Chương 302: Quay Đầu
Muội Nương
07/11/2021
Tịnh Ngôn ho sặc sụa, lén giấu khuôn mặt đang đỏ ửng vì xấu hổ xuống gầm bàn. Nó được mệnh danh là chúa tể về khoảng ăn uống. Một khi nó đã vục mặt vào thức ăn trên bàn, nó chẳng còn nghe người khác nói gì hết. Vì thế, từ lúc ngồi xuống với đống đồ ăn ngon trên bàn, nó đã hoàn toàn quên bén chuyện chủ nhân triệu tập cuộc hợp cấp cao này vì mục đích gì.
Tịnh Ngôn không chú tâm vào chuyện đánh đấm lắm. Nó là người ghét mùi máu tanh. Quý Nhậm đã thu nạp nó trong một lần gã lạc bước trong đầm lầy. Gã cảm thấy nó thú vị nên đưa nó về với mình. Gã quan tâm và đối xử tốt với nó ngang ngửa với đám thuộc hạ mà gã yêu mến. Gã chưa một lần nặng lời hay ép buộc nó giết người, một lần cũng không. Gã từng nói với nó:
“Con còn bé, không nên lún quá sâu vào tội ác của ta. Nếu ta có xảy ra bất trắc gì, ta cũng không muốn con vì ta mà chịu chung số phận hay gặp nguy hiểm.”
Tịnh Ngôn cảm động sâu sắc. Từ đó nó đã thề với lòng sẽ luôn trung thành, tuyệt đối không vì nó không thích mùi máu tanh mà không xuất hiện khi chủ nhân cần. Nó tuyệt đối trung thành với chủ nhân cho đến khi nó chết.
Lần này, Tịnh Uyển đã chỉ đích danh nó. Vậy thì nó chỉ còn nước tham gia mấy trận đánh đấm này. Có điều nó không thực sự thông minh lắm. Trí óc của nó non nớt ngang ngửa một đứa con nít 12 tuổi của người phàm. Nó lo lắng nhìn sang chủ nhân của mình, chờ đợi mệnh lệnh từ chủ nhân. Nếu chủ nhân muốn nó làm gì, nó quyết không từ chối.
Vậy mà Quý Nhậm trao cho nó một ánh mắt ân cần, như đang cố an ủi nó. Giống như ông đang cố nói cho nó biết: Ông sẽ không bao giờ cho phép nó rời khỏi ông một bước nào cả.
Quý Nhậm nói rõ to:
“Ta không nghĩ Ngôn Ngôn thích hợp cho việc này. Thằng bé còn quá nhỏ.”
Quý Nhậm cũng biết Tịnh Ngôn không thích hợp với những mưu mô thâm sâu. Thằng bé còn quá nhỏ, dễ dàng bị đám người ranh ma của Huyết Yêu nhận ra nó đang cố lừa họ. Gã biết Tịnh Uyển ganh tỵ với Tịnh Ngôn vì thằng bé được đặt cách nhiều thứ mà những người còn lại không được hưởng, ví dụ như được đi theo Quý Nhậm đi những nơi quan trọng hay kỷ niệm giữa hai người đó nhiều hơn cả Tịnh Uyển và Tịnh Mẫn cộng lại.
Quý Nhậm tặc lưỡi nói:
“Chúng ta cần một kẻ khác thông minh hơn Tịnh Ngôn kìa. Một kẻ máu lạnh và lanh lợi.”
Quý Nhậm cần một kẻ thông minh, tinh quái và hơi độc ác một chút. Một kẻ thích hợp khác cũng đang ngồi trong căn phòng này. Quý Nhậm cùng bốn tên: Tịnh Ngôn (người đại diện cho thử thách đầm lầy), Tịnh Uyển, Tịnh Tân (thử thách rực lửa), Tịnh Mẫn (tên mặc áo xanh ngồi cạnh bóng hồng Tịnh Uyển, là người đã lập ra thử thách dòng sông băng) cùng nhau nhìn về phía cuối căn phòng. Một kẻ đang ngồi tách biệt với năm người kia, một kẻ rất giống với những đặc tính mà chủ nhân vừa nói. Người thứ năm trong nhóm người cấp cao, cũng là một tên đáng gườm nhất bọn - Tịnh Đan.
Một kẻ giống như Tịnh Đan rất thích hợp với vị trí lừa gạt nhóm người Huyết Yêu. Y đang phì phà điếu thuốc còn chuyên nghiệp hơn cả Quý Nhậm. Khi thấy mọi người nhìn về phía mình, gã giương mắt ếch nhìn năm người còn lại với vẻ thảnh thơi kì lạ, làm như gã không phải là người mà năm năm người kia đang nhắc đến.
Tịnh Đan khắp người đều chứa độc dược, người nào đụng nhẹ vào người của gã cũng sẽ nhiễm độc mà chết, vì thế gã ngồi trong xó một mình, dù đang lắng nghe những người còn lại nói, nhưng không cảm thấy hứng thú lắm. Độc dược của gã rất mạnh. Gã còn nổi tiếng với biệt tài giả dạng người khác rất tài tình (khả năng gần giống với một linh vật như Tiểu Bạch). Nếu gã chịu giúp sức cho họ, gã chỉ cần giả dạng Minh Nghĩa hay Gia Khánh đến gặp mấy đứa nhỏ của Huyết Yêu là được.
Tịnh Đan đứng dậy, gã vứt bỏ điếu thuốc sang bên cạnh (điếu thuốc vẫn còn hơi nóng, bay sang dính lên người Tịnh Ngôn, thằng bé nhảy loi choi một chổ vì nóng, trông rất đáng thương). Gã cuối cùng cũng nhận ra trách nhiệm của mình là dụ dỗ mấy đứa con nít, một nhiệm vụ nhỏ nhoi và dễ ợt. Chỉ trong một phút, gã đã biến thành một người giống Gia Khánh y chan, ngay cả điệu bộ và giọng cười cũng giống, đến mức Quý Nhậm suýt nữa lầm tưởng chính Gia Khánh là người đứng đây cùng mình.
Quý Nhậm rõ ràng đang tức giận khi Tịnh Đan biến ra một Gia Khánh đúng nghĩa. Với cương vị là chủ nhân, Quý Nhậm đã tra hỏi bao nhiêu lần gã cũng không thèm nói ra một lời nào liên quan đến Gia Khánh cho lão biết. Tịnh Đan này đúng là tên giấu đầu giấu đuôi vô kỹ. Lão bức bối nói:
“Làm sao mà ngươi lại trông giống cái tên cà nhắc cà nhơ đó thế? Đến khi nào mới chịu kể cho ta nghe ân oán của hai người đây hả??”
Tịnh Đan nói, giọng vô cùng trầm, nhưng không ấm áp:
“Quen biết giữa thuộc hạ và Gia Khánh đủ khiến thuộc hạ muốn lấy mạng của hắn. Thuộc hạ tham chiến với chủ nhân, mục đích vẫn là cái đầu của Gia Khánh. Ngài đừng quên đã từng hứa với thuộc hạ: Chính tay thuộc hạ phải là người lấy đầu hắn.”
Quý Nhậm ừ hử, vẫn chưa thôi giận:
“Biết rồi. Ngươi đi nhanh về nhanh. Chúng ta còn lên thiên cung chuẩn bị trước mọi chuyện đã.”
Tịnh Đan không nói thêm câu nào mà chỉ biến mất. Tịnh Uyển chờ đến khi tên độc dược chết người kia đi khỏi mới thở ra một hơi dài, làm như ả nín thở từ nảy đến giờ không bằng. Ả không vui nói với Quý Nhậm:
“Sao ngài lại cần cái tên đầy độc dược như hắn kia chứ? Nhìn đi, hắn thở thôi mà người ta còn thấy muốn nhiễm độc mà chết luôn.”
Tịnh Mẫn ôm lấy cái đầu không hề nhỏ nhắn của ả bỏ lên vai mình. Tay y luôn xoa xoa đằng sau lưng Tịnh Uyển như muốn an ủi ả. Quý Nhậm chứng kiến một màn này thì khịt mũi. Hai cái tên đàn ông mà lại ôm ôm ấp ấp, gã chứng kiến đã quen thì không nói, chứ Tịnh Ngôn đã té nhào xuống ghế vì quá sốc kia kìa. Gã ngán ngẫm không muốn nhìn hai tên này thêm nữa. Gã xua tay bảo cả bọn rời đi.
Trúc Chi đi xuống cầu thang hợp mặt với mọi người, cô thấy Vô Ảnh đang cặm cụi nhét thức ăn vào miệng, trông giống như anh đã đói rất nhiều ngày. Theo lời của Huyết Yêu, cô đoán Vô Ảnh đã lo lắng cho cô khi thấy cô khóc bù lu bù loa. Cái tên đó nhìn như vậy thôi chứ tâm lý và quan tâm đến cô nhiều lắm. Nhiều khi cô còn bắt gặp ánh mắt của Tuấn Tú trên khuôn mặt của anh mỗi khi anh nhìn cô. Cô thật sự muốn cảm ơn Vô Ảnh ngay và luôn. Nhưng ngặt nỗi mọi người lại có mặt đông đủ, nên cô chưa kịp mở lời.
Nhất Uy là người thấy Trúc Chi đầu tiên, cậu cẩn thận quan sát nét mặt của cô. Sau khi thấy cô trông tươi tỉnh, có khi còn có chút vui vẻ khác thường, cậu biết đã có chuyện gì đó khiến cô vui trở lại. Cậu đã yên tâm phần nào, chạy đến kéo tay cô cùng ngồi xuống dùng cơm.
Trúc Chi vừa ngồi đã nói trước:
“Chuyện lúc nảy, em xin lỗi mọi người vì đã khiến mọi người lo lắng. Em đã có hơi nhạy cảm một chút.”
Tuấn Tú cười vui vẻ:
“Em như vậy mới tốt. Em giận Huyết Yêu thì có lợi gì cho em đâu. Ổng trước giờ đều như vậy mà.”
Trúc Chi biết mọi người (ngoại trừ Nhất Uy và Vô Ảnh) đều đang hiểu lầm cô trách cứ Huyết Yêu vì hắn bênh vực Quý Nhậm. Cô không giải thích nhiều, cứ mặc họ nghĩ gì thì nghĩ. Dù sao cô cũng không muốn mọi người có thêm bất cứ phiền muộn nào.
Minh Nghĩa và Gia Khánh đang dùng trà trong phòng khách nhà Gia Khánh. Hai người vẫn còn đang bực bội vì Thiên tử có vẻ không trách phạt hay điều tra Quý Nhậm gì cả. Dù họ đã tố cáo mọi chuyện của gã. Bộ ông ấy không sợ Quý Nhậm thật sự có ý định soán ngôi mình hay sao? Rút cuộc Quý Nhậm đã làm cách nào mới khiến ông ấy không điều tra lại còn thêm thiên binh thiên tướng theo phò trợ gã cơ chứ.
Minh Nghĩa ngán ngẫm nói:
“Anh có nghĩ Thiên tử đang âm mưu gì đó mà chúng thần không biết hay không? Không thể nào ông ấy không ngờ vực Quý Nhậm chút nào, dù tụi mình đã nói đến vậy.”
Gia Khánh cũng mịt mờ như Minh Nghĩa:
“Không rõ nữa. Dựa vào tình hình lúc này, có vẻ Thiên tử không chọn việc tin tưởng chúng ta. Vậy thì chúng ta phải tự mình hành động thôi. Ta sẽ vào thiên cung gặp Huyết Yêu xem hắn có đối sách gì không?”
Minh Nghĩa nhanh nhẩu đứng dậy. Gã hứng khởi nói:
“Em sẽ đi cùng anh.”
Gia Khánh ngạc nhiên, y bắt đầu trêu ghẹo:
“Đệ muốn gặp Huyết Yêu nữa ư? Bộ không còn ghét người ta nữa ư?”
“Ghét thì đúng là có ghét rồi đó.” Minh Nghĩa chống nạnh nói tiếp: “Nhưng em muốn biết cái đầu của hắn nghĩ ra được đối sách nào hay ho hơn. Em đâu phải kiểu người tư lợi, vì chuyện riêng mà ảnh hưởng việc công. Dù sao cũng quen biết nhau, lên thăm hỏi cũng là chuyện nên làm.”
Gia Khánh dĩ nhiên không tin lời Minh Nghĩa nói. Y đoán gã muốn đến gặp Huyết Yêu chỉ vì muốn nhìn thấy hắn đang bị dày vò trong lao ngục mà thôi. Dễ dàng gì mà gã lại muốn lên đấy thăm hỏi Huyết Yêu cơ chứ.
Đột nhiên, một tiếng hét thất thanh truyền ra từ trong phòng nhỏ bên cạnh phòng khách. Minh Nghĩa và Gia Khánh nhìn nhau, đồng thời cùng đứng lên đi kiểm tra xem kẻ nào đang làm ồn. Căn phòng đó ngoài nhốt bức họa của Hoàng Ân, chẳng còn ai khác, vậy tiếng hét đó vì sao mà có đây.
Minh Nghĩa đi vào phòng. Gã thấy bức họa của Hoàng Ân đang cháy rụi đi. Gã vội vàng dùng nước thần xóa đi vết cháy, ngăn không cho Hoàng Ân bị thiêu rụi đi. Gã biết một yêu họa chỉ tồn tại nhờ linh khí của bức họa, nếu nó bị thiêu đốt, yêu họa cũng vì vậy mà chết đi.
Bức Họa cuối cùng cũng được giữ nguyên vẹn, một phần tóc của Hoàng Ân bị cháy rụi, nhìn bức họa te tua sơ muối đến thương.
Minh Nghĩa ném bức họa lên trời, gã lạnh lùng nói:
“Ông muốn tự sát thật sao hả?”
Hoàng Ân buồn rầu nói:
“Ta bị người ta ám toán ấy chớ. Nếu ta không chạy sang bức họa này kịp, ta đoán đời ta sẽ đứt đoạn và Thanh Trì Minh Nghĩa ngươi sẽ không tìm được một người bạn nào tốt bằng ta đâu.”
Minh Nghĩa rất buồn nôn, nhưng gã vẫn nói:
“Vậy ai là người muốn ám toán ngươi hả ông già?”
Hoàng Ân im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
“Chuyện này không biết nên bắt đầu từ đâu đây. Người đang cố giết lão chính là chủ nhân đích thực của lão.”
Gia Khánh và Minh Nghĩa liếc nhìn nhau. Hiền nhiên họ đang trao cho nhau cái nhìn đầy thâm ý: Quý Nhậm mà lại là người cố giết Hoàng Ân ư?
Hoàng Ân ở trên cao nhốn bã nói vọng xuống:
“Đừng giả vờ giả vịt nữa. Hai người đã biết Quý Nhậm là chủ nhân của ta từ lâu, đúng chứ?”
Gia Khánh và Minh Nghĩa còn chưa kịp mở miệng nói một tiếng nào, Hoàng Ân đã bắt đầu kể khổ. Nào là Quý Nhậm đã biết chuyện hai người gặp Thiên tử, gã biết hai người tố cáo tội trạng của họ và gã còn tàn nhẫn nói rằng: Minh Nghĩa đã biết Hoàng Ân phản bội từ lâu.
Hoàng Ân vừa nói vừa khóc rất thảm thiết:
“Đáng lý ta không còn mặt mũi nào đến gặp Thanh Trì Minh Nghĩa. Nhưng thân già này quả thật không còn nơi dung thân, giống như Quý Nhậm đã nói.”
Hoàng Ân lúc này rít lên một hơi dài, nhại lại giọng lạnh lùng của Quý Nhậm:
“Ngươi đã phản bội Minh Nghĩa, ngươi cũng phá hủy kế hoạch bao năm của ta. Mỗi một chuyện làm gián điệp cũng không xong, ngươi còn tư cách gì làm một yêu họa ở bên cạnh ta hả?”
Sau đó, Quý Nhậm đã nhẫn tâm thiêu cháy bức họa và lão đã cố hết sức mới xuất hiện trong bức họa trong nhà Minh Nghĩa. Lão thút thít:
“Hãy cho lão già ngu này một cơ hội quay đầu làm người tốt. Lão ước giá mà lão có thể quỳ xuống cầu xin hai người tha thứ. Lão không còn người bạn nào cả. Minh Nghĩa, lão thề sẽ không phản bội hai người thêm lần nào nữa. Nếu chuyện đó còn xảy ra, hai người cứ tự nhiên đốt chết lão.”
Tịnh Ngôn không chú tâm vào chuyện đánh đấm lắm. Nó là người ghét mùi máu tanh. Quý Nhậm đã thu nạp nó trong một lần gã lạc bước trong đầm lầy. Gã cảm thấy nó thú vị nên đưa nó về với mình. Gã quan tâm và đối xử tốt với nó ngang ngửa với đám thuộc hạ mà gã yêu mến. Gã chưa một lần nặng lời hay ép buộc nó giết người, một lần cũng không. Gã từng nói với nó:
“Con còn bé, không nên lún quá sâu vào tội ác của ta. Nếu ta có xảy ra bất trắc gì, ta cũng không muốn con vì ta mà chịu chung số phận hay gặp nguy hiểm.”
Tịnh Ngôn cảm động sâu sắc. Từ đó nó đã thề với lòng sẽ luôn trung thành, tuyệt đối không vì nó không thích mùi máu tanh mà không xuất hiện khi chủ nhân cần. Nó tuyệt đối trung thành với chủ nhân cho đến khi nó chết.
Lần này, Tịnh Uyển đã chỉ đích danh nó. Vậy thì nó chỉ còn nước tham gia mấy trận đánh đấm này. Có điều nó không thực sự thông minh lắm. Trí óc của nó non nớt ngang ngửa một đứa con nít 12 tuổi của người phàm. Nó lo lắng nhìn sang chủ nhân của mình, chờ đợi mệnh lệnh từ chủ nhân. Nếu chủ nhân muốn nó làm gì, nó quyết không từ chối.
Vậy mà Quý Nhậm trao cho nó một ánh mắt ân cần, như đang cố an ủi nó. Giống như ông đang cố nói cho nó biết: Ông sẽ không bao giờ cho phép nó rời khỏi ông một bước nào cả.
Quý Nhậm nói rõ to:
“Ta không nghĩ Ngôn Ngôn thích hợp cho việc này. Thằng bé còn quá nhỏ.”
Quý Nhậm cũng biết Tịnh Ngôn không thích hợp với những mưu mô thâm sâu. Thằng bé còn quá nhỏ, dễ dàng bị đám người ranh ma của Huyết Yêu nhận ra nó đang cố lừa họ. Gã biết Tịnh Uyển ganh tỵ với Tịnh Ngôn vì thằng bé được đặt cách nhiều thứ mà những người còn lại không được hưởng, ví dụ như được đi theo Quý Nhậm đi những nơi quan trọng hay kỷ niệm giữa hai người đó nhiều hơn cả Tịnh Uyển và Tịnh Mẫn cộng lại.
Quý Nhậm tặc lưỡi nói:
“Chúng ta cần một kẻ khác thông minh hơn Tịnh Ngôn kìa. Một kẻ máu lạnh và lanh lợi.”
Quý Nhậm cần một kẻ thông minh, tinh quái và hơi độc ác một chút. Một kẻ thích hợp khác cũng đang ngồi trong căn phòng này. Quý Nhậm cùng bốn tên: Tịnh Ngôn (người đại diện cho thử thách đầm lầy), Tịnh Uyển, Tịnh Tân (thử thách rực lửa), Tịnh Mẫn (tên mặc áo xanh ngồi cạnh bóng hồng Tịnh Uyển, là người đã lập ra thử thách dòng sông băng) cùng nhau nhìn về phía cuối căn phòng. Một kẻ đang ngồi tách biệt với năm người kia, một kẻ rất giống với những đặc tính mà chủ nhân vừa nói. Người thứ năm trong nhóm người cấp cao, cũng là một tên đáng gườm nhất bọn - Tịnh Đan.
Một kẻ giống như Tịnh Đan rất thích hợp với vị trí lừa gạt nhóm người Huyết Yêu. Y đang phì phà điếu thuốc còn chuyên nghiệp hơn cả Quý Nhậm. Khi thấy mọi người nhìn về phía mình, gã giương mắt ếch nhìn năm người còn lại với vẻ thảnh thơi kì lạ, làm như gã không phải là người mà năm năm người kia đang nhắc đến.
Tịnh Đan khắp người đều chứa độc dược, người nào đụng nhẹ vào người của gã cũng sẽ nhiễm độc mà chết, vì thế gã ngồi trong xó một mình, dù đang lắng nghe những người còn lại nói, nhưng không cảm thấy hứng thú lắm. Độc dược của gã rất mạnh. Gã còn nổi tiếng với biệt tài giả dạng người khác rất tài tình (khả năng gần giống với một linh vật như Tiểu Bạch). Nếu gã chịu giúp sức cho họ, gã chỉ cần giả dạng Minh Nghĩa hay Gia Khánh đến gặp mấy đứa nhỏ của Huyết Yêu là được.
Tịnh Đan đứng dậy, gã vứt bỏ điếu thuốc sang bên cạnh (điếu thuốc vẫn còn hơi nóng, bay sang dính lên người Tịnh Ngôn, thằng bé nhảy loi choi một chổ vì nóng, trông rất đáng thương). Gã cuối cùng cũng nhận ra trách nhiệm của mình là dụ dỗ mấy đứa con nít, một nhiệm vụ nhỏ nhoi và dễ ợt. Chỉ trong một phút, gã đã biến thành một người giống Gia Khánh y chan, ngay cả điệu bộ và giọng cười cũng giống, đến mức Quý Nhậm suýt nữa lầm tưởng chính Gia Khánh là người đứng đây cùng mình.
Quý Nhậm rõ ràng đang tức giận khi Tịnh Đan biến ra một Gia Khánh đúng nghĩa. Với cương vị là chủ nhân, Quý Nhậm đã tra hỏi bao nhiêu lần gã cũng không thèm nói ra một lời nào liên quan đến Gia Khánh cho lão biết. Tịnh Đan này đúng là tên giấu đầu giấu đuôi vô kỹ. Lão bức bối nói:
“Làm sao mà ngươi lại trông giống cái tên cà nhắc cà nhơ đó thế? Đến khi nào mới chịu kể cho ta nghe ân oán của hai người đây hả??”
Tịnh Đan nói, giọng vô cùng trầm, nhưng không ấm áp:
“Quen biết giữa thuộc hạ và Gia Khánh đủ khiến thuộc hạ muốn lấy mạng của hắn. Thuộc hạ tham chiến với chủ nhân, mục đích vẫn là cái đầu của Gia Khánh. Ngài đừng quên đã từng hứa với thuộc hạ: Chính tay thuộc hạ phải là người lấy đầu hắn.”
Quý Nhậm ừ hử, vẫn chưa thôi giận:
“Biết rồi. Ngươi đi nhanh về nhanh. Chúng ta còn lên thiên cung chuẩn bị trước mọi chuyện đã.”
Tịnh Đan không nói thêm câu nào mà chỉ biến mất. Tịnh Uyển chờ đến khi tên độc dược chết người kia đi khỏi mới thở ra một hơi dài, làm như ả nín thở từ nảy đến giờ không bằng. Ả không vui nói với Quý Nhậm:
“Sao ngài lại cần cái tên đầy độc dược như hắn kia chứ? Nhìn đi, hắn thở thôi mà người ta còn thấy muốn nhiễm độc mà chết luôn.”
Tịnh Mẫn ôm lấy cái đầu không hề nhỏ nhắn của ả bỏ lên vai mình. Tay y luôn xoa xoa đằng sau lưng Tịnh Uyển như muốn an ủi ả. Quý Nhậm chứng kiến một màn này thì khịt mũi. Hai cái tên đàn ông mà lại ôm ôm ấp ấp, gã chứng kiến đã quen thì không nói, chứ Tịnh Ngôn đã té nhào xuống ghế vì quá sốc kia kìa. Gã ngán ngẫm không muốn nhìn hai tên này thêm nữa. Gã xua tay bảo cả bọn rời đi.
Trúc Chi đi xuống cầu thang hợp mặt với mọi người, cô thấy Vô Ảnh đang cặm cụi nhét thức ăn vào miệng, trông giống như anh đã đói rất nhiều ngày. Theo lời của Huyết Yêu, cô đoán Vô Ảnh đã lo lắng cho cô khi thấy cô khóc bù lu bù loa. Cái tên đó nhìn như vậy thôi chứ tâm lý và quan tâm đến cô nhiều lắm. Nhiều khi cô còn bắt gặp ánh mắt của Tuấn Tú trên khuôn mặt của anh mỗi khi anh nhìn cô. Cô thật sự muốn cảm ơn Vô Ảnh ngay và luôn. Nhưng ngặt nỗi mọi người lại có mặt đông đủ, nên cô chưa kịp mở lời.
Nhất Uy là người thấy Trúc Chi đầu tiên, cậu cẩn thận quan sát nét mặt của cô. Sau khi thấy cô trông tươi tỉnh, có khi còn có chút vui vẻ khác thường, cậu biết đã có chuyện gì đó khiến cô vui trở lại. Cậu đã yên tâm phần nào, chạy đến kéo tay cô cùng ngồi xuống dùng cơm.
Trúc Chi vừa ngồi đã nói trước:
“Chuyện lúc nảy, em xin lỗi mọi người vì đã khiến mọi người lo lắng. Em đã có hơi nhạy cảm một chút.”
Tuấn Tú cười vui vẻ:
“Em như vậy mới tốt. Em giận Huyết Yêu thì có lợi gì cho em đâu. Ổng trước giờ đều như vậy mà.”
Trúc Chi biết mọi người (ngoại trừ Nhất Uy và Vô Ảnh) đều đang hiểu lầm cô trách cứ Huyết Yêu vì hắn bênh vực Quý Nhậm. Cô không giải thích nhiều, cứ mặc họ nghĩ gì thì nghĩ. Dù sao cô cũng không muốn mọi người có thêm bất cứ phiền muộn nào.
Minh Nghĩa và Gia Khánh đang dùng trà trong phòng khách nhà Gia Khánh. Hai người vẫn còn đang bực bội vì Thiên tử có vẻ không trách phạt hay điều tra Quý Nhậm gì cả. Dù họ đã tố cáo mọi chuyện của gã. Bộ ông ấy không sợ Quý Nhậm thật sự có ý định soán ngôi mình hay sao? Rút cuộc Quý Nhậm đã làm cách nào mới khiến ông ấy không điều tra lại còn thêm thiên binh thiên tướng theo phò trợ gã cơ chứ.
Minh Nghĩa ngán ngẫm nói:
“Anh có nghĩ Thiên tử đang âm mưu gì đó mà chúng thần không biết hay không? Không thể nào ông ấy không ngờ vực Quý Nhậm chút nào, dù tụi mình đã nói đến vậy.”
Gia Khánh cũng mịt mờ như Minh Nghĩa:
“Không rõ nữa. Dựa vào tình hình lúc này, có vẻ Thiên tử không chọn việc tin tưởng chúng ta. Vậy thì chúng ta phải tự mình hành động thôi. Ta sẽ vào thiên cung gặp Huyết Yêu xem hắn có đối sách gì không?”
Minh Nghĩa nhanh nhẩu đứng dậy. Gã hứng khởi nói:
“Em sẽ đi cùng anh.”
Gia Khánh ngạc nhiên, y bắt đầu trêu ghẹo:
“Đệ muốn gặp Huyết Yêu nữa ư? Bộ không còn ghét người ta nữa ư?”
“Ghét thì đúng là có ghét rồi đó.” Minh Nghĩa chống nạnh nói tiếp: “Nhưng em muốn biết cái đầu của hắn nghĩ ra được đối sách nào hay ho hơn. Em đâu phải kiểu người tư lợi, vì chuyện riêng mà ảnh hưởng việc công. Dù sao cũng quen biết nhau, lên thăm hỏi cũng là chuyện nên làm.”
Gia Khánh dĩ nhiên không tin lời Minh Nghĩa nói. Y đoán gã muốn đến gặp Huyết Yêu chỉ vì muốn nhìn thấy hắn đang bị dày vò trong lao ngục mà thôi. Dễ dàng gì mà gã lại muốn lên đấy thăm hỏi Huyết Yêu cơ chứ.
Đột nhiên, một tiếng hét thất thanh truyền ra từ trong phòng nhỏ bên cạnh phòng khách. Minh Nghĩa và Gia Khánh nhìn nhau, đồng thời cùng đứng lên đi kiểm tra xem kẻ nào đang làm ồn. Căn phòng đó ngoài nhốt bức họa của Hoàng Ân, chẳng còn ai khác, vậy tiếng hét đó vì sao mà có đây.
Minh Nghĩa đi vào phòng. Gã thấy bức họa của Hoàng Ân đang cháy rụi đi. Gã vội vàng dùng nước thần xóa đi vết cháy, ngăn không cho Hoàng Ân bị thiêu rụi đi. Gã biết một yêu họa chỉ tồn tại nhờ linh khí của bức họa, nếu nó bị thiêu đốt, yêu họa cũng vì vậy mà chết đi.
Bức Họa cuối cùng cũng được giữ nguyên vẹn, một phần tóc của Hoàng Ân bị cháy rụi, nhìn bức họa te tua sơ muối đến thương.
Minh Nghĩa ném bức họa lên trời, gã lạnh lùng nói:
“Ông muốn tự sát thật sao hả?”
Hoàng Ân buồn rầu nói:
“Ta bị người ta ám toán ấy chớ. Nếu ta không chạy sang bức họa này kịp, ta đoán đời ta sẽ đứt đoạn và Thanh Trì Minh Nghĩa ngươi sẽ không tìm được một người bạn nào tốt bằng ta đâu.”
Minh Nghĩa rất buồn nôn, nhưng gã vẫn nói:
“Vậy ai là người muốn ám toán ngươi hả ông già?”
Hoàng Ân im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
“Chuyện này không biết nên bắt đầu từ đâu đây. Người đang cố giết lão chính là chủ nhân đích thực của lão.”
Gia Khánh và Minh Nghĩa liếc nhìn nhau. Hiền nhiên họ đang trao cho nhau cái nhìn đầy thâm ý: Quý Nhậm mà lại là người cố giết Hoàng Ân ư?
Hoàng Ân ở trên cao nhốn bã nói vọng xuống:
“Đừng giả vờ giả vịt nữa. Hai người đã biết Quý Nhậm là chủ nhân của ta từ lâu, đúng chứ?”
Gia Khánh và Minh Nghĩa còn chưa kịp mở miệng nói một tiếng nào, Hoàng Ân đã bắt đầu kể khổ. Nào là Quý Nhậm đã biết chuyện hai người gặp Thiên tử, gã biết hai người tố cáo tội trạng của họ và gã còn tàn nhẫn nói rằng: Minh Nghĩa đã biết Hoàng Ân phản bội từ lâu.
Hoàng Ân vừa nói vừa khóc rất thảm thiết:
“Đáng lý ta không còn mặt mũi nào đến gặp Thanh Trì Minh Nghĩa. Nhưng thân già này quả thật không còn nơi dung thân, giống như Quý Nhậm đã nói.”
Hoàng Ân lúc này rít lên một hơi dài, nhại lại giọng lạnh lùng của Quý Nhậm:
“Ngươi đã phản bội Minh Nghĩa, ngươi cũng phá hủy kế hoạch bao năm của ta. Mỗi một chuyện làm gián điệp cũng không xong, ngươi còn tư cách gì làm một yêu họa ở bên cạnh ta hả?”
Sau đó, Quý Nhậm đã nhẫn tâm thiêu cháy bức họa và lão đã cố hết sức mới xuất hiện trong bức họa trong nhà Minh Nghĩa. Lão thút thít:
“Hãy cho lão già ngu này một cơ hội quay đầu làm người tốt. Lão ước giá mà lão có thể quỳ xuống cầu xin hai người tha thứ. Lão không còn người bạn nào cả. Minh Nghĩa, lão thề sẽ không phản bội hai người thêm lần nào nữa. Nếu chuyện đó còn xảy ra, hai người cứ tự nhiên đốt chết lão.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.