Chương 369: Chứng Thực Suy Đoán
Muội Nương
21/07/2022
Diệu Khang dĩ nhiên biết Huyết Yêu không hề nói đùa, cũng không hề cố ý hâm dọa gì y, mà hắn thật sự giết chết y mà không mà không một ai biết được. Dù sao người sai cũng là y, nên y không thể đòi hỏi hắn tha thứ cho mình. Có điều y thật sự không có ý định dùng khuôn mặt đáng ghét đó để hôn Nguyệt Trinh.
Diệu Khang muốn Huyết Yêu tha lỗi cho mình chỉ còn một cách mà thôi: Y phải van xin, phải đánh vào yếu điểm của Huyết Yêu – sự mềm lòng. Huyết Yêu không phải là một tên máu lạnh, nếu biết nguyên nhân thật sự có khi hắn sẽ thông cảm cho y, có khi sẽ bao dung y.
Diệu Khang gào mồm:
“Thật ra không có như anh nghĩ đâu mà. Tôi thiệt tình chỉ muốn thăm dò Trúc Chi của anh một chút thôi. Tôi muốn biết cô ấy nghĩ gì về anh ấy mà.”
Diệu Khang đúng là chỉ muốn thăm dò Trúc Chi chút chút. Y rất tò mò về Trúc Chi – người con gái duy nhất (mà theo y thấy) có thể đem long yêu cái tên tóc đỏ đáng ghét kia và hình như . Y chỉ đoán bừa, chưa từng được chứng thực gì cả, hỏi Huyết Yêu hắn cũng chỉ đáp trả cho y bằng sự im lặng đầy chán ghét.
Cách đây mười ngày, trời đẹp, nắng trong xanh, Diệu Khang (theo thói quen) đang ngồi thiền tại nơi ở của mình, bỗng nhiên y nghe xa xa có tiếng bước chân vội vã của ai đó. Y chủ động đứng lên, chuẩn bị đón khách. Thú thật y đang rất buồn chán khi phải thực hiện nhiệm vụ coi ngó trần gian đầy chán nản này, y phải trông chừng những kẻ bất hạnh gặp khổ nạn, sau đó xuất hiện cứu giúp họ. Việc có người đến nơi ở của y khiến y có chút thích thú, mà người bạn biết đến nơi này chỉ có vài người mà thôi.
Người đến là Huyết Yêu khiến Diệu Khang có chút bất ngờ. Từ cái lúc y giả gái chọc giận Trúc Chi, hắn đã cấm cửa y đến nhà hắn mua vui, làm trò mèo (như những gì mà hắn hay nói). Diệu Khang tỏ thái độ bất mãn, nhưng trong lòng lại mừng húm, chắc chắn hắn đến đây để lôi y ra khỏi công việc chán ngắt này đây mà.
Diệu Khang không nhìn Huyết Yêu mà hướng mắt lên trời, mặt hếch lên, giả vờ bực bội:
“Không biết ai đã nói không gặp nữa à.”
Huyết Yêu đằng hắng hai cái mới trả lời:
“Ta đâu có nói sẽ không gặp lại Nàng đâu? Ta chỉ nói không muốn Nàng tùy tiện xuất hiện tại nhà của ta mà thôi.”
Diều Khang khoanh tay, vẫn chưa thôi cái trò giả vờ đáng thương:
“Có khác gì nhau đâu chứ? Có biết vì câu nói đó mà ta tổn thương thế nào không? Rồi nay rồng tới nhà tôm chi đây?”
Huyết Yêu nói nhỏ:
“Ta không phải rồng.”
Lúc này Diệu Khang mới trừng mắt nhìn Huyết Yêu và chế giễu:
“Thì tôi nói trừu tường và hàm ý mà anh cũng bắt bẻ cho bằng được, con người của anh làm sao vậy?”
Huyết Yêu không nói gì cả, Diệu Khang có cảm tưởng hắn đến đây cầu xin mình, nên mới trưng bộ mặt thảm sầu đó, lại còn rất nhượng bộ cho cái thái độ “trời ơi đất hỡi” của y. Cuối cùng, y quyết định không lằng nhằng thêm nữa mà nói:
“Rồi vậy thần giữ của đến đây chi đây?”
“Ta muốn nhờ Nàng một chuyện.”
Huyết Yêu thấy một nụ cười vừa xuất hiện trên môi Diệu Khang, dù y đã cố tình không cười quá lộ liễu, nhưng một cái mím môi cười nhẹ kia không thể qua được con mắt tinh tường của Huyết Yêu.
Huyết Yêu biết tỏng tính tình của Diệu Khang, biết y rất muốn rời khỏi nơi này vui chơi, hoặc tham gia trận chiến trước một phen, nên hắn nói tiếp:
“Ta cần có người trông chừng nhóm Trúc Chi một chút. Cô ấy nhìn thấy điềm bào về cái chết của Triều Nghê.”
Diệu Khang ngay lập tức trở nên nghiêm túc. Đương nhiên y biết về Triều Nghê, y thốt lên:
“Triều Nghê không phải đang canh chừng bức tượng của Thổ địa hay sao?”
Huyết Yêu gật đầu. Hắn biết chính Diệu Khang cũng đang trong trạng thái căng thẳng lo âu như hắn đã từng. Bức tượng chứa thần khí của Thổ địa không thể rơi vào tay Nguyên Sâm nữa. Tính mạng của Triều Nghê cũng vô cùng quan trọng, không thể để con bé chết dưới tay những tên sát thủ mà lão già kia phái đến.
Diệu Khang ngay lập tức đồng ý:
“Tôi sẽ đến chổ anh. Anh cứ yên tâm làm chuyện của mình. Nhớ phải cứu được Triều Nghê đấy. Con bé đó là con gái của bạn ta.”
Huyết Yêu dĩ nhiên cũng muốn cứu mạng Triều Nghê. Nếu buộc phải chọn lựa giữa Triều Nghê và bức tượng chứa thần khí, hắn sẽ chọn Triều Nghê.
Diệu Khang đến nhà Huyết Yêu, y chẳng thấy ai cả. Trong đầu y xuất hiện ý định giả vờ làm Huyết Yêu một phen, chủ yếu y muốn biết tâm ý của Trúc Chi ra sao và nguyên nhân cô đem lòng yêu hắn là gì.
Chẳng mấy chốc đám nhóc Thanh Lâm, Thiên Thanh và Tuấn Tú được Tiểu Bạch tháp tùng đến nhà Huyết Yêu. Y ở trong phòng đọc sách, giả vờ làm Huyết Yêu ở đó, để cửa khép hờ và đuổi khéo Tiểu Bạch đến nơi khác, ngồi chờ đợi Trúc Chi xuất hiện.
Diệu Khang nào ngờ người mình gặp lại là cô gái mình đã mất trăm năm tìm kiếm – Nguyệt Trinh. Khi y nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay nàng, y đã vô cùng sửng sốt. Chiếc nhẫn định tình, chiếc nhẫn chứa vài thần khí của y đã trao cho nàng trước đó, đến bây giờ nàng vẫn còn giữ, nàng đã không tuyệt tình như y nghĩ, đã không quên y như y nghĩ.
Trong phút kích động Diệu Khang đã hôn môi Nguyệt Trinh bằng khuôn mặt của Huyết Yêu. Đến khi trở lại hình dạng thật của mình, y đã đưa Nguyệt Trinh về lại nơi mà hai người lần đầu gặp mặt. Y đã quên luôn lời cầu xin giúp đỡ của Huyết Yêu và y tưởng đó là lý do khiến hắn nổi điên.
Bây giờ Diệu Khang bị Huyết Yêu trói ở trên cao, sợi dây siết chặt khiến y đau đớn, nhưng vì nghĩ đến viễn cảnh xưa cũ mà y không cảm thấy đau lắm. Tình yêu mà y dành cho Nguyệt Trinh đã giúp y vượt qua cả nỗi đau thể xác như thế này.
Diệu Khang buồn bã nói, cũng hy vọng Huyết Yêu thật sự biết về tấm lòng của mình:
“Ta đã rất nhớ nàng. Ta kích động đến nổi quên rằng bản thân đang giả làm anh. Huyết Yêu à, ta thật sự không cố ý mà. Anh biết tính cách của ta mà, anh biết ta sẽ không bao giờ làm loạn như thế nếu người mà ta đối mặt không phải nàng ấy.”
Huyết Yêu thở dài ngao ngán. Hắn thả Diệu Khang xuống. Thấy y ho khan một hơi dài, hắn cũng chẳng mấy quan tâm, hắn vẫn còn tức tối chuyện y dám cả gan giả bộ làm thần giữ cưa. May mà lần này y giả hắn trong nhà của hắn, nếu một ngày nào đó y cũng giả dạng Huyết Yêu này thì có lẽ cái mạng của y cũng chẳng còn, vì kẻ thù của Huyết Yêu nhiều đến thế nào chính y cũng chẳng thể lường trước được.
Huyết Yêu cuối cùng cũng hạ hỏa, cơn tức giận cũng bay mất khi thấy khuôn mặt thảm sầu không hồi kết của Diệu Khang. Có lẽ y muốn hắn biết y đã hối lỗi như thế nào đây mà.
Huyết Yêu thở dài thêm một lần nữa rồi mới hỏi Diệu Khang:
“Mười ngày qua Nàng đã đi đâu? Người đàn bà đó của ngươi tưởng rằng ta nhốt ngươi lại và giết chết ngươi. Cô ta đang tìm ngươi khắp nơi.”
Diệu Khang vồ lấy Huyết Yêu mà hỏi:
“Nàng ấy giờ đang ở đâu?”
“Đang cùng Trúc Chi nói chuyện phiếm.”
“Ta phải đi gặp nàng ấy trước đây. Như anh nói nàng ấy đang lo lắng cho ta mà.”
Huyết Yêu xoa hai bên thái dương, nó đang nhức nhối vì tức giận cái tên mê gái này. Rõ ràng hắn đang muốn biết những ngày qua y đang ở nơi xó xỉnh nào, nhưng vừa nghe đến “người đàn bà” của y, y đã rối rít muốn đi gặp.
Nguyên Sâm ngồi trên bàn làm việc, hình như đang đợi ai đó quay trở về. Đôi mắt lão cứ hướng ra ngoài, chốc chốc lại đứng lên, rồi ngồi xuống, cắn môi, hai tay bắt chéo như đang cầu nguyện.
Ngọc Điền đi vào, trên tay cầm theo một ly nước màu xanh và đặt trên bàn của lão. Gã nói:
“Nguyên Dục vẫn chưa về, thưa chủ nhân.”
Nguyên Sâm đương nhiên biết điều đó. Lão đang ngồi đợi y như một tên tâm thần và lão đã bắt đầu nòng máu rồi đây. Lão nói, như thể đang trút hết tâm tình cùng nỗi hờn giận lên vai Ngọc Điền:
“Nếu mà ta không lôi nó ra khỏi nhà giam, nó định tự chôn vùi cuộc đời nó ở bên trong luôn. Mà tên nhóc đó đến muộn hơn dự tính của ta.”
Ngọc Điền cũng đồng ý với lời nói của Nguyên Sâm. Kể từ khi Nguyên Dục bỏ lỡ đứa bé mang thần khí, y đâm ra tự ti hẳn, không còn màn đến chuyện gì cả, chỉ chuyên tâm hối lỗi trong ngục tối. Mặc dù bây giờ Nguyên Sâm đã tìm ra cách lấy thần khí của Thần sinh nở, đã không còn trách mắng Nguyên Dục câu nào, thì cũng không thể đánh tan mặc cảm tội lỗi của y.
Ngọc Điền cũng từng khuyên nhủ:
“Chú nhân không muốn thấy bộ dạng này của ngươi đâu. Ngươi mau lấy lại tinh thần đi, chúng ta còn rất nhiều chuyện cần xử lý phía trước đấy.”
Mãi cho đến một tuần trước, chủ nhân Nguyên Sâm thân chinh đến tìm gặp y, giao nhiệm vụ mới cho y, y mới rủ bỏ mặc cảm tội lỗi và rời đi. Y quyết tâm phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không y nhất định tự mình cắt bỏ cái đầu và dâng lên cho chủ nhân.
Vậy mà đã là ngày thứ bảy, Ngọc Điền vẫn chưa thấy Nguyên Dục trở về báo cáo tình hình. Mà chủ nhân rất mong cái thông tin quan trọng mà y phải điều tra kia.
Ngọc Điền nói với Nguyên Sâm:
“Hy vọng Nguyên Dục có thể sớm điều tra ra sự thật.”
Nguyên Sâm ậm ừ:
“Đó là chuyện quan trọng nhất trong lúc này. Tất cả mảnh ghép của ta, những suy đoán của ta, chỉ cần thêm thông tin đó để chứng thực.”
Vừa hay lúc đó Nguyên Dục xuất hiện trước mặt Nguyên Sâm và Ngọc. Y mỉm cười, coi như một lời chào hỏi thâm tình. Nguyên Sâm vừa thấy Nguyên Dục đã nở một nụ cười ngọt ngào. Lão đứng dậy, tiến gần Nguyên Dục và kéo y đến gần mình một chút.
Nguyên Sâm hỏi, coi bộ rất mong chờ:
“Thế nào? Lần này ngươi không khiến ta thất vọng đâu hả?”
Nguyên Dục gật đầu:
“Đúng như chủ nhân suy đoán. Trái tim của tiểu ma vương vẫn còn và nó đang đập trong cơ thể của Trúc Chi – con bé đi cùng Huyết Yêu. Thuộc hạ đã điều tra từ người dì và biết được tiểu am vương đích thực – Trúc Lam đã hiến tậng trái tim cho đứa con gái duy nhất của mình. Trùng hợp là người dì này đã bán trái tim khi cô bé đó chết cho mẹ Trúc Chi. Cuối cùng sau một vòng, trái tim của tiểu ma vương vẫn còn. Thuộc hạ còn điều tra được tro của đóa hắc phù dung vẫn luôn xuất hiện tại bệnh viện. Có nghĩa là truyền nhân của tiểu ma vương chính là Trúc Chi đó.”
Nguyên Sâm vỗ tay bóp bóp. Tất cả suy đoán trước giờ của lão cuối cùng cũng có lời giải. Nguyên nhân khiến lão cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó chình là: Những chuyện xấu gần đây của lão luôn bị Huyết Yêu bắt bài, như kiểu hắn nhìn thấy trước những chuyện đó và xuất hiện đúng nơi và đúng lúc vậy.
Đầu tiên, Hàn Hinh bị Huyết Yêu sờ gáy khi đang thực hiện nghi lễ cướp thần khí của Thần Sinh nở. Hắn đã đến cùng Hải Du và giết chết Hàn Hinh, như kiểu hắn biết nhất định cái tên đó sẽ triệu hồi thần khí ngay thời khắc đó.
Thứ hai, Nguyên Dục đã bị một ai đó (mà y không nhớ nổi khuôn mặt) cướp mất đứa bé mang thần khí, mà đáng ra nó phải chết ngay hôm đó. Rõ ràng đã có kẻ nhìn thấy được điềm báo chết chóc và đến kịp lúc cứu đứa bé thoát khỏi nguy hiểm của cái chết.
Thứ ba, Nguyên Sâm suy đoán Huyết Yêu biết về họ Trần nhờ điềm báo. Nếu không làm sao hắn biết đúng ngày đó mà xuất hiện cứu sống tên đó, để rồi hắn trúng bẫy của lão? Dù lão đã có được đồng xu, nhưng vẫn còn điều gì đó khiến lão khó chịu, như kiểu Huyết Yêu đã biết tất cả mọi chuyện, còn lão lại ở trong thế bị động.
Thứ tư, Hữu Lực và Hoàng Anh đáng lý phải bị bắt và giết cách đây mười ngày. Theo kế hoạch, lão đã phái người ám sát Hữu Lực, nhưng bằng cách thần kỳ nào đó mà những đám thợ săn của lão đều một đi không trở lại. Còn ả Hoàng Anh đã cao chạy xa bay cùng Hữu Lực trước mũi Ngọc Điền.
Cuối cùng, cách đây mười ngày, Triều Nghê đáng lý phải bị kết liễu, nhưng lại được thằng nhóc cầm thanh kiếm Kim Quy cứu sống. Lão đoán tên nhóc ấy chính là Nhất Uy – đứa con trai của Kim Quy, đã đến cứu con bé Triều Nghê. Nhưng làm sao nó biết được ngày hôm đó lão sẽ ra tay cướp bức tượng chứa thần khí? Dù đã có trong tay bức tượng, nhưng khi tên sống sót duy nhất kể lại những gì đã xảy ra ở miếu hoang ấy, rằng Nhất Uy đã dùng thanh kiếm hạ từng tên một và gã là tên may mắn sống sót, rằng suýt chút nữa gã cũng chết dưới tay một kẻ đeo mạn che mặt, thì lão vẫn canh cánh điều gì đó khó lý giải.
Nguyên Sâm suy đoán có thể Thần tiên tri đang bắt tay cùng Huyết Yêu, nhưng thần tiên tri kia có hơi khó gặp, mà người này chỉ nhìn được những hiểm họa, chứ đâu nhìn thất điềm báo chết chóc. Chưa kể đến việc muốn gặp người này còn rất khó khăn. Bởi vì lão nghe đây thần tiên tri Lưu Kỵ này đã mất tích ngàn năm nay và chưa bao giờ lộ mặt lần nào.
Vậy thì, chỉ còn một suy đoán nữa thôi, rằng Huyết Yêu đang sở hữu một kẻ có khả năng điềm báo được cái chết, mà khả năng này chỉ có mỗi Thủy Hà công chúa mới có. Nguyên Sâm đã từ bỏ công cuộc tìm tiểu ma vương khi nhìn thấy cái xác của nó dưới mồ sâu. Nhưng lẽ nào không có ngoại lệ, nếu như trái tim ấy còn sống, thì kẻ sở hữu trái tim của tiểu ma vương không phải chính là hậu duệ cuối cùng của Quỷ vương hay sao.
Nguyên Sâm đã giao cho Nguyên Dục điều tra từ gia đình của Trúc Lam. Cuối cùng y cũng giúp lão tìm ra mảnh ghép cuối cùng: Tiểu ma vương còn sống, thanh kiếm của Quỷ không biết có trong tay Huyết Yêu hay không, nhưng lão biết bản thân sẽ phải làm gì tiếp theo.
Ngọc Điền cả gan hỏi Nguyên Sâm:
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Nguyên Sâm kéo môi cười một cách kinh dị, rồi mới rảo bước rời khỏi phòng. Trước khi khuất bóng, lão còn nói với hai tên thuộc hạ:
“Dĩ nhiên ta phải gặp lại tiểu ma vương của ta rồi. Ta đang rất háo hức lắm đây.”
Diệu Khang muốn Huyết Yêu tha lỗi cho mình chỉ còn một cách mà thôi: Y phải van xin, phải đánh vào yếu điểm của Huyết Yêu – sự mềm lòng. Huyết Yêu không phải là một tên máu lạnh, nếu biết nguyên nhân thật sự có khi hắn sẽ thông cảm cho y, có khi sẽ bao dung y.
Diệu Khang gào mồm:
“Thật ra không có như anh nghĩ đâu mà. Tôi thiệt tình chỉ muốn thăm dò Trúc Chi của anh một chút thôi. Tôi muốn biết cô ấy nghĩ gì về anh ấy mà.”
Diệu Khang đúng là chỉ muốn thăm dò Trúc Chi chút chút. Y rất tò mò về Trúc Chi – người con gái duy nhất (mà theo y thấy) có thể đem long yêu cái tên tóc đỏ đáng ghét kia và hình như . Y chỉ đoán bừa, chưa từng được chứng thực gì cả, hỏi Huyết Yêu hắn cũng chỉ đáp trả cho y bằng sự im lặng đầy chán ghét.
Cách đây mười ngày, trời đẹp, nắng trong xanh, Diệu Khang (theo thói quen) đang ngồi thiền tại nơi ở của mình, bỗng nhiên y nghe xa xa có tiếng bước chân vội vã của ai đó. Y chủ động đứng lên, chuẩn bị đón khách. Thú thật y đang rất buồn chán khi phải thực hiện nhiệm vụ coi ngó trần gian đầy chán nản này, y phải trông chừng những kẻ bất hạnh gặp khổ nạn, sau đó xuất hiện cứu giúp họ. Việc có người đến nơi ở của y khiến y có chút thích thú, mà người bạn biết đến nơi này chỉ có vài người mà thôi.
Người đến là Huyết Yêu khiến Diệu Khang có chút bất ngờ. Từ cái lúc y giả gái chọc giận Trúc Chi, hắn đã cấm cửa y đến nhà hắn mua vui, làm trò mèo (như những gì mà hắn hay nói). Diệu Khang tỏ thái độ bất mãn, nhưng trong lòng lại mừng húm, chắc chắn hắn đến đây để lôi y ra khỏi công việc chán ngắt này đây mà.
Diệu Khang không nhìn Huyết Yêu mà hướng mắt lên trời, mặt hếch lên, giả vờ bực bội:
“Không biết ai đã nói không gặp nữa à.”
Huyết Yêu đằng hắng hai cái mới trả lời:
“Ta đâu có nói sẽ không gặp lại Nàng đâu? Ta chỉ nói không muốn Nàng tùy tiện xuất hiện tại nhà của ta mà thôi.”
Diều Khang khoanh tay, vẫn chưa thôi cái trò giả vờ đáng thương:
“Có khác gì nhau đâu chứ? Có biết vì câu nói đó mà ta tổn thương thế nào không? Rồi nay rồng tới nhà tôm chi đây?”
Huyết Yêu nói nhỏ:
“Ta không phải rồng.”
Lúc này Diệu Khang mới trừng mắt nhìn Huyết Yêu và chế giễu:
“Thì tôi nói trừu tường và hàm ý mà anh cũng bắt bẻ cho bằng được, con người của anh làm sao vậy?”
Huyết Yêu không nói gì cả, Diệu Khang có cảm tưởng hắn đến đây cầu xin mình, nên mới trưng bộ mặt thảm sầu đó, lại còn rất nhượng bộ cho cái thái độ “trời ơi đất hỡi” của y. Cuối cùng, y quyết định không lằng nhằng thêm nữa mà nói:
“Rồi vậy thần giữ của đến đây chi đây?”
“Ta muốn nhờ Nàng một chuyện.”
Huyết Yêu thấy một nụ cười vừa xuất hiện trên môi Diệu Khang, dù y đã cố tình không cười quá lộ liễu, nhưng một cái mím môi cười nhẹ kia không thể qua được con mắt tinh tường của Huyết Yêu.
Huyết Yêu biết tỏng tính tình của Diệu Khang, biết y rất muốn rời khỏi nơi này vui chơi, hoặc tham gia trận chiến trước một phen, nên hắn nói tiếp:
“Ta cần có người trông chừng nhóm Trúc Chi một chút. Cô ấy nhìn thấy điềm bào về cái chết của Triều Nghê.”
Diệu Khang ngay lập tức trở nên nghiêm túc. Đương nhiên y biết về Triều Nghê, y thốt lên:
“Triều Nghê không phải đang canh chừng bức tượng của Thổ địa hay sao?”
Huyết Yêu gật đầu. Hắn biết chính Diệu Khang cũng đang trong trạng thái căng thẳng lo âu như hắn đã từng. Bức tượng chứa thần khí của Thổ địa không thể rơi vào tay Nguyên Sâm nữa. Tính mạng của Triều Nghê cũng vô cùng quan trọng, không thể để con bé chết dưới tay những tên sát thủ mà lão già kia phái đến.
Diệu Khang ngay lập tức đồng ý:
“Tôi sẽ đến chổ anh. Anh cứ yên tâm làm chuyện của mình. Nhớ phải cứu được Triều Nghê đấy. Con bé đó là con gái của bạn ta.”
Huyết Yêu dĩ nhiên cũng muốn cứu mạng Triều Nghê. Nếu buộc phải chọn lựa giữa Triều Nghê và bức tượng chứa thần khí, hắn sẽ chọn Triều Nghê.
Diệu Khang đến nhà Huyết Yêu, y chẳng thấy ai cả. Trong đầu y xuất hiện ý định giả vờ làm Huyết Yêu một phen, chủ yếu y muốn biết tâm ý của Trúc Chi ra sao và nguyên nhân cô đem lòng yêu hắn là gì.
Chẳng mấy chốc đám nhóc Thanh Lâm, Thiên Thanh và Tuấn Tú được Tiểu Bạch tháp tùng đến nhà Huyết Yêu. Y ở trong phòng đọc sách, giả vờ làm Huyết Yêu ở đó, để cửa khép hờ và đuổi khéo Tiểu Bạch đến nơi khác, ngồi chờ đợi Trúc Chi xuất hiện.
Diệu Khang nào ngờ người mình gặp lại là cô gái mình đã mất trăm năm tìm kiếm – Nguyệt Trinh. Khi y nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay nàng, y đã vô cùng sửng sốt. Chiếc nhẫn định tình, chiếc nhẫn chứa vài thần khí của y đã trao cho nàng trước đó, đến bây giờ nàng vẫn còn giữ, nàng đã không tuyệt tình như y nghĩ, đã không quên y như y nghĩ.
Trong phút kích động Diệu Khang đã hôn môi Nguyệt Trinh bằng khuôn mặt của Huyết Yêu. Đến khi trở lại hình dạng thật của mình, y đã đưa Nguyệt Trinh về lại nơi mà hai người lần đầu gặp mặt. Y đã quên luôn lời cầu xin giúp đỡ của Huyết Yêu và y tưởng đó là lý do khiến hắn nổi điên.
Bây giờ Diệu Khang bị Huyết Yêu trói ở trên cao, sợi dây siết chặt khiến y đau đớn, nhưng vì nghĩ đến viễn cảnh xưa cũ mà y không cảm thấy đau lắm. Tình yêu mà y dành cho Nguyệt Trinh đã giúp y vượt qua cả nỗi đau thể xác như thế này.
Diệu Khang buồn bã nói, cũng hy vọng Huyết Yêu thật sự biết về tấm lòng của mình:
“Ta đã rất nhớ nàng. Ta kích động đến nổi quên rằng bản thân đang giả làm anh. Huyết Yêu à, ta thật sự không cố ý mà. Anh biết tính cách của ta mà, anh biết ta sẽ không bao giờ làm loạn như thế nếu người mà ta đối mặt không phải nàng ấy.”
Huyết Yêu thở dài ngao ngán. Hắn thả Diệu Khang xuống. Thấy y ho khan một hơi dài, hắn cũng chẳng mấy quan tâm, hắn vẫn còn tức tối chuyện y dám cả gan giả bộ làm thần giữ cưa. May mà lần này y giả hắn trong nhà của hắn, nếu một ngày nào đó y cũng giả dạng Huyết Yêu này thì có lẽ cái mạng của y cũng chẳng còn, vì kẻ thù của Huyết Yêu nhiều đến thế nào chính y cũng chẳng thể lường trước được.
Huyết Yêu cuối cùng cũng hạ hỏa, cơn tức giận cũng bay mất khi thấy khuôn mặt thảm sầu không hồi kết của Diệu Khang. Có lẽ y muốn hắn biết y đã hối lỗi như thế nào đây mà.
Huyết Yêu thở dài thêm một lần nữa rồi mới hỏi Diệu Khang:
“Mười ngày qua Nàng đã đi đâu? Người đàn bà đó của ngươi tưởng rằng ta nhốt ngươi lại và giết chết ngươi. Cô ta đang tìm ngươi khắp nơi.”
Diệu Khang vồ lấy Huyết Yêu mà hỏi:
“Nàng ấy giờ đang ở đâu?”
“Đang cùng Trúc Chi nói chuyện phiếm.”
“Ta phải đi gặp nàng ấy trước đây. Như anh nói nàng ấy đang lo lắng cho ta mà.”
Huyết Yêu xoa hai bên thái dương, nó đang nhức nhối vì tức giận cái tên mê gái này. Rõ ràng hắn đang muốn biết những ngày qua y đang ở nơi xó xỉnh nào, nhưng vừa nghe đến “người đàn bà” của y, y đã rối rít muốn đi gặp.
Nguyên Sâm ngồi trên bàn làm việc, hình như đang đợi ai đó quay trở về. Đôi mắt lão cứ hướng ra ngoài, chốc chốc lại đứng lên, rồi ngồi xuống, cắn môi, hai tay bắt chéo như đang cầu nguyện.
Ngọc Điền đi vào, trên tay cầm theo một ly nước màu xanh và đặt trên bàn của lão. Gã nói:
“Nguyên Dục vẫn chưa về, thưa chủ nhân.”
Nguyên Sâm đương nhiên biết điều đó. Lão đang ngồi đợi y như một tên tâm thần và lão đã bắt đầu nòng máu rồi đây. Lão nói, như thể đang trút hết tâm tình cùng nỗi hờn giận lên vai Ngọc Điền:
“Nếu mà ta không lôi nó ra khỏi nhà giam, nó định tự chôn vùi cuộc đời nó ở bên trong luôn. Mà tên nhóc đó đến muộn hơn dự tính của ta.”
Ngọc Điền cũng đồng ý với lời nói của Nguyên Sâm. Kể từ khi Nguyên Dục bỏ lỡ đứa bé mang thần khí, y đâm ra tự ti hẳn, không còn màn đến chuyện gì cả, chỉ chuyên tâm hối lỗi trong ngục tối. Mặc dù bây giờ Nguyên Sâm đã tìm ra cách lấy thần khí của Thần sinh nở, đã không còn trách mắng Nguyên Dục câu nào, thì cũng không thể đánh tan mặc cảm tội lỗi của y.
Ngọc Điền cũng từng khuyên nhủ:
“Chú nhân không muốn thấy bộ dạng này của ngươi đâu. Ngươi mau lấy lại tinh thần đi, chúng ta còn rất nhiều chuyện cần xử lý phía trước đấy.”
Mãi cho đến một tuần trước, chủ nhân Nguyên Sâm thân chinh đến tìm gặp y, giao nhiệm vụ mới cho y, y mới rủ bỏ mặc cảm tội lỗi và rời đi. Y quyết tâm phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không y nhất định tự mình cắt bỏ cái đầu và dâng lên cho chủ nhân.
Vậy mà đã là ngày thứ bảy, Ngọc Điền vẫn chưa thấy Nguyên Dục trở về báo cáo tình hình. Mà chủ nhân rất mong cái thông tin quan trọng mà y phải điều tra kia.
Ngọc Điền nói với Nguyên Sâm:
“Hy vọng Nguyên Dục có thể sớm điều tra ra sự thật.”
Nguyên Sâm ậm ừ:
“Đó là chuyện quan trọng nhất trong lúc này. Tất cả mảnh ghép của ta, những suy đoán của ta, chỉ cần thêm thông tin đó để chứng thực.”
Vừa hay lúc đó Nguyên Dục xuất hiện trước mặt Nguyên Sâm và Ngọc. Y mỉm cười, coi như một lời chào hỏi thâm tình. Nguyên Sâm vừa thấy Nguyên Dục đã nở một nụ cười ngọt ngào. Lão đứng dậy, tiến gần Nguyên Dục và kéo y đến gần mình một chút.
Nguyên Sâm hỏi, coi bộ rất mong chờ:
“Thế nào? Lần này ngươi không khiến ta thất vọng đâu hả?”
Nguyên Dục gật đầu:
“Đúng như chủ nhân suy đoán. Trái tim của tiểu ma vương vẫn còn và nó đang đập trong cơ thể của Trúc Chi – con bé đi cùng Huyết Yêu. Thuộc hạ đã điều tra từ người dì và biết được tiểu am vương đích thực – Trúc Lam đã hiến tậng trái tim cho đứa con gái duy nhất của mình. Trùng hợp là người dì này đã bán trái tim khi cô bé đó chết cho mẹ Trúc Chi. Cuối cùng sau một vòng, trái tim của tiểu ma vương vẫn còn. Thuộc hạ còn điều tra được tro của đóa hắc phù dung vẫn luôn xuất hiện tại bệnh viện. Có nghĩa là truyền nhân của tiểu ma vương chính là Trúc Chi đó.”
Nguyên Sâm vỗ tay bóp bóp. Tất cả suy đoán trước giờ của lão cuối cùng cũng có lời giải. Nguyên nhân khiến lão cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó chình là: Những chuyện xấu gần đây của lão luôn bị Huyết Yêu bắt bài, như kiểu hắn nhìn thấy trước những chuyện đó và xuất hiện đúng nơi và đúng lúc vậy.
Đầu tiên, Hàn Hinh bị Huyết Yêu sờ gáy khi đang thực hiện nghi lễ cướp thần khí của Thần Sinh nở. Hắn đã đến cùng Hải Du và giết chết Hàn Hinh, như kiểu hắn biết nhất định cái tên đó sẽ triệu hồi thần khí ngay thời khắc đó.
Thứ hai, Nguyên Dục đã bị một ai đó (mà y không nhớ nổi khuôn mặt) cướp mất đứa bé mang thần khí, mà đáng ra nó phải chết ngay hôm đó. Rõ ràng đã có kẻ nhìn thấy được điềm báo chết chóc và đến kịp lúc cứu đứa bé thoát khỏi nguy hiểm của cái chết.
Thứ ba, Nguyên Sâm suy đoán Huyết Yêu biết về họ Trần nhờ điềm báo. Nếu không làm sao hắn biết đúng ngày đó mà xuất hiện cứu sống tên đó, để rồi hắn trúng bẫy của lão? Dù lão đã có được đồng xu, nhưng vẫn còn điều gì đó khiến lão khó chịu, như kiểu Huyết Yêu đã biết tất cả mọi chuyện, còn lão lại ở trong thế bị động.
Thứ tư, Hữu Lực và Hoàng Anh đáng lý phải bị bắt và giết cách đây mười ngày. Theo kế hoạch, lão đã phái người ám sát Hữu Lực, nhưng bằng cách thần kỳ nào đó mà những đám thợ săn của lão đều một đi không trở lại. Còn ả Hoàng Anh đã cao chạy xa bay cùng Hữu Lực trước mũi Ngọc Điền.
Cuối cùng, cách đây mười ngày, Triều Nghê đáng lý phải bị kết liễu, nhưng lại được thằng nhóc cầm thanh kiếm Kim Quy cứu sống. Lão đoán tên nhóc ấy chính là Nhất Uy – đứa con trai của Kim Quy, đã đến cứu con bé Triều Nghê. Nhưng làm sao nó biết được ngày hôm đó lão sẽ ra tay cướp bức tượng chứa thần khí? Dù đã có trong tay bức tượng, nhưng khi tên sống sót duy nhất kể lại những gì đã xảy ra ở miếu hoang ấy, rằng Nhất Uy đã dùng thanh kiếm hạ từng tên một và gã là tên may mắn sống sót, rằng suýt chút nữa gã cũng chết dưới tay một kẻ đeo mạn che mặt, thì lão vẫn canh cánh điều gì đó khó lý giải.
Nguyên Sâm suy đoán có thể Thần tiên tri đang bắt tay cùng Huyết Yêu, nhưng thần tiên tri kia có hơi khó gặp, mà người này chỉ nhìn được những hiểm họa, chứ đâu nhìn thất điềm báo chết chóc. Chưa kể đến việc muốn gặp người này còn rất khó khăn. Bởi vì lão nghe đây thần tiên tri Lưu Kỵ này đã mất tích ngàn năm nay và chưa bao giờ lộ mặt lần nào.
Vậy thì, chỉ còn một suy đoán nữa thôi, rằng Huyết Yêu đang sở hữu một kẻ có khả năng điềm báo được cái chết, mà khả năng này chỉ có mỗi Thủy Hà công chúa mới có. Nguyên Sâm đã từ bỏ công cuộc tìm tiểu ma vương khi nhìn thấy cái xác của nó dưới mồ sâu. Nhưng lẽ nào không có ngoại lệ, nếu như trái tim ấy còn sống, thì kẻ sở hữu trái tim của tiểu ma vương không phải chính là hậu duệ cuối cùng của Quỷ vương hay sao.
Nguyên Sâm đã giao cho Nguyên Dục điều tra từ gia đình của Trúc Lam. Cuối cùng y cũng giúp lão tìm ra mảnh ghép cuối cùng: Tiểu ma vương còn sống, thanh kiếm của Quỷ không biết có trong tay Huyết Yêu hay không, nhưng lão biết bản thân sẽ phải làm gì tiếp theo.
Ngọc Điền cả gan hỏi Nguyên Sâm:
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Nguyên Sâm kéo môi cười một cách kinh dị, rồi mới rảo bước rời khỏi phòng. Trước khi khuất bóng, lão còn nói với hai tên thuộc hạ:
“Dĩ nhiên ta phải gặp lại tiểu ma vương của ta rồi. Ta đang rất háo hức lắm đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.