Chương 268: Chất Vấn
Muội Nương
29/08/2021
Huyết Yêu đáp xuống bên cạnh Trúc Chi. Hắn ngắm nghía cô một hồi, chắc rằng cô không sao mới liếc mắt nhìn sang Gia Khánh và Minh Nghĩa, gật đầu thay màn chào hỏi.
Minh Nghĩa hừ lạnh, không thèm nhìn Huyết Yêu lấy một cái. Hắn chỉ khư khư quan tâm mỗi Trúc Chi mà thôi, hắn đâu thật lòng xem họ như bạn đồng hành cùng tới đây đâu. Đôi khi gã còn cho rằng hắn đang lợi dụng họ tham gia cuộc chiến cũng nên.
Gia Khánh không suy nghĩ tiêu cực như Minh Nghĩa. Y và Huyết Yêu cùng lãnh trách nhiệm tiêu diệt Mạnh Quân, nhưng chỉ một mình hắn dám đối địch với gã, còn y đối phó với Đông Bạch còn không xong. Lại còn nhờ Trúc Chi tiếp sức, nếu không y đã chết trong cơn lốc của Đông Bạch rồi.
Trúc Chi, lần đầu tiên, không quan tâm Huyết Yêu có ổn hay không. Đôi mắt đầy sát khí của cô đang bận nuốt chửng Mạnh Quân. Bộ dạng đáng ghét của gã, cô đã trông thấy trong giấc mơ của mình. Gã đúng là một tên độc ác không từ thủ đoạn, kẻ đã lừa dối và giết chết Nguyệt Nương.
Mạnh Quân càng căm ghét Trúc Chi hơn cả. Bao nhiêu lần, cô xen ngang vào chuyện của gã. Nếu không tự tay lấy đầu của cô, gã nhất định ăn không ngon, ngủ không yên. Gã xoay mũi kiếm, trực tiếp lao thẳng vào Trúc Chi.
Gia Khánh lẫn Minh Nghĩa đều nhìn ra hành động đáng ngờ của Mạnh Quân, hai người nhanh chóng tách ra hai bên, ngăn Mạnh Quân tấn công Trúc Chi. Dĩ nhiên cả hai đều bị gã hất tung sang hai bên. Dường như sự tức giận đã khiến tà thuật bên trong cơ thể Mạnh Quân bộc phát tối đa. Gã chém ngang một đường dài, kiếm khí lao thẳng vào ngực Trúc Chi.
Trúc Chi dùng trâm chém trả một đường phá tan kiếm khí của Mạnh Quân. Trước sự ngỡ ngàng của gã, Trúc Chi cài lại trâm lên đầu, dùng tốc độ nhanh như chớp đón lấy Thượng Nguyệt, bắn ba mũi tên đáp trả cho gã. Gã cản phá thành công cả ba mũi tên, gã cười lớn đầy khinh miệt. Nhưng cô đứng đó không thất vọng vì mình bắn không trúng, mà còn mỉm cười đầy ẩn ý.
Bỗng dưng, Truy Nam ngã bịch xuống đất, hình như độc tố đã truyền đi khắp nơi, khiến y không còn chút sức lực nào. Đông Bạch quỳ xuống cạnh y, xem xét vết thương một hồi. Gã biết đây là loại độc có thuốc giải, người hạ độc là Minh Nghĩa, chắc chắn có giải dược. Gã quay sang nói với Thanh Lâm:
“Giải độc cho đệ ấy.”
Minh Nghĩa rõ ràng không muốn cho. Từ khi nào gã lại tỏ ra thương hại kẻ địch đâu chớ. Gã đã hạ độc, đương nhiên không muốn kẻ địch còn sống rồi. Gã lắc đầu từ chối đưa thuốc giải, mặc cho Đông Bạch van xin thế nào.
Màu tóc của Trúc Chi đã chuyển sang một màu nửa đỏ, nửa xanh. Cô dùng thần lực hút lấy Truy Nam vào tay mình. Cô quan sát cho y một hồi: Môi y tím tái, cơ thể đang co giật không ngừng, cả người lạnh toát. Cô lặp tức ném y sang cho Huyết Yêu. Cô nói:
“Trước khi họ biết sự thật về Mạnh Quân, không nên để họ chết. Anh có giải dược thì cứu anh ta đi.”
Huyết Yêu cầm lấy vai Minh Nghĩa nói:
“Cho ta giải dược đi.”
Minh Nghĩa hất tay Huyết Yêu ra khỏi vai mình, gã chu môi, méo miệng đáp:
“Ủa? Từ khi nào ngươi nghĩ ta sẽ nghe lời ngươi vậy? Muốn xin giải dược của ta hả?”, Minh Nghĩa khoanh tay, nghiêng đầu sang một bên, nói lớn, “Quỳ xuống lạy ba lạy, ta sẽ đưa cho.”
“Trẻ con.”, Huyết Yêu đáp gọn. Rõ ràng không muốn van xin hay quỳ lạy Minh Nghĩa.
Gia Khánh lắc đầu ngao ngán thái độ của Minh Nghĩa. Gã không biết tính cách Huyết Yêu hay sao, hắn làm sao vì một người không quen biết lại quỳ lạy van xin Minh Nghĩa cơ chứ. Mà thái độ của Minh Nghĩa, y cũng đồng tình với Huyết Yêu: Gã quá trẻ con. Gã chắc còn cay cú Huyết Yêu về việc trở thành một thần giữ của, mà khước từ lời mời trở thành thần ở vị trí của gã hiện tại.
Huyết Yêu nói với Trúc Chi:
“Ta đã mở lời, nhưng Thanh Trì Minh Nghĩa không đáp ứng. Ta cũng đành bó tay.”
Trúc Chi từ đầu đã không ưa bụng tên Minh Nghĩa này. Lại còn thêm thái độ từ chối này nữa càng khiến cô muốn tránh xa gã càng xa càng tốt. Nghĩ đi nghĩ lại, cô không thể trách gã được, ai bảo Truy Nam là tử địch của họ làm chi. Cô thở dài một hơi. Nếu Minh Nghĩa đã không giúp, cô đành tự mình ra tay vậy.
Trúc Chi nói với Huyết Yêu:
“Canh chừng Mạnh Quân giúp tui.”, vừa dứt lời cô chạm lòng bàn tay vào đỉnh đầu của Truy Nam.
Gia Khánh biết Trúc Chi định làm gì. Cô đang hút lấy độc tố từ Truy Nam sang cho cô, như cách mà cô đã cứu y thoát khỏi độc âm tà. Cô sợ Mạnh Quân sẽ tấn công lúc cô đang tập trung, vì thế cô nhờ Huyết Yêu canh chừng. Chuyện đó có thể gây nguy hiểm cho .
Gia Khánh mặc kệ Minh Nghĩa có muốn đưa hay không, y kéo Trúc Chi rời khỏi đầu Truy Nam. Y quay sang nói vớ Minh Nghĩa, hơi hằn học so với lúc bình thường:
“Đệ đưa hay muốn ta ép đệ phải đưa?”
“Sao tự dưng nạt nộ đệ?”, Minh Nghĩa ném giải dược vào mặt Gia Khánh, tủi thân nhìn về hướng khác. Không ngờ có một ngày Gia Khánh tức giận chỉ vì gã không cứu kẻ địch. Chắc người anh này của gã bệnh nặng rồi.
Trúc Chi nói với Gia Khánh:
“Cảm ơn.”
Minh Nghĩa tỏ thái độ không vui, gã xị mặt:
“Ta mới là người đưa giải dược mà cô lại cảm ơn huynh ấy là sao?”
“Đệ bớt trẻ con đi được không?”, Gia Khánh đập vào lưng gã một phát.
“Mấy người đều cùng một giuộc.”, Minh Nghĩa giậm chân tại chổ, vẫn không hề vui lên chút nào. Gã hậm hực quay lưng đi chổ khác. Gã có chút tủi thân, nhìn xem Gia Khánh lần đầu bực tức gã chỉ vì đám người này. Thật không thể tin được.
Mạnh Quân rõ ràng như bị dội nước lạnh vào mặt. Gã đáng lý phải giết chết đám người này. Vậy mà gã đang chứng kiến họ làm trò. Hình như đang muốn giải độc cho Truy Nam. Còn hai thuộc hạ của gã sao lại cùng họ lên trên này. Đáng lý ra chúng phải đấu một trận sống chết với họ chứ.
Mạnh Quân nói như ra lệnh:
“Đông Bạch lại đây. Sao ngươi lại cùng chúng đến đây. Nhiệm vụ của người là giết chúng cơ mà.”
Đông Bạch phân vân, không biết nên tiến hay lùi, không biết nên mở miệng hỏi thẳng Mạnh Quân hay là không. Cuối cùng, gã quyết định đứng im một chổ, không tiến cũng không lùi, hai bàn tay tự đan lấy nhau, mắt không dám nhìn thẳng Mạnh Quân.
Trúc Chi sải bước chân đứng giữa Đông Bạch và Mạnh Quân. Cô thay lời Đông Bạch nói trước:
“Anh ta muốn biết sự thật trước đã Mạnh Quân. Kẻ thực sự đã giết chết sư phụ và Nguyệt Nương của anh ta là ai.”
Tất cả đều rơi vào im lặng. Ngay cả Mạnh Quân cũng hơi sửng sốt một chút. Gã không ngờ có một ngày có người lại hỏi gã câu này. Vốn dĩ việc gã giết chết sư phụ và Nguyệt Nương không một ai biết cả. Gã giả vờ không hiểu câu hỏi của cô. Gã thoáng thấy sắc mặt tái nhợt của Đông Bạch, liên dõng dạc nói:
“Thiên giới đã ra lệnh. Ta ôm mối hận thù mới tấn công Thiên giới. Ngươi biết rõ điều đó mà Đông Bạch. Lẽ nào ngươi cùng chúng đến đây chất vấn ta?”
“Dối trá.”, Trúc Chi gào lên. Đông Bạch ngước mắt nhìn hai người trước mặt, chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Trong một phút, Mạnh Quân cứ ngỡ người đang thét vào mặt mình là Nguyệt Nương. Đôi mắt Trúc Chi hiện lên vẻ quật cường của nàng khi gã dìm nàng xuống hồ sâu.
Trúc Chi bay vọt đến trước mặt Mạnh Quân. Gia Khánh không kịp ngăn cô lại. Huyết Yêu nắm lấy cánh tay của y nói nhỏ:
“Không sao. Ta sẽ không để cô ấy gặp nguy hiểm.”
Đông Bạch tập trung cao độ, gã phải được biết sự thật, gã có quyền biết. Gã rượt theo sau Trúc Chi, nhất định muốn nghe họ nố chuyện qua lại.
Trúc Chi phải khơi gợi quá khứ một chút, mới mong Mạnh Quân nhớ ra chút chuyện ác của gã. Cô mỉm cười nhẹ nhành, thanh âm truyền đến tai Mạnh Quân có vài phần châm chọc:
“Dưới đáy hồ sâu thật sự vô cùng lạnh lẽo. Ngươi tưởng rằng ta đã chết thật ư? Ta sẽ nói cho ngươi một bí mật nho nhỏ: Viên minh ngọc đã bị ta nuốt từ lâu. Có phải ngươi tìm thế nào cũng không tìm được nó. Bởi vì nó đã ở trong bụng ta. Ngươi không ngờ chính mình dìm viên minh ngọc xuống hồ đâu nhỉ?”
Mạnh Quân kinh hãi lên tiếng:
“Nguyệt Nương? Là nàng ư?”
Trúc Chi làm hành động nôn mửa. Cô nói:
“Ngươi nhắc đến tên ta cũng đủ làm ta buồn nôn, Mạnh Quân.”
Trúc Chi rút cây trâm xuống vuốt ve một hồi rồi mới nói, giọng như đang tâm sự chuyện đau buồn cho cố nhân nghe:
“Ta luôn bị ám ảnh bởi ngươi, Mạnh Quân. Sư phụ bị ngươi giết trước mặt, ngay cả bản thân cũng chạy không thoát. Cả người rơi xuống đáy hồ sâu. Mà cái hồ của ngươi lại không có bờ.”
Trúc Chi đi vòng quanh Mạnh Quân, tiếp tục nói vào tai gã:
“Ngươi nghĩ ta chết rồi, đúng không? Ngươi nghĩ ta sẽ không thoát khỏi hồ giam của ngươi. Ngươi đắc ý đến mức để lại cho ta chiếc thuyền. Tưởng rằng bổn cô nương không cách nào thoát chết được. Mạng của ta lớn so với tưởng tượng của ngươi.”
Nếu không phải khuôn mặt hoàn toàn khác với Nguyệt Nương, Mạnh Quân còn cho rằng đây chính là Nguyệt Nương sống lại đòi mạng gã. Nhưng không thể không cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì nếu Trúc Chi không phải là Nguyệt Nương, làm sao nó biết chính xác những gì đã xảy ra, sao nó biết gã đã dìm chết Nguyệt Nương dưới đáy hồ.
“Ta đã nói những gì hả Mạnh Quân? Ta sẽ biến thành thứ mà ngươi sợ nhất, sau đó chính tay ta sẽ rửa mối hận thì ngày xưa.”
Đông Bạch phát hiện vài tia lúng túng trên khuôn mặt Mạnh Quân. Những lời nói gợi ra một vài ký ức đau thương từ Trúc Chi như đang dìm chết Mạnh Quân, khiến ngài hơi sợ hãi. Gã cắn môi, giữ im lặng tuyệt đối, chờ đợi phản ứng của Mạnh Quân.
Mạnh Quân sợ hãi thật. Trúc Chi không những nhớ rõ việc mà gã làm, lại còn nói vô cùng chuẩn xác từng lời mà Nguyệt Nương đã nói với gã trước khi chết. Không lẽ nàng thật sự sống lại ư? Nàng cũng giống gã, cũng chiếm dụng thể xác người phàm ư?
Mạnh Quân run giọng:
“Nàng còn sống?”
“Ta không còn sống, nhưng ta tồn tại với đất trời. Nói vậy chắc ngươi không hiểu. Ngươi chỉ cần biết, Nguyệt Nương ta hôm nay sẽ tự tay giết chết ngươi.”
Trúc Chi cầm chặt cây trâm hơn, mỉm cười ngọt ngào nhìn Mạnh Quân. Cứ như cô đã chờ phút giây này từ lâu lắm rồi. Gió lay cành cây, lay luôn mái tóc của cô (mãi tóc bây giờ có đến hai màu). Cô đứng đó mà hào quang lan tỏa khắp khu rừng. Mạnh Quân cảm thấy Nguyệt Nương này quá xa lạ, đôi mắt tuy rất giống nàng, nhưng điệu bộ lại không giống này chút nào.
Trúc Chi và Huyết Yêu đã bàn với nhau trước. Cô sẽ âm thầm quan sát trận đấu, chờ đến thời cơ chín muồi cô sẽ xuất hiện. Khi đó, nhất định cô sẽ khiến Mạnh Quân thần hồn điên đảo. Cô là người biết tất tần tật sự thật, cũng chính cô nhìn thấy lời nói và hình ảnh của Mạnh Quân lẫn Nguyệt Nương. Cô sẽ diễn một vai diễn khiến Mạnh Quân phải tự thú tội, cũng khiến gã kinh sợ Trúc Chi. Gã sẽ tưởng cô là Nguyệt Nương, tâm trí nhất định không ổn định, đến lúc đó cô và Huyết Yêu thừa cơ giết chết gã.
Tâm trí của Mạnh Quân rõ ràng sắp bị cô hạ gục. Gã đứng đó bàng hoàng nhìn cô, vẻ mặt thay đổi liên tục, một chút không tin nổi, một chút lại chìm vào vai diễn của cô.
Người không giữ được bình tĩnh lại là Đông Bạch. Gã không muốn nghi ngờ Mạnh Quân, nhưng ngài đang bị Trúc Chi áp đảo. Mà cô lại mang dáng dấp của Nguyệt Nương. Không lẽ nàng còn sống là thật. Gã từ từ thật chậm tiến từng bước đến bên cạnh Trúc Chi, gã lên tiếng:
“Nguyệt Nương, là muội thật sao?”
Trúc Chi không trả lời gã, Đông Bạch lập tức quay sang chất vấn Mạnh Quân:
“Có thật những gì cô ấy nói là thật không? Chính ngài mới là kẻ đã giết chết Nguyệt Nương.”
Mạnh Quân rất muốn tiếp tục nói dối, nhưng rõ ràng gã đang thất thế. Gã định sẽ giết Đông Bạch sau khi chiếm được Tam giới. Ai mà ngờ còn xuất hiện một Nguyệt Nương đứng đây biết rõ mọi chuyện gã làm. Gã đâu thể nào tiếp tục giả vờ giả vịt. Thế nên gã quyết định lật mặt:
“Phải. Chính ta là người giết Nguyệt Nương và cả sư phụ yêu quý của ngươi.”
Đông Bạch rống lên đau khổ. Gã đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị sốc bởi lời thú tội của Mạnh Quân. Gã gào lên:
“NGƯƠI LỪA TA.”
“Bởi vì ngươi ngu ngốc.”, Mạnh Quân cười nói tiếp, “Sao ngươi đùn đẩy trách nhiệm lên người ta. Là ngươi tin bất chấp những gì ta nói cơ mà. Sư phụ ngươi mà biết ngươi răm rắp nghe theo lời của ta làm bao nhiêu chuyện sai trái, ông ta nhất định chết không nhắm mắt. Mà lão già đó chỉ cần đưa cho ta viên minh ngọc là đâu chết thảm như vậy.”
Đông Bạch mất hết bình tĩnh, gã vung roi loạn xạ về phía Mạnh Quân. Nụ cười của Nguyệt Nương hiện ra trước mắt gã, giọng nói của sư phụ vang lên bên tai gã. Gã đau đớn khóc rống lên, tay vẫn không ngừng vung roi. Gã muốn Mạnh Quân trả giá ví gã đã giết chết hai người thân yêu nhất của gã, cũng muốn xả mối hận vì đã lừa dối gã. Nếu gã chết tại đây, gã cũng nguyện ý. Ít ra khi chết đi, gã còn mặt mũi nhìn sư phị nơi chín suối.
Minh Nghĩa hừ lạnh, không thèm nhìn Huyết Yêu lấy một cái. Hắn chỉ khư khư quan tâm mỗi Trúc Chi mà thôi, hắn đâu thật lòng xem họ như bạn đồng hành cùng tới đây đâu. Đôi khi gã còn cho rằng hắn đang lợi dụng họ tham gia cuộc chiến cũng nên.
Gia Khánh không suy nghĩ tiêu cực như Minh Nghĩa. Y và Huyết Yêu cùng lãnh trách nhiệm tiêu diệt Mạnh Quân, nhưng chỉ một mình hắn dám đối địch với gã, còn y đối phó với Đông Bạch còn không xong. Lại còn nhờ Trúc Chi tiếp sức, nếu không y đã chết trong cơn lốc của Đông Bạch rồi.
Trúc Chi, lần đầu tiên, không quan tâm Huyết Yêu có ổn hay không. Đôi mắt đầy sát khí của cô đang bận nuốt chửng Mạnh Quân. Bộ dạng đáng ghét của gã, cô đã trông thấy trong giấc mơ của mình. Gã đúng là một tên độc ác không từ thủ đoạn, kẻ đã lừa dối và giết chết Nguyệt Nương.
Mạnh Quân càng căm ghét Trúc Chi hơn cả. Bao nhiêu lần, cô xen ngang vào chuyện của gã. Nếu không tự tay lấy đầu của cô, gã nhất định ăn không ngon, ngủ không yên. Gã xoay mũi kiếm, trực tiếp lao thẳng vào Trúc Chi.
Gia Khánh lẫn Minh Nghĩa đều nhìn ra hành động đáng ngờ của Mạnh Quân, hai người nhanh chóng tách ra hai bên, ngăn Mạnh Quân tấn công Trúc Chi. Dĩ nhiên cả hai đều bị gã hất tung sang hai bên. Dường như sự tức giận đã khiến tà thuật bên trong cơ thể Mạnh Quân bộc phát tối đa. Gã chém ngang một đường dài, kiếm khí lao thẳng vào ngực Trúc Chi.
Trúc Chi dùng trâm chém trả một đường phá tan kiếm khí của Mạnh Quân. Trước sự ngỡ ngàng của gã, Trúc Chi cài lại trâm lên đầu, dùng tốc độ nhanh như chớp đón lấy Thượng Nguyệt, bắn ba mũi tên đáp trả cho gã. Gã cản phá thành công cả ba mũi tên, gã cười lớn đầy khinh miệt. Nhưng cô đứng đó không thất vọng vì mình bắn không trúng, mà còn mỉm cười đầy ẩn ý.
Bỗng dưng, Truy Nam ngã bịch xuống đất, hình như độc tố đã truyền đi khắp nơi, khiến y không còn chút sức lực nào. Đông Bạch quỳ xuống cạnh y, xem xét vết thương một hồi. Gã biết đây là loại độc có thuốc giải, người hạ độc là Minh Nghĩa, chắc chắn có giải dược. Gã quay sang nói với Thanh Lâm:
“Giải độc cho đệ ấy.”
Minh Nghĩa rõ ràng không muốn cho. Từ khi nào gã lại tỏ ra thương hại kẻ địch đâu chớ. Gã đã hạ độc, đương nhiên không muốn kẻ địch còn sống rồi. Gã lắc đầu từ chối đưa thuốc giải, mặc cho Đông Bạch van xin thế nào.
Màu tóc của Trúc Chi đã chuyển sang một màu nửa đỏ, nửa xanh. Cô dùng thần lực hút lấy Truy Nam vào tay mình. Cô quan sát cho y một hồi: Môi y tím tái, cơ thể đang co giật không ngừng, cả người lạnh toát. Cô lặp tức ném y sang cho Huyết Yêu. Cô nói:
“Trước khi họ biết sự thật về Mạnh Quân, không nên để họ chết. Anh có giải dược thì cứu anh ta đi.”
Huyết Yêu cầm lấy vai Minh Nghĩa nói:
“Cho ta giải dược đi.”
Minh Nghĩa hất tay Huyết Yêu ra khỏi vai mình, gã chu môi, méo miệng đáp:
“Ủa? Từ khi nào ngươi nghĩ ta sẽ nghe lời ngươi vậy? Muốn xin giải dược của ta hả?”, Minh Nghĩa khoanh tay, nghiêng đầu sang một bên, nói lớn, “Quỳ xuống lạy ba lạy, ta sẽ đưa cho.”
“Trẻ con.”, Huyết Yêu đáp gọn. Rõ ràng không muốn van xin hay quỳ lạy Minh Nghĩa.
Gia Khánh lắc đầu ngao ngán thái độ của Minh Nghĩa. Gã không biết tính cách Huyết Yêu hay sao, hắn làm sao vì một người không quen biết lại quỳ lạy van xin Minh Nghĩa cơ chứ. Mà thái độ của Minh Nghĩa, y cũng đồng tình với Huyết Yêu: Gã quá trẻ con. Gã chắc còn cay cú Huyết Yêu về việc trở thành một thần giữ của, mà khước từ lời mời trở thành thần ở vị trí của gã hiện tại.
Huyết Yêu nói với Trúc Chi:
“Ta đã mở lời, nhưng Thanh Trì Minh Nghĩa không đáp ứng. Ta cũng đành bó tay.”
Trúc Chi từ đầu đã không ưa bụng tên Minh Nghĩa này. Lại còn thêm thái độ từ chối này nữa càng khiến cô muốn tránh xa gã càng xa càng tốt. Nghĩ đi nghĩ lại, cô không thể trách gã được, ai bảo Truy Nam là tử địch của họ làm chi. Cô thở dài một hơi. Nếu Minh Nghĩa đã không giúp, cô đành tự mình ra tay vậy.
Trúc Chi nói với Huyết Yêu:
“Canh chừng Mạnh Quân giúp tui.”, vừa dứt lời cô chạm lòng bàn tay vào đỉnh đầu của Truy Nam.
Gia Khánh biết Trúc Chi định làm gì. Cô đang hút lấy độc tố từ Truy Nam sang cho cô, như cách mà cô đã cứu y thoát khỏi độc âm tà. Cô sợ Mạnh Quân sẽ tấn công lúc cô đang tập trung, vì thế cô nhờ Huyết Yêu canh chừng. Chuyện đó có thể gây nguy hiểm cho .
Gia Khánh mặc kệ Minh Nghĩa có muốn đưa hay không, y kéo Trúc Chi rời khỏi đầu Truy Nam. Y quay sang nói vớ Minh Nghĩa, hơi hằn học so với lúc bình thường:
“Đệ đưa hay muốn ta ép đệ phải đưa?”
“Sao tự dưng nạt nộ đệ?”, Minh Nghĩa ném giải dược vào mặt Gia Khánh, tủi thân nhìn về hướng khác. Không ngờ có một ngày Gia Khánh tức giận chỉ vì gã không cứu kẻ địch. Chắc người anh này của gã bệnh nặng rồi.
Trúc Chi nói với Gia Khánh:
“Cảm ơn.”
Minh Nghĩa tỏ thái độ không vui, gã xị mặt:
“Ta mới là người đưa giải dược mà cô lại cảm ơn huynh ấy là sao?”
“Đệ bớt trẻ con đi được không?”, Gia Khánh đập vào lưng gã một phát.
“Mấy người đều cùng một giuộc.”, Minh Nghĩa giậm chân tại chổ, vẫn không hề vui lên chút nào. Gã hậm hực quay lưng đi chổ khác. Gã có chút tủi thân, nhìn xem Gia Khánh lần đầu bực tức gã chỉ vì đám người này. Thật không thể tin được.
Mạnh Quân rõ ràng như bị dội nước lạnh vào mặt. Gã đáng lý phải giết chết đám người này. Vậy mà gã đang chứng kiến họ làm trò. Hình như đang muốn giải độc cho Truy Nam. Còn hai thuộc hạ của gã sao lại cùng họ lên trên này. Đáng lý ra chúng phải đấu một trận sống chết với họ chứ.
Mạnh Quân nói như ra lệnh:
“Đông Bạch lại đây. Sao ngươi lại cùng chúng đến đây. Nhiệm vụ của người là giết chúng cơ mà.”
Đông Bạch phân vân, không biết nên tiến hay lùi, không biết nên mở miệng hỏi thẳng Mạnh Quân hay là không. Cuối cùng, gã quyết định đứng im một chổ, không tiến cũng không lùi, hai bàn tay tự đan lấy nhau, mắt không dám nhìn thẳng Mạnh Quân.
Trúc Chi sải bước chân đứng giữa Đông Bạch và Mạnh Quân. Cô thay lời Đông Bạch nói trước:
“Anh ta muốn biết sự thật trước đã Mạnh Quân. Kẻ thực sự đã giết chết sư phụ và Nguyệt Nương của anh ta là ai.”
Tất cả đều rơi vào im lặng. Ngay cả Mạnh Quân cũng hơi sửng sốt một chút. Gã không ngờ có một ngày có người lại hỏi gã câu này. Vốn dĩ việc gã giết chết sư phụ và Nguyệt Nương không một ai biết cả. Gã giả vờ không hiểu câu hỏi của cô. Gã thoáng thấy sắc mặt tái nhợt của Đông Bạch, liên dõng dạc nói:
“Thiên giới đã ra lệnh. Ta ôm mối hận thù mới tấn công Thiên giới. Ngươi biết rõ điều đó mà Đông Bạch. Lẽ nào ngươi cùng chúng đến đây chất vấn ta?”
“Dối trá.”, Trúc Chi gào lên. Đông Bạch ngước mắt nhìn hai người trước mặt, chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Trong một phút, Mạnh Quân cứ ngỡ người đang thét vào mặt mình là Nguyệt Nương. Đôi mắt Trúc Chi hiện lên vẻ quật cường của nàng khi gã dìm nàng xuống hồ sâu.
Trúc Chi bay vọt đến trước mặt Mạnh Quân. Gia Khánh không kịp ngăn cô lại. Huyết Yêu nắm lấy cánh tay của y nói nhỏ:
“Không sao. Ta sẽ không để cô ấy gặp nguy hiểm.”
Đông Bạch tập trung cao độ, gã phải được biết sự thật, gã có quyền biết. Gã rượt theo sau Trúc Chi, nhất định muốn nghe họ nố chuyện qua lại.
Trúc Chi phải khơi gợi quá khứ một chút, mới mong Mạnh Quân nhớ ra chút chuyện ác của gã. Cô mỉm cười nhẹ nhành, thanh âm truyền đến tai Mạnh Quân có vài phần châm chọc:
“Dưới đáy hồ sâu thật sự vô cùng lạnh lẽo. Ngươi tưởng rằng ta đã chết thật ư? Ta sẽ nói cho ngươi một bí mật nho nhỏ: Viên minh ngọc đã bị ta nuốt từ lâu. Có phải ngươi tìm thế nào cũng không tìm được nó. Bởi vì nó đã ở trong bụng ta. Ngươi không ngờ chính mình dìm viên minh ngọc xuống hồ đâu nhỉ?”
Mạnh Quân kinh hãi lên tiếng:
“Nguyệt Nương? Là nàng ư?”
Trúc Chi làm hành động nôn mửa. Cô nói:
“Ngươi nhắc đến tên ta cũng đủ làm ta buồn nôn, Mạnh Quân.”
Trúc Chi rút cây trâm xuống vuốt ve một hồi rồi mới nói, giọng như đang tâm sự chuyện đau buồn cho cố nhân nghe:
“Ta luôn bị ám ảnh bởi ngươi, Mạnh Quân. Sư phụ bị ngươi giết trước mặt, ngay cả bản thân cũng chạy không thoát. Cả người rơi xuống đáy hồ sâu. Mà cái hồ của ngươi lại không có bờ.”
Trúc Chi đi vòng quanh Mạnh Quân, tiếp tục nói vào tai gã:
“Ngươi nghĩ ta chết rồi, đúng không? Ngươi nghĩ ta sẽ không thoát khỏi hồ giam của ngươi. Ngươi đắc ý đến mức để lại cho ta chiếc thuyền. Tưởng rằng bổn cô nương không cách nào thoát chết được. Mạng của ta lớn so với tưởng tượng của ngươi.”
Nếu không phải khuôn mặt hoàn toàn khác với Nguyệt Nương, Mạnh Quân còn cho rằng đây chính là Nguyệt Nương sống lại đòi mạng gã. Nhưng không thể không cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì nếu Trúc Chi không phải là Nguyệt Nương, làm sao nó biết chính xác những gì đã xảy ra, sao nó biết gã đã dìm chết Nguyệt Nương dưới đáy hồ.
“Ta đã nói những gì hả Mạnh Quân? Ta sẽ biến thành thứ mà ngươi sợ nhất, sau đó chính tay ta sẽ rửa mối hận thì ngày xưa.”
Đông Bạch phát hiện vài tia lúng túng trên khuôn mặt Mạnh Quân. Những lời nói gợi ra một vài ký ức đau thương từ Trúc Chi như đang dìm chết Mạnh Quân, khiến ngài hơi sợ hãi. Gã cắn môi, giữ im lặng tuyệt đối, chờ đợi phản ứng của Mạnh Quân.
Mạnh Quân sợ hãi thật. Trúc Chi không những nhớ rõ việc mà gã làm, lại còn nói vô cùng chuẩn xác từng lời mà Nguyệt Nương đã nói với gã trước khi chết. Không lẽ nàng thật sự sống lại ư? Nàng cũng giống gã, cũng chiếm dụng thể xác người phàm ư?
Mạnh Quân run giọng:
“Nàng còn sống?”
“Ta không còn sống, nhưng ta tồn tại với đất trời. Nói vậy chắc ngươi không hiểu. Ngươi chỉ cần biết, Nguyệt Nương ta hôm nay sẽ tự tay giết chết ngươi.”
Trúc Chi cầm chặt cây trâm hơn, mỉm cười ngọt ngào nhìn Mạnh Quân. Cứ như cô đã chờ phút giây này từ lâu lắm rồi. Gió lay cành cây, lay luôn mái tóc của cô (mãi tóc bây giờ có đến hai màu). Cô đứng đó mà hào quang lan tỏa khắp khu rừng. Mạnh Quân cảm thấy Nguyệt Nương này quá xa lạ, đôi mắt tuy rất giống nàng, nhưng điệu bộ lại không giống này chút nào.
Trúc Chi và Huyết Yêu đã bàn với nhau trước. Cô sẽ âm thầm quan sát trận đấu, chờ đến thời cơ chín muồi cô sẽ xuất hiện. Khi đó, nhất định cô sẽ khiến Mạnh Quân thần hồn điên đảo. Cô là người biết tất tần tật sự thật, cũng chính cô nhìn thấy lời nói và hình ảnh của Mạnh Quân lẫn Nguyệt Nương. Cô sẽ diễn một vai diễn khiến Mạnh Quân phải tự thú tội, cũng khiến gã kinh sợ Trúc Chi. Gã sẽ tưởng cô là Nguyệt Nương, tâm trí nhất định không ổn định, đến lúc đó cô và Huyết Yêu thừa cơ giết chết gã.
Tâm trí của Mạnh Quân rõ ràng sắp bị cô hạ gục. Gã đứng đó bàng hoàng nhìn cô, vẻ mặt thay đổi liên tục, một chút không tin nổi, một chút lại chìm vào vai diễn của cô.
Người không giữ được bình tĩnh lại là Đông Bạch. Gã không muốn nghi ngờ Mạnh Quân, nhưng ngài đang bị Trúc Chi áp đảo. Mà cô lại mang dáng dấp của Nguyệt Nương. Không lẽ nàng còn sống là thật. Gã từ từ thật chậm tiến từng bước đến bên cạnh Trúc Chi, gã lên tiếng:
“Nguyệt Nương, là muội thật sao?”
Trúc Chi không trả lời gã, Đông Bạch lập tức quay sang chất vấn Mạnh Quân:
“Có thật những gì cô ấy nói là thật không? Chính ngài mới là kẻ đã giết chết Nguyệt Nương.”
Mạnh Quân rất muốn tiếp tục nói dối, nhưng rõ ràng gã đang thất thế. Gã định sẽ giết Đông Bạch sau khi chiếm được Tam giới. Ai mà ngờ còn xuất hiện một Nguyệt Nương đứng đây biết rõ mọi chuyện gã làm. Gã đâu thể nào tiếp tục giả vờ giả vịt. Thế nên gã quyết định lật mặt:
“Phải. Chính ta là người giết Nguyệt Nương và cả sư phụ yêu quý của ngươi.”
Đông Bạch rống lên đau khổ. Gã đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị sốc bởi lời thú tội của Mạnh Quân. Gã gào lên:
“NGƯƠI LỪA TA.”
“Bởi vì ngươi ngu ngốc.”, Mạnh Quân cười nói tiếp, “Sao ngươi đùn đẩy trách nhiệm lên người ta. Là ngươi tin bất chấp những gì ta nói cơ mà. Sư phụ ngươi mà biết ngươi răm rắp nghe theo lời của ta làm bao nhiêu chuyện sai trái, ông ta nhất định chết không nhắm mắt. Mà lão già đó chỉ cần đưa cho ta viên minh ngọc là đâu chết thảm như vậy.”
Đông Bạch mất hết bình tĩnh, gã vung roi loạn xạ về phía Mạnh Quân. Nụ cười của Nguyệt Nương hiện ra trước mắt gã, giọng nói của sư phụ vang lên bên tai gã. Gã đau đớn khóc rống lên, tay vẫn không ngừng vung roi. Gã muốn Mạnh Quân trả giá ví gã đã giết chết hai người thân yêu nhất của gã, cũng muốn xả mối hận vì đã lừa dối gã. Nếu gã chết tại đây, gã cũng nguyện ý. Ít ra khi chết đi, gã còn mặt mũi nhìn sư phị nơi chín suối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.