Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 177: Bích Lân Sa (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Cổ tay Uông Như Yên run lên, phù triện màu lam bắn ra, nhanh như chớp bay về phía Âm quỷ tàm.
Lam phù triện tới cách Âm quỷ tàm ba trượng, nhất thời vỡ mạnh, hóa thành từng mảng hàn khí lạnh thấu xương.
Thân thể Âm quỷ tàm bị két băng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến thành một khối băng lớn.
Vương Trường Sinh bước nhanh tới trước mặt khối băng. Trong cơ thể truyền đến một trận bùm bùm trầm đục, vung Lam vân cơ thật lớn chém về khối băng.
“Oành đùng.”
Một tiếng nổ, Lam vân côn đánh vào mặt trên của khối băng, khối băng phân thành năm sáu mảnh, thân thể Âm quỷ tàm cũng theo đó mà chia năm xẻ bảy, máu chảy đầy mặt đất.
Uông Như Yến bước nhanh đi tới, nhìn thấy Âm quỷ tàm bị chia năm xẻ bảy, trên mặt lộ ra chút vui mừng nói: “Vương đạo hữu, thật sự là…”
“Cẩn thận, Uông tiên tử.”
Vương Trường Sinh đột nhiên cảm nhận được có gì đó từ phía sau đánh vào bọn họ, còn không phát hiện được.
Theo bản năng, hắn lao về phía Uông Như Yên, hai tiếng trầm đục, vòng bảo hộ trên người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bị phá vỡ, mấy đạo hắc ti mờ nhạt nhanh chóng lướt qua chân họ.
Vương Trường Sinh đem Uông Như Yên ngã nhào xuống đất, hắn có cảm giác mình đang đè lên một vật thể mềm nhũn.
Vài tiếng trầm đục vang lên, mấy đạo hắc ti nhập vào bên trong vách đá.
“Vương đạo hữu, mau đứng lên.”
Uông Như Yên hai má chợt đỏ ửng, thẹn thùng nói.
Vương Trường Sinh lúc này mới phát hiện, tay phải của mình đặt ở nơi không nên để, hắn vội vàng xoay người. Màu trắng ngọc thước trong tay nhẹ nhàng nhoáng lên. Một màn sáng màu trắng dày đặc hiện lên giữa không gian trống rỗng, bao bọc hắn và Uông Như Yên ở bên trong.
Uông Như Yên đứng dậy, sửa sang lại một chút quần áo, đỏ mặt truyền âm nói: “Chuyện tình vừa rồi, không được nói ra bên ngoài.”
Vương Trường Sinh đưa lưng về phía cửa động, đám người Vương Minh Chiến chỉ nhìn thấy Vương Trường Sinh ôm Uông Như Yên ngã nhào xuống đất, không thấy được tay của Vương Trường Sinh đặt ở nơi nào.
Vương Trường Sinh ngượng ngùng cười , gật đầu đáp ứng.
Hắn quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy một góc hẻo lánh có một con Hắc tàm hình thể thật lớn, cái đầu to gấp hai lần con Hắc tàm vừa rồi.
Ô nha khôi lỗi cùng Thanh điêu khôi lỗi lần lượt phóng thích hỏa nhận màu đỏ cùng kiếm quan màu xanh đánh về phía cự tàm.
Một tiếng thét chói tai vang lên, ngoài thân cự tàm màu đen xuất hiện một tầng thạch tầng màu xám dày đặc, bao vây quanh thân thể nó.
Hỏa diễm màu đỏ cùng kiếm quang màu xanh đánh ở trên người, truyền ra từng trận thanh âm vang dội, hỏa diễm cuồn cuộn.
“Uông tiên tử, trên người ngươi còn nhị giai linh phù không? Âm quỷ tàm này so với Âm quỷ tàm kia có vẻ lợi hại hơn.”
Vương Trường Sinh nét mặt lộ vẻ nghiêm trọng, nhẹ nhàng hỏi.
“Trên tay ta có một kiện phù bảo, vốn là của Tam thúc công, nhưng hắn lại chết trên tay Âm thú, ta cũng có thể sử dụng. Ngươi giúp ta hộ pháp, cho ta thời gian để kích hoạt phù bảo.”
Uông Như Yên nói xong, lật bàn tay lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ bằng bàn tay. Từ trong đó lấy ra một tấm phù triện thanh quang lập lòe, mặt trên có hình vẽ một thanh tiểu đao.
Đồng ý là Vương Trường Sinh bảo vệ, nhưng vốn có một lớp màn bảo vệ màu xanh dày đặc, bảo vệ nàng ở bên trong.
Nàng ném phù triện màu xanh về phía trước, mười ngón tay nhanh chóng niệm thần chú. Từng đạo pháp quyết đánh vào mặt trên, phù triện màu xanh nhất thời hào quang đại phóng, hình vẽ tiểu đao như sống lại.
“Lục thúc, các người cùng nhau công kích con hắc tàm kia. Không cần dùng Khôi lỗi thú, cuốn lấy nó một đoạn thời gian là được.”
Vương Trường Sinh dặn dò một tiếng, lấy ra Huyền băng kỳ, rồi rót vào lượng lớn pháp lực. Huyền băng kỳ mạnh mẽ run lên, từng mảng hàn khí lạnh thấu xương bay ra đánh về phía cự tàm màu đen.
Đám người Vương Minh Chiến hoặc lấy ra linh khí hoặc phóng thích pháp thuật công kích vào cự tàm màu đen.
Trong nhất thời , thanh âm nổ đùng không ngừng vang lên, hỏa diễm cuồn cuộn.
Cự tàm màu đen thủ đoạn công kích chỉ có một. Ngoại trừ Hấp hồn chi quang, còn lại chính là phun ra tàm ti công kích đám người Vương Trường Sinh.
Nó phòng ngự tuy mạnh, nhưng hơn mười người tu tiên tấn công bao vây nó, nó cũng đã mệt mỏi ứng phó.
Sau khi trong miệng phát ra một tiếng kêu quái dị, nó há mồm phun ra một đạo quầng trắng mờ, đánh về phía cửa động chỗ đám người Vương Minh Chiến.
Vương Trường Sinh trong lòng thầm kêu không tốt, vội vàng la lớn: “Lục thúc, mau lùi lại.”
Vương Minh Chiến vội vàng lùi về sau, một tu sĩ họ Uông lấy ra hai tấm Thổ tường phù. Hóa thành hai bức tường cao màu vàng, che chắn ở trước người. Vương Minh Chiến lúc này mới có thể thuận lợi lùi về.
Quầng trắng mờ đánh vào bức tường cao màu vàng. Hóa thành một tấm võng kín lớn màu trắng không kẽ hở, che lại cửa động.
Cự tàm đen lại há miệng, phun ra mấy đạo tơ tằm màu xám, bay nhanh đan vào. Hóa thành một cây tiễn màu xám bắn nhanh về Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh không dám chậm trễ, Huyền băng kỳ trong tay nhoáng lên một cái. Từng mảng hàn khí màu trắng tuôn ra, hóa thành một tường băng cao hai trượng, dày nửa trượng, che ở trước người.
Một tiếng trầm nặng, mũi tên màu xám xuyên thủng tường băng trắng, đánh trên lớp màn trắng. Lớp màn trắng rất nhanh lắc lư vài cái.
Vương Trường Sinh nhướng mày, Huyền băng kỳ trong tay mạnh mẽ rung lên, từng mảng lớn hàn khí màu trắng thổi quét ra, đánh vào mũi tên màu xám. Mũi tên xám rất nhanh liền kết băng, mặt ngoài liền được bao phủ một lớp băng dày.
"Oành đùng!"
Một tiếng nổ, tường băng trắng bị phá vỡ ra, hơn mười linh khí nện về phía Vương Trường Sinh.
Cự tàm màu đen phun ra tằm ti, cuốn lấy đám người Vương Minh Chiến. Xem như là vũ khí đánh về phía Vương Trường Sinh.
Một trận thanh âm bùm bùm trầm đục, linh khí nện vào trên lớp màn màu trắng, lớp màn trắng chớp lên không thôi.
Công kích này vẫn chưa gây ra nhiều thương tổn đến cho lớp màn màu trắng.
Một tiếng kêu quái dị chói tai vang lên, cự tàm màu đen phun ra một cỗ âm ba xám xịt, thổi quét về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Vương Trường Sinh không dám chậm trễ, Huyền băng kỳ trong tay mạnh mẽ nhoáng lên một cái, “Xẹt xẹt” thanh âm vang lớn. Chi chít băng châm màu trắng bắn ra, nhưng vừa tiếp xúc với âm ba thì băng châm màu trắng đều rơi xuống, hóa thành những mảng vụng băng.
Nhìn thấy tình hình này, Vương Trường Sinh biến sắc, Huyền băng kỳ trong tay hào quang đại phóng, run lên dữ dội.Từng mảng lớn hàn khí màu trắng từ mặt cờ bay ra, hóa thành một bức tường màu trắng dày hơn một trượng, che ở trước người.
Lam phù triện tới cách Âm quỷ tàm ba trượng, nhất thời vỡ mạnh, hóa thành từng mảng hàn khí lạnh thấu xương.
Thân thể Âm quỷ tàm bị két băng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến thành một khối băng lớn.
Vương Trường Sinh bước nhanh tới trước mặt khối băng. Trong cơ thể truyền đến một trận bùm bùm trầm đục, vung Lam vân cơ thật lớn chém về khối băng.
“Oành đùng.”
Một tiếng nổ, Lam vân côn đánh vào mặt trên của khối băng, khối băng phân thành năm sáu mảnh, thân thể Âm quỷ tàm cũng theo đó mà chia năm xẻ bảy, máu chảy đầy mặt đất.
Uông Như Yến bước nhanh đi tới, nhìn thấy Âm quỷ tàm bị chia năm xẻ bảy, trên mặt lộ ra chút vui mừng nói: “Vương đạo hữu, thật sự là…”
“Cẩn thận, Uông tiên tử.”
Vương Trường Sinh đột nhiên cảm nhận được có gì đó từ phía sau đánh vào bọn họ, còn không phát hiện được.
Theo bản năng, hắn lao về phía Uông Như Yên, hai tiếng trầm đục, vòng bảo hộ trên người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bị phá vỡ, mấy đạo hắc ti mờ nhạt nhanh chóng lướt qua chân họ.
Vương Trường Sinh đem Uông Như Yên ngã nhào xuống đất, hắn có cảm giác mình đang đè lên một vật thể mềm nhũn.
Vài tiếng trầm đục vang lên, mấy đạo hắc ti nhập vào bên trong vách đá.
“Vương đạo hữu, mau đứng lên.”
Uông Như Yên hai má chợt đỏ ửng, thẹn thùng nói.
Vương Trường Sinh lúc này mới phát hiện, tay phải của mình đặt ở nơi không nên để, hắn vội vàng xoay người. Màu trắng ngọc thước trong tay nhẹ nhàng nhoáng lên. Một màn sáng màu trắng dày đặc hiện lên giữa không gian trống rỗng, bao bọc hắn và Uông Như Yên ở bên trong.
Uông Như Yên đứng dậy, sửa sang lại một chút quần áo, đỏ mặt truyền âm nói: “Chuyện tình vừa rồi, không được nói ra bên ngoài.”
Vương Trường Sinh đưa lưng về phía cửa động, đám người Vương Minh Chiến chỉ nhìn thấy Vương Trường Sinh ôm Uông Như Yên ngã nhào xuống đất, không thấy được tay của Vương Trường Sinh đặt ở nơi nào.
Vương Trường Sinh ngượng ngùng cười , gật đầu đáp ứng.
Hắn quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy một góc hẻo lánh có một con Hắc tàm hình thể thật lớn, cái đầu to gấp hai lần con Hắc tàm vừa rồi.
Ô nha khôi lỗi cùng Thanh điêu khôi lỗi lần lượt phóng thích hỏa nhận màu đỏ cùng kiếm quan màu xanh đánh về phía cự tàm.
Một tiếng thét chói tai vang lên, ngoài thân cự tàm màu đen xuất hiện một tầng thạch tầng màu xám dày đặc, bao vây quanh thân thể nó.
Hỏa diễm màu đỏ cùng kiếm quang màu xanh đánh ở trên người, truyền ra từng trận thanh âm vang dội, hỏa diễm cuồn cuộn.
“Uông tiên tử, trên người ngươi còn nhị giai linh phù không? Âm quỷ tàm này so với Âm quỷ tàm kia có vẻ lợi hại hơn.”
Vương Trường Sinh nét mặt lộ vẻ nghiêm trọng, nhẹ nhàng hỏi.
“Trên tay ta có một kiện phù bảo, vốn là của Tam thúc công, nhưng hắn lại chết trên tay Âm thú, ta cũng có thể sử dụng. Ngươi giúp ta hộ pháp, cho ta thời gian để kích hoạt phù bảo.”
Uông Như Yên nói xong, lật bàn tay lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ bằng bàn tay. Từ trong đó lấy ra một tấm phù triện thanh quang lập lòe, mặt trên có hình vẽ một thanh tiểu đao.
Đồng ý là Vương Trường Sinh bảo vệ, nhưng vốn có một lớp màn bảo vệ màu xanh dày đặc, bảo vệ nàng ở bên trong.
Nàng ném phù triện màu xanh về phía trước, mười ngón tay nhanh chóng niệm thần chú. Từng đạo pháp quyết đánh vào mặt trên, phù triện màu xanh nhất thời hào quang đại phóng, hình vẽ tiểu đao như sống lại.
“Lục thúc, các người cùng nhau công kích con hắc tàm kia. Không cần dùng Khôi lỗi thú, cuốn lấy nó một đoạn thời gian là được.”
Vương Trường Sinh dặn dò một tiếng, lấy ra Huyền băng kỳ, rồi rót vào lượng lớn pháp lực. Huyền băng kỳ mạnh mẽ run lên, từng mảng hàn khí lạnh thấu xương bay ra đánh về phía cự tàm màu đen.
Đám người Vương Minh Chiến hoặc lấy ra linh khí hoặc phóng thích pháp thuật công kích vào cự tàm màu đen.
Trong nhất thời , thanh âm nổ đùng không ngừng vang lên, hỏa diễm cuồn cuộn.
Cự tàm màu đen thủ đoạn công kích chỉ có một. Ngoại trừ Hấp hồn chi quang, còn lại chính là phun ra tàm ti công kích đám người Vương Trường Sinh.
Nó phòng ngự tuy mạnh, nhưng hơn mười người tu tiên tấn công bao vây nó, nó cũng đã mệt mỏi ứng phó.
Sau khi trong miệng phát ra một tiếng kêu quái dị, nó há mồm phun ra một đạo quầng trắng mờ, đánh về phía cửa động chỗ đám người Vương Minh Chiến.
Vương Trường Sinh trong lòng thầm kêu không tốt, vội vàng la lớn: “Lục thúc, mau lùi lại.”
Vương Minh Chiến vội vàng lùi về sau, một tu sĩ họ Uông lấy ra hai tấm Thổ tường phù. Hóa thành hai bức tường cao màu vàng, che chắn ở trước người. Vương Minh Chiến lúc này mới có thể thuận lợi lùi về.
Quầng trắng mờ đánh vào bức tường cao màu vàng. Hóa thành một tấm võng kín lớn màu trắng không kẽ hở, che lại cửa động.
Cự tàm đen lại há miệng, phun ra mấy đạo tơ tằm màu xám, bay nhanh đan vào. Hóa thành một cây tiễn màu xám bắn nhanh về Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh không dám chậm trễ, Huyền băng kỳ trong tay nhoáng lên một cái. Từng mảng hàn khí màu trắng tuôn ra, hóa thành một tường băng cao hai trượng, dày nửa trượng, che ở trước người.
Một tiếng trầm nặng, mũi tên màu xám xuyên thủng tường băng trắng, đánh trên lớp màn trắng. Lớp màn trắng rất nhanh lắc lư vài cái.
Vương Trường Sinh nhướng mày, Huyền băng kỳ trong tay mạnh mẽ rung lên, từng mảng lớn hàn khí màu trắng thổi quét ra, đánh vào mũi tên màu xám. Mũi tên xám rất nhanh liền kết băng, mặt ngoài liền được bao phủ một lớp băng dày.
"Oành đùng!"
Một tiếng nổ, tường băng trắng bị phá vỡ ra, hơn mười linh khí nện về phía Vương Trường Sinh.
Cự tàm màu đen phun ra tằm ti, cuốn lấy đám người Vương Minh Chiến. Xem như là vũ khí đánh về phía Vương Trường Sinh.
Một trận thanh âm bùm bùm trầm đục, linh khí nện vào trên lớp màn màu trắng, lớp màn trắng chớp lên không thôi.
Công kích này vẫn chưa gây ra nhiều thương tổn đến cho lớp màn màu trắng.
Một tiếng kêu quái dị chói tai vang lên, cự tàm màu đen phun ra một cỗ âm ba xám xịt, thổi quét về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Vương Trường Sinh không dám chậm trễ, Huyền băng kỳ trong tay mạnh mẽ nhoáng lên một cái, “Xẹt xẹt” thanh âm vang lớn. Chi chít băng châm màu trắng bắn ra, nhưng vừa tiếp xúc với âm ba thì băng châm màu trắng đều rơi xuống, hóa thành những mảng vụng băng.
Nhìn thấy tình hình này, Vương Trường Sinh biến sắc, Huyền băng kỳ trong tay hào quang đại phóng, run lên dữ dội.Từng mảng lớn hàn khí màu trắng từ mặt cờ bay ra, hóa thành một bức tường màu trắng dày hơn một trượng, che ở trước người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.