Chương 7: Bắc hiệp cầu y
Đông Phương Ngọc
21/05/2013
Họ đến rất hung hăng và họ đi lại rất im lìm.
Đám người của bọn Mai Hoa Lệnh Chủ quả đã không ngờ sự thể xảy ra như thế và kết thúc lại như thế.
Chính cả những người của Hoài Dương Phái cũng không ngờ.
Trong cuộc chiến vừa qua, luôn cả Quách Thế Phần cũng chỉ nhằm để bảo vệ thanh danh chứ không còn một chút gì thủ thắng, họ biết phải cố đem toàn lực ra đổi lấy chí bất khuất của họ mà thôi.
Họ biết sự diệt vong đối với Hoài Dương Phái chỉ còn là vấn đề thời gian cực kỳ ngắn ngủi.
Nhưng bây giờ thì thật là tình thế đã hoàn toàn đổi khác, đổi khác đến mức người trong cuộc cũng như nằm mộng không bằng.
Quách Thế Phần lật đật bước tới vòng tay:
– Ân trọng của lão tiền bối thật tại hạ không biết nói như thế nào để tỏ lòng thành!
Lão già lưng gù khoát khoát tay:
– Lão phu chỉ vâng mạng của chủ nhân lão đến đây tiếp ứng, làm sao dám nghĩ đến chuyện nghĩa ân.
Và chỉ thấy lão ta khẽ vòng tay thì thân ảnh đã nhoáng lên mất hút vào bóng tối.
Quách Thế Phần nhìn theo và bất giác thở ra....
Đêm nay nếu không có lão lưng gù này cứu viện thì nhất định Hoài Dương Phái sẽ không làm sao thoát qua tai kiếp, một tai kiếp thê thảm mà chính Quách Thế Phần biết chắc rằng không một ai sống sót, nếu tất cả đều một lòng bảo vệ thanh danh.
Ông ta cứ đứng sững sờ và miệng cứ lẩm nhẩm:
– Người ấy là ai?
Khai Bi Thủ Nhậm Bá Xuyên bước lại gần thấp giọng:
– Đại sư huynh, theo lối xuất thủ của người ấy, tiểu đệ cảm thấy hơi giông giống Túng Hạc Cầm Long Thủ, một thủ pháp mà theo truyền thuyết trong giang hồ đồn đãi lâu rồi....
Quách Thế Phần giật mình:
– Sư đệ có phải muốn nói đến người của Côn Luân Phái đấy không?
H Nhậm Bá Xuyên nói:
– Côn Luân Phái tuy đã hơn mấy mươi năm không lai vãng giang hồ nhưng như thế không biết chủ nhân là ai nhỉ?
Quản Thiên Phát đã nghe từ nãy giờ và hắn lên tiếng:
– Di trượng, tiểu điệt có gặp mặt chủ nhân của vị ấy được một lần.
Quách Thế Phần quay phắt lại:
– Sao?
Quản Thiên Phát thấp giọng:
– Xin sư phụ hãy vào trong rồi tiểu đồ sẽ bẩm cáo rõ ràng...
Quách Thế Phần day qua Phương Gia Hoằng:
– Bên ta thương tổn bao nhiêu?
Phương Gia Hoằng cúi mình:
– Bên sau chỉ có Tào sư đệ bị thương nhẹ, ngoài ra không có một ai tổn hại, đệ tử xin ra trước xem xét lại.
Quách Thế Phần gật đầu:
– Nhị đệ, tam đệ và Hướng võ sư hãy vào trong.
Hướng Phó Kinh vòng tay:
– Xin Tổng tiêu đầu và nhị vị đại hiệp vào nghỉ, tại hạ phải ra phía trước xem tình hình bên ta sau trận chiến.
Phương Gia Hoằng và Hướng Phó Kinh đi ra ngoài trước, Quách Thế Phần vẫy tay cùng Nhậm Bá Xuyên, Chúc Tú Phu và Quản Thiên Phát vào trong.
Tới hậu sảnh, Quách Thế Phần hỏi:
– Giang nhị hiền điệt có ngủ được không?
Quản Thiên Phát nói:
– Đệ tử sợ Giang công tử kinh động nên đã điểm vào Thùy huyệt, bây giờ thì Giang nhị công tử đang ngủ say.
Quách Thế Phần gật đầu ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Sau tuần trà, Nhậm Bá Xuyên hỏi Quản Thiên Phát:
– Hiền điệt gặp chủ nhân của vị ân nhân khi nãy ở đâu?
Quản Thiên Phát thưa:
– Tiểu điệt gặp tại Qua Châu.
Hắn thuật lại chuyện gặp chiếc thuyền nhỏ có vị công tử áo trắng và lão già bơi thuyền nhanh như gió, chính là lão lưng gù tiếp cứu khi nãy.
Quách Thế Phần hỏi:
– Vị thư sinh áo trắng ấy khoảng độ bao nhiêu tuổi?
Quản Thiên Phát thưa:
– Người ấy chừng khoảng mười tám mười chín tuổi, tướng mạo thật khôi ngô.
Quách Thế Phần vuốt râu trầm ngâm không nói....
Chợt thấy Phương Gia Hoằng bước vào vòng tay:
– Bẩm cáo sư phụ sư thúc, phía tiền viện đến khoảng ba mươi tên địch. Tôn võ sư và Lý võ sư đều bị thương, thuộc hạ có mười mấy người bị thương nhẹ, chỉ có năm người bị thương nặng, bên địch lúc rút lui bỏ lại ba thây, những kẻ ấy chết vì cung nỏ của ta và do chất độc ngấm vào mà chết.
Quách Thế Phần ngạc nhiên:
– Cung nỏ của ta đâu có dùng chất độc?
Phương Gia Hoằng lật đật nói:
– Đệ tử nói không rành, sau khi bị trúng cung nỏ, họ đã tự uống thuốc độc mà chết.
Quách Thế Phần lắc đầu thở ra:
– Thủ hạ bọn này bị khống chế nghiêm mật quá, mỗi người của họ đều có mang độc dược theo mình, như tên già Đường Hoa Đà và những kẻ bị chết ở đây đều thế cả, họ muốn không bị tiết lộ bí mật nên không bằng lòng để cho một ai bị bắt sống.
Phương Gia Hoằng nói:
– Còn một chuyện nữa mà đệ tử chưa báo cáo....
Quách Thế Phần hỏi nhanh:
– Chuyện gì?
Phương Gia Hoằng nói:
– Bọn giặc tập kích đêm nay ở phía trước tên nào võ công cũng khá, sáu vị võ sư dốc hết toàn lực giao đấu nhưng vẫn không cầm cự nổi, nhưng theo nhiều thuộc hạ của ta nói lại thì có người ẩn mặt tương trợ, cứ có người nào khốn đốn thì lập tức được viện trợ ngay, mà sự viện trợ lại bằng cách từ trong bóng tối bay ra những viên sỏi nhỏ, những viên sỏi đó ném rất chính xác, không trúng đầu thì trúng ngay mũi địch nhân, chính nhờ thế mà bên ta tuy có mang thương nhưng không một ai mất mạng.
Nhậm Bá Xuyên cười:
– Người núp trong bóng tối ám trợ nhất định là cô gái có cái tên là Tử Mai đó chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Phương Gia Hoằng nói:
– Cứ theo Lý võ sư nói thì hình như người ám trợ chúng ta không phải là một mà có thể là nhiều người, vì căn cứ vào hướng ném đá thì có nhiều chỗ khác nhau mà lại cùng một lúc, không thể do một người từ bên này đổi hướng qua bên kia được.
Nhậm Bá Xuyên nói:
– Đại sư huynh, theo tiểu đệ thì vị thư sinh áo trắng với lão già lưng gù và cô gái áo màu lục nhất định là cùng một bọn với nhau.
Chúc Tú Phu gật đầu:
– Tự nhiên như thế và nhất là họ đã truy ra biết rõ hành động và ngày giờ của bọn áo đen, vì thế họ mới đến kịp thời tương trợ.
Quách Thế Phần thở ra:
– Người ta đã biết tin tương trợ, thế mà mình không biết được căn cội của họ, thế mới là tức cho chứ.
Quản Thiên Phát nói:
– Cứ theo nhận xét của đệ tử thì người thư sinh áo trắng đã theo đường thủy lộ đến đây, theo gần như bóng với hình thì nhất định là chỉ với mục đích nhằm bảo hộ Giang nhị công tử là chính.
Phương Gia Hoằng càng nghe càng ngẩn ngơ và cuối cùng hắn vụt kêu lên:
– Ủa.... Tam sư đệ đây sao?
Quách Thế Phần lườm mắt khoát tay:
– Đừng tiết lộ chuyện đó với ai cả đấy nghe.
Và ông ta nói tiếp chuyện vừa rồi:
– Quản Thiên Phát nói đúng, lão già lưng gù và cô gái mặc áo màu lục thật khó tìm ra lai lịch, như vậy rất có thể không liên hệ gì với Hoài Dương Phái của chúng ta, thế nhưng mà họ vẫn đến đây quyết tâm tương trợ, bao nhiêu đó cũng đủ thấy rõ mục đích của họ vì Giang nhị công tử rồi.
Nói đến đây, Quách Thế Phần vụt đứng lên:
– Nhị sư đệ và Tam sư đệ hãy đi nghỉ đi, sáng sớm ngày mai có chuyện cần bàn lại.
Chúc Tú Phu hỏi:
– Đại sư huynh ngày mai còn có gì quan trọng lắm sao?
Quách Thế Phần nói:
– Hãy đi nghỉ đi, ngày mai rồi hẳn biết.
Và quay qua Phương Gia Hoằng, Quách Thế Phần căn dặn:
– Gia Hoằng, nếu không có gì thì ngay bây giờ ngươi đưa ta đi xem thương thế của các anh em trong tiêu cục.
Sáng ngày hôm sau trên bến sông phía sau Hoài Dương Tiêu Cục có một chiếc thuyền nhỏ chở đầy rau cải, trên bờ mấy nông gia đang gánh vào ngả sau tiêu cục.
Bởi vì trong tiêu cục, bạn bè thuộc hạ khá đông, tất cả thức ăn đều do người ngoại thành cung cấp, nhất là rau cải thì phải mua luôn của những chủ vườn.
Và sau khi gánh rau vào tiêu cục nhận xong tiền là họ chống thuyền trở ra ngoài.
Mặt trời lần lần lên tới đầu cây. Giang Hàn Thanh tỉnh giấc thì chợt nghe tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, hắn giật mình mở choàng mắt dậy thì đúng là mình đang nằm trên một chiếc thuyền lênh đênh trên mặt nước.
Bên cạnh đó ở khoang ngoài, có ba người nông dân đang ngồi nói chuyện, Giang Hàn Thanh chống tay định ngồi dậy nhưng ngay lúc đó thì nghe giọng nói của Quách Thế Phần:
– Hiền điệt đã dậy rồi à?
Giang Hàn Thanh sửng sốt...
Hắn nghiêng đầu dòm lại một lần nữa, thì ra ba người nông dân ấy là Quách Thế Phần, Nhậm Bá Xuyên và Quản Thiên Phát giả dạng.
Càng lấy làm lạ vì chuyện hiện tại, Giang Hàn Thanh chống tay ngồi dậy:
– Thế thúc, chuyện như thế nào....
Quách Thế Phần mỉm cười:
– Hiền điệt chắc đã đói lắm rồi phải không? Thôi ăn rồi hãy nói chuyện sau.
Quản Thiên Phát dọn thức ăn đến trước mặt Giang Hàn Thanh và cười:
– Thức ăn hơi nguội rồi, Giang huynh hãy ăn đi kẻo đông lạnh bây giờ.
Thấy cả ba người đều cải trang, Giang Hàn Thanh sực nhớ lại chuyện có tin giặc sẽ tấn công từ tối hôm qua nên vội hỏi:
– Thế thúc, đêm qua địch quân động tịnh ra sao?
Quách Thế Phần cười:
– Chúng mạnh lắm, nhưng may nhờ có cao nhân tương trợ nên chúng phải rút đi và Hoài Dương Phái kể như không có gì thương tổn.
Giang Hàn Thanh thở phào:
– Địch quân đã không làm gì ta được, thế sao lại bây giờ...
Quách chận nói:
– Bọn chúng đêm hôm rồi bị thảm bại, nhưng theo lão phu thì rồi đây chúng sẽ dốc toàn lực làm chuyện phục thù, đó chỉ là vấn đề thời gian đối với chúng chứ thật tình thì không phải chúng muốn làm ngay bây giờ mà được. Trong lúc tương đối rảnh rang lão phu muốn giải quyết tình trạng bệnh hoạn của Giang hiền điệt, vì tương lai còn phải đối phó rất nhiều việc khác. Và ngay bây giờ chúng ta phải đến Bắc Hiệp Sơn, chỉ có nơi đó mới mong có thể giải được chất độc trong mình hiền điệt.
Giang Hàn Thanh hết sức cảm kích:
– Tình nghĩa của thế thúc thật làm cho tiểu điệt...
Quách Thế Phần khoát tay:
– Chúng ta là người của giang hồ, trọn đời chỉ biết nặng vì đạo nghĩa. Giang hiền điệt không nên khách sáo như thế.
Giang Hàn Thanh cúi đầu:
– Lời của thế thúc dạy cháu xin ghi nhớ.
Quách Thế Phần nhìn Giang Hàn Thanh ăn và cười nói:
– Còn một vấn đề cũng khá quan trọng, lão phu muốn hỏi hiền điệt cho tỏ tường.
Giang Hàn Thanh ngẩng mặt:
– Xin thúc thúc cứ dạy.
Quách Thế Phần hỏi:
– Lúc lệnh tôn còn sanh tiền, hiền điệt có từng nghe người nói đến Thanh Phong đạo trưởng không nhỉ?
Suy nghĩ hồi lâu, Giang Hàn Thanh nói:
– Lúc nhỏ vì tiểu điệt lâm bịnh liên miên, nên phải về an dưỡng bên quê ngoại, vì thế rất ít nghe thân phụ bàn về chuyện giang hồ, cho nên cả tên của vị đạo trưởng mà thế thúc nói vừa rồi, tiểu điệt chưa nghe nói.
Nhưng rồi Giang Hàn Thanh chợt à một tiếng và hai mắt sáng lên:
– Quên, may không tiểu điệt đã quên, lúc sinh nhật ngũ tuần của tiên phụ có một người đạo đồng mang đến hai hoàn linh dược, nghe nói của Thanh Phong đạo trưởng từ Bạch Vân Quan trao tặng.
Quách Thế Phần gật đầu:
– Nhất định đó là “Tuyết Chi Đan” rồi đấy.
Giang Hàn Thanh hỏi:
– “Tuyết Chi Đan” quý trọng lắm sao?
Quách Thế Phần nói:
– Cứ theo người ta đồn đãi thì Thanh Phong đạo trưởng năm xưa tình cờ gặp được cành “Tuyết Liên” đã có hơn năm trăm năm. Ông ta mừng quá, đã bỏ mấy năm trường làm thành linh dược, gọi là “Tuyết Chi Đan”, ngoài việc bồi bổ chân nguyên, thuốc ấy làm cho con người tăng thọ. Lúc luyện thuốc ấy, Thanh Phong đạo trưởng nghĩ rằng thuốc ấy có khả năng cải tử hồi sinh, nhưng sau khi mấy bận thí nghiệm, nhận thấy rằng thuốc không có tác dụng quá lớn lao như thế, nói không có khả năng cải tử hồi sinh, nhưng nó vẫn là linh dược hiếm có, vì thế Thanh Phong đạo trưởng quý nó hơn cả mọi vật trên đời, cho nên khi mang xuống tặng lệnh tôn, đủ chứng tỏ rằng ông ta và lệnh tôn tình nghĩa khá là thâm hậu.
Nhậm Bá Xuyên gật đầu:
– Bằng vào điểm ấy cũng đủ thấy họ giao tình lâu lắm đấy.
Quách Thế Phần nói:
– Như thế cũng là một cái may, ta chỉ lo rằng lão sẽ bế môn không tiếp, đuổi chúng ta ra mà thôi.
Giang Hàn Thanh hỏi:
– Thế thúc có biết con người của Thanh Phong đạo trưởng như thế nào không?
Quách Thế Phần mỉm cười:
– Thanh Phong đạo trưởng vốn là sư huynh của Thanh Diễm đạo trưởng tại Lao Sơn Thanh Cung, lúc đó đáng lý môn hộ của Lao Sơn phải do Thanh Phong đạo trưởng chấp chưởng, nhưng ông ta lại chỉ thiên về y học, gần như trọn ngày chỉ chăm chú y khoa, không chịu chấp chưởng môn hộ Lao Sơn và bỏ đi phiêu bạt trong những vùng rừng sâu núi vắng, mãi cho đến hơn hai mươi năm sau mới có người phát giác trong một hang núi Bắc Hiệp Sơn có một cái am, chung quanh chất đầy vị rễ thuốc. Quan chủ đó lại chính là Thanh Phong đạo trưởng.
Nhấp một hớp trà, Quách Thế Phần nói tiếp:
– Có lẽ vì quá chuyên tâm vào một vấn đề cho nên tâm tính của Thanh Phong đạo trưởng không giống người thường, ông ta đặc biệt không ưa gần người, trọn đời gần như không hề lai vãng giang hồ, cho nên tuy tinh thông y lý, tuy chuyên tâm nghiên cứu y thuật, nhưng ông ta lại không hay trị bệnh cho người, thường tuyên bố không chịu vướng vào vòng ân oán giang hồ. Năm xưa chính chưởng môn Bát Quái Cổ Phong Kỳ bị Huyền Âm Cửu Chuyển, nên đến cầu chữa trị, ông ta nhất định từ chối....
Nhậm Bá Xuyên nói:
– Theo người ta nói thì thường nhật Thanh Phong đạo trưởng không chịu gặp người, dường như không chịu chữa trị cho ai, nhưng thật sự thì môn hạ của Cổ Phong Kỳ sở dĩ tìm trộm được Cửu Chuyển Hồn Thảo trong phòng thuốc của ông ta lại nhờ chính ông ta âm thầm chỉ điểm bởi vì nếu không thì dù môn hạ Cổ Phong Kỳ có tài giỏi đến đâu cũng không làm sao tìm được, vả lại chủ nhân đâu lại bó tay cho họ tìm như thế chứ.
Giang Hàn Thanh hỏi Quách Thế Phần:
– Chắc thế thúc biết Thanh Phong đạo trưởng chứ?
Quách Thế Phần lắc đầu:
– Lão phu chỉ nghe danh đã lâu, nhưng thật sự thì chưa từng gặp mặt.
Giang Hàn Thanh nói:
– Người ấy tính tình đã như thế thì sợ rằng mình đến ông ta sẽ không vui lòng nhận trị.
Quách Thế Phần nói:
– Đường Hoa Đà hiện chưa biết sống chết ra sao, ngoài ông ta ra không còn ai có thể trị chứng bệnh kỳ dị của Giang hiền điệt được. Cho nên chuyến đi Bắc Hiệp Sơn này lão phu thật tình cũng không chắc chắn lắm, nhưng vừa rồi nghe hiền điệt nói về chuyện giao tình giữa lệnh tôn và Thanh Phong đạo trưởng, chính ông ta đã mang tặng “Tuyết Chi Đan”, nếu quả như thế thì bây giờ hiền điệt cầu kiến ông ta cũng không phải là vấn đề nan giải, vì thế lão phu có đôi phần tin tưởng hơn nhiều.
Thuyền đến tây thành thì trên bờ đã có hai cỗ xe chờ sẵn, đám Quách Thế Phần lên bờ chọn một cỗ xe ngựa khỏe thẳng đường đến An Huy.
Bắc Hiệp Sơn ở về phía bắc Đông Thành, ngày xưa còn có cái tên là “Cổ Hiệp Thạch”.
Đây là một vùng núi non hiểm trở, con đường dẫn tới triền núi là một con đường hẹp ngoằn ngoèo.
Chạy dài xuống phía đông là Sào Huyện, giải nút rộng và dài trùng trùng điệp điệp.
“Khai Bi Thủ” Nhậm Bá Xuyên giả trang làm tên phu xe dong ruổi cỗ xe thẳng vào triền núi, suốt dọc đường an nhiên vô sự.
Vào đúng ngọ hôm ấy, cỗ xe của họ vượt qua Lê Giang, nghỉ ngơi cơm nước xong lại lên đường theo hướng bắc thẳng đến Bắc Hiệp Sơn.
Qua khỏi giờ mùi quả nhiên đã đến chân núi. Nhậm Bá Xuyên gởi xe cho một nông gia sơn cước, Quản Thiên Phát cõng Giang Hàn Thanh lên đường vượt lên đỉnh núi.
Tiết tháng hai khí trời hãy còn lạnh lắm, hơi hám ngày xuân không lấn được cái lạnh tê người của vùng sơn cước, ngọn gió từng cơn phát mạnh vào mặt hơi lạnh thấu xương.
“Kim Xí Điêu” Quách Thế Phần đeo ngọn Nhạn Linh Đao đi trước mở đường, đoàn người cứ lần theo những nẻo dễ đi ngược lên đỉnh núi.
Đi được nửa tiếng đồng hồ thì đã vào sâu, tự nhiên họ đã đi vào vùng mà có lẽ từ lâu không có dấu người.
Đưa mắt nhìn ngược lên, từng ngọn núi uốn mình lên xuống nhấp nhô trùng điệp, bên dưới phần nhiều là tuyệt cốc vực thẳm heo hút mây như khói mờ mờ.
Dầu vậy, nhờ vào võ công tương đối cao, cả ba người của Quách Thế Phần vượt lên thật vững, họ đi tuy có phần không được nhanh nhưng cả ba đều không có chút gì đáng gọi là nguy hiểm.
Cứ như thế đi được khoảng hai mươi dặm. Quách Thế Phần vùng đứng lên nói:
– Phía trước hòn núi cao hơn hết kia có con đường ăn thông vào lòng núi đó chính là Bạch Hiệp Sơn.
Theo ngón tay chỉ của Quách Thế Phần, cả bọn nhìn qua thấy đỉnh núi gần như muốn chọc thấu mây xanh, vách đá dựng lên như những ngọn đao chơm chởm, bên trên mây cuộn như khói lưng trời.
Nhậm Bá Xuyên nói:
– Bạch Vân Quan có phải ở sâu vào trong ấy hay không?
Quách Thế Phần gật đầu:
– Đúng, lão Thanh Phong đạo trưởng rất am tường dược tính, cứ theo người ta nói thì có một số linh dược chỉ sinh trưởng được trong vùng núi cao đầy những mây mù quanh năm ấy, chính tại Bạch Hiệp Sơn này cả vào lúc giữa ngọ thì mây mới có phần dãn ra, còn thì quanh năm suốt tháng vẫn cứ mù mù như thế, ấy là đất đai ở đây rất thích hợp với những loại cây thuốc quý, vì lẽ đó mà lão Thanh Phong mới chọn ở vào nơi không có bóng người như thế ấy.
Nhậm Bá Xuyên nói:
– Tiểu đệ có nghe nói năm xưa Thanh Phong đạo trưởng có cứu sống một cao thủ trong Hắc đạo giang hồ, người ấy bèn theo luôn ông ta làm người thủ hộ Bạch Vân Hiệp không cho một ai tiến vào nửa bước, ngày nay chúng ta....
Quách Thế Phần mỉm cười:
– Người ấy tức là Hỏa Linh Quan Hoàng Tán Hóa, nhưng người trong giang hồ nói rằng chưa một ai nghe nói có người có danh hiệu như thế cho nên ta nghi ngờ đó chỉ là một người cải danh.
Quản Thiên Phát hỏi:
– Hỏa Linh Quan lợi hại lắm hay sao?
Quách Thế Phần nói:
– Nghe nói rằng không một người nào có thể qua được mười chiêu dưới tay người ấy cả.
Vừa đi vừa nói chuyện, cả bọn sửa soạn nhập cốc thì nghe phía sau rặng đá lớn có một giọng nói cất lên:
– Xin hãy dừng bước lại.
Tiếp liền theo là hai người vận kình trang, hai người trung niên hán tử lưng đeo binh khí phóng ra chắn ngang trước mặt và một người bên trái nhìn xoáy vào ba người và vòng tay:
– Ba vị có phải muốn đến Bạch Vân Hiệp?
Quách Thế Phần vòng tay cười:
– Vâng, hai vị có phải....
Người bên phải ngắt lời:
– Bạch Vân Quan chủ đi không có ở nhà, xin ba vị chớ vào.
Quách Thế Phần hỏi lại:
– Quan chủ không có ở nhà?
Nhưng ngay khi ấy trong lòng ông ta vụt nảy ra mối nghi ngờ, bởi vì Tiên Nhân Chưởng Lý Quang Trí đang ở tại Bạch Vân Quan dưỡng thương thì tại làm sao Thanh Phong Đạo Trưởng lại đi? Lời nói của hai người này chưa chắc đã đáng tin.
Ông ta vội vuốt râu cười:
– Lão phu và Quan chủ vốn là chỗ cựu tình hiện có đứa cháu đang lâm trọng bịnh nên lão phu phải thân tự đưa đến đây, rất cần được diện kiến Quan chủ, nhưng nếu Quan chủ vắng nhà thì chúng tôi xin đợi vậy.
Hai người trung niên hình như hơi sửng sốt, họ chăm chú nhìn Quách Thế Phần, hình như họ phân vân không biết giải quyết ra sao....
Sau một lúc khá lâu, người bên trái nói:
– Xin lão anh hùng tha thứ cho, hai người của tại hạ vâng lệnh thủ hộ nơi này, trong vòng một tháng không ai được vào trong núi, cho dù... lão anh hùng đã cùng với Quan chủ là chỗ thâm giao.... cũng thế.
Quách Thế Phần hơi nặng mặt:
– Thế hai vị phụng mạng của ai?
Người bên phải lanh lảnh đáp lời:
– Tự nhiên phụng mạng của Quan chủ!
Quách Thế Phần nhìn xói vào mặt người đối diện:
– Hai vị không phải là người của Bạch Vân Quan đấy chứ?
Hai người trung niên hán tử đều tái mặt và người bên phải trả lời:
– Hai người của tại hạ phụng mạng hành sự, xin tam vị trở lại là tốt hơn.
Quách Thế Phần cười lớn:
– Không, lão phu không thể không vào núi.
Hai người hán tử cùng thối lui một bước, và họ cùng cười nhạt:
– Nếu ba vị muốn vào ngang thì xin cứ hãy thử xem.
Cùng một lượt với cái thối lui, cả hai người rút binh khí ra một lượt, gã bên phải cầm thanh Hổ Đầu Câu, gã bên trái thủ chấp hai cây gậy ngắn...
Vừa thấy đối phương trưng binh khí, Quách Thế Phần vụt giật mình:
“Song Câu Song Quải Song Tiên Song Kích” họ chẳng phải là tám món binh khí thành danh của bốn tay hổ tướng của Lý Gia Hà Bắc đây sao?...
Hai chân mày của người lãnh đạo phái Hoài Dương cau lại, nhưng ông vẫn chưa nói ra lời....
“Khai Bi Thủ” Nhậm Bá Xuyên vung chiếc ống điếu chỉ vào hai tên đại hán:
– Bằng vào hai con người như các ngươi mà cũng dám lớn lối như thế à?
Vừa nói, Nhậm Bá Xuyên vừa nhích tới luôn hai bước, chiếc ống điếu nơi tay chĩa thẳng vào mặt gã đại hán đứng bên trái.
Gã trung niên bên trái hừ một tiếng lạnh lùng, cặp Hổ Đầu Câu tréo lại giữ chặt chiếc ống điếu của Nhậm Bá Xuyên, đồng thời rút bớt một tay về vung ngọn Hổ Đầu Câu quét tới một cái thật nhanh thật mạnh.
Cái đánh của Nhậm Bá Xuyên chỉ là hư chiêu, nên khi chiếc Hổ Đầu Câu của đối phương vừa quét tới thì chiếc ống điếu đã thu về đập mạnh vào binh khí của địch nhân...
Xoảng!
Một tiếng dội tóe lửa, gã hán tử bên trái cảm nghe cánh tay tê điếng, hắn lật đật thối lui luôn ba bước.
Nhậm Bá Xuyên cười lớn nhích lên, tay trái tung ra thật lẹ, chưởng phong bay vào mặt gã bên trái như một cơn gió lốc.
Đã thành danh với ngoại hiệu “Khai Bi Thủ”, chưởng lực của Nhậm Bá Xuyên có một tiềm lực kinh người, gã bên phải thấy thế lật đật né sang bên trái, vì ngọn chưởng của Nhậm Bá Xuyên mới phát ra thì nhắm vào gã bên trái, nhưng kỳ thật thì cùng một lúc tấn công luôn gã bên phải đang lúc bất phòng.
Nhưng cả hai tên võ công cũng không phải hạng tầm thường, họ vừa tránh xong côn thế là đã lập tức ào lên tạo thế gọng kềm vây hãm hai bên của Nhậm Bá Xuyên.
Họ Nhậm đâu đã xem họ vào đâu, chiếc ống điếu trong tay vút lên từ bên trái chuyển sang bên phải, những môn binh khí chạm vào nhau kêu xoang xoảng liên hồi.
Quách Thế Phần đứng yên một chỗ quan sát trận đấu, còn Quản Thiên Phát thì đã lo đặt Giang Hàn Thanh ngồi dựa bên bậc đá ven rừng.
Chỉ trong nháy mắt, ba người đã giao đấu hơn mười chiêu, chiếc ống điếu của Nhậm Bá Xuyên tung hoành như giao long uốn khúc, vừa gõ vừa điểm, ánh thép lóe lên từng đám hào quang nhấp nháy.
Hai tên hán tử tính ra tay trước nhưng lại hóa ra đặt vào thế hạ phong, cả bọn chỉ còn tránh né chứ không thể nào đánh trả...
Ngay trong lúc đó, chợt nghe có tiếng cánh chim đập phành phạch, một con chim bồ câu màu trắng xẹt ngang qua đỉnh núi chúi xuống ngay lòng cốc.
Quách Thế Phần nhìn chằm chặp vào con bồ câu trắng và cảm nghe rúng động.
Chừng chưa kịp phản ứng thì phía bên sau mô đá chợt thấy bóng người thấp thoáng, tiếp liền theo hai hán tử mặc áo lam phóng ra vòng chiến.
Hai người vừa tới, một cầm song tiên, một cầm song kích và Quản Thiên Phát lật đật nói khẽ với thầy:
– Sư phụ, bọn họ đúng là Hà Bắc...
Không đợi cho Quản Thiên Phát nói hết câu, Quách Thế Phần đã lấy mắt ra hiệu không cho lên tiếng.
Bởi vì chỉ trong cái nháy mắt cuộc chiến đã bắt đầu diễn biến, từ chỗ hai tên đại hán trong trận bị Nhậm Bá Xuyên dồn vào thế hạ phong chỉ còn tránh né chứ không thể đánh trả, bây giờ bỗng nhiên có thêm hai tay tiếp sức, họ lập tức phản kích và người lúng túng bây giờ lại là Nhậm Bá Xuyên.
Tên bên trái song tiên cuốn lên như hai con rắn lượn, gã bên phải song kích như cả một rừng mũi nhọn xuyên lên...
Cả bốn tên võ công vốn không phải tầm thường, bây giờ họ cùng hợp lại với tám món binh khí lừng danh Hà Bắc, họ đã tạo thành một bức tường bằng thép bao bọc lấy Nhậm Bá Xuyên như một con chim nhỏ trong lồng sắt.
Thấy nhị đệ đã lâm vào vòng khốn đốn, Quách Thế Phần thấp giọng nói với Quản Thiên Phát:
– Ngươi hãy lo bảo hộ Giang nhị hiền điệt, ta phải thay cho nhị sư thúc của ngươi.
Ông ta với tay rút cây Nhạn Linh Đao và trầm giọng:
– Nhị sư đệ hãy lui lại, để bọn chúng lại đó cho ta.
Tiếng thét của Quách Thế Phần tuy có phần lớn, nhưng bây giờ thì Nhậm Bá Xuyên làm sao còn có thể nghe thấy nữa.
Đã bị trong vòng vây của địch đã lâu mà vẫn không có cơ giải phá, trong lòng của ông ta nôn nóng liên hồi.
Hổ tướng của Hà Bắc Lý Gia, tuy họ chỉ là hạng gia nhân, vì họ theo “Tiên Nhân Chưởng” Lý Quang Trí đã nhiều năm, đã được chủ nhân điểm xuyết thật kỹ càng, cho nên từ gia nhân họ đã trở thành hổ tướng.
Và cho dù là hổ tướng, họ cũng chỉ là hạng gia nhân, Nhậm Bá Xuyên đã cảm thấy mình dù có thắng cũng không tròn danh dự, huống chi đại sư huynh đường đường là một lãnh tụ của một môn phái thành danh, giao đấu với họ càng mang thêm cái nhục.
Chính vì nghĩ như thế nên Nhậm Bá Xuyên cứ đem hết sức mình ra quyết đấu, nhất định không để cho Quách Thế Phần tham dự vào vòng chiến, tuy nhiên càng đánh họ Nhậm càng thấy khó khăn.
Cũng may, ngay trong khi ấy, gã cầm roi chợt hơi chậm lại và đó chính là cơ hội ngàn năm một thuở của những cao thủ trong ác đấu....
Nhậm Bá Xuyên nghiến răng tung thẳng mình lên, chiếc ống điếu quét ngang theo thế Trực Khẩu Thiên Môn, nhằm thẳng vào Hoa Cái Huyệt của đối phương điểm tới....
Lần đánh này, Nhậm Bá Xuyên đã nhắm đúng vào khe hở của đối phương và y như mũi tên đã buông khỏi dây cung, gã cầm roi hự lên một tiếng, thối lui xiểng niểng.
Gã sử dụng cặp gậy định xông tới cứu, nhưng không còn kịp nữa. Hắn như say máu hét lên một tiếng giáng cặp gậy xuống cùng một lượt...
Đã thắng được một chiêu, Nhậm Bá Xuyên tinh thần vươn lại, nhưng ngay khi ấy chợt nghe hơi gió từ phía sau lưng, ông ta lật đật quay mình lại vung đứng chiếc ống điếu trên tay.
Xoảng!
Một tiếng dội lên khủng khiếp, chiếc ống điếu chạm ngay vào song kích, lửa từ hai món binh khí bắn ra tung tóe, gã hán tử cầm kích lại thối lui luôn mấy bước.
Chuyện binh khí va vào nhau trong khi giao đấu đó là một chuyện quá thường, nhưng khi va chạm lần này, tên hán tử cầm kích cảm nghe tay mình tê điếng, y như vừa bị va vào trong đá.
Tự nhiên trong một cuộc chiến “chống bao vây” một khi đã bức lui đước kẻ nào diễn tiến có hai phương cách:
một là truy kích tận diệt, hai là quay sang phá luôn những cánh còn lại bên mình, Nhậm Bá Xuyên chọn phương thức thứ hai, ông ta xoay mình thật lẹ, từ dưới khe hở của song câu song quải tung thẳng một đòn trí mạng vào hai tên còn lại, nhưng còn đang nửa chừng, chiếc ống điếu lại xoay ngang bay thẳng theo tên cầm song kích đầu chiếc ống điếu mổ xéo vào “Kiên Tĩnh Huyệt” của hắn.
Gần như là một cú bất ngờ, gã cầm kích vuột tay, hai cây kích rơi ngay xuống đất.
Thật là chuyện bất ngờ, chính khi đánh ra, Nhậm Bá Xuyên cũng không dè lại đắc thủ dễ dàng như thế, vì chỉ trong nháy mắt, từ thế bị bao vây mà đã loại được hai tên kình địch.
Nhậm Bá Xuyên cả mừng quay lại tấn công thẳng vào tên cầm song câu đang lúng túng chân tay.
Như bị quýnh vì đồng bọn thất thủ, tên cầm song câu thụt lui liên tiếp và có lẽ bị bấn loạn tinh thần, hai chân luýnh quýnh gần muốn ngã xuống đất.
Hai người đã ở sát bên nhau, Nhậm Bá Xuyên thấy đối phương loạng choạng, kẽ hở của thế thù có quá nhiều, chiếc ống điếu vung lên điểm ngay vào mi tâm của hắn.
Gã cầm song câu không làm sao đỡ kịp, hắn chỉ còn cách bảo toàn là vận dụng khinh công bằng cách gắng gượng lộn ngược ra sau.
Thấy ba đồng bọn chỉ trong nháy mắt bị loại, gã cầm song quải thét lên một tiếng vung đến đón đánh liều mạng vào người Nhậm Bá Xuyên.
Vì đối phương đã đến mức không cần nghĩ đến thân mình, hắn đã dùng đến thế lưỡng bại câu thương để cứu vãn tình thế, nên Nhậm Bá Xuyên không dám khinh địch, nhưng cũng không thể vì thế mà lại chịu lui nên cũng phải vận dụng thế đánh liều với hắn...
Quách Thế Phần thấy nhị sư đệ không chịu thối lui trước tên liều mạng. Tuy biết dù là thế không được lợi cho lắm, nhưng tự tin vào sức của người sư đệ nên chỉ đứng ngoài xem sự tình diễn biến.
Quả đúng như dự liệu, chỉ trong mấy giây sau, gã cầm song quải qua hai, ba ngón đòn không trúng đích, nhuệ khí của hắn nhụt ngay. Vì phàm là đòn liều mạng thì chớ có kéo dài cũng không thể quá ba chiêu, tình thế phải giải quyết ngay chứ nếu không thì từ liều mạng trở vào cảnh không thể bảo toàn tính mạng.
Gã cầm song quải quả đúng là đã lâm vào cảnh ấy.
Ngay khi Nhậm Bá Xuyên chỉ cần nhấc tay lên là loại ngay kẻ địch cuối cùng thì lại từ sau hộc đá vụt có tiếng quát lên thật lớn:
– Dừng tay lại!
Từ lúc thấy chim bồ câu trắng chúi xuống sau khe núi, Quách Thế Phần biết ngay không sớm thì muộn viện binh của chúng sẽ tới ngay, quả nhiên bây giờ họ đã ra mặt...
Từ sau khe núi lại xuất hiện hai người.
Một gã thân hình cao lớn, có khổ mặt dài như mặt ngựa, mang thanh trường kiếm ánh thép ngời ngời.
Gã bên phải vóc người tầm thước, trên lưng cắm một ngọn đoản thương.
Vừa thấy hai người xuất hiện, Quách Thế Phần khẽ cau mày “Yến Sơn Song Kiệt”. Đúng là người của Lý gia Hà Bắc.
Tuy chưa đối diện lần nào nhưng phía Hoài Dương tiêu cục và Yến Sơn Song Kiệt không phải là người lạ.
Gã có bộ mặt dài như ngựa là Khang Văn Huy, hắn trước kia vốn là cao thủ của Bát Quái Môn, với thanh Long Hình Bát Quái Kiếm đã làm chấn động cả vùng Hà Bắc.
Gã mặt vàng là Dương Sỹ Kiệt và ngọn đoản thương của gã là dòng dõi Dương gia, hắn cũng là hảo thủ nhất nhì vùng Hà Bắc.
Khang Văn Huy nhìn Quách Thế Phần rồi lại nhìn Nhậm Bá Xuyên, hắn có hơi sửng sốt và vội vã vòng tay:
– Nhị vị lão ca có phải là người đã nức danh vùng đại giang cực bắc... có phải là Quách đại hiệp và Nhậm nhị hiệp không nhỉ?
Quách Thế Phần vòng tay đáp lễ:
– Vâng, lão phu chính là Quách Thế Phần nhị vị là “Yến Sơn Song Kiệt”?
Dương Sỹ Kiệt bước lại giải khai huyệt đạo cho ba người vừa điểm huyệt bởi chiếc ống điếu của Nhậm Bá Xuyên và cười nhạt:
– Thủ pháp điểm huyệt bằng ống điếu của Nhậm nhị hiệp quả thật cao minh!
Nhậm Bá Xuyên cười:
– Dương lão ca quá khen cho, thật ra đó chỉ là nhân cơ hội bất phòng của Tứ Hổ Lý gia đấy thôi.
Khang Văn Huy cau mày:
– Chẳng hay Quách đại hiệp và Nhậm nhị hiệp viễn hành đến thâm sơn cùng cốc này có chuyện chi trọng đại?
Đám người của bọn Mai Hoa Lệnh Chủ quả đã không ngờ sự thể xảy ra như thế và kết thúc lại như thế.
Chính cả những người của Hoài Dương Phái cũng không ngờ.
Trong cuộc chiến vừa qua, luôn cả Quách Thế Phần cũng chỉ nhằm để bảo vệ thanh danh chứ không còn một chút gì thủ thắng, họ biết phải cố đem toàn lực ra đổi lấy chí bất khuất của họ mà thôi.
Họ biết sự diệt vong đối với Hoài Dương Phái chỉ còn là vấn đề thời gian cực kỳ ngắn ngủi.
Nhưng bây giờ thì thật là tình thế đã hoàn toàn đổi khác, đổi khác đến mức người trong cuộc cũng như nằm mộng không bằng.
Quách Thế Phần lật đật bước tới vòng tay:
– Ân trọng của lão tiền bối thật tại hạ không biết nói như thế nào để tỏ lòng thành!
Lão già lưng gù khoát khoát tay:
– Lão phu chỉ vâng mạng của chủ nhân lão đến đây tiếp ứng, làm sao dám nghĩ đến chuyện nghĩa ân.
Và chỉ thấy lão ta khẽ vòng tay thì thân ảnh đã nhoáng lên mất hút vào bóng tối.
Quách Thế Phần nhìn theo và bất giác thở ra....
Đêm nay nếu không có lão lưng gù này cứu viện thì nhất định Hoài Dương Phái sẽ không làm sao thoát qua tai kiếp, một tai kiếp thê thảm mà chính Quách Thế Phần biết chắc rằng không một ai sống sót, nếu tất cả đều một lòng bảo vệ thanh danh.
Ông ta cứ đứng sững sờ và miệng cứ lẩm nhẩm:
– Người ấy là ai?
Khai Bi Thủ Nhậm Bá Xuyên bước lại gần thấp giọng:
– Đại sư huynh, theo lối xuất thủ của người ấy, tiểu đệ cảm thấy hơi giông giống Túng Hạc Cầm Long Thủ, một thủ pháp mà theo truyền thuyết trong giang hồ đồn đãi lâu rồi....
Quách Thế Phần giật mình:
– Sư đệ có phải muốn nói đến người của Côn Luân Phái đấy không?
H Nhậm Bá Xuyên nói:
– Côn Luân Phái tuy đã hơn mấy mươi năm không lai vãng giang hồ nhưng như thế không biết chủ nhân là ai nhỉ?
Quản Thiên Phát đã nghe từ nãy giờ và hắn lên tiếng:
– Di trượng, tiểu điệt có gặp mặt chủ nhân của vị ấy được một lần.
Quách Thế Phần quay phắt lại:
– Sao?
Quản Thiên Phát thấp giọng:
– Xin sư phụ hãy vào trong rồi tiểu đồ sẽ bẩm cáo rõ ràng...
Quách Thế Phần day qua Phương Gia Hoằng:
– Bên ta thương tổn bao nhiêu?
Phương Gia Hoằng cúi mình:
– Bên sau chỉ có Tào sư đệ bị thương nhẹ, ngoài ra không có một ai tổn hại, đệ tử xin ra trước xem xét lại.
Quách Thế Phần gật đầu:
– Nhị đệ, tam đệ và Hướng võ sư hãy vào trong.
Hướng Phó Kinh vòng tay:
– Xin Tổng tiêu đầu và nhị vị đại hiệp vào nghỉ, tại hạ phải ra phía trước xem tình hình bên ta sau trận chiến.
Phương Gia Hoằng và Hướng Phó Kinh đi ra ngoài trước, Quách Thế Phần vẫy tay cùng Nhậm Bá Xuyên, Chúc Tú Phu và Quản Thiên Phát vào trong.
Tới hậu sảnh, Quách Thế Phần hỏi:
– Giang nhị hiền điệt có ngủ được không?
Quản Thiên Phát nói:
– Đệ tử sợ Giang công tử kinh động nên đã điểm vào Thùy huyệt, bây giờ thì Giang nhị công tử đang ngủ say.
Quách Thế Phần gật đầu ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Sau tuần trà, Nhậm Bá Xuyên hỏi Quản Thiên Phát:
– Hiền điệt gặp chủ nhân của vị ân nhân khi nãy ở đâu?
Quản Thiên Phát thưa:
– Tiểu điệt gặp tại Qua Châu.
Hắn thuật lại chuyện gặp chiếc thuyền nhỏ có vị công tử áo trắng và lão già bơi thuyền nhanh như gió, chính là lão lưng gù tiếp cứu khi nãy.
Quách Thế Phần hỏi:
– Vị thư sinh áo trắng ấy khoảng độ bao nhiêu tuổi?
Quản Thiên Phát thưa:
– Người ấy chừng khoảng mười tám mười chín tuổi, tướng mạo thật khôi ngô.
Quách Thế Phần vuốt râu trầm ngâm không nói....
Chợt thấy Phương Gia Hoằng bước vào vòng tay:
– Bẩm cáo sư phụ sư thúc, phía tiền viện đến khoảng ba mươi tên địch. Tôn võ sư và Lý võ sư đều bị thương, thuộc hạ có mười mấy người bị thương nhẹ, chỉ có năm người bị thương nặng, bên địch lúc rút lui bỏ lại ba thây, những kẻ ấy chết vì cung nỏ của ta và do chất độc ngấm vào mà chết.
Quách Thế Phần ngạc nhiên:
– Cung nỏ của ta đâu có dùng chất độc?
Phương Gia Hoằng lật đật nói:
– Đệ tử nói không rành, sau khi bị trúng cung nỏ, họ đã tự uống thuốc độc mà chết.
Quách Thế Phần lắc đầu thở ra:
– Thủ hạ bọn này bị khống chế nghiêm mật quá, mỗi người của họ đều có mang độc dược theo mình, như tên già Đường Hoa Đà và những kẻ bị chết ở đây đều thế cả, họ muốn không bị tiết lộ bí mật nên không bằng lòng để cho một ai bị bắt sống.
Phương Gia Hoằng nói:
– Còn một chuyện nữa mà đệ tử chưa báo cáo....
Quách Thế Phần hỏi nhanh:
– Chuyện gì?
Phương Gia Hoằng nói:
– Bọn giặc tập kích đêm nay ở phía trước tên nào võ công cũng khá, sáu vị võ sư dốc hết toàn lực giao đấu nhưng vẫn không cầm cự nổi, nhưng theo nhiều thuộc hạ của ta nói lại thì có người ẩn mặt tương trợ, cứ có người nào khốn đốn thì lập tức được viện trợ ngay, mà sự viện trợ lại bằng cách từ trong bóng tối bay ra những viên sỏi nhỏ, những viên sỏi đó ném rất chính xác, không trúng đầu thì trúng ngay mũi địch nhân, chính nhờ thế mà bên ta tuy có mang thương nhưng không một ai mất mạng.
Nhậm Bá Xuyên cười:
– Người núp trong bóng tối ám trợ nhất định là cô gái có cái tên là Tử Mai đó chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Phương Gia Hoằng nói:
– Cứ theo Lý võ sư nói thì hình như người ám trợ chúng ta không phải là một mà có thể là nhiều người, vì căn cứ vào hướng ném đá thì có nhiều chỗ khác nhau mà lại cùng một lúc, không thể do một người từ bên này đổi hướng qua bên kia được.
Nhậm Bá Xuyên nói:
– Đại sư huynh, theo tiểu đệ thì vị thư sinh áo trắng với lão già lưng gù và cô gái áo màu lục nhất định là cùng một bọn với nhau.
Chúc Tú Phu gật đầu:
– Tự nhiên như thế và nhất là họ đã truy ra biết rõ hành động và ngày giờ của bọn áo đen, vì thế họ mới đến kịp thời tương trợ.
Quách Thế Phần thở ra:
– Người ta đã biết tin tương trợ, thế mà mình không biết được căn cội của họ, thế mới là tức cho chứ.
Quản Thiên Phát nói:
– Cứ theo nhận xét của đệ tử thì người thư sinh áo trắng đã theo đường thủy lộ đến đây, theo gần như bóng với hình thì nhất định là chỉ với mục đích nhằm bảo hộ Giang nhị công tử là chính.
Phương Gia Hoằng càng nghe càng ngẩn ngơ và cuối cùng hắn vụt kêu lên:
– Ủa.... Tam sư đệ đây sao?
Quách Thế Phần lườm mắt khoát tay:
– Đừng tiết lộ chuyện đó với ai cả đấy nghe.
Và ông ta nói tiếp chuyện vừa rồi:
– Quản Thiên Phát nói đúng, lão già lưng gù và cô gái mặc áo màu lục thật khó tìm ra lai lịch, như vậy rất có thể không liên hệ gì với Hoài Dương Phái của chúng ta, thế nhưng mà họ vẫn đến đây quyết tâm tương trợ, bao nhiêu đó cũng đủ thấy rõ mục đích của họ vì Giang nhị công tử rồi.
Nói đến đây, Quách Thế Phần vụt đứng lên:
– Nhị sư đệ và Tam sư đệ hãy đi nghỉ đi, sáng sớm ngày mai có chuyện cần bàn lại.
Chúc Tú Phu hỏi:
– Đại sư huynh ngày mai còn có gì quan trọng lắm sao?
Quách Thế Phần nói:
– Hãy đi nghỉ đi, ngày mai rồi hẳn biết.
Và quay qua Phương Gia Hoằng, Quách Thế Phần căn dặn:
– Gia Hoằng, nếu không có gì thì ngay bây giờ ngươi đưa ta đi xem thương thế của các anh em trong tiêu cục.
Sáng ngày hôm sau trên bến sông phía sau Hoài Dương Tiêu Cục có một chiếc thuyền nhỏ chở đầy rau cải, trên bờ mấy nông gia đang gánh vào ngả sau tiêu cục.
Bởi vì trong tiêu cục, bạn bè thuộc hạ khá đông, tất cả thức ăn đều do người ngoại thành cung cấp, nhất là rau cải thì phải mua luôn của những chủ vườn.
Và sau khi gánh rau vào tiêu cục nhận xong tiền là họ chống thuyền trở ra ngoài.
Mặt trời lần lần lên tới đầu cây. Giang Hàn Thanh tỉnh giấc thì chợt nghe tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, hắn giật mình mở choàng mắt dậy thì đúng là mình đang nằm trên một chiếc thuyền lênh đênh trên mặt nước.
Bên cạnh đó ở khoang ngoài, có ba người nông dân đang ngồi nói chuyện, Giang Hàn Thanh chống tay định ngồi dậy nhưng ngay lúc đó thì nghe giọng nói của Quách Thế Phần:
– Hiền điệt đã dậy rồi à?
Giang Hàn Thanh sửng sốt...
Hắn nghiêng đầu dòm lại một lần nữa, thì ra ba người nông dân ấy là Quách Thế Phần, Nhậm Bá Xuyên và Quản Thiên Phát giả dạng.
Càng lấy làm lạ vì chuyện hiện tại, Giang Hàn Thanh chống tay ngồi dậy:
– Thế thúc, chuyện như thế nào....
Quách Thế Phần mỉm cười:
– Hiền điệt chắc đã đói lắm rồi phải không? Thôi ăn rồi hãy nói chuyện sau.
Quản Thiên Phát dọn thức ăn đến trước mặt Giang Hàn Thanh và cười:
– Thức ăn hơi nguội rồi, Giang huynh hãy ăn đi kẻo đông lạnh bây giờ.
Thấy cả ba người đều cải trang, Giang Hàn Thanh sực nhớ lại chuyện có tin giặc sẽ tấn công từ tối hôm qua nên vội hỏi:
– Thế thúc, đêm qua địch quân động tịnh ra sao?
Quách Thế Phần cười:
– Chúng mạnh lắm, nhưng may nhờ có cao nhân tương trợ nên chúng phải rút đi và Hoài Dương Phái kể như không có gì thương tổn.
Giang Hàn Thanh thở phào:
– Địch quân đã không làm gì ta được, thế sao lại bây giờ...
Quách chận nói:
– Bọn chúng đêm hôm rồi bị thảm bại, nhưng theo lão phu thì rồi đây chúng sẽ dốc toàn lực làm chuyện phục thù, đó chỉ là vấn đề thời gian đối với chúng chứ thật tình thì không phải chúng muốn làm ngay bây giờ mà được. Trong lúc tương đối rảnh rang lão phu muốn giải quyết tình trạng bệnh hoạn của Giang hiền điệt, vì tương lai còn phải đối phó rất nhiều việc khác. Và ngay bây giờ chúng ta phải đến Bắc Hiệp Sơn, chỉ có nơi đó mới mong có thể giải được chất độc trong mình hiền điệt.
Giang Hàn Thanh hết sức cảm kích:
– Tình nghĩa của thế thúc thật làm cho tiểu điệt...
Quách Thế Phần khoát tay:
– Chúng ta là người của giang hồ, trọn đời chỉ biết nặng vì đạo nghĩa. Giang hiền điệt không nên khách sáo như thế.
Giang Hàn Thanh cúi đầu:
– Lời của thế thúc dạy cháu xin ghi nhớ.
Quách Thế Phần nhìn Giang Hàn Thanh ăn và cười nói:
– Còn một vấn đề cũng khá quan trọng, lão phu muốn hỏi hiền điệt cho tỏ tường.
Giang Hàn Thanh ngẩng mặt:
– Xin thúc thúc cứ dạy.
Quách Thế Phần hỏi:
– Lúc lệnh tôn còn sanh tiền, hiền điệt có từng nghe người nói đến Thanh Phong đạo trưởng không nhỉ?
Suy nghĩ hồi lâu, Giang Hàn Thanh nói:
– Lúc nhỏ vì tiểu điệt lâm bịnh liên miên, nên phải về an dưỡng bên quê ngoại, vì thế rất ít nghe thân phụ bàn về chuyện giang hồ, cho nên cả tên của vị đạo trưởng mà thế thúc nói vừa rồi, tiểu điệt chưa nghe nói.
Nhưng rồi Giang Hàn Thanh chợt à một tiếng và hai mắt sáng lên:
– Quên, may không tiểu điệt đã quên, lúc sinh nhật ngũ tuần của tiên phụ có một người đạo đồng mang đến hai hoàn linh dược, nghe nói của Thanh Phong đạo trưởng từ Bạch Vân Quan trao tặng.
Quách Thế Phần gật đầu:
– Nhất định đó là “Tuyết Chi Đan” rồi đấy.
Giang Hàn Thanh hỏi:
– “Tuyết Chi Đan” quý trọng lắm sao?
Quách Thế Phần nói:
– Cứ theo người ta đồn đãi thì Thanh Phong đạo trưởng năm xưa tình cờ gặp được cành “Tuyết Liên” đã có hơn năm trăm năm. Ông ta mừng quá, đã bỏ mấy năm trường làm thành linh dược, gọi là “Tuyết Chi Đan”, ngoài việc bồi bổ chân nguyên, thuốc ấy làm cho con người tăng thọ. Lúc luyện thuốc ấy, Thanh Phong đạo trưởng nghĩ rằng thuốc ấy có khả năng cải tử hồi sinh, nhưng sau khi mấy bận thí nghiệm, nhận thấy rằng thuốc không có tác dụng quá lớn lao như thế, nói không có khả năng cải tử hồi sinh, nhưng nó vẫn là linh dược hiếm có, vì thế Thanh Phong đạo trưởng quý nó hơn cả mọi vật trên đời, cho nên khi mang xuống tặng lệnh tôn, đủ chứng tỏ rằng ông ta và lệnh tôn tình nghĩa khá là thâm hậu.
Nhậm Bá Xuyên gật đầu:
– Bằng vào điểm ấy cũng đủ thấy họ giao tình lâu lắm đấy.
Quách Thế Phần nói:
– Như thế cũng là một cái may, ta chỉ lo rằng lão sẽ bế môn không tiếp, đuổi chúng ta ra mà thôi.
Giang Hàn Thanh hỏi:
– Thế thúc có biết con người của Thanh Phong đạo trưởng như thế nào không?
Quách Thế Phần mỉm cười:
– Thanh Phong đạo trưởng vốn là sư huynh của Thanh Diễm đạo trưởng tại Lao Sơn Thanh Cung, lúc đó đáng lý môn hộ của Lao Sơn phải do Thanh Phong đạo trưởng chấp chưởng, nhưng ông ta lại chỉ thiên về y học, gần như trọn ngày chỉ chăm chú y khoa, không chịu chấp chưởng môn hộ Lao Sơn và bỏ đi phiêu bạt trong những vùng rừng sâu núi vắng, mãi cho đến hơn hai mươi năm sau mới có người phát giác trong một hang núi Bắc Hiệp Sơn có một cái am, chung quanh chất đầy vị rễ thuốc. Quan chủ đó lại chính là Thanh Phong đạo trưởng.
Nhấp một hớp trà, Quách Thế Phần nói tiếp:
– Có lẽ vì quá chuyên tâm vào một vấn đề cho nên tâm tính của Thanh Phong đạo trưởng không giống người thường, ông ta đặc biệt không ưa gần người, trọn đời gần như không hề lai vãng giang hồ, cho nên tuy tinh thông y lý, tuy chuyên tâm nghiên cứu y thuật, nhưng ông ta lại không hay trị bệnh cho người, thường tuyên bố không chịu vướng vào vòng ân oán giang hồ. Năm xưa chính chưởng môn Bát Quái Cổ Phong Kỳ bị Huyền Âm Cửu Chuyển, nên đến cầu chữa trị, ông ta nhất định từ chối....
Nhậm Bá Xuyên nói:
– Theo người ta nói thì thường nhật Thanh Phong đạo trưởng không chịu gặp người, dường như không chịu chữa trị cho ai, nhưng thật sự thì môn hạ của Cổ Phong Kỳ sở dĩ tìm trộm được Cửu Chuyển Hồn Thảo trong phòng thuốc của ông ta lại nhờ chính ông ta âm thầm chỉ điểm bởi vì nếu không thì dù môn hạ Cổ Phong Kỳ có tài giỏi đến đâu cũng không làm sao tìm được, vả lại chủ nhân đâu lại bó tay cho họ tìm như thế chứ.
Giang Hàn Thanh hỏi Quách Thế Phần:
– Chắc thế thúc biết Thanh Phong đạo trưởng chứ?
Quách Thế Phần lắc đầu:
– Lão phu chỉ nghe danh đã lâu, nhưng thật sự thì chưa từng gặp mặt.
Giang Hàn Thanh nói:
– Người ấy tính tình đã như thế thì sợ rằng mình đến ông ta sẽ không vui lòng nhận trị.
Quách Thế Phần nói:
– Đường Hoa Đà hiện chưa biết sống chết ra sao, ngoài ông ta ra không còn ai có thể trị chứng bệnh kỳ dị của Giang hiền điệt được. Cho nên chuyến đi Bắc Hiệp Sơn này lão phu thật tình cũng không chắc chắn lắm, nhưng vừa rồi nghe hiền điệt nói về chuyện giao tình giữa lệnh tôn và Thanh Phong đạo trưởng, chính ông ta đã mang tặng “Tuyết Chi Đan”, nếu quả như thế thì bây giờ hiền điệt cầu kiến ông ta cũng không phải là vấn đề nan giải, vì thế lão phu có đôi phần tin tưởng hơn nhiều.
Thuyền đến tây thành thì trên bờ đã có hai cỗ xe chờ sẵn, đám Quách Thế Phần lên bờ chọn một cỗ xe ngựa khỏe thẳng đường đến An Huy.
Bắc Hiệp Sơn ở về phía bắc Đông Thành, ngày xưa còn có cái tên là “Cổ Hiệp Thạch”.
Đây là một vùng núi non hiểm trở, con đường dẫn tới triền núi là một con đường hẹp ngoằn ngoèo.
Chạy dài xuống phía đông là Sào Huyện, giải nút rộng và dài trùng trùng điệp điệp.
“Khai Bi Thủ” Nhậm Bá Xuyên giả trang làm tên phu xe dong ruổi cỗ xe thẳng vào triền núi, suốt dọc đường an nhiên vô sự.
Vào đúng ngọ hôm ấy, cỗ xe của họ vượt qua Lê Giang, nghỉ ngơi cơm nước xong lại lên đường theo hướng bắc thẳng đến Bắc Hiệp Sơn.
Qua khỏi giờ mùi quả nhiên đã đến chân núi. Nhậm Bá Xuyên gởi xe cho một nông gia sơn cước, Quản Thiên Phát cõng Giang Hàn Thanh lên đường vượt lên đỉnh núi.
Tiết tháng hai khí trời hãy còn lạnh lắm, hơi hám ngày xuân không lấn được cái lạnh tê người của vùng sơn cước, ngọn gió từng cơn phát mạnh vào mặt hơi lạnh thấu xương.
“Kim Xí Điêu” Quách Thế Phần đeo ngọn Nhạn Linh Đao đi trước mở đường, đoàn người cứ lần theo những nẻo dễ đi ngược lên đỉnh núi.
Đi được nửa tiếng đồng hồ thì đã vào sâu, tự nhiên họ đã đi vào vùng mà có lẽ từ lâu không có dấu người.
Đưa mắt nhìn ngược lên, từng ngọn núi uốn mình lên xuống nhấp nhô trùng điệp, bên dưới phần nhiều là tuyệt cốc vực thẳm heo hút mây như khói mờ mờ.
Dầu vậy, nhờ vào võ công tương đối cao, cả ba người của Quách Thế Phần vượt lên thật vững, họ đi tuy có phần không được nhanh nhưng cả ba đều không có chút gì đáng gọi là nguy hiểm.
Cứ như thế đi được khoảng hai mươi dặm. Quách Thế Phần vùng đứng lên nói:
– Phía trước hòn núi cao hơn hết kia có con đường ăn thông vào lòng núi đó chính là Bạch Hiệp Sơn.
Theo ngón tay chỉ của Quách Thế Phần, cả bọn nhìn qua thấy đỉnh núi gần như muốn chọc thấu mây xanh, vách đá dựng lên như những ngọn đao chơm chởm, bên trên mây cuộn như khói lưng trời.
Nhậm Bá Xuyên nói:
– Bạch Vân Quan có phải ở sâu vào trong ấy hay không?
Quách Thế Phần gật đầu:
– Đúng, lão Thanh Phong đạo trưởng rất am tường dược tính, cứ theo người ta nói thì có một số linh dược chỉ sinh trưởng được trong vùng núi cao đầy những mây mù quanh năm ấy, chính tại Bạch Hiệp Sơn này cả vào lúc giữa ngọ thì mây mới có phần dãn ra, còn thì quanh năm suốt tháng vẫn cứ mù mù như thế, ấy là đất đai ở đây rất thích hợp với những loại cây thuốc quý, vì lẽ đó mà lão Thanh Phong mới chọn ở vào nơi không có bóng người như thế ấy.
Nhậm Bá Xuyên nói:
– Tiểu đệ có nghe nói năm xưa Thanh Phong đạo trưởng có cứu sống một cao thủ trong Hắc đạo giang hồ, người ấy bèn theo luôn ông ta làm người thủ hộ Bạch Vân Hiệp không cho một ai tiến vào nửa bước, ngày nay chúng ta....
Quách Thế Phần mỉm cười:
– Người ấy tức là Hỏa Linh Quan Hoàng Tán Hóa, nhưng người trong giang hồ nói rằng chưa một ai nghe nói có người có danh hiệu như thế cho nên ta nghi ngờ đó chỉ là một người cải danh.
Quản Thiên Phát hỏi:
– Hỏa Linh Quan lợi hại lắm hay sao?
Quách Thế Phần nói:
– Nghe nói rằng không một người nào có thể qua được mười chiêu dưới tay người ấy cả.
Vừa đi vừa nói chuyện, cả bọn sửa soạn nhập cốc thì nghe phía sau rặng đá lớn có một giọng nói cất lên:
– Xin hãy dừng bước lại.
Tiếp liền theo là hai người vận kình trang, hai người trung niên hán tử lưng đeo binh khí phóng ra chắn ngang trước mặt và một người bên trái nhìn xoáy vào ba người và vòng tay:
– Ba vị có phải muốn đến Bạch Vân Hiệp?
Quách Thế Phần vòng tay cười:
– Vâng, hai vị có phải....
Người bên phải ngắt lời:
– Bạch Vân Quan chủ đi không có ở nhà, xin ba vị chớ vào.
Quách Thế Phần hỏi lại:
– Quan chủ không có ở nhà?
Nhưng ngay khi ấy trong lòng ông ta vụt nảy ra mối nghi ngờ, bởi vì Tiên Nhân Chưởng Lý Quang Trí đang ở tại Bạch Vân Quan dưỡng thương thì tại làm sao Thanh Phong Đạo Trưởng lại đi? Lời nói của hai người này chưa chắc đã đáng tin.
Ông ta vội vuốt râu cười:
– Lão phu và Quan chủ vốn là chỗ cựu tình hiện có đứa cháu đang lâm trọng bịnh nên lão phu phải thân tự đưa đến đây, rất cần được diện kiến Quan chủ, nhưng nếu Quan chủ vắng nhà thì chúng tôi xin đợi vậy.
Hai người trung niên hình như hơi sửng sốt, họ chăm chú nhìn Quách Thế Phần, hình như họ phân vân không biết giải quyết ra sao....
Sau một lúc khá lâu, người bên trái nói:
– Xin lão anh hùng tha thứ cho, hai người của tại hạ vâng lệnh thủ hộ nơi này, trong vòng một tháng không ai được vào trong núi, cho dù... lão anh hùng đã cùng với Quan chủ là chỗ thâm giao.... cũng thế.
Quách Thế Phần hơi nặng mặt:
– Thế hai vị phụng mạng của ai?
Người bên phải lanh lảnh đáp lời:
– Tự nhiên phụng mạng của Quan chủ!
Quách Thế Phần nhìn xói vào mặt người đối diện:
– Hai vị không phải là người của Bạch Vân Quan đấy chứ?
Hai người trung niên hán tử đều tái mặt và người bên phải trả lời:
– Hai người của tại hạ phụng mạng hành sự, xin tam vị trở lại là tốt hơn.
Quách Thế Phần cười lớn:
– Không, lão phu không thể không vào núi.
Hai người hán tử cùng thối lui một bước, và họ cùng cười nhạt:
– Nếu ba vị muốn vào ngang thì xin cứ hãy thử xem.
Cùng một lượt với cái thối lui, cả hai người rút binh khí ra một lượt, gã bên phải cầm thanh Hổ Đầu Câu, gã bên trái thủ chấp hai cây gậy ngắn...
Vừa thấy đối phương trưng binh khí, Quách Thế Phần vụt giật mình:
“Song Câu Song Quải Song Tiên Song Kích” họ chẳng phải là tám món binh khí thành danh của bốn tay hổ tướng của Lý Gia Hà Bắc đây sao?...
Hai chân mày của người lãnh đạo phái Hoài Dương cau lại, nhưng ông vẫn chưa nói ra lời....
“Khai Bi Thủ” Nhậm Bá Xuyên vung chiếc ống điếu chỉ vào hai tên đại hán:
– Bằng vào hai con người như các ngươi mà cũng dám lớn lối như thế à?
Vừa nói, Nhậm Bá Xuyên vừa nhích tới luôn hai bước, chiếc ống điếu nơi tay chĩa thẳng vào mặt gã đại hán đứng bên trái.
Gã trung niên bên trái hừ một tiếng lạnh lùng, cặp Hổ Đầu Câu tréo lại giữ chặt chiếc ống điếu của Nhậm Bá Xuyên, đồng thời rút bớt một tay về vung ngọn Hổ Đầu Câu quét tới một cái thật nhanh thật mạnh.
Cái đánh của Nhậm Bá Xuyên chỉ là hư chiêu, nên khi chiếc Hổ Đầu Câu của đối phương vừa quét tới thì chiếc ống điếu đã thu về đập mạnh vào binh khí của địch nhân...
Xoảng!
Một tiếng dội tóe lửa, gã hán tử bên trái cảm nghe cánh tay tê điếng, hắn lật đật thối lui luôn ba bước.
Nhậm Bá Xuyên cười lớn nhích lên, tay trái tung ra thật lẹ, chưởng phong bay vào mặt gã bên trái như một cơn gió lốc.
Đã thành danh với ngoại hiệu “Khai Bi Thủ”, chưởng lực của Nhậm Bá Xuyên có một tiềm lực kinh người, gã bên phải thấy thế lật đật né sang bên trái, vì ngọn chưởng của Nhậm Bá Xuyên mới phát ra thì nhắm vào gã bên trái, nhưng kỳ thật thì cùng một lúc tấn công luôn gã bên phải đang lúc bất phòng.
Nhưng cả hai tên võ công cũng không phải hạng tầm thường, họ vừa tránh xong côn thế là đã lập tức ào lên tạo thế gọng kềm vây hãm hai bên của Nhậm Bá Xuyên.
Họ Nhậm đâu đã xem họ vào đâu, chiếc ống điếu trong tay vút lên từ bên trái chuyển sang bên phải, những môn binh khí chạm vào nhau kêu xoang xoảng liên hồi.
Quách Thế Phần đứng yên một chỗ quan sát trận đấu, còn Quản Thiên Phát thì đã lo đặt Giang Hàn Thanh ngồi dựa bên bậc đá ven rừng.
Chỉ trong nháy mắt, ba người đã giao đấu hơn mười chiêu, chiếc ống điếu của Nhậm Bá Xuyên tung hoành như giao long uốn khúc, vừa gõ vừa điểm, ánh thép lóe lên từng đám hào quang nhấp nháy.
Hai tên hán tử tính ra tay trước nhưng lại hóa ra đặt vào thế hạ phong, cả bọn chỉ còn tránh né chứ không thể nào đánh trả...
Ngay trong lúc đó, chợt nghe có tiếng cánh chim đập phành phạch, một con chim bồ câu màu trắng xẹt ngang qua đỉnh núi chúi xuống ngay lòng cốc.
Quách Thế Phần nhìn chằm chặp vào con bồ câu trắng và cảm nghe rúng động.
Chừng chưa kịp phản ứng thì phía bên sau mô đá chợt thấy bóng người thấp thoáng, tiếp liền theo hai hán tử mặc áo lam phóng ra vòng chiến.
Hai người vừa tới, một cầm song tiên, một cầm song kích và Quản Thiên Phát lật đật nói khẽ với thầy:
– Sư phụ, bọn họ đúng là Hà Bắc...
Không đợi cho Quản Thiên Phát nói hết câu, Quách Thế Phần đã lấy mắt ra hiệu không cho lên tiếng.
Bởi vì chỉ trong cái nháy mắt cuộc chiến đã bắt đầu diễn biến, từ chỗ hai tên đại hán trong trận bị Nhậm Bá Xuyên dồn vào thế hạ phong chỉ còn tránh né chứ không thể đánh trả, bây giờ bỗng nhiên có thêm hai tay tiếp sức, họ lập tức phản kích và người lúng túng bây giờ lại là Nhậm Bá Xuyên.
Tên bên trái song tiên cuốn lên như hai con rắn lượn, gã bên phải song kích như cả một rừng mũi nhọn xuyên lên...
Cả bốn tên võ công vốn không phải tầm thường, bây giờ họ cùng hợp lại với tám món binh khí lừng danh Hà Bắc, họ đã tạo thành một bức tường bằng thép bao bọc lấy Nhậm Bá Xuyên như một con chim nhỏ trong lồng sắt.
Thấy nhị đệ đã lâm vào vòng khốn đốn, Quách Thế Phần thấp giọng nói với Quản Thiên Phát:
– Ngươi hãy lo bảo hộ Giang nhị hiền điệt, ta phải thay cho nhị sư thúc của ngươi.
Ông ta với tay rút cây Nhạn Linh Đao và trầm giọng:
– Nhị sư đệ hãy lui lại, để bọn chúng lại đó cho ta.
Tiếng thét của Quách Thế Phần tuy có phần lớn, nhưng bây giờ thì Nhậm Bá Xuyên làm sao còn có thể nghe thấy nữa.
Đã bị trong vòng vây của địch đã lâu mà vẫn không có cơ giải phá, trong lòng của ông ta nôn nóng liên hồi.
Hổ tướng của Hà Bắc Lý Gia, tuy họ chỉ là hạng gia nhân, vì họ theo “Tiên Nhân Chưởng” Lý Quang Trí đã nhiều năm, đã được chủ nhân điểm xuyết thật kỹ càng, cho nên từ gia nhân họ đã trở thành hổ tướng.
Và cho dù là hổ tướng, họ cũng chỉ là hạng gia nhân, Nhậm Bá Xuyên đã cảm thấy mình dù có thắng cũng không tròn danh dự, huống chi đại sư huynh đường đường là một lãnh tụ của một môn phái thành danh, giao đấu với họ càng mang thêm cái nhục.
Chính vì nghĩ như thế nên Nhậm Bá Xuyên cứ đem hết sức mình ra quyết đấu, nhất định không để cho Quách Thế Phần tham dự vào vòng chiến, tuy nhiên càng đánh họ Nhậm càng thấy khó khăn.
Cũng may, ngay trong khi ấy, gã cầm roi chợt hơi chậm lại và đó chính là cơ hội ngàn năm một thuở của những cao thủ trong ác đấu....
Nhậm Bá Xuyên nghiến răng tung thẳng mình lên, chiếc ống điếu quét ngang theo thế Trực Khẩu Thiên Môn, nhằm thẳng vào Hoa Cái Huyệt của đối phương điểm tới....
Lần đánh này, Nhậm Bá Xuyên đã nhắm đúng vào khe hở của đối phương và y như mũi tên đã buông khỏi dây cung, gã cầm roi hự lên một tiếng, thối lui xiểng niểng.
Gã sử dụng cặp gậy định xông tới cứu, nhưng không còn kịp nữa. Hắn như say máu hét lên một tiếng giáng cặp gậy xuống cùng một lượt...
Đã thắng được một chiêu, Nhậm Bá Xuyên tinh thần vươn lại, nhưng ngay khi ấy chợt nghe hơi gió từ phía sau lưng, ông ta lật đật quay mình lại vung đứng chiếc ống điếu trên tay.
Xoảng!
Một tiếng dội lên khủng khiếp, chiếc ống điếu chạm ngay vào song kích, lửa từ hai món binh khí bắn ra tung tóe, gã hán tử cầm kích lại thối lui luôn mấy bước.
Chuyện binh khí va vào nhau trong khi giao đấu đó là một chuyện quá thường, nhưng khi va chạm lần này, tên hán tử cầm kích cảm nghe tay mình tê điếng, y như vừa bị va vào trong đá.
Tự nhiên trong một cuộc chiến “chống bao vây” một khi đã bức lui đước kẻ nào diễn tiến có hai phương cách:
một là truy kích tận diệt, hai là quay sang phá luôn những cánh còn lại bên mình, Nhậm Bá Xuyên chọn phương thức thứ hai, ông ta xoay mình thật lẹ, từ dưới khe hở của song câu song quải tung thẳng một đòn trí mạng vào hai tên còn lại, nhưng còn đang nửa chừng, chiếc ống điếu lại xoay ngang bay thẳng theo tên cầm song kích đầu chiếc ống điếu mổ xéo vào “Kiên Tĩnh Huyệt” của hắn.
Gần như là một cú bất ngờ, gã cầm kích vuột tay, hai cây kích rơi ngay xuống đất.
Thật là chuyện bất ngờ, chính khi đánh ra, Nhậm Bá Xuyên cũng không dè lại đắc thủ dễ dàng như thế, vì chỉ trong nháy mắt, từ thế bị bao vây mà đã loại được hai tên kình địch.
Nhậm Bá Xuyên cả mừng quay lại tấn công thẳng vào tên cầm song câu đang lúng túng chân tay.
Như bị quýnh vì đồng bọn thất thủ, tên cầm song câu thụt lui liên tiếp và có lẽ bị bấn loạn tinh thần, hai chân luýnh quýnh gần muốn ngã xuống đất.
Hai người đã ở sát bên nhau, Nhậm Bá Xuyên thấy đối phương loạng choạng, kẽ hở của thế thù có quá nhiều, chiếc ống điếu vung lên điểm ngay vào mi tâm của hắn.
Gã cầm song câu không làm sao đỡ kịp, hắn chỉ còn cách bảo toàn là vận dụng khinh công bằng cách gắng gượng lộn ngược ra sau.
Thấy ba đồng bọn chỉ trong nháy mắt bị loại, gã cầm song quải thét lên một tiếng vung đến đón đánh liều mạng vào người Nhậm Bá Xuyên.
Vì đối phương đã đến mức không cần nghĩ đến thân mình, hắn đã dùng đến thế lưỡng bại câu thương để cứu vãn tình thế, nên Nhậm Bá Xuyên không dám khinh địch, nhưng cũng không thể vì thế mà lại chịu lui nên cũng phải vận dụng thế đánh liều với hắn...
Quách Thế Phần thấy nhị sư đệ không chịu thối lui trước tên liều mạng. Tuy biết dù là thế không được lợi cho lắm, nhưng tự tin vào sức của người sư đệ nên chỉ đứng ngoài xem sự tình diễn biến.
Quả đúng như dự liệu, chỉ trong mấy giây sau, gã cầm song quải qua hai, ba ngón đòn không trúng đích, nhuệ khí của hắn nhụt ngay. Vì phàm là đòn liều mạng thì chớ có kéo dài cũng không thể quá ba chiêu, tình thế phải giải quyết ngay chứ nếu không thì từ liều mạng trở vào cảnh không thể bảo toàn tính mạng.
Gã cầm song quải quả đúng là đã lâm vào cảnh ấy.
Ngay khi Nhậm Bá Xuyên chỉ cần nhấc tay lên là loại ngay kẻ địch cuối cùng thì lại từ sau hộc đá vụt có tiếng quát lên thật lớn:
– Dừng tay lại!
Từ lúc thấy chim bồ câu trắng chúi xuống sau khe núi, Quách Thế Phần biết ngay không sớm thì muộn viện binh của chúng sẽ tới ngay, quả nhiên bây giờ họ đã ra mặt...
Từ sau khe núi lại xuất hiện hai người.
Một gã thân hình cao lớn, có khổ mặt dài như mặt ngựa, mang thanh trường kiếm ánh thép ngời ngời.
Gã bên phải vóc người tầm thước, trên lưng cắm một ngọn đoản thương.
Vừa thấy hai người xuất hiện, Quách Thế Phần khẽ cau mày “Yến Sơn Song Kiệt”. Đúng là người của Lý gia Hà Bắc.
Tuy chưa đối diện lần nào nhưng phía Hoài Dương tiêu cục và Yến Sơn Song Kiệt không phải là người lạ.
Gã có bộ mặt dài như ngựa là Khang Văn Huy, hắn trước kia vốn là cao thủ của Bát Quái Môn, với thanh Long Hình Bát Quái Kiếm đã làm chấn động cả vùng Hà Bắc.
Gã mặt vàng là Dương Sỹ Kiệt và ngọn đoản thương của gã là dòng dõi Dương gia, hắn cũng là hảo thủ nhất nhì vùng Hà Bắc.
Khang Văn Huy nhìn Quách Thế Phần rồi lại nhìn Nhậm Bá Xuyên, hắn có hơi sửng sốt và vội vã vòng tay:
– Nhị vị lão ca có phải là người đã nức danh vùng đại giang cực bắc... có phải là Quách đại hiệp và Nhậm nhị hiệp không nhỉ?
Quách Thế Phần vòng tay đáp lễ:
– Vâng, lão phu chính là Quách Thế Phần nhị vị là “Yến Sơn Song Kiệt”?
Dương Sỹ Kiệt bước lại giải khai huyệt đạo cho ba người vừa điểm huyệt bởi chiếc ống điếu của Nhậm Bá Xuyên và cười nhạt:
– Thủ pháp điểm huyệt bằng ống điếu của Nhậm nhị hiệp quả thật cao minh!
Nhậm Bá Xuyên cười:
– Dương lão ca quá khen cho, thật ra đó chỉ là nhân cơ hội bất phòng của Tứ Hổ Lý gia đấy thôi.
Khang Văn Huy cau mày:
– Chẳng hay Quách đại hiệp và Nhậm nhị hiệp viễn hành đến thâm sơn cùng cốc này có chuyện chi trọng đại?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.