Chương 332: Sau Trận Chiến
Muội Nương
13/02/2022
Thiên tử buông Vô Ảnh ra trước. Anh cười một cái đầy thâm tình rồi lui về đứng bên cạnh Huyết Yêu. Lúc này anh cũng để ý vết thương trên người hắn, nó hơi nghiêm trọng hơn anh tưởng. Với kinh nghiệm của một thần tiên, anh biết vết thương không đơn giản là vết thương do kiếm gây ra, rõ ràng hắn đã lao lực thần khí quá độ đây mà. Anh ngại thiên đế nên vẫn chưa hỏi hắn một cách rõ ràng.
Vô Ảnh vẫy tay chào Trúc Chi. Nếu là bình thường anh hẳn đã chạy đến xem xét xem trên người cô có vết thương nghiêm trọng nào không. Nhưng dĩ nhiên anh lúc này anh vẫn kiềm chế được lòng ham muốn của mình một chút. Anh chỉ cười cười rồi giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khen ngợi chiến công của cô lẫn Huyết Yêu.
Chỉ năm phút sau, Tuấn Tú, Thiên Thanh cùng Thanh Lâm xuất hiện trong tẩm cung của thiên đế. Tuấn Tú chạy tới ôm chằm lấy Trúc Chi, vui mừng hớn hở như lần anh trúng giải bảy khi mua năm tờ vé số. Cuối cùng họ cũng thắng cuộc, mà thương vong không nhiều như những lần trước. Đâu thể nào anh không vui vẻ cho được.
Tuấn Tú nói với Huyết Yêu:
“Anh đã hạ được Quý Nhậm. Tụi em hâm mộ anh lắm anh Yêu ơi.”
Thiên Thanh cũng phụ họa:
“Đúng đó. Anh ngầu lắm anh ơi.”
Quý Nhậm chết đi. Ai ai cũng tưởng Huyết Yêu là người đã giết chết gã, nên mới trao cho hắn một ánh mắt hâm mộ tột độ. Trong đôi mắt của Minh Nghĩa cũng không còn hằn hộc hay chán ghét Huyết Yêu nữa. Gã hình như đã buông bỏ sự chán ghét Huyết Yêu nên mới nhìn hắn bằng ánh mắt rạng ngời như thế.
Thanh Lâm kéo hai người kia về vị trí đúng nghĩa (đứng bên cạnh Vô Ảnh). Bởi vì cả ba người bọn họ đều vô dụng ngang nhau. Đôi khi Thanh Lâm nghĩ họ đến Thiên giới làm gì khi điều duy nhất họ có thể làm là ngất xỉu và nằm im một chổ chờ đến lúc tất cả mọi chuyện đều được giải quyết một cách êm đềm.
Thanh Lâm càu nhàu hai người kia:
“Không biết xấu hổ khi tụi mình không làm được gì ngoài ngất xỉu hay sao?”
Thiên Thanh la ó, phản đối dữ dội:
“Tụi mình cũng có công giúp thiên đế đến nơi an toàn mà. Với lại em thấy tụi mình nào có sức mạnh giúp được ai.”
Vô Ảnh an ủi cả ba:
“Mấy đứa bảo toàn tính mạng là tốt rồi. Huyết Yêu đưa cả ba lên trên này không phải muốn mấy đứa tham gia trận chiến mà muốn bảo vệ mấy đứa. Anh ấy sợ lỡ Quý Nhậm lại cho thuộc hạ tấn công tụi bây khi tụi anh đang bận rộn trên này thì nguy.”
Thiên Thanh thúc cùi chỏ vào eo Thanh Lâm tằng hắng rõ to:
“Thấy chưa? Em cứ nói chuyện đâu đâu.”
Huyết Yêu lúc này mới lên tiếng:
“Người giết được Quý Nhậm không phải ta mà là Trúc Chi.”
Trúc Chi bị hết người này đến người khác ngó chằm chằm, nhất là Minh Nghĩa, gã làm như Huyết Yêu đang nói dối trắng trợn vậy. Trúc Chi gật đầu xác nhận với mọi người. Dù cô không biết có nên tiết lộ có một luồng thần lực thần bí nào đó đã giúp mình chiến thắng Quý Nhậm hay không. Bởi vì cô đồ rằng nếu cô không có sự giúp sức của thần lực bí ẩn đó thì khó mà thắng nổi Quý Nhậm.
Vô Ảnh không kiềm nổi lòng mình nữa, anh lao đến xem Trúc Chi một hồi, rồi thở phào nhẹ nhõm. Trúc Chi không có bất cứ vết thương nào nghiêm trọng cả. Anh mừng húm ôm lấy cô vào lòng, không thèm câu nệ mọi người đang nhìn mình trân trân.
Vô Ảnh buông cô ra và nói to:
“Lần này thanh kiếm đó không làm khó em chứ?”
Trúc Chi cười cười:
“Không làm khó gì em hết.”
Thiên đế nhìn thấy tất cả đều rất tự nhiên, coi như ông không tồn tại ở đây thì hơi chạnh lòng. Ông nhìn tất cả mọi người, rồi lại nhìn Thanh Trì Minh Nghĩa, nhìn biểu hiện của gã ông đoán gã đã biết thân thế của Trúc Chi rồi đi. Ông quyết định đằng hắng ba cái, muốn mọi người chú ý rằng ông đang đứng đây với họ. Ông nghiêm nghị nhìn tất cả mọi người trong tẩm cung của mình. Tất cả đều trưng bộ mặt chờ đợi vị thiên đế nói tiếp điều gì đó.
“Thanh Trì Minh Nghĩa.” Thiên tử bật ra bốn chữ.
Minh Nghĩa giật mình đón lấy ánh mắt lạnh lùng của thiên đế. Gã cúi đầu, cắn môi, không đoán được sao ông lại thay đổi thái độ quá nhanh. Mới trước đó ông còn dành cho gã một nụ cười hiếm hoi cơ mà. Gã chỉ chấp hai tay trước mặt, rồi cung kính nghe những gì thiên đế sắp nói ra.
Thiên tử lạnh nhạt nói:
“Có phải ngươi cũng biết thân thế của Trúc Chi là một tiểu ma vương hay không? Và lý do vì sao ngươi lại cố tình không báo cáo chuyện này lên cho ta?”
Tất cả mọi người đều cúi đầu và im lặng. Mọi người chợt mới nhận ra mình đang đứng ở đâu mà thôi. Họ rõ ràng đang ở tẩm cung của thiên đế, rõ ràng đã bỏ qua chuyện thiên đế sẽ trách tội họ ra sao nếu thân phận của Trúc Chi bị bại lộ.
Minh Nghĩa liếc nhìn Huyết Yêu một chút, không biết nên bắt đầu thế nào. Quả thật gã đã giấu thân phận của Trúc Chi và không bẩm báo sớm cho thiên đế là thật. Gã cũng coi như đồng phạm với Huyết Yêu trong việc giấu giếm bí mật động trời đó. Gã đã chuẩn bị tinh thần nhận án phạt cao nhất từ lâu. Chỉ có điều, đáng lý lúc này gã phải được trao phần thưởng chứ không phải hình phạt, bởi vì dù sao họ cũng vừa mới thắng một cuộc chiến đẫm máu.
Huyết Yêu quyết định ra mặt. Hắn ôm lấy vết thương, vẫn còn đang từ từ bình phục, bước ra trước mặt Minh Nghĩa và nói với Thiên tử:
“Là thần ép buộc Thanh Trì Minh Nghĩa không được nói ra bí mật kia. Là thần đã buộc đệ ấy lập lời thề với thần giữ của. Người cũng biết lời thề bất khả bội của thần mạnh đến thế nào rồi đấy. Thanh Trì Minh Nghĩa không còn cách nào khác ngoài việc giữ bí mật ấy với người. Lý do thần vẫn chưa nói cho người biết rất đơn giản, thần muốn tự mình tìm thời cơ thích hợp mới tiết lộ tất cả với người.”
Thiên đế liếc tất cả mọi người một lượt, không ai dám nhìn vào khuôn mặt đang giận dữ của ông, cũng không ai có lá gan bước ra nói thêm cùng Huyết Yêu câu nào. Tất cả còn đang bận run sợ, Thanh Lâm thì nắm chặt tay Thiên Thanh đến độ khiến anh phải “á” lên một tiếng vì đau. Thiên Thanh liếc Thanh Lâm, rất muốn đập cho nó một phát vào sau gáy, trong tình huống như vậy đáng lý anh phải giữ im lặng, nhưng vì cái chạm tay “nhẹ nhàng” của nó mà anh phải la toáng lên.
Tuấn Tú lắc đầu đầy ngán ngẫm. Anh đã thôi không thèm nhìn hai anh em nhà họ Diệp rồi. Anh bắt đầu thấy bất an chuyện khác, chuyện mà khiến không chỉ anh mà tất cả những người ở đây đều bất an: Thiên tử sẽ đối xử với Trúc Chi ra sao khi biết thân phận tiểu ma vương của cô. Có phải ông sẽ giết chết cô như số phận của tiểu ma vương phải chịu hay không.
Trận chiến kết thúc, đáng lý mọi người phải được khen ngợi, hay ít ra cũng phải tham gia một bữa tiệc linh đình mừng chiến thắng mới phải. Nhưng tất cả lại đang căng thẳng và đợi cơn giận của thiên đế trút xuống đầu mình. Ai cũng đừng mong thoát khỏi, Huyết Yêu cũng thế kia mà.
Lúc này, đột nhiên ngoài cửa có tiếng chạy nhảy vui đùa của ai đó. Trúc Chi ngoái cổ ra ngoài thấy Nhất Uy đang chạy tới với vẻ mặt hớn hở chưa từng thấy. Thanh Lâm tính gào lên cho thằng bạn biết thời khắc này không phải lúc ăn mừng, nhưng đã quá muộn, Nhất Uy đã vọt tới trước mặt Huyết Yêu và vui vẻ ra mặt:
“Thầy đã hạ được Quý Nhậm rồi. Tất cả mọi người đều đã chiến đấu xuất sắc. Em mới hồi phục nên chạy qua đây muộn một chút.”
Nhất Uy chưa kịp nói gì thêm đã bị Tuấn Tú kéo sang một bên, anh còn trưng ra bộ mặt khiếp đảm, làm ra vẻ sắp chết đến nơi. Nhất Uy bây giờ mới quan sát tình hình một chút: Huyết Yêu đang cung kính trước mặt thiên đế như đang nhận tội trạng, Minh Nghĩa cũng quỳ rập dưới chân ông ấy, chưa hết đám người Thanh Lâm, Thiên Thanh đã run như cầy sấy. Rõ ràng mọi người không phải đang ăn mừng như cậu tưởng. Cậu liền giấu thanh Kim Quy kiếm đi, vội vội vàng vàng đứng gần Tuấn Tú, mặt mày ủ rũ thê lương.
Trúc Chi thấy vậy liền bật cười ha hả khiến ai nấy cũng hãi hùng nhìn cô. Đâu thể nào trách cô được, cô còn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng mắc cười đó của Nhất Uy đâu. Nhất Uy luôn điềm đạm, ít bộc lộ cảm xúc. Vậy mà dường như cậu vừa thay đổi thái độ trong một nốt nhạc thôi.
Tuấn Tú kéo Trúc Chi xuống đứng cạnh Nhất Uy. Bởi vì anh sợ thiên đế trách thêm tội cho cô. Kiểu gì ông cũng không bỏ qua cho thân phận tiểu ma vương của cô, chỉ đành cầu trời cho cô đừng mắc thêm sai lầm nào nữa.
Thiên đế chỉ tay vào thanh kiếm trên tay Nhất Uy và nói:
“Đó chẳng phải Kim Quy kiếm hay sao?”
Rồi ông ngớ người một hồi lâu. Đầu óc ông đang trôi về đâu đó, hình như ông vừa thoáng nhớ lại một chút ký ức xua cũ liên quan đến Kim Quy. Sau đó ông tự dưng nói một mình:
“Ta phải đoán được rồi mới phải. Kim Quy rời bỏ thân phận thần tiên và lấy một người phàm cơ mà. Nói vậy, thằng nhóc ấy có khi là con của Kim Quy với một người phàm cũng nên.”
Huyết Yêu chỉnh lại:
“Thật ra là lấy một phượng hoàng.”
Thiên đế gầm gừ:
“Nói thế thì Huyết Yêu ngươi cũng giấu ta nhiều chuyện đó chứ?”
Trúc Chi bình tĩnh bước ra quỳ xuống bên cạnh Huyết Yêu. Tuấn Tú đã không kịp kéo áo cô lại, đã thấy cô đến bên đó từ lúc nào. Có thể anh đang bận nhìn thanh Kim Quy kiếm và nghe từng lời nói của Thiên tử nên mới vụt mất Trúc chi trong một phút.
Thanh Lâm và Nhất Uy liếc nhau, không biết họ nên lo lắng hay không khi Trúc Chi tự dưng hành động kỳ lạ như vậy. Nhưng họ chẳng đợi lâu gì cả, vì Trúc Chi bây giờ đang nói với Thiên đế:
“Người sẽ giết chết con ư? Con chính là tiểu ma vương, con chính là người mang dòng máu của Quỷ vương, của Thủy Hà và của một người phàm. Nghĩa là con không phải một đứa trẻ mang dòng máu lai bình thường mà là một người có dòng máu lai tam giới.”
Trúc Chi đã tự đặt ra câu hỏi mà ai ai cũng đang tò mò. Liệu Thiên tử sẽ giết chết cô, sẽ tiêu diệt người duy nhất mang dòng máu của Quỷ vương chứ.
Thiên tử khó hiểu hỏi ngay:
“Không phải con là đứa con của Thủy Hà và Quỷ vương ư?”
Trúc Chi thành thật trả lời:
“Người đó là mẹ của con, bà ấy đã chết rồi. Trái tim của bà ấy đang nằm trong cơ thể này. Kể ra rất dài. Nếu người nguyện ý nghe hết câu chuyện, con sẽ kể rõ cho người nghe.”
Thiên tử chưa kịp trả lời Trúc Chi đã bị kẻ khác chen ngang phá đám. Kẻ này không ai khác chính là một âm binh mà Trúc Chi triệu hồi, kẻ đáng lý còn phải bận bịu đánh với Cố Nhi. Y đứng đó, như đang đợi lệnh của Trúc Chi.
Trúc Chi đứng dậy nói với âm binh:
“Ngươi đã thua ả người rắn đó ư?”
Âm binh gật đầu xác nhận. Trúc Chi phất tay cho y biến mất vào không khí. Cô trầm ngâm một hồi. Cô đã quên mất Cố Nhi, người mà đáng lý cô phải canh chừng từng cử động nhẹ của ả. Cô tức giận nhìn ra ngoài. Nếu Cố Nhi trốn thoát được, thân phận tiểu ma vương rất có thể bị kẻ khác phát hiện. Chuyện này đáng lo hơn cả.
Huyết Yêu cũng đứng dậy theo Trúc Chi. Hắn nói với cô:
“Cố Nhi đó biết thân phận của cô.”
Trúc Chi gật đầu nói tiếp:
“Nếu ả ta thật sự thoát khỏi nơi này, tôi sợ là thân phận tiểu ma vương sẽ không giấu thêm được nữa.”
Huyết Yêu mỉm cười nói:
“Thiên la địa võng vẫn còn, chúng ta vẫn còn thời gian tìm ra ả.”
Huyết Yêu ra hiệu cho Vô Ảnh và Minh Nghĩa lãnh nhiệm vụ tìm Cố Nhi. Rất có thể ả đã biến thành một con rắn và núp ở đâu đó đợi thiên la địa võng biến mất sẽ rời khỏi Thiên giới.
Vô Ảnh vẫy tay chào Trúc Chi. Nếu là bình thường anh hẳn đã chạy đến xem xét xem trên người cô có vết thương nghiêm trọng nào không. Nhưng dĩ nhiên anh lúc này anh vẫn kiềm chế được lòng ham muốn của mình một chút. Anh chỉ cười cười rồi giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khen ngợi chiến công của cô lẫn Huyết Yêu.
Chỉ năm phút sau, Tuấn Tú, Thiên Thanh cùng Thanh Lâm xuất hiện trong tẩm cung của thiên đế. Tuấn Tú chạy tới ôm chằm lấy Trúc Chi, vui mừng hớn hở như lần anh trúng giải bảy khi mua năm tờ vé số. Cuối cùng họ cũng thắng cuộc, mà thương vong không nhiều như những lần trước. Đâu thể nào anh không vui vẻ cho được.
Tuấn Tú nói với Huyết Yêu:
“Anh đã hạ được Quý Nhậm. Tụi em hâm mộ anh lắm anh Yêu ơi.”
Thiên Thanh cũng phụ họa:
“Đúng đó. Anh ngầu lắm anh ơi.”
Quý Nhậm chết đi. Ai ai cũng tưởng Huyết Yêu là người đã giết chết gã, nên mới trao cho hắn một ánh mắt hâm mộ tột độ. Trong đôi mắt của Minh Nghĩa cũng không còn hằn hộc hay chán ghét Huyết Yêu nữa. Gã hình như đã buông bỏ sự chán ghét Huyết Yêu nên mới nhìn hắn bằng ánh mắt rạng ngời như thế.
Thanh Lâm kéo hai người kia về vị trí đúng nghĩa (đứng bên cạnh Vô Ảnh). Bởi vì cả ba người bọn họ đều vô dụng ngang nhau. Đôi khi Thanh Lâm nghĩ họ đến Thiên giới làm gì khi điều duy nhất họ có thể làm là ngất xỉu và nằm im một chổ chờ đến lúc tất cả mọi chuyện đều được giải quyết một cách êm đềm.
Thanh Lâm càu nhàu hai người kia:
“Không biết xấu hổ khi tụi mình không làm được gì ngoài ngất xỉu hay sao?”
Thiên Thanh la ó, phản đối dữ dội:
“Tụi mình cũng có công giúp thiên đế đến nơi an toàn mà. Với lại em thấy tụi mình nào có sức mạnh giúp được ai.”
Vô Ảnh an ủi cả ba:
“Mấy đứa bảo toàn tính mạng là tốt rồi. Huyết Yêu đưa cả ba lên trên này không phải muốn mấy đứa tham gia trận chiến mà muốn bảo vệ mấy đứa. Anh ấy sợ lỡ Quý Nhậm lại cho thuộc hạ tấn công tụi bây khi tụi anh đang bận rộn trên này thì nguy.”
Thiên Thanh thúc cùi chỏ vào eo Thanh Lâm tằng hắng rõ to:
“Thấy chưa? Em cứ nói chuyện đâu đâu.”
Huyết Yêu lúc này mới lên tiếng:
“Người giết được Quý Nhậm không phải ta mà là Trúc Chi.”
Trúc Chi bị hết người này đến người khác ngó chằm chằm, nhất là Minh Nghĩa, gã làm như Huyết Yêu đang nói dối trắng trợn vậy. Trúc Chi gật đầu xác nhận với mọi người. Dù cô không biết có nên tiết lộ có một luồng thần lực thần bí nào đó đã giúp mình chiến thắng Quý Nhậm hay không. Bởi vì cô đồ rằng nếu cô không có sự giúp sức của thần lực bí ẩn đó thì khó mà thắng nổi Quý Nhậm.
Vô Ảnh không kiềm nổi lòng mình nữa, anh lao đến xem Trúc Chi một hồi, rồi thở phào nhẹ nhõm. Trúc Chi không có bất cứ vết thương nào nghiêm trọng cả. Anh mừng húm ôm lấy cô vào lòng, không thèm câu nệ mọi người đang nhìn mình trân trân.
Vô Ảnh buông cô ra và nói to:
“Lần này thanh kiếm đó không làm khó em chứ?”
Trúc Chi cười cười:
“Không làm khó gì em hết.”
Thiên đế nhìn thấy tất cả đều rất tự nhiên, coi như ông không tồn tại ở đây thì hơi chạnh lòng. Ông nhìn tất cả mọi người, rồi lại nhìn Thanh Trì Minh Nghĩa, nhìn biểu hiện của gã ông đoán gã đã biết thân thế của Trúc Chi rồi đi. Ông quyết định đằng hắng ba cái, muốn mọi người chú ý rằng ông đang đứng đây với họ. Ông nghiêm nghị nhìn tất cả mọi người trong tẩm cung của mình. Tất cả đều trưng bộ mặt chờ đợi vị thiên đế nói tiếp điều gì đó.
“Thanh Trì Minh Nghĩa.” Thiên tử bật ra bốn chữ.
Minh Nghĩa giật mình đón lấy ánh mắt lạnh lùng của thiên đế. Gã cúi đầu, cắn môi, không đoán được sao ông lại thay đổi thái độ quá nhanh. Mới trước đó ông còn dành cho gã một nụ cười hiếm hoi cơ mà. Gã chỉ chấp hai tay trước mặt, rồi cung kính nghe những gì thiên đế sắp nói ra.
Thiên tử lạnh nhạt nói:
“Có phải ngươi cũng biết thân thế của Trúc Chi là một tiểu ma vương hay không? Và lý do vì sao ngươi lại cố tình không báo cáo chuyện này lên cho ta?”
Tất cả mọi người đều cúi đầu và im lặng. Mọi người chợt mới nhận ra mình đang đứng ở đâu mà thôi. Họ rõ ràng đang ở tẩm cung của thiên đế, rõ ràng đã bỏ qua chuyện thiên đế sẽ trách tội họ ra sao nếu thân phận của Trúc Chi bị bại lộ.
Minh Nghĩa liếc nhìn Huyết Yêu một chút, không biết nên bắt đầu thế nào. Quả thật gã đã giấu thân phận của Trúc Chi và không bẩm báo sớm cho thiên đế là thật. Gã cũng coi như đồng phạm với Huyết Yêu trong việc giấu giếm bí mật động trời đó. Gã đã chuẩn bị tinh thần nhận án phạt cao nhất từ lâu. Chỉ có điều, đáng lý lúc này gã phải được trao phần thưởng chứ không phải hình phạt, bởi vì dù sao họ cũng vừa mới thắng một cuộc chiến đẫm máu.
Huyết Yêu quyết định ra mặt. Hắn ôm lấy vết thương, vẫn còn đang từ từ bình phục, bước ra trước mặt Minh Nghĩa và nói với Thiên tử:
“Là thần ép buộc Thanh Trì Minh Nghĩa không được nói ra bí mật kia. Là thần đã buộc đệ ấy lập lời thề với thần giữ của. Người cũng biết lời thề bất khả bội của thần mạnh đến thế nào rồi đấy. Thanh Trì Minh Nghĩa không còn cách nào khác ngoài việc giữ bí mật ấy với người. Lý do thần vẫn chưa nói cho người biết rất đơn giản, thần muốn tự mình tìm thời cơ thích hợp mới tiết lộ tất cả với người.”
Thiên đế liếc tất cả mọi người một lượt, không ai dám nhìn vào khuôn mặt đang giận dữ của ông, cũng không ai có lá gan bước ra nói thêm cùng Huyết Yêu câu nào. Tất cả còn đang bận run sợ, Thanh Lâm thì nắm chặt tay Thiên Thanh đến độ khiến anh phải “á” lên một tiếng vì đau. Thiên Thanh liếc Thanh Lâm, rất muốn đập cho nó một phát vào sau gáy, trong tình huống như vậy đáng lý anh phải giữ im lặng, nhưng vì cái chạm tay “nhẹ nhàng” của nó mà anh phải la toáng lên.
Tuấn Tú lắc đầu đầy ngán ngẫm. Anh đã thôi không thèm nhìn hai anh em nhà họ Diệp rồi. Anh bắt đầu thấy bất an chuyện khác, chuyện mà khiến không chỉ anh mà tất cả những người ở đây đều bất an: Thiên tử sẽ đối xử với Trúc Chi ra sao khi biết thân phận tiểu ma vương của cô. Có phải ông sẽ giết chết cô như số phận của tiểu ma vương phải chịu hay không.
Trận chiến kết thúc, đáng lý mọi người phải được khen ngợi, hay ít ra cũng phải tham gia một bữa tiệc linh đình mừng chiến thắng mới phải. Nhưng tất cả lại đang căng thẳng và đợi cơn giận của thiên đế trút xuống đầu mình. Ai cũng đừng mong thoát khỏi, Huyết Yêu cũng thế kia mà.
Lúc này, đột nhiên ngoài cửa có tiếng chạy nhảy vui đùa của ai đó. Trúc Chi ngoái cổ ra ngoài thấy Nhất Uy đang chạy tới với vẻ mặt hớn hở chưa từng thấy. Thanh Lâm tính gào lên cho thằng bạn biết thời khắc này không phải lúc ăn mừng, nhưng đã quá muộn, Nhất Uy đã vọt tới trước mặt Huyết Yêu và vui vẻ ra mặt:
“Thầy đã hạ được Quý Nhậm rồi. Tất cả mọi người đều đã chiến đấu xuất sắc. Em mới hồi phục nên chạy qua đây muộn một chút.”
Nhất Uy chưa kịp nói gì thêm đã bị Tuấn Tú kéo sang một bên, anh còn trưng ra bộ mặt khiếp đảm, làm ra vẻ sắp chết đến nơi. Nhất Uy bây giờ mới quan sát tình hình một chút: Huyết Yêu đang cung kính trước mặt thiên đế như đang nhận tội trạng, Minh Nghĩa cũng quỳ rập dưới chân ông ấy, chưa hết đám người Thanh Lâm, Thiên Thanh đã run như cầy sấy. Rõ ràng mọi người không phải đang ăn mừng như cậu tưởng. Cậu liền giấu thanh Kim Quy kiếm đi, vội vội vàng vàng đứng gần Tuấn Tú, mặt mày ủ rũ thê lương.
Trúc Chi thấy vậy liền bật cười ha hả khiến ai nấy cũng hãi hùng nhìn cô. Đâu thể nào trách cô được, cô còn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng mắc cười đó của Nhất Uy đâu. Nhất Uy luôn điềm đạm, ít bộc lộ cảm xúc. Vậy mà dường như cậu vừa thay đổi thái độ trong một nốt nhạc thôi.
Tuấn Tú kéo Trúc Chi xuống đứng cạnh Nhất Uy. Bởi vì anh sợ thiên đế trách thêm tội cho cô. Kiểu gì ông cũng không bỏ qua cho thân phận tiểu ma vương của cô, chỉ đành cầu trời cho cô đừng mắc thêm sai lầm nào nữa.
Thiên đế chỉ tay vào thanh kiếm trên tay Nhất Uy và nói:
“Đó chẳng phải Kim Quy kiếm hay sao?”
Rồi ông ngớ người một hồi lâu. Đầu óc ông đang trôi về đâu đó, hình như ông vừa thoáng nhớ lại một chút ký ức xua cũ liên quan đến Kim Quy. Sau đó ông tự dưng nói một mình:
“Ta phải đoán được rồi mới phải. Kim Quy rời bỏ thân phận thần tiên và lấy một người phàm cơ mà. Nói vậy, thằng nhóc ấy có khi là con của Kim Quy với một người phàm cũng nên.”
Huyết Yêu chỉnh lại:
“Thật ra là lấy một phượng hoàng.”
Thiên đế gầm gừ:
“Nói thế thì Huyết Yêu ngươi cũng giấu ta nhiều chuyện đó chứ?”
Trúc Chi bình tĩnh bước ra quỳ xuống bên cạnh Huyết Yêu. Tuấn Tú đã không kịp kéo áo cô lại, đã thấy cô đến bên đó từ lúc nào. Có thể anh đang bận nhìn thanh Kim Quy kiếm và nghe từng lời nói của Thiên tử nên mới vụt mất Trúc chi trong một phút.
Thanh Lâm và Nhất Uy liếc nhau, không biết họ nên lo lắng hay không khi Trúc Chi tự dưng hành động kỳ lạ như vậy. Nhưng họ chẳng đợi lâu gì cả, vì Trúc Chi bây giờ đang nói với Thiên đế:
“Người sẽ giết chết con ư? Con chính là tiểu ma vương, con chính là người mang dòng máu của Quỷ vương, của Thủy Hà và của một người phàm. Nghĩa là con không phải một đứa trẻ mang dòng máu lai bình thường mà là một người có dòng máu lai tam giới.”
Trúc Chi đã tự đặt ra câu hỏi mà ai ai cũng đang tò mò. Liệu Thiên tử sẽ giết chết cô, sẽ tiêu diệt người duy nhất mang dòng máu của Quỷ vương chứ.
Thiên tử khó hiểu hỏi ngay:
“Không phải con là đứa con của Thủy Hà và Quỷ vương ư?”
Trúc Chi thành thật trả lời:
“Người đó là mẹ của con, bà ấy đã chết rồi. Trái tim của bà ấy đang nằm trong cơ thể này. Kể ra rất dài. Nếu người nguyện ý nghe hết câu chuyện, con sẽ kể rõ cho người nghe.”
Thiên tử chưa kịp trả lời Trúc Chi đã bị kẻ khác chen ngang phá đám. Kẻ này không ai khác chính là một âm binh mà Trúc Chi triệu hồi, kẻ đáng lý còn phải bận bịu đánh với Cố Nhi. Y đứng đó, như đang đợi lệnh của Trúc Chi.
Trúc Chi đứng dậy nói với âm binh:
“Ngươi đã thua ả người rắn đó ư?”
Âm binh gật đầu xác nhận. Trúc Chi phất tay cho y biến mất vào không khí. Cô trầm ngâm một hồi. Cô đã quên mất Cố Nhi, người mà đáng lý cô phải canh chừng từng cử động nhẹ của ả. Cô tức giận nhìn ra ngoài. Nếu Cố Nhi trốn thoát được, thân phận tiểu ma vương rất có thể bị kẻ khác phát hiện. Chuyện này đáng lo hơn cả.
Huyết Yêu cũng đứng dậy theo Trúc Chi. Hắn nói với cô:
“Cố Nhi đó biết thân phận của cô.”
Trúc Chi gật đầu nói tiếp:
“Nếu ả ta thật sự thoát khỏi nơi này, tôi sợ là thân phận tiểu ma vương sẽ không giấu thêm được nữa.”
Huyết Yêu mỉm cười nói:
“Thiên la địa võng vẫn còn, chúng ta vẫn còn thời gian tìm ra ả.”
Huyết Yêu ra hiệu cho Vô Ảnh và Minh Nghĩa lãnh nhiệm vụ tìm Cố Nhi. Rất có thể ả đã biến thành một con rắn và núp ở đâu đó đợi thiên la địa võng biến mất sẽ rời khỏi Thiên giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.