Chương 396: Thừa Nhận
Muội Nương
25/10/2022
Huyết Yêu vừa nghe Gia Khánh thổ lộ tình cảm của mình dành cho Trúc Chi. Bốn từ “ta mê cô ấy” lọt vào tai hắn khiến trong lòng hắn có chút khó chịu. Trước đây hắn đã quen với việc cô ấy thích hắn, chưa từng có người đàn ông nào khác xuất hiện và thách thức hắn như Gia Khánh.
Huyết Yêu siết chặt nắm tay cố giấu sự không thoải mái của mình lại, miệng thì tự tin nói:
“Nếu huynh quên thì ta xin nhắc: Trúc Chi đã có người trong lòng rồi.”
Gia Khánh làm sao không biết chuyện Trúc Chi đã thích người khác, mà y còn biết người cô thích là ai nữa kìa. Nếu sợi nghiệt duyên kết nối giữa Trúc Chi và Huyết Yêu thì chẳng phải rất rõ ràng rồi sao? Nhưng Gia Khánh biết con người của Huyết Yêu, hắn không yêu ai cả và cũng chẳng thứ tình cảm khiến người ta bi lụy kia. Trúc Chi một mình đơn phương hắn thì chỉ khổ cho cô mà thôi.
Gia Khánh vô tư nói:
“Anh tính nói người đó là anh chứ gì hả Huyết Yêu? Nhưng anh đâu yêu cổ. Anh đã không thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy thì cứ để ta lo đi.”
Gia Khánh nói xong thì rời đi, bỏ mặc Huyết Yêu đang đứng như trời trồng ở đấy. Hắn có vẻ như vừa bị Gia Khánh đấm một phát vào mặt, rất khó chịu, nhưng lại không nói được câu gì cho ra hồn. Đúng như những gì y nói mà, nếu hắn không đem lại hạnh phúc cho cô được, thì có nên trao cơ hội cho người khác hay không. Dù sao trong lòng của hắn tình yêu nam nữ cũng không quan trọng lắm.
Nhưng lần này không hiểu sao Huyết Yêu lại nổi giận và muốn Gia Khánh biết rằng y sai rồi. Hắn lập tức rượt theo Gia Khánh và thừa nhận, trong giọng có một chút đe dọa rành rành:
“Lần này khác đấy. Lần ta ta có tham vọng. Người đem lại hạnh phúc cho cô ấy nếu không phải là ta, thì đừng hòng là ai khác.”
Gia Khánh coi bộ kinh ngạc khi Huyết Yêu cuối cùng cũng dám đối mặt với tình cảm của mình. Y nhìn hắn trân trân, nhưng cuối cùng là người rời mắt trước, y nào dám nhìn ánh mắt cương quyết (như muốn đánh một trận với y tới nơi) của hắn đâu.
Gia Khánh nói:
“Chà... Ta không ngờ có một ngày này đấy. Ai mà ngờ một thần giữ của như ngươi lại bị tình yêu làm cho điên đầu đâu? Nhưng ta vẫn giữ ý định ban đầu, ta vẫn sẽ bày tỏ với Trúc Chi, mặc kệ anh có cho phép hay không.”
Nói xong, Gia Khánh bỏ đi thật và lần này Huyết Yêu không còn cố giữ y lại nữa. Hắn chỉ nhìn vào khoảng không mà y để lại, vừa vò đầu một cách tức tối, lại vừa lo sợ có một ngày Trúc Chi và Gia Khánh thật sự ở bên cạnh nhau.
Vô Ảnh và Tiểu Bạch đi đến gặp Thủy vương lấy thần khí của thần biển cả, Huyết Yêu đã nhờ Hoàng Anh theo dõi xem sau. Bởi vì Cố Nhi đã cảnh báo Thục Nghi đang đi theo hai người họ, chỉ cần họ lấy được thần khí sẽ đoạt mạng của họ ngay, mà ả lại còn là một kẻ đáng gườm và có những thú cưng mà hắn nghe qua cũng phải rùng mình.
Hoàng Anh lại từng đàn đúm với Thục Nghi, vì thế ả sẽ biết nhược điểm của kẻ địch. Huyết Yêu sẽ yên tâm hơn khi có một người như Hoàng Anh âm thầm bảo vệ hai người kia, dù có Vô Ảnh cũng đủ, nhưng làm sao lường trước được những chuyện ngoài ý muốn.
Huyết Yêu cần nói rõ nhiệm vụ chính của Hoàng Anh chính là đưa bức mật thư cho Trúc Chi. Tức là ả cần phải đích thân vào hang ổ của địch. Và không còn lý do nào thuyết phục hơn là chính ả sẽ bị Thục Nghi bắt đi cùng với hai thần khí. Hắn cần ả phải vờ như mình bất đắc dĩ bị bắt đi mới được.
Huyết Yêu đã đề nghị Hoàng Anh diễn một vở kịch, ả phải tìm cách lấy hai phần thần khí trong tay Vô Ảnh (bao gồm ngọn đèn dầu trên đầu Tiểu Bạch) và giao cho Thục Nghi. Đổi lại ả phải giả vờ như đang đàm phán với Thục Nghi, đàm phán rằng sẽ tha mạng cho Tiểu Bạch và Vô Ảnh.
Huyết Yêu nhấn mạnh:
“Chuyện đó có thể khiến Vô Ảnh có ác cảm với ngươi, như vậy không sao chứ?”
Hoàng Anh cười khổ:
“Dù sao thì trong mắt anh ấy ta cũng là một người xấu, thêm một chuyện cũng không ngại gì đâu.”
Huyết Yêu nói:
“Ta tưởng giữa hai người đã có sự thay đổi chút nào rồi chứ? Cả hai đã... ý ta là đã hòa thuận hơn trước, giữa hai người đã phát sinh thứ gọi là tình cảm nam nữ ấy?”
“Chẳng bao giờ bắt nguồn từ hai phía cả. Trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy, ta nghĩ anh ấy cũng sẽ không bao giờ thích ta.”
Huyết Yêu giả bộ ngạc nhiên:
“Ý ngươi là trước đây ngươi đã từng yêu Hữu Lực sao?”
Huyết Yêu nhớ ra điềm báo cái chết của ả từ lời Trúc Chi, nữ hoàng bóng đêm đã có tình cảm với Vô Ảnh từ cái thời anh còn là Hữu Lực. Nhưng Huyết Yêu không nhớ có một người phụ nữ nào khác ngoài Thủy Hà đã từng xuất hiện trong đời Hữu Lực. Đặc biệt người này còn là cánh tay đắc lực bên cạnh Y Nguyên.
Huyết Yêu càng không nghĩ ra nổi cái viễn cảnh hai người: Hoàng Anh và Hữu Lực đã gặp nhau trong hoàn cảnh nào, chuyện gì đã khiến nữ hoàng bóng đêm rơi vào lưới tình với một người đã có vị hôn thê như Hữu Lực? Hắn vô cùng tò mò, nhưng hắn không biết liệu đây có phải thời điểm thích hợp để hỏi ả hay không. Hoặc ả sẽ trả lời một cách chân thành chuyện của mình cho hắn nghe hay không.
Hoàng Anh không muốn đề cặp đến chuyện riêng tư cho Huyết Yêu và hắn cũng vừa nhận ra ánh mắt né tránh của ả. Hắn tôn trọng chuyện riêng của ả, nhất định sẽ có một ngày hắn sẽ biết được thôi.
Huyết Yêu chuyển sang chủ đề khác:
“Ngươi có thể mất mạng với nhiệm vụ này, Nguyên Sâm nhất định sẽ không tha cho tính mạng của ngươi. Nếu ngươi sợ, ta có thể nhờ người khác.”
“Không.” Hoàng Anh từ chối, ả không muốn người khác giúp Vô Ảnh và Tiểu Bạch, ả sẽ không yên tâm khi kẻ địch là Thục Nghi.
Hoàng Anh nói thêm:
“Thục Nghi có giao tình với ta. Ta có thể thuyết phục ả tha cho Vô Ảnh và Tiểu Bạch. Còn nữa....”
Hoàng Anh ngập ngừng không nói tiếp, nhưng Huyết Yêu vẫn kiên nhẫn đợi câu trả lời từ ả. Cuối cùng, ả hít một hơi thật sâu rồi nói với Huyết Yêu, nói rất nhỏ:
“Ta muốn tự mình nhìn thấy anh ấy có được an toàn hay không.”
Huyết Yêu nhìn Hoàng Anh, lần đầu tiên nhìn ả bằng ánh mắt khâm phục, hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu tấm lòng của ả. Tình yêu quả nhiên là nhược điểm, cũng là tia hy vọng duy nhất của con người. Hắn đưa bức thư cho ả và dặn dò:
“Nhất định phải đưa cho Trúc Chi bằng bất cứ giá nào. Nếu ngươi nhìn thấy dáng vẻ khác lạ của cô ấy cũng đừng hoản loạn, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta.”
Trước khi rời đi làm nhiệm vụ, Hoàng Anh khẩn cầu Huyết Yêu:
“Lần này nếu ta chết, ta hy vọng anh có thể đáp ứng với ta một chuyện.”
Huyết Yêu gật đầu đồng ý. Hoàng Anh liền lôi ra một chiếc hộp làm bằng trầm hương và dặn dò:
“Đưa cái này cho Hữu Lực giúp ta.”
Huyết Yêu nhận lấy và thề sẽ cất giữ thật cẩn thận bằng cả mạng sống của mình. Hắn nhìn bóng lưng cô độc của Hoàng Anh rời đi và hiện lên suy nghĩ điên rồ. Hắn sẽ đưa chiếc hộp cho Vô Ảnh ngay cả khi ả không chết.
Chuyện gì đến đã đến, theo đúng kế hoạch, Hoàng Anh rời đi cùng Thục Nghi với hai thần khí, đổi lại tính mạng của Tiểu Bạch và Vô Ảnh được an toàn.
Ngay cả thần khí của Linh Đàm cũng nằm trong tính toán của Huyết Yêu. Hắn cùng Hắc Ma chưa kịp bàn bạc về lọ máu chứa thần khí của Linh Đàm, nhưng hắn biết nó đã từng nhìn thấy nơi mà hắn cất giữ. Vì thế hắn đã cố tình viết lại tên của Ngư Lâm, đồng thời căn dặn anh phải trao lọ máu nếu Trúc Chi đến nơi tìm.
May mà Hắc Ma thông minh tìm đến Nguyệt Trinh và hỏi tung tích của Ngư Lâm. Nếu không hắn không dám nghĩ đến chuyện nó phải mất thời gian (gần như) cả đời mới có thể tìm ra Ngư Lâm.
Huyết Yêu chỉ cần đưa bấy nhiêu thần khí cho Nguyên Sâm. Bởi vì lão đã có những thần khí khác, bao gồm cả sợi nghiệt duyên xuất hiện đầu tiên trong Tam giới, sợi lông vũ của Chu tước, sợi dây chuyền chứa thần khí của Diệu Khang và máu của Quý Nhậm.
Huyết Yêu kể cho Trúc Chi tất cả mọi thứ, trừ cái chuyện Gia Khánh thích cô. Hắn nghĩ bản thân nên biết điều một chút, dù sao đó cũng là chuyện riêng của y. Y nên tự mình bày tỏ tính cảm với cô thì hơn. Mà nếu cô đồng ý với y thì hắn cũng chẳng có tư cách gì ngăn cản.
Huyết Yêu nói:
“Bây giờ thì cô biết tất cả rồi đấy.”
“Làm sao mà Gia Khánh đồng ý với anh nhanh vậy? Anh ấy không phản đối gì sao?”
Huyết Yêu gật đầu thay câu trả lời, mặt mày không vui khi cô hỏi đến Gia Khánh. Trúc Chi gãi đầu, cũng không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì đến mức hắn không muốn nhắc đến Gia Khánh như thế.
Huyết Yêu hỏi Trúc Chi câu khác, muốn đổi chủ đề, như hắn sợ cô sẽ lại vặn vẹo chuyện của Gia Khánh đến cùng:
“Thế còn cô? Làm sao cô biết Hắc Ma và ta đã cấu kết với nhau làm một số chuyện hả?”
Trúc Chi cười cười. Rõ là chuyện cô biết tất cả mọi thứ đều nằm ngoài dự đoán của hai kẻ tự cho là thông minh nhất kia. Trúc Chi bị hai luồng khí: Quỷ và thần xung đột, khi đã được Huyết Yêu chữa trị và khi cô mơ màng lấy được ý thức cũng là lúc Hắc Ma chiếm lấy cơ thể của mình.
Trúc Chi cho phép Hắc Ma dùng cơ thể của mình một chút. Hắc Ma cứ ngỡ Trúc Chi đã hôn mê sâu nên không thèm dùng năng lực đặc biệt hòng chặn ý thức của cô quay trở lại cơ thể. Và cô biết tất cả, biết cả chuyện vì cứu cô mà Huyết Yêu mạo hiểm mở luôn cánh cổng.
Dù lúc ấy hắn nói sẽ không yêu cô, nhưng cô vẫn mặc kệ, sự quan tâm của hắn dành cho cô không phải cô không hiểu. Đó là tình yêu cũng được, là tình thân cũng được, miễn sao hắn đã vì cô mà làm ra những chuyện kinh thiên động địa, cũng đủ khiến cô cảm động rồi.
Trúc Chi không tìm cách ngăn cản Hắc Ma và Huyết Yêu gặp nhau, ngược lại, cô còn tạo cơ hội cho họ. Bởi vậy cô mới có thể nắm hết kế hoạch của họ. Huống hồ, cơ thể suy yếu của cô cần quỷ kiếm mới duy trì sự sống.
Khi Hoàng Anh bị bắt đến gặp Nguyên Sâm, ả đã thấy quỷ kiếm chiếm lấy thân xác của Trúc Chi. Nhưng ả vì đã được Huyết Yêu cảnh báo trước, nên mới làm bộ làm tịch gây sự, giả đò ngăn cản Hắc Ma. Thực chất ả cố tình giao đấu với nó và thành công đưa bức mật thư cho nó. Trong mật thư ghi rõ địa điểm mà Huyết Yêu muốn Hắc Ma đến gặp.
Hắc Ma đã lừa Nguyên Sâm và có được chuỗi hạt. Nó còn giúp Trúc Chi khôi phục hoàn toàn sự sống, trong khi nó nói dối lão là chỉ khôi phục được thể xác còn linh hồn thì không. Thực chất, linh hồn của cô không những được phục hồi nguyên trạng, không tổn thương, mà còn mạnh hơn trước đó.
Hắc Ma khi ấy đã thấm mệt, quỷ khí đã hao tổn không ít, nhưng vẫn còn cuộc hẹn với Huyết Yêu và nó quyết định nói cho Trúc Chi mọi chuyện. Đồng thời nó nhờ cô đến gặp Huyết Yêu tại Ái tình hồng trần thay cho nó. Nhờ vậy mà Trúc Chi mới khỏe re và đứng tại đây.
Trúc Chi hỏi Huyết Yêu, nếu hắn tinh ý sẽ phát hiện một chút ghen tuông bên trong:
“Vậy anh hẹn Hắc Ma ra đây có chuyện quan trọng gì vậy? Đã đến lúc anh cho tôi tham gia chuyện của anh rồi chứ?”
Huyết Yêu không vòng vo gì cả, hắn nói thẳng vào vấn đề:
“Chúng ta về nhà một chút đi. Đã đến lúc tất cả mọi người đều phải biết mọi chuyện rồi.”
Trúc Chi lo lắng:
“Nếu tôi đi quá lâu, Cố Nhi sẽ không nghĩ ra được chiêu nào lừa Nguyên Sâm đâu.”
“Ta đã dặn dò ả vài chuyện rồi. Ả sẽ biết phải làm gì thôi.”
Trúc Chi gật đầu, lẽo đẽo theo Huyết Yêu ra tận ngoài cổng. Sau đó hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô chuẩn bị dịch chuyển thì chợt nhớ ra chuyện gì đó. Hắn hỏi thẳng Trúc Chi:
“Nếu như có người khác nói thích cô thì cô sẽ làm sao?”
Trúc Chi ôm lấy cánh tay của Huyết Yêu và nói:
“Thì làm sao được nữa. Tôi yêu anh mà, nếu không phải anh thì chịu thôi.”
Huyết Yêu không giấu được nụ cười trên môi, bàn tay siết chặt bàn tay của Trúc Chi thêm một chút. Cô ngước mặt và thấy hắn đang mỉm cười, ngay lập tức trái tim của cô đập loạn. Cô không hiểu ý nghĩ của nụ cười kia là gì, cũng không hiểu lắm cái siết tay của hắn, chỉ thấy trái tim như được sưởi ấm và cái hy vọng ở bên cạnh hắn (hy vọng mà cô tưởng mong manh) tự dưng như được thắp sáng.
Huyết Yêu siết chặt nắm tay cố giấu sự không thoải mái của mình lại, miệng thì tự tin nói:
“Nếu huynh quên thì ta xin nhắc: Trúc Chi đã có người trong lòng rồi.”
Gia Khánh làm sao không biết chuyện Trúc Chi đã thích người khác, mà y còn biết người cô thích là ai nữa kìa. Nếu sợi nghiệt duyên kết nối giữa Trúc Chi và Huyết Yêu thì chẳng phải rất rõ ràng rồi sao? Nhưng Gia Khánh biết con người của Huyết Yêu, hắn không yêu ai cả và cũng chẳng thứ tình cảm khiến người ta bi lụy kia. Trúc Chi một mình đơn phương hắn thì chỉ khổ cho cô mà thôi.
Gia Khánh vô tư nói:
“Anh tính nói người đó là anh chứ gì hả Huyết Yêu? Nhưng anh đâu yêu cổ. Anh đã không thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy thì cứ để ta lo đi.”
Gia Khánh nói xong thì rời đi, bỏ mặc Huyết Yêu đang đứng như trời trồng ở đấy. Hắn có vẻ như vừa bị Gia Khánh đấm một phát vào mặt, rất khó chịu, nhưng lại không nói được câu gì cho ra hồn. Đúng như những gì y nói mà, nếu hắn không đem lại hạnh phúc cho cô được, thì có nên trao cơ hội cho người khác hay không. Dù sao trong lòng của hắn tình yêu nam nữ cũng không quan trọng lắm.
Nhưng lần này không hiểu sao Huyết Yêu lại nổi giận và muốn Gia Khánh biết rằng y sai rồi. Hắn lập tức rượt theo Gia Khánh và thừa nhận, trong giọng có một chút đe dọa rành rành:
“Lần này khác đấy. Lần ta ta có tham vọng. Người đem lại hạnh phúc cho cô ấy nếu không phải là ta, thì đừng hòng là ai khác.”
Gia Khánh coi bộ kinh ngạc khi Huyết Yêu cuối cùng cũng dám đối mặt với tình cảm của mình. Y nhìn hắn trân trân, nhưng cuối cùng là người rời mắt trước, y nào dám nhìn ánh mắt cương quyết (như muốn đánh một trận với y tới nơi) của hắn đâu.
Gia Khánh nói:
“Chà... Ta không ngờ có một ngày này đấy. Ai mà ngờ một thần giữ của như ngươi lại bị tình yêu làm cho điên đầu đâu? Nhưng ta vẫn giữ ý định ban đầu, ta vẫn sẽ bày tỏ với Trúc Chi, mặc kệ anh có cho phép hay không.”
Nói xong, Gia Khánh bỏ đi thật và lần này Huyết Yêu không còn cố giữ y lại nữa. Hắn chỉ nhìn vào khoảng không mà y để lại, vừa vò đầu một cách tức tối, lại vừa lo sợ có một ngày Trúc Chi và Gia Khánh thật sự ở bên cạnh nhau.
Vô Ảnh và Tiểu Bạch đi đến gặp Thủy vương lấy thần khí của thần biển cả, Huyết Yêu đã nhờ Hoàng Anh theo dõi xem sau. Bởi vì Cố Nhi đã cảnh báo Thục Nghi đang đi theo hai người họ, chỉ cần họ lấy được thần khí sẽ đoạt mạng của họ ngay, mà ả lại còn là một kẻ đáng gườm và có những thú cưng mà hắn nghe qua cũng phải rùng mình.
Hoàng Anh lại từng đàn đúm với Thục Nghi, vì thế ả sẽ biết nhược điểm của kẻ địch. Huyết Yêu sẽ yên tâm hơn khi có một người như Hoàng Anh âm thầm bảo vệ hai người kia, dù có Vô Ảnh cũng đủ, nhưng làm sao lường trước được những chuyện ngoài ý muốn.
Huyết Yêu cần nói rõ nhiệm vụ chính của Hoàng Anh chính là đưa bức mật thư cho Trúc Chi. Tức là ả cần phải đích thân vào hang ổ của địch. Và không còn lý do nào thuyết phục hơn là chính ả sẽ bị Thục Nghi bắt đi cùng với hai thần khí. Hắn cần ả phải vờ như mình bất đắc dĩ bị bắt đi mới được.
Huyết Yêu đã đề nghị Hoàng Anh diễn một vở kịch, ả phải tìm cách lấy hai phần thần khí trong tay Vô Ảnh (bao gồm ngọn đèn dầu trên đầu Tiểu Bạch) và giao cho Thục Nghi. Đổi lại ả phải giả vờ như đang đàm phán với Thục Nghi, đàm phán rằng sẽ tha mạng cho Tiểu Bạch và Vô Ảnh.
Huyết Yêu nhấn mạnh:
“Chuyện đó có thể khiến Vô Ảnh có ác cảm với ngươi, như vậy không sao chứ?”
Hoàng Anh cười khổ:
“Dù sao thì trong mắt anh ấy ta cũng là một người xấu, thêm một chuyện cũng không ngại gì đâu.”
Huyết Yêu nói:
“Ta tưởng giữa hai người đã có sự thay đổi chút nào rồi chứ? Cả hai đã... ý ta là đã hòa thuận hơn trước, giữa hai người đã phát sinh thứ gọi là tình cảm nam nữ ấy?”
“Chẳng bao giờ bắt nguồn từ hai phía cả. Trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy, ta nghĩ anh ấy cũng sẽ không bao giờ thích ta.”
Huyết Yêu giả bộ ngạc nhiên:
“Ý ngươi là trước đây ngươi đã từng yêu Hữu Lực sao?”
Huyết Yêu nhớ ra điềm báo cái chết của ả từ lời Trúc Chi, nữ hoàng bóng đêm đã có tình cảm với Vô Ảnh từ cái thời anh còn là Hữu Lực. Nhưng Huyết Yêu không nhớ có một người phụ nữ nào khác ngoài Thủy Hà đã từng xuất hiện trong đời Hữu Lực. Đặc biệt người này còn là cánh tay đắc lực bên cạnh Y Nguyên.
Huyết Yêu càng không nghĩ ra nổi cái viễn cảnh hai người: Hoàng Anh và Hữu Lực đã gặp nhau trong hoàn cảnh nào, chuyện gì đã khiến nữ hoàng bóng đêm rơi vào lưới tình với một người đã có vị hôn thê như Hữu Lực? Hắn vô cùng tò mò, nhưng hắn không biết liệu đây có phải thời điểm thích hợp để hỏi ả hay không. Hoặc ả sẽ trả lời một cách chân thành chuyện của mình cho hắn nghe hay không.
Hoàng Anh không muốn đề cặp đến chuyện riêng tư cho Huyết Yêu và hắn cũng vừa nhận ra ánh mắt né tránh của ả. Hắn tôn trọng chuyện riêng của ả, nhất định sẽ có một ngày hắn sẽ biết được thôi.
Huyết Yêu chuyển sang chủ đề khác:
“Ngươi có thể mất mạng với nhiệm vụ này, Nguyên Sâm nhất định sẽ không tha cho tính mạng của ngươi. Nếu ngươi sợ, ta có thể nhờ người khác.”
“Không.” Hoàng Anh từ chối, ả không muốn người khác giúp Vô Ảnh và Tiểu Bạch, ả sẽ không yên tâm khi kẻ địch là Thục Nghi.
Hoàng Anh nói thêm:
“Thục Nghi có giao tình với ta. Ta có thể thuyết phục ả tha cho Vô Ảnh và Tiểu Bạch. Còn nữa....”
Hoàng Anh ngập ngừng không nói tiếp, nhưng Huyết Yêu vẫn kiên nhẫn đợi câu trả lời từ ả. Cuối cùng, ả hít một hơi thật sâu rồi nói với Huyết Yêu, nói rất nhỏ:
“Ta muốn tự mình nhìn thấy anh ấy có được an toàn hay không.”
Huyết Yêu nhìn Hoàng Anh, lần đầu tiên nhìn ả bằng ánh mắt khâm phục, hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu tấm lòng của ả. Tình yêu quả nhiên là nhược điểm, cũng là tia hy vọng duy nhất của con người. Hắn đưa bức thư cho ả và dặn dò:
“Nhất định phải đưa cho Trúc Chi bằng bất cứ giá nào. Nếu ngươi nhìn thấy dáng vẻ khác lạ của cô ấy cũng đừng hoản loạn, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta.”
Trước khi rời đi làm nhiệm vụ, Hoàng Anh khẩn cầu Huyết Yêu:
“Lần này nếu ta chết, ta hy vọng anh có thể đáp ứng với ta một chuyện.”
Huyết Yêu gật đầu đồng ý. Hoàng Anh liền lôi ra một chiếc hộp làm bằng trầm hương và dặn dò:
“Đưa cái này cho Hữu Lực giúp ta.”
Huyết Yêu nhận lấy và thề sẽ cất giữ thật cẩn thận bằng cả mạng sống của mình. Hắn nhìn bóng lưng cô độc của Hoàng Anh rời đi và hiện lên suy nghĩ điên rồ. Hắn sẽ đưa chiếc hộp cho Vô Ảnh ngay cả khi ả không chết.
Chuyện gì đến đã đến, theo đúng kế hoạch, Hoàng Anh rời đi cùng Thục Nghi với hai thần khí, đổi lại tính mạng của Tiểu Bạch và Vô Ảnh được an toàn.
Ngay cả thần khí của Linh Đàm cũng nằm trong tính toán của Huyết Yêu. Hắn cùng Hắc Ma chưa kịp bàn bạc về lọ máu chứa thần khí của Linh Đàm, nhưng hắn biết nó đã từng nhìn thấy nơi mà hắn cất giữ. Vì thế hắn đã cố tình viết lại tên của Ngư Lâm, đồng thời căn dặn anh phải trao lọ máu nếu Trúc Chi đến nơi tìm.
May mà Hắc Ma thông minh tìm đến Nguyệt Trinh và hỏi tung tích của Ngư Lâm. Nếu không hắn không dám nghĩ đến chuyện nó phải mất thời gian (gần như) cả đời mới có thể tìm ra Ngư Lâm.
Huyết Yêu chỉ cần đưa bấy nhiêu thần khí cho Nguyên Sâm. Bởi vì lão đã có những thần khí khác, bao gồm cả sợi nghiệt duyên xuất hiện đầu tiên trong Tam giới, sợi lông vũ của Chu tước, sợi dây chuyền chứa thần khí của Diệu Khang và máu của Quý Nhậm.
Huyết Yêu kể cho Trúc Chi tất cả mọi thứ, trừ cái chuyện Gia Khánh thích cô. Hắn nghĩ bản thân nên biết điều một chút, dù sao đó cũng là chuyện riêng của y. Y nên tự mình bày tỏ tính cảm với cô thì hơn. Mà nếu cô đồng ý với y thì hắn cũng chẳng có tư cách gì ngăn cản.
Huyết Yêu nói:
“Bây giờ thì cô biết tất cả rồi đấy.”
“Làm sao mà Gia Khánh đồng ý với anh nhanh vậy? Anh ấy không phản đối gì sao?”
Huyết Yêu gật đầu thay câu trả lời, mặt mày không vui khi cô hỏi đến Gia Khánh. Trúc Chi gãi đầu, cũng không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì đến mức hắn không muốn nhắc đến Gia Khánh như thế.
Huyết Yêu hỏi Trúc Chi câu khác, muốn đổi chủ đề, như hắn sợ cô sẽ lại vặn vẹo chuyện của Gia Khánh đến cùng:
“Thế còn cô? Làm sao cô biết Hắc Ma và ta đã cấu kết với nhau làm một số chuyện hả?”
Trúc Chi cười cười. Rõ là chuyện cô biết tất cả mọi thứ đều nằm ngoài dự đoán của hai kẻ tự cho là thông minh nhất kia. Trúc Chi bị hai luồng khí: Quỷ và thần xung đột, khi đã được Huyết Yêu chữa trị và khi cô mơ màng lấy được ý thức cũng là lúc Hắc Ma chiếm lấy cơ thể của mình.
Trúc Chi cho phép Hắc Ma dùng cơ thể của mình một chút. Hắc Ma cứ ngỡ Trúc Chi đã hôn mê sâu nên không thèm dùng năng lực đặc biệt hòng chặn ý thức của cô quay trở lại cơ thể. Và cô biết tất cả, biết cả chuyện vì cứu cô mà Huyết Yêu mạo hiểm mở luôn cánh cổng.
Dù lúc ấy hắn nói sẽ không yêu cô, nhưng cô vẫn mặc kệ, sự quan tâm của hắn dành cho cô không phải cô không hiểu. Đó là tình yêu cũng được, là tình thân cũng được, miễn sao hắn đã vì cô mà làm ra những chuyện kinh thiên động địa, cũng đủ khiến cô cảm động rồi.
Trúc Chi không tìm cách ngăn cản Hắc Ma và Huyết Yêu gặp nhau, ngược lại, cô còn tạo cơ hội cho họ. Bởi vậy cô mới có thể nắm hết kế hoạch của họ. Huống hồ, cơ thể suy yếu của cô cần quỷ kiếm mới duy trì sự sống.
Khi Hoàng Anh bị bắt đến gặp Nguyên Sâm, ả đã thấy quỷ kiếm chiếm lấy thân xác của Trúc Chi. Nhưng ả vì đã được Huyết Yêu cảnh báo trước, nên mới làm bộ làm tịch gây sự, giả đò ngăn cản Hắc Ma. Thực chất ả cố tình giao đấu với nó và thành công đưa bức mật thư cho nó. Trong mật thư ghi rõ địa điểm mà Huyết Yêu muốn Hắc Ma đến gặp.
Hắc Ma đã lừa Nguyên Sâm và có được chuỗi hạt. Nó còn giúp Trúc Chi khôi phục hoàn toàn sự sống, trong khi nó nói dối lão là chỉ khôi phục được thể xác còn linh hồn thì không. Thực chất, linh hồn của cô không những được phục hồi nguyên trạng, không tổn thương, mà còn mạnh hơn trước đó.
Hắc Ma khi ấy đã thấm mệt, quỷ khí đã hao tổn không ít, nhưng vẫn còn cuộc hẹn với Huyết Yêu và nó quyết định nói cho Trúc Chi mọi chuyện. Đồng thời nó nhờ cô đến gặp Huyết Yêu tại Ái tình hồng trần thay cho nó. Nhờ vậy mà Trúc Chi mới khỏe re và đứng tại đây.
Trúc Chi hỏi Huyết Yêu, nếu hắn tinh ý sẽ phát hiện một chút ghen tuông bên trong:
“Vậy anh hẹn Hắc Ma ra đây có chuyện quan trọng gì vậy? Đã đến lúc anh cho tôi tham gia chuyện của anh rồi chứ?”
Huyết Yêu không vòng vo gì cả, hắn nói thẳng vào vấn đề:
“Chúng ta về nhà một chút đi. Đã đến lúc tất cả mọi người đều phải biết mọi chuyện rồi.”
Trúc Chi lo lắng:
“Nếu tôi đi quá lâu, Cố Nhi sẽ không nghĩ ra được chiêu nào lừa Nguyên Sâm đâu.”
“Ta đã dặn dò ả vài chuyện rồi. Ả sẽ biết phải làm gì thôi.”
Trúc Chi gật đầu, lẽo đẽo theo Huyết Yêu ra tận ngoài cổng. Sau đó hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô chuẩn bị dịch chuyển thì chợt nhớ ra chuyện gì đó. Hắn hỏi thẳng Trúc Chi:
“Nếu như có người khác nói thích cô thì cô sẽ làm sao?”
Trúc Chi ôm lấy cánh tay của Huyết Yêu và nói:
“Thì làm sao được nữa. Tôi yêu anh mà, nếu không phải anh thì chịu thôi.”
Huyết Yêu không giấu được nụ cười trên môi, bàn tay siết chặt bàn tay của Trúc Chi thêm một chút. Cô ngước mặt và thấy hắn đang mỉm cười, ngay lập tức trái tim của cô đập loạn. Cô không hiểu ý nghĩ của nụ cười kia là gì, cũng không hiểu lắm cái siết tay của hắn, chỉ thấy trái tim như được sưởi ấm và cái hy vọng ở bên cạnh hắn (hy vọng mà cô tưởng mong manh) tự dưng như được thắp sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.