Chương 272: Hai Luồng Khí
Muội Nương
06/09/2021
Nguyệt Nương lướt nhẹ đến bên Mạnh Quân, nắm lấy đôi vai của gã khiến gã không thể nào cử động. Nàng nói qua vai gã:
“Thứ sức mạnh mà ngươi không thể chạm vào chính là thứ mà ta thề đã biến thành. Một thanh kiếm của Quỷ với sức mạnh vạn năng, không một ai có thể thắng người sở hữu thanh kiếm nếu hợp nhất cả hai làm một.”
Mạnh Quân cảm thấy kỳ quái, làm sao gã lại không chống cự được sức mạnh của nàng, làm sao mà gã càng thấy bất lực khi càng cố thoát khỏi nàng. Gã thầm than trong lòng, không lẽ gã lại phải nhận kết cục giống lần trước? Gã chỉ vừa mới có được cơ thể của mình sau bao lâu chứ. Gã không muốn cứ như vậy mà chết đi, gã vẫn còn nhiều hoài bão cần thực hiện.
Nguyệt Nương, rất dứt khoát, đâm thanh kiếm xuyên qua trái tim đã thối rửa của Mạnh Quân. Gã gào rú. Trong hời tàn cuối cùng, gã muốn dùng Vọng Âm giết tất cả những kẻ đã đến đây. Vừa nghĩ xong, gã truyền Vọng Âm vào tiếng hét hãi hùng của mình.
Trúc Chi lập tức dùng Vọng Âm của mình đáp trả Vọng Âm của Mạnh Quân, tạo nên vết nứt dài trên mặt đất. Ngay cả gã cũng bị trúng Vọng Âm của cô và cô cũng hứng trọn Vọng Âm của gã. Cô rơi xuống đất, mắt nhìn sang phía nhóm người Huyết Yêu, thầm mong họ không sao. Bởi vì cô không thể ngăn hết sức công phá của Vọng Âm.
Huyết Yêu, Gia Khánh và Minh Nghĩa chưa lường trước đòn tấn công bởi Vọng Âm, vì vậy cả ba đều bị thương. Cả ba buông tay ra, nhưng cơn lũ cũng tự động biến mất dạng. Viên ngọc bạc rơi từ trên trời rơi xuống. Gia Khánh biết chuyện gì đã xảy ra, Mạnh Quân đã chết mới khiến viên ngọc bạc rơi xuống như vậy. Y thầm vui sướng, phi thân lên trời chụp được viên ngọc.
Thân thể Mạnh Quân vỡ ra trăm mảnh, linh hồn vỡ ra thành những giọt nước li ti. Cách mà trước đây gã vẫn làm, gã giấu linh hồn vào những giọt nước, sau đó tự cơm chúng lại với nhau.
Trúc Chi cảm thấy rả rời, cô suýt ngã xuống, may mà Huyết Yêu đã kịp thời bay đến đỡ lấy cô. Hắn vòng ra đằng sau lưng cô, hai tay hắn cầm lấy hai tay đang cầm kiếm của cô, hắn dùng thanh kiếm chém nát tất cả giọt nước, đến khi không còn nghe thanh âm của Mạnh Quân nữa mới thôi.
“Lần này ngươi đừng hòng tái sinh.”, Huyết Yêu lạnh lùng nói.
Trúc Chi ngất xỉu sau chiến thắng với Mạnh Quân. Huyết Yêu ôm cô vào lòng, xem xét một hồi. Khuôn mặt cô giờ đây nhăn nhó, hình như đang bị thứ gì đó dày vò; một bên gò má đỏ ngầu, bên kia lại trắng toát, giống như hai luồng khí đang xâm chiếm khuôn mặt cô. Trong lòng hắn trở nên lo lắng khôn nguôi. Việc cho phép Hắc Ma nhập xác đã khiến cô mất quá nhiều sức.
Gia Khánh và Minh Nghĩa đi đến bên cạnh họ. Thấy sắc mặt Huyết Yêu không được tốt, y quan tâm hỏi:
“Cô ấy không bị thương chứ?”
“Bị trọng thương nghiêm trọng vì sử nhiều quá nhiều thần lực và cho phép quỷ kiếm nhập xác. Ta phải nhanh chóng đưa cô ấy về chổ của ta. Nơi này giao lại cho hai người. Một tuần nữa gặp nhau tại nhà Trúc Chi, ta có điều muốn thương lượng.”
Gia Khánh nắm lấy tay Huyết Yêu nhấn giọng:
“Ta muốn đi cùng.”
Huyết Yêu đành phải đưa cả hai người kia đến nơi của mình trú ngụ.
Bầu trời âm u và mưa gió bão bùng đã tan biến, trả lại cho đêm đen một không khí trong lành và ấm áp. Mạnh Quân chết, đồng nghĩa với tà thuật của gã cũng biến mất, không còn ai bị gã khống chế nữa. Ngư Lâm nhìn thấy bầu trời trở lại nguyên dạng thì tặc lưỡi khen Huyết Yêu lợi hại. Anh chạy khắp nơi giải quyết đống lộn xộn, sau đó sẽ đến tìm Huyết Yêu hỏi chuyện.
Huyết Yêu quay về nhà mình. Tại đây quân đội của hắn đang chờ đợi. Vô Ảnh đang ngồi bên cạnh giường bệnh của Tiểu Bạch, nó vẫn còn hôn mê sau trận chiến; Lôi Trí cùng Minh Nhựt cũng xuất hiện và đứng canh bên ngoài; Ngư Lâm không xuất hiện vì đang bận xử lý những chuyện bên ngoài. Tất cả tù binh đều đang đợi Huyết Yêu quay về xử lý.
Vô Ảnh trông thấy Huyết Yêu đang bồng bế Trúc Chi trên tay thì nhanh chóng nhường đường cho hắn đặt Trúc Chi lên giường. Vô Ảnh không thèm chào hỏi Gia Khánh lẫn Minh Nghĩa (anh đã biết chuyện Minh Nghĩa chiếm xác Thanh Lâm), mà đăm đăm nhìn Trúc Chi. Anh cũng phát hiện điều dị thường. Anh chạm vào tay của cô, cảm thấy nó lạnh đến tê buốt cả tay anh thì lo lắng:
“Em ấy bị làm sao vậy?”
“Hắc Ma nhập xác, cô ấy bị tiêu hao quá nhiều thần lực. Bởi vì thần lực của cô ấy quá yếu để chứa nguồn sức mạnh to lớn của Hắc Ma. Cho nên giờ đây thần khí và quỷ khí đã bắt đầu đấu đá lẫn nhau bên trong cơ thể của cổ.”
Vô Ảnh hỏi nhanh:
“Có cách nào chữa trị hay không?”
“Bên trong chứa đến hai luồng sức mạnh. Mà bên nào cũng muốn độc chiếm cô ấy.”, Huyết Yêu buồn rầu nói thêm, “Ta chỉ tạm thời duy trì tính mạng thôi.”
“Ý anh là con bé có thể chết ư?”
Huyết Yêu trầm mặc, không dám nói lời trong lòng, cũng không dám gật đầu xác nhận. Sức mạnh của Nguyệt Nương quá mạnh so với thân thể yếu ớt của Trúc Chi. Hắn đã không lường trước chuyện này, đã không hề đoán được cô sẽ trọng thương nghiêm trọng như vậy. Chỉ vì một lòng muốn hạ Mạnh Quân mà hắn đã không kịp suy nghĩ trước sau. Càng huống hồ, hắn vừa dạy cô sử dụng thần lực. Việc Hắc Ma xâm nhập đã thúc đẩy phần tà khí của cô nổi dậy. Mà phần quỷ khí này lớn hơn rất nhiều so với thần khí. Hắn e rằng cô sẽ không chịu đựng được quá một tuần.
Vô Ảnh chỉ nhìn nét mặt Huyết Yêu đã biết ngay câu trả lời. Anh đau đớn úp mặt vào lòng bàn tay, giấu một tiếng nấc nghẹn.
Trận chiến với Mạnh Quân dù đã thắng nhưng người bị thương cũng không ít. Thứ mà nhóm người Huyết Yêu đánh đổi là tính mạng của người mà họ yêu quý: Tiểu Bạch trọng thương nặng, Nhất Uy biến thành tro phượng hoàng và Trúc Chi đang bị dày vò bởi quỷ khí và thần khí.
Vô Ảnh đưa cho Huyết Yêu tro phượng hoàng. Hắn cầm lấy và biến mất ra sau nhà. Vô Ảnh ngồi xuống thẫn thờ cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Trúc Chi.
Lôi Trí và Minh Nhựt hoàn toàn lo lắng cho Trúc Chi. Hai người vừa kịp đến và nghe cuộc trò chuyện thoáng chốc của Huyết Yêu và Vô Ảnh. Nếu Huyết Yêu cũng không biết phải làm gì, họ e rằng tính mạng của Trúc Chi thật sự gặp nguy. Chính họ cũng chẳng thể nào tự an ủi lấy mình. Lôi Trí tựa đầu vào vai Minh Nhựt, cắn môi lại, nén lấy nỗi đau lòng.
Huyết Yêu đã trở lại cùng Nhất Uy. Vô Ảnh thấy cậu vẫn chưa khôi phục hẳn, vẫn còn rất yếu. Vậy mà khi vừa nhìn thấy Trúc Chi đã chạy nhanh đến bên cạnh cô. Vô Ảnh trông thấy mà đau lòng, anh đứng dậy nhường lại chổ cho Nhất Uy.
Nhất Uy đã hồi sinh trên đống tro tàn, đó cũng là sức mạnh của phượng hoàng. Cậu ngồi bên cạnh Trúc Chi, đưa tay sờ lên mặt của cô, cậu truyền một chút phượng khí vào đó. Thật thần kỳ khi mặt Trúc Chi mất đi hai màu đỏ và trắng, hình như bớt đi đau đớn. Nhưng chỉ sau vài phút, Trúc Chi lại trở lại trạng thái đau đớn.
“Phượng khí của em có thể chữa lành cho chị ấy.”, Nhất Uy vui vẻ nói, cậu tiếp tục truyền phượng khí lên mặt của cô.
Huyết Yêu đặt tay lên vai Nhất Uy nói:
“Chỉ chữa được trong hai phút thôi, không chữa được tận gốc.”
“Thầy không có cách cứu được chị ấy ư?”, Nhất Uy cắn răng hỏi, dù đã đoán được câu trả lời.
Huyết Yêu im lặng. Tất cả đều rơi vào trầm tư. Ngay cả hai vị khách không mời (Gia Khánh và Minh Nghĩa) cũng chẳng tìm được câu trả lời dù trong lòng rất muốn giúp đỡ.
Gia Khánh và Minh Nghĩa không phải người của Huyết Yêu. Vì thế họ không cách nào hòa nhập với họ, không cách nào mở lời an ủi họ. Gia Khánh đành kéo Minh Nghĩa định lặng lẽ rời đi.
Huyết Yêu lên tiếng nói lớn:
“Thanh Trì Minh Nghĩa có thể rời đi, nhưng Thanh Lâm phải ở lại.”
Nếu lúc bình thường, Minh Nghĩa đã buông vài câu đâm chọt Huyết Yêu trước khi thoát xác Thanh Lâm, nhưng gã biết trong hoàn cảnh này gã không nên làm Huyết Yêu buồn phiền thêm. Gã chỉ gật đầu thoát khỏi xác Thanh Lâm. Lúc này mới thấy gã chỉ là một làn khói xanh trắng, không có hình thù thật.
Huyết Yêu nhìn vậy liền nói:
“Ta có cách giúp huynh mỗi lần xuống hạ giới không cần nhập xác người phàm.”
Minh Nghĩa hồ hởi nói:
“Thật sao?”, mặc dù chỉ nghe được giọng nói, nhưng người nghe vẫn mường tượng được đôi mắt gã đang lấp lánh như sao trời.
“Phong lan ma.”, Huyết Yêu đưa một lọ còn chứa một nửa phong lan ma mà mình đã lấy được, hắn đưa cho Gia Khánh và nói tiếp, “Trúc Chi đã giúp ta lấy được nó. Chuyện còn lại huynh hãy giúp Minh Nghĩa đi. Hiện tại ta rất bận rộn xử lý ổn thỏa mọi chuyện, không cách nào tiếp đãi hai người. Một tuần sau gặp mặt tại nhà Trúc Chi.”
Gia Khánh không thể tiếp tục cưỡng cầu được ở lại. Y cùng Minh Nghĩa rời đi. Một tuần sau hy vọng vẫn có thể gặp Trúc Chi, lúc ấy cầu mong cô vẫn ổn. Y có chút buồn bực khi không giúp được cô.
Gia Khánh và Minh Nghĩa vừa đi, Huyết Yêu liền thay đổi sắc mặt. Hắn trông rất vội vàng, hắn cầm lấy vai Vô Ảnh và nói:
“Đừng buồn phiền nữa. Hai người kia ở đây nên ta không nói được gì. Có một cách cứu được Trúc Chi.”
Nhất Uy và Vô Ảnh vui mừng trong lòng. Huyết Yêu chắc chắn có cách, họ đã có lại hy vọng. Hai người đang chờ đợi Huyết Yêu nói tiếp.
Huyết Yêu suy nghĩ một hồi rồi mới nói ra:
“Phải loại trừ một trong hai luồng khí mới mong cứu được cô ấy. Bây giờ ta không tiện giải thích với hai người. Ta phải đi nhanh mới kịp.”
Dĩ nhiên hai người sẽ không cố ngăn Huyết Yêu nán lại thêm phút giây nào đâu. Cả hai đều mong muốn hắn có thể đi nhanh về nhanh.
Huyết Yêu nói thêm:
“Nhất Uy làm giảm bớt cơn đau của cô ấy cũng tốt. Nhưng không phải lúc nào cũng sử dụng phượng khí. Trò vừa mới sống lại, phượng khí còn rất yếu, không nên mạo hiểm tính mạng. Ta sẽ đi nhanh về nhanh.”
Vậy mà Huyết Yêu đã rời đi ba ngày ba đêm, vẫn chưa trở lại. Không ai biết hắn đi đâu, làm những gì, họ ngoài chờ đợi hắn trở về cũng chỉ có toàn chờ đợi hắn trở về.
Tiểu Bạch đã tỉnh lại và nhận trách nhiệm chăm sóc cho Trúc Chi. Nó vẫn còn yếu xìu, nhưng vẫn lo cho cô bằng được. Nó xem cô như chị gái của mình, dù tuổi đời của nó nhiều hơn cả cô. Lâu lâu nó lại quẹt nước mắt, không dám khóc trước mặt Vô Ảnh và Nhất Uy, chỉ trốn một nơi rồi mới òa khóc thật lớn.
Còn Nhất Uy đã trở lại cuộc sống thường ngày, cứ mỗi tối lại ghé qua nhà Huyết Yêu thăm Trúc Chi. Mỗi tối lại truyền một phần phượng khí vào cơ thể cô, hy vọng cầm cự được cho đến lúc Huyết Yêu trở lại. Cậu cũng giao nộp Hải Phong cho công an hình sự. Đã đến lúc nó nhận lấy cái giá cho tội ác của mình.
Hải Phong đã nhận tội trước pháp luật (trước sự ép buộc của nhóm người Nhất Uy và thất bại thảm hại của Mạnh Quân). Nó không còn nơi để đi, cũng không còn cách nào sống tiếp.
Thanh Lâm đã trở lại chiếc giường êm ái của nó, ngủ suốt ba ngày vẫn không tỉnh. Không biết linh hồn của nó có bị thương tổn hay không. Nhất Uy hy vọng Huyết Yêu có cách giúp nó tỉnh lại nhanh nhất.
“Thứ sức mạnh mà ngươi không thể chạm vào chính là thứ mà ta thề đã biến thành. Một thanh kiếm của Quỷ với sức mạnh vạn năng, không một ai có thể thắng người sở hữu thanh kiếm nếu hợp nhất cả hai làm một.”
Mạnh Quân cảm thấy kỳ quái, làm sao gã lại không chống cự được sức mạnh của nàng, làm sao mà gã càng thấy bất lực khi càng cố thoát khỏi nàng. Gã thầm than trong lòng, không lẽ gã lại phải nhận kết cục giống lần trước? Gã chỉ vừa mới có được cơ thể của mình sau bao lâu chứ. Gã không muốn cứ như vậy mà chết đi, gã vẫn còn nhiều hoài bão cần thực hiện.
Nguyệt Nương, rất dứt khoát, đâm thanh kiếm xuyên qua trái tim đã thối rửa của Mạnh Quân. Gã gào rú. Trong hời tàn cuối cùng, gã muốn dùng Vọng Âm giết tất cả những kẻ đã đến đây. Vừa nghĩ xong, gã truyền Vọng Âm vào tiếng hét hãi hùng của mình.
Trúc Chi lập tức dùng Vọng Âm của mình đáp trả Vọng Âm của Mạnh Quân, tạo nên vết nứt dài trên mặt đất. Ngay cả gã cũng bị trúng Vọng Âm của cô và cô cũng hứng trọn Vọng Âm của gã. Cô rơi xuống đất, mắt nhìn sang phía nhóm người Huyết Yêu, thầm mong họ không sao. Bởi vì cô không thể ngăn hết sức công phá của Vọng Âm.
Huyết Yêu, Gia Khánh và Minh Nghĩa chưa lường trước đòn tấn công bởi Vọng Âm, vì vậy cả ba đều bị thương. Cả ba buông tay ra, nhưng cơn lũ cũng tự động biến mất dạng. Viên ngọc bạc rơi từ trên trời rơi xuống. Gia Khánh biết chuyện gì đã xảy ra, Mạnh Quân đã chết mới khiến viên ngọc bạc rơi xuống như vậy. Y thầm vui sướng, phi thân lên trời chụp được viên ngọc.
Thân thể Mạnh Quân vỡ ra trăm mảnh, linh hồn vỡ ra thành những giọt nước li ti. Cách mà trước đây gã vẫn làm, gã giấu linh hồn vào những giọt nước, sau đó tự cơm chúng lại với nhau.
Trúc Chi cảm thấy rả rời, cô suýt ngã xuống, may mà Huyết Yêu đã kịp thời bay đến đỡ lấy cô. Hắn vòng ra đằng sau lưng cô, hai tay hắn cầm lấy hai tay đang cầm kiếm của cô, hắn dùng thanh kiếm chém nát tất cả giọt nước, đến khi không còn nghe thanh âm của Mạnh Quân nữa mới thôi.
“Lần này ngươi đừng hòng tái sinh.”, Huyết Yêu lạnh lùng nói.
Trúc Chi ngất xỉu sau chiến thắng với Mạnh Quân. Huyết Yêu ôm cô vào lòng, xem xét một hồi. Khuôn mặt cô giờ đây nhăn nhó, hình như đang bị thứ gì đó dày vò; một bên gò má đỏ ngầu, bên kia lại trắng toát, giống như hai luồng khí đang xâm chiếm khuôn mặt cô. Trong lòng hắn trở nên lo lắng khôn nguôi. Việc cho phép Hắc Ma nhập xác đã khiến cô mất quá nhiều sức.
Gia Khánh và Minh Nghĩa đi đến bên cạnh họ. Thấy sắc mặt Huyết Yêu không được tốt, y quan tâm hỏi:
“Cô ấy không bị thương chứ?”
“Bị trọng thương nghiêm trọng vì sử nhiều quá nhiều thần lực và cho phép quỷ kiếm nhập xác. Ta phải nhanh chóng đưa cô ấy về chổ của ta. Nơi này giao lại cho hai người. Một tuần nữa gặp nhau tại nhà Trúc Chi, ta có điều muốn thương lượng.”
Gia Khánh nắm lấy tay Huyết Yêu nhấn giọng:
“Ta muốn đi cùng.”
Huyết Yêu đành phải đưa cả hai người kia đến nơi của mình trú ngụ.
Bầu trời âm u và mưa gió bão bùng đã tan biến, trả lại cho đêm đen một không khí trong lành và ấm áp. Mạnh Quân chết, đồng nghĩa với tà thuật của gã cũng biến mất, không còn ai bị gã khống chế nữa. Ngư Lâm nhìn thấy bầu trời trở lại nguyên dạng thì tặc lưỡi khen Huyết Yêu lợi hại. Anh chạy khắp nơi giải quyết đống lộn xộn, sau đó sẽ đến tìm Huyết Yêu hỏi chuyện.
Huyết Yêu quay về nhà mình. Tại đây quân đội của hắn đang chờ đợi. Vô Ảnh đang ngồi bên cạnh giường bệnh của Tiểu Bạch, nó vẫn còn hôn mê sau trận chiến; Lôi Trí cùng Minh Nhựt cũng xuất hiện và đứng canh bên ngoài; Ngư Lâm không xuất hiện vì đang bận xử lý những chuyện bên ngoài. Tất cả tù binh đều đang đợi Huyết Yêu quay về xử lý.
Vô Ảnh trông thấy Huyết Yêu đang bồng bế Trúc Chi trên tay thì nhanh chóng nhường đường cho hắn đặt Trúc Chi lên giường. Vô Ảnh không thèm chào hỏi Gia Khánh lẫn Minh Nghĩa (anh đã biết chuyện Minh Nghĩa chiếm xác Thanh Lâm), mà đăm đăm nhìn Trúc Chi. Anh cũng phát hiện điều dị thường. Anh chạm vào tay của cô, cảm thấy nó lạnh đến tê buốt cả tay anh thì lo lắng:
“Em ấy bị làm sao vậy?”
“Hắc Ma nhập xác, cô ấy bị tiêu hao quá nhiều thần lực. Bởi vì thần lực của cô ấy quá yếu để chứa nguồn sức mạnh to lớn của Hắc Ma. Cho nên giờ đây thần khí và quỷ khí đã bắt đầu đấu đá lẫn nhau bên trong cơ thể của cổ.”
Vô Ảnh hỏi nhanh:
“Có cách nào chữa trị hay không?”
“Bên trong chứa đến hai luồng sức mạnh. Mà bên nào cũng muốn độc chiếm cô ấy.”, Huyết Yêu buồn rầu nói thêm, “Ta chỉ tạm thời duy trì tính mạng thôi.”
“Ý anh là con bé có thể chết ư?”
Huyết Yêu trầm mặc, không dám nói lời trong lòng, cũng không dám gật đầu xác nhận. Sức mạnh của Nguyệt Nương quá mạnh so với thân thể yếu ớt của Trúc Chi. Hắn đã không lường trước chuyện này, đã không hề đoán được cô sẽ trọng thương nghiêm trọng như vậy. Chỉ vì một lòng muốn hạ Mạnh Quân mà hắn đã không kịp suy nghĩ trước sau. Càng huống hồ, hắn vừa dạy cô sử dụng thần lực. Việc Hắc Ma xâm nhập đã thúc đẩy phần tà khí của cô nổi dậy. Mà phần quỷ khí này lớn hơn rất nhiều so với thần khí. Hắn e rằng cô sẽ không chịu đựng được quá một tuần.
Vô Ảnh chỉ nhìn nét mặt Huyết Yêu đã biết ngay câu trả lời. Anh đau đớn úp mặt vào lòng bàn tay, giấu một tiếng nấc nghẹn.
Trận chiến với Mạnh Quân dù đã thắng nhưng người bị thương cũng không ít. Thứ mà nhóm người Huyết Yêu đánh đổi là tính mạng của người mà họ yêu quý: Tiểu Bạch trọng thương nặng, Nhất Uy biến thành tro phượng hoàng và Trúc Chi đang bị dày vò bởi quỷ khí và thần khí.
Vô Ảnh đưa cho Huyết Yêu tro phượng hoàng. Hắn cầm lấy và biến mất ra sau nhà. Vô Ảnh ngồi xuống thẫn thờ cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Trúc Chi.
Lôi Trí và Minh Nhựt hoàn toàn lo lắng cho Trúc Chi. Hai người vừa kịp đến và nghe cuộc trò chuyện thoáng chốc của Huyết Yêu và Vô Ảnh. Nếu Huyết Yêu cũng không biết phải làm gì, họ e rằng tính mạng của Trúc Chi thật sự gặp nguy. Chính họ cũng chẳng thể nào tự an ủi lấy mình. Lôi Trí tựa đầu vào vai Minh Nhựt, cắn môi lại, nén lấy nỗi đau lòng.
Huyết Yêu đã trở lại cùng Nhất Uy. Vô Ảnh thấy cậu vẫn chưa khôi phục hẳn, vẫn còn rất yếu. Vậy mà khi vừa nhìn thấy Trúc Chi đã chạy nhanh đến bên cạnh cô. Vô Ảnh trông thấy mà đau lòng, anh đứng dậy nhường lại chổ cho Nhất Uy.
Nhất Uy đã hồi sinh trên đống tro tàn, đó cũng là sức mạnh của phượng hoàng. Cậu ngồi bên cạnh Trúc Chi, đưa tay sờ lên mặt của cô, cậu truyền một chút phượng khí vào đó. Thật thần kỳ khi mặt Trúc Chi mất đi hai màu đỏ và trắng, hình như bớt đi đau đớn. Nhưng chỉ sau vài phút, Trúc Chi lại trở lại trạng thái đau đớn.
“Phượng khí của em có thể chữa lành cho chị ấy.”, Nhất Uy vui vẻ nói, cậu tiếp tục truyền phượng khí lên mặt của cô.
Huyết Yêu đặt tay lên vai Nhất Uy nói:
“Chỉ chữa được trong hai phút thôi, không chữa được tận gốc.”
“Thầy không có cách cứu được chị ấy ư?”, Nhất Uy cắn răng hỏi, dù đã đoán được câu trả lời.
Huyết Yêu im lặng. Tất cả đều rơi vào trầm tư. Ngay cả hai vị khách không mời (Gia Khánh và Minh Nghĩa) cũng chẳng tìm được câu trả lời dù trong lòng rất muốn giúp đỡ.
Gia Khánh và Minh Nghĩa không phải người của Huyết Yêu. Vì thế họ không cách nào hòa nhập với họ, không cách nào mở lời an ủi họ. Gia Khánh đành kéo Minh Nghĩa định lặng lẽ rời đi.
Huyết Yêu lên tiếng nói lớn:
“Thanh Trì Minh Nghĩa có thể rời đi, nhưng Thanh Lâm phải ở lại.”
Nếu lúc bình thường, Minh Nghĩa đã buông vài câu đâm chọt Huyết Yêu trước khi thoát xác Thanh Lâm, nhưng gã biết trong hoàn cảnh này gã không nên làm Huyết Yêu buồn phiền thêm. Gã chỉ gật đầu thoát khỏi xác Thanh Lâm. Lúc này mới thấy gã chỉ là một làn khói xanh trắng, không có hình thù thật.
Huyết Yêu nhìn vậy liền nói:
“Ta có cách giúp huynh mỗi lần xuống hạ giới không cần nhập xác người phàm.”
Minh Nghĩa hồ hởi nói:
“Thật sao?”, mặc dù chỉ nghe được giọng nói, nhưng người nghe vẫn mường tượng được đôi mắt gã đang lấp lánh như sao trời.
“Phong lan ma.”, Huyết Yêu đưa một lọ còn chứa một nửa phong lan ma mà mình đã lấy được, hắn đưa cho Gia Khánh và nói tiếp, “Trúc Chi đã giúp ta lấy được nó. Chuyện còn lại huynh hãy giúp Minh Nghĩa đi. Hiện tại ta rất bận rộn xử lý ổn thỏa mọi chuyện, không cách nào tiếp đãi hai người. Một tuần sau gặp mặt tại nhà Trúc Chi.”
Gia Khánh không thể tiếp tục cưỡng cầu được ở lại. Y cùng Minh Nghĩa rời đi. Một tuần sau hy vọng vẫn có thể gặp Trúc Chi, lúc ấy cầu mong cô vẫn ổn. Y có chút buồn bực khi không giúp được cô.
Gia Khánh và Minh Nghĩa vừa đi, Huyết Yêu liền thay đổi sắc mặt. Hắn trông rất vội vàng, hắn cầm lấy vai Vô Ảnh và nói:
“Đừng buồn phiền nữa. Hai người kia ở đây nên ta không nói được gì. Có một cách cứu được Trúc Chi.”
Nhất Uy và Vô Ảnh vui mừng trong lòng. Huyết Yêu chắc chắn có cách, họ đã có lại hy vọng. Hai người đang chờ đợi Huyết Yêu nói tiếp.
Huyết Yêu suy nghĩ một hồi rồi mới nói ra:
“Phải loại trừ một trong hai luồng khí mới mong cứu được cô ấy. Bây giờ ta không tiện giải thích với hai người. Ta phải đi nhanh mới kịp.”
Dĩ nhiên hai người sẽ không cố ngăn Huyết Yêu nán lại thêm phút giây nào đâu. Cả hai đều mong muốn hắn có thể đi nhanh về nhanh.
Huyết Yêu nói thêm:
“Nhất Uy làm giảm bớt cơn đau của cô ấy cũng tốt. Nhưng không phải lúc nào cũng sử dụng phượng khí. Trò vừa mới sống lại, phượng khí còn rất yếu, không nên mạo hiểm tính mạng. Ta sẽ đi nhanh về nhanh.”
Vậy mà Huyết Yêu đã rời đi ba ngày ba đêm, vẫn chưa trở lại. Không ai biết hắn đi đâu, làm những gì, họ ngoài chờ đợi hắn trở về cũng chỉ có toàn chờ đợi hắn trở về.
Tiểu Bạch đã tỉnh lại và nhận trách nhiệm chăm sóc cho Trúc Chi. Nó vẫn còn yếu xìu, nhưng vẫn lo cho cô bằng được. Nó xem cô như chị gái của mình, dù tuổi đời của nó nhiều hơn cả cô. Lâu lâu nó lại quẹt nước mắt, không dám khóc trước mặt Vô Ảnh và Nhất Uy, chỉ trốn một nơi rồi mới òa khóc thật lớn.
Còn Nhất Uy đã trở lại cuộc sống thường ngày, cứ mỗi tối lại ghé qua nhà Huyết Yêu thăm Trúc Chi. Mỗi tối lại truyền một phần phượng khí vào cơ thể cô, hy vọng cầm cự được cho đến lúc Huyết Yêu trở lại. Cậu cũng giao nộp Hải Phong cho công an hình sự. Đã đến lúc nó nhận lấy cái giá cho tội ác của mình.
Hải Phong đã nhận tội trước pháp luật (trước sự ép buộc của nhóm người Nhất Uy và thất bại thảm hại của Mạnh Quân). Nó không còn nơi để đi, cũng không còn cách nào sống tiếp.
Thanh Lâm đã trở lại chiếc giường êm ái của nó, ngủ suốt ba ngày vẫn không tỉnh. Không biết linh hồn của nó có bị thương tổn hay không. Nhất Uy hy vọng Huyết Yêu có cách giúp nó tỉnh lại nhanh nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.