Chương 229: Nô Tử
Muội Nương
12/06/2021
Thiên Thanh hoàn toàn tin tưởng Trúc Chi có thể làm tốt. Anh tuyệt đối không nghi ngờ năng lực làm việc của cô. Từ vụ án của Mai, cô đã có những suy luận đi vào lòng người. Cô giúp anh cứu được tính mạng của Mẫn và bắt được hung thủ. Lần này cũng vậy, anh hy vọng họ một lần nữa khám phá những bí mật tăm tối của vụ án giết chết Kim Liên và đưa hung thủ ra chịu tội trước pháp luật.
Có một câu hỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng của Thiên Thanh từ tối qua. Không chỉ mỗi Thanh Lâm tò mò, ngay cả anh cũng có một chút khó hiểu chờ Trúc Chi giải đáp. Anh không chần chờ mà hỏi ngay, trước khi tạm biệt cô và Nhất Uy:
“Vậy em thật sự muốn tìm hiểu theo kiểu nam nữ với Nam Phương ư?”
Trúc Chi bật cười, cứ như vừa nghe được một câu truyện cười vô cùng hay ho nào đấy. Cô quẹt nước mắt nói với Thiên Thanh:
“Cuối tuần em có hẹn với Nam Phương ra ngoài chơi một chuyến.”
Thiên Thanh càng cảm thấy mơ hồ hơn, câu trả lời như vậy rút cuộc có phải là đang hẹn hò hay không đây.
“Em sẽ không hẹn hò với nghi phạm, anh yên tâm đi.”
Thiên Thanh thở phào nhẹ nhõm. Anh tin Trúc Chi biết mình đang làm gì, anh sẽ không đào sâu vào chuyện riêng của cô nữa. Chuyện tiếp cận Nam Phương, hẳn là cô có mục đích nào đó liên quan đến vụ án. Anh chào tạm biệt cả hai rồi trở lại vào bên trong văn phòng.
Lúc này, tiếng điện thoại của anh cũng đồng thời vang lên. Người gọi tới là Thanh Lâm. Nó muốn biết hai người bạn đã thu thập được tin gì từ Thiên Thanh. Anh lập tức cho Thanh Lâm một trận vì cái tội giận hờn vu vơ của nó. Một người không kiểm soát được cảm xúc sao có thể trở thành một cảnh sát tốt như mơ ước của nó.
Trúc Chi trở về nhà, vẫn chưa thể đến bệnh viện ngay, cô muốn đợi buổi chiều tối nay. Cô phải chuẩn bị thật kỹ càng mới đến đó được. Tiểu Bạch lúc nào cũng ngồi chờ Trúc Chi về nhà. Nó đang lo vì hôm nay cô về trễ hơn mọi ngày. Vừa thấy Trúc Chi và Nhất Uy, nó đã nhảy cẫng lên vui sướng.
“Anh Tú đang đợi chị nảy giờ.”
Tiểu Bạch chỉ vào bên trong nhà bếp. Trúc Chi mừng rõ thò đầu vào bên trong xem thử. Đóng là Tuấn Tú đang đứng bên trong và nấu ăn. Mùi thức ăn hòa lẫn vào không khí, bay vào mũi của cô, khiến cô khó lòng mà cưỡng lại cái bụng đang réo lên vì thèm thuồng (Trúc Chi và Nhất Uy đã ăn trưa tại văn phòng).
Trúc Chi chạy vào bên trong reo mừng:
“Anh tới lâu chưa?”
“Đã một tiếng đồng hồ.”, Tuấn Tú mỉm cười một cái, rồi ra hiệu cho Nhất Uy và Tiểu Bạch vào phụ dọn đồ ăn ra.
Nhất Uy đã lâu rồi không thử mùi vị đồ ăn mà Tuấn Tú hay lăm, cậu cũng phấn khích như Trúc Chi, muốn nhanh nhanh lắp đầy cái bụng, dù cậu vẫn chưa thấy đói.
Mọi người vừa ngồi vào bàn, Huyết Yêu cũng vừa hay về tới. Tiểu Bạch đã nhắn cho hắn về sự có mặt của Tuấn Tú và bửa cơm gia đình mà hắn đã rất nhớ nhung. Hắn không mong gì hơn khi một lần nữa cùng mọi người ăn một bửa cơm thân mật.
Vô Ảnh cũng xuất hiện bên trong nhà của Trúc Chi, theo sau Huyết Yêu. Anh nháy mắt coi như thay lời chào hỏi đến mọi ngươi, không quên giả điệu bộ nhúng nhảy theo một điệu nhạc nào đó. Anh kéo Trúc Chi ôm một cái thâm tình. Anh nói với Trúc Chi:
“Lâu rồi mới gặp. Hôm trong bệnh viện, chúng ta không có cơ hội nói chuyện nhiều.”
Trúc Chi không ngờ được gặp Vô Ảnh sớm như vậy. Theo như lời của anh đã nhấn mạnh trong bệnh viện rằng:
“Anh đang bận vài vụ chưa thể xuất hiện rồi đi học được. Có một số việc Huyết Yêu giao cho anh giải quyết, trước khi trở lại cuộc sống một thằng nhóc lêu lổng.”
Trúc Chi không nghĩ rằng Hiếu Minh là một đứa trẻ lêu lổng như Vô Ảnh đánh giá. Nhưng cô không cố hỏi vụ việc khiến anh bận rộn là gì. Dường như Vô Ảnh cũng thầm cảm ơn khi cô không hỏi tới. Anh ngồi xuống ghế, đập lên vai Tuấn Tú coi như màn chào hỏi, rồi đưa ly nước cho Nhất Uy.
Một lần nữa đội quân ngày trước hợp mặt đông đủ, chỉ thiếu vắng Thanh Lâm. Tự nhiên, cảm giác ấm áp trước đây ùa về khiến Trúc Chi hạnh phúc, suýt nữa không kiềm được nước mắt.
Trúc Chi không muốn không khí của họ trở nên ngột ngạt vì cảm xúc của mình. Cô trở nên vui vẻ hơn. Cô nói với Tuấn Tú:
“Em còn đang tính hỏi anh sao nấu nhiều món như thế.”
“Sẵn dịp mọi người tụ hợp luôn cho vui.”, Tuấn Tú đẩy phần cơm của Trúc Chi sang cho cô, anh nói tiếp, “Dạo gần đây có chuyện gì vui không?”
Trúc Chi hăm hở kể vụ án của Kim Liên cho Tuấn Tú nghe. Cô kể hết tất cả mọi chuyện mà cô biết, không bỏ sót chi tiết của Ái My và dự định đến thăm bệnh của mình.
Tuấn Tú buông đũa xuống, anh trầm mặt:
“Ái My này anh có nghe qua. Nguyễn Thị Ái My, đã nằm viện năm năm rồi. Bạn nữ này gây ấn tượng bên khoa thần kinh, bạn của anh đang theo học, nó có kể cho anh về cô ấy. Nghe đâu, hằng đêm, cô bé đó vẫn la ó bảo rằng mình đã nhìn thấy ma. Ái My đó còn kêu gào mọi người giúp đỡ nữa. Nhưng gần đây, cô bé đó đã không còn la làng về con ma đó nữa, mà cứ điên điên khùng khùng trong phòng bệnh, bên khoa thần kinh trong bệnh viện. Mãi không thấy dấu hiệu hồi phục.”
Huyết Yêu nói:
“Cô muốn đến đó xem thử có ma cỏ gì không ư?”
Trúc Chi gật đầu:
“Ái My có thể là nhân chứng duy nhất ra làm chứng về việc tên Nam Phương đó không có chứng cứ ngoại phạm. Hung khí chắc chắn đã bị tiêu hủy, khả năng tìm được hung khí không khác gì việc mò kim đáy biển. Việc Ái My đột nhiên phát điên rất kỳ lạ, tui phải đến đó chứng thực mớ được.”
Vô Ảnh lo ngại:
“Nếu hắn là một tên nguy hiểm như vậy, em việc gì tiếp cận, rồi hẹn hò với hắn làm gì?”
Trúc Chi nhe răng cười:
“Muốn hắn biết cảm giác bị người mình yêu đâm sau lưng ra sao.”
Tuấn Tú lắc đầu, nói đùa:
“Em gái của tui bây giờ còn sài chiêu mỹ nhân kế này nữa. Thằng ấy chắc tới số rồi.”
Vô Ảnh vẫn còn lo lắng, Nhất Uy thấy thế liền nói:
“Em sẽ âm thầm đi theo họ mà, anh đừng lo.”
Vô Ảnh coi bộ đã an tâm phần nào. Họ đã cùng nhau ăn trưa và trò chuyện vui vẻ thêm một hồi mới chia tay nhau, hẹn một ngày khác lại gặp nhau đông đủ tại nhà Tuấn Tú. Vì không muốn hàng xóm biết nhiều người đến nhà Trúc Chi, Vô Ảnh cầm tay của Tuấn Tú và biến mất ngay trong nhà.
Huyết Yêu nói:
“Tối nay, ta sẽ quay lại gặp cô sau.”
Trúc Chi gật đầu, nhìn Huyết Yêu biến mất trong tầm mắt. Chỉ còn lại Nhất Uy và Tiểu Bạch ở bên cạnh. Lúc này, Trúc Chi mới để ý: Tiểu Bạch không còn là cô nhóc tỳ đáng yêu cao chỉ đến vai của mình như trước, nó cao hơn cả cô một cái đầu (dù đang trong thân thể của chính nó, chứ không phải dáng vẻ người mẹ mà nó đóng giả). Cô ngạc nhiên hỏi:
“Em đã cao lên rồi ư?”
“Tính ra số tuổi em còn hơn cả tuổi chị nữa kìa. Tại trước đây em bé tý, nên mới xưng hô vậy thôi. Giờ em là thiếu nữ rồi nhé.”
Trúc Chi cũng vừa mới nhớ ra Tiểu Bạch là một linh vật của rừng sâu, kiểu như một thần rừng, đã sống trước cô cả mấy trăm năm, dưới hình hài một đứa trẻ. Nó cũng là đứa con thất lạc của Linh Đàm. Cô phải xưng hô “chị - em” với một người lớn tuổi hơn cả mình, thật không biết có thất lễ lắm không.
Tiểu Bạch cười nói:
“Tâm hồn em còn bé lắm, mình cứ xưng hô như trước. Chị không cần cảm thấy ngại ngùng.”
Trúc Chi bật cười, ngau cả Nhất Uy cũng bật cười theo cô. Tiểu Bạch lý nhí gãi đầu gãi tai loạn xạ.
Chiều tối, Trúc Chi đến bệnh viện một mình, dù Nhất Uy đã nằng nặc đòi theo, cũng không khiến cô đổi ý. Việc đi cùng với Nhất Uy khiến nhiều người để ý, không phải chỉ vì nhan sắc ma mị của cậu, mà còn vì cô muốn một mình đến đó gặp Ái My với dáng vẻ của một cô bé yếu ớt. Như vậy, kẻ thù sẽ bớt cảnh giác hơn là cô đi cùng với một anh chàng điềm đạm và trông nguy hiểm như cậu.
Trúc Chi đã lấy thông tin phòng bệnh chổ Thiên Thanh. Cô cũng được sự đồng ý của gia đình đến đây thăm Ái My. Dãy hành lang của khoa thần kinh – tâm thần nằm tách biệt với những khoa khác. Trúc Chi phải đi qua rất nhiều hành lang mới đến được phòng bệnh của Ái My.
Trúc Chi đứng ngay cửa ra vào, hướng mắt vào giường bệnh – nơi Ái My đang nằm. Cô thấy cô nàng trông hốc hác, rất gầy, tóc tai rối xù, đôi mắt đờ đẫn (hơi có chút sợ sệt) nhìn vào một khoảng không của bức tường đối diện với mình, miệng ú ớ những tiếng thì thầm không thể nghe rõ.
Ái My ôm đôi chân, co ro trên giường bệnh. Y tá tớ bên cạnh Trúc Chi nói nhỏ:
“Ban ngày cô bé rất bình thường. Chỉ có ban đêm là bắt đầu la hét um sùm. Em thăm bệnh thì thăm nhanh một chút. Lát nữa, chị phải tiêm thuốc an thần cho em ấy.”
Trúc Chi đồng ý:
“Dạ. Em sẽ nói rất nhanh thôi.”
“Một kẻ điên thì hiểu em nói gì cơ chứ?”, y tá vẫn không hiểu sao cô lại tới thăm Ái My. Trước giờ, chưa có một người bạn nào vào đây thăm cô ấy cả. Nói rồi, y tá rời đi.
Ái My vẫn ngồi đó, lắc lư cái đầu một cách ngờ nghệch, coi như không nhìn thấy sự hiện diện của Trúc Chi. Trúc Chi không lấy làm phiền lòng, cô nhấc gót chân vào bên trong phòng bệnh. Cô kéo ghế ngồi xuống bênh cạnh Ái My nói một câu:
“Nam Phương đã trở về Việt Nam.”
Trúc Chi lặng lẽ quan sát biểu hiện của Ái My. Cô thấy đồng tử của cô ấy co giãn, cơ thể run lên, đôi tay càng ghì chặt đôi chân của mình hơn, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.
Trúc Chi nhìn theo phát hiện một linh hồn trắng tinh, trong suốt, trông không giống hồn ma lắm, nó giống một làn khói hơn, chỉ có cái đầu giống con người, còn phần thân thể là một làn khói không hơn không kém. Đây là thứ mà lần đầu Trúc Chi nhìn thấy.
Làn khói hay linh hồn kia không phải hồn ma của Kim Liên hay của bất cứ người nào. Nó là một sinh vật bóng đêm. Trúc Chi đang cố nhớ xem có một sinh vật nào trông kỳ dị như thế hay không.
Sinh vật ma quái cũng vừa nhận ra sự hiện diện của một người nữa, không phải người thân của Ái My, bên trong căn phòng. Và cô vừa thốt ra một cái tên hơi quen – Nam Phương. Nó bắt đầu chú ý đến cô hơn, vẫn đưa mắt canh chừng Ái My.
Trúc Chi biết nó là thứ gì. Nó được mệnh danh là “Nô Tử”, một sinh vật chết chóc thích làm nô bộc cho một ác nhân một cách cuồng điên. Nó bị thu hút bởi những tên sát nhân máu lạnh và sẽ nhận sự sai khiến của họ. Nó tự tìm đến tên sát nhân, tự đầu cơ cho người đó, cũng tự giao nộp mạng sống của nó cho chủ nhân vừa được chọn. Nó bắt buộc phải làm tất cả những điều chủ nhân sai khiến và không được bất tuân.
Nô Tử trước đây cũng là con người, một con người độc ác. Một người phạm nhiều tội ác đến mức linh hồn vỡ tan thành từng mảnh và không thể trở thành một con ma bình thường. Nó trở thành Nô Tử và sống vật vờ trên thế gian, tìm kiếm chủ nhân và nhận sự sai khiến của họ. Nếu không chọn được chủ nhân và làm theo mệnh lệnh, nó sẽ nhận cái kết thê thảm. Sức mạnh của nó phụ thuộc vài trí tưởng tượng của chủ nhân,mặc dù bản thân nó cũng rất mạnh.
Nó hút nguyên khí của con người để sinh tồn, uống cả máu của chủ nhân để sinh tồn. Nó chỉ được giải thoát khi hoàn thành nhiệm vụ được giao và sau đó sẽ phải tìm tới chủ nhân mới. Dòng tuần hoàn cứ thể lặp đi lặp lại đến khi nào linh hồn nó trở nên nguyên vẹn như linh hồn ác quỷ mới thôi.
Trúc Chi đoán tội ác của Nam Phương khiến nó bị mê hoặc, một chàng trai giết người không ghê tay, lại còn đẹp trai, phong độ. Dĩ nhiên, cô cũng hình dung sơ sơ việc mà Nam Phương giao cho nó làm. Hẳn là gã đã bắt nó canh chừng Ái My.
Trúc Chi thu ánh mắt, vờ như không nhìn thấy Nô Tử, cũng vờ không nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô của nó. Nó đã sà xuống đứng ngay cạnh cô, kéo một nụ cười ma quái, dưới thân thể làn khói bắt đầu mộc ra đầy những cánh tay màu trắng như tuyết, luồng chúng quấn quanh cổ của cô.
Có một câu hỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng của Thiên Thanh từ tối qua. Không chỉ mỗi Thanh Lâm tò mò, ngay cả anh cũng có một chút khó hiểu chờ Trúc Chi giải đáp. Anh không chần chờ mà hỏi ngay, trước khi tạm biệt cô và Nhất Uy:
“Vậy em thật sự muốn tìm hiểu theo kiểu nam nữ với Nam Phương ư?”
Trúc Chi bật cười, cứ như vừa nghe được một câu truyện cười vô cùng hay ho nào đấy. Cô quẹt nước mắt nói với Thiên Thanh:
“Cuối tuần em có hẹn với Nam Phương ra ngoài chơi một chuyến.”
Thiên Thanh càng cảm thấy mơ hồ hơn, câu trả lời như vậy rút cuộc có phải là đang hẹn hò hay không đây.
“Em sẽ không hẹn hò với nghi phạm, anh yên tâm đi.”
Thiên Thanh thở phào nhẹ nhõm. Anh tin Trúc Chi biết mình đang làm gì, anh sẽ không đào sâu vào chuyện riêng của cô nữa. Chuyện tiếp cận Nam Phương, hẳn là cô có mục đích nào đó liên quan đến vụ án. Anh chào tạm biệt cả hai rồi trở lại vào bên trong văn phòng.
Lúc này, tiếng điện thoại của anh cũng đồng thời vang lên. Người gọi tới là Thanh Lâm. Nó muốn biết hai người bạn đã thu thập được tin gì từ Thiên Thanh. Anh lập tức cho Thanh Lâm một trận vì cái tội giận hờn vu vơ của nó. Một người không kiểm soát được cảm xúc sao có thể trở thành một cảnh sát tốt như mơ ước của nó.
Trúc Chi trở về nhà, vẫn chưa thể đến bệnh viện ngay, cô muốn đợi buổi chiều tối nay. Cô phải chuẩn bị thật kỹ càng mới đến đó được. Tiểu Bạch lúc nào cũng ngồi chờ Trúc Chi về nhà. Nó đang lo vì hôm nay cô về trễ hơn mọi ngày. Vừa thấy Trúc Chi và Nhất Uy, nó đã nhảy cẫng lên vui sướng.
“Anh Tú đang đợi chị nảy giờ.”
Tiểu Bạch chỉ vào bên trong nhà bếp. Trúc Chi mừng rõ thò đầu vào bên trong xem thử. Đóng là Tuấn Tú đang đứng bên trong và nấu ăn. Mùi thức ăn hòa lẫn vào không khí, bay vào mũi của cô, khiến cô khó lòng mà cưỡng lại cái bụng đang réo lên vì thèm thuồng (Trúc Chi và Nhất Uy đã ăn trưa tại văn phòng).
Trúc Chi chạy vào bên trong reo mừng:
“Anh tới lâu chưa?”
“Đã một tiếng đồng hồ.”, Tuấn Tú mỉm cười một cái, rồi ra hiệu cho Nhất Uy và Tiểu Bạch vào phụ dọn đồ ăn ra.
Nhất Uy đã lâu rồi không thử mùi vị đồ ăn mà Tuấn Tú hay lăm, cậu cũng phấn khích như Trúc Chi, muốn nhanh nhanh lắp đầy cái bụng, dù cậu vẫn chưa thấy đói.
Mọi người vừa ngồi vào bàn, Huyết Yêu cũng vừa hay về tới. Tiểu Bạch đã nhắn cho hắn về sự có mặt của Tuấn Tú và bửa cơm gia đình mà hắn đã rất nhớ nhung. Hắn không mong gì hơn khi một lần nữa cùng mọi người ăn một bửa cơm thân mật.
Vô Ảnh cũng xuất hiện bên trong nhà của Trúc Chi, theo sau Huyết Yêu. Anh nháy mắt coi như thay lời chào hỏi đến mọi ngươi, không quên giả điệu bộ nhúng nhảy theo một điệu nhạc nào đó. Anh kéo Trúc Chi ôm một cái thâm tình. Anh nói với Trúc Chi:
“Lâu rồi mới gặp. Hôm trong bệnh viện, chúng ta không có cơ hội nói chuyện nhiều.”
Trúc Chi không ngờ được gặp Vô Ảnh sớm như vậy. Theo như lời của anh đã nhấn mạnh trong bệnh viện rằng:
“Anh đang bận vài vụ chưa thể xuất hiện rồi đi học được. Có một số việc Huyết Yêu giao cho anh giải quyết, trước khi trở lại cuộc sống một thằng nhóc lêu lổng.”
Trúc Chi không nghĩ rằng Hiếu Minh là một đứa trẻ lêu lổng như Vô Ảnh đánh giá. Nhưng cô không cố hỏi vụ việc khiến anh bận rộn là gì. Dường như Vô Ảnh cũng thầm cảm ơn khi cô không hỏi tới. Anh ngồi xuống ghế, đập lên vai Tuấn Tú coi như màn chào hỏi, rồi đưa ly nước cho Nhất Uy.
Một lần nữa đội quân ngày trước hợp mặt đông đủ, chỉ thiếu vắng Thanh Lâm. Tự nhiên, cảm giác ấm áp trước đây ùa về khiến Trúc Chi hạnh phúc, suýt nữa không kiềm được nước mắt.
Trúc Chi không muốn không khí của họ trở nên ngột ngạt vì cảm xúc của mình. Cô trở nên vui vẻ hơn. Cô nói với Tuấn Tú:
“Em còn đang tính hỏi anh sao nấu nhiều món như thế.”
“Sẵn dịp mọi người tụ hợp luôn cho vui.”, Tuấn Tú đẩy phần cơm của Trúc Chi sang cho cô, anh nói tiếp, “Dạo gần đây có chuyện gì vui không?”
Trúc Chi hăm hở kể vụ án của Kim Liên cho Tuấn Tú nghe. Cô kể hết tất cả mọi chuyện mà cô biết, không bỏ sót chi tiết của Ái My và dự định đến thăm bệnh của mình.
Tuấn Tú buông đũa xuống, anh trầm mặt:
“Ái My này anh có nghe qua. Nguyễn Thị Ái My, đã nằm viện năm năm rồi. Bạn nữ này gây ấn tượng bên khoa thần kinh, bạn của anh đang theo học, nó có kể cho anh về cô ấy. Nghe đâu, hằng đêm, cô bé đó vẫn la ó bảo rằng mình đã nhìn thấy ma. Ái My đó còn kêu gào mọi người giúp đỡ nữa. Nhưng gần đây, cô bé đó đã không còn la làng về con ma đó nữa, mà cứ điên điên khùng khùng trong phòng bệnh, bên khoa thần kinh trong bệnh viện. Mãi không thấy dấu hiệu hồi phục.”
Huyết Yêu nói:
“Cô muốn đến đó xem thử có ma cỏ gì không ư?”
Trúc Chi gật đầu:
“Ái My có thể là nhân chứng duy nhất ra làm chứng về việc tên Nam Phương đó không có chứng cứ ngoại phạm. Hung khí chắc chắn đã bị tiêu hủy, khả năng tìm được hung khí không khác gì việc mò kim đáy biển. Việc Ái My đột nhiên phát điên rất kỳ lạ, tui phải đến đó chứng thực mớ được.”
Vô Ảnh lo ngại:
“Nếu hắn là một tên nguy hiểm như vậy, em việc gì tiếp cận, rồi hẹn hò với hắn làm gì?”
Trúc Chi nhe răng cười:
“Muốn hắn biết cảm giác bị người mình yêu đâm sau lưng ra sao.”
Tuấn Tú lắc đầu, nói đùa:
“Em gái của tui bây giờ còn sài chiêu mỹ nhân kế này nữa. Thằng ấy chắc tới số rồi.”
Vô Ảnh vẫn còn lo lắng, Nhất Uy thấy thế liền nói:
“Em sẽ âm thầm đi theo họ mà, anh đừng lo.”
Vô Ảnh coi bộ đã an tâm phần nào. Họ đã cùng nhau ăn trưa và trò chuyện vui vẻ thêm một hồi mới chia tay nhau, hẹn một ngày khác lại gặp nhau đông đủ tại nhà Tuấn Tú. Vì không muốn hàng xóm biết nhiều người đến nhà Trúc Chi, Vô Ảnh cầm tay của Tuấn Tú và biến mất ngay trong nhà.
Huyết Yêu nói:
“Tối nay, ta sẽ quay lại gặp cô sau.”
Trúc Chi gật đầu, nhìn Huyết Yêu biến mất trong tầm mắt. Chỉ còn lại Nhất Uy và Tiểu Bạch ở bên cạnh. Lúc này, Trúc Chi mới để ý: Tiểu Bạch không còn là cô nhóc tỳ đáng yêu cao chỉ đến vai của mình như trước, nó cao hơn cả cô một cái đầu (dù đang trong thân thể của chính nó, chứ không phải dáng vẻ người mẹ mà nó đóng giả). Cô ngạc nhiên hỏi:
“Em đã cao lên rồi ư?”
“Tính ra số tuổi em còn hơn cả tuổi chị nữa kìa. Tại trước đây em bé tý, nên mới xưng hô vậy thôi. Giờ em là thiếu nữ rồi nhé.”
Trúc Chi cũng vừa mới nhớ ra Tiểu Bạch là một linh vật của rừng sâu, kiểu như một thần rừng, đã sống trước cô cả mấy trăm năm, dưới hình hài một đứa trẻ. Nó cũng là đứa con thất lạc của Linh Đàm. Cô phải xưng hô “chị - em” với một người lớn tuổi hơn cả mình, thật không biết có thất lễ lắm không.
Tiểu Bạch cười nói:
“Tâm hồn em còn bé lắm, mình cứ xưng hô như trước. Chị không cần cảm thấy ngại ngùng.”
Trúc Chi bật cười, ngau cả Nhất Uy cũng bật cười theo cô. Tiểu Bạch lý nhí gãi đầu gãi tai loạn xạ.
Chiều tối, Trúc Chi đến bệnh viện một mình, dù Nhất Uy đã nằng nặc đòi theo, cũng không khiến cô đổi ý. Việc đi cùng với Nhất Uy khiến nhiều người để ý, không phải chỉ vì nhan sắc ma mị của cậu, mà còn vì cô muốn một mình đến đó gặp Ái My với dáng vẻ của một cô bé yếu ớt. Như vậy, kẻ thù sẽ bớt cảnh giác hơn là cô đi cùng với một anh chàng điềm đạm và trông nguy hiểm như cậu.
Trúc Chi đã lấy thông tin phòng bệnh chổ Thiên Thanh. Cô cũng được sự đồng ý của gia đình đến đây thăm Ái My. Dãy hành lang của khoa thần kinh – tâm thần nằm tách biệt với những khoa khác. Trúc Chi phải đi qua rất nhiều hành lang mới đến được phòng bệnh của Ái My.
Trúc Chi đứng ngay cửa ra vào, hướng mắt vào giường bệnh – nơi Ái My đang nằm. Cô thấy cô nàng trông hốc hác, rất gầy, tóc tai rối xù, đôi mắt đờ đẫn (hơi có chút sợ sệt) nhìn vào một khoảng không của bức tường đối diện với mình, miệng ú ớ những tiếng thì thầm không thể nghe rõ.
Ái My ôm đôi chân, co ro trên giường bệnh. Y tá tớ bên cạnh Trúc Chi nói nhỏ:
“Ban ngày cô bé rất bình thường. Chỉ có ban đêm là bắt đầu la hét um sùm. Em thăm bệnh thì thăm nhanh một chút. Lát nữa, chị phải tiêm thuốc an thần cho em ấy.”
Trúc Chi đồng ý:
“Dạ. Em sẽ nói rất nhanh thôi.”
“Một kẻ điên thì hiểu em nói gì cơ chứ?”, y tá vẫn không hiểu sao cô lại tới thăm Ái My. Trước giờ, chưa có một người bạn nào vào đây thăm cô ấy cả. Nói rồi, y tá rời đi.
Ái My vẫn ngồi đó, lắc lư cái đầu một cách ngờ nghệch, coi như không nhìn thấy sự hiện diện của Trúc Chi. Trúc Chi không lấy làm phiền lòng, cô nhấc gót chân vào bên trong phòng bệnh. Cô kéo ghế ngồi xuống bênh cạnh Ái My nói một câu:
“Nam Phương đã trở về Việt Nam.”
Trúc Chi lặng lẽ quan sát biểu hiện của Ái My. Cô thấy đồng tử của cô ấy co giãn, cơ thể run lên, đôi tay càng ghì chặt đôi chân của mình hơn, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.
Trúc Chi nhìn theo phát hiện một linh hồn trắng tinh, trong suốt, trông không giống hồn ma lắm, nó giống một làn khói hơn, chỉ có cái đầu giống con người, còn phần thân thể là một làn khói không hơn không kém. Đây là thứ mà lần đầu Trúc Chi nhìn thấy.
Làn khói hay linh hồn kia không phải hồn ma của Kim Liên hay của bất cứ người nào. Nó là một sinh vật bóng đêm. Trúc Chi đang cố nhớ xem có một sinh vật nào trông kỳ dị như thế hay không.
Sinh vật ma quái cũng vừa nhận ra sự hiện diện của một người nữa, không phải người thân của Ái My, bên trong căn phòng. Và cô vừa thốt ra một cái tên hơi quen – Nam Phương. Nó bắt đầu chú ý đến cô hơn, vẫn đưa mắt canh chừng Ái My.
Trúc Chi biết nó là thứ gì. Nó được mệnh danh là “Nô Tử”, một sinh vật chết chóc thích làm nô bộc cho một ác nhân một cách cuồng điên. Nó bị thu hút bởi những tên sát nhân máu lạnh và sẽ nhận sự sai khiến của họ. Nó tự tìm đến tên sát nhân, tự đầu cơ cho người đó, cũng tự giao nộp mạng sống của nó cho chủ nhân vừa được chọn. Nó bắt buộc phải làm tất cả những điều chủ nhân sai khiến và không được bất tuân.
Nô Tử trước đây cũng là con người, một con người độc ác. Một người phạm nhiều tội ác đến mức linh hồn vỡ tan thành từng mảnh và không thể trở thành một con ma bình thường. Nó trở thành Nô Tử và sống vật vờ trên thế gian, tìm kiếm chủ nhân và nhận sự sai khiến của họ. Nếu không chọn được chủ nhân và làm theo mệnh lệnh, nó sẽ nhận cái kết thê thảm. Sức mạnh của nó phụ thuộc vài trí tưởng tượng của chủ nhân,mặc dù bản thân nó cũng rất mạnh.
Nó hút nguyên khí của con người để sinh tồn, uống cả máu của chủ nhân để sinh tồn. Nó chỉ được giải thoát khi hoàn thành nhiệm vụ được giao và sau đó sẽ phải tìm tới chủ nhân mới. Dòng tuần hoàn cứ thể lặp đi lặp lại đến khi nào linh hồn nó trở nên nguyên vẹn như linh hồn ác quỷ mới thôi.
Trúc Chi đoán tội ác của Nam Phương khiến nó bị mê hoặc, một chàng trai giết người không ghê tay, lại còn đẹp trai, phong độ. Dĩ nhiên, cô cũng hình dung sơ sơ việc mà Nam Phương giao cho nó làm. Hẳn là gã đã bắt nó canh chừng Ái My.
Trúc Chi thu ánh mắt, vờ như không nhìn thấy Nô Tử, cũng vờ không nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô của nó. Nó đã sà xuống đứng ngay cạnh cô, kéo một nụ cười ma quái, dưới thân thể làn khói bắt đầu mộc ra đầy những cánh tay màu trắng như tuyết, luồng chúng quấn quanh cổ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.