Chương 25: CHƯƠNG 25
Đọa thiên sứ Lucifer
23/04/2014
Buổi sáng vừa lên, mặt trời vừa ló rạng phía sau cửa biển, tỏa những ánh
hồng nhộm đỏ thế gian. Những người dân ngoại thành Hội An bắt đầu bơi
thuyền dọc sông Thu Bồn, chở những món hàng hóa vào bán ở khu chợ thương mại Hội An. Những món thủy, hải sản tươi sống, những con lợn, con gà
béo mập, những mớ rau xanh ngắt... được bầy đầy trong các quầy bên trong chợ. Cho dù trên đường có người hỏi mua, những người này cũng không dám bán, bởi vì trong dự thảo luật Liên Việt 1401 có ghi rõ ràng: Nghiêm
cấm bán các loại hàng hóa bên ngoài chợ, ảnh hưởng đến cảnh quan đô thị, nếu bắt được, tịch thu hàng hóa. Bán hàng bên trong chợ có cái dở là
gian hàng đều phải thuê, thuế đóng là 1% hàng hóa bán được hôm ấy, nếu
không bán được gì thì cũng không cần nộp thuế. Nếu có người gian dối sẽ
bị phạt tiền rất nặng, và một nửa số tiền phạt chia cho người tố giác.
Đa phần người dân đều thật thà chất phác, có kẻ gian định trốn thuế cũng phải đề phòng mọi người xung quanh tố cáo. Hơn nữa, chỉ 1% hàng hóa bán được, cũng chả cần phải trốn mà làm gì.
Đinh Minh Thu hôm nay mặc một chiếc áo khoác bằng lụa mỏng, màu xanh nhạt. Bên trong nàng mặc một chiếc yếm đào cổ xây, để lộ ra cái cổ cao 3 ngấn trắng ngần. Bên dưới nàng mặc một chiếc váy xanh, thắt lưng màu đỏ. Nàng đi chân trần, bàn chân trắng nõn, lộ ra những chiếc kiềng vàng leng keng nơi cổ chân, nghe thật vui tai. Thu vừa đi vừa ngắm những ngôi nhà ở khu cao cấp bên kia sông, và xa xa ở Cù Lao Chàm là khu đặc cấp của hội Liên Việt, nghe nói hoàng cung Tây Đô cũng không sánh kịp. Có đôi khi nàng ước ao được một lần bước chân vào nơi đó, nhưng nghĩ lại đó cũng chỉ là ý nghĩ viển vông mà thôi.
Thu mỉm cười với hai người cảnh sát vừa đi qua. An ninh trật tự của Hội An được giao cho lực lượng cảnh sát nhân dân, thành lập ngày 12-08-1401, do những cựu chiến binh trong trận chiến Hương Trà, Hội An, đã bị thương tật vĩnh viễn, không thể tiếp tục đi lính được, đảm nhận. Bọn họ mặc quân phục lực lượng cảnh sát nhân dân Liên Việt, áo ngắn tay màu đen, quần đùi và giầy đen, đội mũ rộng vành, trên cánh tay có một tấm băng có thêu ngôi sao và hai chữ C/S. Những người cảnh sát này được phân phối súng lục Hổ Mây, tuần tra khắp các khu phố của Hội An, đảm bảo các hành vi phạm tội không được phép xảy ra. Đôi khi xuất hiện mấy tên côn đồ phát rồ muốn chống lệnh bắt, hay hành hung cảnh sát. Nhưng kết quả là từ doanh trại Tây Hội An, 100 lính Liên Việt được lệnh ra quân, chỉ trong giây lát, 100 chiếc nỏ Kiến Vằn chĩa thẳng vào đám côn đồ, mọi việc liền kết thúc. Dù sao những người cảnh sát này cũng đã từng là đồng đội vào sinh ra tử của những người lính hiện tại.
