Chương 189: Thanh Lâm Khát Máu
Muội Nương
22/03/2021
Nhất Uy và Vô Âm không hề nhận ra điểm khác lạ của Thanh Lâm. Họ cứ ngỡ cậu
đến đây giúp sức. Cho đến khi Thanh Lâm vồ lấy một người cạnh đó và dùng chiếc răng nanh kia cắn vào cổ người kia, Nhất Uy mới tá hỏa bay tới.
Nhất Uy cầm lấy đôi vai của Thanh Lâm ném qua một bên. Cậu ngỡ ngàng:
“Mày làm cái gì vậy?”
Nhất Uy lập tức lật ngửa người đó dậy xem xét vết thương của anh. Cậu hoảng sợ khi phát hiện đó chẳng phải ai khác mà là Thiên Thanh. Rất may, hai chiếc răng của Thanh Lâm vẫn chưa cắn đứt mạch cổ của anh. Nhất Uy quan sát rất kỹ, không có vết thương nào trên cổ của anh. Nhất định, Thanh Lâm vẫn chưa làm gì có lỗi với anh mình.
Thanh Lâm bị cái gì nhập xác hay sao lại ra tay với cả anh ruột của nó. Nhất Uy nào có biết về chuyện Thanh Lâm đã bị cắn. Lúc Thanh Lâm tham gia cuộc chiến, cậu và Vô Âm đang bận rộn diễn cho tròn vai diễn chém giết lẫn nhau kia mà. Cậu dìu Thiên Thanh đến chổ của Vô Âm nói:
“Anh và chị Đổng Cô đến đó canh gác cho các nạn nhân. Nếu muốn trở lại giúp Huyết Yêu, chỉ cần một người là đủ. Phải để lại một người cầm chân họ trừ trường hợp họ tỉnh lại.”
Vô Âm và Đổng Cô gật đầu rồi cùng biến mất. Lúc này Nhất Uy mới quay đầu mặt đối mặt với Thanh Lâm. Nó vẫn chưa bò dậy. Rõ ràng cú ném của Nhất Uy hơi quá tay, khiến cho Thanh Lâm đập mạnh vào tường của lăng mộ.
Nhất Uy lướt đến chổ Thanh Lâm lôi nó dậy. Cậu tức giận quát lớn:
“Mày bị điên hả? Suýt nữa làm hại anh Thanh rồi.”
Mắt của Thanh Lâm đỏ ngầu, hơi mơ màng. Cậu thì thào trong miệng, mà Nhất Uy vẫn nghe được:
“Khát…. Tao rất khát..”
Nhất Uy ném cổ áo của Thanh Lâm xuống, tiếp tục trừng mắt nhìn cậu tỏ thái độ không mấy vui vẻ khi gặp Thanh Lâm:
“Khát thì lấy nước mà uống.”
“Không..”, Thanh Lâm bay tới cầm lấy cổ áo của Nhất Uy kéo lại gần mình, cậu thì thào, “Phải là máu người.”
Nói rồi Thanh Lâm đề Nhất Uy xuống, cậu cắn vào cổ Nhất Uy, dùng sức mà hút lấy máu từ động mạch truyền tới miệng của cậu. Mùi máu của Nhất Uy thật có ma lực, cậu không thể nào ngừng hút được.
Nhất Uy đoán Thanh Lâm bị một thế lực nào khống chế, lại không biết thế lực đó là gì. Chỉ biết lúc này máu của cậu tiếp tục bị rót vào miệng của Thanh Lâm. Và nếu cậu không hành động gì tiếp, cậu sẽ bị nó hút lấy hết máu mà chết.
Nhất Uy nắm lấy cái đầu của Thanh Lâm bằng tay không, cậu kéo nó ra khỏi cổ của mình. Sức mạnh của cậu đánh ngã nó ra xa, miệng của nó dính đầy máu của Nhất Uy. Nó vẫn còn thở khò khè mấy phút mới ngất đi trước mặt Nhất Uy.
Nhất Uy sờ lên cổ của mình. Chổ vết thương hơi sâu. Tuy nhiên Nhất Uy rất nhanh cảm thấy nó đang từ từ liền lại. Cậu lại gần Thanh Lâm, nó vẫn còn nằm bất động. Lúc này, cậu mới nhìn kỹ bộ dạng của nó: giống dạng người lai thú. Đừng có nói rằng thằng bạn của cậu bị con quái vật nào đó cắn rồi biến hình thành nó đấy.
Nhất Uy thôi nghĩ nữa. Trước mặt cậu, Thanh Lâm đang dần dần trở lại bộ dáng con người: hai tai thu nhỏ lại, hai răng nanh (nhìn thấy ghê) kia cũng biến mất, móng tay không còn dài ngoằn một cách sắt nhọn nữa, hơi thở của nó cũng trở nên đều đều. Hai người không gặp nhau mấy ngày mà trông Thanh Lâm không còn giống với người mà Nhất Uy biết. Cậu ngồi xuống đợi thằng bạn của mình tỉnh lại.
Vừa hay Thanh Lâm mở mắt, thần trí vẫn còn mơ hồ. Cậu thấy Nhất Uy đang nhìn mình với vẻ lo lắng. Cậu hơi ngơ ngác hỏi:
“Cái gì mà nhìn tao như nhìn quái vật vậy?”
“Mày vừa làm gì mà không nhớ hay sao?”
Nhìn cái bản mặt “ngu độn” ra của Thanh Lâm, Nhất Uy liền biết nó chẳng nhớ một chút nào về chuyện mà nó suýt sữa làm ra. Cậu không vui vẻ gì bắt đầu kể lại cho Thanh Lâm nghe những gì nó đã làm với Thiên Thanh. Nó ngỡ ngàng không dám tin mình suýt nữa giết anh mình. Nó bèn kể lại cho Nhất Uy nghe chuyện mình bị Âm Cẩu cắn:
“Tao đoán do dấu vết của âm cẩu trong người tao nên tao mới trở nên khát máu. Lan Anh nói nó không đáng ngại, chị ấy bảo nó sẽ tự khỏi trong 48 giờ.”
“Không.”, Nhất Uy rạch trên tay mình cho đến khi trên đó chảy máu rồi bắt Thanh Lâm uống lấy, “Máu của phượng hoàng kiềm hãm được máu âm cẩu trong người mày. Lúc nảy mày cắn tao, nên trở lại bình thường một chút đó. Nhưng không thể kéo dài thời gian được. Ai biết khi nào mày nổi cơn nghiện.”
Thanh Lâm lo lắng, vẫn không thể ngờ mình có thể làm ra lọai chuyện như hút lấy máu Thiên Thanh. Cậu không thể hình dung nổi chuyện kinh khủng nào có thể xảy ra nữa nếu cậu thật sự cắn vào cổ anh ấy. Cậu run giọng nói với Nhất Uy:
“Ý của mày là sao khi nói đến cơn nghiện? Tao tưởng trong 48 giờ, nó sẽ tự giải độc chứ? Chị Lan Anh nói như vậy đó.”
“Chúng ta không có lời giải trong chuyện này. Tao chỉ một chút về âm cẩu và vết cắn của nó có thể khiến người ta biến đổi. Giải dược là gì tao không biết. Tốt nhất là mày không nên uống máu người, tránh trường hợp không thể cứu vãn tình thế.”
Thanh Lâm cắn móng tay lo lắng:
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Nhất Uy nhặt một sợi dây lụa mà Đổng Cô vứt tứ tung trên nền đất. Cậu dùng nó bắt đầu quấn quanh người của Thanh Lâm. Cậu giải thích:
“Tao sẽ nhốt mày lại trong này. Dù sao không còn ai trong này, mày sẽ không thể ngửi được mùi của ai cả. Tao sẽ ra ngoài kia coi phụ giúp gì được không.”
Thanh Lâm đương nhiên sợ bản thân làm ảnh hưởng đến Trúc Chi, ảnh hưởng đến cục diện của trận chiến. Cậu cũng sợ bản thân không khống chế độc tố đang chảy trong huyết mạch. Cậu ngoan ngoãn ngồi im cho Nhất Uy cột chặt cả tứ chi lại một chổ.
Nhất Uy nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trúc Chi. Lúc này cô và Ngân Chi vẫn còn tiếp tục giằng co. Ngân Chi đã thoát khỏi khống chế của Trúc Chi. Cả hai đang đánh nhau bằng mấy thế võ rất loạn, không nhìn được thế võ đó thuộc bộ môn võ nào.
Phía bên kia, Tiểu Bạch cũng bắt đầu đánh đấm với Lục Trung rất căng thẳng. Nhất Uy để ý Lục Trung cầm một thanh đao nhỏ, hắn đang cố dùng nó đâm thẳng vào khuôn mặt nho nhắn của Tiểu Bạch. Nó chỉ mỉm cười thích thú mà chẳng hề sợ sệt. Ngay đến Nhất Uy cũng thán phục khi thấy biểu cảm đó của nó.
Đột nhiên, Ngân Chi bay lên không trung, sau đó lại quay đầu hướng xuống đất. Nó dồn tất cả chưởng lực vào hai lòng bàn tay, tiếp tục rơi tự do xuống đỉnh đầu của Trúc Chi. Tốc độ của nó nhanh vô cùng, Nhất Uy đứng một bên nhìn mà thót tim. Cậu tính bay tới giúp Trúc Chi một tay.
Trúc Chi không cần đến sự giúp đỡ của Nhất Uy. Cô trực tiếp dùng tay của mình cản lại chưởng lực mạnh mẽ kia. Nền đất lún sâu một khoảng rộng. Làn khói phát ra từ chưởng lực của cả hai thổi bay cả Nhất Uy lẫn Tiểu Bạch và Lục Trung.
Bên trong lăng mộ phát ra tiếng rên rỉ của Thanh Lâm. Cậu đang bắt đầu thèm khát đến mụ mị đầu óc. Dường như cậu không thể ngăn nổi sự thèm thuồng từ sâu trong lòng nữa. Máu của Nhất Uy chỉ kiềm hãm được một chút thời gian thôi. Cậu co người, cố gắng ngăn bản thân muốn thoát khỏi sợi dây “phiền phức” đang trói lấy mình.
Thanh Lâm muốn lao ra ngoài, nhưng có một mùi con người vẫn còn bên trong lăng mộ. Quái lạ, không phải Nhất Uy đã chuyển hết nạn nhân đi rồi ư? Vậy ai là người còn sót lại?
Thần kinh của Thanh Lâm co giật mạnh. Tâm trí của cậu hoàn toàn bị mất đi trong một nốt nhạc. Thứ mùi vị kia thôi thúc cậu tiến về phía ấy, thứ mùi vị kia quyến rũ đến mức đôi mắt của cậu giờ đang dần chuyển sang màu đỏ, khiến cậu mê mẫn vô cùng. Cậu đang bò về phía đó bằng cả tứ chi.
Nhất Uy bò dậy, chùi máu trên đôi môi của mình. Cậu ngước mắt về phía Trúc Chi. Mái tóc đỏ rực kia bay trong gió và đôi mắt đầy sát khí của cô muốn giết cả Ngân Chi. Cuối cùng, Ngân Chi là người thua cuộc, nó bị Trúc Chi hất văng xa hơn cả chổ của Lục Trung.
Lục Trung bị trọng thương. Hắn ngước mắt về phía Trúc Chi. Chính hắn cũng nhìn ra sát khí quỷ dị từ người cô tỏa ra vô cùng nguy hiểm. Người con gái ấy không hổ là tiểu ma vương, không biết cô còn ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh nữa. Hắn chuyển sang nhìn đối thủ của mình: Tiểu Bạch cũng đang gượng ngồi dậy, nó phủi bụi trên quần áo, mặt vẫn tỉnh táo như chưa hề bị quật ngã. Hắn thầm nghĩ: Cái đội hình bên nhóm Huyết Yêu toàn quái vật, số lượng ít nhưng chất lượng hơn hắn tưởng rất nhiều.
Nhất Uy chạy đến bên cạnh Trúc Chi đứng bên cạnh cô. Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trúc Chi. Cậu muốn xua bớt sát khí kia. Cậu biết rằng, cô vẫn chưa thể khống chế tốt sức mạnh của mình. Cậu nói:
“Chị không sao chứ?”
“Không sao.”, quả nhiên Trúc Chi trở lại bộ dạng ban đầu, cô quay sang cười với Nhất Uy cho cậu ấy yên tâm rồi nói tiếp, “Ngân Chi sẽ nhanh tỉnh lại thôi. Điều quan trọng là Thanh Lâm. Chúng ta phải ngăn cậu ấy uống máu người. Nếu không ngăn được, Huyết Yêu không cứu được cậu ấy và cậu ấy sẽ trở thành người nửa thú mãi mãi.”
Nhất Uy gật đầu:
“Thanh Lâm bị em nhốt bên trong lăng mộ rồi.”
Trúc Chi nắm lấy áo của Nhất Uy hỏi dồn:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Lúc nảy, nó còn suýt hút máu anh Thanh. Nó đã uống máu em, nhưng máu của em khiến nó trở lại bộ dáng con người trong một phút chốc.”
Trúc Chi tính chạy về phía lăng mộ thì Nhất Uy cản lại. Cậu giải thích:
“Em cùng với Vô Âm dịch chuyển tất cả nạn nhân đến nơi an toàn rồi. Không còn ai bên trong lăng mộ đâu.”
“Còn.”, Trúc Chi rùng mình, hướng mắt về phía lăng mộ, run giọng nói, “Vẫn còn một người nữa ở bên trong.”
Trúc Chi tức tốc chạy đến lăng mộ mà không còn thời gian nói với Nhất Uy người bên trong lăng mộ là ai. Cô lo lắng đến chảy nước mắt. Nhưng Ngân Chi đã tỉnh và cản đường cô lại. Ánh mắt câm ghét của nó phóng thẳng vào khuôn mặt lắm lem bùn đất của Trúc Chi. Nó thuận tay ném Nhất Uy sang một bên.
Trúc Chi bỗng dưng ngã xuống đất, cơn đau đầu truyền đến. Cô dãy dụa một cách đau đớn. Nhất Uy biết rằng lúc này nhất định cô đang thấy cái chết của ai đó. Cậu bị Ngân Chi cản giữa mình và Trúc Chi, nên cậu không thể đến bên xem tình hình của cô được.
Ngân Chi không vì thế mà ngừng tấn công Trúc Chi. Nó đã rút ra một con dao nhỏ lao vào cơ thể Trúc Chi mà đâm tới. Trúc Chi lúc này vẫn còn đau đầu. Cô hét toáng lên:
“Ngân Chi tránh ra, chị phải đi cứu anh hai.”
Ngân Chi không biểu hiện cho thấy nó sẽ né một bên cho cô thoát thân. Trúc Chi dùng mũi tên Thượng Nguyệt đỡ lấy nhát đâm chí mạng của nó. Cô không còn cách nào khác là gào lên cho Nhất Uy nghe:
“Anh Tuấn Tú còn ở bên trong. Chị dịch chuyển anh ấy đến chổ đó. Chị đã nhìn thấy Thanh Lâm đang xé ảnh ra từng mảnh.”
Nhất Uy bàng hoàng, không kịp giúp đỡ Trúc Chi đánh bại Ngân Chi đã dùng hết sức lao về phía lăng mộ. Hy vọng cậu tới kịp ngăn Thanh Lâm lại. Ai mà ngờ còn Tuấn Tú ở bên trong lăng mộ đâu.
Nhất Uy cầm lấy đôi vai của Thanh Lâm ném qua một bên. Cậu ngỡ ngàng:
“Mày làm cái gì vậy?”
Nhất Uy lập tức lật ngửa người đó dậy xem xét vết thương của anh. Cậu hoảng sợ khi phát hiện đó chẳng phải ai khác mà là Thiên Thanh. Rất may, hai chiếc răng của Thanh Lâm vẫn chưa cắn đứt mạch cổ của anh. Nhất Uy quan sát rất kỹ, không có vết thương nào trên cổ của anh. Nhất định, Thanh Lâm vẫn chưa làm gì có lỗi với anh mình.
Thanh Lâm bị cái gì nhập xác hay sao lại ra tay với cả anh ruột của nó. Nhất Uy nào có biết về chuyện Thanh Lâm đã bị cắn. Lúc Thanh Lâm tham gia cuộc chiến, cậu và Vô Âm đang bận rộn diễn cho tròn vai diễn chém giết lẫn nhau kia mà. Cậu dìu Thiên Thanh đến chổ của Vô Âm nói:
“Anh và chị Đổng Cô đến đó canh gác cho các nạn nhân. Nếu muốn trở lại giúp Huyết Yêu, chỉ cần một người là đủ. Phải để lại một người cầm chân họ trừ trường hợp họ tỉnh lại.”
Vô Âm và Đổng Cô gật đầu rồi cùng biến mất. Lúc này Nhất Uy mới quay đầu mặt đối mặt với Thanh Lâm. Nó vẫn chưa bò dậy. Rõ ràng cú ném của Nhất Uy hơi quá tay, khiến cho Thanh Lâm đập mạnh vào tường của lăng mộ.
Nhất Uy lướt đến chổ Thanh Lâm lôi nó dậy. Cậu tức giận quát lớn:
“Mày bị điên hả? Suýt nữa làm hại anh Thanh rồi.”
Mắt của Thanh Lâm đỏ ngầu, hơi mơ màng. Cậu thì thào trong miệng, mà Nhất Uy vẫn nghe được:
“Khát…. Tao rất khát..”
Nhất Uy ném cổ áo của Thanh Lâm xuống, tiếp tục trừng mắt nhìn cậu tỏ thái độ không mấy vui vẻ khi gặp Thanh Lâm:
“Khát thì lấy nước mà uống.”
“Không..”, Thanh Lâm bay tới cầm lấy cổ áo của Nhất Uy kéo lại gần mình, cậu thì thào, “Phải là máu người.”
Nói rồi Thanh Lâm đề Nhất Uy xuống, cậu cắn vào cổ Nhất Uy, dùng sức mà hút lấy máu từ động mạch truyền tới miệng của cậu. Mùi máu của Nhất Uy thật có ma lực, cậu không thể nào ngừng hút được.
Nhất Uy đoán Thanh Lâm bị một thế lực nào khống chế, lại không biết thế lực đó là gì. Chỉ biết lúc này máu của cậu tiếp tục bị rót vào miệng của Thanh Lâm. Và nếu cậu không hành động gì tiếp, cậu sẽ bị nó hút lấy hết máu mà chết.
Nhất Uy nắm lấy cái đầu của Thanh Lâm bằng tay không, cậu kéo nó ra khỏi cổ của mình. Sức mạnh của cậu đánh ngã nó ra xa, miệng của nó dính đầy máu của Nhất Uy. Nó vẫn còn thở khò khè mấy phút mới ngất đi trước mặt Nhất Uy.
Nhất Uy sờ lên cổ của mình. Chổ vết thương hơi sâu. Tuy nhiên Nhất Uy rất nhanh cảm thấy nó đang từ từ liền lại. Cậu lại gần Thanh Lâm, nó vẫn còn nằm bất động. Lúc này, cậu mới nhìn kỹ bộ dạng của nó: giống dạng người lai thú. Đừng có nói rằng thằng bạn của cậu bị con quái vật nào đó cắn rồi biến hình thành nó đấy.
Nhất Uy thôi nghĩ nữa. Trước mặt cậu, Thanh Lâm đang dần dần trở lại bộ dáng con người: hai tai thu nhỏ lại, hai răng nanh (nhìn thấy ghê) kia cũng biến mất, móng tay không còn dài ngoằn một cách sắt nhọn nữa, hơi thở của nó cũng trở nên đều đều. Hai người không gặp nhau mấy ngày mà trông Thanh Lâm không còn giống với người mà Nhất Uy biết. Cậu ngồi xuống đợi thằng bạn của mình tỉnh lại.
Vừa hay Thanh Lâm mở mắt, thần trí vẫn còn mơ hồ. Cậu thấy Nhất Uy đang nhìn mình với vẻ lo lắng. Cậu hơi ngơ ngác hỏi:
“Cái gì mà nhìn tao như nhìn quái vật vậy?”
“Mày vừa làm gì mà không nhớ hay sao?”
Nhìn cái bản mặt “ngu độn” ra của Thanh Lâm, Nhất Uy liền biết nó chẳng nhớ một chút nào về chuyện mà nó suýt sữa làm ra. Cậu không vui vẻ gì bắt đầu kể lại cho Thanh Lâm nghe những gì nó đã làm với Thiên Thanh. Nó ngỡ ngàng không dám tin mình suýt nữa giết anh mình. Nó bèn kể lại cho Nhất Uy nghe chuyện mình bị Âm Cẩu cắn:
“Tao đoán do dấu vết của âm cẩu trong người tao nên tao mới trở nên khát máu. Lan Anh nói nó không đáng ngại, chị ấy bảo nó sẽ tự khỏi trong 48 giờ.”
“Không.”, Nhất Uy rạch trên tay mình cho đến khi trên đó chảy máu rồi bắt Thanh Lâm uống lấy, “Máu của phượng hoàng kiềm hãm được máu âm cẩu trong người mày. Lúc nảy mày cắn tao, nên trở lại bình thường một chút đó. Nhưng không thể kéo dài thời gian được. Ai biết khi nào mày nổi cơn nghiện.”
Thanh Lâm lo lắng, vẫn không thể ngờ mình có thể làm ra lọai chuyện như hút lấy máu Thiên Thanh. Cậu không thể hình dung nổi chuyện kinh khủng nào có thể xảy ra nữa nếu cậu thật sự cắn vào cổ anh ấy. Cậu run giọng nói với Nhất Uy:
“Ý của mày là sao khi nói đến cơn nghiện? Tao tưởng trong 48 giờ, nó sẽ tự giải độc chứ? Chị Lan Anh nói như vậy đó.”
“Chúng ta không có lời giải trong chuyện này. Tao chỉ một chút về âm cẩu và vết cắn của nó có thể khiến người ta biến đổi. Giải dược là gì tao không biết. Tốt nhất là mày không nên uống máu người, tránh trường hợp không thể cứu vãn tình thế.”
Thanh Lâm cắn móng tay lo lắng:
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Nhất Uy nhặt một sợi dây lụa mà Đổng Cô vứt tứ tung trên nền đất. Cậu dùng nó bắt đầu quấn quanh người của Thanh Lâm. Cậu giải thích:
“Tao sẽ nhốt mày lại trong này. Dù sao không còn ai trong này, mày sẽ không thể ngửi được mùi của ai cả. Tao sẽ ra ngoài kia coi phụ giúp gì được không.”
Thanh Lâm đương nhiên sợ bản thân làm ảnh hưởng đến Trúc Chi, ảnh hưởng đến cục diện của trận chiến. Cậu cũng sợ bản thân không khống chế độc tố đang chảy trong huyết mạch. Cậu ngoan ngoãn ngồi im cho Nhất Uy cột chặt cả tứ chi lại một chổ.
Nhất Uy nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trúc Chi. Lúc này cô và Ngân Chi vẫn còn tiếp tục giằng co. Ngân Chi đã thoát khỏi khống chế của Trúc Chi. Cả hai đang đánh nhau bằng mấy thế võ rất loạn, không nhìn được thế võ đó thuộc bộ môn võ nào.
Phía bên kia, Tiểu Bạch cũng bắt đầu đánh đấm với Lục Trung rất căng thẳng. Nhất Uy để ý Lục Trung cầm một thanh đao nhỏ, hắn đang cố dùng nó đâm thẳng vào khuôn mặt nho nhắn của Tiểu Bạch. Nó chỉ mỉm cười thích thú mà chẳng hề sợ sệt. Ngay đến Nhất Uy cũng thán phục khi thấy biểu cảm đó của nó.
Đột nhiên, Ngân Chi bay lên không trung, sau đó lại quay đầu hướng xuống đất. Nó dồn tất cả chưởng lực vào hai lòng bàn tay, tiếp tục rơi tự do xuống đỉnh đầu của Trúc Chi. Tốc độ của nó nhanh vô cùng, Nhất Uy đứng một bên nhìn mà thót tim. Cậu tính bay tới giúp Trúc Chi một tay.
Trúc Chi không cần đến sự giúp đỡ của Nhất Uy. Cô trực tiếp dùng tay của mình cản lại chưởng lực mạnh mẽ kia. Nền đất lún sâu một khoảng rộng. Làn khói phát ra từ chưởng lực của cả hai thổi bay cả Nhất Uy lẫn Tiểu Bạch và Lục Trung.
Bên trong lăng mộ phát ra tiếng rên rỉ của Thanh Lâm. Cậu đang bắt đầu thèm khát đến mụ mị đầu óc. Dường như cậu không thể ngăn nổi sự thèm thuồng từ sâu trong lòng nữa. Máu của Nhất Uy chỉ kiềm hãm được một chút thời gian thôi. Cậu co người, cố gắng ngăn bản thân muốn thoát khỏi sợi dây “phiền phức” đang trói lấy mình.
Thanh Lâm muốn lao ra ngoài, nhưng có một mùi con người vẫn còn bên trong lăng mộ. Quái lạ, không phải Nhất Uy đã chuyển hết nạn nhân đi rồi ư? Vậy ai là người còn sót lại?
Thần kinh của Thanh Lâm co giật mạnh. Tâm trí của cậu hoàn toàn bị mất đi trong một nốt nhạc. Thứ mùi vị kia thôi thúc cậu tiến về phía ấy, thứ mùi vị kia quyến rũ đến mức đôi mắt của cậu giờ đang dần chuyển sang màu đỏ, khiến cậu mê mẫn vô cùng. Cậu đang bò về phía đó bằng cả tứ chi.
Nhất Uy bò dậy, chùi máu trên đôi môi của mình. Cậu ngước mắt về phía Trúc Chi. Mái tóc đỏ rực kia bay trong gió và đôi mắt đầy sát khí của cô muốn giết cả Ngân Chi. Cuối cùng, Ngân Chi là người thua cuộc, nó bị Trúc Chi hất văng xa hơn cả chổ của Lục Trung.
Lục Trung bị trọng thương. Hắn ngước mắt về phía Trúc Chi. Chính hắn cũng nhìn ra sát khí quỷ dị từ người cô tỏa ra vô cùng nguy hiểm. Người con gái ấy không hổ là tiểu ma vương, không biết cô còn ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh nữa. Hắn chuyển sang nhìn đối thủ của mình: Tiểu Bạch cũng đang gượng ngồi dậy, nó phủi bụi trên quần áo, mặt vẫn tỉnh táo như chưa hề bị quật ngã. Hắn thầm nghĩ: Cái đội hình bên nhóm Huyết Yêu toàn quái vật, số lượng ít nhưng chất lượng hơn hắn tưởng rất nhiều.
Nhất Uy chạy đến bên cạnh Trúc Chi đứng bên cạnh cô. Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trúc Chi. Cậu muốn xua bớt sát khí kia. Cậu biết rằng, cô vẫn chưa thể khống chế tốt sức mạnh của mình. Cậu nói:
“Chị không sao chứ?”
“Không sao.”, quả nhiên Trúc Chi trở lại bộ dạng ban đầu, cô quay sang cười với Nhất Uy cho cậu ấy yên tâm rồi nói tiếp, “Ngân Chi sẽ nhanh tỉnh lại thôi. Điều quan trọng là Thanh Lâm. Chúng ta phải ngăn cậu ấy uống máu người. Nếu không ngăn được, Huyết Yêu không cứu được cậu ấy và cậu ấy sẽ trở thành người nửa thú mãi mãi.”
Nhất Uy gật đầu:
“Thanh Lâm bị em nhốt bên trong lăng mộ rồi.”
Trúc Chi nắm lấy áo của Nhất Uy hỏi dồn:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Lúc nảy, nó còn suýt hút máu anh Thanh. Nó đã uống máu em, nhưng máu của em khiến nó trở lại bộ dáng con người trong một phút chốc.”
Trúc Chi tính chạy về phía lăng mộ thì Nhất Uy cản lại. Cậu giải thích:
“Em cùng với Vô Âm dịch chuyển tất cả nạn nhân đến nơi an toàn rồi. Không còn ai bên trong lăng mộ đâu.”
“Còn.”, Trúc Chi rùng mình, hướng mắt về phía lăng mộ, run giọng nói, “Vẫn còn một người nữa ở bên trong.”
Trúc Chi tức tốc chạy đến lăng mộ mà không còn thời gian nói với Nhất Uy người bên trong lăng mộ là ai. Cô lo lắng đến chảy nước mắt. Nhưng Ngân Chi đã tỉnh và cản đường cô lại. Ánh mắt câm ghét của nó phóng thẳng vào khuôn mặt lắm lem bùn đất của Trúc Chi. Nó thuận tay ném Nhất Uy sang một bên.
Trúc Chi bỗng dưng ngã xuống đất, cơn đau đầu truyền đến. Cô dãy dụa một cách đau đớn. Nhất Uy biết rằng lúc này nhất định cô đang thấy cái chết của ai đó. Cậu bị Ngân Chi cản giữa mình và Trúc Chi, nên cậu không thể đến bên xem tình hình của cô được.
Ngân Chi không vì thế mà ngừng tấn công Trúc Chi. Nó đã rút ra một con dao nhỏ lao vào cơ thể Trúc Chi mà đâm tới. Trúc Chi lúc này vẫn còn đau đầu. Cô hét toáng lên:
“Ngân Chi tránh ra, chị phải đi cứu anh hai.”
Ngân Chi không biểu hiện cho thấy nó sẽ né một bên cho cô thoát thân. Trúc Chi dùng mũi tên Thượng Nguyệt đỡ lấy nhát đâm chí mạng của nó. Cô không còn cách nào khác là gào lên cho Nhất Uy nghe:
“Anh Tuấn Tú còn ở bên trong. Chị dịch chuyển anh ấy đến chổ đó. Chị đã nhìn thấy Thanh Lâm đang xé ảnh ra từng mảnh.”
Nhất Uy bàng hoàng, không kịp giúp đỡ Trúc Chi đánh bại Ngân Chi đã dùng hết sức lao về phía lăng mộ. Hy vọng cậu tới kịp ngăn Thanh Lâm lại. Ai mà ngờ còn Tuấn Tú ở bên trong lăng mộ đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.