Chương 305: Sự Thật
Muội Nương
13/11/2021
Sáng hôm sau, Tịnh Đan đến văn phòng thám tử, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai ở đó đợi chờ gã cả. Quái lạ nhất là hình như tất cả đều rời đi trong đêm, gã còn cảm nhận hơi lạnh lẽo của màn đêm tại nơi này, có cả mùi lo lắng và mùi tuyệt vọng của đám nít ranh ấy.
“Không xong rồi.” Tịnh Đan suy xét một hồi mới ngớ người tự đoán tiếp, “Đám nít ranh ấy đã lừa mình và tự đi lên thiên cung rồi. Mấy tên kia lại có cơ hội chọc khuấy ta nữa.”
Tịnh Đan đâu có ngờ đám nít của Huyết Yêu lại âm thầm rời đi mà không cần sự giúp đỡ cảu Gia Khánh. Hay chúng quá lo lắng cho Huyết Yêu đến nỗi không thể chờ đến khi trời sáng, hoặc chúng đã phát hiện ra gã không phải Gia Khánh thật (gã không nghĩ chúng phát hiện ra đâu, bởi vì gã hoàn toàn không lộ ra điểm sơ hở nào cả). Nếu chúng lên thiên cung quá sớm, có khi phá vỡ kế hoạch của chú nhân không chừng. Gã phải tìm cách thông báo cho chủ nhân biết vụ này càng nhanh càng tốt.
Bỗng nhiên, một tia sét lớn vang lên, tia sét màu đỏ kì dị, không giống một tia sét bình thường. Tịnh Đan mỉm cười, quên luôn đám nít tầm thường. Tia sét kia là của Quý Nhậm tạo ra. Một khi tia sét xuất hiện đồng nghĩa với kế hoạch giết Thiên tử đã thành công. Gã chỉ còn chờ chủ nhân gọi lên thiên cung náo loạn một phen nữa thôi. Chúng sẽ xuất hiện với vai trò dẹp loạn cái tội phản nghịch của Huyết Yêu. Rất nhanh, gã đã quen luôn chuyện không hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Đúng lúc lắm, Tịnh Đan biến mất tức thì. Gã đang đợi khoảnh khắc này, gã phải gặp Gia Khánh ôn lại chuyện đã qua một chút. Chắc có lẽ những thuộc hạ khác của Quý Nhậm cũng đã nhận được tín hiệu và đã hội ngộ trên đó rồi. Gã rất trông mong được động tay động chân một chút, rất háo hức được báo thù ngày xưa.
Quý Nhậm sau khi phát ra tia sét kêu gọi đám thuộc hạ, vẫn còn ngồi trên ghế rồng, rung đùi. Gã đang đợi Huyết Yêu bị áp giải đến đây, sau đó sẽ đẩy tội lỗi sang cho hắn. Gã còn phải đợi Tịnh Đan đưa đám người ngu ngốc cả tin kia lên đây nữa mới hoàn hảo nhất. Sau đó, gã sẽ cho thiên binh thiên tướng bắt Huyết Yêu và nhóm người của hắn tại trận. Gã nghiễm nhiên trở thành nhân chứng sống buộc tội Huyết Yêu giết Thiên tử.
Thế mà Quý Nhậm đắc ý không được lâu, Huyết Yêu đã đứng ngoài cửa cung nhìn gã cười ngọt ngào. Hắn từ từ đi đến bên cạnh Thiên tử trước sự kinh ngạc đến ngỡ ngàng của Quý Nhậm. Đáng lý Huyết Yêu phải bị áp giải đến đây chứ không phải ung dung đi đến.
Nếu là khi khác, Thiên tử chắc chắn đã lịm đi từ lúc nào. Nhưng ông phải gắng gượng cho đến thời khắc này, cho đến thời khắc Huyết Yêu xuất hiện. Ông mỉm cười nhìn hắn với vẻ đầy ngụ ý, giống như hai người đang ngầm trao đổi cái gì đó với nhau, rất khó nói, rất khó giải thích. Huyết Yêu quỳ xuống, bỏ một viên đan dược màu tím than vào miệng của Thiên tử và ông nuốt lấy.
Huyết Yêu đỡ tấm lưng của ông thẳng đứng, đối diện với mình. Hắn truyền một chút thần khí vào lưng ông. Mặt của ông chuyển từ tím tái đến hồng hào trở lại. Nhịp thở của ông cũng dần dần ổn định, dù vẫn còn rất yếu. Ông không kịp mở miệng nói một lời nào với Huyết Yêu đã bị hắn cản lại:
“Bây giờ, thần sẽ giải quyết Quý Nhậm sau đó sẽ giải thích tất cả mọi chuyện, tuyệt nhiên không giấu giếm thêm một chuyện nào cả. Đến lúc đó, Huyết Yêu chấp nhận mọi phán quyết của người, tuyệt đối không chống đối.”
Thiên tử rút từ bên trong áo thiên bào ra một lệnh bài màu vàng, được chạm khắc tinh tế, có hình rồng, một tấm lệnh bài được xem như đại diện cho thiên đế. Ai có trong tay tấm lệnh bài, sẽ là người đại diện cho Thiên tử chỉ huy cả Tam giới. Ông dứt khoát đưa cho Huyết Yêu (Quý Nhậm suýt nữa nổi điên vì thấy tấm lệnh bài kia, gã quên mất nó).
Huyết Yêu cầm lấy lệnh bài, trông mặt của hắn là biết hắn không mấy vui vẻ khi nhận lấy tấm lệnh bài. Hắn nói, coi như đang cố an ủi Thiên tử, người đang nằm trong vòng tay của hắn:
“Người vất vả rồi. Chuyện còn lại cứ để thần xử lý.”
Thiên tử rưng rưng nước mắt, định vươn tay chạm lên đôi gò má của Huyết Yêu, nhưng chỉ đưa được nửa đường đã ngất lịm đi. Huyết Yêu chụp được bàn tay của ông, trên mặt của hắn có chút buồn đan xen sự căm hận đối với Quý Nhậm. Hắn nhẹ nhàng đặt Thiên tử xuống sàn nhà, đứng dậy xoay mặt đối diện với Quý Nhậm (người đang ngồi trên ghế rồng trên cao).
Quý Nhậm chạm phải ánh mắt đầy sát khí của Huyết Yêu thì trầm ngâm vài giây. Gã nghe được tất cả những gì Huyết Yêu vừa mới nói với Thiên tử. Với đầu óc tài ba của gã chẳng khó để đoán được Huyết Yêu đã có mặt ở đây gặp Thiên tử trước cả gã. Dĩ nhiên Thiên tử chọn tin tưởng Quý Nhậm nên mới nhận trái đắng như thế.
Huyết Yêu phê phẩy cánh quạt một cách chán ghét (theo như sự nhận xét của Quý Nhậm). Hắn nhìn vào đôi mắt đầy gân của Quý Nhậm mà nói tiếp:
“Có một điều đáng lý ngươi phải được biết từ trước: Ta không hề bị giam giữ gì cả. Ngay cả việc ngươi định giết chết ông ấy bằng thứ độc dược tầm thường như thiên âm tà khí, ta cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.”
Huyết Yêu nói tất cả đều là sự thật. Có một điều Quý Nhậm chưa biết. Tối hôm trước, Trúc Chi giật mình tỉnh dậy trong con hẻm nhỏ, mồ hôi ướt đầy lưng áo của cô. Cái chết của Thiên tử vẫn còn in hằn trong tâm trí của cô, cô đã nhìn thấy Quý Nhậm giết chết Thiên tử. Thì ra, tất cả đều là điềm báo. Cô không nhìn thấy thời gian cụ thể, nhưng cô biết chắc mình cần hành động nhanh hơn. Cô dịch chuyển tức thời trở về văn phòng thám tử.
Vô Ảnh kinh ngạc khi thấy cô trở về sớm hơn dự định, mà khuôn mặt còn vài nét sợ hãi cùng mệt mỏi quá độ, giống như những lần cô nhìn thấy điềm báo chết chóc. Anh đi tới dìu cô ngồi xuống ghế.
Trúc Chi nói ngay:
“Chúng ta cần thông báo cho Huyết Yêu biết trước một chuyện: Quý Nhậm sẽ ám sát Thiên tử bằng độc thiên âm tà khí gì đó. Em vừa mới thấy điềm báo thôi.”
Vô Ảnh quyết định:
“Vậy thì chúng ta cần đi ngay bây giờ.”
Trúc Chi bồi thêm:
“Tên thuộc hạ cấp cao đó hẳn sẽ không hài lòng lắm nếu chúng ta không đợi hắn. Chúng ta nên tặng cho hắn một món quà đặc biệt, đúng chớ? Chủ nhân của hắn muốn hắn cùng chúng ta lên đó, thử tưởng tượng nếu hắn không thể cùng chúng ta lên thiên cung, Quý Nhậm sẽ phản ứng ra sao?”
Vô Ảnh mỉm cười tươi như hoa:
“Ý em là chúng ta sẽ chơi cho tên đó một vố đau điếng?”
Trúc Chi gật đầu. Vô Ảnh búng trán cô một cái rõ đau, còn không quên tặng cô một câu:
“Ranh ma nhất là em rồi.”
Nhất Uy vừa hay về tới nơi. Trúc Chi nhanh chóng kể lại đầu đuôi quyết định của họ. Rất nhanh mọi người đã tập hợp đông đủ. Vô Ảnh dùng thần lực đưa họ đến trường học gặp Ngư Lâm. Ở đây, bác bảo vệ đã liên lạc được với một tên lính canh trên thiên cung, một tên khá tin cậy. Và họ đã cùng người này rời đi ngay trong đêm.
Nhóm người Trúc Chi gặp Gia Khánh thật và Minh Nghĩa tại cổng thiên cung. Lần này, Trúc Chi biết người này mới thật sự là Gia Khánh, bởi vì thứ mùi trên người y rất đặc trưng. Ngay lập tức, Vô Ảnh đã kể lại chuyện gặp gỡ cái gã giả mạo cho Gia Khánh biết. Vừa nghe, y đã biết người giả dạng mình là tên thuộc hạ cấp cap, giỏi dùng độc – Tịnh Đan.
Gia Khánh vừa dẫn nhóm người Trúc Chi vào bên trong vừa nói:
“Quý Nhậm đã bắt đầu hành động rồi ư?”
Trúc Chi xác nhận:
“Điềm báo giết chóc một lần nữa xuất hiện và lần này Quý Nhậm muốn ám sát Thiên tử. Chúng ta cần cảnh báo ông ấy càng sớm càng tốt.”
Minh Nghĩa lo lắng:
“Nếu bây giờ chúng ta cùng mấy người đi vào gặp Thiên tử, chắc chắn ông ấy sẽ nổi khùng cho xem. Chắc chắn ông ấy sẽ tưởng tượng ra chúng ta đang có âm mưu gì đó.”
Trúc Chi suy nghĩ một hồi mới nói ra lời trong lòng:
“Tôi nghĩ đã đến lúc Huyết Yêu và Thiên tử nên gặp nhau rồi.”
Huyết Yêu từ đâu xuất hiện trước mặt họ, Minh Nghĩa suýt nữa hét toáng kinh ngạc, may mà Nhất Uy kịp lao đến bịt miệng gã lại. Minh Nghĩa trừng mắt nhìn Huyết Yêu như kiểu “không tin nổi tên ấy lại còn vượt thiên lao và đứng an toàn ngoài này” khiến đám nhóc Thanh Lâm, Tuấn Tú và Thiên Thanh không nhịn được mà bật cười.
Huyết Yêu đã nghe qua chuyện Trúc Chi vừa nói, hắn muốn hỏi lại cho chắc:
“Cô nói Thiên tử sẽ bị ám sát?”
Trúc Chi gật đầu:
“Thiên âm tà khí. Quý Nhậm đã đâm một thanh đao được tẩm độc vào trái tim của ông ấy.”
Huyết Yêu không giấu nổi lo lắng, chỉ nói vài câu:
“Chia ra hành động. Ta sẽ trực tiếp đi gặp ông ấy. Trước khi có chỉ thị từ ta, không ai được phép hành động bất cẩn tránh làm Quý Nhậm phát giác. Trước hết hãy vào thiên lao giải cứu Tiểu Bạch trước đi.”
Huyết Yêu không nói thêm gì cả, chỉ nhanh chóng rời đi. Trúc Chi không hiểu tại sao nhắc đến sự an nguy của Thiên tử, hắn có vẻ rất gấp và lo lắng đến vậy, sự lo lắng đó rất thật lòng, ngay cả cô còn cảm nhận được hắn đang rất hoang mang lo sợ Thiên tử thật sự xảy ra chuyện.
Không phải hắn nên giận ông ấy vì đã bắt giam mình và buộc tội vô cớ hay sao? Dù lo lắng, nhưng với tính cách của Huyết Yêu, hắn luôn muốn người khác phải chịu trái đắng một chút trước khi giúp đỡ họ. Dù sao Thiên tử cũng là người kiếm chuyện với hắn trước. Coi bộ giữa hai người này còn có thứ gì đó tồn tại mà người ngoài không biết.
Huyết Yêu đến thẳng tẩm cung của Thiên tử mà không bị bất cứ ai ngăn cản, làm như họ đã quen với việc Huyết Yêu đi đi về về rất tự nhiên ở chốn này. Dù hắn đã bị giam, nhưng rõ là họ không quan tâm chuyện hắn đang trốn ngục mà tìm đến nơi này gây sự với Thiên tử.
Huyết Yêu mở cửa bước vào. Hắn thấy Thiên tử đang ngồi uống trà, xem vài cuốn sách. Một cuộc sống nhàn hạ thật đấy. Không biết ông ấy có nhận ra sự sống của mình không còn tồn tại bao lâu rồi nữa hay không.
Thiên tử trông thấy Huyết Yêu lại không tức giận như suy đoán của hắn, trông thật giống như ông đã biết thể nào cũng có ngày Huyết Yêu tìm đến đây gây rối. Ông thả ly trà xuống, nhướng mày ý bảo hắn ngồi xuống cạnh mình. Ông chọc ghẹo:
“Làm sao mà mặt mày trông giống như bị ai đó tra tấn ngươi thế?”
Thiên tử nhớ lại lời nói của mình lúc thăm Huyết Yêu trong ngục. Ông đã ra lệnh cho đám lính canh cứ mặc sức làm đau hắn đi. Rõ ràng vì thế mà hắn tức giận đến đây tìm mình.
Huyết Yêu đâu có biết trong đầu Thiên tử đang nghĩ gì. Hắn chỉ tức giận nói vào chính sự:
“Quý Nhậm đó có mưu đồ giết chết người chiếm ngôi thiên đế. Nhưng người lại vì một chút không thuận mắt thần mà tin tưởng hắn sao? Nghe nói, người đã được Gia Khánh nhắc nhở về chuyện này rồi kia mà. Người thật sự không cần mạng sống của mình nữa sao?”
Thiên tử đanh mặt lại, nói rõ từng chữ một:
“Từ khi nào mà Huyết Yêu ngươi bắt đầu lo lắng cho tính mạng của ta thế?”
Huyết Yêu cúi đầu nói rất nhỏ, giống như kiểu đang nũng nịu:
“Lúc nào thần chẳng lo lắng cho người?”
Dù Huyết Yêu nói rất nhỏ, nhưng Thiên tử vẫn nghe được tất cả. Ông rất vui, nhưng lại giả vờ nói hờn giận:
“Vậy mà ở bên ngoài lâu như vậy. Ta triệu hồi con đến làm bên cạnh ta, con cũng đâu thèm tới.”
Huyết Yêu hừ lạnh:
“Đây là lúc người dỗi hờn mấy chuyện vẫn vơ đó sao? Chúng ta bàn chính sự đã, sau đó tính đến chuyện riêng tư sau.”
“Không xong rồi.” Tịnh Đan suy xét một hồi mới ngớ người tự đoán tiếp, “Đám nít ranh ấy đã lừa mình và tự đi lên thiên cung rồi. Mấy tên kia lại có cơ hội chọc khuấy ta nữa.”
Tịnh Đan đâu có ngờ đám nít của Huyết Yêu lại âm thầm rời đi mà không cần sự giúp đỡ cảu Gia Khánh. Hay chúng quá lo lắng cho Huyết Yêu đến nỗi không thể chờ đến khi trời sáng, hoặc chúng đã phát hiện ra gã không phải Gia Khánh thật (gã không nghĩ chúng phát hiện ra đâu, bởi vì gã hoàn toàn không lộ ra điểm sơ hở nào cả). Nếu chúng lên thiên cung quá sớm, có khi phá vỡ kế hoạch của chú nhân không chừng. Gã phải tìm cách thông báo cho chủ nhân biết vụ này càng nhanh càng tốt.
Bỗng nhiên, một tia sét lớn vang lên, tia sét màu đỏ kì dị, không giống một tia sét bình thường. Tịnh Đan mỉm cười, quên luôn đám nít tầm thường. Tia sét kia là của Quý Nhậm tạo ra. Một khi tia sét xuất hiện đồng nghĩa với kế hoạch giết Thiên tử đã thành công. Gã chỉ còn chờ chủ nhân gọi lên thiên cung náo loạn một phen nữa thôi. Chúng sẽ xuất hiện với vai trò dẹp loạn cái tội phản nghịch của Huyết Yêu. Rất nhanh, gã đã quen luôn chuyện không hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Đúng lúc lắm, Tịnh Đan biến mất tức thì. Gã đang đợi khoảnh khắc này, gã phải gặp Gia Khánh ôn lại chuyện đã qua một chút. Chắc có lẽ những thuộc hạ khác của Quý Nhậm cũng đã nhận được tín hiệu và đã hội ngộ trên đó rồi. Gã rất trông mong được động tay động chân một chút, rất háo hức được báo thù ngày xưa.
Quý Nhậm sau khi phát ra tia sét kêu gọi đám thuộc hạ, vẫn còn ngồi trên ghế rồng, rung đùi. Gã đang đợi Huyết Yêu bị áp giải đến đây, sau đó sẽ đẩy tội lỗi sang cho hắn. Gã còn phải đợi Tịnh Đan đưa đám người ngu ngốc cả tin kia lên đây nữa mới hoàn hảo nhất. Sau đó, gã sẽ cho thiên binh thiên tướng bắt Huyết Yêu và nhóm người của hắn tại trận. Gã nghiễm nhiên trở thành nhân chứng sống buộc tội Huyết Yêu giết Thiên tử.
Thế mà Quý Nhậm đắc ý không được lâu, Huyết Yêu đã đứng ngoài cửa cung nhìn gã cười ngọt ngào. Hắn từ từ đi đến bên cạnh Thiên tử trước sự kinh ngạc đến ngỡ ngàng của Quý Nhậm. Đáng lý Huyết Yêu phải bị áp giải đến đây chứ không phải ung dung đi đến.
Nếu là khi khác, Thiên tử chắc chắn đã lịm đi từ lúc nào. Nhưng ông phải gắng gượng cho đến thời khắc này, cho đến thời khắc Huyết Yêu xuất hiện. Ông mỉm cười nhìn hắn với vẻ đầy ngụ ý, giống như hai người đang ngầm trao đổi cái gì đó với nhau, rất khó nói, rất khó giải thích. Huyết Yêu quỳ xuống, bỏ một viên đan dược màu tím than vào miệng của Thiên tử và ông nuốt lấy.
Huyết Yêu đỡ tấm lưng của ông thẳng đứng, đối diện với mình. Hắn truyền một chút thần khí vào lưng ông. Mặt của ông chuyển từ tím tái đến hồng hào trở lại. Nhịp thở của ông cũng dần dần ổn định, dù vẫn còn rất yếu. Ông không kịp mở miệng nói một lời nào với Huyết Yêu đã bị hắn cản lại:
“Bây giờ, thần sẽ giải quyết Quý Nhậm sau đó sẽ giải thích tất cả mọi chuyện, tuyệt nhiên không giấu giếm thêm một chuyện nào cả. Đến lúc đó, Huyết Yêu chấp nhận mọi phán quyết của người, tuyệt đối không chống đối.”
Thiên tử rút từ bên trong áo thiên bào ra một lệnh bài màu vàng, được chạm khắc tinh tế, có hình rồng, một tấm lệnh bài được xem như đại diện cho thiên đế. Ai có trong tay tấm lệnh bài, sẽ là người đại diện cho Thiên tử chỉ huy cả Tam giới. Ông dứt khoát đưa cho Huyết Yêu (Quý Nhậm suýt nữa nổi điên vì thấy tấm lệnh bài kia, gã quên mất nó).
Huyết Yêu cầm lấy lệnh bài, trông mặt của hắn là biết hắn không mấy vui vẻ khi nhận lấy tấm lệnh bài. Hắn nói, coi như đang cố an ủi Thiên tử, người đang nằm trong vòng tay của hắn:
“Người vất vả rồi. Chuyện còn lại cứ để thần xử lý.”
Thiên tử rưng rưng nước mắt, định vươn tay chạm lên đôi gò má của Huyết Yêu, nhưng chỉ đưa được nửa đường đã ngất lịm đi. Huyết Yêu chụp được bàn tay của ông, trên mặt của hắn có chút buồn đan xen sự căm hận đối với Quý Nhậm. Hắn nhẹ nhàng đặt Thiên tử xuống sàn nhà, đứng dậy xoay mặt đối diện với Quý Nhậm (người đang ngồi trên ghế rồng trên cao).
Quý Nhậm chạm phải ánh mắt đầy sát khí của Huyết Yêu thì trầm ngâm vài giây. Gã nghe được tất cả những gì Huyết Yêu vừa mới nói với Thiên tử. Với đầu óc tài ba của gã chẳng khó để đoán được Huyết Yêu đã có mặt ở đây gặp Thiên tử trước cả gã. Dĩ nhiên Thiên tử chọn tin tưởng Quý Nhậm nên mới nhận trái đắng như thế.
Huyết Yêu phê phẩy cánh quạt một cách chán ghét (theo như sự nhận xét của Quý Nhậm). Hắn nhìn vào đôi mắt đầy gân của Quý Nhậm mà nói tiếp:
“Có một điều đáng lý ngươi phải được biết từ trước: Ta không hề bị giam giữ gì cả. Ngay cả việc ngươi định giết chết ông ấy bằng thứ độc dược tầm thường như thiên âm tà khí, ta cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.”
Huyết Yêu nói tất cả đều là sự thật. Có một điều Quý Nhậm chưa biết. Tối hôm trước, Trúc Chi giật mình tỉnh dậy trong con hẻm nhỏ, mồ hôi ướt đầy lưng áo của cô. Cái chết của Thiên tử vẫn còn in hằn trong tâm trí của cô, cô đã nhìn thấy Quý Nhậm giết chết Thiên tử. Thì ra, tất cả đều là điềm báo. Cô không nhìn thấy thời gian cụ thể, nhưng cô biết chắc mình cần hành động nhanh hơn. Cô dịch chuyển tức thời trở về văn phòng thám tử.
Vô Ảnh kinh ngạc khi thấy cô trở về sớm hơn dự định, mà khuôn mặt còn vài nét sợ hãi cùng mệt mỏi quá độ, giống như những lần cô nhìn thấy điềm báo chết chóc. Anh đi tới dìu cô ngồi xuống ghế.
Trúc Chi nói ngay:
“Chúng ta cần thông báo cho Huyết Yêu biết trước một chuyện: Quý Nhậm sẽ ám sát Thiên tử bằng độc thiên âm tà khí gì đó. Em vừa mới thấy điềm báo thôi.”
Vô Ảnh quyết định:
“Vậy thì chúng ta cần đi ngay bây giờ.”
Trúc Chi bồi thêm:
“Tên thuộc hạ cấp cao đó hẳn sẽ không hài lòng lắm nếu chúng ta không đợi hắn. Chúng ta nên tặng cho hắn một món quà đặc biệt, đúng chớ? Chủ nhân của hắn muốn hắn cùng chúng ta lên đó, thử tưởng tượng nếu hắn không thể cùng chúng ta lên thiên cung, Quý Nhậm sẽ phản ứng ra sao?”
Vô Ảnh mỉm cười tươi như hoa:
“Ý em là chúng ta sẽ chơi cho tên đó một vố đau điếng?”
Trúc Chi gật đầu. Vô Ảnh búng trán cô một cái rõ đau, còn không quên tặng cô một câu:
“Ranh ma nhất là em rồi.”
Nhất Uy vừa hay về tới nơi. Trúc Chi nhanh chóng kể lại đầu đuôi quyết định của họ. Rất nhanh mọi người đã tập hợp đông đủ. Vô Ảnh dùng thần lực đưa họ đến trường học gặp Ngư Lâm. Ở đây, bác bảo vệ đã liên lạc được với một tên lính canh trên thiên cung, một tên khá tin cậy. Và họ đã cùng người này rời đi ngay trong đêm.
Nhóm người Trúc Chi gặp Gia Khánh thật và Minh Nghĩa tại cổng thiên cung. Lần này, Trúc Chi biết người này mới thật sự là Gia Khánh, bởi vì thứ mùi trên người y rất đặc trưng. Ngay lập tức, Vô Ảnh đã kể lại chuyện gặp gỡ cái gã giả mạo cho Gia Khánh biết. Vừa nghe, y đã biết người giả dạng mình là tên thuộc hạ cấp cap, giỏi dùng độc – Tịnh Đan.
Gia Khánh vừa dẫn nhóm người Trúc Chi vào bên trong vừa nói:
“Quý Nhậm đã bắt đầu hành động rồi ư?”
Trúc Chi xác nhận:
“Điềm báo giết chóc một lần nữa xuất hiện và lần này Quý Nhậm muốn ám sát Thiên tử. Chúng ta cần cảnh báo ông ấy càng sớm càng tốt.”
Minh Nghĩa lo lắng:
“Nếu bây giờ chúng ta cùng mấy người đi vào gặp Thiên tử, chắc chắn ông ấy sẽ nổi khùng cho xem. Chắc chắn ông ấy sẽ tưởng tượng ra chúng ta đang có âm mưu gì đó.”
Trúc Chi suy nghĩ một hồi mới nói ra lời trong lòng:
“Tôi nghĩ đã đến lúc Huyết Yêu và Thiên tử nên gặp nhau rồi.”
Huyết Yêu từ đâu xuất hiện trước mặt họ, Minh Nghĩa suýt nữa hét toáng kinh ngạc, may mà Nhất Uy kịp lao đến bịt miệng gã lại. Minh Nghĩa trừng mắt nhìn Huyết Yêu như kiểu “không tin nổi tên ấy lại còn vượt thiên lao và đứng an toàn ngoài này” khiến đám nhóc Thanh Lâm, Tuấn Tú và Thiên Thanh không nhịn được mà bật cười.
Huyết Yêu đã nghe qua chuyện Trúc Chi vừa nói, hắn muốn hỏi lại cho chắc:
“Cô nói Thiên tử sẽ bị ám sát?”
Trúc Chi gật đầu:
“Thiên âm tà khí. Quý Nhậm đã đâm một thanh đao được tẩm độc vào trái tim của ông ấy.”
Huyết Yêu không giấu nổi lo lắng, chỉ nói vài câu:
“Chia ra hành động. Ta sẽ trực tiếp đi gặp ông ấy. Trước khi có chỉ thị từ ta, không ai được phép hành động bất cẩn tránh làm Quý Nhậm phát giác. Trước hết hãy vào thiên lao giải cứu Tiểu Bạch trước đi.”
Huyết Yêu không nói thêm gì cả, chỉ nhanh chóng rời đi. Trúc Chi không hiểu tại sao nhắc đến sự an nguy của Thiên tử, hắn có vẻ rất gấp và lo lắng đến vậy, sự lo lắng đó rất thật lòng, ngay cả cô còn cảm nhận được hắn đang rất hoang mang lo sợ Thiên tử thật sự xảy ra chuyện.
Không phải hắn nên giận ông ấy vì đã bắt giam mình và buộc tội vô cớ hay sao? Dù lo lắng, nhưng với tính cách của Huyết Yêu, hắn luôn muốn người khác phải chịu trái đắng một chút trước khi giúp đỡ họ. Dù sao Thiên tử cũng là người kiếm chuyện với hắn trước. Coi bộ giữa hai người này còn có thứ gì đó tồn tại mà người ngoài không biết.
Huyết Yêu đến thẳng tẩm cung của Thiên tử mà không bị bất cứ ai ngăn cản, làm như họ đã quen với việc Huyết Yêu đi đi về về rất tự nhiên ở chốn này. Dù hắn đã bị giam, nhưng rõ là họ không quan tâm chuyện hắn đang trốn ngục mà tìm đến nơi này gây sự với Thiên tử.
Huyết Yêu mở cửa bước vào. Hắn thấy Thiên tử đang ngồi uống trà, xem vài cuốn sách. Một cuộc sống nhàn hạ thật đấy. Không biết ông ấy có nhận ra sự sống của mình không còn tồn tại bao lâu rồi nữa hay không.
Thiên tử trông thấy Huyết Yêu lại không tức giận như suy đoán của hắn, trông thật giống như ông đã biết thể nào cũng có ngày Huyết Yêu tìm đến đây gây rối. Ông thả ly trà xuống, nhướng mày ý bảo hắn ngồi xuống cạnh mình. Ông chọc ghẹo:
“Làm sao mà mặt mày trông giống như bị ai đó tra tấn ngươi thế?”
Thiên tử nhớ lại lời nói của mình lúc thăm Huyết Yêu trong ngục. Ông đã ra lệnh cho đám lính canh cứ mặc sức làm đau hắn đi. Rõ ràng vì thế mà hắn tức giận đến đây tìm mình.
Huyết Yêu đâu có biết trong đầu Thiên tử đang nghĩ gì. Hắn chỉ tức giận nói vào chính sự:
“Quý Nhậm đó có mưu đồ giết chết người chiếm ngôi thiên đế. Nhưng người lại vì một chút không thuận mắt thần mà tin tưởng hắn sao? Nghe nói, người đã được Gia Khánh nhắc nhở về chuyện này rồi kia mà. Người thật sự không cần mạng sống của mình nữa sao?”
Thiên tử đanh mặt lại, nói rõ từng chữ một:
“Từ khi nào mà Huyết Yêu ngươi bắt đầu lo lắng cho tính mạng của ta thế?”
Huyết Yêu cúi đầu nói rất nhỏ, giống như kiểu đang nũng nịu:
“Lúc nào thần chẳng lo lắng cho người?”
Dù Huyết Yêu nói rất nhỏ, nhưng Thiên tử vẫn nghe được tất cả. Ông rất vui, nhưng lại giả vờ nói hờn giận:
“Vậy mà ở bên ngoài lâu như vậy. Ta triệu hồi con đến làm bên cạnh ta, con cũng đâu thèm tới.”
Huyết Yêu hừ lạnh:
“Đây là lúc người dỗi hờn mấy chuyện vẫn vơ đó sao? Chúng ta bàn chính sự đã, sau đó tính đến chuyện riêng tư sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.