Thánh Khư

Chương 14: Ngưu Ma Vương

Thần Đồng

08/05/2018

Con hoàng kim tiểu ngưu trầm mặc, cũng không phát ra thanh âm ụm ò, cũng không gật đầu hay lắc đầu, mà cứ như vật im lặng nhìn Sở Phong, tựa hồ đang nghĩ cái gì đó.

“Ta cảm thấy con nghé con này có cổ quái, hay đừng có chọc nó” mập mạp mở miệng, hắn vừa rồi bị giày vò nên giờ vẫn còn có chút sợ, không muốn bị con hoàng kim tiểu ngưu này chú ý.

“Phấn hoa, chất xúc tác” Bỗng Sở Phong nói ra mấy chữ như thế.

Lúc tốt nghiệp, người nhà của Lâm Nặc Y từng phái xe đến đón nàng, mơ hồ lúc đó có nhắc đến mấy chữ này, chỉ là lúc đó hắn bị lãnh đạm, lại đứng ở phía xa, nghe không rõ.

Sau khi nghe mấy chữ này, con mắt của nghé con đảo đảo, đối với hắn nhẹ gật đầu, rốt cuộc cũng đáp lại lời của Sở Phong.

Nó có thể nghe hiểu Sở Phong nói… mấy chữ đó đã xúc động thần kinh của nó.

Sở Phong thoáng xuất thần, cái gọi là dị quả có khả năng không phải thứ trọng yếu, mà chút ít phấn hoa kia nhiều khả năng mới là điểm mấu chốt, hắn phỏng đoán như vậy.

Dù vậy, khi Sở Phong hỏi chuyện khác, nó lại như trước không đáp, không có bất kỳ biểu thị gì.

“Ta từng ở cao nguyên phía tây nhìn thấy một ngọn núi bằng lục đồng, do sấm sét đánh xuống mà hiện ra, ở phía trên có một cây thực vật kỳ dị cắm rễ, nở ra một đóa hoa cho dù đứng cách rất xa vẫn ngửi thấy hương thơm ngào ngạt, khiến người bay bổng, có cảm giác vũ hóa phi tiên”

Sở Phong nói ra một đoạn như vậy, đối với nó thăm dò.

Chu Toàn lại có chút ngẩn người, ở bên cạnh lẳng lặng nghe.

Con hoàng kim tiểu ngưu quả nhiên không còn bình tĩnh nữa, cảm xúc kích động, di chuyển đến gần, không ngừng gật đầu, trong miệt phát ra ùm...ụm…ò…ọ…., như là thúc giục hắn mau chóng nói tiếp.

Sở Phong lòng đầy nghi hoặc, cây tiểu thụ ra hoa kia thật sự trọng yếu như vậy? hắn từng tiếp xúc qua, chỉ có cảm giác được một dòng nước ấm như có như không, cũng không có dị biến gì khác.

Mà nhìn vẻ kích động của con hoàng kim tiểu ngưu, nó đối với gốc tiểu thụ ra hoa mà nói khát vọng hơn xa khi nhìn thấy trái cây màu đỏ của Chu Toàn.

“Ta tại đó gặp được một con kim điểu khổng lồ, một con ngao thần dị, còn có một con đồng tộc với ngươi hắc ngưu.” Sở Phong vừa nói vừa quan sát sắc mặt của nó.

Con hoàng kim tiểu ngưu biểu lộ cảm xúc vô cùng phong phú , y như nhân loại bình thường,, nghe vậy nó nhếch môi,có kinh ngạc cũng có khẩn trương, nó để ý đến kết quả của việc này.

“Tại thế giới chúng ta, bò đen Tây Tạng, ngao hay là con chim kia đều không tính là đỉnh cấp sinh vật, trí tuệ không có khai mở, nhưng lúc ở ngọn núi lục đồng, ba con thú xuât hiện kia vô cùng khác thường, so với nhân loại còn có linh tính hơn.”

Sở Phong xem phản ứng của nó, chậm rãi nói ra, sau đó tiến hành phỏng đoán.

Quả nhiên, con hoàng kim tiểu ngưu sau khi nghe vậy, lộ ra vẻ trịnh trọng, dường như đối với ba đầu sinh vât kia vô cùng coi trọng.

“Ta nghĩ, tại hoàn cảnh ngày trước mà chúng đã có thể mở ra trí tuệ, tại cao nguyên phía tây không có đối thủ, vậy khi thế giới này xảy ra biến dị, chúng có lẽ càng siêu phàm, thậm chí có khả năng thành thánh.”

Con hoàng kim tiểu ngưu nghe nhập thần, không kiềm được gật đầu, hiển nhiên đây là hành vi vô thức, nó chấp nhận loại thuyết pháp này.

Bỗng, nó phục hồi tinh thần, bình tĩnh lại, không hề phát ra cảm xúc gì nữa, nó không muốn tiết lộ suy nghĩ trong lòng.

Nhưng mà, trong lòng Sở Phong đã có suy đoán.

“Ta nghĩ, sau khi kịch biến, tại thế giới của chúng ta, phải chăng gọi là giai đoạn nguyên thủy, mà trong sơ kỳ nguyên thủy có thể dễ dàng xuất hiện …. thánh?” Sở Phong cẩn thận xử lý từ ngữ, muốn tìm một từ để hình dung loại cấp độ không biết này,

Đồng từ của con hoàng kim tiểu ngưu co rút, hiển nhiên đã xúc động đến dây cung trong lòng nó.

“Các ngươi người trước ngã xuống, người sau tiến lên, chạy tới đây, điều này nói rõ giai đoạn nguyên thủy thật sự vượt quá tưởng tượng, đều mơ tưởng tìm thấy cơ duyên thành thánh?”Sở Phong lại lần nữa mờ lời.

Chu Toàn kinh hãi, rồi sau đó cảm thấy thán phục, Sở Phong lần theo một ít chi tiết, tỉ mỉ thăm dò, hiện tại đã dần dần tìm ra các loại nguyên nhân chân tướng.

Hiện tại, mập mạp cũng đã có một ít manh nha trong đầu rồi, cũng bắt đầu theo Sở Phong suy nghĩ tiến hành phỏng đoán.

Con hoàng kim tiểu ngưu lúc này nhìn về phía Sở Phong, ánh mắt có vẻ thân cận hơn , thậm chí có chút coi trọng, ít nhất không giống như lúc nhìn Chu Toàn.

“Này, ngươi có ý gì vậy, khi nhìn ta thì như là khinh miệt, còn nhìn hắn thì theo kiểu ngang hàng, thậm chí coi trọng, nguoi cái con nghé con này, tức chết ta rồi…!” mập mạp cảm giác rất tổn thương.

Đặc biệt lúc này, con hoàng kim tiểu ngưu lại toét miệng cười, ánh mắt lúc này cũng quá rõ ràng rồi.

Sau nữa đêm, bọn họ rời xa Thái Hành sơn mạch, vùng núi yên tĩnh, đã không còn cảm thụ được khí tức khủng bố trên người bọn hung cầm mãnh thú nữa rồi.

Ánh trăng như nước, rơi vãi trong rừng, lại có ánh xanh mịt mờ rực rỡ chảy qua….



“Huynh đệ, ngươi trên lục đồng sơn từng nhìn thấy cây tiểu thụ thần kỳ như vậy? đóa hoa bị ba con quái vật đoạt được, nguoi không có thu hoạch gì sao?” mập mạp hỏi thăm.

“Có bốn cánh hoa rơi vào lòng bàn tay ta” Sở Phong đáp.

“Thật à!” trước kia mập mạp chỉ thuận miệng hỏi bừa, ở trong mắt hắn, có kim điểu, thần ngao, hắc ngưu tại đó, Sở Phong còn sống đã là phước đức rồi.

Mà thời điểm này, con hoàng kim tiểu ngưu rất kích động, trực tiếp lao đến, dùng đầu của nó dí vào bàn tay Sở Phong , trợn tròn con mắt, như là cố gắng tìm hiểu điều gì.

“Đã qua rất nhiều ngày, sớm đã không thấy gì nữa rồi” Sở Phong cười cười.

Nhưng mà, hoàng kim tiểu ngưu vẫn không chịu bỏ đi, vây quanh hắn, ánh mắt cổ quái, thậm chí đứng thẳng lên, duỗi ra chi trước, chỉ vào Sở Phong, có hưng phấn, cũng có tiếc nuối, thần sắc phức tạp.

“Ngươi biết cái gì thì nói ra ta nghe với” mập mạp trừng mắt với con nghé con.

“Ùm...Ụm…. ò….ọ…!” tiếng ngưu rống đáp lại hắn.

Chu Toàn thật muốn tát nó một cái, mà lại sợ, không dám.

Sở Phong cùng Chu Toàn đi ở phía trước, mà con hoàng kim tiểu ngưu thì theo ở phía sau, cũng không rời đi, xem ra muốn theo hắn để làm rõ ngọn nguồn.

Bọn họ đã đến tòa thị trấn trước mặt, nhà Chu Toàn ở chỗ này, chậm trễ một thời gian dài, cuối cùng cũng về rồi.

“Con nghé con, ngươi có tên không? Đi theo hai chúng ta, cũng không biết xưng hô thế nào, chẳng lẽ suốt ngày gọi ngươi tiểu ngưu tử?” mập mạp quay đầu lại,

Sau đó, hắn vô vùng nhiệt tình giúp nó đặt tên.

“Ngươi còn bé tí tẹo, mà rất vô liêm sỉ, lại còn là yêu quái nữa, ta thấy gọi ngươi là Ngưu Ma Vương là quá hợp, đã uy phong lại êm tai” Chu Toàn khuyến khích nó tiếp nhận.

Phanh!

Hắn trúng một cước , nằm sấp trên đất, hơn nửa ngày chưa dậy nổi.

« Bà nội cha mày, Ngưu Ma Vương ! » mập mạp hự hự cả buổi mới đứng lên được, muốn nhào vào liều mạng với nó.

Rốt cuộc, cũng tiến vào thị trấn, lúc này đã khuya, đường phố im ắn, thỉnh thoảng có một con mèo chạy ngang qua, đèn đường lờ mờ.

Sở Phong cùng Chu Toàn từ biệt, hắn còn phải đi hơn mười dặm nữa mới về đến nhà.

Mập mạp cực lực giữ hắn lại, nói cho hắn sáng ngày mai hẵng lên đường.

Sở Phong lắc đầu, nghỉ một đêm, lỡ đâu mười dặm lộ trình biến thành trăm dặm, hai ngày nay thiên địa kịch biến, không thể nói trước điều gì.

“Huynh đệ, bảo trọng, chờ ta cùng người nhà gặp mặt, sắp xếp xong xuôi sẽ đến tìm ngươi”

Hắn hiểu rằng, tương lai sắp tới, toàn bộ thế giới sẽ hỗn loạn, trên đường kết giao đồng hương cùng bằng hữu này, rất đáng tin cậy.

Khi thấy con hoàng kim tiểu ngưu quyết đoán đi theo Sở Phong, không hề cân nhắc chút gì, thậm chí không thèm liếc hắn một cái, mập mạp bực mình nhe cả răng ra.

“Ngươi cái con nghé con không có lương tâm, ăn tiên thảo của ta, giờ chia ly cũng không có biểu thị gì!” mập mạp ở phía sau hô.

Con hoàng kim tiểu ngưu nghe được, cũng không quay đầu lại, mà dùng cái đuôi trâu vễnh lên, hướng về phía hắn mà lắc lắc.

Chu Toàn trợn mắt há mồm, cái đuôi trâu, đây là đang miệt thị hắn à.

“Cút đi, Ngưu Ma Vương” mập mạp bộc phát.

Hắn muốn giúp Sở Phong tìm một chiếc xe, nhưng bị cự tuyệt, dù sao con nghé con toàn thân vàng óng ánh, quá mức gây chú ý, không nên bị người khác chứng kiến.

Lúc này, tên béo biểu lộ mệt mỏi, muốn ngủ say, hắn cảm giác được sau khi ăn vào trái cây đó, trong cơ thể có biến hóa kỳ dị gì đó.

“Gặp lại”

Bây giờ đã là sau nữa đêm, nhưng không có quá tối, trăng sáng trên cao, khắp đại địa là một mảnh trắng bạc.



Bị ánh trăng rọi vào, toàn thân con nghé con lập lòa ánh sáng.

Trên đường Sở Phong rất ngạc nhiên, thử vuốt ve, là da lông thật sự, không phải là kim loại, mềm mại mà bóng loáng, giống như tơ lụa, chỉ có hai cái sừng màu vàng thì khác, rất lạnh và cứng.

Thanh Dương trấn, cách thị trấn của Chu Toàn hơn mười dặm đường.

Sở Phong sinh ra ở đây, đến khi mười tuổi mới cùng cha mẹ chuyển đến thành thị khác, Thuận Thiên.

Thuận thiên, là lục triều cố đô chi thành, cũng là thành phố lớn nhất phương bắc.

Tuy nhiên, những năm gần đây, mỗi khi đến kỳ nghỉ, cả nhà bọn họ đều sẽ trở lại Thanh Dương trấn, cảm giác nơi đây vẫn thân thiết hơn.

Mặc dù đêm đã khuya, hắn vẫn không nhịn được mà lấy điện thoại ra cùng cha mẹ liên hệ.

Ban ngày khi hắn liên lạc, biết cha mẹ mình vẫn còn ở Thuận Thiên, còn chưa trở về .

Hiện nay, Thái Hành sơn dị biến, rất nguy hiểm, lỡ chạy ra vài đầu hung thú thì nguy to, nên hắn cũng không hy vọng cha mẹ mau chóng trở về.

“Cha, con về đến nhà rồi”

Sau đó, hắn nói rõ tình huống nơi này, trịnh trọng nói cho ba mẹ rằng bọn họ đừng nên trở về, còn hắn sẽ đi qua đó.

Sở Phong suy nghĩ, dù sao đó cũng là thành thị trung tâm ở phương bắc, nếu quả thật có nguy hiểm thì phòng hộ ở đó cũng là cao cấp nhất rồi.

Trò chuyện một lúc, hắn cũng đã thuyết phục được cha mẹ ở lại tòa thành thị đó.

Đêm rất yên tĩnh, rốt cuộc hắn cũng về đến nhà mình.

Một tòa nhà hai tầng, tại phía đông Thanh Dương trấn, có một cái sân nhỏ, bên cạnh là một vườn trái cây, xa xa là Thái Hành Sơn, cảnh sắc thật khác biệt.

Đây cũng là lý do gia đình Sở Phong thích trở lại đây.

Quá nữa đêm rồi, Sở Phong đem con hoàng kim tiểu ngưu vào trong nội viện, sau đó không để ý đến nó nữa, hắn thật sự quá mệt mỏi rồi.

Hắn leo lên lầu hai, ngã đầu đi ngủ.

Sáng sớm ,ánh nắng len lỏi vào phòng, mặt trời mới lú, mang theo khí tức bình minh đến.

Ngủ trễ nhưng hắn lại dậy rất sớm.

Hắn mở điện thoại nhìn một chút động tĩnh các nơi, xem có tin tức gì không.

“Thần Vương?”

Ngạc nhiên khi chứng kiến trên internet loại tin tức này, hai ngày này, ngoài người trẻ tuổi sinh ra đôi cánh bạc, nhân loại lại xuất hiện thêm ba hiện tượng biến dị nữa.

Hơn nữa, đã được chứng minh, ba người này đều có siêu năng lực đáng sợ, có mấy người xưng họ là Thần Vương.

Có một bài báo tiến hành phân tích, kết luận rằng cứ tiếp tục thế này, sẽ lại có thêm một bộ phận người nữa có thể đạt được siêu năng lục, có khả năng sẽ mờ ra một cái thời đại thần bí.

Mà những người có siêu cường năng lực sớm nhất, vô cùng có khả năng sẽ vượt lên những người khác, rồi sẽ có một ngày được tôn xưng là Thần Vương.

Ví dụ , Thiên Thần Sinh Vật dẫn đi người trẻ tuổi mọc đôi ngân sí, hiện tại đã có thể phi thiên độn địa, tương lai khó mà tưởng tượng.

Sở Phong buông điện thoại, xuống lầu hướng về nội viện.

Hắn kinh ngạc, vì con hoàng kim tiểu ngưu, tư thế của nó lúc này rất cổ quái.

Lúc này, nó giống như nhân loại, hai chân sau xếp bằng, hai chi trước tự nhiên thư giãn, hướng về Thái Dương mới mọc, thổ nạp ánh bình minh.

Cái này quá quái dị, rõ ràng là một đầu trâu, lại giống nhân loại, khoanh chân thổ nạp,

Sở Phong quan sát, cảm thấy loại phương pháp hô hấp này, tiết tấu cổ quái, có một loại quy luật không hiểu được,

Hắn sau một hồi hiếu kỳ, quan sát rất lâu, rồi cũng theo tiết tấu đó, tiến hành làm thử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thánh Khư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook