Chương 364: Ái Tình
Muội Nương
01/07/2022
Nhất Uy vừa dứt lời đã không cho Thiết Tân có cơ hội nói tiếp. Cả hai lao vào chém giết lẫn nhau, trông rất hăng máu, đến mức căn phòng ngủ nhỏ bé của Hiếu Minh tan hoang. Cả hai lại áp sát nhau, Nhất Uy lui ra khỏi căn phòng và Thiết Tân rượt theo sát nút.
Tiếng hai thanh kiếm va chạm với nhau, tiếng Thiết Tân gào rú như kẻ điên trong khi đánh với Nhất Uy. Trong gã có vẻ hung hăng hơn khi đồng bọn xuất hiện, Nhất Uy đoán gã đang muốn ra oai với những người còn lại. Vậy thì Nhất Uy càng muốn gã bẻ mặt hơn, hoặc ít ra thần kiếm muốn Thiết Tân nhục nhã một phen.
Nhất Uy bay lên trần nhà, hướng mũi kiếm vào đỉnh đầu của Thiết Tân. Gã hoang mang dùng thanh kiếm của mình cản lại, nhưng vẫn bị sức mạnh của Nhất Uy áp đảo. Đôi mắt của Nhất Uy híp lại một đường, cậu dồn toàn bộ sức mạnh xuống lòng bàn tay và suýt nữa nhấn cả người Thiết Tân dính xuống sàn.
Thiết Tân bị ép đến đỏ mặt, hai đầu gối chạm đất khiến nó đau đớn. Ông già nhỏ nhắn thấy vậy liền bay đến dùng thanh đao của mình gạt thanh kiếm của Nhất Uy ra khỏi thanh kiếm của Thiết Tân. Lão xoay thanh đao kia và lao vào chém mạnh vào cậu. Kiếm khí của lão xé nát cánh cửa đằng sau lưng Nhất Uy. Nếu cậu không nhanh bay lên tránh một đường kiếm vô hình kia, cậu chắc đã bị nó cắt ra làm đôi.
Lão già nhỏ thó kia trông mạnh hơn so với cơ thể của lão, so với Thiết Tân còn có vẻ nhỉnh và khéo léo hơn. Lão đứng đó đánh giá Nhất Uy, nói đúng hơn là lão đang đánh giá thanh kiếm trên tay Nhất Uy. Cuối cùng lão cũng mở miệng nói:
“Thần kiếm Kim Quy mà lại bị thuần phục dưới tay một thằng nhóc tầm thường.”
Nhất Uy nghe rõ từng lời của lão già. Lão nhìn đã biết bên trong cậu có thần kiếm giúp đỡ, điều mà Thiết Tân không thể nhìn ra. Nhất Uy vội vàng trở lại bộ dạng của mình, không còn là bộ dáng của Hiếu Minh nữa.
Lão già vừa trông thấy Nhất Uy đã kinh hãi thốt lên:
“Kim Quy?”
Lão tự động lắc đầu, tự nói chuyện với chính mình:
“Không thể nào. Kim Quy đã chết, linh hồn đã biến thành một con rùa rồi kia mà. Chắc là người giống người mà thôi.”
Nhất Uy nhìn lão già và trong một phút đôi mắt của cậu đổi sang màu xám hoàn toàn. Cậu thu lại thanh kiếm, dùng đôi mắt của bậc trưởng bối nhìn lão già nhỏ thó kia. Xem chừng thần kiếm đang muốn biết người đàn ông kia là ai lại biết đến mình và Kim Quy.
Lão nhìn thấy đôi mắt xám của thần kiếm thì một lần nữa trở nên kích động. Thanh đao trong tay như muốn nhảy múa ăn mừng, không phải mừng vì gặp lại bạn cũ, mà mừng vì gặp lại đối thủ cũ.
Thần kiếm lúc này mới nhận ra người quen. Nhất Uy thốt ra cái tên của lão:
“Quang Đại. Lâu rồi không gặp.”
Quang Đại không chần chừ thêm nữa mà tiếp tục chém vào không khí một sát chiêu, chiêu thức này lão đã từng dùng khi đụng độ với Kim Quy. Lần trước Kim Quy suýt bại trận dưới chiêu thức này.
Nhất Uy nhẹ nhàng xoay mũi kiếm gạt phăng kiếm khí của Quang Đại, hai chân chạm vào cầu thang, tạo tư thế lơ lửng trên không. Kiếm khí của cả hai chạm vào nhau làm rung chuyển cả ngôi nhà. Đôi mắt Nhất Uy trở nên sắt lạnh, cậu chém trả vào không khí một sát chiêu giống như Quang Đại đã làm. Lão già né được và lại bắt đầu lao vào đấu kiếm với Nhất Uy.
Thiết Tân không chịu ngồi không chịu trận, gã muốn chứng tỏ bản thân không thua kém Nhất Uy. Thành ra Nhất Uy đấu với cả hai tên cùng một lúc, vừa cản đòn của Quang Đại, lại vừa vung kiếm chém vào người Thiết Tân.
Người mà Trúc Chi tìm gặp là Gia Khánh – thần phán xét đã vô tình trở thành cộng sự, cũng như bạn bè thân thiết với nhóm Trúc Chi. Ngay khi chia tay nhau trên Thiên giới, Gia Khánh đã bắt kịp Trúc Chi và đưa cho cô một tín vật. Đó là một sợi dây màu đỏ dài khoảng một gang tay và dặn dò:
“Khi nào cô gặp khó khăn, có thể căng sợi dây này và gõ ba lần, ta sẽ xuất hiện.”
Trúc Chi không từ chối và còn giữ đến bây giờ. Cô không muốn giết chết Thiết Tân, không muốn phá tan điều luật mà Huyết Yêu ngầm giao ước, nhưng cô cũng không thể nào để gã sống sót. Cô chỉ đành gọi trợ thủ là Gia Khánh đến giúp đỡ.
Thanh Trì Minh Nghĩa cùng Gia Khánh đang đánh một ván cờ chưa thể phân thắng bại tại nhà của Minh Nghĩa. Lúc này, Gia Khánh mới nhìn thấy tín hiệu cầu sự giúp đỡ của Trúc Chi. Y lập tức đứng dậy, định bụng sẽ rời đi trong âm thầm.
Minh Nghĩa thoáng thấy trên mặt Gia Khánh hiện lên ý cười, gã ngăn cản:
“Anh mà không đánh xong ván cờ thì không được đi đâu hết.”
Gia Khánh đứng dậy, dĩ nhiên không muốn ngồi lại lâu hơn. Nhưng y cũng không thể nào cứ thế mà rời đi, y biết rõ tính cách của Minh Nghĩa, gã là loại người truy tìm nguyên nhân đến cùng.
Gia Khánh cuối cùng cũng giải thích:
“Trúc Chi gọi. Chắc cô ấy đang gặp rắc rối. Ta phải đi ngay.”
Minh Nghĩa nghe vậy cũng đứng dậy với Gia Khánh. Gã cười nói:
“Vậy thì em sẽ đi với anh. Sau đó, chúng ta trở lại chơi tiếp ván cờ.”
Gia Khánh muốn gặp riêng Trúc Chi, nên định tìm lý do từ chối:
“Nhưng mà...”
Minh Nghĩa đã kịp cướp lời Gia Khánh và không cho y được phản đối ý định của mình:
“Một là cả hai cùng đi. Hai là không ai được rời khỏi đây.”
Gia Khánh bất lực đành cùng Minh Nghĩa đến gặp Trúc Chi. Rất nhanh hai người đã đến trường học. Họ thấy Trúc Chi đang đứng trước cửa phòng bác bảo vệ, đang thấp thỏm đợi họ.
Gia Khánh xuất hiện với nụ cười trên môi. Y vẫy tay chào Trúc Chi. Y cố tỏ ra bình thường nhất, y sợ với con mắt sành sỏi của Minh Nghĩa, gã sẽ phát hiện ra tình ý mà y dành cho Trúc Chi. Y ho vài cái rồi mới hỏi Trúc Chi:
“Cô cần tôi giúp gì sao?”
Trúc Chi thấy Minh nghĩa cùng đi với Gia Khánh cũng chẳng hỏi nguyên nhân gì. Cô biết hai người này thường hay đi chung lắm. Cô nhanh chóng kể cho họ nghe về điềm báo của mình, cũng như kế hoạch của cô và Vô Ảnh, của Huyết Yêu.
Minh nghĩa cười khà khà:
“Sao mà giống như chuyện mà tui khoái vậy kìa. Thôi, chúng ta đi đập cho cái tên Thiết Tân đó một trận đã đời đi.” Minh Nghĩa kéo Trúc Chi và Gia Khánh đến gần mình, rồi phất tay giúp cả ba biến mất đến nhà thầy Hóa.
Lúc này một mình Nhất Uy cân cả ba tên - trừ tên đang đứng dựa lưng vào cửa. Quang Đại vừa tung một cú đá vào ngực Nhất Uy khiến cậu văng ra xa, lưng của cậu đụng phải tên đang dựa lưng vào cửa ấy.
Trúc Chi tức giận rút cây trâm trên đầu và đâm đáp trả lão. Cây trâm đâm một nhát vào lưng khiến lão rú lên đau đớn. Lão định xoay người trả đủa Trúc Chi, nhưng Gia Khánh nhanh hơn lão, y đứng chắn trước mặt cô và lão.
Nhất Uy đột nhiên rú lên đau đớn. Thì ra tên đứng dựa lưng đã làm gì cậu. Trúc Chi thấy Nhất Uy ngã xuống đất, mặt bắt đầu tím tái. Cô chạy đến đỡ lấy Nhất Uy và cô trông thấy rõ ràng thứ đã đâm cậu. Đó là một vật nhọn mọc ra từ bàn tay của tên đàn ông bảnh bao kia. Cô dùng tốc độ tia chớp chém đứt nó.
Tên đàn ông đau đớn ôm lấy bàn tay của mình, trợn trừng mắt nhìn Trúc Chi. Bởi vì tốc độ của cô nhanh đến mức gã không kịp trở tay, cũng không kịp nhìn thấy hành động của cô.
Trúc Chi nhìn thấy máu đen chảy ra từ lưng của Nhất Uy. Cô đoán vật nhọn mọc ra từ cơ thể gã kia nhất định chứa độc. Nhưng cô chưa kịp bắt gã lại, ép gã đưa ra thuốc giải, gã đã lặn mất tâm.
Trúc Chi gào lên cho Gia Khánh nghe:
“Những tên ở đây không được phép trở về với chủ nhân của chúng. Hai người có thể giúp tôi bắt chúng không? Tôi sẽ đưa Nhất Uy đi trước, hình như em ấy trúng độc.”
Gia Khánh và Minh Nghĩa gật đầu. Trúc Chi yên tâm ôm Nhất Uy biến mất.
Huyết Yêu đang ngồi trong thư viện của mình, cánh cửa khép hờ. Tiểu Bạch vừa bưng một ly trà nóng cho hắn. Huyết Yêu thấy Tiểu Bạch vào liền nói:
“Cô ấy chưa đến sao?”
Tiểu Bạch nghĩ “cô ấy” trong câu hỏi vừa rồi đang ám chỉ Trúc Chi nên mới gật đầu:
“Dạ chưa.”
Huyết Yêu ra hiệu cho Tiểu Bạch rời đi, không quên dặn dò:
“Để cửa đó và rời đi một chút đi. Rất nhanh cô ấy sẽ tới thôi.”
Tiểu Bạch định hỏi làm sao Huyết Yêu đi cứu Hoàng Anh mà lại về nhanh như vậy, lại còn ngồi rất thoải mái, như đã chắc chắn đã cứu được Hoàng Anh và Vô Ảnh rồi. Nhưng với tính cách nhút nhát của nó, nó không dám hỏi Huyết Yêu quá nhiều, chỉ lẳng lặng rời đi.
Mười phút sau, có người xuất hiện bên trong thư viện thật. Người này đạp cửa bước vào, ánh mắt tức tối nhìn Huyết Yêu như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Người này là Nguyệt Trinh.
Huyết Yêu có vẻ hoảng hốt khi trông thấy Nguyệt Trinh, đôi mắt hắn vẫn còn mở to nhìn ả. Ả biết Huyết Yêu đang nghĩ gì, chắc chắn hắn không ngờ ả lại trở về đây sớm như vậy. Chắc chắn hắn không tin ả lại cứu Hoàng Anh sớm hơn dự định như vậy.
Nguyệt Trinh quát tháo:
“Đừng nhìn tôi kiểu đó. Hữu Lực đó dành phần cứu nữ hoàng bóng đêm rồi. Tôi trở về đây là muốn hỏi anh một chuyện.”
Nguyệt Trinh cóc thèm quan tâm Huyết Yêu nghĩ gì, cóc thèm để tâm đến ánh mắt kinh ngạc của hắn bây giờ. Điều khiến ả tức giận là chuyện khác, ả tình cờ biết về sợi nghiệt duyên giữa hắn và Trúc Chi.
Huyết Yêu vẫn ngồi đó không nói câu nào cả. Nguyệt Trinh coi đó như là một sự đồng ý. Ả gào lên:
“Có phải anh biết về sợi nghiệt duyên giữa anh và tiểu chủ nhân hay không? Và vì lý do gì mà anh giấu tôi hả? Anh biết một trong hai người sẽ phải giết người còn lại kia mà.”
Huyết Yêu lúc này mới khôi phục bộ dạng lạnh lùng, thờ ơ bình thường của mình. Hắn nói:
“Vậy cô muốn ta phải làm sao?”
Nguyệt Trinh rút kiếm ra ngoài, đang trong tư thế chiến đấu với kẻ địch. Ả nói to:
“Thủy Hà công chúa đã chết trong tay chủ nhân Y Nguyên. Và bây giờ anh định nói với tôi rằng anh sẽ chết hoặc tiểu chủ nhân sẽ chết trong tay anh sao? Thế thì tôi sẽ giết anh trước, hoặc tôi sẽ chết để không phải chứng kiến cảnh tượng đó.”
Nguyệt Trinh nói xong thì tấn công Huyết Yêu ngay. Ả cầm kiếm đâm vào người Huyết Yêu và dĩ nhiên ả không phải đối thủ của hắn, hắn né được. Hắn chỉ dùng muốn cuốn sách để tự vệ, không hề ra một chiêu nào, mặc cho Nguyệt Trinh cố gắng tới gần hắn.
Đột nhiên ánh mắt của Huyết Yêu dừng trên chiếc nhẫn được đeo ở ngón trỏ của Nguyệt Trinh. Hắn chụp lấy cổ tay của ả và kéo về phía mình. Hắn ép Nguyệt Trinh nhìn sâu vào đôi mắt của hắn. Hắn nói:
“Cô vẫn còn giữ chiếc nhẫn ấy.”
Nguyệt Trinh cố thoát khỏi sự kiềm cặp của Huyết Yêu, nhưng không thành. Ả không hiểu vì sao hắn lại đổ dồn sự chú ý vào chiếc nhẫn của ả. Nhưng đôi mắt của ả khi nhìn vào đôi mắt của hắn như bị thôi miên, ả đột nhiên nhớ lại vài ký ức vụn vặt và ả cảm thấy kinh hoàng.
Huyết Yêu thì thầm:
“Cô thích ta, đúng chứ? Cho đến bây giờ cô vẫn còn giữ nó.”
Nguyệt Trinh yếu ớt nói:
“Tôi không hiểu anh đang nói gì. Anh làm ơn buông tôi ra, tôi không giết anh nữa.”
Huyết Yêu buông tay Nguyệt Trinh. Khi ả tưởng mình sắp thoát nạn đã bị hắn ôm vào lòng. Bờ môi của hắn áp lên môi ả khiến đầu ả ong ong, nửa muốn đẩy hắn ra, nửa lại không muốn. Dù sao lý trí của Nguyệt Trinh vẫn còn đủ lớn, ả vùng vằng thoát khỏi Huyết Yêu và tiện tay tát cho hắn một bạt tay.
Nguyệt Trinh kinh hãi hét toáng lên:
“Anh biết anh đang làm gì không?”
Huyết Yêu lại một lần nữa kéo Nguyệt Trinh đến gần và lại áp lên môi ả một lần nữa. Hắn buông môi ả ra trước, mũi của hắn chạm vào mũi của Nguyệt Trinh. Hắn dịu dàng nói, giọng nói ngọt ngào đến mức không thể tin một Huyết Yêu lạnh như băng lại có thể nói bằng giọng điệu đó:
“Nguyệt Trinh, nàng sẽ không rời khỏi ta một lần nào nữa. Ta không cho phép.”
Đôi mắt rực lửa tình ái của Huyết Yêu như muốn thiêu đốt đôi mắt của Nguyệt Trinh. Cuối cùng ả cũng chẳng thể nào chống cự hắn nữa, hoặc ả không muốn. Môi của ả tìm môi của Huyết Yêu và cả hai cứ thế hòa quyện vào nhau.
Tất cả cảnh tượng vừa rồi lọt vào mắt Trúc Chi. Cô đứng trước cửa, bàng hoàng nhìn vào bên trong, miệng vừa nôn ra một ngụm máu đen.
Tiếng hai thanh kiếm va chạm với nhau, tiếng Thiết Tân gào rú như kẻ điên trong khi đánh với Nhất Uy. Trong gã có vẻ hung hăng hơn khi đồng bọn xuất hiện, Nhất Uy đoán gã đang muốn ra oai với những người còn lại. Vậy thì Nhất Uy càng muốn gã bẻ mặt hơn, hoặc ít ra thần kiếm muốn Thiết Tân nhục nhã một phen.
Nhất Uy bay lên trần nhà, hướng mũi kiếm vào đỉnh đầu của Thiết Tân. Gã hoang mang dùng thanh kiếm của mình cản lại, nhưng vẫn bị sức mạnh của Nhất Uy áp đảo. Đôi mắt của Nhất Uy híp lại một đường, cậu dồn toàn bộ sức mạnh xuống lòng bàn tay và suýt nữa nhấn cả người Thiết Tân dính xuống sàn.
Thiết Tân bị ép đến đỏ mặt, hai đầu gối chạm đất khiến nó đau đớn. Ông già nhỏ nhắn thấy vậy liền bay đến dùng thanh đao của mình gạt thanh kiếm của Nhất Uy ra khỏi thanh kiếm của Thiết Tân. Lão xoay thanh đao kia và lao vào chém mạnh vào cậu. Kiếm khí của lão xé nát cánh cửa đằng sau lưng Nhất Uy. Nếu cậu không nhanh bay lên tránh một đường kiếm vô hình kia, cậu chắc đã bị nó cắt ra làm đôi.
Lão già nhỏ thó kia trông mạnh hơn so với cơ thể của lão, so với Thiết Tân còn có vẻ nhỉnh và khéo léo hơn. Lão đứng đó đánh giá Nhất Uy, nói đúng hơn là lão đang đánh giá thanh kiếm trên tay Nhất Uy. Cuối cùng lão cũng mở miệng nói:
“Thần kiếm Kim Quy mà lại bị thuần phục dưới tay một thằng nhóc tầm thường.”
Nhất Uy nghe rõ từng lời của lão già. Lão nhìn đã biết bên trong cậu có thần kiếm giúp đỡ, điều mà Thiết Tân không thể nhìn ra. Nhất Uy vội vàng trở lại bộ dạng của mình, không còn là bộ dáng của Hiếu Minh nữa.
Lão già vừa trông thấy Nhất Uy đã kinh hãi thốt lên:
“Kim Quy?”
Lão tự động lắc đầu, tự nói chuyện với chính mình:
“Không thể nào. Kim Quy đã chết, linh hồn đã biến thành một con rùa rồi kia mà. Chắc là người giống người mà thôi.”
Nhất Uy nhìn lão già và trong một phút đôi mắt của cậu đổi sang màu xám hoàn toàn. Cậu thu lại thanh kiếm, dùng đôi mắt của bậc trưởng bối nhìn lão già nhỏ thó kia. Xem chừng thần kiếm đang muốn biết người đàn ông kia là ai lại biết đến mình và Kim Quy.
Lão nhìn thấy đôi mắt xám của thần kiếm thì một lần nữa trở nên kích động. Thanh đao trong tay như muốn nhảy múa ăn mừng, không phải mừng vì gặp lại bạn cũ, mà mừng vì gặp lại đối thủ cũ.
Thần kiếm lúc này mới nhận ra người quen. Nhất Uy thốt ra cái tên của lão:
“Quang Đại. Lâu rồi không gặp.”
Quang Đại không chần chừ thêm nữa mà tiếp tục chém vào không khí một sát chiêu, chiêu thức này lão đã từng dùng khi đụng độ với Kim Quy. Lần trước Kim Quy suýt bại trận dưới chiêu thức này.
Nhất Uy nhẹ nhàng xoay mũi kiếm gạt phăng kiếm khí của Quang Đại, hai chân chạm vào cầu thang, tạo tư thế lơ lửng trên không. Kiếm khí của cả hai chạm vào nhau làm rung chuyển cả ngôi nhà. Đôi mắt Nhất Uy trở nên sắt lạnh, cậu chém trả vào không khí một sát chiêu giống như Quang Đại đã làm. Lão già né được và lại bắt đầu lao vào đấu kiếm với Nhất Uy.
Thiết Tân không chịu ngồi không chịu trận, gã muốn chứng tỏ bản thân không thua kém Nhất Uy. Thành ra Nhất Uy đấu với cả hai tên cùng một lúc, vừa cản đòn của Quang Đại, lại vừa vung kiếm chém vào người Thiết Tân.
Người mà Trúc Chi tìm gặp là Gia Khánh – thần phán xét đã vô tình trở thành cộng sự, cũng như bạn bè thân thiết với nhóm Trúc Chi. Ngay khi chia tay nhau trên Thiên giới, Gia Khánh đã bắt kịp Trúc Chi và đưa cho cô một tín vật. Đó là một sợi dây màu đỏ dài khoảng một gang tay và dặn dò:
“Khi nào cô gặp khó khăn, có thể căng sợi dây này và gõ ba lần, ta sẽ xuất hiện.”
Trúc Chi không từ chối và còn giữ đến bây giờ. Cô không muốn giết chết Thiết Tân, không muốn phá tan điều luật mà Huyết Yêu ngầm giao ước, nhưng cô cũng không thể nào để gã sống sót. Cô chỉ đành gọi trợ thủ là Gia Khánh đến giúp đỡ.
Thanh Trì Minh Nghĩa cùng Gia Khánh đang đánh một ván cờ chưa thể phân thắng bại tại nhà của Minh Nghĩa. Lúc này, Gia Khánh mới nhìn thấy tín hiệu cầu sự giúp đỡ của Trúc Chi. Y lập tức đứng dậy, định bụng sẽ rời đi trong âm thầm.
Minh Nghĩa thoáng thấy trên mặt Gia Khánh hiện lên ý cười, gã ngăn cản:
“Anh mà không đánh xong ván cờ thì không được đi đâu hết.”
Gia Khánh đứng dậy, dĩ nhiên không muốn ngồi lại lâu hơn. Nhưng y cũng không thể nào cứ thế mà rời đi, y biết rõ tính cách của Minh Nghĩa, gã là loại người truy tìm nguyên nhân đến cùng.
Gia Khánh cuối cùng cũng giải thích:
“Trúc Chi gọi. Chắc cô ấy đang gặp rắc rối. Ta phải đi ngay.”
Minh Nghĩa nghe vậy cũng đứng dậy với Gia Khánh. Gã cười nói:
“Vậy thì em sẽ đi với anh. Sau đó, chúng ta trở lại chơi tiếp ván cờ.”
Gia Khánh muốn gặp riêng Trúc Chi, nên định tìm lý do từ chối:
“Nhưng mà...”
Minh Nghĩa đã kịp cướp lời Gia Khánh và không cho y được phản đối ý định của mình:
“Một là cả hai cùng đi. Hai là không ai được rời khỏi đây.”
Gia Khánh bất lực đành cùng Minh Nghĩa đến gặp Trúc Chi. Rất nhanh hai người đã đến trường học. Họ thấy Trúc Chi đang đứng trước cửa phòng bác bảo vệ, đang thấp thỏm đợi họ.
Gia Khánh xuất hiện với nụ cười trên môi. Y vẫy tay chào Trúc Chi. Y cố tỏ ra bình thường nhất, y sợ với con mắt sành sỏi của Minh Nghĩa, gã sẽ phát hiện ra tình ý mà y dành cho Trúc Chi. Y ho vài cái rồi mới hỏi Trúc Chi:
“Cô cần tôi giúp gì sao?”
Trúc Chi thấy Minh nghĩa cùng đi với Gia Khánh cũng chẳng hỏi nguyên nhân gì. Cô biết hai người này thường hay đi chung lắm. Cô nhanh chóng kể cho họ nghe về điềm báo của mình, cũng như kế hoạch của cô và Vô Ảnh, của Huyết Yêu.
Minh nghĩa cười khà khà:
“Sao mà giống như chuyện mà tui khoái vậy kìa. Thôi, chúng ta đi đập cho cái tên Thiết Tân đó một trận đã đời đi.” Minh Nghĩa kéo Trúc Chi và Gia Khánh đến gần mình, rồi phất tay giúp cả ba biến mất đến nhà thầy Hóa.
Lúc này một mình Nhất Uy cân cả ba tên - trừ tên đang đứng dựa lưng vào cửa. Quang Đại vừa tung một cú đá vào ngực Nhất Uy khiến cậu văng ra xa, lưng của cậu đụng phải tên đang dựa lưng vào cửa ấy.
Trúc Chi tức giận rút cây trâm trên đầu và đâm đáp trả lão. Cây trâm đâm một nhát vào lưng khiến lão rú lên đau đớn. Lão định xoay người trả đủa Trúc Chi, nhưng Gia Khánh nhanh hơn lão, y đứng chắn trước mặt cô và lão.
Nhất Uy đột nhiên rú lên đau đớn. Thì ra tên đứng dựa lưng đã làm gì cậu. Trúc Chi thấy Nhất Uy ngã xuống đất, mặt bắt đầu tím tái. Cô chạy đến đỡ lấy Nhất Uy và cô trông thấy rõ ràng thứ đã đâm cậu. Đó là một vật nhọn mọc ra từ bàn tay của tên đàn ông bảnh bao kia. Cô dùng tốc độ tia chớp chém đứt nó.
Tên đàn ông đau đớn ôm lấy bàn tay của mình, trợn trừng mắt nhìn Trúc Chi. Bởi vì tốc độ của cô nhanh đến mức gã không kịp trở tay, cũng không kịp nhìn thấy hành động của cô.
Trúc Chi nhìn thấy máu đen chảy ra từ lưng của Nhất Uy. Cô đoán vật nhọn mọc ra từ cơ thể gã kia nhất định chứa độc. Nhưng cô chưa kịp bắt gã lại, ép gã đưa ra thuốc giải, gã đã lặn mất tâm.
Trúc Chi gào lên cho Gia Khánh nghe:
“Những tên ở đây không được phép trở về với chủ nhân của chúng. Hai người có thể giúp tôi bắt chúng không? Tôi sẽ đưa Nhất Uy đi trước, hình như em ấy trúng độc.”
Gia Khánh và Minh Nghĩa gật đầu. Trúc Chi yên tâm ôm Nhất Uy biến mất.
Huyết Yêu đang ngồi trong thư viện của mình, cánh cửa khép hờ. Tiểu Bạch vừa bưng một ly trà nóng cho hắn. Huyết Yêu thấy Tiểu Bạch vào liền nói:
“Cô ấy chưa đến sao?”
Tiểu Bạch nghĩ “cô ấy” trong câu hỏi vừa rồi đang ám chỉ Trúc Chi nên mới gật đầu:
“Dạ chưa.”
Huyết Yêu ra hiệu cho Tiểu Bạch rời đi, không quên dặn dò:
“Để cửa đó và rời đi một chút đi. Rất nhanh cô ấy sẽ tới thôi.”
Tiểu Bạch định hỏi làm sao Huyết Yêu đi cứu Hoàng Anh mà lại về nhanh như vậy, lại còn ngồi rất thoải mái, như đã chắc chắn đã cứu được Hoàng Anh và Vô Ảnh rồi. Nhưng với tính cách nhút nhát của nó, nó không dám hỏi Huyết Yêu quá nhiều, chỉ lẳng lặng rời đi.
Mười phút sau, có người xuất hiện bên trong thư viện thật. Người này đạp cửa bước vào, ánh mắt tức tối nhìn Huyết Yêu như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Người này là Nguyệt Trinh.
Huyết Yêu có vẻ hoảng hốt khi trông thấy Nguyệt Trinh, đôi mắt hắn vẫn còn mở to nhìn ả. Ả biết Huyết Yêu đang nghĩ gì, chắc chắn hắn không ngờ ả lại trở về đây sớm như vậy. Chắc chắn hắn không tin ả lại cứu Hoàng Anh sớm hơn dự định như vậy.
Nguyệt Trinh quát tháo:
“Đừng nhìn tôi kiểu đó. Hữu Lực đó dành phần cứu nữ hoàng bóng đêm rồi. Tôi trở về đây là muốn hỏi anh một chuyện.”
Nguyệt Trinh cóc thèm quan tâm Huyết Yêu nghĩ gì, cóc thèm để tâm đến ánh mắt kinh ngạc của hắn bây giờ. Điều khiến ả tức giận là chuyện khác, ả tình cờ biết về sợi nghiệt duyên giữa hắn và Trúc Chi.
Huyết Yêu vẫn ngồi đó không nói câu nào cả. Nguyệt Trinh coi đó như là một sự đồng ý. Ả gào lên:
“Có phải anh biết về sợi nghiệt duyên giữa anh và tiểu chủ nhân hay không? Và vì lý do gì mà anh giấu tôi hả? Anh biết một trong hai người sẽ phải giết người còn lại kia mà.”
Huyết Yêu lúc này mới khôi phục bộ dạng lạnh lùng, thờ ơ bình thường của mình. Hắn nói:
“Vậy cô muốn ta phải làm sao?”
Nguyệt Trinh rút kiếm ra ngoài, đang trong tư thế chiến đấu với kẻ địch. Ả nói to:
“Thủy Hà công chúa đã chết trong tay chủ nhân Y Nguyên. Và bây giờ anh định nói với tôi rằng anh sẽ chết hoặc tiểu chủ nhân sẽ chết trong tay anh sao? Thế thì tôi sẽ giết anh trước, hoặc tôi sẽ chết để không phải chứng kiến cảnh tượng đó.”
Nguyệt Trinh nói xong thì tấn công Huyết Yêu ngay. Ả cầm kiếm đâm vào người Huyết Yêu và dĩ nhiên ả không phải đối thủ của hắn, hắn né được. Hắn chỉ dùng muốn cuốn sách để tự vệ, không hề ra một chiêu nào, mặc cho Nguyệt Trinh cố gắng tới gần hắn.
Đột nhiên ánh mắt của Huyết Yêu dừng trên chiếc nhẫn được đeo ở ngón trỏ của Nguyệt Trinh. Hắn chụp lấy cổ tay của ả và kéo về phía mình. Hắn ép Nguyệt Trinh nhìn sâu vào đôi mắt của hắn. Hắn nói:
“Cô vẫn còn giữ chiếc nhẫn ấy.”
Nguyệt Trinh cố thoát khỏi sự kiềm cặp của Huyết Yêu, nhưng không thành. Ả không hiểu vì sao hắn lại đổ dồn sự chú ý vào chiếc nhẫn của ả. Nhưng đôi mắt của ả khi nhìn vào đôi mắt của hắn như bị thôi miên, ả đột nhiên nhớ lại vài ký ức vụn vặt và ả cảm thấy kinh hoàng.
Huyết Yêu thì thầm:
“Cô thích ta, đúng chứ? Cho đến bây giờ cô vẫn còn giữ nó.”
Nguyệt Trinh yếu ớt nói:
“Tôi không hiểu anh đang nói gì. Anh làm ơn buông tôi ra, tôi không giết anh nữa.”
Huyết Yêu buông tay Nguyệt Trinh. Khi ả tưởng mình sắp thoát nạn đã bị hắn ôm vào lòng. Bờ môi của hắn áp lên môi ả khiến đầu ả ong ong, nửa muốn đẩy hắn ra, nửa lại không muốn. Dù sao lý trí của Nguyệt Trinh vẫn còn đủ lớn, ả vùng vằng thoát khỏi Huyết Yêu và tiện tay tát cho hắn một bạt tay.
Nguyệt Trinh kinh hãi hét toáng lên:
“Anh biết anh đang làm gì không?”
Huyết Yêu lại một lần nữa kéo Nguyệt Trinh đến gần và lại áp lên môi ả một lần nữa. Hắn buông môi ả ra trước, mũi của hắn chạm vào mũi của Nguyệt Trinh. Hắn dịu dàng nói, giọng nói ngọt ngào đến mức không thể tin một Huyết Yêu lạnh như băng lại có thể nói bằng giọng điệu đó:
“Nguyệt Trinh, nàng sẽ không rời khỏi ta một lần nào nữa. Ta không cho phép.”
Đôi mắt rực lửa tình ái của Huyết Yêu như muốn thiêu đốt đôi mắt của Nguyệt Trinh. Cuối cùng ả cũng chẳng thể nào chống cự hắn nữa, hoặc ả không muốn. Môi của ả tìm môi của Huyết Yêu và cả hai cứ thế hòa quyện vào nhau.
Tất cả cảnh tượng vừa rồi lọt vào mắt Trúc Chi. Cô đứng trước cửa, bàng hoàng nhìn vào bên trong, miệng vừa nôn ra một ngụm máu đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.