Chương 254: Rơi Rụng
Muội Nương
01/08/2021
Tiểu Bạch đi tìm Vô Ảnh, truyền đạt lại nhiệm vụ mà Huyết Yêu giao cho. Sau đó, nó giả dạng thành Thanh Lâm quay về nhà cậu ấy.
Trúc Chi trước đó lo lắng Thiên Thanh sẽ báo cảnh sát nếu như họ chưa đưa Thanh Lâm về. Vì thế, họ đã nghĩ ra cách này, chỉ khi Thanh Lâm trở về nhà, họ mới có thêm thời gian. Tuy nhiên, Trúc Chi đã dặn dò Tiểu Bạch rất kỹ, phải ở trong nhà tuyệt đối không được ra ngoài. Mạnh Quân sẽ nghi ngờ họ phát hiện chuyện kì lạ, trong khi Thanh Lâm thật vẫn còn đang trong tay gã.
Tiểu Bạch trở về nhà, mặt mày bơ phờ. Thiên Thanh và thầy hiệu trưởng lo lắng vồ lấy nó hỏi liên tục, hỏi nhiều đến mức Tiểu Bạch cảm thấy đau đầu.
Tiểu Bạch (lúc này, nó dùng giọng nói của Thanh Lâm) mệt mỏi nói:
“Ba với anh đợi em nghỉ ngơi đã được không? Em mệt cả một ngày một đêm rồi.”, nó tính bước hẳn lên lầu thì khựng lại vài phút, nó nói với Thiên Thanh, giọng cực kỳ nghiêm túc, “Em có một người bạn học bên quận tư, tên Quỳnh Như. Đã hai tuần vẫn chưa liên lạc được với bạn ấy. Em vừa qua nhà bạn ấy xem thử. Và hai người biết không, ba mẹ bạn ấy đã chết, bị lửa thiêu rụi. Cảnh sát cho rằng đó vụ tự tử.”
Thiên Thanh mở to mắt nhìn Thanh Lâm, như chưa từng thấy khía cạnh này của thằng em. Vẻ mặt nghiêm trọng, giọng buồn man mát, khiến anh không thể nào không tin chuyện nó đang nói.
Tiểu Bạch tiếp tục rù rì (nó làm theo lời dặn dò của Trúc Chi. Cô muốn nó phải nói thật tự nhiên về vụ án này. Có như vậy, xác chết của Quỳnh Như mới nhanh được tìm thấy):
“Em còn phát hiện thêm những vụ án tương tự, bốn cặp vợ chồng khác trên cả nước đều chết cháy. Trùng hợp không? Sao anh không đi điều tra xem em nói thật hay không?”
Tiểu Bạch bước lên lầu, đóng mạnh cửa phòng, nằm lên chiếc giường của Thanh Lâm ngủ một giấc. Bỏ mặc Thiên Thanh và thầy hiệu trưởng đang chết đứng phía dưới phòng khách. Họ vẫn chưa hoàn hồn sau thái độ của no, cũng như những gì nó nói.
Thiên Thanh và thầy hiệu trưởng không dám hó hé hay rượt theo nó truy hỏi mọi điều nữa. Họ chỉ còn cách đợi Thanh Lâm tỉnh dậy. Họ nào muốn nó mất tích lần nào nữa đâu. Còn Thiên Thanh nhất định xác minh những gì nó nói mới được.
Sáng hôm sau, thầy hiệu trưởng vào gọi Thanh Lâm dạy đi học. Nhưng Tiểu Bạch bò ra, dáng vẻ mệt mỏi vẫn còn hiển hiện trên khuôn mặt, mặt đỏ bừng, hơi nóng phát ra đến thầy hiệu trưởng đứng cách con trai mình vài phân cũng cảm nhận được.
Thầy hiệu trưởng lo lắng:
“Con bị sốt rồi.”
Tiểu Bạch níu lấy tay áo của thầy hiệu trưởng, khó nhọc nói ra:
“Ba xin nghỉ giùm con.”
Thầy hiệu trưởng dìu Thanh Lâm đứng dậy. Thầy quả quyết:
“Ba đưa con đi viện.”, thầy sờ lên cái trán nóng hổi của Thanh Lâm, đau lòng nói, “Con sốt cao quá rồi.”
Tiểu Bạch gượng dậy. Nó nhìn vào đôi mắt lo lắng của thầy hiệu trưởng, thầm cảm động. Nó chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của người cha dành cho mình. Có lẽ nếu nó sống cùng người cha của nó, ông ấy cũng sẽ yêu thương, quan tâm, lo lắng như thế chăng.
Tiểu Bạch ho húng hắng, nó lắc đầu, nói giọng buồn rầu:
“Con không thích đến bệnh viện. Ba yên tâm, lát con xuống ăn chút gì đó rồi uống thuốc. Con ngủ một giấc là khỏe ngay ấy mà.”
Thầy hiệu trưởng vẫn một mực đưa Thanh Lâm vào viện. Ngặt một nỗi, hôm nay là ngày đầu tuần, thầy không thể nghỉ đươc. Hết cách, thầy đành gọi Thiên Thanh về trông chừng Thanh Lâm rồi mới yên tâm rời đi.
Trúc Chi và Nhất Uy đến trường, không thấy Thanh Lâm. Như kế hoạch của họ, Tiểu Bạch giả dạng Thanh Lâm và giả vờ bị bệnh, rồi nằm yên trong nhà. Con bé hẳn đã qua mặt được thầy hiệu trưởng. Chỉ cần Nhất Uy và cô đến gặp thầy hiệu trưởng, hoàn thành vở kịch này nữa thôi.
Hai người tranh thủ giờ sinh hoạt lớp, liền xin cô chủ nhiệm đến văn phòng hiệu trưởng hỏi thăm Thanh Lâm một chút. Cô chủ nhiệm dĩ nhiên đồng ý ngay lập tức. Cả trường không ai không biết mối quan hệ thân thiết của ba người. Hai người cảm ơn cô giáo rồi vội chạy đi.
Thầy hiệu trưởng đang ngồi trong văn phòng, giải quyết một số công văn. Thầy thấy hai đứa học trò lấp ló bên ngoài thì đứng dậy và ra ngoài.
Thầy thấy Nhất Uy và Trúc Chi, rất nhanh, đoán được lý do cả hai chạy vội vã đến đây. Thầy rất trân trọng tình bạn tuyệt vời của mấy đứa nhỏ. Thầy mời hai người vào trong.
Trúc Chi nói một hơi dài:
“Tụi em nghe cô chủ nhiệm nói thầy xin cho Thanh Lâm nghỉ do bạn ấy bị bệnh. Bạn ấy có nói mình đã đi đâu không, thưa thầy?”
Thầy hiệu trưởng trả lời:
“Thằng bé sốt cao lắm. Thiên Thanh đang trông nó ở nhà.”
Trúc Chi thở phào nhẹ nhõm:
“Tan học, con với Uy qua thăm bạn ấy.”
Cả hai rời đi. Họ quay lại lớp học. Cố tỏ ra thật bình thường, dù trong lòng họ đang rất mong chờ màn đêm nhanh buông xuống. Như vậy họ mới đến nơi ở của Mạnh Quân và cứu Thanh Lâm.
Thầy Đạo đứng bên ngoài phòng giáo viên, dõi mắt nhìn lớp của Trúc Chi, không rời một giây nào. Đôi môi hé một nụ cười kì dị.
Thầy ôm một con chim nhỏ xíu, màu vàng kim. Rất khó nhìn ra nó là con chim nhỏ, nếu không thấy đôi cánh đang từ từ dang rộng ra trong tay thầy Đạo.
Thầy Đạo nói thầm, hình như đang nói với con chim hơn là đang nói với chính mình:
“Nhìn xem, tao đã cảnh báo con chim phượng hoàng ngu ngốc đó đừng tiếp tục cài cây trâm trên đầu. Nhưng có vẻ nó không thèm nghe lời người thầy nhìn có vẻ vô dụng này, nhỉ?”
Thầy Đạo thả con chim ra. Thầy nói:
“Theo dõi chúng.”
Hải Phong chạy đến lớp Trúc Chi. Nó cũng nghe chuyện Thanh Lâm không đến trường. Nghe đâu chuyện này chưa từng xảy ra. Thanh Lâm là con thầy hiệu trưởng, vì vậy chưa bao giờ thấy cậu ta nghỉ học một ngày nào. Theo như lời đồn mà Hải Phong nghe được, Thanh Lâm từng nói:
“Bởi vì tôi không muốn người ta cho rằng tôi được ba tôi ưu tiên nhiều thứ, nhất là nghỉ học khi nào tôi muốn.”
Thanh Lâm chấp hành nội quy rất tốt. Không thể nào có chuyện nó không đến trường. Trừ phi, Thanh Lâm đã xảy ra chuyện. Hải Phong vội vàng chạy sang đây, muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với Thanh Lâm.
Hải Phong ngồi xuống bàn kế bên bàn học của Trúc Chi. Nó nói giọng hoang mang tột độ:
“Bộ có chuyện gì với thằng Lâm hả? Mọi người đang đồn đãi nó bị bệnh rất nặng hoặc đã mất tích, nên nó mới nghỉ học.”
Trúc Chi ra hiệu cho Hải Phong cúi thấp cái đầu xuống gần mình. Cô nói nhỏ:
“Thầy hiệu trưởng xin cho nó nghỉ vì nó bị sốt nặng. Nhưng tụi này biết Thanh Lâm bị mất tích. Có ai đó bắt nó đi. Nếu là tụi bắt cóc tống tiền thì chẳng thể hiểu nổi bọn đó. Thanh Lâm mất tích từ đêm qua, nhưng chẳng thấy ai đòi tiền chuộc.”
Nhất Uy cũng phụ họa:
“Lạ, đúng không? Tụi bắt cóc còn đợi cái gì nữa mà không nói ra ý đồ của chúng. Tao với Trúc Chi tính đến tìm anh Thanh tìm cho ra tung tích của nó. Chờ đến tụi bắt cóc liên lạc chắc tao già luôn.”
Hải Phong không hiểu. Nó ngơ nhác:
“Nhưng bao nhiêu người nó không bắt, nó bắt Thằng Lâm chi?”
Trúc Chi đương nhiên nói dối:
“Vì nó là cháu cảnh sát trưởng. Tui nghĩ bác ấy có nhiều kẻ thù.”
Nhất Uy bồi thêm:
“Mày đừng hỏi nữa. Tao với Chi cũng đâu phải tụi bắt cóc đâu mà biết. Sao?”, Nhất Uy nghiêm túc hỏi Hải Phong, “Mày muốn tham gia với tụi tao không?”
Hải Phong rất muốn tham gia. Chỉ có điều, hôm nay lớp của nó học cả ngày, buổi tối lại tham gia buổi tiệc gì đó của cậu mợ. Nó nói với giọng tiếc rẻ:
“Tao không thể đi được. Tao bận nhiều việc quá. Có gì mới, nhớ báo tao một tiếng nha.”
Hải Phong buồn rầu đi ra khỏi lớp học. Nó trông hơi giận khi không thể tham gia cùng nhóm bạn. Khuôn mặt trở nên căng thẳng sau khi về lớp học. Hình như nó đang nghĩ cách xin nghỉ học chiều nay, tìm cách gia nhập đội hình tìm kiếm Thanh Lâm.
Nhất Uy đợi Hải Phong đi khuất mới nói ra điều lo lắng từ nảy đến giờ. Cậu nói với Trúc Chi:
“Chúng ta bị theo dõi từ nảy đến giờ. Thầy Đạo chưa rời mắt khỏi lớp mình. Nếu không nhờ tiếng trống, thầy ấy vẫn muốn nhìn chúng ta thêm.”
Trúc Chi mỉm cười:
“Cứ để thầy ấy đắc ý thêm một chút đi.”
Nhất Uy nói
“Tối nay, chúng ta sẽ xuất phát. Vô Ảnh đang điều tra số lượng thuộc hạ của Mạnh Quân rồi.”
Trúc Chi rút cây trâm xuống cầm trên tay. Cô nói:
“Chỉ còn lý giải về Nguyệt Nương nữa thôi.”
“Chúng ta sẽ hỏi thẳng Mạnh Quân vậy.”, Nhất Uy kết một câu.
Buổi trưa, Trúc Chi trở về nhà một mình mà không có Nhất Uy đi cùng. Vừa vào nhà, cô dùng thần lực dịch chuyển đến nhà Tuấn Tú. Cô và Nhất Uy thống nhất với nhau sẽ dùng thần lực ngay trong nhà mỗi người. Họ đề phòng có kẻ theo dõi họ.
Rất may, Trúc Chi và Nhất Uy quyết định như thế. Bởi vì con chim màu vàng kim tự phân thân ra làm hai và theo dõi họ. Một con theo đuôi Nhất Uy, con còn lại theo dõi Trúc Chi. Ngay khi chim động chạm vào hàng rào nhà Trúc Chi, nó đã bị dội mạnh rơi xuống đất. Thầy Đạo phái một con chim được phù phép, dĩ nhiên nó không bước vào ranh giới bên trong ràng rào được. Phong ấn của Huyết Yêu vô cùng mạnh. Một con chim không cách nào theo vào bên trong.
Trúc Chi vừa vào nhà, cô đã vội ngã lưng xuống giường. Nhất Uy ngủ phòng Tuấn Tú. Anh đang bận rộn trong bệnh viện, anh đã giao ngôi nhà này lại cho Huyết Yêu làm căn cứ. Còn hai người kia cần ngủ lấy sức chiến đấu vào tối nay.
Trúc Chi nhét cây trâm xuống dưới gối, rồi ngủ thiếp đi.
“Mạnh Quân, tốt nhất ngươi nên giết cả linh hồn của ta. Nếu không, ngươi sẽ hối hận.”, Trúc Chi nghe Nguyệt Nương gào lên.
Mạnh Quân treo lơ lửng Nguyệt Nương giữa trời, bên dưới đúng là cái hồ sen mà Trúc Chi hay mơ thấy, khắp nơi đều là mặt nước, không thấy bờ. Cô thấy mình đang nằm trên chiếc thuyền con, có Mạnh Quân đang ngồi trên đó.
Mạnh Quân nói to, hy vọng giọng của gã vang tận phía trên, nơi mà Nguyệt Nương đang bị trói trên kia:
“Viên hắc ngọc nàng đã đem nó giấu ở đâu hả, Nguyệt Nương?”
Nguyệt Nương hằn hộc:
“Đừng gọi ta là Nguyệt Nương, ngươi không xứng.”
“Nàng nói ta không xứng với nàng sao?”, Mạnh Quân phi người lên cao, gã trôi lơ lửng, miệng hé một nụ cười, tay thì vuốt ve đôi gò má của Nguyệt Nương. Gã nói:
“Nàng nhớ lại xem, là ai đem lòng yêu say đắm ta hả? Là ai nguyện cùng ta tính chuyện trăm năm? Là ai nói ra bí mật của viên hắc ngọc cho ta? Cũng là ai nói cho ta biết nơi nó được nung trong cái lò luyện đan kia.”
Mạnh Quân vỗ vào gò má Nguyệt Nương đến mức nó đỏ lên, nhìn rất tội nghiệp. Trúc Chi cũng bay lên cao, muốn nghe họ nói chuyện.
Lúc này, Trúc Chi nghe Mạnh Quân gằn giọng:
“Là nàng, Nguyệt Nương.”, gã nắm tóc Nguyệt Nương kéo về phía mình, nói ra những lời tàn nhẫn, “Sư phụ của nàng chết, nàng vô can sao? Chính nàng đã dẫn rắn cắn gà nhà. Chính nàng giúp ta giết chết lão già ấy.”
Nguyệt Nương khóc ròng, ném cái nhìn hận thù về phía gã, lòng đau như ai xé. Gã nói hoàn toàn đúng. Nếu bản thân nàng không đem lòng yêu gã, tin tưởng gã, sư phụ sẽ không chết thảm.
“Không.”, Trúc Chi cố gào lên, “Cô bị gã lợi dụng, cô không có lỗi gì cả. Đêm lòng yêu mến một người chẳng có lỗi gì cả.”
Mạnh Quân nói một lời cuối cùng:
“Nàng không nói ra nơi cất giữ viên hắc ngọc, ta sẽ nhấn chìm nàng sâu xuống đáy hồ, xác của nàng sẽ không bao giờ được tìm thấy nữa. Nàng không nên nói cho ta chuyện nàng sợ nước.”
Mạnh Quân bay xuống chiếc thuyền con của gã. Gã phất tay một cái, Nguyệt Nương rơi mạnh xuống đáy hồ. Trúc Chi thấy gã cười một tràng dài xong mới biến mất. Gã biết một khi rơi xuống nước, Nguyệt Nương chỉ có một khả năng: Chết chắc. Bởi vậy gã mới rời đi, không hề lo lắng có chuyện Nguyệt Nương được cứu.
Trúc Chi trước đó lo lắng Thiên Thanh sẽ báo cảnh sát nếu như họ chưa đưa Thanh Lâm về. Vì thế, họ đã nghĩ ra cách này, chỉ khi Thanh Lâm trở về nhà, họ mới có thêm thời gian. Tuy nhiên, Trúc Chi đã dặn dò Tiểu Bạch rất kỹ, phải ở trong nhà tuyệt đối không được ra ngoài. Mạnh Quân sẽ nghi ngờ họ phát hiện chuyện kì lạ, trong khi Thanh Lâm thật vẫn còn đang trong tay gã.
Tiểu Bạch trở về nhà, mặt mày bơ phờ. Thiên Thanh và thầy hiệu trưởng lo lắng vồ lấy nó hỏi liên tục, hỏi nhiều đến mức Tiểu Bạch cảm thấy đau đầu.
Tiểu Bạch (lúc này, nó dùng giọng nói của Thanh Lâm) mệt mỏi nói:
“Ba với anh đợi em nghỉ ngơi đã được không? Em mệt cả một ngày một đêm rồi.”, nó tính bước hẳn lên lầu thì khựng lại vài phút, nó nói với Thiên Thanh, giọng cực kỳ nghiêm túc, “Em có một người bạn học bên quận tư, tên Quỳnh Như. Đã hai tuần vẫn chưa liên lạc được với bạn ấy. Em vừa qua nhà bạn ấy xem thử. Và hai người biết không, ba mẹ bạn ấy đã chết, bị lửa thiêu rụi. Cảnh sát cho rằng đó vụ tự tử.”
Thiên Thanh mở to mắt nhìn Thanh Lâm, như chưa từng thấy khía cạnh này của thằng em. Vẻ mặt nghiêm trọng, giọng buồn man mát, khiến anh không thể nào không tin chuyện nó đang nói.
Tiểu Bạch tiếp tục rù rì (nó làm theo lời dặn dò của Trúc Chi. Cô muốn nó phải nói thật tự nhiên về vụ án này. Có như vậy, xác chết của Quỳnh Như mới nhanh được tìm thấy):
“Em còn phát hiện thêm những vụ án tương tự, bốn cặp vợ chồng khác trên cả nước đều chết cháy. Trùng hợp không? Sao anh không đi điều tra xem em nói thật hay không?”
Tiểu Bạch bước lên lầu, đóng mạnh cửa phòng, nằm lên chiếc giường của Thanh Lâm ngủ một giấc. Bỏ mặc Thiên Thanh và thầy hiệu trưởng đang chết đứng phía dưới phòng khách. Họ vẫn chưa hoàn hồn sau thái độ của no, cũng như những gì nó nói.
Thiên Thanh và thầy hiệu trưởng không dám hó hé hay rượt theo nó truy hỏi mọi điều nữa. Họ chỉ còn cách đợi Thanh Lâm tỉnh dậy. Họ nào muốn nó mất tích lần nào nữa đâu. Còn Thiên Thanh nhất định xác minh những gì nó nói mới được.
Sáng hôm sau, thầy hiệu trưởng vào gọi Thanh Lâm dạy đi học. Nhưng Tiểu Bạch bò ra, dáng vẻ mệt mỏi vẫn còn hiển hiện trên khuôn mặt, mặt đỏ bừng, hơi nóng phát ra đến thầy hiệu trưởng đứng cách con trai mình vài phân cũng cảm nhận được.
Thầy hiệu trưởng lo lắng:
“Con bị sốt rồi.”
Tiểu Bạch níu lấy tay áo của thầy hiệu trưởng, khó nhọc nói ra:
“Ba xin nghỉ giùm con.”
Thầy hiệu trưởng dìu Thanh Lâm đứng dậy. Thầy quả quyết:
“Ba đưa con đi viện.”, thầy sờ lên cái trán nóng hổi của Thanh Lâm, đau lòng nói, “Con sốt cao quá rồi.”
Tiểu Bạch gượng dậy. Nó nhìn vào đôi mắt lo lắng của thầy hiệu trưởng, thầm cảm động. Nó chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của người cha dành cho mình. Có lẽ nếu nó sống cùng người cha của nó, ông ấy cũng sẽ yêu thương, quan tâm, lo lắng như thế chăng.
Tiểu Bạch ho húng hắng, nó lắc đầu, nói giọng buồn rầu:
“Con không thích đến bệnh viện. Ba yên tâm, lát con xuống ăn chút gì đó rồi uống thuốc. Con ngủ một giấc là khỏe ngay ấy mà.”
Thầy hiệu trưởng vẫn một mực đưa Thanh Lâm vào viện. Ngặt một nỗi, hôm nay là ngày đầu tuần, thầy không thể nghỉ đươc. Hết cách, thầy đành gọi Thiên Thanh về trông chừng Thanh Lâm rồi mới yên tâm rời đi.
Trúc Chi và Nhất Uy đến trường, không thấy Thanh Lâm. Như kế hoạch của họ, Tiểu Bạch giả dạng Thanh Lâm và giả vờ bị bệnh, rồi nằm yên trong nhà. Con bé hẳn đã qua mặt được thầy hiệu trưởng. Chỉ cần Nhất Uy và cô đến gặp thầy hiệu trưởng, hoàn thành vở kịch này nữa thôi.
Hai người tranh thủ giờ sinh hoạt lớp, liền xin cô chủ nhiệm đến văn phòng hiệu trưởng hỏi thăm Thanh Lâm một chút. Cô chủ nhiệm dĩ nhiên đồng ý ngay lập tức. Cả trường không ai không biết mối quan hệ thân thiết của ba người. Hai người cảm ơn cô giáo rồi vội chạy đi.
Thầy hiệu trưởng đang ngồi trong văn phòng, giải quyết một số công văn. Thầy thấy hai đứa học trò lấp ló bên ngoài thì đứng dậy và ra ngoài.
Thầy thấy Nhất Uy và Trúc Chi, rất nhanh, đoán được lý do cả hai chạy vội vã đến đây. Thầy rất trân trọng tình bạn tuyệt vời của mấy đứa nhỏ. Thầy mời hai người vào trong.
Trúc Chi nói một hơi dài:
“Tụi em nghe cô chủ nhiệm nói thầy xin cho Thanh Lâm nghỉ do bạn ấy bị bệnh. Bạn ấy có nói mình đã đi đâu không, thưa thầy?”
Thầy hiệu trưởng trả lời:
“Thằng bé sốt cao lắm. Thiên Thanh đang trông nó ở nhà.”
Trúc Chi thở phào nhẹ nhõm:
“Tan học, con với Uy qua thăm bạn ấy.”
Cả hai rời đi. Họ quay lại lớp học. Cố tỏ ra thật bình thường, dù trong lòng họ đang rất mong chờ màn đêm nhanh buông xuống. Như vậy họ mới đến nơi ở của Mạnh Quân và cứu Thanh Lâm.
Thầy Đạo đứng bên ngoài phòng giáo viên, dõi mắt nhìn lớp của Trúc Chi, không rời một giây nào. Đôi môi hé một nụ cười kì dị.
Thầy ôm một con chim nhỏ xíu, màu vàng kim. Rất khó nhìn ra nó là con chim nhỏ, nếu không thấy đôi cánh đang từ từ dang rộng ra trong tay thầy Đạo.
Thầy Đạo nói thầm, hình như đang nói với con chim hơn là đang nói với chính mình:
“Nhìn xem, tao đã cảnh báo con chim phượng hoàng ngu ngốc đó đừng tiếp tục cài cây trâm trên đầu. Nhưng có vẻ nó không thèm nghe lời người thầy nhìn có vẻ vô dụng này, nhỉ?”
Thầy Đạo thả con chim ra. Thầy nói:
“Theo dõi chúng.”
Hải Phong chạy đến lớp Trúc Chi. Nó cũng nghe chuyện Thanh Lâm không đến trường. Nghe đâu chuyện này chưa từng xảy ra. Thanh Lâm là con thầy hiệu trưởng, vì vậy chưa bao giờ thấy cậu ta nghỉ học một ngày nào. Theo như lời đồn mà Hải Phong nghe được, Thanh Lâm từng nói:
“Bởi vì tôi không muốn người ta cho rằng tôi được ba tôi ưu tiên nhiều thứ, nhất là nghỉ học khi nào tôi muốn.”
Thanh Lâm chấp hành nội quy rất tốt. Không thể nào có chuyện nó không đến trường. Trừ phi, Thanh Lâm đã xảy ra chuyện. Hải Phong vội vàng chạy sang đây, muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với Thanh Lâm.
Hải Phong ngồi xuống bàn kế bên bàn học của Trúc Chi. Nó nói giọng hoang mang tột độ:
“Bộ có chuyện gì với thằng Lâm hả? Mọi người đang đồn đãi nó bị bệnh rất nặng hoặc đã mất tích, nên nó mới nghỉ học.”
Trúc Chi ra hiệu cho Hải Phong cúi thấp cái đầu xuống gần mình. Cô nói nhỏ:
“Thầy hiệu trưởng xin cho nó nghỉ vì nó bị sốt nặng. Nhưng tụi này biết Thanh Lâm bị mất tích. Có ai đó bắt nó đi. Nếu là tụi bắt cóc tống tiền thì chẳng thể hiểu nổi bọn đó. Thanh Lâm mất tích từ đêm qua, nhưng chẳng thấy ai đòi tiền chuộc.”
Nhất Uy cũng phụ họa:
“Lạ, đúng không? Tụi bắt cóc còn đợi cái gì nữa mà không nói ra ý đồ của chúng. Tao với Trúc Chi tính đến tìm anh Thanh tìm cho ra tung tích của nó. Chờ đến tụi bắt cóc liên lạc chắc tao già luôn.”
Hải Phong không hiểu. Nó ngơ nhác:
“Nhưng bao nhiêu người nó không bắt, nó bắt Thằng Lâm chi?”
Trúc Chi đương nhiên nói dối:
“Vì nó là cháu cảnh sát trưởng. Tui nghĩ bác ấy có nhiều kẻ thù.”
Nhất Uy bồi thêm:
“Mày đừng hỏi nữa. Tao với Chi cũng đâu phải tụi bắt cóc đâu mà biết. Sao?”, Nhất Uy nghiêm túc hỏi Hải Phong, “Mày muốn tham gia với tụi tao không?”
Hải Phong rất muốn tham gia. Chỉ có điều, hôm nay lớp của nó học cả ngày, buổi tối lại tham gia buổi tiệc gì đó của cậu mợ. Nó nói với giọng tiếc rẻ:
“Tao không thể đi được. Tao bận nhiều việc quá. Có gì mới, nhớ báo tao một tiếng nha.”
Hải Phong buồn rầu đi ra khỏi lớp học. Nó trông hơi giận khi không thể tham gia cùng nhóm bạn. Khuôn mặt trở nên căng thẳng sau khi về lớp học. Hình như nó đang nghĩ cách xin nghỉ học chiều nay, tìm cách gia nhập đội hình tìm kiếm Thanh Lâm.
Nhất Uy đợi Hải Phong đi khuất mới nói ra điều lo lắng từ nảy đến giờ. Cậu nói với Trúc Chi:
“Chúng ta bị theo dõi từ nảy đến giờ. Thầy Đạo chưa rời mắt khỏi lớp mình. Nếu không nhờ tiếng trống, thầy ấy vẫn muốn nhìn chúng ta thêm.”
Trúc Chi mỉm cười:
“Cứ để thầy ấy đắc ý thêm một chút đi.”
Nhất Uy nói
“Tối nay, chúng ta sẽ xuất phát. Vô Ảnh đang điều tra số lượng thuộc hạ của Mạnh Quân rồi.”
Trúc Chi rút cây trâm xuống cầm trên tay. Cô nói:
“Chỉ còn lý giải về Nguyệt Nương nữa thôi.”
“Chúng ta sẽ hỏi thẳng Mạnh Quân vậy.”, Nhất Uy kết một câu.
Buổi trưa, Trúc Chi trở về nhà một mình mà không có Nhất Uy đi cùng. Vừa vào nhà, cô dùng thần lực dịch chuyển đến nhà Tuấn Tú. Cô và Nhất Uy thống nhất với nhau sẽ dùng thần lực ngay trong nhà mỗi người. Họ đề phòng có kẻ theo dõi họ.
Rất may, Trúc Chi và Nhất Uy quyết định như thế. Bởi vì con chim màu vàng kim tự phân thân ra làm hai và theo dõi họ. Một con theo đuôi Nhất Uy, con còn lại theo dõi Trúc Chi. Ngay khi chim động chạm vào hàng rào nhà Trúc Chi, nó đã bị dội mạnh rơi xuống đất. Thầy Đạo phái một con chim được phù phép, dĩ nhiên nó không bước vào ranh giới bên trong ràng rào được. Phong ấn của Huyết Yêu vô cùng mạnh. Một con chim không cách nào theo vào bên trong.
Trúc Chi vừa vào nhà, cô đã vội ngã lưng xuống giường. Nhất Uy ngủ phòng Tuấn Tú. Anh đang bận rộn trong bệnh viện, anh đã giao ngôi nhà này lại cho Huyết Yêu làm căn cứ. Còn hai người kia cần ngủ lấy sức chiến đấu vào tối nay.
Trúc Chi nhét cây trâm xuống dưới gối, rồi ngủ thiếp đi.
“Mạnh Quân, tốt nhất ngươi nên giết cả linh hồn của ta. Nếu không, ngươi sẽ hối hận.”, Trúc Chi nghe Nguyệt Nương gào lên.
Mạnh Quân treo lơ lửng Nguyệt Nương giữa trời, bên dưới đúng là cái hồ sen mà Trúc Chi hay mơ thấy, khắp nơi đều là mặt nước, không thấy bờ. Cô thấy mình đang nằm trên chiếc thuyền con, có Mạnh Quân đang ngồi trên đó.
Mạnh Quân nói to, hy vọng giọng của gã vang tận phía trên, nơi mà Nguyệt Nương đang bị trói trên kia:
“Viên hắc ngọc nàng đã đem nó giấu ở đâu hả, Nguyệt Nương?”
Nguyệt Nương hằn hộc:
“Đừng gọi ta là Nguyệt Nương, ngươi không xứng.”
“Nàng nói ta không xứng với nàng sao?”, Mạnh Quân phi người lên cao, gã trôi lơ lửng, miệng hé một nụ cười, tay thì vuốt ve đôi gò má của Nguyệt Nương. Gã nói:
“Nàng nhớ lại xem, là ai đem lòng yêu say đắm ta hả? Là ai nguyện cùng ta tính chuyện trăm năm? Là ai nói ra bí mật của viên hắc ngọc cho ta? Cũng là ai nói cho ta biết nơi nó được nung trong cái lò luyện đan kia.”
Mạnh Quân vỗ vào gò má Nguyệt Nương đến mức nó đỏ lên, nhìn rất tội nghiệp. Trúc Chi cũng bay lên cao, muốn nghe họ nói chuyện.
Lúc này, Trúc Chi nghe Mạnh Quân gằn giọng:
“Là nàng, Nguyệt Nương.”, gã nắm tóc Nguyệt Nương kéo về phía mình, nói ra những lời tàn nhẫn, “Sư phụ của nàng chết, nàng vô can sao? Chính nàng đã dẫn rắn cắn gà nhà. Chính nàng giúp ta giết chết lão già ấy.”
Nguyệt Nương khóc ròng, ném cái nhìn hận thù về phía gã, lòng đau như ai xé. Gã nói hoàn toàn đúng. Nếu bản thân nàng không đem lòng yêu gã, tin tưởng gã, sư phụ sẽ không chết thảm.
“Không.”, Trúc Chi cố gào lên, “Cô bị gã lợi dụng, cô không có lỗi gì cả. Đêm lòng yêu mến một người chẳng có lỗi gì cả.”
Mạnh Quân nói một lời cuối cùng:
“Nàng không nói ra nơi cất giữ viên hắc ngọc, ta sẽ nhấn chìm nàng sâu xuống đáy hồ, xác của nàng sẽ không bao giờ được tìm thấy nữa. Nàng không nên nói cho ta chuyện nàng sợ nước.”
Mạnh Quân bay xuống chiếc thuyền con của gã. Gã phất tay một cái, Nguyệt Nương rơi mạnh xuống đáy hồ. Trúc Chi thấy gã cười một tràng dài xong mới biến mất. Gã biết một khi rơi xuống nước, Nguyệt Nương chỉ có một khả năng: Chết chắc. Bởi vậy gã mới rời đi, không hề lo lắng có chuyện Nguyệt Nương được cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.