Chương 359: Tiến Triển Bất Ngờ
Muội Nương
29/05/2022
Trần Bích Khiêm sau đi đâm được Huyết Yêu tự dưng trở nên điên dại, anh ta cứ cà giật cà giật cái cổ, tay với lấy con dao bản thân đã ném đi trước đó. Con dao trong tay anh ta tự động xoay mũi hướng vào ngực anh ta, không cách nào tự cản bàn tay của mình lại. Anh ta ú ớ, kêu cứu một cách đáng thương, đôi mắt mở to như không thể tin đôi tay của mình đang làm gì.
Trần Bích Khiêm giương đôi mắt cầu cứu mọi người trong căn phòng, nhưng có vẻ tất cả đều đang xoay quanh Huyết Yêu và chẳng ai bận tâm chuyện anh ta có thể bị giết chết bởi chính mình. Môi anh ta mấp mé không thành tiếng, mà mũi dao càng lúc càng đâm gần hơn, sức lực của anh ta khó mà cản lại sức lực của con dao đáng nguyền rủa kia.
Lời ếm của Nguyên Sâm bộc phát sau khi con dao kia ghim vào ngực Huyết Yêu, lời nguyền khiến họ Trần phải tự giết chết chính mình. Lúc này, người duy nhất để ý đến hành động kỳ lạ của Trần Bích Khiêm chỉ có mỗi Thiên Thanh. Anh vừa nhìn thấy anh ta liền nghĩ anh ta muốn tự sát sau khi giết chết Huyết Yêu, anh gào lên:
“Nè, chú mày đừng hòng tự sát sau khi làm điều ác nhé. Anh sẽ cho chú mày ăn cơm tù suốt đời luôn.”
Vừa nói xong, Thiên Thanh lao vào giật ngược con dao ra khỏi tay họ Trần. Nhưng quái lạ là cho dù anh đã cố dùng sức đến mấy cũng chẳng thể khiến con dao trên tay họ Trần rơi xuống. Theo suy đoán qua nét mặt của họ Trần, anh đoán anh ta cũng đang hoảng hốt cực độ với hành động của mình, anh đoán chính gã họ Trần này cũng muốn thoát khỏi con dao kia.
Với một con mắt lành nghề của một thám tử, Thiên Thanh rất nhanh đã đoán ra được tình huống: Có vẻ con dao này bị ếm bùa gì đó, có khả năng là Nguyên Sâm sau khi giết họ Trần đã để lại lời nguyền trên con dao, muốn nó giết người diệt khẩu trừ trường hợp lão bỏ sót con mồi. Anh lập tức gào lên gọi đồng bọn giúp đỡ:
“Nè giúp anh một tay coi, thằng quỷ này giống như bị ám ấy.”
Nhất Uy và Thanh Lâm chạy tới phụ Thiên Thanh cũng chẳng có tác dụng gì cả. Nhất Uy vô cùng kinh ngạc, bản thân cậu đã cố truyền một phần thần khí vào lòng bàn tay, nhưng vẫn không thể chiến thắng con dao kia. Rõ ràng nó bị ếm và lời nguyền trên con dao đó mạnh hơn cả sức mạnh của cậu. Thảo nào khi Trần Bích Khiêm đâm vào Huyết Yêu lại dễ dàng như vậy, có khi chính Huyết Yêu cũng không cách nào thoát khỏi sự tần công của nó.
Ngay lúc này, Trúc Chi chỉ cần phất tay một cái, con dao trên tay của Trần Bích Khiêm đã nằm gọn trong tay cô. Trần Bích Khiêm khụy gối xuống đất, kinh hoàng nhin cô gái đang đằng đằng sát khí bên kia. Không chỉ họ Trần, mà mọi người đều đang kinh hoàng nhìn Trúc Chi. Cô đứng đó, phát ra một loại sát khí khiến người ta cảm thấy rùng mình. Ai cũng không thể không nhìn thấy hào quang đen tối từ cơ thể của cô phát ra. Sự tức giận trên khuôn mặt của cô cũng không thể giấu giếm.
Thiên Thanh, Thanh Lâm và Nhất Uy đưa mắt nhìn nhau. Họ biết con dao ấy mạnh thế nào, ngay cả ba thằng con trai hợp sức lại cũng chẳng thể nào cướp nó được trên tay họ Trần, nhưng Trúc Chi chỉ cần phất tay một cái, nó đã nằm trong lòng bàn tay của cô.
Nhất Uy nhớ lại mới vừa nảy, khi Huyết Yêu bị đâm ngay trái tim, Trúc Chi đã hét lên thảm thiết thế nào. Cô là người đến bên cạnh Huyết Yêu đầu tiên, cô ôm lấy cơ thể của hắn vào lòng, chẳng ai mà không nghe thấy tiếng rên rỉ đầy bi thương và tuyệt vọng của cô. Trúc Chi còn nói những câu tự trách:
“Tôi đã cảm nhận thấy điều gì đó nguy hiểm, nhưng tôi lại không thể nhìn thấy cái chết của anh. Huyết Yêu, anh… sẽ không chết đâu, đúng không? Tại sao tôi không nhìn thấy điềm báo trước cơ chứ?”
Nhất Uy và Thanh Lâm khi ấy cũng quỳ xuống bên cạnh cô, họ không dám giật Huyết Yêu ra khỏi tay của cô, cũng không dám mở miệng nói điều gì cả. Cơ thể của Trúc Chi run lên, cô ôm Huyết Yêu vào lòng rồi khóc lớn. Lúc này, Thanh Lâm mới nhận ra dáng vẻ của cô không đơn giản là dáng vẻ của một người đau lòng cho một người thân thiết, mà giống đau lòng về người mình yêu nhiều hơn.
Thanh Lâm rơi vào trầm tư. Thì ra Trúc Chi lâu nay đã có người trong lòng, người đó không ai khác chính là Huyết Yêu. Nó quá ngu ngốc, quá chậm chạm mới nhận ra trễ như vậy. Nó cá là tất cả mọi người đều đã nhìn ra tình cảm mà cô dành cho Huyết Yêu.
Nhưng Huyết Yêu đâu thể yêu một tiểu ma vương như Trúc Chi. Có phải sợi nghiệt duyên trong mười hai thần khí là của hai người họ hay không. Nó bất giác lo lắng cho cả hai, và nó ngạc nhiên khi trong thâm tâm của nó chẳng có một tia ghen tỵ nào cả. Nó nhớ trước đây nếu phát hiện ai có tình ý với Trúc Chi, nó đều tỏ ra không thích. Chắc có lẽ tình cảm của nó hiện giờ dành cho cô chỉ đơn giản là tình cảm bạn bè đơn thuần. Dù vậy, nó vẫn không thôi lo lắng cho số phận của cô và Huyết Yêu.
Tuấn Tú là người tỏ ra có ích nhất khi anh là người duy nhất dám lấy Huyết Yêu ra từ tay Trúc Chi. Anh xem xét vết thương cho Huyết Yêu. Anh không thể ngờ một thần giữ của như hắn lại có thể bị đâm bởi một người phàm. Nhưng máu từ ngực Huyết Yêu không phải giả, việc Huyết Yêu ngất xỉu sau vết đâm cũng không phải giả vờ cho qua chuyện. Hắn biết mọi người sẽ lo lắng cho hắn thế nào nếu hắn thật sự xảy ra chuyện.
Tuấn Tú lấy mọi thứ có thể giúp được Huyết Yêu từ hộp sơ cứu của anh ra. May mà anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ khi đến đây cùng Huyết Yêu. Tuấn Tú xé nát ngực áo của Huyết Yêu ra, bộ ngực đầy máu đập vào mắt của anh. Anh nhanh chóng dùng gạc lớn che đi miệng vết thương.
Trúc Chi cũng biết Tuấn Tú đang tìm cách giúp Huyết Yêu sơ cứu vết thương, nên mới đứng dậy cướp con dao từ tay họ Trần. Trong lòng cô dâng lên một nỗi hận vô tận đối với Nguyên Sâm. Nhìn tình hình thì có vẻ Nguyên Sâm đã ếm bùa lên con dao trên tay họ Trần, khiến nó giết Huyết Yêu và cố giết luôn anh ta.
Trúc Chi rất muốn gặp gỡ Nguyên Sâm, muốn lão trải qua đau đớn mà cô đang trải qua. Nhưng rất khó tìm ra thứ mà Nguyên Sâm yêu quý nhất, bởi vì lão chẳng có điểm yếu cũng chẳng có người thân nào cả.
Trúc Chi cũng không thể tin bản thân có thể lấy con dao chứa đầy lời nguyền khỏi bàn tay Trần Bích Khiêm. Cô chỉ biết nỗi hận thù bao trùm cả tứ chi và não bộ của cô. Trong lòng cô chỉ muốn lấy con dao khỏi tay anh ta và cô đã thành công cướp được nó. Con dao giờ đây đang dẫy dụa trong lòng bàn tay của cô và hình như nó muốn thoát khỏi cô để thực hiện xong cái nghĩa vụ mà nó buộc phải làm.
Trần Bích Khiêm tưởng thoát được con dao có nghĩa là anh ta cũng thoát khỏi tử thần, nhưng hình như có thứ gì đó bên trong đang điều khiển anh at. Anh ta đột nhiên đứng dậy, cố đâm đầu vào vách tường đối diện để tự sát. Nếu Thiên Thanh và Nhất Uy không nhanh tay ôm lấy anh ta và kèo anh ta trở lại, họ tin chắc rằng anh ta đã chết đi một lần nữa.
Trúc Chi cảm thấy kỳ lạ. Cô nhìn lại con dao trên tay mình. Con dao bị ếm bùa đã đành, ngay cả Trần Bích Khiêm cũng bị ếm loại bùa tự giết chết chính mình hay sao. Phải làm sao mới cứu được anh ta, mới không để mọi cố gắng của Huyết Yêu trở thành tro bụi. Bởi vì cô đã nhìn thấy thái độ ân cần của Huyết Yêu đối với anh ta, sự chân thành mong được anh ta tha thứ, mong cứu sống được anh ta kia là rõ rành rành.
Giọng nói của ai đó vọng vào bên tai của cô. Cô xoay người tìm kiếm bóng dáng kẻ đó, nhưng không thấy ai cả. Có điều giọng nói êm dịu đó, giọng nói khiến trái tim của cô đập loạn nhịp kia cô không thể không phân biết được. Giọng nói đó nhắc lại một lần nữa:
“Phải đốt nó bằng lửa địa ngục.”
“Lửa địa ngục?” Trúc Chi hoang mang hỏi lại, dù trong lòng cô có chút vui mừng. Huyết Yêu có thể chưa chết, việc mà hắn nằm im bên kia rất có thể chỉ là một cú lừa của hắn như mọi khi.
Giọng nói ấy lại tiếp tục nói vào tai cô, hình như chỉ có cô mới có thể nghe được giọng nói ấy, bằng chứng là những người khác hoàn toàn không thể hiện thái độ gì cả, nhất là khi họ vừa nghe được giọng Huyết Yêu:
“Lửa địa ngục, một tiểu ma vương có thể gọi được lửa địa ngục. Chỉ cần cô thật sự muốn có nó. Nhắm mắt lại và sai khiến nó như cách cô đã sai khiến đám âm binh trên Thiên giới.”
Trúc Chi nhắm mắt lại như lời Huyết Yêu chỉ dạy, cố gắng nghĩ về lửa địa ngục và gọi nó đến bên cạnh mình. Con dao đột nhiên bị thiêu rụi trên tay Trúc Chi trước sự kinh hồn bạt vía của cô và của cả những người trong căn phòng.
Cùng lúc ấy, Trần Bích Khiêm đã thôi lao vào vách tường, sự kiềm cập của Thiên Thanh và Nhất Uy cũng giảm đi đáng kể. Họ thở hổn hển, còn họ Trần dường như quá sức chịu đừng và ngất đi.
Trúc Chi vội vàng đến bên cạnh Huyết Yêu, xem thử những gì cô vừa nghe có phải ảo giác hay không, trong lòng thầm mong Huyết Yêu có thể cười với mình. Dù cô có chút tức giận khi hắn dám lừa dối cả nhóm về cái chết của mình. Còn cô cũng tự trách bản thân quá mất bình tĩnh khi thấy hắn bị đâm trúng, cô quên rằng hắn không phải loại người dễ dàng bị giết như vậy. Huống hồ, cô không nhìn thấy cái chết của hắn trước đó.
Tuấn Tú đang dùng lực đè miếng gạc lên vết thương của Huyết Yêu thì tự dưng bị cánh tay của ai đó lôi ra khỏi người Huyết Yêu. Anh định sẽ chửi mắng người đó thầm tệ, sau khi nhìn thấy cánh tay của Huyết Yêu, anh ngỡ ngàng nhìn hắn. Kia kìa, Huyết Yêu đang từ từ ngồi dậy và cười với mọi người, như hắn chưa từng bị đâm trước đó, vết máu cũng không cánh mà bay.
Không một ai hiểu chuyện gì đang diễn ra, ai cũng đực mặt nhìn Huyết Yêu. Trúc Chi không giấu được cảm xúc vui mừng, vội vàng ôm lấy Huyết Yêu, mà không cần quan tâm đến ánh mắt của mọi người, giống như cô không cần ngại ngùng chuyện mọi người biết cô dành tình cảm đặc biệt cho hắn.
Huyết Yêu không kéo Trúc Chi ra khỏi người mình như đã làm với Tuấn Tú, hắn đợi cô buông hắn ra trước mới bắt đầu giải thích đầu đuôi mọi chuyện cho mọi người nghe. Bởi vì hắn biết mọi người hẳn cũng mơ hồ về mọi chuyện.
Huyết Yêu đến căn hộ của Trần Bích Khiêm, chuyện thứ hai sau khi hắn cứu được họ Trần chính là tạo một lằn chắn cực mạnh ngăn cản sự tọc mạch của kẻ thù. Chẳng khó cho Huyết Yêu khi hắn cảm nhận được một tên đang rình mò ngoài kia, chắc chắn Nguyên Sâm đã cài tên đó ở đây nghe trộm. Nguyên Sâm đã để lại một tên canh giữ, vậy thì lão phải có âm mưu đằng sau cái chết của họ Trần.
Huyết Yêu kể cho tất cả mọi người nghe về suy đoán của mình khi ấy:
“Ta biết Nguyên Sâm không đơn giản chỉ muốn giết Trần Bích Khiêm. Mục đích của lão rất có thể là người đứng đằng sau bảo vệ họ Trần. Lão rất có thể biết người đó là ta.”
Huyết Yêu tiếp tục dùng giọng trầm trầm của mình nói về câu chuyện. Hắn rất quả quyết chuyện Nguyên Sâm âm mưu dùng đôi tay của họ Trần làm điều gì đó khủng khiếp, nhưng lại không ngờ lão muốn đôi tay anh ta nhuốm máu. Hắn bình tĩnh quan sát mọi chuyện, rất nhanh đã nảy ra kế hoạch trong đầu. Hắn một mặt cứu sống Trần Bích Khiêm, một mặt tạo cho họ Trần cơ hội được đến gần hắn. Như vậy, hắn sẽ dễ dàng biết được âm mưu thâm độc của Nguyên Sâm.
Trúc Chi cười cười, cô nói một cách bất lực:
“Đó là lý do vì sao anh trở nên dịu dàng một cách kì quặc như vậy với anh ta sao? Tôi chưa từng thấy anh ôn nhu như vậy với ai cả.”
Huyết Yêu ậm ừ:
“Ta không hẳn là giả vờ. Ta cũng có một chút lỗi lầm trong chuyện này. Là ta bảo vệ thằng bé không chu toàn mới khiến Nguyên Sâm có cơ hội hại được nó. Cũng chính ta là người khuyên nó nên giữ khư khư đồng xu bên mình, hơn là giấu trong két sắt. Nếu đồng xu được cất bên trong két sắt, có khi Nguyên Sâm sẽ không động vào tính mạng của thằng bé.”
Trúc Chi lắc đầu nói:
“Tôi thấy chưa chắc. Lão cần máu của anh Khiêm mới có thể qua mặt đồng xu kia mà. Lão chắc chắn sẽ động vào anh ta không bằng cách này thì bằng cách khác thôi. Anh cũng đừng tự trách quá. Đồng xu vốn dĩ không thể lấy khỏi Trần Bích Khiêm, nên anh mới tạo một lớp bảo vệ trên nó chứ gì.”
Nhất Uy lo lắng phát biểu:
“Thầy giả vờ bị đâm, làm như thế có ích gì nếu kẻ rình mò không thể vào bên trong quan sát chứ?”
Huyết Yêu rất thích câu hỏi này của Nhất Uy. Mục đích của hắn khi tạo ra lớp bảo vệ kia đúng là muốn che mắt kẻ rình mò, nhưng hắn vẫn muốn truyền tin tức ra bên ngoài cho tên kia biết. Vì thế hắn giả vờ bị trúng một nhát dao, diễn một màn đỉnh cao như vậy vì muốn ai đó hét toán lên (mà hắn tin chắc Trúc Chi là người sẽ dùng thứ âm thanh kinh khủng nhất khi chứng kiến cảnh hắn chết đi), và tên kia nhất định nghĩ rằng Huyết Yêu đã thực sự trúng chiêu. Gã sẽ rời khỏi nơi này, nhanh chân đến cấp báo tình hình cho chủ nhân của mình.
Huyết Yêu giải thích thêm:
“Với lại con dao kia bị Nguyên Sâm ếm bùa, nó điều khiển não bộ lẫn hành động của họ Trần, khiến thằng bé rat ay với ta. Nếu ta không trúng nhát đâm ấy, rất có thể Nguyên Sâm sẽ phát hiện ra và tính mạng của thằng bé sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy, ta phải kéo dài thời gian. Bởi vì thứ duy nhất tiêu hủy con dao đầy lời nguyền kia là lửa địa ngục.”
Trúc Chi nghi vấn hỏi một câu:
“Nguyên Sâm đó không hoàn toàn tin rằng anh sẽ chết đâu, đúng không?”
“Ta cá là lão không tin. Lão chỉ muốn thâm dò ta một chút. Lão cũng muốn gửi cho ta một thông điệp mà chỉ một mình ta mới hiểu.”
Trần Bích Khiêm giương đôi mắt cầu cứu mọi người trong căn phòng, nhưng có vẻ tất cả đều đang xoay quanh Huyết Yêu và chẳng ai bận tâm chuyện anh ta có thể bị giết chết bởi chính mình. Môi anh ta mấp mé không thành tiếng, mà mũi dao càng lúc càng đâm gần hơn, sức lực của anh ta khó mà cản lại sức lực của con dao đáng nguyền rủa kia.
Lời ếm của Nguyên Sâm bộc phát sau khi con dao kia ghim vào ngực Huyết Yêu, lời nguyền khiến họ Trần phải tự giết chết chính mình. Lúc này, người duy nhất để ý đến hành động kỳ lạ của Trần Bích Khiêm chỉ có mỗi Thiên Thanh. Anh vừa nhìn thấy anh ta liền nghĩ anh ta muốn tự sát sau khi giết chết Huyết Yêu, anh gào lên:
“Nè, chú mày đừng hòng tự sát sau khi làm điều ác nhé. Anh sẽ cho chú mày ăn cơm tù suốt đời luôn.”
Vừa nói xong, Thiên Thanh lao vào giật ngược con dao ra khỏi tay họ Trần. Nhưng quái lạ là cho dù anh đã cố dùng sức đến mấy cũng chẳng thể khiến con dao trên tay họ Trần rơi xuống. Theo suy đoán qua nét mặt của họ Trần, anh đoán anh ta cũng đang hoảng hốt cực độ với hành động của mình, anh đoán chính gã họ Trần này cũng muốn thoát khỏi con dao kia.
Với một con mắt lành nghề của một thám tử, Thiên Thanh rất nhanh đã đoán ra được tình huống: Có vẻ con dao này bị ếm bùa gì đó, có khả năng là Nguyên Sâm sau khi giết họ Trần đã để lại lời nguyền trên con dao, muốn nó giết người diệt khẩu trừ trường hợp lão bỏ sót con mồi. Anh lập tức gào lên gọi đồng bọn giúp đỡ:
“Nè giúp anh một tay coi, thằng quỷ này giống như bị ám ấy.”
Nhất Uy và Thanh Lâm chạy tới phụ Thiên Thanh cũng chẳng có tác dụng gì cả. Nhất Uy vô cùng kinh ngạc, bản thân cậu đã cố truyền một phần thần khí vào lòng bàn tay, nhưng vẫn không thể chiến thắng con dao kia. Rõ ràng nó bị ếm và lời nguyền trên con dao đó mạnh hơn cả sức mạnh của cậu. Thảo nào khi Trần Bích Khiêm đâm vào Huyết Yêu lại dễ dàng như vậy, có khi chính Huyết Yêu cũng không cách nào thoát khỏi sự tần công của nó.
Ngay lúc này, Trúc Chi chỉ cần phất tay một cái, con dao trên tay của Trần Bích Khiêm đã nằm gọn trong tay cô. Trần Bích Khiêm khụy gối xuống đất, kinh hoàng nhin cô gái đang đằng đằng sát khí bên kia. Không chỉ họ Trần, mà mọi người đều đang kinh hoàng nhìn Trúc Chi. Cô đứng đó, phát ra một loại sát khí khiến người ta cảm thấy rùng mình. Ai cũng không thể không nhìn thấy hào quang đen tối từ cơ thể của cô phát ra. Sự tức giận trên khuôn mặt của cô cũng không thể giấu giếm.
Thiên Thanh, Thanh Lâm và Nhất Uy đưa mắt nhìn nhau. Họ biết con dao ấy mạnh thế nào, ngay cả ba thằng con trai hợp sức lại cũng chẳng thể nào cướp nó được trên tay họ Trần, nhưng Trúc Chi chỉ cần phất tay một cái, nó đã nằm trong lòng bàn tay của cô.
Nhất Uy nhớ lại mới vừa nảy, khi Huyết Yêu bị đâm ngay trái tim, Trúc Chi đã hét lên thảm thiết thế nào. Cô là người đến bên cạnh Huyết Yêu đầu tiên, cô ôm lấy cơ thể của hắn vào lòng, chẳng ai mà không nghe thấy tiếng rên rỉ đầy bi thương và tuyệt vọng của cô. Trúc Chi còn nói những câu tự trách:
“Tôi đã cảm nhận thấy điều gì đó nguy hiểm, nhưng tôi lại không thể nhìn thấy cái chết của anh. Huyết Yêu, anh… sẽ không chết đâu, đúng không? Tại sao tôi không nhìn thấy điềm báo trước cơ chứ?”
Nhất Uy và Thanh Lâm khi ấy cũng quỳ xuống bên cạnh cô, họ không dám giật Huyết Yêu ra khỏi tay của cô, cũng không dám mở miệng nói điều gì cả. Cơ thể của Trúc Chi run lên, cô ôm Huyết Yêu vào lòng rồi khóc lớn. Lúc này, Thanh Lâm mới nhận ra dáng vẻ của cô không đơn giản là dáng vẻ của một người đau lòng cho một người thân thiết, mà giống đau lòng về người mình yêu nhiều hơn.
Thanh Lâm rơi vào trầm tư. Thì ra Trúc Chi lâu nay đã có người trong lòng, người đó không ai khác chính là Huyết Yêu. Nó quá ngu ngốc, quá chậm chạm mới nhận ra trễ như vậy. Nó cá là tất cả mọi người đều đã nhìn ra tình cảm mà cô dành cho Huyết Yêu.
Nhưng Huyết Yêu đâu thể yêu một tiểu ma vương như Trúc Chi. Có phải sợi nghiệt duyên trong mười hai thần khí là của hai người họ hay không. Nó bất giác lo lắng cho cả hai, và nó ngạc nhiên khi trong thâm tâm của nó chẳng có một tia ghen tỵ nào cả. Nó nhớ trước đây nếu phát hiện ai có tình ý với Trúc Chi, nó đều tỏ ra không thích. Chắc có lẽ tình cảm của nó hiện giờ dành cho cô chỉ đơn giản là tình cảm bạn bè đơn thuần. Dù vậy, nó vẫn không thôi lo lắng cho số phận của cô và Huyết Yêu.
Tuấn Tú là người tỏ ra có ích nhất khi anh là người duy nhất dám lấy Huyết Yêu ra từ tay Trúc Chi. Anh xem xét vết thương cho Huyết Yêu. Anh không thể ngờ một thần giữ của như hắn lại có thể bị đâm bởi một người phàm. Nhưng máu từ ngực Huyết Yêu không phải giả, việc Huyết Yêu ngất xỉu sau vết đâm cũng không phải giả vờ cho qua chuyện. Hắn biết mọi người sẽ lo lắng cho hắn thế nào nếu hắn thật sự xảy ra chuyện.
Tuấn Tú lấy mọi thứ có thể giúp được Huyết Yêu từ hộp sơ cứu của anh ra. May mà anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ khi đến đây cùng Huyết Yêu. Tuấn Tú xé nát ngực áo của Huyết Yêu ra, bộ ngực đầy máu đập vào mắt của anh. Anh nhanh chóng dùng gạc lớn che đi miệng vết thương.
Trúc Chi cũng biết Tuấn Tú đang tìm cách giúp Huyết Yêu sơ cứu vết thương, nên mới đứng dậy cướp con dao từ tay họ Trần. Trong lòng cô dâng lên một nỗi hận vô tận đối với Nguyên Sâm. Nhìn tình hình thì có vẻ Nguyên Sâm đã ếm bùa lên con dao trên tay họ Trần, khiến nó giết Huyết Yêu và cố giết luôn anh ta.
Trúc Chi rất muốn gặp gỡ Nguyên Sâm, muốn lão trải qua đau đớn mà cô đang trải qua. Nhưng rất khó tìm ra thứ mà Nguyên Sâm yêu quý nhất, bởi vì lão chẳng có điểm yếu cũng chẳng có người thân nào cả.
Trúc Chi cũng không thể tin bản thân có thể lấy con dao chứa đầy lời nguyền khỏi bàn tay Trần Bích Khiêm. Cô chỉ biết nỗi hận thù bao trùm cả tứ chi và não bộ của cô. Trong lòng cô chỉ muốn lấy con dao khỏi tay anh ta và cô đã thành công cướp được nó. Con dao giờ đây đang dẫy dụa trong lòng bàn tay của cô và hình như nó muốn thoát khỏi cô để thực hiện xong cái nghĩa vụ mà nó buộc phải làm.
Trần Bích Khiêm tưởng thoát được con dao có nghĩa là anh ta cũng thoát khỏi tử thần, nhưng hình như có thứ gì đó bên trong đang điều khiển anh at. Anh ta đột nhiên đứng dậy, cố đâm đầu vào vách tường đối diện để tự sát. Nếu Thiên Thanh và Nhất Uy không nhanh tay ôm lấy anh ta và kèo anh ta trở lại, họ tin chắc rằng anh ta đã chết đi một lần nữa.
Trúc Chi cảm thấy kỳ lạ. Cô nhìn lại con dao trên tay mình. Con dao bị ếm bùa đã đành, ngay cả Trần Bích Khiêm cũng bị ếm loại bùa tự giết chết chính mình hay sao. Phải làm sao mới cứu được anh ta, mới không để mọi cố gắng của Huyết Yêu trở thành tro bụi. Bởi vì cô đã nhìn thấy thái độ ân cần của Huyết Yêu đối với anh ta, sự chân thành mong được anh ta tha thứ, mong cứu sống được anh ta kia là rõ rành rành.
Giọng nói của ai đó vọng vào bên tai của cô. Cô xoay người tìm kiếm bóng dáng kẻ đó, nhưng không thấy ai cả. Có điều giọng nói êm dịu đó, giọng nói khiến trái tim của cô đập loạn nhịp kia cô không thể không phân biết được. Giọng nói đó nhắc lại một lần nữa:
“Phải đốt nó bằng lửa địa ngục.”
“Lửa địa ngục?” Trúc Chi hoang mang hỏi lại, dù trong lòng cô có chút vui mừng. Huyết Yêu có thể chưa chết, việc mà hắn nằm im bên kia rất có thể chỉ là một cú lừa của hắn như mọi khi.
Giọng nói ấy lại tiếp tục nói vào tai cô, hình như chỉ có cô mới có thể nghe được giọng nói ấy, bằng chứng là những người khác hoàn toàn không thể hiện thái độ gì cả, nhất là khi họ vừa nghe được giọng Huyết Yêu:
“Lửa địa ngục, một tiểu ma vương có thể gọi được lửa địa ngục. Chỉ cần cô thật sự muốn có nó. Nhắm mắt lại và sai khiến nó như cách cô đã sai khiến đám âm binh trên Thiên giới.”
Trúc Chi nhắm mắt lại như lời Huyết Yêu chỉ dạy, cố gắng nghĩ về lửa địa ngục và gọi nó đến bên cạnh mình. Con dao đột nhiên bị thiêu rụi trên tay Trúc Chi trước sự kinh hồn bạt vía của cô và của cả những người trong căn phòng.
Cùng lúc ấy, Trần Bích Khiêm đã thôi lao vào vách tường, sự kiềm cập của Thiên Thanh và Nhất Uy cũng giảm đi đáng kể. Họ thở hổn hển, còn họ Trần dường như quá sức chịu đừng và ngất đi.
Trúc Chi vội vàng đến bên cạnh Huyết Yêu, xem thử những gì cô vừa nghe có phải ảo giác hay không, trong lòng thầm mong Huyết Yêu có thể cười với mình. Dù cô có chút tức giận khi hắn dám lừa dối cả nhóm về cái chết của mình. Còn cô cũng tự trách bản thân quá mất bình tĩnh khi thấy hắn bị đâm trúng, cô quên rằng hắn không phải loại người dễ dàng bị giết như vậy. Huống hồ, cô không nhìn thấy cái chết của hắn trước đó.
Tuấn Tú đang dùng lực đè miếng gạc lên vết thương của Huyết Yêu thì tự dưng bị cánh tay của ai đó lôi ra khỏi người Huyết Yêu. Anh định sẽ chửi mắng người đó thầm tệ, sau khi nhìn thấy cánh tay của Huyết Yêu, anh ngỡ ngàng nhìn hắn. Kia kìa, Huyết Yêu đang từ từ ngồi dậy và cười với mọi người, như hắn chưa từng bị đâm trước đó, vết máu cũng không cánh mà bay.
Không một ai hiểu chuyện gì đang diễn ra, ai cũng đực mặt nhìn Huyết Yêu. Trúc Chi không giấu được cảm xúc vui mừng, vội vàng ôm lấy Huyết Yêu, mà không cần quan tâm đến ánh mắt của mọi người, giống như cô không cần ngại ngùng chuyện mọi người biết cô dành tình cảm đặc biệt cho hắn.
Huyết Yêu không kéo Trúc Chi ra khỏi người mình như đã làm với Tuấn Tú, hắn đợi cô buông hắn ra trước mới bắt đầu giải thích đầu đuôi mọi chuyện cho mọi người nghe. Bởi vì hắn biết mọi người hẳn cũng mơ hồ về mọi chuyện.
Huyết Yêu đến căn hộ của Trần Bích Khiêm, chuyện thứ hai sau khi hắn cứu được họ Trần chính là tạo một lằn chắn cực mạnh ngăn cản sự tọc mạch của kẻ thù. Chẳng khó cho Huyết Yêu khi hắn cảm nhận được một tên đang rình mò ngoài kia, chắc chắn Nguyên Sâm đã cài tên đó ở đây nghe trộm. Nguyên Sâm đã để lại một tên canh giữ, vậy thì lão phải có âm mưu đằng sau cái chết của họ Trần.
Huyết Yêu kể cho tất cả mọi người nghe về suy đoán của mình khi ấy:
“Ta biết Nguyên Sâm không đơn giản chỉ muốn giết Trần Bích Khiêm. Mục đích của lão rất có thể là người đứng đằng sau bảo vệ họ Trần. Lão rất có thể biết người đó là ta.”
Huyết Yêu tiếp tục dùng giọng trầm trầm của mình nói về câu chuyện. Hắn rất quả quyết chuyện Nguyên Sâm âm mưu dùng đôi tay của họ Trần làm điều gì đó khủng khiếp, nhưng lại không ngờ lão muốn đôi tay anh ta nhuốm máu. Hắn bình tĩnh quan sát mọi chuyện, rất nhanh đã nảy ra kế hoạch trong đầu. Hắn một mặt cứu sống Trần Bích Khiêm, một mặt tạo cho họ Trần cơ hội được đến gần hắn. Như vậy, hắn sẽ dễ dàng biết được âm mưu thâm độc của Nguyên Sâm.
Trúc Chi cười cười, cô nói một cách bất lực:
“Đó là lý do vì sao anh trở nên dịu dàng một cách kì quặc như vậy với anh ta sao? Tôi chưa từng thấy anh ôn nhu như vậy với ai cả.”
Huyết Yêu ậm ừ:
“Ta không hẳn là giả vờ. Ta cũng có một chút lỗi lầm trong chuyện này. Là ta bảo vệ thằng bé không chu toàn mới khiến Nguyên Sâm có cơ hội hại được nó. Cũng chính ta là người khuyên nó nên giữ khư khư đồng xu bên mình, hơn là giấu trong két sắt. Nếu đồng xu được cất bên trong két sắt, có khi Nguyên Sâm sẽ không động vào tính mạng của thằng bé.”
Trúc Chi lắc đầu nói:
“Tôi thấy chưa chắc. Lão cần máu của anh Khiêm mới có thể qua mặt đồng xu kia mà. Lão chắc chắn sẽ động vào anh ta không bằng cách này thì bằng cách khác thôi. Anh cũng đừng tự trách quá. Đồng xu vốn dĩ không thể lấy khỏi Trần Bích Khiêm, nên anh mới tạo một lớp bảo vệ trên nó chứ gì.”
Nhất Uy lo lắng phát biểu:
“Thầy giả vờ bị đâm, làm như thế có ích gì nếu kẻ rình mò không thể vào bên trong quan sát chứ?”
Huyết Yêu rất thích câu hỏi này của Nhất Uy. Mục đích của hắn khi tạo ra lớp bảo vệ kia đúng là muốn che mắt kẻ rình mò, nhưng hắn vẫn muốn truyền tin tức ra bên ngoài cho tên kia biết. Vì thế hắn giả vờ bị trúng một nhát dao, diễn một màn đỉnh cao như vậy vì muốn ai đó hét toán lên (mà hắn tin chắc Trúc Chi là người sẽ dùng thứ âm thanh kinh khủng nhất khi chứng kiến cảnh hắn chết đi), và tên kia nhất định nghĩ rằng Huyết Yêu đã thực sự trúng chiêu. Gã sẽ rời khỏi nơi này, nhanh chân đến cấp báo tình hình cho chủ nhân của mình.
Huyết Yêu giải thích thêm:
“Với lại con dao kia bị Nguyên Sâm ếm bùa, nó điều khiển não bộ lẫn hành động của họ Trần, khiến thằng bé rat ay với ta. Nếu ta không trúng nhát đâm ấy, rất có thể Nguyên Sâm sẽ phát hiện ra và tính mạng của thằng bé sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy, ta phải kéo dài thời gian. Bởi vì thứ duy nhất tiêu hủy con dao đầy lời nguyền kia là lửa địa ngục.”
Trúc Chi nghi vấn hỏi một câu:
“Nguyên Sâm đó không hoàn toàn tin rằng anh sẽ chết đâu, đúng không?”
“Ta cá là lão không tin. Lão chỉ muốn thâm dò ta một chút. Lão cũng muốn gửi cho ta một thông điệp mà chỉ một mình ta mới hiểu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.