-----------
- Thu em, mua cá cho chị đi, cá của chị hôm nay tươi lắm – chị Hà, một ngư dân sống trên sông Thu Bồn thấy Thu đi chợ thì đôn đả chào mời
- Cảm ơn chị, mấy hôm nay cha em uống thuốc, thầy lang bảo phải kiêng tanh – Thu lắc đầu, cười nhẹ trả lời
- Không sao, không sao. Hôm nào cha em khỏi bệnh ra mua giúp chị nhé. À chú, chú mua cá giúp chị... – Chị Hà cười, lập tức quay sang chào mời người khác
Thu lượn vòng quanh chợ, mua mấy miếng thịt, mớ rau, nàng chuẩn bị làm món thịt rang cùng canh rau muống luộc mà cha nàng thích nhất, lại thêm mấy quả cà tự muối, bữa cơm cũng đủ thịnh soạn rồi.
Thu vốn là con nhà đài các, là tiểu thư phủ họ Đinh ở đất Nghệ An, trước đây phủ của nàng cũng có mấy trăm người hầu hạ. Nhưng rồi biến cố bất ngờ xảy ra, đám hải tặc đổ bộ lên bờ, cướp cướp, giết giết, sau đó bắt hết mọi người đưa lên thuyền. Mẹ nàng bị hải tặc chém chết, nàng đóng giả người hầu mới thoát cảnh bị nhục, rồi lại chứng kiến đám hải tặc hãm hiếp phụ nữ rồi giết chết, rồi lại chạy trốn, rồi lại tận mắt chứng kiến cha nàng, vì an toàn của mọi người mà nhẫn tâm giết chết đứa em trai bé bỏng của nàng, nàng suýt nữa thì điên mất. Cũng may có các chị em hội Liên Việt khuyên bảo, dần dần nàng cũng nguôi ngoai. Nhưng từ đêm định mệnh ấy, màu áo Liên Việt đã in sâu vào tâm trí của người thiếu nữ.
Sau này, khi nàng cùng cha nàng lên con tàu thần kỳ, cứ như đi ra từ trong truyện cổ tích vậy. Một con tàu hoàn toàn bằng sắt thép mà lại có thể nổi trên mặt nước. Thu nhớ có lần nàng đang ngồi thêu áo bên bờ hồ hóng mát, thì bị rơi mất cây kim. Cây kim bé tẹo đó rơi xuống nước và chìm nghỉm. Đấy, cây kim bé tẹo đó mà còn chìm, vậy mà con tàu sắt này lại nổi được, thật là lạ lùng. Thu nghe cha nàng chép miệng “Xảo đoạt thiên công, thật là xảo đoạt thiên công mà”.
Theo chiến hạm Quang Trung về Triệu Phong, cha nàng được giao nhiệm vụ thủ quỹ, một công việc thật nhàn nhã. Chỉ có điều cha nàng suốt ngày thở ngắn than dài, vì quan trên của ông là một thiếu nữ. Ông hay nói: “Thời buổi loạn lạc đến nơi rồi hay sao mà gà mái cũng học gáy”. Tuy nhiên, ông vẫn cố gắng đi làm. Thu thương cha biết bao. Có lần nàng muốn xin cha cho đi làm thợ may, nhưng rồi lại thôi. Nàng biết cha nàng sẽ không đồng ý để nàng ra ngoài vất vả. Cũng có mấy lần ông định về Nghệ An tìm người thân, nhưng rồi lại thôi. Nghe nói hoàng đế phân đất cho dân chúng, sỹ phu các nơi phản đối kinh lắm, chém chém giết giết, máu chảy thành sông. Ở đây dù có kỳ quái một chút, nhưng được cái yên bình.
Rồi đột nhiên, lại là chiến tranh. Tin quân Chiêm xâm lấn bờ cõi làm mọi người lo sợ mãi không thôi. Rồi đoàn quân mặc giáp mây lại ra trận, mà dẫn đầu là những người lính mặc quân phục ấy, bộ quân phục in sâu trong tâm trí nàng. Thu đứng ở cửa thành Triệu Phong, nhìn theo bóng dáng đoàn quân đi trong cơn mưa phùn, lòng tê tái.
