Chương 356: Vị Thần Tiên Kì Lạ
Muội Nương
11/05/2022
Cùng lúc đó, Huyết Yêu và Tuấn Tú đang cùng nhau bước ra phòng khách. Có vẻ hai người đã hoàn thành việc cứu người đàn ông lạ mặt kia. Tuấn Tú gửi cho cả nhóm một nụ cười không thể nào tươi hơn được nữa, đồng thời sải bước về phía nhà bếp, sắn tay áo lên, hình như chuẩn bị nấu bửa ăn trưa cho cả hội. Thiên Thanh và Tiểu Bạch nhanh chân chạy tới chổ Tuấn Tú phụ một tay.
Trúc Chi tiến về phía Huyết Yêu, những người còn lại cũng như thế. Họ ngồi thẳng lưng, như chờ đợi Huyết Yêu nói gì đó trước. Hình như hắn chẳng có hứng thú mở lời. Hắn tựa lưng vào sofa, khuôn mặt rõ ràng đang rất mệt mỏi.
Không một ai dám phá vỡ không khí yên tĩnh lúc này. Âm thanh duy nhất phát ra là tiếng cười hi hi ha ha của Tiểu Bạch ở đằng kia, có vẻ Thiên Thanh chọc cười nó bằng một câu chuyện cười mà Thanh Lâm cho rằng đó chẳng phải chuyện khôi hài gì cả. Câu chuyện mà anh kể là một câu chuyện cũ rich của thầy bói xem voi, một câu chuyện cười dành cho con nít mà bất cứ ai cũng thuộc.
Trúc Chi không giống những người khác, cô không e ngại chuyện Huyết Yêu có thể mệt thêm. Sự tò mò bên trong lòng cô quá lớn. Cô hỏi Huyết Yêu ngay:
“Người đó không sao rồi chứ? Rút cuộc anh ta là ai?”
Huyết Yêu ngồi dậy, không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu cho tất cả mọi người hiểu. Liệu kế hoạch của hắn có thành công hay không, khi mà người mà hắn mong muốn bảo vệ tới cùng lại bị giết chết. Liệu hắn có thật sự bẫy được Nguyên Sâm không khi tất cả mọi thứ như đang vượt tầm kiểm soát của hắn.
Huyết Yêu quyết định nói vài thông tin cho cả nhóm biết, ít ra cũng cho họ biết vài điều, còn hơn khiến họ vắt óc suy nghĩ lung tung. Hắn nói:
“Trần Bích Khiêm. Người này vừa bị Nguyên Sâm giết chết, may mà ta đến kịp lúc giữ được tính mạng. Nếu không người sống sót duy nhất của nhà họ Trần sẽ không còn. Mọi người nên biết thằng bé là người giữ đồng xu bị nguyền rủa của Thần tài.”
Trúc Chi đứng phất dậy. Cô lo lắng. Cô nhìn Huyết Yêu bằng ánh mắt không tin vào sự thật. Cô nói lớn:
“Ý anh là giờ đây Nguyên Sâm đã có được một thần khí khác ư?”
Huyết Yêu gật đầu:
“Chính vì vậy mà cô bị ngất xỉu, giống như cái lần trên Thiên giới khi Nguyên Sâm có được thần khí của ta. Thần khí của Thần tài đã rơi vào tay Nguyên Sâm. Ta đến đây đã quá muộn, lão đã lấy được đồng xu đi.”
Trúc Chi hoang mang hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra? Đầu đuôi câu chuyện là sao? Mà làm sao anh biết Nguyên Sâm là kẻ đứng sau mọi chuyện vậy? Đó không còn là suy đoán nữa ư?”
Tuấn Tú, Thiên Thanh và Tiểu Bạch nhẹ nhàng đi tới và ngồi xuống cạnh Nhất Uy. Chính họ cũng tò mò về mọi chuyện, nên mới bỏ ngỏ công việc đang làm mà đến nghe ngóng tình hình. Tuấn Tú biết ăn uống cũng quan trọng, nhưng điều quan trọng trong lúc này chính là được nghe Huyết Yêu giải thích cho mình nghe mọi chuyện. Anh cá là Thiên Thanh và Tiểu Bạch cũng đang nghĩ như anh, nên họ mới cùng anh đến phòng khách.
Huyết Yêu cho rằng mình đã tính toán rất kỹ lưỡng. Từ khi hắn ra lệnh cho Nguyệt Trinh bằng mọi giá phải đưa cuốn sổ mà hắn biên soạn đưa vào tay Nguyên Sâm, thì hắn đã âm thầm đi kiểm tra từng thần khí một. Hắn dĩ nhiên đã biết được Nguyên Sâm là kẻ đứng đằng sau mọi chuyện, chính hắn là người muốn Nguyên Sâm quay cuồng với mười hai thần khí kia mà.
Trong tất cả mười hai thần khí, đồng xu là thần khí dễ dàng truy ra nhất. Bởi vì chỉ cần điều tra gia phả của tên họ Trần đầu tiên, người được Thần tài giúp đỡ, nhất định sẽ truy ra người đang cầm đồng xu là ai. Câu chuyện mà Thần tài giúp đỡ gã ăn mày họ Trần đã là một giai thoại được ghi lại trong cuốn sách cổ kia. Hiển nhiên đồng xu cũng được nhắc đi nhắc lại nhiều lần như một vật thần linh đầu tiên bị nguyền rủa.
Huyết Yêu rất nhanh đã đến tìm Trần Bích Khiêm. Họ Trần lúc đầu gặp hắn cũng không tin có một thế giới khác tồn tại xung quanh mình, dù chuyện đồng xu rất kì bí, buộc anh ta phải tin vào những gì trước mặt.
Huyết Yêu còn nhớ rất rõ cái đêm hắn đến gặp Trần Bích Khiêm khi anh ta đang trong phòng làm việc, một căn phòng bên cạnh phòng ngủ của anh ta, cũng căn hộ này. Hắn đến trong đêm, ngồi trước mặt họ Trần như một hồn ma khiến anh ta đã thét lên kinh hãi. Khi tiếng hét của anh phát ra từ miệng anh thì âm thanh phát ra chỉ là tiếng ú ớ như một con thú hoang bị thương. Huyết Yêu đã dùng thần lực áp chế tiếng hét kinh hãi của Trần Bích Khiêm.
Huyết Yêu thảnh thơi ngồi xuống ghế, như đây là nhà của mình. Hắn quan sát xung quanh phòng làm việc của Trần Bích Khiêm, gật gù khen ngợi sự chỉnh tề của anh ta. Hiếm khi hắn thấy một người đàn ông lại gọn gàng ngăn nắp như thế. Đôi mắt của hắn ngừng lại trên cái két sắt có kích thước bằng một cái hộp đựng vừa một cuốn sách. Hắn nở một nụ cười bí hiểm.
Trần Bích Khiêm tưởng Huyết Yêu là tên trộm đột nhập vào nhà mình. Anh ta âm thầm lôi điện thoại ra, chuẩn bị gọi báo công an. Nhưng hành động nhỏ đó của anh ta không qua mắt được Huyết Yêu. Hắn chỉ cần phất tay một cái, điện thoại trên tay họ Trần bay vào tay hắn. Và hắn cười với anh ta, nụ cười mỉa mai như cái kiểu hắn không hề sợ hãi chút nào nếu có kẻ khác ập vào đây bắt lấy mình.
Đến nước này, Trần Bích Khiêm không còn giấu nổi vẻ kinh hãi của mình nữa. Anh ta té nhào xuống đất, dù vậy tay anh ta với lấy con dao bạc mà mình đã giấu kỹ dưới chân bàn. Anh ta chỉ mũi dao vào mặt Huyết Yêu và run giọng nói:
“Anh là ai? Anh muốn gì ở tôi?”
Huyết Yêu lại cướp lấy con dao trên tay Trần Bích Khiêm. Hắn nói nhẹ nhàng:
“Ta sẽ không làm hại cậu. Ta đến đây có việc quan trọng liên quan đến đồng xu gia truyền mà cậu đang giữ.”
Trần Bích Khiêm theo phản xạ nhìn sang két sắt phía bên kia. Anh ta sửng sốt ngó Huyết Yêu trân trân như đang canh chừng hắn có thể cướp lấy đồng xu bất cứ lúc nào. Anh ta không thể ngờ có người lại biết về đồng xu, ngoài gia đình của anh ta ra. Anh từng nghe ông nội nhắc đến: Những kẻ tìm đồng xu không phải là những người tốt lành gì. Điều đó khiến anh ta e dè vị tóc đỏ đang xâm chiếm căn phòng mình.
Huyết Yêu trông thấy bộ dạng hơi buồn cười của Trần Bích Khiêm thì cười trừ. Hắn tỏ ra thông cảm cho một người phàm, không hay biết gì về một thế giới tâm linh ở ngoài kia, càng rất thông cảm khi có kẻ đến và hỏi về đồng xu gia truyền của anh.
Huyết Yêu nói giọng trấn an, cố tỏ ra lịch thiệp nhất có thể:
“Ta không cướp đồng xu từ cậu, cậu cũng biết điều đó. Đồng xu phải được cất giữ bởi huyết thống nhà họ Trần. Đó là một bùa ếm rất mạnh mà Thần tài đã ếm. Ngay cả ta cũng không cách nào phá bỏ nó. Ta không dại mà cướp đồng xu rời khỏi nơi cất giấu đâu.”
“Vậy lý do anh đến đây làm gì hả? Lý do anh muốn cái đồng xu ấy là gì? Ông của tôi đã hy sinh bản thân mình chỉ để cho tôi nắm giữ đồng xu ấy.”
Huyết Yêu thở dài:
“Ta đã nói rồi, ta không muốn đồng xu kia, nhưng kẻ khác thì ta không chắc. Ta đến đây để cảnh báo ngươi, rất có thể sẽ có người đến đây cướp đồng xu và khi đó tính mạng của ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ai? Ai lại muốn lấy một đồng xu bị nguyền rủa đáng bị bỏ đi chứ?”
“Người đó không nghĩ đồng xu nguyền rủa đó là đồ bỏ đi. Hắn cần đồng xu cho việc khác. Việc của ngươi là bảo vệ đồng xu bằng mọi giá. Ngươi đâu muốn tai họa sẽ giáng xuống cả dòng tộc họ Trần của ngươi đâu nhỉ?”
Trần Bích Khiêm đáp một cách cứng cỏi, như việc anh ta không hề sợ cái đại họa nào đấy giáng xuống đầu mình:
“Họ Trần chỉ còn một mình tôi còn sống mà thôi, tôi không sợ lắm đâu. Mà tôi có ý định chon vùi đồng xu đó cùng với thân xác này khi tôi chết. Anh biết đấy, khi đó thì người cuối cùng của họ Trần không còn ai cả và đồng xu kia sẽ không nguyền rủa được bất cứ ai nữa cả.”
Huyết Yêu cong mối nói:
“Phải không?”
Trần Bích Khiêm nghe Huyết Yêu hỏi như thế thì hơi cứng người lại. Cái sự cứng cỏi ban nảy của anh ta biến đâu mất tăm, chỉ còn sợ sệt hiện rõ trong đôi mắt. Gã tóc đỏ trước mặt hình như đọc được suy nghĩ trong đầu của anh thì phải. Nếu không phải sao hắn lại nhìn anh như thể những điều anh nói chỉ là một câu chuyện cười chán ngắt.
Huyết Yêu nói huỵch toẹt ra:
“Theo ta điều tra gia phả của cậu một chút. Ta phát hiện cậu vẫn còn một đứa em gái thất lạc ở ngoài kia. Đứa em gái này của cậu đến cậu cũng không biết sự tồn tại của nó. Và hình như nó đã có một gia đình riêng. Cho dù cậu chon đồng xu cùng với thân thể đã thối rửa thì đại họa mà họ Trần gặp phải cũng bao gồm con bé và gia đình của nó.”
Trần Bích Khiêm hú vía ngồi bật dậy. Chuyện bí mật này chỉ có anh và ông nội biết. Phải, anh biết bản thân còn có thêm một đứa em gái thất lạc, chưa bao giờ được gặp mặt. Ông nội đã không cho anh tìm gặp con bé. Bởi vì ông sợ con bé bị đồng xu ảnh hưởng.
Trần Bích Khiêm rất lo lắng, không hiểu vì sao Huyết Yêu có thể tìm ra tung tích con bé, trong khi bản thân anh ta còn không thể tìm gặp. Anh càng lo lắng những gì Huyết Yêu nói hơn, rằng con bé vẫn bị ảnh hưởng bởi đồng xu cho dù đồng xu bị chon vĩnh viễn cùng với anh. Anh quên rằng đồng xu ấy bị nguyền rủa bởi một vị thần, việc chon đồng xu chẳng dính dáng gì cả, cái thứ ếm lên đồng xu mới đáng ngại.
Huyết Yêu đoán được tên nhóc trước mặt vẫn luôn biết đến sự tồn tại của đứa em gái kia. Bằng chứng là anh ta không kinh ngạc gì mấy khi nghe đến sự tồn tại của em gái, thay vào đó là sự lo lắng tột độ.
Huyết Yêu thản nhiên nói:
“Ta là thần tiên, có việc gì ta không biết đâu chứ. Có lẽ người phàm như cậu chưa từng nghe qua danh tiếng của một thần giữ của. Ta được biết đến là một kẻ rất được việc đấy.”
Huyết Yêu đứng dây, hình như hắn chuẩn bị rời đi. Trần Bích Khiêm tỏ ra mừng rỡ khi sắp chia tay cái tên tóc đỏ kì lạ này. Đây chẳng phải thời điểm thích hợp cho việc đón tiếp một vị thần tiên kì quái ghé thăm, sau đó lại nghe những lời kì quặc từ hắn.
Huyết Yêu lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền. Hắn đưa nó cho họ Trần và nói:
“Ta đã tạo cho ngươi một sợi dây chuyền được phù phép bởi thần lực của ta. Hãy bỏ đồng xu vào mặt dây chuyền và lúc nào cũng mang theo bên cạnh. Ngươi bỏ trong két sắt không an toàn lắm đâu. Khi nào thực sự gặp nguy hiểm, hãy sờ vào mặt dây chuyền, khi đó ta sẽ đến cứu ngươi.”
Trần Bích Khiêm tá hóa nhìn két sắt của mình và thầm tán thưởng Huyết Yêu. Rất ít người biết anh ta giấu đồng xu trong két sắt. Anh ta đã cố tình chế tạo một két sắt nhỏ, gọn, trông không giống một két sắt cất giữ tiền bạc là mấy, nhằm qua mắt những tên trộm. Nhưng gã tóc đỏ lại nhìn thấu vào bên trong và biết nó đang cất giữ ở đấy. Điều này càng khiến họ Trần tin tưởng những gì Huyết Yêu nói là thật và tin rằng mình nên mang theo đồng xu bên cạnh cho an toàn.
Cũng mấy tuần rồi Huyết Yêu chưa đến gặp Trần Bích Khiêm nữa. Rất nhiều chuyện xảy ra xung quanh hắn, chuyện của Mạnh Quân, của Quý Nhậm khiến hắn quên mất chuyện đã từng tìm gặp họ Trần. Đến khi gặp được anh, anh gần như suýt chết.
Trần Bích Khiêm đã dùng sức lực còn lại sờ vào mặt dây chuyền, nhờ đó Huyết Yêu biết được anh gặp nguy hiểm và đến đây ngay lặp tức. Khi hắn đến đây đã quá muộn, hắn nhìn thấy thân thể đầy máu của họ Trần nằm đó và biết được chuyện gì đã xảy ra: Đồng xu bị lấy cắp, còn người sống sót duy nhất của họ Trần lại đang chết dần.
Huyết Yêu nhanh chóng dùng thần lực cầm máu cho Trần Bích Khiêm, còn bản thân nhanh chóng tìm Trúc Chi. May mà trước đó hắn biết Trúc Chi đang ở đâu. Phải hắn biết Trúc Chi đang ở cùng Nguyệt Trinh, bên trong cái hang động của ả.
Trúc Chi tiến về phía Huyết Yêu, những người còn lại cũng như thế. Họ ngồi thẳng lưng, như chờ đợi Huyết Yêu nói gì đó trước. Hình như hắn chẳng có hứng thú mở lời. Hắn tựa lưng vào sofa, khuôn mặt rõ ràng đang rất mệt mỏi.
Không một ai dám phá vỡ không khí yên tĩnh lúc này. Âm thanh duy nhất phát ra là tiếng cười hi hi ha ha của Tiểu Bạch ở đằng kia, có vẻ Thiên Thanh chọc cười nó bằng một câu chuyện cười mà Thanh Lâm cho rằng đó chẳng phải chuyện khôi hài gì cả. Câu chuyện mà anh kể là một câu chuyện cũ rich của thầy bói xem voi, một câu chuyện cười dành cho con nít mà bất cứ ai cũng thuộc.
Trúc Chi không giống những người khác, cô không e ngại chuyện Huyết Yêu có thể mệt thêm. Sự tò mò bên trong lòng cô quá lớn. Cô hỏi Huyết Yêu ngay:
“Người đó không sao rồi chứ? Rút cuộc anh ta là ai?”
Huyết Yêu ngồi dậy, không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu cho tất cả mọi người hiểu. Liệu kế hoạch của hắn có thành công hay không, khi mà người mà hắn mong muốn bảo vệ tới cùng lại bị giết chết. Liệu hắn có thật sự bẫy được Nguyên Sâm không khi tất cả mọi thứ như đang vượt tầm kiểm soát của hắn.
Huyết Yêu quyết định nói vài thông tin cho cả nhóm biết, ít ra cũng cho họ biết vài điều, còn hơn khiến họ vắt óc suy nghĩ lung tung. Hắn nói:
“Trần Bích Khiêm. Người này vừa bị Nguyên Sâm giết chết, may mà ta đến kịp lúc giữ được tính mạng. Nếu không người sống sót duy nhất của nhà họ Trần sẽ không còn. Mọi người nên biết thằng bé là người giữ đồng xu bị nguyền rủa của Thần tài.”
Trúc Chi đứng phất dậy. Cô lo lắng. Cô nhìn Huyết Yêu bằng ánh mắt không tin vào sự thật. Cô nói lớn:
“Ý anh là giờ đây Nguyên Sâm đã có được một thần khí khác ư?”
Huyết Yêu gật đầu:
“Chính vì vậy mà cô bị ngất xỉu, giống như cái lần trên Thiên giới khi Nguyên Sâm có được thần khí của ta. Thần khí của Thần tài đã rơi vào tay Nguyên Sâm. Ta đến đây đã quá muộn, lão đã lấy được đồng xu đi.”
Trúc Chi hoang mang hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra? Đầu đuôi câu chuyện là sao? Mà làm sao anh biết Nguyên Sâm là kẻ đứng sau mọi chuyện vậy? Đó không còn là suy đoán nữa ư?”
Tuấn Tú, Thiên Thanh và Tiểu Bạch nhẹ nhàng đi tới và ngồi xuống cạnh Nhất Uy. Chính họ cũng tò mò về mọi chuyện, nên mới bỏ ngỏ công việc đang làm mà đến nghe ngóng tình hình. Tuấn Tú biết ăn uống cũng quan trọng, nhưng điều quan trọng trong lúc này chính là được nghe Huyết Yêu giải thích cho mình nghe mọi chuyện. Anh cá là Thiên Thanh và Tiểu Bạch cũng đang nghĩ như anh, nên họ mới cùng anh đến phòng khách.
Huyết Yêu cho rằng mình đã tính toán rất kỹ lưỡng. Từ khi hắn ra lệnh cho Nguyệt Trinh bằng mọi giá phải đưa cuốn sổ mà hắn biên soạn đưa vào tay Nguyên Sâm, thì hắn đã âm thầm đi kiểm tra từng thần khí một. Hắn dĩ nhiên đã biết được Nguyên Sâm là kẻ đứng đằng sau mọi chuyện, chính hắn là người muốn Nguyên Sâm quay cuồng với mười hai thần khí kia mà.
Trong tất cả mười hai thần khí, đồng xu là thần khí dễ dàng truy ra nhất. Bởi vì chỉ cần điều tra gia phả của tên họ Trần đầu tiên, người được Thần tài giúp đỡ, nhất định sẽ truy ra người đang cầm đồng xu là ai. Câu chuyện mà Thần tài giúp đỡ gã ăn mày họ Trần đã là một giai thoại được ghi lại trong cuốn sách cổ kia. Hiển nhiên đồng xu cũng được nhắc đi nhắc lại nhiều lần như một vật thần linh đầu tiên bị nguyền rủa.
Huyết Yêu rất nhanh đã đến tìm Trần Bích Khiêm. Họ Trần lúc đầu gặp hắn cũng không tin có một thế giới khác tồn tại xung quanh mình, dù chuyện đồng xu rất kì bí, buộc anh ta phải tin vào những gì trước mặt.
Huyết Yêu còn nhớ rất rõ cái đêm hắn đến gặp Trần Bích Khiêm khi anh ta đang trong phòng làm việc, một căn phòng bên cạnh phòng ngủ của anh ta, cũng căn hộ này. Hắn đến trong đêm, ngồi trước mặt họ Trần như một hồn ma khiến anh ta đã thét lên kinh hãi. Khi tiếng hét của anh phát ra từ miệng anh thì âm thanh phát ra chỉ là tiếng ú ớ như một con thú hoang bị thương. Huyết Yêu đã dùng thần lực áp chế tiếng hét kinh hãi của Trần Bích Khiêm.
Huyết Yêu thảnh thơi ngồi xuống ghế, như đây là nhà của mình. Hắn quan sát xung quanh phòng làm việc của Trần Bích Khiêm, gật gù khen ngợi sự chỉnh tề của anh ta. Hiếm khi hắn thấy một người đàn ông lại gọn gàng ngăn nắp như thế. Đôi mắt của hắn ngừng lại trên cái két sắt có kích thước bằng một cái hộp đựng vừa một cuốn sách. Hắn nở một nụ cười bí hiểm.
Trần Bích Khiêm tưởng Huyết Yêu là tên trộm đột nhập vào nhà mình. Anh ta âm thầm lôi điện thoại ra, chuẩn bị gọi báo công an. Nhưng hành động nhỏ đó của anh ta không qua mắt được Huyết Yêu. Hắn chỉ cần phất tay một cái, điện thoại trên tay họ Trần bay vào tay hắn. Và hắn cười với anh ta, nụ cười mỉa mai như cái kiểu hắn không hề sợ hãi chút nào nếu có kẻ khác ập vào đây bắt lấy mình.
Đến nước này, Trần Bích Khiêm không còn giấu nổi vẻ kinh hãi của mình nữa. Anh ta té nhào xuống đất, dù vậy tay anh ta với lấy con dao bạc mà mình đã giấu kỹ dưới chân bàn. Anh ta chỉ mũi dao vào mặt Huyết Yêu và run giọng nói:
“Anh là ai? Anh muốn gì ở tôi?”
Huyết Yêu lại cướp lấy con dao trên tay Trần Bích Khiêm. Hắn nói nhẹ nhàng:
“Ta sẽ không làm hại cậu. Ta đến đây có việc quan trọng liên quan đến đồng xu gia truyền mà cậu đang giữ.”
Trần Bích Khiêm theo phản xạ nhìn sang két sắt phía bên kia. Anh ta sửng sốt ngó Huyết Yêu trân trân như đang canh chừng hắn có thể cướp lấy đồng xu bất cứ lúc nào. Anh ta không thể ngờ có người lại biết về đồng xu, ngoài gia đình của anh ta ra. Anh từng nghe ông nội nhắc đến: Những kẻ tìm đồng xu không phải là những người tốt lành gì. Điều đó khiến anh ta e dè vị tóc đỏ đang xâm chiếm căn phòng mình.
Huyết Yêu trông thấy bộ dạng hơi buồn cười của Trần Bích Khiêm thì cười trừ. Hắn tỏ ra thông cảm cho một người phàm, không hay biết gì về một thế giới tâm linh ở ngoài kia, càng rất thông cảm khi có kẻ đến và hỏi về đồng xu gia truyền của anh.
Huyết Yêu nói giọng trấn an, cố tỏ ra lịch thiệp nhất có thể:
“Ta không cướp đồng xu từ cậu, cậu cũng biết điều đó. Đồng xu phải được cất giữ bởi huyết thống nhà họ Trần. Đó là một bùa ếm rất mạnh mà Thần tài đã ếm. Ngay cả ta cũng không cách nào phá bỏ nó. Ta không dại mà cướp đồng xu rời khỏi nơi cất giấu đâu.”
“Vậy lý do anh đến đây làm gì hả? Lý do anh muốn cái đồng xu ấy là gì? Ông của tôi đã hy sinh bản thân mình chỉ để cho tôi nắm giữ đồng xu ấy.”
Huyết Yêu thở dài:
“Ta đã nói rồi, ta không muốn đồng xu kia, nhưng kẻ khác thì ta không chắc. Ta đến đây để cảnh báo ngươi, rất có thể sẽ có người đến đây cướp đồng xu và khi đó tính mạng của ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ai? Ai lại muốn lấy một đồng xu bị nguyền rủa đáng bị bỏ đi chứ?”
“Người đó không nghĩ đồng xu nguyền rủa đó là đồ bỏ đi. Hắn cần đồng xu cho việc khác. Việc của ngươi là bảo vệ đồng xu bằng mọi giá. Ngươi đâu muốn tai họa sẽ giáng xuống cả dòng tộc họ Trần của ngươi đâu nhỉ?”
Trần Bích Khiêm đáp một cách cứng cỏi, như việc anh ta không hề sợ cái đại họa nào đấy giáng xuống đầu mình:
“Họ Trần chỉ còn một mình tôi còn sống mà thôi, tôi không sợ lắm đâu. Mà tôi có ý định chon vùi đồng xu đó cùng với thân xác này khi tôi chết. Anh biết đấy, khi đó thì người cuối cùng của họ Trần không còn ai cả và đồng xu kia sẽ không nguyền rủa được bất cứ ai nữa cả.”
Huyết Yêu cong mối nói:
“Phải không?”
Trần Bích Khiêm nghe Huyết Yêu hỏi như thế thì hơi cứng người lại. Cái sự cứng cỏi ban nảy của anh ta biến đâu mất tăm, chỉ còn sợ sệt hiện rõ trong đôi mắt. Gã tóc đỏ trước mặt hình như đọc được suy nghĩ trong đầu của anh thì phải. Nếu không phải sao hắn lại nhìn anh như thể những điều anh nói chỉ là một câu chuyện cười chán ngắt.
Huyết Yêu nói huỵch toẹt ra:
“Theo ta điều tra gia phả của cậu một chút. Ta phát hiện cậu vẫn còn một đứa em gái thất lạc ở ngoài kia. Đứa em gái này của cậu đến cậu cũng không biết sự tồn tại của nó. Và hình như nó đã có một gia đình riêng. Cho dù cậu chon đồng xu cùng với thân thể đã thối rửa thì đại họa mà họ Trần gặp phải cũng bao gồm con bé và gia đình của nó.”
Trần Bích Khiêm hú vía ngồi bật dậy. Chuyện bí mật này chỉ có anh và ông nội biết. Phải, anh biết bản thân còn có thêm một đứa em gái thất lạc, chưa bao giờ được gặp mặt. Ông nội đã không cho anh tìm gặp con bé. Bởi vì ông sợ con bé bị đồng xu ảnh hưởng.
Trần Bích Khiêm rất lo lắng, không hiểu vì sao Huyết Yêu có thể tìm ra tung tích con bé, trong khi bản thân anh ta còn không thể tìm gặp. Anh càng lo lắng những gì Huyết Yêu nói hơn, rằng con bé vẫn bị ảnh hưởng bởi đồng xu cho dù đồng xu bị chon vĩnh viễn cùng với anh. Anh quên rằng đồng xu ấy bị nguyền rủa bởi một vị thần, việc chon đồng xu chẳng dính dáng gì cả, cái thứ ếm lên đồng xu mới đáng ngại.
Huyết Yêu đoán được tên nhóc trước mặt vẫn luôn biết đến sự tồn tại của đứa em gái kia. Bằng chứng là anh ta không kinh ngạc gì mấy khi nghe đến sự tồn tại của em gái, thay vào đó là sự lo lắng tột độ.
Huyết Yêu thản nhiên nói:
“Ta là thần tiên, có việc gì ta không biết đâu chứ. Có lẽ người phàm như cậu chưa từng nghe qua danh tiếng của một thần giữ của. Ta được biết đến là một kẻ rất được việc đấy.”
Huyết Yêu đứng dây, hình như hắn chuẩn bị rời đi. Trần Bích Khiêm tỏ ra mừng rỡ khi sắp chia tay cái tên tóc đỏ kì lạ này. Đây chẳng phải thời điểm thích hợp cho việc đón tiếp một vị thần tiên kì quái ghé thăm, sau đó lại nghe những lời kì quặc từ hắn.
Huyết Yêu lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền. Hắn đưa nó cho họ Trần và nói:
“Ta đã tạo cho ngươi một sợi dây chuyền được phù phép bởi thần lực của ta. Hãy bỏ đồng xu vào mặt dây chuyền và lúc nào cũng mang theo bên cạnh. Ngươi bỏ trong két sắt không an toàn lắm đâu. Khi nào thực sự gặp nguy hiểm, hãy sờ vào mặt dây chuyền, khi đó ta sẽ đến cứu ngươi.”
Trần Bích Khiêm tá hóa nhìn két sắt của mình và thầm tán thưởng Huyết Yêu. Rất ít người biết anh ta giấu đồng xu trong két sắt. Anh ta đã cố tình chế tạo một két sắt nhỏ, gọn, trông không giống một két sắt cất giữ tiền bạc là mấy, nhằm qua mắt những tên trộm. Nhưng gã tóc đỏ lại nhìn thấu vào bên trong và biết nó đang cất giữ ở đấy. Điều này càng khiến họ Trần tin tưởng những gì Huyết Yêu nói là thật và tin rằng mình nên mang theo đồng xu bên cạnh cho an toàn.
Cũng mấy tuần rồi Huyết Yêu chưa đến gặp Trần Bích Khiêm nữa. Rất nhiều chuyện xảy ra xung quanh hắn, chuyện của Mạnh Quân, của Quý Nhậm khiến hắn quên mất chuyện đã từng tìm gặp họ Trần. Đến khi gặp được anh, anh gần như suýt chết.
Trần Bích Khiêm đã dùng sức lực còn lại sờ vào mặt dây chuyền, nhờ đó Huyết Yêu biết được anh gặp nguy hiểm và đến đây ngay lặp tức. Khi hắn đến đây đã quá muộn, hắn nhìn thấy thân thể đầy máu của họ Trần nằm đó và biết được chuyện gì đã xảy ra: Đồng xu bị lấy cắp, còn người sống sót duy nhất của họ Trần lại đang chết dần.
Huyết Yêu nhanh chóng dùng thần lực cầm máu cho Trần Bích Khiêm, còn bản thân nhanh chóng tìm Trúc Chi. May mà trước đó hắn biết Trúc Chi đang ở đâu. Phải hắn biết Trúc Chi đang ở cùng Nguyệt Trinh, bên trong cái hang động của ả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.