Chương 349: Nỗi Thống Khổ Của Quỷ Vương
Muội Nương
18/04/2022
Ả nghe trong giọng Trúc Chi có vài tia lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại không hề chứa một tia ghét bỏ nào khi nói đến việc: Cô ghét Huyết Yêu. Ả thuộc hạ cúi thấp người đến mức Trúc Chi chỉ nhìn thấy chiếc giường mà không hề nhìn thấy đầu của ả đâu. Sở dĩ ả phải làm thế là vì ả muốn chê đi cảm xúc của mình. Ả hoàn toàn không tin Trúc Chi ghét Huyết Yêu như lời cô vừa nói. Ả tuyệt đối không tin. Tuy ả vẫn chưa tiếp xúc nhiều với Trúc Chi, nhưng ả đủ biết vị tiểu ma vương này yêu Huyết Yêu vô cùng. Cô có thể làm tất cả mọi thứ cho hắn cơ.
Trúc Chi không hiểu những gì ả kia đang nghĩ về mình, cô ôm chặt đứa bé hơn, có thể thấy cô đang chuẩn bị rời đi thật. Cô nói rất nhỏ, như sợ đứa bé có thể bị đánh thức bất cứ lúc nào:
“Tiếp tục theo dõi sát sao phía Nguyên Sâm giúp ta. Chính chị cũng phải cẩn thận một chút, Nguyệt Trinh. Ta không hy vọng người của ông ấy gặp bất cứ nguy hiểm nào.”
Nguyệt Trinh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của Trúc Chi thì không còn giấu được cảm xúc nữa. Mắt ả rưng rưng, rất muốn nói lời cảm ơn, mà ả phải cố lắm mới không ôm cô vào lòng. Ả biết bản thân vẫn chưa đủ tư cách để ôm lấy tiểu chủ nhân. Ả cũng biết “ông ấy” trong lời nói của cô là ai, đó là Quỷ vương Y Nguyên – là chủ nhân trước đây của mình.
Không phải lần đầu Nguyệt Trinh chứng kiến tấm lòng đẹp đẽ của Trúc Chi, một tấm lòng nhân ái mà ả chưa từng nhìn thấy ở bất cứ những người có sở hữu quỷ khí (ngay cả chủ nhân Y Nguyên). Ả từng nhìn thấy cô lo lắng cho Hoàng Anh như thế, cũng sợ Hoàng Anh gặp sự cố nào đấy khi lâu rồi người này vẫn chưa xuất hiện trước mặt cô. Cô hầu như đối xử với thuộc hạ giống như đối xử với một người bạn hơn là một tên thuộc hạ thấp kém.
Ít ai biết Y Nguyên còn một ám vệ cấp cao khác, một người luôn luôn giúp Y Nguyên xử lý những công việc bên ngoài. Ngay cả người thân cận của ngài như Nguyên Sâm, hay Hoàng Anh, hay Cố Nhi cũng chẳng biết đến sự tồn tại của ả. Ả là một người rất giỏi trong việc ẩn giấu, len lỏi vào từng khe hở của địch và điều tra chính xác tất tần tật mọi chuyện của đối phương. Không chuyện gì Nguyệt Trinh không điều tra ra, duy chỉ có việc tìm xác chết của Y Nguyên là ả không thể nào thành công.
Nguyệt Trinh nghe tin cuộc chiến đang nổ ra bên ngoài Hư Vô động, ả đã lập tức đến nơi. Nhưng ở đó chỉ còn lại đống tro tàn, mọi nơi đều chìm vào biển máu, Quỷ vương cũng đã chết. Ả không tin Quỷ vương của ả đã chết như thế. Hình như ngài đã giết nhầm Thủy Hà, vì quá hổ thẹn với bản thân mình nên đã tự kết liễu mạng sống. Xác chết của ngài được một vị thần giữ của tên Huyết Yêu đoạt lấy, lấy đi đâu thì không ai biết. Mà ả lại không thể nào truy tìm tung tích của vị thần giữ của ấy.
Nguyệt Trinh đau lòng cho Quỷ vương. Hiển nhiên ả biết ngài đã chịu đả kích thế nào khi chính tay mình giết chết người mình yêu, hiển nhiên ả biết lý do vì sao ngài lại muốn chết cùng Thủy Hà công chúa. Nếu ả vô tình giết chết người ả yêu mến, ả có thể tự kết liễu chính mình để chuộc tội hay không? Ả không thể tự mình trả lời câu hỏi ấy.
Nguyệt Trinh không tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngài trúng tình dược do Cố Nhi đã chuốc cho ngài, không tận mắt nhìn thấy ngài đã tước đoạt thứ quý giá của Thủy Hà công chúa, nếu thấy hẳn là ả đã ngăn được Cố Nhi, ngăn được ngài. Có thể ngài sẽ không phạm phải sai lầm khiến bản thân phải hối hận mãi mãi, có thể Thủy Hà không chết, mà ngài cũng sẽ không chết.
Quỷ vương Y Nguyên yêu Thủy Hà công chúa, phải nói ngài yêu công chúa ngay từ lần đầu gặp gỡ. Khi ấy ả gặp ngài trên trần gian, ả phải báo cáo công vụ hàng tháng cho ngài, còn Thủy Hà đang được tháp tùng bởi một thần tiên tên Hữu Lực. Thủy Hà nói líu lo cả đoạn đường, còn Hữu Lực chỉ gật đù cái đầu coi như đang nghe nàng nói chuyện. Và rồi công chúa cười rộ lên, gương mặt nàng sáng bừng cả con đường. Ả thấy Hữu Lực đứng nhìn nàng ngẫn ngơ, chính Quỷ vương cũng ngây ngốc nhìn nụ cười của nàng.
Nguyệt Trinh chẳng biết lý do vì sao Quỷ vương lại đem lòng yêu một nụ cười của công chúa nữa, ả chỉ biết từ dạo ấy ngài đã thay đổi đôi chút. Ngài không còn bận lòng những âm mưu thôn tính đất trời nữa, ngài chỉ vùi đầu vào tình yêu, tình yêu không có kết quả tốt đẹp kia. Lâu lâu ngài lại nhờ ả theo dõi cuộc sống của Thủy Hà. Cứ mỗi lần ả nói nàng đang hạnh phúc bên cạnh Hữu Lực, ả lại thấy ngài thả hồn tiếng sáo buồn bã mà ngài tự mình sáng tác nên.
Nguyệt Trinh đã khuyên ngài nhiều lần, rằng ngài nên từ bỏ thứ tình cảm không có kết quả ấy đi, rằng giữa quỷ và thần tiên chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp cả. Huống hồ Thủy Hà đã có tình nhân bên cạnh, một người cũng yêu công chúa hơn chính bản thân mình – Hữu Lực. Họ mới là chân ái của nhau, họ mới là sinh ra dành cho nhau.
Quỷ vương uống rất nhiều rượu, tâm tính cũng thay đổi, ngài buồn nhiều hơn, trầm luân vào thứ tình yêu đơn phương kì quái của ngài nhiều hơn. Mà ả lại chẳng có thời gian ở bên cạnh ngài. Ả đang bận rộn truy tìm vài bảo bối nằm trong mười hai phong ấn. Đến khi nhìn thấy sợi nghiệt duyên giữa ngài và Thủy Hà công chúa, ả đã tức tốc chạy về bẩm báo với ngài.
Đó cũng là lúc Nguyệt Trinh biết được Quỷ vương trong một trận say xỉn và Cố Nhi đã chuốc thuốc vào ly rượu của ngài, ngài đã vượt qua lằn ranh giới không thể cho phép với Thủy Hà. Ả nghe Quỷ vương rống lên trong tuyệt vọng chuyện Cố Nhi đã bắt cóc công chúa đến chổ của ngài, còn ngài trong cơn mê muội đã cưỡng đoạt nàng.
Chưa bao giờ Nguyệt Trinh thấy Quỷ vương lại dằn vặt mình như vậy, chưa bao giờ ả thấy ngài trong tuyệt vọng như vậy. Cuối cùng ả cũng chẳng thể nào nói ra được sợi tơ hồng nghiệt duyên của ngài và công chúa, định mệnh tàn khốc của hai người khi một trong hai phải giết chết người còn lại. Ả chẳng thể nào đâm thêm nhát dao vô hình nào nữa vào vết thương lòng của ngài.
Đáng lý lúc đó Nguyệt Trinh nên nói với ngài mới phải, mà cho dù ả có nói mọi chuyện cũng chẳng thể thay đổi: Ngài đã vô tình giết chết Thủy Hà theo đúng lời nguyền của sợi nghiệt duyên. Và rồi ngài cũng chết, cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.
Quỷ vương lại tiếp tục đau khổ một thời gian dài sau đó, nhốt mình trong căn phòng tối và không muốn gặp mặt ai. Nguyệt Trinh đã gặp ngài và chỉ khi ả nhắc đến Thủy Hà, ngài mới mở cửa bước ra gặp ả.
Nguyệt Trinh bị Quỷ vương kéo vào bên trong. Ả trong thấy tấm thân gầy gò của gã, khuôn mặt tàn tạ của gã thì hơi xót xa. Tuy vậy, ả vẫn phải thông báo:
“Thủy Hà công chúa đã từ chối hôn sự của công chúa và Hữu Lực. Hiện giờ công chúa đang rất đau khổ và đang trốn một nơi không ai biết, trừ thuộc hạ.”
Quỷ vương vồ lấy vai Nguyệt Trinh van nài:
“Đưa ta đến đó gặp nàng. Ta muốn giải thích cho nàng nghe tất cả. Rằng ta không cố ý, không cố ý tổn thương nàng. Cho dù ta chỉ là quỷ vương tàn độc, dơ bẩn trong mắt nàng, nhưng ta chưa bao giờ có ý định... ta chưa bao giờ...”
Quỷ vương quỳ xuống dưới chân Nguyệt Trinh, và lần đầu tiên ả thấy ngài khóc. Ngài ràn rụa nước mắt, khóc lóc như một đứa trẻ trước mặt ả. Ả cũng đau lòng thay ngài, ả quỳ xuống cạnh ngài, cầm lấy đôi vai đang run rẩy đầy yếu ớt của ngài, nhưng ả không mở lời an ủi, ngược lại ả chỉ lạnh lùng nói:
“Ngài không nên đi gặp công chúa. Cho dù ngài không cố ý tổn thương công chúa, nhưng tất cả mọi chuyện đều từ ngài mà ra. Người mà công chúa không muốn gặp nhất là ngài. Ngài phải biết là vì ngài mà công chúa từ bỏ mối hôn sự mà công chúa mong chờ đã lâu, công chúa phải từ bỏ người đàn ông của mình, phải từ bỏ tình yêu của mình. Ngài biết ngài đã phải đau khổ, dằn vặt thế nào khi phải quyết định từ bỏ tình cảm của mình dành cho nàng ấy rồi đấy. Vì ngài mà hai người kia, Thủy Hà và Hữu Lực đều đang đau khổ. Thủy Hà không thể nói lý do cho Hữu Lực biết, còn anh ta đang tự dằn vặt chính mình, cũng không hiểu vì sao Thủy Hà lại không muốn lấy mình.”
Quỷ vương thống khổ rống lên:
“Ta cũng đau khổ.... Ta cũng chẳng vui sướng gì. Ta cũng muốn nàng ấy hạnh phúc.”
Nguyệt Trinh phớt lờ nỗi thống khổ của Quỷ vương, ả chỉ cay đắng nói:
“Cho dù là vậy, ngài cũng không có tư cách gặp công chúa. Huống hồ bây giờ công chúa đang mang cốt nhục của ngài. Nếu ngài xuất hiện, thuộc hạ sợ công hcuas sẽ không chịu nổi mà có hành động nông nổi.”
Quỷ vương đứng bật dậy rất nhanh, gã nắm lấy đôi vai của Nguyệt Trinh một lần nữa, đôi mắt có chút mong chờ:
“Ngươi nói gì? Nguyệt Trinh, ngươi nói lại cho ta nghe.”
“Thuộc hạ chỉ suy đoán. Thuộc hạ theo dõi công chúa và phát hiện công chúa đến tìm một thầy lang người phàm. Thuộc hạ hỏi ra mới biết thứ thuốc mà công chúa mua có tác dụng phá thai.”
Quỷ vương buông vai Nguyệt Trinh ra, đôi mắt tối sầm, lòng đau như ai cắt. Dĩ nhiên Thủy Hà không muốn mang thai đứa con của gã, dĩ nhiên nàng sẽ bỏ đứa nhỏ ấy đi. Gã muốn nàng giữ lại đứa trẻ vô tội ấy, gã muốn chịu trách nhiệm với nàng, nhưng sự thật đang tát thẳng vào mặt gã, cái sự thật Thủy Hà căm ghét gã và đứa con kia.
Nguyệt Trinh không đành lòng nhìn Quỷ vương đang rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Ả đánh nói ra sự thật:
“Thủy Hà công chúa không hề uống thứ thuốc đó. Công chúa đã quyết định sinh đứa nhỏ ra. Thuộc hạ thấy công chúa đến một khu rừng kì lạ và biến mất ở đó. Thuộc hạ tin rằng lòng trắt ẩn của người mẹ đã ngăn được hành động giết chết đứa bé vô tội ấy.”
Quỷ vương quẹt nước mắt, cũng không hề cảm thấy xấu hổ khi vừa khóc lóc trước mặt Nguyệt Trinh. Giữa hai người tồn tại thứ tình cảm như hai anh em ruột, vì thế gã mới tự nhiên như thế trước mặt Nguyệt Trinh. Gã tiếp tục giở giọng cầu xin Nguyệt Trinh giúp đỡ:
“Tìm ra nàng và bảo vệ nàng giúp ta. Một khi sự tồn tại của đứa nhỏ bị phát hiện, cả hai mẹ con nàng đều nằm trong nguy hiểm. Một tiểu ma vương được sinh ra bởi dòng máu lai, Nguyệt Trinh, ngươi biết chuyện đại họa gì sẽ xảy ra rồi đấy.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Lúc ấy, Nguyệt Trinh còn định tiết lộ về sợi tơ nghiệt duyên của Quỷ vương và Thủy Hà, rằng hai người phải cẩn trọng trong mọi việc, rằng có thể một trong hai phải kết liễu người còn lại. Nhưng ả vẫn chưa có cơ hội nói gì thì tiếng Nguyên Sâm vọng ra bên ngoài, hình như lão tới tìm Quỷ vương bàn chuyện đại sự. Ả không muốn thân phận của mình bị bại lộ, nên đã biến mất. Và ả không ngờ hôm đó lại là ngày cuối cùng gặp chủ nhân của mình.
Nguyệt Trinh vẫn nhớ khi mình gặp Trúc Chi lần đầu tiên. Khi đó ả nghe được ám hiệu quen thuộc, cái ám hiệu mà mỗi khi Quỷ vương Y Nguyên triệu hồi ả. Ngay khoảnh khắc đó, ả đã rất sửng sốt, đã rất hoảng sợ, ả không tin bản thân còn được nghe ám hiệu ấy một lần nữa. Bởi vì ả hoàn toàn tin rằng Quỷ vương – vị chủ nhân duy nhất và cuối cùng của ả đã chết rồi.
Nguyệt Trinh phải đưa Huyết Yêu và Trúc Chi đến hang động – nơi mà ả vẫn chọn làm nơi giấu hành tung của mình. Ả vẫn chưa hết kinh ngạc, khi đứng trước mặt mình là Huyết Yêu – một thần giữ của mà lâu nay ả vẫn đang tìm kiếm và một cô gái trẻ trung khả ái, nhưng lại tỏa ra một loại linh lực quen thuộc (mùi quỷ khí của Quỷ vương).
Nguyệt Trinh không hiểu làm sao hai kẻ này lại có thể liên lạc với mình, lại còn dùng cách thức mà Quỷ vương hay liên lạc với ả. Hai người này hẳn biết gì đó về Quỷ vương, hẳn là đến tìm ả để lấy cắp thông tin cơ mật nào đó của ngài ấy. Ả nên bắt đầu hỏi từ đâu, bởi vì ả sợ sát khí của vị thần giữ của kia, sợ đến mức ả tin rằng nếu hắn còn nhìn ả thêm một giây nào nữa, ả sẽ ngất tại chổ.
Trúc Chi không đợi Nguyệt Trinh nói ra suy đoán trong đầu đã thẳng thừng giới thiệu:
“Ta là tiểu ma vương, người mang huyết thống của Thủy Hà và Quỷ vương, người mà lâu nay chị vẫn đang tìm kiếm.”
Trúc Chi không hiểu những gì ả kia đang nghĩ về mình, cô ôm chặt đứa bé hơn, có thể thấy cô đang chuẩn bị rời đi thật. Cô nói rất nhỏ, như sợ đứa bé có thể bị đánh thức bất cứ lúc nào:
“Tiếp tục theo dõi sát sao phía Nguyên Sâm giúp ta. Chính chị cũng phải cẩn thận một chút, Nguyệt Trinh. Ta không hy vọng người của ông ấy gặp bất cứ nguy hiểm nào.”
Nguyệt Trinh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của Trúc Chi thì không còn giấu được cảm xúc nữa. Mắt ả rưng rưng, rất muốn nói lời cảm ơn, mà ả phải cố lắm mới không ôm cô vào lòng. Ả biết bản thân vẫn chưa đủ tư cách để ôm lấy tiểu chủ nhân. Ả cũng biết “ông ấy” trong lời nói của cô là ai, đó là Quỷ vương Y Nguyên – là chủ nhân trước đây của mình.
Không phải lần đầu Nguyệt Trinh chứng kiến tấm lòng đẹp đẽ của Trúc Chi, một tấm lòng nhân ái mà ả chưa từng nhìn thấy ở bất cứ những người có sở hữu quỷ khí (ngay cả chủ nhân Y Nguyên). Ả từng nhìn thấy cô lo lắng cho Hoàng Anh như thế, cũng sợ Hoàng Anh gặp sự cố nào đấy khi lâu rồi người này vẫn chưa xuất hiện trước mặt cô. Cô hầu như đối xử với thuộc hạ giống như đối xử với một người bạn hơn là một tên thuộc hạ thấp kém.
Ít ai biết Y Nguyên còn một ám vệ cấp cao khác, một người luôn luôn giúp Y Nguyên xử lý những công việc bên ngoài. Ngay cả người thân cận của ngài như Nguyên Sâm, hay Hoàng Anh, hay Cố Nhi cũng chẳng biết đến sự tồn tại của ả. Ả là một người rất giỏi trong việc ẩn giấu, len lỏi vào từng khe hở của địch và điều tra chính xác tất tần tật mọi chuyện của đối phương. Không chuyện gì Nguyệt Trinh không điều tra ra, duy chỉ có việc tìm xác chết của Y Nguyên là ả không thể nào thành công.
Nguyệt Trinh nghe tin cuộc chiến đang nổ ra bên ngoài Hư Vô động, ả đã lập tức đến nơi. Nhưng ở đó chỉ còn lại đống tro tàn, mọi nơi đều chìm vào biển máu, Quỷ vương cũng đã chết. Ả không tin Quỷ vương của ả đã chết như thế. Hình như ngài đã giết nhầm Thủy Hà, vì quá hổ thẹn với bản thân mình nên đã tự kết liễu mạng sống. Xác chết của ngài được một vị thần giữ của tên Huyết Yêu đoạt lấy, lấy đi đâu thì không ai biết. Mà ả lại không thể nào truy tìm tung tích của vị thần giữ của ấy.
Nguyệt Trinh đau lòng cho Quỷ vương. Hiển nhiên ả biết ngài đã chịu đả kích thế nào khi chính tay mình giết chết người mình yêu, hiển nhiên ả biết lý do vì sao ngài lại muốn chết cùng Thủy Hà công chúa. Nếu ả vô tình giết chết người ả yêu mến, ả có thể tự kết liễu chính mình để chuộc tội hay không? Ả không thể tự mình trả lời câu hỏi ấy.
Nguyệt Trinh không tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngài trúng tình dược do Cố Nhi đã chuốc cho ngài, không tận mắt nhìn thấy ngài đã tước đoạt thứ quý giá của Thủy Hà công chúa, nếu thấy hẳn là ả đã ngăn được Cố Nhi, ngăn được ngài. Có thể ngài sẽ không phạm phải sai lầm khiến bản thân phải hối hận mãi mãi, có thể Thủy Hà không chết, mà ngài cũng sẽ không chết.
Quỷ vương Y Nguyên yêu Thủy Hà công chúa, phải nói ngài yêu công chúa ngay từ lần đầu gặp gỡ. Khi ấy ả gặp ngài trên trần gian, ả phải báo cáo công vụ hàng tháng cho ngài, còn Thủy Hà đang được tháp tùng bởi một thần tiên tên Hữu Lực. Thủy Hà nói líu lo cả đoạn đường, còn Hữu Lực chỉ gật đù cái đầu coi như đang nghe nàng nói chuyện. Và rồi công chúa cười rộ lên, gương mặt nàng sáng bừng cả con đường. Ả thấy Hữu Lực đứng nhìn nàng ngẫn ngơ, chính Quỷ vương cũng ngây ngốc nhìn nụ cười của nàng.
Nguyệt Trinh chẳng biết lý do vì sao Quỷ vương lại đem lòng yêu một nụ cười của công chúa nữa, ả chỉ biết từ dạo ấy ngài đã thay đổi đôi chút. Ngài không còn bận lòng những âm mưu thôn tính đất trời nữa, ngài chỉ vùi đầu vào tình yêu, tình yêu không có kết quả tốt đẹp kia. Lâu lâu ngài lại nhờ ả theo dõi cuộc sống của Thủy Hà. Cứ mỗi lần ả nói nàng đang hạnh phúc bên cạnh Hữu Lực, ả lại thấy ngài thả hồn tiếng sáo buồn bã mà ngài tự mình sáng tác nên.
Nguyệt Trinh đã khuyên ngài nhiều lần, rằng ngài nên từ bỏ thứ tình cảm không có kết quả ấy đi, rằng giữa quỷ và thần tiên chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp cả. Huống hồ Thủy Hà đã có tình nhân bên cạnh, một người cũng yêu công chúa hơn chính bản thân mình – Hữu Lực. Họ mới là chân ái của nhau, họ mới là sinh ra dành cho nhau.
Quỷ vương uống rất nhiều rượu, tâm tính cũng thay đổi, ngài buồn nhiều hơn, trầm luân vào thứ tình yêu đơn phương kì quái của ngài nhiều hơn. Mà ả lại chẳng có thời gian ở bên cạnh ngài. Ả đang bận rộn truy tìm vài bảo bối nằm trong mười hai phong ấn. Đến khi nhìn thấy sợi nghiệt duyên giữa ngài và Thủy Hà công chúa, ả đã tức tốc chạy về bẩm báo với ngài.
Đó cũng là lúc Nguyệt Trinh biết được Quỷ vương trong một trận say xỉn và Cố Nhi đã chuốc thuốc vào ly rượu của ngài, ngài đã vượt qua lằn ranh giới không thể cho phép với Thủy Hà. Ả nghe Quỷ vương rống lên trong tuyệt vọng chuyện Cố Nhi đã bắt cóc công chúa đến chổ của ngài, còn ngài trong cơn mê muội đã cưỡng đoạt nàng.
Chưa bao giờ Nguyệt Trinh thấy Quỷ vương lại dằn vặt mình như vậy, chưa bao giờ ả thấy ngài trong tuyệt vọng như vậy. Cuối cùng ả cũng chẳng thể nào nói ra được sợi tơ hồng nghiệt duyên của ngài và công chúa, định mệnh tàn khốc của hai người khi một trong hai phải giết chết người còn lại. Ả chẳng thể nào đâm thêm nhát dao vô hình nào nữa vào vết thương lòng của ngài.
Đáng lý lúc đó Nguyệt Trinh nên nói với ngài mới phải, mà cho dù ả có nói mọi chuyện cũng chẳng thể thay đổi: Ngài đã vô tình giết chết Thủy Hà theo đúng lời nguyền của sợi nghiệt duyên. Và rồi ngài cũng chết, cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.
Quỷ vương lại tiếp tục đau khổ một thời gian dài sau đó, nhốt mình trong căn phòng tối và không muốn gặp mặt ai. Nguyệt Trinh đã gặp ngài và chỉ khi ả nhắc đến Thủy Hà, ngài mới mở cửa bước ra gặp ả.
Nguyệt Trinh bị Quỷ vương kéo vào bên trong. Ả trong thấy tấm thân gầy gò của gã, khuôn mặt tàn tạ của gã thì hơi xót xa. Tuy vậy, ả vẫn phải thông báo:
“Thủy Hà công chúa đã từ chối hôn sự của công chúa và Hữu Lực. Hiện giờ công chúa đang rất đau khổ và đang trốn một nơi không ai biết, trừ thuộc hạ.”
Quỷ vương vồ lấy vai Nguyệt Trinh van nài:
“Đưa ta đến đó gặp nàng. Ta muốn giải thích cho nàng nghe tất cả. Rằng ta không cố ý, không cố ý tổn thương nàng. Cho dù ta chỉ là quỷ vương tàn độc, dơ bẩn trong mắt nàng, nhưng ta chưa bao giờ có ý định... ta chưa bao giờ...”
Quỷ vương quỳ xuống dưới chân Nguyệt Trinh, và lần đầu tiên ả thấy ngài khóc. Ngài ràn rụa nước mắt, khóc lóc như một đứa trẻ trước mặt ả. Ả cũng đau lòng thay ngài, ả quỳ xuống cạnh ngài, cầm lấy đôi vai đang run rẩy đầy yếu ớt của ngài, nhưng ả không mở lời an ủi, ngược lại ả chỉ lạnh lùng nói:
“Ngài không nên đi gặp công chúa. Cho dù ngài không cố ý tổn thương công chúa, nhưng tất cả mọi chuyện đều từ ngài mà ra. Người mà công chúa không muốn gặp nhất là ngài. Ngài phải biết là vì ngài mà công chúa từ bỏ mối hôn sự mà công chúa mong chờ đã lâu, công chúa phải từ bỏ người đàn ông của mình, phải từ bỏ tình yêu của mình. Ngài biết ngài đã phải đau khổ, dằn vặt thế nào khi phải quyết định từ bỏ tình cảm của mình dành cho nàng ấy rồi đấy. Vì ngài mà hai người kia, Thủy Hà và Hữu Lực đều đang đau khổ. Thủy Hà không thể nói lý do cho Hữu Lực biết, còn anh ta đang tự dằn vặt chính mình, cũng không hiểu vì sao Thủy Hà lại không muốn lấy mình.”
Quỷ vương thống khổ rống lên:
“Ta cũng đau khổ.... Ta cũng chẳng vui sướng gì. Ta cũng muốn nàng ấy hạnh phúc.”
Nguyệt Trinh phớt lờ nỗi thống khổ của Quỷ vương, ả chỉ cay đắng nói:
“Cho dù là vậy, ngài cũng không có tư cách gặp công chúa. Huống hồ bây giờ công chúa đang mang cốt nhục của ngài. Nếu ngài xuất hiện, thuộc hạ sợ công hcuas sẽ không chịu nổi mà có hành động nông nổi.”
Quỷ vương đứng bật dậy rất nhanh, gã nắm lấy đôi vai của Nguyệt Trinh một lần nữa, đôi mắt có chút mong chờ:
“Ngươi nói gì? Nguyệt Trinh, ngươi nói lại cho ta nghe.”
“Thuộc hạ chỉ suy đoán. Thuộc hạ theo dõi công chúa và phát hiện công chúa đến tìm một thầy lang người phàm. Thuộc hạ hỏi ra mới biết thứ thuốc mà công chúa mua có tác dụng phá thai.”
Quỷ vương buông vai Nguyệt Trinh ra, đôi mắt tối sầm, lòng đau như ai cắt. Dĩ nhiên Thủy Hà không muốn mang thai đứa con của gã, dĩ nhiên nàng sẽ bỏ đứa nhỏ ấy đi. Gã muốn nàng giữ lại đứa trẻ vô tội ấy, gã muốn chịu trách nhiệm với nàng, nhưng sự thật đang tát thẳng vào mặt gã, cái sự thật Thủy Hà căm ghét gã và đứa con kia.
Nguyệt Trinh không đành lòng nhìn Quỷ vương đang rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Ả đánh nói ra sự thật:
“Thủy Hà công chúa không hề uống thứ thuốc đó. Công chúa đã quyết định sinh đứa nhỏ ra. Thuộc hạ thấy công chúa đến một khu rừng kì lạ và biến mất ở đó. Thuộc hạ tin rằng lòng trắt ẩn của người mẹ đã ngăn được hành động giết chết đứa bé vô tội ấy.”
Quỷ vương quẹt nước mắt, cũng không hề cảm thấy xấu hổ khi vừa khóc lóc trước mặt Nguyệt Trinh. Giữa hai người tồn tại thứ tình cảm như hai anh em ruột, vì thế gã mới tự nhiên như thế trước mặt Nguyệt Trinh. Gã tiếp tục giở giọng cầu xin Nguyệt Trinh giúp đỡ:
“Tìm ra nàng và bảo vệ nàng giúp ta. Một khi sự tồn tại của đứa nhỏ bị phát hiện, cả hai mẹ con nàng đều nằm trong nguy hiểm. Một tiểu ma vương được sinh ra bởi dòng máu lai, Nguyệt Trinh, ngươi biết chuyện đại họa gì sẽ xảy ra rồi đấy.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Lúc ấy, Nguyệt Trinh còn định tiết lộ về sợi tơ nghiệt duyên của Quỷ vương và Thủy Hà, rằng hai người phải cẩn trọng trong mọi việc, rằng có thể một trong hai phải kết liễu người còn lại. Nhưng ả vẫn chưa có cơ hội nói gì thì tiếng Nguyên Sâm vọng ra bên ngoài, hình như lão tới tìm Quỷ vương bàn chuyện đại sự. Ả không muốn thân phận của mình bị bại lộ, nên đã biến mất. Và ả không ngờ hôm đó lại là ngày cuối cùng gặp chủ nhân của mình.
Nguyệt Trinh vẫn nhớ khi mình gặp Trúc Chi lần đầu tiên. Khi đó ả nghe được ám hiệu quen thuộc, cái ám hiệu mà mỗi khi Quỷ vương Y Nguyên triệu hồi ả. Ngay khoảnh khắc đó, ả đã rất sửng sốt, đã rất hoảng sợ, ả không tin bản thân còn được nghe ám hiệu ấy một lần nữa. Bởi vì ả hoàn toàn tin rằng Quỷ vương – vị chủ nhân duy nhất và cuối cùng của ả đã chết rồi.
Nguyệt Trinh phải đưa Huyết Yêu và Trúc Chi đến hang động – nơi mà ả vẫn chọn làm nơi giấu hành tung của mình. Ả vẫn chưa hết kinh ngạc, khi đứng trước mặt mình là Huyết Yêu – một thần giữ của mà lâu nay ả vẫn đang tìm kiếm và một cô gái trẻ trung khả ái, nhưng lại tỏa ra một loại linh lực quen thuộc (mùi quỷ khí của Quỷ vương).
Nguyệt Trinh không hiểu làm sao hai kẻ này lại có thể liên lạc với mình, lại còn dùng cách thức mà Quỷ vương hay liên lạc với ả. Hai người này hẳn biết gì đó về Quỷ vương, hẳn là đến tìm ả để lấy cắp thông tin cơ mật nào đó của ngài ấy. Ả nên bắt đầu hỏi từ đâu, bởi vì ả sợ sát khí của vị thần giữ của kia, sợ đến mức ả tin rằng nếu hắn còn nhìn ả thêm một giây nào nữa, ả sẽ ngất tại chổ.
Trúc Chi không đợi Nguyệt Trinh nói ra suy đoán trong đầu đã thẳng thừng giới thiệu:
“Ta là tiểu ma vương, người mang huyết thống của Thủy Hà và Quỷ vương, người mà lâu nay chị vẫn đang tìm kiếm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.