Chương 371: Đóa Huyết Linh
Muội Nương
31/07/2022
Huyết Yêu đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt trên gò má của Trúc Chi. Trúc Chi bật cười, hắn cũng cười. Nghĩ đến chuyện cô hiểu lầm hắn, rồi đưa ra những quyết định như sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa, thật cảm thấy rất xấu hổ cùng buồn cười. Cô phải làm sao mới có thể thu lại những gì đã nói đây chứ. Càng nghĩ càng tức cái thằng cha Diệu Khang đó.
Huyết Yêu chọc ghẹo Trúc Chi:
“Vậy sau này vẫn không muốn gặp lại ta ư? Nghe cô nói rất hung hồn mà, rằng sẽ cùng Nhất Uy trở thành thám tử diệt ma. Nếu vậy, cô sẽ phải cực lắm đây. Bởi vì cô bé Triều Nghê đó muốn cưới Nhất Uy khi tụi nó đủ tuổi đấy.”
Trúc Chi nhăn nhó nói:
“Cái đó cũng tại tui tức mình quá nên mới nói thôi. Tui tưởng anh với Nguyệt Trinh đó có cái gì đó với nhau mà. Dĩ nhiên tui muốn cùng Nhất Uy giải quyết mấy vụ án ma quái, bảo vệ thế giới loài người, như những người bạn thân thiết thôi. Còn sau này tui... vẫn muốn gặp anh.”
Trúc Chi nói xong thì xấu hổ quay mặt sang hướng khác, hai tay bắt chéo đằng sao, mũi chân cứ liên tục gõ lên sàn nhà. Huyết Yêu coi như không thấy bộ dáng cực kỳ đáng yêu của cô. Hắn lấy trong túi áo một sợi dây chuyền vàng, mặt dây chuyền là một viên ngọc màu đỏ, chứa một giọt máu. Hắn đưa cho cô và nói:
“Đây là sợi dây chuyền ta chủ đích làm cho cô. Nó chứa thần khí cùng giọt máu của thần giữ của. Thứ này có thể giúp cô tránh mọi lời nguyền hay phong ấn. Ta đồ rằng một ngày nào đó Nguyên Sâm biết về thân phận của cô, lão sẽ triệu hồi cô. Bởi vì lão đã đặt một loại phong ấn lên linh hồn của cô khi bỏ cô lại trên trần gian. Chỉ cần luôn đeo sợi dây chuyền này, cô sẽ được an toàn.”
Trúc Chi gật đầu, với tay nhận lấy. Nhưng Huyết Yêu giật lại và chủ động tự mình đeo lên cổ cô. Trúc Chi rất hưởng thụ đón nhận chút ngọt ngào này. Cô thầm hy vọng thời gian cứ thế ngừng trôi ở đây.
Trúc Chi buột miệng hỏi Huyết Yêu:
“Nguyệt Trinh không nhìn thấy sợi nghiệt duyên, nhưng với người mạnh như Nguyên Sâm không lẽ không thấy nó?”
Huyết Yêu gật đầu nói:
“Đúng vậy. Chính tay Thiên tử đã tạo ra lớp bảo vệ đó.”
“Ông ấy từng nói sẽ giúp cắt đứt sợi nghiệt duyên kia mà không gây nguy hiểm tính mạng của hai chúng ta.”
Huyết Yêu lắc đầu nói:
“Không có cách nào cả an toàn cả. Có một thứ có thể đốt cháy sợi nghiệt duyên và khiến nó trở lại màu sắc bình thường.”
“Đó là cái gì?”
“Đóa Huyết Linh. Đây là một loại hoa hấp thụ máu, yêu khí lẫn thần khí mà thành.”
Trúc Chi hỏi Huyết Yêu với giọng mong chờ:
“Vậy anh đã lấy được đóa hoa chưa?”
“Ta khó mà lấy được nó. Huyết Linh mọc bên trong cõi Vô Định. Đây là nơi duy nhất ta không thể đặt chân tới. Đó là nơi giam giữ những thần tiên lạc lối, những tên yêu ma bị thần phán xét xử tội, hay những tên quá độc ác khi chết linh hồn tan ra thành từng mảnh nhỏ. Họ sẽ phải đấu đá, giết chết lẫn nhau mới có thể tồn tại, những tên bị giết chết sống lại và lại tiếp tục vòng tuần hoàn đó. Đó không phải là một nơi để sống nhàn hạ đâu, đó là sự trừng phạt ghê rợn nhất.”
“Ý anh là chỉ chết đi mới vào được bên trong ư?”
“Ta dù có chết cũng không vào được nơi đó.”
“Có một cách giúp anh vào được bên trong đấy.”
Giọng nói này là của Gia Khánh. Y cùng Minh Nghĩa đã tới từ lúc nào không ai biết cả, chỉ biết khi Huyết Yêu nói đến cõi Vô Đinh và ý định muốn vào bên trong, y đã chen vào cuộc nói chuyện của họ.
Thanh Trì Minh Nghĩa nhìn chằm chằm Huyết Yêu và Trúc Chi như thể họ đã biết bí mật của họ, biết về sợi nghiệt duyên mà Huyết Yêu đã cố giấu đi.
Gia Khánh không nói đùa, y giải thích cho câu nói vừa rồi của mình:
“Chỉ cần anh bị ta phán xét, anh sẽ đi vào cỏi Vô Định.”
Trúc chi quay sang hỏi Gia Khánh, cái chạm mặt giữa họ khiến trái tim của Gia Khánh đập lên tưng tức:
“Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Anh ấy sẽ ra được chứ?”
Gia Khánh đáp gọn:
“Không.”
Minh Nghĩa nói hùa theo:
“Huyết Yêu sẽ trở thành linh hồn bị nhốt vĩnh viễn trong cõi vô định kia. Nhưng một thần giữ của mà muốn vào bên trong kia cũng khó hiểu à.”
Trúc Chi khi này mới nói:
“Đó là vì muốn hái đóa Huyết Linh. Anh ấy muốn hóa giải lời nguyền của sợi nghiệt duyên của tôi và anh ấy.”
Minh Nghĩa kinh hãi thốt lên:
“Cái gì?”
Rõ ràng đây là lần đầu tiên Minh Nghĩa nghe chuyện này. Sợi nghiệt duyên đã lâu rồi mới lại xuất hiện. Hai người Huyết Yêu và Trúc Chi phải tin tưởng họ ra sao mới nói ra bí mật này. Phải nói những người liên quan đến sợi nghiệt duyên, đặc biệt là người có thân thế như Huyết Yêu, đều là những người gặp nguy hiểm trùng trùng. Nếu chẳng may có người phát hiện sợi nghiệt duyên, không phải cả hai đều gặp nguy hiểm hay sao. Huống hồ, sợi nghiệt duyên chứa thần khí của ông Tơ bà Nguyệt, điều này càng khiến nó trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Gia Khánh cảm thấy bi thương khi biết Trúc Chi và Huyết Yêu được kết nối bởi sợi nghiệt duyên. Điều đó chứng tỏ họ có tình cảm với nhau và nó khiến y hụt hẫng. Tuy nhiên tình cảm mà y dành cho Trúc Chi không lớn đến nổi phải đánh mất tình bạn không mấy thân thiết của y và Huyết Yêu. Không ngờ y lại phải từ bỏ tình cảm của mình khi nó chỉ mới vừa chớm nở.
Trúc Chi nói tiếp:
“Một trong hai phải giết chết người còn lại. Đó là lời nguyền của sợi nghiệt duyên.”
Gia Khánh nghiêm trọng nói:
“Không chỉ có như vậy thôi đâu.”
Nhưng Gia Khánh chưa kịp nói tiếp đã bị Huyết Yêu ngăn lại:
“Được rồi. Gia Khánh ở lại đây một chút, sẵn tiện ta cũng đang muốn bàn bạc với anh một chuyện quan trọng.”
Trúc Chi và Minh Nghĩa nhìn nhau, hiển nhiên họ biết hai người đang bị Huyết Yêu đuổi khéo ra bên ngoài. Minh Nghĩa nhanh chóng dìu Trúc Chi ra ngoài, trong lòng đang muốn biết sự tình sợi nghiệt duyên kia ra sao.
Minh Nghĩa hỏi Trúc Chi:
“Vậy em thích Huyết Yêu hay Huyết Yêu thích em?”
Trúc Chi nói rất nhỏ:
“Em thích anh ấy, còn anh ấy thì hên xui, em vẫn chưa rõ cảm xúc của con người đó ra sao nữa.”
Minh Nghĩa thì thầm:
“Sao em thích được tên đó hay vậy? Tên đó rất đáng ghét.”
“Em không thấy ảnh đáng ghét.”
Minh Nghãi “xì” một tiếng rõ dài, nhưng không phản ứng quá kịch liệt với tình cảm của Trúc Chi. Gã chỉ đang lo lắng cho chính họ khi những chuyện sau này của họ sẽ trở nên trắc trở cùng cực.
Hai ngày sau, Trúc Chi đã thực sự khỏe hẳn. Huyết Yêu không còn quay lại phòng cô lần nào nữa, hình như hắn bận rộn chuyện bí mật nào đó. Hắn cũng chẳng hó hé với ai câu nào cả. Chuyện mà hắn cùng Gia Khánh bàn bạc với nhau cũng chẳng ai được biết.
Thanh Trì Minh Nghĩa có vẻ không vui khi Gia Khánh chẳng tiết lộ điều bí mật kia cho gã biết, chuyện mà trước đây chưa từng xảy ra. Có lần nào Huyết Yêu và Gia Khánh trở nên thân thiết hơn gã với y đâu. Gã tỏ ra giận hờn Gia Khánh, không thèm để ý đến Gia Khánh nữa nếu y không tiết lộ chút ít thông tin gì cho gã. Nhưng mặc cho gã giận hờn bao lâu, Gia Khánh vẫn một mực giữ khư khư bí mật ấy. Thế là, gã không còn cách nào khác ngoài việc nói chuyện lại với y như trước, vì gã làm gì còn người bạn nào rủ chơi cờ và uống trà đàm đạo đâu.
Trúc Chi cùng những người khác trở lại trường học, Triều Nghê tỏ vẻ không vui, bởi vì nó hết được làm cái trò giả vờ Trúc Chi đến trường học cùng Nhất Uy. Hình như Huyết Yêu bắt nó ở lại trông nhà cùng Tiểu Bạch.
Nhất Uy thì mừng ra mặt, ít ra Triều Nghê không được phép xuất hiện ở thế giới bên ngoài khi chưa có sự đồng ý của Huyết Yêu. Cậu coi như trút được một phần gánh nặng. Vì điều này mà thằng Lâm cứ chọc ghẹo bên tai cậu hoài, đến mức cậu phát khúng và (lần đầu tiên trong đời) đã ra tay đánh nó một trận ra trò.
Trúc Chi trở lại trường học và trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cô mới biến mất không bao lâu mà xuất hiện bao nhiêu tin đồn thất thiệt về mình. Cô ngồi trong lớp học, vừa được nghe vài tin đồn hay ho giữa mình và Nhất Uy. Nào là:
“Nhỏ Trúc Chi không biết xấu hổ đó đeo theo anh Uy khắp nơi, tao thấy ảnh đã không chịu con nhỏ đó rồi mà nó vẫn khư khư bám theo.”
Lại còn:
“Nhỏ Trúc Chi tuyên bố sẽ cưới anh Nhất Uy trước mặt mọi người, chịu nổi không?”
“Bộ nó không còn hứng thú với Thanh Lâm hả? Tao nghe nói nó cũng định tò te với thằng Lâm mà?”
“Con nhỏ đó bắt cá đến ba tay lận, còn thằng Hiếu Minh con của thầy Hóa nữa chi. Tao thấy hai đứa nó qua lại nhà thầy hoài, thầy còn chịu nó làm con dâu rồi.”
“Bộ con nhỏ đó định hớt hết bọn con trai luôn hay gì?”
“Đồ lăng nhăng.”
“Đồ lẳng lơ.”
Tất cả những lời bịa đặt khó nghe nhất đều truyền đến tai Trúc Chi và khiến đầu cô hơi ong ong. Cô có cảm tưởng mình đã trở thành một cô nàng nổi tiếng, hay một cô nàng đầy tai tiếng rồi. Tuy nhiên, cô cũng không thèm quan tâm đến loại chuyện tào lao kia. Bởi vì cô tin nguyên do những tin đồn kia lan ra nhanh như thế đều vì Triều Nghê đã đóng giả cô mà ra.
Chuyện rất bất thường chính là Trúc Chi dường như quên bén có Nguyên Sâm đang rình rập khắp nơi, quên luôn mười hai thần khí đang gặp nguy. Bởi vì đã mấy ngày rồi cô chẳng thấy điềm báo, hay chuyện kì lạ xảy ra quanh mình.
Trúc Chi nhớ Huyết Yêu nhiều lắm, nhưng cô biết Huyết Yêu đang bận rộn nhiều thứ, lại còn phải tìm cách hái được đóa Huyết Linh nữa. Cô chưa nhìn thấy loài hoa này bao giờ, nhưng vẫn đôi chút sợ hãi nó. Dù sao loài hoa đó cũng chứa rất nhiều yêu khí và máu của những kẻ tàn độc. Cô cũng không ngờ một loài hhoa như thế lại có tác dụng hóa giải lời nguyền của sợi nghiệt duyên.
Nghĩ đến sợi nghiệt duyên, Trúc Chi lại đăm chiêu. Bởi vì câu nói của Gia Khánh lúc đó hình như rất nghiêm trọng. Rõ ràng không chỉ người này giết chết người kia, mà còn có chuyện kinh khủng nào khác nữa.
Trúc Chi tự lẩm bẩm một mình:
“Đóa Huyết Linh.”
Giờ ra chơi, Nhất Uy đã đi mua chút đồ ăn vặt, bởi vì Trúc Chi không thích hợp ra ngoài lúc này, cô ngại những ánh nhìn căm tức của người khác.
Thầy hiệu trưởng đột ngột gọi Trúc Chi vào văn phòng thầy có chút chuyện. Dù không hiểu thầy gặp mình có chuyện gì, nhưng cô vẫn vui vẻ đi. Nghe đâu có cả anh Thiên Thanh và Thanh Lâm ở đó. Cô đoán thầy lại có món đồ cỗ nào đấy muốn cho mình xem.
Trúc Chi vừa vào đến nơi đã kinh hãi nhìn Thiên Thanh và Thanh Lâm bị trói bằng một sợi dây màu đỏ, cả hai đều hướng mắt nhìn về phía thầy hiệu trưởng. Cô cũng nhìn theo hướng tay của hai người và nhìn thầy hiệu trưởng đang ngồi ở đó và thầy cười, khuôn mặt kinh dị, không giống nét mặt dịu hiền mà bình thường thầy hay trưng ra.
Trúc Chi cảnh giác nhìn khắp nơi và chỉ thấy một mình thầy hiệu trưởng ngồi đó. Thầy đang nhìn Trúc Chi như thể mới gặp cô lần đầu. Lúc này cô mới nhận ra người đứng trước mặt mình không phải thầy hiệu trưởng mà ai đó đang giả dạng thầy. Bởi vì không một người cha nào lại trói con mình bằng sợi dây ma thuật.
Thanh Lâm hét to:
“Chị mau rời khỏi đây đi.”
Trúc Chi làm sao có thể rời khỏi nơi này nếu cả Thanh Lâm và Thiên Thanh bị bắt trước mặt mình. Mà người ta lại còn đích thân dụ cô đến đây, làm sao có thể để cô rời đi một cách dễ dàng.
Trúc Chi biết tên này chắc chắn muốn gặp cô, nên mới lấy cớ biến thành thầy hiệu trưởng, bắt cóc Thanh Lâm và Thiên Thanh nhất định có mục đích đe dọa cô đây mà.
Trúc Chi rút cây trâm trên đầu xuống, đang trong tư thế chờ đợi đợt tấn công từ người này. Cô nói:
“Vậy lão già đó cử ngươi đến đây bắt ta hay sao?”
Trúc Chi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của “thầy hiệu trưởng”. Bởi vì cô tỏ ra biết kẻ đứng đằng sau gã, nên gã mới ngạc nhiên như thế. Gã nói:
“Ngươi thông minh đấy. Ta muốn ngươi ngoan ngoãn đi cùng ta, hoặc ta sẽ giết những người bạn của ngươi.”
Vừa dứt lời, “thầy hiệu trưởng” phất tay một cái khiến cho Thanh Lâm và Thiên Thanh hóa đá. Cả hai tròn mắt nhìn lấy Trúc Chi, còn cô bàng hoàng chạy tới muốn cứu họ. Nhưng dù cô đã dùng hết cách, luôn cả việc hét thật lớn tên của họ, cũng chẳng cách nào khiến họ tỉnh lại.
Trúc Chi căm hờn nhìn thầy hiệu trưởng và gào lên:
“Ngươi còn không mau thả họ ra. Nếu ngươi không thả họ ra, ta sẽ tự kết liễu chính mình, đến lúc đó ngươi sẽ không cách nào ăn nói với chủ nhân của ngươi.”
Thầy hiệu trưởng trong ba giây sau không còn là thầy hiệu trưởng mà biến thành một lão già tóc bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo đến độ không thể nhìn thấy nét mặt của lão. Người đứng trước mặt Trúc Chi đích thị là Nguyên Sâm, trước đây cô từng bị lão triệu hồi một lần, nên vẫn nhớ mặt của lão.
Nguyên Sâm xòe hai bàn tay ra trước mặt mình, lão thả từ lòng bàn tay một luồng khí màu trắng bạc. Trúc Chi lập tức lùi ra sau tránh né, nhưng làn khói kia như muốn bao bọc lấy cả thân thể của cô. Nó khiến cô không thể cử động được.
Nguyên Sâm nhìn sợi dây chuyền trên cổ Trúc Chi và nói:
“Chính vì sợi dây chuyền chứa thần khí của Huyết Yêu, nên lão mới không thể triệu hồi tiểu ma vương của mình. Tiểu ma vương à, ngươi tự mình cởi bỏ sợi dây chuyền đó hay mạng của hai đứa trẻ kia sẽ chết dưới tay của ta.”
Trúc Chi biết mình không phải đối thủ của Nguyên Sâm. Nếu cô chống đối lão, tính mạng của Thanh Lâm và Thiên Thanh (chưa kể đến thầy hiệu trưởng đã mất tích) có thể gặp nguy hiểm. Trước mắt cô nên tháo sợi dây chuyền này ra trước vậy. Trúc Chi vừa tháo sợi dây chuyền ra ngoài đã bị Nguyên Sâm kéo về phía lão. Cả hai biến mất trong tích tắc.
Huyết Yêu chọc ghẹo Trúc Chi:
“Vậy sau này vẫn không muốn gặp lại ta ư? Nghe cô nói rất hung hồn mà, rằng sẽ cùng Nhất Uy trở thành thám tử diệt ma. Nếu vậy, cô sẽ phải cực lắm đây. Bởi vì cô bé Triều Nghê đó muốn cưới Nhất Uy khi tụi nó đủ tuổi đấy.”
Trúc Chi nhăn nhó nói:
“Cái đó cũng tại tui tức mình quá nên mới nói thôi. Tui tưởng anh với Nguyệt Trinh đó có cái gì đó với nhau mà. Dĩ nhiên tui muốn cùng Nhất Uy giải quyết mấy vụ án ma quái, bảo vệ thế giới loài người, như những người bạn thân thiết thôi. Còn sau này tui... vẫn muốn gặp anh.”
Trúc Chi nói xong thì xấu hổ quay mặt sang hướng khác, hai tay bắt chéo đằng sao, mũi chân cứ liên tục gõ lên sàn nhà. Huyết Yêu coi như không thấy bộ dáng cực kỳ đáng yêu của cô. Hắn lấy trong túi áo một sợi dây chuyền vàng, mặt dây chuyền là một viên ngọc màu đỏ, chứa một giọt máu. Hắn đưa cho cô và nói:
“Đây là sợi dây chuyền ta chủ đích làm cho cô. Nó chứa thần khí cùng giọt máu của thần giữ của. Thứ này có thể giúp cô tránh mọi lời nguyền hay phong ấn. Ta đồ rằng một ngày nào đó Nguyên Sâm biết về thân phận của cô, lão sẽ triệu hồi cô. Bởi vì lão đã đặt một loại phong ấn lên linh hồn của cô khi bỏ cô lại trên trần gian. Chỉ cần luôn đeo sợi dây chuyền này, cô sẽ được an toàn.”
Trúc Chi gật đầu, với tay nhận lấy. Nhưng Huyết Yêu giật lại và chủ động tự mình đeo lên cổ cô. Trúc Chi rất hưởng thụ đón nhận chút ngọt ngào này. Cô thầm hy vọng thời gian cứ thế ngừng trôi ở đây.
Trúc Chi buột miệng hỏi Huyết Yêu:
“Nguyệt Trinh không nhìn thấy sợi nghiệt duyên, nhưng với người mạnh như Nguyên Sâm không lẽ không thấy nó?”
Huyết Yêu gật đầu nói:
“Đúng vậy. Chính tay Thiên tử đã tạo ra lớp bảo vệ đó.”
“Ông ấy từng nói sẽ giúp cắt đứt sợi nghiệt duyên kia mà không gây nguy hiểm tính mạng của hai chúng ta.”
Huyết Yêu lắc đầu nói:
“Không có cách nào cả an toàn cả. Có một thứ có thể đốt cháy sợi nghiệt duyên và khiến nó trở lại màu sắc bình thường.”
“Đó là cái gì?”
“Đóa Huyết Linh. Đây là một loại hoa hấp thụ máu, yêu khí lẫn thần khí mà thành.”
Trúc Chi hỏi Huyết Yêu với giọng mong chờ:
“Vậy anh đã lấy được đóa hoa chưa?”
“Ta khó mà lấy được nó. Huyết Linh mọc bên trong cõi Vô Định. Đây là nơi duy nhất ta không thể đặt chân tới. Đó là nơi giam giữ những thần tiên lạc lối, những tên yêu ma bị thần phán xét xử tội, hay những tên quá độc ác khi chết linh hồn tan ra thành từng mảnh nhỏ. Họ sẽ phải đấu đá, giết chết lẫn nhau mới có thể tồn tại, những tên bị giết chết sống lại và lại tiếp tục vòng tuần hoàn đó. Đó không phải là một nơi để sống nhàn hạ đâu, đó là sự trừng phạt ghê rợn nhất.”
“Ý anh là chỉ chết đi mới vào được bên trong ư?”
“Ta dù có chết cũng không vào được nơi đó.”
“Có một cách giúp anh vào được bên trong đấy.”
Giọng nói này là của Gia Khánh. Y cùng Minh Nghĩa đã tới từ lúc nào không ai biết cả, chỉ biết khi Huyết Yêu nói đến cõi Vô Đinh và ý định muốn vào bên trong, y đã chen vào cuộc nói chuyện của họ.
Thanh Trì Minh Nghĩa nhìn chằm chằm Huyết Yêu và Trúc Chi như thể họ đã biết bí mật của họ, biết về sợi nghiệt duyên mà Huyết Yêu đã cố giấu đi.
Gia Khánh không nói đùa, y giải thích cho câu nói vừa rồi của mình:
“Chỉ cần anh bị ta phán xét, anh sẽ đi vào cỏi Vô Định.”
Trúc chi quay sang hỏi Gia Khánh, cái chạm mặt giữa họ khiến trái tim của Gia Khánh đập lên tưng tức:
“Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Anh ấy sẽ ra được chứ?”
Gia Khánh đáp gọn:
“Không.”
Minh Nghĩa nói hùa theo:
“Huyết Yêu sẽ trở thành linh hồn bị nhốt vĩnh viễn trong cõi vô định kia. Nhưng một thần giữ của mà muốn vào bên trong kia cũng khó hiểu à.”
Trúc Chi khi này mới nói:
“Đó là vì muốn hái đóa Huyết Linh. Anh ấy muốn hóa giải lời nguyền của sợi nghiệt duyên của tôi và anh ấy.”
Minh Nghĩa kinh hãi thốt lên:
“Cái gì?”
Rõ ràng đây là lần đầu tiên Minh Nghĩa nghe chuyện này. Sợi nghiệt duyên đã lâu rồi mới lại xuất hiện. Hai người Huyết Yêu và Trúc Chi phải tin tưởng họ ra sao mới nói ra bí mật này. Phải nói những người liên quan đến sợi nghiệt duyên, đặc biệt là người có thân thế như Huyết Yêu, đều là những người gặp nguy hiểm trùng trùng. Nếu chẳng may có người phát hiện sợi nghiệt duyên, không phải cả hai đều gặp nguy hiểm hay sao. Huống hồ, sợi nghiệt duyên chứa thần khí của ông Tơ bà Nguyệt, điều này càng khiến nó trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Gia Khánh cảm thấy bi thương khi biết Trúc Chi và Huyết Yêu được kết nối bởi sợi nghiệt duyên. Điều đó chứng tỏ họ có tình cảm với nhau và nó khiến y hụt hẫng. Tuy nhiên tình cảm mà y dành cho Trúc Chi không lớn đến nổi phải đánh mất tình bạn không mấy thân thiết của y và Huyết Yêu. Không ngờ y lại phải từ bỏ tình cảm của mình khi nó chỉ mới vừa chớm nở.
Trúc Chi nói tiếp:
“Một trong hai phải giết chết người còn lại. Đó là lời nguyền của sợi nghiệt duyên.”
Gia Khánh nghiêm trọng nói:
“Không chỉ có như vậy thôi đâu.”
Nhưng Gia Khánh chưa kịp nói tiếp đã bị Huyết Yêu ngăn lại:
“Được rồi. Gia Khánh ở lại đây một chút, sẵn tiện ta cũng đang muốn bàn bạc với anh một chuyện quan trọng.”
Trúc Chi và Minh Nghĩa nhìn nhau, hiển nhiên họ biết hai người đang bị Huyết Yêu đuổi khéo ra bên ngoài. Minh Nghĩa nhanh chóng dìu Trúc Chi ra ngoài, trong lòng đang muốn biết sự tình sợi nghiệt duyên kia ra sao.
Minh Nghĩa hỏi Trúc Chi:
“Vậy em thích Huyết Yêu hay Huyết Yêu thích em?”
Trúc Chi nói rất nhỏ:
“Em thích anh ấy, còn anh ấy thì hên xui, em vẫn chưa rõ cảm xúc của con người đó ra sao nữa.”
Minh Nghĩa thì thầm:
“Sao em thích được tên đó hay vậy? Tên đó rất đáng ghét.”
“Em không thấy ảnh đáng ghét.”
Minh Nghãi “xì” một tiếng rõ dài, nhưng không phản ứng quá kịch liệt với tình cảm của Trúc Chi. Gã chỉ đang lo lắng cho chính họ khi những chuyện sau này của họ sẽ trở nên trắc trở cùng cực.
Hai ngày sau, Trúc Chi đã thực sự khỏe hẳn. Huyết Yêu không còn quay lại phòng cô lần nào nữa, hình như hắn bận rộn chuyện bí mật nào đó. Hắn cũng chẳng hó hé với ai câu nào cả. Chuyện mà hắn cùng Gia Khánh bàn bạc với nhau cũng chẳng ai được biết.
Thanh Trì Minh Nghĩa có vẻ không vui khi Gia Khánh chẳng tiết lộ điều bí mật kia cho gã biết, chuyện mà trước đây chưa từng xảy ra. Có lần nào Huyết Yêu và Gia Khánh trở nên thân thiết hơn gã với y đâu. Gã tỏ ra giận hờn Gia Khánh, không thèm để ý đến Gia Khánh nữa nếu y không tiết lộ chút ít thông tin gì cho gã. Nhưng mặc cho gã giận hờn bao lâu, Gia Khánh vẫn một mực giữ khư khư bí mật ấy. Thế là, gã không còn cách nào khác ngoài việc nói chuyện lại với y như trước, vì gã làm gì còn người bạn nào rủ chơi cờ và uống trà đàm đạo đâu.
Trúc Chi cùng những người khác trở lại trường học, Triều Nghê tỏ vẻ không vui, bởi vì nó hết được làm cái trò giả vờ Trúc Chi đến trường học cùng Nhất Uy. Hình như Huyết Yêu bắt nó ở lại trông nhà cùng Tiểu Bạch.
Nhất Uy thì mừng ra mặt, ít ra Triều Nghê không được phép xuất hiện ở thế giới bên ngoài khi chưa có sự đồng ý của Huyết Yêu. Cậu coi như trút được một phần gánh nặng. Vì điều này mà thằng Lâm cứ chọc ghẹo bên tai cậu hoài, đến mức cậu phát khúng và (lần đầu tiên trong đời) đã ra tay đánh nó một trận ra trò.
Trúc Chi trở lại trường học và trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cô mới biến mất không bao lâu mà xuất hiện bao nhiêu tin đồn thất thiệt về mình. Cô ngồi trong lớp học, vừa được nghe vài tin đồn hay ho giữa mình và Nhất Uy. Nào là:
“Nhỏ Trúc Chi không biết xấu hổ đó đeo theo anh Uy khắp nơi, tao thấy ảnh đã không chịu con nhỏ đó rồi mà nó vẫn khư khư bám theo.”
Lại còn:
“Nhỏ Trúc Chi tuyên bố sẽ cưới anh Nhất Uy trước mặt mọi người, chịu nổi không?”
“Bộ nó không còn hứng thú với Thanh Lâm hả? Tao nghe nói nó cũng định tò te với thằng Lâm mà?”
“Con nhỏ đó bắt cá đến ba tay lận, còn thằng Hiếu Minh con của thầy Hóa nữa chi. Tao thấy hai đứa nó qua lại nhà thầy hoài, thầy còn chịu nó làm con dâu rồi.”
“Bộ con nhỏ đó định hớt hết bọn con trai luôn hay gì?”
“Đồ lăng nhăng.”
“Đồ lẳng lơ.”
Tất cả những lời bịa đặt khó nghe nhất đều truyền đến tai Trúc Chi và khiến đầu cô hơi ong ong. Cô có cảm tưởng mình đã trở thành một cô nàng nổi tiếng, hay một cô nàng đầy tai tiếng rồi. Tuy nhiên, cô cũng không thèm quan tâm đến loại chuyện tào lao kia. Bởi vì cô tin nguyên do những tin đồn kia lan ra nhanh như thế đều vì Triều Nghê đã đóng giả cô mà ra.
Chuyện rất bất thường chính là Trúc Chi dường như quên bén có Nguyên Sâm đang rình rập khắp nơi, quên luôn mười hai thần khí đang gặp nguy. Bởi vì đã mấy ngày rồi cô chẳng thấy điềm báo, hay chuyện kì lạ xảy ra quanh mình.
Trúc Chi nhớ Huyết Yêu nhiều lắm, nhưng cô biết Huyết Yêu đang bận rộn nhiều thứ, lại còn phải tìm cách hái được đóa Huyết Linh nữa. Cô chưa nhìn thấy loài hoa này bao giờ, nhưng vẫn đôi chút sợ hãi nó. Dù sao loài hoa đó cũng chứa rất nhiều yêu khí và máu của những kẻ tàn độc. Cô cũng không ngờ một loài hhoa như thế lại có tác dụng hóa giải lời nguyền của sợi nghiệt duyên.
Nghĩ đến sợi nghiệt duyên, Trúc Chi lại đăm chiêu. Bởi vì câu nói của Gia Khánh lúc đó hình như rất nghiêm trọng. Rõ ràng không chỉ người này giết chết người kia, mà còn có chuyện kinh khủng nào khác nữa.
Trúc Chi tự lẩm bẩm một mình:
“Đóa Huyết Linh.”
Giờ ra chơi, Nhất Uy đã đi mua chút đồ ăn vặt, bởi vì Trúc Chi không thích hợp ra ngoài lúc này, cô ngại những ánh nhìn căm tức của người khác.
Thầy hiệu trưởng đột ngột gọi Trúc Chi vào văn phòng thầy có chút chuyện. Dù không hiểu thầy gặp mình có chuyện gì, nhưng cô vẫn vui vẻ đi. Nghe đâu có cả anh Thiên Thanh và Thanh Lâm ở đó. Cô đoán thầy lại có món đồ cỗ nào đấy muốn cho mình xem.
Trúc Chi vừa vào đến nơi đã kinh hãi nhìn Thiên Thanh và Thanh Lâm bị trói bằng một sợi dây màu đỏ, cả hai đều hướng mắt nhìn về phía thầy hiệu trưởng. Cô cũng nhìn theo hướng tay của hai người và nhìn thầy hiệu trưởng đang ngồi ở đó và thầy cười, khuôn mặt kinh dị, không giống nét mặt dịu hiền mà bình thường thầy hay trưng ra.
Trúc Chi cảnh giác nhìn khắp nơi và chỉ thấy một mình thầy hiệu trưởng ngồi đó. Thầy đang nhìn Trúc Chi như thể mới gặp cô lần đầu. Lúc này cô mới nhận ra người đứng trước mặt mình không phải thầy hiệu trưởng mà ai đó đang giả dạng thầy. Bởi vì không một người cha nào lại trói con mình bằng sợi dây ma thuật.
Thanh Lâm hét to:
“Chị mau rời khỏi đây đi.”
Trúc Chi làm sao có thể rời khỏi nơi này nếu cả Thanh Lâm và Thiên Thanh bị bắt trước mặt mình. Mà người ta lại còn đích thân dụ cô đến đây, làm sao có thể để cô rời đi một cách dễ dàng.
Trúc Chi biết tên này chắc chắn muốn gặp cô, nên mới lấy cớ biến thành thầy hiệu trưởng, bắt cóc Thanh Lâm và Thiên Thanh nhất định có mục đích đe dọa cô đây mà.
Trúc Chi rút cây trâm trên đầu xuống, đang trong tư thế chờ đợi đợt tấn công từ người này. Cô nói:
“Vậy lão già đó cử ngươi đến đây bắt ta hay sao?”
Trúc Chi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của “thầy hiệu trưởng”. Bởi vì cô tỏ ra biết kẻ đứng đằng sau gã, nên gã mới ngạc nhiên như thế. Gã nói:
“Ngươi thông minh đấy. Ta muốn ngươi ngoan ngoãn đi cùng ta, hoặc ta sẽ giết những người bạn của ngươi.”
Vừa dứt lời, “thầy hiệu trưởng” phất tay một cái khiến cho Thanh Lâm và Thiên Thanh hóa đá. Cả hai tròn mắt nhìn lấy Trúc Chi, còn cô bàng hoàng chạy tới muốn cứu họ. Nhưng dù cô đã dùng hết cách, luôn cả việc hét thật lớn tên của họ, cũng chẳng cách nào khiến họ tỉnh lại.
Trúc Chi căm hờn nhìn thầy hiệu trưởng và gào lên:
“Ngươi còn không mau thả họ ra. Nếu ngươi không thả họ ra, ta sẽ tự kết liễu chính mình, đến lúc đó ngươi sẽ không cách nào ăn nói với chủ nhân của ngươi.”
Thầy hiệu trưởng trong ba giây sau không còn là thầy hiệu trưởng mà biến thành một lão già tóc bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo đến độ không thể nhìn thấy nét mặt của lão. Người đứng trước mặt Trúc Chi đích thị là Nguyên Sâm, trước đây cô từng bị lão triệu hồi một lần, nên vẫn nhớ mặt của lão.
Nguyên Sâm xòe hai bàn tay ra trước mặt mình, lão thả từ lòng bàn tay một luồng khí màu trắng bạc. Trúc Chi lập tức lùi ra sau tránh né, nhưng làn khói kia như muốn bao bọc lấy cả thân thể của cô. Nó khiến cô không thể cử động được.
Nguyên Sâm nhìn sợi dây chuyền trên cổ Trúc Chi và nói:
“Chính vì sợi dây chuyền chứa thần khí của Huyết Yêu, nên lão mới không thể triệu hồi tiểu ma vương của mình. Tiểu ma vương à, ngươi tự mình cởi bỏ sợi dây chuyền đó hay mạng của hai đứa trẻ kia sẽ chết dưới tay của ta.”
Trúc Chi biết mình không phải đối thủ của Nguyên Sâm. Nếu cô chống đối lão, tính mạng của Thanh Lâm và Thiên Thanh (chưa kể đến thầy hiệu trưởng đã mất tích) có thể gặp nguy hiểm. Trước mắt cô nên tháo sợi dây chuyền này ra trước vậy. Trúc Chi vừa tháo sợi dây chuyền ra ngoài đã bị Nguyên Sâm kéo về phía lão. Cả hai biến mất trong tích tắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.