Chương 340: Thanh Kiếm Và Máu
Muội Nương
21/03/2022
Trúc Chi hoang mang, cô đang ở trong nhà mình kia mà. Thế thì nguyên nhân vì sao cô lại xuất hiện trong một cái quan tài. Đây chắc hẳn là một giấc mơ kỳ cục nào đấy mà thôi. Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh, thuận thế đưa tay sờ lên trên đầu: Cây trâm vẫn còn trên tóc cô, nghĩa là Hắc Ma vẫn ở bên cạnh cô. Cô chỉ cần buộc mình tỉnh lại là được.
Trúc Chi có cố gắng ra sao vẫn chẳng thể giúp mình tỉnh lại được, cứ như cơ thể của cô thật sự đang bị nhốt bên trong cái hòm này. Cô cố gọi:
“Hắc Ma.”
Chẳng có gì xảy ra cả. Hắc Ma vẫn không hề phản ứng mỗi khi cô gọi kể từ sau trận chiến. Và cô bắt đầu mất bình tĩnh, cô hớp không khí một cách khó khăn, tay theo bản năng vẫn không ngừng đấm vào cái hòm. Dù bị nhốt bên trong cái quan tài, nhưng cô vẫn ngửi được mùi cỏ dại pha lẫn với mùi máu rất nồng.
Cơn đau từ bàn tay giúp cô biết được đây không phải một giấc mơ. Có kẻ nào đấy bằng cách nào đó đã bắt cô đi và nhốt cô vào bên trong thứ này. Kẻ đó không chừng muốn chôn sống cô. Trúc Chi rút cây trâm ra và đâm vào mặt trên của quan tài, nhưng vô dụng. Cô thú nhận rằng bản thân đang bắt đầu trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết. Cô cảm thấy không khí càng lúc càng rút cạn theo nhịp tim tăng dần của mình.
Trúc Chi biết trong lúc này không thể hoang mang, không thể hớp lấy không khí liên tục mà phải thật bình tĩnh, nhưng cô hoảng sợ rồi. Lần đầu cô chẳng biết mình đang đối mặt với thứ gì, tại sao lại như vậy.
Đột nhiên, Trúc Chi nghe được tiếng hét hãi hùng của ai đó truyền vào tai cô. Cô lập tức nín khe, không dám thở mạnh. Hình như không chỉ có một mình cô bị nhốt bên trong quan tài, vẫn còn những người khác nữa và họ cũng giống như cô chăng.
Lại có một giọng hét lớn đầy đau đớn của một người khác vang lên. Trúc Chi khẳng định chắc chắn kẻ thủ ác đã bắt giam cô và những người khác, nhốt họ vào trong quan tài và bắt đầu giết từng người một. Cô phải tìm cách thoát khỏi nơi này.
Trúc Chi nhớ lại bản thân cũng có thần khí và cô sử dụng được năng lực cơ mà. Phải rồi, cô đâu phải con người bình thường, cô là một tiểu ma vương, cô có cả quỷ khí và thần khí. Người như cô không thể bị nhốt một cách bị động trong này, cô còn phải trở ra và cứu tất cả mọi người nữa chứ.
Trúc Chi dồn một phần thần khí vào lòng bàn tay và áp sát lên nắp quan tài. Quái lạ một điều chính là cô không tài nào sử dụng được thần khí. Xem ra cái quan tài này không đơn giản chỉ là cái quan tài, nó còn có thể phong ấn linh lực của những người như cô.
Trúc Chi nghe thấy có ai đó đang duy chuyển thật nhanh đến chổ cô. Cô còn nghe được tiếng cười man rợ của tên ấy, như thể y chỉ đang chờ khoảnh khắc được đến đây và giết chết cô. Cô đoán người tiếp theo bị giết chết chính là mình. Cô chỉ cần chờ đợi tên ấy tự mở nắp quan tài ra. Sau đó cô sẽ cho y biết hậu quả của việc bắt cóc tiểu ma vương đến đây ra sao.
Trúc Chi mở to mắt nhìn lên trên, chờ đợi thời cơ, chờ đợi thứ ánh sáng nếu như quan tài được mở ra. Nhưng một lần nữa, cô lại thất vọng tràn trề. Bởi vì không có một tia sáng nào cả, gã giết người không hề có ý định mở cái nắp ấy ra, điều này bất lợi cho cô rất nhiều. Bởi vì cô không thể biết tên đã bắt mình đến đây định làm gì.
Trúc Chi chưa kịp định thần hay suy nghĩ điều gì tiếp theo, tên ấy đã ra tay. Y đâm một cái cọc gỗ dài xuyên qua quan tài và suýt nữa đã đâm xuyên cơ thể của cô, may mà cô đã nhanh tay chụp kịp nó. Cô dùng sức nắm lấy cọc gỗ và cố đẩy nó ngược lại.
Trên cọc gỗ bỗng xuất hiện vết gai đâm vào lòng bàn tay của Trúc Chi khiến cô hét lên đau đớn, mà tiếng hét đó lại khiến tên đàn ông kia cảm thấy hưng phấn. Gã rút cây cọc gỗ ra khỏi quan tài và tiếp tục đâm thật mạnh xuống một lần nữa và Trúc Chi vẫn chụp được bằng tay không. Lần này cô cắn môi để ngăn tiếng hét. Thứ đó cắt lòng bàn tay cô thành một đường dài.
Hai tay nhuốm đầy máu của chính mình và nó làm ướt thanh Hắc Ma từ lúc nào. Thanh Hắc Ma đang nằm giữa ngực cô và nó lập tức phát sáng. Trúc Chi biết lúc này mình cần làm gì. Cô chụp lấy Hắc Ma với tốc độ nhanh như tên bắn, cô đâm vào nắp quan tài khiến nó vỡ tan.
Trúc Chi ngồi dậy, đôi mắt đầy sát khí nhìn tên đàn ông gian ác trước mặt. Cô bước ra khỏi quan tài, siết chặt cây trâm cài tóc trên tay. Lúc này cô mới nhìn kỹ tên đã bắt cóc mình. Gã là một tên cao ngòng, khuôn mặt bị che khuất bởi mặt nạ hình đầu lâu (trông có vẻ như cái đầu lâu ấy chính là khuôn mặt của gã), hai cánh tay buông thõng hai bên và không hề thấy ngón tay nào của gã cả. Thì ra không phải gã dùng cọc gỗ đâm và quan tài mà nửa cánh tay của gã được nối liền với cái cọc gỗ. Tính ra gã đã đâm cánh tay của mình xuống quan tài mới đúng.
Tên đàn ông khiếp vía nhìn Trúc Chi, thân ảnh nhỏ bé của cô vừa kịp rơi vào tròng mắt của gã. Gã kinh ngạc chứ, gã đâu ngờ Trúc Chi có thể thoát khỏi cái quan tài của gã, đâu thể ngờ một cây trâm nhỏ bé lại có thể phá nát mọi thứ chỉ trong nháy mắt.
Trúc Chi đoán quả không sai. Nơi này không chỉ có một mình cô, cô thấy khoảng mười một cái quan tài khác được sắp xếp một cách kỳ cục. Nếu cô đứng nhìn thì không thể nhìn ra chúng được xếp theo hình xoắn ốc một cách có chủ đích. Gã đàn ông này bắt cô cùng những người khác đến đây nhầm mục đích nào đấy, giống như gã đang hiến tế cô và những người khác. Nếu là vậy thì gã chọn nạn nhân bằng cách nào và bằng cách nào lại bắt được họ đến nơi này?
Đột nhiên, gã đàn ông lao vào chém giết Trúc Chi, hiển nhiên gã phải làm như vậy, gã đâu thể để con mồi thoát được. Gã đã cất công bắt cô cùng những người khác đến đây rồi, dĩ nhiên gã phải lấy được mạng của cô rồi.
Cây trâm trên tay Trúc Chi biến thành một thanh kiếm dài, giống thanh Giao Long của Ngư Lâm. Cô dùng nó cản những nhát chém từ gã đàn ông có khuôn mặt quỷ dị kia. Hai cánh tay cọc của gã vung mạnh vào lưng Trúc Chi và cô cúi gập người né tránh. Gã không buông tha mà tiếp tục đâm xuống lưng cô, cô đành nằm úp xuống đất, xoay người nhanh như chớp và dùng kiếm cản lại nhát đâm khác từ gã đàn ông. Trúc Chi dùng hai chân đạp vào đầu gối của gã đàn ông khiến gã khụy xuống đất.
Tuy nhiên khi gã ngã khụy xuống gã đã đâm trúng bắp chân của Trúc Chi. Cô đã né kịp lúc, vậy mà cái cọc vẫn sượt ngang khiến bắp chân của cô chảy máu. Nếu cứ tiếp tục đánh với gã như thế, không biết mất bao nhiêu thời gian, mà cô lại không được biết một chút thông tin nào hết.
Trúc Chi bò dậy, chân đứng không vững, mà vết thương vẫn còn chảy máu không ngừng. Cô nhìn xuống lòng bàn tay đầy máu của mình, rồi lại nhìn gã đàn ông. Gã chẳng bị thương tổn ở đâu cả, ngược lại gã còn vui vẻ đứng đó đánh giá cô. Cô không thích ánh mắt tọc mạch đó của gã. Cô nói trước:
“Tại sao ông lại bắt tôi và những người khác đến đây? Làm sao ông có thể bắt tôi...”
Trúc Chi chưa kịp nói hết câu, một mũi tên sắt nhọn từ đâu bay đến đã ghim trúng trái tim gã đàn ông. Gã ngã xuống cạnh chân của cô, cái mặt nạ vỡ tan. Cô nhìn thấy khuôn mặt đầy vết bỏng của gã, gã trừng mắt nhìn cô và đôi mắt trở nên vô hồn. Gã đã chết.
Trúc Chi lập tức nhìn xung quanh một lượt, cô không nhìn ra nơi mũi tên bay đến là ở đâu. Chỉ nghe xung quanh có rất nhiều mũi tên đang đồng loạt bay đến chổ cô. Cô nhanh chóng bay lên cao tránh được một mũi tên, suýt nữa đã bắn trúng tim của mình.
Nhưng Trúc Chi không may mắn lần nữa, có một mũi tên vô hình bắn trúng lưng của cô, khiến cô ngã xuống đất. Ngay khi một mũi tên khác đang bay thẳng vào mi tâm của cô thì bỗng dưng nó ngừng lại và hóa thành tro bụi.
Trúc Chi ngước mặt nhìn thấy Huyết Yêu đang đứng đó, vẻ mặt hiện rõ sự tức giận. Hắn đã đến kịp lúc ngăn mũi tên kia lại. Hắn phất nhẹ óng tay áo, ngay lập tức người bắn mũi tên kia rơi xuống đất. Đó là một thằng nhóc nhỏ thó, đôi mắt hếch lên trời, miệng méo mó đầy đau đớn (hình như trúng thứ bùa nào đó của Huyết Yêu), trên tay cầm một mũi tên màu xám xấu xí, nó co ro quỳ rụp xuống dưới chân Huyết Yêu.
Huyết Yêu gầm lên:
“Lần sau ngươi còn tự ý hành động, ta sẽ cho ngươi về lại nơi đó.”
Thằng nhỏ chu cái mỏ một cách ngang bướng rồi biến mất. Trúc Chi vẫn chưa kịp hoàn hồn, thì nghe Huyết Yêu nói bên tai:
“Ta sẽ giải thích sau. Ta phải giải cứu những người này trước, cô không phiền chứ?”
Trúc Chi gật đầu đồng ý. Cô biết hắn sẽ giải thích, mà hắn buộc phải giải thích cho cô biết tất cả mọi chuyện, ngay cả việc thằng nhóc nhỏ thó kia xuất hiện bất chợt và suýt nữa đã trừ khử được cô.
Huyết Yêu nói tiếp:
“Nửa đêm nay ta sẽ đến gặp cô.”
Nói xong, Huyết Yêu phất tay áo một cái và Trúc Chi đã thấy mình ngồi trên chiếc giường êm ái. Cô không hiểu tâm trạng lúc này của mình ra sao nữa. Cô vừa thoát chết mà còn được Huyết Yêu cứu mạng, đáng lý cô phải cảm động hay ít nhất trong lòng cô phải vui vẻ một chút, đằng này cô cứ cảm thấy kỳ quái.
Huyết Yêu xuất hiện đúng lúc hay chỉ tình cờ cứu được cô? Hắn đi cùng thằng nhóc (người suýt giết chết cô) là ai, tại sao vẫn để nó có cơ hội giết người đàn ông kia, trong khi hắn hoàn toàn có thể giữ được tính mạng gã ấy và tra ra nguyên nhân vì sao gã lại bắt cóc cô cùng những người khác?
Có lẽ sự tò mò bên trong tâm hồn cô quá lớn, lớn hơn cả việc để ý Huyết Yêu là người đến cứu mạng mình. Rất có thể hắn tình cờ đến nơi đó, chứ không phải có chủ đích đến gặp cô. Điều mà cô khó hiểu nhất chính là tại sao hắn lại đi cùng một tên xa lạ (đối với cô) còn hơn là cô kia chứ? Hắn thu nạp nó khi nào? Kể từ khi nào hắn lại thu nạp một tên nhóc xem giết chóc là thú vui kia chứ. Nếu Huyết Yêu không ngăn chặn kịp thời, mũi tên đó đã giết chết cô rồi.
Đã gần nửa đêm, thầy Hóa đã kiệt sức và ngủ gục cạnh giường bệnh của Hiếu Minh. Ban ngày thầy đến trường dạy học, tối đến lại nằm túc trực bên giường bệnh của con trai. Lúc này, cố một người đến bên cạnh thầy từ lúc nào, người này cởi áo khoác và đắp lên người thầy. Khi thấy thầy trở mình, người này định nhấc gót rời đi, hình như không muốn làm thầy thức giấc.
Nhưng thầy Hóa vừa hay mở mắt và trông thấy người đó rồi. Thầy cười, thuận tay níu lấy cánh tay của ông ta. Thầy ngồi dậy, giọng trở nên gấp gáp:
“Chuyện ấy đã thành công rồi chứ? Có phải linh hồn của con trai tôi đã trở lại thân xác nó rồi không? Còn kẻ đã chiếm lấy thể xác của nó lâu nay đã chết chưa?”
Người đàn ông nọ đặt tay lên vai thầy Hóa trấn an:
“Nào, nào. Ông phải bình tĩnh chứ. Linh hồn của con trai ông rồi sẽ quay lại thôi. Còn về linh hồn Hữu Lực – cái gã đã chiếm thể xác của con ông đang ở trong tay tôi. Nếu ông muốn tự tay giết chết hắn, tôi sẽ lập tức giao cho ông.”
Trúc Chi có cố gắng ra sao vẫn chẳng thể giúp mình tỉnh lại được, cứ như cơ thể của cô thật sự đang bị nhốt bên trong cái hòm này. Cô cố gọi:
“Hắc Ma.”
Chẳng có gì xảy ra cả. Hắc Ma vẫn không hề phản ứng mỗi khi cô gọi kể từ sau trận chiến. Và cô bắt đầu mất bình tĩnh, cô hớp không khí một cách khó khăn, tay theo bản năng vẫn không ngừng đấm vào cái hòm. Dù bị nhốt bên trong cái quan tài, nhưng cô vẫn ngửi được mùi cỏ dại pha lẫn với mùi máu rất nồng.
Cơn đau từ bàn tay giúp cô biết được đây không phải một giấc mơ. Có kẻ nào đấy bằng cách nào đó đã bắt cô đi và nhốt cô vào bên trong thứ này. Kẻ đó không chừng muốn chôn sống cô. Trúc Chi rút cây trâm ra và đâm vào mặt trên của quan tài, nhưng vô dụng. Cô thú nhận rằng bản thân đang bắt đầu trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết. Cô cảm thấy không khí càng lúc càng rút cạn theo nhịp tim tăng dần của mình.
Trúc Chi biết trong lúc này không thể hoang mang, không thể hớp lấy không khí liên tục mà phải thật bình tĩnh, nhưng cô hoảng sợ rồi. Lần đầu cô chẳng biết mình đang đối mặt với thứ gì, tại sao lại như vậy.
Đột nhiên, Trúc Chi nghe được tiếng hét hãi hùng của ai đó truyền vào tai cô. Cô lập tức nín khe, không dám thở mạnh. Hình như không chỉ có một mình cô bị nhốt bên trong quan tài, vẫn còn những người khác nữa và họ cũng giống như cô chăng.
Lại có một giọng hét lớn đầy đau đớn của một người khác vang lên. Trúc Chi khẳng định chắc chắn kẻ thủ ác đã bắt giam cô và những người khác, nhốt họ vào trong quan tài và bắt đầu giết từng người một. Cô phải tìm cách thoát khỏi nơi này.
Trúc Chi nhớ lại bản thân cũng có thần khí và cô sử dụng được năng lực cơ mà. Phải rồi, cô đâu phải con người bình thường, cô là một tiểu ma vương, cô có cả quỷ khí và thần khí. Người như cô không thể bị nhốt một cách bị động trong này, cô còn phải trở ra và cứu tất cả mọi người nữa chứ.
Trúc Chi dồn một phần thần khí vào lòng bàn tay và áp sát lên nắp quan tài. Quái lạ một điều chính là cô không tài nào sử dụng được thần khí. Xem ra cái quan tài này không đơn giản chỉ là cái quan tài, nó còn có thể phong ấn linh lực của những người như cô.
Trúc Chi nghe thấy có ai đó đang duy chuyển thật nhanh đến chổ cô. Cô còn nghe được tiếng cười man rợ của tên ấy, như thể y chỉ đang chờ khoảnh khắc được đến đây và giết chết cô. Cô đoán người tiếp theo bị giết chết chính là mình. Cô chỉ cần chờ đợi tên ấy tự mở nắp quan tài ra. Sau đó cô sẽ cho y biết hậu quả của việc bắt cóc tiểu ma vương đến đây ra sao.
Trúc Chi mở to mắt nhìn lên trên, chờ đợi thời cơ, chờ đợi thứ ánh sáng nếu như quan tài được mở ra. Nhưng một lần nữa, cô lại thất vọng tràn trề. Bởi vì không có một tia sáng nào cả, gã giết người không hề có ý định mở cái nắp ấy ra, điều này bất lợi cho cô rất nhiều. Bởi vì cô không thể biết tên đã bắt mình đến đây định làm gì.
Trúc Chi chưa kịp định thần hay suy nghĩ điều gì tiếp theo, tên ấy đã ra tay. Y đâm một cái cọc gỗ dài xuyên qua quan tài và suýt nữa đã đâm xuyên cơ thể của cô, may mà cô đã nhanh tay chụp kịp nó. Cô dùng sức nắm lấy cọc gỗ và cố đẩy nó ngược lại.
Trên cọc gỗ bỗng xuất hiện vết gai đâm vào lòng bàn tay của Trúc Chi khiến cô hét lên đau đớn, mà tiếng hét đó lại khiến tên đàn ông kia cảm thấy hưng phấn. Gã rút cây cọc gỗ ra khỏi quan tài và tiếp tục đâm thật mạnh xuống một lần nữa và Trúc Chi vẫn chụp được bằng tay không. Lần này cô cắn môi để ngăn tiếng hét. Thứ đó cắt lòng bàn tay cô thành một đường dài.
Hai tay nhuốm đầy máu của chính mình và nó làm ướt thanh Hắc Ma từ lúc nào. Thanh Hắc Ma đang nằm giữa ngực cô và nó lập tức phát sáng. Trúc Chi biết lúc này mình cần làm gì. Cô chụp lấy Hắc Ma với tốc độ nhanh như tên bắn, cô đâm vào nắp quan tài khiến nó vỡ tan.
Trúc Chi ngồi dậy, đôi mắt đầy sát khí nhìn tên đàn ông gian ác trước mặt. Cô bước ra khỏi quan tài, siết chặt cây trâm cài tóc trên tay. Lúc này cô mới nhìn kỹ tên đã bắt cóc mình. Gã là một tên cao ngòng, khuôn mặt bị che khuất bởi mặt nạ hình đầu lâu (trông có vẻ như cái đầu lâu ấy chính là khuôn mặt của gã), hai cánh tay buông thõng hai bên và không hề thấy ngón tay nào của gã cả. Thì ra không phải gã dùng cọc gỗ đâm và quan tài mà nửa cánh tay của gã được nối liền với cái cọc gỗ. Tính ra gã đã đâm cánh tay của mình xuống quan tài mới đúng.
Tên đàn ông khiếp vía nhìn Trúc Chi, thân ảnh nhỏ bé của cô vừa kịp rơi vào tròng mắt của gã. Gã kinh ngạc chứ, gã đâu ngờ Trúc Chi có thể thoát khỏi cái quan tài của gã, đâu thể ngờ một cây trâm nhỏ bé lại có thể phá nát mọi thứ chỉ trong nháy mắt.
Trúc Chi đoán quả không sai. Nơi này không chỉ có một mình cô, cô thấy khoảng mười một cái quan tài khác được sắp xếp một cách kỳ cục. Nếu cô đứng nhìn thì không thể nhìn ra chúng được xếp theo hình xoắn ốc một cách có chủ đích. Gã đàn ông này bắt cô cùng những người khác đến đây nhầm mục đích nào đấy, giống như gã đang hiến tế cô và những người khác. Nếu là vậy thì gã chọn nạn nhân bằng cách nào và bằng cách nào lại bắt được họ đến nơi này?
Đột nhiên, gã đàn ông lao vào chém giết Trúc Chi, hiển nhiên gã phải làm như vậy, gã đâu thể để con mồi thoát được. Gã đã cất công bắt cô cùng những người khác đến đây rồi, dĩ nhiên gã phải lấy được mạng của cô rồi.
Cây trâm trên tay Trúc Chi biến thành một thanh kiếm dài, giống thanh Giao Long của Ngư Lâm. Cô dùng nó cản những nhát chém từ gã đàn ông có khuôn mặt quỷ dị kia. Hai cánh tay cọc của gã vung mạnh vào lưng Trúc Chi và cô cúi gập người né tránh. Gã không buông tha mà tiếp tục đâm xuống lưng cô, cô đành nằm úp xuống đất, xoay người nhanh như chớp và dùng kiếm cản lại nhát đâm khác từ gã đàn ông. Trúc Chi dùng hai chân đạp vào đầu gối của gã đàn ông khiến gã khụy xuống đất.
Tuy nhiên khi gã ngã khụy xuống gã đã đâm trúng bắp chân của Trúc Chi. Cô đã né kịp lúc, vậy mà cái cọc vẫn sượt ngang khiến bắp chân của cô chảy máu. Nếu cứ tiếp tục đánh với gã như thế, không biết mất bao nhiêu thời gian, mà cô lại không được biết một chút thông tin nào hết.
Trúc Chi bò dậy, chân đứng không vững, mà vết thương vẫn còn chảy máu không ngừng. Cô nhìn xuống lòng bàn tay đầy máu của mình, rồi lại nhìn gã đàn ông. Gã chẳng bị thương tổn ở đâu cả, ngược lại gã còn vui vẻ đứng đó đánh giá cô. Cô không thích ánh mắt tọc mạch đó của gã. Cô nói trước:
“Tại sao ông lại bắt tôi và những người khác đến đây? Làm sao ông có thể bắt tôi...”
Trúc Chi chưa kịp nói hết câu, một mũi tên sắt nhọn từ đâu bay đến đã ghim trúng trái tim gã đàn ông. Gã ngã xuống cạnh chân của cô, cái mặt nạ vỡ tan. Cô nhìn thấy khuôn mặt đầy vết bỏng của gã, gã trừng mắt nhìn cô và đôi mắt trở nên vô hồn. Gã đã chết.
Trúc Chi lập tức nhìn xung quanh một lượt, cô không nhìn ra nơi mũi tên bay đến là ở đâu. Chỉ nghe xung quanh có rất nhiều mũi tên đang đồng loạt bay đến chổ cô. Cô nhanh chóng bay lên cao tránh được một mũi tên, suýt nữa đã bắn trúng tim của mình.
Nhưng Trúc Chi không may mắn lần nữa, có một mũi tên vô hình bắn trúng lưng của cô, khiến cô ngã xuống đất. Ngay khi một mũi tên khác đang bay thẳng vào mi tâm của cô thì bỗng dưng nó ngừng lại và hóa thành tro bụi.
Trúc Chi ngước mặt nhìn thấy Huyết Yêu đang đứng đó, vẻ mặt hiện rõ sự tức giận. Hắn đã đến kịp lúc ngăn mũi tên kia lại. Hắn phất nhẹ óng tay áo, ngay lập tức người bắn mũi tên kia rơi xuống đất. Đó là một thằng nhóc nhỏ thó, đôi mắt hếch lên trời, miệng méo mó đầy đau đớn (hình như trúng thứ bùa nào đó của Huyết Yêu), trên tay cầm một mũi tên màu xám xấu xí, nó co ro quỳ rụp xuống dưới chân Huyết Yêu.
Huyết Yêu gầm lên:
“Lần sau ngươi còn tự ý hành động, ta sẽ cho ngươi về lại nơi đó.”
Thằng nhỏ chu cái mỏ một cách ngang bướng rồi biến mất. Trúc Chi vẫn chưa kịp hoàn hồn, thì nghe Huyết Yêu nói bên tai:
“Ta sẽ giải thích sau. Ta phải giải cứu những người này trước, cô không phiền chứ?”
Trúc Chi gật đầu đồng ý. Cô biết hắn sẽ giải thích, mà hắn buộc phải giải thích cho cô biết tất cả mọi chuyện, ngay cả việc thằng nhóc nhỏ thó kia xuất hiện bất chợt và suýt nữa đã trừ khử được cô.
Huyết Yêu nói tiếp:
“Nửa đêm nay ta sẽ đến gặp cô.”
Nói xong, Huyết Yêu phất tay áo một cái và Trúc Chi đã thấy mình ngồi trên chiếc giường êm ái. Cô không hiểu tâm trạng lúc này của mình ra sao nữa. Cô vừa thoát chết mà còn được Huyết Yêu cứu mạng, đáng lý cô phải cảm động hay ít nhất trong lòng cô phải vui vẻ một chút, đằng này cô cứ cảm thấy kỳ quái.
Huyết Yêu xuất hiện đúng lúc hay chỉ tình cờ cứu được cô? Hắn đi cùng thằng nhóc (người suýt giết chết cô) là ai, tại sao vẫn để nó có cơ hội giết người đàn ông kia, trong khi hắn hoàn toàn có thể giữ được tính mạng gã ấy và tra ra nguyên nhân vì sao gã lại bắt cóc cô cùng những người khác?
Có lẽ sự tò mò bên trong tâm hồn cô quá lớn, lớn hơn cả việc để ý Huyết Yêu là người đến cứu mạng mình. Rất có thể hắn tình cờ đến nơi đó, chứ không phải có chủ đích đến gặp cô. Điều mà cô khó hiểu nhất chính là tại sao hắn lại đi cùng một tên xa lạ (đối với cô) còn hơn là cô kia chứ? Hắn thu nạp nó khi nào? Kể từ khi nào hắn lại thu nạp một tên nhóc xem giết chóc là thú vui kia chứ. Nếu Huyết Yêu không ngăn chặn kịp thời, mũi tên đó đã giết chết cô rồi.
Đã gần nửa đêm, thầy Hóa đã kiệt sức và ngủ gục cạnh giường bệnh của Hiếu Minh. Ban ngày thầy đến trường dạy học, tối đến lại nằm túc trực bên giường bệnh của con trai. Lúc này, cố một người đến bên cạnh thầy từ lúc nào, người này cởi áo khoác và đắp lên người thầy. Khi thấy thầy trở mình, người này định nhấc gót rời đi, hình như không muốn làm thầy thức giấc.
Nhưng thầy Hóa vừa hay mở mắt và trông thấy người đó rồi. Thầy cười, thuận tay níu lấy cánh tay của ông ta. Thầy ngồi dậy, giọng trở nên gấp gáp:
“Chuyện ấy đã thành công rồi chứ? Có phải linh hồn của con trai tôi đã trở lại thân xác nó rồi không? Còn kẻ đã chiếm lấy thể xác của nó lâu nay đã chết chưa?”
Người đàn ông nọ đặt tay lên vai thầy Hóa trấn an:
“Nào, nào. Ông phải bình tĩnh chứ. Linh hồn của con trai ông rồi sẽ quay lại thôi. Còn về linh hồn Hữu Lực – cái gã đã chiếm thể xác của con ông đang ở trong tay tôi. Nếu ông muốn tự tay giết chết hắn, tôi sẽ lập tức giao cho ông.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.