Rồi đoàn quân chiến thắng trở về, rồi lại nghe tin quân Chiêm tấn công Hội An. Hội An, đó là tên tòa thành mới xây dựng của hội Liên Việt, mà cha nàng nói: “Chuẩn bị lập kinh đô mới đây mà. Loạn rồi, loạn rồi.” Nàng chẳng biết loạn hay không loạn, nhưng nàng chẳng còn chút cảm tình nào với quân triều đình cả. Lúc đoàn quân cứu viện của hoàng đế đi qua, nàng cũng đứng ở trên tường thành, nhìn họ mà cảm thấy có chút cảm kích, nhưng hoàn toàn không hề biết ơn hay nể phục gì cả. Trong đầu nàng chỉ có bóng dáng màu áo đen oai hùng kia mà thôi
“CỐP!” “Ui da” “Ái” Mải suy nghĩ, đầu của Thu đập vào một vật cứng như đá. 2 tiếng kêu thảm thiết vang lên. Thu ngã ngồi trên mặt đất, mông đập xuống nền bê tông cứng như đá. Nàng ngước đôi mắt to nhìn lên xem thủ phạm là ai, thì đập vào mắt nàng là một bộ quân phục màu xanh nhạt, cùng một gương mặt hiền lành khá thư sinh.
- Nàng... nàng không sao chứ?
Thu nhận ra người này, người này là người cứ đứng thập thò ở cửa nhà Thu suốt mấy ngày nay, rồi cứ gặp nàng là hắn lại chạy mất tiêu. Có lần không chạy thì hắn lại lắp bắp nói:
- Hôm... hôm nay...trăng sáng...nhỉ...
Vấn đề là hắn nói câu này lúc giữa trưa, sau đó... không có sau đó, vì hắn chạy mất dép rồi. Nhớ lại việc này Thu cứ buồn cười mãi. Thật không ngờ, giờ lại gặp lại
- Cảm ơn ngài, em không sao.
Thu cười nhẹ, trả lời. Nhưng lúc nàng vừa định đứng lên thì ... “UI DA!” Chân của nàng đau quá, Thu ngồi bệt trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên má
- Thôi chết, hay là bị gẫy chân rồi, để anh đưa em đi khám – Dũng hốt hoảng, cũng chẳng kịp suy nghĩ gì, lập tức bế nàng chạy như bay về phía phòng khám của Đường Cố Nguyệt (có đánh chết hắn cũng không dám đến chỗ của Thu Sinh)
Thu giãy giụa hai cái, rồi lại thôi, nằm im trong lòng của Dũng, ngửi mùi nam tính gay gay xộc vào mũi, nàng cảm thấy đôi má nóng rực.
---------
- Không sao đâu, cô ấy chỉ bị trật chân mà thôi, tôi đã bẻ lại rồi. – Nguyệt nhìn như cười mà không phải cười, nhìn Dũng nói
- Vâng, cảm ơn bác sỹ - Dũng gãi đầu cười bẽn lẽn
Trên đường đưa Thu về nhà, cả hai lặng im không nói. Cuối cùng
- Ngài...
- Em...
- Ngài nói trước đi
- Em nói đi
- Ngài... ngài... định phụ trách như thế nào? – Thu bẽn lẽn, mặt đỏ bừng hỏi, trong lòng thầm trách tên này không nhạy cảm chút nào
- Phụ... phụ trách cái gì? – Dũng ngơ ngác
- Em... em hiểu rồi, xin lỗi – nước mắt Thu tuôn dài trên má, quả vậy, nàng là ai, làm sao có thể bước vào cuộc đời của hắn được chứ.
Thu vừa định chạy đi, Dũng vội nắm tay nàng lại, hắn nói
- Em có thể nói rõ ràng được không? Thực sự là bọn anh, không hiểu lắm về phong tục tập quán ở đây – Dũng ăn ngay nói thật
Thì ra là hắn không hiểu chứ không phải chê bai chán ghét gì nàng. Thu âm thầm an ủi, rồi giải thích cho Dũng. Thì ra là quan niệm tam tòng tứ đức, nam nữ thụ thụ bất thân tác oai tác quái. Nàng bị Dũng ôm vào lòng, tức là đã “thất tiết” với Dũng, chỉ có thể lấy hắn mà thôi
Dũng đưa Thu về nhà, trong vô thức nói chuyện với cha nàng, trong vô thức ngỏ ý cầu hôn, trong vô thức được đồng ý, trong vô thức đi về doanh trại, trong vô thức xông vào buồng của Mạnh
- A... A... Anh ơi, đồng ý rồi, đồng ý rồi...
Mạnh lúc này đang ngồi đọc truyện “Xây dựng cộng hòa năm 1400” của tác giả thaimanh, đang viết dở thì bọn hắn xuyên việt về đây, chẳng biết kết quả truyện thế nào nữa. Đang hay thì bị tiếng kêu gào của Dũng làm giật mình, té lộn cầu vồng từ trên ghế xuống
- Cái lề gì thốn... – Mạnh xoa đầu, lầm bà lầm bầu, đứng lên hỏi – có chuyện gì thế (Mày chết với anh, thế nào anh cũng cho mày đi Ghine – Mạnh thầm nhủ)
- Em... em thành công rồi – Dũng vẫn đang hưng phấn
- Cái gì thành công, nói từ từ, bình tĩnh, uống nước không – Mạnh rót nước từ cái bình để đã 2 tuần nay, cười rõ đểu
- Em, ông ấy đồng ý rồi, ông ấy đồng ý cưới rồi – Dũng cầm cốc nước, không nghi ngờ gì cả, dốc thẳng vào mồm
- Ọc – Mạnh phun toàn bộ chỗ nước vừa uống ra (Rót từ bi đông trên bàn) – mày ngỏ lời với đàn ông
- Vâng... à không... ý em là... bố cô ấy, ông ấy đồng ý bọn em cưới rồi
- Tốt, thế thì tốt. Thằng này khá. – Mạnh cười vỗ vai Dũng
- Nhưng mà... em không biết làm sao
- Không sao, anh em sẽ giúp chú – Mạnh nhiệt tình
- Thôi anh ạ, cứ để tự em
Dũng hốt hoảng. Lần “giúp đỡ” trước của Mạnh vẫn ám ảnh thằng bé. Đến khổ!...
Đinh Minh Thu hôm nay mặc một chiếc áo khoác bằng lụa mỏng, màu xanh nhạt. Bên trong nàng mặc một chiếc yếm đào cổ xây, để lộ ra cái cổ cao 3 ngấn trắng ngần. Bên dưới nàng mặc một chiếc váy xanh, thắt lưng màu đỏ. Nàng đi chân trần, bàn chân trắng nõn, lộ ra những chiếc kiềng vàng leng keng nơi cổ chân, nghe thật vui tai. Thu vừa đi vừa ngắm những ngôi nhà ở khu cao cấp bên kia sông, và xa xa ở Cù Lao Chàm là khu đặc cấp của hội Liên Việt, nghe nói hoàng cung Tây Đô cũng không sánh kịp. Có đôi khi nàng ước ao được một lần bước chân vào nơi đó, nhưng nghĩ lại đó cũng chỉ là ý nghĩ viển vông mà thôi.
Thu mỉm cười với hai người cảnh sát vừa đi qua. An ninh trật tự của Hội An được giao cho lực lượng cảnh sát nhân dân, thành lập ngày 12-08-1401, do những cựu chiến binh trong trận chiến Hương Trà, Hội An, đã bị thương tật vĩnh viễn, không thể tiếp tục đi lính được, đảm nhận. Bọn họ mặc quân phục lực lượng cảnh sát nhân dân Liên Việt, áo ngắn tay màu đen, quần đùi và giầy đen, đội mũ rộng vành, trên cánh tay có một tấm băng có thêu ngôi sao và hai chữ C/S. Những người cảnh sát này được phân phối súng lục Hổ Mây, tuần tra khắp các khu phố của Hội An, đảm bảo các hành vi phạm tội không được phép xảy ra. Đôi khi xuất hiện mấy tên côn đồ phát rồ muốn chống lệnh bắt, hay hành hung cảnh sát. Nhưng kết quả là từ doanh trại Tây Hội An, 100 lính Liên Việt được lệnh ra quân, chỉ trong giây lát, 100 chiếc nỏ Kiến Vằn chĩa thẳng vào đám côn đồ, mọi việc liền kết thúc. Dù sao những người cảnh sát này cũng đã từng là đồng đội vào sinh ra tử của những người lính hiện tại.
-----------
- Thu em, mua cá cho chị đi, cá của chị hôm nay tươi lắm – chị Hà, một ngư dân sống trên sông Thu Bồn thấy Thu đi chợ thì đôn đả chào mời
- Cảm ơn chị, mấy hôm nay cha em uống thuốc, thầy lang bảo phải kiêng tanh – Thu lắc đầu, cười nhẹ trả lời
- Không sao, không sao. Hôm nào cha em khỏi bệnh ra mua giúp chị nhé. À chú, chú mua cá giúp chị... – Chị Hà cười, lập tức quay sang chào mời người khác
Thu lượn vòng quanh chợ, mua mấy miếng thịt, mớ rau, nàng chuẩn bị làm món thịt rang cùng canh rau muống luộc mà cha nàng thích nhất, lại thêm mấy quả cà tự muối, bữa cơm cũng đủ thịnh soạn rồi.
Thu vốn là con nhà đài các, là tiểu thư phủ họ Đinh ở đất Nghệ An, trước đây phủ của nàng cũng có mấy trăm người hầu hạ. Nhưng rồi biến cố bất ngờ xảy ra, đám hải tặc đổ bộ lên bờ, cướp cướp, giết giết, sau đó bắt hết mọi người đưa lên thuyền. Mẹ nàng bị hải tặc chém chết, nàng đóng giả người hầu mới thoát cảnh bị nhục, rồi lại chứng kiến đám hải tặc hãm hiếp phụ nữ rồi giết chết, rồi lại chạy trốn, rồi lại tận mắt chứng kiến cha nàng, vì an toàn của mọi người mà nhẫn tâm giết chết đứa em trai bé bỏng của nàng, nàng suýt nữa thì điên mất. Cũng may có các chị em hội Liên Việt khuyên bảo, dần dần nàng cũng nguôi ngoai. Nhưng từ đêm định mệnh ấy, màu áo Liên Việt đã in sâu vào tâm trí của người thiếu nữ.
Sau này, khi nàng cùng cha nàng lên con tàu thần kỳ, cứ như đi ra từ trong truyện cổ tích vậy. Một con tàu hoàn toàn bằng sắt thép mà lại có thể nổi trên mặt nước. Thu nhớ có lần nàng đang ngồi thêu áo bên bờ hồ hóng mát, thì bị rơi mất cây kim. Cây kim bé tẹo đó rơi xuống nước và chìm nghỉm. Đấy, cây kim bé tẹo đó mà còn chìm, vậy mà con tàu sắt này lại nổi được, thật là lạ lùng. Thu nghe cha nàng chép miệng “Xảo đoạt thiên công, thật là xảo đoạt thiên công mà”.
Theo chiến hạm Quang Trung về Triệu Phong, cha nàng được giao nhiệm vụ thủ quỹ, một công việc thật nhàn nhã. Chỉ có điều cha nàng suốt ngày thở ngắn than dài, vì quan trên của ông là một thiếu nữ. Ông hay nói: “Thời buổi loạn lạc đến nơi rồi hay sao mà gà mái cũng học gáy”. Tuy nhiên, ông vẫn cố gắng đi làm. Thu thương cha biết bao. Có lần nàng muốn xin cha cho đi làm thợ may, nhưng rồi lại thôi. Nàng biết cha nàng sẽ không đồng ý để nàng ra ngoài vất vả. Cũng có mấy lần ông định về Nghệ An tìm người thân, nhưng rồi lại thôi. Nghe nói hoàng đế phân đất cho dân chúng, sỹ phu các nơi phản đối kinh lắm, chém chém giết giết, máu chảy thành sông. Ở đây dù có kỳ quái một chút, nhưng được cái yên bình.
Rồi đột nhiên, lại là chiến tranh. Tin quân Chiêm xâm lấn bờ cõi làm mọi người lo sợ mãi không thôi. Rồi đoàn quân mặc giáp mây lại ra trận, mà dẫn đầu là những người lính mặc quân phục ấy, bộ quân phục in sâu trong tâm trí nàng. Thu đứng ở cửa thành Triệu Phong, nhìn theo bóng dáng đoàn quân đi trong cơn mưa phùn, lòng tê tái.
Rồi đoàn quân chiến thắng trở về, rồi lại nghe tin quân Chiêm tấn công Hội An. Hội An, đó là tên tòa thành mới xây dựng của hội Liên Việt, mà cha nàng nói: “Chuẩn bị lập kinh đô mới đây mà. Loạn rồi, loạn rồi.” Nàng chẳng biết loạn hay không loạn, nhưng nàng chẳng còn chút cảm tình nào với quân triều đình cả. Lúc đoàn quân cứu viện của hoàng đế đi qua, nàng cũng đứng ở trên tường thành, nhìn họ mà cảm thấy có chút cảm kích, nhưng hoàn toàn không hề biết ơn hay nể phục gì cả. Trong đầu nàng chỉ có bóng dáng màu áo đen oai hùng kia mà thôi
“CỐP!” “Ui da” “Ái” Mải suy nghĩ, đầu của Thu đập vào một vật cứng như đá. 2 tiếng kêu thảm thiết vang lên. Thu ngã ngồi trên mặt đất, mông đập xuống nền bê tông cứng như đá. Nàng ngước đôi mắt to nhìn lên xem thủ phạm là ai, thì đập vào mắt nàng là một bộ quân phục màu xanh nhạt, cùng một gương mặt hiền lành khá thư sinh.
- Nàng... nàng không sao chứ?
Thu nhận ra người này, người này là người cứ đứng thập thò ở cửa nhà Thu suốt mấy ngày nay, rồi cứ gặp nàng là hắn lại chạy mất tiêu. Có lần không chạy thì hắn lại lắp bắp nói:
- Hôm... hôm nay...trăng sáng...nhỉ...
Vấn đề là hắn nói câu này lúc giữa trưa, sau đó... không có sau đó, vì hắn chạy mất dép rồi. Nhớ lại việc này Thu cứ buồn cười mãi. Thật không ngờ, giờ lại gặp lại
- Cảm ơn ngài, em không sao.
Thu cười nhẹ, trả lời. Nhưng lúc nàng vừa định đứng lên thì ... “UI DA!” Chân của nàng đau quá, Thu ngồi bệt trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên má
- Thôi chết, hay là bị gẫy chân rồi, để anh đưa em đi khám – Dũng hốt hoảng, cũng chẳng kịp suy nghĩ gì, lập tức bế nàng chạy như bay về phía phòng khám của Đường Cố Nguyệt (có đánh chết hắn cũng không dám đến chỗ của Thu Sinh)
Thu giãy giụa hai cái, rồi lại thôi, nằm im trong lòng của Dũng, ngửi mùi nam tính gay gay xộc vào mũi, nàng cảm thấy đôi má nóng rực.
---------
- Không sao đâu, cô ấy chỉ bị trật chân mà thôi, tôi đã bẻ lại rồi. – Nguyệt nhìn như cười mà không phải cười, nhìn Dũng nói
- Vâng, cảm ơn bác sỹ - Dũng gãi đầu cười bẽn lẽn
Trên đường đưa Thu về nhà, cả hai lặng im không nói. Cuối cùng
- Ngài...
- Em...
- Ngài nói trước đi
- Em nói đi
- Ngài... ngài... định phụ trách như thế nào? – Thu bẽn lẽn, mặt đỏ bừng hỏi, trong lòng thầm trách tên này không nhạy cảm chút nào
- Phụ... phụ trách cái gì? – Dũng ngơ ngác
- Em... em hiểu rồi, xin lỗi – nước mắt Thu tuôn dài trên má, quả vậy, nàng là ai, làm sao có thể bước vào cuộc đời của hắn được chứ.
Thu vừa định chạy đi, Dũng vội nắm tay nàng lại, hắn nói
- Em có thể nói rõ ràng được không? Thực sự là bọn anh, không hiểu lắm về phong tục tập quán ở đây – Dũng ăn ngay nói thật
Thì ra là hắn không hiểu chứ không phải chê bai chán ghét gì nàng. Thu âm thầm an ủi, rồi giải thích cho Dũng. Thì ra là quan niệm tam tòng tứ đức, nam nữ thụ thụ bất thân tác oai tác quái. Nàng bị Dũng ôm vào lòng, tức là đã “thất tiết” với Dũng, chỉ có thể lấy hắn mà thôi
Dũng đưa Thu về nhà, trong vô thức nói chuyện với cha nàng, trong vô thức ngỏ ý cầu hôn, trong vô thức được đồng ý, trong vô thức đi về doanh trại, trong vô thức xông vào buồng của Mạnh
- A... A... Anh ơi, đồng ý rồi, đồng ý rồi...
Mạnh lúc này đang ngồi đọc truyện “Xây dựng cộng hòa năm 1400” của tác giả thaimanh, đang viết dở thì bọn hắn xuyên việt về đây, chẳng biết kết quả truyện thế nào nữa. Đang hay thì bị tiếng kêu gào của Dũng làm giật mình, té lộn cầu vồng từ trên ghế xuống
- Cái lề gì thốn... – Mạnh xoa đầu, lầm bà lầm bầu, đứng lên hỏi – có chuyện gì thế (Mày chết với anh, thế nào anh cũng cho mày đi Ghine – Mạnh thầm nhủ)
- Em... em thành công rồi – Dũng vẫn đang hưng phấn
- Cái gì thành công, nói từ từ, bình tĩnh, uống nước không – Mạnh rót nước từ cái bình để đã 2 tuần nay, cười rõ đểu
- Em, ông ấy đồng ý rồi, ông ấy đồng ý cưới rồi – Dũng cầm cốc nước, không nghi ngờ gì cả, dốc thẳng vào mồm
- Ọc – Mạnh phun toàn bộ chỗ nước vừa uống ra (Rót từ bi đông trên bàn) – mày ngỏ lời với đàn ông
- Vâng... à không... ý em là... bố cô ấy, ông ấy đồng ý bọn em cưới rồi
- Tốt, thế thì tốt. Thằng này khá. – Mạnh cười vỗ vai Dũng
- Nhưng mà... em không biết làm sao
- Không sao, anh em sẽ giúp chú – Mạnh nhiệt tình
- Thôi anh ạ, cứ để tự em
Dũng hốt hoảng. Lần “giúp đỡ” trước của Mạnh vẫn ám ảnh thằng bé. Đến khổ!...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.