", kỳ thật, cũng không có ai chờ mong nàng có biểu hiện biểu hiện gì kinh người, nhìn thực đơn Ung Chính Đại Nhân ném cho nàng liền biết, nàng kỳ thật cũng không cần thiết phải gây khó dễ với cốt khí của mình, vốn chính là cửa sau cộng thêm làm con tin, nàng liền lười biếng một chút, thư giãn một tí, hẳn là cũng sẽ không có ai cố ý nhảy ra khinh bỉ nàng nha. . .
Nàng có chút chột dạ gãi đầu một cái, giơ chân lên chuẩn bị chuồn ra khỏi phòng bếp, đi ra khỏi nơi tội lỗi sâu nặng đã vây hãm nữ nhân hàng thế kỷ, chuẩn bị cởi tạp dề đi tìm vị trí mới của phụ nữ hiện đại, lại nghe thấy mấy tiểu thái giám châu đầu kề tai đi vào trong phòng bếp, nàng không để ý, đang chuẩn bị thừa dịp sư phụ đầu bếp không chú ý, đem hành vi trốn học kiên trì tới cùng. . .
". . . Chuyện của Liêm Thân Vương các ngươi có biết không?"
"Ừm, nghe nói, bây giờ có rất nhiều tin đồn trong các cung điện khác nhau, nghe nói Long nhan giận dữ, thời khắc này đang quỳ gối trước thái miếu đấy."
"Thật hay giả vậy? Tốt xấu gì cũng là thân vương, chỉ vì mùi dầu trong phòng thay quần áo thôi sao?"
" Phòng mới xây, khó tránh khỏi mùi sơn nặng hơn một chút a."
"Ai biết được, cái đầu của hoàng thân quốc thích này, so với chúng ta còn lay động."
"Xuỵt. . ." Một tiểu thái giám nhìn xem người nào đó đột nhiên dừng bước, ra hiệu đồng bạn bên cạnh chớ lên tiếng, chỉ là gật đầu với nàng, xem như đã chào hỏi xong, mang theo hộp cơm liền chui vào trong phòng bếp. . .
"Đó là ai vậy?" Một chuyện tiểu thái giám khác không hiểu nhỏ giọng hỏi.
" Ngự trù mới nhậm chức chứ sao."
" Sao lại là nữ nhân!"
"Trong cung này, nào có cái gì là nam nữ, chỉ có Hoàng Thượng nói có hay không thôi."
Nàng cắn cắn khóe môi, nâng tầm mắt cao lên một chút, cơ hồ ngửa đầu lên, hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi phòng bếp mới cảm giác được không khí lạnh lẽo, bàn tay rách da, bởi vì nàng vô thức dùng sức mà kéo ra một tia đau đớn rả rích, một hồi lâu sau, hít mũi một cái, cúi đầu, xoay người, từng bước một trở về lại phòng bếp, đứng ở ngay trước mặt đầu bếp ca ca đang tìm nàng tứ phía. . .
"Hôm nay có thể dạy ta thêm vài món ăn được không?"
"Hả?"
"Ta biết ta rất ngu ngốc, lại không có thiên phú gì, còn luôn muốn trốn học, động một chút lại giả bộ đau tay, đau bụng, toàn thân đau đớn để đánh lừa qua ải, một bộ đức hạnh gỗ mục không thể điêu khắc được, nhưng là, lần này, ta nhất định sẽ học thật chăm chỉ, ta thật sự sẽ học thật chăm chỉ. . . Thật đấy. . ."
Sắc trời bắt đầu tối dần lại, một trận gió lạnh chạng vạng tối thổi lên bụi đất nhỏ bé trên quảng trường trước thái miếu, triều phục trên người bị gió lôi kéo ra âm thanh "xào xạc" nhẹ nhàng, cái bóng thái miếu từ bên trái của hắn chuyển qua bên phải, giờ khắc này, chỉ còn lại một tầng bóng mỏng nhạt đến mức làm cho người thấy không rõ, đầu gối nện ở trên mặt đất hơn mấy canh giờ, hắn không có tính, cũng lười tính, không có đi liếc qua một đám quan viên sau lưng cùng hắn bị phạt quỳ, chỉ là nhàn nhạt nhìn cách đó không xa, cái gọi là phòng thay quần áo " khí đốt nóng bức", chỉ là lãnh đạm hờ hững cong khóe môi, thẳng đến khi một tiếng hộp cơm rơi xuống đất gõ vào lỗ tai của hắn, mới khiến cho hắn có chút nghiêng mắt nhìn sang bên cạnh. . .
Đó là một đôi giày vải bị dầu mỡ dính đến có chút loang lỗ, cộng thêm bụi bặm sau phi nước đại, rơi vào trong tầm mắt của hắn, thực sự có chút chướng mắt, hắn không ngẩng đầu lên, chỉ là nhàn nhạt nhìn đôi giày vải kia đứng ở đó, nửa ngày không có động tĩnh, chỉ là từ trên đỉnh đầu truyền đến hơi thởc ó chút run rẩy gấp gáp thở hổn hển, từng trận từng trận lướt qua bên tai của hắn. . .
Có lẽ là để ổn định hô hấp, hoặc là, ngay cả nàng cũng cần điều chỉnh tâm tình để tiếp nhận sự thật trước mắt, xem nhẹ tiếng nghị luận vang lên như có như không của đám quan viên sau lưng, nhưng sự im lặng lúc này lại làm cho người ta cảm thấy có chút nhao nhao ầm ĩ mà thôi. . .
"Ăn cơm thôi."
Ba chữ mở đầu, bỏ qua cảnh tượng thời khắc này, chỉ trích sau lưng, thậm chí ngay cả ánh mắt hắn nhẹ như mây gió dời đi, đều bị nàng bỏ qua, nàng mới không thèm để ý đến thái độ làm như không thấy của hắn, ngồi xổm người xuống, mở hộp cơm ra, trực tiếp thu xếp đồ ăn bởi vì một trận chạy loạn, làm rơi vãi một chút, cầm đũa lên, chén cơm lên, cũng không đợi hắn đưa tay ra, một mạch nhét vào trước mắt hắn. . .
Hắn mấp máy khóe môi, cuối cùng cũng không nói một lời, không có trách cứ nàng chói mắt chạy tới, không có giải thích sự im lặng hiện tại, chỉ là khẽ chau mày. . .
Đũa của nàng không có thu hồi lại, một tay lót ở phía dưới, sợ tràn dầu làm bẩn triều phục của hắn, dừng ở trước mặt của hắn nửa ngày, đã thấy hắn từ đầu đến cuối vẫn không đem khuôn mặt xinh đẹp mà nàng luôn nhớ nhung kia quay tới cho nàng nhìn. . .
Hít một ngụm không khí chung quanh hắn, hiện lên nhàn nhạt chua xót tràn ngập, nàng hơi hé môi, thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ bay vào trong lỗ tai hắn: ". . . Cửu Gia sẽ không có chuyện gì cả. . ."
"..."
"Ta cũng sẽ không có chuyện gì. . ."
"..."
"Nhưng mà, nếu huynh không ăn cơm, ta liền sẽ rất có chuyện đó. . ."
"..."
Hắn hơi ngẩn người ra, lập tức ngước mắt lên, đã thấy nàng ngậm chặt miệng ngồi xổm ở một bên, dáng vẻ vô cùng đáng thương, dường như không hài lòng lắm với ý muốn bảo hộ quá nặng nề của hắn, nàng chỉ là vô cùng đơn giản xé mở ẩn nhẫn của hắn, vì tránh hiềm nghi, ngày lão Cửu đi, hắn cố ý trì hoãn tới hoàng hôn mới rời cung, vì tránh hiềm nghi, hắn làm như không nhìn thấy lướt qua trước mặt nàng, còn chuẩn bị đem phần làm như không nhìn thấy này phát dương quang đại. . .
Trong cung không có ngẫu nhiên, đây là đạo lý hắn từ nhỏ đã hiểu được, nhìn thái giám đứng ở một bên, cũng không ngăn trở nàng, chỉ là tùy ý để mặc nàng gắp lên một đũa thức ăn, nhét vào trước mặt hắn, hắn làm sao lại không thể đoán được dụng ý đằng sau này chứ, hắn không thể bởi vì một câu nói của tên gia hỏa này liền quân lính tan rã, hắn không thể bởi vì dáng vẻ tựa như rất ủy khuất của tên gia hỏa này liền buông lỏng tư thế, hắn không thể bởi vì tên gia hỏa đứng ở chỗ này liền lộ ra sơ hở. . .
Tay nàng từ đầu đến cuối vẫn dừng lại cứng đờ giữa không trung, hơi nóng bốc lên kia, nhàn nhạt bay đi, thẳng đến khi cuối cùng cũng không có bị nhét vào trong miệng hắn, nàng cắn cắn khóe môi, thu đũa lại, đành phải đem thức ăn khó chịu ném trở lại trong đĩa, trong miệng lẩm bẩm tên vương gia nào đó từ sau khi thăng quan, liền trở nên càng thêm hẹp hòi, không được tự nhiên, không đáng yêu, chuẩn bị ngồi yên ở bên cạnh hắn, cùng nhau tuyệt thực kháng nghị phản đối chế độ giai cấp phong kiến, đã thấy hắn thoáng cong người, đưa tay về phía chén trà đặt ở góc hộp cơm, ngón tay theo thói quen vuốt ve theo mép chén một hồi, lau đi bọt nước đã nguội lạnh, lại bưng chén lên, đưa đến trước mặt mình. . .
Hắn không nhìn nàng, chỉ là mở nắp chén ra, nhìn xem nước trà đã nguội lạnh bên trong, kéo ra một tia cười yếu ớt, xem ra, nàng thật sự là muốn đến lấy lòng hắn, còn tưởng rằng, vừa mở chén ra, sẽ lại là một chén nước sôi để nguội vô sắc vô vị nữa chứ, nhàn nhạt đè xuống một ngụm trà, một chút ngọt ngào vừa vào miệng liền cảm thấy chiếm lấy vị giác của hắn, thấm vào trong ngực của hắn, một tiếng than nhẹ rất nhỏ từ trong lồng ngực hắn tràn ra tới, hắn nghe được, vậy mà cơ hồ như là âm điệu thỏa mãn. . .
"Dễ uống không?" Nàng hỏi được có chút tràn đầy phấn khởi, đã thấy hắn từ chối cho ý kiến mà nhíu mày, giật giật khóe miệng một chút, lúc này mới nhớ tới, mình vì giúp hắn bổ sung Calorie, rắc một nắm đường lớn vào, đoán chừng lúc này, đầu lưỡi của hắn đang kháng nghị sâu sắc với nàng, vô cùng muốn đè nàng xuống đất hung ác đập thật mạnh. . .
Nàng cũng không ngại hắn không để ý tới nàng, cứ như vậy từng câu từng chữ cùng hắn nói chuyện, một ngày một đêm, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, hắn từ đầu đến cuối vẫn quỳ xuống, ánh mắt không có nhìn nàng, nàng có chút mặt dày vô sỉ ngồi ở một bên, thỉnh thoảng lại tạo ra chút tiếng ồn, mỗi khi phía sau hắn, quan viên tuổi tác không nhỏ ngã xuống, bị nhấc trở về, nàng liền càng thêm nâng tông giọng đến nói chuyện cùng hắn, đến cuối cùng không còn lời nào để nói, nàng liền đọc thuộc công thức nấu ăn cho hắn nghe, những thứ kia tất cả đều là đầu bếp ca ca để cho nàng đọc thuộc, nàng đã từng ngại những thứ kia phiền phức, lại không nghĩ tới, bây giờ lại thành một chủ đề hay . . .
Đọc thuộc đến khi cuối cùng cũng miệng đắng lưỡi khô, đọc thuộc đến khi cuối cùng cũng buồn ngủ, nàng cũng không biết từ lúc nào đã nằm rạp trên mặt đất ngủ thiếp đi, đợi đến khi mơ mơ màng màng có chút ý thức, chỉ cảm thấy mình theo bước chân nào đó chậm rãi di chuyển về phía trước, một sâu một nông, có chút chậm chạp, có chút nặng nề, khóe mắt nàng ướt sũng, như thể vừa trải qua một giấc mộng khủng khiếp, mặt dán vào tấm lưng ấm áp nào đó, truyền đến tiếng tim đập, là loại nàng thích nhất, duỗi tay ra lần mò, có thể đụng tay đến, là tơ lụa vải vóc triều phục quen thuộc, thỉnh thoảng lảo đảo một chút, làm cho mặt của nàng cọ sát vào bên trên tơ lụa lạnh buốt kia, mí mắt của nàng vẫn còn nặng trĩu, mơ hồ cảm thấy chân trời hơi lộ ra ánh sáng. . .
"Hừm. . ." Nàng bị ánh sáng kia đâm đến không thể mở mắt ra, ". . . Ta đã có một giấc mơ thật là khủng khiếp. . ."
“……”
"Sư phụ bảo ta đem toàn bộ công thức nấu ăn vừa mới học thuộc làm ra. . . Sau đó ăn sạch hết, nếu không liền đem ta ném vào dầu rồi chiên. . . Ta cố gắng bỏ vào trong miệng rồi, nhưng mà, đều thật là khó ăn. . . Vừa mặn vừa đắng, còn chát chát chát chát. . ." Nàng đưa tay lên mơn trớn, mảnh triều phục kia bị nàng làm cho ướt sũng. . .
“……”
"Cũng may là nằm mơ. . ."
“……”
"Ta có phải là rất cố gắng. . . Không làm cho huynh mất mặt phải không?"
Hắn bỗng nhiên dừng bước lại, im lặng một lúc lâu, cũng không có quay đầu lại nhìn về phía nàng. . .
Ngay tại khoảnh khắc nàng sắp nhắm mắt lại một lần nữa, mới nghe thấy thanh âm du dương mà quen thuộc kia, mang theo chút trầm thấp ném ra một chữ không thể khẳng định hơn: "... Ừm. . ."
Nàng mỉm cười, cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mặt dán lên mảnh triều phục có chút lạnh lẽo kia, ánh sáng chói mắt trước mắt không thấy đâu, chỉ còn lại một mảnh đen kịt, nàng quả nhiên không phải là nhân tài thức đêm mà. . .
Chờ ý thức của nàng thanh tỉnh, còn chưa kịp nghiên cứu, hôm qua là ai đem mình ném lên giường, lại đột nhiên phát hiện ra, bây giờ đã là mặt trời lên cao, ý thức được mình đã bỏ lỡ ca làm việc của Hoàng đế, lập tức tỉnh cả ngủ, một thân mồ hôi lạnh, trở mình một cái lăn xuống giường chiếu, lung tung loạn xạ súc miệng, lau mặt, liền chạy ra ngoài. . .
Cửa vừa mở ra, đã thấy Cao công công đứng ở ngoài cửa, nàng cứng đờ lại, há miệng liền bắt đầu bày ra cái cớ mình đã dùng qua n lần, vả lại mọi việc đều thuận lợi, nữ nhân mỗi tháng đều có mấy ngày kia mà. . . Toàn thế giới đều nên thông cảm, bao gồm cả loại chủng tộc thứ ba a. . .
"Cô nương đã tỉnh rồi sao?" Cao công công không đợi nàng há miệng bịa chuyện, dẫn đầu mở miệng trước. . .
"Tỉnh tỉnh tỉnh rồi. . . Ta ta hiện tại liền đi phòng bếp!" Nàng nhìn xem Cao công công hoàn toàn không có ý tứ quanh co mắng chửi người, cả người run lên, giẫm lên bước chân muốn chạy. . . Lại còn không tỉnh, mặt trời ngày mai đại khái liền phải đem nàng liệt vào danh sách người sử dụng cự tuyệt qua lại rồi. . . Nghĩ lại thì nàng dù sao cũng là liên quan cá nhân, một chút đặc quyền đều không có thì cũng coi như, còn luôn bị nhìn chằm chằm theo dõi gắt gao, mỗi lần bị bắt lại lập tức liền. . .
"Cô nương lúc này không cần phải đi phòng bếp."
". . ." Không cần đi phòng bếp là có ý gì. . . Chẳng lẽ nói muốn nàng chuyển mấy vòng, qua mấy cái cửa cung, thẳng đến Ngọ môn?
"Thánh thượng tuyên cô nương đi gặp giá." Cao công công vững vàng nói, lập tức giơ tay lên, ném ra một chữ " mời". . .
“……”
Trong nháy mắt đó, nàng mới phát giác ra được Tứ Gia nắm tay Hoằng Huy kia, Tứ Gia đoạt lấy cơm trứng chiên của nàng kia, Tứ Gia cùng bọn họ cùng nhau xem pháo hoa kia, bây giờ đã là Hoàng Thượng, giống như Khang Hi Đại Nhân, cho nên, người đứng bên cạnh hắn, nói giống như thị vệ ca ca bên người Khang Hi Đại Nhân chữ " mời", bọn hắn vĩnh viễn là xách lấy đầu người đề cập đến "Mời" người. . .
Nàng quay người đang muốn từ trong túi móc ra ngọc bội của Ung Chính Đại Nhân, so với thẻ mật mã nhận dạng VIP còn dễ dùng hơn, giương mắt thoáng nhìn, đã thấy Cao công công dường như đã chờ đợi rất lâu đứng ở bên tay phải cửa cung, nhẹ nhàng gật đầu với nàng, đưa tay tuyên bố với Binh ca ca đang cản ở trước mặt mình, ra hiệu nàng trực tiếp bước vào là được rồi. . .
Nàng hơi sững sờ, buông lỏng bàn tay đang muốn lấy ngọc bội từ trong túi ra, cắn cắn môi, có chút ngượng ngùng gãi gãi cái ót, liếc mắt nhìn Binh ca ca đứng bên cạnh, chỉ chỉ cửa cung cao cao kia, không yên tâm làm xác định cuối cùng: ". . . Ách. . . Ta có thể qua. . . Đi qua chứ. . ."
"Mời." Binh ca ca khom người liền ôm quyền, rất cho Cao công công mặt mũi vì cho nàng qua. . .
Nàng lúc này mới an tâm, vượt qua ngưỡng cửa, cúi đầu đứng trước mặt Cao công công, giấu đầu lòi đuôi như một Oa Oa biết mình không có làm gì sai, cũng phải có cúi đầu nhận lỗi với chính sách áp lực cao tầng, nhìn xem giày Cao công công chìm thật sâu trong tuyết, một bước cũng chưa từng di chuyển qua, liền ngay cả nàng đi tới, cũng không có thay đổi tư thế hai tay nắm chặt, rũ mắt xuống mà đứng, đột nhiên hiểu được, đây đại khái chính là cái gọi là uy lực của thánh chỉ, nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, con tin chạy trốn bị bắt lại tại chỗ, đây là cảnh tượng hoành tráng cỡ nào, A Men. . .
" Việc cần làm của cô nương đã làm xong rồi sao?" Lời nói của Cao công công từ trên bay tới trước mặt mình, không có lo âu chờ đợi, không có trào phúng, không có thăm dò, thậm chí ngay cả ngữ khí hỏi thăm cũng không có, chỉ là làm theo thông lệ truyền lời. . .
Nàng chớp chớp mắt nhìn, có chút không biết rõ câu nói này có hàm nghĩa gì, cũng không dám tùy tiện đáp, đành phải cứng cổ, đứng nguyên tại chỗ. . .
Cao công công thấy nàng không đáp lời, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp mở miệng: "Đã là làm xong, liền mời cô nương đừng có lại chạy loạn như vậy, giày vò nô tài ngược lại là không sao, chỉ sợ Vạn Tuế không có rảnh rỗi như vậy."
Nàng vừa nghe xong hai chữ "Vạn Tuế", bất giác run lên một cái, đã thấy Cao công công đem chân từ sâu trong tuyết rút ra, cất bước đang muốn đi về phía nàng, nàng do dự một hồi, nhưng vẫn là đành phải đi theo. . .
"Cao công công. . ." Nàng gọi có chút cẩn thận. . .
"Vâng. . ."
"Ung. . . Ách. . . Hoàng Thượng nói muốn xử lý ta sao?"
"Vạn Tuế không có bàn giao."
". . . Hô. . ." Nàng vuốt ngực một cái, đang muốn yên lòng, trên con đường lớn cách đó không xa, một trận tiếng ma sát giày hạ triều rơi trên tuyết dày lại thu hút sự chú ý của nàng, chỉ thấy Cao công công đi ở phía trước chợt dừng bước, nghiêng người, nhường đường, an thuận đứng sang một bên, nàng lười ngẩng đầu lên, chỉ là đi theo Cao công công nghiêng người sang, hướng sang bên cạnh một bước dài, đi theo nhường ra vị trí, đang chuẩn bị đưa tay lau nước mũi, bởi vì bị thổi gió lạnh một ngày, lung lay sắp chảy ra ngoài. . .
"Nô tài thỉnh an Liêm Thân Vương gia, Vương gia cát tường."
Cao công công cơ hồ bình thản nhẹ nhàng thỉnh an, mang theo phong hào quen thuộc ở bên tai của nàng đánh một vòng tròn, nàng không kịp phản ứng ngay trước lần đầu tiên, bàn tay lau nước mũi còn đang tiếp tục nhấc lên, thẳng đến khi giọng nói quen thuộc không hữu thanh kia vang lên, mới khiến cho tay nàng vừa nâng lên cứng đờ trước mũi. . .
"Đứng lên đi."
Ba chữ đơn giản của hắn từ bên tai nàng giống như một trận gió mà lướt qua đi, cơ hồ keo kiệt dừng lại thêm một lúc, liền bị tiếng tim đập của chính nàng che mất, nàng không kịp đem bàn tay nhấc lên thả xuống, đôi mắt liền bắt gặp đôi giày thượng triều quen thuộc kia từ trước mắt nàng không chút do dự đi tới. . .
Nàng nghe thấy mấy quan viên quẩn quanh bên cạnh hắn đàm luận về các vấn đề hiện tại, lại nghe không thấy bất kỳ phản hồi nào từ hắn, nàng trông thấy trước giày của hắn còn lưu lại vết tích ẩm ướt sau khi tuyết tan, nhưng không nhìn thấy hắn ở trước mặt nàng chần chờ một lát, nàng nghe được hương vị băng tuyết từ hắn quanh quẩn bên mình, lạnh nhạt đến mức lướt qua trước mũi nàng một cách hờ hững, lại nghe không được tia ngọt ngào của mứt quả trên người hắn bị nàng lây nhiễm. . .
Không cần ăn ý như vậy chứ, nàng vừa rồi chỉ là do dự không biết nên lấy vẻ mặt gì đến đối mặt với hắn, hắn liền trước một bước giúp nàng nghĩ kỹ dự định, để cho nàng ngay cả ý nghĩ đối mặt hắn cũng đều tiết kiệm được sao? Nàng cúi đầu, toét ra khóe miệng, từ cổ họng dâng lên một chút chua xót, nghe thanh âm Cao công công một lần nữa cất bước, nàng không có nhìn trộm về phía hắn một chút, cũng không có lại đưa tay đi lau nước mũi, hít một hơi thật sâu, xoay người, đưa lưng về phía hắn, đang muốn nhấc chân lên bước đi. . .
"Ngáp!"
". . . Hình như chỉ có ở bên cạnh cô, ta mới không nhảy mũi nữa, cô có biết vì sao không?"
"Nàng có nhảy mũi không?"
"Không trở lại? Nàng cứ chờ nhảy mũi đến chết đi!"
Một tiếng hắt hơi không rõ nguyên nhân, mang theo hồi ức không nhẹ không nặng, lại đồng thời dồn nén, từ trong miệng của nàng không mang cảnh báo trước bật ra, giọng nói nhẹ nhàng của hắn, đã từng mang theo xa cách ở trước mặt nàng, lãnh đạm hỏi thăm qua; thanh âm dịu dàng kia, đã từng mang theo vẻ ngả ngớn phù phiếm ở trước mắt nàng, như có như không thăm dò qua; thanh âm thanh nhã kia, đã từng mang theo bá đạo hoàn toàn không phù hợp với nội dung lời nói ở bên tai nàng ngang ngược qua. . .
Nếu như có một ngày, nàng đứng trước mặt của hắn cũng có thể hắt xì được, vậy liền triệt để thành tương tư thành hoạ. . . Nàng đã từng nói một câu trêu tức lại không chịu trách nhiệm như vậy, lại làm cho nàng triệt để nếm được kết quả không chịu trách nhiệm chớ nói lung tung này. . .
Khóe môi nàng run lên, thở ra một hơi sương trắng, cảnh vật trước mặt rốt cuộc cũng nhìn không rõ ràng. . . Cũng không dám quay đầu lại nhìn bóng lưng không quay đầu lại kia, vạt áo lông trắng kia sau khi bị đốt cháy khét, có vẻ hơi chướng mắt, bóng người đưa lưng về phía nàng kia, lại rõ ràng cũng bị âm thanh hắt xì của nàng làm cho cứng đờ tại chỗ. . .
Chỉ là vểnh tai lên nghe động tĩnh sau lưng, tiếng giày thượng triều ma sát trong đất tuyết, trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh, nàng mơ hồ đoán được, hắn ngừng lại, đứng vững, loại thời điểm này, nếu như hắn ít nhiều có chút ý thức của nhân vật nam chính, liền nên hất ra những cái bóng đèn kia còn đang ở bên cạnh hắn lải nhải, không biết thời thế, không phân trường hợp, không hiểu lãng mạn, dài dòng lắm điều kia, đi đến phía sau nàng, sau đó, từ sau lưng một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, cho nàng một cái ôm trong tuyết thật lớn, sau đó xoay thân thể của nàng lại, xuất sắc mang ra đôi mắt xinh đẹp kia của hắn rất thích hợp đi thâm tình chậm rãi lộ tuyến, mở ra đôi môi mỏng kia của hắn rất thích hợp nói lời dỗ ngon dỗ ngọt, dùng giọng nói vô cùng gợi cảm nói với nàng: ". . . Ta rất nhớ nàng!"
Bông tuyết từ trên trời rơi xuống, mang theo thanh âm rất thưa thớt, trên mặt đất tích lũy thành một tầng lại một tầng, trong không khí cũng tràn ngập một loại hương vị ê ẩm chua xót, một trận thanh âm giày thượng triều lại một lần nữa tại đè nén xuống đất tuyết, nhét vào trong đầu của nàng, nàng mỉm cười, cũng không kỳ quái, hắn đối với việc trở thành nhân vật nam chính ưu tú một chút hứng thú cũng không có, sự thật chứng minh, mạch suy nghĩ của bọn họ xưa nay không bao giờ giống nhau, tựa như hắn thà rằng dùng hắt xì để thay thế lời kịch, tựa như nàng không muốn làm gánh nặng của hắn, cho nên, một bước này, nàng không bước qua, tựa như hắn đang dùng phương pháp thật biến thái trả lại tự do cho nàng, cho nên, một bước này, hắn bước qua thật sự rất tiêu sái. . . Ngọc thụ lâm phong, ưu nhã động lòng người. . .
"Vương gia? Ngài cười gì vậy?" Thực sự không rõ vị chủ tử này vừa rồi vẫn là hiếm khi nghiêm mặt như sàn nhà vì sao đột nhiên dừng lại bước chân, để đám người cùng hắn xối tuyết một hồi lâu, lúc này, vì sao lại đi về phía cửa cung rất nhanh. . .
". . ." Hắn không nói lời nào, có chút nâng lên khóe môi, đưa tay lôi kéo cúc cổ áo triều phục có chút siết chặt, bước chân lại càng thêm gấp rút, không để ý đến phía trước giày thượng triều bị tuyết tóe lên cho triệt để nhiễm ẩm ướt. . .
"Vương gia?"
"Ngươi cảm thấy, ta là đang làm chuyện gì?"
"Ách?" Quan viên bị hỏi, ngây người một cái, trừng mắt nhìn, đã thấy vị chủ tử kia đi rất vui vẻ nhếch khóe miệng lên, lại nhíu mày, xoay trở lại đối với vị quan viên không hiểu chuyện gì sau lưng, nhẹ nhàng bỏ lại một câu. . .
"Đương nhiên là đang chạy trốn."
". . ." Có vẻ như... Cửu gia rời khỏi kinh thành, giao tiếp với Bát Gia sẽ là ngưỡng cửa đầu tiên trên con đường làm quan huy hoàng của hắn, chỉ là về điểm này, Hoàng Thượng cũng không nên tự tiện đem Cửu Gia điều ra khỏi kinh thành a, sau này tìm ai đến phiên dịch thiên thư của Bát Gia đây. . .
"Cắt. . . Chạy trốn thì chạy trốn, còn bày ra tạo hình phiêu dật rách nát làm gì. . ."
"Hạ cô nương, thời gian của nô tài có hạn, xin cô nương đừng làm khó dễ nô tài nữa. . ."
"A. . . Vâng. . ." Nàng lên tiếng, lại len lén quay đầu lại, nhỏ giọng đối với cửa cung lẩm bẩm một tiếng, "Lần này là huynh chạy trốn trước, dù sao cũng nên đến phiên ta khinh bỉ huynh đi. . . Hừ!"
Tiếng hừ thoáng qua một cái, nàng giơ chân lên, hoàn toàn không thèm để ý mình không có tiền đồ bị một cái nhảy mũi điều chỉnh tâm tình, cong khóe môi lên, đá bông tuyết, bắt kịp Cao công công đi ở phía trước. . .
Nàng dường như đã thu hoạch được cam kết gì đó giống như lại bắt đầu an tâm, không còn táo bạo nóng vội tìm việc làm khắp nơi, vểnh tai lên đến lục soát lời ra tiếng vào đồn đại xung quanh, từng câu từng chữ, cũng quen thuộc với việc những người chung quanh khúm núm, mùi khói dầu trong ngự trù phòng, thổi qua cái mũi của nàng cũng thanh lọc thành mùi gia đình giản dị ít hơi thở vương giả hơn, trước khi đi ngủ không quên xoa xoa cái mông của mình thật tốt, chuẩn bị bất khuất nghênh đón xử lý cuối cùng của cấp trên xuống tới, đối với việc nàng tự mình xuất cung, kết quả là, một tháng sau, Cao công công cầm trương thánh chỉ đến tìm nàng, nói cho nàng biết, việc nàng xoa bóp cái mông là làm vô ích, nàng được thăng chức, Ung Chính Đại Nhân đem đầu bếp quốc yến cho đày vào lãnh cung ngủ đông, thời điểm không có đại yến, liền do nàng chính thức tiếp quản dạ dày của Ung Chính Đại Nhân. . .
Nàng mơ mơ hồ hồ tiếp quản dạ dày của Hoàng đế, còn chưa kịp cảm giác được Quang Tông "Diệu" Tổ đã chờ đợi nhiều năm, liền nhận được thực đơn từ cấp trên nện xuống đến, giương mắt quét qua, làm ra một tổng kết nghiêm túc, làm đầu bếp cho Ung Chính Đại Nhân thật sự không phải là chuyện có độ khó cao gì, công phu mèo quào liền có thể giải quyết, đang lúc nàng nhướng mày, chuẩn bị đắc chí mình cũng có thể trà trộn vào địa vị cao cấp của ngự trù, lại nghe được tin tức Liêm Thân Vương nhận lệnh tiếp quản sự vụ của công bộ, rõ ràng là có ý riêng làm cho khóe miệng vừa muốn nhếch lên lại rũ xuống, đối với việc Ung Chính Đại Nhân đồng thời nâng cao chức vụ cùng tiền lương của hai người bọn họ, biểu thị phỉ nhổ, nàng còn tưởng rằng biểu hiện công việc của nàng nổi bật, bị khai thác ra tiềm năng, cấp trên đặc biệt đề bạt nàng chứ, làm nửa ngày, nàng thăng chức vẫn là dính vào hào quang của bạn trai nhà mình, đi cửa sau của Hoàng gia, nàng làm sao không biết, Thanh Triều cũng lưu hành phép tắc lúc thăng chức, thuận tiện giải quyết công việc của gia quyến chứ. . .
Đã là chức vụ đều đã thăng lên, nàng cũng vui vẻ tiếp nhận phúc lợi bên ngoài từ bạn trai, quyết định phu xướng phụ tùy mới tốt, làm tốt công việc phục vụ tổ quốc, nghe nói bạn trai nhà nàng đang "không màng mưa gió" giúp Ung Chính Đại Nhân tu sửa thái miếu, nàng cũng phối hợp thay đổi hình tượng con gián ngồi ăn rồi chờ chết, mâu đủ kình (cố gắng hết sức) đi lấy lòng vị đầu bếp ca ca bị Ung Chính Đại Nhân điều đến đổi lui rất đáng thương kia, chỉ mong chờ học được một nửa chiêu thức, phải nói người trong hoàng cung, cũng là có thể nhìn thấy đà gió, nàng vừa thăng chức, chói mắt khoe khoang một chút hậu trường khổng lồ của mình, đầu bếp ca ca lập tức thay đổi thái độ cạnh tranh cương vị, tranh giành khách hàng với nàng, vô cùng nhiệt tình chỉ đạo nàng là "đầu bếp ngu ngốc" dựa vào cơm trứng chiên chống đỡ mặt bàn. . .
Tháng chín Ung Chính nguyên niên, lộ ra có chút lạnh lẽo, thế nhưng là người nào đó mỗi ngày đều quanh quẩn bên bếp lò lại hoàn toàn trải nghiệm không được cảm giác mát mẻ bên ngoài, vung một chút mồ hôi trên trán, rất ra sức học làm sao điên muôi, nhưng nồi trong hoàng cung này tựa hồ như cũng là làm bằng vàng, ước lượng lên đặc biệt nặng, đầu ngón tay của nàng bị cọ rách da, lộ ra một vệt thịt đỏ nhỏ, nhìn thấy tự chính nàng cũng đau lòng không thôi.
Nàng vô cùng nghiêm túc thỉnh giáo đầu bếp ca ca, đây có tính là tổn thương trong công việc hay không, có chi phí hỗ trợ chữa bệnh hoặc bảo hiểm hay không, thuận tiện tranh thủ một chút đồng tình, hi vọng hắn thay đổi một chút phương thức giảng bài, không muốn bày ra vẻ mặt "Sư phụ", tàn nhẫn ngược đãi nàng, kết quả là, đầu bếp ca ca không nói hai lời, xuất sắc lộ ra hai bàn tay thô kệch của mình vết thương chồng chất, bầm tím chai sạn, nàng nhìn thấy mà giật mình, há to miệng, nhìn xem so sánh một chút, móng vuốt còn có thể được xưng tụng là da mịn thịt mềm, giờ mới hiểu được, nấu cơm cho bạn trai nhà mình, cùng nấu cơm cho Hoàng đế là bản chất khác nhau, cũng thuận tiện bắt đầu kiểm điểm xem xét thực đơn mà những năm trước kia làm qua cho hắn hoàn toàn không thể chuyển lên mặt bàn, thuận tiện nhớ tới dáng vẻ hắn luôn luôn vừa nhìn tấu chương sổ gấp, vừa dùng đũa chọn hạt cơm, đối với món ăn nàng ném tới, không hề có chút khái niệm ý kiến chiếu theo đơn đặt hàng nào mà thu hết. . .
Trống lui quân ở trong bụng của nàng đánh vang rung động "Thùng thùng", kỳ thật, cũng không có ai chờ mong nàng có biểu hiện biểu hiện gì kinh người, nhìn thực đơn Ung Chính Đại Nhân ném cho nàng liền biết, nàng kỳ thật cũng không cần thiết phải gây khó dễ với cốt khí của mình, vốn chính là cửa sau cộng thêm làm con tin, nàng liền lười biếng một chút, thư giãn một tí, hẳn là cũng sẽ không có ai cố ý nhảy ra khinh bỉ nàng nha. . .
Nàng có chút chột dạ gãi đầu một cái, giơ chân lên chuẩn bị chuồn ra khỏi phòng bếp, đi ra khỏi nơi tội lỗi sâu nặng đã vây hãm nữ nhân hàng thế kỷ, chuẩn bị cởi tạp dề đi tìm vị trí mới của phụ nữ hiện đại, lại nghe thấy mấy tiểu thái giám châu đầu kề tai đi vào trong phòng bếp, nàng không để ý, đang chuẩn bị thừa dịp sư phụ đầu bếp không chú ý, đem hành vi trốn học kiên trì tới cùng. . .
". . . Chuyện của Liêm Thân Vương các ngươi có biết không?"
"Ừm, nghe nói, bây giờ có rất nhiều tin đồn trong các cung điện khác nhau, nghe nói Long nhan giận dữ, thời khắc này đang quỳ gối trước thái miếu đấy."
"Thật hay giả vậy? Tốt xấu gì cũng là thân vương, chỉ vì mùi dầu trong phòng thay quần áo thôi sao?"
" Phòng mới xây, khó tránh khỏi mùi sơn nặng hơn một chút a."
"Ai biết được, cái đầu của hoàng thân quốc thích này, so với chúng ta còn lay động."
"Xuỵt. . ." Một tiểu thái giám nhìn xem người nào đó đột nhiên dừng bước, ra hiệu đồng bạn bên cạnh chớ lên tiếng, chỉ là gật đầu với nàng, xem như đã chào hỏi xong, mang theo hộp cơm liền chui vào trong phòng bếp. . .
"Đó là ai vậy?" Một chuyện tiểu thái giám khác không hiểu nhỏ giọng hỏi.
" Ngự trù mới nhậm chức chứ sao."
" Sao lại là nữ nhân!"
"Trong cung này, nào có cái gì là nam nữ, chỉ có Hoàng Thượng nói có hay không thôi."
Nàng cắn cắn khóe môi, nâng tầm mắt cao lên một chút, cơ hồ ngửa đầu lên, hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi phòng bếp mới cảm giác được không khí lạnh lẽo, bàn tay rách da, bởi vì nàng vô thức dùng sức mà kéo ra một tia đau đớn rả rích, một hồi lâu sau, hít mũi một cái, cúi đầu, xoay người, từng bước một trở về lại phòng bếp, đứng ở ngay trước mặt đầu bếp ca ca đang tìm nàng tứ phía. . .
"Hôm nay có thể dạy ta thêm vài món ăn được không?"
"Hả?"
"Ta biết ta rất ngu ngốc, lại không có thiên phú gì, còn luôn muốn trốn học, động một chút lại giả bộ đau tay, đau bụng, toàn thân đau đớn để đánh lừa qua ải, một bộ đức hạnh gỗ mục không thể điêu khắc được, nhưng là, lần này, ta nhất định sẽ học thật chăm chỉ, ta thật sự sẽ học thật chăm chỉ. . . Thật đấy. . ."
Sắc trời bắt đầu tối dần lại, một trận gió lạnh chạng vạng tối thổi lên bụi đất nhỏ bé trên quảng trường trước thái miếu, triều phục trên người bị gió lôi kéo ra âm thanh "xào xạc" nhẹ nhàng, cái bóng thái miếu từ bên trái của hắn chuyển qua bên phải, giờ khắc này, chỉ còn lại một tầng bóng mỏng nhạt đến mức làm cho người thấy không rõ, đầu gối nện ở trên mặt đất hơn mấy canh giờ, hắn không có tính, cũng lười tính, không có đi liếc qua một đám quan viên sau lưng cùng hắn bị phạt quỳ, chỉ là nhàn nhạt nhìn cách đó không xa, cái gọi là phòng thay quần áo " khí đốt nóng bức", chỉ là lãnh đạm hờ hững cong khóe môi, thẳng đến khi một tiếng hộp cơm rơi xuống đất gõ vào lỗ tai của hắn, mới khiến cho hắn có chút nghiêng mắt nhìn sang bên cạnh. . .
Đó là một đôi giày vải bị dầu mỡ dính đến có chút loang lỗ, cộng thêm bụi bặm sau phi nước đại, rơi vào trong tầm mắt của hắn, thực sự có chút chướng mắt, hắn không ngẩng đầu lên, chỉ là nhàn nhạt nhìn đôi giày vải kia đứng ở đó, nửa ngày không có động tĩnh, chỉ là từ trên đỉnh đầu truyền đến hơi thởc ó chút run rẩy gấp gáp thở hổn hển, từng trận từng trận lướt qua bên tai của hắn. . .
Có lẽ là để ổn định hô hấp, hoặc là, ngay cả nàng cũng cần điều chỉnh tâm tình để tiếp nhận sự thật trước mắt, xem nhẹ tiếng nghị luận vang lên như có như không của đám quan viên sau lưng, nhưng sự im lặng lúc này lại làm cho người ta cảm thấy có chút nhao nhao ầm ĩ mà thôi. . .
"Ăn cơm thôi."
Ba chữ mở đầu, bỏ qua cảnh tượng thời khắc này, chỉ trích sau lưng, thậm chí ngay cả ánh mắt hắn nhẹ như mây gió dời đi, đều bị nàng bỏ qua, nàng mới không thèm để ý đến thái độ làm như không thấy của hắn, ngồi xổm người xuống, mở hộp cơm ra, trực tiếp thu xếp đồ ăn bởi vì một trận chạy loạn, làm rơi vãi một chút, cầm đũa lên, chén cơm lên, cũng không đợi hắn đưa tay ra, một mạch nhét vào trước mắt hắn. . .
Hắn mấp máy khóe môi, cuối cùng cũng không nói một lời, không có trách cứ nàng chói mắt chạy tới, không có giải thích sự im lặng hiện tại, chỉ là khẽ chau mày. . .
Đũa của nàng không có thu hồi lại, một tay lót ở phía dưới, sợ tràn dầu làm bẩn triều phục của hắn, dừng ở trước mặt của hắn nửa ngày, đã thấy hắn từ đầu đến cuối vẫn không đem khuôn mặt xinh đẹp mà nàng luôn nhớ nhung kia quay tới cho nàng nhìn. . .
Hít một ngụm không khí chung quanh hắn, hiện lên nhàn nhạt chua xót tràn ngập, nàng hơi hé môi, thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ bay vào trong lỗ tai hắn: ". . . Cửu Gia sẽ không có chuyện gì cả. . ."
"..."
"Ta cũng sẽ không có chuyện gì. . ."
"..."
"Nhưng mà, nếu huynh không ăn cơm, ta liền sẽ rất có chuyện đó. . ."
"..."
Hắn hơi ngẩn người ra, lập tức ngước mắt lên, đã thấy nàng ngậm chặt miệng ngồi xổm ở một bên, dáng vẻ vô cùng đáng thương, dường như không hài lòng lắm với ý muốn bảo hộ quá nặng nề của hắn, nàng chỉ là vô cùng đơn giản xé mở ẩn nhẫn của hắn, vì tránh hiềm nghi, ngày lão Cửu đi, hắn cố ý trì hoãn tới hoàng hôn mới rời cung, vì tránh hiềm nghi, hắn làm như không nhìn thấy lướt qua trước mặt nàng, còn chuẩn bị đem phần làm như không nhìn thấy này phát dương quang đại. . .
Trong cung không có ngẫu nhiên, đây là đạo lý hắn từ nhỏ đã hiểu được, nhìn thái giám đứng ở một bên, cũng không ngăn trở nàng, chỉ là tùy ý để mặc nàng gắp lên một đũa thức ăn, nhét vào trước mặt hắn, hắn làm sao lại không thể đoán được dụng ý đằng sau này chứ, hắn không thể bởi vì một câu nói của tên gia hỏa này liền quân lính tan rã, hắn không thể bởi vì dáng vẻ tựa như rất ủy khuất của tên gia hỏa này liền buông lỏng tư thế, hắn không thể bởi vì tên gia hỏa đứng ở chỗ này liền lộ ra sơ hở. . .
Tay nàng từ đầu đến cuối vẫn dừng lại cứng đờ giữa không trung, hơi nóng bốc lên kia, nhàn nhạt bay đi, thẳng đến khi cuối cùng cũng không có bị nhét vào trong miệng hắn, nàng cắn cắn khóe môi, thu đũa lại, đành phải đem thức ăn khó chịu ném trở lại trong đĩa, trong miệng lẩm bẩm tên vương gia nào đó từ sau khi thăng quan, liền trở nên càng thêm hẹp hòi, không được tự nhiên, không đáng yêu, chuẩn bị ngồi yên ở bên cạnh hắn, cùng nhau tuyệt thực kháng nghị phản đối chế độ giai cấp phong kiến, đã thấy hắn thoáng cong người, đưa tay về phía chén trà đặt ở góc hộp cơm, ngón tay theo thói quen vuốt ve theo mép chén một hồi, lau đi bọt nước đã nguội lạnh, lại bưng chén lên, đưa đến trước mặt mình. . .
Hắn không nhìn nàng, chỉ là mở nắp chén ra, nhìn xem nước trà đã nguội lạnh bên trong, kéo ra một tia cười yếu ớt, xem ra, nàng thật sự là muốn đến lấy lòng hắn, còn tưởng rằng, vừa mở chén ra, sẽ lại là một chén nước sôi để nguội vô sắc vô vị nữa chứ, nhàn nhạt đè xuống một ngụm trà, một chút ngọt ngào vừa vào miệng liền cảm thấy chiếm lấy vị giác của hắn, thấm vào trong ngực của hắn, một tiếng than nhẹ rất nhỏ từ trong lồng ngực hắn tràn ra tới, hắn nghe được, vậy mà cơ hồ như là âm điệu thỏa mãn. . .
"Dễ uống không?" Nàng hỏi được có chút tràn đầy phấn khởi, đã thấy hắn từ chối cho ý kiến mà nhíu mày, giật giật khóe miệng một chút, lúc này mới nhớ tới, mình vì giúp hắn bổ sung Calorie, rắc một nắm đường lớn vào, đoán chừng lúc này, đầu lưỡi của hắn đang kháng nghị sâu sắc với nàng, vô cùng muốn đè nàng xuống đất hung ác đập thật mạnh. . .
Nàng cũng không ngại hắn không để ý tới nàng, cứ như vậy từng câu từng chữ cùng hắn nói chuyện, một ngày một đêm, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, hắn từ đầu đến cuối vẫn quỳ xuống, ánh mắt không có nhìn nàng, nàng có chút mặt dày vô sỉ ngồi ở một bên, thỉnh thoảng lại tạo ra chút tiếng ồn, mỗi khi phía sau hắn, quan viên tuổi tác không nhỏ ngã xuống, bị nhấc trở về, nàng liền càng thêm nâng tông giọng đến nói chuyện cùng hắn, đến cuối cùng không còn lời nào để nói, nàng liền đọc thuộc công thức nấu ăn cho hắn nghe, những thứ kia tất cả đều là đầu bếp ca ca để cho nàng đọc thuộc, nàng đã từng ngại những thứ kia phiền phức, lại không nghĩ tới, bây giờ lại thành một chủ đề hay . . .
Đọc thuộc đến khi cuối cùng cũng miệng đắng lưỡi khô, đọc thuộc đến khi cuối cùng cũng buồn ngủ, nàng cũng không biết từ lúc nào đã nằm rạp trên mặt đất ngủ thiếp đi, đợi đến khi mơ mơ màng màng có chút ý thức, chỉ cảm thấy mình theo bước chân nào đó chậm rãi di chuyển về phía trước, một sâu một nông, có chút chậm chạp, có chút nặng nề, khóe mắt nàng ướt sũng, như thể vừa trải qua một giấc mộng khủng khiếp, mặt dán vào tấm lưng ấm áp nào đó, truyền đến tiếng tim đập, là loại nàng thích nhất, duỗi tay ra lần mò, có thể đụng tay đến, là tơ lụa vải vóc triều phục quen thuộc, thỉnh thoảng lảo đảo một chút, làm cho mặt của nàng cọ sát vào bên trên tơ lụa lạnh buốt kia, mí mắt của nàng vẫn còn nặng trĩu, mơ hồ cảm thấy chân trời hơi lộ ra ánh sáng. . .
"Hừm. . ." Nàng bị ánh sáng kia đâm đến không thể mở mắt ra, ". . . Ta đã có một giấc mơ thật là khủng khiếp. . ."
“……”
"Sư phụ bảo ta đem toàn bộ công thức nấu ăn vừa mới học thuộc làm ra. . . Sau đó ăn sạch hết, nếu không liền đem ta ném vào dầu rồi chiên. . . Ta cố gắng bỏ vào trong miệng rồi, nhưng mà, đều thật là khó ăn. . . Vừa mặn vừa đắng, còn chát chát chát chát. . ." Nàng đưa tay lên mơn trớn, mảnh triều phục kia bị nàng làm cho ướt sũng. . .
“……”
"Cũng may là nằm mơ. . ."
“……”
"Ta có phải là rất cố gắng. . . Không làm cho huynh mất mặt phải không?"
Hắn bỗng nhiên dừng bước lại, im lặng một lúc lâu, cũng không có quay đầu lại nhìn về phía nàng. . .
Ngay tại khoảnh khắc nàng sắp nhắm mắt lại một lần nữa, mới nghe thấy thanh âm du dương mà quen thuộc kia, mang theo chút trầm thấp ném ra một chữ không thể khẳng định hơn: "... Ừm. . ."
Nàng mỉm cười, cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mặt dán lên mảnh triều phục có chút lạnh lẽo kia, ánh sáng chói mắt trước mắt không thấy đâu, chỉ còn lại một mảnh đen kịt, nàng quả nhiên không phải là nhân tài thức đêm mà. . .
Chờ ý thức của nàng thanh tỉnh, còn chưa kịp nghiên cứu, hôm qua là ai đem mình ném lên giường, lại đột nhiên phát hiện ra, bây giờ đã là mặt trời lên cao, ý thức được mình đã bỏ lỡ ca làm việc của Hoàng đế, lập tức tỉnh cả ngủ, một thân mồ hôi lạnh, trở mình một cái lăn xuống giường chiếu, lung tung loạn xạ súc miệng, lau mặt, liền chạy ra ngoài. . .
Cửa vừa mở ra, đã thấy Cao công công đứng ở ngoài cửa, nàng cứng đờ lại, há miệng liền bắt đầu bày ra cái cớ mình đã dùng qua n lần, vả lại mọi việc đều thuận lợi, nữ nhân mỗi tháng đều có mấy ngày kia mà. . . Toàn thế giới đều nên thông cảm, bao gồm cả loại chủng tộc thứ ba a. . .
"Cô nương đã tỉnh rồi sao?" Cao công công không đợi nàng há miệng bịa chuyện, dẫn đầu mở miệng trước. . .
"Tỉnh tỉnh tỉnh rồi. . . Ta ta hiện tại liền đi phòng bếp!" Nàng nhìn xem Cao công công hoàn toàn không có ý tứ quanh co mắng chửi người, cả người run lên, giẫm lên bước chân muốn chạy. . . Lại còn không tỉnh, mặt trời ngày mai đại khái liền phải đem nàng liệt vào danh sách người sử dụng cự tuyệt qua lại rồi. . . Nghĩ lại thì nàng dù sao cũng là liên quan cá nhân, một chút đặc quyền đều không có thì cũng coi như, còn luôn bị nhìn chằm chằm theo dõi gắt gao, mỗi lần bị bắt lại lập tức liền. . .
"Cô nương lúc này không cần phải đi phòng bếp."
". . ." Không cần đi phòng bếp là có ý gì. . . Chẳng lẽ nói muốn nàng chuyển mấy vòng, qua mấy cái cửa cung, thẳng đến Ngọ môn?
"Thánh thượng tuyên cô nương đi gặp giá." Cao công công vững vàng nói, lập tức giơ tay lên, ném ra một chữ " mời". . .
“……”
Trong nháy mắt đó, nàng mới phát giác ra được Tứ Gia nắm tay Hoằng Huy kia, Tứ Gia đoạt lấy cơm trứng chiên của nàng kia, Tứ Gia cùng bọn họ cùng nhau xem pháo hoa kia, bây giờ đã là Hoàng Thượng, giống như Khang Hi Đại Nhân, cho nên, người đứng bên cạnh hắn, nói giống như thị vệ ca ca bên người Khang Hi Đại Nhân chữ " mời", bọn hắn vĩnh viễn là xách lấy đầu người đề cập đến "Mời" người. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.