Chương 336: Tịnh Đan Chết
Muội Nương
10/03/2022
Trúc Chi đợi Huyết Yêu và Thiên tử rời đi thì bước xuống giường, dáng vẻ chẳng giống bị bệnh gì cả. Ngược lại, cả cơ thể cô nhẹ tênh, bước đi mà giống như đang lướt nhẹ trên mặt đất, giống như tất cả những gì vừa nảy xảy đến đều là do cô giả vờ.
Trúc Chi truyền một chút Vọng Âm vào giọng nói của mình và gọi to:
“Hắc Ma.”
Nhưng Trúc Chi chờ mãi mà thanh kiếm chẳng rơi vào tay cô, dù cho cây trâm vẫn còn cài trên tóc cô. Cô thuận tay rút cây trâm xuống ngắm nghía một hồi lâu, ánh sáng từ viên hắc ngọc không còn phát sáng mỗi khi cô chạm vào nó nữa. Thanh kiếm quả nhiên mất đi một chút kiếm khí, có lẽ trong lúc này nó không thể nghe theo lệnh của cô, có lẽ những gì cô cảm nhận được đều là đúng: Thanh kiếm đang gặp nguy hiểm và có kẻ nào đó muốn lấy sức mạnh của nó từ xa, khi kẻ ấy không thể tìm nó và sở hữu nó, kẻ đó hẳn đã tìm ra cách nào đó chiếm hữu thanh kiếm ngay cả khi thân phận của gã không phải là tiểu ma vương.
Huyết Yêu chắc chắn biết điều gì đó, chắc chắn biết cách lấy được quye khí của Hắc Ma khi kẻ đó không mang huyết thống của Quỷ vương. Bởi vậy hắn mới lo lắng như vậy, bởi vậy hắn mới vội vã như thế. Mà Cố Nhi và Tịnh Đan đều là hai kẻ không được thoát khỏi Thiên giới naggy khi thiên la địa võng biến mất.
“Phải rồi.” Trúc Chi tự nhủ thầm. Cô luôn miệng nói tiếp:
“Tịnh Đan kia vẫn còn sống. Tịnh Đan kia vẫn còn sống.”
Trúc Chi muốn tận mắt nhìn thấy Tịnh Đan chết hoặc tự mình bị bắt giữ mới yên tâm. Vì thế cô đành phải thân chinh đến gặp gã. Trúc Chi lướt về phía cửa, cô bước ra ngoài, không một ai canh chừng cũng chẳng một ai ngăn cản cô được. Tịnh Đan đó nhất định phải vong mạng mới có thể đảm bảo bí mật về cuộc chiến trên Thiên giới, mới đảm bảo thân phận của cô không bị bại lộ (cô không biết gã có nhận có kịp nghe được cô là kẻ giết chết Quý Nhậm và là tiểu ma vương hay không). Dù sao Quý Nhậm đã cảnh báo cô rằng tên ấy biết Nguyên Sâm đang ở đâu. Rất có thể gã sẽ chạy thoát và gặp gỡ Nguyên Sâm, đến khi đó cô sẽ không biết được gã sẽ bật mí điều gì nữa.
Trúc Chi quyết định tìm gặp Tiểu Bạch và Linh Đàm trước. Cô phải nắm được thứ gì đó của Tịnh Đan mới có thể tiêu diệt được gã. Người có thể giúp cô nhìn ra nỗi sợ hãi của gã chỉ có Tiểu Bạch mà thôi. Cô cũng đâu thể nào ép Gia Khánh nói ra mối thâm thù giữa hai người, cô đâu thể nào đọc được suy nghĩ hay ký ức của Tịnh Đan đâu.
Linh Đàm và Tiểu Bạch đang đứng ngoài thiên điện, nơi Thiên tử và những thần tiên thân cận hay tổ chức cuộc hợp. Chẳng khó cho Trúc Chi khi cô tìm gặp họ. Cô thấy họ ngồi cách xa nhau, hình như vẫn chưa ai nói với ai câu nào cả. Cô thật sự khó hiểu khi họ có ngần ấy thời gian mà lại chọn cách im lặng thay vì nói ra những lời trong lòng. Cô có nên tiến lại phá bĩnh không gian riêng tư mà khó lắm hai cha con họ mới có thể có được kia không?
Cuối cùng Trúc Chi quyết định lặng lẽ rời đi. Hẳn là Tiểu Bạch và Linh Đàm có rất nhiều điều cần tâm sự với nhau, mặc dù thứ họ đang làm là giữa họ đơn thuần chỉ là nhìn nhau mà chẳng nói câu gì, cô cũng không thể ích kỷ đoạt đi đoạn thời gian này của họ. Có thể họ không quan tâm chú ý xung quanh lắm, nên mới không nhận ra sự tồn tại của Trúc Chi và để cô rời đi một mình.
Trúc Chi bay về phía âm thanh đánh nhau đằng xa, nơi phát ra những tia lửa điện và cô có thể thấy chỉ nơi đó bầu trời xám xịt và kéo mây đen bao phủ. Cô lao tới đó với tốc độ tia chớp. Cô thấy Gia Khánh và Tịnh Đan đang hung hăng tung sát chiêu vào nhau.
Trúc Chi tránh được một không chiêu của Tịnh Đan, gã và Gia Khánh tập trung đến mức không nhận ra có kẻ thứ ba xuất hiện bên cạnh họ. Cô vội vàng đến tấm lưới thiên la địa võng, chọn một nơi quan sát trận chiến.
Xét về sức mạnh lẫn kỹ năng, Gia Khánh đều nhỉnh hơn Tịnh Đan rất nhiều, nhưng Trúc Chi không hiểu sao Gia Khánh vẫn chưa thể giết chết Tịnh Đan. Hoặc là do gã ấy mạnh hơn so với tưởng tượng của Trúc Chi, hoặc là gã quá lỳ đòn.
Trúc Chi đứng một bên quan sát hỗn chiến của cả hai. Gia Khánh vừa khiến cái đầu lâu trên thanh quyền trượng thoát khỏi quyền trượng và tấn công Tịnh Đan. Đây là chiêu thức mà lần đầu tiên cô trông thấy. Theo như cô được biết, cái đầu lâu đó chưa bao giờ rời khỏi thanh quyền trượng. Cái đầu lâu lao vào Tịnh Đan nhanh đến mức Tịnh Đan chỉ vừa kịp nhận ra một luồng sát khí đang ập đến đã bị trúng một chiêu.
Tịnh Đan văng ra xa, cái lưng đập mạnh vào thiên la địa võng và rơi xuống. Thiên la địa võng cảm nhận thứ gì đó nguy hiểm chạm vào nó thì phát ra sức mạnh kinh khủng. Một chưởng lực từ thiên la địa võng phóng mạnh vào lưng Tịnh Đan khiến gã lăn mấy vòng dưới đất. Không nhìn cũng biết gã bị thương trầm trọng ra sao.
Điều đàng nói rằng: Gã lăn tròn đụng trúng Trúc Chi thì dừng lại. Cô phân vân không biết nên ra tay hay đợi Gia Khánh tự mình giết chết gã. Nếu cô ra tay, thì Gia Khánh sẽ không thể tự mình trả thù của y, như vậy y chắc chắn sẽ trách cô lo chuyện bao đồng.
Ngay lúc này, Gia Khánh cũng phát hiện Trúc Chi đứng đó, vẫn bình an vô sự. Chắc chắn chuyện mà y đang nghe đồn phía bên kia là sự thật. Rằng Quý Nhậm đã chết.
Lúc này, Trúc Chi đành gào lên:
“Quý Nhậm đã chết, Tịnh Đan không được thoát khỏi nơi này. Anh nhất định phải trừ khử được hắn.”
Trúc Chi thuận tay nắm lấy cổ áo của Tịnh Đan và ném trả cho Gia Khánh. Y lướt nhanh như gió thổi, hai bàn chân đạp mạnh vào ngực Tịnh Đan một lần nữa khiến gã nôn ra một ngụm máu tươi, mặt mày tái xanh.
Tịnh Đan đã bị thương rất nặng, nhưng gã vẫn cố trụ cho đến bây giờ, có thể nói là kỳ tích. Nếu Quý Nhậm thật sự đã chết như lời Trúc Chi vừa nói, mà theo tình hình thì đúng như vậy, thì gã phải giết chết Gia Khánh và nhanh chóng biến mất khỏi nơi này, gặp gỡ Nguyên Sâm và báo cáo chuyện quan trọng.
Tịnh Đan ôm lấy ngực và đứng dậy, hai chân của gã run run, đứng cũng không vững, duy chỉ có đôi mắt lạnh lùng nhìn Gia Khánh lẫn Trúc Chi. Gã không thể chết ở đây, dù gã rất muốn giết Gia Khánh, nhưng Nguyên Sâm nhất định muốn biết tất cả những gì xảy ra trên Thiên giới.
Tịnh Đan trong nháy mắt đã quyết định một chuyện quan trọng. Gã mỉm cười khinh khỉnh, vươn tay bắt giữ Trúc Chi làm con tin. Gã gào to:
“Thả ta xuống Thiên giới, Gia Khánh. Ngươi biết đấy, giữa ta và ngươi chắc vẫn còn cơ hội gặp nhau thôi. Ta thì không muốn làm ma của Thiên giới đâu.”
Trúc Chi bị trói trong tay của Tịnh Đan. Vậy mà gã nghe thấy giọng cười hí hửng của cô, dường như cô chỉ chờ đợi gã đến bắt lấy mình. Làm sao có thể có một người sắp chết mà lại cười quỷ dị như cô cơ chứ. Gã cảnh giác canh chừng Gia Khánh, cũng canh chừng cô gái trong tay mình.
Trúc Chi lấy từ không khí một thanh kiếm mỏng và dài, hình dạng giống như một thanh Giao Long mà Ngư Lâm sử dụng. Cô không nghĩ ngợi nhiều mà chỉ nói với Gia Khánh:
“Tôi biết anh không cam lòng nếu anh không tự tay kết liễu hắn. Nhưng đành vậy, tôi sẽ giải thích chuyện này sau, cái lý do mà tôi nhất định phải giết chết hắn tại đây.”
Trúc Chi vừa dứt lời, ngay khi Gia Khánh vẫn không hiểu ý định trong đầu của cô là gì, cô đã đâm xuyên thanh kiếm kia qua bụng của mình. Theo kế hoạch của Trúc Chi, thanh kiếm sẽ đâm xuyên luôn cả Tịnh Đan. Như vậy, Gia Khánh sẽ dễ dàng giết chết gã, mà gã sẽ không thể dùng cô khống chế ai được cả.
Gia Khánh kinh hãi hét lên:
“ĐỪNG MÀ.”
Tịnh Đan hành động nhanh hơn cả y, gã mau chóng ném Trúc Chi ra phía trước. Cô gái này quả thật điên loạn hết sức tưởng tượng của gã. Chỉ vì muốn không muốn gã dùng mình khống chế đồng minh mà không tiếc hy sinh mạng sống. Người như vậy quả thật không thể không thán phục. Đến ngay cả gã đây cũng chưa chắc sẽ làm được điều đó.
Trúc Chi không đâm thanh kiếm vào bụng mình. Ngay khi Tịnh Đan vừa buông cô ra, cô đã xoay người chém ngang bụng gã một nhát. Tịnh Đan hú hồn hú vía, ngã nhào xuống đất một lần nữa, rât smay nhát chém vừa nảy không hề trúng gã, nếu không gã hẳn lại bị thương lần nữa. Gã hoảng sợ lắm. Thủ pháp lẫn kiếm thuật của cô bé đó quả nhiên lợi hại, dù không biết rút cuộc cô có thân phận ra sao thì gã vẫn cứ muốn báo cho Nguyên Sâm biết về sự nguy hiểm này.
Đến nước này, Gia Khánh không cần chần chừ thêm nữa. Y đã kịp đến và đặt cây quyền trượng lên đầu của Tịnh Đan. Y lạnh lùng nhấn mạnh cây quyền trường xuống đầu gã, khiến đầu gối của gã khụy xuống đất, không thể nào kháng cự.
Gia Khánh lạnh nhạt buông một câu:
“Đã đến lúc thực hiện cái phán xét mà bấy lâu nay ta đã chờ đợi rồi.”
Cây quyền trượng vừa chạm đỉnh đầu của Tịnh Đan, tất cả mọi sinh vật, kẻ cả tiếng xào xạc của gió trời cũng im bật. Một luồng ánh sáng đỏ tía bao trùm lấy Gia Khánh và Tịnh Đan, thứ đó lôi cả hai bay lên cao.
Sức mạnh cây quyền trượng khiến Tịnh Đan nhớ lại những chuyện kinh khủng mà mình làm, nhất là cái chết của Khuê cẩm. Gã chợt nhớ lại tất cả, gã nhớ nhát đâm mà gã đã lạnh lùng để lại trên thi thể nàng ấy, nhớ rõ đôi mắt chứa đầy thản thốt lại đau lòng của nàng ấy, nàng đã tưởng người giết mình là Gia Khánh.
Tịnh Đan càng nhớ Mẫu Đơn hơn, càng mong muốn gặp lại nàng một lần nữa. Không hiểu sao khi cây quyền trượng chạm vào não bộ của gã, gã lại cảm thấy bản thân mình độc ác đến vậy. Gã đã đan tâm giết chết một cô gái không có khả năng chống lại gã. Nếu gã là Gia Khánh, gã cũng nhất định không tha thứ cho gã khi ấy.
Làm sao một thanh quyền trượng lại biến bản chất xấu xa của Tịnh Đan biến mất được cơ chứ. Gã chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi giết Khuê Cẩm. Bởi vì cô ta đã chia cách Mẫu Đơn và gã, chia cắt tình cảm thuần khiết của gã dành cho Mẫu Đơn. Nhưng tại sao, gã cũng không biết, khi nhớ lại khuôn mặt đau đớn của Khuê Cẩm, gã lại cảm thấy thương tâm vô cùng. Có lẽ pháp thuật của cây quyền trượng khi phán xét tội ác của ai đó là khiến kẻ đó nhớ lại những việc độc ác mà họ đã làm, khiến họ day dứt đến chết chăng?
Tịnh Đan nhắm nghiền mắt, tự cảm thấy thứ gì đó đang phá nát linh hồn của gã từ bên trong. Những ký ức đẹp, đau thương từ từ biến mất, thay vào đó chỉ là một khoảng không vô hồn, trắng xóa, cho đến khi gã không còn nhớ bản thân mình là ai nữa.
Tịnh Đan gục xuống đất, đôi mắt trừng trừng nhìn lên trời, gã trút hơi thở cuối cùng khi cây quyền trượng dần dần mất đi ánh sáng màu đỏ. Gia Khánh tiếp đất, lạnh lùng nhìn cái xác của Tịnh Đan.
Trúc Chi nhanh chóng đến bên cạnh y. Cô giơ ngón tay lên, hiển nhiên tỏ ý khen ngợi Gia Khánh. Đột nhiên, Gia Khánh chuyển mắt liếc thanh kiếm trên tay Trúc Chi và nói, coi bộ không vui gì mấy:
“Cô có biết cô khiến ta kinh sợ đến thế nào không? Huyết Yêu mà biết cô bị thương tổn sẽ lại tính sổ lên đầu của ta. Cô nghĩ gì lại tự mình đâm mình như thế?”
Trúc Chi mỉm cười, cô vẫy vẫy thanh kiếm trong tay. Nó lập tức biến thành một chiếc lá khô. Cô đắc ý nhìn cái xác của Tịnh Đan, rồi lại nhìn Gia Khánh đầy thích thú. Cô vốn dĩ đâu dùng kiếm thật, thanh kiếm giống với Giao Long chỉ là một phiến lá mỏng được cô dùng quỷ khí biến thành một thanh kiếm dài. Trong đầu óc cô khi đó chỉ xuất hiện hình ảnh của Giao Long, vì thế đã mô phỏng chiếc lá thành thanh kiếm ấy. Cô không gọi Hắc Ma, cô sợ ngộ nhỡ Tịnh Đan phát hiện ra thân phận thật sự của cô lại nguy mất.
Gia Khánh bất đắc dĩ lắc đầu:
“Cô đúng là ranh ma. Ngay cả Tịnh Đan cũng bị cô lừa. Nhờ vậy ta mới có cơ hội phán xét gã.”
Gia Khánh phất tay một cái, xác của Tịnh Đan biến mất, còn biến mất đi đâu Trúc Chi không muốn hỏi. Dù sao cô biết, y nhất định không mong xác của Tịnh Đan rơi vào tay kẻ khác.
Trúc Chi truyền một chút Vọng Âm vào giọng nói của mình và gọi to:
“Hắc Ma.”
Nhưng Trúc Chi chờ mãi mà thanh kiếm chẳng rơi vào tay cô, dù cho cây trâm vẫn còn cài trên tóc cô. Cô thuận tay rút cây trâm xuống ngắm nghía một hồi lâu, ánh sáng từ viên hắc ngọc không còn phát sáng mỗi khi cô chạm vào nó nữa. Thanh kiếm quả nhiên mất đi một chút kiếm khí, có lẽ trong lúc này nó không thể nghe theo lệnh của cô, có lẽ những gì cô cảm nhận được đều là đúng: Thanh kiếm đang gặp nguy hiểm và có kẻ nào đó muốn lấy sức mạnh của nó từ xa, khi kẻ ấy không thể tìm nó và sở hữu nó, kẻ đó hẳn đã tìm ra cách nào đó chiếm hữu thanh kiếm ngay cả khi thân phận của gã không phải là tiểu ma vương.
Huyết Yêu chắc chắn biết điều gì đó, chắc chắn biết cách lấy được quye khí của Hắc Ma khi kẻ đó không mang huyết thống của Quỷ vương. Bởi vậy hắn mới lo lắng như vậy, bởi vậy hắn mới vội vã như thế. Mà Cố Nhi và Tịnh Đan đều là hai kẻ không được thoát khỏi Thiên giới naggy khi thiên la địa võng biến mất.
“Phải rồi.” Trúc Chi tự nhủ thầm. Cô luôn miệng nói tiếp:
“Tịnh Đan kia vẫn còn sống. Tịnh Đan kia vẫn còn sống.”
Trúc Chi muốn tận mắt nhìn thấy Tịnh Đan chết hoặc tự mình bị bắt giữ mới yên tâm. Vì thế cô đành phải thân chinh đến gặp gã. Trúc Chi lướt về phía cửa, cô bước ra ngoài, không một ai canh chừng cũng chẳng một ai ngăn cản cô được. Tịnh Đan đó nhất định phải vong mạng mới có thể đảm bảo bí mật về cuộc chiến trên Thiên giới, mới đảm bảo thân phận của cô không bị bại lộ (cô không biết gã có nhận có kịp nghe được cô là kẻ giết chết Quý Nhậm và là tiểu ma vương hay không). Dù sao Quý Nhậm đã cảnh báo cô rằng tên ấy biết Nguyên Sâm đang ở đâu. Rất có thể gã sẽ chạy thoát và gặp gỡ Nguyên Sâm, đến khi đó cô sẽ không biết được gã sẽ bật mí điều gì nữa.
Trúc Chi quyết định tìm gặp Tiểu Bạch và Linh Đàm trước. Cô phải nắm được thứ gì đó của Tịnh Đan mới có thể tiêu diệt được gã. Người có thể giúp cô nhìn ra nỗi sợ hãi của gã chỉ có Tiểu Bạch mà thôi. Cô cũng đâu thể nào ép Gia Khánh nói ra mối thâm thù giữa hai người, cô đâu thể nào đọc được suy nghĩ hay ký ức của Tịnh Đan đâu.
Linh Đàm và Tiểu Bạch đang đứng ngoài thiên điện, nơi Thiên tử và những thần tiên thân cận hay tổ chức cuộc hợp. Chẳng khó cho Trúc Chi khi cô tìm gặp họ. Cô thấy họ ngồi cách xa nhau, hình như vẫn chưa ai nói với ai câu nào cả. Cô thật sự khó hiểu khi họ có ngần ấy thời gian mà lại chọn cách im lặng thay vì nói ra những lời trong lòng. Cô có nên tiến lại phá bĩnh không gian riêng tư mà khó lắm hai cha con họ mới có thể có được kia không?
Cuối cùng Trúc Chi quyết định lặng lẽ rời đi. Hẳn là Tiểu Bạch và Linh Đàm có rất nhiều điều cần tâm sự với nhau, mặc dù thứ họ đang làm là giữa họ đơn thuần chỉ là nhìn nhau mà chẳng nói câu gì, cô cũng không thể ích kỷ đoạt đi đoạn thời gian này của họ. Có thể họ không quan tâm chú ý xung quanh lắm, nên mới không nhận ra sự tồn tại của Trúc Chi và để cô rời đi một mình.
Trúc Chi bay về phía âm thanh đánh nhau đằng xa, nơi phát ra những tia lửa điện và cô có thể thấy chỉ nơi đó bầu trời xám xịt và kéo mây đen bao phủ. Cô lao tới đó với tốc độ tia chớp. Cô thấy Gia Khánh và Tịnh Đan đang hung hăng tung sát chiêu vào nhau.
Trúc Chi tránh được một không chiêu của Tịnh Đan, gã và Gia Khánh tập trung đến mức không nhận ra có kẻ thứ ba xuất hiện bên cạnh họ. Cô vội vàng đến tấm lưới thiên la địa võng, chọn một nơi quan sát trận chiến.
Xét về sức mạnh lẫn kỹ năng, Gia Khánh đều nhỉnh hơn Tịnh Đan rất nhiều, nhưng Trúc Chi không hiểu sao Gia Khánh vẫn chưa thể giết chết Tịnh Đan. Hoặc là do gã ấy mạnh hơn so với tưởng tượng của Trúc Chi, hoặc là gã quá lỳ đòn.
Trúc Chi đứng một bên quan sát hỗn chiến của cả hai. Gia Khánh vừa khiến cái đầu lâu trên thanh quyền trượng thoát khỏi quyền trượng và tấn công Tịnh Đan. Đây là chiêu thức mà lần đầu tiên cô trông thấy. Theo như cô được biết, cái đầu lâu đó chưa bao giờ rời khỏi thanh quyền trượng. Cái đầu lâu lao vào Tịnh Đan nhanh đến mức Tịnh Đan chỉ vừa kịp nhận ra một luồng sát khí đang ập đến đã bị trúng một chiêu.
Tịnh Đan văng ra xa, cái lưng đập mạnh vào thiên la địa võng và rơi xuống. Thiên la địa võng cảm nhận thứ gì đó nguy hiểm chạm vào nó thì phát ra sức mạnh kinh khủng. Một chưởng lực từ thiên la địa võng phóng mạnh vào lưng Tịnh Đan khiến gã lăn mấy vòng dưới đất. Không nhìn cũng biết gã bị thương trầm trọng ra sao.
Điều đàng nói rằng: Gã lăn tròn đụng trúng Trúc Chi thì dừng lại. Cô phân vân không biết nên ra tay hay đợi Gia Khánh tự mình giết chết gã. Nếu cô ra tay, thì Gia Khánh sẽ không thể tự mình trả thù của y, như vậy y chắc chắn sẽ trách cô lo chuyện bao đồng.
Ngay lúc này, Gia Khánh cũng phát hiện Trúc Chi đứng đó, vẫn bình an vô sự. Chắc chắn chuyện mà y đang nghe đồn phía bên kia là sự thật. Rằng Quý Nhậm đã chết.
Lúc này, Trúc Chi đành gào lên:
“Quý Nhậm đã chết, Tịnh Đan không được thoát khỏi nơi này. Anh nhất định phải trừ khử được hắn.”
Trúc Chi thuận tay nắm lấy cổ áo của Tịnh Đan và ném trả cho Gia Khánh. Y lướt nhanh như gió thổi, hai bàn chân đạp mạnh vào ngực Tịnh Đan một lần nữa khiến gã nôn ra một ngụm máu tươi, mặt mày tái xanh.
Tịnh Đan đã bị thương rất nặng, nhưng gã vẫn cố trụ cho đến bây giờ, có thể nói là kỳ tích. Nếu Quý Nhậm thật sự đã chết như lời Trúc Chi vừa nói, mà theo tình hình thì đúng như vậy, thì gã phải giết chết Gia Khánh và nhanh chóng biến mất khỏi nơi này, gặp gỡ Nguyên Sâm và báo cáo chuyện quan trọng.
Tịnh Đan ôm lấy ngực và đứng dậy, hai chân của gã run run, đứng cũng không vững, duy chỉ có đôi mắt lạnh lùng nhìn Gia Khánh lẫn Trúc Chi. Gã không thể chết ở đây, dù gã rất muốn giết Gia Khánh, nhưng Nguyên Sâm nhất định muốn biết tất cả những gì xảy ra trên Thiên giới.
Tịnh Đan trong nháy mắt đã quyết định một chuyện quan trọng. Gã mỉm cười khinh khỉnh, vươn tay bắt giữ Trúc Chi làm con tin. Gã gào to:
“Thả ta xuống Thiên giới, Gia Khánh. Ngươi biết đấy, giữa ta và ngươi chắc vẫn còn cơ hội gặp nhau thôi. Ta thì không muốn làm ma của Thiên giới đâu.”
Trúc Chi bị trói trong tay của Tịnh Đan. Vậy mà gã nghe thấy giọng cười hí hửng của cô, dường như cô chỉ chờ đợi gã đến bắt lấy mình. Làm sao có thể có một người sắp chết mà lại cười quỷ dị như cô cơ chứ. Gã cảnh giác canh chừng Gia Khánh, cũng canh chừng cô gái trong tay mình.
Trúc Chi lấy từ không khí một thanh kiếm mỏng và dài, hình dạng giống như một thanh Giao Long mà Ngư Lâm sử dụng. Cô không nghĩ ngợi nhiều mà chỉ nói với Gia Khánh:
“Tôi biết anh không cam lòng nếu anh không tự tay kết liễu hắn. Nhưng đành vậy, tôi sẽ giải thích chuyện này sau, cái lý do mà tôi nhất định phải giết chết hắn tại đây.”
Trúc Chi vừa dứt lời, ngay khi Gia Khánh vẫn không hiểu ý định trong đầu của cô là gì, cô đã đâm xuyên thanh kiếm kia qua bụng của mình. Theo kế hoạch của Trúc Chi, thanh kiếm sẽ đâm xuyên luôn cả Tịnh Đan. Như vậy, Gia Khánh sẽ dễ dàng giết chết gã, mà gã sẽ không thể dùng cô khống chế ai được cả.
Gia Khánh kinh hãi hét lên:
“ĐỪNG MÀ.”
Tịnh Đan hành động nhanh hơn cả y, gã mau chóng ném Trúc Chi ra phía trước. Cô gái này quả thật điên loạn hết sức tưởng tượng của gã. Chỉ vì muốn không muốn gã dùng mình khống chế đồng minh mà không tiếc hy sinh mạng sống. Người như vậy quả thật không thể không thán phục. Đến ngay cả gã đây cũng chưa chắc sẽ làm được điều đó.
Trúc Chi không đâm thanh kiếm vào bụng mình. Ngay khi Tịnh Đan vừa buông cô ra, cô đã xoay người chém ngang bụng gã một nhát. Tịnh Đan hú hồn hú vía, ngã nhào xuống đất một lần nữa, rât smay nhát chém vừa nảy không hề trúng gã, nếu không gã hẳn lại bị thương lần nữa. Gã hoảng sợ lắm. Thủ pháp lẫn kiếm thuật của cô bé đó quả nhiên lợi hại, dù không biết rút cuộc cô có thân phận ra sao thì gã vẫn cứ muốn báo cho Nguyên Sâm biết về sự nguy hiểm này.
Đến nước này, Gia Khánh không cần chần chừ thêm nữa. Y đã kịp đến và đặt cây quyền trượng lên đầu của Tịnh Đan. Y lạnh lùng nhấn mạnh cây quyền trường xuống đầu gã, khiến đầu gối của gã khụy xuống đất, không thể nào kháng cự.
Gia Khánh lạnh nhạt buông một câu:
“Đã đến lúc thực hiện cái phán xét mà bấy lâu nay ta đã chờ đợi rồi.”
Cây quyền trượng vừa chạm đỉnh đầu của Tịnh Đan, tất cả mọi sinh vật, kẻ cả tiếng xào xạc của gió trời cũng im bật. Một luồng ánh sáng đỏ tía bao trùm lấy Gia Khánh và Tịnh Đan, thứ đó lôi cả hai bay lên cao.
Sức mạnh cây quyền trượng khiến Tịnh Đan nhớ lại những chuyện kinh khủng mà mình làm, nhất là cái chết của Khuê cẩm. Gã chợt nhớ lại tất cả, gã nhớ nhát đâm mà gã đã lạnh lùng để lại trên thi thể nàng ấy, nhớ rõ đôi mắt chứa đầy thản thốt lại đau lòng của nàng ấy, nàng đã tưởng người giết mình là Gia Khánh.
Tịnh Đan càng nhớ Mẫu Đơn hơn, càng mong muốn gặp lại nàng một lần nữa. Không hiểu sao khi cây quyền trượng chạm vào não bộ của gã, gã lại cảm thấy bản thân mình độc ác đến vậy. Gã đã đan tâm giết chết một cô gái không có khả năng chống lại gã. Nếu gã là Gia Khánh, gã cũng nhất định không tha thứ cho gã khi ấy.
Làm sao một thanh quyền trượng lại biến bản chất xấu xa của Tịnh Đan biến mất được cơ chứ. Gã chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi giết Khuê Cẩm. Bởi vì cô ta đã chia cách Mẫu Đơn và gã, chia cắt tình cảm thuần khiết của gã dành cho Mẫu Đơn. Nhưng tại sao, gã cũng không biết, khi nhớ lại khuôn mặt đau đớn của Khuê Cẩm, gã lại cảm thấy thương tâm vô cùng. Có lẽ pháp thuật của cây quyền trượng khi phán xét tội ác của ai đó là khiến kẻ đó nhớ lại những việc độc ác mà họ đã làm, khiến họ day dứt đến chết chăng?
Tịnh Đan nhắm nghiền mắt, tự cảm thấy thứ gì đó đang phá nát linh hồn của gã từ bên trong. Những ký ức đẹp, đau thương từ từ biến mất, thay vào đó chỉ là một khoảng không vô hồn, trắng xóa, cho đến khi gã không còn nhớ bản thân mình là ai nữa.
Tịnh Đan gục xuống đất, đôi mắt trừng trừng nhìn lên trời, gã trút hơi thở cuối cùng khi cây quyền trượng dần dần mất đi ánh sáng màu đỏ. Gia Khánh tiếp đất, lạnh lùng nhìn cái xác của Tịnh Đan.
Trúc Chi nhanh chóng đến bên cạnh y. Cô giơ ngón tay lên, hiển nhiên tỏ ý khen ngợi Gia Khánh. Đột nhiên, Gia Khánh chuyển mắt liếc thanh kiếm trên tay Trúc Chi và nói, coi bộ không vui gì mấy:
“Cô có biết cô khiến ta kinh sợ đến thế nào không? Huyết Yêu mà biết cô bị thương tổn sẽ lại tính sổ lên đầu của ta. Cô nghĩ gì lại tự mình đâm mình như thế?”
Trúc Chi mỉm cười, cô vẫy vẫy thanh kiếm trong tay. Nó lập tức biến thành một chiếc lá khô. Cô đắc ý nhìn cái xác của Tịnh Đan, rồi lại nhìn Gia Khánh đầy thích thú. Cô vốn dĩ đâu dùng kiếm thật, thanh kiếm giống với Giao Long chỉ là một phiến lá mỏng được cô dùng quỷ khí biến thành một thanh kiếm dài. Trong đầu óc cô khi đó chỉ xuất hiện hình ảnh của Giao Long, vì thế đã mô phỏng chiếc lá thành thanh kiếm ấy. Cô không gọi Hắc Ma, cô sợ ngộ nhỡ Tịnh Đan phát hiện ra thân phận thật sự của cô lại nguy mất.
Gia Khánh bất đắc dĩ lắc đầu:
“Cô đúng là ranh ma. Ngay cả Tịnh Đan cũng bị cô lừa. Nhờ vậy ta mới có cơ hội phán xét gã.”
Gia Khánh phất tay một cái, xác của Tịnh Đan biến mất, còn biến mất đi đâu Trúc Chi không muốn hỏi. Dù sao cô biết, y nhất định không mong xác của Tịnh Đan rơi vào tay kẻ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.