Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 330: Trúc Chi Và Quý Nhậm

Muội Nương

02/02/2022

Quý Nhậm không vứt thanh thiên trảm đao đi. Bởi vì gã ta biết một phần của Trúc Chi là thần tiên, cô có khả năng bị thiên trảm đao làm bị thương. Mà gã nghĩ đi nghĩ lại, ngoài thanh thiên trảm này ra không còn thanh kiếm nào có khả năng đối kháng với thanh kiếm của Quỷ, nếu như nó xuất hiện trong tay Trúc Chi.

Quý Nhậm chém thật mạnh một đường kiếm dài, chứa luôn thần khí của mình về phía ngực của Trúc Chi và cô nhanh chóng dùng Thượng Nguyệt cản lại, nhưng vẫn bị thần khí của gã đánh bật ra xa. Cô ôm lấy vai trái đang đau nhức vì hứng chịu nhát chém vừa rồi.

Trúc Chi nhanh chóng quay trở lại, đứng trước mặt Quý Nhậm. Quả nhiên khi con người ta thật sự tức giận sức mạnh sẽ trở thành một thứ gì đó khó đối phó. Cô liếc sang nơi Huyết Yêu và Thiên tử đang đứng, tay có chút run, nhưng nét mặt vẫn giữ được bình tĩnh, ngầm trao cho Huyết Yêu ánh mắt ý bảo mình vẫn trụ được. Cô vẫn không hiểu sao Huyết Yêu lại dễ dàng bị đánh bại đến vậy. Không thể nào có chuyện hắn mất cảnh giác đến mức bị thương nặng như thế. Hoặc Quý Nhậm mạnh hơn Huyết Yêu chăng.

“Thôi kệ.” Trúc Chi tự lảm nhảm một mình. “Cũng không thể để hai người kia tự xử lý Quý Nhậm được.”

Quý Nhậm nhận thấy nét lo lắng khó mà giấu của Trúc Chi liền cười lớn:

“Đáng lý mày không nên lôi chuyện xưa của ta ra làm gì. Nếu đã biết ta chính là cố nội của mày, thì mày phải biết điều mà tôn trọng người lớn một chút.”

Trúc Chi ngang bướng, liên tục chì chiết:

“Ủa? Ông có xứng đáng được tôn trọng hay không cái đã. Làm thần tiên tốt không muốn, lại muốn chiếm lấy Tam giới, muốn hồi sinh đứa con trai riêng của ông làm gì? Ông đã làm bao nhiêu chuyện, giết bao nhiêu người rồi, chỉ vì muốn con trai của mình sống lại ư? Người chết thì đã chết rồi, cứ để người ta mồ yên mả đẹp không được hay sao, mà cứ thích hồi sinh người ta lên. Ông có chắc Y Lân muốn tiếp tục sống làm Quỷ vương hay không? Ông có chắc sau khi hồi sinh, Y Lân chính là Y Lân mà ông yêu thương hay không? Hay chỉ đơn giản là một kẻ không có linh hồn, một cổ máy không hơn không kém. Ngay cả một đứa nhóc tỳ như tôi còn biết điều này, huống hồ một lão già như ông.”

Thiên tử bật cười sảng khoái. Nếu ông là Quý Nhậm chắc ông cũng tức điên với Trúc Chi mất. Ông chỉ cần nhìn thấy gân xanh đang nổi đầy mặt của gã thì biết rồi, gã hẳn đang muốn giết chết Trúc Chi ngay lập tức, muốn cái miệng của cô không thể thốt lên bất cứ lời nào nữa. Mà những gì cô vừa nói rất có lý, rất hợp ý của ông. Quý Nhậm rõ ràng không chịu chấp nhận sự thật đứa con của mình đã chết, nhiều lần muốn hồi sinh thằng ấy bằng nhiều việc độc ác, trong đó có việc cố giết chết ông chiếm lấy Tam giới.

Trúc Chi rút cây trâm cài tóc ra chỉ lên trời, miệng cười thật tươi. Khi Quý Nhậm đang không hiểu chuyện quái gì đang sắp xảy ra, gã đã thấy cây trâm cài tóc bắt đầu biến thành một thanh kiếm dài, thân mình của nó xoắn như đuôi rồng, và viên hắc ngọc trên chuôi kiếm đang phát sáng. Quý Nhậm lùi ra sau bởi thứ ánh sáng chói lòa từ viên hắc ngọc, nói như ngọn lửa đang thiêu rụi ánh mắt của gã.

Thiên tử cũng nhìn thấy rõ ràng. Ông lẩm bẩm đủ cho Huyết Yêu nghe thấy:

“Con bé có thể yêu cầu một thanh kiếm chứa đầy quỷ khí biến thành một cây trâm cài tóc. Ta thật sự không biết nên phải làm gì với nó, Huyết Yêu. Ta sợ nhân gian lại xuất hiện thâm một quỷ vương khác.”

Huyết Yêu nói rất nhỏ:

“Ngài yên tâm, cô ấy không phải loại người thích giết chóc. Ngay cả thanh kiếm quỷ ấy khi ở trong tay của cổ cũng bớt đi sát khí rất nhiều.”



Thiên tử lén nhìn Huyết Yêu. Ông thấy đôi mắt của hắn luôn nhìn về phía Trúc Chi, như đang canh chừng cô. Ông biết thằng con trai này của ông đang lo lắng cho tính mạng của cô bé ấy. Và ông thật sự hy vọng những gì Huyết Yêu nói là đúng. Bởi vì ông không muốn đoạt mạng Trúc Chi chút nào cả. Con bé có những đức tính mà ông rất thích, thật tiếc nếu một người như thế rời bỏ thế gian này.

Thanh kiếm của Quỷ một lần nữa xuất hiện trong tay của Trúc Chi. Quý Nhậm cắn răng lao vào cô với tốc độ của tia chớp. Gã muốn giết cô, cũng muốn đoạt đi thanh kiếm kia. Gã muốn chiếm lấy thanh kiếm vốn dĩ thuộc quyền sở hữu của Y Lân. Gã dùng thiên trảm đao đâm mạnh vào ngực Trúc Chi.

Thế mà Trúc Chi đã khiến gã thật sự kinh hãi. Không những cô tránh được một đòn của gã mà còn dùng Hắc Ma tấn công ngược lại. Cô dùng Hắc Ma gạt phăng thiên trảm đao đi. Kiếm khí của thanh kiếm kia quả nhiên lợi hại, nó cắt một đường trên tay của Quý Nhậm khiến máu của gã chảy ra ròng ròng, ướt hết cả cánh tay trái.

Cũng may, tay trái không phải tay cầm kiếm của gã, nếu không gã đồ rằng thanh thiên trảm đã rơi ra từ lâu. Điều mà gã sợ cũng đã đến. Trúc Chi là một tiểu ma vương có giới tính đặc thù. Vốn dĩ, Quỷ vương là nam nhi. Nhưng nếu một quỷ vương có giới tính nữ sẽ khác hoàn toàn, người này không những hấp thu tất cả tinh túy của Quỷ vương mà còn chuyển thứ sức mạnh mình có được sang một dạng sức mạnh hoàn toàn mới.

Trúc Chi này lại không hề bị thanh kiếm chiếm hữu linh hồn. Phải biết người mới dùng thanh kiếm của Quỷ đều bị nó chiếm lấy thân xác, đôi mắt sẽ biến thành một màu đỏ của máu và chứa đầy sát khi. Người dùng thanh kiếm sẽ khó kiểm soát mọi hành động của mình, có khi còn gây thương tổn đến người thân thiết của mình.

Huống hồ, thanh kiếm của Quỷ thích uống máu người. Làm sau thanh kiếm trong tay Trúc Chi lại trở nên hiền lành như vậy. Không hề có dấu hiệu nào cho thấy nó đã chiếm lấy thân xác của Trúc Chi, mà còn có vẻ nghe lời con bé ấy. Có khi nó đã chấp nhận Trúc Chi là chủ nhân của nó mà không cần quá nhiều thời gian như Y Nguyên từng trải qua.

Quý Nhậm lo lắng không nguôi, không biết làm cách nào mới tước đoạt mạng sống của tiểu ma vương. Nhưng gã biết điểm yếu của cô là gì: Cô quan tâm tính mạng của hai kẻ dưới kia có khi còn hơn cả tính mạng của mình. Gã bắt đầu sử dụng chiêu đánh lạc hướng sự chú ý của cô. Gã la toáng lên:

“Phải rồi, lấy đầu Huyết Yêu cho ta, ả người rắn.”

