Chương 345: Mười Hai Thần Khí
Muội Nương
01/04/2022
Trúc Chi bước xuống giường và nhận ra mình đang ở một nơi không phải bệnh viện. Quái lạ, rõ ràng cô đã ngất ở đó kia mà. Hình như có ai đó đưa cô về nơi này mà không hề hỏi ý kiến của cô. Cô vẫn còn lo lắng cho Vô Ảnh và thầy Hóa đây. Rút cuộc cái câu chuyện đằng sau giữa họ là gì, vẫn khiến cô tò mò hơn cả.
Trúc Chi biết nơi này là nơi nào: Nhà của Huyết Yêu. Trong đầu cô bắt đầu tự tưởng tượng viễn cảnh hắn cùng cô gái xinh đẹp kia đứng bên cạnh nhau đầy hạnh phúc. Cô bực mình bước xuống giường, thầm trách tên nào đã đưa cô về đây.
Trúc Chi nhìn thấy Tiểu Bạch đang vội vàng chạy lại bên cạnh cô, nó mừng rỡ ôm lấy cô vào lòng. Mới hai tuần không được gặp cô mà nó tưởng cả hai đã xa cách trăm năm. Không biết phải diễn tả nỗi nhớ nhung của nó ra sao nữa. Nếu Huyết Yêu không gọi nó trở lại, nó tưởng mình đã chết vì chán nản rồi.
Trúc Chi cũng ghì chặt nó vào trong lòng của mình, hiển nhiên cô cũng vui mừng khi nhìn thấy con bé ở xung quanh mình. Cô đã quá quen với sự hiện diện của nó. Thật khó mà chia xa Tiểu Bạch mà không hề nhớ nó chút nào cả.
Tiểu Bạch hớn hở nói:
“Chị đã tỉnh rồi. Chú Huyết Yêu đưa chị về đây. Hình như chú Vô Ảnh gởi mật thư bằng một con bướm đến báo tình hình của chị, nên chú Huyết Yêu mới đến đó đưa chị về.”
Cái tên Vô Ảnh đó dĩ nhiên không hiểu được tình hình nên đã đưa cô về nơi của Huyết Yêu, thay vì đưa cô về nhà. Anh ta tưởng như vậy cô sẽ cảm kích anh ta chắc. Nhất định cô sẽ cho anh ta một bài học nhớ đời vì tội lanh chanh.
Trúc Chi nhận ra một người nữa mà cô không muốn gặp mặt chút nào: Huyết Yêu, hắn đang từ từ đi về phía cô. Hắn ngắm nghía cô một hồi. Hắn nhìn cô như thể đã đọc hết những suy nghĩ trong đầu của cô. Trúc Chi tránh nhìn vào đôi mắt của hắn, bởi vì chỉ nghe hơi thở của hắn mà trái tim của cô (một lần nữa) muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đoán mình cần giữ khoảng cách với cái tên kia, hắn có ma lực quá dữ dội, khiến cô không thể không bối rối.
Huyết Yêu lạnh nhạt nói:
“Cô không hoan nghênh ta bước vào nhà cô, nên ta chỉ còn cách đưa cô đến đây nghỉ ngơi.”
Tiểu Bạch không nghe lầm, và não bộ của nó tự bật ra câu hỏi: Mắc gì Trúc Chi lại không hoan nghênh Huyết Yêu vào nhà, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì tội tệ lắm sao. Dĩ nhiên nó chỉ hỏi tự hỏi trong đầu mà không hề mở miệng nói chuyện.
Trúc Chi liếc Huyết Yêu một cái, rồi nhòm ngó xung quanh một hồi, muốn xem xem “người tình” của Huyết Yêu đang ở đâu. Cô chỉ thu lại thất vọng, bởi vì căn nhà chỉ có ba người mà thôi. Cô chắc hắn đã giấu người tình vào nơi bí mật nào đó rồi.
Tiểu Bạch bắt được tín hiệu của Huyết Yêu (hắn hất đầu muốn nó rời đi một chút), thì chủ động ra ngoài, nhường lại không gian cho hai người. Xem ra giữa hai người đó thật sự đã xảy ra chuyện gì kinh khủng lắm, mới khiến Trúc Chi giận hờn Huyết Yêu như thế. Nó hy vọng hai người có thể hòa hợp như xưa.
Huyết Yêu chờ Tiểu Bạch rời đi mới dồn Trúc Chi dính chặt vào bức tường. Hắn mỉa mai nói:
“Nhường lại không gian cho đôi tình nhân trẻ hả?”
Huyết Yêu lúc này mới không nhịn được nữa mà đánh lên đầu cô một cái rõ đau. Trúc Chi tức giận nhìn hắn, rất muốn đẩy hắn ra xa, nhưng cái sức lực của cô không thể đụng vào vạt áo của hắn chứ đừng nói bộ ngực của hắn. Thái độ của hắn rõ ràng đang muốn chỉnh cô, nhưng cô đã làm gì sai nào. Cô giúp hắn có thêm thời gian ở bên cạnh người tình của hắn kia mà. Cô quắc mắt nhìn hắn, không thèm nói gì hết.
Huyết Yêu chống một tay lên bờ tường, ép sát Trúc Chi đến mức cô nghe được nhịp tim của hắn, ngửi được mùi hương xà phòng êm dịu trên cơ thể hắn, khiến hai má của cô ửng đỏ. Cô bắt giác siết chặt nắm đấm, dùng đôi mắt nhìn vào bộ ngực vạm vỡ của hắn trước mặt mình, mà không dám nhìn thẳng khuôn mặt của hắn.
Trúc Chi nghe Huyết Yêu khinh khỉnh nói trên đỉnh đầu của mình:
“Nói như vậy, cô tưởng ta và cái tên đàn ông kia là tình nhân sao?”
Trúc Chi ngẫng đầu nhìn hắn, nhìn thấy nụ cười đầy giễu cợt của hắn. Hai bàn tay lập tức đẩy hắn ra xa, và không hiểu cô lấy sức mạnh từ đâu, cô cá là do cô đang bắt đầu tức giận. Cô nổi khùng lên:
“Mắt tôi đâu có mù. Đó rõ ràng là một cô gái xinh đẹp. Cô ta còn ôm khư khư cánh tay của anh kia kìa. Rồi cái gì mà không cho phép anh qua lại với người con gái khác ngoài cô ta?”
Huyết Yêu tựa lưng vào bức tường, mắt nhìn cô trân trân, miệng thì nói:
“Cô ghen sao?”
Trúc Chi thấy hắn hỏi mình một cách thản nhiên như thế lại càng điên tiết thêm. Cô bắt đầu phát tiết:
“Phải đó. Tôi ghen chết đi được. Anh biết tôi yêu anh cơ mà. Anh biết tôi sẽ phải suy nghĩ lung tung như thế nào, phải đố kỵ ra sao cơ mà. Anh lại còn để một người con gái khác xuất hiện trong nhà của tôi, trong nhà của tôi cơ đấy. Mà anh biết tôi ghét nhất là điều gì không? Là thái độ hời hợt của anh đối với tôi. Anh lúc nào cũng muốn né tránh tôi thôi. Lại còn nàng nàng với cô ta trước mặt tôi.”
“Tên húy của hắn là Nàng, nên ta mới hắn là nàng.”
Trúc Chi thét ra lửa:
“Anh khỏi phải ngụy biện. Không có bất cứ thằng đàn ông nào tên nàng hết á. Mà tôi làm gì có tư cách ghen, tôi làm gì có tư cách cấm anh qua lại với người con gái khác nào? Anh có bao giờ đặt tôi vào trong lòng của anh đâu. Trong đầu của anh chỉ toàn trách nhiệm, trách nhiệm và cả người con gái đó.”
Huyết Yêu khẳng định:
“Trong đầu của ta không có bất cứ cô gái nào khác cả.”
Huyết Yêu biết có giải thích như thế nào Trúc Chi cũng không chịu tin, có khi cô còn điên lên thêm thôi. Hắn hết cách, đành búng tay một cái, cô gái xinh đẹp nọ xuất hiện một lần nữa trước mặt hai người. Sau mười giây, cô gái xinh đẹp không còn là cô gái xinh đẹp, mà đã biến thành một người đàn ông có khuôn mặt lém lỉnh. Anh ta toàn thân toát lên ma lực kỳ dị, toàn thân mặc bộ đồ trắng xóa, mái tóc bạc được cột gọn lên cao.
Anh ta đến gần Trúc Chi và chọc ghẹo:
“Xem ra cô gái bé nhỏ của anh không thú vị như tôi tưởng. Một thần giữ của có tính nết thì thôi khỏi nói như anh, sao có thể có một cô em xinh đẹp theo đuổi đâu chứ. Chuyện khôi hài.”
Trúc Chi hoang mang nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ta nhìn chỉ khoảng 25 tuổi là cùng, nhìn không lớn hơn Huyết Yêu là bao. Nhưng rõ ràng anh ta là một cô gái biến thành cơ mà. Cô thật sự không đoán được những gì đang xảy ra nữa. Cô quay sang Huyết Yêu hỏi:
“Chuyện gì đây?”
Huyết Yêu mỉm cười (và trái tim Trúc Chi lại nhói lên một cách tức cười), hắn giải thích:
“Anh ta là thần ban điều ước, mà người phàm trần vẫn hay gọi là ông bụt đấy. Vì tên này nằm trong mười hai phong ấn, nên ta đã hẹn gặp hắn tại nhà của ta. Ai ngờ hắn lại theo dõi ta, còn biến thành một cô gái chọc ghẹo cô.”
Bụt.. Ông bụt. Trúc Chi ngơ ngác hết nhìn Huyết Yêu lại nhìn ông Bụt trước mặt kia, rồi chợt nhận ra những gì Huyết Yêu đang nói. Theo ý của hắn, thật ra không có cô gái nào cả, tất cả đều là do ông Bụt kia tự ý biến thành một cô gái. Hẳn là anh ta biết được cô mến mộ Huyết Yêu, nên mới cố tình chọc cho cô điên lên. Hẳn là anh ta đã cười nhạo vào mặt của cô sau khi cô rời khỏi nhà mình.
Trúc Chi chán ghét nhìn ông Bụt, không biết nên tỏ ra thái độ gì với cái tên đáng ghét, ưa thích treo ghẹo trái tim yếu đuối của người khác. Cô đột nhiên nhớ ra dáng vẻ một ông Bụt mà cô hay đọc trong truyện cổ tích và họ không có dáng vẻ giống anh ta. Cô liền thốt lên:
“Khoan. Tôi tưởng bụt phải râu ria rậm rạp, rồi tóc dài trắng xóa, rồi phải già lắm chứ? Sao rãnh rỗi đi làm chuyện tào lao như chọc ghen người ta được? Lại còn có tên là Nàng này kia?”
Huyết Yêu bật cười ha hả và điều đó khiến Bụt hơi bực mình. Hắn biết tính cách của cô, cô không cho phép người nào dám chọc giận mình. Nếu Bụt đã có gan chọc tức cô, đương nhiên cô cũng có lá gan chọc ghẹo ngược lại anh ta rồi. Để rồi xem, hai người họ chắc chắn không bỏ qua cơ hội khiến đối phương bẻ mặt.
Bụt xì khói ra hai tai, méo miệng trả lời:
“Đó chỉ là tưởng tượng của những người phàm, ta nào đâu có già. Ta trẻ đẹp, luôn giúp đỡ những người lương thiện, và cô nhớ cho tất cả những điều ước mà ta ban cho họ đều giúp đỡ họ rất nhiều đấy.”
Nói tóm lại, Huyết Yêu chẳng qua lại với cô gái nào cả. Tất cả đều một mình cô tự ghen tuông, rồi tự buồn, tự khóc lóc một cách thảm sầu. Cô chắc mẻm cái lúc mình bỏ nhà ra đi, cái tên bụt kia đã có một trận cười hả hê, còn Huyết Yêu chắc phải bối rối lắm. Dù sao cô đang hiểu lầm hắn kia mà.
Trúc Chi cười ngọt ngào, trái tim của cô cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô cảm thấy yêu tất cả mọi thứ trên đời này (dù khi nhìn sang ông Bụt, cô không thích thú gì cho lắm), cảm thấy lâng lâng khó tả và cái cảm giác hân hoan này có thể kéo dài đến tận ba ngày ba đêm.
Trúc Chi cười tít mắt với Huyết Yêu rồi nói:
“Tóm lại, tôi đã hiểu lầm anh, anh thật ra không yêu người phụ nữ nào cả.”
Huyết Yêu đáp rất chắc chắn:
“Ta không hứng thú với những cô gái khác. Sau này, cô đừng vội vàng đánh giá tình hình nữa, đừng có tỏ ra thông minh. Ghen tuông linh tinh.”
“Sao anh quay sang trách tui được. Ai cũng sẽ nghĩ như tui thôi. Hai người mờ ám thế kia mà.”
Trúc Chi càng lúc càng cảm thấy Huyết Yêu đáng yêu, cô ôm chầm lấy hắn một cái rồi buông ra rất nhanh. Điều đó khiến ông Bụt kinh ngạc quá chừng. Tên Bụt lại gần Trúc Chi và hỏi nhỏ:
“Có đúng là cô thích cái tên tóc đỏ này không? Ta đã nhìn thấy sợi tơ nghiệt duyên của hai người. Mà nó là một thần khí của thần tình yêu, nói ông Tơ bà Nguyệt cho dễ hình dung.”
Trúc Chi bị câu nói của ông Bụt kéo về thực tại. Cô ngừng mơ tưởng đến viễn cảnh cô và Huyết Yêu tay trong tay dạo chơi khắp nơi. Cô nhớ ra có những thứ quan trọng hơn cả tình yêu của cô dành cho Huyết Yêu. Mười hai phong ấn đang bị ai đó từ từ phá vỡ từng cái một, trong đó có cả thần khí của Huyết Yêu. Ngay lúc này cô rất muốn biết mười hai thần khí đó là gì. Cô thắc mắc hỏi hai người đàn ông:
“Những thần khí khác bao gồm những gì?”
Huyết Yêu là người trả lời trước khi Bụt tính mở miệng nói chuyện (gã chè môi khinh bỉ nhìn Huyết Yêu):
“Thứ nhất: Máu của Y Lân, Quỷ vương đầu tiên. Thứ hai, phiến đá chứa linh hồn Bạch kê tinh chứa thần khí của ta. Thứ ba: thần phán xét Gia Khánh. Phải, Gia Khánh nằm trong mười hai vị thần. Phần thần khí của huynh ấy nằm con mắt đầu lâu trên cây quyền trượng. Thứ tư, sợi lông vũ của Chu Tước – một thần vật huyền thoại.”
Bụt không chịu lép vé, không chịu thua kém Huyết Yêu, nên đẩy hắn sang một bên và cướp lời:
“Thứ năm, đứa bé mang thần khí của thần sinh nở. Thứ sáu, đồng tiền chứa lời nguyền của thần tài. Thứ bảy, bức tượng chứa thần khí của Thổ địa. Thứ tám, sợi dây nghiệt duyên chứa thần khí của ông Tơ bà Nguyệt, mà sợi dây xuất hiện duy nhất trong lúc này là sợi dây kết nối Huyết Yêu và cô.”
Huyết Yêu hoàn thành nốt những lời còn lại:
“Thứ chín, ngọn đèn dầu của linh vật rừng sâu, là Tiểu Bạch. Thứ mười, cái đầu của thuồng luồng tinh – Linh Đàm. Mười một, mặt dây chuyền đá mắt hổ vàng nâu chứa thần khí của Bụt. Và cuối cùng, viên minh ngọc đính trên Thượng Nguyệt, thần khí của thần biển cả - Thủy vương.”
Trúc Chi đã kịp nhớ vào đầu những gì mình nghe được, nhưng cô có thói quen ghi lại tất cả. Sau đó mới dễ dàng suy tính. Cô lôi một cuốn sổ tay từ không khí khiến Bụt tá hóa nhìn sang Huyết Yêu như đang hỏi cô làm cách nào lấy được cuốn sổ. Huyết Yêu chỉ nhúng vai mà không hề nói lời nào với gã.
Trúc Chi ghi xong vài dòng thì phân tích:
“Nếu như vậy, chúng đã có được thần khí của thần giữ của. Những thần khí còn lại như: Tiểu Bạch, Linh Đàm, Gia Khánh, trái tim biển cả, sợi nghiệt duyên, và cả sợi dây chuyền của ông Bụt đều nằm trong tay chúng ta.”
Ông Bụt chen vào tự đính chính:
“Sợi dây chuyền đá mắt hổ vàng nâu ấy không nằm trong tay của ta nữa. Nên nó không được tính.”
“Ý anh là sao? Anh là bụt, nó là phần thần khí của anh thì làm sao anh không có nó?”
“Chuyện dài lắm, mà nếu cô muốn nghe thì ta có kể ba ngày ba đêm cũng không xong.”
Trúc Chi dùng cây viết đánh dấu “x” thật to vào dòng sợi dây chuyền kia, có thể thấy những thần khí được đánh dấu “x” đều là những thần khí họ chưa nắm trong tay.
Trúc Chi biết nơi này là nơi nào: Nhà của Huyết Yêu. Trong đầu cô bắt đầu tự tưởng tượng viễn cảnh hắn cùng cô gái xinh đẹp kia đứng bên cạnh nhau đầy hạnh phúc. Cô bực mình bước xuống giường, thầm trách tên nào đã đưa cô về đây.
Trúc Chi nhìn thấy Tiểu Bạch đang vội vàng chạy lại bên cạnh cô, nó mừng rỡ ôm lấy cô vào lòng. Mới hai tuần không được gặp cô mà nó tưởng cả hai đã xa cách trăm năm. Không biết phải diễn tả nỗi nhớ nhung của nó ra sao nữa. Nếu Huyết Yêu không gọi nó trở lại, nó tưởng mình đã chết vì chán nản rồi.
Trúc Chi cũng ghì chặt nó vào trong lòng của mình, hiển nhiên cô cũng vui mừng khi nhìn thấy con bé ở xung quanh mình. Cô đã quá quen với sự hiện diện của nó. Thật khó mà chia xa Tiểu Bạch mà không hề nhớ nó chút nào cả.
Tiểu Bạch hớn hở nói:
“Chị đã tỉnh rồi. Chú Huyết Yêu đưa chị về đây. Hình như chú Vô Ảnh gởi mật thư bằng một con bướm đến báo tình hình của chị, nên chú Huyết Yêu mới đến đó đưa chị về.”
Cái tên Vô Ảnh đó dĩ nhiên không hiểu được tình hình nên đã đưa cô về nơi của Huyết Yêu, thay vì đưa cô về nhà. Anh ta tưởng như vậy cô sẽ cảm kích anh ta chắc. Nhất định cô sẽ cho anh ta một bài học nhớ đời vì tội lanh chanh.
Trúc Chi nhận ra một người nữa mà cô không muốn gặp mặt chút nào: Huyết Yêu, hắn đang từ từ đi về phía cô. Hắn ngắm nghía cô một hồi. Hắn nhìn cô như thể đã đọc hết những suy nghĩ trong đầu của cô. Trúc Chi tránh nhìn vào đôi mắt của hắn, bởi vì chỉ nghe hơi thở của hắn mà trái tim của cô (một lần nữa) muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đoán mình cần giữ khoảng cách với cái tên kia, hắn có ma lực quá dữ dội, khiến cô không thể không bối rối.
Huyết Yêu lạnh nhạt nói:
“Cô không hoan nghênh ta bước vào nhà cô, nên ta chỉ còn cách đưa cô đến đây nghỉ ngơi.”
Tiểu Bạch không nghe lầm, và não bộ của nó tự bật ra câu hỏi: Mắc gì Trúc Chi lại không hoan nghênh Huyết Yêu vào nhà, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì tội tệ lắm sao. Dĩ nhiên nó chỉ hỏi tự hỏi trong đầu mà không hề mở miệng nói chuyện.
Trúc Chi liếc Huyết Yêu một cái, rồi nhòm ngó xung quanh một hồi, muốn xem xem “người tình” của Huyết Yêu đang ở đâu. Cô chỉ thu lại thất vọng, bởi vì căn nhà chỉ có ba người mà thôi. Cô chắc hắn đã giấu người tình vào nơi bí mật nào đó rồi.
Tiểu Bạch bắt được tín hiệu của Huyết Yêu (hắn hất đầu muốn nó rời đi một chút), thì chủ động ra ngoài, nhường lại không gian cho hai người. Xem ra giữa hai người đó thật sự đã xảy ra chuyện gì kinh khủng lắm, mới khiến Trúc Chi giận hờn Huyết Yêu như thế. Nó hy vọng hai người có thể hòa hợp như xưa.
Huyết Yêu chờ Tiểu Bạch rời đi mới dồn Trúc Chi dính chặt vào bức tường. Hắn mỉa mai nói:
“Nhường lại không gian cho đôi tình nhân trẻ hả?”
Huyết Yêu lúc này mới không nhịn được nữa mà đánh lên đầu cô một cái rõ đau. Trúc Chi tức giận nhìn hắn, rất muốn đẩy hắn ra xa, nhưng cái sức lực của cô không thể đụng vào vạt áo của hắn chứ đừng nói bộ ngực của hắn. Thái độ của hắn rõ ràng đang muốn chỉnh cô, nhưng cô đã làm gì sai nào. Cô giúp hắn có thêm thời gian ở bên cạnh người tình của hắn kia mà. Cô quắc mắt nhìn hắn, không thèm nói gì hết.
Huyết Yêu chống một tay lên bờ tường, ép sát Trúc Chi đến mức cô nghe được nhịp tim của hắn, ngửi được mùi hương xà phòng êm dịu trên cơ thể hắn, khiến hai má của cô ửng đỏ. Cô bắt giác siết chặt nắm đấm, dùng đôi mắt nhìn vào bộ ngực vạm vỡ của hắn trước mặt mình, mà không dám nhìn thẳng khuôn mặt của hắn.
Trúc Chi nghe Huyết Yêu khinh khỉnh nói trên đỉnh đầu của mình:
“Nói như vậy, cô tưởng ta và cái tên đàn ông kia là tình nhân sao?”
Trúc Chi ngẫng đầu nhìn hắn, nhìn thấy nụ cười đầy giễu cợt của hắn. Hai bàn tay lập tức đẩy hắn ra xa, và không hiểu cô lấy sức mạnh từ đâu, cô cá là do cô đang bắt đầu tức giận. Cô nổi khùng lên:
“Mắt tôi đâu có mù. Đó rõ ràng là một cô gái xinh đẹp. Cô ta còn ôm khư khư cánh tay của anh kia kìa. Rồi cái gì mà không cho phép anh qua lại với người con gái khác ngoài cô ta?”
Huyết Yêu tựa lưng vào bức tường, mắt nhìn cô trân trân, miệng thì nói:
“Cô ghen sao?”
Trúc Chi thấy hắn hỏi mình một cách thản nhiên như thế lại càng điên tiết thêm. Cô bắt đầu phát tiết:
“Phải đó. Tôi ghen chết đi được. Anh biết tôi yêu anh cơ mà. Anh biết tôi sẽ phải suy nghĩ lung tung như thế nào, phải đố kỵ ra sao cơ mà. Anh lại còn để một người con gái khác xuất hiện trong nhà của tôi, trong nhà của tôi cơ đấy. Mà anh biết tôi ghét nhất là điều gì không? Là thái độ hời hợt của anh đối với tôi. Anh lúc nào cũng muốn né tránh tôi thôi. Lại còn nàng nàng với cô ta trước mặt tôi.”
“Tên húy của hắn là Nàng, nên ta mới hắn là nàng.”
Trúc Chi thét ra lửa:
“Anh khỏi phải ngụy biện. Không có bất cứ thằng đàn ông nào tên nàng hết á. Mà tôi làm gì có tư cách ghen, tôi làm gì có tư cách cấm anh qua lại với người con gái khác nào? Anh có bao giờ đặt tôi vào trong lòng của anh đâu. Trong đầu của anh chỉ toàn trách nhiệm, trách nhiệm và cả người con gái đó.”
Huyết Yêu khẳng định:
“Trong đầu của ta không có bất cứ cô gái nào khác cả.”
Huyết Yêu biết có giải thích như thế nào Trúc Chi cũng không chịu tin, có khi cô còn điên lên thêm thôi. Hắn hết cách, đành búng tay một cái, cô gái xinh đẹp nọ xuất hiện một lần nữa trước mặt hai người. Sau mười giây, cô gái xinh đẹp không còn là cô gái xinh đẹp, mà đã biến thành một người đàn ông có khuôn mặt lém lỉnh. Anh ta toàn thân toát lên ma lực kỳ dị, toàn thân mặc bộ đồ trắng xóa, mái tóc bạc được cột gọn lên cao.
Anh ta đến gần Trúc Chi và chọc ghẹo:
“Xem ra cô gái bé nhỏ của anh không thú vị như tôi tưởng. Một thần giữ của có tính nết thì thôi khỏi nói như anh, sao có thể có một cô em xinh đẹp theo đuổi đâu chứ. Chuyện khôi hài.”
Trúc Chi hoang mang nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ta nhìn chỉ khoảng 25 tuổi là cùng, nhìn không lớn hơn Huyết Yêu là bao. Nhưng rõ ràng anh ta là một cô gái biến thành cơ mà. Cô thật sự không đoán được những gì đang xảy ra nữa. Cô quay sang Huyết Yêu hỏi:
“Chuyện gì đây?”
Huyết Yêu mỉm cười (và trái tim Trúc Chi lại nhói lên một cách tức cười), hắn giải thích:
“Anh ta là thần ban điều ước, mà người phàm trần vẫn hay gọi là ông bụt đấy. Vì tên này nằm trong mười hai phong ấn, nên ta đã hẹn gặp hắn tại nhà của ta. Ai ngờ hắn lại theo dõi ta, còn biến thành một cô gái chọc ghẹo cô.”
Bụt.. Ông bụt. Trúc Chi ngơ ngác hết nhìn Huyết Yêu lại nhìn ông Bụt trước mặt kia, rồi chợt nhận ra những gì Huyết Yêu đang nói. Theo ý của hắn, thật ra không có cô gái nào cả, tất cả đều là do ông Bụt kia tự ý biến thành một cô gái. Hẳn là anh ta biết được cô mến mộ Huyết Yêu, nên mới cố tình chọc cho cô điên lên. Hẳn là anh ta đã cười nhạo vào mặt của cô sau khi cô rời khỏi nhà mình.
Trúc Chi chán ghét nhìn ông Bụt, không biết nên tỏ ra thái độ gì với cái tên đáng ghét, ưa thích treo ghẹo trái tim yếu đuối của người khác. Cô đột nhiên nhớ ra dáng vẻ một ông Bụt mà cô hay đọc trong truyện cổ tích và họ không có dáng vẻ giống anh ta. Cô liền thốt lên:
“Khoan. Tôi tưởng bụt phải râu ria rậm rạp, rồi tóc dài trắng xóa, rồi phải già lắm chứ? Sao rãnh rỗi đi làm chuyện tào lao như chọc ghen người ta được? Lại còn có tên là Nàng này kia?”
Huyết Yêu bật cười ha hả và điều đó khiến Bụt hơi bực mình. Hắn biết tính cách của cô, cô không cho phép người nào dám chọc giận mình. Nếu Bụt đã có gan chọc tức cô, đương nhiên cô cũng có lá gan chọc ghẹo ngược lại anh ta rồi. Để rồi xem, hai người họ chắc chắn không bỏ qua cơ hội khiến đối phương bẻ mặt.
Bụt xì khói ra hai tai, méo miệng trả lời:
“Đó chỉ là tưởng tượng của những người phàm, ta nào đâu có già. Ta trẻ đẹp, luôn giúp đỡ những người lương thiện, và cô nhớ cho tất cả những điều ước mà ta ban cho họ đều giúp đỡ họ rất nhiều đấy.”
Nói tóm lại, Huyết Yêu chẳng qua lại với cô gái nào cả. Tất cả đều một mình cô tự ghen tuông, rồi tự buồn, tự khóc lóc một cách thảm sầu. Cô chắc mẻm cái lúc mình bỏ nhà ra đi, cái tên bụt kia đã có một trận cười hả hê, còn Huyết Yêu chắc phải bối rối lắm. Dù sao cô đang hiểu lầm hắn kia mà.
Trúc Chi cười ngọt ngào, trái tim của cô cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô cảm thấy yêu tất cả mọi thứ trên đời này (dù khi nhìn sang ông Bụt, cô không thích thú gì cho lắm), cảm thấy lâng lâng khó tả và cái cảm giác hân hoan này có thể kéo dài đến tận ba ngày ba đêm.
Trúc Chi cười tít mắt với Huyết Yêu rồi nói:
“Tóm lại, tôi đã hiểu lầm anh, anh thật ra không yêu người phụ nữ nào cả.”
Huyết Yêu đáp rất chắc chắn:
“Ta không hứng thú với những cô gái khác. Sau này, cô đừng vội vàng đánh giá tình hình nữa, đừng có tỏ ra thông minh. Ghen tuông linh tinh.”
“Sao anh quay sang trách tui được. Ai cũng sẽ nghĩ như tui thôi. Hai người mờ ám thế kia mà.”
Trúc Chi càng lúc càng cảm thấy Huyết Yêu đáng yêu, cô ôm chầm lấy hắn một cái rồi buông ra rất nhanh. Điều đó khiến ông Bụt kinh ngạc quá chừng. Tên Bụt lại gần Trúc Chi và hỏi nhỏ:
“Có đúng là cô thích cái tên tóc đỏ này không? Ta đã nhìn thấy sợi tơ nghiệt duyên của hai người. Mà nó là một thần khí của thần tình yêu, nói ông Tơ bà Nguyệt cho dễ hình dung.”
Trúc Chi bị câu nói của ông Bụt kéo về thực tại. Cô ngừng mơ tưởng đến viễn cảnh cô và Huyết Yêu tay trong tay dạo chơi khắp nơi. Cô nhớ ra có những thứ quan trọng hơn cả tình yêu của cô dành cho Huyết Yêu. Mười hai phong ấn đang bị ai đó từ từ phá vỡ từng cái một, trong đó có cả thần khí của Huyết Yêu. Ngay lúc này cô rất muốn biết mười hai thần khí đó là gì. Cô thắc mắc hỏi hai người đàn ông:
“Những thần khí khác bao gồm những gì?”
Huyết Yêu là người trả lời trước khi Bụt tính mở miệng nói chuyện (gã chè môi khinh bỉ nhìn Huyết Yêu):
“Thứ nhất: Máu của Y Lân, Quỷ vương đầu tiên. Thứ hai, phiến đá chứa linh hồn Bạch kê tinh chứa thần khí của ta. Thứ ba: thần phán xét Gia Khánh. Phải, Gia Khánh nằm trong mười hai vị thần. Phần thần khí của huynh ấy nằm con mắt đầu lâu trên cây quyền trượng. Thứ tư, sợi lông vũ của Chu Tước – một thần vật huyền thoại.”
Bụt không chịu lép vé, không chịu thua kém Huyết Yêu, nên đẩy hắn sang một bên và cướp lời:
“Thứ năm, đứa bé mang thần khí của thần sinh nở. Thứ sáu, đồng tiền chứa lời nguyền của thần tài. Thứ bảy, bức tượng chứa thần khí của Thổ địa. Thứ tám, sợi dây nghiệt duyên chứa thần khí của ông Tơ bà Nguyệt, mà sợi dây xuất hiện duy nhất trong lúc này là sợi dây kết nối Huyết Yêu và cô.”
Huyết Yêu hoàn thành nốt những lời còn lại:
“Thứ chín, ngọn đèn dầu của linh vật rừng sâu, là Tiểu Bạch. Thứ mười, cái đầu của thuồng luồng tinh – Linh Đàm. Mười một, mặt dây chuyền đá mắt hổ vàng nâu chứa thần khí của Bụt. Và cuối cùng, viên minh ngọc đính trên Thượng Nguyệt, thần khí của thần biển cả - Thủy vương.”
Trúc Chi đã kịp nhớ vào đầu những gì mình nghe được, nhưng cô có thói quen ghi lại tất cả. Sau đó mới dễ dàng suy tính. Cô lôi một cuốn sổ tay từ không khí khiến Bụt tá hóa nhìn sang Huyết Yêu như đang hỏi cô làm cách nào lấy được cuốn sổ. Huyết Yêu chỉ nhúng vai mà không hề nói lời nào với gã.
Trúc Chi ghi xong vài dòng thì phân tích:
“Nếu như vậy, chúng đã có được thần khí của thần giữ của. Những thần khí còn lại như: Tiểu Bạch, Linh Đàm, Gia Khánh, trái tim biển cả, sợi nghiệt duyên, và cả sợi dây chuyền của ông Bụt đều nằm trong tay chúng ta.”
Ông Bụt chen vào tự đính chính:
“Sợi dây chuyền đá mắt hổ vàng nâu ấy không nằm trong tay của ta nữa. Nên nó không được tính.”
“Ý anh là sao? Anh là bụt, nó là phần thần khí của anh thì làm sao anh không có nó?”
“Chuyện dài lắm, mà nếu cô muốn nghe thì ta có kể ba ngày ba đêm cũng không xong.”
Trúc Chi dùng cây viết đánh dấu “x” thật to vào dòng sợi dây chuyền kia, có thể thấy những thần khí được đánh dấu “x” đều là những thần khí họ chưa nắm trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.