Chương 165: Trúc Chi Hồi Sinh
Muội Nương
28/01/2021
Huyết Yêu quay trở lại khi Cẩm Như vừa đi. Hai người này quả là không có
duyên gặp gỡ. Người này vừa đi người kia vừa về. Trúc Chi liền đưa tờ
giấy có chữ viết tay của Cẩm Như cho Huyết Yêu.
Huyết Yêu mệt mỏi cầm lấy tờ giấy sau đó lại lôi Trúc Chi đi công chuyện. Đôi khi Trúc Chi ước giá như mình lấy được hết nỗi lo lắng ưu phiền trên nét mặt của Huyết Yêu. Nhìn hắn chẳng có sức sống gì cả. Rất có thể đã đi suốt ngày, rồi lại đi với cô tiếp. Cô muốn hắn nghỉ ngơi thì hắn lại bảo không kịp thời gian. Chẳng biết cái gì không kịp thời gian. Gặng hỏi mãi Trúc Chi mới nhận được câu trả lời từ hắn:
“Đêm trăng máu vẫn còn cho đến 12 giờ đêm nay. Ta cần cô đi với ta đến chổ này nữa thôi.”
Họ đến bệnh viện nơi Trúc Chi tự sát. Cô rùng mình nhớ lại khoảnh khắc mình rơi từ độ cao trên kia xuống đất, khoảnh khắc cô chọn tự kết liễu đời mình. Cô nhìn sang Huyết Yêu đang đứng cạnh mình, thầm cảm ơn hắn đx cứu cô một mạng. Nhờ vậy cô mới sống một cuộc sống mà cô hằng ao ước – một cuộc sống có ích cho mọi người và có được tình yêu thương của những người xung quanh.
Huyết Yêu lôi cô đến một căn phòng chỉ có duy nhất một người nằm trên giường. Cô bé đó trạt tuổi Ngân Chi là cùng. Người còn trẻ như vậy lại nằm bất động ở đây thật đáng thương. Cô đoán cô bé nằm trước mặt mình chính là người đang mang trái tim của cô. Nhưng tại sao vẫn chưa tỉnh thì cô chịu.
Huyết Yêu chỉ tay về phía cửa sổ nói:
“Đóa Hắc phù dung quả nhiên ở đây. Trái tim của Quỷ vương hấp thụ linh khí từ đóa Hắc phù dung này.”
Trúc Chi tiến đến bên cạnh giường bệnh và dùng đôi tay của mình sờ vào bán tay của cô bé đang nằm đó. Cô nói ra lời trong lòng cho Huyết Yêu nghe:
“Cô bé đó ắt đã ghép tim từ hai tháng nay rồi sao vẫn chưa tỉnh?”
Huyết Yêu giải thích:
“Trái tim của tiểu ma vương không chấp nhận linh hồn của vật chủ này. Ta sẽ gặp Địa Mẫu xem thử linh hồn của cô bé Trúc Chi này đã đi về đâu.”
Trúc Chi ngạc nhiên thốt lên:
“Trúc Chi?”
“Đúng vậy. Tên nó là Trúc Chi giống như tên của cô. Trùng hợp hay định mệnh đây.”
“Vậy anh tính làm gì đây?”
Huyết Yêu liếc ra ngoài đêm đen nói rất nhanh, làm như hắn sợ thời gian không còn nữa:
“Hồi sinh cô. Sau này cô không cần phải lo lắng chuyện đang chiếm đoạt thân xác người khác nữa. Nó bây giờ chính là thân xác của tiểu ma vương. Trái tim của tiểu ma vương chính là cô.”
Huyết Yêu thấy Trúc Chi vẫn còn mơ hồ liền gải thích tiếp:
“Lý do cô gọi thanh Hắc Ma mà nó không đến chính là do thể xác Ngân Chi không phải của Tiểu ma vương. Thanh kiếm quỷ dị kia muốn linh hồn và thể xác đều là của tiểu vương và đương nhiên trái tim phải là trái tim của cô. Dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ tìm cách đưa linh hồn cô ra khỏi cơ thể Ngân Chi mà thôi. Chỉ là ta không ngờ, Ngân Chi con bé đó còn gấp gáp hơn cả ta.”
Trúc Chi nói:
“Anh biết Ngân Chi nhất định sẽ hối hận mà trở về ư?”
“Đó là lý do vì sao ta van nài Địa Mẫu đừng cho con bé đi đầu thai sớm. Ta đã hy vọng nếu con bé muốn trở lại cơ thể của nó phải tìm ta đầu tiên. Không ngờ Ngọc Tự lại biết nó đã dụ nó nôn ra hết mọi thông tin mà ta đang nắm. Một sự phản bội nho nhỏ từ người của ta.”
Huyết Yêu xua tay rồi nói tiếp:
“Trước hết ta sẽ giúp cô có được thân thể mới cái đã.”
Huyết Yêu bắt Trúc Chi nhắm mắt lại. Còn hắn dùng thần lực nhét linh hồn của cô vào thân thể đang nằm. Hắn mở tung cửa sổ cho ánh trăng trên cao chiếu vào cơ thể của cô.
Huyết Yêu bấm đốt ngón tay chờ đợi. Mãi chẳng thấy Trúc Chi tỉnh lại. Hắn sốt ruột đi đi lại lại khắp phòng. Không lẽ hắn đã lầm hay cách làm của hắn đã sai? Chắc chắn còn thiếu cái gì đó mà hắn không biết, cái gì mới được.
Huyết Yêu búng ngón tay rồi biến mất trong màn đêm. Trúc Chi tỉnh lại chính nhờ Cẩm Như xuất hiện và cho cô uống thứ gì đó. Cô cố hỏi nhưng Cẩm Như cũng chẳng biết đó là gì. Ả chỉ biết Huyết Yêu nói với ả, nếu không phải thứ nước đó thì Trúc Chi sẽ không tỉnh lại được.
Trúc Chi chọn lọc thông tin quan trọng kể lại cho cả ba người nghe. Cô chỉ kể chuyện Huyết Yêu đã nhờ Tiểu Bạch ở lại. Vì thế tối hôm đó đã phát hiện việc Ngân Chi hồi sinh và hắn lại phải đi tìm một cơ thể mới cho cô. Rất may, trong bệnh viện lúc đó có một bệnh nhân sống đời sống thực vật suốt đời và linh hồn của cô bạn ấy đã rời xa nhân thế từ lâu. Huyết Yêu không còn cách nào khác đành nhốt cô sống trong thân thể đó.
Huyết Yêu buộc phải tìm ra một thân thể mới cho Trúc Chi và chỉ có cô bé sống đời sống thực vật như “Trúc Chi” nằm trong bệnh viện là thích hợp nhất. Trúc Chi ém luôn đoạn “Trúc Chi ấy” đang mang trái tim của cô. Cô không được phép bất cẩn trong lúc này, nhất là tên Ngọc Tự vẫn còn lỡn vỡn bên ngoài, không biết lão ta có rình rập xung quanh đây và nghe lỏm câu chuyện của họ không.
Trúc chi ghi một mẫu giấy nhỏ nói tâm tư nguyện vọng của mình và bắt ép mọi người không nên gọi mình là tiểu ma vương khi Ngọc Tự chưa chết.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Nhất Uy phát biểu trước:
“Nói như vậy anh Vô Ảnh đã được Tiểu Bạch cứu đi. Rồi thằng chả đâu mà không thấy làm tụi này lo quá.”
Trúc Chi nói:
“Không còn cách nào khác. Ảnh phải biến mất mới đúng ý đồ của Ngọc Tự. Lão vẫn chưa phát hiện ra điều đáng ngờ. Lão già này có vẻ không phải là người cẩn thận. Chị mà là lão chị đã hẳn phải kiểm tra xem hai linh hồn trong bích hoa sen kia có phải thật không.”
Nhất Uy tò mò hỏi:
“Theo như những gì anh Tú kể thì linh hồn Hiếu Minh cũng được hồi sinh như Ngân Chi. Tại sao nó lại không sống lại giống Ngân Chi?”
Trúc Chi không biết câu trả lời là gì. Có khi họ phải đợi đến khi Huyết Yêu trở về mới biết được. Cô đã mấy ngày liền không nhìn thấy Huyết Yêu rồi, hắn cũng chẳng hề bận tâm mọi chuyện đang rối lên hay sao mà biến mất lâu như thế.
Tuấn Tú rầu rĩ chuyện Ngân Chi biến mất mà cứ thất thần. Theo như tụi nhỏ kể lại, không phải nó chính là người đã hại anh hay sao. Đặc biệt sau khi nghe Trúc Chi kể lại, anh cảm thấy xấu hổ cực độ. Anh không cách nào nói với Trúc Chi một câu xin lỗi đàng hoàng. Chính anh đứng giữa tình thế chọn Trúc Chi và Ngân Chi. Sau đó, anh đã chọn em gái mình mà không màng đến nguy hiểm của Trúc Chi lúc đó.
Trúc Chi nắm lấy bàn tay đang lạnh và run run của Tuấn Tú. Cố truyền cho anh một chút hơi ấm nhỏ nhoi từ bàn tay của mình. Cô đương nhiên không trách anh về sự lựa chọn đó. Anh là anh ruột của Ngân Chi, anh có trách nhiệm với nó. Việc cô chiếm xác của nó đã là đả kích quá lớn với anh. Cô không mong rằng anh tiếp tục sống trong khổ sở vì cảm thấy có lỗi với cô lẫn Ngân Chi.
Tuấn Tú cuối cùng cũng cảm nhận được hơi ấm mà bấy lâu nay anh rất cần. Sự ngột ngạt mà anh chịu đựng vừa qua như muốn tan ra thành từng mảnh vụn nhỏ. Anh đã sống như thằng mất hết lý trí bao ngày qua và thật sự mà nói anh đã có ý định kết liễu đời mình, nếu không nghĩ đến việc Ngân Chi một lần nữa mất người thân sẽ trở thành người thế nào.
Tuấn Tú cố kiềm nén tiếng nấc nghẹn của mình. Anh mệt mỏi vô cùng, đầu óc muốn nổ tung. Lần đầu tiên Thanh Lâm và Nhất Uy thấy dáng vẻ yếu đuối này của Tuấn Tú. Cả hai ai nấy cũng mũi lòng, không ai dám nói lời trách cứ nào.
Tuấn Tú bùi ngùi nói, giọng lạc đi:
“Anh xin lỗi.”
Trúc Chi an ủi:
“Em khỏe re. Ngân Chi cũng đã trở lại. Chuyện vui nhân đôi. Có điều chúng ta phải có kế hoạch cứu Ngân Chi trở về đã.”
Lúc này, mọi người mới nhớ Ngân Chi đã biến mất cùng với đoạn tủy của Tuấn Tú ban nảy. Họ quyết định gạt cảm xúc qua một bên chuẩn bị tinh thần nghênh đón trận chiến phía trước.
Trúc Chi rót cho mỗi người một ly và tóm tắt câu chuyện một lần nữa, như những lần trước đây cô hay làm:
“Vậy là người đứng đằng sau Ngân Chi là Ngọc Tự. Lão đã hồi sinh và sử dụng Ngân Chi như một cổ máy giết người. Lão còn là kẻ đã biến Thiếu Sơn thành Vô Âm. Lão trời ơi đất hỡi còn là sư phụ của Thiếu Sơn và Huyết Yêu. Em biết Huyết Yêu sẽ nỗi điên nếu như biết lão phái Vô Âm đến giết Nhất Uy.”
“Ta nghe có lầm không, Ngọc Tự dám phái Vô Âm đến không phải giết ta mà giết Nhất Uy ư?”
Giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau lưng mọi người và khi trông thấy Huyết Yêu cả đám vỡ òa niềm vui như bắt được phao cứu sinh (riêng Tuấn Tú không dám nhìn trực diện Huyết Yêu vì sự phản bội nho nhỏ của anh đã gây rắc rối cho mọi người).
Huyết Yêu ngồi xuống cạnh Tuấn Tú không quên ném ánh nhìn tàn độc về phía anh khiến anh nổi hết cả da gà. Hắn đập một phát vào lưng anh khiến anh đau điếng, anh cố bậm môi chịu đựng nỗi đau. Huyết Yêu gầm gừ bên tai Tuấn Tú:
“Ngươi to gan lắm. Dám trộm đồ của ta.”
Tuấn Tú chỉ còn cách thu hai chân thật chặt, cố không phát ra tiếng động nào cho thấy anh đang tồn tại trong căn phòng này. Và giờ đây anh quyết bỏ mặc cho Huyết Yêu muốn làm gì thì làm, dù sao tội lỗi của anh cũng lớn lắm. Nếu anh không cố cho Ngân Chi hồi sinh thì đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Huyết Yêu liếc Tuấn Tú một lần nữa rồi nói:
“Chúng ta có rất nhiều chuyện cần phải làm rõ và ta chắc các ngươi đang chờ đợi chỉ để được hỏi những khúc mắt trong lòng. Ta biết, ta đã rời đi quá lâu, các người hẳn rất mong ta trở lại. Tuy nhiên, chúng ta cần đi gặp Vô Âm trước. Bởi vì ta sợ huynh ấy không thể chờ thêm được nữa.”
Không ai dám cắt lời Huyết Yêu. Thanh Lâm thề rằng cho dù cho họ cả cân kim cương cũng không dám hó hé trước những lời đe dọa của hắn. Hắn bảo đi đâu thì đi đó thôi chứ ai dám ý kiến gì. Trúc Chi và Nhất Uy thầm trao đổi ánh mắt cho nhau một chút, ngầm hiểu là có chết cũng không dám can ngăn chuyện hắn muốn làm.
Chỉ trong chớp mắt, mọi người đã xuất hiện trong phòng bác bảo vệ. Bác bảo vệ không vui lắm khi thấy cả đám người cứ đi đi về về trong nhà của mình. Nhưng khi thấy bộ mặt “dám đuổi ta ra khỏi đây xem” của Huyết Yêu, bác biết mình chỉ còn cách cho họ tá túc thêm vài tiếng nữa.
Vô Âm lúc này đang thu mình ngồi trong vòng tròn tro phật và gã đứng bật dậy khi thấy Huyết Yêu đứng đó mỉm cười với mình. Gã cũng nở một nụ cười, có điều nụ cười gớm ghiếc của gã một lần nữa đã chọc cho nỗi khiếp sợ trong lòng Thanh Lâm dâng lên. Trúc Chi thấy mà bật cười ha hả.
Lúc này Vô Âm mới để ý có thêm một thành viên khác xa lạ hoàn toàn. Gã không biết có nên hỏi đứa con gái đang cười đó là ai hay không. Gã chỉ bộc lộ cảm xúc sửng sờ của mình qua đôi mắt. Trúc Chi không đành lòng nhất chính là nhìn bộ dạng muốn nói không được, muốn cười chẳng xong này của Vô Âm. Cô chỉ còn cách cầu cứu chổ Huyết Yêu.
Huyết Yêu như thường lệ đưa cho Vô Âm chất lỏng trong lọ. Gã vồ lấy rất nhanh và đổ lên môi của mình. Vô Âm cuối cùng có lại dáng vẻ của Thiếu Sơn, đôi môi kia nở một nụ cười chói lòa.
Vô Âm nói nhanh:
“Lần này đệ biết không chỉ đơn giản lấy máu của Ngọc tự và niệm chú thôi đâu. Bởi vì lão là người biến ta trở thành Vô Âm nên lão phải bị giết chết. Huyết Yêu, ta nhắc lại lão phải bị giết chết.”
“Không xuất hiện thì thôi. Nếu đã xuất hiện đương nhiên lão phải trả giá cho tội ác của mình. Ta sẽ tự tay giết chết lão cho dù ta có chết đi chăng nữa.”
Huyết Yêu nói vậy bởi vì hắn biết thực lực không thể đùa được của sư phụ Ngọc Tự. Lão là một ác thần cực kỳ mạnh mà có lần suýt nữa hắn đã chết dưới tay lão. Lần đó hắn đã để lão thoát để cứu lấy bản thân mình. Mà hắn thất sự không muốn nhớ lại ngày kinh hoàng đó tý nào.
Huyết Yêu mệt mỏi cầm lấy tờ giấy sau đó lại lôi Trúc Chi đi công chuyện. Đôi khi Trúc Chi ước giá như mình lấy được hết nỗi lo lắng ưu phiền trên nét mặt của Huyết Yêu. Nhìn hắn chẳng có sức sống gì cả. Rất có thể đã đi suốt ngày, rồi lại đi với cô tiếp. Cô muốn hắn nghỉ ngơi thì hắn lại bảo không kịp thời gian. Chẳng biết cái gì không kịp thời gian. Gặng hỏi mãi Trúc Chi mới nhận được câu trả lời từ hắn:
“Đêm trăng máu vẫn còn cho đến 12 giờ đêm nay. Ta cần cô đi với ta đến chổ này nữa thôi.”
Họ đến bệnh viện nơi Trúc Chi tự sát. Cô rùng mình nhớ lại khoảnh khắc mình rơi từ độ cao trên kia xuống đất, khoảnh khắc cô chọn tự kết liễu đời mình. Cô nhìn sang Huyết Yêu đang đứng cạnh mình, thầm cảm ơn hắn đx cứu cô một mạng. Nhờ vậy cô mới sống một cuộc sống mà cô hằng ao ước – một cuộc sống có ích cho mọi người và có được tình yêu thương của những người xung quanh.
Huyết Yêu lôi cô đến một căn phòng chỉ có duy nhất một người nằm trên giường. Cô bé đó trạt tuổi Ngân Chi là cùng. Người còn trẻ như vậy lại nằm bất động ở đây thật đáng thương. Cô đoán cô bé nằm trước mặt mình chính là người đang mang trái tim của cô. Nhưng tại sao vẫn chưa tỉnh thì cô chịu.
Huyết Yêu chỉ tay về phía cửa sổ nói:
“Đóa Hắc phù dung quả nhiên ở đây. Trái tim của Quỷ vương hấp thụ linh khí từ đóa Hắc phù dung này.”
Trúc Chi tiến đến bên cạnh giường bệnh và dùng đôi tay của mình sờ vào bán tay của cô bé đang nằm đó. Cô nói ra lời trong lòng cho Huyết Yêu nghe:
“Cô bé đó ắt đã ghép tim từ hai tháng nay rồi sao vẫn chưa tỉnh?”
Huyết Yêu giải thích:
“Trái tim của tiểu ma vương không chấp nhận linh hồn của vật chủ này. Ta sẽ gặp Địa Mẫu xem thử linh hồn của cô bé Trúc Chi này đã đi về đâu.”
Trúc Chi ngạc nhiên thốt lên:
“Trúc Chi?”
“Đúng vậy. Tên nó là Trúc Chi giống như tên của cô. Trùng hợp hay định mệnh đây.”
“Vậy anh tính làm gì đây?”
Huyết Yêu liếc ra ngoài đêm đen nói rất nhanh, làm như hắn sợ thời gian không còn nữa:
“Hồi sinh cô. Sau này cô không cần phải lo lắng chuyện đang chiếm đoạt thân xác người khác nữa. Nó bây giờ chính là thân xác của tiểu ma vương. Trái tim của tiểu ma vương chính là cô.”
Huyết Yêu thấy Trúc Chi vẫn còn mơ hồ liền gải thích tiếp:
“Lý do cô gọi thanh Hắc Ma mà nó không đến chính là do thể xác Ngân Chi không phải của Tiểu ma vương. Thanh kiếm quỷ dị kia muốn linh hồn và thể xác đều là của tiểu vương và đương nhiên trái tim phải là trái tim của cô. Dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ tìm cách đưa linh hồn cô ra khỏi cơ thể Ngân Chi mà thôi. Chỉ là ta không ngờ, Ngân Chi con bé đó còn gấp gáp hơn cả ta.”
Trúc Chi nói:
“Anh biết Ngân Chi nhất định sẽ hối hận mà trở về ư?”
“Đó là lý do vì sao ta van nài Địa Mẫu đừng cho con bé đi đầu thai sớm. Ta đã hy vọng nếu con bé muốn trở lại cơ thể của nó phải tìm ta đầu tiên. Không ngờ Ngọc Tự lại biết nó đã dụ nó nôn ra hết mọi thông tin mà ta đang nắm. Một sự phản bội nho nhỏ từ người của ta.”
Huyết Yêu xua tay rồi nói tiếp:
“Trước hết ta sẽ giúp cô có được thân thể mới cái đã.”
Huyết Yêu bắt Trúc Chi nhắm mắt lại. Còn hắn dùng thần lực nhét linh hồn của cô vào thân thể đang nằm. Hắn mở tung cửa sổ cho ánh trăng trên cao chiếu vào cơ thể của cô.
Huyết Yêu bấm đốt ngón tay chờ đợi. Mãi chẳng thấy Trúc Chi tỉnh lại. Hắn sốt ruột đi đi lại lại khắp phòng. Không lẽ hắn đã lầm hay cách làm của hắn đã sai? Chắc chắn còn thiếu cái gì đó mà hắn không biết, cái gì mới được.
Huyết Yêu búng ngón tay rồi biến mất trong màn đêm. Trúc Chi tỉnh lại chính nhờ Cẩm Như xuất hiện và cho cô uống thứ gì đó. Cô cố hỏi nhưng Cẩm Như cũng chẳng biết đó là gì. Ả chỉ biết Huyết Yêu nói với ả, nếu không phải thứ nước đó thì Trúc Chi sẽ không tỉnh lại được.
Trúc Chi chọn lọc thông tin quan trọng kể lại cho cả ba người nghe. Cô chỉ kể chuyện Huyết Yêu đã nhờ Tiểu Bạch ở lại. Vì thế tối hôm đó đã phát hiện việc Ngân Chi hồi sinh và hắn lại phải đi tìm một cơ thể mới cho cô. Rất may, trong bệnh viện lúc đó có một bệnh nhân sống đời sống thực vật suốt đời và linh hồn của cô bạn ấy đã rời xa nhân thế từ lâu. Huyết Yêu không còn cách nào khác đành nhốt cô sống trong thân thể đó.
Huyết Yêu buộc phải tìm ra một thân thể mới cho Trúc Chi và chỉ có cô bé sống đời sống thực vật như “Trúc Chi” nằm trong bệnh viện là thích hợp nhất. Trúc Chi ém luôn đoạn “Trúc Chi ấy” đang mang trái tim của cô. Cô không được phép bất cẩn trong lúc này, nhất là tên Ngọc Tự vẫn còn lỡn vỡn bên ngoài, không biết lão ta có rình rập xung quanh đây và nghe lỏm câu chuyện của họ không.
Trúc chi ghi một mẫu giấy nhỏ nói tâm tư nguyện vọng của mình và bắt ép mọi người không nên gọi mình là tiểu ma vương khi Ngọc Tự chưa chết.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Nhất Uy phát biểu trước:
“Nói như vậy anh Vô Ảnh đã được Tiểu Bạch cứu đi. Rồi thằng chả đâu mà không thấy làm tụi này lo quá.”
Trúc Chi nói:
“Không còn cách nào khác. Ảnh phải biến mất mới đúng ý đồ của Ngọc Tự. Lão vẫn chưa phát hiện ra điều đáng ngờ. Lão già này có vẻ không phải là người cẩn thận. Chị mà là lão chị đã hẳn phải kiểm tra xem hai linh hồn trong bích hoa sen kia có phải thật không.”
Nhất Uy tò mò hỏi:
“Theo như những gì anh Tú kể thì linh hồn Hiếu Minh cũng được hồi sinh như Ngân Chi. Tại sao nó lại không sống lại giống Ngân Chi?”
Trúc Chi không biết câu trả lời là gì. Có khi họ phải đợi đến khi Huyết Yêu trở về mới biết được. Cô đã mấy ngày liền không nhìn thấy Huyết Yêu rồi, hắn cũng chẳng hề bận tâm mọi chuyện đang rối lên hay sao mà biến mất lâu như thế.
Tuấn Tú rầu rĩ chuyện Ngân Chi biến mất mà cứ thất thần. Theo như tụi nhỏ kể lại, không phải nó chính là người đã hại anh hay sao. Đặc biệt sau khi nghe Trúc Chi kể lại, anh cảm thấy xấu hổ cực độ. Anh không cách nào nói với Trúc Chi một câu xin lỗi đàng hoàng. Chính anh đứng giữa tình thế chọn Trúc Chi và Ngân Chi. Sau đó, anh đã chọn em gái mình mà không màng đến nguy hiểm của Trúc Chi lúc đó.
Trúc Chi nắm lấy bàn tay đang lạnh và run run của Tuấn Tú. Cố truyền cho anh một chút hơi ấm nhỏ nhoi từ bàn tay của mình. Cô đương nhiên không trách anh về sự lựa chọn đó. Anh là anh ruột của Ngân Chi, anh có trách nhiệm với nó. Việc cô chiếm xác của nó đã là đả kích quá lớn với anh. Cô không mong rằng anh tiếp tục sống trong khổ sở vì cảm thấy có lỗi với cô lẫn Ngân Chi.
Tuấn Tú cuối cùng cũng cảm nhận được hơi ấm mà bấy lâu nay anh rất cần. Sự ngột ngạt mà anh chịu đựng vừa qua như muốn tan ra thành từng mảnh vụn nhỏ. Anh đã sống như thằng mất hết lý trí bao ngày qua và thật sự mà nói anh đã có ý định kết liễu đời mình, nếu không nghĩ đến việc Ngân Chi một lần nữa mất người thân sẽ trở thành người thế nào.
Tuấn Tú cố kiềm nén tiếng nấc nghẹn của mình. Anh mệt mỏi vô cùng, đầu óc muốn nổ tung. Lần đầu tiên Thanh Lâm và Nhất Uy thấy dáng vẻ yếu đuối này của Tuấn Tú. Cả hai ai nấy cũng mũi lòng, không ai dám nói lời trách cứ nào.
Tuấn Tú bùi ngùi nói, giọng lạc đi:
“Anh xin lỗi.”
Trúc Chi an ủi:
“Em khỏe re. Ngân Chi cũng đã trở lại. Chuyện vui nhân đôi. Có điều chúng ta phải có kế hoạch cứu Ngân Chi trở về đã.”
Lúc này, mọi người mới nhớ Ngân Chi đã biến mất cùng với đoạn tủy của Tuấn Tú ban nảy. Họ quyết định gạt cảm xúc qua một bên chuẩn bị tinh thần nghênh đón trận chiến phía trước.
Trúc Chi rót cho mỗi người một ly và tóm tắt câu chuyện một lần nữa, như những lần trước đây cô hay làm:
“Vậy là người đứng đằng sau Ngân Chi là Ngọc Tự. Lão đã hồi sinh và sử dụng Ngân Chi như một cổ máy giết người. Lão còn là kẻ đã biến Thiếu Sơn thành Vô Âm. Lão trời ơi đất hỡi còn là sư phụ của Thiếu Sơn và Huyết Yêu. Em biết Huyết Yêu sẽ nỗi điên nếu như biết lão phái Vô Âm đến giết Nhất Uy.”
“Ta nghe có lầm không, Ngọc Tự dám phái Vô Âm đến không phải giết ta mà giết Nhất Uy ư?”
Giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau lưng mọi người và khi trông thấy Huyết Yêu cả đám vỡ òa niềm vui như bắt được phao cứu sinh (riêng Tuấn Tú không dám nhìn trực diện Huyết Yêu vì sự phản bội nho nhỏ của anh đã gây rắc rối cho mọi người).
Huyết Yêu ngồi xuống cạnh Tuấn Tú không quên ném ánh nhìn tàn độc về phía anh khiến anh nổi hết cả da gà. Hắn đập một phát vào lưng anh khiến anh đau điếng, anh cố bậm môi chịu đựng nỗi đau. Huyết Yêu gầm gừ bên tai Tuấn Tú:
“Ngươi to gan lắm. Dám trộm đồ của ta.”
Tuấn Tú chỉ còn cách thu hai chân thật chặt, cố không phát ra tiếng động nào cho thấy anh đang tồn tại trong căn phòng này. Và giờ đây anh quyết bỏ mặc cho Huyết Yêu muốn làm gì thì làm, dù sao tội lỗi của anh cũng lớn lắm. Nếu anh không cố cho Ngân Chi hồi sinh thì đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Huyết Yêu liếc Tuấn Tú một lần nữa rồi nói:
“Chúng ta có rất nhiều chuyện cần phải làm rõ và ta chắc các ngươi đang chờ đợi chỉ để được hỏi những khúc mắt trong lòng. Ta biết, ta đã rời đi quá lâu, các người hẳn rất mong ta trở lại. Tuy nhiên, chúng ta cần đi gặp Vô Âm trước. Bởi vì ta sợ huynh ấy không thể chờ thêm được nữa.”
Không ai dám cắt lời Huyết Yêu. Thanh Lâm thề rằng cho dù cho họ cả cân kim cương cũng không dám hó hé trước những lời đe dọa của hắn. Hắn bảo đi đâu thì đi đó thôi chứ ai dám ý kiến gì. Trúc Chi và Nhất Uy thầm trao đổi ánh mắt cho nhau một chút, ngầm hiểu là có chết cũng không dám can ngăn chuyện hắn muốn làm.
Chỉ trong chớp mắt, mọi người đã xuất hiện trong phòng bác bảo vệ. Bác bảo vệ không vui lắm khi thấy cả đám người cứ đi đi về về trong nhà của mình. Nhưng khi thấy bộ mặt “dám đuổi ta ra khỏi đây xem” của Huyết Yêu, bác biết mình chỉ còn cách cho họ tá túc thêm vài tiếng nữa.
Vô Âm lúc này đang thu mình ngồi trong vòng tròn tro phật và gã đứng bật dậy khi thấy Huyết Yêu đứng đó mỉm cười với mình. Gã cũng nở một nụ cười, có điều nụ cười gớm ghiếc của gã một lần nữa đã chọc cho nỗi khiếp sợ trong lòng Thanh Lâm dâng lên. Trúc Chi thấy mà bật cười ha hả.
Lúc này Vô Âm mới để ý có thêm một thành viên khác xa lạ hoàn toàn. Gã không biết có nên hỏi đứa con gái đang cười đó là ai hay không. Gã chỉ bộc lộ cảm xúc sửng sờ của mình qua đôi mắt. Trúc Chi không đành lòng nhất chính là nhìn bộ dạng muốn nói không được, muốn cười chẳng xong này của Vô Âm. Cô chỉ còn cách cầu cứu chổ Huyết Yêu.
Huyết Yêu như thường lệ đưa cho Vô Âm chất lỏng trong lọ. Gã vồ lấy rất nhanh và đổ lên môi của mình. Vô Âm cuối cùng có lại dáng vẻ của Thiếu Sơn, đôi môi kia nở một nụ cười chói lòa.
Vô Âm nói nhanh:
“Lần này đệ biết không chỉ đơn giản lấy máu của Ngọc tự và niệm chú thôi đâu. Bởi vì lão là người biến ta trở thành Vô Âm nên lão phải bị giết chết. Huyết Yêu, ta nhắc lại lão phải bị giết chết.”
“Không xuất hiện thì thôi. Nếu đã xuất hiện đương nhiên lão phải trả giá cho tội ác của mình. Ta sẽ tự tay giết chết lão cho dù ta có chết đi chăng nữa.”
Huyết Yêu nói vậy bởi vì hắn biết thực lực không thể đùa được của sư phụ Ngọc Tự. Lão là một ác thần cực kỳ mạnh mà có lần suýt nữa hắn đã chết dưới tay lão. Lần đó hắn đã để lão thoát để cứu lấy bản thân mình. Mà hắn thất sự không muốn nhớ lại ngày kinh hoàng đó tý nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.