Chương 297: Người Trong Lòng
Muội Nương
26/10/2021
Trúc Chi hướng về phía người phóng quạt tới, đôi mắt cô nhíu lại, cố xem rõ người đã cứu mình là ai. Trong một phút, cô còn tưởng người cứu mình là Huyết Yêu (cái quạt màu bạc kia đâu thể nào làm giả được), cho đến khi thấy bóng dáng Thanh Lâm xuất hiện. Dĩ nhiên cả cô cũng Vô Ảnh đều biết người giả dạng thành Thanh Lâm là Tiểu Bạch.
Chẳng biết cô đang thất vọng vì điều gì nữa. Tiểu Bạch vẫn còn bình an và điều đó khiến cô được an ủi phần nào. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn hụt hẫng chút ít. Rõ ràng cô quá nhớ nhung đến Huyết Yêu, nên mới lầm tưởng. Bị treo lơ lửng giữa trời thật khó chịu vô cùng, nhưng cô không gấp gáp. Tiểu Bạch nhất định cứu được cô xuống dưới đất như cách mà nó đã cứu Linh Đàm thôi.
Từ lúc Tiểu Bạch xuất hiện, cô đã ngầm chắc rằng nó là người đã cứu Linh Đàm thoát khỏi đám dây leo kia. Một mình thân thể đầy vết thương của Linh Đàm không thể thoát nổi sợi dây đó. Ngay cả Vô Ảnh đầy thần lực mà vẫn bất lực trước pháp lực của Quý Nhậm cơ mà.
Quý Nhậm nhận ra người quen, người xuất hiện chính là tên nhóc bị giam trong mật đạo được canh chừng nghiêm ngặt. Gã không nghĩ ra nó đã thoát khỏi đó bằng cách nào, có thật sự tự nó thoát được hay nhờ người khác trợ giúp. Bởi vì nó là con người, mà con người không thể thoát ra mà không hề hấn gì hết như nó.
Quý Nhậm trầm ngâm một hồi, trong tiềm thức như vỡ lẽ cái gì đó. Lẽ nào tên nhóc Thanh Lâm cũng không phải người phàm ư? Ông từng chứng kiến người phàm có thân thủ phi phàm mà khí chất ngút trời như nó bao giờ chưa? Lẽ nào lão già Hoàng Ân bị Minh Nghĩa lừa bịp rồi. Rút cuộc thằng nhóc ấy không phải người có cơ thể hoàn hảo nào cả. Gã hơi căm phẫn khi biết mình bị lừa ngay từ đầu. Và cành chán ghét hơn khi biết đội quân của Huyết Yêu thực chất toàn những tên khó lường, dù tuổi còn rất nhỏ.
Vô Ảnh cũng nhìn về phía Tiểu Bạch, con bé không giống ngày thường: Đôi mắt sắc lạnh hơn và khí chất không giống Tiểu Bạch ngày thường. Sau đó, anh nhìn thấy Nhất Uy đang đứng bên cạnh Tiểu Bạch thì mừng rỡ. Linh Đàm cũng đứng thẳng lưng, vẫn vết thương chằng chịt, nhưng chưa chết. Thì ra, Tiểu Bạch nhân lúc Quý Nhậm lơ là mất cảnh giác đã cứu lấy Nhất Uy và Linh Đàm. Dù anh khó mà chấp nhận cái vẻ cao tay mà Tiểu Bạch biểu hiện lúc này. Từ khi nào mà nó trở thành một người giống như người đứng đầu bọn họ thế không biết.
Thanh Lâm chỉ búng ngón tay một cái (dĩ nhiên sức mạnh của Tiểu Bạch mà ra), Trúc Chi từ trên cao rơi mạnh xuống đất. Nó nhanh chóng phi người lên cao ôm lấy thân ảnh của cô. Nó mỉm cười với cô. Bàn tay ôm lấy eo của cô, ép thân thể cô ghì chặt vào thân thể nó đến mức cô cảm thấy ngứa ngáy khó chịu trong lòng. Năm ngón tay nhỏ xíu của cô bám víu trên ngực áo của nó và cô chắc chắn đã ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng trên chóp mũi khi khuôn mặt dí sát vào ngực nó.
Trúc Chi nuốt nước bọt, vô cùng hoang mang. Bởi vì trái tim của cô đột nhiên xao xuyến lạ thường, nó điên cuồng đập loạn. Chẳng phải đây là Tiểu Bạch trong bộ dạng của Thanh Lâm hay sao. Cớ sao trái tim của cô lại phản ứng dữ dội, cứ như đang trong vòng tay người mình thầm thương trộm nhớ bao lâu nay – Huyết Yêu.
“Chuyện gì vậy trời?” Trúc Chi thầm than. Đôi má bắt đầu ửng hồng như quả cà chua chín mộng. Mãi cho đến khi Tiểu Bạch thả cô xuống đất, trái tim mới đập trở lại nhịp đập bình thường.
Tiểu Bạch hỏi han:
“Không bị thương ở đâu chứ?”
Tuy có hơi luống cuống, mất tự nhiên một chút, nhưng Trúc Chi vẫn bình tĩnh trả lời:
“Chị không sao.”
Trúc Chi lén liếc mắt nhìn Thanh Lâm. Chất giọng của nó từ lúc nào lại trở nên trầm ấm mà lại giống Huyết Yêu như vậy. Không lẽ cô bị ảo tưởng đến phát rồ luôn rồi. Huyết Yêu bị giam trong thiên lao, làm sao đến đây kịp lúc được chứ. Nhưng không thể trách Trúc Chi được, bởi vì khuôn mặt Thanh Lâm sáng ngời lạ thường. Nụ cười trở nên rạng ngời hơn. Cô dám chắc thứ cảm xúc mãnh liệt lúc này không phải vì Thanh Lâm mà có đâu.
Tiểu Bạch không để ý ánh mắt đầy tình ý của Trúc Chi lắm. Nó đang bận rộn giải cứu Vô Ảnh. Cuối cùng anh cũng được giải thoát, mà lại được cứu trong tay một đứa nhóc nhỏ bé của mình, chịu nổi không. Dù vậy, anh vẫn lao về phía Tiểu Bạch tươi cười rất sâu. Hiển nhiên anh biết sức mạnh của Tiểu Bạch làm sao giải thoát được cho họ. Chắc là nó gặp may gì đó thôi.
Vô Ảnh chạy tới phụ Nhất Uy đỡ lấy Linh Đàm. Tiểu Bạch ra hiệu cho bốn người lại gần mình thêm một chút. Mặt Nhất Uy lúc này trông hơi nghiêm trọng lạ thường. Không lẽ thằng bé biết chuyện gì mà anh không biết ư? Có khi nào liên quan đến nguồn sức mạnh to lớn của Tiểu Bạch không đây.
Lúc này, Quý Nhậm đã không còn giữ được bình tĩnh cũng như cơn giận trong lòng. Thằng bé ấy đang lần lượt cứu hết tất cả đám người to gan xâm nhập trái phép trước mặt gã. Còn gã vẫn đang bận kinh ngạc về thằng nhóc. Gã phải làm gì đó đi chứ, đưa thể nào cứ đứng im nhìn chúng an toàn rời khỏi đây được. Gã phải hành động thôi, phải cho chúng biết gã mạnh ra sao. Gã bay lên cao, dùng không chiêu ám toán tất cả những tên gây rối đang đứng trước mặt gã. Không chiêu của gã mạnh đến mức khiến bầu trời trên cao xuất hiện sấm sét đùng đùng. Nó xé gió lao mạnh đến nơi Trúc Chi đang đứng.
Tiểu Bạch nhanh hơn gã gấp hai lần. Nó ôm lấy Trúc Chi, kéo cô tránh sang một bên. Nó một lần nữa dùng chiếc quạt màu bạc cản phá không chiêu của Quý Nhậm thành công, khiến mặt gã đen như than rồi. Nhìn mặt gã cau có, nó có vẻ vui ra mặt. Môi nhếch lên cười đầy ẩn ý.
Tiểu Bạch thu lại cánh quạt. Nó phê phẩy một cách đáng ghét. Quý Nhậm vừa nhìn đã biến người đứng trước mặt mình là ai. Điệu bộ này không phải tên đó thì là ai. Gã hằn học:
“Huyết Yêu.”
Quý Nhậm không ngờ chính mình lại nói trơn tru cái tên ấy. Dù gã đang khó hiểu Huyết Yêu làm sao có mặt tại nơi này dưới hình hài một thằng nhóc. Hay ngay từ đầu hắn đã vào nơi ở của gã? Từ khi nào thiên lao trở nên lỏng lẻo, canh một tên cũng không xong. Thiên tử để mặc cho Huyết Yêu ra ngoài dạo chơi hay sao đây?
Quý Nhậm không phải là người duy nhất kinh ngạc khi nhận ra Thanh Lâm là Huyết Yêu. Trúc Chi và Vô Ảnh tròn mắt ngó mặt Thanh Lâm như thể muốn nghe ra một lời nói thật từ nó. Rằng phải tự mình chứng nhận nó là Huyết Yêu.
Trúc Chi hơi chờ đợi câu trả lời từ Thanh Lâm, dù cô đã suy đoán được sơ sơ. Nhưng nó chỉ hờ hững đáp:
“Huyết Yêu của tụi này đang bị giam giữ trong thiên lao, đâu rãnh đến đây tham gia vui đùa cùng Quý Nhậm ngươi.”
Thanh Lâm vừa dứt lời đã trở lại hình dáng của Tiểu Bạch. Cánh quạt màu bạc trong tay cũng biến thành cây trâm màu ngọc bích. Rõ ràng Tiểu Bạch muốn dọa Quý Nhậm một chút khi biến một cây trâm tầm thường thành vũ khí mà chỉ có Huyết Yêu có được. Thông minh lắm.
Quý Nhậm không biết nên vui hay nên phát hỏa nữa. Người đến không phải Huyết Yêu thì có chút mừng, nhưng nhìn dáng vẻ ngoan cường của con bé gã lại có chút không cam lòng. Không ngờ sát khí của con bé này lại gần giống Huyết Yêu như vậy. Xem ra Huyết Yêu cái tên đó đúng là có dụng công đào tạo người tài. May mà Thanh Lâm không phải Huyết Yêu như gã tưởng tượng. Nếu thật là hắn, gã e rằng họ sẽ xảy ra một trận một mất một còn trước khi gã kịp thực hiện ý đồ của mình.
Trúc Chi biết Huyết Yêu đang nói dối Quý Nhậm, vì sao thì cô không rõ. Cô chỉ dám khẳng định Tiểu Bạch này đúng thật là Huyết Yêu mà thôi. Hắn từng nói với cô: Vũ khí bảo bối của hắn không thể làm giả được. Huống hồ khẩu khí của Tiểu Bạch quá lớn mật, không giống nó bình thường chút nào. Từ phản ứng trái tim của cô, cô càng chắc chắn hơn vì điều này. Cô không dám để lộ nửa điểm sơ hở, sợ rằng Quý Nhậm biết Huyết Yêu đang lừa dối mình. Đến lúc đó hắn sẽ gặp bất lợi. Vì suy cho cùng, Huyết Yêu phải bị giam giữ trên thiên lao mới đúng.
Một điều khiến cô càng chắc chắn hơn suy đoán trong đầu mình: Thái độ dửng dưng của Linh Đàm khi gặp cô con gái thân yêu của mình. Dù gã chưa từng nhìn thấy con bé, nhưng chí ít gã cũng biết con bé ở đây. Gã phải hạnh phúc mới phải, đằng này chỉ có an tĩnh. Có lẽ Linh Đàm cũng linh cảm người trước mặt không phải Tiểu Bạch thật sự. Còn Nhất Uy dĩ nhiên được Huyết Yêu cứu trước đó đã biết hắn rồi chăng.
Tiểu Bạch trào phúng nói trước mặt Quý Nhậm:
“Từ đâu, người tiến vào nơi này đã không phải người ông muốn tìm rồi. Bây giờ, xin phép cho tụi này lui xuống nhé.”
Quý Nhậm còn chưa kịp phản ứng gì nhóm người Trúc Chi đã biến mất khỏi tầm mắt của gã. Gã điên máu muốn thiêu rụi tất cả nơi này. Gã vẫn còn chưa kịp bắt chúng trả giá cho tội trạng của chúng kia mà.
“Cả đời này đây là người thứ hai khiến ta ăn một cục tức quá lớn như vầy.”
Nếu khói có thể xuc ra khỏi cơ thể người ta thì dám cá hai tai của Quý Nhậm đã đầy khói bốc lên nghi ngút rồi. Cũng may lúc này, sáu thủ lĩnh cấp cao của gã lần lượt xuất hiện mới khiến gã dịu đi bực bội phần nào.
Quý Nhậm quyết định:
“Chúng ta phải tấn công Thiên giới sớm hơn dự định. Vào bên trong, ta sẽ triển khai kế hoạch cho các ngươi biết.”
Tiểu Bạch vừa đưa nhóm Trúc Chi trở về văn phòng thám tử. Lúc này, Tuấn Tú, Thiên Thanh và cả Thanh Lâm đều có mặt. Tuấn Tú vui vẻ ra mặt khi rút cuộc năm người đều trở về an toàn. Họ đã sợ đến phát điên khi nghĩ đến viễn cảnh họ bị giết sạch.
Trúc Chi để mặc cho Tuấn Tú ôm lấy mình một cái, để mặc cho Thanh Lâm xoay mình thành một vòng tròn (hơi chóng mặt), cũng để mặc cho Thiên Thanh vồ lấy xem xem mình có vết thương nào không. Cô chỉ đang nhìn chằm chằm Tiểu Bạch. Cô run giọng:
“Bây giờ không còn Quý Nhậm nữa, anh có thể lộ thân phận rồi đó, Huyết Yêu.”
Tiểu Bạch tươi cười nhìn cô. Nó búng ngón tay một cái, quả nhiên là Huyết Yêu hiện diện. Hắn lôi ra mấy ly trà đã chuẩn bị từ trước, rót ra cho mỗi người một ly rồi nói:
“Uống cái này tất cả sẽ cảm thấy sức khỏe trở nên dồi dào. Bốn người không nên mạo hiểm vào đó mới phải. Ta đã định thu thập vài tội chứng của Quý Nhậm rồi mới trở về đây.”
Trúc Chi tưởng mình sẽ vui khi hắn xuất hiện. Nhưng không, cô đang bắt đầu trở nên dữ tợn khi nghĩ đến việc Huyết Yêu giấu giếm hành tung của hắn với mọi người. Hắn giấu người khác thì được, chí ít cũng phải nói với cô và mọi người ở đây chứ. Họ cùng một phe và vào sinh ra tử bao nhiêu trận rồi. Vậy mà hắn chỉ thích hành động một mình mặc cho họ lo lắng thế nào. Không phải họ có quyền được biết chuyện hắn đang làm là gì sao? Cô lạnh lùng quăng vào mặt Huyết Yêu mấy câu:
“Xin hãy giải thích chuyện gì đang xảy ra. Tụi tôi có quyền được biết anh đang có kế hoạch gì đúng chứ? Hay anh vẫn muốn giữ bí mật về chuyện anh không hề bị giam giữ hả? Anh không biết chúng tôi đã lo lắng gần như phát điên hay sao? Anh không thấy quá đáng khi không nói rõ kế hoạch tào lao của anh ra sao? Tại sao Tiểu Bạch lại là anh, từ lúc nào anh đã là Tiểu Bạch? Mục đích của anh là gì. Nếu anh không nói ra bây giờ, tôi sẽ cho anh biết tay.”
Chẳng biết cô đang thất vọng vì điều gì nữa. Tiểu Bạch vẫn còn bình an và điều đó khiến cô được an ủi phần nào. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn hụt hẫng chút ít. Rõ ràng cô quá nhớ nhung đến Huyết Yêu, nên mới lầm tưởng. Bị treo lơ lửng giữa trời thật khó chịu vô cùng, nhưng cô không gấp gáp. Tiểu Bạch nhất định cứu được cô xuống dưới đất như cách mà nó đã cứu Linh Đàm thôi.
Từ lúc Tiểu Bạch xuất hiện, cô đã ngầm chắc rằng nó là người đã cứu Linh Đàm thoát khỏi đám dây leo kia. Một mình thân thể đầy vết thương của Linh Đàm không thể thoát nổi sợi dây đó. Ngay cả Vô Ảnh đầy thần lực mà vẫn bất lực trước pháp lực của Quý Nhậm cơ mà.
Quý Nhậm nhận ra người quen, người xuất hiện chính là tên nhóc bị giam trong mật đạo được canh chừng nghiêm ngặt. Gã không nghĩ ra nó đã thoát khỏi đó bằng cách nào, có thật sự tự nó thoát được hay nhờ người khác trợ giúp. Bởi vì nó là con người, mà con người không thể thoát ra mà không hề hấn gì hết như nó.
Quý Nhậm trầm ngâm một hồi, trong tiềm thức như vỡ lẽ cái gì đó. Lẽ nào tên nhóc Thanh Lâm cũng không phải người phàm ư? Ông từng chứng kiến người phàm có thân thủ phi phàm mà khí chất ngút trời như nó bao giờ chưa? Lẽ nào lão già Hoàng Ân bị Minh Nghĩa lừa bịp rồi. Rút cuộc thằng nhóc ấy không phải người có cơ thể hoàn hảo nào cả. Gã hơi căm phẫn khi biết mình bị lừa ngay từ đầu. Và cành chán ghét hơn khi biết đội quân của Huyết Yêu thực chất toàn những tên khó lường, dù tuổi còn rất nhỏ.
Vô Ảnh cũng nhìn về phía Tiểu Bạch, con bé không giống ngày thường: Đôi mắt sắc lạnh hơn và khí chất không giống Tiểu Bạch ngày thường. Sau đó, anh nhìn thấy Nhất Uy đang đứng bên cạnh Tiểu Bạch thì mừng rỡ. Linh Đàm cũng đứng thẳng lưng, vẫn vết thương chằng chịt, nhưng chưa chết. Thì ra, Tiểu Bạch nhân lúc Quý Nhậm lơ là mất cảnh giác đã cứu lấy Nhất Uy và Linh Đàm. Dù anh khó mà chấp nhận cái vẻ cao tay mà Tiểu Bạch biểu hiện lúc này. Từ khi nào mà nó trở thành một người giống như người đứng đầu bọn họ thế không biết.
Thanh Lâm chỉ búng ngón tay một cái (dĩ nhiên sức mạnh của Tiểu Bạch mà ra), Trúc Chi từ trên cao rơi mạnh xuống đất. Nó nhanh chóng phi người lên cao ôm lấy thân ảnh của cô. Nó mỉm cười với cô. Bàn tay ôm lấy eo của cô, ép thân thể cô ghì chặt vào thân thể nó đến mức cô cảm thấy ngứa ngáy khó chịu trong lòng. Năm ngón tay nhỏ xíu của cô bám víu trên ngực áo của nó và cô chắc chắn đã ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng trên chóp mũi khi khuôn mặt dí sát vào ngực nó.
Trúc Chi nuốt nước bọt, vô cùng hoang mang. Bởi vì trái tim của cô đột nhiên xao xuyến lạ thường, nó điên cuồng đập loạn. Chẳng phải đây là Tiểu Bạch trong bộ dạng của Thanh Lâm hay sao. Cớ sao trái tim của cô lại phản ứng dữ dội, cứ như đang trong vòng tay người mình thầm thương trộm nhớ bao lâu nay – Huyết Yêu.
“Chuyện gì vậy trời?” Trúc Chi thầm than. Đôi má bắt đầu ửng hồng như quả cà chua chín mộng. Mãi cho đến khi Tiểu Bạch thả cô xuống đất, trái tim mới đập trở lại nhịp đập bình thường.
Tiểu Bạch hỏi han:
“Không bị thương ở đâu chứ?”
Tuy có hơi luống cuống, mất tự nhiên một chút, nhưng Trúc Chi vẫn bình tĩnh trả lời:
“Chị không sao.”
Trúc Chi lén liếc mắt nhìn Thanh Lâm. Chất giọng của nó từ lúc nào lại trở nên trầm ấm mà lại giống Huyết Yêu như vậy. Không lẽ cô bị ảo tưởng đến phát rồ luôn rồi. Huyết Yêu bị giam trong thiên lao, làm sao đến đây kịp lúc được chứ. Nhưng không thể trách Trúc Chi được, bởi vì khuôn mặt Thanh Lâm sáng ngời lạ thường. Nụ cười trở nên rạng ngời hơn. Cô dám chắc thứ cảm xúc mãnh liệt lúc này không phải vì Thanh Lâm mà có đâu.
Tiểu Bạch không để ý ánh mắt đầy tình ý của Trúc Chi lắm. Nó đang bận rộn giải cứu Vô Ảnh. Cuối cùng anh cũng được giải thoát, mà lại được cứu trong tay một đứa nhóc nhỏ bé của mình, chịu nổi không. Dù vậy, anh vẫn lao về phía Tiểu Bạch tươi cười rất sâu. Hiển nhiên anh biết sức mạnh của Tiểu Bạch làm sao giải thoát được cho họ. Chắc là nó gặp may gì đó thôi.
Vô Ảnh chạy tới phụ Nhất Uy đỡ lấy Linh Đàm. Tiểu Bạch ra hiệu cho bốn người lại gần mình thêm một chút. Mặt Nhất Uy lúc này trông hơi nghiêm trọng lạ thường. Không lẽ thằng bé biết chuyện gì mà anh không biết ư? Có khi nào liên quan đến nguồn sức mạnh to lớn của Tiểu Bạch không đây.
Lúc này, Quý Nhậm đã không còn giữ được bình tĩnh cũng như cơn giận trong lòng. Thằng bé ấy đang lần lượt cứu hết tất cả đám người to gan xâm nhập trái phép trước mặt gã. Còn gã vẫn đang bận kinh ngạc về thằng nhóc. Gã phải làm gì đó đi chứ, đưa thể nào cứ đứng im nhìn chúng an toàn rời khỏi đây được. Gã phải hành động thôi, phải cho chúng biết gã mạnh ra sao. Gã bay lên cao, dùng không chiêu ám toán tất cả những tên gây rối đang đứng trước mặt gã. Không chiêu của gã mạnh đến mức khiến bầu trời trên cao xuất hiện sấm sét đùng đùng. Nó xé gió lao mạnh đến nơi Trúc Chi đang đứng.
Tiểu Bạch nhanh hơn gã gấp hai lần. Nó ôm lấy Trúc Chi, kéo cô tránh sang một bên. Nó một lần nữa dùng chiếc quạt màu bạc cản phá không chiêu của Quý Nhậm thành công, khiến mặt gã đen như than rồi. Nhìn mặt gã cau có, nó có vẻ vui ra mặt. Môi nhếch lên cười đầy ẩn ý.
Tiểu Bạch thu lại cánh quạt. Nó phê phẩy một cách đáng ghét. Quý Nhậm vừa nhìn đã biến người đứng trước mặt mình là ai. Điệu bộ này không phải tên đó thì là ai. Gã hằn học:
“Huyết Yêu.”
Quý Nhậm không ngờ chính mình lại nói trơn tru cái tên ấy. Dù gã đang khó hiểu Huyết Yêu làm sao có mặt tại nơi này dưới hình hài một thằng nhóc. Hay ngay từ đầu hắn đã vào nơi ở của gã? Từ khi nào thiên lao trở nên lỏng lẻo, canh một tên cũng không xong. Thiên tử để mặc cho Huyết Yêu ra ngoài dạo chơi hay sao đây?
Quý Nhậm không phải là người duy nhất kinh ngạc khi nhận ra Thanh Lâm là Huyết Yêu. Trúc Chi và Vô Ảnh tròn mắt ngó mặt Thanh Lâm như thể muốn nghe ra một lời nói thật từ nó. Rằng phải tự mình chứng nhận nó là Huyết Yêu.
Trúc Chi hơi chờ đợi câu trả lời từ Thanh Lâm, dù cô đã suy đoán được sơ sơ. Nhưng nó chỉ hờ hững đáp:
“Huyết Yêu của tụi này đang bị giam giữ trong thiên lao, đâu rãnh đến đây tham gia vui đùa cùng Quý Nhậm ngươi.”
Thanh Lâm vừa dứt lời đã trở lại hình dáng của Tiểu Bạch. Cánh quạt màu bạc trong tay cũng biến thành cây trâm màu ngọc bích. Rõ ràng Tiểu Bạch muốn dọa Quý Nhậm một chút khi biến một cây trâm tầm thường thành vũ khí mà chỉ có Huyết Yêu có được. Thông minh lắm.
Quý Nhậm không biết nên vui hay nên phát hỏa nữa. Người đến không phải Huyết Yêu thì có chút mừng, nhưng nhìn dáng vẻ ngoan cường của con bé gã lại có chút không cam lòng. Không ngờ sát khí của con bé này lại gần giống Huyết Yêu như vậy. Xem ra Huyết Yêu cái tên đó đúng là có dụng công đào tạo người tài. May mà Thanh Lâm không phải Huyết Yêu như gã tưởng tượng. Nếu thật là hắn, gã e rằng họ sẽ xảy ra một trận một mất một còn trước khi gã kịp thực hiện ý đồ của mình.
Trúc Chi biết Huyết Yêu đang nói dối Quý Nhậm, vì sao thì cô không rõ. Cô chỉ dám khẳng định Tiểu Bạch này đúng thật là Huyết Yêu mà thôi. Hắn từng nói với cô: Vũ khí bảo bối của hắn không thể làm giả được. Huống hồ khẩu khí của Tiểu Bạch quá lớn mật, không giống nó bình thường chút nào. Từ phản ứng trái tim của cô, cô càng chắc chắn hơn vì điều này. Cô không dám để lộ nửa điểm sơ hở, sợ rằng Quý Nhậm biết Huyết Yêu đang lừa dối mình. Đến lúc đó hắn sẽ gặp bất lợi. Vì suy cho cùng, Huyết Yêu phải bị giam giữ trên thiên lao mới đúng.
Một điều khiến cô càng chắc chắn hơn suy đoán trong đầu mình: Thái độ dửng dưng của Linh Đàm khi gặp cô con gái thân yêu của mình. Dù gã chưa từng nhìn thấy con bé, nhưng chí ít gã cũng biết con bé ở đây. Gã phải hạnh phúc mới phải, đằng này chỉ có an tĩnh. Có lẽ Linh Đàm cũng linh cảm người trước mặt không phải Tiểu Bạch thật sự. Còn Nhất Uy dĩ nhiên được Huyết Yêu cứu trước đó đã biết hắn rồi chăng.
Tiểu Bạch trào phúng nói trước mặt Quý Nhậm:
“Từ đâu, người tiến vào nơi này đã không phải người ông muốn tìm rồi. Bây giờ, xin phép cho tụi này lui xuống nhé.”
Quý Nhậm còn chưa kịp phản ứng gì nhóm người Trúc Chi đã biến mất khỏi tầm mắt của gã. Gã điên máu muốn thiêu rụi tất cả nơi này. Gã vẫn còn chưa kịp bắt chúng trả giá cho tội trạng của chúng kia mà.
“Cả đời này đây là người thứ hai khiến ta ăn một cục tức quá lớn như vầy.”
Nếu khói có thể xuc ra khỏi cơ thể người ta thì dám cá hai tai của Quý Nhậm đã đầy khói bốc lên nghi ngút rồi. Cũng may lúc này, sáu thủ lĩnh cấp cao của gã lần lượt xuất hiện mới khiến gã dịu đi bực bội phần nào.
Quý Nhậm quyết định:
“Chúng ta phải tấn công Thiên giới sớm hơn dự định. Vào bên trong, ta sẽ triển khai kế hoạch cho các ngươi biết.”
Tiểu Bạch vừa đưa nhóm Trúc Chi trở về văn phòng thám tử. Lúc này, Tuấn Tú, Thiên Thanh và cả Thanh Lâm đều có mặt. Tuấn Tú vui vẻ ra mặt khi rút cuộc năm người đều trở về an toàn. Họ đã sợ đến phát điên khi nghĩ đến viễn cảnh họ bị giết sạch.
Trúc Chi để mặc cho Tuấn Tú ôm lấy mình một cái, để mặc cho Thanh Lâm xoay mình thành một vòng tròn (hơi chóng mặt), cũng để mặc cho Thiên Thanh vồ lấy xem xem mình có vết thương nào không. Cô chỉ đang nhìn chằm chằm Tiểu Bạch. Cô run giọng:
“Bây giờ không còn Quý Nhậm nữa, anh có thể lộ thân phận rồi đó, Huyết Yêu.”
Tiểu Bạch tươi cười nhìn cô. Nó búng ngón tay một cái, quả nhiên là Huyết Yêu hiện diện. Hắn lôi ra mấy ly trà đã chuẩn bị từ trước, rót ra cho mỗi người một ly rồi nói:
“Uống cái này tất cả sẽ cảm thấy sức khỏe trở nên dồi dào. Bốn người không nên mạo hiểm vào đó mới phải. Ta đã định thu thập vài tội chứng của Quý Nhậm rồi mới trở về đây.”
Trúc Chi tưởng mình sẽ vui khi hắn xuất hiện. Nhưng không, cô đang bắt đầu trở nên dữ tợn khi nghĩ đến việc Huyết Yêu giấu giếm hành tung của hắn với mọi người. Hắn giấu người khác thì được, chí ít cũng phải nói với cô và mọi người ở đây chứ. Họ cùng một phe và vào sinh ra tử bao nhiêu trận rồi. Vậy mà hắn chỉ thích hành động một mình mặc cho họ lo lắng thế nào. Không phải họ có quyền được biết chuyện hắn đang làm là gì sao? Cô lạnh lùng quăng vào mặt Huyết Yêu mấy câu:
“Xin hãy giải thích chuyện gì đang xảy ra. Tụi tôi có quyền được biết anh đang có kế hoạch gì đúng chứ? Hay anh vẫn muốn giữ bí mật về chuyện anh không hề bị giam giữ hả? Anh không biết chúng tôi đã lo lắng gần như phát điên hay sao? Anh không thấy quá đáng khi không nói rõ kế hoạch tào lao của anh ra sao? Tại sao Tiểu Bạch lại là anh, từ lúc nào anh đã là Tiểu Bạch? Mục đích của anh là gì. Nếu anh không nói ra bây giờ, tôi sẽ cho anh biết tay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.