Trúc Chi quả nhiên nhìn xuống chổ Huyết Yêu bên dưới. Nhưng ả người rắn không thể tấn công Huyết Yêu được cơ mà, ả đang vật lộn rất khó khăn mà vẫn chưa thoát khỏi âm binh của cô. Vừa sực nhớ ra bản thân đã mắc lừa Quý Nhậm thì đã muộn, cô đã lãnh trọn một chưởng lực của Quý Nhậm. Cô văng ra xa một lần nữa.

Vậy mà Trúc Chi cảm thấy kì lạ ở chổ, có thứ gì đó đã đẩy cô trở lại trước mặt Quý Nhậm. Còn gã những tưởng Trúc Chi đã lãnh trọn chưởng lực của mình mà không hề hấn gì, gã bắt đầu cảm thấy hoang mang. Không thể nào cô tránh được nó, gã đã trông thấy rõ ràng cô đã trúng chiêu rồi kia mà. Tuy nhiên, cô trúng chiêu mà lại không hề bị thương tổn chút nào lại càng khiến gã bối rối hơn.

Trúc Chi cảm thấy một luồng sức mạnh lạ đang cuộn trào bên trong cơ thể mình. Dường như nó đang chữa lành chưởng lực mà Quý Nhậm đã cố giết cô lúc nảy. Cô biết đó không phải sức mạnh mà bản thân tự sản sinh ra, chắc chắn có ai đó đang âm thầm giúp đỡ cô. Người này không thể nào là Huyết Yêu, hắn đang bị thương, hơn nữa việc gì hắn phải âm thầm giúp đỡ cô, Quý Nhậm đều là kẻ địch của cả hai cơ mà.

Chỉ mỗi Trúc Chi mới biết không phải bản thân cô chống đỡ được một chiêu vừa nảy. Cô không quan tâm nữa, cô bắt đầu múa kiếm như vũ bão và tấn công Quý Nhậm.

Hai kẻ đang đấu kiếm trên không, Quý Nhậm liên tục cản đòn từ thanh kiếm của Quỷ. Gã khá bất ngờ khi rõ ràng Trúc Chi có thể đã bị thương lại lấy lại sức mạnh nhanh đến thế. Hơn nữa đường kiếm mà cô tung ra toàn sát chiêu, lúc chém trái, lại chém phải rất nhanh, khi lại chém một đường dài dọc từ đỉnh đầu của gã xuống dưới. Rất may gã cản được hết đòn tấn công của cô.

Quý Nhậm biết không thể sử dụng chiêu đánh lạc hướng ban nảy, gã quyết chí đánh trực diện với cô. Cho dù thanh kiếm của Quỷ đang nằm trong tay cô thì sao, cô vẫn là một đứa trẻ chưa biết thuần hóa thần lực lẫn quỷ khí của mình. Nếu đã như vậy, cái danh tiểu ma vương chỉ như một trò đùa không hơn không kém. Gã tung một chiêu vô hình trúng ngay cánh tay đang cầm kiếm của Trúc Chi khiến cô đánh rơi thanh kiếm xuống đất.

Quý Nhậm thấy mồ hôi chảy ròng rọc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trúc Chi, gã biết cô đã bắt đầu thấm mệt và điều mà gã mong chờ đã đến. Khi con mồi đã bắt đầu quá sức, người thợ săn sẽ xuất hiện và giết chết chúng. Gã dùng chín phần thần lực hút lấy cần cổ của Trúc Chi đến bên cạnh mình. Thần lực mạnh đến mức Trúc Chi đã không kịp đề phòng gì cả đã bị lôi đến trước mặt Quý Nhậm.



Quý Nhậm gầm gừ trước mặt Trúc Chi:

“Không có thanh kiếm kia, ngươi chỉ giống như một đứa nhóc học đòi làm người lớn mà thôi.”

Quý Nhậm dùng sức bóp lấy cổ Trúc Chi. Khuôn mặt của gã hiện ra tia ác độc rành rành, một lòng muốn giết chết cô. Trúc Chi dãy dụa trong tay Quý Nhậm. Cả thân thể bị nâng lên cao không cách nào tìm điểm tựa hay kháng cự lại gã đàn ông này.

Và rồi Trúc Chi lại cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ bí, giống ban nảy, nó len lỏi qua từng tế bào của cô, qua năm ngón tay của cô thì dừng lại. Tay của Trúc Chi như bị ai đó điều khiển, nó tự động chụp lấy cổ tay của Quý Nhậm và từ từ rút nó ra khỏi cổ của mình trước sự kinh hãi của Quý Nhậm. Gã há hốc mồm nhìn bàn tay của cô và nụ cười đầy quỷ dị của cô.

Trúc Chi dùng chân đá Quý Nhậm văng ra xa. Gã tiếp đất trông không đẹp mắt lắm: phần lưng đập mạnh xuống sàn nhà, hai chân bắt chéo như bị gãy lìa. Gã bò dậy, trừng mắt ngó Trúc Chi với vẻ hoảng hốt tột độ. Một chiêu vừa rồi của Trúc Chi chứa thần lực cực mạnh, có khi còn mạnh hơn của gã. Gã phun ra một ngụm máu tươi, gã cảm thấy bên trong cơ thể của mình bị trọng thương rất nặng.

“Không thể nào.”

Dĩ nhiên gã không tin cô lại chứa sức mạnh kinh hồn đến thế. Luồng thần lực vừa rồi chắc chắn của một vị thần tiên có đạo hạnh hơn ngàn năm chứ không phải một tiểu ma vương được. Nhưng thứ sức mạnh kinh hồn đó từ bàn chân của cô kia mà.

Ngay khi Trúc Chi cũng đang hoang mang không kém gì Quý Nhậm, cô nghe thấy môi mình mấp máy cái gì nghe như: Hắc Ma. Và cô vừa cảm nhận thanh kiếm đang một lần nữa nhảy múa trong tay cô. Hay thứ sức mạnh kỳ lạ kia đều do Hắc Ma mà ra? Thanh kiếm ấy một lần nữa điều khiển cơ thể của cô chăng?

Trúc Chi chưa kịp hoàn hồn đã thấy mình dịch chuyển đến trước mặt Quý Nhậm và thanh Hắc Ma đã đâm xuyên giữa ngực của Quý Nhậm từ lúc nào. Cô giật mình, nhanh chóng rút thanh kiếm ra khiến máu của gã văng thẳng vào người cô.

Quý Nhậm sững sờ lấy tay sờ lấy ngực của mình, may mà không trúng trái tim, nhưng nhát đâm khiến gã không thể trụ nổi nữa. Gã khụy hai đầu gối xuống đất, hướng mắt nhìn lên bầu trời xa xăm và mỉm cười. Gã đã thua trong tay tiểu ma vương, không phải thua trong tay Huyết Yêu mà thua trong tay một kẻ mang huyết thống của chính gã. Thật buồn cười khi giờ đây gã trông thấy khuôn mặt người tình của mình, nàng đang mỉm cười với gã, đang với tay về phía gã như muốn đón gã rời đi cùng nàng.

Quý Nhậm đã phạm phải rất nhiều sai lầm, kết cục cuối cùng đã phải chết trong tay chính đứa chắt nội của mình. Không biết đó có phải cái nghiệp mà gã phải chịu hay không. Gã luôn một lòng muốn hồi sinh đứa con trai Y Lân của mình, muốn nghe từ nó lời hấp hối của nàng ấy. Gã muốn biết trước khi chết nàng đã để lại lời trân trối thế nào, có gã trong đó hay không. Gã có thật sự muốn đứa con trai kia sống lại hay gã chỉ mong muốn được biết về nàng, gã cũng không chắc.

Lời của Muội Nương:

Mọi người ăn Tết vui vẻ nha! Chúc mọi người năm mới có thật nhiều sức khỏe, làm ăn phát tài, đối với những bạn còn đang học thì chúc mọi người gạt hái được nhiều thành tích trong học tập. Chúc mọi người luôn luôn hạnh phúc và sẽ hoàn thành những điều mình muốn.

Năm nay Muội Nương cũng 29 tuổi xuân rồi (chưa có mối tình vắt vai hê hê), nên rất bận rộn, có đăng chương mới trễ chút mọi người thông cảm nhé! Năm nay không có ai lì xì cho mình vì mình đã quá dừ rồi, mọi người có được nhiều lì xì không. Chúc mọi người có nhiều tài lộc đầu năm luôn!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Kiếm Của Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook