Chương 238: Thần Lửa
Muội Nương
30/06/2021
Vô Ảnh và Nhất Uy nhanh chân chạy tới chổ Trúc Chi, nhưng cả hai vẫn chưa kịp phản ứng gì tiếp theo, Trúc Chi đã biến mất trước mặt họ.
Nhất Uy hoang mang:
“Chuyện gì vậy? Chị ấy không thể bị thiêu chết đâu, đùng không? Em không thấy tro của chị ấy.”
Nhất Uy hy vọng Trúc Chi chỉ biến mất đi đâu đó. Bởi vì nếu cô chết, tro tàn chắc đã rơi rụng dưới đất.
Vô Ảnh run giọng nói:
“Anh lần đầu chứng kiến cảnh tượng này. Nhưng anh chắc một điều: Em ấy chưa chết. Có một thế lực nào đấy bắt em ấy đi.”
Tiểu Bạch nói:
“Em sẽ đi tìm chú Huyết Yêu. Có thể chú ấy biết người bắt chị ấy đi là ai.”
Nhất Uy gật đầu đồng tình. Cậu cùng Vô Ảnh lao ra ngoài đêm đen, hy vọng sẽ tìm được dấu vết nào đó của Trúc Chi. Bên ngoài không khả quan lắm. Những đóm lửa nhỏ nhỏ in hằn trên đường đi, nó hướng thẳng về con đường rộng ngoài kia. Nó giống như dấu chân của kẻ nào đó vừa đi ngang nơi này.
Nhất Uy nói, với một hy vọng mong manh:
“Dấu chân của một kẻ rực lửa. Không chừng kẻ này liên quan đến kẻ bắt chị ấy đi.”
Vô Ảnh cũng đồng quan điểm của Nhất Uy. Cả hai cùng chạy trên con đường có dấu vết của lửa. Con ngườ bình thường không nhìn thấy chúng, bằng chứng cho thấy điều đó rất rõ ràng. Những người đang xì xào bàn tán về chuyện xảy ra bất chợt giữa trưa trời - hiện tượng nhật thực toàn phần khi không có dấu hiệu nào dự báo trước đó. Nhất Uy nghe được vài người nói với giọng cảm kích xen lẫn nỗi sợ hãi khi họ lần đầu nhìn thấy hiện tượng này trong đời. Dấu vết lửa lại chẳng ai nhắc đến. Có người còn đi xuyên qua đóm lửa mà không hề bị thiêu chết.
Vô Ảnh chợt nhớ ra có một kẻ có mô tả y những gì họ đang chứng kiến, một kẻ thuộc thế giới tâm linh và là một vị thần. Vô Ảnh vỗ đầu bịch bịch, anh nói vớ Nhất Uy:
“Anh nhớ ra rồi. Người này là thần lửa. Một trong năm vị thần cai quản năm nơi. Thần lửa sống trong hình dạng của một con ngựa rực lửa màu đỏ, rất dễ nhận ra. Thần lửa không tự nhiên xúc hiện trên này, phải có một thế lực nào đấy triệu hồi ông ấy bằng tà thuật. Ông ấy rất dễ bị giết dưới nguyên thể là một con ngựa.”
“Có thể nào là kẻ đang muốn sở hữu Hắc Ma hay không? Không lẽ thần lửa nằm trong danh sách tử mà hắn cần giết ư?”, Nhất Uy chợt nhớ có lần Trúc Chi đã nhắc đến danh sách ấy. Nhưng nào có tên của vị thần lửa nào đâu.
“Anh sợ là đúng như vậy. Hắn cần giết một vị thần trú ngụ trong một người nào đó hay vật nào đó. Thần lửa vừa hay đúng là thứ hắn đang cần.”
Vô Ảnh vội vã rượt theo đóm lửa trên đường. Vừa chạy đi, Vô Ảnh vừa gào lên cho Nhất Uy nghe:
“Chúng ta phải bắt kịp Trúc Chi. Nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng của em ấy.”
Nhất Uy chụp cánh tay Vô Ảnh lại, cậu nói với vẻ ngơ ngác:
“Là sao?”
Vô Ảnh kéo tay Nhất Uy chạy về phía trước, anh tiếp tục giải thích:
“Thần lửa dưới hình hài một con ngựa hoang. Nó không thích mùi của con người, đặc biệt là nữ nhân. Nó sẽ tìm cách ăn linh hồn của em ấy để duy trì kiếp sống của một vị thần sống nhờ sự sống của một con vật.”
“Cái đồ man rợ này...”, Nhất Uy chửi rủa một hồi rồi mới chạy theo Vô Ảnh đến cuối con đường.
Còn Trúc Chi, cô không bị thiêu chết, cô chỉ bị hút bởi một lực siêu nhiên nào đấy đến nơi này. Đó là một khu rừng âm u, tối tăm, nhờ ánh sáng những con đom đóm mà Trúc Chi thấy rõ ràng khu rừng chỉ toàn những cành cây khô queo, cao chọc trời, mùi khói từ nơi nào đó vẫn còn nghi ngút kéo đến tận mũi của cô.
Trúc Chi liếc xuống thân người của mình, quần áo vẫn còn nguyên vẹn. Rõ ràng ngọn lửa không hề thiêu chết cô, mà chỏ điều khiển cả cơ thể cô đến nơi này. Ai? Ai có thể gọi cả một người xuất hiện nơi này và có mục đích gì khi làm điều đó. Cô bắt đầu đưaatws nhìn khắp nơi, cũng bắt đầu đánh giá nơi này một chút.
Nhìn cảnh quan nơi này, cô chợt nhớ đến cảnh tượng mình đã từng ngùn thấy trong cơn ác mộng ban sáng. Hình như có một con ngựa rực lửa bị giết chết trước mặt cô. Cô muốn biết điều nghi ngờ của mình có đúng hay không. Cô lập tức triệu hồi Thượng Nguyệt từ trong không khí.
Quả nhiên, Trúc Chi không gọi được Thượng Nguyệt đến bên mình, giống như trong giấc mơ. Cô nghe tiếng hí dài của một con ngựa, không thể sai được, trong không khí và nó dường như ngày càng đến gần nơi cô đang đứng hơn. Cô nghe được tiếng bước chân của nó rất gần.
Trúc Chi bắt đầu suy nghĩ rất nhanh. Cô xé một miếng vải trên tà áo dài của mình. Tan trường về nhà, cô vẫn chưa kịp thay ra bộ áo dài đang mặc trên người. Cô dùng miếng vải che đi khuôn mặt của mình. Bở vì, nếu giống trong điềm báo,cô sẽ bị một gã đeo mặt nạ giết chết. Mà cô nhất định không chết trong ngày hôm nay. Điều này có nghĩa cô phải che dấu hành tung lẫn khuôn mặt của mình.
Trúc Chi phải nghĩ cách cứu sống con ngựa rực lửa kia. Cô đã thấy được cái chết của nó. Không phải cô tự nhiên thấy cái chết của nó. Nó cần được cứu sống. Bởi vì điềm báo nhìn thấy những cái chết không có trong danh sách của Âm phủ, và nó bị giết bởi một thế lực Tâm linh. Như vậy, cô cần biết con ngựa này là ai và tìm cách cứu nó thoát chết.
Trúc Chi vừa chạy vừa nghĩ, cô đã đọc ở đâu đó về con ngựa rực lửa này rồi. Một vị thần ký gởi linh hồn của mình vào bên trong con ngựa này - một vị thần lửa. Cô đoán kẻ đứng phía sau muốn tình mạng của thần lửa và triệu hồi ông ấy bằng tà thuật. Trúc Chi thầm cảm ơn .ấy cuốn sách của Huyết Yêu, nó thật sự giúp cô rất nhiều.
Trúc Chi không có vũ khí. Thượng Nguyệt không thể xuất hiện tại nơi này. Cô chỉ còn cách triệu hồi một thứ khác thuộc quyền sở hữu của mình. Nó được cô cất giấu trong cặp sách ở trong nhà.
“Hắc Ma.”, Trúc Chi gọi nhỏ, cô dồn Vọng Âm vào giọng nói của mình và chờ đợi, cô nói thêm với giọng van nài, “Xuất hiện dưới hình dạng một cây trâm phượng hoàng nhé, làm ơn.”
Trúc Chi âm thầm chờ đợi cũng âm thầm lo lắng. Cô hy vọng Hắc Ma hiểu được ý nghĩa trong lời nói của mình, cô không muốn nó xuất hiện dưới hình dạng một thanh kiếm. Như vậy quá dễ dàng lộ tẩy, dễ dàng khiến kẻ giết người trộm được nó, nếu cô đấu không lại nó.
Trúc Chi chỉ cần kéo dài thời gian cho đến khi Nhất Uy, Vô Ảnh hay Tiểu Bạch đến đây cứu mình. Và thứ gì đó đã bay vội vào lòng bàn tay của cô. Khi nhìn lại cô mừng rỡ reo lên:
“Làm tốt lắm.”, giọng khen ngợi lồ lộ. Cô rất vui khi Hắc Ma đã nghe được lời khẩn cầu của mình. Nó xuất hiện dưới hình dạng của một cây trâm cài tóc hình phượng hoàng. Cô đưa cây trâm lên môi, đặt một nụ hôn lên trên thân cây trâm và nhảy cẫng đầy vui sướng.
Trúc Chi đã bắt kịp con ngựa trước mặt. Nó đang hoảng sợ và chạy trốn khỏi ai đó. Trong một phút, cô tưởng nó muốn ăn tươi nuốt sống mình. Cô rõ ràng đã thấy trong khóe mắt của nó ánh lên sự hận thù, chán ghét rất mãnh liệt.
Trúc Chi không suy nghĩ nhiều, cô nhảy lên người nó. Nó không những không thích thú mà còn tìm cách khiến cô phải ngã ngựa mà chết. Con ngựa cựa quậy như muốn đánh ngã cô xuống, nhưng nó bất lực. Bởi vì cô ngồi vô cùng chắc chắn trên đó, cô nắm chặt dây cương trong tay.
Trúc Chi nói ra suy đoán của mình:
“Tôi biết thần lửa không thích bị người khác cởi trên lưng, lại còn là một nữ nhân. Nhưng tôi có thể đoán được sơ sơ tình hình đang diễn ra. Ông đã triệu hồi một kẻ có thể giúp được ông. Đó là lý do tôi xuất hiện ở đây đúng chứ? Ông đã dùng ngọn lửa kia kéo tôi đến nơi này.”
“Ta không kéo một đứa vô dụng đến đây, ta muốn một người thật mạnh cơ.”, tiếng nói phát ra từ con ngựa. Giọng của thần lửa không được vui vẻ cho lắm.
“Tôi đoán bởi vì tôi nhìn ra cái chết của ông trước đó nên mới bị kéo đến nơi này. Đúng vậy, như những gì ông đang nghe đấy. Tôi đã nhìn thấy tên giết người đâm xuyên người của ông bằng một thanh kiếm dài.”
Trúc Chi kéo dây cương một lần nữa, cô nói bằng một giọng đe dọa:
“Bây giờ, hãy làm theo những gì tôi nói. Chúng ta sẽ kéo dài thời gian cho đến khi có người đến cứu ông và tôi.”, Trúc Cho hô lớn, “Quẹo trái.”
Nhất Uy và Vô Ảnh đuổi theo đóm lửa cho đến khi không còn dấu vết nào nữa mới dừng lại. Vết lửa đến nơi này thì biến mất. Nơi này là một khu nghĩa trang. Nhất Uy nhìn khắp nơi một lượt, hơi rùng mình khi nhớ đến lời nói của Trúc Chi. Cô đã nhấn mạnh nhìn thấy cái chết của cậu tại khu nghĩa địa và mong muốn cậu không đi đến nơi này. Cậu không nói điều này cho Vô Ảnh vì không muốn khiến anh lo lắng và ngưng tìm kiếm Trúc Chi.
Vô Ảnh đánh hơi được sự nguy hiểm đang rình rập họ. Có thể là một kẻ nào đấy rất mạnh. Bởi vì anh ngửi được mùi quỷ khí rất nồng, mà Nhất Uy không đánh hơi được. Vô Ảnh rít thanh kiếm lưỡi hái ra,anh ra hiệu cho Nhất Uy rút Kim Quy kiếm ra chuẩn bị chiến đấu nếu kẻ đó nhảy ra muốn mạng của họ.
Thần kiếm lúc này cũng lo lắng nói vọng ra:
“Kẻ này rất nguy hiểm. Hai người phải cẩn thận một chút. Hắn đang núp ở đâu đó quan sát chúng ta. Tại sao lại quan sát thì ta không đoán được.”
Trúc Chi chạy được một đoạn thì ngoái cố nhìn đằng sau lưng. Cô tá hỏa một hồi khi thấy kẻ đó đang lướt theo cô và con ngựa. Đôi mắt đầy sát khí của gã có vài phần kinh ngạc. Rõ ràng gã ngạc nhiên khi thấy một người khác xuất hiện, ngoài dự đoán của gã.
“Thần lửa không thoát khỏi hình dạng con ngựa được ư?”, Trúc Chi nói nhỏ.
“Hắn đã dùng thứ tà thuộc nhốt linh hồn của ta bên trong hình dạng thú, không thể thoát xác mà chạy trốn được.”
“Ông biết lý do hắn tìm đến mình chứ?”
“Ta không biết, nhưng ta đủ tinh tường để nhận ra hắn không phải thứ tốt đẹp gì. Dùng tà thuật triệu hồi ta đến nơi này, một là muốn sở hữu ta làm chuyện xấu, hai là muốn mạng của ta.”
“Vì vậy thần mới kêu gọi sự giúp đỡ gần nhất, đúng không?”
“Đúng vậy.”, con ngựa hí dài một tiếng, nó vừa chạy quẹo sang phải theo chỉ thị của Trúc Chi, rồi nói tiếp, giọng thất vọng rõ rành rành, “Ta chỉ không ngờ người xuất hiện lại là một đứa nhóc.”
Kẻ giết người đã đuổi kịp cả hai. Gã đứng trước mặt họ, rút thanh kiếm rỉ sét màu xanh dương ra. Đúng như trong điềm báo của cô, gã đứng đó, đeo mạng che mặt, mặc một bộ áo màu đen như áo của ninja. Gã lao thẳng vào thần lửa.
Trúc Chi nhanh ngang ngửa gã. Cô kịp kêu thần lửa trốn đi còn cô lai vào, dùng trâm đỡ đòn tấn công của gã.
Thần lửa chạy trước theo lời của Trúc Chi. Khi thần lửa ngoái lại phía sau, thần thấy cô đã chặn đứng thanh kiếm kia chỉ bằng một cây trâm nhỏ bé. Thần lửa đứng trước hai sự lựa chọn: một là chạy trốn, sau này sẽ hậu ta ơn cứu mạng của Trúc Chi sau; hai là chạy đến giúp cô một tay và chết dưới mũi kiếm của tên đeo mặt nạ.
Thần lửa tự nghĩ bản thân không thể hèn nhát đến mức chạy đi một mình, bỏ mặc một kẻ yếu đuối chiến đấu với một tên nguy hiểm như thế. Dù gì mình cũng là người gọi cô đến đây. Nếu cô chết, bản thân thần lửa cũng chịu chín phần trách nhiệm.
Thần lửa quay đầu, chuẩn bị nghênh chiến. Nhưng thần không cần làm gì cả. Bởi vì Trúc Chi bây giờ đang dùng cây trâm gạt phăng thanh kiếm sang một bên. Cô phóng lên cao với tốc độ nganh như tên lửa, khi hạ người xuống lại một lần nữa, cô đâm mạnh vào vai kẻ đeo mặt nạ một nhát chí mạng vào bả vai.
“Con bé đó không phải một cô nhóc như mình vẫn tưởng.”, thần lửa thì thầm.
Nhất Uy hoang mang:
“Chuyện gì vậy? Chị ấy không thể bị thiêu chết đâu, đùng không? Em không thấy tro của chị ấy.”
Nhất Uy hy vọng Trúc Chi chỉ biến mất đi đâu đó. Bởi vì nếu cô chết, tro tàn chắc đã rơi rụng dưới đất.
Vô Ảnh run giọng nói:
“Anh lần đầu chứng kiến cảnh tượng này. Nhưng anh chắc một điều: Em ấy chưa chết. Có một thế lực nào đấy bắt em ấy đi.”
Tiểu Bạch nói:
“Em sẽ đi tìm chú Huyết Yêu. Có thể chú ấy biết người bắt chị ấy đi là ai.”
Nhất Uy gật đầu đồng tình. Cậu cùng Vô Ảnh lao ra ngoài đêm đen, hy vọng sẽ tìm được dấu vết nào đó của Trúc Chi. Bên ngoài không khả quan lắm. Những đóm lửa nhỏ nhỏ in hằn trên đường đi, nó hướng thẳng về con đường rộng ngoài kia. Nó giống như dấu chân của kẻ nào đó vừa đi ngang nơi này.
Nhất Uy nói, với một hy vọng mong manh:
“Dấu chân của một kẻ rực lửa. Không chừng kẻ này liên quan đến kẻ bắt chị ấy đi.”
Vô Ảnh cũng đồng quan điểm của Nhất Uy. Cả hai cùng chạy trên con đường có dấu vết của lửa. Con ngườ bình thường không nhìn thấy chúng, bằng chứng cho thấy điều đó rất rõ ràng. Những người đang xì xào bàn tán về chuyện xảy ra bất chợt giữa trưa trời - hiện tượng nhật thực toàn phần khi không có dấu hiệu nào dự báo trước đó. Nhất Uy nghe được vài người nói với giọng cảm kích xen lẫn nỗi sợ hãi khi họ lần đầu nhìn thấy hiện tượng này trong đời. Dấu vết lửa lại chẳng ai nhắc đến. Có người còn đi xuyên qua đóm lửa mà không hề bị thiêu chết.
Vô Ảnh chợt nhớ ra có một kẻ có mô tả y những gì họ đang chứng kiến, một kẻ thuộc thế giới tâm linh và là một vị thần. Vô Ảnh vỗ đầu bịch bịch, anh nói vớ Nhất Uy:
“Anh nhớ ra rồi. Người này là thần lửa. Một trong năm vị thần cai quản năm nơi. Thần lửa sống trong hình dạng của một con ngựa rực lửa màu đỏ, rất dễ nhận ra. Thần lửa không tự nhiên xúc hiện trên này, phải có một thế lực nào đấy triệu hồi ông ấy bằng tà thuật. Ông ấy rất dễ bị giết dưới nguyên thể là một con ngựa.”
“Có thể nào là kẻ đang muốn sở hữu Hắc Ma hay không? Không lẽ thần lửa nằm trong danh sách tử mà hắn cần giết ư?”, Nhất Uy chợt nhớ có lần Trúc Chi đã nhắc đến danh sách ấy. Nhưng nào có tên của vị thần lửa nào đâu.
“Anh sợ là đúng như vậy. Hắn cần giết một vị thần trú ngụ trong một người nào đó hay vật nào đó. Thần lửa vừa hay đúng là thứ hắn đang cần.”
Vô Ảnh vội vã rượt theo đóm lửa trên đường. Vừa chạy đi, Vô Ảnh vừa gào lên cho Nhất Uy nghe:
“Chúng ta phải bắt kịp Trúc Chi. Nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng của em ấy.”
Nhất Uy chụp cánh tay Vô Ảnh lại, cậu nói với vẻ ngơ ngác:
“Là sao?”
Vô Ảnh kéo tay Nhất Uy chạy về phía trước, anh tiếp tục giải thích:
“Thần lửa dưới hình hài một con ngựa hoang. Nó không thích mùi của con người, đặc biệt là nữ nhân. Nó sẽ tìm cách ăn linh hồn của em ấy để duy trì kiếp sống của một vị thần sống nhờ sự sống của một con vật.”
“Cái đồ man rợ này...”, Nhất Uy chửi rủa một hồi rồi mới chạy theo Vô Ảnh đến cuối con đường.
Còn Trúc Chi, cô không bị thiêu chết, cô chỉ bị hút bởi một lực siêu nhiên nào đấy đến nơi này. Đó là một khu rừng âm u, tối tăm, nhờ ánh sáng những con đom đóm mà Trúc Chi thấy rõ ràng khu rừng chỉ toàn những cành cây khô queo, cao chọc trời, mùi khói từ nơi nào đó vẫn còn nghi ngút kéo đến tận mũi của cô.
Trúc Chi liếc xuống thân người của mình, quần áo vẫn còn nguyên vẹn. Rõ ràng ngọn lửa không hề thiêu chết cô, mà chỏ điều khiển cả cơ thể cô đến nơi này. Ai? Ai có thể gọi cả một người xuất hiện nơi này và có mục đích gì khi làm điều đó. Cô bắt đầu đưaatws nhìn khắp nơi, cũng bắt đầu đánh giá nơi này một chút.
Nhìn cảnh quan nơi này, cô chợt nhớ đến cảnh tượng mình đã từng ngùn thấy trong cơn ác mộng ban sáng. Hình như có một con ngựa rực lửa bị giết chết trước mặt cô. Cô muốn biết điều nghi ngờ của mình có đúng hay không. Cô lập tức triệu hồi Thượng Nguyệt từ trong không khí.
Quả nhiên, Trúc Chi không gọi được Thượng Nguyệt đến bên mình, giống như trong giấc mơ. Cô nghe tiếng hí dài của một con ngựa, không thể sai được, trong không khí và nó dường như ngày càng đến gần nơi cô đang đứng hơn. Cô nghe được tiếng bước chân của nó rất gần.
Trúc Chi bắt đầu suy nghĩ rất nhanh. Cô xé một miếng vải trên tà áo dài của mình. Tan trường về nhà, cô vẫn chưa kịp thay ra bộ áo dài đang mặc trên người. Cô dùng miếng vải che đi khuôn mặt của mình. Bở vì, nếu giống trong điềm báo,cô sẽ bị một gã đeo mặt nạ giết chết. Mà cô nhất định không chết trong ngày hôm nay. Điều này có nghĩa cô phải che dấu hành tung lẫn khuôn mặt của mình.
Trúc Chi phải nghĩ cách cứu sống con ngựa rực lửa kia. Cô đã thấy được cái chết của nó. Không phải cô tự nhiên thấy cái chết của nó. Nó cần được cứu sống. Bởi vì điềm báo nhìn thấy những cái chết không có trong danh sách của Âm phủ, và nó bị giết bởi một thế lực Tâm linh. Như vậy, cô cần biết con ngựa này là ai và tìm cách cứu nó thoát chết.
Trúc Chi vừa chạy vừa nghĩ, cô đã đọc ở đâu đó về con ngựa rực lửa này rồi. Một vị thần ký gởi linh hồn của mình vào bên trong con ngựa này - một vị thần lửa. Cô đoán kẻ đứng phía sau muốn tình mạng của thần lửa và triệu hồi ông ấy bằng tà thuật. Trúc Chi thầm cảm ơn .ấy cuốn sách của Huyết Yêu, nó thật sự giúp cô rất nhiều.
Trúc Chi không có vũ khí. Thượng Nguyệt không thể xuất hiện tại nơi này. Cô chỉ còn cách triệu hồi một thứ khác thuộc quyền sở hữu của mình. Nó được cô cất giấu trong cặp sách ở trong nhà.
“Hắc Ma.”, Trúc Chi gọi nhỏ, cô dồn Vọng Âm vào giọng nói của mình và chờ đợi, cô nói thêm với giọng van nài, “Xuất hiện dưới hình dạng một cây trâm phượng hoàng nhé, làm ơn.”
Trúc Chi âm thầm chờ đợi cũng âm thầm lo lắng. Cô hy vọng Hắc Ma hiểu được ý nghĩa trong lời nói của mình, cô không muốn nó xuất hiện dưới hình dạng một thanh kiếm. Như vậy quá dễ dàng lộ tẩy, dễ dàng khiến kẻ giết người trộm được nó, nếu cô đấu không lại nó.
Trúc Chi chỉ cần kéo dài thời gian cho đến khi Nhất Uy, Vô Ảnh hay Tiểu Bạch đến đây cứu mình. Và thứ gì đó đã bay vội vào lòng bàn tay của cô. Khi nhìn lại cô mừng rỡ reo lên:
“Làm tốt lắm.”, giọng khen ngợi lồ lộ. Cô rất vui khi Hắc Ma đã nghe được lời khẩn cầu của mình. Nó xuất hiện dưới hình dạng của một cây trâm cài tóc hình phượng hoàng. Cô đưa cây trâm lên môi, đặt một nụ hôn lên trên thân cây trâm và nhảy cẫng đầy vui sướng.
Trúc Chi đã bắt kịp con ngựa trước mặt. Nó đang hoảng sợ và chạy trốn khỏi ai đó. Trong một phút, cô tưởng nó muốn ăn tươi nuốt sống mình. Cô rõ ràng đã thấy trong khóe mắt của nó ánh lên sự hận thù, chán ghét rất mãnh liệt.
Trúc Chi không suy nghĩ nhiều, cô nhảy lên người nó. Nó không những không thích thú mà còn tìm cách khiến cô phải ngã ngựa mà chết. Con ngựa cựa quậy như muốn đánh ngã cô xuống, nhưng nó bất lực. Bởi vì cô ngồi vô cùng chắc chắn trên đó, cô nắm chặt dây cương trong tay.
Trúc Chi nói ra suy đoán của mình:
“Tôi biết thần lửa không thích bị người khác cởi trên lưng, lại còn là một nữ nhân. Nhưng tôi có thể đoán được sơ sơ tình hình đang diễn ra. Ông đã triệu hồi một kẻ có thể giúp được ông. Đó là lý do tôi xuất hiện ở đây đúng chứ? Ông đã dùng ngọn lửa kia kéo tôi đến nơi này.”
“Ta không kéo một đứa vô dụng đến đây, ta muốn một người thật mạnh cơ.”, tiếng nói phát ra từ con ngựa. Giọng của thần lửa không được vui vẻ cho lắm.
“Tôi đoán bởi vì tôi nhìn ra cái chết của ông trước đó nên mới bị kéo đến nơi này. Đúng vậy, như những gì ông đang nghe đấy. Tôi đã nhìn thấy tên giết người đâm xuyên người của ông bằng một thanh kiếm dài.”
Trúc Chi kéo dây cương một lần nữa, cô nói bằng một giọng đe dọa:
“Bây giờ, hãy làm theo những gì tôi nói. Chúng ta sẽ kéo dài thời gian cho đến khi có người đến cứu ông và tôi.”, Trúc Cho hô lớn, “Quẹo trái.”
Nhất Uy và Vô Ảnh đuổi theo đóm lửa cho đến khi không còn dấu vết nào nữa mới dừng lại. Vết lửa đến nơi này thì biến mất. Nơi này là một khu nghĩa trang. Nhất Uy nhìn khắp nơi một lượt, hơi rùng mình khi nhớ đến lời nói của Trúc Chi. Cô đã nhấn mạnh nhìn thấy cái chết của cậu tại khu nghĩa địa và mong muốn cậu không đi đến nơi này. Cậu không nói điều này cho Vô Ảnh vì không muốn khiến anh lo lắng và ngưng tìm kiếm Trúc Chi.
Vô Ảnh đánh hơi được sự nguy hiểm đang rình rập họ. Có thể là một kẻ nào đấy rất mạnh. Bởi vì anh ngửi được mùi quỷ khí rất nồng, mà Nhất Uy không đánh hơi được. Vô Ảnh rít thanh kiếm lưỡi hái ra,anh ra hiệu cho Nhất Uy rút Kim Quy kiếm ra chuẩn bị chiến đấu nếu kẻ đó nhảy ra muốn mạng của họ.
Thần kiếm lúc này cũng lo lắng nói vọng ra:
“Kẻ này rất nguy hiểm. Hai người phải cẩn thận một chút. Hắn đang núp ở đâu đó quan sát chúng ta. Tại sao lại quan sát thì ta không đoán được.”
Trúc Chi chạy được một đoạn thì ngoái cố nhìn đằng sau lưng. Cô tá hỏa một hồi khi thấy kẻ đó đang lướt theo cô và con ngựa. Đôi mắt đầy sát khí của gã có vài phần kinh ngạc. Rõ ràng gã ngạc nhiên khi thấy một người khác xuất hiện, ngoài dự đoán của gã.
“Thần lửa không thoát khỏi hình dạng con ngựa được ư?”, Trúc Chi nói nhỏ.
“Hắn đã dùng thứ tà thuộc nhốt linh hồn của ta bên trong hình dạng thú, không thể thoát xác mà chạy trốn được.”
“Ông biết lý do hắn tìm đến mình chứ?”
“Ta không biết, nhưng ta đủ tinh tường để nhận ra hắn không phải thứ tốt đẹp gì. Dùng tà thuật triệu hồi ta đến nơi này, một là muốn sở hữu ta làm chuyện xấu, hai là muốn mạng của ta.”
“Vì vậy thần mới kêu gọi sự giúp đỡ gần nhất, đúng không?”
“Đúng vậy.”, con ngựa hí dài một tiếng, nó vừa chạy quẹo sang phải theo chỉ thị của Trúc Chi, rồi nói tiếp, giọng thất vọng rõ rành rành, “Ta chỉ không ngờ người xuất hiện lại là một đứa nhóc.”
Kẻ giết người đã đuổi kịp cả hai. Gã đứng trước mặt họ, rút thanh kiếm rỉ sét màu xanh dương ra. Đúng như trong điềm báo của cô, gã đứng đó, đeo mạng che mặt, mặc một bộ áo màu đen như áo của ninja. Gã lao thẳng vào thần lửa.
Trúc Chi nhanh ngang ngửa gã. Cô kịp kêu thần lửa trốn đi còn cô lai vào, dùng trâm đỡ đòn tấn công của gã.
Thần lửa chạy trước theo lời của Trúc Chi. Khi thần lửa ngoái lại phía sau, thần thấy cô đã chặn đứng thanh kiếm kia chỉ bằng một cây trâm nhỏ bé. Thần lửa đứng trước hai sự lựa chọn: một là chạy trốn, sau này sẽ hậu ta ơn cứu mạng của Trúc Chi sau; hai là chạy đến giúp cô một tay và chết dưới mũi kiếm của tên đeo mặt nạ.
Thần lửa tự nghĩ bản thân không thể hèn nhát đến mức chạy đi một mình, bỏ mặc một kẻ yếu đuối chiến đấu với một tên nguy hiểm như thế. Dù gì mình cũng là người gọi cô đến đây. Nếu cô chết, bản thân thần lửa cũng chịu chín phần trách nhiệm.
Thần lửa quay đầu, chuẩn bị nghênh chiến. Nhưng thần không cần làm gì cả. Bởi vì Trúc Chi bây giờ đang dùng cây trâm gạt phăng thanh kiếm sang một bên. Cô phóng lên cao với tốc độ nganh như tên lửa, khi hạ người xuống lại một lần nữa, cô đâm mạnh vào vai kẻ đeo mặt nạ một nhát chí mạng vào bả vai.
“Con bé đó không phải một cô nhóc như mình vẫn tưởng.”, thần lửa thì thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.