Chương 299: Trúc Chi Tức Giận
Muội Nương
01/11/2021
Trúc Chi ném mạnh cây trâm vào mặt Huyết Yêu, nhanh đến nổi không ai nhìn thấy cô vừa làm gì. Chỉ khi Huyết Yêu vội vàng dùng chiếc quạt ưa thích của mình cản lại mới không bị thương trên mặt, lúc này mọi người mới vỡ lẽ hành động lớn mật của cô. Họ còn chưa kịp can ngăn Trúc Chi, đã thấy cô phi người đến trước mặt Huyết Yêu, tiếp tục đâm nhiều nhát vào người hắn bằng cây trâm. Hai người bắt đầu tấn công nhau (người tấn công chỉ có mỗi Trúc Chi, Huyết Yêu vẫn chọn cách né đòn). Chỉ có điều, cây trâm trên tay Trúc Chi hình như cộng hưởng với sự tức giận của cô khiến những chiêu của cô trở nên mạnh bạo. Va chạm giữa cây trâm và cánh quạt của Huyết Yêu tóe lửa, khiến mọi người thêm vài phần hoảng loạn.
Thanh Lâm hét lớn, tay thì bịt mắt lại, cứ lo sợ Huyết Yêu thật sự sẽ nổi giận và giết chết cô. Hoặc hắn sẽ biến cô thành thứ gì đó bỏ túi. Nó vẫn chưa nhìn thấy vẻ mặt muốn giết người mà Trúc Chi dành cho Huyết Yêu bao giờ. Cùng lắm nó chỉ thấy cô giận dữ Huyết Yêu mà thôi. Làm sao mà biết có ngày nó được thấy cảnh tượng Trúc Chi muốn giết chết Huyết Yêu như bây giờ đâu.
Nhất Uy cắn môi, hơi trầm ngâm có nên chạy ra can ngăn hay không. Vớ tính cách của Trúc Chi, nếu cậu chạy ra giữa họ sẽ không hay lắm. Càng huống hồ, cậu là người biết rõ nguyên nhân Trúc Chi trở nên điên cuồng chém loạn như vậy. Cậu biết rõ người thay quần áo cho Trúc Chi là Huyết Yêu. Cậu cũng biết rõ Trúc Chi muốn hắn trả giá cho sự ngạo mạn của chính mình, chỉ vì muốn bảo vệ cái thân phận Tiểu Bạch của mình mà hắn ngang nhiên làm ra hành động đáng xấu hổ như vậy.
Vô Ảnh thì khỏi nói, anh đã chạy vào kéo Trúc Chi trở ra khi cô định đâm Huyết Yêu lần nữa. Anh không biết nguyên nhân cô giận dữ và nổi khùng muốn tấn công Huyết Yêu cho bằng được là gì, nhưng chí ít anh biết họ cùng một phe và Huyết Yêu không bao giờ muốn làm tổn thương cô. Dù giữa họ đã trải qua điều kinh khủng nào cũng không phủ nhận được việc: Trúc Chi có tình ý với Huyết Yêu và nhất định không muốn hắn bị thương tổn. Phải có người nào đó đứng ra giải hòa cho họ, phải có người nào đó khiến cô tỉnh táo lại mà suy xét kỹ càng trước khi cô thực hiện hành vi khiến cô phải hối hận về sau.
Trúc Chi không cho Vô Ảnh có cơ hội thực hiện ý định của mình. Cô gạt mạnh tay của anh ra khỏi cánh tay của mình. Cô trừng mắt nhìn anh, môi mấp máy nói mà như thể đang quát vào mặt anh:
“Đừng có tài lanh xen vào.”
Ánh mắt sát khí của Trúc Chi khiến Vô Ảnh dè chừng. Anh phân vân không biết nên một lần nữa xen ngang hay không. Anh bất lực nhích tới chổ Nhất Uy, kề đầu lên vai của cậu rồi nói nhỏ:
“Chuyện gì đã xảy ra dưới thủy cung mà khiến ẻm như phát điên vậy?”
Nhất Uy nói dối cho qua chuyện:
“Thì tụi em suýt nữa mất mạng mà anh ấy vẫn giấu giếm hành tung của mình.”
Vô Ảnh xua tay, rõ nhiên không thèm tin điều mà Nhất Uy vừa nói. Anh nói thầm:
“Anh thấy không phải chỉ vì chuyện đó đâu. Nhìn sắc mặt Trúc Chi thì biết, chắc chắn có chuyện gì đó rất kinh khủng giữa hai người đó.”
Thanh Lâm lúc này nhìn thấy Nhất Uy và Vô Ảnh đang rù rì to nhỏ, nó cũng tò mò nhích người lại gần. Tuấn Tú và Thiên Thanh cũng thế. Trông bộ dạng ngơ ngác của họ là biết, họ cũng muốn biết lý do hai người kia đánh nhau là gì.
Nhất Uy không thể nào huỵch toẹt chuyện “thầm kín” của Trúc Chi ra cho mấy người tò mò này biết. Nhưng cậu cũng khó mà thuyết phục họ tin tưởng lời nói của mình. Cuối cùng, Nhất Uy tức tối, cau có nói:
“Sao mấy người không đi hỏi chị ấy đi.”
Vô Ảnh rời khỏi vai Nhất Uy, mặt mày tái mét trả lời:
“Anh vẫn còn muốn sống nha.”
Vô Ảnh dĩ nhiên muốn sống rồi. Anh đang tận mắt chứng kiến cảnh Trúc Chi và Huyết Yêu đánh nhau. Mặc dù, Huyết Yêu toàn né tránh đòn tấn công của Trúc Chi, nhưng anh biết thật sự phải có gì đó kinh khủng mới khiến Trúc Chi trở thành bộ dạng hung thần kiểu vậy. Quen biết cô bao nhiêu lâu cũng đủ khiến anh biết tỏng tính nét của cô. Huyết Yêu phải làm ra chuyện quá đáng lắm mới bị Trúc Chi dằn mặt kiểu đó.
Nhất Uy từ chối cho ý kiến, cũng từ chối nói tiếp, cậu giơ cao hai tay tỏ ý muốn đầu hàng. Nếu cậu là Trúc Chi, cậu cũng sẽ phát hỏa thôi. Rõ ràng thủy cung vẫn có cung nữ hầu hạ, nhưng Thủy vương cho rằng Tiểu Bạch sẽ thân thuộc với Trúc Chi hơn, có thể con bé sẽ khiến cô phần nào thoải mái hơn, nên mới giao nhiệm vụ thay quần áo cho nó. Ai mà ngờ Tiểu Bạch lại không phải là Tiểu Bạch, mà là một tên đàn ông hẳn hoi. Mà nhất lại là người đàn ông trong lòng của Trúc Chi nữa.
Tuấn Tú lúc này mới chạy ra can ngăn. Anh không muốn nhing thấy họ chán ghét lẫn nhau. Bất cứ chuyện gig cũng có thể từ từ nói chuyện, không nên đấu đá lẫn nhau, nhất là khi họ đang lâm vào tình cảnh ngặt nghèo, phải đối phó với một tên cuồng bá như Nguyên Sâm.
Tuấn Tú vừa bước ra, Trúc Chi liên đứng im tại chổ. Vô Ảnh nhìn thấy rất không vui nha. Lúc nảy anh cũng đứng ra can ngăn mà cô nỡ lòng quát nạt vào mặt anh, còn Tuấn Tú lại có vẻ nghe lời và không có ý định nạt nộ gì thêm. Anh tức giận cành hong, ngồi bụp xuống ghế sofa dài trong văn phòng thám tử, mặt không biểu tình nào khác ngoài tủi thân.
Tuấn Tú nhìn vẻ mặt Trúc Chi vẫn còn căm giận, nhưng không hành động gì dại dột thêm nữa, mới lên tiếng nói:
“Nè, em dừng lại được rồi đó. Chờ mọi chuyện xong xuôi rồi tính sổ với nhau đi.”
Thanh Lâm hăng hái nói phụ họa:
“Phải rồi đó. Thầy nói tụi em nghe chuyện gì tiếp theo đi. Thầy đã có kế hoạch đối phó với Nguyên Sâm chưa?”
Trúc Chi bất đắc dĩ nghe lời. Trong lòng dĩ nhiên vẫn còn tức giận Huyết Yêu. Nhưng Tuấn Tú và Thanh Lâm nói đúng, cô nên dẹp chuyện cá nhân sang một bên, sau khi bắt được Quý Nhậm mới đánh Huyết Yêu vẫn chưa muộn. Cô gật đầu, đi tới ngồi gần Vô Ảnh (anh quay mặt đi chổ khác, coi bộ vẫn còn giận hờn vu vơ thái độ trước đó của cô).
Huyết Yêu rất không cam lòng. Tất cả mọi chuyện xảy ra một cách bất ngờ và hắn trở thành người bị động trong mọi chuyện. Ngay cả việc Thủy vương nhờ hắn thay quần áo cho cô, hắn cũng rất bất đắc dĩ làm theo. Lúc đó hắn đâu thể nào nói ra thân phận của mình. Hắn đã nghĩ ra nhiều kế sách trong tương lai, đâu thể vì một hành động nho nhỏ rồi khiến mọi chuyện đi vào ngỏ cụt. Hắn cũng đã từ chối, nhưng cô cứ một mực ép hắn làm cơ mà. Dù sao hắn cũng chưa nhìn thấy gì hết. Bởi vì cô có mặc nội y hẳn hoi.
Huyết Yêu bắt đầu nhớ lại đoạn ký ức sau khi rời khỏi thủy cung. Hắn thở dài một cái, rồi kể cho mọi người nghe, giọng nói đã không còn hứng khởi như lúc đầu, nó cứ rè rè như ông lão già khụ đang kể chuyện vô cùng chán ngắt cho đám trẻ nít nghe.
Huyết Yêu biết được Quý Nhậm muốn bắt sống Thanh Lâm thì hơi kinh ngạc một chút. Hắn không hiểu nguyên nhân là gì khiến một đại thần như gã lại muốn mạng của một tên nhóc con người. Trừ phi gã cần thứ gì đó của nó. Hắn nhất định phải tự mình tìm hiểu xem ý định cuối cùng của gã là gì. Huyết Yêu đành một lần nữa biến thành Thanh Lâm và bị bắt đi. Quả là thiên ý. Trong khi hắn đang hoang mang không biết nên điều tra Quý Nhậm ra sao thì gã tự nhú đầu ra khỏi cửa cho hắn túm lấy, tự làm ra một cái cớ hoàn hảo cho hắn xâm nhập lãnh địa của gã. Hắn một khi đã vào lãnh địa của Quý Nhậm, đương nhiên hắn sẽ tha hồ tìm ra bí mật của gã rồi.
Giọng của Huyết Yêu khàn đi vì nói quá nhiều. Thấy thế, Trúc Chi lập tức đưa cho hắn ly nước trên bàn. Hắn thuận tay cầm lấy. Những người còn lại chứng hửng nhìn cách mà họ đối xử với nhau một cách tự nhiên, dĩ nhiên họ chưa quên trận đánh nảy lửa lúc nảy đâu.
Huyết Yêu cười với Trúc Chi một cái thật tươi, tất nhiên vì muốn cảm ơn cô đã đưa ly nước cho hắn. Nhưng Trúc Chi không thèm nhìn hắn thêm phút giây nào nữa, dù tất cả mọi người biết tỏng rằng tai của cô đang chú ý lắng nghe.
Huyết Yêu nhếch môi nói:
“Thật kinh hãi, đúng không? Quý Nhậm tưởng đã bắt giam được ta. Không ngờ chính gã đã tự mình đưa ta vào lãnh địa của mình.”
Huyết Yêu như cá gặp nước, rất nhanh đã điều tra vài chuyện bí mật của Quý Nhậm. Nhân lúc gã giam hắn vào trong căn phòng chứa đầy phong ấn (phong ấn chỉ dùng trên cơ thể của một người phàm), hắn đã lén ra ngoài tự tung tự tác. Hắn đã ra vào nơi của Quý Nhậm rất tự nhiên, giống với câu nói mà người phàm hay nói với nhau: Tự nhiên như đi chợ.
Huyết Yêu đã vào sâu thật sâu lãnh địa của Quý Nhậm. Hắn phát hiện không chỉ bia mộ trống không của Y Lân mà có thêm vài người nữa, không để tên họ cụ thể, nhưng hắn vẫn ngầm đoán những người này đích thị là những người mà hắn thân thuộc nhất.
Huyết Yêu cũng tìm ra một nơi bí mật của Quý Nhậm nhờ một lần lén lút đi theo gã. Một ngôi nhà tranh đơn sơ, bên trong treo đầy tranh họa của một người con gái đẹp tuyệt trần, mái tóc nàng buông xỏa trên đôi vai gầy, nụ cười chúm chím, trên tóc cài một cây trâm hình hoa sen càng khiến dung nhan nàng diễm lệ. Chỉ là một bức tranh mà lại toát lên khí chất cũng vẻ đẹp khiến bao người điên đảo như vậy. Người này rõ ràng là người tình của Quý Nhậm.
Huyết Yêu còn phát hiện vài bức thư tình của Quý Nhậm và cô gái kia. Hắn thật lòng không muốn đọc những dòng chữ đầy si mê, cuồng dại của gã với cô gái ấy. Nhưng hắn biết nếu hắn không cố tìm càng nhiều điều về gã, hắn sẽ không bao giờ biết được con người của gã.
Vì thế, trong cơn dằn co trong tấm trí của chính Huyết Yêu giữa việc rời đi và đọc lấy những bức thư kia, hắn đã chọn cái thứ hai. May cho Huyết Yêu rằng Quý Nhậm vừa hay tự mình đọc lấy bức thư tình ấy, vậy nên hắn mới biết nó là thư tình. Đây đâu thể nào buộc tội hắn đoc lén được, chính Quý Nhậm tự mình đọc to và vô tình hắn nghe được ấy chớ.
Thì ra người tình mà Quý Nhậm luôn luôn yêu mến là mà mẹ Y Lân và người bà ấy yêu là Quý Nhậm. Cả hai không thể đến được với nhau bởi vì một người là thần, một người là người phàm trần. Dù thời đó vẫn chưa xuất hiện chuyện cấm cản tình yêu đôi lứa giữa người phàm và thần tiên, thì Quý Nhậm cũng không muốn tiến tới với bà. Một mặt là vì gã không thể cho bà một tình yêu nồng cháy như những cặp đôi khác, một mặt bởi vì người bạn của gã yêu bà còn lớn hơn yêu cả sinh mạng mình. Gã muốn người phụ nữ mình yêu được sống một cuộc đời bình an thay vì cứ trông chờ vào một người không thể ở bên cạnh bà sớm tối.
Trúc Chi nghe được đến đây mặt mày trở nên xanh xao hơn. Huyết Yêu còn tưởng cô lại bắt đầu nổi đóa với mình. Hắn đang trong tâm thế đỡ lấy đòn nếu cô tấn công mình một lần nữa, nhưng cô chỉ bực tức hét vào không khí:
“Anh nói rằng Quý Nhậm nhường người mình yêu cho một kẻ khác thay vì muốn ở bên cạnh cô ấy? Tên đó thật điên khùng, lại còn giả vờ thâm tình. Tình yêu của ông ta không đủ lớn mới nhường người con gái mình yêu cho người khác. Cho dù vì lý do gì đi chăng nữa.”
Thanh Lâm hét lớn, tay thì bịt mắt lại, cứ lo sợ Huyết Yêu thật sự sẽ nổi giận và giết chết cô. Hoặc hắn sẽ biến cô thành thứ gì đó bỏ túi. Nó vẫn chưa nhìn thấy vẻ mặt muốn giết người mà Trúc Chi dành cho Huyết Yêu bao giờ. Cùng lắm nó chỉ thấy cô giận dữ Huyết Yêu mà thôi. Làm sao mà biết có ngày nó được thấy cảnh tượng Trúc Chi muốn giết chết Huyết Yêu như bây giờ đâu.
Nhất Uy cắn môi, hơi trầm ngâm có nên chạy ra can ngăn hay không. Vớ tính cách của Trúc Chi, nếu cậu chạy ra giữa họ sẽ không hay lắm. Càng huống hồ, cậu là người biết rõ nguyên nhân Trúc Chi trở nên điên cuồng chém loạn như vậy. Cậu biết rõ người thay quần áo cho Trúc Chi là Huyết Yêu. Cậu cũng biết rõ Trúc Chi muốn hắn trả giá cho sự ngạo mạn của chính mình, chỉ vì muốn bảo vệ cái thân phận Tiểu Bạch của mình mà hắn ngang nhiên làm ra hành động đáng xấu hổ như vậy.
Vô Ảnh thì khỏi nói, anh đã chạy vào kéo Trúc Chi trở ra khi cô định đâm Huyết Yêu lần nữa. Anh không biết nguyên nhân cô giận dữ và nổi khùng muốn tấn công Huyết Yêu cho bằng được là gì, nhưng chí ít anh biết họ cùng một phe và Huyết Yêu không bao giờ muốn làm tổn thương cô. Dù giữa họ đã trải qua điều kinh khủng nào cũng không phủ nhận được việc: Trúc Chi có tình ý với Huyết Yêu và nhất định không muốn hắn bị thương tổn. Phải có người nào đó đứng ra giải hòa cho họ, phải có người nào đó khiến cô tỉnh táo lại mà suy xét kỹ càng trước khi cô thực hiện hành vi khiến cô phải hối hận về sau.
Trúc Chi không cho Vô Ảnh có cơ hội thực hiện ý định của mình. Cô gạt mạnh tay của anh ra khỏi cánh tay của mình. Cô trừng mắt nhìn anh, môi mấp máy nói mà như thể đang quát vào mặt anh:
“Đừng có tài lanh xen vào.”
Ánh mắt sát khí của Trúc Chi khiến Vô Ảnh dè chừng. Anh phân vân không biết nên một lần nữa xen ngang hay không. Anh bất lực nhích tới chổ Nhất Uy, kề đầu lên vai của cậu rồi nói nhỏ:
“Chuyện gì đã xảy ra dưới thủy cung mà khiến ẻm như phát điên vậy?”
Nhất Uy nói dối cho qua chuyện:
“Thì tụi em suýt nữa mất mạng mà anh ấy vẫn giấu giếm hành tung của mình.”
Vô Ảnh xua tay, rõ nhiên không thèm tin điều mà Nhất Uy vừa nói. Anh nói thầm:
“Anh thấy không phải chỉ vì chuyện đó đâu. Nhìn sắc mặt Trúc Chi thì biết, chắc chắn có chuyện gì đó rất kinh khủng giữa hai người đó.”
Thanh Lâm lúc này nhìn thấy Nhất Uy và Vô Ảnh đang rù rì to nhỏ, nó cũng tò mò nhích người lại gần. Tuấn Tú và Thiên Thanh cũng thế. Trông bộ dạng ngơ ngác của họ là biết, họ cũng muốn biết lý do hai người kia đánh nhau là gì.
Nhất Uy không thể nào huỵch toẹt chuyện “thầm kín” của Trúc Chi ra cho mấy người tò mò này biết. Nhưng cậu cũng khó mà thuyết phục họ tin tưởng lời nói của mình. Cuối cùng, Nhất Uy tức tối, cau có nói:
“Sao mấy người không đi hỏi chị ấy đi.”
Vô Ảnh rời khỏi vai Nhất Uy, mặt mày tái mét trả lời:
“Anh vẫn còn muốn sống nha.”
Vô Ảnh dĩ nhiên muốn sống rồi. Anh đang tận mắt chứng kiến cảnh Trúc Chi và Huyết Yêu đánh nhau. Mặc dù, Huyết Yêu toàn né tránh đòn tấn công của Trúc Chi, nhưng anh biết thật sự phải có gì đó kinh khủng mới khiến Trúc Chi trở thành bộ dạng hung thần kiểu vậy. Quen biết cô bao nhiêu lâu cũng đủ khiến anh biết tỏng tính nét của cô. Huyết Yêu phải làm ra chuyện quá đáng lắm mới bị Trúc Chi dằn mặt kiểu đó.
Nhất Uy từ chối cho ý kiến, cũng từ chối nói tiếp, cậu giơ cao hai tay tỏ ý muốn đầu hàng. Nếu cậu là Trúc Chi, cậu cũng sẽ phát hỏa thôi. Rõ ràng thủy cung vẫn có cung nữ hầu hạ, nhưng Thủy vương cho rằng Tiểu Bạch sẽ thân thuộc với Trúc Chi hơn, có thể con bé sẽ khiến cô phần nào thoải mái hơn, nên mới giao nhiệm vụ thay quần áo cho nó. Ai mà ngờ Tiểu Bạch lại không phải là Tiểu Bạch, mà là một tên đàn ông hẳn hoi. Mà nhất lại là người đàn ông trong lòng của Trúc Chi nữa.
Tuấn Tú lúc này mới chạy ra can ngăn. Anh không muốn nhing thấy họ chán ghét lẫn nhau. Bất cứ chuyện gig cũng có thể từ từ nói chuyện, không nên đấu đá lẫn nhau, nhất là khi họ đang lâm vào tình cảnh ngặt nghèo, phải đối phó với một tên cuồng bá như Nguyên Sâm.
Tuấn Tú vừa bước ra, Trúc Chi liên đứng im tại chổ. Vô Ảnh nhìn thấy rất không vui nha. Lúc nảy anh cũng đứng ra can ngăn mà cô nỡ lòng quát nạt vào mặt anh, còn Tuấn Tú lại có vẻ nghe lời và không có ý định nạt nộ gì thêm. Anh tức giận cành hong, ngồi bụp xuống ghế sofa dài trong văn phòng thám tử, mặt không biểu tình nào khác ngoài tủi thân.
Tuấn Tú nhìn vẻ mặt Trúc Chi vẫn còn căm giận, nhưng không hành động gì dại dột thêm nữa, mới lên tiếng nói:
“Nè, em dừng lại được rồi đó. Chờ mọi chuyện xong xuôi rồi tính sổ với nhau đi.”
Thanh Lâm hăng hái nói phụ họa:
“Phải rồi đó. Thầy nói tụi em nghe chuyện gì tiếp theo đi. Thầy đã có kế hoạch đối phó với Nguyên Sâm chưa?”
Trúc Chi bất đắc dĩ nghe lời. Trong lòng dĩ nhiên vẫn còn tức giận Huyết Yêu. Nhưng Tuấn Tú và Thanh Lâm nói đúng, cô nên dẹp chuyện cá nhân sang một bên, sau khi bắt được Quý Nhậm mới đánh Huyết Yêu vẫn chưa muộn. Cô gật đầu, đi tới ngồi gần Vô Ảnh (anh quay mặt đi chổ khác, coi bộ vẫn còn giận hờn vu vơ thái độ trước đó của cô).
Huyết Yêu rất không cam lòng. Tất cả mọi chuyện xảy ra một cách bất ngờ và hắn trở thành người bị động trong mọi chuyện. Ngay cả việc Thủy vương nhờ hắn thay quần áo cho cô, hắn cũng rất bất đắc dĩ làm theo. Lúc đó hắn đâu thể nào nói ra thân phận của mình. Hắn đã nghĩ ra nhiều kế sách trong tương lai, đâu thể vì một hành động nho nhỏ rồi khiến mọi chuyện đi vào ngỏ cụt. Hắn cũng đã từ chối, nhưng cô cứ một mực ép hắn làm cơ mà. Dù sao hắn cũng chưa nhìn thấy gì hết. Bởi vì cô có mặc nội y hẳn hoi.
Huyết Yêu bắt đầu nhớ lại đoạn ký ức sau khi rời khỏi thủy cung. Hắn thở dài một cái, rồi kể cho mọi người nghe, giọng nói đã không còn hứng khởi như lúc đầu, nó cứ rè rè như ông lão già khụ đang kể chuyện vô cùng chán ngắt cho đám trẻ nít nghe.
Huyết Yêu biết được Quý Nhậm muốn bắt sống Thanh Lâm thì hơi kinh ngạc một chút. Hắn không hiểu nguyên nhân là gì khiến một đại thần như gã lại muốn mạng của một tên nhóc con người. Trừ phi gã cần thứ gì đó của nó. Hắn nhất định phải tự mình tìm hiểu xem ý định cuối cùng của gã là gì. Huyết Yêu đành một lần nữa biến thành Thanh Lâm và bị bắt đi. Quả là thiên ý. Trong khi hắn đang hoang mang không biết nên điều tra Quý Nhậm ra sao thì gã tự nhú đầu ra khỏi cửa cho hắn túm lấy, tự làm ra một cái cớ hoàn hảo cho hắn xâm nhập lãnh địa của gã. Hắn một khi đã vào lãnh địa của Quý Nhậm, đương nhiên hắn sẽ tha hồ tìm ra bí mật của gã rồi.
Giọng của Huyết Yêu khàn đi vì nói quá nhiều. Thấy thế, Trúc Chi lập tức đưa cho hắn ly nước trên bàn. Hắn thuận tay cầm lấy. Những người còn lại chứng hửng nhìn cách mà họ đối xử với nhau một cách tự nhiên, dĩ nhiên họ chưa quên trận đánh nảy lửa lúc nảy đâu.
Huyết Yêu cười với Trúc Chi một cái thật tươi, tất nhiên vì muốn cảm ơn cô đã đưa ly nước cho hắn. Nhưng Trúc Chi không thèm nhìn hắn thêm phút giây nào nữa, dù tất cả mọi người biết tỏng rằng tai của cô đang chú ý lắng nghe.
Huyết Yêu nhếch môi nói:
“Thật kinh hãi, đúng không? Quý Nhậm tưởng đã bắt giam được ta. Không ngờ chính gã đã tự mình đưa ta vào lãnh địa của mình.”
Huyết Yêu như cá gặp nước, rất nhanh đã điều tra vài chuyện bí mật của Quý Nhậm. Nhân lúc gã giam hắn vào trong căn phòng chứa đầy phong ấn (phong ấn chỉ dùng trên cơ thể của một người phàm), hắn đã lén ra ngoài tự tung tự tác. Hắn đã ra vào nơi của Quý Nhậm rất tự nhiên, giống với câu nói mà người phàm hay nói với nhau: Tự nhiên như đi chợ.
Huyết Yêu đã vào sâu thật sâu lãnh địa của Quý Nhậm. Hắn phát hiện không chỉ bia mộ trống không của Y Lân mà có thêm vài người nữa, không để tên họ cụ thể, nhưng hắn vẫn ngầm đoán những người này đích thị là những người mà hắn thân thuộc nhất.
Huyết Yêu cũng tìm ra một nơi bí mật của Quý Nhậm nhờ một lần lén lút đi theo gã. Một ngôi nhà tranh đơn sơ, bên trong treo đầy tranh họa của một người con gái đẹp tuyệt trần, mái tóc nàng buông xỏa trên đôi vai gầy, nụ cười chúm chím, trên tóc cài một cây trâm hình hoa sen càng khiến dung nhan nàng diễm lệ. Chỉ là một bức tranh mà lại toát lên khí chất cũng vẻ đẹp khiến bao người điên đảo như vậy. Người này rõ ràng là người tình của Quý Nhậm.
Huyết Yêu còn phát hiện vài bức thư tình của Quý Nhậm và cô gái kia. Hắn thật lòng không muốn đọc những dòng chữ đầy si mê, cuồng dại của gã với cô gái ấy. Nhưng hắn biết nếu hắn không cố tìm càng nhiều điều về gã, hắn sẽ không bao giờ biết được con người của gã.
Vì thế, trong cơn dằn co trong tấm trí của chính Huyết Yêu giữa việc rời đi và đọc lấy những bức thư kia, hắn đã chọn cái thứ hai. May cho Huyết Yêu rằng Quý Nhậm vừa hay tự mình đọc lấy bức thư tình ấy, vậy nên hắn mới biết nó là thư tình. Đây đâu thể nào buộc tội hắn đoc lén được, chính Quý Nhậm tự mình đọc to và vô tình hắn nghe được ấy chớ.
Thì ra người tình mà Quý Nhậm luôn luôn yêu mến là mà mẹ Y Lân và người bà ấy yêu là Quý Nhậm. Cả hai không thể đến được với nhau bởi vì một người là thần, một người là người phàm trần. Dù thời đó vẫn chưa xuất hiện chuyện cấm cản tình yêu đôi lứa giữa người phàm và thần tiên, thì Quý Nhậm cũng không muốn tiến tới với bà. Một mặt là vì gã không thể cho bà một tình yêu nồng cháy như những cặp đôi khác, một mặt bởi vì người bạn của gã yêu bà còn lớn hơn yêu cả sinh mạng mình. Gã muốn người phụ nữ mình yêu được sống một cuộc đời bình an thay vì cứ trông chờ vào một người không thể ở bên cạnh bà sớm tối.
Trúc Chi nghe được đến đây mặt mày trở nên xanh xao hơn. Huyết Yêu còn tưởng cô lại bắt đầu nổi đóa với mình. Hắn đang trong tâm thế đỡ lấy đòn nếu cô tấn công mình một lần nữa, nhưng cô chỉ bực tức hét vào không khí:
“Anh nói rằng Quý Nhậm nhường người mình yêu cho một kẻ khác thay vì muốn ở bên cạnh cô ấy? Tên đó thật điên khùng, lại còn giả vờ thâm tình. Tình yêu của ông ta không đủ lớn mới nhường người con gái mình yêu cho người khác. Cho dù vì lý do gì đi chăng nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.