Thánh Khư

Chương 46: Thời Kỳ Ngủ Đông

Thần Đồng

11/04/2020

Nhưng Sinh Vật Thiên Thần biết, cũng từng tiếp xúc qua chân tướng.

Tuy nhiên, điều này dường như dính đến một số cấm kỵ. Lâm Nặc Y cũng có chỗ cố kỵ. Cô ám chỉ cho Sở Phong biết một số việc, nhưng không cách nào để lộ hết toàn bộ ra ngoài.

Khi cô kể một số chuyện cũ, Sở Phong luôn chú ý lắng nghe, chăm chú suy nghĩ.

Cuối cùng, Lâm Nặc Y hỏi Sở Phong, phải chăng muốn rời khỏi nơi này đến nơi khác không, ví dụ như thành thị lớn phía Bắc. Bởi vì núi Thái Hành Sơn sắp không bình yên, sẽ có ngày có rất nhiều dị nhân chạy đến.

“Có lẽ sẽ như vậy. Một thời gian nữa, có thể anh sẽ đi.” Sở Phong nói thẳng. Hắn đã sớm đọc được những tin tức phô thiên cái địa trên internet.

Hắn nghiêm túc nhắc nhở Lâm Nặc Y, nhất định phải cẩn thận, bảo vệ bản thân thật tốt. Dù sao dị nhân đến núi Thái Hành Sơn cũng quá nhiều, ngay cả Kim Cương cũng đích thân đến, khẳng định không thể thiếu đại chiến.

Lâm Nặc Y gật đầu, biểu hiện đã biết, sẽ chú ý an toàn của mình. Đồng thời cô cũng uyển chuyển biểu đạt, muốn đưa Sở Phong lập tức rời đi.

Sở dĩ gặp nhau, chính là vì cô muốn đưa tiễn hắn.

Hiện tại, cô biết có một đại cao thủ đứng sau lưng Sở Phong, có thể sẽ đem hắn đi, cô cũng không kiên trì nữa.

“Anh biết núi Thái Hành Sơn rất nguy hiểm, sẽ không chủ động đi trêu chọc đám dị nhân đó đâu.” Sở Phong cười nói.

“Không chỉ như vậy.” Lâm Nặc Y lắc đầu. Cô nghĩ đến một số việc, hơi suy nghĩ một chút, cẩn thận tìm từ ngữ, nói cho Sở Phong biết một số chân tướng.

“Bọn em cảm nhận được một số tình huống rất khác thường.” Sau đó, lời nói của Lâm Nặc Y khiến Sở Phong giật mình.

“Rất nhiều dã thú, mãnh cầm đang biến hóa, càng lúc càng thông minh, giống như mở hết gông cùm xiềng xích của thế giới phủ bụi. Trí tuệ của bọn chúng ngày càng gần giống với nhân loại.”

Lâm Nặc Y nói tiếp.

Sở Phong tin tưởng lời nói của cô. Dù sao Sinh Vật Thiên Thần cũng là một con quái vật khổng lồ, nắm giữ rất nhiều tài nguyên, hiểu rõ rất nhiều chuyện mà người bình thường không cách nào chạm đến được.

“Gần đây, dị nhân xuất hiện, khắp nơi đều là âm thanh bàn luận của bọn họ. Nhưng có bao nhiêu người chú ý đến động vật dị biến chứ? Bọn chúng rất yên tĩnh, tuyệt đại đa số đều đang ngủ đông, đều im lặng.”

Sở Phong nghe xong, trong lòng chấn động.



Lâm Nặc Y dùng từ “yên tĩnh”, “im lặng” để diễn tả, đặt những động vật kia lên một cấp độ rất cao. Sở Phong nghĩ, không biết một đám sinh vật có trí tuệ gần với nhân loại đang suy nghĩ chuyện gì?

“Bọn em bắt được một số con, đều rất mạnh, thông minh một cách không bình thường, tuyệt không thua con người, thậm chí còn lợi hại hơn. Năng lực học tập, bắt chước của bọn chúng rất mạnh.”

Khi Lâm Nặc Y nói đến những lời này, biểu hiện hơi ngưng trọng.

“Xảy ra chuyện lớn rồi.” Sở Phong buông đũa, trong lòng cảm thấy không được bình ổn. Hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện, dùng đầu ngón tay gõ mặt bàn, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Em dám khẳng định, dã thú, mãnh cầm dị biến còn nhiều hơn cả dị nhân.” Lâm Nặc Y nói.

Lâm Nặc Y nói như thế, lại càng khiến cho Sở Phong chấn động nhiều hơn. Đây chính là sự thật. Dù sao, dã thú mãnh cầm phần lớn đều sinh sống ở nơi hoang dã, cách những loại cỏ cây kỳ lạ rất gần.

Sau khi các loại trái cây thần bí xuất hiện, đám dã thú càng dễ dàng đoạt được hơn so với con người.

“Tại sao anh lại có cảm giác tương lai sẽ rất kinh khủng.” Sở Phong nói.

“Cho nên, anh phải lựa chọn đến những thành phố lớn.” Lâm Nặc Y nói.

Sở Phong vẫn nghi hoặc. Gần đây, quốc gia ngoại trừ trấn an dân chúng, những việc còn lại đều im lặng. Chẳng lẽ bọn họ cũng đang lo lắng chuyện gì sao?

