Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 374: Bình Thản

Muội Nương

11/08/2022

Huyêt Yêu từ chối cho ý kiến vào lúc này. Hắn đâu thể tin vào một chuyện không tưởng như thế. Hắn tin rằng: Thủy Hà chỉ nhìn thấy sợi nghiệt duyên bởi vì hắn đã động đến lòng tự tôn của công chúa, mới vài ngày trước hắn đã động đến công chúa và Y Nguyên. Rất có thể công chúa đang “khè” hắn mà thôi, nhưng nàng lại nghĩ ra được cái tên Trúc Chi đó quả là không tầm thường chút nào.

Thủy Hà thấy Huyết Yêu không tin mình, có chút thất vọng. Chính bản thân cũng nghi ngờ vào năng lực của mình nữa. Có khi nàng chỉ ảo tưởng, hoặc đang ám ảnh về sợi nghiệt duyên như Huyết Yêu nói hay không. Huyết Yêu nói hắn không thể có tình cảm với bất cứ nữ nhân nào, điều này cũng đáng tin. Không phải nàng chưa biết về con người của hắn, hắn lạnh lùng băng giá, khó mà có tình cảm với ai lắm.

Thủy Hà nhớ có một lần Hữu Lực đã kể cho nàng nghe về một cô nương xinh đẹp nào đó đã bị Huyết Yêu từ chối thẳng thừng, không cần suy nghĩ cảm giác của người ta ra sao. Hơn nữa, hắn là một người yêu quý cái vị trí thần giữ của gần như bằng mạng sống của hắn. Người như thế khó mà có cảm giác với một ai đó.

Thời gian sau, Thủy Hà vẫn nhìn thấy vài điềm báo, nhưng nàng không tìm đến Huyết Yêu nữa. Có những lúc điềm báo đến cùng một lúc khiến nàng cảm thấy ngột ngạt, khó thở, cái đầu đau giống như ai đó đang cầm búa gõ từng cái tứng cái lên nó. Lúc đó nàng rất muốn tìm đến Huyết Yêu, bởi vì hắn là người duy nhất biết nàng còn sống, biết cách khiến cơn đau này dịu lại. Nhưng như thế lại đâm ra nàng lệ thuộc vào Huyết Yêu, có thể sẽ khiến hắn cảm thấy nàng thật phiền phức. Vì thế nàng bắt đầu tự mình chữa trị cho mình.

Thủy Hà tìm được một cuốn sách nhỏ được ghi chi chít chữ bằng chữ viết tay của Huyết Yêu. Bởi vì nàng nhìn thấy dòng chữ: “Có thể công chúa sẽ cần đến nó.” Huyết Yêu thật sự chu đáo khi nghĩ cho nàng như thế, trái tim nàng cảm giác có một dòng nước ấm áp chảy quá, thật sự rất muốn cảm ơn Huyết Yêu về tất cả mọi chuyện. Thủy Hà quyết định chăm chỉ rèn luyện sức khỏe, tâm trạng, coi như muốn đền đáp tấm lòng của Huyết Yêu.

Thủy Hà khôi phục thần khí nhanh chóng, dù nàng không hiểu lý do vì sao sức mạnh có vẻ biến mất ít nhiều. Nàng cá là do nàng từng sinh con, một phần thần khí đã truyền cho đứa con gái bé nhỏ của nàng. Đầu của nàng cũng không còn bị đau đớn mỗi khi nhìn thấy điềm báo nữa.

Duy chỉ có một chuyện khiến Thủy Hà đau buồn hơn cả. Đó chính là Thượng Nguyệt không xuất hiện bên cạnh khi nàng gọi nữa. Nàng khá chắc nếu tìm thấy bộ cung tên, nó sẽ nhảy múa vui mừng trong tầm tay của mình mà thôi. Nàng hy vọng không phải nó tự mình chọn một chủ nhân mới, nên không thèm xuất hiện bên cạnh mình nữa. Như vậy, nàng càng thêm hy vọng về sự sống của đứa con gái bé nhỏ của nàng. Thượng Nguyệt có lẽ đã chọn người mang thần khí của nàng – là đứa bé ấy.

Nghĩ đến đó Thủy Hà cảm thấy có lỗi với Hữu Lực. Trong lúc đau buồn vì đứa bé bị bắt cóc, nàng đã tin vào lời nói dối của Du Hồn, rằng Hữu Lực là người đã bắt cóc và giết đứa bé. Làm sao nàng mới có thể nhìn thẳng vào đôi mắt của Hữu Lực, nếu gặp lại chàng?

Đúng như Huyết Yêu nói, tất cả mọi thứ bên trong kết giới đều có khả năng giúp Thủy Hà khôi phục thần lực của mình. Chẳng mấy chốc, nàng đã có thể tự mình mở kết giới ra bên ngoài. Huyết Yêu thật ra không hề nhốt Thủy Hà như đang nhốt một phạm nhân, nàng vẫn có thể ra ngoài dạo chơi.

Thủy Hà xuống trần gian một chuyến, dĩ nhiên nàng đã che lại khuôn mặt của mình sau lớp vãi (được thêu một đóa hoa mai) khá dày. Nàng đặt chân vào một hàng trà ven đường. Lúc này, nàng chợt nhận ra cô con gái (con gái của chủ quán) trông rất giống người mà nàng đã từng nhìn thấy trong điềm báo. Cô gái này sẽ bị bắt đi bởi một tên yêu quái chuyên hảm hại dân làng. Thủy Hà lập tức hành động, tính cách hay lo chuyện bao đồng của nàng lại trỗi dậy và nàng quyết định ngồi ở đây đến đêm. Cuối cùng, nàng cũng cứu mạng cô gái kia và được họ cảm ơn rối rít.

Thủy Hà chọn một cái miếu hoang làm nơi trú ngụ, lại vô tình trở thành một nơi nổi tiếng vào thời đó. Nàng không biết rằng nhờ khả năng tiên tri, cùng nhìn thấy điềm báo mà người người nhà nhà đã tìm đến nàng coi bói. Người ta đồn đại nàng chính là một bà đồng cao tay ấn, cái tên Lưu Kỵ chẳng mấy chốc được lan truyền khắp nơi.

Thủy Hà dạo chơi đã đời mới trở lại kết giới của Huyết Yêu. Nàng đinh ninh Huyết Yêu sẽ không trở lại nơi này trừ phi nàng gọi, nên mới đi ngao du lâu như thế. Ai mà ngờ, vừa đặt chân vào kết giới nàng đã thấy hắn ngồi thù lù trước cửa nhà.

Huyết Yêu vừa thấy Thủy Hà đã cười cười và nói:

“Công chúa đi chơi vui không?”

Thủy Hà nói dối:

“Ta... ta chỉ ra ngoài hít thở không khí một chút, nào có đi chơi đâu.”

Nhưng ánh mắt láo liên của nàng đã hãm hại chính nàng. Huyết Yêu đâu phải một kẻ ngốc mà không đọc ra được lời nói dối của nàng. Nhưng thay vì vạch trần, hắn lại nói:

“Công chúa đã dùng thần khí biến ra vàng bạc châu báu hay sao? Công chúa biết những thứ đó sẽ biến mất và những thứ đó sẽ biến mất. Như thế thật tội nghiệp cho những dân thường có được nó.”

Huyết Yêu đây là đang ám chỉ Thủy Hà lừa gạt đám người phàm vô tội ư. Điều này khiến nàng tự ái mà nói:

“Không phải. Là ta mang số nữ trang của ta đi bán ra lấy ngân lượng mà. Ta không hề có ý lừa gạt họ đâu.”

“Như vậy, công chúa thật sự đã xuống trần gian vui chơi rồi.”



Thủy Hà bị Huyết Yêu đưa vào bẫy của hắn mà không hề nhận ra, đã thế còn tự mình thừa nhận đã ngao du sơn thủy ở trân gian nữa. Nàng căm tức nhìn Huyết Yêu, rất muốn dùng lời lẽ chua ngoa một tý, muốn làm hắn bẻ mặt, muốn làm hắn xấu hổ vì cái tội tọc mạch của hắn, nhưng không biết mở lời ra sao. Ai mượn hắn cứ để nàng ở đây một mình, không một ai trò chuyện, nàng có khi sẽ điên sớm thôi.

Huyết Yêu buồn cười nói:

“Thần nghe đồn có một bà đồng lợi hại làm mưa làm gió dưới hạ giới, tên Lưu Kỵ. Công chúa à, nếu công chúa muốn bí mật đi chơi cũng đừng nên nói cái tên đó ra chứ?”

Thủy Hà “à” một cái, hiển nhiên đang tự trách mình ngu ngốc, rồi lủi thủi đi vào nhà. Huyết Yêu bật cười ha hả trước bộ dáng đáng yêu của nàng. Hắn vào bên trong đưa cho công chúa một số thứ cần thiết và nói:

“Được rồi, công chúa cứ việc làm gì mình thích, đừng để lộ mặt ra là được. Những điềm báo và lời tiên tri của công chúa đã giúp được rất nhiều người, ta đâu trách gì công chúa. Ta thấy tâm trạng của công chúa cũng đã thay đổi ít nhiều, thế nên ta sẽ không trở lại đây nữa. Công chúa cứ làm những điều mình thích đi nha.”

Thủy Hà vừa gật đầu, Huyết Yêu đã biến mất luôn. Nàng đồ rằng hắn quên luôn sự hiện diện của Thủy Hà. Hắn không đến thăm công chúa lần nào nữa, nàng cũng chẳng cho gọi hắn tới chổ mình. Cả hai ngầm hiểu đối phương đang muốn thoải mái, hoặc muốn cái tên Thủy Hà biến mất khỏi thế gian này luôn.

Lần này Huyết Yêu xuất hiện, phá vỡ quy ước ngầm của cả hai người, Thủy Hà có chút bất ngờ, nhưng không hề ngạc nhiên. Bởi vì nàng biết hắn đến đây tìm mình có mục đích gì. Có điều nàng đã từng đề nghị hắn đừng gọi mình là công chúa, nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy khiến nàng có chút bất lực.

Đùng như suy đoán của Thủy Hà, ngay khi nàng nói hắn thôi gọi nàng là “công chúa”, Huyết Yêu đã giải thích:

“Công chúa vẫn là công chúa. Sao ta có thể quên đi bổn phận.”

Thủy Hà bực bội nói:

“Thủy Hà đã chết rồi.”

“Dù vậy, ta là người duy nhất biết công chúa còn sống. Thế thì ta không thể không làm tròn bổn phận...”

“Anh rất giống Hữu Lực. Rất nhiều lần ta bảo chàng ấy cứ gọi ta là Thủy Hà, chàng ấy vẫn không chịu.”

Người con gái trước mặt Huyết Yêu mời hắn vào bên trong ngôi nhà bé nhỏ của mình. Nàng chủ động đẩy ghế cho hắn ngồi, dĩ nhiên nàng dùng pháp thuật đẩy cái ghế thay vì tự tay mình làm. Nàng rót cho hắn một tách trà và đẩy về phía hắn.

Huyết Yêu nhìn ngắm bên trong ngôi nhà nhỏ một lượt, ánh mắt ngừng lại trên bức tranh trên bức tường, một bức tranh vẽ một chàng trai cầm thanh kiếm lưỡi hái đang mỉm cười. Chỉ cần nhìn bức tranh, Huyết Yêu liền nhận ra ngay người đó là ai: Đó chính là Hữu Lực.

Huyết Yêu thở dài. Thời gian vừa qua, hắn chưa từng nghĩ sẽ đến gặp nàng và báo tin về Hữu Lực. Hắn biết nàng đã dằn vặt như thế nào sau cái chết của người anh em tốt của mình, hắn cũng biết nàng có quyền được nghe về Hữu Lực. Thế là hắn quyết định trước khi nhờ vả nàng điều quan trọng, hắn nên nói cho nàng biết tin tức mà nàng muốn nghe nhất.

Huyết Yêu húp một ngụm trà nhỏ, vị hoa mai len lỏi trong khoang miệng của hắn khiến hắn thích thú. Hắn biết nàng ấy luôn uống vị hoa mai bởi vì Hữu Lực cũng thích vị trà này.

Huyết Yêu đặt ly trên bàn, nhìn vào đôi mắt u sầu của nàng và nói:

“Hữu Lực vẫn còn sống. Sau khi quá thương tâm, linh hồn của đệ ấy tan biến thành một linh hồn vô định, không có hình dạng cụ thể, mất đi ký ức. Ta chỉ mới tìm ra đệ ấy thôi. Và đệ ấy vô tội, đệ ấy không giết chết đứa bé.”

Huyết Yêu tiếp tục nói:

“Hữu Lực mất hết ký ức. Ta khó khăn lắm mới lấy lại ký ức cho đệ ấy, thưa công chúa.”

Huyết Yêu nhận thấy điều lạ: Thủy Hà không tỏ ngạc nhiên chút nào khi nhắc đến Hữu Lực, làm như nàng biết người ta còn sống vậy. Hắn hơi sửng người, và hình như hắn vừa nhận ra thứ gì đó, một sự thật khó mà diễn tả bằng lời.



Thủy Hà bình thản nói:

“Hữu Lực cũng chỉ còn là kỷ niệm mà thôi. Có thể chàng đã không còn nhớ đến ta, có lẽ tình cảm của chàng cũng đã thay đổi rồi. Cô gái luôn đi bên cạnh chàng ấy, cô gái tên Hoàng Anh ấy có thể cũng yêu chàng nhiều như ta trước đây vậy. Ta không muốn tìm đến chàng, không muốn phá vỡ hạnh phúc mà chàng khó lắm mới có được. Có lẽ chính chàng cũng chưa nhận ra tình cảm mà chàng dành cho Hoàng Anh nhiều thế nào. Nếu ta xuất hiện, có phải sẽ khiến chàng bối rối thêm?”

Huyết Yêu nhìn vào đôi mắt bình thản của Thủy Hà khi nhắc đến Hữu Lực. Có lẽ thời gian đã làm vơi đi nỗi nhớ của Thủy Hà dành cho Hữu Lực, cũng làm tình cảm mà nàng dành cho hắn từ từ biến mất. Có lẽ bức tranh kia chỉ khiến nàng nhớ lại con người Hữu Lực của trước đây, có lẽ Vô Ảnh hiện giờ quá xa lạ đối với nàng.

Huyết Yêu quên rằng mình đang nói chuyện với ai. Thủy Hà là thần tiên tri, đồng thời nàng còn là người thấy được điềm báo về cái chết giống như Trúc Chi. Rất có thể nàng đã nhìn thấy điềm báo về Vô Ảnh, rất có thể đã tiên tri thân phận của anh.

Huyết Yêu hỏi một câu thừa thải:

“Công chúa biết rồi sao?”

Thủy Hà gật đầu:

“Điềm báo cứ như vậy xuất hiện. Ban đầu ta không biết Hữu Lực ở bên trong cơ thể của thằng bé con người đó. Chỉ đến khi anh dùng viên minh ngọc khôi phục ký ức cho chàng ấy, ta mới biết thân phận của chàng. Khi Vô Ảnh và Hoàng Anh gặp nạn tại tháp tử thần, khi Hoàng Anh cùng Vô Ảnh suýt giết nhau tại đó, khi ánh mắt Hoàng Anh nhìn Hữu Lực khi đó, ta đã biết tất cả. Ta biết họ đã dành cho nhau một chút tình cảm nam nữ. Và ta không còn thiết tha gì nữa. Dù sao ta cũng chẳng phải là Thủy Hà trước đây luôn lẽo đẽo theo sau huynh ấy, cũng không còn là Thủy Hà hồn nhiên trong sáng nữa.”

Huyết Yêu biết Thủy Hà đang nhắc đến chuyện gì. Thủy Hà đã từng sinh con cho Quỷ vương, đã từng rời bỏ Hữu Lực một thời gian dài. Nàng sớm đã không còn luyến tiếc mọi thứ liên quan đến Hữu Lực nữa.

Thủy Hà nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Huyết Yêu thì nhanh chóng thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện. Nàng nói với hắn:

“Hôm nay anh đến đây chắc không phải muốn nói về Hữu Lực, đúng chứ?”

Huyết Yêu gật đầu. Hắn không muốn vòng vo thêm nữa. Hắn nói huỵch toẹt ra:

“Cháu gái của công chúa vẫn còn sống và hiện giờ đã bị Nguyên Sâm bắt đi. Ta không cách nào tìm ra được cô ấy. Chỉ có người cùng huyết thống với cô ấy mới có thể tìm ra nơi cô ấy bị giam giữ. Không biết công chúa có nhìn thấy điềm báo nào về cô ấy nữa không?”

Thủy Hà dĩ nhiên biết Huyết Yêu đến đây nhờ vả mình chuyện liên quan đến Trúc Chi. Nhưng nàng vẫn muốn nghe từ chính miệng của hắn, nàng biết rằng hắn không phải loại người thích cầu xin người khác thứ gì đó. Nàngbật cười, buông lời chọc ghẹo hắn:

“Nhớ trước đây anh không thèm tin chuyện ta nói về sợi nghiệt duyên, về Trúc Chi, đúng không? Ta thắc mắc không biết liệu anh có yêu cháu gái của ta hay không? Vậy chúng ta có nên đổi xưng hô không đây? Anh sẽ gọi ta là bà ngoại chứ?”

Huyết Yêu vô cảm trước lời nói của Thủy Hà, đối với hắn chuyện quan trong bây giờ đâu phải là chuyện hắn có tình cảm với Trúc Chi hay không, đâu phải chuyện đổi xưng hô với Thủy Hà hay không, Nguyên Sâm đang có lợi thế hơn hắn rất nhiều. Nếu lỡ lão động đến Trúc Chi trước khi hắn kịp đến cứu cô thì sao. Vậy nên, Huyết Yêu không khách sáo nói với Thủy Hà, dù biết nàng nhất định sẽ không đồng ý với mình:

“Thần cần công chúa đi cùng ta đến một nơi. Dù không thích nơi đó, nhưng công chúa nhất định phải cùng thần đi đến đó.”

Thủy Hà biết vì Trúc Chi mà Huyết Yêu đến đây tìm mình, lại không biết hắn sẽ tìm cách nào cứu Trúc Chi thoát khỏi Nguyên Sâm. Nàng chỉ biết Trúc Chi hiện giờ con bé vẫn còn sống.

Thủy Hà hỏi:

“Đi đâu?”

“Gặp Quỷ vương. Đã đến lúc hai người phải gặp mặt nhau rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Kiếm Của Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook