Chương 295: Gay Cấn
Muội Nương
22/10/2021
Bàn tay đang nắm lấy cổ Trúc Chi tự dưng bỏng rát. Đầu móng tay của Quý Nhậm cũng bị thiêu cháy mất đi một miếng nhỏ. Gã đã vội thả tay ra trước khi bàn tay thật sự bị thương thêm. Kỳ lạ, đây là lần thứ hai gã bị như vậy. Lần đầu là bởi vô tình chạm vào máu của Y Lân và lần này khi chạm vào máu cô (máu của Trúc Chi vẫn còn vương trên đầu ngón tay của gã). Gã suýt nữa đã nghĩ cô gái trước mặt thật sự mang dòng máu của Y Lân.
Quý Nhậm thậm chí còn bị đôi mắt đầy sát khí của Trúc Chi làm cho giật thót tim gan. Lâu rồi mới có người khiến gã kinh hoàng như thế, mới có người khiến gã nhớ lại vài chuyện xưa cũ như thế cũng đáng lắm.
Trúc Chi ra hiệu cho Vô Ảnh đến xem thương tích của Nhất Uy, còn mình và Linh Đàm canh chừng Quý Nhậm. Gã trông có vẻ như vừa bị chọi bom vào mặt.
Nhưng Nhất Uy biến đi đâu không ai biết cả. Vô Ảnh có tìm kiếm mỏi mắt cũng không nhìn thấy cậu đâu. Cậu mất tích một cách bí ẩn, như chưa từng đặt chân đến nơi này. Anh hắc chắn tên Quý Nhậm kia đã sử dụng chiêu thức nào đó khiến Nhất Uy biến mất khi cậu ấy ngất xỉu.
Vô Ảnh la lên cho đồng đội nghe thấy:
“Nhất Uy biến mất rồi. Chúng ta phải mau chóng tìm cách vào được sào huyệt thật sự của Quý Nhậm mới có thể cứu được cả hai.”
“Cả hai” trong câu nói của Vô Ảnh dĩ nhiên đã bao gồm cả Tiểu Bạch. Họ không thể cứu người nếu chưa vào tận nơi ở của Quý Nhậm. Họ đâu biết sau khi vượt qua cánh cổng với bốn thử thách lại chỉ bước vào một thảo nguyên xanh ngát mà không phải lãnh địa thực sự của gã đâu.
Trúc Chi mắt thì ngó đăm đăm Quý Nhậm, miệng thì nói to:
“Có thể em ấy bị lọt vào cơ quan dưới lòng đất mà chúng ta không thấy được. Anh hãy tìm kỹ xung quanh xem.”
Linh Đàm nhanh chóng chạy sang bên Vô Ảnh, phụ anh tìm kiếm tung tích Nhất Uy. Họ lằn mò khắp nơi xung quanh mộ Y Lân, nhưng vẫn không thấy dấu hiệu của mật đạo nào cả. Vô Ảnh đã sắp nổi khùng, anh vung vãi thanh kiếm loạn xạ, chỉ thiếu điều chưa chèm ngôi mộ ra làm hai nữa thôi.
Quý Nhậm thở phì phò một cách tức tối. Nơi này là địa đạo của gã, chưa đến lượt người lạ dám cả gan vào đây và lọc tinh mọi ngóc ngách như thế đâu. Họ có xem gã vào mắt hay không chứ? Đã là khách không mời mà đến rồi, lại không biết điều còn giở trò thất lễ trước mặt gã. Đám người này không cho họ một trận thì họ không biết ai là chủ nhân của nơi này đâu.
Quý Nhậm không thể chạm vào máu của Trúc Chi, gã đoán vậy. Gã chuyển sang dùng tà thuật. Gã lôi cây sáo từ không khí, thổi ra một khúc nhạc quen thuộc. Đó là giai điệu của bài hát mà Trúc Chi từng hát.
Trúc Chi sửng sốt nhìn gã như bị trúng tà. Bài hát này Đổng Cô nghe được từ ai, Mỵ Trâm lại nghe được từ ai, cả mẹ của cô cũng biết đến bài này. Ngay cả Quý Nhậm cũng thuộc giai điệu đó. Lẽ nào gã có liên quan đến người thật sự sáng tác ra khúc nhạc này ư? Cô băn khoăn có nên đặt câu hỏi cho Quý Nhậm hay không. Rõ ràng đầu óc cô đang rất tò mò nguồn góc của bài hát này từ đâu mà có.
Tiếng nhạc vừa dứt, thảo nguyên bên dưới biến thành những thân leo dài, vươn mình lên cao, quấn lấy Trúc Chi, Linh Đàm và cả Vô Ảnh lại. Họ không thể nhích nhích, chứ đừng nói thoát khỏi nó. Vô Ảnh làm sao quên được khu rừng mà mình đã vượt qua trước đó, nó cũng quấn chặt thân thể anh như bây giờ. Anh biết Quý Nhậm đều sử dụng cùng một tà thuật mà thôi. Chỉ cần anh thoát xác Hiếu Minh và chém nát đám cỏ này là được.
Nghĩ thì dễ mà làm sao khó quá. Vô Ảnh đau đớn, cựa quậy đầy bất lực. Ngay cả việc thoát xác cũng làm không xong. Vô Ảnh không ngờ có một loại ma thuật trói người ta chặt đến mức này. Anh lại còn là một thần tiên hẳn hoi. Điều đáng sợ là anh cố thoát khỏi thân xác của Hiếu Minh lại không thành. Xem ra sợi dây này không chỉ trói chặt người ta, mà còn khiến thần lực không thể phát tán ra ngoài. Quý Nhậm đúng là một kẻ hiểm độc, đầy xảo quyệt.
Quý Nhậm phóng ba thanh kiếm phóng thẳng vào giữa ngực cả ba người. Cả ba đều trúng ba nhát kiếm và bị thương. Trúc Chi nén đau đớn, nhanh chóng suy nghĩ cách khiến gã thả cả ba xuống dưới.
Lúc này, Quý Nhậm mới trông kỹ khuôn mặt của Linh Đàm. Vừa nảy khi y đau đớn, trên thân thể xuất hiện vài đốm màu đen của một con thuồng luồng tinh. Hay lắm, tên thuồng luồng tinh mà gã ngày đêm muốn giết chết lại tự dẫn xác đến đây nạp mạng. Gã mơ hồ đoán được lão Dược Sĩ chưa giết được Linh Đàm như kế hoạch đã định.
Thôi kệ, nếu lão không giết được y, thì Quý Nhậm sẽ ra tay vậy. Gã đi đến nơi Linh Đàm bị treo lên cao. Gã rất muốn nhổ nước bọt xuống đất, lại sợ làm bẩn thảo nguyên yêu quý của gã, nên ngừng lại. Mỗi lần nghĩ đến cái chết của lão yêu hồ, gã lại giận thấu xương. Gã hận mình không trực tiếp giết phức cái tên đáng ghét này đi.
Gã quăng từng chữ vào mặt Linh Đàm:
“Linh Đàm, cuối cùng ta cũng gặp được ngươi. Lão yêu hồ xem ngươi là bạn mới thả ngươi đi. Nhưng ngươi đã làm gì? Ngươi cấu kết cùng Huyết Yêu, dồn lão ấy vào con đường chết. Lão già ngốc nghếch ấy vì ngươi mà chết. Ta sẽ không tha cho ngươi.”
Quý Nhậm điên cuồng chém loạn vào thân thể linh đàm. Máu me nhuốm đầy thân ảnh của Linh Đàm. Gã đang thay lão yêu hồ báo thù. Gã phải lấy đầu của y đến tạ tội cùng lão ấy.
Huyết Yêu là kẻ giết yêu hồ, hắn đáng chết nhất. Nhưng Linh Đàm này không thể thoát tội. Yêu hồ cũng vì thả y ra, Huyết Yêu mới tìm tới cửa. Tất cả chúng đều phải đền mạng.
Quý Nhậm đã dừng tay, gã thích làm đau nạn nhân một cách từ từ. Gã muốn Linh Đàm phải đau đớn, rồi lại đau đớn, không dứt. Như vậy, gã mới mãn nguyện.
Linh Đàm quả thật có lỗi với yêu hồ. Lão ấy một lòng muốn gã tìm ra đứa con gái mà gã đã làm thất lạc bao năm qua, mới thả gã ra. Nhưng gã đâu biết Huyết Yêu và lão ấy lại xảy ra tranh chấp. Quý Nhậm nói không sai, cái chết của lão yêu hồ có liên quan đến gã thật. Nhưng nguyên nhân lão ấy chết cũng không hoàn toàn do gã và Huyết Yêu.
Linh Đàm lên tiếng giải thích:
“Chuyện của yêu hồ, ta cũng bất đắc sĩ. Huyết Yêu không phải đến đó truy tìm ta mà tìm thứ khác. Yêu hồ không nên gây sự với Huyết Yêu.”
Quý Nhậm thuận tay chém lên bụng Linh Đàm thêm một nhát khiến anh ta rú lên. Gã gào lên đầy giận dữ:
“Ý của ngươi là lão yêu hồ đó đáng chết?”
Trúc Chi sợ Quý Nhậm điên lên Linh Đàm lại lãnh đủ. Qua lời nói vừa rồi của gã ta, rõ ràng gã ta thù hằn Huyết Yêu có liên quan mật thiết đến lão yêu mồ mà hắn đã giết trước đây. Ký ức ùa về trong đầu cô, cô vẫn chưa quên lão ấy đã làm bị thương Huyết Yêu nặng thế nào đâu.
Trúc Chi nói vọng ra từ đám dây leo:
“Đúng vậy. Khi ấy Huyết Yêu tìm phong lan ma. Anh ấy không định giết lão ấy. Nhưng yêu hồ tấn công anh ấy trước. Anh ấy chỉ là tự vệ mà thôi.”
Trúc Chi nhìn thấy vết thương trên người Linh Đàm quá te tua rồi, cô không đành lòng nhìn gã thêm đau đớn. Không biết thuồng luồng tinh có tự lành vết thương được hay không. Nếu có, ít nhất cô có thể kéo dài thời gian giúp Linh Đàm một chút.
Vì vậy, cô cố thu hút sự chú ý của Quý Nhậm. Trúc Chi thành công lấy được sự chú ý của Quý Nhậm. Gã đang từng bước lại gần cô. Gã thả sợi dây đang quấn chặt người cô lại.
“Thì ra đứa con gái mà ma cà rồng nhắc tới là ngươi?”
Ma cà rồng có nhắc đến việc Huyết Yêu đi cùng với một đứa con gái đến hang động. Ngay đến bản thân y cũng không ngờ có một ngày Huyết Yêu lại đi cùng một đứa con gái.
Quý Nhậm tặc lưỡi nói:
“Xem ra lời đồn không sai chút nào. Huyết Yêu đem lòng ái mộ một cô nương người phàm. Là ngươi, đúng chứ?”
Trúc Chi cố trấn tĩnh trong lời nói, nhưng đôi má đã thoáng ửng hồng:
“Nói năng xằng bậy.”
Vô Ảnh phía bên kia cũng gào mồm giải thích:
“Huyết Yêu làm sao đem lòng yêu em ấy được. Anh ấy không có tình cảm với bất cứ ai cả.”
Vô Ảnh sợ Quý Nhậm hiểu lầm Trúc Chi và Huyết Yêu có gì đó với nhau. Vậy thì rắc rối lắm. Huyết Yêu trước giờ không có bất cứ điểm yếu nào cả. Anh sợ Quý Nhậm có thể dùng tính mạng của cô uy hiếp Huyết Yêu, hoặc gã sẽ dùng mạng sống của Huyết Yêu áp chế Trúc Chi.
“Phải không?” Quý Nhậm cũng bắt đầu thấy nghi ngờ chính lời nói của mình.
Linh Đàm mồm miệng đầy máu, vết thương trông rất kinh khủng. Vết chém chằn chịt, khó mà phân biệt được đâu là máu đâu là da thịt. Nhưng gã cũng hạ giọng nói với Quý Nhậm:
“Ta đồ rằng lời đồn này ông nghe từ tên ma cà rồng đúng chứ? Rằng con bé là người duy nhất Huyết Yêu đem theo bên mình vào trong hang động.”
Quý Nhậm quả là nghe được từ ma cà rồng mà suy đoán. Gã cũng biết lời đồn này không thể tin được. Huyết Yêu được biết ngoài sự ngạo mạn của hắn, còn có cả lạnh lùng và vô cảm. Hắn hầu như không biết yêu đương là gì. Mà cô gái trước mặt gã đây chẳng có điều gì đặc biệt, trừ đôi mắt đỏ đầy sát khí vừa rồi của nó. Không lẽ Huyết Yêu lại đi yêu đôi mắt của người ta thay vì nhan sắc ư?
Quý Nhậm lạnh lùng buông một câu:
“Dù cho ngươi không phải người trong lòng của Huyết Yêu, thì hôm nay ngươi cũng phải đổ máu tại đây.”
Quý Nhậm ném cho Trúc Chi một thanh kiếm sắt nhọn. Môi mấp máy vài câu:
“Cầm kiếm và cho ta thấy bản lĩnh của ngươi xem. Ta muốn biết Huyết Yêu đó vì sao chọn một đứa con gái yếu ớt như ngươi vào đội hình của hắn.”
Trúc Chi không giỏi dùng kiếm khác ngoại trừ Hắc Ma. Nó là thanh kiếm chứa quỷ khí và lại nghe lời cô. Có nó trong tay, cô mới trở thành người thành thạo dùng kiếm. Nhưng một thanh kiếm, lại là thanh kiếm của kẻ địch, thì cô không chắc lắm. Dù vậy cô vẫn cầm lấy nó.
Quý Nhậm nở một nụ cười đắc ý. Người của Huyết Yêu không giống hắn lắm. Nếu kẻ địch đưa cho mình vũ khí, ít ra phản ứng đầu tiên phải là từ chối mới đúng. Ai biết được vũ khí của gã có tẩm độc dược hay không.
Ngay lúc đó, một tên thuộc hạ của Quý Nhậm đi vào và cấp báo:
“Thưa chủ nhân, Gia Khánh và Minh Nghĩa lúc này đang bị thiên binh truy bắt. Thiên tử bắt giam vì tội đồng lõa với Huyết Yêu. Nghe nguồn tin báo lại, hai tên ấy đã bị đày vào thiên lao chờ xét xử.”
“Đến trời cũng giúp ta.” Quý Nhậm phất tay bảo tên thuộc hạ lui ra. Gã muốn xử lý đám người xâm nhập trái phép vào cơ ngơi của mình trước cái đã.
Quý Nhậm thậm chí còn bị đôi mắt đầy sát khí của Trúc Chi làm cho giật thót tim gan. Lâu rồi mới có người khiến gã kinh hoàng như thế, mới có người khiến gã nhớ lại vài chuyện xưa cũ như thế cũng đáng lắm.
Trúc Chi ra hiệu cho Vô Ảnh đến xem thương tích của Nhất Uy, còn mình và Linh Đàm canh chừng Quý Nhậm. Gã trông có vẻ như vừa bị chọi bom vào mặt.
Nhưng Nhất Uy biến đi đâu không ai biết cả. Vô Ảnh có tìm kiếm mỏi mắt cũng không nhìn thấy cậu đâu. Cậu mất tích một cách bí ẩn, như chưa từng đặt chân đến nơi này. Anh hắc chắn tên Quý Nhậm kia đã sử dụng chiêu thức nào đó khiến Nhất Uy biến mất khi cậu ấy ngất xỉu.
Vô Ảnh la lên cho đồng đội nghe thấy:
“Nhất Uy biến mất rồi. Chúng ta phải mau chóng tìm cách vào được sào huyệt thật sự của Quý Nhậm mới có thể cứu được cả hai.”
“Cả hai” trong câu nói của Vô Ảnh dĩ nhiên đã bao gồm cả Tiểu Bạch. Họ không thể cứu người nếu chưa vào tận nơi ở của Quý Nhậm. Họ đâu biết sau khi vượt qua cánh cổng với bốn thử thách lại chỉ bước vào một thảo nguyên xanh ngát mà không phải lãnh địa thực sự của gã đâu.
Trúc Chi mắt thì ngó đăm đăm Quý Nhậm, miệng thì nói to:
“Có thể em ấy bị lọt vào cơ quan dưới lòng đất mà chúng ta không thấy được. Anh hãy tìm kỹ xung quanh xem.”
Linh Đàm nhanh chóng chạy sang bên Vô Ảnh, phụ anh tìm kiếm tung tích Nhất Uy. Họ lằn mò khắp nơi xung quanh mộ Y Lân, nhưng vẫn không thấy dấu hiệu của mật đạo nào cả. Vô Ảnh đã sắp nổi khùng, anh vung vãi thanh kiếm loạn xạ, chỉ thiếu điều chưa chèm ngôi mộ ra làm hai nữa thôi.
Quý Nhậm thở phì phò một cách tức tối. Nơi này là địa đạo của gã, chưa đến lượt người lạ dám cả gan vào đây và lọc tinh mọi ngóc ngách như thế đâu. Họ có xem gã vào mắt hay không chứ? Đã là khách không mời mà đến rồi, lại không biết điều còn giở trò thất lễ trước mặt gã. Đám người này không cho họ một trận thì họ không biết ai là chủ nhân của nơi này đâu.
Quý Nhậm không thể chạm vào máu của Trúc Chi, gã đoán vậy. Gã chuyển sang dùng tà thuật. Gã lôi cây sáo từ không khí, thổi ra một khúc nhạc quen thuộc. Đó là giai điệu của bài hát mà Trúc Chi từng hát.
Trúc Chi sửng sốt nhìn gã như bị trúng tà. Bài hát này Đổng Cô nghe được từ ai, Mỵ Trâm lại nghe được từ ai, cả mẹ của cô cũng biết đến bài này. Ngay cả Quý Nhậm cũng thuộc giai điệu đó. Lẽ nào gã có liên quan đến người thật sự sáng tác ra khúc nhạc này ư? Cô băn khoăn có nên đặt câu hỏi cho Quý Nhậm hay không. Rõ ràng đầu óc cô đang rất tò mò nguồn góc của bài hát này từ đâu mà có.
Tiếng nhạc vừa dứt, thảo nguyên bên dưới biến thành những thân leo dài, vươn mình lên cao, quấn lấy Trúc Chi, Linh Đàm và cả Vô Ảnh lại. Họ không thể nhích nhích, chứ đừng nói thoát khỏi nó. Vô Ảnh làm sao quên được khu rừng mà mình đã vượt qua trước đó, nó cũng quấn chặt thân thể anh như bây giờ. Anh biết Quý Nhậm đều sử dụng cùng một tà thuật mà thôi. Chỉ cần anh thoát xác Hiếu Minh và chém nát đám cỏ này là được.
Nghĩ thì dễ mà làm sao khó quá. Vô Ảnh đau đớn, cựa quậy đầy bất lực. Ngay cả việc thoát xác cũng làm không xong. Vô Ảnh không ngờ có một loại ma thuật trói người ta chặt đến mức này. Anh lại còn là một thần tiên hẳn hoi. Điều đáng sợ là anh cố thoát khỏi thân xác của Hiếu Minh lại không thành. Xem ra sợi dây này không chỉ trói chặt người ta, mà còn khiến thần lực không thể phát tán ra ngoài. Quý Nhậm đúng là một kẻ hiểm độc, đầy xảo quyệt.
Quý Nhậm phóng ba thanh kiếm phóng thẳng vào giữa ngực cả ba người. Cả ba đều trúng ba nhát kiếm và bị thương. Trúc Chi nén đau đớn, nhanh chóng suy nghĩ cách khiến gã thả cả ba xuống dưới.
Lúc này, Quý Nhậm mới trông kỹ khuôn mặt của Linh Đàm. Vừa nảy khi y đau đớn, trên thân thể xuất hiện vài đốm màu đen của một con thuồng luồng tinh. Hay lắm, tên thuồng luồng tinh mà gã ngày đêm muốn giết chết lại tự dẫn xác đến đây nạp mạng. Gã mơ hồ đoán được lão Dược Sĩ chưa giết được Linh Đàm như kế hoạch đã định.
Thôi kệ, nếu lão không giết được y, thì Quý Nhậm sẽ ra tay vậy. Gã đi đến nơi Linh Đàm bị treo lên cao. Gã rất muốn nhổ nước bọt xuống đất, lại sợ làm bẩn thảo nguyên yêu quý của gã, nên ngừng lại. Mỗi lần nghĩ đến cái chết của lão yêu hồ, gã lại giận thấu xương. Gã hận mình không trực tiếp giết phức cái tên đáng ghét này đi.
Gã quăng từng chữ vào mặt Linh Đàm:
“Linh Đàm, cuối cùng ta cũng gặp được ngươi. Lão yêu hồ xem ngươi là bạn mới thả ngươi đi. Nhưng ngươi đã làm gì? Ngươi cấu kết cùng Huyết Yêu, dồn lão ấy vào con đường chết. Lão già ngốc nghếch ấy vì ngươi mà chết. Ta sẽ không tha cho ngươi.”
Quý Nhậm điên cuồng chém loạn vào thân thể linh đàm. Máu me nhuốm đầy thân ảnh của Linh Đàm. Gã đang thay lão yêu hồ báo thù. Gã phải lấy đầu của y đến tạ tội cùng lão ấy.
Huyết Yêu là kẻ giết yêu hồ, hắn đáng chết nhất. Nhưng Linh Đàm này không thể thoát tội. Yêu hồ cũng vì thả y ra, Huyết Yêu mới tìm tới cửa. Tất cả chúng đều phải đền mạng.
Quý Nhậm đã dừng tay, gã thích làm đau nạn nhân một cách từ từ. Gã muốn Linh Đàm phải đau đớn, rồi lại đau đớn, không dứt. Như vậy, gã mới mãn nguyện.
Linh Đàm quả thật có lỗi với yêu hồ. Lão ấy một lòng muốn gã tìm ra đứa con gái mà gã đã làm thất lạc bao năm qua, mới thả gã ra. Nhưng gã đâu biết Huyết Yêu và lão ấy lại xảy ra tranh chấp. Quý Nhậm nói không sai, cái chết của lão yêu hồ có liên quan đến gã thật. Nhưng nguyên nhân lão ấy chết cũng không hoàn toàn do gã và Huyết Yêu.
Linh Đàm lên tiếng giải thích:
“Chuyện của yêu hồ, ta cũng bất đắc sĩ. Huyết Yêu không phải đến đó truy tìm ta mà tìm thứ khác. Yêu hồ không nên gây sự với Huyết Yêu.”
Quý Nhậm thuận tay chém lên bụng Linh Đàm thêm một nhát khiến anh ta rú lên. Gã gào lên đầy giận dữ:
“Ý của ngươi là lão yêu hồ đó đáng chết?”
Trúc Chi sợ Quý Nhậm điên lên Linh Đàm lại lãnh đủ. Qua lời nói vừa rồi của gã ta, rõ ràng gã ta thù hằn Huyết Yêu có liên quan mật thiết đến lão yêu mồ mà hắn đã giết trước đây. Ký ức ùa về trong đầu cô, cô vẫn chưa quên lão ấy đã làm bị thương Huyết Yêu nặng thế nào đâu.
Trúc Chi nói vọng ra từ đám dây leo:
“Đúng vậy. Khi ấy Huyết Yêu tìm phong lan ma. Anh ấy không định giết lão ấy. Nhưng yêu hồ tấn công anh ấy trước. Anh ấy chỉ là tự vệ mà thôi.”
Trúc Chi nhìn thấy vết thương trên người Linh Đàm quá te tua rồi, cô không đành lòng nhìn gã thêm đau đớn. Không biết thuồng luồng tinh có tự lành vết thương được hay không. Nếu có, ít nhất cô có thể kéo dài thời gian giúp Linh Đàm một chút.
Vì vậy, cô cố thu hút sự chú ý của Quý Nhậm. Trúc Chi thành công lấy được sự chú ý của Quý Nhậm. Gã đang từng bước lại gần cô. Gã thả sợi dây đang quấn chặt người cô lại.
“Thì ra đứa con gái mà ma cà rồng nhắc tới là ngươi?”
Ma cà rồng có nhắc đến việc Huyết Yêu đi cùng với một đứa con gái đến hang động. Ngay đến bản thân y cũng không ngờ có một ngày Huyết Yêu lại đi cùng một đứa con gái.
Quý Nhậm tặc lưỡi nói:
“Xem ra lời đồn không sai chút nào. Huyết Yêu đem lòng ái mộ một cô nương người phàm. Là ngươi, đúng chứ?”
Trúc Chi cố trấn tĩnh trong lời nói, nhưng đôi má đã thoáng ửng hồng:
“Nói năng xằng bậy.”
Vô Ảnh phía bên kia cũng gào mồm giải thích:
“Huyết Yêu làm sao đem lòng yêu em ấy được. Anh ấy không có tình cảm với bất cứ ai cả.”
Vô Ảnh sợ Quý Nhậm hiểu lầm Trúc Chi và Huyết Yêu có gì đó với nhau. Vậy thì rắc rối lắm. Huyết Yêu trước giờ không có bất cứ điểm yếu nào cả. Anh sợ Quý Nhậm có thể dùng tính mạng của cô uy hiếp Huyết Yêu, hoặc gã sẽ dùng mạng sống của Huyết Yêu áp chế Trúc Chi.
“Phải không?” Quý Nhậm cũng bắt đầu thấy nghi ngờ chính lời nói của mình.
Linh Đàm mồm miệng đầy máu, vết thương trông rất kinh khủng. Vết chém chằn chịt, khó mà phân biệt được đâu là máu đâu là da thịt. Nhưng gã cũng hạ giọng nói với Quý Nhậm:
“Ta đồ rằng lời đồn này ông nghe từ tên ma cà rồng đúng chứ? Rằng con bé là người duy nhất Huyết Yêu đem theo bên mình vào trong hang động.”
Quý Nhậm quả là nghe được từ ma cà rồng mà suy đoán. Gã cũng biết lời đồn này không thể tin được. Huyết Yêu được biết ngoài sự ngạo mạn của hắn, còn có cả lạnh lùng và vô cảm. Hắn hầu như không biết yêu đương là gì. Mà cô gái trước mặt gã đây chẳng có điều gì đặc biệt, trừ đôi mắt đỏ đầy sát khí vừa rồi của nó. Không lẽ Huyết Yêu lại đi yêu đôi mắt của người ta thay vì nhan sắc ư?
Quý Nhậm lạnh lùng buông một câu:
“Dù cho ngươi không phải người trong lòng của Huyết Yêu, thì hôm nay ngươi cũng phải đổ máu tại đây.”
Quý Nhậm ném cho Trúc Chi một thanh kiếm sắt nhọn. Môi mấp máy vài câu:
“Cầm kiếm và cho ta thấy bản lĩnh của ngươi xem. Ta muốn biết Huyết Yêu đó vì sao chọn một đứa con gái yếu ớt như ngươi vào đội hình của hắn.”
Trúc Chi không giỏi dùng kiếm khác ngoại trừ Hắc Ma. Nó là thanh kiếm chứa quỷ khí và lại nghe lời cô. Có nó trong tay, cô mới trở thành người thành thạo dùng kiếm. Nhưng một thanh kiếm, lại là thanh kiếm của kẻ địch, thì cô không chắc lắm. Dù vậy cô vẫn cầm lấy nó.
Quý Nhậm nở một nụ cười đắc ý. Người của Huyết Yêu không giống hắn lắm. Nếu kẻ địch đưa cho mình vũ khí, ít ra phản ứng đầu tiên phải là từ chối mới đúng. Ai biết được vũ khí của gã có tẩm độc dược hay không.
Ngay lúc đó, một tên thuộc hạ của Quý Nhậm đi vào và cấp báo:
“Thưa chủ nhân, Gia Khánh và Minh Nghĩa lúc này đang bị thiên binh truy bắt. Thiên tử bắt giam vì tội đồng lõa với Huyết Yêu. Nghe nguồn tin báo lại, hai tên ấy đã bị đày vào thiên lao chờ xét xử.”
“Đến trời cũng giúp ta.” Quý Nhậm phất tay bảo tên thuộc hạ lui ra. Gã muốn xử lý đám người xâm nhập trái phép vào cơ ngơi của mình trước cái đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.