Lâm Nặc Y nói thẳng. Từ sau thời đại văn minh đến nay, trong khoảng thời gian này, những chuyện thần bí xảy ra, tin rằng quốc gia cũng biết nội tình, nhưng lại không cách nào công bố.

“Quốc gia vẫn luôn bảo vệ dân chúng, có lẽ lập tức sẽ có động tác. Em nghĩ, khi đó ảnh hưởng sẽ rất lớn.” Lâm Nặc Y đưa ra phán đoán.

Hai người nói chuyện với nhau rất nhiều. Thời gian cho bữa cơm trưa tiếp tục kéo dài rất lâu.

“Đúng rồi, nếu em cảm thấy không tiện bàn giao với chú út của mình, với lại có người yêu cầu bảo lãnh Hứa Uyển Thanh, em cứ trực tiếp giao ra.” Sở Phong đột nhiên nhắc đến đề tài này.

Hứa Uyển Thanh im lặng, cứ như vậy mà nhìn Sở Phong.

“Đừng nhìn anh, bởi vì anh biết rõ vị dị nhân giúp mình. Tính tình của người đó không được tốt lắm. Anh nghĩ bây giờ người đó đang định báo thù cho anh. Vạn nhất cô gái kia xảy ra chuyện trong tay em, đây không phải là làm khó em sao?” Sở Phong nói, đồng thời bổ sung thêm một câu: “Cô ta có được xem là bạn của em không?”

“Cô ta nói với bên ngoài cô ta là bạn thân của em.” Lâm Nặc Y đáp, đồng thời cũng nói thẳng Hứa Uyển Thanh có quan hệ thân thiết với một người tên Mục.“Hiểu rồi.”

Cuối cùng, khi đứng dậy chào tạm biệt, Lâm Nặc Y bình tĩnh bước đến bên cạnh hắn, ngoài ý muốn ôm hắn một cái. Có thể nói, đây là động tác thân mật nhất của hai người từ trước đến nay.



“Anh nói em thiếu anh một cái ôm, hôm nay muốn bù đắp cho anh rồi sao?” Sở Phong nhẹ nhàng thở ra. Hắn biết điều này có ý nghĩa gì.

“Ở với anh, em cảm thấy rất nhẹ nhàng. Mặc dù đã tiếp xúc một khoảng thời gian, nhưng em đối với anh hoàn toàn không có cảm giác kia.” Lâm Nặc Y bình tĩnh đáp.

Dáng người cô cao gầy, mái tóc dài bóng loáng, gương mặt trắng muốt, ánh mắt có thần. Mặc dù khí chất hơi lạnh, nhưng môi đỏ răng trắng, eo thon chân dài, hết thảy đều khiến cô có cảm giác rất diễm lệ.

“Bù đắp cho anh, sau đó lại nhắc đến chuyện cũ, em thật đúng là... Sợ anh suy nghĩ nhiều sao.” Sở Phong lắc đầu, hơi bất mãn.

Bởi vì Lâm Nặc Y đã từng nói với hắn những lời đó.

Lâm Nặc Y cột tóc, sau đó cùng hắn sóng vai khỏi nhà hàng, nói: “Để em đưa anh về.”

“Không cần đâu. Anh biết em còn nhiều việc. Núi Thái Hành Sơn sắp phát sinh chuyện lớn, em hãy đi giải quyết đi, tùy tiện tìm giúp anh một chiếc xe là được.” Sở Phong nói.

“Được.” Lâm Nặc Y gật đầu. Có thể nhìn thấy cô có rất nhiều chuyện cần làm, bởi vì sắp đến rất có thể Sinh Vật Thiên Thần sẽ khai chiến với Bồ Đề Cơ Nhân.

Một chiếc xe con màu xám bạc lái đến. Hai dị nhân đích thân hộ tống Sở Phong trở về.

Sau khi đến cổng nhà hắn, Sở Phong xuống xe, vẫy tay với hai người kia, biểu hiện lòng biết ơn, sau đó chiếc xe nhanh chóng rời đi.

“Trên người mình có mùi thịt bò không nhỉ?” Hắn ngửi ngửi, cảm thấy không có nhưng vẫn có chút không yên lòng.

“Trước xử lý chuyện chính đã.” Hắn không bước vào sân, trực tiếp đến khu rừng, trên đường đi còn móc ra một vũ khí nóng đường kính lớn.

Gần đây, hắn trước sau hai lần đối mặt với vũ khí nóng vây công, thu được rất nhiều.

Buổi chiều, Sở Phong vẫn luyện súng trong núi sâu, không ngừng bắn đạn. Càng về cuối, mục tiêu xạ kích càng chuẩn xác.

Sau khi tiến hành luyện tập phương pháp hô hấp đặc biệt, các phương diện trên cơ thể hắn đều tăng lên. Cộng thêm luyện tập Đại Lực Ngưu Ma Quyền, bây giờ thể chất vô cùng kinh khủng.

Sau khi không ngừng luyện tập bắn súng, dựa vào thị giác và cảm giác đáng sợ của hắn, hắn hầu như đã trở thành một tay súng xuất sắc nhất.

Sở Phong lên đường, khi sắc trời đen xuống, hắn đã đến huyện thành một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thánh Khư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook