Chương 380: Diễn Trò
Muội Nương
01/09/2022
Minh Nhựt cũng cùng suy nghĩ với Lôi Trí. Không có lý nào mất đi một thứ quan trọng mà Gia Khánh lại cười đểu như thế. Minh Nhựt rất nhanh có thể suy đoán ra một chuyện và nhanh chóng nói với Lôi Trí biết suy nghĩ trong đầu của mình:
“Hay đó không phải thần khí bị mất. Chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Lôi Trí vỗ tay bóp bóp cho sự thông minh nhanh nhạy của thằng bạn. Nó thà tin lời nói của Minh Nhựt còn hơn tin ba cái chuyện Gia Khánh đánh thua rồi phần thần khí rơi vào tay kẻ địch. Nó cặp cổ Minh Nhựt đi về phía Gia Khánh, vừa đi vừa nói với Minh Nhựt với giọng vui như đang dự tiệc ăn xác chết:
“Phải rồi, chứ dễ gì Gia Khánh để thần khí dễ dàng bị cướp đi như vậy.”
Lôi Trí hí hửng chạy đến bên cạnh Gia Khánh. Nó bỏ Minh Nhựt đi một mình, đang hăng hái suýt chút nữa đã ôm lấy Gia Khánh mà bộc lộ niềm vui mừng.
Gia Khánh thấy bộ dạng đó của Lôi Trí cũng quen luôn. Y Chỉ không tỏ thái độ chán ghét như trước giờ. Dù sao cái tính cách tưng tửng của Lôi Trí cũng giống Thanh Trì Minh Nghĩa phần nào. Y còn chịu đựng Minh Nghĩa lâu như thế thì việc tiếp xúc với Lôi Trí dạo gần đây cũng chẳng khó khăn gì lắm.
Lôi Trí hí hửng hỏi Gia Khánh (lúc này Minh Nhựt vừa hay chạy tới):
“Phần đầu lâu đó là đồ giả, đúng không đại ca? Nó đâu phải thần khí bị mất đâ ha. Em nhìn là biết được luôn mà.”
Minh Nhựt cười khẩy ở bên cạnh. Nó biết tỏng thằng Lôi Trí chỉ đang bày trò, thằng bạn này của nó có nhận ra cái gì cho đến khi nó nói đó không phải thần khí bị mất đâu. Nó nhớ lại cái bộ dàng như đưa đám của Lôi Trí khi này mà định mở miệng chọc ghẹo, ai ngờ Gia Khánh đã lên tiếng trước:
“Thật ra nó đúng là phần thần khí của ta.”
Lôi Trí tức giận cạnh hông. Nó hét toáng lên:
“CÁI GÌ? CÁI BỊ MẤT LÀ THẦN KHÍ THÌ MẮC MỚ GÌ ANH CƯỜI VẬY ANH TRAI?”
Minh Nhựt không kịp bịt miệng của Lôi Trí, chỉ còn đành dùng tay che cái tai mình lại. Bởi vì hai đứa đứng quá gần và chất giọng như đang “xua đuổi tà ma” của Lôi Trí thật sự khiến nó muốn phát hỏa lên chứ đừng nói đến Gia Khánh.
Gia Khánh liếc Lôi Trí như kiểu: Sao mày dám hét vào mặt anh mày, khiến Lôi Trí lặp tức cúp đuôi (Minh Nhứt đứng cười như được mùa, dù nụ cười phát ra chỉ nhỏ như tiếng muỗi đang vo ve). Y không giải thích mặc cho Lôi Trí cứ lẽo đẽo theo sau hoài, có lẽ y nghĩ thằng Lôi Trí kia không xứng tầm để y phải giải thích mọi chuyện.
Minh Nhựt nói nhỏ với Lôi Trí:
“Mày gan ghê đấy, tao nhìn mặt ổng thôi là tao sợ rồi, mày dám hét vô mặt ổng luôn.”
Lôi Trí cũng không ngờ bản thân lại gan lì như thế, phải Gia Khánh mà là Huyết Yêu mà nó dám hét vô mặt như thế chắc Huyết Yêu sẽ biến nó thành con heo quá. Nó gật gù với Minh Nhựt coi như đang ngầm đồng tình với thằng bạn. Cả hai chỉ đành đi theo sau Gia Khánh vào lại bên trong phòng thầy hiệu trưởng.
Thầy hiệu trưởng vẫn chưa hết bàng hoàng với cảnh tượng trước mặt, có thể thầy vẫn chưa thể thoát ra cái mớ hỗn độn lúc nảy. Chỉ mới trước đó vài phút, khi Thanh Lâm bắn phát súng đầu tiên, tên quỷ khói đen đã bị hút vào viên đạn màu ánh vàng kia, Nhất Uy thì chém ngang eo một tên khác. Nhưng điều kinh ngạc hơn chính là những tên kia thật sự không bị giết chết.
Thầy hiệu trưởng thấy rõ ràng sau khi Nhất Uy chém làm đôi, tên làn khói lặp tức nhập lại thành một và lau tới chém tới tấp vào người Nhất Uy. Còn cậu cầm thanh Kim Quy kiếm múa một cách điên cuồng, thầy không rõ ai là người sử dụng kiếm thuật giỏi hơn người còn lại, nhưng thầy (với con mắt nhìn đồ cổ lâu năm) thì thanh kiếm trên tay Nhất Uy mạnh hơn thanh đao nhỏ xíu của tên khỏi đen nhiều.
Thầy hiệu trưởng chăm chú nhìn Nhất Uy đến mức không thể nhìn hai cậu con trai của mình cũng đang vất vả chống trả đám khỏi đen huyền bí kia. Thanh Lâm không thể tin tên làn khói lại có thể thoát ra khỏi viên đạn ma thuật và tấn công ngược lại mình. Cậu và Thiên Thanh chỉ có thể bắn loạn xạ, tạm thời hút lấy đám khói đen vào viên đạn, coi như tạm ngưng hoạt động của chúng.
Thế rồi, đột nhiên chúng biến mất, như từng xuất hiện và thầy hiệu trưởng vẫn còn trong tư thế co ro trên chiếc ghế dài trong văn phòng mình, vẫn chưa thoát khỏi phi vụ lúc nảy.
Cho đến khi Gia Khánh bước vào bên trong và đằng hắng vài cái, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, thầy hiệu trưởng mới chính thức hoàn hồn trở lại.
Thanh Lâm hỏi ngay khi vừa nhìn thấy Gia Khánh:
“Những tên đó là cái quái gì vậy?”
“Linh hồn hắc ám. Chúng được tạo ra từ nỗi uất hận của một thần phán xét tà ác, một thần phán xét không tuân thủ nguyên tắc của thần và bị cách chứ. Chúng không thể bị đả thương, cũng không thể bị giết chết như các ngươi thấy đấy. Bởi vì chúng được xuất hiện nhờ nỗi u uất của thần, trừ phi kẻ đó bị giết chết, nếu không chúng sẽ không biến mất. Người đó là Ngọc Ngà, người đã giao chiến với ta.”
Thanh Lâm và Thiên Thanh nhìn nhau bằng ánh mắt kinh hãi. Thử tượng chúng không biến mất chắc chắn họ sẽ không đánh lại chúng và họ sẽ chết trước vì thấm mệt, hoặc bị chúng xiêng sống.
Lôi Trí tặc lưỡi phát biểu:
“Hèn chi cái thứ bả cầm lại giống hệt anh như thế. Cây quyền trượng á.”
Minh Nhựt phụ họa:
“Vậy cho nên bả mới biết chính xác phần thần khí của anh nằm ở đâu mà lấy đi đây mà.”
Thanh Lâm hét toáng lên (y chan cái cách Lôi Trí đã làm):
“CÁI GÌ MẤT? PHẦN THẦN KHÍ CỦA ANH MẤT RỒI HẢ?”
Trước ánh mắt rực lửa và bộ dạng tra khảo rành rành của Thanh Lâm, Lôi Trí đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, coi như đã xác nhận câu hỏi của Thanh Lâm. Thằng bé đổ quạu thật sự, nó ném mình ngồi xuống ghế, coi bộ còn tức tối hơn cả Lôi Trí, nhưng ít ra Lôi Trí còn khép nép trước Gia Khánh, còn Thanh Lâm thì không, nó phát hỏa thật sự.
Bởi vì Thanh Lâm biết phần thần khí của Gia Khánh quan trọng thế nào, nếu lỡ phần thần khí này là thứ khó lấy nhất, Nguyên Sâm sẽ không thể thành công lấy được sức mạnh của thanh kiếm của Quỷ mà. Trúc Chi cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Thiên Thanh đứng trước mặt Thanh Lâm, cố che bản mặt thằng em lại trước mặt Gia Khánh. Hiển nhiên anh cũng ngạc nhiên khi Thanh Lâm dám “thét ra lửa” trước Gia Khánh. Anh sợ thần phán xét này tính cách không giống Huyết Yêu, sẽ không bao dung với mọi người bằng bất cứ thái độ nào.
Gia Khánh nói một cách hời hợt, như không thấy chuyện Thanh Lâm phát hỏa là quan trọng:
“Ta sẽ dàn xếp với Huyết Yêu sau. Bây giờ cả đám giải tán đi.”
Gia Khánh còn phải lãnh nhiệm vụ tháp tùng những người trogn căn phòng này về nhà Huyết Yêu. Nhà hắn từ khi nào đã trở thành chổ tỵ nạn rồi, rất có thể nơi trú ẩn của thần giữ của cũng không còn là nơi an toàn khi tất cả mọi người đều đến và đi như một cái chợ (theo lời nhận xét của Huyết Yêu).
Khi vừa đến nơi, Gia Khánh nhanh chóng biến mất, không thèm chào hỏi ai thêm một câu nào nữa. Thanh Lâm vẫn còn đang tức tối, Lôi Trí cũng không biết nên ăn nói với Huyết Yêu ra sao, làm như nó nhận trách nhiệm bảo vệ thần khí của thần phán xét không bằng.
Lôi Trí tức giận nói với Thanh Lâm (bởi vì thằng này có cùng chí hướng với nó):
“Anh cá là ông nội Gia Khánh đó không dùng hết sức với mụ Ngọc Nga. Nghĩ sao ổng mạnh vậy mà chưa phản công lần nào luôn, toàn né với né. Rồi sơ hở khiến Ngọc Nga đó lấy mất thần khí.”
Thanh Lâm nói ngang:
“Hay ổng cố tình làm vậy?”
Nhất Uy lên tiếng, muốn xoa dịu bầu không khí đang căng thẳng của Thanh Lâm và cả Lôi Trí (mà Lôi Trí chính là kẻ cầm đầu):
“Gia Khánh đủ khôn ngoan để nhận biết cái gì nên và không nên. Tao nghĩ Ngọc Nga mạnh thật sự. Không ai nghe anh ấy nói ả ta từng là thần phán xét hay sao?”
Thiên Thanh gật gù phụ họa:
“Phải đó. Mấy cái đứa này thiệt tình, Gia Khánh là phe mình mà.”
Thanh Lâm buồn bã nói:
“Chị Trúc Chi đang mất tích. Mà chị ấy còn có mối liên kết mật thiết với thanh kiếm kia nữa. Mỗi lần có một thần khí bị lấy đi, chị ấy lại có thêm một nguy cơ.”
Nhất Uy nói:
“Biết là vậy, nhưng lúc này phải thật bình tĩnh chứ. Tao đang lo cho anh Vô Ảnh và Tiểu Bạch đây. Họ trễ so với dự kiến, không biết có thuận lợi hay không.”
Nguyên Sâm đang túc trực bên cạnh giường bệnh của Trúc Chi với mục đích duy nhất: Khi cô mở mắt ra và thầy thân già này đang chăm sóc cho cô thì độ đáng tin cậy nhân đôi. Rằng lão chính là người thân duy nhất của cô.
Bỗng dưng Trúc Chi quằn quại đau đớn trong vô thức. Cả cơ thể của cô bị thứ gì đó nâng lên cao và khi nó rơi lại xuống giường, cả cơ thể đã nhuốm đầy máu tươi, trông rất kinh dị.
Lúc này Cố Nhi đang bưng thuốc vào tới nơi thì nhìn thấy cảnh tượng kia, ả làm đổ cả bát thuốc xuống sàn nhà. Ả quay sang hy vọng Nguyên Sâm có thể giải thích cho mình biết điều đó. Bởi vì tam trùng độc đâu thể khiến con người ta thành ra thế kia.
Nguyên Sâm cũng hoang mang. Ngay cả lão cũng lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này. Lão đứng như trời chồng, Cố Nhi phải tự mình đi đến gần Trúc Chi và xem xét một hồi lâu.
Cố Nhi nói:
“Tình hình không được tốt lắm chủ nhân. Nếu máu cứ tiếp tục chảy như thế nào, tiểu ma vương sẽ chết mất. Chủ nhân phải truyền thần lực để cầm máu thôi.”
Nguyên Sâm bay lại ngay. Lão bắt mạch cho Trúc Chi, lão lo lắng (lần đầu tiên Cố Nhi thấy chủ nhân lo lắng cho ai đó một cách chân thành như thế):
“Ta không cảm nhận được sinh khí của nó, giống như nó đã chết vậy, nhưng hơi thở vẫn còn. Điều gì đang xảy ra với nó đây chứ?”
Nguyên Sâm không nói gì nữa, chỉ truyền một phần thần khí vào người của cô. Cố Nhi đứng một bên lặng lẽ quan sát, cũng đang hồi hộp chờ đợi Trúc Chi có thể bình thường trở lại.
Trúc Chi cuối cùng cũng ngưng chảy máu, hơi thở cũng đã trở lại bình thường, có điều vẫn chưa thể tỉnh lại. Cố Nhi lặng lẽ rời đi nấu thêm một bát thuốc khác, trong khi Nguyên Sâm ném mình xuống đất với mớ suy nghĩ trong đầu.
Nguyên Sâm không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Trúc Chi, hình như có ai đó tấn công cô từ xa, nhưng ai lại làm được chuyện đó trước mặt lão. Trong mật thất này không thể có kẻ nào dám ngang nhiên tấn công ai cả.
Nguyên Lực từ đâu xuất hiện. Y thấy bộ dáng thất thần của Nguyên Sâm cũng không dám lên tiếng chào hỏi. Y chỉ đứng đó nhìn bộ dạng rầu rĩ, mông lung của Nguyên Sâm (mà đây cũng là lần đầu tiên y trông thấy lão như thế), không hề phát ra âm thanh nào cho thấy mình có mặt trong phòng.
Cố Nhi quay trở lại một lần nữa, Nguyên Sâm mới tỉnh táo lại như bình thường. Cố Nhi dùng thần khí dọn hết bát thuốc vỡ trước đó, ả nhẹ nhàng đặt bát thuốc mới trên bàn. Ả liếc nhìn Nguyên Lực rồi lên tiếng nói trước:
“Chủ nhân, Nguyên Lực đã về rồi.”
Nguyên Sâm nhìn Nguyên Lực. Lão nở một nụ cười hiếm hoi, gật gù cái đầu như kiểu đang đồng ý với ai điều gì đó, rồi ra hiệu cho y đến cạnh mình. Khi Nguyên Lực ở một khoảng cách an toàn, lão nói:
“Sao rồi? Huyết Yêu đã bắt đầu lo lắng rồi chứ?”
Nguyên Lực cuối đầu và nói:
“Thục Nghi báo cáo lại, Vô Ảnh và con bé Tiểu Bạch đang đi đến gặp Thủy vương. Bởi vì nàng ấy không thể đi vào thủy cung, nên đã lén đưa mật thư cho thuộc hạ.”
Nguyên Sâm cười cười:
“Vậy là Huyết Yêu đang lo phần thần khí của Thủy vương rồi. Tên tóc đỏ đó thật sự đánh giá cao Hữu Lực và con bé Tiểu Bạch đó. Chỉ để hai người đến gặp Thủy vương thì chuyện chúng ta cướp lấy phần thần khí của Thủy vương chỉ là thời gian thôi. Ngươi nói với Thục Nghi nhanh chóng hành sự.”
Nguyên Lực nhận lệnh rồi rời đi. Trước khi đi còn không quên nhìn Trúc Chi một cái. Bởi vì có cảm giác gì đó rất quen thuộc từ cơ thể của Trúc Chi tỏa ra và dường như y đã gặp cô ở đâu rồi, chỉ là y không thể nhớ ra những người mình từng gặp.
Nguyên Sâm quay lại nói với Cố Nhi:
“Canh chừng con bé, ngay khi nó tỉnh lại hãy cho nó uống thuốc đó nhé. Ta phải đi tìm hiểu vài chuyện liên quan đến tình huống ban nảy.”
Nguyên Sâm vừa rời đi, Cố Nhi nhẹ nhàng đến bên cạnh Trúc Chi, giúp cô thay lại quần áo sạch sẽ. Ả đưa tay lên trán cái trán nóng hổi của cô, sau đó vội vàng dùng khăn lạnh trùm lấy cái trán. Ả nhắm mắt, dùng tai nghe hơi thở không mấy đều đặn của cô mà thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng dưng Trúc Chi từ từ ngồi dậy, cô trực tiếp nhìn vào đôi mắt đang mở to của Cố Nhi. Phản xạ đầu tiên khi ả nhìn thấy sự lạnh lẽo trên khuôn mặt của Trúc Chi là nhảy bật ra xa khỏi cái giường. Đôi mắt đầy sát khí kia rất giống với đôi mắt đã nhìn cô trên Thiên giới, nhưng không thể nếu cô đã quên đi ả.
Trúc Chi nở một nụ cười ngọt ngào, từ từ bước xuống giường, đi đến bên cạnh Cố Nhi (ả đang run rẩy bởi quỷ khí toát ra từ người cô), đặt tay lên vai của cô và nói:
“Lâu rồi không gặp. Ngươi thoát chết lâu như vậy, lại không hề nói với Nguyên Sâm thân phận thật sự của ta từ sớm, để đến bây giờ lão mới tìm đến ta. Ta có nên mang ơn ngươi hay không? Ngươi có biết vì sao ta lộ mặt trước ngươi mà không sợ ngươi có thể ton hót cho Nguyên Sâm hay không? Chỉ cần ngươi hé răng nửa lời, ta sẽ nói với lão chuyện chúng ta đã gặp nhau trên Thiên giới. Đến lúc đó, ngươi còn thảm hơn khi đứng trước mặt ta bây giờ đấy.”
Cố Nhi tái mét mặt mày. Ả không thể tin người đứng trước mặt mình vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện trong khi đã trúng trùng tam độc. Thì ra tiểu ma vương đang giả vờ, qua mặt cả Nguyên Sâm, cô chỉ đang diễn trò. Chủ nhân phải được biết, chủ nhân phải được biết chuyện này. Nhưng làm cách nào ả mới thoát khỏi đây, ả không thể để tiểu ma vương có cơ hội chạy khỏi đây.
Cố Nhi run giọng nói:
“Nơi này, tiểu chủ nhân không thể rời đi được dễ dàng.”
Trúc Chi hé môi cười đầy ma quái. Cô nói với Cố Nhi:
“Ta đâu có muốn rời đi. Nguyên Sâm đâu thể phát hiện ra ta vẫn bình thường được, đúng chứ. Ta có món quà dành tặng cho lão ấy mà, ngươi biết đấy.”
“Hay đó không phải thần khí bị mất. Chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Lôi Trí vỗ tay bóp bóp cho sự thông minh nhanh nhạy của thằng bạn. Nó thà tin lời nói của Minh Nhựt còn hơn tin ba cái chuyện Gia Khánh đánh thua rồi phần thần khí rơi vào tay kẻ địch. Nó cặp cổ Minh Nhựt đi về phía Gia Khánh, vừa đi vừa nói với Minh Nhựt với giọng vui như đang dự tiệc ăn xác chết:
“Phải rồi, chứ dễ gì Gia Khánh để thần khí dễ dàng bị cướp đi như vậy.”
Lôi Trí hí hửng chạy đến bên cạnh Gia Khánh. Nó bỏ Minh Nhựt đi một mình, đang hăng hái suýt chút nữa đã ôm lấy Gia Khánh mà bộc lộ niềm vui mừng.
Gia Khánh thấy bộ dạng đó của Lôi Trí cũng quen luôn. Y Chỉ không tỏ thái độ chán ghét như trước giờ. Dù sao cái tính cách tưng tửng của Lôi Trí cũng giống Thanh Trì Minh Nghĩa phần nào. Y còn chịu đựng Minh Nghĩa lâu như thế thì việc tiếp xúc với Lôi Trí dạo gần đây cũng chẳng khó khăn gì lắm.
Lôi Trí hí hửng hỏi Gia Khánh (lúc này Minh Nhựt vừa hay chạy tới):
“Phần đầu lâu đó là đồ giả, đúng không đại ca? Nó đâu phải thần khí bị mất đâ ha. Em nhìn là biết được luôn mà.”
Minh Nhựt cười khẩy ở bên cạnh. Nó biết tỏng thằng Lôi Trí chỉ đang bày trò, thằng bạn này của nó có nhận ra cái gì cho đến khi nó nói đó không phải thần khí bị mất đâu. Nó nhớ lại cái bộ dàng như đưa đám của Lôi Trí khi này mà định mở miệng chọc ghẹo, ai ngờ Gia Khánh đã lên tiếng trước:
“Thật ra nó đúng là phần thần khí của ta.”
Lôi Trí tức giận cạnh hông. Nó hét toáng lên:
“CÁI GÌ? CÁI BỊ MẤT LÀ THẦN KHÍ THÌ MẮC MỚ GÌ ANH CƯỜI VẬY ANH TRAI?”
Minh Nhựt không kịp bịt miệng của Lôi Trí, chỉ còn đành dùng tay che cái tai mình lại. Bởi vì hai đứa đứng quá gần và chất giọng như đang “xua đuổi tà ma” của Lôi Trí thật sự khiến nó muốn phát hỏa lên chứ đừng nói đến Gia Khánh.
Gia Khánh liếc Lôi Trí như kiểu: Sao mày dám hét vào mặt anh mày, khiến Lôi Trí lặp tức cúp đuôi (Minh Nhứt đứng cười như được mùa, dù nụ cười phát ra chỉ nhỏ như tiếng muỗi đang vo ve). Y không giải thích mặc cho Lôi Trí cứ lẽo đẽo theo sau hoài, có lẽ y nghĩ thằng Lôi Trí kia không xứng tầm để y phải giải thích mọi chuyện.
Minh Nhựt nói nhỏ với Lôi Trí:
“Mày gan ghê đấy, tao nhìn mặt ổng thôi là tao sợ rồi, mày dám hét vô mặt ổng luôn.”
Lôi Trí cũng không ngờ bản thân lại gan lì như thế, phải Gia Khánh mà là Huyết Yêu mà nó dám hét vô mặt như thế chắc Huyết Yêu sẽ biến nó thành con heo quá. Nó gật gù với Minh Nhựt coi như đang ngầm đồng tình với thằng bạn. Cả hai chỉ đành đi theo sau Gia Khánh vào lại bên trong phòng thầy hiệu trưởng.
Thầy hiệu trưởng vẫn chưa hết bàng hoàng với cảnh tượng trước mặt, có thể thầy vẫn chưa thể thoát ra cái mớ hỗn độn lúc nảy. Chỉ mới trước đó vài phút, khi Thanh Lâm bắn phát súng đầu tiên, tên quỷ khói đen đã bị hút vào viên đạn màu ánh vàng kia, Nhất Uy thì chém ngang eo một tên khác. Nhưng điều kinh ngạc hơn chính là những tên kia thật sự không bị giết chết.
Thầy hiệu trưởng thấy rõ ràng sau khi Nhất Uy chém làm đôi, tên làn khói lặp tức nhập lại thành một và lau tới chém tới tấp vào người Nhất Uy. Còn cậu cầm thanh Kim Quy kiếm múa một cách điên cuồng, thầy không rõ ai là người sử dụng kiếm thuật giỏi hơn người còn lại, nhưng thầy (với con mắt nhìn đồ cổ lâu năm) thì thanh kiếm trên tay Nhất Uy mạnh hơn thanh đao nhỏ xíu của tên khỏi đen nhiều.
Thầy hiệu trưởng chăm chú nhìn Nhất Uy đến mức không thể nhìn hai cậu con trai của mình cũng đang vất vả chống trả đám khỏi đen huyền bí kia. Thanh Lâm không thể tin tên làn khói lại có thể thoát ra khỏi viên đạn ma thuật và tấn công ngược lại mình. Cậu và Thiên Thanh chỉ có thể bắn loạn xạ, tạm thời hút lấy đám khói đen vào viên đạn, coi như tạm ngưng hoạt động của chúng.
Thế rồi, đột nhiên chúng biến mất, như từng xuất hiện và thầy hiệu trưởng vẫn còn trong tư thế co ro trên chiếc ghế dài trong văn phòng mình, vẫn chưa thoát khỏi phi vụ lúc nảy.
Cho đến khi Gia Khánh bước vào bên trong và đằng hắng vài cái, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, thầy hiệu trưởng mới chính thức hoàn hồn trở lại.
Thanh Lâm hỏi ngay khi vừa nhìn thấy Gia Khánh:
“Những tên đó là cái quái gì vậy?”
“Linh hồn hắc ám. Chúng được tạo ra từ nỗi uất hận của một thần phán xét tà ác, một thần phán xét không tuân thủ nguyên tắc của thần và bị cách chứ. Chúng không thể bị đả thương, cũng không thể bị giết chết như các ngươi thấy đấy. Bởi vì chúng được xuất hiện nhờ nỗi u uất của thần, trừ phi kẻ đó bị giết chết, nếu không chúng sẽ không biến mất. Người đó là Ngọc Ngà, người đã giao chiến với ta.”
Thanh Lâm và Thiên Thanh nhìn nhau bằng ánh mắt kinh hãi. Thử tượng chúng không biến mất chắc chắn họ sẽ không đánh lại chúng và họ sẽ chết trước vì thấm mệt, hoặc bị chúng xiêng sống.
Lôi Trí tặc lưỡi phát biểu:
“Hèn chi cái thứ bả cầm lại giống hệt anh như thế. Cây quyền trượng á.”
Minh Nhựt phụ họa:
“Vậy cho nên bả mới biết chính xác phần thần khí của anh nằm ở đâu mà lấy đi đây mà.”
Thanh Lâm hét toáng lên (y chan cái cách Lôi Trí đã làm):
“CÁI GÌ MẤT? PHẦN THẦN KHÍ CỦA ANH MẤT RỒI HẢ?”
Trước ánh mắt rực lửa và bộ dạng tra khảo rành rành của Thanh Lâm, Lôi Trí đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, coi như đã xác nhận câu hỏi của Thanh Lâm. Thằng bé đổ quạu thật sự, nó ném mình ngồi xuống ghế, coi bộ còn tức tối hơn cả Lôi Trí, nhưng ít ra Lôi Trí còn khép nép trước Gia Khánh, còn Thanh Lâm thì không, nó phát hỏa thật sự.
Bởi vì Thanh Lâm biết phần thần khí của Gia Khánh quan trọng thế nào, nếu lỡ phần thần khí này là thứ khó lấy nhất, Nguyên Sâm sẽ không thể thành công lấy được sức mạnh của thanh kiếm của Quỷ mà. Trúc Chi cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Thiên Thanh đứng trước mặt Thanh Lâm, cố che bản mặt thằng em lại trước mặt Gia Khánh. Hiển nhiên anh cũng ngạc nhiên khi Thanh Lâm dám “thét ra lửa” trước Gia Khánh. Anh sợ thần phán xét này tính cách không giống Huyết Yêu, sẽ không bao dung với mọi người bằng bất cứ thái độ nào.
Gia Khánh nói một cách hời hợt, như không thấy chuyện Thanh Lâm phát hỏa là quan trọng:
“Ta sẽ dàn xếp với Huyết Yêu sau. Bây giờ cả đám giải tán đi.”
Gia Khánh còn phải lãnh nhiệm vụ tháp tùng những người trogn căn phòng này về nhà Huyết Yêu. Nhà hắn từ khi nào đã trở thành chổ tỵ nạn rồi, rất có thể nơi trú ẩn của thần giữ của cũng không còn là nơi an toàn khi tất cả mọi người đều đến và đi như một cái chợ (theo lời nhận xét của Huyết Yêu).
Khi vừa đến nơi, Gia Khánh nhanh chóng biến mất, không thèm chào hỏi ai thêm một câu nào nữa. Thanh Lâm vẫn còn đang tức tối, Lôi Trí cũng không biết nên ăn nói với Huyết Yêu ra sao, làm như nó nhận trách nhiệm bảo vệ thần khí của thần phán xét không bằng.
Lôi Trí tức giận nói với Thanh Lâm (bởi vì thằng này có cùng chí hướng với nó):
“Anh cá là ông nội Gia Khánh đó không dùng hết sức với mụ Ngọc Nga. Nghĩ sao ổng mạnh vậy mà chưa phản công lần nào luôn, toàn né với né. Rồi sơ hở khiến Ngọc Nga đó lấy mất thần khí.”
Thanh Lâm nói ngang:
“Hay ổng cố tình làm vậy?”
Nhất Uy lên tiếng, muốn xoa dịu bầu không khí đang căng thẳng của Thanh Lâm và cả Lôi Trí (mà Lôi Trí chính là kẻ cầm đầu):
“Gia Khánh đủ khôn ngoan để nhận biết cái gì nên và không nên. Tao nghĩ Ngọc Nga mạnh thật sự. Không ai nghe anh ấy nói ả ta từng là thần phán xét hay sao?”
Thiên Thanh gật gù phụ họa:
“Phải đó. Mấy cái đứa này thiệt tình, Gia Khánh là phe mình mà.”
Thanh Lâm buồn bã nói:
“Chị Trúc Chi đang mất tích. Mà chị ấy còn có mối liên kết mật thiết với thanh kiếm kia nữa. Mỗi lần có một thần khí bị lấy đi, chị ấy lại có thêm một nguy cơ.”
Nhất Uy nói:
“Biết là vậy, nhưng lúc này phải thật bình tĩnh chứ. Tao đang lo cho anh Vô Ảnh và Tiểu Bạch đây. Họ trễ so với dự kiến, không biết có thuận lợi hay không.”
Nguyên Sâm đang túc trực bên cạnh giường bệnh của Trúc Chi với mục đích duy nhất: Khi cô mở mắt ra và thầy thân già này đang chăm sóc cho cô thì độ đáng tin cậy nhân đôi. Rằng lão chính là người thân duy nhất của cô.
Bỗng dưng Trúc Chi quằn quại đau đớn trong vô thức. Cả cơ thể của cô bị thứ gì đó nâng lên cao và khi nó rơi lại xuống giường, cả cơ thể đã nhuốm đầy máu tươi, trông rất kinh dị.
Lúc này Cố Nhi đang bưng thuốc vào tới nơi thì nhìn thấy cảnh tượng kia, ả làm đổ cả bát thuốc xuống sàn nhà. Ả quay sang hy vọng Nguyên Sâm có thể giải thích cho mình biết điều đó. Bởi vì tam trùng độc đâu thể khiến con người ta thành ra thế kia.
Nguyên Sâm cũng hoang mang. Ngay cả lão cũng lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này. Lão đứng như trời chồng, Cố Nhi phải tự mình đi đến gần Trúc Chi và xem xét một hồi lâu.
Cố Nhi nói:
“Tình hình không được tốt lắm chủ nhân. Nếu máu cứ tiếp tục chảy như thế nào, tiểu ma vương sẽ chết mất. Chủ nhân phải truyền thần lực để cầm máu thôi.”
Nguyên Sâm bay lại ngay. Lão bắt mạch cho Trúc Chi, lão lo lắng (lần đầu tiên Cố Nhi thấy chủ nhân lo lắng cho ai đó một cách chân thành như thế):
“Ta không cảm nhận được sinh khí của nó, giống như nó đã chết vậy, nhưng hơi thở vẫn còn. Điều gì đang xảy ra với nó đây chứ?”
Nguyên Sâm không nói gì nữa, chỉ truyền một phần thần khí vào người của cô. Cố Nhi đứng một bên lặng lẽ quan sát, cũng đang hồi hộp chờ đợi Trúc Chi có thể bình thường trở lại.
Trúc Chi cuối cùng cũng ngưng chảy máu, hơi thở cũng đã trở lại bình thường, có điều vẫn chưa thể tỉnh lại. Cố Nhi lặng lẽ rời đi nấu thêm một bát thuốc khác, trong khi Nguyên Sâm ném mình xuống đất với mớ suy nghĩ trong đầu.
Nguyên Sâm không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Trúc Chi, hình như có ai đó tấn công cô từ xa, nhưng ai lại làm được chuyện đó trước mặt lão. Trong mật thất này không thể có kẻ nào dám ngang nhiên tấn công ai cả.
Nguyên Lực từ đâu xuất hiện. Y thấy bộ dáng thất thần của Nguyên Sâm cũng không dám lên tiếng chào hỏi. Y chỉ đứng đó nhìn bộ dạng rầu rĩ, mông lung của Nguyên Sâm (mà đây cũng là lần đầu tiên y trông thấy lão như thế), không hề phát ra âm thanh nào cho thấy mình có mặt trong phòng.
Cố Nhi quay trở lại một lần nữa, Nguyên Sâm mới tỉnh táo lại như bình thường. Cố Nhi dùng thần khí dọn hết bát thuốc vỡ trước đó, ả nhẹ nhàng đặt bát thuốc mới trên bàn. Ả liếc nhìn Nguyên Lực rồi lên tiếng nói trước:
“Chủ nhân, Nguyên Lực đã về rồi.”
Nguyên Sâm nhìn Nguyên Lực. Lão nở một nụ cười hiếm hoi, gật gù cái đầu như kiểu đang đồng ý với ai điều gì đó, rồi ra hiệu cho y đến cạnh mình. Khi Nguyên Lực ở một khoảng cách an toàn, lão nói:
“Sao rồi? Huyết Yêu đã bắt đầu lo lắng rồi chứ?”
Nguyên Lực cuối đầu và nói:
“Thục Nghi báo cáo lại, Vô Ảnh và con bé Tiểu Bạch đang đi đến gặp Thủy vương. Bởi vì nàng ấy không thể đi vào thủy cung, nên đã lén đưa mật thư cho thuộc hạ.”
Nguyên Sâm cười cười:
“Vậy là Huyết Yêu đang lo phần thần khí của Thủy vương rồi. Tên tóc đỏ đó thật sự đánh giá cao Hữu Lực và con bé Tiểu Bạch đó. Chỉ để hai người đến gặp Thủy vương thì chuyện chúng ta cướp lấy phần thần khí của Thủy vương chỉ là thời gian thôi. Ngươi nói với Thục Nghi nhanh chóng hành sự.”
Nguyên Lực nhận lệnh rồi rời đi. Trước khi đi còn không quên nhìn Trúc Chi một cái. Bởi vì có cảm giác gì đó rất quen thuộc từ cơ thể của Trúc Chi tỏa ra và dường như y đã gặp cô ở đâu rồi, chỉ là y không thể nhớ ra những người mình từng gặp.
Nguyên Sâm quay lại nói với Cố Nhi:
“Canh chừng con bé, ngay khi nó tỉnh lại hãy cho nó uống thuốc đó nhé. Ta phải đi tìm hiểu vài chuyện liên quan đến tình huống ban nảy.”
Nguyên Sâm vừa rời đi, Cố Nhi nhẹ nhàng đến bên cạnh Trúc Chi, giúp cô thay lại quần áo sạch sẽ. Ả đưa tay lên trán cái trán nóng hổi của cô, sau đó vội vàng dùng khăn lạnh trùm lấy cái trán. Ả nhắm mắt, dùng tai nghe hơi thở không mấy đều đặn của cô mà thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng dưng Trúc Chi từ từ ngồi dậy, cô trực tiếp nhìn vào đôi mắt đang mở to của Cố Nhi. Phản xạ đầu tiên khi ả nhìn thấy sự lạnh lẽo trên khuôn mặt của Trúc Chi là nhảy bật ra xa khỏi cái giường. Đôi mắt đầy sát khí kia rất giống với đôi mắt đã nhìn cô trên Thiên giới, nhưng không thể nếu cô đã quên đi ả.
Trúc Chi nở một nụ cười ngọt ngào, từ từ bước xuống giường, đi đến bên cạnh Cố Nhi (ả đang run rẩy bởi quỷ khí toát ra từ người cô), đặt tay lên vai của cô và nói:
“Lâu rồi không gặp. Ngươi thoát chết lâu như vậy, lại không hề nói với Nguyên Sâm thân phận thật sự của ta từ sớm, để đến bây giờ lão mới tìm đến ta. Ta có nên mang ơn ngươi hay không? Ngươi có biết vì sao ta lộ mặt trước ngươi mà không sợ ngươi có thể ton hót cho Nguyên Sâm hay không? Chỉ cần ngươi hé răng nửa lời, ta sẽ nói với lão chuyện chúng ta đã gặp nhau trên Thiên giới. Đến lúc đó, ngươi còn thảm hơn khi đứng trước mặt ta bây giờ đấy.”
Cố Nhi tái mét mặt mày. Ả không thể tin người đứng trước mặt mình vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện trong khi đã trúng trùng tam độc. Thì ra tiểu ma vương đang giả vờ, qua mặt cả Nguyên Sâm, cô chỉ đang diễn trò. Chủ nhân phải được biết, chủ nhân phải được biết chuyện này. Nhưng làm cách nào ả mới thoát khỏi đây, ả không thể để tiểu ma vương có cơ hội chạy khỏi đây.
Cố Nhi run giọng nói:
“Nơi này, tiểu chủ nhân không thể rời đi được dễ dàng.”
Trúc Chi hé môi cười đầy ma quái. Cô nói với Cố Nhi:
“Ta đâu có muốn rời đi. Nguyên Sâm đâu thể phát hiện ra ta vẫn bình thường được, đúng chứ. Ta có món quà dành tặng cho lão ấy mà, ngươi biết đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.