Chương 123: Lai Lịch Bác Bảo Vệ
Muội Nương
04/11/2020
Không hiểu sao bác bảo vệ nghe giọng hỏi đầy máu tanh của tên ác quỷ mà vẫn
đứng đó mà cười được. Trong khi đó, nhóm người Trúc Chi co ro hết nhìn
tên ác quỷ lại nhìn sang bác bảo vệ, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi.
Trúc Chi không chắc cô sợ hãi cái nào hơn giữa hai cái sợ, sợ tên ác quỷ giết hết mọi người hay sợ lai lịch bí ẩn của bác bảo vệ sắp nói ra đây.
Bác bảo vệ đáp một cách vui vẻ:
“Ông anh cần gì biết tôi là ai.”
Tên ác quỷ đội lốt chú Tiến xoay người đối diện với bác bảo vệ. Và đây là lần đầu Trúc Chi cảm nhận được sự nghiêm túc của lão. Có lẽ bởi vì lão ấy nhận ra bác bảo vệ không phải hạng dễ đụng vào giống như nhóm của cô. Cô nghe lão nói qua kẽ răng:
“Người có thể nhìn ra linh hồn của ta không phải nhiều.”
“Muốn đánh hay muốn đoán thân thế của tôi. Tôi làm bảo vệ ở đây lâu lắm rồi, chẳng có dịp đánh nhau gì.”
Bác bảo vệ rút trong không khí ra một thanh kiếm dài và mỏng, thanh kiếm chỉ dày bằng một ngón tay cái của Trúc Chi. Và cô nói với những người còn lại:
“Thanh kiếm đó không phải rất quen sao?”
Thanh Lâm hỏi ngay:
“Bà thấy nó ở đâu rồi ư?”
“Trang cuối cùng của cuốn sách bóng đêm chỉ vẽ thanh kiếm này thôi. Nó có tên Giao Long, chắc vì trên thanh kiếm khắc đầy hình ảnh của Giao Long. Mấy người phải biết Giao Long là một trong những thần vật của Việt Nam ta.”
“Tại sao nó xuất hiện trong cuốn sách bóng đêm được? Nó đâu phải tà khí?”
Trúc Chi giải thích cặn kẽ hơn:
“Nó không phải là sinh vật hắc ám cũng không phải đồ vật bị nguyền rủa. Nó là vũ khí của người viết sách. Ông ta ký tên ở trang cuối cuốn sách và ghi rõ rành rành một câu: Đừng hòng tìm thấy nó, nó là vũ khí bảo bối của ta. Bộ mấy người không thấy hả?”
Vô Ảnh treo ghẹo Trúc Chi:
“Tụi anh đâu có ai rãnh rang đọc đến cuối trang như em.”
Trúc Chi liếc Vô Ảnh giở giọng khinh bỉ rõ ràng:
“Còn hên tui đã thuộc lào hết cái cuốn sách ấy rồi. Để coi, người viết sách nói gì về ác quỷ ngàn năm Hồ Gia Bảo này.”
Vô Ảnh không cho Trúc Chi nói tiếp, gã chỉ về phía sân trường. Bởi vì lúc này hai kẻ kia đã bắt đầu hành động.
Chú Tiến biến cây dù thành một thanh kiếm dẻo dai, chém liên tục về phía bác bảo vệ. Bác ấy không hề sợ hãi, gương mặt vẫn cười tươi, một tay đặt sau lưng, chỉ dùng một tay đánh với chú Tiến – không phải gọi chú ta là ác quỷ ngàn năm Hồ Gia Bảo mới đúng.
Nhất Uy nói với Trúc Chi:
“Cung cấp thông tin về Hồ Gia Bảo đó đi, vừa xem họ đánh nhau vừa nghe cậu nói cũng được.”
Trúc Chi gật đầu rồi trích dẫn y chan những gì trong cuốn sách đã viết:
“Ác quỷ ngàn năm Hồ Gia Bảo hay được gọi Ác quỷ họ Hồ là một kẻ nguy hiểm với dã tâm điên rồ. Ở thời kì loạn lạc của đất nước, trong khi nhà vua đang lao lực bởi cuộc tấn công của quân phía Bắc, gã họ Hồ lúc này là quân sư của nhà vua, nhưng dã tâm của gã lúc nào cũng không dừng tại đó. Gã muốn trở thành vua một phương. Gã đã bày ra âm mưu và kế sách khác nhau, biến vua trở thành trò hề còn gã được người khác xưng tụng. Từ khi trở về triều đình, nhà vua trở thành bù nhìn, phê phái trong triều rõ ràng ngã về phía tên điên này.
Chưa dừng lại tại đó, với ác nghiệp mà gã gây nên, sau khi chết gã vẫn chưa dứt được lòng tham của mình. Gã biến thành quỷ dữ tìm mọi cách thao túng những ông vua yếu bóng vía.
Mong muốn duy nhất của gã chắc là ngôi mộ của mình được chôn rất bí mật trong hoàn thành Thăng Long. Không một ai biết nó được chôn ở đâu. Có nguồn tin cho rằng gã được một kẻ ác thần giúp ướp cái xác để nó không bị thối rửa.
Sức mạnh của tên ác quỷ này không giống với ác quỷ bình thường. Gã mạnh và thông minh hơn nhiều. Chưa từng có ai chiến đấu với gã mà giành phần thắng, trừ ta. Có thể nói ta chính là nhược điểm chí mạng của gã.”
Thanh Lâm nghe không sót lời nào của Trúc Chi vừa mới nói ra, cậu thốt lên:
“Nói vậy người duy nhất đánh lại tên điên đó chính là vị thần viết ra cuốn sách. Và theo như lời bà nói, người sở hữu thanh kiếm Gia Long là người viết ra cuốn sách hả?”
“Tui đoán vậy. Hoặc thanh kiếm đó có anh em sinh đôi, nó giống với Gia Long trong cuốn sách.”
Nhất Uy hỏi nhỏ:
“Khoan nè, trong lịch sử làm gì có gã họ Hồ nào có tên giống lão ta phò trợ cho nhà vua? Mà người viết sách không ghi rõ tên họ nhà vua đó luôn hả?”
Trúc Chi gật đầu đáp:
“Không nhắc đến. Rất kỳ lạ đúng không? Không lẽ thực sự có giai đoạn lịch sử không được ghi lại hay sao?”
Vô Ảnh trả lời câu hỏi của Trúc Chi:
“Những mốc sự kiện quan trọng đều trở thành truyền thuyết hay cổ tích thôi. Ví như truyện Tấm Cám, ví như Thạch Sanh giết chằn tinh và cưới công chúa, ví như câu chuyện sự tích Hồ Gươm mà thanh kiếm đó mấy đứa cũng biết.”, Vô Ảnh hất đầu về phía tay của Nhất Uy, “Thanh kiếm Kim Quy.”
Trúc Chi, Nhất Uy và Thanh Lâm gất gù cái đầu tỏ ý đã hiểu sự tình. Họ lại cùng nhau nhìn về trận chiến trước mặt. Thanh kiếm Gia Long vừa làm chú Tiến bị thương, nó cắt một mảnh thịt trên mặt của lão khiến máu loang khắp nơi trông gớm ghiếc. Nhận thấy nguy hiểm từ người đàn ông trong vai bác bảo vệ này, chú Tiến bay lên nóc nhà ôm lấy “thầy hiệu trưởng” bay đi. Trước khi đi còn để lại một câu:
“Muốn cứu hắn, mang theo chiếc hộp trầm hương tới gặp ta tại hoàn thành Thăng Long. Các ngươi phải đến trước ngày rằm tháng này, nếu không lo mà nhận lại xác của tên này.”
Trúc Chi nói theo:
“Tụi mình quên mất Tiểu Bạch.”
Vô Ảnh nhắc lại lời tên ác quỷ nói:
“Lão ta mới nói chiếc hộp trầm hương, có phải chiếc hộp mà thầy đã tặng cho anh không? Lão ta cần chiếc hộp đó làm gì?”
Bác bảo vệ ngáp ngắn ngáp dài trả lời khi thấy cả đám nít kia hình như không một ai biết câu trả lời chính xác:
“Hắn cần chiếc chìa khóa giấu bên trong chiếc hộp.”
Cả đám nhảy dựng như vừa nhớ ra người khiến tên quỷ ngàn năm kia sợ hãi là bác bảo vệ đang đứng trước mặt họ. Bác đã trở lại trạng thái một bác già ở độ tuổi 50, mặt nhăn hiền từ, lưng hơi còng. Bác ra dấu cho cả đám theo mình đi vào bên trong căn phòng lụp xụp – nơi mà bác vẫn sinh sống bình thường ở trường.
Vô Ảnh từng vào đây một lần. Lần trước gã nhớ rõ ràng cái khuôn mặt sợ hãi của bác khi nhìn thấy ma nữ. Nó hoàn toàn không giống khuôn mặt ngầu ban nảy. Gã thắc mắc bác bảo vệ này là nhân vật gì đây.
Bác bảo vệ rót từng ly nước và đưa cho bốn người bọn họ. Bác nói:
“Uống nước đi. Nước chổ bác khác với nước bình thường mấy đứa hay uống. Uống vô mấy đứa sẽ cảm thấy thoải mái. Tin bác đi.”
Trúc Chi mạnh dạn hớp một ngụm. Quả nhiên, cô cảm thấy tràn đầy năng lượng như có thể đánh đấm thêm vài trận cũng không khiến cô yếu đi. Cô nháy mắt bảo mọi người cũng uống như mình. Thanh Lâm có vẻ không được tự tin như Trúc Chi, cậu đoán do cậu vẫn còn chưa tin tưởng hoàn toàn “vị bảo vệ” này, dù lúc nảy bác ấy cố cứu lấy mạng họ.
Trúc Chi hỏi trước tiên:
“Dạ, cho con hỏi bác thật sự là thần thánh phương nào vậy ạ? Vũ khí kia của bác có phải Giao Long hay không?”
“Sao con biết được nó là Giao Long?”
“Nếu đúng là Giao Long, không lẽ bác chính là người viết ra cuốn “Sinh vật bóng đêm”?”
“Con biết đến cuốn sách đó cơ à? Nhưng nó viết bằng chữ Nôm, mấy đứa làm sao đọc được?”
“Là bằng hữu của bác dịch ra cho tụi con xem.”, Trúc Chi đắc ý trả lời. Cô nhớ ra Huyết Yêu từng nói người viết sách chính là một người bạn của hắn. Cái phi vụ của Tố Nga, chính Huyết Yêu đã đi gặp người này để hỏi tin tức.
Bác bảo vệ nhìn kỹ Trúc Chi một lần nữa trước khi mở miệng nói tiếp. Bác muốn chắc rằng mình không nghe con bé nói nhầm. Bác hỏi:
“Người bạn của bác ư?”
“Huyết Yêu.”, Trúc Chi đáp gọn.
Thanh Lâm ghé vào tai cô nói nhỏ, nhưng bác bảo vệ nghe qua không sót câu nào:
“Sao bà để lộ tên của thầy. Lỡ như bác ấy không phải là người tốt, tin tức thầy ở đây sẽ bị bại lộ.”
Trúc Chi trấn an:
“Yên tâm đi. Còn nhớ vụ người đàn bà đi trong mưa chứ? Huyết Yêu từng nói cuốn sách đó chính là của vị bằng hữu của ảnh viết mà.”
Bác bảo vệ cười cười:
“Cái tên đó, còn tưởng hắn làm cái trò gì trong trường. Hóa ra hắn lập hẳn một đội quân người phàm hẳn hoi để làm việc cho mình. Nè, hắn đã bắt tụi bây làm gì hả? Hắn có đe dọa gì tụi bây không?”
Nhất Uy lên tiếng:
“Thầy không hề làm gì tụi con. Tụi con tự nguyện làm việc cho thầy mà.”
Thanh Lâm cũng hùa theo rất nhiệt tình:
“Đúng vậy. Chính con năn nỉ để tụi con tham gia tìm thanh kiếm của Quỷ. Ai ai cũng muốn góp sức bảo vệ thế giới này được bình yên.”
“Chuyện thanh kiếm biến mất vốn dĩ là trách nhiệm của hắn. Hắn lại lôi mấy đứa vô ba cái mớ bòng bong này làm gì?”
Trúc Chi bênh vực Huyết Yêu ra mặt:
“Không thể đổ lỗi cho anh ấy hết được. Phong ấn của ảnh mạnh chỉ tại quỷ khí của Tiểu ma vương bức thanh kiếm rời đi thôi. Với lại tụi con có thể nhìn thấy thanh kiếm còn anh ấy thì không. Không ai lại ôm đồm một mình mà làm xong được đâu. Chúng ta phải đoàn kết mới mong thắng trong cuộc chiến này.”
Bác bảo vệ nói tiếp:
“Được rồi. Tụi bây cứ nhào đầu vô ba cái mớ đó đi, bác đây không có ý định quản. Khuya rồi thì về đi, cái đóng tàn tích lộn xộn kia bác phải đi dọn dẹp trước khi có ai đó phát hiện.”
Bác bảo vệ ý muốn nói đến trận hổn chiến của mình và lão ác quỷ đã khiến cây cối trong trường trở nên tan hoang. Bác cũng chỉ tay về phía thư viện cho cả đám thấy chuyện mà tụi nó vừa trải qua sẽ khiến bác dọn dẹp mệt nhọc như thế nào.
Bác bảo vệ buồn bã tâm sự với nhóm Trúc Chi:
“Lý do bác phải túc trực ở đây suốt là vì bác có khả năng dọn dẹp mọi thứ và khiến chúng trở về đúng vị trí ban đầu.”
Trúc Chi đứng dậy theo bác bảo vệ, không quen hỏi “những câu hỏi vì sao” của cô:
“Bác bảo vệ thứ gì ở đây hay sao? Tại sao không trở thành bảo vệ ở trường khác mà lại ở đây?”
“Thiên cơ bất khả lộ.”, bác bảo vệ cười nói với Trúc Chi. Sau đó, bác chuẩn bị ra ngoài thật.
“Khoan đã.”, Nhất Uy lên tiếng, cậu vẫn còn chưa xác nhận thân phận thật sự của bác ấy, cậu nói tiếp, “Vậy có đúng bác là người viết sách hay không? Có đúng chỉ có bác mới tiêu diệt được tên ác quỷ đó không?”
“Bác viết chơi thôi. Huyết Yêu cũng có thể giết được lão ấy. Có điều chuyện này hơi nguy hiểm. Mấy đứa phải biết lính láng của tên này đông vô số, lão đã triệu tập kha khá đám lâu la lại đó.”
Thanh lâm chợt nói:
“Ổng nói trước ngày rằm, không phải chủ nhật tuần này là ngày rằm hay sao?”
“Đúng vậy. Hắn đã phải đợi đến giờ mới xuất hiện, mấy đứa có biết vì sao không?”
Bác bảo vệ giả bộ tỏ ra nguy hiểm, chực chờ tụi nhỏ trả lời “không biết” để còn ra đáp án cho tụi nhỏ. Nào ngờ Vô Ảnh nói:
“Con đoán ngày rằm tháng nay chính là đêm trăng máu. Ngày này âm dương hợp là một, ma quỷ lẫn vào con người, con người cũng có thế vào được cỏi âm.”
Bác bảo vệ hơi thất vọng một chút, nhưng vẫn nói bổ sung cho đủ:
“Tên ác quỷ này muốn phục sinh thân thể vốn có của hắn. Đến khi đó, hắn sẽ lại trở thành bá chủ một phương. Nếu hắn lấy lại được thể xác bị nguyền rủa của mình, có khi hắn còn nguy hiểm hơn tên ma vương gấp ngàn lần đấy. Pháp lực của hắn không đùa được đâu. Nếu muốn ngăn chặn hắn, mấy đứa phải giết hắn trước khi hắn có được thể xác của mình.”
Bác bảo vệ đáp một cách vui vẻ:
“Ông anh cần gì biết tôi là ai.”
Tên ác quỷ đội lốt chú Tiến xoay người đối diện với bác bảo vệ. Và đây là lần đầu Trúc Chi cảm nhận được sự nghiêm túc của lão. Có lẽ bởi vì lão ấy nhận ra bác bảo vệ không phải hạng dễ đụng vào giống như nhóm của cô. Cô nghe lão nói qua kẽ răng:
“Người có thể nhìn ra linh hồn của ta không phải nhiều.”
“Muốn đánh hay muốn đoán thân thế của tôi. Tôi làm bảo vệ ở đây lâu lắm rồi, chẳng có dịp đánh nhau gì.”
Bác bảo vệ rút trong không khí ra một thanh kiếm dài và mỏng, thanh kiếm chỉ dày bằng một ngón tay cái của Trúc Chi. Và cô nói với những người còn lại:
“Thanh kiếm đó không phải rất quen sao?”
Thanh Lâm hỏi ngay:
“Bà thấy nó ở đâu rồi ư?”
“Trang cuối cùng của cuốn sách bóng đêm chỉ vẽ thanh kiếm này thôi. Nó có tên Giao Long, chắc vì trên thanh kiếm khắc đầy hình ảnh của Giao Long. Mấy người phải biết Giao Long là một trong những thần vật của Việt Nam ta.”
“Tại sao nó xuất hiện trong cuốn sách bóng đêm được? Nó đâu phải tà khí?”
Trúc Chi giải thích cặn kẽ hơn:
“Nó không phải là sinh vật hắc ám cũng không phải đồ vật bị nguyền rủa. Nó là vũ khí của người viết sách. Ông ta ký tên ở trang cuối cuốn sách và ghi rõ rành rành một câu: Đừng hòng tìm thấy nó, nó là vũ khí bảo bối của ta. Bộ mấy người không thấy hả?”
Vô Ảnh treo ghẹo Trúc Chi:
“Tụi anh đâu có ai rãnh rang đọc đến cuối trang như em.”
Trúc Chi liếc Vô Ảnh giở giọng khinh bỉ rõ ràng:
“Còn hên tui đã thuộc lào hết cái cuốn sách ấy rồi. Để coi, người viết sách nói gì về ác quỷ ngàn năm Hồ Gia Bảo này.”
Vô Ảnh không cho Trúc Chi nói tiếp, gã chỉ về phía sân trường. Bởi vì lúc này hai kẻ kia đã bắt đầu hành động.
Chú Tiến biến cây dù thành một thanh kiếm dẻo dai, chém liên tục về phía bác bảo vệ. Bác ấy không hề sợ hãi, gương mặt vẫn cười tươi, một tay đặt sau lưng, chỉ dùng một tay đánh với chú Tiến – không phải gọi chú ta là ác quỷ ngàn năm Hồ Gia Bảo mới đúng.
Nhất Uy nói với Trúc Chi:
“Cung cấp thông tin về Hồ Gia Bảo đó đi, vừa xem họ đánh nhau vừa nghe cậu nói cũng được.”
Trúc Chi gật đầu rồi trích dẫn y chan những gì trong cuốn sách đã viết:
“Ác quỷ ngàn năm Hồ Gia Bảo hay được gọi Ác quỷ họ Hồ là một kẻ nguy hiểm với dã tâm điên rồ. Ở thời kì loạn lạc của đất nước, trong khi nhà vua đang lao lực bởi cuộc tấn công của quân phía Bắc, gã họ Hồ lúc này là quân sư của nhà vua, nhưng dã tâm của gã lúc nào cũng không dừng tại đó. Gã muốn trở thành vua một phương. Gã đã bày ra âm mưu và kế sách khác nhau, biến vua trở thành trò hề còn gã được người khác xưng tụng. Từ khi trở về triều đình, nhà vua trở thành bù nhìn, phê phái trong triều rõ ràng ngã về phía tên điên này.
Chưa dừng lại tại đó, với ác nghiệp mà gã gây nên, sau khi chết gã vẫn chưa dứt được lòng tham của mình. Gã biến thành quỷ dữ tìm mọi cách thao túng những ông vua yếu bóng vía.
Mong muốn duy nhất của gã chắc là ngôi mộ của mình được chôn rất bí mật trong hoàn thành Thăng Long. Không một ai biết nó được chôn ở đâu. Có nguồn tin cho rằng gã được một kẻ ác thần giúp ướp cái xác để nó không bị thối rửa.
Sức mạnh của tên ác quỷ này không giống với ác quỷ bình thường. Gã mạnh và thông minh hơn nhiều. Chưa từng có ai chiến đấu với gã mà giành phần thắng, trừ ta. Có thể nói ta chính là nhược điểm chí mạng của gã.”
Thanh Lâm nghe không sót lời nào của Trúc Chi vừa mới nói ra, cậu thốt lên:
“Nói vậy người duy nhất đánh lại tên điên đó chính là vị thần viết ra cuốn sách. Và theo như lời bà nói, người sở hữu thanh kiếm Gia Long là người viết ra cuốn sách hả?”
“Tui đoán vậy. Hoặc thanh kiếm đó có anh em sinh đôi, nó giống với Gia Long trong cuốn sách.”
Nhất Uy hỏi nhỏ:
“Khoan nè, trong lịch sử làm gì có gã họ Hồ nào có tên giống lão ta phò trợ cho nhà vua? Mà người viết sách không ghi rõ tên họ nhà vua đó luôn hả?”
Trúc Chi gật đầu đáp:
“Không nhắc đến. Rất kỳ lạ đúng không? Không lẽ thực sự có giai đoạn lịch sử không được ghi lại hay sao?”
Vô Ảnh trả lời câu hỏi của Trúc Chi:
“Những mốc sự kiện quan trọng đều trở thành truyền thuyết hay cổ tích thôi. Ví như truyện Tấm Cám, ví như Thạch Sanh giết chằn tinh và cưới công chúa, ví như câu chuyện sự tích Hồ Gươm mà thanh kiếm đó mấy đứa cũng biết.”, Vô Ảnh hất đầu về phía tay của Nhất Uy, “Thanh kiếm Kim Quy.”
Trúc Chi, Nhất Uy và Thanh Lâm gất gù cái đầu tỏ ý đã hiểu sự tình. Họ lại cùng nhau nhìn về trận chiến trước mặt. Thanh kiếm Gia Long vừa làm chú Tiến bị thương, nó cắt một mảnh thịt trên mặt của lão khiến máu loang khắp nơi trông gớm ghiếc. Nhận thấy nguy hiểm từ người đàn ông trong vai bác bảo vệ này, chú Tiến bay lên nóc nhà ôm lấy “thầy hiệu trưởng” bay đi. Trước khi đi còn để lại một câu:
“Muốn cứu hắn, mang theo chiếc hộp trầm hương tới gặp ta tại hoàn thành Thăng Long. Các ngươi phải đến trước ngày rằm tháng này, nếu không lo mà nhận lại xác của tên này.”
Trúc Chi nói theo:
“Tụi mình quên mất Tiểu Bạch.”
Vô Ảnh nhắc lại lời tên ác quỷ nói:
“Lão ta mới nói chiếc hộp trầm hương, có phải chiếc hộp mà thầy đã tặng cho anh không? Lão ta cần chiếc hộp đó làm gì?”
Bác bảo vệ ngáp ngắn ngáp dài trả lời khi thấy cả đám nít kia hình như không một ai biết câu trả lời chính xác:
“Hắn cần chiếc chìa khóa giấu bên trong chiếc hộp.”
Cả đám nhảy dựng như vừa nhớ ra người khiến tên quỷ ngàn năm kia sợ hãi là bác bảo vệ đang đứng trước mặt họ. Bác đã trở lại trạng thái một bác già ở độ tuổi 50, mặt nhăn hiền từ, lưng hơi còng. Bác ra dấu cho cả đám theo mình đi vào bên trong căn phòng lụp xụp – nơi mà bác vẫn sinh sống bình thường ở trường.
Vô Ảnh từng vào đây một lần. Lần trước gã nhớ rõ ràng cái khuôn mặt sợ hãi của bác khi nhìn thấy ma nữ. Nó hoàn toàn không giống khuôn mặt ngầu ban nảy. Gã thắc mắc bác bảo vệ này là nhân vật gì đây.
Bác bảo vệ rót từng ly nước và đưa cho bốn người bọn họ. Bác nói:
“Uống nước đi. Nước chổ bác khác với nước bình thường mấy đứa hay uống. Uống vô mấy đứa sẽ cảm thấy thoải mái. Tin bác đi.”
Trúc Chi mạnh dạn hớp một ngụm. Quả nhiên, cô cảm thấy tràn đầy năng lượng như có thể đánh đấm thêm vài trận cũng không khiến cô yếu đi. Cô nháy mắt bảo mọi người cũng uống như mình. Thanh Lâm có vẻ không được tự tin như Trúc Chi, cậu đoán do cậu vẫn còn chưa tin tưởng hoàn toàn “vị bảo vệ” này, dù lúc nảy bác ấy cố cứu lấy mạng họ.
Trúc Chi hỏi trước tiên:
“Dạ, cho con hỏi bác thật sự là thần thánh phương nào vậy ạ? Vũ khí kia của bác có phải Giao Long hay không?”
“Sao con biết được nó là Giao Long?”
“Nếu đúng là Giao Long, không lẽ bác chính là người viết ra cuốn “Sinh vật bóng đêm”?”
“Con biết đến cuốn sách đó cơ à? Nhưng nó viết bằng chữ Nôm, mấy đứa làm sao đọc được?”
“Là bằng hữu của bác dịch ra cho tụi con xem.”, Trúc Chi đắc ý trả lời. Cô nhớ ra Huyết Yêu từng nói người viết sách chính là một người bạn của hắn. Cái phi vụ của Tố Nga, chính Huyết Yêu đã đi gặp người này để hỏi tin tức.
Bác bảo vệ nhìn kỹ Trúc Chi một lần nữa trước khi mở miệng nói tiếp. Bác muốn chắc rằng mình không nghe con bé nói nhầm. Bác hỏi:
“Người bạn của bác ư?”
“Huyết Yêu.”, Trúc Chi đáp gọn.
Thanh Lâm ghé vào tai cô nói nhỏ, nhưng bác bảo vệ nghe qua không sót câu nào:
“Sao bà để lộ tên của thầy. Lỡ như bác ấy không phải là người tốt, tin tức thầy ở đây sẽ bị bại lộ.”
Trúc Chi trấn an:
“Yên tâm đi. Còn nhớ vụ người đàn bà đi trong mưa chứ? Huyết Yêu từng nói cuốn sách đó chính là của vị bằng hữu của ảnh viết mà.”
Bác bảo vệ cười cười:
“Cái tên đó, còn tưởng hắn làm cái trò gì trong trường. Hóa ra hắn lập hẳn một đội quân người phàm hẳn hoi để làm việc cho mình. Nè, hắn đã bắt tụi bây làm gì hả? Hắn có đe dọa gì tụi bây không?”
Nhất Uy lên tiếng:
“Thầy không hề làm gì tụi con. Tụi con tự nguyện làm việc cho thầy mà.”
Thanh Lâm cũng hùa theo rất nhiệt tình:
“Đúng vậy. Chính con năn nỉ để tụi con tham gia tìm thanh kiếm của Quỷ. Ai ai cũng muốn góp sức bảo vệ thế giới này được bình yên.”
“Chuyện thanh kiếm biến mất vốn dĩ là trách nhiệm của hắn. Hắn lại lôi mấy đứa vô ba cái mớ bòng bong này làm gì?”
Trúc Chi bênh vực Huyết Yêu ra mặt:
“Không thể đổ lỗi cho anh ấy hết được. Phong ấn của ảnh mạnh chỉ tại quỷ khí của Tiểu ma vương bức thanh kiếm rời đi thôi. Với lại tụi con có thể nhìn thấy thanh kiếm còn anh ấy thì không. Không ai lại ôm đồm một mình mà làm xong được đâu. Chúng ta phải đoàn kết mới mong thắng trong cuộc chiến này.”
Bác bảo vệ nói tiếp:
“Được rồi. Tụi bây cứ nhào đầu vô ba cái mớ đó đi, bác đây không có ý định quản. Khuya rồi thì về đi, cái đóng tàn tích lộn xộn kia bác phải đi dọn dẹp trước khi có ai đó phát hiện.”
Bác bảo vệ ý muốn nói đến trận hổn chiến của mình và lão ác quỷ đã khiến cây cối trong trường trở nên tan hoang. Bác cũng chỉ tay về phía thư viện cho cả đám thấy chuyện mà tụi nó vừa trải qua sẽ khiến bác dọn dẹp mệt nhọc như thế nào.
Bác bảo vệ buồn bã tâm sự với nhóm Trúc Chi:
“Lý do bác phải túc trực ở đây suốt là vì bác có khả năng dọn dẹp mọi thứ và khiến chúng trở về đúng vị trí ban đầu.”
Trúc Chi đứng dậy theo bác bảo vệ, không quen hỏi “những câu hỏi vì sao” của cô:
“Bác bảo vệ thứ gì ở đây hay sao? Tại sao không trở thành bảo vệ ở trường khác mà lại ở đây?”
“Thiên cơ bất khả lộ.”, bác bảo vệ cười nói với Trúc Chi. Sau đó, bác chuẩn bị ra ngoài thật.
“Khoan đã.”, Nhất Uy lên tiếng, cậu vẫn còn chưa xác nhận thân phận thật sự của bác ấy, cậu nói tiếp, “Vậy có đúng bác là người viết sách hay không? Có đúng chỉ có bác mới tiêu diệt được tên ác quỷ đó không?”
“Bác viết chơi thôi. Huyết Yêu cũng có thể giết được lão ấy. Có điều chuyện này hơi nguy hiểm. Mấy đứa phải biết lính láng của tên này đông vô số, lão đã triệu tập kha khá đám lâu la lại đó.”
Thanh lâm chợt nói:
“Ổng nói trước ngày rằm, không phải chủ nhật tuần này là ngày rằm hay sao?”
“Đúng vậy. Hắn đã phải đợi đến giờ mới xuất hiện, mấy đứa có biết vì sao không?”
Bác bảo vệ giả bộ tỏ ra nguy hiểm, chực chờ tụi nhỏ trả lời “không biết” để còn ra đáp án cho tụi nhỏ. Nào ngờ Vô Ảnh nói:
“Con đoán ngày rằm tháng nay chính là đêm trăng máu. Ngày này âm dương hợp là một, ma quỷ lẫn vào con người, con người cũng có thế vào được cỏi âm.”
Bác bảo vệ hơi thất vọng một chút, nhưng vẫn nói bổ sung cho đủ:
“Tên ác quỷ này muốn phục sinh thân thể vốn có của hắn. Đến khi đó, hắn sẽ lại trở thành bá chủ một phương. Nếu hắn lấy lại được thể xác bị nguyền rủa của mình, có khi hắn còn nguy hiểm hơn tên ma vương gấp ngàn lần đấy. Pháp lực của hắn không đùa được đâu. Nếu muốn ngăn chặn hắn, mấy đứa phải giết hắn trước khi hắn có được thể xác của mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.