Chương 35: Du ngoạn Tây Hồ
Đông Phương Ngọc
21/05/2013
Qua khỏi một khúc quanh trên đại lộ là đến một con đường tàng cây sầm khuất, tuy cũng có xe ngựa chạy qua nhưng không ồn ào lắm. Chiêu Hiền trang quả là một khách điếm yên tĩnh.
Hai người vừa đến cửa thì một tên tiểu nhị chạy ra niềm nở :
- Kính chào nhị vị quan nhân, chẳng hay nhị vị đã dặn phòng số mấy?
Hắc Kỳ lệnh chủ ngơ ngác :
- Sao lại phải dặn phòng trước? Chúng tôi từ xa đến đây mà.
Tiểu nhị nhìn chằm chặp vào hai người và tươi cười :
- Không dám giấu chi nhị vị quan nhân, ở đây thì khá rộng nhưng hầu hết phòng đều đã được dặn trước cả, nên nếu hai vị không dặn trước thì...
Hắc Kỳ lệnh chủ hỏi :
- Bây giờ không còn phòng nào trống phải không?
Tên tiểu nhị cười mớn :
- Xin nhị vị đợi cho một chút, tiểu nhân vào hỏi lại quản lý rồi sẽ thưa lại sau.
Hắn vào một chút thì có quản lý cùng ra, lão nhìn hai người bằng một cặp mắt dò xét và hỏi :
- Chẳng hay các vị từ Kim Lăng tới?
Hai tiếng “Kim Lăng” làm Hắc Kỳ lệnh chủ giật mình, hắn gật gật đầu :
- Đúng, đúng, chúng tôi từ Kim Lăng tới.
Tên quản lý lại hỏi :
- Có phải quý vị đến hành hương tại Phượng Hoàng sơn.
Ngũ Phượng môn, Phượng Hoàng sơn?
Hai cái tên này thật rất gần nhau, Hắc Kỳ lệnh chủ liếc nhìn Đào Ngọc Lan hội ý.
Đào Ngọc Lan hỏi tên quản lý :
- Tại sao ông biết chúng tôi đến đây mà hoàn nguyện hành hương?
Tên quản lý cười :
- Là vì mấy hôm trước đây có một quan nhân đến đây thuê phòng trước và bảo rằng có nhị vị thiếu chủ từ Kim Lăng sẽ đến Thánh Quả tự trên Phượng Hoàng sơn để hành hương nên đã dành trước hai phòng...
Đào Ngọc Lan gật đầu :
- À thì ra lão quản gia nhà mình chu đáo thiệt, nhưng lão có nói tính danh của chúng tôi cho khách điếm biết rồi chứ?
Lão quản lý cười thấp giọng :
- Vâng có ạ nhưng tiểu nhân ghi rồi quên mất, xin lỗi vì quá đông khách, xin nhị vị cho xem sổ lại...
Hắn lăng xăng chạy vào xem sổ rồi quay trở ra :
- Thưa, một vị họ Đào, một vị họ Lưu.
Họ Đào tự nhiên là của Đào Ngọc Lan, còn Hắc Kỳ lệnh chủ lệnh gì? Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa biết cái họ của hắn...
Hắn nhướng mắt nhìn ngơ ngác...
Cái ngơ ngác của hắn tuy là thật, nhưng đồng thời cũng là cái mẹo khá hay.
Thứ nhất nếu không trúng họ của mình, thì cái ngơ ngác đó là cái ngơ ngác thật..
Thứ hai nếu quả thật họ mình đúng như vậy cái ngơ ngác của hắn có nghĩa là tại sao mà có sự xếp đặt trước mà không cho biết trong vụ lệnh?
Như biết cái ngơ ngác của Hắc Kỳ lệnh chủ, Đào Ngọc Lan khoát khoát tay :
- Thôi chúng ta đi nghỉ rồi còn sửa soạn ngày mai còn đi hành hương nữa chứ.
Tên tiểu nhị khúm núm dẫn đường.
Vẫn chưa đoán chắn được cái họ Lưu của mình là thật hay giả nên khi nâng chén trà lên uống, Hắc Kỳ lệnh chủ buông một câu hỏi :
- Tam sư thư này, tại sao người thuê phòng trước cho chúng ta không nói tiểu đệ họ Giang mà lại nói họ Lưu?
Đào Ngọc Lan nói :
- Có gì mà kỳ? Ngay bây giờ không phải trong lốt của Giang Bộ Thanh, nếu không nói họ Lưu thì làm sao mình biết chắc đó là đúng được?
Hắc Kỳ lệnh chủ vụt gật đầu...
Như vậy chắc chắn rằng mình họ Lưu rồi, chỉ có điều chưa biết là Lưu gì thế thôi.
Hắn nói lơ đễnh :
- Đúng rồi, tam sư thư nói đúng rồi...
Và hắn tỏ vẻ băn khoăn :
- Có một việc mà thật tình tiểu đệ không biết?
Đào Ngọc Lan hỏi :
- Không hiểu điều gì?
Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Tiểu đệ khó hiểu về chuyện Thánh Quả tự ở Phượng Hoàng sơn.
Đào Ngọc Lan trầm ngâm :
- Cũng có lẽ Tam sư thúc ngầm chỉ thị cho chúng ta đến Phượng Hoàng sơn...
Hắc Kỳ lệnh chủ làm ra vẻ hồ nghi :
- Nhưng không hiểu sao từ lâu tiểu đệ chưa từng nghe qua cái tên Thánh Quả tự này cả...
Đào Ngọc Lan nói :
- Ta cùng chưa từng nghe sư phụ nói lần nào cả...
Hắc Kỳ lệnh chủ hỏi :
- Chúng ta có nên đi ngay trong đêm nay không nhỉ?
Đào Ngọc lan nói :
- Tam sư thúc đã cho người thuê phòng trước cho mình rồi, tự nhiên là khi mình đến thì người đã biết. Cứ chờ chỉ thị chứ nếu chưa có mà đi thì bất tiện lắm.
Hắc Kỳ lệnh chủ gật đầu.
Tên tiểu nhị bước vào mang theo thếp đèn và hắn hỏi :
- Kính thưa nhị vị khách quan, bây giờ chắc có thể dùng cơm tối được rồi chứ?
Đào Ngọc Lan nói :
- Cứ dọn thẳng lên đây...
Tên tiểu nhị vâng lệnh lui ra và một phút sau hắn và hai tên khác mang cơm mang rượu vào đặt trên bàn.
* * * * *
Sáng ngày hôm sau, Hắc Kỳ lệnh chủ bàn nói Đào Ngọc Lan nên đi lên Thánh Quả tự, vì theo lời lẽ của tên quản lý thì như Tam sư thúc của họ ngầm chỉ thị cho hai người đến đó. Chính vì thế nên lão quản lý mới đề cập chuyện hành hương.
Phượng Hoàng sơn cách thành chừng ba mươi dặm, Thánh Quả tự nằm giữa lưng chừng núi.
Hình như hành hương nơi đây là thói quen của khách phương xa nên chuyện hỏi thăm đường cũng không khó mấy.
Phong cảnh ở đây thật đẹp, có thể nói bất kỳ ai, một khi đã đặt bước tới đây, trước cảnh đào liễu um tùm, trước cảnh núi cao suối mát trong lòng không khỏi liên tưởng đến cảnh tu hành...
Hai người của Đào Ngọc Lan vừa vào cổng chùa là đã nghe thấy hơi hương bát ngát, thỉnh thoảng hay có những khách thiện nam tín nữ ra vào, có lẽ họ cũng là người phương xa đến hành hương.
Đào Ngọc Lan vào đến khách đường thì gặp ngay nhà sư Tri Khách, ông ta chắp tay niệm phật :
- Chắn nhị vị đến đây để hành hương?
Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Chúng tôi từ xa mộ danh hữu tự nên đến đây chiêm ngưỡng.
Nhà sư Tri Khách chắp tay :
- A di đà phật, kính thỉnh nhị vị vào trong.
Hắc Kỳ lệnh chủ và Đào Ngọc Lan theo chân nhà sư Tri Khách vào hữu điện.
Thấy nhà sư Tri Khách cứ theo sát bên mình, Hắc Kỳ lệnh chủ quay lại hỏi :
- Dám xin đại sư cho biết danh hiệu là gì?
Nhà sư Tri Khách chắp tay :
- A di đà phật, tiểu tăng pháp danh là Ngộ Duyên.
Đào Ngọc Lan hỏi :
- Chúng tôi muốn ra mắt Phương trượng không biết có được hay không?
Nhà sư Tri Khách chớp mắt nhìn hai người và chắp tay :
- Cửa phật vốn là cửa thập phương, chúng tăng vốn là kẻ nghinh đón tiếp, nếu nhị vị muốn gặp Phương trượng thì tiểu tăng xin dẫn đường ngay.
Qua khỏi bửu điện đi và hậu viên nhà sư Tri Khách đứng lại nói :
- Bên trái đây là khách thính, xin nhị vị tạm ngồi nghỉ và cho biết phương danh để tiểu tăng vào bẩm lại.
Đào Ngọc Lan nói :
- Tại hạ họ Đào còn huynh đệ đây họ Lưu, người từ Kim lăng đến xin phiền đại sư vào bẩm báo cho Phương trượng.
Nhà sư vòng tay chào và đi thẳng vào bên trong.
Nhìn theo bóng nhà sư, Hắc Kỳ lệnh chủ thầm nghĩ :
- “Hình như nhà sư này cũng là người võ công am hiểu thông thường chứ không xuất sắc, không biết ông ta có phải là người của Ngũ Phượng môn không?”.
Đào Ngọc Lan không nói gì cả, nàng cứ bưng chén trà nhấp nhấp, thái độ đối với vị Tứ sư đệ thật khá lạnh lùng.
Trong mấy ngày nay, Hắc Kỳ lệnh chủ cũng biết Đào Ngọc Lan không thích mình nên hắn cũng không gợi chuyện.
Một lát sau nhà sư Tri Khách trở ra vòng tay nói :
- Phương trượng có lời mời hai vị hai ngày nữa hãy đến đây.
Đào Ngọc Lan hỏi :
- Hình như Phương trượng không muốn tiếp chúng tôi!
Nhà sư điềm đạm trả lời :
- Xin thí chủ đừng hiểu lầm như thế.
Đào Ngọc Lan gặn hỏi :
- Chứ theo ý đại sư thì như thế nghĩa làm sao?
Nhà sư Tri Khách nói :
- Theo ý Phương trượng thì muốn thỉnh hai ngày sau trở lại, tự nhiên người đã xem nhị vị là những người khách đặc biệt của chùa này chứ không phải là không muốn tiếp.
Đào Ngọc Lan thắc mắc, nàng nghĩ cũng có thể là Tam sư thúc hãy còn chưa đến, nàng vội gật đầu :
- Đã thế chúng tôi hai ngày nữa sẽ đến đây vậy.
Nàng và Hắc Kỳ lệnh chủ vòng tay cáo biệt.
Nhà sư Tri Khách tiễn hai người ra khỏi cửa vòng tay nói :
- Xin phiền nhị vị chiếu cố lời thỉnh của Phương trượng chúng tôi.
Đào Ngọc Lan và Hắc Kỳ lệnh chủ đáp lễ và đi thẳng ra ngoài cổng.
Đi được một khoảng xa xa Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Không hiểu tại sao lại có chuyện như thế Tam sư thư nhỉ?
Đào Ngọc Lan nói :
- Có lẽ Tam sư thúc hai ngày sau mới đến.
Hai người đi một mạch vào khách điếm thì hãy còn chưa tới ngọ.
Hắc Kỳ lệnh chủ cười nói với Đào Ngọc Lan :
- Phương trượng Thánh Quả tự đã nói thế thì chúng ta hãy còn tới hai ngày rảnh rỗi, chẳng hay Tam sư thư có muốn đi dạo một vòng không?
Ánh mắt của Đào Ngọc Lan sáng lên :
- Đúng rồi, hai ngày rỗi ở không vô ích, đã đến đây mà không đi dạo được thì uổng quá, nhưng nếu đi thì phải đi thì phải đi bằng cách nào?
Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Có thể chia làm hai ngả, một là theo về hướng Nam, từ Ngô Sơn, Tử Dương, Ngọc Hồng và dọc từ dải Nam Bình thẳng đến Cửu Sơn Thập Bát Gian. Theo ngã này thì gặp rất nhiều cổ tháp và những khe cốc đầy dẫy hoa lan. Còn nếu theo hướng Bắc từ Lăng Nhạc Vũ Mục đi sâu vào vùng Linh An, theo con đường này thì có nhiều ngôi thủy tạ và những dòng suối mát trong lành...
Đào Ngọc Lan hỏi :
- Ủa như thế du sơn chứ không phải du hồ à?
Hắc Kỳ lệnh chủ cười :
- Đến đây người ta thường dùng tiếng Hồ Thượng Du Sơn, có nghĩa là dạo một lượt đi cả hai, ngồi trên thuyền dạo núi như vậy có lợi là vừa đi hết các vùng thuộc khu vực Tây Hồ mà còn biết hết cả những vùng có tiếng ở đây... Chính vì thế mà ta phải dùng thuyền nhỏ theo Tiểu Loan Châu, Tam Đàm Ấn Nguyệt, vòng theo đê đó thẳng đến Cửu Khúc kiều quẹo qua Vạn Tự Đình riết tới Hồ Lâu...
Đào Ngọc Lan cười khoát tay :
- Đủ rồi, đủ rồi, nói riết một hồi là tôi chẳng biết đi đâu là đâu cả. Để đi tới đâu nói tới đó người ta mới nhận ra và nhớ chứ? Hừ vậy mà Tứ sư đệ nói mới chỉ đi qua một bận. Qua một bận thì làm gì thanh thản kể nghe vanh vách như thế ấy?
Hắc Kỳ lệnh chủ cười :
- Cũng chỉ nhờ đi cùng với Hồ hộ pháp chuyến trước nên tiểu đệ biết sơ sơ thế thôi, nhưng chẳng hay Tam sư thư muốn đi hướng nào?
Đào Ngọc Lan trầm ngâm :
- Nhạc Võ Mục vốn là người được tiếng trung nghĩa ngàn thu, vậy chúng ta nên đến viếng thăm mộ người và theo đó mà đi vòng qua các dải núi phía Bắc như sư đệ đã nói khi nãy.
Hắc Kỳ lệnh chủ gật đầu :
- Đúng rồi, người trong võ lâm của chúng ta đều tôn kính những bậc trung thần nghĩa sĩ, Tam sư thư đề nghị đến thăm mộ phần Nhạc Võ Mục thì đúng là một ý nghĩa thâm cao.
Ánh mắt của Đào Ngọc Lan vụt lóe lên, nàng nhìn Hắc Kỳ lệnh chủ chầm chậm và nói :
- Như thế thì chúng ta đi.
Hai người ra khỏi khách điếm và thuê một chiếc tiểu thuyền lên Hồng Kiều đi dài theo dọc bờ sông.
Nơi đây chợ búa sầm uất, trà quán vây quanh, cảng thật là êm ả.
Khách từ phương xa đến đây du ngoạn thật đông, phần nhiều là những cặp vợ chồng son trẻ và những văn gia thi sĩ.
Trước lăng mộ Nhạc Võ Mục có rất nhiều thi vịnh, phần nhiều là những bài thơ, những áng văn thơ trở thành bất hủ vì ý tứ thâm trầm ca ngợi bậc trung lương.
Cái nhục cho bọn quan lại nịnh thần là ngay trước mộ phần, người ta tạc tượng hai vợ chồng Tần Cối tên gian thần triều Tống hãm hại toàn gia họ Nhạc.
Đào Ngọc Lan bồi hồi đi qua đi lại nơi đó thật lâu, miệng nàng lẩm nhẩm đọc mấy câu thi cổ :
“Đại thụ vô chi hưởng bắc phong, thiên niên di hận khắp anh hùng, ban sư chiêu dĩ thành tâm điện, xạ lỗ thư du thuyết lưỡng cung, mối ức thượng phương thùy thỉnh kiểm, không sai cao miếu tự tàng cung, thế hà lãnh thượng kim hồi thủ, bất kiến chi lăng bạch lộ trung”.
Bài thơ nghe vô cùng cảm khái, người có tâm hồn thi sĩ đương nhiên có thể hình dung nguồn thơ cảm xúc đến bực nào.
Hắc Kỳ lệnh chủ nhướng mày :
- Bài thơ vịnh Nhạc Vương của Cao Khải thật là hay nhưng tiểu đệ lại thích bài Vịnh Trương Hiền của họ Ngô nhiều hơn vì bài thơ đã nói ý tứ thâm trầm để làm cho người ta hồi ức.
Hắn ngâm khe khẽ :
- “Tướng quân phần mộ cừu thê lương, nhất cổ tinh trung bạn tịch dương, tịch tịch tòng hoàng liêu yên vụ, ly ly hòa sắc tán ngọn dương, tao phùng thịnh thế bào trung liệt, chỉnh đốn hoang khưu đãi biểu chương, liệu đắc anh linh ưng bất dẫn, thiên thu di thị trấn tiền đường”.
Đào Ngọc Lan gật gật đầu :
- Quả là một bài thơ hay như thế đối với Minh Thi, Tứ sư đệ cũng thuộc nhiều đó chứ?
Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Vì thích bài thơ đó nên tiểu đệ đọc hoài đâm ra thuộc lòng chứ đâu có biết nhiều.
Đào Ngọc Lan mỉm cười điềm đạm :
- Thôi chúng ta đi chứ.
Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Vâng tiều đệ xin dẫn đường.
Hai người rời khỏi mộ phần Nhạc Võ Mục đi chậm rãi theo những thắng cảnh đương thời, cứ đến những nơi nào gặp những ánh thơ hay kê câu đối tuyệt, Đào Ngọc Lan lại dừng lại bình phẩm và Hắc Kỳ lệnh chủ đối đáp lưu loát.
Trên con đường du ngoạn, Đào Ngọc Lan nói cười luôn miệng, so với vẻ mặt lạnh lùng và giọng nói như nhát gừng của mấy ngày trước đây thì y như hai con người khác biệt.
Hắc Kỳ lệnh chủ cho rằng vì đối cảnh sinh tình thì con người tự nhiên thay đổi đúng với bản tính sẵn có hơn là khi thi hành một nhiệm vụ gì.
Khi bóng tà dương ngậm hẳn vào đỉnh núi phía trời thì hai người đã đến Bạch Vân Am.
Hắc Kỳ lệnh chủ chỉ tay về phía trước mỉm cười :
- Nơi đó gọi là Nguyệt Lão Tự, một cái miếu mà không biết bao nhiêu tài tử giai nhân đến đây để khấn nguyện hương lửa ba sinh, nghe nói là hình như linh nghiệm lắm.
Điều đáng nói hơn hết là chuyện xin xăm, nếu Tam sư thư thấy thích thì cũng nên vào để mà xin thử một lá xăm xem sao?
Đào Ngọc Lan mỉm cười ửng hồng nét mặt nàng bước theo Hắc Kỳ lệnh chủ mà không nói một lời nào.
Vừa đến cửa là gặp ngay câu đối :
Nguyện thiên địa hữu tình nhân đỏ thành vi quyến thuộc.
Thị tiền sinh chú định sự, mạc thố quá nhân duyên.
Đào Ngọc Lan bước lại trước lạy hai lạy rồi cầm lấy ống xăm mà lắc, nàng xin được số 28.
Trên lá xăm của Đào Ngọc Lan thấy ghi: Dật kỳ nhân, nhân kỳ địa, toàn kỳ thiên, tích ư sở nạn, kim ư thị hô tại.
Lời xăm bí ẩn nhưng Đào Ngọc Lan vẫn thấy mang máng hình như ám chỉ nhân duyên của nàng là trời chẳng chiều người.
Liếc sang xăm của Hắc Kỳ lệnh chủ thấy ghi: Phu phụ đãi công để di.
Lời xăm lại càng khó hiểu hơn nữa, vì chuyện vợ chồng và huynh đệ lẫn lộn vào nhau nhưng không hiểu tại sao, Đào Ngọc Lan bỗng thấy đỏ mặt, nàng lật xếp lá xăm cho vô túi và nhìn Hắc Kỳ lệnh chủ mỉm cười :
- Xăm linh lắm đấy.
Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Tiểu đệ không đoán ra trong đó nói những gì?
Đào Ngọc Lan nói :
- Linh hay không linh là do lòng mình có thành khẩn hay không, có lẽ sau này sẽ thấy rõ sự ứng nghiệm.
Nàng lấy ra một đỉnh bạc để lên bàn và thi lễ với lão tự.
Từ “Nguyệt Lão Từ” hai người trở về tới khách điếm thì đã lên đèn.
Tên tiểu nhị theo sát hai người để dâng trà.
Đào Ngọc Lan ngồi phệt xuống ghế đưa hai tay bóp hai đầu gối :
- Mỏi quá, đi cả đêm không sao mà luẩn quẩn mãi như thế về tới đây là thấy mỏi lưng.
Thấy Đào Ngọc Lan hôm nay đổi thái độ vui vẻ với mình, Hắc Kỳ lệnh chủ cao hứng thúc bọn tiểu nhị bày cơm rượu.
Sau bữa cơm, Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Tam sư thư hôm nay đi dạo có nhiều mỏi mệt, vậy xin hãy đi ngủ sớm.
Và hắn đứng lên cáo thối về phòng riêng.
* * * * *
Đóng cửa phòng cẩn thận, Hắc Kỳ lệnh chủ tắt đèn cởi bỏ áo ngoài lên giường ngồi tĩnh tọa dưỡng thần.
Chờ cho trong khách điếm im lặng, phòng nào cũng tắt đèn, Hắc Kỳ lệnh chủ thay bộ áo xanh, đổi chiếc mặt nạ, đeo thanh trường kiếm đến gần cửa sổ nghe thật kỹ càng rồi phóng mình qua nhanh như chớp.
Ra đến bên ngoài, Hắc Kỳ lệnh chủ lại ngồi xuống dòm quanh bốn phía khi thấy không có gì khả nghi, hắn đứng lên nhắm hướng Phượng Hoàng sơn thi triển khinh công đi thật lẹ.
Không bao lâu hắn đã ra khỏi thành và chỉ một phút sau là đến sát bên chân núi.
Ban ngày đã đi qua một lần và đã đặc biệt chú ý nên đường lối đối với Hắc Kỳ lệnh chủ cũng không khó khăn gì mấy, nhưng điều làm cho hắn băn khoăn là từ trong Thánh Quả tự đèn đuốc không một ngọn nào, bốn bên tối âm âm, không khí thật khả nghi.
Men theo những tàng cây rậm, Hắc Kỳ lệnh chủ lần lần đi tới trước cổng chùa, hắn không dám đương nhiên vào ngõ trước nên dọc theo hông một khoảng rồi ngồi xuống lắng nghe.
Nếu quả đây đúng là sào huyệt của Ngũ Phượng môn thì nhất định về đêm chúng canh phòng cẩn mật, chỉ cần một phút giây lơ lỏng là có thể lâm nguy.
Độ nguội một chén trà, không nghe thấy những gì khác lạ, Hắc Kỳ lệnh chủ đứng dậy phóng vọt qua đầu tường.
Bên trong hoàn toàn vắng lặng.
Tất cả những phòng thủ cẩn mật nhất đều dồn về phía sau đó là thông lệ mà đó cũng là chỗ sơ hở nhất, Hắc Kỳ lệnh chủ băng theo bóng tối lần ra phía sau hậu điện, có một giải dài không thấy có một ánh đèn...
Nhưng khi quẹo qua một hiên ở phía sau, Hắc Kỳ lệnh chủ chợt thấy trong giải điện tận cùng có một ánh đèn yếu ớt hắt ra...
Không khí vắng lặng đến lạnh lùng làm cho Hắc Kỳ lệnh chủ có phần cảnh giác, hắn đi thật nhẹ lần sát mép tường đến phía giải điện có ánh đèn...
Đến sát cửa sổ hắn ngồi thụp xuống vận dụng thị giác và thính giác để nghe động tĩnh.
Bốn bên vẫn im lặng như tờ.
Chờ một lúc thật lâu, Hắc Kỳ lệnh chủ nhóng mình lên, ghé mắt dòm vào khe ở cửa khung cửa sổ, hắn bỗng giật mình...
Bên trong, trên chiếc phản gỗ lim bóng loáng, một lão hòa thượng mập tròn trắng nõn đang ngồi tĩnh tọa vận công...
Không, không phải vận công, đúng ra với thế ngồi của nhà sư này rất giống tư thế của những tay cao thủ dưỡng thần nhưng với lão ta thì không phải...
Trước mặt lão có một cuốn kinh và môi lão mấp máy lầm thầm, đúng là lão đang ngồi tụng niệm.
Với thân hình mập thù lù với làn da trắng ửng hồng đúng là nhà sư này cũng giống như trăm ngàn nhà sư khác, lão không có vẻ gì là người biết võ công...
Chắc chắn lão là Trụ trì của Thánh Quả tự, vì theo địa thế, tuy bây giờ ở bên ngoài nhưng Hắc Kỳ lệnh chủ vẫn ước lượng được chính là giải điện mà nhà sư Tri Khách đưa đến để gặp vị Phương trượng của họ.
Một nhà sư mập ú trắng nõn thế này lại là vị Phương trượng thì nhất định nơi này không phải là sào huyệt của Ngũ Phượng môn.
Nếu có thì họ cũng chỉ mượn tạm ngôi chùa này làm địa điểm liên lạc tập hợp chứ chẳng lẽ thuộc hạ của họ mà lại là người tầm thường như thế?
Thấy không có gì khả nghi và cũng không phanh được manh mối gì Hắc Kỳ lệnh chủ lập tức lui theo con đường đã đi mà lộn ngược trở ra...
Nhưng chính lần trở ra này hắn mới đụng đầu...
Khi vừa ra khỏi vòng tường đến khu rừng thưa bên ngoài, Hắc Kỳ lệnh chủ chợt nghe một giọng cười thật nhẹ cách hắn không xa mấy.
Tuy giọng cười chỉ phớt qua trong gió nhưng bằng vào thính giác tinh anh, Hắc Kỳ lệnh chủ vẫn nhận ra đó là tiếng cười của đàn bà, không nói đúng hơn là giọng cười của người con gái.
Đào Ngọc Lan?
Hắc Kỳ lệnh chủ chợt nghe ớn lạnh, hắn nghĩ rất có thể Đào Ngọc Lan đã phát hiện ra hành tung của mình nên cô ta âm thầm theo dõi...
Nếu đúng như thế thì bao nhiêu công sức khó nhọc lâu nay đành trôi theo dòng nước...
Hắc Kỳ lệnh chủ cau mày gắt khẽ :
- Ai?
- Tôi đây mà.
Một giọng nói thật thanh tao đáp lại và Hắc Kỳ lệnh chủ chợt thấy yên lòng.
Không phải giọng nói của Đào Ngọc Lan.
Nhưng cái yên lòng chỉ thoáng qua rồi hắn lại giật mình tiếp...
Không phải giọng nói của Đào Ngọc Lan nhưng giọng nói không lạ lắm.
Tuy giọng nói đó có vẻ êm dịu nhưng hơi hám này... Đúng rồi, đúng là hơi hám của... “Tam cung chủ Ngũ Phượng môn”.
Hắn nhớ lại lúc tại Yến Tử Cơ, khi trao viên thuốc cho hắn, giọng nói lạnh như băng của lúc bình thường biến mất, giọng nói của Tam cung chủ lúc đó y hệt như giọng nói bây giờ.
Từ phía sau gốc đại thụ, một người con gái mặc áo màu xanh lợt yểu điệu bước ra.
Dưới ánh trăng vằng vặc của núi rừng, vẻ mặt của người con gái cực kỳ rạng rỡ.
Đã từng thấy biết bao nhiêu người đẹp nhưng với vóc thân này, với gương mặt đó quả tình đã làm cho Hắc Kỳ lệnh chủ rúng động.
Hắn buột miệng kêu lên :
- Tam cung chủ.
Người con gái mỉm cười thật dịu và giọng nàng cũng êm ái lạ thường :
- Vâng tiện thiếp xin kính chào Hàn công tử.
Cho đến bây giờ Hắc Kỳ lệnh chủ mới chợt nhớ ra rằng mình đã mang bộ mặt của Hàn Thiếu Sơn chứ không còn phải là Hắc Kỳ lệnh chủ nữa rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, Hàn Thiếu Sơn sửng sốt.
Người như thế này mà có thể là Tam cung chủ, có thể là người mang chiếc mặt nạ bằng đồng óng ánh với giọng nói rờn rợn ấy sao?
Giả như không nghe giọng nói thật của nàng khi trao hoàn thuốc tại Yến Tử Cơ thì nhất định hắn không làm sao tin nổi.
Thấy người đối diện nhìn mình một cách sững sờ, Tam cung chủ nở nụ cười thật đẹp, nụ cười vừa e thẹn vừa thỏa mãn :
- Tiểu muội tưởng ai chứ không dè Hàn công tử lại cũng đến Hàng Châu.
Hàn Thiếu Sơn cau mặt :
- Cô... nương là Tam cung chủ?
Một câu hỏi quá thừa vì chính hắn đã biết rồi và chính miệng hắn đã thốt lên ba tiếng “Tam cung chủ” trước tiên.
Nhưng chính cái vô lý đó đã bộc lộ đầy đủ sự lúng túng của hắn, và chính cái lúng túng đó càng làm cho Tam cung chủ hài lòng.
Cái hài lòng của người con gái được có người bàng hoàng khi trông thấy bộ mặt của mình chứ không phải cái hài lòng của một vị Tam cung chủ đối với thuộc hạ hay đối với đối phương.
Qua phút bàng hoàng, Hàn Thiếu Sơn lấy lại bình tĩnh, hắn vòng tay :
- Chẳng hay Tam cung chủ đón đường tại hạ có điều chi chỉ giáo?
Tam cung chủ nhìn hắn bằng tia mắt dịu dàng :
- Sao mà lời nói của Hàn công tử lại có vẻ khách sáo quá như thế? Có gì mà chỉ giáo?
Nàng cười cười nói tiếp :
- Tiểu muội đoán biết thế nào Hàn công tử cũng đến Hàng Châu nhưng không ngờ lại có thể đến sớm như thế.
Bây giờ Hàn Thiếu Sơn mới thấy cái im lặng của Thánh Quả tự ấy quả thật lợi hại, như vậy là họ im lặng trong phòng bị chứ không phải là im lặng tự nhiên.
Hắn cười nhạt :
- Nếu tại hạ không theo sát Tam cung chủ thì làm sao biết được địa điểm quý giá như thế này?
Hắn nói chính mình theo dõi cô ta để đánh lạc hướng, hắn sợ họ khám phá ra chính mình đã đội lốt Hắc Kỳ lệnh chủ.
Tam cung chủ thở dài :
- Hàn công tử, nếu muội có chuyện muốn hỏi, chẳng hay công tử có bằng lòng hồi đáp?
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Xin Cung chủ cứ tự nhiên.
Tam cung chủ chớp mắt nhìn Hàn Thiếu Sơn :
- Chẳng hay Hàn công tử và Ngũ Phượng môn có thù chi?
Hàn Thiếu Sơn lắc đầu :
- Không, không có thù hiềm chi cả.
Tam cung chủ hỏi tiếp :
- Như vậy chắc có điều chi xích mích?
Hàn Thiếu Sơn cũng lắc đầu :
- Không, không có xích mích chi cả.
Tam cung chủ thở phào như trút được gánh nặng nhưng ánh mắt của nàng lại kinh ngạc :
- Như thế thì tại làm sao Hàn công tử lại chống đối với Ngũ Phượng môn?
Hàn Thiếu Sơn vặn lại :
- Tam cung chủ nghĩ rằng tại hạ chống đối với Ngũ Phượng môn sao?
Tia mắt của Tam cung chủ lóe mừng :
- Không phải thế à?
Hàn Thiếu Sơn cười :
- Đáng lý ra phải nói rằng quý môn đã cùng chống đối với đồng đạo võ lâm khắp miền Giang Nam chứ?
Tam cung chủ cắn môi tư lự :
- Hàn công tử nói thế thì tiểu muội biết nói làm sao...
Hàn Thiếu Sơn chớp mắt :
- Chẳng lẽ tại hạ nói sai?
Tam cung chủ ngẩng mặt nhìn thẳng Hàn Thiếu Sơn, nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi...
Một lúc sau nàng hỏi :
- Chúng ta đừng có nói chuyện ấy nữa có được không nhỉ?
Hàn Thiếu Sơn rúng động nhưng hắn điềm đạm trả lời :
- Thế Tam cung chủ muốn cùng tại hạ nói chuyện chi?
Đưa tay khẽ vén làn tóc xập xòa trước trán, Tam cung chủ cười thật đẹp :
- Đêm nay tiểu muội không đeo mặt nạ, như thế có nghĩa là tiểu muội không phải là... Tam cung chủ.
Hàn Thiếu Sơn cũng cười :
- Cứ như thế thì khi nào cô nương đeo mặt nạ vào thì mới chính thức là Tam cung chủ?
Tam cung chủ gật đầu :
- Chỉ có trường hợp như trong lúc này, trong lúc không đeo mặt nạ thì tiểu muội mới thật là... tiểu muội mà thôi.
Hàn Thiếu Sơn cau mặt nghĩ thầm: Đào Ngọc Lan khi gặp thuộc hạ vẫn còn phải đeo mặt nạ giả hoặc là che mặt, vị Tam cung chủ này lại dùng chiếc mặt nạ bằng đồng trông cực kỳ hung ác, thảo nào trong giang hồ chẳng cho họ là một hệ phái vô cùng bí mật.
Thấy Hàn Thiếu Sơn làm thinh, Tam cung chủ thấp giọng :
- Từ trước đến nay tiểu muội chưa hề để mặt thật gặp ai cả, Hàn công tử là người duy nhất thấy mặt thật của tiểu muội đấy.
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Tại hạ được diện kiến tôn nhan thật là một điều vinh hạnh.
Tam cung chủ sặc cười :
- Tiểu muội biết tên công tử là Hàn Thiếu Sơn, thế tại sao không hỏi tên tiểu muội?
Hàn Thiếu Sơn cười thầm khi nghĩ nàng tưởng đó là tên thật của mình, hắn nói :
- Đi hỏi tung tích của một người đẹp hình như có phần thất lễ nhưng nếu cô không tỵ hiềm thì tôi rất muốn được nghe.
Tam cung chủ nhoẻn miệng cười :
- Tiểu muội họ Tôn nhưng vì vai thứ thuộc hàng nhỏ nhất nên trong nhà gọi là Tiểu Loan.
Hàn Thiếu Sơn cười :
- À thì ra đây là Tôn cô nương.
Cô gái họ Tôn nói tiếp :
- Sau này đầu nhập sư môn vì bối phận đồng hàng đều lấy chữ “Phi” nên tiểu muội cũng gọi là Tôn Phi Loan.
Hàn Thiếu Sơn gật đầu :
- Đổi lại một chữ mà hay đấy.
Tôn Phi Loan cười :
- Thật sư người ta lớn rồi mà cứ gọi là Tiểu hoài nghe thấy chướng phải không?
Hàn Thiếu Sơn cười :
- Cỡ đó gọi là tiểu cũng chưa phải oan uổng lắm đâu.
Nói xong câu đó hắn bỗng giật mình.
Với Ngũ Phượng môn vô hình chung đã là đại nghịch, cuộc chiến “Yến Tử Cơ” vừa rồi cũng đã đi vào sống chết, tuy kết quả ngoài ý nhưng cũng không thể vì đó mà trở thành bạn được. Thế mà câu chuyện này hắn bỗng cảm thấy không hiểu tại sao không khí chẳng những không căng thẳng mà trái lại còn rất nhiều thân thiết.
Hắn vội nói lảng đi :
- Tôn cô nương bằng vào nhất thân công lực quả thật xứng là một trong những người lãnh đạo Ngũ Phượng môn.
Tôn Phi Loan cười :
- Câu nói đó phải nói về công tử thì có lẽ đúng hơn vì so với cao thủ giang hồ hiện tại thì công tử nhất định không phải hàng yếu kém.
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Vâng, nếu yếu kém thì sao dám chống đối với Ngũ Phượng môn?
Tôn Phi Lan hơi đổi sắc, nàng cố hỏi thật dịu dàng :
- Công tử nhất định chống đối với Ngũ Phượng môn ư?
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Dùng hai tiếng nhất quyết ấy bây giờ thì chưa chính xác lắm, vì cũng cần xem Ngũ Phượng môn có nhất quyết tiếp tục chống đối với đồng đạo võ lâm không đã.
Tôn Phi Loan lặng thinh một lúc rồi nàng thở dài :
- Hàn công tử thừa biết hiện tại tiểu muội chấp chưởng Tổng phân đàn Giang Nam, nói như thế chẳng hóa ra Hàn công tử làm khó dễ tiểu muội hay sao?
Hàn Thiếu Sơn nghiêm giọng :
- Tại sao Tôn cô nương không khuyên lệnh huynh hãy bỏ ý tưởng mưu đồ bá chủ võ lâm, để cho đồng đạo cùng nhau hòa nhã?
Tôn Phi Loan khoát tay, giọng nàng hơi run :
- Không nên nói những lời như thế... công tử không biết...
Thấy gương mặt nàng biến đổi dường như sợ sệt, Hàn Thiếu Sơn thầm nghĩ :
- Cứ như thế này thì cô ta rất sợ người đại sư huynh nhưng không biết hắn là nhân vật như thế nào?
Tôn Phi Loan khẽ kêu :
- Hàn công tử...
Hàn Thiếu Sơn chợt thấy con người đứng trước mặt mình quá tội nghiệp, hắn nhỏ giọng :
- Tôn cô nương muốn nói chi?
Tôn Phi Loan nhìn hắn thật lâu và nàng nói thật chậm :
- Tôi có một lời, không biết Hàn công tử có vui lòng nghe hay không?
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Tôn cô nương nói quá lời, xin cô nương cứ nói những gì muốn nói.
Tôn Phi Loan nói :
- Chúng ta hiện tại tuy đang đứng vào thế đối kháng nhưng tiểu muội thực tình kính trọng con người của Hàn công tử, vì thế tiểu muội có mấy lời không nói không được.
Nàng ngưng một giây rồi nói tiếp :
- Thật ra khi mà công tử định cùng với Ngũ Phượng môn chống đối thì tiểu muội không dám khuyên ngăn, chỉ có điều...
Nàng ngập ngừng và rồi nín lặng...
Thấy nàng ấm ớ, Hàn Thiếu Sơn vội nói :
- Xin cô nương cứ nói thẳng.
Tôn Phi Loan ửng mặt cúi đầu :
- Đêm nay công tử đã đến đây rồi, tiểu muội có một lời khuyên là hai ngày sau đây xin công tử đừng đến nơi này nữa, không biết công tử có thuận tình cho không?
Nàng nói bằng ánh mắt lộ đầy vẻ khẩn khoản, giọng nàng khẩn thiết như đối với một người thân...
Giọng nói đó, ánh mắt đó đã làm cho Hàn Thiếu Sơn xao xuyến...
Hai ngày sau?
Hai ngày sau tức là ngày mà vị Phương trượng đã hẹn với Đào Ngọc Lan và Hắc Kỳ lệnh chủ.
Như vậy thì hai ngày sau quả đúng là ngày mà tại Thánh Quả tự có cuộc họp quan trọng của Ngũ Phượng môn.
Nhưng Hàn Thiếu Sơn thật không ngờ Tam cung chủ Tôn Phi Loan lại nói với mình một câu khẩn khoản như thế...
Nàng nói như thế là có ý nghĩa làm sao?
Vì sự quan trọng của cuộc họp mà có sự quấy rầy của mình sẽ làm hỏng chuyện hay là vì nó là ngày nguy hiểm cho tính mạng của mình?
Có phải nàng lo sợ cho mình hay là lo cho công việc của Ngũ Phượng môn?
Không bằng vào giọng nói đó, bằng ánh mắt đó nhất định trong lòng nàng không phải lúc lo về công việc, bởi vì khi làm công việc cho Ngũ Phương Môn thì nàng là Tam cung chủ mà khi đã là Tam cung chủ thì ánh mắt của nàng phải như điện lạnh, giọng nói của nàng phải như giá băng chứ không phải bằng ánh mắt thiết tha, bằng giọng nói dịu dàng tha thiết như thế. Ngay bây giờ đúng như nàng đã nói nàng là Tôn Phi Loan là người con gái dịu hiền như cái tên của nàng.
Và như vậy thì nàng chính vì lo lắng cho mình mà thốt ra những lời như thế.
Nhưng nên chấp nhận hay từ chối đây?
Không hiểu tại sao không hiểu có phải vì nàng không có chiếc mặt nạ đồng nanh ác mà làm cho lòng hắn trở nên nguội lạnh trong thái độ với kẻ thù?
Hắn vụt cảm thấy không nỡ từ chối lời yêu cầu tha thiết...
À, Hàn Thiếu Sơn suýt bật kêu thành tiếng vì hắn đã thấy có một lối thoát thật hay.
Hai ngày sau tự nhiên hắn sẽ có mặt chứ không thể nào không được, nhưng lúc đó hắn đâu có phải là Hàn Thiếu Sơn?
Hai ngày sau hắn sẽ cùng với Đào Ngọc Lan đến một cách đường hoàng, hắn sẽ là Hắc Kỳ lệnh chủ chứ đâu có phải với bộ mặt bây giờ.
Hắn nghe lòng nhẹ nhõm và hắn mỉm cười điềm đạm gật đầu.
Ánh mắt của Tôn Phi Loan rạng rỡ hơn bao giờ hết, nàng nhích lên một bước, mặt nàng như một đóa hoa hàm tiếu, nàng nhìn hắn với đôi mắt biết ơn :
- Hàn công tử, công tử nói thật với tiểu muội nhé.
Hàn Thiếu Sơn mỉm cười :
- Tại hạ rất ít khi nói dối cho rằng nói với... kẻ thù.
Ánh mắt của Tôn Phi Loan vụt sầm nhưng Hàn Thiếu Sơn đã vội nói ngay :
- Huống chi với thịnh tình của Tôn cô nương thì... thì tại hạ lại càng xem lời nói của mình là lời nói sắt đá.
Tôn Phi Loan cười lên trong ánh mắt và Hàn Thiếu Sơn chợt đâm ra tức tối cho mình, hắn cảm thấy không hiểu tại sao mình lại nói một câu như thế.
Hắn vội vòng tay :
- Nếu không có điều chi khác nữa thì tại xin được phép cáo từ.
Tôn Phi Loan chớp mắt, nàng nở một nụ cười thật đẹp :
- Hàn công tử sao công tử không hỏi nguyên nhân?
Hàn Thiếu Sơn cũng cười :
- Tại hạ cảm thấy rằng bất cứ tại sao cũng phải nhận lời thì còn hỏi nguyên nhân làm chi nữa?
Tôn Phi Oanh nhìn Hàn Thiếu Sơn bằng chuỗi mắt thật dài, giọng nàng càng thấp xuống :
- Thật ra bây giờ không cần phải hỏi bởi vì tiểu muội tin chắn rằng sau này Hàn công tử sẽ hiểu tất cả...
Hình như cảm thấy có điều chi bất tiện không thể lưu lâu được nữa nên nàng vội vòng tay, nàng vội vòng tay và khẽ cúi mình nàng nói bằng một giọng có nhiều nuối tiếc :
- Vâng, xin công tử cứ đi...
Và nàng không đợi hắn đi, nàng lật đật lao mình vào trong rừng rậm.
Hàn Thiếu Sơn không chậm trễ, hắn biết nơi này không thể nán lại lâu hơn nhất là mục đích của hắn đã đạt rồi, hắn quay mình lao nhanh xuống núi.
Về tới khách điếm, hắn cố đi vòng vòng một lúc khá lâu, sau khi thấy không có chi khác lạ hắn mới tung mình thẳng vào phòng.
Không khí vẫn chìm trong đêm vắng, người trong khách điếm đều say ngủ, phòng kế bên của Đào Ngọc Lan cũng im phăng phắc...
* * * * *
Ngày thứ ba kể từ khi Hắc Kỳ lệnh chủ và Đào Ngọc Lan đến nơi khách điếm.
Đúng là ngày mà Thánh Quả tự hẹn với hai người.
Trong suốt hai ngày qua, hôm nào Hắc Kỳ lệnh chủ cũng đưa Đào Ngọc Lan đi dạo, hai người có vẻ khăng khít hơn nhiều.
Thái độ đối xử với Hắc Kỳ lệnh chủ của Đào Ngọc Lan đã hoàn toàn thay đổi.
Sáng sớm ngày thứ ba, chính nàng dậy thật sớm và sang phòng đánh thức Hắc Kỳ lệnh chủ, hai người dùng điểm tâm xong là thay đổi xiêm y nhắm hướng Phượng Hoàng sơn thẳng tới.
Vừa vào đến bực thềm chùa thì đã thấy nhà sư áo xanh Tri Khách hôm nọ đã có mặt tiếp nghinh.
Hình như họ đang đợi hai người.
Nhà sư chắp tay cười :
- Nhị vị thí chủ đã đến, tiểu tăng xin được cung nghinh.
Đào Ngọc Lan vòng tay :
- Đa tạ đại sư.
Nhà sư mỉm cười :
- Không dám, tiểu tăng phụng mệnh Phương trượng tới đây mời nhị vị thí chủ vào trong dùng trà.
Hai người theo chân nhà sư áo xanh vào đại điện.
Họ đi thẳng ra hậu điện và nhà sư áo xanh mời hai người vào phòng khách.
Nhà sư áo xanh vòng tay :
- Xin nhị vị ngồi đây dùng trà, tiểu tăng đi thông báo.
Chỉ chừng hai phút, nhà sư áo xanh quay ra và tươi cười nói :
- Phương trượng của tệ tự có lời kính thỉnh, xin nhị vị theo tiểu tăng vào trong.
Đào Ngọc Lan và Hắc Kỳ lệnh chủ theo chân nhà sư áo xanh vào hậu điện.
Dọc theo dãy hành lang khá dài, hai bên hoa lan thơm phức, bên ngoài là vườn trúc xanh um, phong cảnh cực kỳ tao nhã, bất cứ ai vào đây đều không khỏi có cảm giác thoát tục.
Hắc Kỳ lệnh chủ âm thầm tiếc rẻ.
Một khung cảnh đậm mùi phật pháp như thế này mà không ngờ lại là nơi tụ tập của bọn người trong bóng tối, âm thầm chuyên chuyện mưu đồ bá vương, với tham vọng làm bá chủ võ lâm, họ đã không tiếc dùng phật tự để làm sào huyệt.
Ra ở bên ngoài phòng khách sau điện, nhà sư dừng ngay trước một cánh cửa rộng và cung kính lên tiếng :
- Khải bẩm Phương trượng, Đào thí chủ và Lưu thí chủ đã đến.
Bên trong có tiếng trả lời :
- Xin mời.
Nhà sư áo xanh lui lại phía sau đưa tay mời Đào Ngọc Lan và Hắc Kỳ lệnh chủ.
Nhích chân theo Đào Ngọc Lan trong lòng Hắc Kỳ lệnh chủ có hơi lấy làm lạ không hiểu vị Phương trượng này là nhân vật như thế nào trong Ngũ Phượng môn mà xem hình như có phần hơi lớn lối.
Bước vào tới cửa trong một chú tiểu sa di đưa tay vén mùng rèm, hai người đi thẳng vào thấy đó là một khách thính tang hoàng rất là u nhã.
Nơi này có lẽ là nơi dành riêng cho vị Trụ trì chứ không phải là một khách thính thông thường dành cho tất cả.
Hắc Kỳ lệnh chủ giật mình khi nhìn thấy nhà sư Trụ trì.
Đúng là nhà sư trắng mập mà hắn đã thấy đêm hôm trước.
Bây giờ hắn mới biết đêm hôm rồi nhà sư không ngồi trong tư thế đọc kinh và mặc dù trước mặt có quyển kinh nhưng thật sự thì đó là một cách để điều hành chân lực.
Bên phải nhà sư Phương trượng là một lão hòa thượng mặt như đất sét, vóc người cao lớn dềnh dàng chính là người đã dùng Âm Cực chỉ đánh Hàn Thiếu Sơn hôm trước :
Huyền Cảnh đại sư.
Nhà sư mập trắng ngẩng mặt lên mỉm cười :
- Nhị vị thí chủ đường xa đến đây, bần tăng thật có lỗi vì không tiện ra ngoài nghinh tiếp.
Đào Ngọc Lan vòng tay :
- Không dám, chúng tại hạ mạo muội đến quý tự, được Phương trượng dành cho thì giờ quý báu như thế là đã quá lắm rồi.
Hắc Kỳ lệnh chủ nghĩ thầm rằng như thế thì họ cũng chưa từng quen biết.
Đào Ngọc Lan khẽ liếc nhìn Huyền Cảnh đại sư nhưng hình như còn giữ kẽ cho nên nàng không dám hỏi.
Huyền Cảnh đại sư cười lớn :
- Xin Đào thí chủ không nên khách sáo, bần tăng xin tự giới thiệu, đây là sư huynh của bần tăng, pháp danh Phi Cảnh mà cũng là Hộ pháp của bản môn.
Hắc Kỳ lệnh chủ rúng động.
Hồi nãy hắn chỉ nghi ngờ thôi nhưng bây giờ thì hắn mới biết rằng nhà sư Phương trượng này không phải hạng là tầm thường.
Với chức vụ Hộ pháp của Ngũ Phượng môn không phải như chức vụ Hộ pháp của mỗi lệnh kỳ. Người đảm nhiệm chức vụ Hộ pháp của Tổng đàn, nếu không có sự điều động bất ngờ thì vẫn còn quan trọng hơn cả Tam cung chủ.
Như vậy về phương diện võ công nhất định là phải cùng hàng hoặc hơn Quách hộ pháp và Huyền Cảnh đại sư.
Cũng may trong đêm do thám Thánh Quả tự, Hắc Kỳ lệnh chủ chưa làm kinh động đến ông ta chứ không thì nhất định đã xảy ra một cuộc chạm trán kinh thiên động địa.
Đào Ngọc Lan lật đật vòng tay :
- Tại hạ xin tham kiến Hộ pháp, thật tình vì quy tắc của bản môn nên có điều thất lễ, mong Quách hộ pháp tha thứ cho.
Phi Cảnh Đại Sư cười lớn :
- Không có chi, xin mời nhị vị ngồi.
Và ông ta nói luôn :
- Từ xa đến đây nhị vị tự nhiên là tân khách, xin mời ngồi uống trà, chắc Phan thí chủ và Lục thí chủ cũng sắp đến nơi rồi.
Đào Ngọc Lan và Hắc Kỳ lệnh chủ vòng tay ngồi xuống.
Và Hắc Kỳ lệnh chủ ghi nhớ hai người mà Phi Cảnh Đại Sư vừa mới nói, hắn nghĩ họ Phan và họ Lục chắc chắn là Tử Kỳ và Bạch Kỳ lệnh chủ.
Chú sa di dâng trà và Phi Cảnh ân cần mời mọc.
Đào Ngọc Lan khẽ hỏi :
- Đệ tử và Tứ sư đệ nhận được vụ lệnh của Tổng đàn chẳng hay Tam sư thúc đã đến chưa?
Phi Cảnh đại sư nói :
- Tam cung chủ đã đến đây hai ngày rồi, hiện đang có mặt trong tịnh xá.
Đào Ngọc Lan hỏi Huyền Cảnh đại sư :
- Hộ pháp đến cùng một lượt với Tam sư thúc?
Huyền Cảnh đại sư lắc đầu :
- Không, bần tăng mới đến hồi hôm này.
Ngay lúc đó chợt nghe trên không tiếng của nhà sư Tri Khách bên ngoài :
- Khải bẩm Phương trượng, Phan thí chủ và Lục thí chủ đã tới.
Phi Cảnh đại sư nói :
- Hãy mời vào.
Bức rèm khẽ động từ ngoài hai người, một mặc áo tía một mặc áo trắng bước vào.
Người mặc áo tía vóc người cao lớn, da mặt ửng hồng trông dáng cách uy nghiêm.
Người mặc áo trắng thì hơi tương phản vóc người nhỏ ốm dáng cách như một thư sinh.
Hắc Kỳ lệnh chủ chỉ chú ý về sức vóc vì hắn thầm biết họ đã hóa trang chứ không phải là mặt thật.
Hai người bước vào vòng tay cung kính :
- Đệ tử xin tham kiến nhị vị Hộ pháp.
Phi Cảnh đại sư chắp tay :
- Không dám xin mời nhị vị an tọa.
Đào Ngọc Lan và Hắc Kỳ lệnh chủ cũng đứng lên theo :
- Chúng sư đệ xin bái kiến đại sư huynh và nhị sư huynh.
Tử Kỳ lệnh chủ cười :
- Nhị vị sư đệ đến sớm nhỉ?
Đào Ngọc Lan cung kính :
- Tiểu đệ và Tứ sư đệ đã đến đây ba hôm rồi.
Hắc Kỳ lệnh chủ thầm biết trong bọn Tứ Kỳ thì nhất định Tử Kỳ lệnh chủ có địa vị cao hơn cả.
Phi Cảnh đại sư cười nói :
- Tứ vị Lệnh chủ cũng đã đến đông đủ vậy xin thỉnh vào trong.
Huyền Cảnh đại sư gật đầu :
- Có lẽ cũng đã đến giờ xin thỉnh chư vị vào bái kiến Đại cung chủ.
Phi Cảnh đại sư đứng lên, cả Tứ kỳ lệnh chủ cùng đứng dậy theo vào trong.
Qua khỏi một khu vườn ngăn cách thiền viện là đến năm gian tịnh xá, bên ngoài được trang trí thật là u nhã, vào hành lang là gặp ngay hai tên tỳ nữ Nã, Vân Cẩm Nguyệt đeo kiếm canh phòng.
Thấy đoàn người vào đến, hai tên tỳ nữ vòng tay :
- Đại cung chủ xin thỉnh Hộ pháp đại sư.
Vừa nói, hai nàng vừa quay mình đi trước đưa đường.
Đến một gian tịnh xá, hai tên tỳ nữ dừng lại cất giọng cung kính :
- Khải bẩm Cung chủ, có Hộ pháp đại sư thỉnh kiến.
Bên trong truyền ra một giọng thật uy nghiêm :
- Xin mời vào.
Phi Cảnh đại sư chắp tay trang trọng bước vào...
Tứ kỳ lệnh chủ chưa được gọi tên nên đứng ngoài chờ đợi.
Hắc Kỳ lệnh chủ đứng sau cùng, hắn cố chủ ý nhìn vào phía trong thấy trên chiếc ghế để giữa có một người mắt phượng mày tằm, mình vận cẩm bào, chỉ nhìn qua là nhận ra ngay tư thế của một đại hán uy nghi.
Bên cạnh là người mang mặt nạ đồng chính là Tam cung chủ.
Bên trái còn một chiếc ghế trống không biết để dành cho ai.
Hắc Kỳ lệnh chủ thầm nghĩ gã mặc cẩm bào nhất định là Đại cung chủ chứ không còn ai vào nữa, hắn thật không ngờ một con người như thế lại có khả năng khống chế toàn thể võ lâm...
Hắn ta có uy nghiêm nhất là đôi mắt cực kỳ sắc bén thật cũng như bao nhân vật võ lâm khác, nhưng nhất định hắn phải có chỗ hơn người vì nếu không thì ít nhất hắn phải có một chỗ dựa đằng sau lớn lắm...
Phi Cảnh đại sư chầm chậm bước tới trước người mặc cẩm bào chắp tay :
- Tứ kỳ lệnh chủ đang đợi bên ngoài chờ lệnh Đại công tử.
Người vận áo gấm vẫy tay :
- Hộ pháp hãy ngồi.
Phi Cảnh đại sư quay qua thi lễ với Tam cung chủ rồi ngồi xuống.
Đại cung chủ ngẩng mặt nhìn ra dịu giọng :
- Các đệ tử hãy vào.
Tất cả cùng theo Tử Kỳ lệnh chủ cung kính bước vào.
Họ cùng quỳ mọp xuống :
- Chúng đệ tử xin bái kiến sư phụ.
Người mặc áo cẩm bào vẫy tay :
- Hãy đứng lên.
Tứ kỳ lệnh chủ đứng lên rồi quay sang quỳ trước mặt Tam cung chủ :
- Chúng đệ tử xin tham kiến Tam sư thúc.
Tam cung chủ vẫy tay :
- Hãy đứng lên.
Hắc Kỳ lệnh chủ phải quỳ luôn hai lượt như thế, trong lòng hắn hơi khó chịu nhưng vì nhiệm vụ nên phải cố giữ vẻ tự nhiên...
Bốn người đứng khoanh tay cúi mặt không khí vụt trở nên nặng nề...
* * * * *
Qua một lúc thật lâu ánh mắt của Đại cung chủ từ từ đảo qua khắp bốn người đệ tử...
Tất cả không nghe hơi gió mà cùng cảm nghe ớn lạnh...
Hắc Kỳ lệnh chủ cảm thấy không khí hơi lạ, hắn đứng yên nhưng trong bụng phập phòng.
Qua một lúc thật lâu, Đại cung chủ mới cất giọng trầm trầm :
- Ta phái các ngươi đến Giang Nam, một phần vì khinh thị thực lực võ lâm Giang Nam, một phần tin tưởng khả năng của các ngươi. Ta nghĩ rằng bằng vào sự giáo dưỡng bao nhiêu lâu nay cho dù võ lâm Giang Nam có bao nhiêu người cơ trí cũng không đến nỗi nào nhưng ta không dè để sự việc thảm hại như ngày nay...
Giọng nói tuy không cao nhưng hơi hám nặng nề làm cho ba người Lệnh chủ toát mồ hôi lạnh, họ cùng nhất loạt quỳ phục xuống. Hắc Kỳ lệnh chủ lật đật quỳ theo. Tử Kỳ lệnh chủ luôn luôn thay lời, giọng hắn hơi run :
- Chúng đệ tử sơ xuất tội thật đáng chết...
Giọng người mặc áo gấm vẫn lạnh băng băng :
- Hãy đứng lên.
Là người dẫn đầu, Tử Kỳ lệnh chủ không dám đứng lên, hắn khẽ đưa mắt nhìn về phía Tam cung chủ...
Gương mặt bằng đồng của Tam cung chủ vẫn lạnh như... kim khí nhưng ánh mắt thì lại như hàm chứa nụ cười và khẽ gật đầu.
Người mặc áo cẩm bào trầm giọng :
- Bảo đứng lên.
Tử Kỳ lệnh chủ lạy thêm một lạy :
- Đệ tử đội ơn sư phụ.
Hắn đứng lên, ba người Lệnh chủ cũng đứng lên theo.
Họ cùng đứng xuôi tay cúi mặt...
Đại cung chủ nói :
- Sự thất bại của bản môn ở Giang Nam sự thật thì ta không hoàn toàn trách các ngươi mà chính vì ta đã đánh giá không đúng được thực lực đối phương...
Tứ kỳ lệnh chủ nghe đến đây, họ cùng lén thở dài nhẹ nhõm...
Đại cung chủ nói tiếp :
- Cứ bằng vào Vạn Vật Sơn Trang mà nói, hai cha con của Hứa Kính Bá được Nga Mi và Thiếu Lâm ủng hộ, thêm vào đó Nghiêm Hữu Tam lại giữ được Thái Bình bảo rồi đến đó giúp sức, giá như không có Tam sư thúc của chúng ngươi đến giúp thì có lẽ Phan Diên Thọ đã tự tiêu hủy cả lực lượng của Tử Kỳ...
À... Hắc Kỳ lệnh chủ biết thêm Tử Kỳ lệnh chủ tên là Phan Diên Thọ. Nhưng hắn lại thắc mắc, vì bằng vào khẩu khí của Đại cung chủ thì hình như Vạn Vật Sơn Trang của Đông Hứa cũng chưa đến nỗi nào...
Đại cung chủ nói tiếp :
- Không những thế mà cả thứ tử của Giang Thượng Phong là Giang Hàn Thanh lại là môn hạ của Trúc Lão, con trai của Lý Quang Trí lại là môn hạ của Thần Phiến Tử, tất cả những chuyện đó nằm ngoài ý của ta. Bằng vào sở học của các ngươi ngay bây giờ quyết không phải là đối thủ của chúng...
Hắc Kỳ lệnh chủ giật mình...
Không hiểu tại sao hắn lại biết lai lịch của mình...
Hắn lật đật quỳ xuống và nói :
- Khải bẩm sư phụ, vì Giang Hàn Thanh mang bệnh từ lúc nhỏ, việc thụ huấn của hắn chính cha anh hắn còn chưa biết...
Đại cung chủ khẽ liếc Hắc Kỳ lệnh chủ rồi vẫy tay :
- Ngươi hãy đứng lên. Ta không trách cứ gì ngươi cả. Cứ như Tam sư thúc của ngươi thì Giang Hàn Thanh quả thật có bệnh, ngươi ở lại Giang phủ đã lâu có biết rõ chuyện ấy hay không?
Hắc Kỳ lệnh chủ giật mình, hình như cả bọn chúng không tin rằng phụ thân mình đã chết...
Hắn vòng tay đáp :
- Đệ tử chính mắt trông coi tẩm liệm như thế thì không thể giả được.
Đại cung chủ nói :
- Thế nhưng khi lật nắp áo quan thì lại không có thi hài thì giải thích làm sao?
Hắc Kỳ lệnh chủ đáp :
- Đệ tử cho rằng đã có người trộm thây.
Đại cung chủ nói :
- Nhưng trước sau ngươi vẫn chưa điều tra ra manh mối!
Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Đệ tử đã cho toàn bộ lực lượng bản kỳ tra cứu khắp Giang Nam nhưng vẫn không thấy điểm manh mối...
Đại cung chủ hừ hừ hai ba tiếng :
- Như thế thì rất khả nghi, sau khi trở về ngươi hãy điều tra cho kỳ được...
Hắc Kỳ lệnh chủ vòng tay vâng dạ lui hẳn ra sau.
Cho tay vào túi lấy ra hai xấp giấy, Đại cung chủ nói :
- Bằng vào tình thế hiện tại, Nga Mi và Thiếu Lâm đã công nhiên nhúng tay vào Tứ đại thế gia rất có thể sẽ liên hợp được, bằng vào võ công của các ngươi rất khó mà chống trả được.
Đại cung chủ trao xấp giấy ra và nói tiếp :
- Đây là ba chiêu tuyệt kiếm của bản môn, mệnh danh là “Thiên Phượng Tam Thức”, cứ theo quy luật của bản môn thì chỉ có trưởng đệ tử mới có quyền học, kể luôn cả bốn vị sư thúc của các ngươi bây giờ cũng chưa từng luyện qua nhưng tình thế đặc biệt ngày nay ta tạm thời phá lệ truyền thụ cho bọn ngươi. Bắt đầu từ ngày mai sẽ do Tam sư thúc của các ngươi trực tiếp chỉ dẫn.
Tử Kỳ lệnh chủ vòng tay mừng rỡ :
- Đa tạ hồng ân của sư phụ.
Hắc Kỳ lệnh chủ thầm nghĩ không biết ba thức này thế nào nhưng bằng vào khẩu khí của Đại cung chủ thì hình như nó là tuyệt kỹ vô địch trong thiên hạ.
Đại cung chủ vẫy tay :
- Các người có thể lui ra.
Tứ kỳ lệnh chủ vòng tay mọp mình thụt lui ra khỏi cửa.
Phi Cảnh đại sư đứng lên chắp tay :
- Bần tăng đã sắp đặt bốn phòng cho bốn vị, xin để bần tăng dẫn lối.
Trong Tổng phân đàn của Ngũ Phượng môn, chức vụ Hộ pháp được phân làm ba cấp. Đệ nhất đẳng Hộ pháp có địa vị thật cao, có thể thay thế Đại cung chủ điều hành công việc. Phi Cảnh đại sư thân tự sắp xếp nơi ăn ở cho Tứ kỳ lệnh chủ đủ thấy chuyến trở về của bốn người đệ tử này quả thật vô cùng quan trọng.
Tử Kỳ lệnh chủ ngó về phía Tam cung chủ và hắn hỏi :
- Chẳng hay Tam sư thúc có điều chi huấn thụ?
Tam cung chủ nói :
- Không, sáng sớm ngày mai các ngươi có thể đến đây luyện kiếm.
Tử Kỳ lệnh chủ vòng tay thi lễ một lần nữa rồi mới quay trở ra ngoài.
Phi Cảnh đại sư dẫn bốn người theo hành lang phía Đông, qua khỏi khu vườn, bước qua khỏi dòng suối, đi đến một ao sen rộng hơn một mẫu là thấy gian tịnh xá nằm chếch về hướng Bắc ao sen.
Phi Cảnh đưa bốn người vào tịnh xá, dần đi quan sát khắp chỗ. Trên lầu là phòng ngủ, bên dưới là thư phòng và phòng khách.
Phi Cảnh đại sư cười nói :
- Đây là Phương Giám đường của tệ tự, chẳng hay chư vị thấy có được vừa ý hay không?
Tử Kỳ lệnh chủ cười :
- Vâng, ở đây thì quá tốt rồi nhất là với cảnh trí u nhã này có thể làm cho mọi người mọi việc đều quên, cho dù khốn khổ tới đâu mà được tới đây là có thể tìm ngay được sự an nhàn thư thái.
Phi Cảnh đại sư cười ha hả :
- Quá khen, quá khen. Bần tăng đã cho người dọn tiệc chay, xin thỉnh chư vị vào vì bây giờ cũng đã trễ bữa lâu rồi.
Hai người vừa đến cửa thì một tên tiểu nhị chạy ra niềm nở :
- Kính chào nhị vị quan nhân, chẳng hay nhị vị đã dặn phòng số mấy?
Hắc Kỳ lệnh chủ ngơ ngác :
- Sao lại phải dặn phòng trước? Chúng tôi từ xa đến đây mà.
Tiểu nhị nhìn chằm chặp vào hai người và tươi cười :
- Không dám giấu chi nhị vị quan nhân, ở đây thì khá rộng nhưng hầu hết phòng đều đã được dặn trước cả, nên nếu hai vị không dặn trước thì...
Hắc Kỳ lệnh chủ hỏi :
- Bây giờ không còn phòng nào trống phải không?
Tên tiểu nhị cười mớn :
- Xin nhị vị đợi cho một chút, tiểu nhân vào hỏi lại quản lý rồi sẽ thưa lại sau.
Hắn vào một chút thì có quản lý cùng ra, lão nhìn hai người bằng một cặp mắt dò xét và hỏi :
- Chẳng hay các vị từ Kim Lăng tới?
Hai tiếng “Kim Lăng” làm Hắc Kỳ lệnh chủ giật mình, hắn gật gật đầu :
- Đúng, đúng, chúng tôi từ Kim Lăng tới.
Tên quản lý lại hỏi :
- Có phải quý vị đến hành hương tại Phượng Hoàng sơn.
Ngũ Phượng môn, Phượng Hoàng sơn?
Hai cái tên này thật rất gần nhau, Hắc Kỳ lệnh chủ liếc nhìn Đào Ngọc Lan hội ý.
Đào Ngọc Lan hỏi tên quản lý :
- Tại sao ông biết chúng tôi đến đây mà hoàn nguyện hành hương?
Tên quản lý cười :
- Là vì mấy hôm trước đây có một quan nhân đến đây thuê phòng trước và bảo rằng có nhị vị thiếu chủ từ Kim Lăng sẽ đến Thánh Quả tự trên Phượng Hoàng sơn để hành hương nên đã dành trước hai phòng...
Đào Ngọc Lan gật đầu :
- À thì ra lão quản gia nhà mình chu đáo thiệt, nhưng lão có nói tính danh của chúng tôi cho khách điếm biết rồi chứ?
Lão quản lý cười thấp giọng :
- Vâng có ạ nhưng tiểu nhân ghi rồi quên mất, xin lỗi vì quá đông khách, xin nhị vị cho xem sổ lại...
Hắn lăng xăng chạy vào xem sổ rồi quay trở ra :
- Thưa, một vị họ Đào, một vị họ Lưu.
Họ Đào tự nhiên là của Đào Ngọc Lan, còn Hắc Kỳ lệnh chủ lệnh gì? Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa biết cái họ của hắn...
Hắn nhướng mắt nhìn ngơ ngác...
Cái ngơ ngác của hắn tuy là thật, nhưng đồng thời cũng là cái mẹo khá hay.
Thứ nhất nếu không trúng họ của mình, thì cái ngơ ngác đó là cái ngơ ngác thật..
Thứ hai nếu quả thật họ mình đúng như vậy cái ngơ ngác của hắn có nghĩa là tại sao mà có sự xếp đặt trước mà không cho biết trong vụ lệnh?
Như biết cái ngơ ngác của Hắc Kỳ lệnh chủ, Đào Ngọc Lan khoát khoát tay :
- Thôi chúng ta đi nghỉ rồi còn sửa soạn ngày mai còn đi hành hương nữa chứ.
Tên tiểu nhị khúm núm dẫn đường.
Vẫn chưa đoán chắn được cái họ Lưu của mình là thật hay giả nên khi nâng chén trà lên uống, Hắc Kỳ lệnh chủ buông một câu hỏi :
- Tam sư thư này, tại sao người thuê phòng trước cho chúng ta không nói tiểu đệ họ Giang mà lại nói họ Lưu?
Đào Ngọc Lan nói :
- Có gì mà kỳ? Ngay bây giờ không phải trong lốt của Giang Bộ Thanh, nếu không nói họ Lưu thì làm sao mình biết chắc đó là đúng được?
Hắc Kỳ lệnh chủ vụt gật đầu...
Như vậy chắc chắn rằng mình họ Lưu rồi, chỉ có điều chưa biết là Lưu gì thế thôi.
Hắn nói lơ đễnh :
- Đúng rồi, tam sư thư nói đúng rồi...
Và hắn tỏ vẻ băn khoăn :
- Có một việc mà thật tình tiểu đệ không biết?
Đào Ngọc Lan hỏi :
- Không hiểu điều gì?
Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Tiểu đệ khó hiểu về chuyện Thánh Quả tự ở Phượng Hoàng sơn.
Đào Ngọc Lan trầm ngâm :
- Cũng có lẽ Tam sư thúc ngầm chỉ thị cho chúng ta đến Phượng Hoàng sơn...
Hắc Kỳ lệnh chủ làm ra vẻ hồ nghi :
- Nhưng không hiểu sao từ lâu tiểu đệ chưa từng nghe qua cái tên Thánh Quả tự này cả...
Đào Ngọc Lan nói :
- Ta cùng chưa từng nghe sư phụ nói lần nào cả...
Hắc Kỳ lệnh chủ hỏi :
- Chúng ta có nên đi ngay trong đêm nay không nhỉ?
Đào Ngọc lan nói :
- Tam sư thúc đã cho người thuê phòng trước cho mình rồi, tự nhiên là khi mình đến thì người đã biết. Cứ chờ chỉ thị chứ nếu chưa có mà đi thì bất tiện lắm.
Hắc Kỳ lệnh chủ gật đầu.
Tên tiểu nhị bước vào mang theo thếp đèn và hắn hỏi :
- Kính thưa nhị vị khách quan, bây giờ chắc có thể dùng cơm tối được rồi chứ?
Đào Ngọc Lan nói :
- Cứ dọn thẳng lên đây...
Tên tiểu nhị vâng lệnh lui ra và một phút sau hắn và hai tên khác mang cơm mang rượu vào đặt trên bàn.
* * * * *
Sáng ngày hôm sau, Hắc Kỳ lệnh chủ bàn nói Đào Ngọc Lan nên đi lên Thánh Quả tự, vì theo lời lẽ của tên quản lý thì như Tam sư thúc của họ ngầm chỉ thị cho hai người đến đó. Chính vì thế nên lão quản lý mới đề cập chuyện hành hương.
Phượng Hoàng sơn cách thành chừng ba mươi dặm, Thánh Quả tự nằm giữa lưng chừng núi.
Hình như hành hương nơi đây là thói quen của khách phương xa nên chuyện hỏi thăm đường cũng không khó mấy.
Phong cảnh ở đây thật đẹp, có thể nói bất kỳ ai, một khi đã đặt bước tới đây, trước cảnh đào liễu um tùm, trước cảnh núi cao suối mát trong lòng không khỏi liên tưởng đến cảnh tu hành...
Hai người của Đào Ngọc Lan vừa vào cổng chùa là đã nghe thấy hơi hương bát ngát, thỉnh thoảng hay có những khách thiện nam tín nữ ra vào, có lẽ họ cũng là người phương xa đến hành hương.
Đào Ngọc Lan vào đến khách đường thì gặp ngay nhà sư Tri Khách, ông ta chắp tay niệm phật :
- Chắn nhị vị đến đây để hành hương?
Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Chúng tôi từ xa mộ danh hữu tự nên đến đây chiêm ngưỡng.
Nhà sư Tri Khách chắp tay :
- A di đà phật, kính thỉnh nhị vị vào trong.
Hắc Kỳ lệnh chủ và Đào Ngọc Lan theo chân nhà sư Tri Khách vào hữu điện.
Thấy nhà sư Tri Khách cứ theo sát bên mình, Hắc Kỳ lệnh chủ quay lại hỏi :
- Dám xin đại sư cho biết danh hiệu là gì?
Nhà sư Tri Khách chắp tay :
- A di đà phật, tiểu tăng pháp danh là Ngộ Duyên.
Đào Ngọc Lan hỏi :
- Chúng tôi muốn ra mắt Phương trượng không biết có được hay không?
Nhà sư Tri Khách chớp mắt nhìn hai người và chắp tay :
- Cửa phật vốn là cửa thập phương, chúng tăng vốn là kẻ nghinh đón tiếp, nếu nhị vị muốn gặp Phương trượng thì tiểu tăng xin dẫn đường ngay.
Qua khỏi bửu điện đi và hậu viên nhà sư Tri Khách đứng lại nói :
- Bên trái đây là khách thính, xin nhị vị tạm ngồi nghỉ và cho biết phương danh để tiểu tăng vào bẩm lại.
Đào Ngọc Lan nói :
- Tại hạ họ Đào còn huynh đệ đây họ Lưu, người từ Kim lăng đến xin phiền đại sư vào bẩm báo cho Phương trượng.
Nhà sư vòng tay chào và đi thẳng vào bên trong.
Nhìn theo bóng nhà sư, Hắc Kỳ lệnh chủ thầm nghĩ :
- “Hình như nhà sư này cũng là người võ công am hiểu thông thường chứ không xuất sắc, không biết ông ta có phải là người của Ngũ Phượng môn không?”.
Đào Ngọc Lan không nói gì cả, nàng cứ bưng chén trà nhấp nhấp, thái độ đối với vị Tứ sư đệ thật khá lạnh lùng.
Trong mấy ngày nay, Hắc Kỳ lệnh chủ cũng biết Đào Ngọc Lan không thích mình nên hắn cũng không gợi chuyện.
Một lát sau nhà sư Tri Khách trở ra vòng tay nói :
- Phương trượng có lời mời hai vị hai ngày nữa hãy đến đây.
Đào Ngọc Lan hỏi :
- Hình như Phương trượng không muốn tiếp chúng tôi!
Nhà sư điềm đạm trả lời :
- Xin thí chủ đừng hiểu lầm như thế.
Đào Ngọc Lan gặn hỏi :
- Chứ theo ý đại sư thì như thế nghĩa làm sao?
Nhà sư Tri Khách nói :
- Theo ý Phương trượng thì muốn thỉnh hai ngày sau trở lại, tự nhiên người đã xem nhị vị là những người khách đặc biệt của chùa này chứ không phải là không muốn tiếp.
Đào Ngọc Lan thắc mắc, nàng nghĩ cũng có thể là Tam sư thúc hãy còn chưa đến, nàng vội gật đầu :
- Đã thế chúng tôi hai ngày nữa sẽ đến đây vậy.
Nàng và Hắc Kỳ lệnh chủ vòng tay cáo biệt.
Nhà sư Tri Khách tiễn hai người ra khỏi cửa vòng tay nói :
- Xin phiền nhị vị chiếu cố lời thỉnh của Phương trượng chúng tôi.
Đào Ngọc Lan và Hắc Kỳ lệnh chủ đáp lễ và đi thẳng ra ngoài cổng.
Đi được một khoảng xa xa Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Không hiểu tại sao lại có chuyện như thế Tam sư thư nhỉ?
Đào Ngọc Lan nói :
- Có lẽ Tam sư thúc hai ngày sau mới đến.
Hai người đi một mạch vào khách điếm thì hãy còn chưa tới ngọ.
Hắc Kỳ lệnh chủ cười nói với Đào Ngọc Lan :
- Phương trượng Thánh Quả tự đã nói thế thì chúng ta hãy còn tới hai ngày rảnh rỗi, chẳng hay Tam sư thư có muốn đi dạo một vòng không?
Ánh mắt của Đào Ngọc Lan sáng lên :
- Đúng rồi, hai ngày rỗi ở không vô ích, đã đến đây mà không đi dạo được thì uổng quá, nhưng nếu đi thì phải đi thì phải đi bằng cách nào?
Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Có thể chia làm hai ngả, một là theo về hướng Nam, từ Ngô Sơn, Tử Dương, Ngọc Hồng và dọc từ dải Nam Bình thẳng đến Cửu Sơn Thập Bát Gian. Theo ngã này thì gặp rất nhiều cổ tháp và những khe cốc đầy dẫy hoa lan. Còn nếu theo hướng Bắc từ Lăng Nhạc Vũ Mục đi sâu vào vùng Linh An, theo con đường này thì có nhiều ngôi thủy tạ và những dòng suối mát trong lành...
Đào Ngọc Lan hỏi :
- Ủa như thế du sơn chứ không phải du hồ à?
Hắc Kỳ lệnh chủ cười :
- Đến đây người ta thường dùng tiếng Hồ Thượng Du Sơn, có nghĩa là dạo một lượt đi cả hai, ngồi trên thuyền dạo núi như vậy có lợi là vừa đi hết các vùng thuộc khu vực Tây Hồ mà còn biết hết cả những vùng có tiếng ở đây... Chính vì thế mà ta phải dùng thuyền nhỏ theo Tiểu Loan Châu, Tam Đàm Ấn Nguyệt, vòng theo đê đó thẳng đến Cửu Khúc kiều quẹo qua Vạn Tự Đình riết tới Hồ Lâu...
Đào Ngọc Lan cười khoát tay :
- Đủ rồi, đủ rồi, nói riết một hồi là tôi chẳng biết đi đâu là đâu cả. Để đi tới đâu nói tới đó người ta mới nhận ra và nhớ chứ? Hừ vậy mà Tứ sư đệ nói mới chỉ đi qua một bận. Qua một bận thì làm gì thanh thản kể nghe vanh vách như thế ấy?
Hắc Kỳ lệnh chủ cười :
- Cũng chỉ nhờ đi cùng với Hồ hộ pháp chuyến trước nên tiểu đệ biết sơ sơ thế thôi, nhưng chẳng hay Tam sư thư muốn đi hướng nào?
Đào Ngọc Lan trầm ngâm :
- Nhạc Võ Mục vốn là người được tiếng trung nghĩa ngàn thu, vậy chúng ta nên đến viếng thăm mộ người và theo đó mà đi vòng qua các dải núi phía Bắc như sư đệ đã nói khi nãy.
Hắc Kỳ lệnh chủ gật đầu :
- Đúng rồi, người trong võ lâm của chúng ta đều tôn kính những bậc trung thần nghĩa sĩ, Tam sư thư đề nghị đến thăm mộ phần Nhạc Võ Mục thì đúng là một ý nghĩa thâm cao.
Ánh mắt của Đào Ngọc Lan vụt lóe lên, nàng nhìn Hắc Kỳ lệnh chủ chầm chậm và nói :
- Như thế thì chúng ta đi.
Hai người ra khỏi khách điếm và thuê một chiếc tiểu thuyền lên Hồng Kiều đi dài theo dọc bờ sông.
Nơi đây chợ búa sầm uất, trà quán vây quanh, cảng thật là êm ả.
Khách từ phương xa đến đây du ngoạn thật đông, phần nhiều là những cặp vợ chồng son trẻ và những văn gia thi sĩ.
Trước lăng mộ Nhạc Võ Mục có rất nhiều thi vịnh, phần nhiều là những bài thơ, những áng văn thơ trở thành bất hủ vì ý tứ thâm trầm ca ngợi bậc trung lương.
Cái nhục cho bọn quan lại nịnh thần là ngay trước mộ phần, người ta tạc tượng hai vợ chồng Tần Cối tên gian thần triều Tống hãm hại toàn gia họ Nhạc.
Đào Ngọc Lan bồi hồi đi qua đi lại nơi đó thật lâu, miệng nàng lẩm nhẩm đọc mấy câu thi cổ :
“Đại thụ vô chi hưởng bắc phong, thiên niên di hận khắp anh hùng, ban sư chiêu dĩ thành tâm điện, xạ lỗ thư du thuyết lưỡng cung, mối ức thượng phương thùy thỉnh kiểm, không sai cao miếu tự tàng cung, thế hà lãnh thượng kim hồi thủ, bất kiến chi lăng bạch lộ trung”.
Bài thơ nghe vô cùng cảm khái, người có tâm hồn thi sĩ đương nhiên có thể hình dung nguồn thơ cảm xúc đến bực nào.
Hắc Kỳ lệnh chủ nhướng mày :
- Bài thơ vịnh Nhạc Vương của Cao Khải thật là hay nhưng tiểu đệ lại thích bài Vịnh Trương Hiền của họ Ngô nhiều hơn vì bài thơ đã nói ý tứ thâm trầm để làm cho người ta hồi ức.
Hắn ngâm khe khẽ :
- “Tướng quân phần mộ cừu thê lương, nhất cổ tinh trung bạn tịch dương, tịch tịch tòng hoàng liêu yên vụ, ly ly hòa sắc tán ngọn dương, tao phùng thịnh thế bào trung liệt, chỉnh đốn hoang khưu đãi biểu chương, liệu đắc anh linh ưng bất dẫn, thiên thu di thị trấn tiền đường”.
Đào Ngọc Lan gật gật đầu :
- Quả là một bài thơ hay như thế đối với Minh Thi, Tứ sư đệ cũng thuộc nhiều đó chứ?
Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Vì thích bài thơ đó nên tiểu đệ đọc hoài đâm ra thuộc lòng chứ đâu có biết nhiều.
Đào Ngọc Lan mỉm cười điềm đạm :
- Thôi chúng ta đi chứ.
Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Vâng tiều đệ xin dẫn đường.
Hai người rời khỏi mộ phần Nhạc Võ Mục đi chậm rãi theo những thắng cảnh đương thời, cứ đến những nơi nào gặp những ánh thơ hay kê câu đối tuyệt, Đào Ngọc Lan lại dừng lại bình phẩm và Hắc Kỳ lệnh chủ đối đáp lưu loát.
Trên con đường du ngoạn, Đào Ngọc Lan nói cười luôn miệng, so với vẻ mặt lạnh lùng và giọng nói như nhát gừng của mấy ngày trước đây thì y như hai con người khác biệt.
Hắc Kỳ lệnh chủ cho rằng vì đối cảnh sinh tình thì con người tự nhiên thay đổi đúng với bản tính sẵn có hơn là khi thi hành một nhiệm vụ gì.
Khi bóng tà dương ngậm hẳn vào đỉnh núi phía trời thì hai người đã đến Bạch Vân Am.
Hắc Kỳ lệnh chủ chỉ tay về phía trước mỉm cười :
- Nơi đó gọi là Nguyệt Lão Tự, một cái miếu mà không biết bao nhiêu tài tử giai nhân đến đây để khấn nguyện hương lửa ba sinh, nghe nói là hình như linh nghiệm lắm.
Điều đáng nói hơn hết là chuyện xin xăm, nếu Tam sư thư thấy thích thì cũng nên vào để mà xin thử một lá xăm xem sao?
Đào Ngọc Lan mỉm cười ửng hồng nét mặt nàng bước theo Hắc Kỳ lệnh chủ mà không nói một lời nào.
Vừa đến cửa là gặp ngay câu đối :
Nguyện thiên địa hữu tình nhân đỏ thành vi quyến thuộc.
Thị tiền sinh chú định sự, mạc thố quá nhân duyên.
Đào Ngọc Lan bước lại trước lạy hai lạy rồi cầm lấy ống xăm mà lắc, nàng xin được số 28.
Trên lá xăm của Đào Ngọc Lan thấy ghi: Dật kỳ nhân, nhân kỳ địa, toàn kỳ thiên, tích ư sở nạn, kim ư thị hô tại.
Lời xăm bí ẩn nhưng Đào Ngọc Lan vẫn thấy mang máng hình như ám chỉ nhân duyên của nàng là trời chẳng chiều người.
Liếc sang xăm của Hắc Kỳ lệnh chủ thấy ghi: Phu phụ đãi công để di.
Lời xăm lại càng khó hiểu hơn nữa, vì chuyện vợ chồng và huynh đệ lẫn lộn vào nhau nhưng không hiểu tại sao, Đào Ngọc Lan bỗng thấy đỏ mặt, nàng lật xếp lá xăm cho vô túi và nhìn Hắc Kỳ lệnh chủ mỉm cười :
- Xăm linh lắm đấy.
Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Tiểu đệ không đoán ra trong đó nói những gì?
Đào Ngọc Lan nói :
- Linh hay không linh là do lòng mình có thành khẩn hay không, có lẽ sau này sẽ thấy rõ sự ứng nghiệm.
Nàng lấy ra một đỉnh bạc để lên bàn và thi lễ với lão tự.
Từ “Nguyệt Lão Từ” hai người trở về tới khách điếm thì đã lên đèn.
Tên tiểu nhị theo sát hai người để dâng trà.
Đào Ngọc Lan ngồi phệt xuống ghế đưa hai tay bóp hai đầu gối :
- Mỏi quá, đi cả đêm không sao mà luẩn quẩn mãi như thế về tới đây là thấy mỏi lưng.
Thấy Đào Ngọc Lan hôm nay đổi thái độ vui vẻ với mình, Hắc Kỳ lệnh chủ cao hứng thúc bọn tiểu nhị bày cơm rượu.
Sau bữa cơm, Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Tam sư thư hôm nay đi dạo có nhiều mỏi mệt, vậy xin hãy đi ngủ sớm.
Và hắn đứng lên cáo thối về phòng riêng.
* * * * *
Đóng cửa phòng cẩn thận, Hắc Kỳ lệnh chủ tắt đèn cởi bỏ áo ngoài lên giường ngồi tĩnh tọa dưỡng thần.
Chờ cho trong khách điếm im lặng, phòng nào cũng tắt đèn, Hắc Kỳ lệnh chủ thay bộ áo xanh, đổi chiếc mặt nạ, đeo thanh trường kiếm đến gần cửa sổ nghe thật kỹ càng rồi phóng mình qua nhanh như chớp.
Ra đến bên ngoài, Hắc Kỳ lệnh chủ lại ngồi xuống dòm quanh bốn phía khi thấy không có gì khả nghi, hắn đứng lên nhắm hướng Phượng Hoàng sơn thi triển khinh công đi thật lẹ.
Không bao lâu hắn đã ra khỏi thành và chỉ một phút sau là đến sát bên chân núi.
Ban ngày đã đi qua một lần và đã đặc biệt chú ý nên đường lối đối với Hắc Kỳ lệnh chủ cũng không khó khăn gì mấy, nhưng điều làm cho hắn băn khoăn là từ trong Thánh Quả tự đèn đuốc không một ngọn nào, bốn bên tối âm âm, không khí thật khả nghi.
Men theo những tàng cây rậm, Hắc Kỳ lệnh chủ lần lần đi tới trước cổng chùa, hắn không dám đương nhiên vào ngõ trước nên dọc theo hông một khoảng rồi ngồi xuống lắng nghe.
Nếu quả đây đúng là sào huyệt của Ngũ Phượng môn thì nhất định về đêm chúng canh phòng cẩn mật, chỉ cần một phút giây lơ lỏng là có thể lâm nguy.
Độ nguội một chén trà, không nghe thấy những gì khác lạ, Hắc Kỳ lệnh chủ đứng dậy phóng vọt qua đầu tường.
Bên trong hoàn toàn vắng lặng.
Tất cả những phòng thủ cẩn mật nhất đều dồn về phía sau đó là thông lệ mà đó cũng là chỗ sơ hở nhất, Hắc Kỳ lệnh chủ băng theo bóng tối lần ra phía sau hậu điện, có một giải dài không thấy có một ánh đèn...
Nhưng khi quẹo qua một hiên ở phía sau, Hắc Kỳ lệnh chủ chợt thấy trong giải điện tận cùng có một ánh đèn yếu ớt hắt ra...
Không khí vắng lặng đến lạnh lùng làm cho Hắc Kỳ lệnh chủ có phần cảnh giác, hắn đi thật nhẹ lần sát mép tường đến phía giải điện có ánh đèn...
Đến sát cửa sổ hắn ngồi thụp xuống vận dụng thị giác và thính giác để nghe động tĩnh.
Bốn bên vẫn im lặng như tờ.
Chờ một lúc thật lâu, Hắc Kỳ lệnh chủ nhóng mình lên, ghé mắt dòm vào khe ở cửa khung cửa sổ, hắn bỗng giật mình...
Bên trong, trên chiếc phản gỗ lim bóng loáng, một lão hòa thượng mập tròn trắng nõn đang ngồi tĩnh tọa vận công...
Không, không phải vận công, đúng ra với thế ngồi của nhà sư này rất giống tư thế của những tay cao thủ dưỡng thần nhưng với lão ta thì không phải...
Trước mặt lão có một cuốn kinh và môi lão mấp máy lầm thầm, đúng là lão đang ngồi tụng niệm.
Với thân hình mập thù lù với làn da trắng ửng hồng đúng là nhà sư này cũng giống như trăm ngàn nhà sư khác, lão không có vẻ gì là người biết võ công...
Chắc chắn lão là Trụ trì của Thánh Quả tự, vì theo địa thế, tuy bây giờ ở bên ngoài nhưng Hắc Kỳ lệnh chủ vẫn ước lượng được chính là giải điện mà nhà sư Tri Khách đưa đến để gặp vị Phương trượng của họ.
Một nhà sư mập ú trắng nõn thế này lại là vị Phương trượng thì nhất định nơi này không phải là sào huyệt của Ngũ Phượng môn.
Nếu có thì họ cũng chỉ mượn tạm ngôi chùa này làm địa điểm liên lạc tập hợp chứ chẳng lẽ thuộc hạ của họ mà lại là người tầm thường như thế?
Thấy không có gì khả nghi và cũng không phanh được manh mối gì Hắc Kỳ lệnh chủ lập tức lui theo con đường đã đi mà lộn ngược trở ra...
Nhưng chính lần trở ra này hắn mới đụng đầu...
Khi vừa ra khỏi vòng tường đến khu rừng thưa bên ngoài, Hắc Kỳ lệnh chủ chợt nghe một giọng cười thật nhẹ cách hắn không xa mấy.
Tuy giọng cười chỉ phớt qua trong gió nhưng bằng vào thính giác tinh anh, Hắc Kỳ lệnh chủ vẫn nhận ra đó là tiếng cười của đàn bà, không nói đúng hơn là giọng cười của người con gái.
Đào Ngọc Lan?
Hắc Kỳ lệnh chủ chợt nghe ớn lạnh, hắn nghĩ rất có thể Đào Ngọc Lan đã phát hiện ra hành tung của mình nên cô ta âm thầm theo dõi...
Nếu đúng như thế thì bao nhiêu công sức khó nhọc lâu nay đành trôi theo dòng nước...
Hắc Kỳ lệnh chủ cau mày gắt khẽ :
- Ai?
- Tôi đây mà.
Một giọng nói thật thanh tao đáp lại và Hắc Kỳ lệnh chủ chợt thấy yên lòng.
Không phải giọng nói của Đào Ngọc Lan.
Nhưng cái yên lòng chỉ thoáng qua rồi hắn lại giật mình tiếp...
Không phải giọng nói của Đào Ngọc Lan nhưng giọng nói không lạ lắm.
Tuy giọng nói đó có vẻ êm dịu nhưng hơi hám này... Đúng rồi, đúng là hơi hám của... “Tam cung chủ Ngũ Phượng môn”.
Hắn nhớ lại lúc tại Yến Tử Cơ, khi trao viên thuốc cho hắn, giọng nói lạnh như băng của lúc bình thường biến mất, giọng nói của Tam cung chủ lúc đó y hệt như giọng nói bây giờ.
Từ phía sau gốc đại thụ, một người con gái mặc áo màu xanh lợt yểu điệu bước ra.
Dưới ánh trăng vằng vặc của núi rừng, vẻ mặt của người con gái cực kỳ rạng rỡ.
Đã từng thấy biết bao nhiêu người đẹp nhưng với vóc thân này, với gương mặt đó quả tình đã làm cho Hắc Kỳ lệnh chủ rúng động.
Hắn buột miệng kêu lên :
- Tam cung chủ.
Người con gái mỉm cười thật dịu và giọng nàng cũng êm ái lạ thường :
- Vâng tiện thiếp xin kính chào Hàn công tử.
Cho đến bây giờ Hắc Kỳ lệnh chủ mới chợt nhớ ra rằng mình đã mang bộ mặt của Hàn Thiếu Sơn chứ không còn phải là Hắc Kỳ lệnh chủ nữa rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, Hàn Thiếu Sơn sửng sốt.
Người như thế này mà có thể là Tam cung chủ, có thể là người mang chiếc mặt nạ bằng đồng óng ánh với giọng nói rờn rợn ấy sao?
Giả như không nghe giọng nói thật của nàng khi trao hoàn thuốc tại Yến Tử Cơ thì nhất định hắn không làm sao tin nổi.
Thấy người đối diện nhìn mình một cách sững sờ, Tam cung chủ nở nụ cười thật đẹp, nụ cười vừa e thẹn vừa thỏa mãn :
- Tiểu muội tưởng ai chứ không dè Hàn công tử lại cũng đến Hàng Châu.
Hàn Thiếu Sơn cau mặt :
- Cô... nương là Tam cung chủ?
Một câu hỏi quá thừa vì chính hắn đã biết rồi và chính miệng hắn đã thốt lên ba tiếng “Tam cung chủ” trước tiên.
Nhưng chính cái vô lý đó đã bộc lộ đầy đủ sự lúng túng của hắn, và chính cái lúng túng đó càng làm cho Tam cung chủ hài lòng.
Cái hài lòng của người con gái được có người bàng hoàng khi trông thấy bộ mặt của mình chứ không phải cái hài lòng của một vị Tam cung chủ đối với thuộc hạ hay đối với đối phương.
Qua phút bàng hoàng, Hàn Thiếu Sơn lấy lại bình tĩnh, hắn vòng tay :
- Chẳng hay Tam cung chủ đón đường tại hạ có điều chi chỉ giáo?
Tam cung chủ nhìn hắn bằng tia mắt dịu dàng :
- Sao mà lời nói của Hàn công tử lại có vẻ khách sáo quá như thế? Có gì mà chỉ giáo?
Nàng cười cười nói tiếp :
- Tiểu muội đoán biết thế nào Hàn công tử cũng đến Hàng Châu nhưng không ngờ lại có thể đến sớm như thế.
Bây giờ Hàn Thiếu Sơn mới thấy cái im lặng của Thánh Quả tự ấy quả thật lợi hại, như vậy là họ im lặng trong phòng bị chứ không phải là im lặng tự nhiên.
Hắn cười nhạt :
- Nếu tại hạ không theo sát Tam cung chủ thì làm sao biết được địa điểm quý giá như thế này?
Hắn nói chính mình theo dõi cô ta để đánh lạc hướng, hắn sợ họ khám phá ra chính mình đã đội lốt Hắc Kỳ lệnh chủ.
Tam cung chủ thở dài :
- Hàn công tử, nếu muội có chuyện muốn hỏi, chẳng hay công tử có bằng lòng hồi đáp?
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Xin Cung chủ cứ tự nhiên.
Tam cung chủ chớp mắt nhìn Hàn Thiếu Sơn :
- Chẳng hay Hàn công tử và Ngũ Phượng môn có thù chi?
Hàn Thiếu Sơn lắc đầu :
- Không, không có thù hiềm chi cả.
Tam cung chủ hỏi tiếp :
- Như vậy chắc có điều chi xích mích?
Hàn Thiếu Sơn cũng lắc đầu :
- Không, không có xích mích chi cả.
Tam cung chủ thở phào như trút được gánh nặng nhưng ánh mắt của nàng lại kinh ngạc :
- Như thế thì tại làm sao Hàn công tử lại chống đối với Ngũ Phượng môn?
Hàn Thiếu Sơn vặn lại :
- Tam cung chủ nghĩ rằng tại hạ chống đối với Ngũ Phượng môn sao?
Tia mắt của Tam cung chủ lóe mừng :
- Không phải thế à?
Hàn Thiếu Sơn cười :
- Đáng lý ra phải nói rằng quý môn đã cùng chống đối với đồng đạo võ lâm khắp miền Giang Nam chứ?
Tam cung chủ cắn môi tư lự :
- Hàn công tử nói thế thì tiểu muội biết nói làm sao...
Hàn Thiếu Sơn chớp mắt :
- Chẳng lẽ tại hạ nói sai?
Tam cung chủ ngẩng mặt nhìn thẳng Hàn Thiếu Sơn, nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi...
Một lúc sau nàng hỏi :
- Chúng ta đừng có nói chuyện ấy nữa có được không nhỉ?
Hàn Thiếu Sơn rúng động nhưng hắn điềm đạm trả lời :
- Thế Tam cung chủ muốn cùng tại hạ nói chuyện chi?
Đưa tay khẽ vén làn tóc xập xòa trước trán, Tam cung chủ cười thật đẹp :
- Đêm nay tiểu muội không đeo mặt nạ, như thế có nghĩa là tiểu muội không phải là... Tam cung chủ.
Hàn Thiếu Sơn cũng cười :
- Cứ như thế thì khi nào cô nương đeo mặt nạ vào thì mới chính thức là Tam cung chủ?
Tam cung chủ gật đầu :
- Chỉ có trường hợp như trong lúc này, trong lúc không đeo mặt nạ thì tiểu muội mới thật là... tiểu muội mà thôi.
Hàn Thiếu Sơn cau mặt nghĩ thầm: Đào Ngọc Lan khi gặp thuộc hạ vẫn còn phải đeo mặt nạ giả hoặc là che mặt, vị Tam cung chủ này lại dùng chiếc mặt nạ bằng đồng trông cực kỳ hung ác, thảo nào trong giang hồ chẳng cho họ là một hệ phái vô cùng bí mật.
Thấy Hàn Thiếu Sơn làm thinh, Tam cung chủ thấp giọng :
- Từ trước đến nay tiểu muội chưa hề để mặt thật gặp ai cả, Hàn công tử là người duy nhất thấy mặt thật của tiểu muội đấy.
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Tại hạ được diện kiến tôn nhan thật là một điều vinh hạnh.
Tam cung chủ sặc cười :
- Tiểu muội biết tên công tử là Hàn Thiếu Sơn, thế tại sao không hỏi tên tiểu muội?
Hàn Thiếu Sơn cười thầm khi nghĩ nàng tưởng đó là tên thật của mình, hắn nói :
- Đi hỏi tung tích của một người đẹp hình như có phần thất lễ nhưng nếu cô không tỵ hiềm thì tôi rất muốn được nghe.
Tam cung chủ nhoẻn miệng cười :
- Tiểu muội họ Tôn nhưng vì vai thứ thuộc hàng nhỏ nhất nên trong nhà gọi là Tiểu Loan.
Hàn Thiếu Sơn cười :
- À thì ra đây là Tôn cô nương.
Cô gái họ Tôn nói tiếp :
- Sau này đầu nhập sư môn vì bối phận đồng hàng đều lấy chữ “Phi” nên tiểu muội cũng gọi là Tôn Phi Loan.
Hàn Thiếu Sơn gật đầu :
- Đổi lại một chữ mà hay đấy.
Tôn Phi Loan cười :
- Thật sư người ta lớn rồi mà cứ gọi là Tiểu hoài nghe thấy chướng phải không?
Hàn Thiếu Sơn cười :
- Cỡ đó gọi là tiểu cũng chưa phải oan uổng lắm đâu.
Nói xong câu đó hắn bỗng giật mình.
Với Ngũ Phượng môn vô hình chung đã là đại nghịch, cuộc chiến “Yến Tử Cơ” vừa rồi cũng đã đi vào sống chết, tuy kết quả ngoài ý nhưng cũng không thể vì đó mà trở thành bạn được. Thế mà câu chuyện này hắn bỗng cảm thấy không hiểu tại sao không khí chẳng những không căng thẳng mà trái lại còn rất nhiều thân thiết.
Hắn vội nói lảng đi :
- Tôn cô nương bằng vào nhất thân công lực quả thật xứng là một trong những người lãnh đạo Ngũ Phượng môn.
Tôn Phi Loan cười :
- Câu nói đó phải nói về công tử thì có lẽ đúng hơn vì so với cao thủ giang hồ hiện tại thì công tử nhất định không phải hàng yếu kém.
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Vâng, nếu yếu kém thì sao dám chống đối với Ngũ Phượng môn?
Tôn Phi Lan hơi đổi sắc, nàng cố hỏi thật dịu dàng :
- Công tử nhất định chống đối với Ngũ Phượng môn ư?
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Dùng hai tiếng nhất quyết ấy bây giờ thì chưa chính xác lắm, vì cũng cần xem Ngũ Phượng môn có nhất quyết tiếp tục chống đối với đồng đạo võ lâm không đã.
Tôn Phi Loan lặng thinh một lúc rồi nàng thở dài :
- Hàn công tử thừa biết hiện tại tiểu muội chấp chưởng Tổng phân đàn Giang Nam, nói như thế chẳng hóa ra Hàn công tử làm khó dễ tiểu muội hay sao?
Hàn Thiếu Sơn nghiêm giọng :
- Tại sao Tôn cô nương không khuyên lệnh huynh hãy bỏ ý tưởng mưu đồ bá chủ võ lâm, để cho đồng đạo cùng nhau hòa nhã?
Tôn Phi Loan khoát tay, giọng nàng hơi run :
- Không nên nói những lời như thế... công tử không biết...
Thấy gương mặt nàng biến đổi dường như sợ sệt, Hàn Thiếu Sơn thầm nghĩ :
- Cứ như thế này thì cô ta rất sợ người đại sư huynh nhưng không biết hắn là nhân vật như thế nào?
Tôn Phi Loan khẽ kêu :
- Hàn công tử...
Hàn Thiếu Sơn chợt thấy con người đứng trước mặt mình quá tội nghiệp, hắn nhỏ giọng :
- Tôn cô nương muốn nói chi?
Tôn Phi Loan nhìn hắn thật lâu và nàng nói thật chậm :
- Tôi có một lời, không biết Hàn công tử có vui lòng nghe hay không?
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Tôn cô nương nói quá lời, xin cô nương cứ nói những gì muốn nói.
Tôn Phi Loan nói :
- Chúng ta hiện tại tuy đang đứng vào thế đối kháng nhưng tiểu muội thực tình kính trọng con người của Hàn công tử, vì thế tiểu muội có mấy lời không nói không được.
Nàng ngưng một giây rồi nói tiếp :
- Thật ra khi mà công tử định cùng với Ngũ Phượng môn chống đối thì tiểu muội không dám khuyên ngăn, chỉ có điều...
Nàng ngập ngừng và rồi nín lặng...
Thấy nàng ấm ớ, Hàn Thiếu Sơn vội nói :
- Xin cô nương cứ nói thẳng.
Tôn Phi Loan ửng mặt cúi đầu :
- Đêm nay công tử đã đến đây rồi, tiểu muội có một lời khuyên là hai ngày sau đây xin công tử đừng đến nơi này nữa, không biết công tử có thuận tình cho không?
Nàng nói bằng ánh mắt lộ đầy vẻ khẩn khoản, giọng nàng khẩn thiết như đối với một người thân...
Giọng nói đó, ánh mắt đó đã làm cho Hàn Thiếu Sơn xao xuyến...
Hai ngày sau?
Hai ngày sau tức là ngày mà vị Phương trượng đã hẹn với Đào Ngọc Lan và Hắc Kỳ lệnh chủ.
Như vậy thì hai ngày sau quả đúng là ngày mà tại Thánh Quả tự có cuộc họp quan trọng của Ngũ Phượng môn.
Nhưng Hàn Thiếu Sơn thật không ngờ Tam cung chủ Tôn Phi Loan lại nói với mình một câu khẩn khoản như thế...
Nàng nói như thế là có ý nghĩa làm sao?
Vì sự quan trọng của cuộc họp mà có sự quấy rầy của mình sẽ làm hỏng chuyện hay là vì nó là ngày nguy hiểm cho tính mạng của mình?
Có phải nàng lo sợ cho mình hay là lo cho công việc của Ngũ Phượng môn?
Không bằng vào giọng nói đó, bằng ánh mắt đó nhất định trong lòng nàng không phải lúc lo về công việc, bởi vì khi làm công việc cho Ngũ Phương Môn thì nàng là Tam cung chủ mà khi đã là Tam cung chủ thì ánh mắt của nàng phải như điện lạnh, giọng nói của nàng phải như giá băng chứ không phải bằng ánh mắt thiết tha, bằng giọng nói dịu dàng tha thiết như thế. Ngay bây giờ đúng như nàng đã nói nàng là Tôn Phi Loan là người con gái dịu hiền như cái tên của nàng.
Và như vậy thì nàng chính vì lo lắng cho mình mà thốt ra những lời như thế.
Nhưng nên chấp nhận hay từ chối đây?
Không hiểu tại sao không hiểu có phải vì nàng không có chiếc mặt nạ đồng nanh ác mà làm cho lòng hắn trở nên nguội lạnh trong thái độ với kẻ thù?
Hắn vụt cảm thấy không nỡ từ chối lời yêu cầu tha thiết...
À, Hàn Thiếu Sơn suýt bật kêu thành tiếng vì hắn đã thấy có một lối thoát thật hay.
Hai ngày sau tự nhiên hắn sẽ có mặt chứ không thể nào không được, nhưng lúc đó hắn đâu có phải là Hàn Thiếu Sơn?
Hai ngày sau hắn sẽ cùng với Đào Ngọc Lan đến một cách đường hoàng, hắn sẽ là Hắc Kỳ lệnh chủ chứ đâu có phải với bộ mặt bây giờ.
Hắn nghe lòng nhẹ nhõm và hắn mỉm cười điềm đạm gật đầu.
Ánh mắt của Tôn Phi Loan rạng rỡ hơn bao giờ hết, nàng nhích lên một bước, mặt nàng như một đóa hoa hàm tiếu, nàng nhìn hắn với đôi mắt biết ơn :
- Hàn công tử, công tử nói thật với tiểu muội nhé.
Hàn Thiếu Sơn mỉm cười :
- Tại hạ rất ít khi nói dối cho rằng nói với... kẻ thù.
Ánh mắt của Tôn Phi Loan vụt sầm nhưng Hàn Thiếu Sơn đã vội nói ngay :
- Huống chi với thịnh tình của Tôn cô nương thì... thì tại hạ lại càng xem lời nói của mình là lời nói sắt đá.
Tôn Phi Loan cười lên trong ánh mắt và Hàn Thiếu Sơn chợt đâm ra tức tối cho mình, hắn cảm thấy không hiểu tại sao mình lại nói một câu như thế.
Hắn vội vòng tay :
- Nếu không có điều chi khác nữa thì tại xin được phép cáo từ.
Tôn Phi Loan chớp mắt, nàng nở một nụ cười thật đẹp :
- Hàn công tử sao công tử không hỏi nguyên nhân?
Hàn Thiếu Sơn cũng cười :
- Tại hạ cảm thấy rằng bất cứ tại sao cũng phải nhận lời thì còn hỏi nguyên nhân làm chi nữa?
Tôn Phi Oanh nhìn Hàn Thiếu Sơn bằng chuỗi mắt thật dài, giọng nàng càng thấp xuống :
- Thật ra bây giờ không cần phải hỏi bởi vì tiểu muội tin chắn rằng sau này Hàn công tử sẽ hiểu tất cả...
Hình như cảm thấy có điều chi bất tiện không thể lưu lâu được nữa nên nàng vội vòng tay, nàng vội vòng tay và khẽ cúi mình nàng nói bằng một giọng có nhiều nuối tiếc :
- Vâng, xin công tử cứ đi...
Và nàng không đợi hắn đi, nàng lật đật lao mình vào trong rừng rậm.
Hàn Thiếu Sơn không chậm trễ, hắn biết nơi này không thể nán lại lâu hơn nhất là mục đích của hắn đã đạt rồi, hắn quay mình lao nhanh xuống núi.
Về tới khách điếm, hắn cố đi vòng vòng một lúc khá lâu, sau khi thấy không có chi khác lạ hắn mới tung mình thẳng vào phòng.
Không khí vẫn chìm trong đêm vắng, người trong khách điếm đều say ngủ, phòng kế bên của Đào Ngọc Lan cũng im phăng phắc...
* * * * *
Ngày thứ ba kể từ khi Hắc Kỳ lệnh chủ và Đào Ngọc Lan đến nơi khách điếm.
Đúng là ngày mà Thánh Quả tự hẹn với hai người.
Trong suốt hai ngày qua, hôm nào Hắc Kỳ lệnh chủ cũng đưa Đào Ngọc Lan đi dạo, hai người có vẻ khăng khít hơn nhiều.
Thái độ đối xử với Hắc Kỳ lệnh chủ của Đào Ngọc Lan đã hoàn toàn thay đổi.
Sáng sớm ngày thứ ba, chính nàng dậy thật sớm và sang phòng đánh thức Hắc Kỳ lệnh chủ, hai người dùng điểm tâm xong là thay đổi xiêm y nhắm hướng Phượng Hoàng sơn thẳng tới.
Vừa vào đến bực thềm chùa thì đã thấy nhà sư áo xanh Tri Khách hôm nọ đã có mặt tiếp nghinh.
Hình như họ đang đợi hai người.
Nhà sư chắp tay cười :
- Nhị vị thí chủ đã đến, tiểu tăng xin được cung nghinh.
Đào Ngọc Lan vòng tay :
- Đa tạ đại sư.
Nhà sư mỉm cười :
- Không dám, tiểu tăng phụng mệnh Phương trượng tới đây mời nhị vị thí chủ vào trong dùng trà.
Hai người theo chân nhà sư áo xanh vào đại điện.
Họ đi thẳng ra hậu điện và nhà sư áo xanh mời hai người vào phòng khách.
Nhà sư áo xanh vòng tay :
- Xin nhị vị ngồi đây dùng trà, tiểu tăng đi thông báo.
Chỉ chừng hai phút, nhà sư áo xanh quay ra và tươi cười nói :
- Phương trượng của tệ tự có lời kính thỉnh, xin nhị vị theo tiểu tăng vào trong.
Đào Ngọc Lan và Hắc Kỳ lệnh chủ theo chân nhà sư áo xanh vào hậu điện.
Dọc theo dãy hành lang khá dài, hai bên hoa lan thơm phức, bên ngoài là vườn trúc xanh um, phong cảnh cực kỳ tao nhã, bất cứ ai vào đây đều không khỏi có cảm giác thoát tục.
Hắc Kỳ lệnh chủ âm thầm tiếc rẻ.
Một khung cảnh đậm mùi phật pháp như thế này mà không ngờ lại là nơi tụ tập của bọn người trong bóng tối, âm thầm chuyên chuyện mưu đồ bá vương, với tham vọng làm bá chủ võ lâm, họ đã không tiếc dùng phật tự để làm sào huyệt.
Ra ở bên ngoài phòng khách sau điện, nhà sư dừng ngay trước một cánh cửa rộng và cung kính lên tiếng :
- Khải bẩm Phương trượng, Đào thí chủ và Lưu thí chủ đã đến.
Bên trong có tiếng trả lời :
- Xin mời.
Nhà sư áo xanh lui lại phía sau đưa tay mời Đào Ngọc Lan và Hắc Kỳ lệnh chủ.
Nhích chân theo Đào Ngọc Lan trong lòng Hắc Kỳ lệnh chủ có hơi lấy làm lạ không hiểu vị Phương trượng này là nhân vật như thế nào trong Ngũ Phượng môn mà xem hình như có phần hơi lớn lối.
Bước vào tới cửa trong một chú tiểu sa di đưa tay vén mùng rèm, hai người đi thẳng vào thấy đó là một khách thính tang hoàng rất là u nhã.
Nơi này có lẽ là nơi dành riêng cho vị Trụ trì chứ không phải là một khách thính thông thường dành cho tất cả.
Hắc Kỳ lệnh chủ giật mình khi nhìn thấy nhà sư Trụ trì.
Đúng là nhà sư trắng mập mà hắn đã thấy đêm hôm trước.
Bây giờ hắn mới biết đêm hôm rồi nhà sư không ngồi trong tư thế đọc kinh và mặc dù trước mặt có quyển kinh nhưng thật sự thì đó là một cách để điều hành chân lực.
Bên phải nhà sư Phương trượng là một lão hòa thượng mặt như đất sét, vóc người cao lớn dềnh dàng chính là người đã dùng Âm Cực chỉ đánh Hàn Thiếu Sơn hôm trước :
Huyền Cảnh đại sư.
Nhà sư mập trắng ngẩng mặt lên mỉm cười :
- Nhị vị thí chủ đường xa đến đây, bần tăng thật có lỗi vì không tiện ra ngoài nghinh tiếp.
Đào Ngọc Lan vòng tay :
- Không dám, chúng tại hạ mạo muội đến quý tự, được Phương trượng dành cho thì giờ quý báu như thế là đã quá lắm rồi.
Hắc Kỳ lệnh chủ nghĩ thầm rằng như thế thì họ cũng chưa từng quen biết.
Đào Ngọc Lan khẽ liếc nhìn Huyền Cảnh đại sư nhưng hình như còn giữ kẽ cho nên nàng không dám hỏi.
Huyền Cảnh đại sư cười lớn :
- Xin Đào thí chủ không nên khách sáo, bần tăng xin tự giới thiệu, đây là sư huynh của bần tăng, pháp danh Phi Cảnh mà cũng là Hộ pháp của bản môn.
Hắc Kỳ lệnh chủ rúng động.
Hồi nãy hắn chỉ nghi ngờ thôi nhưng bây giờ thì hắn mới biết rằng nhà sư Phương trượng này không phải hạng là tầm thường.
Với chức vụ Hộ pháp của Ngũ Phượng môn không phải như chức vụ Hộ pháp của mỗi lệnh kỳ. Người đảm nhiệm chức vụ Hộ pháp của Tổng đàn, nếu không có sự điều động bất ngờ thì vẫn còn quan trọng hơn cả Tam cung chủ.
Như vậy về phương diện võ công nhất định là phải cùng hàng hoặc hơn Quách hộ pháp và Huyền Cảnh đại sư.
Cũng may trong đêm do thám Thánh Quả tự, Hắc Kỳ lệnh chủ chưa làm kinh động đến ông ta chứ không thì nhất định đã xảy ra một cuộc chạm trán kinh thiên động địa.
Đào Ngọc Lan lật đật vòng tay :
- Tại hạ xin tham kiến Hộ pháp, thật tình vì quy tắc của bản môn nên có điều thất lễ, mong Quách hộ pháp tha thứ cho.
Phi Cảnh Đại Sư cười lớn :
- Không có chi, xin mời nhị vị ngồi.
Và ông ta nói luôn :
- Từ xa đến đây nhị vị tự nhiên là tân khách, xin mời ngồi uống trà, chắc Phan thí chủ và Lục thí chủ cũng sắp đến nơi rồi.
Đào Ngọc Lan và Hắc Kỳ lệnh chủ vòng tay ngồi xuống.
Và Hắc Kỳ lệnh chủ ghi nhớ hai người mà Phi Cảnh Đại Sư vừa mới nói, hắn nghĩ họ Phan và họ Lục chắc chắn là Tử Kỳ và Bạch Kỳ lệnh chủ.
Chú sa di dâng trà và Phi Cảnh ân cần mời mọc.
Đào Ngọc Lan khẽ hỏi :
- Đệ tử và Tứ sư đệ nhận được vụ lệnh của Tổng đàn chẳng hay Tam sư thúc đã đến chưa?
Phi Cảnh đại sư nói :
- Tam cung chủ đã đến đây hai ngày rồi, hiện đang có mặt trong tịnh xá.
Đào Ngọc Lan hỏi Huyền Cảnh đại sư :
- Hộ pháp đến cùng một lượt với Tam sư thúc?
Huyền Cảnh đại sư lắc đầu :
- Không, bần tăng mới đến hồi hôm này.
Ngay lúc đó chợt nghe trên không tiếng của nhà sư Tri Khách bên ngoài :
- Khải bẩm Phương trượng, Phan thí chủ và Lục thí chủ đã tới.
Phi Cảnh đại sư nói :
- Hãy mời vào.
Bức rèm khẽ động từ ngoài hai người, một mặc áo tía một mặc áo trắng bước vào.
Người mặc áo tía vóc người cao lớn, da mặt ửng hồng trông dáng cách uy nghiêm.
Người mặc áo trắng thì hơi tương phản vóc người nhỏ ốm dáng cách như một thư sinh.
Hắc Kỳ lệnh chủ chỉ chú ý về sức vóc vì hắn thầm biết họ đã hóa trang chứ không phải là mặt thật.
Hai người bước vào vòng tay cung kính :
- Đệ tử xin tham kiến nhị vị Hộ pháp.
Phi Cảnh đại sư chắp tay :
- Không dám xin mời nhị vị an tọa.
Đào Ngọc Lan và Hắc Kỳ lệnh chủ cũng đứng lên theo :
- Chúng sư đệ xin bái kiến đại sư huynh và nhị sư huynh.
Tử Kỳ lệnh chủ cười :
- Nhị vị sư đệ đến sớm nhỉ?
Đào Ngọc Lan cung kính :
- Tiểu đệ và Tứ sư đệ đã đến đây ba hôm rồi.
Hắc Kỳ lệnh chủ thầm biết trong bọn Tứ Kỳ thì nhất định Tử Kỳ lệnh chủ có địa vị cao hơn cả.
Phi Cảnh đại sư cười nói :
- Tứ vị Lệnh chủ cũng đã đến đông đủ vậy xin thỉnh vào trong.
Huyền Cảnh đại sư gật đầu :
- Có lẽ cũng đã đến giờ xin thỉnh chư vị vào bái kiến Đại cung chủ.
Phi Cảnh đại sư đứng lên, cả Tứ kỳ lệnh chủ cùng đứng dậy theo vào trong.
Qua khỏi một khu vườn ngăn cách thiền viện là đến năm gian tịnh xá, bên ngoài được trang trí thật là u nhã, vào hành lang là gặp ngay hai tên tỳ nữ Nã, Vân Cẩm Nguyệt đeo kiếm canh phòng.
Thấy đoàn người vào đến, hai tên tỳ nữ vòng tay :
- Đại cung chủ xin thỉnh Hộ pháp đại sư.
Vừa nói, hai nàng vừa quay mình đi trước đưa đường.
Đến một gian tịnh xá, hai tên tỳ nữ dừng lại cất giọng cung kính :
- Khải bẩm Cung chủ, có Hộ pháp đại sư thỉnh kiến.
Bên trong truyền ra một giọng thật uy nghiêm :
- Xin mời vào.
Phi Cảnh đại sư chắp tay trang trọng bước vào...
Tứ kỳ lệnh chủ chưa được gọi tên nên đứng ngoài chờ đợi.
Hắc Kỳ lệnh chủ đứng sau cùng, hắn cố chủ ý nhìn vào phía trong thấy trên chiếc ghế để giữa có một người mắt phượng mày tằm, mình vận cẩm bào, chỉ nhìn qua là nhận ra ngay tư thế của một đại hán uy nghi.
Bên cạnh là người mang mặt nạ đồng chính là Tam cung chủ.
Bên trái còn một chiếc ghế trống không biết để dành cho ai.
Hắc Kỳ lệnh chủ thầm nghĩ gã mặc cẩm bào nhất định là Đại cung chủ chứ không còn ai vào nữa, hắn thật không ngờ một con người như thế lại có khả năng khống chế toàn thể võ lâm...
Hắn ta có uy nghiêm nhất là đôi mắt cực kỳ sắc bén thật cũng như bao nhân vật võ lâm khác, nhưng nhất định hắn phải có chỗ hơn người vì nếu không thì ít nhất hắn phải có một chỗ dựa đằng sau lớn lắm...
Phi Cảnh đại sư chầm chậm bước tới trước người mặc cẩm bào chắp tay :
- Tứ kỳ lệnh chủ đang đợi bên ngoài chờ lệnh Đại công tử.
Người vận áo gấm vẫy tay :
- Hộ pháp hãy ngồi.
Phi Cảnh đại sư quay qua thi lễ với Tam cung chủ rồi ngồi xuống.
Đại cung chủ ngẩng mặt nhìn ra dịu giọng :
- Các đệ tử hãy vào.
Tất cả cùng theo Tử Kỳ lệnh chủ cung kính bước vào.
Họ cùng quỳ mọp xuống :
- Chúng đệ tử xin bái kiến sư phụ.
Người mặc áo cẩm bào vẫy tay :
- Hãy đứng lên.
Tứ kỳ lệnh chủ đứng lên rồi quay sang quỳ trước mặt Tam cung chủ :
- Chúng đệ tử xin tham kiến Tam sư thúc.
Tam cung chủ vẫy tay :
- Hãy đứng lên.
Hắc Kỳ lệnh chủ phải quỳ luôn hai lượt như thế, trong lòng hắn hơi khó chịu nhưng vì nhiệm vụ nên phải cố giữ vẻ tự nhiên...
Bốn người đứng khoanh tay cúi mặt không khí vụt trở nên nặng nề...
* * * * *
Qua một lúc thật lâu ánh mắt của Đại cung chủ từ từ đảo qua khắp bốn người đệ tử...
Tất cả không nghe hơi gió mà cùng cảm nghe ớn lạnh...
Hắc Kỳ lệnh chủ cảm thấy không khí hơi lạ, hắn đứng yên nhưng trong bụng phập phòng.
Qua một lúc thật lâu, Đại cung chủ mới cất giọng trầm trầm :
- Ta phái các ngươi đến Giang Nam, một phần vì khinh thị thực lực võ lâm Giang Nam, một phần tin tưởng khả năng của các ngươi. Ta nghĩ rằng bằng vào sự giáo dưỡng bao nhiêu lâu nay cho dù võ lâm Giang Nam có bao nhiêu người cơ trí cũng không đến nỗi nào nhưng ta không dè để sự việc thảm hại như ngày nay...
Giọng nói tuy không cao nhưng hơi hám nặng nề làm cho ba người Lệnh chủ toát mồ hôi lạnh, họ cùng nhất loạt quỳ phục xuống. Hắc Kỳ lệnh chủ lật đật quỳ theo. Tử Kỳ lệnh chủ luôn luôn thay lời, giọng hắn hơi run :
- Chúng đệ tử sơ xuất tội thật đáng chết...
Giọng người mặc áo gấm vẫn lạnh băng băng :
- Hãy đứng lên.
Là người dẫn đầu, Tử Kỳ lệnh chủ không dám đứng lên, hắn khẽ đưa mắt nhìn về phía Tam cung chủ...
Gương mặt bằng đồng của Tam cung chủ vẫn lạnh như... kim khí nhưng ánh mắt thì lại như hàm chứa nụ cười và khẽ gật đầu.
Người mặc áo cẩm bào trầm giọng :
- Bảo đứng lên.
Tử Kỳ lệnh chủ lạy thêm một lạy :
- Đệ tử đội ơn sư phụ.
Hắn đứng lên, ba người Lệnh chủ cũng đứng lên theo.
Họ cùng đứng xuôi tay cúi mặt...
Đại cung chủ nói :
- Sự thất bại của bản môn ở Giang Nam sự thật thì ta không hoàn toàn trách các ngươi mà chính vì ta đã đánh giá không đúng được thực lực đối phương...
Tứ kỳ lệnh chủ nghe đến đây, họ cùng lén thở dài nhẹ nhõm...
Đại cung chủ nói tiếp :
- Cứ bằng vào Vạn Vật Sơn Trang mà nói, hai cha con của Hứa Kính Bá được Nga Mi và Thiếu Lâm ủng hộ, thêm vào đó Nghiêm Hữu Tam lại giữ được Thái Bình bảo rồi đến đó giúp sức, giá như không có Tam sư thúc của chúng ngươi đến giúp thì có lẽ Phan Diên Thọ đã tự tiêu hủy cả lực lượng của Tử Kỳ...
À... Hắc Kỳ lệnh chủ biết thêm Tử Kỳ lệnh chủ tên là Phan Diên Thọ. Nhưng hắn lại thắc mắc, vì bằng vào khẩu khí của Đại cung chủ thì hình như Vạn Vật Sơn Trang của Đông Hứa cũng chưa đến nỗi nào...
Đại cung chủ nói tiếp :
- Không những thế mà cả thứ tử của Giang Thượng Phong là Giang Hàn Thanh lại là môn hạ của Trúc Lão, con trai của Lý Quang Trí lại là môn hạ của Thần Phiến Tử, tất cả những chuyện đó nằm ngoài ý của ta. Bằng vào sở học của các ngươi ngay bây giờ quyết không phải là đối thủ của chúng...
Hắc Kỳ lệnh chủ giật mình...
Không hiểu tại sao hắn lại biết lai lịch của mình...
Hắn lật đật quỳ xuống và nói :
- Khải bẩm sư phụ, vì Giang Hàn Thanh mang bệnh từ lúc nhỏ, việc thụ huấn của hắn chính cha anh hắn còn chưa biết...
Đại cung chủ khẽ liếc Hắc Kỳ lệnh chủ rồi vẫy tay :
- Ngươi hãy đứng lên. Ta không trách cứ gì ngươi cả. Cứ như Tam sư thúc của ngươi thì Giang Hàn Thanh quả thật có bệnh, ngươi ở lại Giang phủ đã lâu có biết rõ chuyện ấy hay không?
Hắc Kỳ lệnh chủ giật mình, hình như cả bọn chúng không tin rằng phụ thân mình đã chết...
Hắn vòng tay đáp :
- Đệ tử chính mắt trông coi tẩm liệm như thế thì không thể giả được.
Đại cung chủ nói :
- Thế nhưng khi lật nắp áo quan thì lại không có thi hài thì giải thích làm sao?
Hắc Kỳ lệnh chủ đáp :
- Đệ tử cho rằng đã có người trộm thây.
Đại cung chủ nói :
- Nhưng trước sau ngươi vẫn chưa điều tra ra manh mối!
Hắc Kỳ lệnh chủ nói :
- Đệ tử đã cho toàn bộ lực lượng bản kỳ tra cứu khắp Giang Nam nhưng vẫn không thấy điểm manh mối...
Đại cung chủ hừ hừ hai ba tiếng :
- Như thế thì rất khả nghi, sau khi trở về ngươi hãy điều tra cho kỳ được...
Hắc Kỳ lệnh chủ vòng tay vâng dạ lui hẳn ra sau.
Cho tay vào túi lấy ra hai xấp giấy, Đại cung chủ nói :
- Bằng vào tình thế hiện tại, Nga Mi và Thiếu Lâm đã công nhiên nhúng tay vào Tứ đại thế gia rất có thể sẽ liên hợp được, bằng vào võ công của các ngươi rất khó mà chống trả được.
Đại cung chủ trao xấp giấy ra và nói tiếp :
- Đây là ba chiêu tuyệt kiếm của bản môn, mệnh danh là “Thiên Phượng Tam Thức”, cứ theo quy luật của bản môn thì chỉ có trưởng đệ tử mới có quyền học, kể luôn cả bốn vị sư thúc của các ngươi bây giờ cũng chưa từng luyện qua nhưng tình thế đặc biệt ngày nay ta tạm thời phá lệ truyền thụ cho bọn ngươi. Bắt đầu từ ngày mai sẽ do Tam sư thúc của các ngươi trực tiếp chỉ dẫn.
Tử Kỳ lệnh chủ vòng tay mừng rỡ :
- Đa tạ hồng ân của sư phụ.
Hắc Kỳ lệnh chủ thầm nghĩ không biết ba thức này thế nào nhưng bằng vào khẩu khí của Đại cung chủ thì hình như nó là tuyệt kỹ vô địch trong thiên hạ.
Đại cung chủ vẫy tay :
- Các người có thể lui ra.
Tứ kỳ lệnh chủ vòng tay mọp mình thụt lui ra khỏi cửa.
Phi Cảnh đại sư đứng lên chắp tay :
- Bần tăng đã sắp đặt bốn phòng cho bốn vị, xin để bần tăng dẫn lối.
Trong Tổng phân đàn của Ngũ Phượng môn, chức vụ Hộ pháp được phân làm ba cấp. Đệ nhất đẳng Hộ pháp có địa vị thật cao, có thể thay thế Đại cung chủ điều hành công việc. Phi Cảnh đại sư thân tự sắp xếp nơi ăn ở cho Tứ kỳ lệnh chủ đủ thấy chuyến trở về của bốn người đệ tử này quả thật vô cùng quan trọng.
Tử Kỳ lệnh chủ ngó về phía Tam cung chủ và hắn hỏi :
- Chẳng hay Tam sư thúc có điều chi huấn thụ?
Tam cung chủ nói :
- Không, sáng sớm ngày mai các ngươi có thể đến đây luyện kiếm.
Tử Kỳ lệnh chủ vòng tay thi lễ một lần nữa rồi mới quay trở ra ngoài.
Phi Cảnh đại sư dẫn bốn người theo hành lang phía Đông, qua khỏi khu vườn, bước qua khỏi dòng suối, đi đến một ao sen rộng hơn một mẫu là thấy gian tịnh xá nằm chếch về hướng Bắc ao sen.
Phi Cảnh đưa bốn người vào tịnh xá, dần đi quan sát khắp chỗ. Trên lầu là phòng ngủ, bên dưới là thư phòng và phòng khách.
Phi Cảnh đại sư cười nói :
- Đây là Phương Giám đường của tệ tự, chẳng hay chư vị thấy có được vừa ý hay không?
Tử Kỳ lệnh chủ cười :
- Vâng, ở đây thì quá tốt rồi nhất là với cảnh trí u nhã này có thể làm cho mọi người mọi việc đều quên, cho dù khốn khổ tới đâu mà được tới đây là có thể tìm ngay được sự an nhàn thư thái.
Phi Cảnh đại sư cười ha hả :
- Quá khen, quá khen. Bần tăng đã cho người dọn tiệc chay, xin thỉnh chư vị vào vì bây giờ cũng đã trễ bữa lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.