Chương 245: Trâm Phượng Hoàng
Muội Nương
14/07/2021
Nhất Uy và Trúc Chi còn lạ gì hành tung bí hiểm của Huyết Yêu. Chắc chắn việc mà hắn phát hiện, nhất định hắn sẽ nói cho hai người biết mà thôi. Quan trong nhất bây giờ, Trúc Chi cần phải thực hiện kế hoạch nho nhỏ muốn dụ Mạnh Quân xuất hiện. Trúc Chi tạm biệt Nhất Uy rồi về nhà.
Sáng hôm sau, như thường lệ, Nhất Uy đến đón Trúc Chi cùng đi học. Họ gặp Hải Phong trước cửa nhà cậu ấy. Thế là, cả ba cùng nhau đến trường.
Trường học lúc này lại đang xôn xao một cách kỳ lạ. Nghe đâu, có một thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai đến giảng dạy bộ môn Lịch sử thay cho cô Hồng (cô Hồng xin nghỉ một thời gian vì đã sắp hạ sinh em bé). Trúc Chi chưa nhìn thấy mặt của người thầy, cũng cảm thấy tò mò vì độ hưng phấn của mấy bạn nữ trong trường. Lần trước mấy bạn nữ cũng phấn khích khi thấy Huyết Yêu - một người thầy có bộ tóc đỏ đặc trưng và bẩm sinh. Không lẽ, Huyết Yêu lại đến trường một lần nữa để dạy học ư?
Hải Phong tạm biệt Nhất Uy và Trúc Chi rồi chạy nhanh vào lớp học. Còn hai người bị bác bảo vệ giữ lại, bác kéo cả hai sang chổ khuất.
Ngư Lâm không biết phải giải thích lời trong lòng như thế nào. Ký ức của hai đứa nhỏ vốn chưa trở lại với họ. Điều bác bảo vệ sắp nói liệu chúng nghe có hiểu hay không.
Rút cuộc, Ngư Lâm chịu không nổi mà nói ra:
“Đáng lý bác không được phép xen vào chuyện của hai đứa.”
Trúc Chi nhẹ nhàng nói:
“Tụi con nhớ lại rồi. Có gì bác cứ nói thẳng.”
Ngư Lâm chứng hửng nhìn cả hai. Bác không tin vào cái mà mình đang nghe. Dược liệu mà Huyết Yêu chế tạo chưa bao giờ sai sót cả. Huống hồ, bác ấy còn nghe qua hắn đã dùng liều lượng lớn nhất dành cho hai người này. Đồng thời, hắn còn phong ấn linh lực lẫn thần lực của họ.
Nhất Uy phụ họa:
“Chuyện bác muốn nói là gì?”
Mặc kệ, dù sao bây giờ Ngư Lâm không cần đắn đo, phân vân có nên nói cho họ hay không. Nếu đã nhớ lại, ông chẳng việc gì giấu giếm tâm tình nữa. Ngư Lâm lo lắng:
“Không biết ai loan tin rằng: Có một phượng hoàng đang học trong lớp của hai đứa. Hai đứa phải cẩn thận một chút. Phượng hoàng không có thật. Rút cuộc kẻ loan tin có mục đích gì hay không. Tốt nhất cả hai nên cẩn thận một chút, nhất là Nhất Uy, bên trong dòng máu của con có máu của một phượng hoàng.”
Trúc Chi trấn an:
“Không sao đâu. Cái tin đó là do con truyền ra mà.”
Trước sự kinh ngạc đến suýt bật ngửa của bác bảo vệ, Trúc Chi đành thú nhận:
“Dạo này có một kẻ nguy hiểm muốn chiếm thanh kiếm của Quỷ bằng những cách cực đoan. Gã đã giết rất nhiều thần vật. Con muốn dụ hắn lộ mặt.”
“Ta có biết một chút. Như vậy bác yên tâm trồi, Huyết Yêu cũng biết bản thân đang làm gì. Hai đứa phải cẩn thận với vị thầy giáo vừa đến, thầy ấy có linh lực rất thâm sâu. Bác không biết đó là bạn hay là địch. Ngay khi vừa biết có phượng hoàng tại đây liền xuất hiện. Không thể không đề phòng.”
Nhất Uy và Trúc Chi cảm ơn bác bảo vệ rối rít rồi mới trở lại lớp học. Thanh Lâm đang đợi hai người rất lâu. Nó cũng tò mò cái lý do bác bảo vệ chặn đường hai người kia lại. Bác ấy chắc chắn đã biết họ có lại ký ức nên mới trưng bộ mặt khiếp đảm như thế.
Nhất Uy vội vàng giải thích mọi chuyện cho Thanh Lâm biết trước khi nó kịp nghĩ ra kịch bản lâm ly bi đát nào đấy. Trúc Chi cũng kể cho nó nghe chuyện đã cứu một thần lửa ra sao. Nó hơi tiếc khi bản thân bỏ lỡ nhiều thứ như thế. Chắc mẻm là nó muốn được tham gia nhiều hơn. Và cái mà Trúc Chi đã loan tin khắp nơi khiến nó hơi thấp thỏm lo âu.
Thanh Lâm tặc lưỡi:
“Tin tức vừa truyền ra thì thầy ấy xuất hiện. Tao không tin vào sự trùng hợp tý nào.”
Trúc Chi vỗ vai Thanh Lâm hai cái, cô nói:
“Hôm nay, lớp mình có tiết sử của thầy, để xem thầy ấy có lộ sơ hở gì không.”
Trúc Chi bước vội vào lớp. Cô mệt mỏi ngồi xuống, tay chống cầm suy nghĩ miên man. Thanh kiếm của Quỷ không thể bị tiêu hủy nếu chủ nhân còn sống, hoặc dòng máu của Quỷ vương còn sống. Cô không còn cách nào khác ngoài việc phải nhanh chóng biến nó trở thành vũ khí của mình, mà còn phải cố gắng giúp nó không trở nên hắc hóa như trước. Nhiệm vụ tưởng đơn giản, nhưng chẳng giản đơn chút nào. Nhất là Hắc Ma còn chưa chịu thuần phục cô lấy một chút. Còn tỏ ý muốn rời đi, nếu vị chủ nhân mới đủ độc ác theo tiêu chuẩn của nó.
Hai tiết đầu chẳng khiến đầu óc cô bớt bận rộn và căng thẳng. Cô tập trung suy nghĩ đến nổi không nghe được một từ từ thầy cô. Giờ ra chơi lại tiếp tục ngủ vùi. Không hiểu sao, hôm nay cô lại buồn ngủ khinh khủng. Có thể mãi suy nghĩ khiến cô bớt tỉnh táo. Cô thiếp đi lúc nào không hay.
Trúc Chi thấy mình đang rơi từ trên cao xuống vựa sâu thẳm. Cô với lấy một sợi dây mây gần đó, nhưng nó đứt đôi bởi sức nặng của cô. Cô rơi tỏm xuống một chiếc thuyền con con. Cô thấy mình đang nằm dưới hồ sen. Vẫn là tiếng nói yếu ớt đầy hận thù của người phụ nữ nào đấy đang bị treo lơ lửng giữ trời: “Các ngươi sẽ phải hối hận. Sau này, ta sẽ trở thành thứ mà các ngươi sợ hãi nhất, một thứ quyền năng bậc nhất. Và ta sẽ đến tìm ngươi đòi mạng, Mạnh Quân.”
Trúc Chi muốn đến cứu, nhưng người con gái bị rơi xuống nước và chìm sâu tận đáy. Rút cuộc cô gái đó là ai? Dạo này cô hay mơ về cô ta rất nhiều lần, tất cả đều giống nhau. Đây là điềm báo hay là gì?
Nhất Uy gọi cô dậy. Cậu đưa cho cô một chai nước mình vừa mua ở căn tin. Cậu ngồi xuống trước mặt cô. Nhìn thấy mồ hôi khắp sóng lưng của cô, cậu đoán cô vừa trông thấy điều gì đó kinh khủng. Cậu quan tâm hỏi:
“Lại là điềm báo ư?”
“Nó là một giấc mơ kỳ cục. Chị đã mơ đi mơ lại rất nhiều lần về một người con gái mặc bộ tứ thân, cô ấy bị treo lơ lửng giữa trời, bị nhấn chìm dưới đáy hồ sen.”
“Chị có nghĩ đó là một điền báo hay không?”
“Nhưng thời nay, ai lại mặc bộ tứ thân? Và hồ sen mênh mông đó ở đâu trên đất nước này?”
Nhất Uy vừa bị một vật trên đầu của Trúc Chi thu hút. Đó là một cây trâm hình phượng hoàng. Cậu chỉ trông thấy nó đúng một lần trước đây không lâu. Nhưng hôm nay, cô lại cài nó trên đầu mình lần nữa. Cậu biết không chỉ có mình để ý sự khác lạ trên tóc cô, mà ngay cả Thanh Lâm cũng nhìn ra.
Thanh Lâm đi tớ cạnh hai người, nó cúi xuống vả nói nhỏ:
“Cây trâm đó không phải cây trâm cất giữ trong hộp trầm hương, đúng không?”
“Tinh mắt đấy.”, Trúc Chi khen ngợi.
Thanh Lâm nói:
“Nhưng thời nay ai lại cài trâm trên đầu bao giờ? Mọi người ai cũng đang nói chị bị điên.. Ý nhầm..”, Thanh Lâm chỉnh lại lời nói, nghe có vẻ gượng gạo, “Ý em là người ta nói chứ không phải em nói.”
Đúng như lời Thanh Lâm nói. Đã có nhiều tiếng xì xào bàn tán về trâm cài tóc hình phượng hoàng mà Trúc Chi đang cài trên đầu. Một số cho rằng cô đang khoe khoang bản thân mình giàu có, sở hữu một món đồ cổ quý giá; số khác cho rằng cô đang tạo nét, gây sự chú ý. Mà đúng là cô đang muốn gây sự chú ý thật.
Trúc Chi dờ sờ vào cây trâm, cô nói trong niềm phấn khích lớn lao:
“Chị đã nhờ anh Vô Ảnh loan tin về một phượng hoàng đang học tại trường - một người sở hữu một cây trâm phượng hoàng độc đáo. Đó là lý do chị cài nó lên trên đầu cho dễ nhìn. Chị đã nghĩ đến vấn đề cái tên xấu xa đó có thể giết nhầm người, nếu hắn không biết chính xác ai là người mà hắn cần.”
Nhất Uy âm thầm thán phục. Trúc Chi nghĩ chu toàn, luôn đặt mạng sống của người khác lên tất cả. Kế hoạch luôn giữ phần nguy hiểm về phía mình. Cô sợ truyền tin đi như vậy, gã đeo mặt nạ sẽ “giết nhầm còn hơn bỏ sót”, nên mới cài thẳng cây trâm phượng hoàng lên đầu. Như vậy, gã sẽ biết mà đối phó đúng người.
Cả ba đang nói chuyện vui vẻ thì một bạn nữ học sinh chạy vào lớp của cô với vẻ hớt ha hớt hãi còn vương trên mặt. Cô bạn kia nói với cả ba người:
“Ba bạn đều là đội thám tử bộ tứ siêu đẳng, hãy giúp tôi với... Giúp tôi...”
Nhưng cô bạn vẫn chưa nói ra chuyện cần giúp là gì thì tiếng trống đã vang lên. Giờ ra chơi kết thúc như thế. Cô bạn bắt đầu khóc òa lên và chạy ra khỏi lớp. Trúc Chi đưa mắt nhìn về phía Thanh Lâm, còn bản thân chạy theo bạn nữ ra ngoài lớp học.
Trúc Chi gọi to:
“Nè, bạn gì ơi.”
Nhưng có gọi thế nào cô bạn ấy vẫn không đứng lại. Trúc Chi chạy theo đến khi không cón thấy bóng dáng bạn gái ấy nữa mới thôi. Cô đứng đó choáng váng nhìn về khoảng không phía trước. Bóng bạn nữ mất hút một các kỳ lạ, rõ ràng như biến mất đột ngột. Cô cho rằng cô bạn ấy đang gặp chuyện gì đó khó nói, hoặc gặp nguy hiểm nào đấy mới chạy đến cầu cứu đội thám tử.
Trúc Chi trở lại lớp học. Cô thấy thầy dạy sử mới đang đứng trước cửa, như đang đợi cô. Vẻ đẹp của thầy choáng ngợp cả dãy hành lang. So với Nhất Uy, thầy mang một vẻ phong tình lãng tử chưa từng thấy trên người nào cả. Khi cô đến gần thầy, cô còn ngửi được mùi hương dịu nhẹ, một mùi hương khiến tinh thần cô trở nên mềm mại như trút hết mọi lắng lo trên cuộc đời.
Thầy nở một nụ cười ngọt lịm. Thầy nói:
“Thầy nghe lớp trưởng nói em bị đau bụng. Em đã thấy ổn chưa?”
Trúc Chi biết Thanh Lâm giúp mình nói dối, muốn cho cô cơ hội chạy theo bạn nữ kia hỏi chuyện. Đáng tiếc, cô vẫn không bắt kịp bạn ấy. Cô gật đầu cảm ơn thầy, rồi đi về chổ ngồi.
Nhất Uy thì thầm:
“Có biết bạn ấy đến tìm chúng ta vì chuyện gì không?”
“Chưa kịp hỏi, cô ấy biến mất như ma chứ không phải con người.”
“Nếu cần chúng ta giúp như vậy, bạn ấy sẽ trở lại sớm thôi. Chị đừng căng thẳng quá.”
Giọng nói trầm ấm của thầy không giống với giọng tà ác mà cô nghe ở bệnh viện. Hoặc thầy không phải là kẻ ác, hoặc là thầy đang che giấu giọng nói thật của mình. Cô không thể biết chính xác, chỉ đành âm thầm quan sát thêm.
Thầy đang dạy bỗng dưng dừng lại. Ánh mắt thầy dừng lại trên đầu của Trúc Chi. Thầy có vẻ ngạc nhiên và bắt đầu di chuyển từ bục giảng xuống chổ cô ngồi.
Thanh Lâm gấp rút đến độ nhõng lên nhõng xuống nhiều lần. Dường như nó muốn đứng lên ngăn cản thầy đến gần Trúc Chi. Nó bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của cô và Nhất Uy nên ngoan ngoãn ngồi im quan sát.
Thầy Đạo không làm gì Trúc Chi cả. Thầy chỉ chỉ vào cây trâm cài tóc của cô và nói:
“Hiếm thấy có ai cài trâm vào thời đại này. Thấy có thể xem nó một chút hay không? Nó có hình phượng hoàng, nếu mắt thầy còn tinh tường.”
“Dĩ nhiên mắt thầy tinh tường rồi.”, Thanh Lâm nói thầm, nó bẻ luôn cây viết đang cầm trên tay.
Trong lúc đó, bạn nữ kỳ lạ đang chạy thoát khỏi ai đó. Người này rượt theo cổ sát nút. Họ không phải ở trên một hành lang lớp học. Cổ bị đuổi dọc bờ sông và luôn miệng kêu ai đó cứu mình.
Tên đàn ông đuổi theo cô đã bắt kịp được người gã muốn giết. Gã đâm xuyên thanh kiếm qua trái tim cô bé tội nghiệp. Cô bé ngã xuống dòng nước, máu nhuốm đầy cả một vùng.
Sáng hôm sau, như thường lệ, Nhất Uy đến đón Trúc Chi cùng đi học. Họ gặp Hải Phong trước cửa nhà cậu ấy. Thế là, cả ba cùng nhau đến trường.
Trường học lúc này lại đang xôn xao một cách kỳ lạ. Nghe đâu, có một thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai đến giảng dạy bộ môn Lịch sử thay cho cô Hồng (cô Hồng xin nghỉ một thời gian vì đã sắp hạ sinh em bé). Trúc Chi chưa nhìn thấy mặt của người thầy, cũng cảm thấy tò mò vì độ hưng phấn của mấy bạn nữ trong trường. Lần trước mấy bạn nữ cũng phấn khích khi thấy Huyết Yêu - một người thầy có bộ tóc đỏ đặc trưng và bẩm sinh. Không lẽ, Huyết Yêu lại đến trường một lần nữa để dạy học ư?
Hải Phong tạm biệt Nhất Uy và Trúc Chi rồi chạy nhanh vào lớp học. Còn hai người bị bác bảo vệ giữ lại, bác kéo cả hai sang chổ khuất.
Ngư Lâm không biết phải giải thích lời trong lòng như thế nào. Ký ức của hai đứa nhỏ vốn chưa trở lại với họ. Điều bác bảo vệ sắp nói liệu chúng nghe có hiểu hay không.
Rút cuộc, Ngư Lâm chịu không nổi mà nói ra:
“Đáng lý bác không được phép xen vào chuyện của hai đứa.”
Trúc Chi nhẹ nhàng nói:
“Tụi con nhớ lại rồi. Có gì bác cứ nói thẳng.”
Ngư Lâm chứng hửng nhìn cả hai. Bác không tin vào cái mà mình đang nghe. Dược liệu mà Huyết Yêu chế tạo chưa bao giờ sai sót cả. Huống hồ, bác ấy còn nghe qua hắn đã dùng liều lượng lớn nhất dành cho hai người này. Đồng thời, hắn còn phong ấn linh lực lẫn thần lực của họ.
Nhất Uy phụ họa:
“Chuyện bác muốn nói là gì?”
Mặc kệ, dù sao bây giờ Ngư Lâm không cần đắn đo, phân vân có nên nói cho họ hay không. Nếu đã nhớ lại, ông chẳng việc gì giấu giếm tâm tình nữa. Ngư Lâm lo lắng:
“Không biết ai loan tin rằng: Có một phượng hoàng đang học trong lớp của hai đứa. Hai đứa phải cẩn thận một chút. Phượng hoàng không có thật. Rút cuộc kẻ loan tin có mục đích gì hay không. Tốt nhất cả hai nên cẩn thận một chút, nhất là Nhất Uy, bên trong dòng máu của con có máu của một phượng hoàng.”
Trúc Chi trấn an:
“Không sao đâu. Cái tin đó là do con truyền ra mà.”
Trước sự kinh ngạc đến suýt bật ngửa của bác bảo vệ, Trúc Chi đành thú nhận:
“Dạo này có một kẻ nguy hiểm muốn chiếm thanh kiếm của Quỷ bằng những cách cực đoan. Gã đã giết rất nhiều thần vật. Con muốn dụ hắn lộ mặt.”
“Ta có biết một chút. Như vậy bác yên tâm trồi, Huyết Yêu cũng biết bản thân đang làm gì. Hai đứa phải cẩn thận với vị thầy giáo vừa đến, thầy ấy có linh lực rất thâm sâu. Bác không biết đó là bạn hay là địch. Ngay khi vừa biết có phượng hoàng tại đây liền xuất hiện. Không thể không đề phòng.”
Nhất Uy và Trúc Chi cảm ơn bác bảo vệ rối rít rồi mới trở lại lớp học. Thanh Lâm đang đợi hai người rất lâu. Nó cũng tò mò cái lý do bác bảo vệ chặn đường hai người kia lại. Bác ấy chắc chắn đã biết họ có lại ký ức nên mới trưng bộ mặt khiếp đảm như thế.
Nhất Uy vội vàng giải thích mọi chuyện cho Thanh Lâm biết trước khi nó kịp nghĩ ra kịch bản lâm ly bi đát nào đấy. Trúc Chi cũng kể cho nó nghe chuyện đã cứu một thần lửa ra sao. Nó hơi tiếc khi bản thân bỏ lỡ nhiều thứ như thế. Chắc mẻm là nó muốn được tham gia nhiều hơn. Và cái mà Trúc Chi đã loan tin khắp nơi khiến nó hơi thấp thỏm lo âu.
Thanh Lâm tặc lưỡi:
“Tin tức vừa truyền ra thì thầy ấy xuất hiện. Tao không tin vào sự trùng hợp tý nào.”
Trúc Chi vỗ vai Thanh Lâm hai cái, cô nói:
“Hôm nay, lớp mình có tiết sử của thầy, để xem thầy ấy có lộ sơ hở gì không.”
Trúc Chi bước vội vào lớp. Cô mệt mỏi ngồi xuống, tay chống cầm suy nghĩ miên man. Thanh kiếm của Quỷ không thể bị tiêu hủy nếu chủ nhân còn sống, hoặc dòng máu của Quỷ vương còn sống. Cô không còn cách nào khác ngoài việc phải nhanh chóng biến nó trở thành vũ khí của mình, mà còn phải cố gắng giúp nó không trở nên hắc hóa như trước. Nhiệm vụ tưởng đơn giản, nhưng chẳng giản đơn chút nào. Nhất là Hắc Ma còn chưa chịu thuần phục cô lấy một chút. Còn tỏ ý muốn rời đi, nếu vị chủ nhân mới đủ độc ác theo tiêu chuẩn của nó.
Hai tiết đầu chẳng khiến đầu óc cô bớt bận rộn và căng thẳng. Cô tập trung suy nghĩ đến nổi không nghe được một từ từ thầy cô. Giờ ra chơi lại tiếp tục ngủ vùi. Không hiểu sao, hôm nay cô lại buồn ngủ khinh khủng. Có thể mãi suy nghĩ khiến cô bớt tỉnh táo. Cô thiếp đi lúc nào không hay.
Trúc Chi thấy mình đang rơi từ trên cao xuống vựa sâu thẳm. Cô với lấy một sợi dây mây gần đó, nhưng nó đứt đôi bởi sức nặng của cô. Cô rơi tỏm xuống một chiếc thuyền con con. Cô thấy mình đang nằm dưới hồ sen. Vẫn là tiếng nói yếu ớt đầy hận thù của người phụ nữ nào đấy đang bị treo lơ lửng giữ trời: “Các ngươi sẽ phải hối hận. Sau này, ta sẽ trở thành thứ mà các ngươi sợ hãi nhất, một thứ quyền năng bậc nhất. Và ta sẽ đến tìm ngươi đòi mạng, Mạnh Quân.”
Trúc Chi muốn đến cứu, nhưng người con gái bị rơi xuống nước và chìm sâu tận đáy. Rút cuộc cô gái đó là ai? Dạo này cô hay mơ về cô ta rất nhiều lần, tất cả đều giống nhau. Đây là điềm báo hay là gì?
Nhất Uy gọi cô dậy. Cậu đưa cho cô một chai nước mình vừa mua ở căn tin. Cậu ngồi xuống trước mặt cô. Nhìn thấy mồ hôi khắp sóng lưng của cô, cậu đoán cô vừa trông thấy điều gì đó kinh khủng. Cậu quan tâm hỏi:
“Lại là điềm báo ư?”
“Nó là một giấc mơ kỳ cục. Chị đã mơ đi mơ lại rất nhiều lần về một người con gái mặc bộ tứ thân, cô ấy bị treo lơ lửng giữa trời, bị nhấn chìm dưới đáy hồ sen.”
“Chị có nghĩ đó là một điền báo hay không?”
“Nhưng thời nay, ai lại mặc bộ tứ thân? Và hồ sen mênh mông đó ở đâu trên đất nước này?”
Nhất Uy vừa bị một vật trên đầu của Trúc Chi thu hút. Đó là một cây trâm hình phượng hoàng. Cậu chỉ trông thấy nó đúng một lần trước đây không lâu. Nhưng hôm nay, cô lại cài nó trên đầu mình lần nữa. Cậu biết không chỉ có mình để ý sự khác lạ trên tóc cô, mà ngay cả Thanh Lâm cũng nhìn ra.
Thanh Lâm đi tớ cạnh hai người, nó cúi xuống vả nói nhỏ:
“Cây trâm đó không phải cây trâm cất giữ trong hộp trầm hương, đúng không?”
“Tinh mắt đấy.”, Trúc Chi khen ngợi.
Thanh Lâm nói:
“Nhưng thời nay ai lại cài trâm trên đầu bao giờ? Mọi người ai cũng đang nói chị bị điên.. Ý nhầm..”, Thanh Lâm chỉnh lại lời nói, nghe có vẻ gượng gạo, “Ý em là người ta nói chứ không phải em nói.”
Đúng như lời Thanh Lâm nói. Đã có nhiều tiếng xì xào bàn tán về trâm cài tóc hình phượng hoàng mà Trúc Chi đang cài trên đầu. Một số cho rằng cô đang khoe khoang bản thân mình giàu có, sở hữu một món đồ cổ quý giá; số khác cho rằng cô đang tạo nét, gây sự chú ý. Mà đúng là cô đang muốn gây sự chú ý thật.
Trúc Chi dờ sờ vào cây trâm, cô nói trong niềm phấn khích lớn lao:
“Chị đã nhờ anh Vô Ảnh loan tin về một phượng hoàng đang học tại trường - một người sở hữu một cây trâm phượng hoàng độc đáo. Đó là lý do chị cài nó lên trên đầu cho dễ nhìn. Chị đã nghĩ đến vấn đề cái tên xấu xa đó có thể giết nhầm người, nếu hắn không biết chính xác ai là người mà hắn cần.”
Nhất Uy âm thầm thán phục. Trúc Chi nghĩ chu toàn, luôn đặt mạng sống của người khác lên tất cả. Kế hoạch luôn giữ phần nguy hiểm về phía mình. Cô sợ truyền tin đi như vậy, gã đeo mặt nạ sẽ “giết nhầm còn hơn bỏ sót”, nên mới cài thẳng cây trâm phượng hoàng lên đầu. Như vậy, gã sẽ biết mà đối phó đúng người.
Cả ba đang nói chuyện vui vẻ thì một bạn nữ học sinh chạy vào lớp của cô với vẻ hớt ha hớt hãi còn vương trên mặt. Cô bạn kia nói với cả ba người:
“Ba bạn đều là đội thám tử bộ tứ siêu đẳng, hãy giúp tôi với... Giúp tôi...”
Nhưng cô bạn vẫn chưa nói ra chuyện cần giúp là gì thì tiếng trống đã vang lên. Giờ ra chơi kết thúc như thế. Cô bạn bắt đầu khóc òa lên và chạy ra khỏi lớp. Trúc Chi đưa mắt nhìn về phía Thanh Lâm, còn bản thân chạy theo bạn nữ ra ngoài lớp học.
Trúc Chi gọi to:
“Nè, bạn gì ơi.”
Nhưng có gọi thế nào cô bạn ấy vẫn không đứng lại. Trúc Chi chạy theo đến khi không cón thấy bóng dáng bạn gái ấy nữa mới thôi. Cô đứng đó choáng váng nhìn về khoảng không phía trước. Bóng bạn nữ mất hút một các kỳ lạ, rõ ràng như biến mất đột ngột. Cô cho rằng cô bạn ấy đang gặp chuyện gì đó khó nói, hoặc gặp nguy hiểm nào đấy mới chạy đến cầu cứu đội thám tử.
Trúc Chi trở lại lớp học. Cô thấy thầy dạy sử mới đang đứng trước cửa, như đang đợi cô. Vẻ đẹp của thầy choáng ngợp cả dãy hành lang. So với Nhất Uy, thầy mang một vẻ phong tình lãng tử chưa từng thấy trên người nào cả. Khi cô đến gần thầy, cô còn ngửi được mùi hương dịu nhẹ, một mùi hương khiến tinh thần cô trở nên mềm mại như trút hết mọi lắng lo trên cuộc đời.
Thầy nở một nụ cười ngọt lịm. Thầy nói:
“Thầy nghe lớp trưởng nói em bị đau bụng. Em đã thấy ổn chưa?”
Trúc Chi biết Thanh Lâm giúp mình nói dối, muốn cho cô cơ hội chạy theo bạn nữ kia hỏi chuyện. Đáng tiếc, cô vẫn không bắt kịp bạn ấy. Cô gật đầu cảm ơn thầy, rồi đi về chổ ngồi.
Nhất Uy thì thầm:
“Có biết bạn ấy đến tìm chúng ta vì chuyện gì không?”
“Chưa kịp hỏi, cô ấy biến mất như ma chứ không phải con người.”
“Nếu cần chúng ta giúp như vậy, bạn ấy sẽ trở lại sớm thôi. Chị đừng căng thẳng quá.”
Giọng nói trầm ấm của thầy không giống với giọng tà ác mà cô nghe ở bệnh viện. Hoặc thầy không phải là kẻ ác, hoặc là thầy đang che giấu giọng nói thật của mình. Cô không thể biết chính xác, chỉ đành âm thầm quan sát thêm.
Thầy đang dạy bỗng dưng dừng lại. Ánh mắt thầy dừng lại trên đầu của Trúc Chi. Thầy có vẻ ngạc nhiên và bắt đầu di chuyển từ bục giảng xuống chổ cô ngồi.
Thanh Lâm gấp rút đến độ nhõng lên nhõng xuống nhiều lần. Dường như nó muốn đứng lên ngăn cản thầy đến gần Trúc Chi. Nó bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của cô và Nhất Uy nên ngoan ngoãn ngồi im quan sát.
Thầy Đạo không làm gì Trúc Chi cả. Thầy chỉ chỉ vào cây trâm cài tóc của cô và nói:
“Hiếm thấy có ai cài trâm vào thời đại này. Thấy có thể xem nó một chút hay không? Nó có hình phượng hoàng, nếu mắt thầy còn tinh tường.”
“Dĩ nhiên mắt thầy tinh tường rồi.”, Thanh Lâm nói thầm, nó bẻ luôn cây viết đang cầm trên tay.
Trong lúc đó, bạn nữ kỳ lạ đang chạy thoát khỏi ai đó. Người này rượt theo cổ sát nút. Họ không phải ở trên một hành lang lớp học. Cổ bị đuổi dọc bờ sông và luôn miệng kêu ai đó cứu mình.
Tên đàn ông đuổi theo cô đã bắt kịp được người gã muốn giết. Gã đâm xuyên thanh kiếm qua trái tim cô bé tội nghiệp. Cô bé ngã xuống dòng nước, máu nhuốm đầy cả một vùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.