Chương 8
Sáng Lạn Như Hoa
12/10/2013
Liên Điền rốt cục hiểu được ăn đồ ngon mà không cảm thấy tư vị là như thế nào?
Vì sao nữ nhân này lại xuất hiện ở lý gia? Vì sao cố mẫu còn để nàng làm nha hoàn sài vặt bên cạnh? Không nói đến ý tứ của biểu ca đối với nàng, chẳng lẽ nàng thật sự sẽ cùng nữ nhân như vậy chung một chống? Nếu nàng tỏ rõ lập trường của nàng nói với biểu ca rằng không muốn huynh ấy cưới loại nữ nhân này, biểu ca có nghe theo hay không?
"Điền nhi, như thế nào lại không ăn?" Lý Chí cười thay nàng gắp rau.
Nàng ngọt ngào cười:" Cảm ơn biểu ca."
Lâm Huệ Lan nghiêng đầu, đã tức giận đến không chịu được! Vì sao biểu tiểu thư tới đây ăn cơm, liền đến phiên nàng hầu lão phu nhân dùng bữa?
Hừ! Nàng tức giận xoay đầu đi chỗ khác. Chuyện nhà người ta nàng quan tâm làm gì? Nàng không nghe không nhìn thấy! Khốn khiếp khốn khiếp khốn khiếp!
Nàng đang chìn đắn trong suy nghĩ của chính mình, khiến cho Lý Chi gọi ba lần mà nàng cũng không có phản ứng. Lý Chí có chút tức giận, hét lớn một tiếng:" Lâm Huệ Lan!"
"Làm sao?" Nàng cuối cùng cũng nghe được, tức giận hỏi lại.
"Lâm Huệ Lan!" Lý Chí cũng không cho nàng một vẻ mặt hòa nhã:" Ngươi đã quên chính mình đang đứng chỗ nào, làm cái gì sao? Thiếu gia ta gọi người rót rượu, người đã bay tới cõi thần thiên nào rồi, kêu mấy lần cũng không phản ứng?"
Lâm Huệ Lan bĩu bĩu môi, thiếu gia thì rất giỏi chắc! Không phải chỉ là rót rượu sao? Nàng mang vẻ mặt không vui cầm bầu rượu, bước đi qua.
"Công tử..." Thói quen tính đem chén rượu đưa lên môi, nửa thân vươn về đằng trước, mới phát hiện ra mọi người đang ngồi ở đây đã sớm thay đổi sắc mặt.
"ha ha!" Nàng ngượng ngùng buống chén rượu xuống, không biết phải làm sao chỉ có thể ngây ngô cười.
Một bữa tối vui vẻ bị nàng biến thành tan rã trong không vui, Liên Điền đã sớm về nhà, lúc này trong phòng, chỉ còn lại Lý lão phu nhân, Lý Chí cùng Lâm Huệ Lan.
"Đem gia pháp lên." Lý lão phu nhân nhìn Lý Chí nói.
"Nương..." Lý Chí đang muốn mở miệng, Lý lão phu nhân liền trừng mắt liếc hắn một cái, hắn lập tức ngậm miệng lại.
Thanh gỗ dài khoảng một thước được đưa tới trên tay Lý lão phu nhân. Bà chuyển hướng Lâm Huệ Lan :" Vươn tay ra."
Lâm Huệ Lan cắn môi, vươn hai tay.
"Ba! Ba! Ba!" Một thước đánh vào lòng bàn tay, đau tận xương tủy.
"Hôm nay ta đánh cô, là muốn để cho cô nhớ kĩ. Cô đã là một thân trong sạch hoàn lương, thì phải sửa tính cũ, nhất định phải bỏ cho ta. Nếu không đừng nghĩ bước vào cửa Lý gia chúng ta!"
"Thưa vâng." Lâm Huệ Lan nén nước mắt, thấp giọng trả lời.
"Tự mình đến từ đường quỳ phạt đi." Lý lão phu nhân buông gia pháp nói.
Lâm Huệ Lan gật gật đầu, đứng dạy bước đi.
"Nương, kỳ thật Huê Lan nàng ấy..."
"Được rồi!" Lý lão phu nhân liếc mắt nhìn con mình một cái:" Tâm tư của con, ta như thế nào lại không biết? Đứa nhỏ Huệ Lan này ta cũng thích, chẳng qua nàng vẫn còn một thân tính lầu xanh, không thể không trừ bỏ."
"Con đã biết." Lý Chí gật gật đầu, bắt đắc dĩ nói.
Lúc Lâm Huệ Lan ôm chăn màu bạc, trở lại tây viện.
"Huệ Lan." Lý Chí chờ nàng hồi lâu, đi tới chào hỏi.
"Không phải tay bị thương sao? Như thế nào còn làm việc?" Hắn chỉ vào chăn trên tay nàng nói.
"Không. Lý lão phu nhân nói trời nóng, kêu ta đi đổi lấy cài mỏng hơn." Lâm Huệ Lan giải thích nói.
"Đưa cho ta." Hắn vươn tay, hướng nàng cầm chăn.
Nàng bĩu bĩu môi, nghe lời đem chăn đưa cho hắn.
Hắn một tay đem chân cắp dưới nách, một tay thì cầm lấy tay nàng, tinh tế xem xét vết thương trên tay nàng:" Đã bôi thuốc chưa?" Hắn ôn nhu hỏi.
Nàng gật gật đầu.
"Nàng đừng oán trách nương." Hắn nhìn nàng nói:" Có đôi khi bà hơi nghiêm khắc một chút, nhưng tất cả đều là muốn tốt cho nàng."
Nàng cúi đầu:" Hôm nay là do ta sai. Là ta khiến cho mọi người bị mất mặt."
Hắn cười cười xoa mặt nàng:" Không sai, nàng còn không biết phân rõ phải trái!"
Nàng hất tay hắn ra:" Ta khi nào thì không phân rõ phải trái?"
Hắn cười cười, đem chăn trả lại cho nàng.
Nàng ôm chăn, bộ dáng tức giận khiến cho lòng hắn lại rung động.
"Trong khoảng thời gian này nàng biểu hiện không sai, hôm nay lại bị ủy khuất, không bằng để ta thưởng cho nàng một chút, thấy thế nào?"
"Tốt!" Lâm Huệ Lan không chút nghĩ ngợi đáp:" Ta muốn ngân..."
Lời nói của nàng đều bị thu lại trong cái hôn của hắn.
Đầu lưỡi ấm áp đảo qua, đến khi nàng phản ứng lại thì yên lặng thối lui. Đầu óc trong một khắc kia liền trống rỗng, vô cùng chuẩn xác nhớ kĩ lại xúc cảm tiếp giáp với đầu lưỡi bối rối tim đập kia.
Bừng tỉnh lại vì hắn xoa mặt nàng mạnh quá nên đau.
"Còn tưởng rằng mặt nàng so với tường thành còn dày hơn, không thể nghĩ được cư nhiên còn có thể đỏ mặt." Lời trêu đùa của hắn truyền vào tai nàng.
Nàng tức giận, hung hăng đá vào chân hắn, lại bị hắn thức thới lẩn tránh chạy đi.
"Khốn khiếp!" Nàng hét lớn một tiếng." Chơi đùa vui lắm sao? Ngươi mua ta trở về là để chơi đùa có phải hay không?"
Hung hăng chửi mắng hắn một lúc, nàng nổi giận đùng đùng đi trở về phòng mình.
"Chơi đùa sao?" Lý Chí giống như thì thào tự nói:" Ta cũng không có cùng với nữ nhân nào chơi đùa lâu như vậy đâu, cũng đã ba năm, Huệ Lan..."
Vì sao nữ nhân này lại xuất hiện ở lý gia? Vì sao cố mẫu còn để nàng làm nha hoàn sài vặt bên cạnh? Không nói đến ý tứ của biểu ca đối với nàng, chẳng lẽ nàng thật sự sẽ cùng nữ nhân như vậy chung một chống? Nếu nàng tỏ rõ lập trường của nàng nói với biểu ca rằng không muốn huynh ấy cưới loại nữ nhân này, biểu ca có nghe theo hay không?
"Điền nhi, như thế nào lại không ăn?" Lý Chí cười thay nàng gắp rau.
Nàng ngọt ngào cười:" Cảm ơn biểu ca."
Lâm Huệ Lan nghiêng đầu, đã tức giận đến không chịu được! Vì sao biểu tiểu thư tới đây ăn cơm, liền đến phiên nàng hầu lão phu nhân dùng bữa?
Hừ! Nàng tức giận xoay đầu đi chỗ khác. Chuyện nhà người ta nàng quan tâm làm gì? Nàng không nghe không nhìn thấy! Khốn khiếp khốn khiếp khốn khiếp!
Nàng đang chìn đắn trong suy nghĩ của chính mình, khiến cho Lý Chi gọi ba lần mà nàng cũng không có phản ứng. Lý Chí có chút tức giận, hét lớn một tiếng:" Lâm Huệ Lan!"
"Làm sao?" Nàng cuối cùng cũng nghe được, tức giận hỏi lại.
"Lâm Huệ Lan!" Lý Chí cũng không cho nàng một vẻ mặt hòa nhã:" Ngươi đã quên chính mình đang đứng chỗ nào, làm cái gì sao? Thiếu gia ta gọi người rót rượu, người đã bay tới cõi thần thiên nào rồi, kêu mấy lần cũng không phản ứng?"
Lâm Huệ Lan bĩu bĩu môi, thiếu gia thì rất giỏi chắc! Không phải chỉ là rót rượu sao? Nàng mang vẻ mặt không vui cầm bầu rượu, bước đi qua.
"Công tử..." Thói quen tính đem chén rượu đưa lên môi, nửa thân vươn về đằng trước, mới phát hiện ra mọi người đang ngồi ở đây đã sớm thay đổi sắc mặt.
"ha ha!" Nàng ngượng ngùng buống chén rượu xuống, không biết phải làm sao chỉ có thể ngây ngô cười.
Một bữa tối vui vẻ bị nàng biến thành tan rã trong không vui, Liên Điền đã sớm về nhà, lúc này trong phòng, chỉ còn lại Lý lão phu nhân, Lý Chí cùng Lâm Huệ Lan.
"Đem gia pháp lên." Lý lão phu nhân nhìn Lý Chí nói.
"Nương..." Lý Chí đang muốn mở miệng, Lý lão phu nhân liền trừng mắt liếc hắn một cái, hắn lập tức ngậm miệng lại.
Thanh gỗ dài khoảng một thước được đưa tới trên tay Lý lão phu nhân. Bà chuyển hướng Lâm Huệ Lan :" Vươn tay ra."
Lâm Huệ Lan cắn môi, vươn hai tay.
"Ba! Ba! Ba!" Một thước đánh vào lòng bàn tay, đau tận xương tủy.
"Hôm nay ta đánh cô, là muốn để cho cô nhớ kĩ. Cô đã là một thân trong sạch hoàn lương, thì phải sửa tính cũ, nhất định phải bỏ cho ta. Nếu không đừng nghĩ bước vào cửa Lý gia chúng ta!"
"Thưa vâng." Lâm Huệ Lan nén nước mắt, thấp giọng trả lời.
"Tự mình đến từ đường quỳ phạt đi." Lý lão phu nhân buông gia pháp nói.
Lâm Huệ Lan gật gật đầu, đứng dạy bước đi.
"Nương, kỳ thật Huê Lan nàng ấy..."
"Được rồi!" Lý lão phu nhân liếc mắt nhìn con mình một cái:" Tâm tư của con, ta như thế nào lại không biết? Đứa nhỏ Huệ Lan này ta cũng thích, chẳng qua nàng vẫn còn một thân tính lầu xanh, không thể không trừ bỏ."
"Con đã biết." Lý Chí gật gật đầu, bắt đắc dĩ nói.
Lúc Lâm Huệ Lan ôm chăn màu bạc, trở lại tây viện.
"Huệ Lan." Lý Chí chờ nàng hồi lâu, đi tới chào hỏi.
"Không phải tay bị thương sao? Như thế nào còn làm việc?" Hắn chỉ vào chăn trên tay nàng nói.
"Không. Lý lão phu nhân nói trời nóng, kêu ta đi đổi lấy cài mỏng hơn." Lâm Huệ Lan giải thích nói.
"Đưa cho ta." Hắn vươn tay, hướng nàng cầm chăn.
Nàng bĩu bĩu môi, nghe lời đem chăn đưa cho hắn.
Hắn một tay đem chân cắp dưới nách, một tay thì cầm lấy tay nàng, tinh tế xem xét vết thương trên tay nàng:" Đã bôi thuốc chưa?" Hắn ôn nhu hỏi.
Nàng gật gật đầu.
"Nàng đừng oán trách nương." Hắn nhìn nàng nói:" Có đôi khi bà hơi nghiêm khắc một chút, nhưng tất cả đều là muốn tốt cho nàng."
Nàng cúi đầu:" Hôm nay là do ta sai. Là ta khiến cho mọi người bị mất mặt."
Hắn cười cười xoa mặt nàng:" Không sai, nàng còn không biết phân rõ phải trái!"
Nàng hất tay hắn ra:" Ta khi nào thì không phân rõ phải trái?"
Hắn cười cười, đem chăn trả lại cho nàng.
Nàng ôm chăn, bộ dáng tức giận khiến cho lòng hắn lại rung động.
"Trong khoảng thời gian này nàng biểu hiện không sai, hôm nay lại bị ủy khuất, không bằng để ta thưởng cho nàng một chút, thấy thế nào?"
"Tốt!" Lâm Huệ Lan không chút nghĩ ngợi đáp:" Ta muốn ngân..."
Lời nói của nàng đều bị thu lại trong cái hôn của hắn.
Đầu lưỡi ấm áp đảo qua, đến khi nàng phản ứng lại thì yên lặng thối lui. Đầu óc trong một khắc kia liền trống rỗng, vô cùng chuẩn xác nhớ kĩ lại xúc cảm tiếp giáp với đầu lưỡi bối rối tim đập kia.
Bừng tỉnh lại vì hắn xoa mặt nàng mạnh quá nên đau.
"Còn tưởng rằng mặt nàng so với tường thành còn dày hơn, không thể nghĩ được cư nhiên còn có thể đỏ mặt." Lời trêu đùa của hắn truyền vào tai nàng.
Nàng tức giận, hung hăng đá vào chân hắn, lại bị hắn thức thới lẩn tránh chạy đi.
"Khốn khiếp!" Nàng hét lớn một tiếng." Chơi đùa vui lắm sao? Ngươi mua ta trở về là để chơi đùa có phải hay không?"
Hung hăng chửi mắng hắn một lúc, nàng nổi giận đùng đùng đi trở về phòng mình.
"Chơi đùa sao?" Lý Chí giống như thì thào tự nói:" Ta cũng không có cùng với nữ nhân nào chơi đùa lâu như vậy đâu, cũng đã ba năm, Huệ Lan..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.