Chương 73: Trái Tim Của Biển Cả
Muội Nương
27/07/2020
Trúc Chi phản ứng rất nhanh, cô xoay người chắn trước mặt Vô Ảnh. Huyết Yêu
một lần nữa tức giận ngút trời, hắn dùng thần lực khiến thanh kiếm bất
động giữa chừng, chỉ một chút nữa thanh kiếm có thể đã đâm vào cổ của
Trúc Chi.
Huyết Yêu nói với thần kiếm:
“Ngươi nếu như làm ai trong số họ bị thương một lần nữa, ta sẽ đem ngươi ném vào lo nung.”
Nhất Uy gào lên:
“Các ngươi hỏi ta cách cứu tên kia, ta đã có thiện ý nói với các ngươi, nhưng thay vì cảm tạ ta các ngươi lại cùng nhau bảo vệ tên quỷ vô hình thù này đối địch với ta.”
Trúc Chi nói:
“Anh ấy cũng là một thành viên trong đội. Cho dù là quỷ thì sao chứ, anh ấy cũng không xấu xa, còn bảo vệ tụi này nhiều lần. Nếu như Nhất Uy hay thần kiếm như anh gặp nguy hiểm tụi này cũng sẽ ra tay tương trợ, chẳng phân biệt gì hết. Thế nên phiền anh đừng xúc phạm Vô Ảnh hay muốn làm anh ấy bị thương.”
Vô Ảnh đứng im tại chổ nhìn vào ót của cô, nghe giọng nói của cô, biết cô đang bảo vệ gã, gã thật sự đã muốn ôm lấy đôi vai nhỏ bé kia vào lòng.
Trúc Chi không cho thần kiếm mở miệng chỉ trích cô thêm một chút nào mà nói luôn:
“Nhất Uy sẽ thế nào nếu anh giết Vô Ảnh, anh chưa bao giờ suy nghĩ cho cậu ấy, chỉ muốn làm theo ý mình mà thôi. Nhất Uy luôn nhìn vào mặt tốt đẹp của người khác mà đối đãi với họ, theo cậu ấy dù là một linh hồn ác ma cũng có mặt tốt của nó. Anh không phân biệt được tốt xấu cũng đừng nghĩ người khác cũng như anh. Mang tiếng chống cái ác lại không nhìn được thiện ác, lưỡi kiếm của anh chắc cũng giết vô số người vô tội khác nhỉ?”
Nhất Uy chỉa kiếm vào người Trúc Chi, ánh mắt như muốn giết luôn cô:
“Nếu không nể tình Nhất Uy ngươi cũng đừng hòng còn sống trên đời này. Đừng tưởng bí mật cỏn con giữa ngươi và Huyết Yêu có thể giấu được đôi mắt bổn kiếm.”
Trúc Chi chột dạ nhìn Huyết Yêu, hắn nhìn cô như trấn an cô hơn là sợ bí mật kia bị thần kiếm nói ra giữa bàn dân thiên hạ. Cô có can đảm hơn, cô tiến tới sát mũi kiếm Kim Quy và nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro kia nói từng chữ một:
“Anh có giỏi thì thử đâm chết tui xem.”
“Ngươi.”, thần kiếm nghiến răng nghiến lời nhìn trân trân Trúc Chi.
Cô cười duyên:
“Tốt nhất đừng để cậu ấy tức giận, tui tin cậu ấy sẽ ném anh đi, mà Huyết Yêu rất vui lòng phong ấn anh lại, phải không Huyết Yêu?”
Huyết Yêu gật đầu xác nhận lời Trúc Chi. Đến nước này thần kiếm đành bó tay khi cả đám người hùa theo hiếp đáp hắn. Hắn giận dỗi nhìn về hướng khác, muốn làm người tốt còn bị cả đám người bay vào cấu xé, thật đúng người tốt không dễ làm.
Trúc Chi lần đầu được thấy gương mặt dận dỗi của Nhất Uy nhờ thần kiếm, cô cảm thấy vô cùng thú vị, cô nói với thần kiếm:
“Tui đã từng hứa với Vô Âm cho dù nguy hiểm như thế nào cũng giúp anh ấy nên mấy người không cần lo cho tui, cứ nói ra xem sao đã rồi hẳn quyết định cũng chưa muộn.”
Vô Ảnh không đồng tình, gã nhăn nhó vì khó chịu:
“Cô em bé bỏng đúng thật thích lo chuyện bao đồng.”, gã thấy Trúc Chi liếc gã nên đổi giọng ngay, “Như thế này đi, chúng ta cứ nghe cách đó như thế nào sao đó sẽ quyết định có giúp hay không, được chứ?”
Trúc Chi gật đầu đồng ý với Vô Ảnh. Cô quay sang nhìn vào Nhất Uy như chờ đợi thần kiếm nói chuyện. Hắn bất lực nói:
“Cô phải nuốt viên ngọc trai, người khác làm không được bởi vì họ không có linh lực mạnh, sau đó Huyết Yêu dùng thần lực của mình trợ giúp cô một tay, cô sẽ hoàn toàn sở hữu sức mạnh của viên ngọc. Tuy nhiên có một điều ta cảnh báo trước, vì sức mạnh viên ngọc rất mạnh nên nó có thể phá nát linh hồn của cô nếu như linh hồn cô không đủ mạnh để chống lại nó hay điều khiển nó.”
Thanh Lâm hỏi:
“Nuốt nó có ích lợi gì cho cậu ấy?”
Nhất Uy nhẹ nhàng giải thích:
“Bởi vì các ngươi không biết, viên ngọc đính trên cây cung của Thủy Hà là viên ngọc được mệnh danh là ‘trái tim của biển cả’.”
Trúc Chi và những người khác trở nên mông lung không hiểu gì cả. Huyết Yêu giải thích:
“Trái tim của biển cả – một viên ngọc trai có sức mạnh ngang ngửa với viên ngọc trai đen đính trên thanh kiếm của Quỷ. Ai có được nó có thể hô mưa gọi gió, còn có thể xuống được biển cả. Sự khác nhau giữa hai viên ngọc chính là một viên là ác ngọc, viên còn lại là minh ngọc. Người có thể điều khiển viên ngọc chỉ có duy nhất Thủy Hà, mà công chúa thì không còn tại thế nữa. Viên ngọc chỉ dành cho nữ nhân có thiên mệnh cao, nam nhân không sử dụng được. Thế nên ta mới nói nó rất nguy hiểm cho cô, bởi vì theo ý của thần kiếm cứ để cô nuốt vào và trở thành chủ nhân của nó.”
Huyết Yêu nói với thần kiếm:
“Được rồi, chuyện còn lại ta sẽ giải quyết, ngươi đừng ra mặt nữa.”
“Ta đâu có muốn lo mấy chuyện nhảm nhí đó.”, Thần kiếm thở phì phò rồi biến mất, chỉ thấy đôi mắt Nhất Uy trở lại với màu đen huyền ảo. Cậu nhìn vào mọi người đầy tội lỗi, chính cậu là người cho phép thần kiếm hiện ra chỉ vì tin vào lời nói của hắn rằng hắn có cách giúp được Vô Âm khôi phục trí nhớ.
Huyết Yêu không vì thấy không khí trở nên ảm đạm mà im lặng không nói, hắn tiếp tục nói khiến cho những người nghe rùng mình:
“Tự Nhân là một vị thần rừng, vì muốn có viên trái tim của biển cả mà bán đứng bạn bè của mình. Sau khi bị phát hiện, hắn bị phạt nặng: Hắn bị thu hồi trái tim của mình, muốn tồn tại hắn đành phải cướp lấy linh hồn của kẻ khác, từ đó biến thành những thợ săn linh hồn, phải biết những thợ săn linh hồn thật chất là những vị thần phản bội người khác mà thành. Trái tim của Tự Nhân vĩnh viễn bị giam lại tại một nơi mà hắn hoàn toàn không thể đặt chân tới đó. Mà viên minh ngọc lại có thể giúp hắn có được mọi thứ.”
Trúc Chi đột nhiên nhớ ra Tự Nhân từng nói khao khát của gã chính là muốn trái tim của mình.
Thanh Lâm chỉ vào Đổng Cô hỏi:
“Có thật cô ta có thể biến ước muốn của người khác thành hiện thực không?”
Huyết Yêu hằng hộc:
“Ai nói thế? Cô ta ngoài nhìn ra được ước muốn thầm kín của họ với một chút quá khứ của họ ra, chẳng thế biến ước mơ của họ thành hiện thực đâu. Ả sẽ chén linh hồn của người ta trước khi cho người ta thấy cô ta biến ước muốn của họ thành sự thật. Giống như lúc nảy, nếu cậu thực hiện giao kèo với cô ta câu sẽ không sống sót mà rời khỏi đây được. Phải không Tâm An cô nương?”
Thanh Lâm tức tối:
“Đồ lừa đảo.”
Đổng Cô mặt mày bí xị:
“Lúc đó ta chưa biết các người là hạng người không nên đụng vào, cũng không biết các ngươi quen với Thiếu Sơn, càng không đoán được các người chính là những người có thể giúp ta hóa giải khúc mắc trong lòng mà siêu thoát. Các người phải biết ta chỉ có thể nhìn được quá khứ sâu đậm nhất của họ, cũng thấy được nổi khát khao của họ, duy chỉ có một điều chính là không thể thực hiện ý nguyện của họ nếu họ không thỏa hiệp cùng ta. Ta chỉ có thể đáp ứng ước muốn của người khác còn ước muốn của ta lại không tự mình thực hiện, đó là hình phạt của ta.”
Trúc Chi hỏi Thanh Lâm:
“Cậu tính giao kèo chuyện gì?”
Huyết Yêu không trả lời thay cho Thanh Lâm khi thấy cậu cố im lặng phớt lờ câu hỏi của Trúc Chi, cô lập tức nhìn sang Nhất Uy để nghe cậu ấy trả lời, Nhất Uy cúi đầu tránh né cô. Trúc Chi bắt đầu trở nên hung dữ:
“Chuyện gì? Sao không ai thèm nói cho tui nghe?”
Đổng Cô lên tiếng giùm:
“Cậu ta muốn cứu mạng của cô nên lập giao kèo trao đổi linh hồn với ta.”
Trúc Chi nhìn Thanh Lâm:
“Có thật như vậy không?”
Thanh Lâm không trả lời cô cũng không dám nhìn vào đôi mắt rực lửa của cô, cậu biết cô đang cảm thấy khó tin như thế nào, nhưng nếu cho cậu chọn lại cho dù một tia hy vọng nhỏ nhoi trong việc cứu mạng của cô cậu cũng nguyện ý làm.
Trúc Chi thở dài không nở trách móc Thanh Lâm, cô chỉ không tin tình bạn của cô và cậu có thể khiến cậu hy sinh bản thân mình để cứu cô. Nói thật, cô không muốn nợ ân tình của ai, một mình Huyết Yêu đã quá đủ. Cô nói rất nhẹ nhàng:
“Lần sau đừng mạo hiểm như vậy, cho dù tui sắp chết đến nơi cũng không đáng cho ông bán linh hồn của mình.”
“Không.”, Thanh Lâm cố chấp giữ suy nghĩ của mình, “Cho dù chọn lại một lần nữa tui vẫn sẽ cứu bà, cho dù hy sinh linh hồn mình. Nếu bà không còn sống, tui… sẽ sống một cuộc sống mà trong lòng lúc nào cũng dằn vặt: Sao lúc đó không cương quyết cứu lấy cậu ấy.”
Thanh Lâm làm một hành động mà trước đây cậu nghĩ sẽ không bao giờ dám làm, cậu tiến tới gần Trúc Chi cầm lấy đôi vai của cô cố nhìn vào đôi mắt đang chất chứa nỗi buồn của cô rồi ôm cô vào lòng mà nói:
“Bà rất quan trọng đối với tui.”
Nhất Uy nuốt nước miếng không nhìn hai người thêm một phút nào. Trong lòng thầm cảm thán: Lúc này mà Thanh Lâm còn thừa cơ hội bày tỏ nỗi lòng của mình cũng đáng khen, hơn nữa điều này khiến Nhất Uy không thể không phục khi cậu vẫn cho rằng Thanh Lâm không bao giờ dám làm như vậy.
Trúc Chi không biết phải phản ứng thế nào, chữ “quan trọng” trong câu nói của Thanh Lâm thật sự khiến cô có chút bối rối, cô không biết nên hiểu như thế nào: là quan trọng trong tình bạn hay quan trọng trong mối quan hệ mờ ám nào khác, cô hy vọng ý của cậu không liên quan đến tình cảm trai gái, và cô chọn cách né tránh ý nghĩa kia. Cô nhẹ nhàng lách ra khỏi vòng tay của Thanh Lâm và nói:
“Nếu là tui tui cũng sẽ làm như vậy vì ông, chúng ta là bạn thân mà.”
Thanh Lâm hiển nhiên đoán được Trúc Chi đang hiểu nhầm ý cậu. Cũng đúng trước mặt nhiều người như vậy cậu không nên khiến cô khó xử, cũng tại lúc nảy cảm xúc trong lòng của cậu dâng trào không cách nào ngăn được.
Huyết Yêu đằng hắng rõ to, hắn muốn kéo mọi người trở về thực tại. Họ đang phải giải quyết nhiều vấn đề phía trước: khôi phục trí ký cho Vô Âm, tìm hiểu xem người đứng phái sau gã lần này là người nào, còn giúp gã và Đổng Cô giải quyết khúc mắc của họ. Huyết Yêu chợt nghĩ đến lời nói của thần kiếm ban nảy: hắn chỉ toàn lo những chuyện nhảm nhí như tình yêu nam nữ hay đưa những linh hồn xuống Âm phủ gặp Địa mẫu, mà mục tiêu chính tìm cho ra thanh kiếm của Quỷ vẫn chưa đâu vào đâu.
Huyết Yêu thầm liếc nhìn Nhất Uy và thấy cậu ấy chẳng có phản ứng ghen tuông một chút nào, hiễn nhiên hắn liền nghĩ đến việc Trúc Chi chỉ yêu đơn phương Nhất Uy mà thôi, nhìn biểu cảm thờ ơ của Nhất Uy liền biết cậu ấy chỉ xem Trúc Chi là bạn. Thanh Lâm rõ ràng có tình ý với Trúc Chi, còn cô có tình ý với Nhất Uy, hắn nên giúp ai đây? Sau đó hắn quyết định chuyện tình cảm trai gái nên để tự bọn họ giải quyết, không liên quan đến thần tiên như hắn. Hắn cũng đã có đủ chuyện để lo rồi.
Trúc Chi quay lại vấn đề chính:
“Vậy nếu như nuốt viên ngọc đó tui phải làm sao mới có thể khôi phục được ký ức của Vô Âm?”
Huyết Yêu trầm ngâm, điều hắn lo sợ không phải chuyện làm thế nào mới dùng cô để khôi phục ký ức cho Vô Âm, điều hắn sợ là linh hồn của cô có thể gặp nguy hiểm trùng trùng khi nuốt viên ngọc. Bởi vì sức mạnh của viên ngọc vô cùng mạnh, Thủy Hà cũng phải mất một thời gian dài mới sử dụng thuần thục sức mạnh từ nó. Hắn chần chừ không trả lời Trúc Chi khiến cô có cảm tưởng chuyện này khiến hắn thật sự lo ngại.
Vô Âm nảy giờ chỉ đứng im quan sát họ. Rõ ràng giữa gã và họ không có thân thiết (riêng Huyết Yêu gọi gã là “huynh” nghĩa là giữa gã và hắn có giao tình đặc biệt), vậy mà họ lại cùng nhau hợp sức muốn giúp gã khôi phục ký ức. Gã được giao nhiệm vụ giết kẻ được chọn lựa mà vẫn chưa hoàn thành lại đứng ở đây nhìn họ giải quyết vấn đề của gã, thật không bình thường chút nào. Gã cũng muốn góp sức, gã cũng muốn biết tại sao gã lại có bộ dạng này nếu như trước đây gã từng là thiếu uy đứng đầu cả cấm quân trong kinh thành. Gã cũng muốn nhớ lại xem Đổng Cô – người đàn bà ngồi kia là gì của gã, ả có quan trọng đối với gã không, nếu thật sự quan trọng gã sẽ phải truy lùng tên đã cướp mất ký ức của gã, dù có phải tiêu tan linh hồn này gã cũng quyết giết hắn cho bằng được.
Vô Âm nhìn vào Huyết Yêu nói:
“Hãy giúp ta. Ta cũng muốn biết bản thân mình vì sao lại ra nông nổi này.”
Đổng Cô bồi thêm:
“Còn ta muốn biết vì sao hôm đó huynh ấy không đến chổ hẹn mà nhờ ngài chuyển lời cho ta. Ta thấy trong mắt huynh ấy chỉ có bóng hình của ta, có nghĩa trong lòng chàng cũng có ta, vậy thì hà cớ gì lại bỏ rơi ta ở đó.”
Vô Ảnh tức giận quát vào mặt hai người kia:
“Hai người không nghe thấy người ta nói gì hay sao, nguy hiểm sẽ rất nguy hiểm cho con bé. Hai người…”
Tiếng nói của Vô Ảnh bị tiếng của Trúc Chi lấn át:
“Được. Tôi sẽ giúp vì không muốn trở thành người thất hứa. Nhưng mà tôi cũng muốn nói trước, hai người cũng đừng nên hy vọng quá nhiều, bởi vì cách này chưa chắc đã thành công.”
Vô Ảnh cầm vai của Trúc Chi kéo cô đối diện với mình, mắt gã nổi gân xanh:
“Không nghe lời Huyết Yêu nói ư? Nó rất nguy hiểm. Em là đồ ngốc hay sao? Vì lời hứa mà muốn đánh đổi tính mạng mình hả? Anh…. Anh…”,
Vô Ảnh không nói hết lời trong lòng. Gã buông vai của Trúc Chi ra nhìn vào một khoảng trời xa xăm. Ngực của Vô Ảnh phập phồng vì tức giận, gã cáu tiết không biết phát ra như thế nào cũng không thể ngăn cản vụ này lại. Khó khăn lắm gã mới có được một người quan tâm đến gã, khó khăn lắm mới tìm được một người gã xem như người thân để bảo vệ, vậy mà cô lại sắp lao vào nguy hiểm như vậy, gã nhất định không chịu đựng được nỗi mất mát này. Gã đột nhiên quyết định:
“Em sẽ nuốt viên ngọc vào thay con bé. Em có quỷ khí, dù sao sức mạnh của em cũng hơn hẳn người bình thường như nó. Nếu linh hồn này có tiêu tan cũng được, dù gì em cũng không còn nhớ mình là ai, mình cần gì lại không có người để bảo vệ.”
Huyết Yêu thở dài:
“Ta đã chẳng nói rồi sao, nam nhân không sử dụng được viên ngọc, hơn nữa một con quỷ không chạm vào viên ngọc này được bởi vì nó là minh ngọc.”
“Em mặc kệ.”, Vô Ảnh hét vào mặt Huyết Yêu (lần đầu Huyết Yêu thấy hắn dám tỏ thái độ như vậy với gã).
Huyết Yêu không ngờ một con quỷ như Vô Ảnh lại trọng nghĩa khí như vậy, vì không muốn Trúc Chi hy sinh tính mạng mà chấp nhận đánh đổi mình. Hắn chính là muốn có một người như vậy ở bên bảo vệ Trúc Chi. Hắn nói với Vô Ảnh:
“Đừng phí lời vô ích.”
Huyết Yêu chỉ tay về phía trợ lý của chú Tiến đàng nằm chết tại đó. Giờ đây hắn lại phải đau đầu nghĩ ra câu chuyện về cái chết của anh ta để giải thích hợp lý bên phía cảnh sát. Thanh Lâm nói:
“Việc giải thích về cái chết của người đó, em cho rằng mình có ý tưởng. Em sẽ nói đã phát hiện một kẻ lạ mặt vì muốn trộm mấy món báu vật mà giết người giệt khẩu. Chỉ có điều, người đó nên là ai?”
Huyết Yêu nói:
“Ta sẽ biến ra một gã to cao, người đã chết vì tội trộm cắp cách đây năm năm nhưng không tìm ra xác. Các người cứ nói đã chạm trán với hắn và hợp sức đánh với hắn một trận là được. Chúng ta chia làm hai, xong việc cứ tập hợp tại nhà của cổ là được.”
Vô Ảnh vẫn chưa chịu thôi vụ thanh Trúc Chi nuốt viên ngọc trai:
“Chuyện của Chi Chi... Em vẫn muốn...”
Huyết Yêu nhăn mặt nói:
“Ngươi mất rồi còn ai bảo vệ cho cô ấy khi ta không có ở đây? Đừng quên lời thề bất khả bội mà ngươi từng thề thốt với ta. Chuyện này, ta tự có cách giải quyết. Các người không thể cứ đứng đây được, viện bảo tàng không an toàn cho chúng ta, tốt nhất nên về căn cứ đi.”
Vô Ảnh vẫn đang rối rắm vô vàn điều khó hiểu. Trúc Chi cần được bảo vệ khỏi cái gì mới được, cô ấy chỉ là một người bình thường, ai lại đi nhòm ngó một người phàm trần, làm sao cô gặp nguy hiểm gì trừ phi còn có chuyện gì mà Huyết Yêu còn chưa tiết lộ, hắn đang cố giấu giếm về lai lịch thật sự của cổ, hay cổ đang mang sứ mệnh gì đặc biệt chăng?
Huyết Yêu nói với thần kiếm:
“Ngươi nếu như làm ai trong số họ bị thương một lần nữa, ta sẽ đem ngươi ném vào lo nung.”
Nhất Uy gào lên:
“Các ngươi hỏi ta cách cứu tên kia, ta đã có thiện ý nói với các ngươi, nhưng thay vì cảm tạ ta các ngươi lại cùng nhau bảo vệ tên quỷ vô hình thù này đối địch với ta.”
Trúc Chi nói:
“Anh ấy cũng là một thành viên trong đội. Cho dù là quỷ thì sao chứ, anh ấy cũng không xấu xa, còn bảo vệ tụi này nhiều lần. Nếu như Nhất Uy hay thần kiếm như anh gặp nguy hiểm tụi này cũng sẽ ra tay tương trợ, chẳng phân biệt gì hết. Thế nên phiền anh đừng xúc phạm Vô Ảnh hay muốn làm anh ấy bị thương.”
Vô Ảnh đứng im tại chổ nhìn vào ót của cô, nghe giọng nói của cô, biết cô đang bảo vệ gã, gã thật sự đã muốn ôm lấy đôi vai nhỏ bé kia vào lòng.
Trúc Chi không cho thần kiếm mở miệng chỉ trích cô thêm một chút nào mà nói luôn:
“Nhất Uy sẽ thế nào nếu anh giết Vô Ảnh, anh chưa bao giờ suy nghĩ cho cậu ấy, chỉ muốn làm theo ý mình mà thôi. Nhất Uy luôn nhìn vào mặt tốt đẹp của người khác mà đối đãi với họ, theo cậu ấy dù là một linh hồn ác ma cũng có mặt tốt của nó. Anh không phân biệt được tốt xấu cũng đừng nghĩ người khác cũng như anh. Mang tiếng chống cái ác lại không nhìn được thiện ác, lưỡi kiếm của anh chắc cũng giết vô số người vô tội khác nhỉ?”
Nhất Uy chỉa kiếm vào người Trúc Chi, ánh mắt như muốn giết luôn cô:
“Nếu không nể tình Nhất Uy ngươi cũng đừng hòng còn sống trên đời này. Đừng tưởng bí mật cỏn con giữa ngươi và Huyết Yêu có thể giấu được đôi mắt bổn kiếm.”
Trúc Chi chột dạ nhìn Huyết Yêu, hắn nhìn cô như trấn an cô hơn là sợ bí mật kia bị thần kiếm nói ra giữa bàn dân thiên hạ. Cô có can đảm hơn, cô tiến tới sát mũi kiếm Kim Quy và nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro kia nói từng chữ một:
“Anh có giỏi thì thử đâm chết tui xem.”
“Ngươi.”, thần kiếm nghiến răng nghiến lời nhìn trân trân Trúc Chi.
Cô cười duyên:
“Tốt nhất đừng để cậu ấy tức giận, tui tin cậu ấy sẽ ném anh đi, mà Huyết Yêu rất vui lòng phong ấn anh lại, phải không Huyết Yêu?”
Huyết Yêu gật đầu xác nhận lời Trúc Chi. Đến nước này thần kiếm đành bó tay khi cả đám người hùa theo hiếp đáp hắn. Hắn giận dỗi nhìn về hướng khác, muốn làm người tốt còn bị cả đám người bay vào cấu xé, thật đúng người tốt không dễ làm.
Trúc Chi lần đầu được thấy gương mặt dận dỗi của Nhất Uy nhờ thần kiếm, cô cảm thấy vô cùng thú vị, cô nói với thần kiếm:
“Tui đã từng hứa với Vô Âm cho dù nguy hiểm như thế nào cũng giúp anh ấy nên mấy người không cần lo cho tui, cứ nói ra xem sao đã rồi hẳn quyết định cũng chưa muộn.”
Vô Ảnh không đồng tình, gã nhăn nhó vì khó chịu:
“Cô em bé bỏng đúng thật thích lo chuyện bao đồng.”, gã thấy Trúc Chi liếc gã nên đổi giọng ngay, “Như thế này đi, chúng ta cứ nghe cách đó như thế nào sao đó sẽ quyết định có giúp hay không, được chứ?”
Trúc Chi gật đầu đồng ý với Vô Ảnh. Cô quay sang nhìn vào Nhất Uy như chờ đợi thần kiếm nói chuyện. Hắn bất lực nói:
“Cô phải nuốt viên ngọc trai, người khác làm không được bởi vì họ không có linh lực mạnh, sau đó Huyết Yêu dùng thần lực của mình trợ giúp cô một tay, cô sẽ hoàn toàn sở hữu sức mạnh của viên ngọc. Tuy nhiên có một điều ta cảnh báo trước, vì sức mạnh viên ngọc rất mạnh nên nó có thể phá nát linh hồn của cô nếu như linh hồn cô không đủ mạnh để chống lại nó hay điều khiển nó.”
Thanh Lâm hỏi:
“Nuốt nó có ích lợi gì cho cậu ấy?”
Nhất Uy nhẹ nhàng giải thích:
“Bởi vì các ngươi không biết, viên ngọc đính trên cây cung của Thủy Hà là viên ngọc được mệnh danh là ‘trái tim của biển cả’.”
Trúc Chi và những người khác trở nên mông lung không hiểu gì cả. Huyết Yêu giải thích:
“Trái tim của biển cả – một viên ngọc trai có sức mạnh ngang ngửa với viên ngọc trai đen đính trên thanh kiếm của Quỷ. Ai có được nó có thể hô mưa gọi gió, còn có thể xuống được biển cả. Sự khác nhau giữa hai viên ngọc chính là một viên là ác ngọc, viên còn lại là minh ngọc. Người có thể điều khiển viên ngọc chỉ có duy nhất Thủy Hà, mà công chúa thì không còn tại thế nữa. Viên ngọc chỉ dành cho nữ nhân có thiên mệnh cao, nam nhân không sử dụng được. Thế nên ta mới nói nó rất nguy hiểm cho cô, bởi vì theo ý của thần kiếm cứ để cô nuốt vào và trở thành chủ nhân của nó.”
Huyết Yêu nói với thần kiếm:
“Được rồi, chuyện còn lại ta sẽ giải quyết, ngươi đừng ra mặt nữa.”
“Ta đâu có muốn lo mấy chuyện nhảm nhí đó.”, Thần kiếm thở phì phò rồi biến mất, chỉ thấy đôi mắt Nhất Uy trở lại với màu đen huyền ảo. Cậu nhìn vào mọi người đầy tội lỗi, chính cậu là người cho phép thần kiếm hiện ra chỉ vì tin vào lời nói của hắn rằng hắn có cách giúp được Vô Âm khôi phục trí nhớ.
Huyết Yêu không vì thấy không khí trở nên ảm đạm mà im lặng không nói, hắn tiếp tục nói khiến cho những người nghe rùng mình:
“Tự Nhân là một vị thần rừng, vì muốn có viên trái tim của biển cả mà bán đứng bạn bè của mình. Sau khi bị phát hiện, hắn bị phạt nặng: Hắn bị thu hồi trái tim của mình, muốn tồn tại hắn đành phải cướp lấy linh hồn của kẻ khác, từ đó biến thành những thợ săn linh hồn, phải biết những thợ săn linh hồn thật chất là những vị thần phản bội người khác mà thành. Trái tim của Tự Nhân vĩnh viễn bị giam lại tại một nơi mà hắn hoàn toàn không thể đặt chân tới đó. Mà viên minh ngọc lại có thể giúp hắn có được mọi thứ.”
Trúc Chi đột nhiên nhớ ra Tự Nhân từng nói khao khát của gã chính là muốn trái tim của mình.
Thanh Lâm chỉ vào Đổng Cô hỏi:
“Có thật cô ta có thể biến ước muốn của người khác thành hiện thực không?”
Huyết Yêu hằng hộc:
“Ai nói thế? Cô ta ngoài nhìn ra được ước muốn thầm kín của họ với một chút quá khứ của họ ra, chẳng thế biến ước mơ của họ thành hiện thực đâu. Ả sẽ chén linh hồn của người ta trước khi cho người ta thấy cô ta biến ước muốn của họ thành sự thật. Giống như lúc nảy, nếu cậu thực hiện giao kèo với cô ta câu sẽ không sống sót mà rời khỏi đây được. Phải không Tâm An cô nương?”
Thanh Lâm tức tối:
“Đồ lừa đảo.”
Đổng Cô mặt mày bí xị:
“Lúc đó ta chưa biết các người là hạng người không nên đụng vào, cũng không biết các ngươi quen với Thiếu Sơn, càng không đoán được các người chính là những người có thể giúp ta hóa giải khúc mắc trong lòng mà siêu thoát. Các người phải biết ta chỉ có thể nhìn được quá khứ sâu đậm nhất của họ, cũng thấy được nổi khát khao của họ, duy chỉ có một điều chính là không thể thực hiện ý nguyện của họ nếu họ không thỏa hiệp cùng ta. Ta chỉ có thể đáp ứng ước muốn của người khác còn ước muốn của ta lại không tự mình thực hiện, đó là hình phạt của ta.”
Trúc Chi hỏi Thanh Lâm:
“Cậu tính giao kèo chuyện gì?”
Huyết Yêu không trả lời thay cho Thanh Lâm khi thấy cậu cố im lặng phớt lờ câu hỏi của Trúc Chi, cô lập tức nhìn sang Nhất Uy để nghe cậu ấy trả lời, Nhất Uy cúi đầu tránh né cô. Trúc Chi bắt đầu trở nên hung dữ:
“Chuyện gì? Sao không ai thèm nói cho tui nghe?”
Đổng Cô lên tiếng giùm:
“Cậu ta muốn cứu mạng của cô nên lập giao kèo trao đổi linh hồn với ta.”
Trúc Chi nhìn Thanh Lâm:
“Có thật như vậy không?”
Thanh Lâm không trả lời cô cũng không dám nhìn vào đôi mắt rực lửa của cô, cậu biết cô đang cảm thấy khó tin như thế nào, nhưng nếu cho cậu chọn lại cho dù một tia hy vọng nhỏ nhoi trong việc cứu mạng của cô cậu cũng nguyện ý làm.
Trúc Chi thở dài không nở trách móc Thanh Lâm, cô chỉ không tin tình bạn của cô và cậu có thể khiến cậu hy sinh bản thân mình để cứu cô. Nói thật, cô không muốn nợ ân tình của ai, một mình Huyết Yêu đã quá đủ. Cô nói rất nhẹ nhàng:
“Lần sau đừng mạo hiểm như vậy, cho dù tui sắp chết đến nơi cũng không đáng cho ông bán linh hồn của mình.”
“Không.”, Thanh Lâm cố chấp giữ suy nghĩ của mình, “Cho dù chọn lại một lần nữa tui vẫn sẽ cứu bà, cho dù hy sinh linh hồn mình. Nếu bà không còn sống, tui… sẽ sống một cuộc sống mà trong lòng lúc nào cũng dằn vặt: Sao lúc đó không cương quyết cứu lấy cậu ấy.”
Thanh Lâm làm một hành động mà trước đây cậu nghĩ sẽ không bao giờ dám làm, cậu tiến tới gần Trúc Chi cầm lấy đôi vai của cô cố nhìn vào đôi mắt đang chất chứa nỗi buồn của cô rồi ôm cô vào lòng mà nói:
“Bà rất quan trọng đối với tui.”
Nhất Uy nuốt nước miếng không nhìn hai người thêm một phút nào. Trong lòng thầm cảm thán: Lúc này mà Thanh Lâm còn thừa cơ hội bày tỏ nỗi lòng của mình cũng đáng khen, hơn nữa điều này khiến Nhất Uy không thể không phục khi cậu vẫn cho rằng Thanh Lâm không bao giờ dám làm như vậy.
Trúc Chi không biết phải phản ứng thế nào, chữ “quan trọng” trong câu nói của Thanh Lâm thật sự khiến cô có chút bối rối, cô không biết nên hiểu như thế nào: là quan trọng trong tình bạn hay quan trọng trong mối quan hệ mờ ám nào khác, cô hy vọng ý của cậu không liên quan đến tình cảm trai gái, và cô chọn cách né tránh ý nghĩa kia. Cô nhẹ nhàng lách ra khỏi vòng tay của Thanh Lâm và nói:
“Nếu là tui tui cũng sẽ làm như vậy vì ông, chúng ta là bạn thân mà.”
Thanh Lâm hiển nhiên đoán được Trúc Chi đang hiểu nhầm ý cậu. Cũng đúng trước mặt nhiều người như vậy cậu không nên khiến cô khó xử, cũng tại lúc nảy cảm xúc trong lòng của cậu dâng trào không cách nào ngăn được.
Huyết Yêu đằng hắng rõ to, hắn muốn kéo mọi người trở về thực tại. Họ đang phải giải quyết nhiều vấn đề phía trước: khôi phục trí ký cho Vô Âm, tìm hiểu xem người đứng phái sau gã lần này là người nào, còn giúp gã và Đổng Cô giải quyết khúc mắc của họ. Huyết Yêu chợt nghĩ đến lời nói của thần kiếm ban nảy: hắn chỉ toàn lo những chuyện nhảm nhí như tình yêu nam nữ hay đưa những linh hồn xuống Âm phủ gặp Địa mẫu, mà mục tiêu chính tìm cho ra thanh kiếm của Quỷ vẫn chưa đâu vào đâu.
Huyết Yêu thầm liếc nhìn Nhất Uy và thấy cậu ấy chẳng có phản ứng ghen tuông một chút nào, hiễn nhiên hắn liền nghĩ đến việc Trúc Chi chỉ yêu đơn phương Nhất Uy mà thôi, nhìn biểu cảm thờ ơ của Nhất Uy liền biết cậu ấy chỉ xem Trúc Chi là bạn. Thanh Lâm rõ ràng có tình ý với Trúc Chi, còn cô có tình ý với Nhất Uy, hắn nên giúp ai đây? Sau đó hắn quyết định chuyện tình cảm trai gái nên để tự bọn họ giải quyết, không liên quan đến thần tiên như hắn. Hắn cũng đã có đủ chuyện để lo rồi.
Trúc Chi quay lại vấn đề chính:
“Vậy nếu như nuốt viên ngọc đó tui phải làm sao mới có thể khôi phục được ký ức của Vô Âm?”
Huyết Yêu trầm ngâm, điều hắn lo sợ không phải chuyện làm thế nào mới dùng cô để khôi phục ký ức cho Vô Âm, điều hắn sợ là linh hồn của cô có thể gặp nguy hiểm trùng trùng khi nuốt viên ngọc. Bởi vì sức mạnh của viên ngọc vô cùng mạnh, Thủy Hà cũng phải mất một thời gian dài mới sử dụng thuần thục sức mạnh từ nó. Hắn chần chừ không trả lời Trúc Chi khiến cô có cảm tưởng chuyện này khiến hắn thật sự lo ngại.
Vô Âm nảy giờ chỉ đứng im quan sát họ. Rõ ràng giữa gã và họ không có thân thiết (riêng Huyết Yêu gọi gã là “huynh” nghĩa là giữa gã và hắn có giao tình đặc biệt), vậy mà họ lại cùng nhau hợp sức muốn giúp gã khôi phục ký ức. Gã được giao nhiệm vụ giết kẻ được chọn lựa mà vẫn chưa hoàn thành lại đứng ở đây nhìn họ giải quyết vấn đề của gã, thật không bình thường chút nào. Gã cũng muốn góp sức, gã cũng muốn biết tại sao gã lại có bộ dạng này nếu như trước đây gã từng là thiếu uy đứng đầu cả cấm quân trong kinh thành. Gã cũng muốn nhớ lại xem Đổng Cô – người đàn bà ngồi kia là gì của gã, ả có quan trọng đối với gã không, nếu thật sự quan trọng gã sẽ phải truy lùng tên đã cướp mất ký ức của gã, dù có phải tiêu tan linh hồn này gã cũng quyết giết hắn cho bằng được.
Vô Âm nhìn vào Huyết Yêu nói:
“Hãy giúp ta. Ta cũng muốn biết bản thân mình vì sao lại ra nông nổi này.”
Đổng Cô bồi thêm:
“Còn ta muốn biết vì sao hôm đó huynh ấy không đến chổ hẹn mà nhờ ngài chuyển lời cho ta. Ta thấy trong mắt huynh ấy chỉ có bóng hình của ta, có nghĩa trong lòng chàng cũng có ta, vậy thì hà cớ gì lại bỏ rơi ta ở đó.”
Vô Ảnh tức giận quát vào mặt hai người kia:
“Hai người không nghe thấy người ta nói gì hay sao, nguy hiểm sẽ rất nguy hiểm cho con bé. Hai người…”
Tiếng nói của Vô Ảnh bị tiếng của Trúc Chi lấn át:
“Được. Tôi sẽ giúp vì không muốn trở thành người thất hứa. Nhưng mà tôi cũng muốn nói trước, hai người cũng đừng nên hy vọng quá nhiều, bởi vì cách này chưa chắc đã thành công.”
Vô Ảnh cầm vai của Trúc Chi kéo cô đối diện với mình, mắt gã nổi gân xanh:
“Không nghe lời Huyết Yêu nói ư? Nó rất nguy hiểm. Em là đồ ngốc hay sao? Vì lời hứa mà muốn đánh đổi tính mạng mình hả? Anh…. Anh…”,
Vô Ảnh không nói hết lời trong lòng. Gã buông vai của Trúc Chi ra nhìn vào một khoảng trời xa xăm. Ngực của Vô Ảnh phập phồng vì tức giận, gã cáu tiết không biết phát ra như thế nào cũng không thể ngăn cản vụ này lại. Khó khăn lắm gã mới có được một người quan tâm đến gã, khó khăn lắm mới tìm được một người gã xem như người thân để bảo vệ, vậy mà cô lại sắp lao vào nguy hiểm như vậy, gã nhất định không chịu đựng được nỗi mất mát này. Gã đột nhiên quyết định:
“Em sẽ nuốt viên ngọc vào thay con bé. Em có quỷ khí, dù sao sức mạnh của em cũng hơn hẳn người bình thường như nó. Nếu linh hồn này có tiêu tan cũng được, dù gì em cũng không còn nhớ mình là ai, mình cần gì lại không có người để bảo vệ.”
Huyết Yêu thở dài:
“Ta đã chẳng nói rồi sao, nam nhân không sử dụng được viên ngọc, hơn nữa một con quỷ không chạm vào viên ngọc này được bởi vì nó là minh ngọc.”
“Em mặc kệ.”, Vô Ảnh hét vào mặt Huyết Yêu (lần đầu Huyết Yêu thấy hắn dám tỏ thái độ như vậy với gã).
Huyết Yêu không ngờ một con quỷ như Vô Ảnh lại trọng nghĩa khí như vậy, vì không muốn Trúc Chi hy sinh tính mạng mà chấp nhận đánh đổi mình. Hắn chính là muốn có một người như vậy ở bên bảo vệ Trúc Chi. Hắn nói với Vô Ảnh:
“Đừng phí lời vô ích.”
Huyết Yêu chỉ tay về phía trợ lý của chú Tiến đàng nằm chết tại đó. Giờ đây hắn lại phải đau đầu nghĩ ra câu chuyện về cái chết của anh ta để giải thích hợp lý bên phía cảnh sát. Thanh Lâm nói:
“Việc giải thích về cái chết của người đó, em cho rằng mình có ý tưởng. Em sẽ nói đã phát hiện một kẻ lạ mặt vì muốn trộm mấy món báu vật mà giết người giệt khẩu. Chỉ có điều, người đó nên là ai?”
Huyết Yêu nói:
“Ta sẽ biến ra một gã to cao, người đã chết vì tội trộm cắp cách đây năm năm nhưng không tìm ra xác. Các người cứ nói đã chạm trán với hắn và hợp sức đánh với hắn một trận là được. Chúng ta chia làm hai, xong việc cứ tập hợp tại nhà của cổ là được.”
Vô Ảnh vẫn chưa chịu thôi vụ thanh Trúc Chi nuốt viên ngọc trai:
“Chuyện của Chi Chi... Em vẫn muốn...”
Huyết Yêu nhăn mặt nói:
“Ngươi mất rồi còn ai bảo vệ cho cô ấy khi ta không có ở đây? Đừng quên lời thề bất khả bội mà ngươi từng thề thốt với ta. Chuyện này, ta tự có cách giải quyết. Các người không thể cứ đứng đây được, viện bảo tàng không an toàn cho chúng ta, tốt nhất nên về căn cứ đi.”
Vô Ảnh vẫn đang rối rắm vô vàn điều khó hiểu. Trúc Chi cần được bảo vệ khỏi cái gì mới được, cô ấy chỉ là một người bình thường, ai lại đi nhòm ngó một người phàm trần, làm sao cô gặp nguy hiểm gì trừ phi còn có chuyện gì mà Huyết Yêu còn chưa tiết lộ, hắn đang cố giấu giếm về lai lịch thật sự của cổ, hay cổ đang mang sứ mệnh gì đặc biệt chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.