Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1340: Bạch Linh Nhi

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Hai người bọn họ đều là trọng điểm bồi dưỡng của môn phái, đều lục tục tiến vào Nguyên Anh kỳ.

Nuôi binh nghìn ngày dùng trong một lúc. Yêu tộc xâm chiếm, bọn họ đương nhiên nên vì tông môn xuất lực.

Hơn mười tu sĩ Kim Đan đứng một bên, thần sắc cung kính, Liễu Mị Nhi và Ngô Vân Nhi đều ở đó.

Không qua bao lâu, Vương Thanh Sơn đi đến.

“Đệ tử bái kiến sư phụ, các vị tiền bối.”

Vương Thanh Sơn khom mình hành lễ với các Nguyên Anh tu sĩ ở đây, vẻ mặt cung kính.

Một trung niên mỹ phụ mặc cung trang màu bạc cẩn thận đánh giá Vương Thanh Sơn một chút, lạnh lùng nói: “Ngươi chính là đệ tử ký danh của Diệp đạo hữu. Mị Nhi nói ngươi rất lợi hại, hy vọng ngươi không làm hỏng đại sự.”

Liễu Mị Nhi ngọt ngào cười, rồi nói: “Vương sư huynh rất lợi hại, sư phụ, hắn khẳng định sẽ không chậm trễ đại sự, ta sẽ giúp hắn.”

Nàng liếc mắt đưa tình nhìn Vương Thanh Sơn, xấu hổ e thẹn, một bộ dáng thanh thuần.

Ngô Vân Nhi bĩu bĩu môi, thầm nghĩ: “Lại diễn, Bách biến tiên tử quả là danh bất hư truyền.”

Tiêu Diêu kiếm tôn nhíu mày, liếc mắt nhìn trung niên mỹ phụ, muốn nói lại thôi, sau đó cất lời: “Lâm phu nhân, ngươi cứ yên tâm. Đệ tử của lão phu sẽ không chậm trễ đại sự. Có Tống đạo hữu dẫn đội, khẳng định có thể công thành.”

“Thanh sơn, các ngươi đi theo Tống đạo hữu tập kích cứ điểm chứa vật tư của Yêu tộc. Nhớ kỹ, tất cả phải nghe theo mệnh lệng của Tống đạo hữu. Giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Sùng Dương thư viện Tống đạo hữu. Âm thi tông Phương đạo hữu, còn có Ngàn cơ môn Lục đạo hữu.”

Vương Thanh Sơn không dám chậm trễ, nhất nhất hành lễ.

Một nho sinh trung niên khuôn mặt trắng nõn gật gật đầu nói: “Được rồi, nếu mọi người đều đã đến đông đủ, vậy xuất phát thôi! Kẻ kháng lệnh nghiêm trị không tha.”

“Vâng, Tống tiền bối.”



Ba tu sĩ Nguyên Anh gồm nho sinh trung niên, Phương Mộc và Tử Dương đạo nhân dẫn theo hơn hai mươi tu sĩ Kim Đan rời khỏi đại thành, thẳng tiến đến hậu phương của Yêu tộc.

...

Thanh Lộc sơn, nơi này vốn dĩ là một phường thị lớn do Sùng Dương thư viện nắm giữ. Từng tổ chức nhiều đại hội luận đạo. Yêu tộc xâm chiếm quy mô, đánh vào Ngự Yêu quốc, Thanh Lộc sơn cũng rơi vào trong tay Yêu tộc.

Địa thế Thanh Lộc sơn hiểm yếu, dễ thủ khó công, cực kỳ thích hợp để thiết lập cứ điểm ở đây, trữ vật tư. Lúc trước Yêu tộc trả giá không nhỏ mới có thể nắm được Thanh Lộc sơn.

Sau khi Yêu tộc lấy được Thanh Lộc sơn, xây dựng thêm trên gốc rễ cũ, chiếm đoạt tài nguyên tu tiên.

Yêu tộc bắt nữ tu sĩ Nhân tộc, bắt họ sinh hạ bán yêu. Yêu tộc đã tiến bộ, bố trí trận pháp, tu kiến thành trì, luyện khí,.. những chuyện này đều là bắn yêu làm. Yêu thú có thể hoá thành hình người mới có tư cách xưng là Yêu tộc. Yêu tộc muốn hoá thành hình người cũng không dễ dàng. Một khi có thể biến hoá, thực lực siêu việt hơn Nguyên Anh tu sĩ.

Ưng Cửu là một bán yêu, cha hắn là Ưng Phong, cũng là bán yêu Kim Đan kỳ. Phụ tử hai người đang tuần tra ở trên tường thành.

“Cha, người nói trận chiến này đến bao giờ thì chấm dứt? Đã chết nhiều tộc nhân như vậy, bảy đại môn phái cũng cũng xuất ra không ít đệ tử. Đường huynh, đường muội đều chết trên tay đệ tử tiên môn.”

Ưng Cửu lo lắng nói.

Hắn cũng không thích đánh đánh giết giết, càng thích làm ruộng hơn. Bởi vì điều này, hắn bị không ít đồng tộc cười nhạo.

“Ta cũng không biết, mong là có thể chấm dứt sớm một chút!”

Hơn mười đạo độn quang từ xa xa bay tới, chúng yêu trên tường thành vẫn chưa để ý đến. Bọn họ ở bên ngoài bố trí nhiều loại cấm chế, không có khả nảng một chút động tĩnh cũng không có.

Hơn mười đạo độn quang chỉ cách Thanh Lộc sơn mười dạm thì chậm rãi đáp xuống mặt đất. Độn quang chợt tắt, hiện ra là một đội bán yêu mỹ mạo trẻ tuổi.

Đi phía trước là một cô gái vóc dáng cao gầy, phía sau nàng có ba cái đuôi trắng noãn. Hiển nhiên là hồ yêu.

Cô gái quần trắng mày liễu loan loan, miệng anh mũi quỳnh, trong mắt mười phần anh khí. Mái tóc đen mượt dài đến ngang hông, hai mắt tựa ba thu, tản mát ra một cỗ mị lực khiến nam nhân không thể ngăn cản.

Đoàn người cô gái quần trắng bước nhanh đến Thanh Lộc sơn. Không qua bao lâu, bọn họ đã đến phái dưới tường thành.



“Người nào, dừng lại, có điều lệnh không?”

Ưng Phong quát lớn, không có điều lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể vào thành, đây là mệnh lệnh.

“Ta là Thanh Khâu sơn Bạch Linh Nhi, phụng mệnh đến điều động vật tư.”

Cô gái quần trắng lấy ra một lệnh bài màu xanh, đưa cho Ưng Phong.

Trên lệnh bài là một ngọn núi màu xanh, mặt sau có một đồ án hình cửu vĩ linh hồ cực kì sống động.

Ưng Phong rót yêu lực vào lệnh bài màu xanh, cửu vĩ linh hồ trên lệnh bài giống như sống dậy vậy, không ngừng chuyển động.

“Quả thật là người Thanh Khâu, cho đi.”

Ưng Phong nâng lệnh bài trả lại cho Bạch Linh Nhi, lớn tiếng nói.

Bạch Linh Nhi tiếp nhận lệnh bài, cười thản nhiên, mị hoặc chúng sinh.

Ưng Cửu si ngốc nhìn Bạch Linh Nhi, ánh mắt tràn đầy thần sắc say mê, trái tim đập nhanh.

Không chỉ Ưng Cửu, ánh mắt của toàn bộ bán yêu trên tường thành đều dại ra, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Thẳng đến khi Bạch Linh Nhi đi xa, bọn họ mới khôi phục bình thường.

“Cha, nàng thật lợi hại! Nàng chính là thiếu tộc trưởng của Thiên hồ tộc sao? Ta còn tưởng thiếu tộc trưởng của Thiên hồ tộc là nam.”

Ưng Cửu tò mò hỏi, trong đầu đều là hình bóng xinh đẹp của Bạch Linh Nhi.

“Nàng là hậu nhân được Thiên hồ lão tổ sủng ái nhất, huyết mạch tinh thuần. Đừng thấy nàng chưa hoàn toàn hoá thành hình người mà nhầm tưởng. Thực lực không phải tu sĩ Kim Đan nào cũng có thể sánh bằng. Sau này gặp được nàng, ngàn vạn lần đừng nhìn vào mắt nàng, mị thuật của nàng rất lợi hai. Nghe nói Kim Đan tu sĩ chết trên tay nàng không dưới mười người đâu!”

Thần sắc Ưng Phong có chút ngưng trọng, lo lắng dặn dò.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook