Chương 3: So Sánh
Tinh Dã Anh
16/08/2021
Lại nói, Thập Tam A Ca thật là đệ đệ ngoan a, gánh vác nhiệm vụ gian khổ hộ tống Tứ A Ca tửu lượng tốt đến mức làm cho người ta không nói được lời nào hồi phủ, cũng coi như bảo vệ được hình tượng A Ca hoa lệ của mình, sau khi rời khỏi hiện trường hoàn chỉnh, cả phòng cũng chỉ còn lại có mấy A Ca còn đem ý hợp tâm đầu làm trò chơi . . .
Mắt thấy "Người ngoài" đều đã đi hết, còn lại đều là người trong nhà, Thập A Ca lập tức thay đổi tư thế ngồi, nhấc chân lên bắt chéo, cầm lấy chén trà uống một ngụm. Cửu A Ca nới lỏng cổ áo, cũng không nói nhiều lời, một tay rút mạnh cây quạt trong tay Thập Tứ, hung hăng quạt mạnh. Thập Tứ cũng không để ý, tùy ý hắn rút đi cây quạt trong tay mình, ngón tay chỉ về phía Hạ Xuân Diệu còn quỳ gối ở đại sảnh. . .
"Cửu Ca, nha đầu này tặng huynh phần đại lễ như thế, huynh không khen thưởng sao?"Vừa nói, chân mày lại nhướng lên, trêu đến người nào đó đang quỳ trong đại sảnh rùng mình một cái.
Cửu A Ca khẽ cười một tiếng, vung tay, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Bát A Ca ngồi ở bên cạnh một mực không nhiều lời ngăn lại. . .
"Cửu đệ, lần sau đừng đùa với lửa quá mức như thế." Giọng nói không quá nặng nề nhàn nhạt từ khóe môi hắn đi ra, gương mặt mỉm cười không có biến, ngay cả tư thế ngồi cũng không nhúc nhích tí nào, nhưng mà, ngay cả Hạ Xuân Diệu đang quỳ ở sảnh cũng có thể nghe ra trong đó hàm ý cảnh cáo. . .
"Chẳng qua chỉ là cùng Thái tử đùa một chút mà thôi, Bát Ca, không cần để ý như vậy a?" Cửu A Ca lơ đễnh, vuốt vuốt ngọc bội bên hông mình.
"Cửu Ca nói đúng lắm, mà lại Sách Ngạch Đồ* đều đã bị bắt, hắn còn tưởng rằng Thái tử như hắn còn có thể phách lối đến bao giờ!" Thập A Ca lập tức từ trên ghế ngồi bật dậy, chuyện khác hắn có thể cẩu thả, duy có cái tên gia hỏa này luôn đem mình đặt ở vị trí cao, cúi đầu nhìn người, hắn xác định không thay đổi ngữ khí này. . .
(Sách Ngạch Đồ: một Đại học sĩ thời Khang Hi Đế triều Thanh, từng trợ giúp Thái Tử Dận Nhưng đoạt vị)
"Cạch keng "
Lông mày vừa nhấc, mắt khẽ nheo lại, Bát A Ca nhàn nhạt buông ra nắp tách trà trong tay mình, trơ mắt nhìn đồ sứ tinh xảo thượng hạng trực tiếp vỡ nát trên mặt đất, không có đi quản bốn người bên cạnh kinh ngạc trong chốc lát, trực tiếp đưa tách trà không có nắp đến bên miệng, nhàn nhạt uống một ngụm, không có một câu giải thíċh, nhưng cũng để Thập A Ca thần kinh thô trong nháy mắt hiểu rõ bản thân mình nói sai. . .
"Bát. . . Bát Ca. . ."
". . .Bát Ca, chuyện này cũng không thể trách Lão Thập nói như vậy."Cửu A Ca nhìn thoáng qua nắp tách trà bị vỡ, "Mấy tháng trước huynh bồi Hoàng A Mã đi tái ngoại tuần du*, có một số việc huynh còn chưa biết. . ." Bát Ca không có ở đây, Hoàng A Mã không có ở đây, tên Thái tử kia cũng không có tạm thời bớt hạn chế huynh đệ bọn hắn đi.
(tái ngoại tuần du: đi tham quan,đi tuần phía ngoài Vạn Lý Trường Thành)
. "Ồ?" Bát A Ca lắc chén trà, nâng chén hướng về phía Xuân Diệu, "Ta đi tái ngoại mấy tháng này, trừ việc trong nhà lão Cửu có thêm một cái vật hiếm có này, còn có chuyện gì ta không biết?"
Tên dở hơi ngẩng đầu đáp lại, ánh mắt bắt gặp một đôi con ngươi đầy ý cười nhưng lại cảm thấy không mang theo tia nhiệt độ nào, lầu bầu một tiếng, lập tức lại cúi đầu xuống, tiếp tục lấy nhận mệnh, nghe lão thiên gia cố ý đem nàng xếp vào khóa học lịch sử chính trị tự mình thể nghiệm. . .
"Bát Ca, không nói thẳng cũng phải nhìn đối tượng là ai, không thì huynh nói những lời này đến trong lỗ tai nha đầu này đều thành vịt nghe sấm, ầm ầm." Thập Tứ vén áo choàng, đá đá mảnh vỡ nắp trà bên cạnh chân mình, đối với cái đồ ngốc kia vẫn không rõ Bát Ca lệnh đuổi khách ném một lời nhắc nhở, "Còn quỳ ở đó làm gì, còn không mau đi ra đổi tách trà cho Bát Gia."
Ngang qua làn sương trà trong tay, Bát A Ca trầm ngâm liếc qua Thập Tứ, cũng không có nói tiếp, ánh mắt nhìn gia hỏa kia nghe được lệnh trục thả liền bật dậy từ dưới đất, vẻ mặt phấn chấn như khi được tan học, nhón chân chạy thẳng ra ngoài. . .
"Dừng lại!" Cửu A Ca trầm thấp mệnh lệnh một câu, "Đi thông báo với Đinh Lan, buổi tối cùng nhau dùng bữa đi." Dứt lời, nhìn Thập A Ca nghe thấy lời này, lập tức chân mày mang theo ý cười, lại chuyển hướng sang Bát Ca nhàn nhã vuốt ve nhẫn ngọc trong tay mình, "Bát Ca, hiếm khi ghé thăm, lại gặp sinh thần tiểu đệ, dứt khoát ăn tối rồi mới hồi phủ, tạm thời coi là mấy huynh đệ chúng ta giúp ngươi tẩy trần. Ta đi phân phó phòng bếp làm chút món huynh thíċh ăn."
"Được." Hắn cười nhạt đáp ứng.
Vài tiếng cười muốn ăn đòn từ trong phòng truyền ra, Hạ Xuân Diệu căm giận nghiến răng nghiến lợi nhìn cửa ra vào, đang muốn quay lại, nhưng lại đụng phải tiểu nha đầu đang vội vàng.
"Cô cuối cùng cũng đến rồi!" Tiểu nha đầu nhỏ giọng nói, "Đinh Lan cô nương nghe được cô đụng vào Bát Gia, còn có chuyện thả heo đụng Thái tử, thiếu chút nữa ngất đi. Cô nhanh lên đi theo ta! ! Nhanh! !"
Ngất rồi? ? Nàng còn muốn ngất hơn nàng ấy. . . Tốt nhất là ngất đi, liền có thể triệt để rời khỏi cái xã hội xưa vạn ác này. . .
Tiểu nha đầu kéo lấy nàng chạy vụt đi, không nói lời gì mà trực tiếp nhét nàng vào khuê phòng thục nữ, để nàng một thân ô uế lập tức thành sai lầm, một trận mùi thơm từ trong lư hương bay ra, phảng phất mấy sợi khói xanh lãng mạn bay lên thanh thiên, chẳng qua nàng luôn luôn cho rằng, phù dao nhi thượng* không bằng đi bàng môn tả đạo tráng lệ hơn a...
(phù dao nhi thượng: lên như diều gặp gió, chỉ sự thăng tiến sự nghiệp, đạt được khát vọng, công danh, tiền tài, dục vọng nhanh chóng)
"A Men. . ." Nàng thở hổn hển, le đầu lưỡi giúp tản nhiệt, không có thời gian đi quản một phòng cầm kỳ thư họa, "Rất muốn uống Sprite . . ."
"Ba" một quyển sách thơm ngát từ trên đầu đập xuống, sau lưng nàng một giọng nhu hòa vang lên, "Đã nói với cô rồi, đừng nói những lời khiến người ta suy nghĩ lung tung, đã đến đây, vậy đành yên ổn mà ở thôi. . ."
Thân mang một bộ y phục phụ nữ Mãn Thanh trang nhã, một cây trâm thanh nhã điểm xuyết sao trời chìm trong mây đen, trên cổ tay phối thêm một đôi vòng phỉ thúy bạch ngọc, nổi bật lên làn da trắng tuyết càng thêm thanh tú, đôi mắt to tròn hai mí sâu thẳm, môi đỏ mọng hơi ửng đỏ, hai má hồng nhạt, vẻ mặt tươi cười, đây chính là Quách Lạc La Đinh Lan, biểu muội Cửu A Ca, đang đợi tuyển tú nữ, hiển nhiên là mỹ nhân cổ trang. . .
Mỗi khi nàng đứng trước mặt mình, Hạ Xuân Diệu liền sẽ có một loại cảm giác im lặng hỏi thương thiên: "Cô không cảm thấy cái này lão thiên gia như này có chút tàn nhẫn sao?"
"Hả? Cô nói gì? Biểu ca phạt cô rồi?" Đinh Lan đem sách ném lên bàn, tùy ý cười một tiếng. . .
"Mọi người đều là không cẩn thận bị pia đến cái xã hội cũ vạn ác này, vì sao lại khác biệt lớn như vậy?" Nàng không khách khí cầm lấy chén nước Đinh Lan đưa tới, uống thả cửa một hơi, phát ra một tiếng thỏa mãn ha ha. . .
Đinh Lan nhíu mày, chỉ là rủ xuống lông mày, không nói. . .
Nàng lập tức có chút chán đứng tại chỗ, phi thường chân chó nhớ tới mình còn có một cái nhiệm vụ: "Cái kia. . . Cửu Gia vừa mới nói buổi tối bảo cô quá khứ cái gì dao cái gì phiến. . ."
"Phốc" nàng che miệng cười nhẹ một tiếng, "Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, là bữa tối. . . ,ta cũng đã dạy cho cô rất nhiều câu nói ở đây rồi, cô cũng nên quen thuộc đi?"
Lắc đầu, lắc đầu, dùng sức lắc đầu. . . Nàng với tính linh hoạt hạn chế của đầu lưỡi vẫn tự tin chất vấn: "Nếu như cô đi tuyển tú nữ, đoán chừng không bao lâu ta cũng phải bị đẩy ra Ngọ môn chém đầu. . . A Men. . ."
"Cô đó, từ "nhà lao" là nhớ kỹ nhất, "Nàng trừng con mắt nhìn, "Nếu không phải với cái đức hạnh này của cô, ta còn tưởng rằng, thế giới này chỉ có một mình ta như thế thôi. . ."
"Ta cũng hi vọng chỉ có một mình cô như thế là đủ rồi, dù sao cô cũng đủ cổ kính. . . Chúng ta ở hiện đại lại vốn không quen biết, làm gì chạy đến Thanh Triều to lớn này gặp gỡ đồng hương a. . . Mà lại là khoảng cách chênh lệch như thế. . . Ô oa oa. . ."
Vì cái gì người ta hoa lệ xuyên qua chính là kim chi ngọc diệp đợi tuyển tú nữ, mà nàng xuyên không đến lại phải trình diễn tiết mục bán mình táng cha a. . . Còn tốt, nàng tìm được "Diễn viên tạm thời" đóng vai cha nàng, diễn một trận vượt cấp tiên nhân. . . Dùng phương pháp này tìm được bát cơm hiện giờ. . .
Là tên hỗn đản nào nói cho nàng, khôn vặt không thể lấy ra làm cơm ăn, hừ hừ. . .
"Qua ít ngày nữa ta liền phải tiến cung. . . Có thể giúp cô cũng chỉ có nhiêu đây, quãng đường còn lại muốn đi làm sao, cô tự lo cho tốt đi." Nàng sửa sang trang phục phụ nữ Mãn Thanh trên người mình, lộ ra một tia cười nhạt. . .
"Ai. . . Tùy tiện nha. . . Sống ở đâu mà chẳng là sống. . . Ta lúc đầu cũng là tên Thập Tứ kia, nhất thời hứng khởi mua về, chờ cô chân trước tránh, ta chân sau liền theo tránh. . .Nhưng quản gia của biểu ca cô tuyệt đối là biến thái ấy. . . Hôm nay bảo ta trông coi chuồng heo, ngày mai gọi ta quét nhà xí, sớm biết như này ta thà rằng bán mình kỹ viện táng mình đi. . ."
"Đã nói với cô rồi, nhập gia tùy tục, không được dùng từ ngữ hiện đại nữa. . ."
"Ta không có chức năng ngôn ngữ này, năng lực thoái không đủ mạnh, Thập Tứ A Ca thì lải nhải, Thái tử thì lòng dạ hẹp hòi không có độ lượng, đúng, đúng, còn có Bát A Ca, chức năng chuyển đổi ngôn ngữ còn mạnh hơn cô, gọi là nói gì cũng không hiểu. . ."
"Cô thấy Thái tử như thế nào? Giống như trong lịch sử không ?"
"Trong lịch sử? Cái kia? Ta không phải sớm đã nói với cô, lịch sử ta nhiều lần bị bật đèn đỏ* mà. . . Lại nói Thanh Triều cũng không phải đối tượng trọng điểm khảo thí, ta nhiều lắm là biết mấy người bọn hắn, ai có thể làm Hoàng đế là tốt rồi. . . Ưm ưm ưm. . ." Lời phía sau tiêu tán trong tay Đinh Lan. . .
(bật đèn đỏ: không qua môn)
"Đồ có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy ." Đinh Lan híp con mắt, vậy mà lộ ra một chút lạnh sống lưng a. . . Có phải là có cái gì đó sai không, thân thể Đinh Lan hiện tại tuổi tác cũng chỉ 14, 15 tuổi đi, vậy mà lộ ra biểu lộ sang chảnh như vậy, "Ta tới đây hơn một năm, ngay cả trong mộng cũng tự dặn lòng cẩn thận từng li từng tí, cô tốt nhất đừng phá nát hết toàn bộ công sức của ta."
"Ưm. . . ưm. . ." Nàng sắp ngạt thở, gật đầu lia lịa, chỉ chỉ cái mũi của mình, ra hiệu Đinh Lan cho mình một chút dưỡng khí để sinh tồn a. . .
Không yên tâm buông miệng Xuân Diệu ra, Đinh Lan tiếp tục quay lại cầm cuốn sách trong tay nàng lên: "Cô đừng trách ta hà khắc với cô, dù sao, muốn sinh tồn ở chỗ này, không phải là chuyện dễ dàng, nhất là dạng người biết lịch sử như cô và ta, càng là phải như giẫm trên băng mỏng."
". . . Ta không biết trượt băng. . . Cho nên, nếu có cơ hội, ta vẫn là tránh đi. . ." Xuân Diệu nhìn nàng ta-nửa cổ nửa mới nhân loại, nội tâm giãy dụa không thôi, môi trường a, thật sự là sẽ đem người ta bức tới bị điên . . . Mặc dù nơi này tài nguyên soái ca nhiều đến mức để nàng có chút không nỡ, nhưng là, thời khắc mấu chốt, vẫn là mạng nhỏ xếp số một.
"Tránh cái gì?" Giọng Thập A Ca từ ngoài cửa truyền đến, không mời mà tới, đẩy cửa bước vào, "Thọ yến buổi trưa, tại sao không nhìn thấy mặt ngươi? Ta còn tưởng rằng Cửu Ca tìm đến những ma ma kia dùng phép tắc giày vò chết ngươi nữa nha."
"Thỉnh an Thập Gia." Đinh Lan ân cần phúc hạ thân, liếc xéo một chút người bên cạnh bị Thập A Ca một tiếng "Tránh cái gì" mà kém chút đau eo. . .
"Miễn miễn, đứng lên đi." Hắn nhìn một chút mấy kệ sách, nhíu nhíu mày, "Lại ở chỗ này nghiên cứu cái gì? Mấy ngày nữa là đến kỳ tổng tuyển cử rồi, ngươi còn có tâm tình bận tâm mấy thứ đồ chơi này? Ngạch Nương Cửu Ca cũng đã nhắc nhở hắn, để ngươi ở chỗ hắn dụng tâm chu đáo đi."
"Ta đây không phải bên trong bận bịu trộm lấy cái nhàn sao, liền bị Thập Gia cho bắt quả tang, xem ra hôm nay mọi việc không suôn sẻ."
"Ngươi nói sinh thần Cửu Ca thọ ngày mọi việc không suôn sẻ. Cái này không tốt lắm đâu? Đinh Lan?" Thập Tứ đứng ở ngoài cửa, nở nụ cười, nhưng cố không vào cửa, "Nha đầu, không phải bảo ngươi châm trà sao? Làm sao dám chạy đến chỗ này lười biếng hả?"
"Cửu Ca và ta đều bị Hoàng A Mã nói Hỗn Thế Ma Vương, có lẽ ngày sinh thần thật đúng là mọi việc không suôn sẻ." Thập A Ca quay người nói đỡ giúp nàng, nhưng lại sợ quá mức rõ ràng, lập tức chuyển chủ đề đối với Thập Tứ một mặt trêu chọc tại cửa ra vào, "Thập tứ đệ, ngươi đứng tại cửa ra vào làm gì vậy, vào đây đi!"
"Cho dù Thập Ca gan lớn, khuê phòng nữ tử cũng dám tùy tiện xông vào, Đinh Lan là nể mặt huynh, không có đem huynh đuổi ra bên ngoài. Huynh còn bảo ta đi vào sao?" Thập Tứ A Ca cố ý trừng mắt nhìn, nhìn Xuân Diệu như lọt trong màn sương mù, giơ tay lên, "Nha đầu, ra đây." Vừa dứt lời, rõ ràng trông thấy cái thân ảnh kia từ đầu đến chân run một cái, hắn hài lòng cười một tiếng, cố ý nghiêm mặt, tăng thêm âm lượng, "Còn không ra! Xem lời Gia nói như gió thoảng qua tai sao?"
". . ." Di chuyển, di chuyển a. . .Thân thể vừa ra tới cửa,bím tóc sau đầu liền bị Thập Tứ một tay kéo lại, "Làm. . . Làm. . . Làm gì a. . ."
"Ta nhớ khi đó ngươi cầu ta mua ngươi, cũng không có dùng cái giọng nói này đi." Nhớ tới một tháng trước, cùng Đinh Lan đi ra ngoài dạo lung tung. Vậy mà đi dạo như thế nào, lại ra một tên dở hơi một bên nướng khoai một bên bán mình táng cha. Về sau ngẫm lại, đoán chừng là mắc mưu, thi thể kia tuyệt đối là người sống, tiền mua nàng đoán chừng liền bị bọn nàng chia đôi, nhét vào hầu bao, chẳng qua loại chuyện này, chỉ nghe qua tin đồn, thỉnh thoảng tự mình trải nghiệm một chút, quả nhiên cảm thụ không hề tầm thường, đã là lừa gạt tiền của hắn, đương nhiên về nguyên tắc hắn phải thật tốt tận dụng nàng. . . Nói thế nào, cũng phải hồi vốn nha.
Tuy rằng, trước mắt mình bây giờ còn chưa mở miệng xây phủ, đợi đến lúc hắn có phủ đệ của mình. . . Hừ hừ!
". . . Đây. . . Này nhất thời, kia. . . Kia nhất thời. . ." Ông chủ hiện tại của nàng cũng không phải hắn, nhiều nhất hắn hiện tại cũng chỉ là thân thíċh của ông chủ mà thôi, phách lối cái gì. . .
"Ngươi nếu không có can đảm mạnh miệng, thì dứt khoát đừng mạnh miệng, lắp ba lắp bắp, lỗ tai của Gia nghe phải thật khó chịu!"
". . ." Hắn đây là đang cổ vũ nàng cố gắng học tập mạnh miệng kỹ xảo à. . . Tốt, nàng nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người, chăm chỉ luyện tập a. . . Lúc nào có thể luyện tập đến trình độ Bát Ca nhà hắn, khi đó, coi như nàng chào hỏi tổ tông mười tám đời nhà hắn, hắn cũng nghe không hiểu. . . Xem ra cần thiết quan sát thật kỹ Bát Gia nói chuyện a. . .
Bên này nàng đang nháy mắt ra hiệu, bên kia Thập A Ca lại công khai hướng Đinh Lan lộ ra "Thẻ xanh" : "Yên tâm đi, chuyện tú nữ, có Huệ Phi cùng Nghi Phi giúp ngươi ứng phó, Huệ Phi có Bát Ca, Nghi Phi có Cửu Ca, khẳng định sẽ không có chuyện gì." Cái này cửa sau đã thông, vạn sự không lo a. . .
(Thẻ xanh: thẻ thường trú được cấp cho người nhập cư để chứng minh người đó được quyền cư trú vĩnh viễn tại Mỹ. Ở đây, ý chỉ Đinh Lan chắc chắn được nhập cung)
Còn chưa kịp khinh bỉ sâu sắc hành vi đi cửa sau của hoàng gia, bím tóc nàng liền bị Thập Tứ A Ca túm trong tay, một đường kéo đi.
"Thập Tứ Gia." Nàng một bên bị kéo lấy, một bên quay đầu nhìn Đinh Lan chỉ cười khẽ.
"Chuyện gì?"
"Chọn tú nữ có phải là cho cha ngươi. . . Ách. . . Hoàng. . . A Mã. . . Tìm vợ?"
". . ." Hắn dừng bước, quay đầu nhìn nàng một cái, vẻ mặt dở khóc dở cười, ". . . Ngươi, vấn đề này, hỏi được thật giỏi đó?"
". . . Sao ta lại cảm thấy dường như ngươi đang mắng ta?"
". . . Ta căn bản chính là đang mắng ngươi, rốt cuộc ngươi leo ra từ cổ mộ nào, chọn tú nữ mà cũng không biết?"
". . . Không phải chọn con dâu sao?"
". . . Cũng không thể hoàn toàn nói như vậy. . ."
"Rốt cuộc có phải là chọn con dâu hay không?" Nàng đột nhiên cùng hắn nói cái gì lung tung ngổn ngang, nam nhân chỉ muốn nói yes cùng no thật tốt. . .
"Có phải chọn lão bà hay không liên quan gì tới ngươi?"
"Ta chỉ là kỳ quái, Ca Ca nhà ngươi tại sao lại đem nữ nhân mình thíċh nhét vào vòng tay của lão cha mình mà thôi. . ." Nhìn thoáng qua Thập A Ca, nàng buồn bực nói.
". . ." Hắn giật mình, trầm mặc nửa ngày, lập tức hiểu ý cười cười, "Bát Ca đã từng nói với ta một câu, nữ nhân đưa vào cung. . . Không được xem là nữ nhân. . ." Giới tính quân cờ cùng hội nữ nhân chỉ học được đấu đá, lục đục lẫn nhau luôn luôn rất mơ hồ. . .
". . ." Nàng hoàn toàn mê mang mà nhìn Thập Tứ trước mắt, trước mắt nàng không có năng lực lý giải lời nói khó hiểu của Bát Gia nha. . . Ý bọn hắn là, không xem Đinh Lan làm nữ nhân ư. . .
Cái gì gọi là nữ nhân không phải nữ nhân, ý tứ chính là nữ nhân cũng phải bị thiến sao? Kỳ quái, chẳng lẽ sách lịch sử có lỗi sai sao? Trong sách lịch sử của nàng chỉ viết trong cung có thái giám, không nghĩ tới. . .
"Những thứ này không liên quan tới ngươi, ngươi không cần phải hiểu." Hắn nhướng mày, cười mờ ám, "Ngươi chỉ cần nói cho Thập Tứ Gia biết, khoai lang rốt cuộc là nướng như thế nào? Vì sao mỗi lần Gia đều nướng không được đi?"
". . ." Nàng có phải là nên nói cho Hoàng A Ca này, đừng đối với cái gì đều cảm thấy hứng thú như vậy, khoai lang mà ăn nhiều, dễ thả rắm thúi á. . .
Mắt thấy "Người ngoài" đều đã đi hết, còn lại đều là người trong nhà, Thập A Ca lập tức thay đổi tư thế ngồi, nhấc chân lên bắt chéo, cầm lấy chén trà uống một ngụm. Cửu A Ca nới lỏng cổ áo, cũng không nói nhiều lời, một tay rút mạnh cây quạt trong tay Thập Tứ, hung hăng quạt mạnh. Thập Tứ cũng không để ý, tùy ý hắn rút đi cây quạt trong tay mình, ngón tay chỉ về phía Hạ Xuân Diệu còn quỳ gối ở đại sảnh. . .
"Cửu Ca, nha đầu này tặng huynh phần đại lễ như thế, huynh không khen thưởng sao?"Vừa nói, chân mày lại nhướng lên, trêu đến người nào đó đang quỳ trong đại sảnh rùng mình một cái.
Cửu A Ca khẽ cười một tiếng, vung tay, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Bát A Ca ngồi ở bên cạnh một mực không nhiều lời ngăn lại. . .
"Cửu đệ, lần sau đừng đùa với lửa quá mức như thế." Giọng nói không quá nặng nề nhàn nhạt từ khóe môi hắn đi ra, gương mặt mỉm cười không có biến, ngay cả tư thế ngồi cũng không nhúc nhích tí nào, nhưng mà, ngay cả Hạ Xuân Diệu đang quỳ ở sảnh cũng có thể nghe ra trong đó hàm ý cảnh cáo. . .
"Chẳng qua chỉ là cùng Thái tử đùa một chút mà thôi, Bát Ca, không cần để ý như vậy a?" Cửu A Ca lơ đễnh, vuốt vuốt ngọc bội bên hông mình.
"Cửu Ca nói đúng lắm, mà lại Sách Ngạch Đồ* đều đã bị bắt, hắn còn tưởng rằng Thái tử như hắn còn có thể phách lối đến bao giờ!" Thập A Ca lập tức từ trên ghế ngồi bật dậy, chuyện khác hắn có thể cẩu thả, duy có cái tên gia hỏa này luôn đem mình đặt ở vị trí cao, cúi đầu nhìn người, hắn xác định không thay đổi ngữ khí này. . .
(Sách Ngạch Đồ: một Đại học sĩ thời Khang Hi Đế triều Thanh, từng trợ giúp Thái Tử Dận Nhưng đoạt vị)
"Cạch keng "
Lông mày vừa nhấc, mắt khẽ nheo lại, Bát A Ca nhàn nhạt buông ra nắp tách trà trong tay mình, trơ mắt nhìn đồ sứ tinh xảo thượng hạng trực tiếp vỡ nát trên mặt đất, không có đi quản bốn người bên cạnh kinh ngạc trong chốc lát, trực tiếp đưa tách trà không có nắp đến bên miệng, nhàn nhạt uống một ngụm, không có một câu giải thíċh, nhưng cũng để Thập A Ca thần kinh thô trong nháy mắt hiểu rõ bản thân mình nói sai. . .
"Bát. . . Bát Ca. . ."
". . .Bát Ca, chuyện này cũng không thể trách Lão Thập nói như vậy."Cửu A Ca nhìn thoáng qua nắp tách trà bị vỡ, "Mấy tháng trước huynh bồi Hoàng A Mã đi tái ngoại tuần du*, có một số việc huynh còn chưa biết. . ." Bát Ca không có ở đây, Hoàng A Mã không có ở đây, tên Thái tử kia cũng không có tạm thời bớt hạn chế huynh đệ bọn hắn đi.
(tái ngoại tuần du: đi tham quan,đi tuần phía ngoài Vạn Lý Trường Thành)
. "Ồ?" Bát A Ca lắc chén trà, nâng chén hướng về phía Xuân Diệu, "Ta đi tái ngoại mấy tháng này, trừ việc trong nhà lão Cửu có thêm một cái vật hiếm có này, còn có chuyện gì ta không biết?"
Tên dở hơi ngẩng đầu đáp lại, ánh mắt bắt gặp một đôi con ngươi đầy ý cười nhưng lại cảm thấy không mang theo tia nhiệt độ nào, lầu bầu một tiếng, lập tức lại cúi đầu xuống, tiếp tục lấy nhận mệnh, nghe lão thiên gia cố ý đem nàng xếp vào khóa học lịch sử chính trị tự mình thể nghiệm. . .
"Bát Ca, không nói thẳng cũng phải nhìn đối tượng là ai, không thì huynh nói những lời này đến trong lỗ tai nha đầu này đều thành vịt nghe sấm, ầm ầm." Thập Tứ vén áo choàng, đá đá mảnh vỡ nắp trà bên cạnh chân mình, đối với cái đồ ngốc kia vẫn không rõ Bát Ca lệnh đuổi khách ném một lời nhắc nhở, "Còn quỳ ở đó làm gì, còn không mau đi ra đổi tách trà cho Bát Gia."
Ngang qua làn sương trà trong tay, Bát A Ca trầm ngâm liếc qua Thập Tứ, cũng không có nói tiếp, ánh mắt nhìn gia hỏa kia nghe được lệnh trục thả liền bật dậy từ dưới đất, vẻ mặt phấn chấn như khi được tan học, nhón chân chạy thẳng ra ngoài. . .
"Dừng lại!" Cửu A Ca trầm thấp mệnh lệnh một câu, "Đi thông báo với Đinh Lan, buổi tối cùng nhau dùng bữa đi." Dứt lời, nhìn Thập A Ca nghe thấy lời này, lập tức chân mày mang theo ý cười, lại chuyển hướng sang Bát Ca nhàn nhã vuốt ve nhẫn ngọc trong tay mình, "Bát Ca, hiếm khi ghé thăm, lại gặp sinh thần tiểu đệ, dứt khoát ăn tối rồi mới hồi phủ, tạm thời coi là mấy huynh đệ chúng ta giúp ngươi tẩy trần. Ta đi phân phó phòng bếp làm chút món huynh thíċh ăn."
"Được." Hắn cười nhạt đáp ứng.
Vài tiếng cười muốn ăn đòn từ trong phòng truyền ra, Hạ Xuân Diệu căm giận nghiến răng nghiến lợi nhìn cửa ra vào, đang muốn quay lại, nhưng lại đụng phải tiểu nha đầu đang vội vàng.
"Cô cuối cùng cũng đến rồi!" Tiểu nha đầu nhỏ giọng nói, "Đinh Lan cô nương nghe được cô đụng vào Bát Gia, còn có chuyện thả heo đụng Thái tử, thiếu chút nữa ngất đi. Cô nhanh lên đi theo ta! ! Nhanh! !"
Ngất rồi? ? Nàng còn muốn ngất hơn nàng ấy. . . Tốt nhất là ngất đi, liền có thể triệt để rời khỏi cái xã hội xưa vạn ác này. . .
Tiểu nha đầu kéo lấy nàng chạy vụt đi, không nói lời gì mà trực tiếp nhét nàng vào khuê phòng thục nữ, để nàng một thân ô uế lập tức thành sai lầm, một trận mùi thơm từ trong lư hương bay ra, phảng phất mấy sợi khói xanh lãng mạn bay lên thanh thiên, chẳng qua nàng luôn luôn cho rằng, phù dao nhi thượng* không bằng đi bàng môn tả đạo tráng lệ hơn a...
(phù dao nhi thượng: lên như diều gặp gió, chỉ sự thăng tiến sự nghiệp, đạt được khát vọng, công danh, tiền tài, dục vọng nhanh chóng)
"A Men. . ." Nàng thở hổn hển, le đầu lưỡi giúp tản nhiệt, không có thời gian đi quản một phòng cầm kỳ thư họa, "Rất muốn uống Sprite . . ."
"Ba" một quyển sách thơm ngát từ trên đầu đập xuống, sau lưng nàng một giọng nhu hòa vang lên, "Đã nói với cô rồi, đừng nói những lời khiến người ta suy nghĩ lung tung, đã đến đây, vậy đành yên ổn mà ở thôi. . ."
Thân mang một bộ y phục phụ nữ Mãn Thanh trang nhã, một cây trâm thanh nhã điểm xuyết sao trời chìm trong mây đen, trên cổ tay phối thêm một đôi vòng phỉ thúy bạch ngọc, nổi bật lên làn da trắng tuyết càng thêm thanh tú, đôi mắt to tròn hai mí sâu thẳm, môi đỏ mọng hơi ửng đỏ, hai má hồng nhạt, vẻ mặt tươi cười, đây chính là Quách Lạc La Đinh Lan, biểu muội Cửu A Ca, đang đợi tuyển tú nữ, hiển nhiên là mỹ nhân cổ trang. . .
Mỗi khi nàng đứng trước mặt mình, Hạ Xuân Diệu liền sẽ có một loại cảm giác im lặng hỏi thương thiên: "Cô không cảm thấy cái này lão thiên gia như này có chút tàn nhẫn sao?"
"Hả? Cô nói gì? Biểu ca phạt cô rồi?" Đinh Lan đem sách ném lên bàn, tùy ý cười một tiếng. . .
"Mọi người đều là không cẩn thận bị pia đến cái xã hội cũ vạn ác này, vì sao lại khác biệt lớn như vậy?" Nàng không khách khí cầm lấy chén nước Đinh Lan đưa tới, uống thả cửa một hơi, phát ra một tiếng thỏa mãn ha ha. . .
Đinh Lan nhíu mày, chỉ là rủ xuống lông mày, không nói. . .
Nàng lập tức có chút chán đứng tại chỗ, phi thường chân chó nhớ tới mình còn có một cái nhiệm vụ: "Cái kia. . . Cửu Gia vừa mới nói buổi tối bảo cô quá khứ cái gì dao cái gì phiến. . ."
"Phốc" nàng che miệng cười nhẹ một tiếng, "Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, là bữa tối. . . ,ta cũng đã dạy cho cô rất nhiều câu nói ở đây rồi, cô cũng nên quen thuộc đi?"
Lắc đầu, lắc đầu, dùng sức lắc đầu. . . Nàng với tính linh hoạt hạn chế của đầu lưỡi vẫn tự tin chất vấn: "Nếu như cô đi tuyển tú nữ, đoán chừng không bao lâu ta cũng phải bị đẩy ra Ngọ môn chém đầu. . . A Men. . ."
"Cô đó, từ "nhà lao" là nhớ kỹ nhất, "Nàng trừng con mắt nhìn, "Nếu không phải với cái đức hạnh này của cô, ta còn tưởng rằng, thế giới này chỉ có một mình ta như thế thôi. . ."
"Ta cũng hi vọng chỉ có một mình cô như thế là đủ rồi, dù sao cô cũng đủ cổ kính. . . Chúng ta ở hiện đại lại vốn không quen biết, làm gì chạy đến Thanh Triều to lớn này gặp gỡ đồng hương a. . . Mà lại là khoảng cách chênh lệch như thế. . . Ô oa oa. . ."
Vì cái gì người ta hoa lệ xuyên qua chính là kim chi ngọc diệp đợi tuyển tú nữ, mà nàng xuyên không đến lại phải trình diễn tiết mục bán mình táng cha a. . . Còn tốt, nàng tìm được "Diễn viên tạm thời" đóng vai cha nàng, diễn một trận vượt cấp tiên nhân. . . Dùng phương pháp này tìm được bát cơm hiện giờ. . .
Là tên hỗn đản nào nói cho nàng, khôn vặt không thể lấy ra làm cơm ăn, hừ hừ. . .
"Qua ít ngày nữa ta liền phải tiến cung. . . Có thể giúp cô cũng chỉ có nhiêu đây, quãng đường còn lại muốn đi làm sao, cô tự lo cho tốt đi." Nàng sửa sang trang phục phụ nữ Mãn Thanh trên người mình, lộ ra một tia cười nhạt. . .
"Ai. . . Tùy tiện nha. . . Sống ở đâu mà chẳng là sống. . . Ta lúc đầu cũng là tên Thập Tứ kia, nhất thời hứng khởi mua về, chờ cô chân trước tránh, ta chân sau liền theo tránh. . .Nhưng quản gia của biểu ca cô tuyệt đối là biến thái ấy. . . Hôm nay bảo ta trông coi chuồng heo, ngày mai gọi ta quét nhà xí, sớm biết như này ta thà rằng bán mình kỹ viện táng mình đi. . ."
"Đã nói với cô rồi, nhập gia tùy tục, không được dùng từ ngữ hiện đại nữa. . ."
"Ta không có chức năng ngôn ngữ này, năng lực thoái không đủ mạnh, Thập Tứ A Ca thì lải nhải, Thái tử thì lòng dạ hẹp hòi không có độ lượng, đúng, đúng, còn có Bát A Ca, chức năng chuyển đổi ngôn ngữ còn mạnh hơn cô, gọi là nói gì cũng không hiểu. . ."
"Cô thấy Thái tử như thế nào? Giống như trong lịch sử không ?"
"Trong lịch sử? Cái kia? Ta không phải sớm đã nói với cô, lịch sử ta nhiều lần bị bật đèn đỏ* mà. . . Lại nói Thanh Triều cũng không phải đối tượng trọng điểm khảo thí, ta nhiều lắm là biết mấy người bọn hắn, ai có thể làm Hoàng đế là tốt rồi. . . Ưm ưm ưm. . ." Lời phía sau tiêu tán trong tay Đinh Lan. . .
(bật đèn đỏ: không qua môn)
"Đồ có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy ." Đinh Lan híp con mắt, vậy mà lộ ra một chút lạnh sống lưng a. . . Có phải là có cái gì đó sai không, thân thể Đinh Lan hiện tại tuổi tác cũng chỉ 14, 15 tuổi đi, vậy mà lộ ra biểu lộ sang chảnh như vậy, "Ta tới đây hơn một năm, ngay cả trong mộng cũng tự dặn lòng cẩn thận từng li từng tí, cô tốt nhất đừng phá nát hết toàn bộ công sức của ta."
"Ưm. . . ưm. . ." Nàng sắp ngạt thở, gật đầu lia lịa, chỉ chỉ cái mũi của mình, ra hiệu Đinh Lan cho mình một chút dưỡng khí để sinh tồn a. . .
Không yên tâm buông miệng Xuân Diệu ra, Đinh Lan tiếp tục quay lại cầm cuốn sách trong tay nàng lên: "Cô đừng trách ta hà khắc với cô, dù sao, muốn sinh tồn ở chỗ này, không phải là chuyện dễ dàng, nhất là dạng người biết lịch sử như cô và ta, càng là phải như giẫm trên băng mỏng."
". . . Ta không biết trượt băng. . . Cho nên, nếu có cơ hội, ta vẫn là tránh đi. . ." Xuân Diệu nhìn nàng ta-nửa cổ nửa mới nhân loại, nội tâm giãy dụa không thôi, môi trường a, thật sự là sẽ đem người ta bức tới bị điên . . . Mặc dù nơi này tài nguyên soái ca nhiều đến mức để nàng có chút không nỡ, nhưng là, thời khắc mấu chốt, vẫn là mạng nhỏ xếp số một.
"Tránh cái gì?" Giọng Thập A Ca từ ngoài cửa truyền đến, không mời mà tới, đẩy cửa bước vào, "Thọ yến buổi trưa, tại sao không nhìn thấy mặt ngươi? Ta còn tưởng rằng Cửu Ca tìm đến những ma ma kia dùng phép tắc giày vò chết ngươi nữa nha."
"Thỉnh an Thập Gia." Đinh Lan ân cần phúc hạ thân, liếc xéo một chút người bên cạnh bị Thập A Ca một tiếng "Tránh cái gì" mà kém chút đau eo. . .
"Miễn miễn, đứng lên đi." Hắn nhìn một chút mấy kệ sách, nhíu nhíu mày, "Lại ở chỗ này nghiên cứu cái gì? Mấy ngày nữa là đến kỳ tổng tuyển cử rồi, ngươi còn có tâm tình bận tâm mấy thứ đồ chơi này? Ngạch Nương Cửu Ca cũng đã nhắc nhở hắn, để ngươi ở chỗ hắn dụng tâm chu đáo đi."
"Ta đây không phải bên trong bận bịu trộm lấy cái nhàn sao, liền bị Thập Gia cho bắt quả tang, xem ra hôm nay mọi việc không suôn sẻ."
"Ngươi nói sinh thần Cửu Ca thọ ngày mọi việc không suôn sẻ. Cái này không tốt lắm đâu? Đinh Lan?" Thập Tứ đứng ở ngoài cửa, nở nụ cười, nhưng cố không vào cửa, "Nha đầu, không phải bảo ngươi châm trà sao? Làm sao dám chạy đến chỗ này lười biếng hả?"
"Cửu Ca và ta đều bị Hoàng A Mã nói Hỗn Thế Ma Vương, có lẽ ngày sinh thần thật đúng là mọi việc không suôn sẻ." Thập A Ca quay người nói đỡ giúp nàng, nhưng lại sợ quá mức rõ ràng, lập tức chuyển chủ đề đối với Thập Tứ một mặt trêu chọc tại cửa ra vào, "Thập tứ đệ, ngươi đứng tại cửa ra vào làm gì vậy, vào đây đi!"
"Cho dù Thập Ca gan lớn, khuê phòng nữ tử cũng dám tùy tiện xông vào, Đinh Lan là nể mặt huynh, không có đem huynh đuổi ra bên ngoài. Huynh còn bảo ta đi vào sao?" Thập Tứ A Ca cố ý trừng mắt nhìn, nhìn Xuân Diệu như lọt trong màn sương mù, giơ tay lên, "Nha đầu, ra đây." Vừa dứt lời, rõ ràng trông thấy cái thân ảnh kia từ đầu đến chân run một cái, hắn hài lòng cười một tiếng, cố ý nghiêm mặt, tăng thêm âm lượng, "Còn không ra! Xem lời Gia nói như gió thoảng qua tai sao?"
". . ." Di chuyển, di chuyển a. . .Thân thể vừa ra tới cửa,bím tóc sau đầu liền bị Thập Tứ một tay kéo lại, "Làm. . . Làm. . . Làm gì a. . ."
"Ta nhớ khi đó ngươi cầu ta mua ngươi, cũng không có dùng cái giọng nói này đi." Nhớ tới một tháng trước, cùng Đinh Lan đi ra ngoài dạo lung tung. Vậy mà đi dạo như thế nào, lại ra một tên dở hơi một bên nướng khoai một bên bán mình táng cha. Về sau ngẫm lại, đoán chừng là mắc mưu, thi thể kia tuyệt đối là người sống, tiền mua nàng đoán chừng liền bị bọn nàng chia đôi, nhét vào hầu bao, chẳng qua loại chuyện này, chỉ nghe qua tin đồn, thỉnh thoảng tự mình trải nghiệm một chút, quả nhiên cảm thụ không hề tầm thường, đã là lừa gạt tiền của hắn, đương nhiên về nguyên tắc hắn phải thật tốt tận dụng nàng. . . Nói thế nào, cũng phải hồi vốn nha.
Tuy rằng, trước mắt mình bây giờ còn chưa mở miệng xây phủ, đợi đến lúc hắn có phủ đệ của mình. . . Hừ hừ!
". . . Đây. . . Này nhất thời, kia. . . Kia nhất thời. . ." Ông chủ hiện tại của nàng cũng không phải hắn, nhiều nhất hắn hiện tại cũng chỉ là thân thíċh của ông chủ mà thôi, phách lối cái gì. . .
"Ngươi nếu không có can đảm mạnh miệng, thì dứt khoát đừng mạnh miệng, lắp ba lắp bắp, lỗ tai của Gia nghe phải thật khó chịu!"
". . ." Hắn đây là đang cổ vũ nàng cố gắng học tập mạnh miệng kỹ xảo à. . . Tốt, nàng nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người, chăm chỉ luyện tập a. . . Lúc nào có thể luyện tập đến trình độ Bát Ca nhà hắn, khi đó, coi như nàng chào hỏi tổ tông mười tám đời nhà hắn, hắn cũng nghe không hiểu. . . Xem ra cần thiết quan sát thật kỹ Bát Gia nói chuyện a. . .
Bên này nàng đang nháy mắt ra hiệu, bên kia Thập A Ca lại công khai hướng Đinh Lan lộ ra "Thẻ xanh" : "Yên tâm đi, chuyện tú nữ, có Huệ Phi cùng Nghi Phi giúp ngươi ứng phó, Huệ Phi có Bát Ca, Nghi Phi có Cửu Ca, khẳng định sẽ không có chuyện gì." Cái này cửa sau đã thông, vạn sự không lo a. . .
(Thẻ xanh: thẻ thường trú được cấp cho người nhập cư để chứng minh người đó được quyền cư trú vĩnh viễn tại Mỹ. Ở đây, ý chỉ Đinh Lan chắc chắn được nhập cung)
Còn chưa kịp khinh bỉ sâu sắc hành vi đi cửa sau của hoàng gia, bím tóc nàng liền bị Thập Tứ A Ca túm trong tay, một đường kéo đi.
"Thập Tứ Gia." Nàng một bên bị kéo lấy, một bên quay đầu nhìn Đinh Lan chỉ cười khẽ.
"Chuyện gì?"
"Chọn tú nữ có phải là cho cha ngươi. . . Ách. . . Hoàng. . . A Mã. . . Tìm vợ?"
". . ." Hắn dừng bước, quay đầu nhìn nàng một cái, vẻ mặt dở khóc dở cười, ". . . Ngươi, vấn đề này, hỏi được thật giỏi đó?"
". . . Sao ta lại cảm thấy dường như ngươi đang mắng ta?"
". . . Ta căn bản chính là đang mắng ngươi, rốt cuộc ngươi leo ra từ cổ mộ nào, chọn tú nữ mà cũng không biết?"
". . . Không phải chọn con dâu sao?"
". . . Cũng không thể hoàn toàn nói như vậy. . ."
"Rốt cuộc có phải là chọn con dâu hay không?" Nàng đột nhiên cùng hắn nói cái gì lung tung ngổn ngang, nam nhân chỉ muốn nói yes cùng no thật tốt. . .
"Có phải chọn lão bà hay không liên quan gì tới ngươi?"
"Ta chỉ là kỳ quái, Ca Ca nhà ngươi tại sao lại đem nữ nhân mình thíċh nhét vào vòng tay của lão cha mình mà thôi. . ." Nhìn thoáng qua Thập A Ca, nàng buồn bực nói.
". . ." Hắn giật mình, trầm mặc nửa ngày, lập tức hiểu ý cười cười, "Bát Ca đã từng nói với ta một câu, nữ nhân đưa vào cung. . . Không được xem là nữ nhân. . ." Giới tính quân cờ cùng hội nữ nhân chỉ học được đấu đá, lục đục lẫn nhau luôn luôn rất mơ hồ. . .
". . ." Nàng hoàn toàn mê mang mà nhìn Thập Tứ trước mắt, trước mắt nàng không có năng lực lý giải lời nói khó hiểu của Bát Gia nha. . . Ý bọn hắn là, không xem Đinh Lan làm nữ nhân ư. . .
Cái gì gọi là nữ nhân không phải nữ nhân, ý tứ chính là nữ nhân cũng phải bị thiến sao? Kỳ quái, chẳng lẽ sách lịch sử có lỗi sai sao? Trong sách lịch sử của nàng chỉ viết trong cung có thái giám, không nghĩ tới. . .
"Những thứ này không liên quan tới ngươi, ngươi không cần phải hiểu." Hắn nhướng mày, cười mờ ám, "Ngươi chỉ cần nói cho Thập Tứ Gia biết, khoai lang rốt cuộc là nướng như thế nào? Vì sao mỗi lần Gia đều nướng không được đi?"
". . ." Nàng có phải là nên nói cho Hoàng A Ca này, đừng đối với cái gì đều cảm thấy hứng thú như vậy, khoai lang mà ăn nhiều, dễ thả rắm thúi á. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.