Chương 201: Mộng Tinh Và Mạc Y
Muội Nương
16/04/2021
Tiểu Bạch nhớ lại khoảnh khắc Lục Trung rời đi trước đó, nó phải dìu Trúc Chi ngồi xuống. Có vẻ cô vẫn chưa khỏe hẳn, nảy giờ cô chỉ cố gượng khi nói chuyện với Lục Trung mà thôi. Nó biết chắc là cô muốn có khí thế một chút hơn là lép vé cho với hắn.
Trúc Chi giờ đã rõ mọi chuyện. Huyết Yêu, cái tên thâm cơ này đã đi trước một bước, tìm gặp cả Mỵ Trâm dưới âm phủ nói chuyện phiếm. Chẳng hề nói với cô chuyện động trời này, cô cảm thấy hơi giận dỗi khi bị cho ra rìa.
Trúc Chi nói với Tiểu Bạch:
“Em vào lăng mộ giúp đỡ Nhất Uy. Chị phải đến giúp Huyết Yêu đây. Nhớ ngăn Thanh Lâm hút máu con người. Cậu ấy bị âm cẩu cắn, nếu hút máu, chúng ta không cứu được cậu ấy đâu.”
Tiểu Bạch nhanh chóng chạy vào phía bên lăng mộ. Trúc Chi di chuyển sang hướng phát ra ánh sáng như tia chớp. Cô đoán phía bên đó trận chiến giữa Huyết Yêu và Ngọc Tự.
Mộng Tinh không phải một kẻ vô dụng. Gã làm quỷ bao năm nay vì điều gì? Chỉ vì muốn tìm ra kẻ hãm hại gã. Bây giờ đã tìm ra kẻ đó, một sự phản bội đến từ chủ nhân của gã. Gã việc gì phải trung thành với Ngọc Tự? Lão đã chọn Mạc Y, đã ra lệnh cho Mạc Y nói ra chổ ở của gã. Dù biết gã nhất định sẽ bị giết chết, lão vẫn chọn cách đó.
Mộng Tinh hận Mạc Y chín, thì hận Ngọc Tự đến mười. Gã tự nhận mình không có khả năng giết lão ấy. Gã chỉ còn trông chờ vào Huyết Yêu, dẫu biết rằng sau này hắn cũng chẳng tha cho mình.
Thay vào đó, Mộng Tinh sẽ hạ đo ván với Mạc Y. Gã không có tự tin thắng hắn, nhưng khiến cả hai cá chết rách lưới là chuyện gã sẽ cố hết sức.
Bởi vì biết nhau, Mộng Tinh cũng biết điểm mạnh của Mạc Y. Hắn giỏi sử dụng kiếm pháp. Điểm khác mà Mộng Tinh bái phục nơi Mạc Y chính là tà thuật và sự độc ác trong bản tính. Có thể vì lý do đó Ngọc Tự mới chọn hắn, bởi vì gã còn một chút lòng trất ẩn, còn hắn thì không.
Mạc Y trù quến người khác bằng cách thôi miên tâm trí người ta, bắt người ta làm những việc mà hắn muốn. Mộng Tinh đã từng chứng kiến cảnh hắn ép người ta tự mổ bụng, moi hết nội tạng đưa cho hắn. Hắn cầm nó rồi nhai ngấu nghiến trước khi băm vằm họ ra thành trăm mảnh để tự mua vui cho mình.
Mạc Y cũng thích ăn linh hồn thuần khiết. Hắn muốn tăng quỷ khí của mình, nên hắn hay ăn linh hồn ma quỷ. Nhưng linh hồn thuần khiết thật sự làm tăng quỷ khí của hắn lên mạnh hơn.
Mộng Tinh quất cây roi sắt kẹp lấy cổ của Mạc Y. Hắn không hề né tránh mà chỉ cười, mặc dù roi sắt kia ngày càng siết chặt cái cổ của hắn. Nếu mà là những tên quỷ tép riu khác, chắc hẳn đã chết cả ngàn lần dưới đòn roi của Mộng Tinh.
Mạc Y lại chỉ cầm lấy nhẹ nhàng, cây roi sắt liền bắt đầu bắt lửa. Hắn thổi một ngọn lửa khiến roi sắt bốc cháy. Bàn tay cầm roi sắt của Mộng Tinh bị bỏng, gã liền thả roi sắt xuống.
Mạc Y nhân cơ hội đó rút thanh kiếm của hắn ra. Hắn xoay một vòng trên không, rồi tiến mũi kiếm về phía trái tim của Mộng Tinh. Đôi mắt hắn trở nên tinh ranh, chỉ nhìn chằm chằm vào trái tim của gã.
Mộng Tinh hoảng vía lách người sang phải né mũi kiếm. Rất may, mũi kiếm chỉ sượt qua tay gã một đường dài mà không hề đâm trúng tim của gã. Gã sôi máu đứng thẳng dậy, trong tay liền xuất hiện một roi sắt khác quấn lấy thanh kiếm của Mạc Y.
Cả hai người kéo thanh kiếm, người giữ thanh kiếm như vậy một hồi lâu. Mộng Tinh buông thanh kiếm trước, gã lướt ngang qua người Mạc Y tiện thể để lại trên người hắn một đòn.
Mạc Y bị roi sắt làm cho bị thương ngay bắp đùi. Hắn quẹt môi, mắt bắt đầu thay đổi, khuôn mặt cũng thu lại biểu cảm cười cợt. Hắn bắt đầu phóng kiếm như đang múa vào Mộng Tinh. Chiêu số nhanh đến mức Mộng Tinh không nhìn thấy rõ đường kiếm của hắn.
Kết quả, Mộng Tinh bị thương khắp người. Gã không né được những đòn tấn công như vũ bão của Mạc Y. Quần áo của gã cũng trở nên te tua bởi nhát kiếm vô hình kia.
Mạc Y lạnh lùng:
“Mộng Tinh ngươi nên biết, bổn Y mạnh hơn ngươi rất nhiều. Nể tình huynh đệ bấy lâu, ta sẽ cho ngươi chọn cho mình một cái chết êm ái.”
“Cá chết rách lưới. Mộng Tinh ta không phải người chết thì chết một mình.”
Mạc Y giễu cợt:
“Ngay cả cơ hội đả thương ta ngươi còn không có, lấy đâu cá chết rách lưới với ta.”
Mộng Tinh tra hỏi:
“Ta chỉ muốn biết lý do khiến ngươi bán đứng ta là gì. Chúng ta đã từng thân thiết, ta chuyện gì cũng kể cho ngươi nghe cả.”
Mạc Y đến nước này cũng không muốn diễn kịch “huynh đệ thâm tình” cho Mộng Tinh xem nữa. Hắn đã chán ngấy gã từ lâu rồi. Gã đã chẳng bị bắt rồi ư? Thế mà từ đâu lại xuất hiện trước mặt hắn, lại một lần nữa trở thành trợ thủ đắc lực của chủ nhân. Hắn phải cắn răng gọi gã bằng huynh mấy tuần thôi đã khiến hắn phát tởm rồi. Hắn thật sự rất ghét tên này.
Mạc Y nói huỵch toẹt:
“Cái gì ta cũng hơn ngươi cả, Mộng Tinh. Nói về sự quả quyết, ngươi kém ta; nói về sự độc ác và khôn ngoan, ngươi cũng kém ta; nói về sức mạnh, ngươi cũng chẳng thể nào thắng được ta. Vậy mà, ngươi được trọng dụng hơn ta. Chủ nhân không hề giao cho ta những vụ quan trọng, mà giao cho ngươi. Lúc đó, ngươi có biết ta chán ghét ngươi thế nào không? Rõ ràng năng lực của ta hơn ngươi, nhưng chủ nhân không hề thấy ta?”
Mạc Y cười rồi nói tiếp:
“Không hề. Thì ra chủ nhân không hề trọng dụng ngươi như ngươi vẫn tưởng. Ngài chỉ không muốn ta quá khoe khoang rằng ta được việc nhất trong đám thuộc hạ. Thật ra, ngài ấy cũng muốn mạng của ngươi lâu rồi. Nhưng ngươi biết đấy, ngài ấy cần ngươi để dụ Huyết Yêu quan tâm. Ngài ấy muốn ngươi thực hiện hành vi giết người nhầm để cho Huyết Yêu không còn để ý đến ngài nữa. Thay vì thằng tóc đỏ ấy liên kết với những vụ xảy ra trong quá khứ mà lằn ra chổ ở của chủ nhân. Thì chủ nhân muốn thằng ấy truy đuổi một kẻ ác quỷ khác, kẻ đó không ai khác là ngươi.”
Mộng Tinh đã bắt đầu suy sụp. Những lời nói của Mạc Y đâm thẳng vào trái tim của gã. Gã đột nhiên nhớ lại, ngày xưa gã vì điều gì mà theo Ngọc Tự, một lòng một dạ phục tùng lão. Gã đến trước cả Lục Trung, gã còn là người của lão trước cả Khiết Ngạn. Ngọc Tự khi ấy bị truy đuổi gắt gao. Lão hình như bị ai đó truy đuổi, gã thấy lão đã bị thương rất nghiêm trọng. Gã giúp lão ẩn thân, canh chừng giúp lão trong khi lão trị thương. Nghe đâu gã cần vài ba mạng người mới có thể điều trị tốt nhất, gã cũng tình nguyện đi tìm giúp lão.
Ngọc Tự tiết lộ thân phận tà thần của lão. Vừa biết Mộng Tinh đã quyết đi theo lão, giúp lão tránh những tên đang truy đuổi mình. Ngọc Tự nói về ước mơ chiếm lấy trần gian của lão, ước mơ thống nhất tam giới của lão. Nghĩ về điều mà gã thầm mong bấy lâu, gã hoàn toàn đi theo lão. Gã đã mong ước về một tương lai mà tại đó những con quỷ như hắn không còn bị đám thần hay Hắc Bạch Vô Thường truy đuổi nữa. Lão và gã có cùng chung ý tưởng, để giúp lão hoàn thành ý tưởng kia, gã đã quyết làm cánh tay đắt lực của lão.
Hóa ra, Ngọc Tự đã tính toán trước. Hóa ra, lão luôn luôn muốn lợi dụng gã. Lão biết Huyết Yêu và Kim Quy đang truy lùng gã vì những hành vi giết người mà gã gây ra (mà tất cả đều vì lão). Lão đã ra lệnh cho Mạc Y ói ra nơi trú ẩn của gã.
Mộng Tinh tức giận lắm. Gã hận lão. Gã thầm mong Huyết Yêu giết được lão già độc ác và bất nghĩa ấy đi. Gã đã van xin Huyết Yêu cho mình tận tay giết chết Mạc Y, mặc dù biết gã sẽ không đánh thắng hắn. Gã nhớ lúc ấy Huyết Yêu đã nói:
“Mộng Tinh, Mạc Y không phải không có điểm yếu. Tuy nhiên điểm chết của hắn cũng là điểm chết của ngươi. Vật ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi dùng hay không là do ngươi lựa chọn.”
Mộng Tinh cầu còn không được, gã nói:
“Cứ đưa cho em, em thề không tổn hại đến công việc của đại ca, nếu không em sẽ tan biến mãi mãi.”
“Nếu ngươi phản bội lại ta đồng nghĩa với việc ngươi phản bội lại lương tâm của ngươi. Ngươi thà cùng phê với người đã bán đứng mình, còn hơn đứng về phía người muốn giúp đỡ ngươi. Mộng Tinh, ngươi cũng biết ta là loại người nào, dù chỉ là đồng minh trong một chốc, ta vẫn sẽ giúp ngươi việc mà ngươi muốn làm.”
Mộng Tinh gật đầu đồng ý. Gã sẽ không đời nào phản bội lại liên minh nho nhỏ này. Mộng Tinh sẽ giúp Huyết Yêu vào bên trong lãnh địa của Ngọc Tự, đổi lại Huyết Yêu phải giết được Ngọc Tự, riêng Mạc Y chính tay gã sẽ diệt trừ hắn.
Huyết Yêu đưa cho Mộng Tinh một vật nho nhỏ chứa một lọ máu pha với một thứ bột độc dược cực mạnh. Hai thứ kết hợp sẽ khiến linh hồn quỷ dữ biến thành tro bụi. Ngay cả Mạc Y cũng không thoát khỏi nếu trúng phải, cả Mộng Tinh cũng vậy.
Mộng Tinh đáng lý không muốn dùng đến nó. Trong lòng của gã hận nhưng vẫn chưa muốn đoạt mạng Mạc Y. Gã nghĩ tình huynh đệ trước giờ không phải giả dối. Thời khắc này, gã đã sai lầm, gã quyết cho hắn về tây thiên càng sớm càng tốt.
Mộng Tinh âm thầm rắc thứ bột mà mình có lên roi sắt của mình. Gã lườm Mạc Y với vẻ khinh thường. Chỉ cần roi của gã đụng trúng Mạc Y, hắn không thể không chết.
Mạc Y lại nhanh tay hơn Mộng Tinh. Hắn đã không còn hứng thú với màn nhớ lại vài mảnh ký ức đáng ghét. Hắn muốn ra tay thật nhanh còn đến ngăn cản hai tên vừa đột nhập vào dinh thự - nơi đang nhốt tên thái tử của thần chết bên kia.
Mạc Y xoay nắm tay cầm kiếm của mình, lại một lần nữa lao vào Mộng Tinh với tốc độ tia chớp. Mộng Tinh đương nhiên đang thủ thế chờ đợi. Gã nắm chặt roi sắt trên tay bay lên không trung né nhát chém của Mạc Y, đồng thời xoay người quất cây roi vào lưng Mạc Y. Ngay thời khắc đó, Mạc Y kịp xoay người và dùng thanh kiếm đâm xuyên trái tim của Mộng Tinh.
Mộng Tinh ngã xuống đất, nhưng gã không cảm thấy đau đớn mà cảm thấy vui mừng nhiều hơn. Gã gượng đứng dậy cho đến khi đứng vững bằng hai chân mới bắt đầu cười:
“Mạc Y, ngươi biết rằng thanh kiếm kia không giết được ta.”
Mạc Y cười đáp trả:
“Nếu nó không tẩm một chút độc của chủ nhân. Ngươi không biết sao? Chủ nhân luôn muốn giết ngươi, Mộng Tinh. Chủ nhân rất giỏi điều chế độc dược.”
Mộng Tinh rõ ràng cảm thấy đau thấu trời. Gã khuỵa chân xuống đất, buông roi sắt xuống, úp mặt xuống đất chịu đựng cơn đau kia. Thân thể quỷ của gã bắt đầu te cứng từ ngón chân. Nhưng gã đã chuẩn bị tinh thần về cái chết của chính mình, gã bắt đầu cười giòn tan hơn lúc nảy.
Mạc Y không ngờ đến giờ phút này, gã còn cười được. Hắn nhổ một ngụm nước miếng xuống đầu của Mộng Tinh. Sự cố gắng giết được hắn của gã đã tan thành mây khói, vậy mà gã vẫn còn cười giòn được. Gã hóa điên vì không giết được hắn ư. Hay thứ độc dược kia làm ác quỷ hóa điên trước khi giết được chúng?
Mộng Tinh (vẫn còn ở tư thế quỳ dưới đất) nói với Mạc Y:
“Mạc Y, ngươi không nhận thấy lưng áo của mình đang bóc cháy hay sao?”
Mạc Y nhúng vai tỏ vẻ không quan tâm chuyện đó:
“Ta nào sợ lửa.”
Mộng Tinh nghiêm túc hất cái đầu mình chỉ về phía đằng sau lưng của Mạc Y rồi nói:
“Ta nghĩ ngươi nên bắt đầu sợ đi. Vì nó chứa máu rồng đấy, một thứ giết chết tên quỷ như ngươi. Ta đã rắc nó lên roi của ta, khi nó chạm vào áo ngươi, nó ăn mòn và chạm luôn vào da của ngươi. Ngươi sẽ còn chết nhanh hơn cả ta.”
“Cái gì?”, Mạc Y không thèm tin Mộng Tinh có được thứ tốt thế. Rồng đã tuyệt chủng từ lâu, làm sao Mộng Tinh có được. Ắt hẳn trong cơn điên của gã, gã vẫn cố tình lừa gạt hắn.
Nhưng rồi, Mạc Y bắt đầu cảm thấy kì lạ khi thấy ngón tay của hắn đang từ từ tan ra. Hắn hú vía chợp lấy ngón tay nhưng nó vẫn tan ra trước mặt hắn. Hắn bắt đầu tin những gì Mộng Tinh nói là thật. Hắn hoảng sợ với tay chụp lấy lưng áo của mình. Hắn đang trong cơn bấn loạn trong việc cố chùi cho hết vết máu đang loang ra đầy lưng của mình.
Mạc Y không làm được điều hắn muốn. Tấm lưng của hắn lở loét, càng càu cấu nó càng lở loét lan ra rộng hơn. Hắn cảm thấy đau đớn, cơn đau như có ai đang lột từng lớp da của hắn, từng lớp từng lớp một. Tấm lưng kia bị đốt cháy đến đâu, hắn lại kinh hãi, càng tuyệt vọng đến đó. Hắn trở nên bất lực trước Mộng Tinh, mặc cho máu rồng đốt cháy từng miếng da một, vì không cách nào thoát khỏi nó. Hắn muốn có bao nhiêu nhục nhã liền có bấy nhiêu nhục nhã.
Và rồi linh hồn của Mạc Y bị đốt cháy thành tro bụi. Chỉ còn nghe tiếng hét cuối cùng của hắn trước khi cả thân thể hắn hóa thành tro tàn, đổ ập xuống đất.
Mộng Tinh đắc ý ngửa mặt lên trời, rơi nước mắt. Mối hận thù xưa kia đã trả được một nửa, còn Ngọc Tự. Gã chắc không đợi nhìn cái chết của lão, chỉ có thể trông chờ Huyết Yêu thật sự thành công. Gã đã tận mắt chứng kiến Mạc Y chết, như vậy gã đã đủ mãn nguyện rồi.
Thuốc độc từ từ ngấm vào tim của Mộng Tinh. Gã cảm thấy nực cười khi biết Ngọc Tự còn đích thân chuẩn bị thuốc độc dành riêng cho gã, một sự chăm lo đặc biệt đến đau lòng. Gã cố gắng, dùng máu của mình, viết lên trên mặt đất hai từ:
“Đa tạ.”, nhất định khia thấy dòng chữ này, Huyết Yêu sẽ biết gã muốn cảm ơn hắn vì điều gì.
Viết xong, gã dang hai tay ra hai bên, ngước nhìn bầu trời đêm một lần cuối trước khi nằm im lìm một chổ. Trên môi của gã vẫn thấp thoáng một nụ cười.
Trúc Chi giờ đã rõ mọi chuyện. Huyết Yêu, cái tên thâm cơ này đã đi trước một bước, tìm gặp cả Mỵ Trâm dưới âm phủ nói chuyện phiếm. Chẳng hề nói với cô chuyện động trời này, cô cảm thấy hơi giận dỗi khi bị cho ra rìa.
Trúc Chi nói với Tiểu Bạch:
“Em vào lăng mộ giúp đỡ Nhất Uy. Chị phải đến giúp Huyết Yêu đây. Nhớ ngăn Thanh Lâm hút máu con người. Cậu ấy bị âm cẩu cắn, nếu hút máu, chúng ta không cứu được cậu ấy đâu.”
Tiểu Bạch nhanh chóng chạy vào phía bên lăng mộ. Trúc Chi di chuyển sang hướng phát ra ánh sáng như tia chớp. Cô đoán phía bên đó trận chiến giữa Huyết Yêu và Ngọc Tự.
Mộng Tinh không phải một kẻ vô dụng. Gã làm quỷ bao năm nay vì điều gì? Chỉ vì muốn tìm ra kẻ hãm hại gã. Bây giờ đã tìm ra kẻ đó, một sự phản bội đến từ chủ nhân của gã. Gã việc gì phải trung thành với Ngọc Tự? Lão đã chọn Mạc Y, đã ra lệnh cho Mạc Y nói ra chổ ở của gã. Dù biết gã nhất định sẽ bị giết chết, lão vẫn chọn cách đó.
Mộng Tinh hận Mạc Y chín, thì hận Ngọc Tự đến mười. Gã tự nhận mình không có khả năng giết lão ấy. Gã chỉ còn trông chờ vào Huyết Yêu, dẫu biết rằng sau này hắn cũng chẳng tha cho mình.
Thay vào đó, Mộng Tinh sẽ hạ đo ván với Mạc Y. Gã không có tự tin thắng hắn, nhưng khiến cả hai cá chết rách lưới là chuyện gã sẽ cố hết sức.
Bởi vì biết nhau, Mộng Tinh cũng biết điểm mạnh của Mạc Y. Hắn giỏi sử dụng kiếm pháp. Điểm khác mà Mộng Tinh bái phục nơi Mạc Y chính là tà thuật và sự độc ác trong bản tính. Có thể vì lý do đó Ngọc Tự mới chọn hắn, bởi vì gã còn một chút lòng trất ẩn, còn hắn thì không.
Mạc Y trù quến người khác bằng cách thôi miên tâm trí người ta, bắt người ta làm những việc mà hắn muốn. Mộng Tinh đã từng chứng kiến cảnh hắn ép người ta tự mổ bụng, moi hết nội tạng đưa cho hắn. Hắn cầm nó rồi nhai ngấu nghiến trước khi băm vằm họ ra thành trăm mảnh để tự mua vui cho mình.
Mạc Y cũng thích ăn linh hồn thuần khiết. Hắn muốn tăng quỷ khí của mình, nên hắn hay ăn linh hồn ma quỷ. Nhưng linh hồn thuần khiết thật sự làm tăng quỷ khí của hắn lên mạnh hơn.
Mộng Tinh quất cây roi sắt kẹp lấy cổ của Mạc Y. Hắn không hề né tránh mà chỉ cười, mặc dù roi sắt kia ngày càng siết chặt cái cổ của hắn. Nếu mà là những tên quỷ tép riu khác, chắc hẳn đã chết cả ngàn lần dưới đòn roi của Mộng Tinh.
Mạc Y lại chỉ cầm lấy nhẹ nhàng, cây roi sắt liền bắt đầu bắt lửa. Hắn thổi một ngọn lửa khiến roi sắt bốc cháy. Bàn tay cầm roi sắt của Mộng Tinh bị bỏng, gã liền thả roi sắt xuống.
Mạc Y nhân cơ hội đó rút thanh kiếm của hắn ra. Hắn xoay một vòng trên không, rồi tiến mũi kiếm về phía trái tim của Mộng Tinh. Đôi mắt hắn trở nên tinh ranh, chỉ nhìn chằm chằm vào trái tim của gã.
Mộng Tinh hoảng vía lách người sang phải né mũi kiếm. Rất may, mũi kiếm chỉ sượt qua tay gã một đường dài mà không hề đâm trúng tim của gã. Gã sôi máu đứng thẳng dậy, trong tay liền xuất hiện một roi sắt khác quấn lấy thanh kiếm của Mạc Y.
Cả hai người kéo thanh kiếm, người giữ thanh kiếm như vậy một hồi lâu. Mộng Tinh buông thanh kiếm trước, gã lướt ngang qua người Mạc Y tiện thể để lại trên người hắn một đòn.
Mạc Y bị roi sắt làm cho bị thương ngay bắp đùi. Hắn quẹt môi, mắt bắt đầu thay đổi, khuôn mặt cũng thu lại biểu cảm cười cợt. Hắn bắt đầu phóng kiếm như đang múa vào Mộng Tinh. Chiêu số nhanh đến mức Mộng Tinh không nhìn thấy rõ đường kiếm của hắn.
Kết quả, Mộng Tinh bị thương khắp người. Gã không né được những đòn tấn công như vũ bão của Mạc Y. Quần áo của gã cũng trở nên te tua bởi nhát kiếm vô hình kia.
Mạc Y lạnh lùng:
“Mộng Tinh ngươi nên biết, bổn Y mạnh hơn ngươi rất nhiều. Nể tình huynh đệ bấy lâu, ta sẽ cho ngươi chọn cho mình một cái chết êm ái.”
“Cá chết rách lưới. Mộng Tinh ta không phải người chết thì chết một mình.”
Mạc Y giễu cợt:
“Ngay cả cơ hội đả thương ta ngươi còn không có, lấy đâu cá chết rách lưới với ta.”
Mộng Tinh tra hỏi:
“Ta chỉ muốn biết lý do khiến ngươi bán đứng ta là gì. Chúng ta đã từng thân thiết, ta chuyện gì cũng kể cho ngươi nghe cả.”
Mạc Y đến nước này cũng không muốn diễn kịch “huynh đệ thâm tình” cho Mộng Tinh xem nữa. Hắn đã chán ngấy gã từ lâu rồi. Gã đã chẳng bị bắt rồi ư? Thế mà từ đâu lại xuất hiện trước mặt hắn, lại một lần nữa trở thành trợ thủ đắc lực của chủ nhân. Hắn phải cắn răng gọi gã bằng huynh mấy tuần thôi đã khiến hắn phát tởm rồi. Hắn thật sự rất ghét tên này.
Mạc Y nói huỵch toẹt:
“Cái gì ta cũng hơn ngươi cả, Mộng Tinh. Nói về sự quả quyết, ngươi kém ta; nói về sự độc ác và khôn ngoan, ngươi cũng kém ta; nói về sức mạnh, ngươi cũng chẳng thể nào thắng được ta. Vậy mà, ngươi được trọng dụng hơn ta. Chủ nhân không hề giao cho ta những vụ quan trọng, mà giao cho ngươi. Lúc đó, ngươi có biết ta chán ghét ngươi thế nào không? Rõ ràng năng lực của ta hơn ngươi, nhưng chủ nhân không hề thấy ta?”
Mạc Y cười rồi nói tiếp:
“Không hề. Thì ra chủ nhân không hề trọng dụng ngươi như ngươi vẫn tưởng. Ngài chỉ không muốn ta quá khoe khoang rằng ta được việc nhất trong đám thuộc hạ. Thật ra, ngài ấy cũng muốn mạng của ngươi lâu rồi. Nhưng ngươi biết đấy, ngài ấy cần ngươi để dụ Huyết Yêu quan tâm. Ngài ấy muốn ngươi thực hiện hành vi giết người nhầm để cho Huyết Yêu không còn để ý đến ngài nữa. Thay vì thằng tóc đỏ ấy liên kết với những vụ xảy ra trong quá khứ mà lằn ra chổ ở của chủ nhân. Thì chủ nhân muốn thằng ấy truy đuổi một kẻ ác quỷ khác, kẻ đó không ai khác là ngươi.”
Mộng Tinh đã bắt đầu suy sụp. Những lời nói của Mạc Y đâm thẳng vào trái tim của gã. Gã đột nhiên nhớ lại, ngày xưa gã vì điều gì mà theo Ngọc Tự, một lòng một dạ phục tùng lão. Gã đến trước cả Lục Trung, gã còn là người của lão trước cả Khiết Ngạn. Ngọc Tự khi ấy bị truy đuổi gắt gao. Lão hình như bị ai đó truy đuổi, gã thấy lão đã bị thương rất nghiêm trọng. Gã giúp lão ẩn thân, canh chừng giúp lão trong khi lão trị thương. Nghe đâu gã cần vài ba mạng người mới có thể điều trị tốt nhất, gã cũng tình nguyện đi tìm giúp lão.
Ngọc Tự tiết lộ thân phận tà thần của lão. Vừa biết Mộng Tinh đã quyết đi theo lão, giúp lão tránh những tên đang truy đuổi mình. Ngọc Tự nói về ước mơ chiếm lấy trần gian của lão, ước mơ thống nhất tam giới của lão. Nghĩ về điều mà gã thầm mong bấy lâu, gã hoàn toàn đi theo lão. Gã đã mong ước về một tương lai mà tại đó những con quỷ như hắn không còn bị đám thần hay Hắc Bạch Vô Thường truy đuổi nữa. Lão và gã có cùng chung ý tưởng, để giúp lão hoàn thành ý tưởng kia, gã đã quyết làm cánh tay đắt lực của lão.
Hóa ra, Ngọc Tự đã tính toán trước. Hóa ra, lão luôn luôn muốn lợi dụng gã. Lão biết Huyết Yêu và Kim Quy đang truy lùng gã vì những hành vi giết người mà gã gây ra (mà tất cả đều vì lão). Lão đã ra lệnh cho Mạc Y ói ra nơi trú ẩn của gã.
Mộng Tinh tức giận lắm. Gã hận lão. Gã thầm mong Huyết Yêu giết được lão già độc ác và bất nghĩa ấy đi. Gã đã van xin Huyết Yêu cho mình tận tay giết chết Mạc Y, mặc dù biết gã sẽ không đánh thắng hắn. Gã nhớ lúc ấy Huyết Yêu đã nói:
“Mộng Tinh, Mạc Y không phải không có điểm yếu. Tuy nhiên điểm chết của hắn cũng là điểm chết của ngươi. Vật ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi dùng hay không là do ngươi lựa chọn.”
Mộng Tinh cầu còn không được, gã nói:
“Cứ đưa cho em, em thề không tổn hại đến công việc của đại ca, nếu không em sẽ tan biến mãi mãi.”
“Nếu ngươi phản bội lại ta đồng nghĩa với việc ngươi phản bội lại lương tâm của ngươi. Ngươi thà cùng phê với người đã bán đứng mình, còn hơn đứng về phía người muốn giúp đỡ ngươi. Mộng Tinh, ngươi cũng biết ta là loại người nào, dù chỉ là đồng minh trong một chốc, ta vẫn sẽ giúp ngươi việc mà ngươi muốn làm.”
Mộng Tinh gật đầu đồng ý. Gã sẽ không đời nào phản bội lại liên minh nho nhỏ này. Mộng Tinh sẽ giúp Huyết Yêu vào bên trong lãnh địa của Ngọc Tự, đổi lại Huyết Yêu phải giết được Ngọc Tự, riêng Mạc Y chính tay gã sẽ diệt trừ hắn.
Huyết Yêu đưa cho Mộng Tinh một vật nho nhỏ chứa một lọ máu pha với một thứ bột độc dược cực mạnh. Hai thứ kết hợp sẽ khiến linh hồn quỷ dữ biến thành tro bụi. Ngay cả Mạc Y cũng không thoát khỏi nếu trúng phải, cả Mộng Tinh cũng vậy.
Mộng Tinh đáng lý không muốn dùng đến nó. Trong lòng của gã hận nhưng vẫn chưa muốn đoạt mạng Mạc Y. Gã nghĩ tình huynh đệ trước giờ không phải giả dối. Thời khắc này, gã đã sai lầm, gã quyết cho hắn về tây thiên càng sớm càng tốt.
Mộng Tinh âm thầm rắc thứ bột mà mình có lên roi sắt của mình. Gã lườm Mạc Y với vẻ khinh thường. Chỉ cần roi của gã đụng trúng Mạc Y, hắn không thể không chết.
Mạc Y lại nhanh tay hơn Mộng Tinh. Hắn đã không còn hứng thú với màn nhớ lại vài mảnh ký ức đáng ghét. Hắn muốn ra tay thật nhanh còn đến ngăn cản hai tên vừa đột nhập vào dinh thự - nơi đang nhốt tên thái tử của thần chết bên kia.
Mạc Y xoay nắm tay cầm kiếm của mình, lại một lần nữa lao vào Mộng Tinh với tốc độ tia chớp. Mộng Tinh đương nhiên đang thủ thế chờ đợi. Gã nắm chặt roi sắt trên tay bay lên không trung né nhát chém của Mạc Y, đồng thời xoay người quất cây roi vào lưng Mạc Y. Ngay thời khắc đó, Mạc Y kịp xoay người và dùng thanh kiếm đâm xuyên trái tim của Mộng Tinh.
Mộng Tinh ngã xuống đất, nhưng gã không cảm thấy đau đớn mà cảm thấy vui mừng nhiều hơn. Gã gượng đứng dậy cho đến khi đứng vững bằng hai chân mới bắt đầu cười:
“Mạc Y, ngươi biết rằng thanh kiếm kia không giết được ta.”
Mạc Y cười đáp trả:
“Nếu nó không tẩm một chút độc của chủ nhân. Ngươi không biết sao? Chủ nhân luôn muốn giết ngươi, Mộng Tinh. Chủ nhân rất giỏi điều chế độc dược.”
Mộng Tinh rõ ràng cảm thấy đau thấu trời. Gã khuỵa chân xuống đất, buông roi sắt xuống, úp mặt xuống đất chịu đựng cơn đau kia. Thân thể quỷ của gã bắt đầu te cứng từ ngón chân. Nhưng gã đã chuẩn bị tinh thần về cái chết của chính mình, gã bắt đầu cười giòn tan hơn lúc nảy.
Mạc Y không ngờ đến giờ phút này, gã còn cười được. Hắn nhổ một ngụm nước miếng xuống đầu của Mộng Tinh. Sự cố gắng giết được hắn của gã đã tan thành mây khói, vậy mà gã vẫn còn cười giòn được. Gã hóa điên vì không giết được hắn ư. Hay thứ độc dược kia làm ác quỷ hóa điên trước khi giết được chúng?
Mộng Tinh (vẫn còn ở tư thế quỳ dưới đất) nói với Mạc Y:
“Mạc Y, ngươi không nhận thấy lưng áo của mình đang bóc cháy hay sao?”
Mạc Y nhúng vai tỏ vẻ không quan tâm chuyện đó:
“Ta nào sợ lửa.”
Mộng Tinh nghiêm túc hất cái đầu mình chỉ về phía đằng sau lưng của Mạc Y rồi nói:
“Ta nghĩ ngươi nên bắt đầu sợ đi. Vì nó chứa máu rồng đấy, một thứ giết chết tên quỷ như ngươi. Ta đã rắc nó lên roi của ta, khi nó chạm vào áo ngươi, nó ăn mòn và chạm luôn vào da của ngươi. Ngươi sẽ còn chết nhanh hơn cả ta.”
“Cái gì?”, Mạc Y không thèm tin Mộng Tinh có được thứ tốt thế. Rồng đã tuyệt chủng từ lâu, làm sao Mộng Tinh có được. Ắt hẳn trong cơn điên của gã, gã vẫn cố tình lừa gạt hắn.
Nhưng rồi, Mạc Y bắt đầu cảm thấy kì lạ khi thấy ngón tay của hắn đang từ từ tan ra. Hắn hú vía chợp lấy ngón tay nhưng nó vẫn tan ra trước mặt hắn. Hắn bắt đầu tin những gì Mộng Tinh nói là thật. Hắn hoảng sợ với tay chụp lấy lưng áo của mình. Hắn đang trong cơn bấn loạn trong việc cố chùi cho hết vết máu đang loang ra đầy lưng của mình.
Mạc Y không làm được điều hắn muốn. Tấm lưng của hắn lở loét, càng càu cấu nó càng lở loét lan ra rộng hơn. Hắn cảm thấy đau đớn, cơn đau như có ai đang lột từng lớp da của hắn, từng lớp từng lớp một. Tấm lưng kia bị đốt cháy đến đâu, hắn lại kinh hãi, càng tuyệt vọng đến đó. Hắn trở nên bất lực trước Mộng Tinh, mặc cho máu rồng đốt cháy từng miếng da một, vì không cách nào thoát khỏi nó. Hắn muốn có bao nhiêu nhục nhã liền có bấy nhiêu nhục nhã.
Và rồi linh hồn của Mạc Y bị đốt cháy thành tro bụi. Chỉ còn nghe tiếng hét cuối cùng của hắn trước khi cả thân thể hắn hóa thành tro tàn, đổ ập xuống đất.
Mộng Tinh đắc ý ngửa mặt lên trời, rơi nước mắt. Mối hận thù xưa kia đã trả được một nửa, còn Ngọc Tự. Gã chắc không đợi nhìn cái chết của lão, chỉ có thể trông chờ Huyết Yêu thật sự thành công. Gã đã tận mắt chứng kiến Mạc Y chết, như vậy gã đã đủ mãn nguyện rồi.
Thuốc độc từ từ ngấm vào tim của Mộng Tinh. Gã cảm thấy nực cười khi biết Ngọc Tự còn đích thân chuẩn bị thuốc độc dành riêng cho gã, một sự chăm lo đặc biệt đến đau lòng. Gã cố gắng, dùng máu của mình, viết lên trên mặt đất hai từ:
“Đa tạ.”, nhất định khia thấy dòng chữ này, Huyết Yêu sẽ biết gã muốn cảm ơn hắn vì điều gì.
Viết xong, gã dang hai tay ra hai bên, ngước nhìn bầu trời đêm một lần cuối trước khi nằm im lìm một chổ. Trên môi của gã vẫn thấp thoáng một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.