Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 930: Bấp Bênh (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Hồng Liên đảo, gian mật thất nào đó.
Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, một ngọn lửa màu đen lơ lửng ở trước mặt hắn.
Bên người hắn phân tán cả đống lớn tài liệu luyện khí, nhìn qua có chút hỗn độn.
Một lát sau, Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, ngọn lửa màu đen bay về phía hắn, lộ ra một hạt châu màu lam trong suốt lấp lánh.
Đây không phải Sơn Hải Châu, chỉ là bước đầu cô đọng thành hình thái hạt châu, còn cần hơn nửa năm thời gian, Vương Trường Sinh mới có thể luyện chế ra Sơn Hải Châu.
Một tràng tiếng kêu bén nhọn vang lên, Vương Trường Sinh nhíu mày, lấy ra tấm đưa tin, đánh vào một đạo pháp quyết, tiếng Uông Như Yên chợt vang lên: “Phu quân, ta xuất quan rồi, hiện tại ngay tại cửa chỗ ở của chàng.”
Uông Như Yên từ trong miệng Vương Thiên Kỳ biết được Vương Trường Sinh ở Hồng Liên đảo, lập tức chạy tới Hồng Liên đảo.
Hai vợ chồng hơn ba mươi năm không gặp, bọn họ đều rất nhớ đối phương.
Vương Trường Sinh lộ vẻ mặt vui mừng, vội vàng mở ra cửa chính mật thất, Uông Như Yên đang đứng ở cửa, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Vương Trường Sinh tiến lên một bước, ôm eo Uông Như Yên, vẻ mặt đầy nhu tình nói: “Nương tử, nàng cuối cùng là xuất quan rồi, vốn ta muốn đi Hải Sâm đảo hội hợp với ngươi, nhưng Trương Vô Trần tổ chức ngày mừng thọ, Thanh Sơn đi chúc thọ, ta chỉ đành lưu thủ Hồng Liên đảo. Đúng rồi, sao nàng lại tới đây? Như vậy Hải Sâm đảo chẳng phải là không có người trú đóng?”
“Băng Băng tiến vào Kết Đan kỳ rồi, ta tặng cho nó một phần quà, mang tin tức rải ra ngoài, nếu là có người muốn động thủ đối với Hải Sâm đảo chúng ta, cũng sẽ kiêng kị đôi chút. Tam Tiên minh mới thành lập, bây giờ ai động thủ với Tam Tiên minh, rất dễ dàng bị Tam Tiên minh giết lập uy.”
Vương Trường Sinh gật gật đầu, hắn nói với Uông Như Yên tình huống của mình mấy năm nay, không có chút giấu diếm, bao gồm Thanh Liên Đỉnh, đối với thê tử đầu ấp má kề của mình, Vương Trường Sinh vẫn yên tâm được.
Biết được diệu dụng của Thanh Liên Đỉnh, Uông Như Yên rất vui vẻ.
“Phu quân, ta bế quan nhiều năm như vậy, gia tộc dựa hết vào một mình chàng chống đỡ, vất vả chàng rồi. Ta bế quan nhiều năm như vậy, cái gì cũng chưa giúp được chàng.”
“Chúng ta là vợ chồng, nói loại lời này làm gì, vợ chồng đồng lòng tát bể Đông cũng cạn, chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, tương lai nhất định sẽ tốt hơn.”
Uông Như Yên gật gật đầu, nói: “Gia tộc chúng ta quá ít tu sĩ Kết Đan, việc cấp bách, cần bồi dưỡng thêm một tu sĩ Kết Đan mới được. Thanh Kỳ là luyện đan sư, nếu nó có thể tiến vào Kết Đan kỳ, đối với toàn bộ gia tộc phát triển đều có lợi.”
“Thanh Kỳ đã hóa giải bình cảnh, trước mắt đang trùng kích Trúc Cơ tầng chín, tuổi thọ của hắn không nhiều nữa, chỉ có một lần cơ hội trùng kích Kết Đan kỳ, hy vọng hắn có thể tiến vào Kết Đan kỳ! Đúng rồi, còn có một việc quan trọng cần làm.”
“Chuyện gì?”
Vương Trường Sinh mỉm cười, khom lưng bế Uông Như Yên lên, gò má Uông Như Yên ửng đỏ, ôm cổ Vương Trường Sinh.
Không bao lâu sau, trong mật thất truyền đến một tràng tiếng rên rỉ mê người.
Xa cách ngắn ngày còn hơn tân hôn, vợ chồng hai ba mươi năm không gặp, bọn họ đều rất nhớ đối phương.
Hôm sau, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên xuất hiện ở bên trong một khu vườn yên tĩnh, Vương Trường Nguyệt cùng Diệp Lâm tiếp khách.
Diệp Hải Đường đã có thể một mình đảm đương một phía, có thể một mình bố trí trận pháp bậc hai.
Tuổi thọ của Diệp Lâm cùng Vương Trường Nguyệt không nhiều nữa, không đến nửa giáp.
Vương Trường Nguyệt mấy năm nay giúp chồng dạy con, ngoài lúc rảnh rỗi, nàng và Diệp Lâm cùng nhau chuyên tâm nghiên cứu trận pháp, trên tu luyện không dụng tâm gì cả.
Nàng tu luyện là công pháp huyền phẩm, gặp bình cảnh, kẹt ở Trúc Cơ tầng bảy.
Nàng từng tính theo đội săn yêu đi săn giết yêu thú, nhưng Diệp Lâm không yên lòng, muốn đi cùng, nhỡ đâu đụng phải kẻ địch mạnh cũng dễ chiếu cố Vương Trường Nguyệt.
Diệp Lâm lợi dụng Kim Nguyệt Linh Đồng thi triển đồng thuật, ít nhiều đều sẽ hao tổn tuổi thọ, Vương Trường Nguyệt không hy vọng tuổi thọ Diệp Lâm có hao tổn, cũng liền từ bỏ ý nghĩ này.
Tu vi của nàng chủ yếu là dựa vào đan dược đắp lên, nàng thật ra rất rõ, cho dù nàng tu luyện đến Trúc Cơ tầng chín, tỷ lệ thành công Kết Đan cũng không lớn, tuổi thọ Diệp Lâm xấp xỉ với nàng, nàng không còn đề cập chuyện hóa giải bình cảnh nữa.
Nàng tính cùng Diệp Lâm cùng nhau bạch đầu giai lão, kết thúc cả đời, phu quân yêu thương, con cái đủ cả nếp tẻ, cuộc đời như thế, còn cầu gì hơn.
“Đại cữu ca, các ngươi khuyên Trường Nguyệt một chút đi! Nàng kẹt ở bình cảnh, lại không chịu đi hóa giải, ta là không có một chút biện pháp nào với nàng.”
Diệp Lâm cười khổ mà nói. Hắn từng khuyên Vương Trường Nguyệt, nhưng Vương Trường Nguyệt không nghe, hắn cũng không có cách nào, đành phải mong đợi vào Vương Trường Sinh người anh vợ này.
Vương Trường Sinh khẽ thở dài một hơi, hắn biết Vương Trường Nguyệt muốn là cái gì, tính tình Vương Trường Nguyệt khá bướng, chuyện nàng nhận định, ai cũng không thể thay đổi.
Hắn thật ra cũng muốn giúp Diệp Lâm khôi phục tu vi, nhưng Diệp Lâm từng nói, hoặc Thượng Quan Vi ra tay, hoặc tu sĩ Hóa Thần ra tay, không có biện pháp thứ ba.
Cửu U Huyết Quỷ Cấm là vô thượng bí thuật của Cửu U tông, nếu dễ dàng hóa giải như vậy, đã không gọi là vô thượng bí thuật.
Vương Trường Nguyệt lắc lắc đầu, nói: “Được rồi, ca ca cùng tẩu tử thật không dễ gì đến một chuyến, chàng lại nói chuyện này. Ta bây giờ rất ổn, ca, tẩu tử, ta nói với các ngươi, Ngọc Đồng đã tu luyện đến luyện khí tầng bảy, tốc độ tu luyện so với Hải Đường còn nhanh hơn, hắn ... “
Lời của nàng còn chưa nói xong, một tràng tiếng hú dồn dập từ trên người Diệp Lâm truyền đến.
Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, một ngọn lửa màu đen lơ lửng ở trước mặt hắn.
Bên người hắn phân tán cả đống lớn tài liệu luyện khí, nhìn qua có chút hỗn độn.
Một lát sau, Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, ngọn lửa màu đen bay về phía hắn, lộ ra một hạt châu màu lam trong suốt lấp lánh.
Đây không phải Sơn Hải Châu, chỉ là bước đầu cô đọng thành hình thái hạt châu, còn cần hơn nửa năm thời gian, Vương Trường Sinh mới có thể luyện chế ra Sơn Hải Châu.
Một tràng tiếng kêu bén nhọn vang lên, Vương Trường Sinh nhíu mày, lấy ra tấm đưa tin, đánh vào một đạo pháp quyết, tiếng Uông Như Yên chợt vang lên: “Phu quân, ta xuất quan rồi, hiện tại ngay tại cửa chỗ ở của chàng.”
Uông Như Yên từ trong miệng Vương Thiên Kỳ biết được Vương Trường Sinh ở Hồng Liên đảo, lập tức chạy tới Hồng Liên đảo.
Hai vợ chồng hơn ba mươi năm không gặp, bọn họ đều rất nhớ đối phương.
Vương Trường Sinh lộ vẻ mặt vui mừng, vội vàng mở ra cửa chính mật thất, Uông Như Yên đang đứng ở cửa, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Vương Trường Sinh tiến lên một bước, ôm eo Uông Như Yên, vẻ mặt đầy nhu tình nói: “Nương tử, nàng cuối cùng là xuất quan rồi, vốn ta muốn đi Hải Sâm đảo hội hợp với ngươi, nhưng Trương Vô Trần tổ chức ngày mừng thọ, Thanh Sơn đi chúc thọ, ta chỉ đành lưu thủ Hồng Liên đảo. Đúng rồi, sao nàng lại tới đây? Như vậy Hải Sâm đảo chẳng phải là không có người trú đóng?”
“Băng Băng tiến vào Kết Đan kỳ rồi, ta tặng cho nó một phần quà, mang tin tức rải ra ngoài, nếu là có người muốn động thủ đối với Hải Sâm đảo chúng ta, cũng sẽ kiêng kị đôi chút. Tam Tiên minh mới thành lập, bây giờ ai động thủ với Tam Tiên minh, rất dễ dàng bị Tam Tiên minh giết lập uy.”
Vương Trường Sinh gật gật đầu, hắn nói với Uông Như Yên tình huống của mình mấy năm nay, không có chút giấu diếm, bao gồm Thanh Liên Đỉnh, đối với thê tử đầu ấp má kề của mình, Vương Trường Sinh vẫn yên tâm được.
Biết được diệu dụng của Thanh Liên Đỉnh, Uông Như Yên rất vui vẻ.
“Phu quân, ta bế quan nhiều năm như vậy, gia tộc dựa hết vào một mình chàng chống đỡ, vất vả chàng rồi. Ta bế quan nhiều năm như vậy, cái gì cũng chưa giúp được chàng.”
“Chúng ta là vợ chồng, nói loại lời này làm gì, vợ chồng đồng lòng tát bể Đông cũng cạn, chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, tương lai nhất định sẽ tốt hơn.”
Uông Như Yên gật gật đầu, nói: “Gia tộc chúng ta quá ít tu sĩ Kết Đan, việc cấp bách, cần bồi dưỡng thêm một tu sĩ Kết Đan mới được. Thanh Kỳ là luyện đan sư, nếu nó có thể tiến vào Kết Đan kỳ, đối với toàn bộ gia tộc phát triển đều có lợi.”
“Thanh Kỳ đã hóa giải bình cảnh, trước mắt đang trùng kích Trúc Cơ tầng chín, tuổi thọ của hắn không nhiều nữa, chỉ có một lần cơ hội trùng kích Kết Đan kỳ, hy vọng hắn có thể tiến vào Kết Đan kỳ! Đúng rồi, còn có một việc quan trọng cần làm.”
“Chuyện gì?”
Vương Trường Sinh mỉm cười, khom lưng bế Uông Như Yên lên, gò má Uông Như Yên ửng đỏ, ôm cổ Vương Trường Sinh.
Không bao lâu sau, trong mật thất truyền đến một tràng tiếng rên rỉ mê người.
Xa cách ngắn ngày còn hơn tân hôn, vợ chồng hai ba mươi năm không gặp, bọn họ đều rất nhớ đối phương.
Hôm sau, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên xuất hiện ở bên trong một khu vườn yên tĩnh, Vương Trường Nguyệt cùng Diệp Lâm tiếp khách.
Diệp Hải Đường đã có thể một mình đảm đương một phía, có thể một mình bố trí trận pháp bậc hai.
Tuổi thọ của Diệp Lâm cùng Vương Trường Nguyệt không nhiều nữa, không đến nửa giáp.
Vương Trường Nguyệt mấy năm nay giúp chồng dạy con, ngoài lúc rảnh rỗi, nàng và Diệp Lâm cùng nhau chuyên tâm nghiên cứu trận pháp, trên tu luyện không dụng tâm gì cả.
Nàng tu luyện là công pháp huyền phẩm, gặp bình cảnh, kẹt ở Trúc Cơ tầng bảy.
Nàng từng tính theo đội săn yêu đi săn giết yêu thú, nhưng Diệp Lâm không yên lòng, muốn đi cùng, nhỡ đâu đụng phải kẻ địch mạnh cũng dễ chiếu cố Vương Trường Nguyệt.
Diệp Lâm lợi dụng Kim Nguyệt Linh Đồng thi triển đồng thuật, ít nhiều đều sẽ hao tổn tuổi thọ, Vương Trường Nguyệt không hy vọng tuổi thọ Diệp Lâm có hao tổn, cũng liền từ bỏ ý nghĩ này.
Tu vi của nàng chủ yếu là dựa vào đan dược đắp lên, nàng thật ra rất rõ, cho dù nàng tu luyện đến Trúc Cơ tầng chín, tỷ lệ thành công Kết Đan cũng không lớn, tuổi thọ Diệp Lâm xấp xỉ với nàng, nàng không còn đề cập chuyện hóa giải bình cảnh nữa.
Nàng tính cùng Diệp Lâm cùng nhau bạch đầu giai lão, kết thúc cả đời, phu quân yêu thương, con cái đủ cả nếp tẻ, cuộc đời như thế, còn cầu gì hơn.
“Đại cữu ca, các ngươi khuyên Trường Nguyệt một chút đi! Nàng kẹt ở bình cảnh, lại không chịu đi hóa giải, ta là không có một chút biện pháp nào với nàng.”
Diệp Lâm cười khổ mà nói. Hắn từng khuyên Vương Trường Nguyệt, nhưng Vương Trường Nguyệt không nghe, hắn cũng không có cách nào, đành phải mong đợi vào Vương Trường Sinh người anh vợ này.
Vương Trường Sinh khẽ thở dài một hơi, hắn biết Vương Trường Nguyệt muốn là cái gì, tính tình Vương Trường Nguyệt khá bướng, chuyện nàng nhận định, ai cũng không thể thay đổi.
Hắn thật ra cũng muốn giúp Diệp Lâm khôi phục tu vi, nhưng Diệp Lâm từng nói, hoặc Thượng Quan Vi ra tay, hoặc tu sĩ Hóa Thần ra tay, không có biện pháp thứ ba.
Cửu U Huyết Quỷ Cấm là vô thượng bí thuật của Cửu U tông, nếu dễ dàng hóa giải như vậy, đã không gọi là vô thượng bí thuật.
Vương Trường Nguyệt lắc lắc đầu, nói: “Được rồi, ca ca cùng tẩu tử thật không dễ gì đến một chuyến, chàng lại nói chuyện này. Ta bây giờ rất ổn, ca, tẩu tử, ta nói với các ngươi, Ngọc Đồng đã tu luyện đến luyện khí tầng bảy, tốc độ tu luyện so với Hải Đường còn nhanh hơn, hắn ... “
Lời của nàng còn chưa nói xong, một tràng tiếng hú dồn dập từ trên người Diệp Lâm truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.