Chương 389: Ngôi Nhà Nhỏ Trong Rừng
Muội Nương
09/10/2022
Thủy Hà cùng Y Nguyên đang ở cùng nhau trong một căn nhà nhỏ trong rừng. Đây là căn nhà mà Huyết Yêu đã sắp đặt trước cho cả hai. Thủy Hà đồ rằng tên tóc đỏ Huyết Yêu đã cố tình sắp đặt nơi này từ lâu về trước, nhìn cái đống bụi bặm trong căn nhỏ này cũng đủ hiểu, nó trông giống như không có ai trông coi lâu năm. Nàng phải dùng chút thần lực mới dọn dẹp cái đống lộn xộn trong phòng, và thắp sáng ngọn nến duy nhất đặt sẵn trên bàn.
Ngôi nhà rất nhỏ được làm bằng gỗ, ngay cả cái mái ngói cũng được làm bằng gỗ, chỉ có một gian phòng với một chiếc giường, một cái bàn nhỏ xíu và cái cột chính giữa căn phòng (cái cột khiến căn phòng trông nhỏ hơn vẻ bề ngoài). Căn nhà chìm trong bóng tối, nếu như Thủy Hà không thắp ngọn nến kia lên. Thứ duy nhất khiến ngôi nhà trông đầy sức sống có lẽ là bức tranh sơn thủy được treo lơ lửng ở đầu giường. Nó rất bắt mắt và khiến Thủy Hà thích thú, chắc có lẽ nàng đã quen với việc ngắm nhìn cây cỏ, mây trời nên đối với nàng mà nói bức tranh trông sống động và đẹp biết bao.
Thủy Hà không kiềm nổi cơn buồn nôn đang dâng lên từ bụng mình. Nghĩ xem, nàng phải ở cùng với kẻ thù trong một căn nhà bé xíu và trời ơi nếu lỡ gã Quỷ vương kia thật sự nổi lên thú tính thì nàng phải làm sao đây. Huyết Yêu tin tưởng hắn sẽ không làm gì nàng thật mới cho cả hai ở chung một nơi chặt hẹp như vậy.
Thủy Hà và Y Nguyên phải ở đây chờ đợi ai đó đem theo chìa khóa mở cánh cửa, nơi mà Huyết Yêu muốn họ đến đó. Hai người chẳng biết sẽ đợi ai và đợi cho đến bao giờ, nhưng theo lời Huyết Yêu thì người đó sẽ đến trong hai hay ba ngày thôi. Nghĩa là nàng còn phải ở chung với tên đáng bị nguyền rủa kia tận hơn ba ngày.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa nặng hạt, nó khiến Thủy Hà không thể ngồi bên ngoài hiên (vì muốn tránh mặt Quỷ vương) được nữa. Gã cũng nhận ra sự khó chịu của nàng, gã khó nhóc bước ra bên ngoài và khi cả hai lướt qua nhau, nàng tránh né gã như tránh né một thứ gì đó kinh tởm.
Quỷ vương và Thủy Hà đã đi chung được gần một ngày, nhưng nàng vẫn chưa thèm mở lời một tiếng nào với gã cả, coi như gã không tồn tại. Sau khi nàng dọn dẹp căn phòng cho giống căn phòng của con người ở, thì nàng ra ngoài cho đến khi trời đổ cơn mưa. Gã không nỡ nhìn nàng bị ướt vì nước mưa, nên mới chọn cách ra ngoài và nhường lại căn phòng nhỏ tý teo kia cho nàng.
Quỷ vương hầu như không giúp ích được cho Thủy Hà trong chuyện dọn dẹp kia. Một phần vì tay chân gã cứ lóng nga lóng ngóng, một phần vì gã đã bị phong ấn sức mạnh của quỷ vương và cơ thể gã chỉ là một con người bình thường, yếu ớt không hơn không kém. Quan trọng là Thủy Hà không muốn gã giúp đỡ nàng.
Thủy Hà không khách sáo đi thẳng vào bên trong, còn lạnh lùng đóng cửa mạnh cửa cái, bỏ mặc Quỷ vương đang đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn mưa đang rơi càng lúc càng nặng. Nàng chui vào trong chăn – một cái duy nhất có trên giường ngủ ngay lúc này. Và nàng thật sự không hiểu nổi Huyết Yêu sao lại chuẩn bị một căn phòng chỉ có độc một cái giường duy nhất cho hai người, mà còn lại là kẻ thù của nhau.
Quỷ vương nhìn trời mây đen, cùng những giọt mưa rơi xuống đất, ướt cả khuôn mặt của gã, có thể còn ướt cả tâm hồn gã. Đến lúc này gã mới thật sự tin ràng đây không phải là mơ, đây là thật, Thủy Hà là thật. Gã mỉm cười, đưa tay đón lấy vài hạt mưa. Rất lâu rồi mới cảm nhận được sự sống bên ngoài như thế, dù trời tối như mực và gã hầu như chẳng nhìn thấy thứ gì cả ngoài tiếng động của mưa và tiếng lá cây xào xạc bởi sức gió.
Quỷ vương ho sặc sụa, cái lạnh phà vào người gã khiến gã rùng mình. Gã bị giam quá lâu trong ngục tối, cơ thể cũng chẳng còn sức chịu đựng như xưa nữa. Gã ngồi hẳn xuống đất, co ro đôi chân lại, thổi hơi vào lòng bàn tay và tự sưởi ấm chính mình, thầm hy vọng cơn mưa có thể tạnh mau một chút.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, mái hiên quá nhỏ, không đủ che cho cơ thể cao lớn của Quỷ vương, khiến cả người gã ướt sũng. Gã run bần bật, môi đã bắt đầu tím tái và gã biết bản thân sẽ không chịu đựng thêm được nữa. Gã đứng dậy, hai chân run đến mức không thể nào đứng vững nếu không vịn vào thành nhà bằng gỗ kia.
Quỷ vương không chịu được cái lạnh thấu xương này, gã phải vào bên trong một lúc, gã chần chừ đứng trước cửa không dám chạm vào nó và mở nó ra. Nếu lỡ Thủy Hà không thích gã bước vào đó, nếu lỡ nàng nghĩ gã có ý đồ xấu với nàng thì sao. Cuối cùng, gã quyết định không đi vào nữa, mà hạ người xuống, tựa lưng vào thành nhà, bỏ mặc cơn lạnh và nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Thủy Hà ngủ được một lúc lâu, ấy vậy mà trời vẫn chưa tạnh mưa. Nàng khó hiểu nhìn ra ngoài cửa, cánh cửa không xê dịch một chút nào cả và cũng không thấy bóng dáng Quỷ vương đâu. Có phải gã đã ở ngoài đó từ nảy và chưa bước vào đây lần nào. Và điều gì khiến nàng ngủ ngon như thế khi có một kẻ xấu xa ở ngoài kia, có phải nàng ỷ y có người đang bảo vệ ở ngoài kia nên mới đánh một giấc say sưa như thế?
“Bảo vệ? Mình mới nghĩ gì vậy chứ?”
Thủy Hà không tin mình có thể nghĩ như thế. “Bảo vệ” là một từ thích hợp cho những người yêu nhau hơn là hai kẻ căm hận nhau (có thể chỉ có nàng hận gã) như họ. Còn nàng cũng chẳng thèm gã phải bảo vệ. Nếu không phải nơi mà nàng sắp sửa đi đến cần Quỷ vương thì nàng cũng chẳng cần đi cùng gã làm gì.
Mưa vẫn chưa tạnh, Thủy Hà biết cái mái ngói ở ngoài kia làm gì đủ chê cho gã. Việc gì gã phải ở ngoài lâu như thế, gã bị điên hay gã thích nhìn mưa rơi? Gã không cảm thấy đói rồi ư, vì bụng của nàng đang kêu inh ỏi vì đói. Có lẽ nàng nên ra ngoài tìm thứ gì đó bỏ bụng chăng?
Thủy Hà tò mò bước xuống giường, áp đôi tai lên thành cửa và nghe xem tiếng động bên ngoài, hoặc tiếng thở của Quỷ vương. Nhưng tiếng mưa quá to và nàng hầu như không nghe được thứ gì cả. Nàng rút con dao từ không khí, nàng muốn xem Quỷ vương đang âm mưu gì bên ngoài.
Thủy Hà mở cửa ra và nhìn thấy Quỷ vương nằm dựa vào tường nhà, mắt nhắm nghiền và môi đã tím đến mức gần như đóng băng luôn. Nàng hoảng hốt ngồi xuống, từ từ sờ tay lên mũi gã và thở phào nhẹ nhõm vì gã còn thở. Nàng không biết nàng vui mừng vì gã còn sống, hay vui mừng vì ít ra gã sẽ còn theo mình đến nơi nguy hiểm mà Huyết Yêu nói chỉ có gã mới có thể dẫn đường cho nàng. Nàng tin vào cái thứ hai hơn, nàng không bao giờ mong gã còn sống đâu, chắc chắn như thế.
Thủy Hà không hiểu sao gã lại phải nằm ngoài này, nếu trời mưa đã ướt hết cả người mình như thế. Và rồi một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu nàng, rằng quỷ vương không muốn đánh thức nàng, rằng gã không muốn vào bên trong vì nàng không thích sự có mặt của gã, rằng gã tôn trọng ý nguyện của nàng.
Thủy Hà cắn răng, có một dòng nước ấm áp vừa chạy ngang trái tim của nàng khiến nàng khó hiểu, nàng không hiểu cảm xúc vừa rồi là gì. Chỉ biết nàng cảm thấy người đàn ông này cũng không đến mức xấu xa.
Thủy Hà gọi to:
“Quỷ vương, tỉnh dậy.”
Mặc cho Thủy Hà có gọi khan cả cổ họng, Quỷ vương vẫn không tỉnh lại. Nàng sờ thử lên trán gã và nó nóng đến phỏng tay nàng luôn. Không phải gã là Quỷ vương ư, cơ thể của gã sao có thể yếu như vậy, gã chỉ mới dần mưa một chút thôi mà đã thành ra thế này, liệu gã có đủ sức đưa nàng đến nơi cần đến hay không.
Cuối cùng, Thủy Hà đành phải đưa gã vào bên trong căn nhà bằng thần lực, dĩ nhiên, nàng đâu thể nào để tay của mình chạm vào người gã. Nàng không quan tâm cái đầu của gã vừa chạm vào cái cột chính giữa ngôi nhà đâu, cho đáng đời gã.
Quỷ vương nằm trên giường, có thể nói lúc này khuôn mặt của gã trông cũng không đáng ghét mấy. Thủy Hà phải giúp gã hạ bớt cơn lạnh và còn phải giúp gã bớt sốt. Nàng dùng mấy dụng cụ có sẵn trong căn phòng, nấu một nồi nước sôi (nàng hứng lấy nước mưa bên ngoài) bằng thần lực. Nàng dùng khăn tay của mình (không tìm được thứ gì trong căn phòng có thể dùng được) nhúng vào nước hơi nóng và bắt đầu lau khắp mặt gã.
Thủy Hà không tin mình có thể chạm vào người tên độc ác này mà không cảm thấy kinh tởm gì mấy. Có thể do gã lúc này nhìn hiền từ và ít nguy hiểm, có thể nàng nghĩ một tên đang hôn mê thì chẳng thể làm được gì mình cả.
“Thủy Hà.”
Quỷ vương gọi tên Thủy Hà trong cơn mê sảng khiến tay của Thủy Hà bất động trên gò má của gã. Gã đưa bàn tay chụp lấy cổ tay của nàng. Gã nắm chặt đến nổi nàng la oai oái vì đau. Nàng cố rút tay khỏi gã, nhưng sức lực của một tên đang hôn mê hóa ra còn mạnh hơn cả nàng. Nàng hối hận không nguôi, nàng không nên giúp gã, nàng không nên đến gần gã mới phải.
Quỷ vương bắt đầu nói mớ, câu cú không rõ ràng lành mạch lắm:
“Đừng chết... Huyết Yêu... Ta cầu xin ngươi, hãy cứu nàng, cứu nàng.”
Thủy Hà nhìn thấy giọt nước mắt rơi từ khóe mắt của Quỷ vương, nó khiến nàng bất động, có cái gì đó không đúng lắm dâng lên từ đáy lòng nàng, cái gì đó chẳng thể nào gọi tên nổi. Quỷ vương chắc hẳn lại nhìn thấy cái chết của nàng hôm đó. Đúng như Huyết Yêu nói, thứ dày vò tâm hồn gã chính là ngày gã tự tay giết chết nàng – người mà gã yêu sâu đậm.
Quỷ vương kéo tay Thủy Hà vào lòng gã, khiến nửa người của nàng nằm lên ngực gã, khiến nàng cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng hổi phả vào khuôn mặt nàng. Cả hai gần nhau đến mức da thịt của nàng cảm nhận được da thịt của gã. Nàng muốn bức xa khỏi người đàn ông nguy hiểm này, nhưng nàng bị gã (một lần nữa) ôm chặt lấy eo của mình. Nàng nghe gã nói bên tai:
“Đừng đi.... Thủy Hà, đừng rời khỏi ta.”
Thủy Hà hét lên inh ỏi:
“Quỷ vương, ngươi dám...”
Thủy Hà tin chắc Quỷ vương đang cố ý, gã đang giả vờ mê sảng, giả vờ yếu đuối để chạm vào nàng. Lần này nàng bốc hỏa thật sự và cái ghì chặt ban nảy không giữ được nàng lâu trên người gã, nàng đã nhảy ra khỏi người gã. Nàng rút con dao xuống toan đâm vào ngực gã cho thỏa cơn tức giận trong lòng.
Đúng lúc này Quỷ vương mở mắt (có lẽ do tiếng hét của nàng đã thức tỉnh trí não của gã) và thấy nàng đang cầm con dao tính giết mình, khuôn mặt của nàng đỏ bừng, đầy tức giận. Gã nhìn lại và thấy mình đang nằm trên giường, cả quần áo đều ướt, nhưng quần áo của Thủy Hà cũng ướt, điều đó khiến gã có chút bận tâm. Gã nói:
“Nàng... muốn giết ta sao?”
Thủy Hà cầm dao bằng cả hai tay, nàng dí mũi dao về phía quỷ vương, cao giọng nói:
“Ngươi đừng giả vờ. Ngươi dám đụng vào ta lần nữa, ta sẽ giết chết ngươi. Ta không cần quan tâm nguy hiểm như thế nào khi đi tiếp một mình nữa.”
Đầu của Quỷ vương đau như búa bổ, nhưng trái tim của gã đau hơn. Ánh mắt đầy căm hận của nàng một lần nữa như muốn giết chết trái tim của gã. Gã không hiểu nàng đang nói gì, nhưng gã vẫn đưa một chân xuống giường và nói:
“Ta sẽ ra ngoài. Nàng không cần lo lắng nhiều.”
“Không. Ngươi đừng ra ngoài đó, trời vẫn còn đang mưa. Ta không muốn ngươi tiếp tục mê sảng và chạm vào người ta.”
Quỷ vương đực mặt ra. Gã hoang mang nói, như kiểu không tin những gì Thủy Hà nói là sự thật:
“Ta chạm vào người nàng trong cơn mê sảng?”
Thủy Hà bực mình quát to:
“PHẢI. NGƯƠI VỪA NẮM LẤY TAY CỦA TA....”
“Đó không phải là mơ sao?”
“Bỏ cái giấc mơ tào lao của ngươi đi. Ngươi đã làm ta đau.”
Và Thủy Hà không hiểu sao đã chìa cổ tay bị Quỷ vương nắm chặt lúc nảy cho gã xem và điều đó lại khiến nàng hối hận thêm lần nữa. Bởi vì gã phóng xuống giường nhanh như một tên chẳng có bệnh trong người và nắm lấy bàn tay của mình kéo về phía gã thêm một lần nữa. Gã đang săm soi vết hằn trên cổ tay của nàng và hiện rõ sự thương xót cùng đau lòng.
Thủy Hà rút tay ra khỏi bàn tay lạnh giá của gã, nhưng bị gã giật trở lại. Gã đau lòng nói:
“Để ta xem một chút. Ta không cố ý, thật đấy. Ta... không được tỉnh táo như lúc xưa nữa. Ta bị nhốt quá lâu, hầu như chỉ nói chuyện với bốn bức tường. Và những cơn ác mộng vẫn không ngừng tìm đến mỗi khi ta nhắm mắt.”
Thủy Hà đoán Quỷ vương nói như thế là muốn nàng thương xót gã, nhưng vốn dĩ số phận của nàng nào có khác gì gã đâu. Nàng chì chiết:
“Ta có khác gì ngươi sao? Huyết Yêu cứu lấy ta, nhưng không ai được biết ta còn sống, nên anh ấy đã đưa ta vào trong một kết giới. Ta chỉ sống một mình, nói chuyện với cây cỏ.”
Quỷ vương xoa xoa cổ tay của nàng, muốn làm mất đi vết hằn trên đó. Trái tim của Thủy Hà đập lệch một nhịp, và nàng đoán đó là do phản ứng của nàng khi bàn tay lạnh lẽo của gã chạm phải. Gã còn nói đùa:
“Tính ra chúng ta có vẻ hợp nhau đấy, đều là những người tự nói chuyện một mình như kẻ ngốc.”
Thủy Hà ngẩng đầu lên nhìn Quỷ vương và thấy môi của gã đang mỉm cười với mình, ánh mắt của gã nhìn nàng rất kỳ lạ, một chút yêu chiều, một chút hối lỗi vì đã vô tình làm nàng đau. Khoảng cách của hai người gần đến mức nàng có thể nghe được nhịp tim của Quỷ vương, nó đang đập loạn và điên cuồng.
Thủy Hà rút tay của mình khỏi tay của gã, thuận tiện đẩy Quỷ vương ra xa. Nàng liếc gã, coi như không nghe thấy câu nói đùa vừa rồi của gã, coi như không để tâm đến trái tim đang thổn thức của gã. Nàng ra chổ cửa sổ, đứng nhìn mưa rơi. Có thể nàng muốn khiến bản thân phân tâm. Bởi vì khuôn mặt vừa rồi của Quỷ vương cũng không đáng ghét lắm và môi nàng đang bất giác mỉm cười.
Ngôi nhà rất nhỏ được làm bằng gỗ, ngay cả cái mái ngói cũng được làm bằng gỗ, chỉ có một gian phòng với một chiếc giường, một cái bàn nhỏ xíu và cái cột chính giữa căn phòng (cái cột khiến căn phòng trông nhỏ hơn vẻ bề ngoài). Căn nhà chìm trong bóng tối, nếu như Thủy Hà không thắp ngọn nến kia lên. Thứ duy nhất khiến ngôi nhà trông đầy sức sống có lẽ là bức tranh sơn thủy được treo lơ lửng ở đầu giường. Nó rất bắt mắt và khiến Thủy Hà thích thú, chắc có lẽ nàng đã quen với việc ngắm nhìn cây cỏ, mây trời nên đối với nàng mà nói bức tranh trông sống động và đẹp biết bao.
Thủy Hà không kiềm nổi cơn buồn nôn đang dâng lên từ bụng mình. Nghĩ xem, nàng phải ở cùng với kẻ thù trong một căn nhà bé xíu và trời ơi nếu lỡ gã Quỷ vương kia thật sự nổi lên thú tính thì nàng phải làm sao đây. Huyết Yêu tin tưởng hắn sẽ không làm gì nàng thật mới cho cả hai ở chung một nơi chặt hẹp như vậy.
Thủy Hà và Y Nguyên phải ở đây chờ đợi ai đó đem theo chìa khóa mở cánh cửa, nơi mà Huyết Yêu muốn họ đến đó. Hai người chẳng biết sẽ đợi ai và đợi cho đến bao giờ, nhưng theo lời Huyết Yêu thì người đó sẽ đến trong hai hay ba ngày thôi. Nghĩa là nàng còn phải ở chung với tên đáng bị nguyền rủa kia tận hơn ba ngày.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa nặng hạt, nó khiến Thủy Hà không thể ngồi bên ngoài hiên (vì muốn tránh mặt Quỷ vương) được nữa. Gã cũng nhận ra sự khó chịu của nàng, gã khó nhóc bước ra bên ngoài và khi cả hai lướt qua nhau, nàng tránh né gã như tránh né một thứ gì đó kinh tởm.
Quỷ vương và Thủy Hà đã đi chung được gần một ngày, nhưng nàng vẫn chưa thèm mở lời một tiếng nào với gã cả, coi như gã không tồn tại. Sau khi nàng dọn dẹp căn phòng cho giống căn phòng của con người ở, thì nàng ra ngoài cho đến khi trời đổ cơn mưa. Gã không nỡ nhìn nàng bị ướt vì nước mưa, nên mới chọn cách ra ngoài và nhường lại căn phòng nhỏ tý teo kia cho nàng.
Quỷ vương hầu như không giúp ích được cho Thủy Hà trong chuyện dọn dẹp kia. Một phần vì tay chân gã cứ lóng nga lóng ngóng, một phần vì gã đã bị phong ấn sức mạnh của quỷ vương và cơ thể gã chỉ là một con người bình thường, yếu ớt không hơn không kém. Quan trọng là Thủy Hà không muốn gã giúp đỡ nàng.
Thủy Hà không khách sáo đi thẳng vào bên trong, còn lạnh lùng đóng cửa mạnh cửa cái, bỏ mặc Quỷ vương đang đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn mưa đang rơi càng lúc càng nặng. Nàng chui vào trong chăn – một cái duy nhất có trên giường ngủ ngay lúc này. Và nàng thật sự không hiểu nổi Huyết Yêu sao lại chuẩn bị một căn phòng chỉ có độc một cái giường duy nhất cho hai người, mà còn lại là kẻ thù của nhau.
Quỷ vương nhìn trời mây đen, cùng những giọt mưa rơi xuống đất, ướt cả khuôn mặt của gã, có thể còn ướt cả tâm hồn gã. Đến lúc này gã mới thật sự tin ràng đây không phải là mơ, đây là thật, Thủy Hà là thật. Gã mỉm cười, đưa tay đón lấy vài hạt mưa. Rất lâu rồi mới cảm nhận được sự sống bên ngoài như thế, dù trời tối như mực và gã hầu như chẳng nhìn thấy thứ gì cả ngoài tiếng động của mưa và tiếng lá cây xào xạc bởi sức gió.
Quỷ vương ho sặc sụa, cái lạnh phà vào người gã khiến gã rùng mình. Gã bị giam quá lâu trong ngục tối, cơ thể cũng chẳng còn sức chịu đựng như xưa nữa. Gã ngồi hẳn xuống đất, co ro đôi chân lại, thổi hơi vào lòng bàn tay và tự sưởi ấm chính mình, thầm hy vọng cơn mưa có thể tạnh mau một chút.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, mái hiên quá nhỏ, không đủ che cho cơ thể cao lớn của Quỷ vương, khiến cả người gã ướt sũng. Gã run bần bật, môi đã bắt đầu tím tái và gã biết bản thân sẽ không chịu đựng thêm được nữa. Gã đứng dậy, hai chân run đến mức không thể nào đứng vững nếu không vịn vào thành nhà bằng gỗ kia.
Quỷ vương không chịu được cái lạnh thấu xương này, gã phải vào bên trong một lúc, gã chần chừ đứng trước cửa không dám chạm vào nó và mở nó ra. Nếu lỡ Thủy Hà không thích gã bước vào đó, nếu lỡ nàng nghĩ gã có ý đồ xấu với nàng thì sao. Cuối cùng, gã quyết định không đi vào nữa, mà hạ người xuống, tựa lưng vào thành nhà, bỏ mặc cơn lạnh và nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Thủy Hà ngủ được một lúc lâu, ấy vậy mà trời vẫn chưa tạnh mưa. Nàng khó hiểu nhìn ra ngoài cửa, cánh cửa không xê dịch một chút nào cả và cũng không thấy bóng dáng Quỷ vương đâu. Có phải gã đã ở ngoài đó từ nảy và chưa bước vào đây lần nào. Và điều gì khiến nàng ngủ ngon như thế khi có một kẻ xấu xa ở ngoài kia, có phải nàng ỷ y có người đang bảo vệ ở ngoài kia nên mới đánh một giấc say sưa như thế?
“Bảo vệ? Mình mới nghĩ gì vậy chứ?”
Thủy Hà không tin mình có thể nghĩ như thế. “Bảo vệ” là một từ thích hợp cho những người yêu nhau hơn là hai kẻ căm hận nhau (có thể chỉ có nàng hận gã) như họ. Còn nàng cũng chẳng thèm gã phải bảo vệ. Nếu không phải nơi mà nàng sắp sửa đi đến cần Quỷ vương thì nàng cũng chẳng cần đi cùng gã làm gì.
Mưa vẫn chưa tạnh, Thủy Hà biết cái mái ngói ở ngoài kia làm gì đủ chê cho gã. Việc gì gã phải ở ngoài lâu như thế, gã bị điên hay gã thích nhìn mưa rơi? Gã không cảm thấy đói rồi ư, vì bụng của nàng đang kêu inh ỏi vì đói. Có lẽ nàng nên ra ngoài tìm thứ gì đó bỏ bụng chăng?
Thủy Hà tò mò bước xuống giường, áp đôi tai lên thành cửa và nghe xem tiếng động bên ngoài, hoặc tiếng thở của Quỷ vương. Nhưng tiếng mưa quá to và nàng hầu như không nghe được thứ gì cả. Nàng rút con dao từ không khí, nàng muốn xem Quỷ vương đang âm mưu gì bên ngoài.
Thủy Hà mở cửa ra và nhìn thấy Quỷ vương nằm dựa vào tường nhà, mắt nhắm nghiền và môi đã tím đến mức gần như đóng băng luôn. Nàng hoảng hốt ngồi xuống, từ từ sờ tay lên mũi gã và thở phào nhẹ nhõm vì gã còn thở. Nàng không biết nàng vui mừng vì gã còn sống, hay vui mừng vì ít ra gã sẽ còn theo mình đến nơi nguy hiểm mà Huyết Yêu nói chỉ có gã mới có thể dẫn đường cho nàng. Nàng tin vào cái thứ hai hơn, nàng không bao giờ mong gã còn sống đâu, chắc chắn như thế.
Thủy Hà không hiểu sao gã lại phải nằm ngoài này, nếu trời mưa đã ướt hết cả người mình như thế. Và rồi một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu nàng, rằng quỷ vương không muốn đánh thức nàng, rằng gã không muốn vào bên trong vì nàng không thích sự có mặt của gã, rằng gã tôn trọng ý nguyện của nàng.
Thủy Hà cắn răng, có một dòng nước ấm áp vừa chạy ngang trái tim của nàng khiến nàng khó hiểu, nàng không hiểu cảm xúc vừa rồi là gì. Chỉ biết nàng cảm thấy người đàn ông này cũng không đến mức xấu xa.
Thủy Hà gọi to:
“Quỷ vương, tỉnh dậy.”
Mặc cho Thủy Hà có gọi khan cả cổ họng, Quỷ vương vẫn không tỉnh lại. Nàng sờ thử lên trán gã và nó nóng đến phỏng tay nàng luôn. Không phải gã là Quỷ vương ư, cơ thể của gã sao có thể yếu như vậy, gã chỉ mới dần mưa một chút thôi mà đã thành ra thế này, liệu gã có đủ sức đưa nàng đến nơi cần đến hay không.
Cuối cùng, Thủy Hà đành phải đưa gã vào bên trong căn nhà bằng thần lực, dĩ nhiên, nàng đâu thể nào để tay của mình chạm vào người gã. Nàng không quan tâm cái đầu của gã vừa chạm vào cái cột chính giữa ngôi nhà đâu, cho đáng đời gã.
Quỷ vương nằm trên giường, có thể nói lúc này khuôn mặt của gã trông cũng không đáng ghét mấy. Thủy Hà phải giúp gã hạ bớt cơn lạnh và còn phải giúp gã bớt sốt. Nàng dùng mấy dụng cụ có sẵn trong căn phòng, nấu một nồi nước sôi (nàng hứng lấy nước mưa bên ngoài) bằng thần lực. Nàng dùng khăn tay của mình (không tìm được thứ gì trong căn phòng có thể dùng được) nhúng vào nước hơi nóng và bắt đầu lau khắp mặt gã.
Thủy Hà không tin mình có thể chạm vào người tên độc ác này mà không cảm thấy kinh tởm gì mấy. Có thể do gã lúc này nhìn hiền từ và ít nguy hiểm, có thể nàng nghĩ một tên đang hôn mê thì chẳng thể làm được gì mình cả.
“Thủy Hà.”
Quỷ vương gọi tên Thủy Hà trong cơn mê sảng khiến tay của Thủy Hà bất động trên gò má của gã. Gã đưa bàn tay chụp lấy cổ tay của nàng. Gã nắm chặt đến nổi nàng la oai oái vì đau. Nàng cố rút tay khỏi gã, nhưng sức lực của một tên đang hôn mê hóa ra còn mạnh hơn cả nàng. Nàng hối hận không nguôi, nàng không nên giúp gã, nàng không nên đến gần gã mới phải.
Quỷ vương bắt đầu nói mớ, câu cú không rõ ràng lành mạch lắm:
“Đừng chết... Huyết Yêu... Ta cầu xin ngươi, hãy cứu nàng, cứu nàng.”
Thủy Hà nhìn thấy giọt nước mắt rơi từ khóe mắt của Quỷ vương, nó khiến nàng bất động, có cái gì đó không đúng lắm dâng lên từ đáy lòng nàng, cái gì đó chẳng thể nào gọi tên nổi. Quỷ vương chắc hẳn lại nhìn thấy cái chết của nàng hôm đó. Đúng như Huyết Yêu nói, thứ dày vò tâm hồn gã chính là ngày gã tự tay giết chết nàng – người mà gã yêu sâu đậm.
Quỷ vương kéo tay Thủy Hà vào lòng gã, khiến nửa người của nàng nằm lên ngực gã, khiến nàng cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng hổi phả vào khuôn mặt nàng. Cả hai gần nhau đến mức da thịt của nàng cảm nhận được da thịt của gã. Nàng muốn bức xa khỏi người đàn ông nguy hiểm này, nhưng nàng bị gã (một lần nữa) ôm chặt lấy eo của mình. Nàng nghe gã nói bên tai:
“Đừng đi.... Thủy Hà, đừng rời khỏi ta.”
Thủy Hà hét lên inh ỏi:
“Quỷ vương, ngươi dám...”
Thủy Hà tin chắc Quỷ vương đang cố ý, gã đang giả vờ mê sảng, giả vờ yếu đuối để chạm vào nàng. Lần này nàng bốc hỏa thật sự và cái ghì chặt ban nảy không giữ được nàng lâu trên người gã, nàng đã nhảy ra khỏi người gã. Nàng rút con dao xuống toan đâm vào ngực gã cho thỏa cơn tức giận trong lòng.
Đúng lúc này Quỷ vương mở mắt (có lẽ do tiếng hét của nàng đã thức tỉnh trí não của gã) và thấy nàng đang cầm con dao tính giết mình, khuôn mặt của nàng đỏ bừng, đầy tức giận. Gã nhìn lại và thấy mình đang nằm trên giường, cả quần áo đều ướt, nhưng quần áo của Thủy Hà cũng ướt, điều đó khiến gã có chút bận tâm. Gã nói:
“Nàng... muốn giết ta sao?”
Thủy Hà cầm dao bằng cả hai tay, nàng dí mũi dao về phía quỷ vương, cao giọng nói:
“Ngươi đừng giả vờ. Ngươi dám đụng vào ta lần nữa, ta sẽ giết chết ngươi. Ta không cần quan tâm nguy hiểm như thế nào khi đi tiếp một mình nữa.”
Đầu của Quỷ vương đau như búa bổ, nhưng trái tim của gã đau hơn. Ánh mắt đầy căm hận của nàng một lần nữa như muốn giết chết trái tim của gã. Gã không hiểu nàng đang nói gì, nhưng gã vẫn đưa một chân xuống giường và nói:
“Ta sẽ ra ngoài. Nàng không cần lo lắng nhiều.”
“Không. Ngươi đừng ra ngoài đó, trời vẫn còn đang mưa. Ta không muốn ngươi tiếp tục mê sảng và chạm vào người ta.”
Quỷ vương đực mặt ra. Gã hoang mang nói, như kiểu không tin những gì Thủy Hà nói là sự thật:
“Ta chạm vào người nàng trong cơn mê sảng?”
Thủy Hà bực mình quát to:
“PHẢI. NGƯƠI VỪA NẮM LẤY TAY CỦA TA....”
“Đó không phải là mơ sao?”
“Bỏ cái giấc mơ tào lao của ngươi đi. Ngươi đã làm ta đau.”
Và Thủy Hà không hiểu sao đã chìa cổ tay bị Quỷ vương nắm chặt lúc nảy cho gã xem và điều đó lại khiến nàng hối hận thêm lần nữa. Bởi vì gã phóng xuống giường nhanh như một tên chẳng có bệnh trong người và nắm lấy bàn tay của mình kéo về phía gã thêm một lần nữa. Gã đang săm soi vết hằn trên cổ tay của nàng và hiện rõ sự thương xót cùng đau lòng.
Thủy Hà rút tay ra khỏi bàn tay lạnh giá của gã, nhưng bị gã giật trở lại. Gã đau lòng nói:
“Để ta xem một chút. Ta không cố ý, thật đấy. Ta... không được tỉnh táo như lúc xưa nữa. Ta bị nhốt quá lâu, hầu như chỉ nói chuyện với bốn bức tường. Và những cơn ác mộng vẫn không ngừng tìm đến mỗi khi ta nhắm mắt.”
Thủy Hà đoán Quỷ vương nói như thế là muốn nàng thương xót gã, nhưng vốn dĩ số phận của nàng nào có khác gì gã đâu. Nàng chì chiết:
“Ta có khác gì ngươi sao? Huyết Yêu cứu lấy ta, nhưng không ai được biết ta còn sống, nên anh ấy đã đưa ta vào trong một kết giới. Ta chỉ sống một mình, nói chuyện với cây cỏ.”
Quỷ vương xoa xoa cổ tay của nàng, muốn làm mất đi vết hằn trên đó. Trái tim của Thủy Hà đập lệch một nhịp, và nàng đoán đó là do phản ứng của nàng khi bàn tay lạnh lẽo của gã chạm phải. Gã còn nói đùa:
“Tính ra chúng ta có vẻ hợp nhau đấy, đều là những người tự nói chuyện một mình như kẻ ngốc.”
Thủy Hà ngẩng đầu lên nhìn Quỷ vương và thấy môi của gã đang mỉm cười với mình, ánh mắt của gã nhìn nàng rất kỳ lạ, một chút yêu chiều, một chút hối lỗi vì đã vô tình làm nàng đau. Khoảng cách của hai người gần đến mức nàng có thể nghe được nhịp tim của Quỷ vương, nó đang đập loạn và điên cuồng.
Thủy Hà rút tay của mình khỏi tay của gã, thuận tiện đẩy Quỷ vương ra xa. Nàng liếc gã, coi như không nghe thấy câu nói đùa vừa rồi của gã, coi như không để tâm đến trái tim đang thổn thức của gã. Nàng ra chổ cửa sổ, đứng nhìn mưa rơi. Có thể nàng muốn khiến bản thân phân tâm. Bởi vì khuôn mặt vừa rồi của Quỷ vương cũng không đáng ghét lắm và môi nàng đang bất giác mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.