Chương 398: Ảo Ảnh
Muội Nương
30/10/2022
Cố Nhi đã bị bắt giam trong sự kinh ngạc đến nổi tròng mắt của ả suýt chút nữa rớt ra ngoài vì trợn trừng quá nhiều. Ả bị Ngọc Điền ném một cách không thương tiếc vào một gian phòng tối thui. Ả không thể nào tin được rằng Nguyên Sâm đã phát hiện ra ả là gián điệp, ả đâu tỏ ra có bất cứ sơ hở nào, làm sao lão nhận ra chứ?
Cố Nhi già mồm gào lên:
“Thả ta ra, tên Ngọc Điền xấu xí. Chủ nhân sẽ nói gì nếu biết ngươi bắt giam ta hả?”
Khi ấy Ngọc Điền chỉ lạnh lùng nói với ả:
“Loại người phản bội chủ nhân như ngươi, ta sẽ sớm quay lại lấy đầu. Ngươi cứ chờ đó đi.”
Cố Nhi tức giận ném nắm đấm vào không khí và chửi thề một tràng dài. Ngọc Điền chưa bao giờ dám giở cái giọng đó với ả nếu như gã không biết ả chính là kẻ phản bội. Nói như vậy, Nguyên Sâm đã phát hiện ra ả “hú hí” với Huyết Yêu rồi đây.
Cố Nhi nắm vào nắm cửa chuẩn bị mở nó ra và ả la toáng lên vì đau. Nắm cửa khiến lòng bàn tay ả bỏng rát. Ả cẩn thận dùng thần lực cố thoát khỏi nơi này, nhưng bị đánh văng ngược trở lại trong căn phòng.
Khi Cố Nhi đang hoảng hốt không biết phải làm gì thì một giọng nói vang lên từ cuối phòng:
“Đừng có cố nữa, chị đã thử nhiều lần và thất bại rồi.”
Cố Nhi nhận ra giọng nói quen thuộc này là của Hoàng Anh. Thì ra ả bị ném vào gian phòng có Hoàng Anh bên trong. Nguyên Sâm đã giam cả hai vào một gian phòng được phong ấn rất kỹ càng phòng trường hợp cả hai trốn thoát đây mà.
Cố Nhi mò tới chổ Hoàng Anh. Ban đầu ả tự hỏi làm sao chị ấy không dùng thần lực làm cho căn phòng này có thêm chút ánh sáng, nhưng chợt nhớ ra chính ả cũng chẳng dùng thần lực gì cả, nên không mở miệng hỏi nữa. Tay của ả chỉ chạm nhẹ vào vạt áo của Hoàng Anh, coi như chào hỏi đối phương.
Hoàng Anh thì thắc mắc:
“Làm sao mà cũng bị nhốt vô đây?”
Cố Nhi buồn rầu nói:
“Nguyên Sâm đã phát hiện em là nội gián của Huyết Yêu.”
Hoáng Anh kinh ngạc:
“Bà cô bé bỏng của tôi ơi, làm cách nào mà em cũng bị Huyết Yêu dụ được vậy?”
Cố Nhi nhúng vai trả lời (nhưng chắc Hoàng Anh không thấy cái nhúng vai ấy):
“Em nghĩ cùng lý do với chị. Hắn biết người mà chúng ta quan tâm. Hắn hứa sẽ cho em gặp lại chủ nhân.”
“Nói vậy mục đích chúng ta không giống nhau đâu. Chị đây vì lời hứa bảo vệ tiểu ma vương mà trở thành người của Huyết Yêu.”
Cố Nhi biết chín phần là vì tiểu ma vương, một phần còn lại nhất định liên quan đến anh chàng Hữu Lực kia hơn. Ả tính buông lời chọc ghẹo thì nghe Hoàng Anh nói:
“Chúng ta phải nghĩ cách truyền tin cho Huyết Yêu biết. Chị sợ Nguyên Sâm đã bắt đầu cái kế hoạch tẫm máu của lão rồi đấy và chúng ta sẽ bị hành hình sớm thôi.”
Cố Nhi ré lên:
“Súy nữa thì quên. Nguyên Sâm chắc đã phát hiện ra quỷ kiếm biến mất rồi. Không biết lão ấy phát hiện ra từ lúc nào, nhưng nếu phát hiện ngay từ đầu em là người của Huyết Yêu thì có thể sâu chuỗi trong tay em đã bị tráo đổi. Có khi sâu chuỗi kia sẽ gây hại cho hắn và cả tiểu ma vương.”
Hoàng Anh thở dài:
“Nơi này bị phong ấn. Nguyên Sâm biết chúng ta chắc chắn sẽ dùng thần lực, nên lão đã nhốt chúng ta vào đây và chúng ta không có cách nào phá nó được.”
Cố Nhi nảy ra một ý hay ho, ả cười khà khà đầy hả hê. Ả nhanh tay lôi ra một con rắn màu đỏ nhỏ xíu và nói:
“Thứ này có thể ra ngoài kia. Nguyên Sâm không biết đến sự tồn tại của nó và em phải thán phục trí thông minh của Huyết Yêu. Hắn đã (bằng cách nào đó) giúp con rắn này qua mặt mọi tà thuật của những người khác và không bị ảnh hưởng bởi chúng.”
Hoàng Anh cũng trở nên hồi hộp theo. Ả trông chờ thứ gì đó như thế và nếu nó giúp họ luồng thông tin ra ngoài thì ả hy vọng họ sẽ phái người tới giúp họ thoát khỏi nơi . Khi Cố Nhi thả thành công con rắn ra ngoài cửa sổ thì hai người phụ nữ mừng rỡ đến mức ôm chầm lấy nhau.
Trúc Chi đang rất hoang mang, cố chùi sạch máu trên miệng. Chuyện quái gì đang diễn ra với cô vậy chứ? Cô cố gọi Hắc Ma nhiều lần, nhưng nó không xuất hiện, có thể nó biết tình trạng hiện giờ của cô ra sao. Việc nó không xuất hiện khi cô gọi cô cũng chỉ nghĩ rằng nó đang thấm mệt sau khi cố hồi sinh sinh lực cho cô mà thôi.
Bỗng dưng trên tay của Trúc Chi xuất hiện một thanh đoản kiếm nhỏ, dài gần bằng một con dao thái bình thường, lưỡi kiếm cong và có đuôi hình rồng và cô ngờ ngợ đây là một hình dạng khác của quỷ kiếm. Cô nắm chặt nó trong tay, trong đầu như có một giọng nói đang gào thét:
“Giết. Giết chết tất cả.”
Trúc Chi lắc đầu xua đi ý nghĩ kỳ quái kia, đồng thời ném mạnh thanh kiếm nhỏ ấy đi, nhưng nó cứ dính chặt trên tay của cô. Đồng tử của cô co giãn và rõ ràng cô vừa nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua gương đang cười độc ác.
Trúc Chi kinh hãi thốt lên:
“Cái quái gì vậy?”
Nhưng cái bóng phả chiếu trong gường không hề cử động môi một chút nào cả, nó chỉ đứng đó cười với cô, trên tay vẫn còn cầm thanh đoản kiếm múa mấy một cách điên loạn. Cô có thể nghe được cả giọng cười quái dị của nó.
Người trong gương dường như là Trúc Chi, mà lại không phải là cô. Nó chỉ giống cô ở khuôn mặt, còn đôi mắt đầy sát khí đó chắc chắn không phải là cô. Nó nói với cô:
“Ra ngoài và giết tất cả chúng đi.”
Trúc Chi lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng rụng rợn này. Cô sợ hãi quá độ, liền đâm một nhát đao vào trong gương khiến nó nứt ra, tạo một âm thanh đủ lớn để ai đó nghe được. Nhưng dương như điều đó chỉ càng khiến người trong gương trông thích thú hơn, nó nhếch miệng cười với cô, đưa tay ra khỏi gương và chụp lấy cổ của cô.
Trúc Chi bàng hoàng khi nhận ra người trong gương có thể thò tay ra và chạm vào người mình. Cô cảm thấy bàn tay thô ráp, sần sùi kia đang bấu chặt những ngón tay đen sì lên làn da mịn màn của mình và bắt đầu khiến cô đau đớn.
Trúc Chi nhắm mắt định thần, cô sợ rằng bản thân vẫn chưa khôi phục nguyên khí hoàn toàn, có thể đó là di chứng, hoặc chỉ là ảo giác mà thôi. Nhưng rõ là bàn tay kia vẫn chưa buông cô ra. Tay còn lại của nó nắm chặt tay cầm kiếm của cô, điều khiển cả cánh tay của cô. Vậy mà cô không thể kháng cự sức mạnh của nó, cô chỉ đứng đó liếc nhìn mũi kiếm đang từ từ chạm vào cổ của mình.
Có tiếng đập cửa ở bên ngoài và giọng nói của Tiểu Bạch vang lên:
“Chị không sao chứ? Chị đã ở trong đó quá lâu và mọi người đã bàn gần xong cả kế hoạch luôn.”
Trúc Chi giật mình nhìn lại mình trong gương một lần nữa. Ở đó không còn cánh tay nào giữ cô nữa, cũng không còn thấy đôi mắt độc ác đang nhì cô nữa. Người trong gương lúc này đang thản thốt nhìn lấy cô, nó chạm tay lên mí mắt như cô đang chạm và không có thanh kiếm nào nằm trong tay cô cả.
Trúc Chi tự nhủ thầm:
“Là ảo giác sao?”
“Chị ơi?” Tiểu Bạch cố gọi một lần nữa.
Trúc Chi trả lời:
“Đợi chị một chút.”
Trúc Chi vội vàng xóa đi tất cả vết máu và giả bộ bình tĩnh đi ra ngoài. Tránh cho mọi người lo lắng cho cô lần nữa, tránh cho họ nghĩ rằng cô bị điên, cô quyết địn sẽ không nói cho ai biết chuyện vừa rồi.
Trúc Chi thò đầu ra và thấy Tiểu Bạch đang lo lắng nhìn cô. Cô cười với nó coi như trấn an nó, nhanh chóng bước ra ngoài và nói:
“Chị không sao, chỉ đau bụng chút thôi, chị nghĩ do mấy bửa nay không ăn uống ngon lành lắm. Với lại đây là nhà của thần giữ của, sao có nguy hiểm nào rình rập chứ?”
Tiểu Bạch dĩ nhiên tin hoàn toàn nhữn gì cô vừa nói. Nó cùng Trúc Chi ra ngoài. Trúc Chi thở một hơi dài, cổ của cô vẫn còn đau rát một cách kì cục và cô không chắc nó có vết thương trên đấy không hay chỉ là do cô tưởng tượng ra. Có lẽ tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là ảo giác. Đây là đâu chứ, đây là nhà Huyết Yêu, không thể có chuyện kì lạ như thế diễn ra được.
Huyết Yêu đang cầm trên tay một con rắn nhỏ, Trúc Chi nhận ra nó giống như Cố Nhi trong dạng con rắn. Lẽ nào ả đã truyền tin tức quan trọng đến đây ư. Trong lúc cô giằng co với ảo ảnh trong gương thì đúng như Tiểu Bạch nói, họ đã gần như bàn xong kế hoạch.
Huyết Yêu vừa thấy Trúc Chi là giải thích ngay:
“Cố Nhi đã bị bắt giam, Nguyên Sâm đã phát hiện ra ả làm nội gián của ta lâu nay. Ta chắc chắn sâu chuỗi trong tay của ta là giả rồi. Chúng ta phải nhanh hơn. Nguyên Sâm đã bắt đầu hành động rồi. Cố Nhi còn truyền tin Hoàng Anh cùng với ả bị giam trong một căn phòng bị phong ấn. Cả hai người họ đều không thể thoát ra khỏi đó.”
Trúc Chi liếc thấy Vô Ảnh đang căng thẳng vô cùng. Cô có cảm tưởng anh chẳng muốn ngồi thêm phút giây nào nữa đâu. Dương như Huyết Yêu cũng có cảm nhận như cô nên hắn đề nghị với Vô Ảnh:
“Vô Ảnh đi cứu Hoàng Anh đi, ta lo Nguyên Sâm sẽ giết cô ta sớm hơn dự kiến. Cố Nhi nói rằng họ đã bị giam trong một căn phòng bị niêm phong sức mạnh. Tức là họ sẽ rất dễ chết. Ta sẽ nhờ Nguyệt Trinh dẫn đệ đến đó.”
Vô Ảnh nhét chiếc hộp trầm hương vào trong túi áo, không mong chờ thêm phút giây nào nữa khi được rời khỏi nơi này. Anh nói:
“Xong việc, em sẽ cùng đến tiếp ứng.”
Nguyệt Trinh ôm Diệu Khang một cái rồi mới rời đi cùng Vô Ảnh. Diệu Khang chắc cũng muốn đi, nhưng y biết họ sẽ còn gặp nhau tại cổng Vô định, nên ngồi xuống ghế, tiếp tục trầm mặc.
Trúc Chi nói với theo:
“Anh phải cứu Cố Nhi nữa nhé. Chị ấy đã giúp em rất nhiều khi còn bị bắt.”
Vô Ảnh cùng Nguyệt Trinh đã rời đi hẳn. Căn phòng lúc này chìm vào tĩnh lặng một cách đáng sợ. Cần có ai đó phá vỡ bức tường vô hình ngay lúc này và Thanh Lâm nghĩ mình nên nhận cái trọng trách lớn lao ấy. Nó hồ khởi mở lời:
“Kế hoạch sao thầy ơi?”
Huyết Yêu cũng muốn làm cho nhanh kế hoạch lần này. Hắn bình tĩnh chỉ huy cả đội, như những lần trước:
“Nhất Uy sẽ phong ấn Bạch kê tinh trở lại phiến đá nhốt linh hồn của ả trên núi Thất Diệu. Triều Nghê đi cùng Nhất Uy đi. Ta sợ ả Bạch kê tinh đó không đi một mình đâu.”
Triều Nghê hưng phấn đồng ý cả hai tay, Nhất Uy thề với trời rằng cậu thà đi với thằng Lâm còn hơn là đi với Triều Nghê. Nhưng cậu cũng biết mối nguy hiểm phía trước và cậu sợ thằng Lâm sẽ bị ả Bạch kê tinh giết hại.
Huyết Yêu hỏi Nhất Uy:
“Trò kham nổi ả ta chứ? Trước đây có lần ả ta cùng Kim Quy đã đánh một tận và bại dưới tay cha của trò. Ta đồ rằng lần này ả muốn giết trò cho hả dạ.”
Triều Nghê hung hăng đáp:
“Như vậy quá nguy hiểm. Sao chú để ảnh đi được.”
Nhất Uy nói, mặc cho Triều Nghê phản đối như thế nào:
“Em có thể xử lý được. Thần kiếm đã từng đối phó với ả, nên em chắc có thể kham nổi.”
Triều Nghê vẫn còn muốn phản đối:
“Nhưng mà...”
Huyết Yêu nhanh hơn đã chặn họng nó lại:
“Có con đi cùng Nhất Uy mà. Ta tin con có thể giúp thằng bé đối phó với con gà ấy.”
Như vậy Triều Nghê còn chấp nhận được. Nó sẽ đi cùng Nhất Uy, nó sẽ canh chừng cho cậu ấy. Nó sẽ thẳng tay giết chết con gà đó nếu ả dám làm Nhất Uy của nó bị thương.
Cố Nhi già mồm gào lên:
“Thả ta ra, tên Ngọc Điền xấu xí. Chủ nhân sẽ nói gì nếu biết ngươi bắt giam ta hả?”
Khi ấy Ngọc Điền chỉ lạnh lùng nói với ả:
“Loại người phản bội chủ nhân như ngươi, ta sẽ sớm quay lại lấy đầu. Ngươi cứ chờ đó đi.”
Cố Nhi tức giận ném nắm đấm vào không khí và chửi thề một tràng dài. Ngọc Điền chưa bao giờ dám giở cái giọng đó với ả nếu như gã không biết ả chính là kẻ phản bội. Nói như vậy, Nguyên Sâm đã phát hiện ra ả “hú hí” với Huyết Yêu rồi đây.
Cố Nhi nắm vào nắm cửa chuẩn bị mở nó ra và ả la toáng lên vì đau. Nắm cửa khiến lòng bàn tay ả bỏng rát. Ả cẩn thận dùng thần lực cố thoát khỏi nơi này, nhưng bị đánh văng ngược trở lại trong căn phòng.
Khi Cố Nhi đang hoảng hốt không biết phải làm gì thì một giọng nói vang lên từ cuối phòng:
“Đừng có cố nữa, chị đã thử nhiều lần và thất bại rồi.”
Cố Nhi nhận ra giọng nói quen thuộc này là của Hoàng Anh. Thì ra ả bị ném vào gian phòng có Hoàng Anh bên trong. Nguyên Sâm đã giam cả hai vào một gian phòng được phong ấn rất kỹ càng phòng trường hợp cả hai trốn thoát đây mà.
Cố Nhi mò tới chổ Hoàng Anh. Ban đầu ả tự hỏi làm sao chị ấy không dùng thần lực làm cho căn phòng này có thêm chút ánh sáng, nhưng chợt nhớ ra chính ả cũng chẳng dùng thần lực gì cả, nên không mở miệng hỏi nữa. Tay của ả chỉ chạm nhẹ vào vạt áo của Hoàng Anh, coi như chào hỏi đối phương.
Hoàng Anh thì thắc mắc:
“Làm sao mà cũng bị nhốt vô đây?”
Cố Nhi buồn rầu nói:
“Nguyên Sâm đã phát hiện em là nội gián của Huyết Yêu.”
Hoáng Anh kinh ngạc:
“Bà cô bé bỏng của tôi ơi, làm cách nào mà em cũng bị Huyết Yêu dụ được vậy?”
Cố Nhi nhúng vai trả lời (nhưng chắc Hoàng Anh không thấy cái nhúng vai ấy):
“Em nghĩ cùng lý do với chị. Hắn biết người mà chúng ta quan tâm. Hắn hứa sẽ cho em gặp lại chủ nhân.”
“Nói vậy mục đích chúng ta không giống nhau đâu. Chị đây vì lời hứa bảo vệ tiểu ma vương mà trở thành người của Huyết Yêu.”
Cố Nhi biết chín phần là vì tiểu ma vương, một phần còn lại nhất định liên quan đến anh chàng Hữu Lực kia hơn. Ả tính buông lời chọc ghẹo thì nghe Hoàng Anh nói:
“Chúng ta phải nghĩ cách truyền tin cho Huyết Yêu biết. Chị sợ Nguyên Sâm đã bắt đầu cái kế hoạch tẫm máu của lão rồi đấy và chúng ta sẽ bị hành hình sớm thôi.”
Cố Nhi ré lên:
“Súy nữa thì quên. Nguyên Sâm chắc đã phát hiện ra quỷ kiếm biến mất rồi. Không biết lão ấy phát hiện ra từ lúc nào, nhưng nếu phát hiện ngay từ đầu em là người của Huyết Yêu thì có thể sâu chuỗi trong tay em đã bị tráo đổi. Có khi sâu chuỗi kia sẽ gây hại cho hắn và cả tiểu ma vương.”
Hoàng Anh thở dài:
“Nơi này bị phong ấn. Nguyên Sâm biết chúng ta chắc chắn sẽ dùng thần lực, nên lão đã nhốt chúng ta vào đây và chúng ta không có cách nào phá nó được.”
Cố Nhi nảy ra một ý hay ho, ả cười khà khà đầy hả hê. Ả nhanh tay lôi ra một con rắn màu đỏ nhỏ xíu và nói:
“Thứ này có thể ra ngoài kia. Nguyên Sâm không biết đến sự tồn tại của nó và em phải thán phục trí thông minh của Huyết Yêu. Hắn đã (bằng cách nào đó) giúp con rắn này qua mặt mọi tà thuật của những người khác và không bị ảnh hưởng bởi chúng.”
Hoàng Anh cũng trở nên hồi hộp theo. Ả trông chờ thứ gì đó như thế và nếu nó giúp họ luồng thông tin ra ngoài thì ả hy vọng họ sẽ phái người tới giúp họ thoát khỏi nơi . Khi Cố Nhi thả thành công con rắn ra ngoài cửa sổ thì hai người phụ nữ mừng rỡ đến mức ôm chầm lấy nhau.
Trúc Chi đang rất hoang mang, cố chùi sạch máu trên miệng. Chuyện quái gì đang diễn ra với cô vậy chứ? Cô cố gọi Hắc Ma nhiều lần, nhưng nó không xuất hiện, có thể nó biết tình trạng hiện giờ của cô ra sao. Việc nó không xuất hiện khi cô gọi cô cũng chỉ nghĩ rằng nó đang thấm mệt sau khi cố hồi sinh sinh lực cho cô mà thôi.
Bỗng dưng trên tay của Trúc Chi xuất hiện một thanh đoản kiếm nhỏ, dài gần bằng một con dao thái bình thường, lưỡi kiếm cong và có đuôi hình rồng và cô ngờ ngợ đây là một hình dạng khác của quỷ kiếm. Cô nắm chặt nó trong tay, trong đầu như có một giọng nói đang gào thét:
“Giết. Giết chết tất cả.”
Trúc Chi lắc đầu xua đi ý nghĩ kỳ quái kia, đồng thời ném mạnh thanh kiếm nhỏ ấy đi, nhưng nó cứ dính chặt trên tay của cô. Đồng tử của cô co giãn và rõ ràng cô vừa nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua gương đang cười độc ác.
Trúc Chi kinh hãi thốt lên:
“Cái quái gì vậy?”
Nhưng cái bóng phả chiếu trong gường không hề cử động môi một chút nào cả, nó chỉ đứng đó cười với cô, trên tay vẫn còn cầm thanh đoản kiếm múa mấy một cách điên loạn. Cô có thể nghe được cả giọng cười quái dị của nó.
Người trong gương dường như là Trúc Chi, mà lại không phải là cô. Nó chỉ giống cô ở khuôn mặt, còn đôi mắt đầy sát khí đó chắc chắn không phải là cô. Nó nói với cô:
“Ra ngoài và giết tất cả chúng đi.”
Trúc Chi lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng rụng rợn này. Cô sợ hãi quá độ, liền đâm một nhát đao vào trong gương khiến nó nứt ra, tạo một âm thanh đủ lớn để ai đó nghe được. Nhưng dương như điều đó chỉ càng khiến người trong gương trông thích thú hơn, nó nhếch miệng cười với cô, đưa tay ra khỏi gương và chụp lấy cổ của cô.
Trúc Chi bàng hoàng khi nhận ra người trong gương có thể thò tay ra và chạm vào người mình. Cô cảm thấy bàn tay thô ráp, sần sùi kia đang bấu chặt những ngón tay đen sì lên làn da mịn màn của mình và bắt đầu khiến cô đau đớn.
Trúc Chi nhắm mắt định thần, cô sợ rằng bản thân vẫn chưa khôi phục nguyên khí hoàn toàn, có thể đó là di chứng, hoặc chỉ là ảo giác mà thôi. Nhưng rõ là bàn tay kia vẫn chưa buông cô ra. Tay còn lại của nó nắm chặt tay cầm kiếm của cô, điều khiển cả cánh tay của cô. Vậy mà cô không thể kháng cự sức mạnh của nó, cô chỉ đứng đó liếc nhìn mũi kiếm đang từ từ chạm vào cổ của mình.
Có tiếng đập cửa ở bên ngoài và giọng nói của Tiểu Bạch vang lên:
“Chị không sao chứ? Chị đã ở trong đó quá lâu và mọi người đã bàn gần xong cả kế hoạch luôn.”
Trúc Chi giật mình nhìn lại mình trong gương một lần nữa. Ở đó không còn cánh tay nào giữ cô nữa, cũng không còn thấy đôi mắt độc ác đang nhì cô nữa. Người trong gương lúc này đang thản thốt nhìn lấy cô, nó chạm tay lên mí mắt như cô đang chạm và không có thanh kiếm nào nằm trong tay cô cả.
Trúc Chi tự nhủ thầm:
“Là ảo giác sao?”
“Chị ơi?” Tiểu Bạch cố gọi một lần nữa.
Trúc Chi trả lời:
“Đợi chị một chút.”
Trúc Chi vội vàng xóa đi tất cả vết máu và giả bộ bình tĩnh đi ra ngoài. Tránh cho mọi người lo lắng cho cô lần nữa, tránh cho họ nghĩ rằng cô bị điên, cô quyết địn sẽ không nói cho ai biết chuyện vừa rồi.
Trúc Chi thò đầu ra và thấy Tiểu Bạch đang lo lắng nhìn cô. Cô cười với nó coi như trấn an nó, nhanh chóng bước ra ngoài và nói:
“Chị không sao, chỉ đau bụng chút thôi, chị nghĩ do mấy bửa nay không ăn uống ngon lành lắm. Với lại đây là nhà của thần giữ của, sao có nguy hiểm nào rình rập chứ?”
Tiểu Bạch dĩ nhiên tin hoàn toàn nhữn gì cô vừa nói. Nó cùng Trúc Chi ra ngoài. Trúc Chi thở một hơi dài, cổ của cô vẫn còn đau rát một cách kì cục và cô không chắc nó có vết thương trên đấy không hay chỉ là do cô tưởng tượng ra. Có lẽ tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là ảo giác. Đây là đâu chứ, đây là nhà Huyết Yêu, không thể có chuyện kì lạ như thế diễn ra được.
Huyết Yêu đang cầm trên tay một con rắn nhỏ, Trúc Chi nhận ra nó giống như Cố Nhi trong dạng con rắn. Lẽ nào ả đã truyền tin tức quan trọng đến đây ư. Trong lúc cô giằng co với ảo ảnh trong gương thì đúng như Tiểu Bạch nói, họ đã gần như bàn xong kế hoạch.
Huyết Yêu vừa thấy Trúc Chi là giải thích ngay:
“Cố Nhi đã bị bắt giam, Nguyên Sâm đã phát hiện ra ả làm nội gián của ta lâu nay. Ta chắc chắn sâu chuỗi trong tay của ta là giả rồi. Chúng ta phải nhanh hơn. Nguyên Sâm đã bắt đầu hành động rồi. Cố Nhi còn truyền tin Hoàng Anh cùng với ả bị giam trong một căn phòng bị phong ấn. Cả hai người họ đều không thể thoát ra khỏi đó.”
Trúc Chi liếc thấy Vô Ảnh đang căng thẳng vô cùng. Cô có cảm tưởng anh chẳng muốn ngồi thêm phút giây nào nữa đâu. Dương như Huyết Yêu cũng có cảm nhận như cô nên hắn đề nghị với Vô Ảnh:
“Vô Ảnh đi cứu Hoàng Anh đi, ta lo Nguyên Sâm sẽ giết cô ta sớm hơn dự kiến. Cố Nhi nói rằng họ đã bị giam trong một căn phòng bị niêm phong sức mạnh. Tức là họ sẽ rất dễ chết. Ta sẽ nhờ Nguyệt Trinh dẫn đệ đến đó.”
Vô Ảnh nhét chiếc hộp trầm hương vào trong túi áo, không mong chờ thêm phút giây nào nữa khi được rời khỏi nơi này. Anh nói:
“Xong việc, em sẽ cùng đến tiếp ứng.”
Nguyệt Trinh ôm Diệu Khang một cái rồi mới rời đi cùng Vô Ảnh. Diệu Khang chắc cũng muốn đi, nhưng y biết họ sẽ còn gặp nhau tại cổng Vô định, nên ngồi xuống ghế, tiếp tục trầm mặc.
Trúc Chi nói với theo:
“Anh phải cứu Cố Nhi nữa nhé. Chị ấy đã giúp em rất nhiều khi còn bị bắt.”
Vô Ảnh cùng Nguyệt Trinh đã rời đi hẳn. Căn phòng lúc này chìm vào tĩnh lặng một cách đáng sợ. Cần có ai đó phá vỡ bức tường vô hình ngay lúc này và Thanh Lâm nghĩ mình nên nhận cái trọng trách lớn lao ấy. Nó hồ khởi mở lời:
“Kế hoạch sao thầy ơi?”
Huyết Yêu cũng muốn làm cho nhanh kế hoạch lần này. Hắn bình tĩnh chỉ huy cả đội, như những lần trước:
“Nhất Uy sẽ phong ấn Bạch kê tinh trở lại phiến đá nhốt linh hồn của ả trên núi Thất Diệu. Triều Nghê đi cùng Nhất Uy đi. Ta sợ ả Bạch kê tinh đó không đi một mình đâu.”
Triều Nghê hưng phấn đồng ý cả hai tay, Nhất Uy thề với trời rằng cậu thà đi với thằng Lâm còn hơn là đi với Triều Nghê. Nhưng cậu cũng biết mối nguy hiểm phía trước và cậu sợ thằng Lâm sẽ bị ả Bạch kê tinh giết hại.
Huyết Yêu hỏi Nhất Uy:
“Trò kham nổi ả ta chứ? Trước đây có lần ả ta cùng Kim Quy đã đánh một tận và bại dưới tay cha của trò. Ta đồ rằng lần này ả muốn giết trò cho hả dạ.”
Triều Nghê hung hăng đáp:
“Như vậy quá nguy hiểm. Sao chú để ảnh đi được.”
Nhất Uy nói, mặc cho Triều Nghê phản đối như thế nào:
“Em có thể xử lý được. Thần kiếm đã từng đối phó với ả, nên em chắc có thể kham nổi.”
Triều Nghê vẫn còn muốn phản đối:
“Nhưng mà...”
Huyết Yêu nhanh hơn đã chặn họng nó lại:
“Có con đi cùng Nhất Uy mà. Ta tin con có thể giúp thằng bé đối phó với con gà ấy.”
Như vậy Triều Nghê còn chấp nhận được. Nó sẽ đi cùng Nhất Uy, nó sẽ canh chừng cho cậu ấy. Nó sẽ thẳng tay giết chết con gà đó nếu ả dám làm Nhất Uy của nó bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.