Chương 221: Huyết Yêu Lộ Diện
Muội Nương
27/05/2021
Trúc Chi và Nhất Uy đứng cạnh nhau, sát khí liền tự động nhân đôi. Nhất là con mắt trái màu xám của Nhất Uy, sắc lạnh nhìn về phía thợ săn quỷ khiến ả có đôi chút rùng mình. Ả từng bắt gặp ánh mắt như thế trước đây chưa. Nói trắng ra là ả không nhớ rõ khi nào, nhưng có một lần ả suýt nữa từng bị giết bởi một người cũng cầm kiếm như thế, đôi mắt lạnh tanh như thế, và hắn có bộ tóc màu đỏ đặc trưng. Cái tên của hắn vẫn khiến ả rùng mình khi nhớ lại.
Trúc Chi bắt đầu trước:
“Thợ săn quỷ chỉ còn hai tên các ngươi. Nếu ta mà là các ngươi, ta hẳn sẽ sống một cuộc sống nhàn hạ, bí mật và không thò bất cứ ngón chân nào ra ngoài. Nhưng dĩ nhiên, các ngươi không phải là ta. Ngươi cho rằng tất cả sinh vật không bị ràng buộc nhau và không được xen vào chuyện của nhau, nên ngươi lộng hành giết người làm thú vui nhỉ?”
Trúc Chi cúi đầu nắm lấy một mớ tóc lỏm chỏm trên đầu của tên thợ săn, nói tiếp (giọng nói có một nửa mỉa mai, một nửa tức giận):
“Phải làm sao đây? Từ bây giờ, có hai người gác đêm xuất hiện bên cạnh các ngươi là ta và cậu ấy. Và tụi này muốn xen vào chuyện mà các ngươi đang làm. Đáng lý các ngươi không nên dùng sinh mạng con người ra làm trò tiêu khiển chứ.”
Trúc Chi nhướng mày về phía Nhất Uy, cậu ấy gật đầu phụ họa và tỏ ra thích thú với biệt hiệu “Người gác đêm” mà Trúc Chi vừa nói. Cậu nghe cô nói tiếp, giọng nói chẳng mấy vui vẻ lắm:
“Ta không muốn tha mạng cho ai trong hai người. Vì tất cả những gì các ngươi làm, vì tất cả những mạng người bị các ngươi cướp lấy. Hai người không có quyền tước đi mạng sống của con người. Ta sẽ là người thực hiện phán xét đối với hai ngươi.”
Ả thợ săn đằng hắng rõ to, ả cướp lời Trúc Chi:
“Rồi mày tưởng mày là ai mà thực hiện ba cái đồ như phán xét tụi tao? Thẩm phán trong phiên tòa nào đấy ư?”
Trúc Chi lắc đâu, cô ghé sát vào tai ả thợ săn nói rất nhỏ, nửa thật nửa đùa:
“Ta là tiểu ma vương. Các ngươi nằm dưới sự kiểm soát của bổn nữ vương.”
Ả thợ săn trừng mắt nhìn Trúc Chi. Hiển nhiên, ả không tin ba cái mớ mà cô nói lúc nảy. Ả không muốn tiếp tục đôi co với cô nữa mà bay vào đánh nhau một sống một chết với cô. Ả không để ý rằng Nhất Uy đang ở phía bên kia cầm thanh kiếm kề cổ người chồng của mình.
Ả thợ săn và Trúc Chi lao vào nhau. Trúc Chi như thường lệ cầm một mũi tên màu bạc làm vũ khí, còn ả thợ săn cầm rìu múa máy trước mặt cô.
Nhất Uy vừa quan sát vừa hồi tưởng một chút chuyện xảy ra ngày hôm nay. Tên thợ săn vẫn còn ú ớ đầy tang thương phía dưới mũi kiếm của Nhất Uy. Và cậu không thèm để tâm đến hắn, tâm trí của cậu đang trôi về thời gian từ lúc nhận được bức thư kia.
Trúc Chi sau khi nhận được thư đã lập tức liên lạc với Nhất Uy. Cậu nhanh chóng đến nhà cô bàn bạc đối sách. Ả thợ săn cho họ đến nửa đêm, có nghĩa họ có cả ngày chuẩn bị. Hai người đã lục tung cuốn bí kíp đã mượn của Hải Phong trước đó, nhưng chẳng phát hiện câu triệu hồi lửa thần ở đâu cả.
Nhất Uy chỉ phát hiện một điểm kì lạ của cuốn sách:
“Chị nhìn nè, có câu triệu hồi thanh kiếm của Quỷ và Quỷ vương.”
Trúc Chi giật mạnh cuốn sách trong tay Nhất Uy đọc to:
“Chỉ ai sở hữu Hắc Ma mới trở thành Quỷ vương, người nắm mọi quyền sinh sát trong tay, người có quyền hạn ngang tầm với Diêm vương, là vua của mọi sinh vật tà ác bậc nhất. Nhưng vẫn có thể sở hữu hai thứ này cùng một lúc bằng một câu thần chú triệu hồi, người thực hiện lệnh triệu hồi sẽ là chủ nhân của Quỷ vương và thanh kiếm Hắc Ma.”
Nhất Uy lo lắng:
“Nguyên Sâm có biết câu thần chú này hay không?”
“Có vẻ không. Nếu có hẳn là lão đã thực hiện nó từ đời nào rồi.”
Nhất Uy đăm chiêu nói:
“Để thực hiện lệnh triệu hồi cần rất nhiều thứ. Mà cái nào cũng phạm tội ác tày đình. Em hy vọng lão không biết thật.”
“Chúng ta sẽ ngửi được nếu lão biết câu triệu hồi này. Tốt nhất, chúng ta nên giấu trang này đi.”
Nhất Uy một tay chống cầm, tay còn lại chỉ chỉ vào cuốn sách và nói:
“Cuốn sách này chứa những điều còn kinh khủng hơn cả cuốn sinh vật bóng đêm nữa. Bên trong chỉ cách tạo ra tội ác chứ không đơn giản cung cấp thông tin của những sinh vật hắc ám như của bác bảo vệ.”
Trúc Chi khịt mũi đáp:
“Chúng ta không có chuyên gia về lĩnh vực này. Như em thấy đấy, chuyên gia của chúng ta muốn bỏ mặc chúng ta và không muốn chúng ta tham gia cuộc chiến.”
“Ta chưa bao giờ muốn bỏ mặc hai người.”, giọng nói này khiến Nhất Uy và Trúc Chi giật mình, Nhất Uy đánh rơi cuốn sách gốc xuống đất, còn Trúc Chi thì há hốc mồm nhìn Huyết Yêu đang thả mình ngồi xuống giường của cô.
Huyết Yêu cầm cuốn sách lên chăm chú nhìn, không để ý rằng hai đứa trẻ đang đứng như tượng đá, khuôn mặt vẫn chưa hết bàng hoàng khi hắn tự dưng xuất hiện tại nơi này.
Huyết Yêu cau mày một chút, hắn đóng cuốn sách, nhét vào bên trong óng tay áo của mình trước khi hai người kia kịp phản ứng gì thêm. Hắn vỗ tay gọi hồn hai người kia trở lại.
Huyết Yêu nói một cách thản nhiên:
“Tiểu Bạch đã nói với ta vài chuyện li kì của hai người. Rằng Trúc Chi vừa nhận được một bức thư đe dọa từ ai đó, nghe như một ả thợ săn quỷ.”
Trúc Chi hoàn hồn, cơn tức giận trào lên từ dạ dày. Cô rất muốn bay vào đánh cho hắn một trận tơi bời và nhừ tử. Dĩ nhiên trong đầu cô đang hình dung mình cằm một cây roi sắt quật tới tấp vào lưng hắn cho bỏ ghét. Rồi đột nhiên cô lại nhớ nụ hôn giữa hai người, đôi gò má bất giác đỏ như trái cà chua; trái tim xao xuyến không cách nào kiềm lại được. Cô chỉ còn cách cắn môi, nhìn hắn đầy tức tối.
Nhất Uy nuốt nước miếng nói:
“Làm sao thầy biết?”, Nhất Uy lắc đầu một hồi rồi nói tiếp, “À không. Làm sao Tiểu Bạch biết tụi em nhận được bức thư kia?”
Huyết Yêu cười nói:
“Trong lúc hai người không để ý, nó đã thấy được bức thư ấy. Nó đã tức tốc báo lại cho ta biết.”
Trúc Chi khoanh tay, liếc mắt về phía Huyết Yêu chì chiết:
“Tại sao anh trở nên quan tâm tụi này hả?”
Huyết Yêu tiện tay cầm ly nước trên bàn, rót vào hai ly mà Nhất Uy và Trúc Chi đang chuẩn bị uống một thứ dung dịch màu xanh lơ. Hắn nói nhẹ bâng:
“Vì hai người đã nhớ lại vài chuyện quá khứ. Dĩ nhiên ta phải tìm gặp hai người, có vài chuyện quan trọng khác cần bàn bạc.”
Trúc Chi nhìn hai ly nước mà Huyết Yêu đang đẩy về phía hai người, cô tỏ thái độ chán ghét:
“Anh lại muốn tụi này quên đi chứ gì.”
Huyết Yêu ra hiệu cho hai người cầm ly nước mà uống trước khi hắn có hành động cưỡng ép. Khi hai người đối diện uống cạn ly nước, hắn nở một nụ cười thỏa mãn. Sau đó, hắn buồn phiền đáp:
“Cô thấy đấy, hai người không bị tác động bởi thuốc của ta. May mà phong ấn của ta vẫn mạnh, nếu không rất có thể có nhiều kẻ xuất hiện lấy mạng hai người rồi.”
Trúc Chi cảm thấy thứ nước này uống rất quen, nó giống với vị nước mà hắn từng cho cô uống trước đó, thứ nước giúp cô và Tuấn Tú lấy lại năng lượng dồi dào. Tự dưng trong lòng cô hơi áy náy vì đã suýt nghĩ xấu cho hắn một lần nữa. Nhưng cô vẫn không chịu buông bỏ cái thái độ ghét bỏ đối với hắn. Cô nói tiếp:
“Anh nói thẳng cái mục đích mà anh tới đây đi.”
“Thứ nhất, rõ ràng hai người đã nhớ ra và ta lại có nghĩa vụ bảo vệ hai người. Đó là trách nhiệm của ta, đừng cố cảm ơn.”
Huyết Yêu nghe Trúc Chi “hừm” một cái, nhưng hắn không quan tâm lắm, chỉ nói tiếp:
“Thứ hai, dạo gần đây xảy ra một số chuyện kì lạ. Theo như mật báo thì chuyện này liên quan đến Hắc Ma và Quỷ vương. Thật tình cờ, ta phát hiện cả tro Hắc Ma lẫn viên hắc ngọc đều mất tích một cách kì lạ. Ngay cả khi cô gọi tên nó vẫn không xuất hiện, vậy mà nó lại một lần nữa biến mất.
Thứ ba, liên quan đến bức thư đe dọa kia. Tình cờ ta đang giữ một người mà cô cần. Cả hai người đã sơ suất khi đánh nhau với một gã thợ săn quỷ và để nó trốn thoát. Có biết điều gì xảy ra nếu như nó ton hót cho khắp nơi biết có hai kẻ, một kẻ dùng thanh kiếm thần Kim Quy, một kẻ dùng mũi tên Thượng Nguyệt làm nó bị thương hay không?”
Huyết Yêu nói đến đây, Trúc Chi lờ mờ đoán được vài chuyện. Thợ săn quỷ sau khi rơi xuống bệnh viện đã bị Huyết Yêu bắt đi. Hắn làm sao biết chuyện cô và Nhất Uy sẽ đến bệnh viện gặp cái tên thợ săn quỷ mà ra tay vậy chứ.
Huyết Yêu mỉm cười như đoán được ý nghĩ trong đầu hai người kia. Hắn nói:
“Ta đoán hai người đang thắc mắc vì sao ta biết được chuyện hai người chiến đấu với thợ săn trong bệnh viện.”
Nhất Uy và Trúc Chi cùng nhau gật đầu. Trúc Chi không mong gì hơn được biết chính xác những gì đã xảy ra sau khi tên thợ săn rơi xuống đất.
Huyết Yêu nói:
“Ngư Lâm nói với ta nó suýt giết chết cô trong phòng vệ sinh. Ta liền suy diễn một chút. Tại sao cô theo dõi cậu học sinh kia nếu như không biết nguy hiểm sẽ đến với cậu ta? Và rồi, ta vừa nhớ ra cô có khả năng tiên đoán cái chết. Rõ ràng cô chắc mẻm cậu thanh niên kia bị giết chết bởi một thợ săn quỷ nên mới đi theo bảo vệ. Điều ta không ngờ rằng cô dám vào bên trong đánh nhau với nó trong khi bản thân của cô chẳng có tý năng lực nào cả. Nếu như Ngư Lâm không kịp xuất hiện, cô hẳn đã chết từ lâu rồi.”
Huyết Yêu liếc xéo Trúc Chi. Cô nhận ra trong ánh mắt có chứa một chút giận dỗi. Cô cắn môi tự trách mình bất cẩn. Rõ ràng lúc đó cô vẫn chưa nhớ ra bản thân mình là ai, vậy mà cả gan chạy đến đó bảo vệ Mẫn. Hắn quả nhiên rất thông minh, chỉ xâu chuỗi vài tình tiết đã đoán được vấn đề.
Huyết Yêu rút cây quạt thân yêu của hắn ra và gõ lên đầu cô một cái rõ đau. Cô trừng mắt liếc hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Hắn làm như trước đây, làm như hắn chưa từng cướp đi đoạn ký ức của cô.
Huyết Yêu không thèm quan tâm cô một lần nữa. Nhất Uy thì chỉ ngồi một bên như pho tượng nhìn cô trừng mắt liếc hắn. Chốc chốc cậu lại liếc lên xem thái độ của Huyết Yêu, chỉ thấy hắn làm lơ Trúc Chi đi.
Huyết Yêu nói:
“Tiểu Bạch nói lại với ta, Nhất Uy đến đón cô đi đâu đó học thêm. Ta không nghĩ như vậy, ta không dễ bị lừa như nó. Thế rồi, có người khác nói với ta đã bắt gặp hai người đến bệnh viện. Ta liền thân chinh đến đó.”
“Ai khác?”, Nhất Uy buột miệng hỏi. Cậu nhớ lại đếm hôm đó có tình cờ gặp ai quen mặt hay không. Ngoài thầy Hóa ra còn ai đáng nghi nữa ư?
Trúc Chi đứng bật dậy. Cô nhớ ra có một người mà hai người tình cờ gặp trước khi chạy hút vào hành lang bệnh viện. Cô thốt lên một cách không chắc chắn:
“Tuấn Tú?”
“Đúng vậy.”, Huyết Yêu thuận tay kéo Trúc Chi ngồi xuống.
“Anh ấy không quên hết mọi chuyện?”
“Đúng vậy.”
“Và lý do mà anh ấy được đặc cách là gì?”, Trúc Chi cong môi, chờ câu trả lời từ Huyết Yêu.
Huyết Yêu thở dài một hơi, hắn không biết trả lời như thế nào mới khiến cô hài lòng. Cuối cùng hắn cho gọi Tiểu Bạch vào nói cái gì đó rất nhỏ. Trúc Chi không nghe được họ đã nói cái gì, chỉ thấy Tiểu Bạch biến mất khi họ còn chưa kịp chào hỏi nhau. Và khi nó xuất hiện trở lại, Tuấn Tú đứng ngay bên cạnh nó, đôi mắt anh ướt đẫm nhìn về phía Trúc Chi và Nhất Uy.
Trúc Chi bắt đầu trước:
“Thợ săn quỷ chỉ còn hai tên các ngươi. Nếu ta mà là các ngươi, ta hẳn sẽ sống một cuộc sống nhàn hạ, bí mật và không thò bất cứ ngón chân nào ra ngoài. Nhưng dĩ nhiên, các ngươi không phải là ta. Ngươi cho rằng tất cả sinh vật không bị ràng buộc nhau và không được xen vào chuyện của nhau, nên ngươi lộng hành giết người làm thú vui nhỉ?”
Trúc Chi cúi đầu nắm lấy một mớ tóc lỏm chỏm trên đầu của tên thợ săn, nói tiếp (giọng nói có một nửa mỉa mai, một nửa tức giận):
“Phải làm sao đây? Từ bây giờ, có hai người gác đêm xuất hiện bên cạnh các ngươi là ta và cậu ấy. Và tụi này muốn xen vào chuyện mà các ngươi đang làm. Đáng lý các ngươi không nên dùng sinh mạng con người ra làm trò tiêu khiển chứ.”
Trúc Chi nhướng mày về phía Nhất Uy, cậu ấy gật đầu phụ họa và tỏ ra thích thú với biệt hiệu “Người gác đêm” mà Trúc Chi vừa nói. Cậu nghe cô nói tiếp, giọng nói chẳng mấy vui vẻ lắm:
“Ta không muốn tha mạng cho ai trong hai người. Vì tất cả những gì các ngươi làm, vì tất cả những mạng người bị các ngươi cướp lấy. Hai người không có quyền tước đi mạng sống của con người. Ta sẽ là người thực hiện phán xét đối với hai ngươi.”
Ả thợ săn đằng hắng rõ to, ả cướp lời Trúc Chi:
“Rồi mày tưởng mày là ai mà thực hiện ba cái đồ như phán xét tụi tao? Thẩm phán trong phiên tòa nào đấy ư?”
Trúc Chi lắc đâu, cô ghé sát vào tai ả thợ săn nói rất nhỏ, nửa thật nửa đùa:
“Ta là tiểu ma vương. Các ngươi nằm dưới sự kiểm soát của bổn nữ vương.”
Ả thợ săn trừng mắt nhìn Trúc Chi. Hiển nhiên, ả không tin ba cái mớ mà cô nói lúc nảy. Ả không muốn tiếp tục đôi co với cô nữa mà bay vào đánh nhau một sống một chết với cô. Ả không để ý rằng Nhất Uy đang ở phía bên kia cầm thanh kiếm kề cổ người chồng của mình.
Ả thợ săn và Trúc Chi lao vào nhau. Trúc Chi như thường lệ cầm một mũi tên màu bạc làm vũ khí, còn ả thợ săn cầm rìu múa máy trước mặt cô.
Nhất Uy vừa quan sát vừa hồi tưởng một chút chuyện xảy ra ngày hôm nay. Tên thợ săn vẫn còn ú ớ đầy tang thương phía dưới mũi kiếm của Nhất Uy. Và cậu không thèm để tâm đến hắn, tâm trí của cậu đang trôi về thời gian từ lúc nhận được bức thư kia.
Trúc Chi sau khi nhận được thư đã lập tức liên lạc với Nhất Uy. Cậu nhanh chóng đến nhà cô bàn bạc đối sách. Ả thợ săn cho họ đến nửa đêm, có nghĩa họ có cả ngày chuẩn bị. Hai người đã lục tung cuốn bí kíp đã mượn của Hải Phong trước đó, nhưng chẳng phát hiện câu triệu hồi lửa thần ở đâu cả.
Nhất Uy chỉ phát hiện một điểm kì lạ của cuốn sách:
“Chị nhìn nè, có câu triệu hồi thanh kiếm của Quỷ và Quỷ vương.”
Trúc Chi giật mạnh cuốn sách trong tay Nhất Uy đọc to:
“Chỉ ai sở hữu Hắc Ma mới trở thành Quỷ vương, người nắm mọi quyền sinh sát trong tay, người có quyền hạn ngang tầm với Diêm vương, là vua của mọi sinh vật tà ác bậc nhất. Nhưng vẫn có thể sở hữu hai thứ này cùng một lúc bằng một câu thần chú triệu hồi, người thực hiện lệnh triệu hồi sẽ là chủ nhân của Quỷ vương và thanh kiếm Hắc Ma.”
Nhất Uy lo lắng:
“Nguyên Sâm có biết câu thần chú này hay không?”
“Có vẻ không. Nếu có hẳn là lão đã thực hiện nó từ đời nào rồi.”
Nhất Uy đăm chiêu nói:
“Để thực hiện lệnh triệu hồi cần rất nhiều thứ. Mà cái nào cũng phạm tội ác tày đình. Em hy vọng lão không biết thật.”
“Chúng ta sẽ ngửi được nếu lão biết câu triệu hồi này. Tốt nhất, chúng ta nên giấu trang này đi.”
Nhất Uy một tay chống cầm, tay còn lại chỉ chỉ vào cuốn sách và nói:
“Cuốn sách này chứa những điều còn kinh khủng hơn cả cuốn sinh vật bóng đêm nữa. Bên trong chỉ cách tạo ra tội ác chứ không đơn giản cung cấp thông tin của những sinh vật hắc ám như của bác bảo vệ.”
Trúc Chi khịt mũi đáp:
“Chúng ta không có chuyên gia về lĩnh vực này. Như em thấy đấy, chuyên gia của chúng ta muốn bỏ mặc chúng ta và không muốn chúng ta tham gia cuộc chiến.”
“Ta chưa bao giờ muốn bỏ mặc hai người.”, giọng nói này khiến Nhất Uy và Trúc Chi giật mình, Nhất Uy đánh rơi cuốn sách gốc xuống đất, còn Trúc Chi thì há hốc mồm nhìn Huyết Yêu đang thả mình ngồi xuống giường của cô.
Huyết Yêu cầm cuốn sách lên chăm chú nhìn, không để ý rằng hai đứa trẻ đang đứng như tượng đá, khuôn mặt vẫn chưa hết bàng hoàng khi hắn tự dưng xuất hiện tại nơi này.
Huyết Yêu cau mày một chút, hắn đóng cuốn sách, nhét vào bên trong óng tay áo của mình trước khi hai người kia kịp phản ứng gì thêm. Hắn vỗ tay gọi hồn hai người kia trở lại.
Huyết Yêu nói một cách thản nhiên:
“Tiểu Bạch đã nói với ta vài chuyện li kì của hai người. Rằng Trúc Chi vừa nhận được một bức thư đe dọa từ ai đó, nghe như một ả thợ săn quỷ.”
Trúc Chi hoàn hồn, cơn tức giận trào lên từ dạ dày. Cô rất muốn bay vào đánh cho hắn một trận tơi bời và nhừ tử. Dĩ nhiên trong đầu cô đang hình dung mình cằm một cây roi sắt quật tới tấp vào lưng hắn cho bỏ ghét. Rồi đột nhiên cô lại nhớ nụ hôn giữa hai người, đôi gò má bất giác đỏ như trái cà chua; trái tim xao xuyến không cách nào kiềm lại được. Cô chỉ còn cách cắn môi, nhìn hắn đầy tức tối.
Nhất Uy nuốt nước miếng nói:
“Làm sao thầy biết?”, Nhất Uy lắc đầu một hồi rồi nói tiếp, “À không. Làm sao Tiểu Bạch biết tụi em nhận được bức thư kia?”
Huyết Yêu cười nói:
“Trong lúc hai người không để ý, nó đã thấy được bức thư ấy. Nó đã tức tốc báo lại cho ta biết.”
Trúc Chi khoanh tay, liếc mắt về phía Huyết Yêu chì chiết:
“Tại sao anh trở nên quan tâm tụi này hả?”
Huyết Yêu tiện tay cầm ly nước trên bàn, rót vào hai ly mà Nhất Uy và Trúc Chi đang chuẩn bị uống một thứ dung dịch màu xanh lơ. Hắn nói nhẹ bâng:
“Vì hai người đã nhớ lại vài chuyện quá khứ. Dĩ nhiên ta phải tìm gặp hai người, có vài chuyện quan trọng khác cần bàn bạc.”
Trúc Chi nhìn hai ly nước mà Huyết Yêu đang đẩy về phía hai người, cô tỏ thái độ chán ghét:
“Anh lại muốn tụi này quên đi chứ gì.”
Huyết Yêu ra hiệu cho hai người cầm ly nước mà uống trước khi hắn có hành động cưỡng ép. Khi hai người đối diện uống cạn ly nước, hắn nở một nụ cười thỏa mãn. Sau đó, hắn buồn phiền đáp:
“Cô thấy đấy, hai người không bị tác động bởi thuốc của ta. May mà phong ấn của ta vẫn mạnh, nếu không rất có thể có nhiều kẻ xuất hiện lấy mạng hai người rồi.”
Trúc Chi cảm thấy thứ nước này uống rất quen, nó giống với vị nước mà hắn từng cho cô uống trước đó, thứ nước giúp cô và Tuấn Tú lấy lại năng lượng dồi dào. Tự dưng trong lòng cô hơi áy náy vì đã suýt nghĩ xấu cho hắn một lần nữa. Nhưng cô vẫn không chịu buông bỏ cái thái độ ghét bỏ đối với hắn. Cô nói tiếp:
“Anh nói thẳng cái mục đích mà anh tới đây đi.”
“Thứ nhất, rõ ràng hai người đã nhớ ra và ta lại có nghĩa vụ bảo vệ hai người. Đó là trách nhiệm của ta, đừng cố cảm ơn.”
Huyết Yêu nghe Trúc Chi “hừm” một cái, nhưng hắn không quan tâm lắm, chỉ nói tiếp:
“Thứ hai, dạo gần đây xảy ra một số chuyện kì lạ. Theo như mật báo thì chuyện này liên quan đến Hắc Ma và Quỷ vương. Thật tình cờ, ta phát hiện cả tro Hắc Ma lẫn viên hắc ngọc đều mất tích một cách kì lạ. Ngay cả khi cô gọi tên nó vẫn không xuất hiện, vậy mà nó lại một lần nữa biến mất.
Thứ ba, liên quan đến bức thư đe dọa kia. Tình cờ ta đang giữ một người mà cô cần. Cả hai người đã sơ suất khi đánh nhau với một gã thợ săn quỷ và để nó trốn thoát. Có biết điều gì xảy ra nếu như nó ton hót cho khắp nơi biết có hai kẻ, một kẻ dùng thanh kiếm thần Kim Quy, một kẻ dùng mũi tên Thượng Nguyệt làm nó bị thương hay không?”
Huyết Yêu nói đến đây, Trúc Chi lờ mờ đoán được vài chuyện. Thợ săn quỷ sau khi rơi xuống bệnh viện đã bị Huyết Yêu bắt đi. Hắn làm sao biết chuyện cô và Nhất Uy sẽ đến bệnh viện gặp cái tên thợ săn quỷ mà ra tay vậy chứ.
Huyết Yêu mỉm cười như đoán được ý nghĩ trong đầu hai người kia. Hắn nói:
“Ta đoán hai người đang thắc mắc vì sao ta biết được chuyện hai người chiến đấu với thợ săn trong bệnh viện.”
Nhất Uy và Trúc Chi cùng nhau gật đầu. Trúc Chi không mong gì hơn được biết chính xác những gì đã xảy ra sau khi tên thợ săn rơi xuống đất.
Huyết Yêu nói:
“Ngư Lâm nói với ta nó suýt giết chết cô trong phòng vệ sinh. Ta liền suy diễn một chút. Tại sao cô theo dõi cậu học sinh kia nếu như không biết nguy hiểm sẽ đến với cậu ta? Và rồi, ta vừa nhớ ra cô có khả năng tiên đoán cái chết. Rõ ràng cô chắc mẻm cậu thanh niên kia bị giết chết bởi một thợ săn quỷ nên mới đi theo bảo vệ. Điều ta không ngờ rằng cô dám vào bên trong đánh nhau với nó trong khi bản thân của cô chẳng có tý năng lực nào cả. Nếu như Ngư Lâm không kịp xuất hiện, cô hẳn đã chết từ lâu rồi.”
Huyết Yêu liếc xéo Trúc Chi. Cô nhận ra trong ánh mắt có chứa một chút giận dỗi. Cô cắn môi tự trách mình bất cẩn. Rõ ràng lúc đó cô vẫn chưa nhớ ra bản thân mình là ai, vậy mà cả gan chạy đến đó bảo vệ Mẫn. Hắn quả nhiên rất thông minh, chỉ xâu chuỗi vài tình tiết đã đoán được vấn đề.
Huyết Yêu rút cây quạt thân yêu của hắn ra và gõ lên đầu cô một cái rõ đau. Cô trừng mắt liếc hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Hắn làm như trước đây, làm như hắn chưa từng cướp đi đoạn ký ức của cô.
Huyết Yêu không thèm quan tâm cô một lần nữa. Nhất Uy thì chỉ ngồi một bên như pho tượng nhìn cô trừng mắt liếc hắn. Chốc chốc cậu lại liếc lên xem thái độ của Huyết Yêu, chỉ thấy hắn làm lơ Trúc Chi đi.
Huyết Yêu nói:
“Tiểu Bạch nói lại với ta, Nhất Uy đến đón cô đi đâu đó học thêm. Ta không nghĩ như vậy, ta không dễ bị lừa như nó. Thế rồi, có người khác nói với ta đã bắt gặp hai người đến bệnh viện. Ta liền thân chinh đến đó.”
“Ai khác?”, Nhất Uy buột miệng hỏi. Cậu nhớ lại đếm hôm đó có tình cờ gặp ai quen mặt hay không. Ngoài thầy Hóa ra còn ai đáng nghi nữa ư?
Trúc Chi đứng bật dậy. Cô nhớ ra có một người mà hai người tình cờ gặp trước khi chạy hút vào hành lang bệnh viện. Cô thốt lên một cách không chắc chắn:
“Tuấn Tú?”
“Đúng vậy.”, Huyết Yêu thuận tay kéo Trúc Chi ngồi xuống.
“Anh ấy không quên hết mọi chuyện?”
“Đúng vậy.”
“Và lý do mà anh ấy được đặc cách là gì?”, Trúc Chi cong môi, chờ câu trả lời từ Huyết Yêu.
Huyết Yêu thở dài một hơi, hắn không biết trả lời như thế nào mới khiến cô hài lòng. Cuối cùng hắn cho gọi Tiểu Bạch vào nói cái gì đó rất nhỏ. Trúc Chi không nghe được họ đã nói cái gì, chỉ thấy Tiểu Bạch biến mất khi họ còn chưa kịp chào hỏi nhau. Và khi nó xuất hiện trở lại, Tuấn Tú đứng ngay bên cạnh nó, đôi mắt anh ướt đẫm nhìn về phía Trúc Chi và Nhất Uy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.