Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 313: Tò Mò

Muội Nương

29/11/2021

Linh Đàm dĩ nhiên muốn chạy đến giúp đỡ con gái nhỏ bé của mình, chỉ tiếc đối thủ của gã lại không cho gã có cơ hội nào. Ngược lại, trông Tịnh Mẫn còn có vẻ đang giận hờn vu vơ. Y cảm thấy như bị xúc phạm. Rõ ràng Linh Đàm có thể tránh được mũi tên vừa rồi, nhưng gã bị phân tâm nên mới trúng một chưởng của y. Y không thích một cuộc đọ sức mà đối phương không đủ tỉnh táo tiếp chiêu với mình, như vậy thắng được gã thì có gì mà tự hào, có gì mà khoe khoang với Tịnh Uyển.

Tịnh Mẫn nói lớn:

“Linh Đàm, đối thủ của ngươi là ta, ta hy vọng ngươi tập trung đấu một trận ra trò. Đừng tự biến mình thành trò cười của ta.”

Linh Đàm quay người, ném ánh mắt lạnh lùng vào mặt Tịnh Mẫn. Dĩ nhiên gã sẽ đấu với y một trận ra trò. Thế nhưng tâm trí của gã quả thật không thể tập trung nổi. Ánh mắt lại chuyển hướng sang phía Tiểu Bạch, xem thử con bé đã ổn chưa, xem thử con bé có bị nhấn chìm đến chết dưới bùn lầy kia hay không. Người thoát khỏi thử thách bùn lầy không phải con bé mà là Vô Ảnh, vì thế gã càng lo lắng con bé sẽ không thoát nổi cái tên nhóc Tịnh Ngôn đó hơn.

Tịnh Mẫn tức giận thật rồi. Nếu Linh Đàm không chịu nghiêm túc đấu một trận, vậy thì y chỉ còn cách giết gã trước rồi đến bên cạnh chủ nhân vậy. Y không cần biết trận đấu này có công bằng hay không nữa, không them để ý chuyện chơi đẹp hay chơi xấu nữa, y chỉ muốn đánh gã một trận nhừ tử mới thôi.

Tịnh Mẫn dùng cây phất trần màu xanh dương của mình tạo thành một cơn mưa rào, dùng nó tưới lên người Linh Đàm. Nhưng khi hạt mưa chạm vào cơ thể gã lại biến thành mũi tên ghim sâu vào vai của gã. Gã thét lên đau đớn. Chưa hết, những mũi tên biến thành đám thủy quái đang gặm và cắn xé trên vai của gã, khiến gã khụy cả hai đầu gối xuống đất. Vậy mà đôi mắt vẫn còn hướng về phía Tiểu Bạch đầy lo lắng.

Tiểu Bạch bị nhấn chìm xuống đáy đầm lầy, con bé không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, nhưng vẫn thở được dưới nước, như cái lần nó đưa mọi người đến chổ của Du Hồn. Nó đã từng hỏi chuyện này nơi Huyết Yêu, từng thắc mắc tại sao nó có khả năng thở được dưới nước. Huyết Yêu có giải thích:

“Bởi vì con là con lai. Bên trong cơ thể có dòng máu của thuồng luồng tinh, nên mới có thể chịu được áp suất của nước, có thể thở được dưới nước. Nếu ta dạy cho con cách chế ngự sức mạnh của mình, con sẽ không đánh thua bất cứ kẻ nào đâu.”

Tiểu Bạch bắt đầu bơi và tìm cách ngoi lên mặt nước tìm Tịnh Ngôn đánh một trận. Tên nhóc đó đã không nhớ ra con bé thì thôi, lại còn dám dìm chết con bé ư? Làm gì có chuyện Tiểu Bạch lại tiếp tục thua cái tên Lý Ngôn đó một lần nữa.

Đúng là trước đây Tiểu Bcahj từng đánh thua tên ngốc Lý Ngôn, nhưng lúc ấy con bé thực sự còn quá nhỏ và Tiểu Hồng – chị gái của con bé đã lừa gạt con bé nên Lý Ngôn mới có cơ hội đánh thắng nó. Lần này, nó sẽ không cho bất cứ ai được phép xen ngang vào trận đấu của nó lần nào nữa.

Tiểu Bạch tìm kiếm Tịnh Ngôn một hồi vẫn không thấy nó đâu. Con bé tức mình phóng lên mặt nước, đúng lúc nhìn thấy Linh Đàm đang khụy gối với khuôn mặt đầy đau đớn. Nó rất đau lòng. Nó phi người đến bên cạnh gã, hất tung tất cả những con thủy quái đang gậm nát hai vai của người cha, miệng i i a a câu gì đó chẳng ai nghe rõ cả.

Tịnh Mẫn ngạc nhiên khi thấy Tiểu Bạch thoát khỏi đầm lầy mà không trầy xước gì. Y đoán được cái tên Tịnh Ngôn lại ỷ lại, không chịu giam địch thủ trong cái thứ mà nó có được đây mà. Y hơi thất vọng về thằng bé, chủ nhân yêu thương nó như vậy, một việc cỏn con mà nó cũng không hoàn thành được, đúng là một tên nhóc vô dụng.

Linh Đàm cảm nhận hơi thở của con gái mình rất gần, gã hơi mỉm cười, muốn nói rằng gã không sao. Nhưng đôi môi chưa kịp nói ra câu nói sao cho hoàn chỉnh đã bị tiếng nói của Tiểu Bạch ngăn lại:

“Con sẽ không thua, nên cha hãy sống sót đến khi chúng ta chính thức chào nhau nhé. Con mang dòng máu của thuồng luồng tinh, nên sẽ không chết dưới nước đâu.”

Linh Đàm nghe thấy giọng nói lảnh lót của Tiểu Bạch, trong lòng mừng vui như mở hội. Gã gật đầu, quên rằng còn có chuyện đứa con mình đang mang một chút sức mạnh của mình. Gã gượng đứng dậy, đẩy Tiểu Bạch ra xa trận chiến của mình một chút, trên mặt đã hiện rõ sự cương quyết chiến thắng trận chiến này.

Tiểu Bạch đã nói Linh Đàm phải sống sót đến khi hai người chính thức chào nhau. Tiểu Bạch của gã vừa gọi gã bằng “cha”, chuyện này đáng để chúc mừng ghê lắm. Gã biết nó thừa nhận mình, không bài xích mình một phần cũng nhờ Huyết Yêu dạy dỗ. Nếu đã vậy, gã không cho phép bản thân được thua, không cho phép bản thân mất mặt trước con gái của mình, càng không cho phép bản thân xấu hổ trước mặt Huyết Yêu.



Linh Đàm biến thành một thuồng luông tinh, dùng cái đuôi quấn Tịnh Mận lại một vòng khiến y cựa quậy một cách khó khăn, hòng thoát khỏi sự chế ngự của gã. Gã phun ra những lời khan đục, không giống tiếng con người:

“Bây giờ mới là lúc chúng ta đánh một trận ra trò.”

Tiểu Bạch mỉm cười quay đầu bước đi về phía đầm lầy. Nó cũng đã sẵn sàng tiếp tục trận đấu của mình. Tịnh Ngôn ngoi lên một đầu nhìn Tiểu Bạch đang đi tới về phía mình, hào quang của con bé quả thật khiến nó nhớ lại chút gì đó hơi mơ hồ. Hình như đã có lần nó tỉ thí cùng một cô nương nhỏ bé giống như cô bé đó và nó đã thắng một cách không dễ dàng gì.

Tịnh Ngôn tự lẩm bẩm với chính mình:

“Phải rồi. Cô bé nhỏ khi đó có tự xưng tên: Tiểu Bạch.”

Tuấn Tú, Thiên Thanh và Thanh Lâm nào phải là đối thủ của ả người rắn. Ả chỉ dùng một chiêu duy nhất đã hạ hết ba người họ, nhanh đến mức họ còn chưa có cơ hội dùng lấy vũ khí xịn xò mà mình đang cầm trên tay. Cả ba bị hất tung mạnh đến mức tạo ra một âm thanh rất lớn.

Trúc Chi nghe được tiếng động liền mở mắt. Cô thấy Thiên tử đang giúp mình trị thương, khuôn mặt của ông rất gần, vài đường nét còn trông rất giống Huyết Yêu. Cô cảm thấy bên trong cơ thể như có nguồn sức mạnh to lớn và kì quái đang chạy khắp nơi, không cách nào điều khiển được.

Thiên tử cũng phát hiện ra Trúc Chi đang quan sát mình rất kỹ, như đang thăm dò, lại như đang đánh giá mình. Con bé hình như đã khỏe lại, trông tràn đầy sinh khí, đương nhiên có cả sức mạnh của ông bên trong người của nó. Ông mỉm cười đầy tinh quái, ông muốn xem đứa con gái trước mặt này có điều gì lại khiến Huyết Yêu hao tâm để ý như vậy.

Trúc Chi vừa mới nhìn thấy cả ba người bạn của mình bị một ả đàn bà xa lạ làm bị thương. Cô không nói không rằng liền thoát khỏi bàn tay của Thiên tử, tay rút ra cây tram cài tóc, tiến về phía ả đàn bà khi ả đang muốn giết ba người kia.

Thiên tử chỉ đứng nhìn, không can ngăn, cũng không tham dự. Ông lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Trúc Chi. Ông thấy cô cầm cây tram và nhảy vọt lên cao, dứt khoát đâm cây tram một nhát vào lung ả đàn bà.

Ả trúng phải một nhát đằng sau lưng, cảm thấy kinh hoàng. Ả quay phất người lại, lặng người nhìn Trúc Chi. Trên người cô có một thứ mùi rất nồng, mùi của Quỷ vương, mùi của sát khí và cả mùi của độc dược. Hành động nhanh nhẹn, không tạo ra bất cứ âm thanh nào càng khiến ả kinh hoàng hơn. Ả tự tin mình có đôi tai rất nhạy, nhưng lại chẳng thể phát giác ra hành động của cô, để cuối cùng lại nhận một nhát đâm mạnh bạo như vậy.

Ả thấy Trúc Chi đang xem xét ba người con trai bị ả đánh bại phía bên đó. Ả đang phân vân không biết nên đánh lén cô hay không, ả muốn cô biết cảm giác bị người ta đánh lén ra sao. Nhưng Thiên tử đột nhiên lên tiếng:

“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không liều mạng như thế đâu.”

Thiên tử biến ra một cái ghế, tựa lưng trên đó và trưng bộ mặt như đang xem kịch vui. Ả đàn bà căm tức nhìn ông như thể chính ông là người đâm vào lưng ả chứ không phải Trúc Chi. Ả chuyển sang tấn công ông. Ả biến ra ba cái đuôi rắn và phóng thẳng vào mặt Thiên tử. Ông vẫn ngồi đó, vô tư mỉm cười, không hề lo sợ những cái đuôi kia sẽ làm mình bị thương.

Tác phong này của Thiên tử khiến Trúc Chi tưởng tượng đến bản tính của Huyết Yêu. Cô ngờ ngợ đoán được điều gì đó mà chính bản than không thể giải thích được: Huyết Yêu trông giống Thiên tử, thái độ của hắn khi biết ông sẽ bị giết, hắn thực chất không hề bị giam gì cả, nếu Thiên tử giam giữ hắn thật thì chẳng cho hắn có cơ hội hoán đổi thân phận với Tiểu Bạch đâu. Cô mơ hồ đoán giữa hai người này không đơn giản chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường.



Thiên tử nhắm mắt đón nhận đòn roi từ ba cái đuôi rắn. Ông quá mệt mỏi phải chiến đấu, nhất là khi thần lực đã dùng hết trong việc cứu Trúc Chi rồi, càng huống hồ cô cũng đã hút một phần thần lực của ông khi vô tình giải độc cho ông. Ông muốn xem xem Trúc Chi có ra tay cứu mình hay không.

Trúc Chi khó hiểu khi thấy Thiên tử vẫn chưa có ý định tránh đòn. Cô có nên chạy ra đằng đó cứu lấy ông hay không? Nếu phải cứu ông cô bắt buộc phải chém nát ba cái đuôi rắn ấy. Trúc Chi đứng thẳng người, rút ba mũi tên Thượng Nguyệt ra ngoài và bắn trúng đích.

Ả đàn bà rắn rú lên đau đớn, ba cái đuôi rụng xuống đất, trông không đẹp mắt lắm. Thiên tử cau mày, rõ ràng đang để ý Thượng Nguyệt trên tay Trúc Chi hơn là mấy cái đuôi đang rơi rụng. May mà ông vẫn cố giữ bình tĩnh, nếu không ông đã hỏi thẳng cô về Thượng Nguyệt rồi.

Trúc Chi nói với Thiên tử:

“Sao ngài lại không tránh đòn?”

Thiên tử vô tư nói:

“Thần lực của ta phải mất mười phút mới phục hồi. Ngươi vô tình cứu ta, cũng vô tình hút lấy thần lực của ta. Ta bây giờ không khác ba người bạn của ngươi là mấy.”

Trúc Chi hậm hực:

“Ngài biết vậy rồi còn chọc điên ả làm cái gì.”

Thiên tử nhúng vai không trả lời, vẫn ngồi đó nhìn ngó Trúc Chi khiến cô có chút không tự nhiên. Đôi mắt kia không chỉ có chút tò mò thôi đâu, chắc ông đang muốn biết điều gì đấy từ cô đến phát điên luôn. Cô cuối cùng cũng chịu không nổi đôi mắt tọc mạch của ông nên hỏi thẳng:

“Ngài cứ huỵch toẹt câu hỏi trong đầu còn hơn nhìn con bằng ánh mắt đó.”

Thiên tử bật cười, tiếng cười cũng giống Huyết Yêu, nếu không phải Trúc Chi phân biệt được cả hai người chắc chắn cô đã nhầm lẫn người đang tiếp chuyện với mình là Huyết Yêu. Ông nói nhẹ nhàng:

“Đáng lý ta phải đợi câu trả lời từ thằng nhóc Huyết Yêu mới phải, ta đã hứa với nó như vậy. Nhưng rút cuộc khi thấy con sử dụng Thượng Nguyệt, ta lại phân vân rất nhiều. Không biết nếu ta hỏi con, con có trả lời giúp ta hay không?”

“Ngài cứ hỏi thôi, còn chuyện trả lời hay không con sẽ chọn lọc.”

Thiên tử lại bật cười một lần nữa. Ông đứng dậy, hai tay bắt chéo sau lưng, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô rồi hỏi nhỏ:

“Rút cuộc thân phận của con đặc thù ra sao mà Huyết Yêu lại nhất nhất bảo vệ như vậy? Rút cuộc hai đứa có gì đó với nhau hay không mà tên nhóc ấy lại không chịu đốt sợi tơ nghiệt duyên ấy đi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Kiếm Của Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook